Vay nóng Tinvay

Truyện:Tống thì hành - Hồi 194

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 194: Giết gian tặc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Siêu sale Shopee

- Tiểu Ất muốn đi?

Trần Đông đặt đũa xuống, mặt lộ vẻ kinh ngạc:

- Đang yên lành sao đột nhiên muốn đi?

Trên bàn ăn lập tức lặng yên như tờ.

Ngày hôm sau khi thăm viếng Hoàng Thường về nhà, đúng lúc Trần Đông đến nhà Ngọc Doãn làm khách.

Trên bàn cơm, Ngọc Doãn liền nói chuyện hắn có thể phải rời khỏi Đông Kinh làm đám người Trần Đông kinh ngạc không thôi. Nhưng An Đạo Toàn đã sớm biết trước, ngược lại cũng tỏ ra bình tĩnh, nhưng đối với Trần Đông và Trương Trạch Đoan mà nói, tin tức này có chút đột ngột.

Ngọc Doãn cười cười, gắp một đũa thức ăn, nhấp một ngụm rượu

- Cũng là quá nổi danh, bị người ta ghen ghét.

- Mà trong đường lớn ngõ nhỏ này lưu truyền rộng rãi danh sách tuần san thời đại Đại Tống là ta một tay gây nên. Đám người Bạch Thì Trung càng vì vậy bị trục xuất rồi. Huynh nói bọn họ sẽ dễ dàng buông tha cho ta hay sao? Nếu như vậy, mặt mũi của bọn họ để ở đâu? Ở lại Đông Kinh, sớm muộn bị người ta hãm hại, nói không chừng một mình ta trắng tay, mà dù là ở trên cao cư miếu đường, sợ cũng khó nương thân.

- Thúc tổ cho rằng ta gây tới rất nhiều người, nên tạm thời tránh đầu gió ngọn sóng.

- Đúng lúc Quan gia muốn lập lại Ứng Phụng Cục Hàng Châu, còn trống một chức Đô giám. Trước đây Hoàng Thái Tôn cũng nói, muốn cùng bổ thân Văn Lâm Lang cho ta, làm Đô giám Ứng Phụng Cụng, ngược lại cũng không coi là ủy khuất. Cho nên liền thương lượng với ta, muốn ta đảm nhiệm chức vị này.

Kỳ thật, Ngọc Doãn có bổ thân Văn Lâm Lang, theo lý cũng rất khó làm quan.

Văn Lâm Lăng càng nhiều là cho thấy một loại thân phận, không địa vị, không có chỗ hữu dụng lớn lắm, Ngọc Doãn thân không có công danh, làm sao có thể đảm nhiệm chức vị trống này?

Từ đời Tống đến này, trọng văn khinh võ.

Chức Đô giám nghe ra không tệ, là quan võ bát phẩm, nhưng đối với những người mang công danh hoặc là con cháu quan lại bối cảnh thâm hậu, ai nguyện muốn làm? Điều này nói rõ chính là chức vụ không có tiền đồ, người đọc sách xem thường không làm.

Càng không nói, Ứng Phụng Cục thanh danh cũng không tốt lắm, thuộc loại cơ cấu bất cứ lúc nào cũng có thể bị thay đổi cái mới.

Phàm là có người có chút cốt khí ai lại thật sự muốn đi làm chức Đô giám thứ bỏ đi này, nói toạc ra kỳ thật chính là tay sai của hoàng gia.

Trước đây Chu Miễn làm việc ở Ứng Phụng Cục Tô Hàng, thật sự làm rất nhiều người cảm thấy bất mãn.

Cho nên một chức vụ thoạt nhìn vô cùng đặc biệt như vậy, đến giờ lại không có người muốn làm. Nếu không phải Ngọc Doãn lần này gây ra họa lớn, nhất định phải rời khỏi Đông Kinh tránh đầu sóng ngọn gió, Hoàng Thường không chừng cũng sẽ không đồng ý hắn đảm nhiệm chức vụ này.

Ngọc Doãn nói xong, vốn định bỏ qua.

Nào biết sắc mặt của Trần Đông đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi.

Y ngây ngốc ngồi ở đó, hồi lâu không lên tiếng.

Ngọc Doãn không khỏi kỳ quái:

- Thiếu Dương là chuyện gì?

Vốn là một câu hỏi bình thường, ai ngờ Trần Đông lại đột nhiên bật khóc lớn:

- Là ta hại Tiểu Ất, là ta hại Tiểu Ất

Ngọc Doãn ngây ngẩn cả người.

Trương Trạch Đoan thở dài, hạ giọng nói:

- Trước đây Tiểu Ất vào tù, Thiếu Dương sợ xảy ra chuyện xấu, nên đã nghe lời xúi giục của đám nội xá sinh Thái học Lôi Quan truyền tin đồn trên phố, ý đồ đề cao danh vọng Tiểu Ất, làm đám người Bạch tặc ném chuột sợ vỡ đồ.

- Chỉ là không ngờ, lời đồn đại này sau này lại trở thành Tiểu Ất là kẻ chủ mưu một tay thúc đẩy tờ danh sách đó xuất bản ra... Kể từ sau khi Tiểu Ất từ đại lao ra ngoài, vốn cho rằng bình an vô sự, lại không ngờ... Ta trước đây từng khuyên qua Thiếu Dương, đừng qua lại nhiều với hạng người Lôi Quan, nhưng Thiếu Dương lúc đó cũng thật là nóng nảy, không chịu nghe khuyên, kết quả lại làm Tiểu Ất...

Trương Trạch Đoan nói chuyện hàm hàm hồ hồ, nhưng tổng thể ý lại biểu đạt rõ ràng.

Ngọc Doãn cũng vô cùng kinh ngạc, vì hắn tuyệt đối không ngờ, người tạo ra kết quả này lại là Trần Đông.

Nói Trần Đông là đầu sỏ gây nên chuyện rõ ràng có chút quá, vì bất luận Trần Đông có tạo lời đồn đồn ra ngoài không, đám người Bạch Thì Trung đều không thể từ bỏ ý đồ với Ngọc Doãn. Dù sao, tuần san thời đại Đại Tống đó là một tay hắn lập ra, mà tờ danh sách đó truyền ra, nói không có tránh nhiệm của Ngọc Doãn hắn thì cũng không thiếu được liên quan với hắn. Càng quan trọng là, quả hồng phải nắn mềm! Bên trong tuần san thời đại Đại Tống ngoại trừ Ngọc Doãn ra bất kể muốn động kẻ nào sợ đều sẽ gây ra xung đột.

Xuất thân của đám người Lý Nhược Thủy không cần nói nhiều.

Sau lưng Cao Nghiêu Khanh là Cao Cầu, sau lưng Cao Cầu là Hoàng đế Huy Tông, cho dù bây giờ Hoàng đế Huy Tông đối với Cao Cầu có chút bất mãn thì thân phận và địa vị của Cao Cầu không phải là kẻ nào cũng có thể trêu vào được. Chu Huyến càng không cần nói, người của Lão Chu gia cũng không phải là quả hồng mềm.

Cho nên chớ luận Trần Đông là giúp hay không, Ngọc Doãn sớm muộn gì đều bị người ta tính kế

Nghe xong lời nói của Trương Trạch Đoan, Ngọc Doãn chẳng những không tức giận, ngược lại có chút cảm động.

Hắn giơ tay ôm lấy Trần Đông, nhẹ giọng nói:

- Thiếu Dương đừng tự trách, chuyện này nào có liên can gì với huynh? Nên đến cuối cùng phải đến, kỳ thật ta sớm đã có chuẩn bị. Nhưng có một chuyện, ta lại phải trách huynh... Thiếu Dương huynh tâm tính ngay thẳng, là chính nhân quân tử, với tính tình như vậy của huynh thật không nên dây dưa với những người đó, sớm muộn tất sẽ bị người ta lợi dụng.

Trần Đông hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Ngọc Doãn.

Sau một lúc lâu, y hạ giọng nói:

- Tiểu Ất không trách ta nhiều chuyện à?

- Ha ha, ta không phải người không hiểu chuyện, Thiếu Dương vốn là ý tốt, sao ta lại trách huynh?

Trần Đông mỉm cười!

Y ngồi xuống liền im lặng không nói, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.

Dù là ba người Ngọc Doãn và Trương Trạch Đoan, An Đạo Toàn không ngừng khuyên bảo nhưng y lại từ đầu đến cuối không nói một lời.

Một lúc sau, Trần Đông đột nhiên ngẩng đầu, quyết định:

- Tiểu Ất, ta theo huynh cùng đi Hàng Châu nhé.

- Hả?

Ngọc Doãn giật mình, vội nhìn Trần Đông.

Trương Trạch Đoan cũng là vẻ mặt kinh ngạc, hạ giọng nói:

- Thiếu Dương suy nghĩ kỹ, bây giờ huynh là Nội Xá sắp đến ngày thi đỗ tiến sĩ rồi, nếu cùng Tiểu Ất đi Hàng Châu, chẳng phải là uổng phí tâm huyết trước đây?

Nào biết, Trần Đông lại thở dài.

- Quen biết với Tiểu Ất đến nay có hơn nữa năm.

- Lúc đầu, ta cũng không coi trọng Tiểu Ất, luôn cảm thấy Tiểu Ất chỉ là có chút tài lẻ, làm không được đại sự. Nhưng sau này, mỗi một chuyện xảy ra, lại làm ta cảm thấy sâu sắc, đặc biệt là nét bút thần của Tuần san thời đại Đại Tống đó càng làm ta tự hổ thẹn không bằng. Ta chỉ là cảm thấy cả ngày ngồi trong Thái Học đọc sách, dù là đọc thêm nhiều, cũng chỉ là học vấn giả, giống như Tiểu Ất đây mới xem là học vấn thật. Đám người như Lôi Băng vẫn luôn khinh thường ta, ngay cả Nhược Băng tiên sinh cũng giả dối. Nếu lúc Tiểu Ất đi Hàng Châu, vậy thì ta sẽ cùng đi để mở mang thêm một chút kiến thức.

- Năm sau về rồi ứng thi khoa cử cũng không muộn.

Trần Đông nói rất kiên quyết, hoàn toàn không để cho Ngọc Doãn cự tuyệt.

Tận đến khi y cáo từ rời khỏi, Ngọc Doãn cũng vẫn cảm thấy có chút mê man.

Tốt đẹp như Trần Đông sắp thi đỗ tiến sĩ Trường Thái học rồi, lại đột nhiên muốn xin nghỉ, cùng mình đi Hàng Châu?

Người này chẳng lẽ ấm đầu rồi sao!

Dù sao y đi theo Ngọc Doãn đến Hàng Châu cũng chẳng có chút lợi ích gì, còn lỡ mất một năm học. Hơn nữa nghe giọng điệu của y tựa như là muốn lấy thân phụ phụ tá Ngọc Doãn để đi, càng làm Ngọc Doãn có chút không biết làm sao, trong lòng Ngọc Doãn vẫn hy vọng Trần Đông có thể đồng hành với hắn! Như vậy sau khi hắn đi Hàng Châu, bên cạnh cũng có thể có thêm một người có thể nói chuyện.

Nếu là như vậy, chẳng phải làm chậm trễ tiền đồ của Trần Đông sao?

*****

Sau khi tiễn Trần Đông đi, Ngọc Doãn không kìm được kéo Trương Trạch Đoan lại:

- Sao Thiếu Dương lại quyết định như vậy?

Trương Trạch Đoan nghe xong cười:

- Tiểu Ất chớ để ý, tính tình Thiếu Dương là vậy đó... Nếu huynh không cho hắn theo, nói không chừng trong lòng hắn càng không yên tâm, với hắn mà nói, tuy có thể chậm trễ một năm nhưng lại có thể xóa bỏ sự áy náy trong lòng.

- Ha ha, huynh cho hắn đi theo đi.

- Nói thật ta cũng có cách nghĩ này, chỉ là bị Thiếu Dương đoạt trước...

Ngọc Doãn ngẩn ra:

- Chẳng lẽ huynh trưởng cũng muốn đi cùng với ta?

Trương Trạch Đông cười nói:

- Ta lần này trở lại Đông Kinh, vốn ý vào lại Thư Họa viện, làm lại nghề cũ, nhưng ai lường được, bên Thư Họa viện tới giờ chậm trễ không có tin tức, mà tìm việc ở Đông Kinh không dễ dàng, nếu không tính đường khác, chỉ sợ không thể tiền thuê nhà cho Tiểu Ất, vốn ta dự định nếu không có tin tức thì lập tức trở về quê.

Nhưng lúc nãy nghe Tiểu Ất nói, trong lòng ta không khỏi quyến luyến cảnh đẹp bên bờ hồ Tây Tử, cho nên mới mặt dày muốn cùng với Tiểu Ất đi...

- Ta tài học không thể sánh với Thiếu Dương, cũng không giống như Tiểu Ất đa tài đa nghệ.

- Nhưng viết vẽ ngược lại miễn cưỡng có thể đảm đương, Tiểu Ất muốn làm Đô giám, nghĩ cũng còn thiếu một thư ký chứ hả.

Ngọc Doãn theo bản năng gật đầu.

Nhưng hắn lập tức ý thức được hàm ý trong lời nói của Trương Trạch Đoan.

Trần Đông lúc nãy chỉ nói là muốn theo hắn cùng đi Hàng Châu, nhưng lời nói của Trương Trạch Đoan lại càng trắng ra muốn là phụ tá Ngọc Doãn.

Căn cứ theo tình hình của Ứng Phục Cục Hàng Châu mà Hoàng Thường nói, Ngọc Doãn trên đại thể cũng có chút hiểu biết.

Ứng Phụng Cục Hàng Châu mới thành lập, chủ yếu vẫn là sưu tập kỳ hoa dị thạch, danh mộc giai quả các nơi Đông Nam là chính, cung phụng hoàng thất. Nhưng quyền lực của Ứng Phục Cục Hàng Châu này, so với Ứng Phụng Cục Tô Hàng năm đó thua xa. Thậm chí ngay chi phí tiêu dùng một số mặt đều phải tự mình giải quyết. So với tiểu triều đình Đông Nam rầm rộ lúc đầu Chu Miễn chấp chưởng Ứng Phụng Cục Hàng Châu thìPhụng Ứng Cục Hàng Châu mới thành lập quả thật là mẹ sau nuôi dưỡng, mà người mới nhậm chức Ứng Phụng Cục Hàng Châu, chính là Lý Chuyết tri phủ Hàng Châu, năm thứ hai Chính Hòa đậu tiến sĩ, vì chọc giận cha con Thái Kinh mà bị đuổi ra khỏi Khai Phong

Trước đây, tri phủ Hàng Châu này tên là Thái Vân là con trai của Thái Kinh.

Người này dựa vào quyền thế Thái Kinh, ở Hàng Châu ức hiếp đạp dân, có thể nói là dân gian tiếng oán than dậy đất, thế nhân gọi Thái Vân là Thái Hổ.

Một nhân vật hung tàn bạo ngược như vậy, năm ngoái cũng chính là cuối năm Tuyên Hòa thứ năm cùng người ta kết giao dạo chơi bên bờ hồ Tây Tử đã bị một tráng sĩ ám sát, bỏ mạng tại chỗ. Lý Chuyết cũng không biết là may mắn thế nào liền tiếp nhận chức tri phủ Hàng Châu.

Nhưng, từ chuyện y được ủy nhiệm Ứng Phục Cục Hàng Châu xem ra, dường như cũng không phải quan viên được sủng ái gì.

Hoàng Thường nói:

- Lý Chuyết là kẻ nhát gan nhưng cũngkhá phong nhã

- Mặc dù không đảm đương nổi trọng trách, nhưng cũng không có ác niệm, Tiểu Ất đi Hàng Châu, chỉ cần giao hảo với y, nghĩ rằng cũng sẽ không khó.

Còn Đô giám Ứng Phụng Cục, trên thực tế chính là bảo tiêu của thủy bộ hộ tống Hoa Thạch Cương.

Đô giám chính là giám quân, ban đầu phần lớn là hoạn quan đảm nhiệm, sau khi tới đời Tống, chức vị Đô giám này xảy ra biến hóa, có "lộ" Đô giám và Châu Phủ Đô giám phân biệt nhau, trong đó "lộ" Đô giám này là cai quản sự vụ như bản lộ cấm quân tụ tập, huấn luyện, phòng thủ. Châu phủ Đô giám lại phụ trách trông coi sự vụ quân đội như đồn trú, huấn luyện, quân khí và sai dịch...

Mà Đô Giám Ứng Phụng Cục không thuộc quản lý của Lộ, Châu phủ, chỉ nghe lệnh bởi sai phái Ứng Phụng Cục.

Nhưng vì Ngọc Doãn không có kinh nghiệm gì, cho nên đảm nhiệm chức vụ Đô giám cũng chỉ có thể được gọi là Áp giam.

Thuộc hạ có thể có ba trăm đến tám trăm binh tốt, phụ trách bảo vệ an toàn Hoa Thạch Cương

Nói cách khác, chính là quan võ cấp cao của Ứng Phục Cục Hàng Châu.

Nếu là quan võ cấp cao, thì có thể được trang bị một số thư ký phụ tá, phụ trách sự vụ thường ngày.

Đương nhiên tiền lương của phụ tá bí thư không do triều đình bỏ ra, mà là do Đô giám tự giải quyết, chiếu theo quyền hạn của chức quan bát phẩm uyĐô giám này.... Ngọc Doãn có thể có một thư ký, một chủ bộ, cùng với thân binh tổng cộng ba mươi người.

Sau khi Ngọc Doãn từ trong nhà Hoàng Thường đi ra, liền suy nghĩ vấn đề chọn người phụ tá.

Lại không ngờ vẫn không có nghĩ ra người thích hợp, Trương Trạch Đoan liền xung phong đảm đương trách nhiệm.

- Huynh trưởng, , huynh hà tất làm khổ mình...

Trương Trạch Đoan khoát tay chặn lại, trên mặt lộ ra chút mất mát ảm đạm, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Ất chớ khuyên ta, dù ta ở lại Đông Kinh cũng sớm muộn rơi vào cảnh ăn xin bên đường, ta không có tài như Liễu Tam Biến, càng không có bản lĩnh trị quốc an bang, chỉ có sở trường, nhưng thư họa... thư họa này cuối cùng không được lâu dài, cuối cùng cũng phải tìm một nghề nghiệp ổn định.

- Ta với Tiểu Ất quen nhau chỉ hơn mười tuần, nhưng ta cũng từng âm thầm quan sát, Tiểu Ất huynh có vận khí lớn, sớm muộn thăng chức rất nhanh. Lúc này không theo, sau này mới theo thì e là mất thời cơ rồi, suy đi nghĩ lại, liền chỉ có mặt dày muốn nhờ với Tiểu Ất.

Trương Trạch Đoan cũng là người tâm cao khí ngạo

Có thể nói được như này là đã tỏ hết ý chân thành rồi, làm Ngọc Doãn càng không thể cự tuyệt.

Hơn nữa, ngoại trừ Trương Trạch Đoan a, hắ quen được bao nhiêu người đọc sách chứ? Trong số những người đó lại có mấy người nguyện ý theo hắn?

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn cúi cười thi lễ:

- Mông huynh trưởng hậu ái, Tiểu Ất vô cùng cảm kích.

Tiểu Ất chỉ có một câu, có phú quý, không quên nhau... nếu ngày khác Tiểu Ất thật sự có lúc lên cao, nhất định không phụ tình nghĩa hôm nay của ca ca.

Trương Trạch Đoan nghe thấy, lập tức mỉm cười!

***

Ánh trăng trong vắt nnhư tẩy rửa.

Một vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm, đầy sao lấp lóe.

Trong ngõ Quan Âm, yên tĩnh không một tiếng động.

Ngọc Doãn đúng trước cửa sổ, nhìn vườn rau Quan Âm viện cách tường trống rỗng, ánh mặt đột nhiên lộ vẻ mơ màng.

Cuối cùng vẫn là phải đi Hàng Châu sao?

Lúc đầu trọng sinh, hắn từngcó ý đến Hàng Châu định cư.

Nhưng vì đủ loại nguyên do, cuối cùng phải gạt bỏ ý nghĩ đó trong đầu... ai lại có thể nghĩ rằng, vừa xóa bỏ ý niệm này thì lại phải đi đến Hàng Châu.

Chuyện đời biến ảo thật khó lường.

Đi Hàng Châu lần này, khi nào có thể trở lại?

Ngọc Doãn chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng, có một loại tư vị nói không ra lời.

Ngay lúc này, bỗng nhiên sau có tiếng bước chân vang lên, Ngọc Doãn không quay đầu nhìn, chỉ dựa vào tiếng bước chân là nhận ra Yến Nô đi đến.

- Cửu Nhi tỷ, đánh thức muội rồi sao?

Yến Nô cầm một áo lông dày dày choàng lên người Ngọc Doãn, sau đó ôm thắt lưng của Ngọc Doãn, dán mặt vào sau lưng hắn.

- Tiểu Ất ca, thật sự phải bỏ gia nghiệp bên này sao?

Ngọc Doãn nheo mắt lại, sau một lúc lắc đầu, hạ giọng nói:

- Gia nghiệp này là ta và muội chung tay làm ra, sao có thể dễ dàng vứt bỏ?

- Nhưng...

- Cửu Nhi tỷ, thúc tổ nói, Ứng Phụng Cục này chỉ là mở ra tạm thời mà thôi, sẽ không lâu đâu.

Căn cơ của muội và ta chính là ở trong thành Khai Phong này, gia nghiệp này, làm sao cũng không thể vứt bỏ... Lúc nãy ta luôn suy nghĩ chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là cảm thấy lần này ta nên đi Hàng Châu nhậm chức, Cửu Nhi tỷ tốt nhất ở lại Đông Kinh.

*****

Yến Nô rất mâu thuẫn.

Trong thâm tâm, nàng đương nhiên hy vọng có thể cùng Ngọc Doãn đi tới Hàng Châu, phu xướng phụ tùy (chồng làm gì, vợ cũng làm theo). Nhưng, hiện tại thật sự buông bỏ gia nghiệp đã trải qua trăm cay nghìn đắng mới tạo nên, ai có thể nghĩ nửa năm trước vợ chồng nàng còn vì ba trăm quan mà khốn khổ, nhưng hiện giờ đã kiếm đủ gia tài bạc triệu. Tiền, không là gì cả, mấu chốt là nhân mạch không hề dễ dàng tìm được, chứ đừng nói đó là những người luôn trung thành và tận tâm.

Ngọc Doãn đương nhiên cũng biết gia nghiệp này không dễ có được, cho nên càng không dễ buông bỏ nó.

- Ta đã hẹn Cao Nha Nội ngày mai gặp ở trà lâu Dư Tử.

Đến lúc đó muội chuẩn bị ba nghìn quan, ta sẽ nghĩ cách mua một chức quan cho Đại Lang ở Điện Tiền Ti. Đúng rồi, phía bên sư thúc có tin tức gì không? Nghĩ chắc luận võ cũng đã chấm dứt rồi, sao còn chưa có tin tức quay về nhỉ?

Yến Nô nói:

- Ngày mai nô liền đi tìm lão Tề hỏi, nghĩ chắc cũng mau có thôi.

- Vậy thì tốt.

Ngọc Doãn thở phào một cái, nhắm mắt lại.

Sự việc mưu tìm một chức vị cho Dương Tái Hưng thật sự cũng hắn sớm đang tiến hành.

Tuy nhiên trước đây vì Dương Tái Hưng đi là theo Trần Hi Chân, cho nên Ngọc Doãn cũng không rõ tình trạng lắm. Trần Hi Chân mặc dù không có chức quan, nhưng dựa vào địa vị giang hồ, còn có thân phận Tổng giáo đầu Thiên Tự Phòng của Ngự quyền quán nên cũng có danh tiếng trong thành Khai Phong. Hơn nữa Trần Hi Chân còn mưu tìm một chức quan võ cho Dương Tái Hưng, không phiền toái như quan văn.

Cộngthêm Hoàng Thường còn mưu tìm một bổ thân Thừa Tín Lang cho Dương Tái Hưng, chắc việc cũng không khó gì.

Nếu Ngọc Doãn không đi mà nói thì dự tính sẽ để Dương Tái Hưng nhập ngũ trước, rồi sau đó mới đi cửa sau. Đến lúc đó Dương Tái Hưng đã có chút kinh nghiệm lý lịch ở trong quân, rồi mới đi cửa sau, trong vòng một năm này cũng có thể mưu tìm một chức quân mã phó sứ.

Nhưng hiện tại...

Ưu thế lớn nhất của Ngọc Doãn là hiểu rõ lịch sử.

Nhưng, lịch sử còn có thể đi theo con đường phát triển của nó nữa không?

Hắn không thể xác định, cũng không thể bảo đảm. Cùng với như vậy, chẳng nghĩ biện pháp sớm mưu tìm một chức võ quan cho Dương Tái Hưng.

- Tiểu Ất ca đang lo liệu một chức vị cho Đại Lang đúng không?

- Ba nghìn quan, làm Binh mã sứ cũng được, đáng tiếc Đại Lang kinh nghiệm lý lịch quá ít. Ta nghe Phong Huống nói, Điện Tiền Ti hiện tại còn thiếu mấy Thập Tướng, sao không thử giúp Đại Lang làm Ngu Hầu.

Ngu Hầu?

Yến Nô có chút giật mình.

Nếu Dương Tái Hưng làm Ngu Hầu, cũng coi là võ quan trong quân, phẩm cấp tuy không cao, nhưng trong tay có thực quyền. Chỉ có điều tiêu phí ba nghìn quan cho một Ngu Hầu có hơi quá hay không? Theo lý mà nói, đợi Trần Hi Chân trở về thì để Dương Tái Hưng nhập ngũ trước một ít, tiếp đó nghĩ cách đề bạt, chẳng phải là càng thỏa đáng sao? Cứ sốt ruột như vậy là nguyên do gì?

Nghĩ đến đây, trong lòng Yến Nô có một loại xúc cảm.

Cho tới nay, hình như Ngọc Doãn cũng đang lo sợ việc gì đó... Lần này rời khỏi Khai Phong, hay cũng là nguyên nhân này?

Yến Nô còn muốn hỏi, nhưng lời đến bên miệng, lại nuốt trở vào.

Ất ca đã có tính toán thì cứ để huynh ấy quyết định đi.

Tuy rằng chi phí ba nghìn quan sẽ khiến tình hình kinh tế nhà mình khó khăn hơn, nhưng như thế thì có sao? Dù gì cũng đã từng trải qua cuộc sống nghèo khó rồi... Nghĩ đến đây, Yến Nô gật đầu, hạ thấp giọng nói:

- Tiểu Ất ca định dùng số bạc kia như nào?

- Ngày mai mướn chiếc xe, bảo Hoắc Kiên đưa đến trà lâu Dư Tử.

Ngọc Doãn dứt lời, thở hắt ra.

Dùng ba ngàn quan để mưu cầu một chức Ngu Hầu, hình như là có chút thua lỗ. Nhưng trong mắt Ngọc Doãn thì lại vô cùng hợp lý.

Hắn đi Hàng Châu, chẳng biết lúc nào có thể về.

Mặc dù Hoàng Thường từng nói sẽ rất nhanh triệu hồi hắn từ Hàng Châu về, nhưng loại chuyện này, một người như Hoàng Thường sao quyết định được.

Nếu thật sự có gì xảy ra ngoài ý muốn, Ngọc Doãn lại nên làm thế nào cho phải?

Có lẽ nhiều người thấy chức vụ Ngu Hầu này không là gì cả, nhưng thật sự có thể thống binh.

Thái tổ đời sau từng nói: Trong cán thương có chính quyền.

Ngọc Doãn chưa từng nghĩ đến việc mưu phản nhưng hy vọng có thể có năng lực tự bảo vệ mình.

Chỉ là còn một năm nữa là đến sự biến Tĩnh Khang. Nếu chẳng may lúc đó Ngọc Doãn vẫn còn ở Hàng Châu, mà thành Khai Phong có hai người Dương Tái Hưng và Cao Sủng, hơn nữa còn có Vương Mẫn Cầu, Hoắc Kiên và Ngưu Cao, dựa vào binh mã trong tay Dương Tái Hưng thì cũng có thể bảo vệ được những người bên cạnh. Đây là tính toán xấu nhất, nhưng Ngọc Doãn nhất định phải làm thế, chuẩn bị một chút.

***

Phong ba danh sách đã dần dần bình ổn.

Sự chú ý của mọi người cũng theo đó mà chuyển dời đến việc Tống Kim đang đàm phán. Tần Cối vừa mới đảm nhiệm Ngự Sử Đại Phu phụng chiếu tiến hành thương lượng với sứ đoàn nước Kim, song phương rất nhanh đã rơi vào thế giằng co khiến cho việc đàm phán không tiến hành được thuận lợi.

Dựa theo ý của Hoàng đế Huy Tông, xuất ra nhiều tiền bạc lụa là để người Kim từ bỏ dã tâm.

Nhưng Tiêu Khánh một bước cũng không nhường, lấy lý do trước đây Đại Tống hứa hẹn cùng đánh Thiên Tộ Đế, nhưng Đại Tống từ đầu chí cuối chưa từng xuất binh mà yêu cầu Đại Tống cắt nhường ba trấn. Thái độ của sứ giả nước Kim vô cùng cứng rắn, từng bước ép sát khiến Tần Cối vô cùng đau đầu. Đồng thời trong tâm lý gã càng bởi vì người nước Kim cứng rắn, mạnh mẽ mà có vài phần sợ hãi.

*****

Thanh chủy thủ này vốn là tham chiếu kiểu dáng của chủy thủ quân dụng đời sau mà tạo thành, dài chưa đến 20 phân.

Du Thiết được chân truyền của Chu Ký, cộng thêm lời dặn dò của Ngọc Doãn đã chuyên tâm chế tạo ra nó. Chủy thủ sắc bén, cầm trong tay có thể cảm nhận được hàn khí bức người từ trên lưỡi dao. Kiểu dáng cũng vô cùng tinh xảo cộng thêm một vài hoa văn đặc thù được chế tác càng khiến chủy thủ này thêm tinh mỹ. Triệu Kham sống trong đại nội hoàng cung, có gì mà chưa từng thấy? Chẳng qua lúc cậu nhìn thấy chủy thủ này thì vô cùng vui mừng, cầm trong tay thưởng thức mãi...

Triệu Kham không cần lễ vật tiền vàng gì, cái cậu cần là sự quan tâm.

Chỉ có điều cậu bị kẹp giữa Triệu Hoàn và Triệu Cát, nên khó cảm nhận được tình yêu thương của người cha. Cho nên khi nhìn thấy lễ vật này thì lại vui sướng không ngừng.

Nói cho cùng Triệu Kham vẫn chỉ là đứa bé mà thôi.

***

Những ngày tiếp theo rất bình yên.

Đối với Ngọc Doãn mà nói hắn đã chuẩn bị tốt việc rời khỏi Đông Kinh, chỉ chờ triều đình phát ra sắc mệnh thì sẽ lên đường.

Trên thực tế, đối với việc Ngọc Doãn được sắc mệnh đảm nhiệm chức Ứng Phụng Cục Đô Giám, trên triều đình tranh luận rất nhiều.

Bất kể là Lý Bang Ngạn phái nghị hòa hay là phái chủ chiến cũng không quá tán đồng việc bổ nhiệm này. Dù sao Ngọc Doãn cũng không có công danh, bổ thân một chức Văn Lâm Lang đã là ưu đãi lắm rồi. Nếu như ủy thác thực chức, thì cũng không phù hợp với luật pháp.

Cho tới bây giờ đều là hai phái giương cung bạt kiếm, mà nay một người nho nhỏ trong phố xá mà liên hợp lại.

Lý Cương đứng đầu phản đối, lời lẽ rất kịch liệt.

Ông hao hết tâm tư, tìm cách cùng với Lý Nhược Thủy liên kết muốn chiếm lấy Tuần san thời đại Đại Tống, ai ngờ đến cuối cùng vô duyên cớ lại để Thái tử Triệu Hoàn giành được. Con trai yêu Lý Dật Phong thậm chí còn từ bỏ tiền đồ, bỏ mặc bài vở học hành mà tiến vào phủ Chân Định làm Tri Trại nhỏ bé, chỉ là một chức quan cửu phẩm. Mà Ngọc Doãn đảm nhiệm chức Đô Giám Ứng Phụng Cục lại là chức vụ bát phẩm, khiến trong lòng Lý Cương sao thoải mái? Cho nên ông không chút do dự mà phản đối.

- Nếu luật lệ này mở ra, pháp lệnh trăm năm Đại Tống ta sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Lý Cương gầm thét trên triều đình.

Thái độ của ông đã nhận được sự ủng hộ của đám người Lý Bang Ngạn.

- Ngọc Tiểu Ất kia tuy là học sinh thư viện Quan Kiều, được bổ thân Văn Lâm Lang đã là trường hợp đặc biệt.

Nếu tiếp tục đảm nhiệm thực chức, sợ là ngày sau có người sẽ bắt chước theo. Loại người phố phường không có chút công lao này sao có thể đảm đương được trọng trách?

Tuy nhiên, dù cả văn võ triều đều không tán thành, nhưng cuối cùng Hoàng đế Huy Tông vẫn ban ra sắc mệnh.

Về phương diện này, Hoàng Thái Tôn Triệu Kham tạo nên tác dụng rất lớn, liên tục nói tốt về Ngọc Doãn với Hoàng đế Huy Tông, khiến thái độ của Hoàng đế Huy Tông đối với Ngọc Doãn biến đổi rất nhiều. Rời khỏi Đông Kinh cũng tốt, hắn đỡ phải tiếp tục gây chuyện thị phi.

Còn nữa, Tuần san Thời Đại Đại Tống đã thu hồi rơi vào tay Triệu Kham.

Tính toán ra, lúc này đây là hoàng gia được tiện nghi, Hoàng đế Huy Tông đương nhiên cũng không muốn so đo những gì Ngọc Doãn đã làm trong quá khứ.

Nói cho cùng, Hoàng đế Huy Tông phản cảm với Ngọc Doãn, chỉ là lúc trước Ngọc Doãn và Mậu Đức Đế cơ đã lan truyền ra chuyện xấu, rồi sau đó hắn lại từ chối không chịu nhậm chức Thái Nhạc Công thự Tiến sĩ. Sự việc đã qua lâu như vậy, không cần phải đi so đo. Hơn nữa, đối với trình độ nhạc luật của Ngọc Doãn, nên vị đế vương đa tài đa nghệ này cũng vô cùng tán thưởng.

Đi ra ngoài tôi luyện nói không chừng có thể có tiến bộ.

Lúc trước, Hoàng đế Huy Tông có thể liều lĩnh đề bạt một tên lưu manh phố phường Cao Cầu lên làm Đô Thái úy Điện Tiền ti. Hiện tại ông đề bạt Ngọc Doãn, có ai có thể ngăn trở được? Ứng Phụng Cục là làm việc cho Hoàng Đế Huy Tông, để Ngọc Doãn làm Đô Giám, đó là việc của hoàng gia. Xưa nay Triệu Cát không quả quyết nhưng lúc này lại vô cùng kiên quyết.

Sắc mệnh vừa ra, cả triều sợ hãi.

Đám người Lý Cương, Lý Bang Ngạn lại dâng tấu khẩn cầu Hoàng đế Huy Tông thu hồi sắc mệnh.

Nhưng tấu thư kia sau khi nhập cung thì như bị ném vào biển rộng, không một tiếng động.

Lý Cương biết, Hoàng đế Huy Tông chủ ý đã định!

Tiếp tục muốn ngăn trở thì chỉ phí sức nên đành phải ngậm miệng. Chỉ có điều trong lòng càng tăng thêm sự ghen ghét đối với Ngọc Doãn. Nếu không phải Ngọc Tiểu Ất gây ra những chuyện này thì Đại Lang đâu có phải rời nhà?

- Bá Kỷ, đừng trách tội Ngọc Tiểu Ất nữa!

Lý Nhược Thủy bưng bầu rượu lên rót một chén rượu đầy cho Lý Cương, thấp giọng nói:

- Việc này nói ra cũng là ta và ông tính kế với hắn trước. Ngọc Tiểu Ất từ đầu tới cuối đều không rõ tình huống là gì, thậm chí còn bởi vậy mà bị tai ương lao ngục. Ta và ông một lòng vì việc chung cũng không có gì phải áy náy. Nhưng giờ nghĩ lại những việc mà chúng ta gây nên cho Ngọc Doãn có phải bất công quá không?

Ngoài đình tuyết rơi.

Tháng Tháng 11 rét đậm, lại nghênh đón một đêm tuyết.

Sắc mặt Lý Cương tối tăm, nhắm mắt lại, thật lâu không nói.

- Thật ra ta và ông đều đi cùng con đường.

Chung quy ta cảm thấy Tuần San thời đại Đại Tống kia rất có ảnh hưởng, có thể để chúng ta lợi dụng. Nhưng hai ngày nay ta nghĩ lại, Tuần san thời đại Đại Tống thật sự cao minh là do Ngọc Tiểu Ất, mà điểm này ta và ông đều không thể làm được. Nhưng vì bớt việc mà chúng ta lại tính kế lên đầu bọn nhỏ, hơn nữa Tuần San Đại Tống với ta và ông mà nói cũng không thích hợp. Điểm mà bọn nhỏ nhắm tới là người trong phố xá, có can hệ bao nhiêu tới chúng ta chứ?

Thà rằng tiêu phí tâm tư, chẳng bằng chúng ta tự thiết lập mở một phần công báo, không chừng lại có tác dụng.

Không phải Lý Cương không hiểu những lời của Lý Nhược Thủy, nhưng trong lòng thật sự vẫn không thoải mái.

- Ý của ngươi, chẳng lẽ là bỏ qua?

- Không thế thì như nào....

- Nhưng Ngọc Tiểu Ất kia thân không có công danh, sao có thể nhậm chức.

- Nhậm chức hay không nhậm chức không phải do ta và ngươi có thể quyết định. Quan Gia đã có tính toán, ta và ngươi có tranh chấp cũng không có tác dụng.

Còn nữa, ngươi nói Ngọc Tiểu Ất kia thật sự muốn làm Đô Giám sao?

Sản nghiệp của hắn đều ở Khai Phong, mà nay phải rời khỏi Đông Kinh đi tới Hàng Châu. Nói trắng ra chính là bị ta và ngươi bắt buộc. Nếu lúc trước chúng ta không tính kế với hắn, chẳng phải hiện tại hắn đang theo Diễn Sơn tiên sinh đóng cửa khổ học, nào phải chịu nỗi khổ xa xứ? Xem ra sự việc đã đến nước này cũng nên suy nghĩ thật kỹ kế hoạch bước tiếp theo.

Hôm qua ta và gia huynh thảo luận, quyết định noi theo Tuần san thời đại Đại Tống, cũng làm một công báo. Gia huynh theo Ngọc Tiểu Ất lâu ngày nên vô cùng quen thuộc đối với quá trình xử lý công báo, chắc hẳn không thành vấn đề. Chỉ có điều cần phải gom góp chút tiền bạc. Ta đã tìm được một người, đó chính là thương nhân Di Châu Tư Mã Tĩnh, y cũng vô cùng bằng lòng xuất tiền cùng chúng ta xử lý việc này. Đợi sóng gió qua đi thì gọi Đại Lang quay về, nói vậy chắc hắn cũng đã nghĩ thông suốt rồi.

Lý Nhược Thủy nói một hồi khiến Lý Cương lâm vào trầm tư.

Rất lâu sau, ông gật đầu nói:

- Vậy cứ làm theo lời Nhược Băng đi.

Ông đứng lên, đi đến bên cạnh lương đình, nhìn bông tuyết tung bay ngoài trời, trong mắt lộ vẻ sâu xa.

- Nhược Băng, nếu quả thật phải khai chiến với giặc Lỗ, rốt cuộc Đại Tống ta có bao nhiêu phần thắng?

Một câu hỏi khiến Lý Nhược Thủy câm bặt.

***

Sắc mệnh Ngọc Doãn đảm nhiệm Ứng Phụng Cục Đô Giám Hàng Châu đã ban ra.

Kèm theo sắc mệnh còn truyền đến việc bổ thân Văn Lâm Lang đồng thời, việc bổ thân của Dương Tái Hưng dưới thao tác của Hoàng Thường đã được ban ra, mặc dù vợ chồng Dương Nhập Cửu đã sớm biết được tin tức nhưng cũng kích động lệ nóng lưng tròng.

Quyết định ban đầu, hiện giờ xem ra quả nhiên không sai.

Một đứa trẻ nông thôn Thang Âm Tương Châu mà nay được làm Thừa Tín Lang, đổi lại là bất cứ ai cùng vô cùng vui sướng.

Còn Yến Nô dù trên mặt tươi cười nhưng trong mắt nàng mơ hồ hiện lên tia đau lòng.

Sắc mệnh ra rồi, Tiểu Ất ca sắp đi rồi.

Từ lúc hai người chung chăn gối, tình cảm đã sâu sắc, như keo như sơn.

Vừa mới trở về mấy tháng thì đã phải rời khỏi Đông Kinh. Lần này đi không biết bao giờ trở về, khiến trong lòng Yến Nô cảm thấy vô cùng khổ sở. Tuy nhiên trước mặt người khác nàng vẫn tươi cười, nhưng trong lòng thầm chảy bao nhiêu nước mắt. Ngọc Doãn nhìn thấy mà lòng đau đớn, nhưng đây cũng là bất đắc dĩ, hắn hiểu vô cùng, nếu hắn không rời khỏi Đông Kinh, sớm muộn gì thì cũng bị đám người Lý Bang Ngạn hại.

Những người đó đều là đại nhân vật quyền quý trong triều.

Ngọc Doãn dù là bổ thân cũng khó mà tự thân bảo toàn, làm không tốt thậm chí sẽ liên lụy người nhà.

Đi Hàng Châu, tuy nói xa người nhà, nhưng cũng là kế sách vẹn toàn. Có chức vị Đô Giám này, đám người Lý Bang Ngạn dù muốn đối phó hắn cũng phải cân nhắc kỹ. Ít nhất sẽ không lộ liễu đối phó hắn.

Tuy nhiên trong thâm tâm Ngọc Doãn vẫn vô cùng khổ sở.

Dựa theo lời trên sắc mệnh, Ngọc Doãn nhất định trong vòng mười ngày phải lên đường, đi tới Hàng Châu nhậm chức.

Càng nghĩ, hắn quyết định không đợi tới mười ngày mới đi mà xuất phát luôn.

- Ta rời khỏi nhà sớm ngày nào thì trong nhà sẽ đảm bảo ngày đó.

Lần này đi Hàng Châu đường xá xa xôi, Cửu Nhi tỷ ở nhà một mình phải cẩn thận nhiều mới được, còn phải thay ta tận hiếu với thúc tổ.

Yến Nô hai mắt đẫm lệ gật đầu đáp ứng.

Theo đó, An Đạo Toàn mang tới nội tráng đan cùng với một ít dược vật vừa mới nghiên cứu ra giao cho Ngọc Doãn.

Công phu Ngọc Doãn nay đã đạt tới bình cảnh.

Đi ngược dòng nước không tiến thì lùi... Dù là đi Hàng Châu cũng không được làm chậm trễ việc tu luyện.

Trước khi hắn đi ông dặn dò rất nhiều.

Ngọc Doãn nhất nhất tạ ơn, liền dẫn Trần Đông và Trương Trạch Đoan từ lò mổ Liền Kiều chọn ra tám người hầu nam trẻ tuổi sáng sớm gió tuyết lên đường đi Hàng Châu. Không có nhiều người đưa tiễn, chỉ có Yến Nô cùng Cao gia nương tử đi tiễn đến cầu Chu gia. Lúc đoàn người rời khỏi cửa thành, Ngọc Doãn quay đầu lại nhìn vẫn còn thấy bóng dáng Yến Nô đang đứng trong mưa gió, trong lòng hắn không khỏi đau xót, cố nén nỗi đau biệt ly, giục ngựa đi.

Lần trước, khi hắn rời khỏi Đông Kinh, Yến Nô từng hỏi: khi nào thì về.

Lúc ấy hắn trả lời: Khi hoa đồ mi nở, đó là ngày trở về. Nhưng lúc này đây, ngay cả bản thân Ngọc Doãn cũng không biết được ngày nào trở về.

Đi ra hơn nửa ngày, Ngọc Doãn mới ghìm chặt chiến mã.

Trần Đông cưỡi trên một con la tiến lên, kinh ngạc hỏi:

- Tiểu Ất, không phải là lúc này hối hận chứ?

Lúc này mưa gió đã ngừng lại, mây tán tản đi hiện ra ánh nắng gắt.

Ngọc Doãn nhìn Trần Đông và Trương Trạch Đoan, đột nhiên nói:

- Thiếu Dương, ta có một chuyện muốn nhờ...

- Tiểu Ất cứ nói đừng ngại.

Trầm ngâm một lúc lâu, Ngọc Doãn hạ giọng nói:

- Các ngươi hãy nghỉ tại phía trước ba ngày, ta muốn quay lại Khai Phong xử lý một việc.

Vừa nói xong, cả Trần Đông và Trương Trạch Đoan cùng ngây người ra...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-301)


<