Vay nóng Tima

Truyện:Tống thì hành - Hồi 137

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 137: Dùng nắm đấm giảng đạo lý
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Siêu sale Shopee

Lý Bảo đi giữa mười mấy thanh niên ra khỏi đại điện.

Môn hạ của y có tổng cộng mười tám đệ tử thân truyền, được gọi là Thập bát La Hán. Tuy nhiên sau khi Lã Chi Sĩ què một chân khiến cho Thập Bát La Hán trở nên hữu danh vô thực. Nhưng Lý Bảo không đuổi Lã Chi Sĩ đi mà vẫn giữ gã lại bên mình.

Thậm chí y còn đối xử với Lã Chi Sĩ tốt hơn trước, còn đòi hỏi một bộ công pháp từ trong tay một vị quyền sư trong Ngự Quyền quán để bù đắp lại sự tàn tật cho Lã Chi Sĩ. Lý Bảo rất hống hách, rất tham lam nhưng y có một ưu điểmlà bao che khuyết điểm của người khác. Lã Chi Sĩ vô cùng cảm kích Lý Bảo, thậm chí còn nguyện máu chảy đầu rời vì y. Còn những đệ tử khác cũng bởi vậy mà vô cùng kính trọng Lý Bảo. Bọn họ tin tưởng, nếu một ngày nào đó mình gặp rắc rối, Lý Bảo cũng sẽ đối xử bọn họ giống như Lã Chi Sĩ. Nói Lý Bảo mua chuộc lòng người cũng được, nói y giả vờ giả vịt cũng thế, dù sao Thập Bát La Hán của Lý Bảo chẳng những không vì Lã Chi Sĩ mà biến mất, mà còn càng thêm đoàn kết hơn.

Theo đó, đệ tử Ngự Quyền quán cũng vô cùng kính trọng Lý Bảo.

Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao vừa rồi Tất Tiến đi tìm Ngọc Doãn động thủ.

Bọn họ thấy, Lý Bảo là một người tốt, một võ sư hiền lành quan tâm đồ đệ.

Nếu Lý Bảo là người tốt, vậy thì Ngọc Doãn đánh gãy chân Lã Chi Sĩ chính là kẻ xấu.

Có đôi khi, mọi người phán đoán tiêu chuẩn tốt xấu vô cùng đơn giản.

Người đối tốt với mình thì là người tốt, ngược lại sẽ là người xấu.

Mà nay Ngọc Doãn tìm tới cửa càng khiến cho trên dưới Ngự Quyền quán coi hắn là kẻ thù chung. Một đám nhìn Ngọc Doãn với đầy địch ý.

A?

Lý Bảo đi ra đại điện, nhìn thấy Ngọc Doãn cũng giật mình.

Sao ba tháng không gặp, y không ngờ Ngọc Tiểu Ất đã luyện đến cảnh giới như thế?

Khí thế hiện nay của Ngọc Doãn khác hẳn với ba tháng trước, lúc giao tranh với Lã Chi Sĩ. Loại khí chất "ý khí quân lai cốt nhục thần" giống như kiếm sắc ra khỏi vỏ này Lý Bảo quá quen thuộc, tuy nhiên để có được nó phải là sau khi luyện thành công phu tầng thứ ba thì mới xuất hiện được.

Tương hợp mà sinh ra tác dụng, làm cho con người biến đổi thoát thai hoán cốt. Vài năm trước Lý Bảo mới bước vào cảnh giới này, cũng đã đạt tới địa bộ Đại viên mãn. Đáng tiếc bởi vì sau đó không tiếp tục luyện công pháp nữa nên vẫn dậm chân tại đó.

Những năm gần đây, Lý bảo tìm cách sưu tầm các bí tịch công pháp, nhưng trước sau vẫn không thể tiến thêm.

Mà nay thấy Ngọc Doãn nhẹ nhàng đến gần cảnh giới "ý khí quân lai cốt nhục thần" thì trong lòng y xuất hiện sự đố kỵ.

Công pháp của Chu Đồng! Chắc chắn là công pháp Chu Đồng!

Nếu không thì làm sao hắn ta có thể luyện tinh tiến như vậy?

Ánh mắt Lý Bảo lập tức có chút dữ tợn, y cố gắng kiềm chế sự đố kị đang trào dâng mãnh liệt trong lòng, đang định mở miệng, lại nghe bên cạnh có tiếng người thanh niên lớn tiếng quát:

- Ngọc Doãn! Ta vốn đang muốn tìm ngươi nhưng bị ân sư ngăn cản nên mới tha cho ngươi. Hôm nay ngươi lại tự mình đến cửa tìm chết, vậy đừng trách ta lòng lang dạ sói, đánh gãy chân ngươi để giải mối hận trong lòng Đại sư huynh.

- Cát Phổ, quay lại!

Lý Bảo lập tức hoảng hốt, vội mở miệng muốn ngăn thanh niên kia lại.

Nhưng không đợi y nói hết lời, người thanh niên kia đã lao ra tấn công Ngọc Doãn.

Người thanh niên đó là Cát Phổ.

Chỉ thấy bộ pháp của gã linh hoạt, thân hình nhẹ nhàng, hai tay hóa thành "tác thôi sơn chưởng", nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận một sự cứng rắn.

Nhẹ nhàng và cứng rắn vốn là hai thứ mâu thuẫn lẫn nhau nhưng ở trên người Cát Phổ lại hòa quyện đạt tới sự hoàn mỹ.

Vốn Ngọc Doãn định nói chuyện với Lý Bảo, nào ngờ Cát Phổ kia xông tới. Hắn đang định ra tay thì một bóng người phía sau lưng đã vọt ra...

Cao Sủng lao tới trước mặt Ngọc Doãn đón lấy chiêu Thôi sơn thủ của Cát Phổ, miệng rít gào như dã thú, đạp bộ, vặn eo, vung quyền... Mặc dù chỉ là mấy quyền vô cùng đơn giản lại rất hiệu quả. Ống tay theo nắm quyền, phát ra tiếng vang nhỏ. Tiếp theo đó chợt nghe một tiếng động vang lên, Cát Phổ kêu thảm một tiếng, bay ra ngoài.

Gã ôm lấy cánh tay, kêu lên thảm thiết:

- Tay của ta, tay của ta!

Lý Bảo biến sắc, lao tới đỡ lấy Cát Phổ, cúi đầu xem, chỉ thấy cánh tay của gã đã sưng đỏ.

- Ngọc Doãn! Người của ngươi ra tay thật độc ác!

Lý Bảo lớn tiếng hét to.

Ngọc Doãn thì liếc nhìn Cao Sủng, trong lòng thầm nghĩ một câu: "Bình thường Thập Tam Lang không có tiếng tăm gì, chỉ biết y công phu lợi hại, không ngờ một quyền vô cùng đơn giản lại có uy lực như thế. Người này tuyệt đối không hề tầm thường."

Chỉ có điều đến lúc này, thù hận với Lý Bảo thật sự không hóa giải được rồi.

Trước đây hắn làm gãy chân Lã Chi Sĩ, giờ lại đánh gãy tay Cát Phổ.

Ngọc Doãn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Lý giáo đầu nói thật buồn cười, rõ ràng là hắn ta ra tay trước, chẳng lẽ ta lại đứng yên để hắn đánh hay sao? Thua là hắn học nghệ chưa tinh, chứ đừng có trách người ngoài.

- Ngươi...

Sắc mặt Lý Bảo xanh mét, không biết nên phản bác Ngọc Doãn thế nào.

- Lý giáo đầu, hắn nói đúng. Thua là do Cát Phổ học nghệ không tinh, chẳng thể trách người khác.

Đúng lúc này, từ trong đại điện lại có mười mấy người đi ra. Một nam tử trong đó đi xuống bậc thang, đến bên cạnh Lý Bảo.

Y nhìn Ngọc Doãn, trầm giọng nói:

- Ngọc Tiểu Ất, ta đã từng nghe nói, Ngọc Phi cha ngươi từng là hảo hán hàng đầu ở phủ Khai Phong. Nhạc phụ ngươi là Chu Giáo Đầu, cũng là Cung Phụng của Ngự Quyền quán, người mà ta vẫn luôn kính nể.

- Hắn là con trai của Ngọc Phi?

- Đúng vậy a, không ngờ con rể của Chu giáo đầu lại lợi hại như thế.

Trong mắt đám sĩ phu kia, Ngọc Phi cũng vậy, Chu Đồng cũng thế, chỉ là vũ phu thô bỉ mà thôi có chết cũng không đáng tiếc. Nhưng trong mắt những người ở Ngự Quyền quán này, sự tồn tại của Chu Đồng cũng là nhân vật khó lường, chứ đừng nói năm đó Ngọc Phi giao tranh với người Liêu, hộc máu chết trận trên Hiến Đài, được tất cả mọi người đều kính nể. Nghe nói Ngọc Doãn là con trai của Ngọc Phi ánh mắt tất cả lập tức xuất hiện một sự kính nể.

Tây Tiến kinh ngạc nhìn Ngọc Doãn, trong lòng cũng kỳ quái.

Ba năm trước đây y vào Ngự quyền quán học võ, cũng từng nghe có người nhắc tới câu chuyện Chu Đồng và Ngọc Phi.

Tuy nhiên, y lại không liên hệ Ngọc Phi và Ngọc Doãn lại với nhau, tới nay sau khi nghe xong thì trong lòng đột nhiên có chút kính nể.

Đồng thời địch ý lúc trước của y đối với Ngọc Doãn dường như cũng giảm bớt rất nhiều.

"Đúng vậy, mới vừa rồi Dương Tái Hưng đánh ta, không liên quan gì tới Ngọc Doãn, ta hận hắn làm gì?"

Trong ánh mắt lại tràn ngập địch ý. Tuy nhiên lúc này đây đối tượng căm thù của Tất Tiến lại chuyển lên người Dương Tái Hưng.

- Ngươi là ai?

- Ta tên là Lâm Mộc, lúc trước từng được Chu giáo đầu dạy bảo.

Ân oán giữa ngươi và Lý giáo đầu, ta không có hứng thú hỏi đến. Tuy nhiên hôm nay ngươi xông tới Ngự quyền quán, đánh người ở đây thì Ngự quyền quán không thể bỏ qua được. Một khi đã vậy, cũng phải giáo huấn để ngươi đừng quá mức hống hách.

Ngọc Doãn mỉm cười.

- Trước khi động thủ thì hãy nói rõ ràng. Hôm nay ta tới đây vốn không muốn gây chuyện mà chỉ là muốn nói một việc rõ ràng với Lý giáo đầu, để tránh sau này tiếp tục gây ra hiểu lầm. Ta vốn có lòng đến giải thích, nhưng Ngự quyền quán các ngươi lại quá ngang ngược, hai lần đều là các ngươi động thủ trước, ta bất đắc dĩ mới đánh trả. Ta nói vậy cũng không phải xin các ngươi cúi đầu khoan dung. Nhưng dù có đánh thì cũng phải làm cho rõ ràng.

Dứt lời, Ngọc Doãn nhìn Lý Bảo.

Lý Bảo ngẩn người, nói:

- Ta với ngươi có gì phải nói?

Ngọc Doãn lấy từ trong người ra một cái khế ước của phủ Khai Phong:

- Khế ước lò mổ Liền Kiều đã được ta mua lại.

- Vậy thì có quan hệ gì đến ta?

- Chắc Lý giáo đầu cũng biết, lò mổ Liền Kiều kia nay bị một đám lưu manh chiếm giữ.

Lý Bảo tỏ ra không kiên nhẫn:

- Đám lưu manh đó không quan hệ gì tới ta...

- Vô can với ngươi nhưng lại liên quan đến đồ đệ ngươi.

- Ồ?

- Tên đại ca đám lưu manh chiếm cứ lò mổ Liền Kiều tên là Điền Vũ Sinh, chắc đệ tử quan môn của ngươi cũng không lạ gì.

Lúc này Cát Phổ đã được người dìu sang một bên. Có người biết trị thương liền chạy lên xem xét vết thương cho Cát Phổ.

Nghe Ngọc Doãn nhắc tới mình Cát Phổ cũng ngẩn ra, rồi chợt hiểu:

- Đúng vậy Điền Vũ Sinh là huynh trưởng của chuyết kinh (cách gọi vợ thời cổ). Có bản lĩnh thì ngươi tự tới đuổi hắn đi, ta không ra mặt giúp ngươi, cho nên ngươi nên bỏ ý nghĩ đó đi.

Thằng nhãi này sao ngu thế?

Lý Bảo mơ hồ đã hiểu ý đồ Ngọc Doãn đến đây, nên nghe lời Cát Phổ nói thì có chút bực bội.

"Nếu người ta đã tìm đến đây thì nào cần ngươi hỗ trợ. Hơn nữa với thân thủ của Ngọc Doãn, e là cũng chẳng sợ vài tên lưu manh kia." Y đang định mở miệng, lại nghe Ngọc Doãn nói:

- Cát Tiểu Ất yên tâm, ta không phải đến đây nhờ ngươi giúp. Chỉ có điều nghĩ đến giao tình, nên ta mới đến thông báo một tiếng, để tránh người ta nói ta phá quy củ... Lúc ta tới đây thì đã phái người đến lò mổ Liền Kiều rồi. Nếu đoán không sai thì ở đó cũng đã động thủ được một lúc, nói không chừng cậu cả của ngươi bây giờ cũng bỏ chạy rồi.

Sự việc là như thế. Ta đến nói một câu, rồi quay lại cảnh cáo cậu cả của ngươi, nếu còn dám bước chân vào Liền Kiều nửa bước, thì đừng trách ta là người lòng lang dạ sói. Hàng năm trong lòng sông Biện này không biết chết đuối bao nhiêu người, cũng chẳng sợ mất tích thêm một hai người.

Giọng điệu Ngọc Doãn rất bình thản, nhưng lại khiến Cát Phổ có cảm giác không rét mà run.

Lý Bảo và Lâm Mộc thì nhăn mày lại, hai người nhìn nhau, âm thầm kinh hãi: "Ngọc Tiểu Ất này sát khí quá lớn!"

Sát khí này mờ ảo hư vô, nhưng Lý Bảo và Lâm Mộc lại vô cùng hiểu rõ ảo diệu bên trong.

Sát khí không phải là thứ đánh nhau có thể tạo nên được, mà nhất định phải giết người thấy máu. Mà hai người kia lại không có được sát khí như vậy. Ngọc Doãn đứng đó nhưng lại chứa chất sát khí bình tĩnh khác hẳn với Cao Sủng và Dương Tái Hưng cũng đứng đó.

"Thằng nhãi này đã giết bao nhiêu người mà có sát khí như thế?"

Lúc trước Lý Bảo từng ra ngoài, giết người rất nhiều nên rõ ràng cảm nhận được sát khí sắc bén của Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn nói xong, nói với Lâm Mộc:

- Ta nói đến đây đã rõ ràng rồi. Tiểu Ất vẫn tôn kính Ngự quyền quán. Năm xưa nhạc phụ Tiểu Ất cũng thụ quyền ở đây, sao Tiểu Ất có thể bất kính với Ngự quyền quán? Tuy nhiên Tiểu Ất cũng biết, trong Ngự quyền quán việc nói lý lẽ cũng đều là giả dối. Ở nơi này, lý lẽ đúng nhất chính là nắm đấm! Nắm đấm người nào lớn hơn thì người đó có đạo lý. Vậy thì chúng ta dùng nắm đấm để nói chuyện.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-301)


<