← Hồi 167 | Hồi 169 → |
Gió sau mưa khá lạnh.
Gió sông thổi từ Biện Hà lại thêm lạnh lẽo.
Dù trời mới giữa thu nhưng thời tiết đã dần chuyển lạnh. Sau cơn mưa nhỏ ban trưa, nhiệt độ càng giảm mạnh.
Ngọc Doãn ngồi trên lưng ngựa, run giật nảy mình.
Hắn quấn quần áo che kín người, ngẩng đầu nhìn trời, hô một tiếng. Ám Kim lập tức phóng nhanh hơn. Xem ra sau khí phối hợp cùng Ám Kim mấy tháng, người và ngựa càng thêm ăn ý.
Tuy Ám Kim hơi già nhưng lực chân không kém so với những con bảo mã khác.
Ưu thế lớn nhất của nó là trầm ồn, sức bền dai. Có lẽ nó trải đời đã nhiều nên dù lúc nào cũng không hề hoảng sợ, luôn lộ vẻ ổn trọng, chắc chắn. Ngọc Doãn thích nó nhất ở điểm này.
Ám Kim đề vó chạy như bay, ước chừng một giờ đã đến Ngự Doanh đồi Mưu Đà.
Ven đường có thể thấy cấm quân Đông Kinh tuần tra. Điều này cũng khiến Ngọc Doãn thêm vài phần lo lắng.
Phong Huống từng nói với hắn triều đình sẽ nhanh chóng mở rộng phạm vi kiểm tra ra phía ngoài.
Nói cách khác, sớm muộn sẽ có người tuần tra Ngự Doanh.
Lăng Chấn thì có thể yên tâm, nhưng vẫn có mạo hiểm rất lớn.
Ngựa còn dễ nói. Bên Ngự Doanh đổi màu ba con ngựa, còn in dấu vết của ngựa chiến lên.
Đồng thời Lăng Chấn còn dựa vào quan hệ với Quân Khí Giám làm báo cáo cho ba con ngựa. Cho dù bị phát hiện cũng không có vấn đề gì.
Mấu chốt là số châu báu giá trị triệu quán kia.
Không biết Liễu Thanh đã chuẩn bị đến đâu rồi? Nếu có thể để y xuất phát trước thì càng tốt.
Nhưng vấn đề là làm sao để Liễu Thanh xuất phát trước đây?
Ngọc Doãn đau đầu, vô tình liền tới cửa Ngự Doanh.
Đây không phải là lần đầu hắn tới Ngự Doanh, vậy nên quân tốt không ngăn cản mà cho Ngọc Doãn trực tiếp vào doanh.
Mới xuống ngựa hắn liền nghe phía giáo trường vang lên một tiếng.
Thanh âm kia như trời sụp đất nứt vậy, thậm chí có thể cảm nhận được mặt đất rung nhè nhẹ.
Ám Kim thường trầm ổn nhưng ở trong tình huống này cũng lộ vài phần nôn nóng bất an. Nó lắc đùi, thỉnh thoảng mũi phì phì mấy tiếng, đạp đạp gót sắt như muốn giãy khỏi tay Ngọc Doãn. Ngọc Doãn vội kéo dây cương, sau đó khẽ vươn tay ôm cổ Ám Kim, dùng mặt mình áp nhẹ vào mặt nó, miệng nhẹ hô lên.
Đây cũng là một loại phương thức giao lưu giữa Ám Kim và Ngọc Doãn.
- Lão Kim đừng sợ, không có việc gì, không có việc gì!
Ám Kim được Ngọc Doãn an ủi, dần ổn định.
- Lăng thống chế đang làm gì vậy?
- À, hôm nay Lăng thống chế thử nghiệm pháo mới. Ha ha, không biết có thành công không.
Thử nghiệm pháo mới?
Hay là thử nghiệm đạn pháo mới cũng không biết chừng.
Lăng Chân là thống chế của cục Hỏa Dược, sự yêu thích đối với pháo khó diễn tả bằng lời.
Y thường xuyên thí nghiệm một ít cách điều chế mới tiếng hành thử ở Ngự Doanh. Dù sao Ngự Doanh của y cũng là chỗ chẳng ai thèm dòm ngó, từ trên xuống dưới chỉ có duy y làm chủ. Mà nay y lại cấu kết được với Điện Tiền Ti, quan hệ với Quân Khí Giám cũng theo đó được cải thiện. Ít nhất ở phương diện quân lương Quân Khí Giám sẽ không cắt xén như trước.
Ngự Doanh của Lăng Chấn có khoảng năm trăm người.
Nhưng trên thực tế nhân số của cục Hỏa Dược không tới ba trăm.
Còn ngoài ra là một ít thợ thủ công, không nằm trong Ngự Doanh như lại thuộc quản hạt của cục Hỏa Dược, thực tế cũng là của Quân Khí Giám.
Kể từ đó, Lăng Chấn mỗi tháng ít nhất có thể tham ô quân lương của hai trăm người.
Dù sao cục Hỏa Dược không lên chiến trường, càng không ai hỏi han. Dù ngẫu nhiên có người kiểm kê nhân số thì Lăng Chấn cũng có thể dùng đám thợ này bổ sung vào cho đủ, thế nên lúc nào cũng khá an ổn. Quân lương của hai trăm người cũng giúp Lăng Chấn có đủ tài chính để thí nghiệm. Y thường xuyên nghiên cứu những kiểu pháo mới rồi thử ở Ngự Doanh, cũng chẳng ai hỏi đến.
Ngọc Doãn mỉm cười.
Hắn hôm nay đến đúng là vì chuyện này.
Dắt Ám Kim vào chuồng, hắn đến thẳng giáo trường.
Giáo trường cục Hỏa Dược gồ ghề, nhìn qua trông thảm thương vô cùng. Lúc này một đám người đang tụ tập ở đó, rống lớn.
Đúng vậy, chính là rống!
Tuy nhiên không nên hiểu lầm, họ đang thảo luận đợt thử nghiệm vừa rồi.
Chỉ có điều tiếng nổ trước quá lớn khiến lỗ tai của đám người bị ong lên, chỉ có thể khàn cổ mà lớn tiếng quát to.
Cao Sủng đang đứng một bên.
- Thập Tam Lang!
Cao Sủng không phản ứng gì.
- Thập Tam Lang!
Vẫn không có tác dụng.
Mãi đến tận lúc Ngọc Doãn đi lên vỗ vai Cao Sủng, gã mới theo bản năng phách chưởng về phía Ngọc Doãn. Ngọc Doãn vội lắc mình tránh thoát:
- Thập Tam Lang, là ta!
- Tiểu Ất ca, ngươi đến đây làm gì?
Cao Sủng đề hơi hô lớn.
Ngọc Doãn ở gần, bị gã hô một tiếng suýt nữa điếc tai.
- Gì mà hét to thế?
- Hả?
- Ta đang nói sao ngươi phải hét to thế.
Cao Sủng xoa lỗ tai nói:
- Nghe không rõ. Nói lớn tiếng coi.
Được rồi, trước tạm không nói chuyện vậy. Ảnh hưởng của tiếng nổ vừa rồi vẫn chưa tiêu, chắc trong một lúc thì không thể khôi phục bình thường được.
Đúng lúc này Lăng Chấn tới.
- Tiểu Ất sao lại đến đây?
- Lăng thúc phụ, tiếng nổ vừa nãy lớn quá.
Tuy nhiên vừa nói xong Ngọc Doãn đã hối hận. Đến cả Cao Sủng cũng như vậy, sợ Lăng Chấn chẳng tốt hơn là bao.
Nào biết được Lăng Chấn cười nói:
- Đúng vậy, tiếng nổ rất lớn, nhưng uy lực thì chẳng ra gì.
- Uy lực... Hả, Lăng thúc phụ không bị ong tai sao?
Lăng Chấn cười, vươn tay cầm một đôi máy trợ thính bằng gỗ:
- Hàng năm đều thử pháo, sao có thể không chuẩn bị. Thật ra mọi người bên này cũng quen rồi, chẳng qua tiếng động lớn quá, ngoài dự đoán, vậy nên mới tạo thành tình hình này.
Ngọc Doãn nghe xong vội hỏi:
- Thúc phụ, kết quả thế nào?
- Tiểu Ất cũng có hứng thú với thuốc nổ sao?
Lăng Chấn tò mò hỏi, không đợi Ngọc Doãn đáp lời đã lôi kéo hắn vào giáo trường.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, cực kì gay mũi. Loại cảm giác này như lễ mừng năm mới ở đời sau, đầu ngõ đốt pháo mùi lan khắp nơi. Giáo trường vẫn còn vương ít khói nhẹ. Lăng Chấn dẫn Ngọc Doãn bước thấp bước cao đến cạnh một tảng đá, chỉ vào góc bị vỡ ở phía dưới, lộ vẻ bất đắc dĩ.
Tảng đá kia ở Ngự Doanh gọi là bia đốt lửa.
Trên tảng đá hiện lên gồ ghề một đống hỗn độn, hiển nhiên là đã bị thử nghiệm qua vô số lần.
- Cứ tưởng có thể làm sụp một nửa bia, ai ngờ chỉ có thể làm hỏng một góc.
Khối bia này mỗi lần thử pháo đều được ta đặt chuẩn tại biên để thử uy lực.
Ất, có lẽ cậu không biết.
Năm đó ta vào cục Hỏa Dược đã từng lập lời thề phải làm đổ cái bia đốt lửa này.
Thế mà hơn hai mươi năm sau nó vẫn như cũ, mà ta lại già rồi. Lúc sinh thời không thể làm sụp đổ nó chắc ta chết không nhắm mắt.
Khối bia kia bị nổ vô số lần, đốt đến đen bóng.
Lăng Chấn nói xong thì nghiến răng nghiến lợi, rốt cục cũng bó tay.
Ngọc Doãn ngồi xổm xuống, nhìn cái hố dưới khối bia, không kìm nổi tò mò hỏi:
- Thúc phụ thử pháo như thế nào?
Lăng Chấn không giấu diếm, kể cho Ngọc Doãn nghe quá trình thử pháo.
Thật ra pháo thời Bắc Tống phần lớn dùng cách bắn mạnh là chính, tuy nhiên trên cơ sở đó thêm chút uy lực của thuốc nổ. Thời kì này thuốc nổ vẫn chưa hoàn toàn thành thục, không thể làm thành thuốc nổ đen được. Căn cứ "Vũ Kinh tổng yếu" ghi lại, thuốc nổ Bắc Tống vẫn chưa thoát được phạm trụ phóng lửa đốt.
Cho nên hỏa khí Bắc Tống dù là phích lịch pháo hay chấn thiên lôi thì lực sát thương đều không lớn.
Chủ yếu dùng khí nén đẩy hoặc đốt cháy là chính. Tuy loại hỏa khí này cũng có lực nổ nhất định nhưng sức sát thương không cao. Mãi đến Nam Tống hỏa khí hình quản xuất hiện thì thuốc nổ mới dần thành thục, từ đốt cháy phóng hỏa để uy hiếp dần chuyển sang sát thương quy mô lớn.
Tới thời đại Nguyên diệt thì công nghệ chế tác chấn thiên lôi có sự thay đổi lớn.
Trong "Kim sử" có đoạn miêu tả về chấn thiên lôi như sau: thuốc nổ phát tác, tiếng như lôi chấn, nhiệt tỏa nửa mẫu, người cùng trâu đều nổ nát không vết.
Miêu tả này có thể hơi khoa trương nhưng cũng thấy được sự cân đối trong pha trộn hỏa dược đã đạt gần hoàn mỹ.
Ngọc Doãn do dự một lát rồi nói khẽ:
- Thúc phụ có thể nói rõ với Tiểu Ất quá trình phối chế pháo được không?
- Chuyện này có khó khăn gì!
Lăng Chấn cười sang sảng, nhìn đống hỗn độn của giáo trường:
- Nơi này không tiện nói chuyện, đến đại sảnh đi.
Khách tùy theo chủ.
Trên địa bàn của Lăng Chấn thì Ngọc Doãn đương nhiên không phản đối ý kiến của y.
Hắn gọi Cao Sủng theo Lăng Chấn về đại sảnh.
Lúc này Lăng Uy sai người mang rượu đến. Lăng Chấn nâng chén mời vài câu rồi uống một hơi cạn sạch. Y lau vệt rượu vương trên ria mép rồi thở dài một hơi, thao thao bất tuyệt giảng giải với Ngọc Doãn quá trình chế tạo pháo của y.
Quá trình này nghe ra khá buồn tẻ nhàm chán nhưng Lăng Chấn vẫn hưng phấn bừng bừng.
Cao Sủng và Lăng Uy nghe mà mệt cả người, nhưng Ngọc Doãn lại không hề sao nhãng chút nào.
Châm thuốc nổ không thể không nói đến một thuật luyện đan có tên "Hỏa pháp luyện đan. Trên thực tế khởi nguyên của thuốc nổ cũng đến từ thuật luyện đan cổ đại. Từ triều Tấn, Cát Hồng từng ghi lại thuật luyện đan trong "Bão Phác Tử".
Giữa đời Đường, có một người gọi là Thanh Hư Tử đề xuất phối phương "Lưu huỳnh hai lượng, natri kali hai lượng, cây nam mộc hương ba tiền rưỡi, phấn chia đều", khiến thuốc nổ có hình thức điều chế ban đầu. Chỉ có điều dù là Cát Hồng hay Thanh Hư Tử, thậm chí cả thợ chế thuốc nổ thời Bắc Tống đều lấy lưu huỳnh, phốt pho làm cơ sở để tiến hành thay đổi.
Mà trong ba yếu tố chính của thuốc nổ, yếu tố "than" khá quan trọng, dù được mọi người phát hiện nhưng lại ít ai chú trọng.
Kể cả Lăng Chấn cũng cho rằng tác dụng của "than" chỉ là phụ trợ đốt cháy.
Cho nên y thử phối phương tỉ lệ lưu huỳnh và phốt pho chừng 1:2, trên cơ bản tương đương tỉ lệ pha trộn thuốc nổ đời sau. Nhưng trong đó tỉ lệ than lại không tăng lên. Đến nay tỉ lệ lưu huỳnh và phốt pho vẫn duy trì ở 1:2 hoặc 1. 5:2. Còn tỉ lệ than vẫn chưa đạt đến yêu cầu của thuốc nổ đen đời sau là 13.
Dù Ngọc Doãn không hiểu rõ lắm về hóa học nhưng tỉ lệ thuốc nổ đen vẫn biết.
Tỉ lệ 13 hắn cũng rõ ràng, thế nên loáng thoáng hiểu được nguyên nhân thử pháo thất bại của Lăng Chấn.
*****
Phốt pho, lưu huỳnh, củi, sau khi kết hợp được gọi thành hỏa dược.
Hỏa dược này khi nổ rất mạnh, nếu bị bịt kín thùng sẽ ra một lượng lớn khí thể hòa nhiệt lượng, từ đó xuất hiện hiện tượng bùng nổ. Nếu đơn thuần lấy phốt pho và lưu huỳnh là chính, bỏ qua số lượng thì hỏa dược chế ra được khi bùng nổ phần nhiều là khói đặc, lực nổ không lớn.
Ngọc Doãn do dự một chút, hạ giọng nói:
Lăng thúc phụ, sao phấn ít quá vậy?
Dùng nhiều phấn làm gì?
Lăng Chấn không khỏi hoặc:
Than phấn chỉ là phụ việc đốt cháy, dùng nhiều quá lãng phí.
Ngọc Doãn không biết phục Lăng Chấn như thế nào, lập tức nói:
Sao thúc phụ không thử một lần?
Nếu như lần thử pháo thất bại, vậy chắc chắn là có chỗ sai nào đó, sao không đổi cách khác, biết đâu sẽ thành công?
Việc này...
Lăng Chấn do dự.
Than phấn này nhiều ít thật ra đối với chỉ là râu ria thôi.
Nếu đổi lại là nhân vật khác như vậy, không chừng Lăng Chấn đã nhổ nước bọt vào mặt rồi.
Nhưng lại là Ngọc Doãn, nên hắn không thể không thật sự xét. Đúng như lời Ngọc Doãn nói, dù sao đã thất bại nhiều lần, sao không đổi phương thức khác.
Thúc phụ, nếu thử lại pháo, không dựa vào phương thức một lưu huỳnh hai phốt pho ba phấn để làm.
Lăng Chấn mỉm cười:
Một hai ba, như thế quá dễ nhớ. Nếu Tiểu Ất ca nói như vậy, ta sẽ thử một lần sao.
Thúc phụ, ta còn có một đề
Nói đi!
Thử pháo hiện có báo đầu?
Lăng Chấn một chút, hai khoa múa chân một chút nói:
Không kém với đầu đứa lắm.
Nếu, ta nói là nếu... Nếu thúc phụ dựa theo phương pháp này của Tiểu Ất mà thành công, có thể làm chỗ pháo này nhỏ hơn một chút hơn không.
Nhỏ một chút?
Lăng Chấn chỉ ta nói, pháo càng lớn càng tốt.
Nhưng nhỏ một chút này rốt cuộc là nhỏ bao nhiêu?
Ngọc Doãn diễn giải:
Làm nhỏ một chút chủ yếu là để tiện theo. Không cần lực như đại pháo, chỉ cần ở phạm vi nhỏ thôi. Ví dụ như khoảng cách hai chúng ta như này có thể ra hiệu quả là đủ rồi.
Ngọc Doãn đến lựu đạn đời sau.
Lăng Chấn là lành phương diện này, nên sau khi Ngọc Doãn giải thích thì gật đầu nói:
Ý của Tiểu Ất, ta đại để có thể hiểu. Tuy nhiên làm được có lẽ không dễ dàng. Ta không biết có đạt tới hiệu quả như Tiểu Ất nói không, nhưng ta sẽ thử một lần.
Nhưng có một vấn đề, thử pháo như thế, chắc chắn phải tốn chi phí khá nhiều.
Trước đây ta thử pháo phần lớn là tự ta bỏ tiền ra, để các thợ thủ công làm. Ít thì còn được, nhưng nhiều thì sợ có chút phiền phức. Còn nữa, nếu làm pháo như Tiểu Ất nói, sợ cũng không biết ăn nói với Quân Khí Giám về chi phí như nào.
Nếu ít, ta có thể đảm đương được.
Nhưng nếu làm theo lời Tiểu Ất, chỉ sợ là...
Ngự Doanh Mưu Đà Cương là xưởng chế tạo hỏa dược và gia công da pháo thuộc Quân Khí Giám.
Dưới Quân Khí Giám chia làm mười xưởng lớn, mỗi xưởng đều có nhiệm vụ khác nhau. Giống như Ngự Doanh bên này, mỗi phải nộp lên năm da pháo, đồng thời còn gánh vác nhiệm vụ ứng hỏa dược cho hai xưởng khác. Làm pháo nhỏ thử pháo, Quân Khí Giám có thể mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng nếu như làm theo cách Tiểu Ất, đó là căn bản phải đổi số lượng pha hỏa dược, còn có công chế tác...Đây còn chưa nói đến việc khi tiến hành còn phải lặp lại vô số lần thực
Vậy thì việc chi tiêu của này...
Sợ là dù Lăng Chấn hưởng không quân lương của hai thì cũng không thể chống đỡ nổi.
Ngọc Doãn vậy thì cũng hơi nhíu mày:
Thúc phụ, vậy chi phí một tháng cần bao nhiêu?
Thực ra ta cũng có biện pháp để giảm chút tiền bạc. Tuy nhiên phía thợ thủ công thì cần phải tiền, ít nhất một tháng cũng phải sử dụng hai ba
Ngọc Doãn thế thở phào.
Nếu chỉ là hai ba Tiểu Ất có thể đảm đương được.
Còn tưởng rằng phải mấy thì thật sự Tiểu Ất cũng khó, nhiên hai ba dù hơi áp lực nhưng vẫn đảm bảo được.
Lăng Chấn nhìn Ngọc Doãn, lắc đầu cười nói:
Tiểu Ất thật có hào khí. Nếu nói như vậy, ta sẽ bắt vào chuẩn bị. Tuy nhiên khoảng thời là chưa thể Quân Khí Giám vừa mới hạ lệnh, muốn ta mỗi tăng hai tật lê pháo và một hỏa dược tiễn. Thật sự muốn làm thì phải đầu xuân năm mới có thể tiến hành.
Kho giáp của Quân Khí Giám đảm nhiệm cả việc sản xuất hỏa khí.
Dựa theo chương mà Xu Mật Viện đạt mệnh lệnh, kho giáp mỗi cần phải sản xuất bảy chi nỏ hỏa dược tiễn, mười hỏa dược tiễn, ba tật lê pháo. Trước đây, Ngự Doanh không đảm nhiệm nhiều như này nhưng nếu như đã gia nhập thì công việc phải tăng lên, số lượng thợ thủ công cũng phải tăng theo. Nhiệm vụ của Lăng Chấn đương nhiên sẽ phải nhiều thêm, đích thật là không có thời
Thúc phụ, sao đột nhiên lại có nhiều nhiệm vụ vậy?
Sản lượng mỗi của Quân Khí Giám có hạn không có việc gì đặc biệt thì sẽ không gia tăng.
Đột nhiên lúc này yêu cầu tăng gia sản xuất nhiều hỏa khí như vậy, chắc chắn là có xảy ra...
Lăng Chấn thở dài:
Nhắc đến có lẽ Tiểu Ất không biết, hôm lúc nhà, Xu Mật Viện được Thường Thắng quân Tiết Độ Sứ yêu cầu cần một nỏ hỏa dược tiễn và ba hỏa dược tiễn, cùng với ba vạn cây tật lê pháo và hai vạn da pháo.
Hơn nữa kia muốn thật Quan gia liền chiếu dụ Xu Mật Viện mau chóng giải
Xu Mật Viện liền giao việc này cho Quân Khí Giám. Quân Khí Giám đẩy cho ta đẩy tốc độ. Ngươi cần nhiều hỏa khí như vậy, lại phải năm giao ra, tất cả xưởng đều không thể không đẩy tốc độ, cả Ngự Doanh này của ta cũng phải lao vào làm.
Thường Thắng quân Tiết Độ Sứ... Chẳng lẽ là Quách Dược Sư?
Lăng Chấn nhìn Ngọc Doãn:
Tiểu Ất cũng biết hắn sao?
Tuy nhiên, Lăng Chấn chợt thoải mái:
Tiểu Ất qua lại những không phải dân thường, kết giao cao sĩ, biết Quách Dược Sư cũng là không nhiên.
Đúng vậy, chính là Quách Dược Sư Yến Sơn Đồng Tri.
Quả Ngọc Doãn chợt đập lộp bộp.
Đang yên lành sao Quách Dược Sư muốn nhiều hỏa khí làm gì?
Không biết rằng Quách Dược Sư từ sau khi đầu hàng Tống, rất được Hoàng đế Huy Tông tưởng, nở mày nở mặt, muốn làm gì thì làm. Tri phủ Yến Sơn Vương An Trung lại là "Không thể nào quản chế, chỉ phải tuân theo làm", nên hễ là giới giáp mã thất mà Quách Dược Sư muốn là ưu tiên ứng. Mà Quách Dược Sư còn phái buôn bán ở các châu, dùng tiền tài kiếm được kết giao quý...
Lăng Chấn thở dài:
Quan gia đối đãi thật hậu với Quách Dược Sư, nhưng này cũng là lòng muông dạ thú.
Chỉ giáo cho?
Lăng Chấn hạ giọng nói:
Ta ta nói, Thường Thắng Quân của Quách Dược Sư tất cả đều là phục "Tả Nhẫm".
Tiểu Ất cũng biết phục "Tả Nhẫm" này là có ý gì? Đó là phục sức Liêu. Nay hắn đã thuận Đại Tống, lại mặc phục Liêu là hiểu lòng dạ hắn. Trước có Yến Anh đại nhân từng buộc tội Quách Dược Sư "tả nhẫm", nhưng lại bị Quan gia cứ, bắt đóng cửa ở nhà tội lỗi. Còn nói cái gì Quách Dược Sư không quên cố quốc, là thần... Quan gia muốn lấy nhân đức để khiến kẻ này thần phục, nói Quách Dược Sư sẽ không phản lại Đại Tống. Sau khi ta ta nói việc này thì thật sự là thất vọng.
Còn nữa, hiện Thường Thắng Quân dưới Hà Bắc Tuyên phủ sứ có năm vạn quân tốt, cũng có ba hương
Nhưng Quan gia lại không chút nào đề phòng với kẻ này.
Ngọc Doãn vậy như hít phải luồng khí lạnh.
Hắn đại khái biết một chút về Quách Dược Sư nhưng lại không hiểu rõ tính tình này như nào.
Nghe Lăng Chấn nói thì này chẳng khác nào An Lộc Sơn của Đường Huyền Tông.
Đầu óc Hoàng đế Huy Tông có đôi khi cũng thật quá lạ lùng, tướng lĩnh thiện chiến dưới mình thì lại kiêng kỵ đề phòng, còn một tướng đầu hàng thì lại yên tâm, vậy thì còn lấy đức gì để phục đây!
Chuyện như này chỉ có thể xuất hiện ở tiểu thôi. Ngay cả phục cũng không đổi tên, sao có thể thật sự hiệu lực cho Đại Tống! Quách Dược Sư này cũng là kiêu hùng hai mặt.
Nhưng Ngọc Doãn có năng lực gì? Biện pháp gì?
Việc như này cả Lăng Chấn là một thống chế Hỏa dược cục nho nhỏ cũng có thể thấy rõ ràng, sao Hoàng đế Huy Tông lại không thấu.
Về phương diện này chỉ sợ không chỉ riêng Hoàng đế Huy Tông, chẳng lẽ văn võ cả cũng không thấu sao?
Trong đầu Ngọc Doãn lập tức hiện lên chủ đề kỳ thứ hai của Tuần thời đại Đại Tống.
Có lẽ hẳn nên nhắc nhở những này về vấn đề Quách Dược Sư!
***
Thúc phụ, sao không thấy có đột hoả thương?
Ngọc Doãn và Lăng Chấn đàm luận hồi lâu, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Chẳng phải nói lịch sử hỏa khí hình ống là từ có từ Tống Triều sao?
Nhưng từ mắt mà thấy, bất luận là pháo là tật lê pháo, thậm chí là phích lịch pháo cũng không phải là loại "Pháo" cùng loại với pháo đạn đầu mà Ngọc Doãn biết. Vậy thì đột hỏa thương từ đâu mà có? Pháo chân chính ở đâu?
Cái gì mà đột hỏa thương?
Vẻ mặt Lăng Chấn mờ mịt.
Chẳng lẽ không có "Đột hỏa thương" sao?
Ngọc Doãn cũng cả nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại ký ức không còn lưu giữ nhiều lắm của kiếp
Vậy là đột hỏa thương vẫn chưa xuất hiện ư?
Du sao bản thân cũng chỉ học âm nhạc, đối với lịch sử phát cả hỏa khí, Ngọc Doãn thật sự không rõ lắm.
Đột hỏa thương, lấy ống lớn làm thân thương, bên lắp hỏa dược và viên đạn. Sau khi châm hỏa dược, viên đạn từ ống bắn ra, tầm bắn ước chừng 200 mét. Vũ khí này thật sự là xuất hiện ở thời Tống. Nhưng sự thật không phải là Bắc Tống, mà là Nam Tống năm Thiệu Hưng thứ hai, tức là năm công 1132, phát là thần Trần Quy.
Người này từng sáng tác "Thủ Thành lục".
Tuy nhiên lúc này Trần Quy đang làm lệnh Lục An Tùy Châu, nên đột hỏa thương không thể nào xuất hiện được.
Ngọc Doãn đang nhắc đến đột hỏa thương tám năm sau, đừng nói là Lăng Chân, dù là bản thân Trần Quy cũng chưa chắc đã hiểu rõ.
Đột hỏa thương kia có hình dáng như nào?
Hình dáng như nào?
Ngọc Doãn thật sự không rõ lắm.
Đó là một cái ống, sau đó nhét hỏa dược và viên đạn vào đó, sau đó đốt lửa bắn...
Ngọc Doãn vắt hết óc để giải thích hình dạng "Đột hỏa thương" cho Lăng Chấn. Đến sau cùng, hắn còn cầm bút vẽ ra giấy. Nhưng sau khi vẽ ra thì lại cảm thấy giống súng đời sau quá.
Thôi, dù sao cũng là gần như thế.
Nếu Lăng Chấn có năng lực làm ra được thì tốt, mà nếu không có năng lực làm ra, chỉ đành phải chờ đột hỏa thương xuất hiện vậy.
Lăng Chấn nhìn bức vẽ do Ngọc Doãn phác thảo, mày nhíu chặt.
Dần dần, hàng mi giãn ra, mặt nở nụ cười cổ quái.
← Hồi 167 | Hồi 169 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác