← Hồi 149 | Hồi 151 → |
Điền Hành Kiến và Tô Xán, quả thật là tìm Ngọc Doãn để thủ tiêu tang vật.
Ở Khai Phong này có hơn một triệu nhân khẩu, thương gia, phú hộ, quan to, người sang quý nhiều không kể xiết, giá hàng so với các nơi khác cao hơn gấp mấy lần.
Nếu muốn thủ tiêu tang vật, quả thật là một nơi để đi!
Tuy nhiên, có một việc thật sự Tô Xán nói cũng không sai: quả thật lần này bọn họ đã rước lấy phiền phức.
Ở trên sông độc chiếm việc buôn bán, nào có ngờ đâu người bị giết lại có lai lịch lớn. Không biết tại sao lại còn kinh động đến quan phủ ở hai địa phương, kể cả toàn bộ Trịnh Châu, cũng đang truy tìm hung thủ. Trước đây, Điền Hành Kiến thu được tang vật, phần lớn đều thủ tiêu tang vật ở huyện Võ Trắc. Ở đó có đường đi của y, mặc dù giá cả không cao, nhưng lại rất an toàn. Nhưng lúc này đây, ở huyện Võ Trắc đã có tra xét, làm cho Điền Hành Kiến không dám ra tay. Nhưng tang vật này cứ nằm mãi ở trong tay, rốt cục cũng không phải là biện pháp...
Về lâu dài, rất có thể sẽ bị lộ ra dấu chân ngựa.
Cho nên, Điền Hành Kiến nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ tới Ngọc Doãn.
Lúc trước y đối xử tốt với Ngọc Doãn, cũng là có ý muốn mở một con đường ở phủ Khai Phong.
Chỉ có điều về sau lại cảm thấy có vẻ không được an toàn. Lần này Điền Hành Kiến thật sự là cấp bách, không thể không đến tìm Ngọc Doãn.
Chủ yếu là tang vật này thật sự là rất khó giải quyết!
Ngọc Doãn lâm vào trầm tư.
Hắn không muốn nhúng tay vào chuyện này, vụ án có thể kinh động lớn đến quan phủ hai bên bờ sông, lẽ nào lại bình thường?
Tuy hiện nay hắn trụ vững ở phủ Khai Phong, nhưng cũng không có nghĩa là muốn làm gì thì làm. Ngược lại, phần lớn thời gian, nếu so với trước hắn càng thêm cẩn thận. Chỉ có điều Điền Hành Kiến tìm tới tận cửa, Ngọc Doãn thật sự không thể chối từ. Bắc Tống này đây có tập tục giang hồ của Bắc Tống, lúc này ngươi không giúp đỡ, chẳng khác gì là chặt đứt một con đường, tương lai ai cũng không thể nói sẽ xảy ra chuyện gì.
Tô Xán cũng không thúc giục, mà chỉ lẳng lặng nhìn Ngọc Doãn, không nói lời nào...
Chuyện này quả thực không phải là nhỏ, Ngọc Doãn suy tính cũng hợp tình hợp lý.
Vốn chỉ là đến để tìm vận may, thậm chí Tô Xán đã chuẩn bị bị cự tuyệt.
Thật lâu sau, Ngọc Doãn ngẩng đầu lên.
- Là những mặt hàng nào?
- Trừ một ít vàng bạc châu báu ra, còn có ba con ngựa.
- Ba con ngựa?
Tô Xán gật đầu, hạ giọng nói:
- Ba con Ðại Uyển mã.
Ngọc Doãn nghe thế, lập tức hít sâu một hơi.
Ðại Uyển mã?
Đó là cái gì! Ba chữ Ðại Uyển mã, cũng đồng nghĩa với gia tài bạc triệu.
Cái gọi là Ðại Uyển mã, chủ yếu là chỉ ngựa tốt ở Tây Vực. Có thể được gọi là Đại Uyển mã, tất nhiên chỉ có Bảo mã lương câu hiếm thấy.
Đối với Bắc Tống thiếu ngựa mà nói, một con Ðại Uyển mã, giá trị bạc triệu, hơn nữa là có tiền mà không thể mua được.
Điều này giống như là tượng trưng cho một thân phận, người bình thường cơ bản là không thể có được, trừ khi người này, là cực kỳ có thân phận.
- Chúng đang ở đâu?
Ngọc Doãn động tâm rồi.
Tuy nhiên, không phải hắn muốn giữ lấy ba con Ðại Uyển mã, mà là trong đầu có ý khác.
Ngọc Doãn có Ám Kim là đã cảm thấy thỏa mãn. Nhưng thật ra Dương Tái Hưng và Cao Sủng, có vài lần nói muốn có một Bảo mã lương câu. Nhưng mà bọn họ cũng biết, thiên kim dễ được, Bảo mã lương câu khó cầu. Cho nên, hai người cũng chỉ có thể nhìn Ám Kim mà thèm.
Chợ lừa ngựa ở Đông Kinh, có không ít ngựa.
Nhưng ngoại trừ là loại ngựa chạy chậm ra, ngựa thật sự tốt, gần như không có.
Dù cho có vài con ngựa tốt, cũng không phải người bình thường có thể mua được. Thứ này, là đồ chơi của những người phú quý, người thường sao có thể có được?
Tô Xán nghe Ngọc Doãn hỏi như vậy, lập tức trong lòng mừng rỡ.
- Đang gửi ở một chỗ trong nhà trọ ở ngoài thành.
Mấy con ngựa này, tiểu nhân cũng không dám mang vào trong thành, dọc theo con đường này đều phải lén lút trốn tránh trạm kiểm soát. Ca ca của ta nói, mấy con ngựa này không trọng yếu lắm, nếu như Tiểu Ất ca thích, liền tặng ngay cho Tiểu Ất ca. Chủ yếu là các châu báu kia, thật sự là giá trị bạc triệu. Sắp sang thu, việc mua bán không tốt lắm, các huynh đệ ở trong nhà, cũng đang chờ miếng ăn nữa.
Thủy tặc hoành hành trên sông lớn như Điền Hành Kiến, Tô Xán, đương nhiên sẽ không làm việc một mình.
Thủ hạ của bọn họ, tất nhiên có một nhóm người, giống như bọn thuộc hạ của Ngọc Doãn, ăn cơm là đều dựa vào bọn hắn.
Châu báu bạc triệu sao?
Nhưng đích xác không phải là một số lượng nhỏ.
Ngọc Doãn trầm tư thật lâu sau, đột nhiên nói:
- Nếu như huynh đệ tin tưởng ta, vậy hãy mang những thứ đó để lại.
Ba con ngựa này, ta muốn... Trở về thay ta nói lời cảm tạ với Thất ca. Về phần châu báu này, ta có thể giúp ngươi tìm cách giải quyết. Chỉ có điều nhiều châu báu như vậy, chỉ sợ không thể lập tức ra tay được ngay, kính xin Thất ca và Ngũ Lang thư thả chút cho.
Tô Xán, thở phào một hơi.
- Vậy phải làm thế nào để đem hàng hóa giao cho Tiểu Ất ca?
Châu báu còn dễ nói, chỉ có điều mấy con ngựa kia... Thật sự không thể mang vào thành được.
- Có biết đồi Mưu Đà kho giáp trượng Ngự Doanh?
- Cái này... Tiểu nhân quả thật không biết.
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, liền đứng dậy đi đến cửa, gọi Vương Mẫn Cầu.
- Tam Lang theo Ngũ Lang vất vả một chuyến, sau khi mang những thứ đó lấy ra, lập tức mang đến kho giáp trượng Ngự Doanh.
Ta ở đây chờ các ngươi điNgự Doanh... Ngũ Lang nói không sai, ba con ngựa kia quả thật rất phiền toái. Tuy nhiên nếu như vào được Ngự Doanh thì coi như đã được giải quyết. Đúng rồi, nhân tiện gọi Đại Lang và Thập Tam Lang tới, bảo bọn họ theo ta cùng đi Ngự Doanh một chuyến.
Ta cũng cần thêm nhiều con đường nữa, ta cũng cần thêm nhiều giúp đỡ nữa.
Tương lai nỗi nhục nhã của Tĩnh Khang, cũng không phải một mình ta có thể chống đỡ, nếu có thể có thêm nhiều bằng hữu, tương lai đã có thêm mấy phần trợ giúp nữa.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn liền quyết định chủ ý.
Điền Hành Kiến và Tô Xán này đang cần giúp, nhất định phải giúp!
Chẳng những phải giúp, hơn nữa phải giúp thật nhiệt tình... Tuy hắn không có ý định lăn lộn trong chốn giang hồ, nhưng hắn cũng không ngại, trong giang hồ giành lấy tiếng tăm.
Tống Giang trong truyện Thủy Hử kia, làm sao có thể hô mưa gọi gió?
Không phải bởi vì ông ta ở Sơn Đông cầu mưa đúng lúc sao? Ta không cần làm mưa đúng lúc, nhưng ta nhất định phải ở trong giang hồ lưu lại tên tuổi của ta.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn lại gọi tới một người người hầu nam trẻ tuổi, bảo hắn đi thông báo cho Yến Nô, lấy hai ngàn quan đến, cùng với Hoắc Kiên mang đến Ngự Doanh.
Nếu ba con ngựa kia chính xác là Ðại Uyển mã, Ngọc Doãn muốn mua ngay.
Nhưng sau khi mua rồi, lại không thể mang vào trong thành, đơn giản cứ để lại trong Ngự Doanh, đóng dấu ngựa của Ngự Doanh... Kể từ đó, ba con ngựa này coi như đã có thân phận. Sau này nếu bị người phát hiện, cũng có thể có một lí do thích đáng để giải thích.
Về phía Ngự Doanh, đã có Lăng Chấn lo liệu, mọi việc đều không đáng lo.
Đến bây giờ Lăng Chấn còn thiếu Ngọc Doãn rất nhiều ân tình, chắc cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu nho nhỏ này của Ngọc Doãn.
Vương Mẫn Cầu đi theo Tô Xán rồi, chỉ trong chốc lát, Dương Tái Hưng và Cao Sủng liền vội vàng đi đến.
- Đi, theo ta đi Ngự Doanh một chuyến.
- Đi Ngự Doanh làm chi?
Dương Tái Hưng kinh ngạc hỏi.
- Tới rồi ngươi liền hiểu ngay.
Ngọc Doãn cũng không vội giải thích, trực tiếp tự ra cửa.
- Không cưỡi ngựa sao?
- Ta đi cửa thành trước, ở mã dịch thuê hai con ngựa... Hai người các ngươi mau tới đó, đừng có chậm trễ.
Thành Khai Phong, là một thành thị buôn bán cực kỳ phồn vinh.
Trong mắt của người tại Khai Phong, không có gì không thể lấy ra mua bán.
Tuy nhiên ngựa lại có giá cả đắt đỏ, ít có người có thể mua được. Vì thế liền có người nảy ra cái chủ ý, cho thuê ngựa...
Về sau triều đình cũng phê chuẩn cái nghề này, vì thế một ít chiến mã ở trong quân doanh, được dùng làm ngựa thuê, cung cấp cho người thuê sử dụng.
Đương nhiên, thuê ngựa cần công việc thủ tục.
Đầu tiên đó là phải có hộ khẩu ở Khai Phong, nếu không căn bản không có khả năng thuê ngựa; tiếp theo thuê ngựa không thể để lâu, nhất định phải trong một ngày trả lại.
Ngoài ra còn có vô số quy định, cũng là lo lắng cho việc hao hụt quân mã ra ngoài.
Ngọc Doãn dẫn Ám Kim từ trong chuồng ngựa, lên ngựa giơ roi, thẳng đến Tân Tống Môn mà đi.
Ở trong Tân Tống Môn, có một loạt phòng xá, mã dịch ở trong đó. Hiện nay Ngọc Doãn coi như là danh nhân ở phủ Khai Phong rồi, cho nên công việc thủ tục cũng không phiền phức. Viên quan mã dịch vừa giảng giải tình hình về con ngựa kia, lại vừa mở quyển sổ ký tên đồng ý thuê, coi như đã thuận lợi thuê được hai con quân mã.
Lò mổ Liền Kiều, rất gần với Tân Tống Môn.
Phía Ngọc Doãn vừa mới làm xong thủ tục, Dương Tái Hưng và Cao Sủng đã vội vàng đi đến.
Ba người cũng không nói năng rườm rà, trực tiếp lên ngựa, liền lao ra Tân Tống Môn, đi thẳng đến hướng Mưu Đà Cương.
Kho giáp trượng Ngự Doanh của Lăng Chấn, ở phía đông bắc của đồi Mưu Đà, vị trí vô cùng hẻo lánh. Bởi vậy từ phía bắc nhìn sang, có thể thấy được nước sông cuồn cuộn. Ngự Doanh không dễ nhìn thấy, một dãy nhà cửa diện tích khoảng chừng trên dưới hai trăm mẫu, từ xa nhìn lại, giống như một tòa nhà lớn.
Nếu không có lá cờ đang tung bay ở cửa ra vào kia, ít ai sẽ nghĩ rằng nơi này chính là quân doanh.
Ngọc Doãn cũng không phải là lần đầu tiên đến nơi này, đến cửa Ngự Doanh bèn xoay người xuống ngựa, chỉ thấy từ trong doanh chạy ra một tiểu giáo.
- Tiểu Ất ca sao lại đến đây?
Tiểu giáo này ăn mặc là Hiệu dụng, xem tuổi chừng trên dưới hai mươi.
Ngọc Doãn vội hỏi:
- Nhị Lang, cha của ngươi có ở trong doanh không?
- Đang ở trong doanh thử pháo, ta đi gọi ông ấy đến ngay.
- Cũng tốt, vậy chúng ta xin đợi ở đại sảnh.
Tiểu giáo, đó là Lăng Uy con trai của Lăng Chấn.
Từ sự việc lần trước về sau, Lăng Uy thay đổi hoàn toàn.
Vốn y luyện được khả năng vồ rất tốt, bèn vào trong quân làm Hiệu dụng. Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời! Phía Lăng Chấn đã lo bạc, chờ thêm hai tháng, bèn cho Lăng Uy ra khỏi Ngự Doanh, gia nhập Điện Tiền Ti, trở thành cấm quân của Đông Kinh.
Lúc này Lăng Chấn và Điện Tiền Ti, coi như là có chút giao tình.
Lại thêm mối quan hệ với Cao Nghiêu Khanh, Lăng Uy vào cấm quân cũng không phải là một việc khó.
Chỉ cần đả thông quan hệ, vào cấm quân ít nhất là đã có thể làm được Thừa Cục, vị trí còn ở trên cả Áp Quan của Phong Huống, nhưng cũng chỉ là quân quan thấp nhất ở trong quân. Tuy nhiên không quan trọng, chỉ cần Lăng Chấn duy trì tốt mối quan hệ với Điện Tiền Ti, Lăng Uy sẽ rất nhanh được lên chức. Không chừng không quá một năm, là đã có thể làm Tương Ngu Hầu, thậm chí có thể trở thành Thập Tướng.
Lăng Uy đối với sự an bài của Lăng Chấn lần này, cũng không có bất kỳ ý kiến phản đối nào.
Bởi vì ban đầu là Ngọc Doãn giúp y giải quyết xong phiền toái, Lăng Uy cực kỳ kính nể Ngọc Doãn.
Đặc biệt là về sau lại nghe người ta nói, ba người Ngọc Doãn chạy tới Ngự Quyền quán đá quán, rồi sau đó an toàn trở ra... Bất kể là vì sao có thể an toàn trở ra, đều đủ để cho Lăng Uy vô cùng khâm phục. Lần trước khi Ngọc Doãn tới thử pháo, Lăng Uy còn nhận Ngọc Doãn là huynh trưởng.
Nói đến pháo ở Ngự Doanh này, thật ra lại vô cùng đơn giản.
Nó tương tự như một loại thiết bị tín hiệu, lúc công kích, không có uy lực quá lớn.
Tuy nhiên về mặt thuốc pháo Lăng Uy đích thật là một chuyên gia, y chế tạo pháo hiệu rất có uy lực, hơn xa loại pháo hiệu bình thường, lại thêm chứa lực sát thương nhất định.
Sau khi Ngọc Doãn chứng kiến thử qua pháo hiệu, hơi có chút thất vọng.
Tuy nhiên sau khi Lăng Chấn giải thích về thuốc pháo, lại khiến cho Ngọc Doãn vô cùng hiếu kỳ.
Cái gì là khẩu hỏa pháo lớn ở hậu thế, Ngọc Doãn không biết tạo ra như thế nào, cho dù là có biết, chỉ sợ cũng không thể làm được.
Điều mà hắn cảm thấy hứng thú chính là tự Lăng Chấn nghiên cứu chế ra hỏa dược.
Theo sự giải thích của Lăng Chấn, đồ chơi này quả thật được làm ra là dùng cho pháo hiệu, uy lực không phải là nhỏ.
Chỉ có điều, Ngọc Doãn vẫn chưa từng chứng kiến.
Ba người ngồi ở đại sảnh, chỉ trong chốc lát, chỉ thấy Lăng Chấn hấp tấp chạy vào:
- Tiểu Ất, sao hôm nay rảnh rỗi đến làm khách chỗ của ta đây vậy?
← Hồi 149 | Hồi 151 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác