Vay nóng Tinvay

Truyện:Tống thì hành - Hồi 048

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 048: Lầu Cẩm Y
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Siêu sale Shopee

Bắc Viên thi xã?

Ngọc Doãn có chút khó hiểu!

Đó là cái gì?

- Cửu Nhi tỷ, Bắc Viên ở chỗ nào?

Đạo làm người là khiêm tốn, Ngọc Doãn cầm mảnh giấy nhỏ không có ký tên, đứng ở cửa phòng ngủ lớn tiếng hỏi.

Không đợi Yến Nô mở miệng, đã thấy một cánh cửa phòng mở ra, An Đạo Toàn vẻ mặt hài lòng từ trong phòng đi ra. Nghe thấy Ngọc Doãn hỏi, lão hơi sửng sốt, chợt lộ ra nụ cười cổ quái nói:

- Tiểu Ất, tại sao ngay cả Bắc Viên cũng không biết ở đâu?

- Hả?

- Bắc Viên chính là Thụy Thánh Viên, ngươi cư trú ở Đông Kinh bao lâu, cớ gì không biết?

Bắc Viên chính là Thụy Thánh Viên?

Vậy cứ trực tiếp viết là Thụy Thánh Viên là được rồi, cần gì viết cái tên "BắcViên", ta làm sao mà biết đó là nơi nào?

Ngọc Doãn vẻ mặt tức khắc buồn bực.

Trong phủ Khai Phong, Lâm viên chỗ nào cũng có.

Mà trong đó nổi tiếng nhất chính là "Tứ Viên" bao gồm Ngọc Tân viên, Thụy Thánh viên, Quỳnh Lâm Uyển Hoa và Nghi Xuân Uyển.

Tứ Viên này chính là Viên lâm tiêu biểu của Đông Kinh. Trong đó Thụy Thánh Viên lúc ban đầu tên là Bắc Viên, nguyên nhân bảo tồn Thái Sơn Thương thư, vì vậy năm Thái Bình Hưng Quốc thứ ba liền sửa thành Thụy Thánh Viên. Người sống lâu đời ở Đông Kinh, phần lớn đều biết Thụy Thánh ở đâu. Ngọc Doãn cũng biết Thụy Thánh Viên, nhưng không rõ nguồn gốc Bắc Viên. Nghe An Đạo Toàn nói, hắn lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, nhưng rồi bất chợt lại chau hàng lông mày.

- Tiểu Ất, có vấn đề gì vậy?

- An thúc phụ hẳn cũng biết nguồn gốc Bắc Viên thi xã?

- Bắc Viên thi xã?

An Đạo Toàn ngẩn ra, nhận tấm thiếp từ trong tay Ngọc Doãn, nhìn thoáng qua sau nhẹ lắc đầu.

- Điều này lại biết... Bắc Viên tao nhã rất đặc biệt, con cháu quan lại thường qua đây ngâm thi tụng phú, mà chỉ những con cháu nhà đó mới tụ hội thôi. Hơn nữa xem bút tích này, đúng là nữ nhân, hơn nữa xem đầu bút lông, tuổi hẳn là không nhỏ. Có lẽ Tiểu Ất biết vị quý nhân này, cho nên mới được người ta mời? Loại chuyện này rất bình thường, ngươi đi là hiểu ngay.

Lão nhân này, ánh mắt thật lợi hại.

Chữ viết đẹp đẽ tinh tế trên tờ thiếp, vừa thấy liền biết được viết bởi nữ nhân. Đồng thời ông ta có thể theo đầu bút lông là đoán được tuổi của người viết thiếp đó. Ngọc Doãn vừa rồi không chú ý, giờ nghe An Đạo Toàn nói thì nhìn kỹ lại, cũng tán thành. Cái gọi là Thi xã kỳ thật chính là một lần dạo chơi công việc tụ hội bình thường. Một vài con cháu quan lại tụ tập một chỗ, sáng tác thơ từ, ở thời đại này mà nói, cũng không có gì là chuyện hiếm lạ.

Nhưng rốt cuộc là ai mời hắn?

Yến Nô nghe được là nữ nhân mời, nhất thời nổi giận.

\

Nhưng mà, chợt nghe được là một nữ trưởng thì lại yên lòng, bưng đồ ăn đi ra phòng bếp, bày đặt ở trên bàn.

- Tiểu Ất ca làm gì lo lắng, đi liền biết.

- Cũng được!

Ngọc Doãn nghe thế mỉm cười:

- Không gì là không giải quyết được.

- Nhanh ăn cơm đi không cơm nước nguội hết.

***

Đêm muộn, ngoài phòng lại nổi lên cơn gió to.

HIện đang là đầu hạ nhưng thời tiết mấy ngày này có mưa nhỏ vào buổi tối nên mát mẻ thoải mái.

Yến Nô giúp An Đạo Toàn đun thùng thuốc nước nóng để tắm, sục sôi ngất trời. Mà Ngọc Doãn thì lại trong phòng, sau đó sửa cái đàn trong chốc lát, từ trên bàn cầm lên thi từ Liễu Vĩnh, đang định đọc thì thấy một tờ giấy nằm giữa tập thơ rơi ra. Ngọc Doãn ngẩn ra, xoay người nhặt lên, đọc lướt nhanh dưới ánh đèn. Trang giấy trên viết chi chít mấy chục cái tên, mà tên Trần Đông cũng rõ ràng ở trong đó. Lúc này Ngọc Doãn bỗng dưng nghi hoặc, khi đang xem xét cẩn thận, chợt nghe có tiếng người gõ cửa.

- Ai.

Yến Nô lau tay, bước nhanh tiến lên.

Ngoài cửa truyền đến một thanh âm quen thuộc:

- Cửu nhân tỷ, là tôi, Trần Đông!

- Sao thúc lại đến muộn như vậy?

- Tiểu Ất đã về chưa?

Trần Đông không trả lời Yến Nô mà chỉ hỏi Ngọc Doãn có trở về hay không.

Ngọc Doãn ở trong phòng nghe được tiếng của Trần Đông liền nhét tờ giấy trở lại, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.

Lúc này, Yến Nô mở cửa, đã thấy Trần Đông sải bước tiến vào, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc. Quần áo bị mưa nhỏ làm ướt đẫm nhưng lại hoàn toàn không để tâm. Vừa thấy Ngọc Doãn, Trần Đông vội vàng lên tiếng hỏi:

- Tiểu Ất, hôm nay ở trước cửa thư xã gần trường học có nhặt được một quyển sách không?

- Tập thơ Liễu Vĩnh?

- Đúng vậy, đúng vậy...

Nghe thấy Ngọc Doãn nói như vậy, Trần Đông lúc này mới như trút được gánh nặng, thở một hơi.

- Tiểu Ất đang cầm không?

Ngọc Doãn không trả lời, xoay người vào phòng, cầm lấy tập thơ ở trên bàn, sau đó lại quay lại đưa cho Trần Đông, cười ha hả nói:

- Chỉ là một tập thơ, cũng không đáng tiền gì, tại sao Thiếu Dương lo lắng như vậy? Hay ẩn giấu bí mật gì?

- A... Nào có, nào có!

Trần Đông biến sắc, chợt làm ra bộ thản nhiên nói:

- Chẳng qua là mượn của người, cho nên có chút sốt ruột, lại làm cho Tiểu Ất chê cười rồi.

Nói chuyện, tay Trần Đông tiếp nhận tập thơ kia, lật hai trang, liền nhìn thấy bản danh kia, sắc mặt tức khắc thoải mái nhiều hơn.

Nhưng ánh mắt Ngọc Doãn lại chợt nghiêm trang. Há miệng định nói nhưng cuối cùng không thể nói ra ý nghĩ trong lòng.

Trần Đông trái lại có vẻ thoải mái vô cùng, thấy Yến Nô bận rộn bên ngoài, không khỏi nghi hoặc hỏi:

- Tiểu Ất chuẩn bị tắm rửa sao?

- Đúng, mà cũng không phải.

- Chỉ giáo cho?

- Chẳng qua được một phương thuốc phối ra được chút dược trị thương có thể phục hồi cánh tay như cũ nhanh hơn.

- Thì ra là thế.. Vị này chính là?

An Đạo Toàn từ trong phòng đi ra, đối mặt với Trần Đông. Có điều Trần Đông lúc này, đã không nhận ra An Đạo Toàn, bởi vì bộ dạng lúc này của An Đạo Toàn khác hoàn toàn với bộ dạng say khướt trong Thiên Thanh tự. Thấy ở trong nhà Ngọc đột nhiên có thêm một người, Trần Đông không khỏi có chút kỳ quái. Bởi vì anh ta biết, Ngọc Doãn và Yến Nô không có người thân nào khác.

- A, đây là bạn cũ của gia ông, ngày hôm trước mới đến Đông Kinh, tạm thời ở tại chỗ ta.

- Thì ra là thế, vậy ta không làm phiền Tiểu Ất trị thương nữa, cáo từ trước!

Trần Đông không cảm thấy được thái độ Ngọc Doãn thay đổi, cười ha hả vừa chắp tay, liền cáo từ rời đi.

Đợi Trần Đông đi rồi, Yến Nô tiến lên nghi ngờ hỏi:

- Tiểu Ất ca, tại sao hôm nay lại có thái độ lãnh đạm với Trần thúc thế?

- Thiểu Dương, hình như gia nhập bang hội gì đó.

- Hả?

- Anh ta nói tới lấy sách, theo ta thấy, là vì một tờ danh sách ở trong sách thì đúng hơn.

Khi ta vừa lật xem, phát hiện ra có tên anh ta... Ta có chút lo lắng, Thiếu Dương có phải gia nhập bang hội gì hay không.

- Bang hội thì không hẳn, chỉ có điều...

An Đạo Toàn đi tới, ha hả cười, mang trên mặt một chút vẻ châm biếm:

- Những người có học thức, nhìn như đám quỷ khôn khéo, kỳ thật vô cùng ngu xuẩn. Trước không phải là đảng mới cũ tranh giành sao? Không chừng hắn đã bị cuốn vào tranh đảng rồi. Tiểu Ất, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, vạn lần không thể cuốn vào trong đó, nếu không, rơi vào đó thì cả đời phiền toái.

Tranh Đảng?

Ngọc Doãn sửng sốt một chút, chợt thoải mái.

Như thế sẽ có nhiều khả năng, từ lúc Vương An Thạch biến pháp đến nay thì đảng cũ mới tranh đấu liên tiếp không ngừng.

Bỗng nhiên đảng mới có lợi thế, bỗng nhiên đảng cũ được quyền thế... Hai bên đấu đá qua lại, tranh giành. Mà cuốn vào tranh đảng, ở hậu thế đọc sách thuộc làu những cái tên nổi tiếng như Vương An Thạch, Tô Đông Pha, Tư Mã Quang.... Ngọc Doãn thậm chí cảm thấy được, Bắc Tống suy yếu, suy yếu vào thời Vương An Thạch biến pháp, suy yếu vào năm Hi Ninh! Năm mươi lăm năm tranh đảng không ngừng, khiến lương thần lui về ở ẩn, trong triều đình nịnh thần trải rộng. Rất nhiều nhân sĩ có chí nguyện bị tiểu nhân ép bức, khó có thể phát huy hoài bão của mình.

Biến pháp Hi Ninh?

Ngọc Doãn cũng rất khó nói rõ ràng phải trái đúng sai.

Trong trường học đời sau, sách lịch sử dạy tam đại mâu thuẫn, thúc đẩy Vương An Thạch biến pháp. Có điều là Ngọc Doãn với kiến thức nâng cao đời sau, từng trải phong phú lại chỉ xem như là trò cười. Chủ ý biến pháp của Vương An Thạch có thể là tốt, đáng tiếc biến pháp không được lòng dân. Bản thân Vương An Thạch cũng không phải là người tuân thủ theo biến pháp bởi vì tính cách ông ta tính cách quá mức bảo thủ.

Người bảo thủ, thường không chịu tiếp thu nhiều ý kiến...

Lại nói tiếp, thời kỳ đầu biến pháp đảng cũ đảng mới nhân tài đông đúc, tiếc là theo một cuộc trả thù, lần lượt loại trừ, khiến cho vô số tinh anh cuối cùng rơi vào kết cục thê lương.

Ngọc Doãn không khỏi khe khẽ thở dài.

Trần Đông cuốn vào tranh dành đảng, cũng không biết chính xác cái kết cục cuối cùng nó như nào?

Ngày hai mươi sáu tháng ba, phủ Khai Phong đưa ra phán quyết.

Nguyên nhân La Tứ Lục ngộ sát, xăm chữ lên mặt lưu đày phủ Thái Nguyên.

Có lẽ trong mắt một số người, Bắc Tống là một thời đại không yên ổn, dễ rút kiếm giết người. Nhưng thực tế thì sao? Pháp chế Bắc Tống tương đối là hoàn thiện. Đặc biệt Đông Kinh Biện Lương thì càng như vậy. Nếu không phải như vậy, Lỗ Trí Thâm trong truyện Thủy Hử, cũng không đến nỗi sau khi lỡ tay giết Trấn Quan Tây phải chạy trốn nơi xa xăm, cuối cùng kết cục xuất gia làm nhà sư; mà Lô Tuấn Nghĩa, đường đường là Lang viên ngoại phủ Đại Danh, cuối cùng bị buộc phải lên Lương Sơn Bạc.

La Tứ Lục có thể giữ mạng sống, đã là một chuyện lạ.

Nghe nói, sau khi phán quyết được đưa ra, Quách Kinh ở trong nhà tức giận đến miệng phun máu tươi, suýt nữa bỏ mạng.

Mà trải qua chuyện này, lực lượng thống trị của Quách Kinh ở Tang Gia Ngõa Tử bị suy yếu rất nhiều. Huynh đệ nhà mình đã chết, nhưng không được báo thù, làm như thế sao có thể khiến các huynh đệ bên dưới tâm phục khẩu phục? Kết quả là, rất nhiều lưu manh nhàn lặng lẽ rời khỏi Quách Kinh mà đi, khiến cho Quách Kinh càng sa sút. Không ít người sau khi rời khỏi Quách Kinh, nghĩ tới đi phố Mã Hành tìm Ngọc Doãn nương tựa. Nhưng Ngọc Doãn đối với việc này không có hứng thú, mà những lời kết tội Yến Anh trên triều đình ngày càng vang dội, Ngọc Doãn lại càng không dám xuất đầu. Chẳng qua, trên đời rất nhiều chuyện sức người đều không có khả năng ngăn cản!

Căn cứ vào sự dặn dò của An Đạo Toàn, Ngọc Doãn dùng ba ngày cường cân tráng cốt tán, giai đoạn đầu tiên cuối cùng đã có hiệu quả mỹ mãn.

Đúng như lời Yến Nô, trải qua ba ngày ngâm nước thuốc, gân cốt Ngọc Doãn đã thêm tăng cường. Cơ bắp là lực lớn, sức lực Ngọc Doãn lại càng đạt tới tiêu chuẩn cực hạn.

- Sau này Tiểu Ất cứ cách mỗi một tháng dùng một lần cường cân tráng cốt tán, hiệu quả còn hơn thế này nhiều.

Cường cân tráng cốt táng này phải sử dụng liên tục ba mươi sáu lần, mới có thể xem như toàn vẹn.

Đến lúc đó, với chân pháp Tiểu Ất, phối hợp dùng với cường cân tráng cốt tán, đạt tới năm tiêu chuẩn Ngọc Đại Lang năm xưa là không thành vấn đề. Chẳng qua, nếu ngươi muốn trở thành một bậc tông sư thì còn ngươi còn phải cố gắng nhiều hơn, chứ không phải chỉ dựa sức mạnh bề ngoài.

Ba mươi sáu lần, mỗi tháng một lần... Đây chẳng phải là ba năm sao?

Ngọc Doãn âm thầm tạch lưỡi, đồng thời lại có chút hiếu kỳ:

- Thúc phụ có từng tập qua võ nghệ?

An Đạo Toàn cười ha ha:

- Nếu ta từng tập qua võ nghệ thì sao đến nỗi lưu lạc đến Thiên Thanh Tự vay rượu tưới lo chứ? Chẳng qua thuở nhỏ ta đã học y, hiểu được một ít phương pháp làm khỏe mạnh cường thân, cho nên mới có thể sống đến bây giờ. Nhưng học được mấy thứ này, cũng không thích hợp với Tiểu Ất. Ngươi chỉ cần luyện tập theo chân pháp mà gia ông ngươi để lại là được, sớm muộn gì nhất định có thể đạt thành quả lớn.

Dứt lời, An Đạo Toàn cười nhìn Yến Nô:

- Thế nào Cửu nhi tỷ, có bằng lòng học chút chữ gà bới của ta không?

*****

Yến Nô nghe vậy thì mừng rỡ, gật đầu liên tục như gà mổ thóc:

- Đương nhiên bằng lòng.

Ngược lại Ngọc Doãn không hề thấy tiếc, Yến Nô có thể học được bản lĩnh của An Đạo Toàn, đối với hắn mà nói là có lợi chứ không có hại, cho nên càng không ngăn cản.

Ba ngày qua đi, Ngọc Doãn vừa sửa cầm vừa chuẩn bị khởi hành.

Tiếu Khôn đã làm tốt việc hộ quán, đồng thời phía bên Thạch Tam cũng truyền tin tức tới là này ba mươi tháng ba sẽ khởi hành đến Thái Nguyên trước.

Lần này sai dịch áp giải La Tứ Lục đi Thái Nguyên, một người tên là Lãnh Phi, biệt hiệu là "Nhất Chi Mai", người kia là La Cách, biệt hiệu là Ảnh Tử. Hai người này để là sai dịch áp giải nhất đẳng ở phủ Khai Phong, thân thủ cũng khá, hơn nữa kinh nghiệm giang hồ phong phú, đồng thời lại có quan hệ rất tốt với Thạch Tam, vì vậy cũng nhận sự ký thác của Thạch Tam.

Sau khi hành trình đã định, Ngọc Doãn lại nhờ Thạch Tam mời hai vị sai dịch đến tửu lâu tại đường lớn lầu Phan uống rượu, còn mình thì dẫn theo La Đức tới.

Lãnh Phi và Anh Tử đều vui vẻ đến.

- Lần này đến Thái Nguyên, Tiểu Ất và Đại Lang dự định cùng đồng hành, hai vị ca ca thấy có được không?

Rượu trên bàn, Ngọc Doãn đưa ra thỉnh cầu.

Nói chung quy định việc áp giải không cho phép người ngoài tham gia cùng. Nhưng luật pháp cũng phải nể tình, nếu đã đưa ra yêu cầu, sai dịch áp giải cũng sẽ theo tình huống mà giải quyết.

Lãnh Phi tuổi chừng ba mươi, vô cùng tinh tráng, thân hình cao tám thước, lưng rộng eo thon, sở trường sử dụng côn bảng, tính cách thẳng thắn hào sảng, trọng nghĩa khinh tài, ngày thương thích cài một đóa hoa bên tai, biểu thị là người phong nhã vì vậy tự xưng là "Nhất Chi mai". Ảnh Tử là một người gầy gò, cao chừng 170cm, mặt gầy dài, để râu dài, tính tình cực kỳ khôn khéo. Tuổi chừng ba mươi sáu ba mươi bảy, hành tẩu như gió, sở trường dùng đao, cũng là một tay giỏi thủ đoạn, rất có địa vị tại phủ Khai Phong.

Nghe Ngọc Doãn nhờ vả, hai người nhìn nhau lộ vẻ do dự.

La Đức vội đứng lên nói:

- Cầu mong hai vị ca ca dàn xếp cho.

Tuy là lần đầu tiên nghe Ngọc Doãn nói đi cùng, nhưng gã cũng rất nhanh đoán được mấu chốt trong đó.

Lãnh Phi nói:

- Không phải là ta không đồng ý, chỉ là... không hợp quy củ cho lắm.

- Quy củ cũng không quá cứng nhắc, hẳn là hai vị ca ca sợ người ta đàm tiếu gây chuyện, đã như vậy, chúng ta sẽ hội hợp ở Mâu Đà Cương. Chỉ cần ra khỏi phủ Khai Phong thì đương nhiên sẽ không có lời ra tiếng vào nữa, tiểu tử thật sự lo lắng cho cha.

Ngọc Doãn lấy ra hai đĩnh bạc, mỗi thỏi ước chừng ba đến năm quan, lén đặt vào tay La Cách.

- Xin hai vị ca ca dàn xếp cho.

- Nếu đã vậy...

La Cách nhận bạc, suy nghĩ một chút rồi chợt cười tươi:

- Khó thấy được Đại Lang có lòng hiếu thảo, ta sao không thấu hiểu chứ? Nhưng trước tiên cần nói là việc áp giải này phải theo quy củ, không được dừng nhiều làm chậm trễ hành trình. Cho nên trên đường đi chúng ta không được dề dà, nếu làm chậm hành trình, ta với Lãnh Phi khó mà ăn nói.

- Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.

Ngọc Doãn liên tục gật đầu, biểu thị đã hiểu.

Nên bữa cơm vô cùng vui vẻ.

Nhưng lúc ra khỏi tửu quán, La Đức lộ vẻ lo lắng.

- Cha tuổi đã già, đi Thái Nguyên đường xa, chỉ sợ thân thể không trụ nổi.

- Sao phải lo lắng chứ?

Ngọc Doãn cười:

- Sao Đại Lang không mua một con vật cưỡi? Đến lúc đó có thể để Lứ Lục thúc cưỡi là được mà.

- Có thể được sao?

La Đức vui vẻ, nhưng sau đó lại lộ vẻ nghi hoặc.

La Tứ Lục là phạm nhân, sợ là không làm thế được, mà hai sai nha áp giải kia có đồng ý không?

- Đại Lang đã từng nghe câu tục ngữ này chưa?

- Xin chỉ giáo.

Ngọc Doãn đến bên La Đức thì thầm:

- Có tiền có thể sai khiến được quỷ đẩy ma, đẩy đến quỷ phải cười ha ha.

- Ô? A?

La Đức sửng sốt, rồi đột nhiên hiểu ra.

- Nếu đã vậy thì không còn gì tốt hơn.

Nay y cũng có chút tiền, sân giết mổ heo đã bán cho Ngọc Doãn, được một chút tiền mặt, tòa nhà ở quê vốn cũng định bán nhưng bởi vì thời gian quá gấp, giá bán không được tốt. La Tứ Lục lén làm chủ bán tòa nhà đó với giá ba trăm quan cho Ngọc Doãn, rồi sau đó Ngọc Doãn có bán được bao nhiêu thì cha con họ cũng không xen vào. Tòa nhà này của La Tứ Lục nằm trong phố xá sầm uất ở nội thành, nếu bán đúng giá ít nhất phải được sáu bảy trăm quan. Vốn Ngọc Doãn muốn mua lại theo giá thị trường nhưng lại bị La Tứ Lục cự tuyệt.

- Tiểu Ất ca đã tốn không ít tâm tư cho cha con ta, số bạc ấy có đáng là bao. Nói là rẻ nhưng đối với cha con ta lại là nhiều rồi. Hơn nữa Tiểu Ất còn phải đưa Tiếu Ấp ba trăm qua, cộng thêm năm trăm quan của Trương Tam nữa, đấy là còn chưa tính những thứ lặt vặt cũng phải dùng đến tiền, ta chỉ sợ phải lên tới nghìn quan. Nếu ta còn làm như thế thì thật là xấu hổ.

Tính toán thì đúng thật là đã tốn kém gần ngàn quan.

La Tứ Lục đã nói vậy, mà thái độ La Đức lại rất kiên quyết nên Ngọc Doãn đành phải đáp ứng.

Nhưng dù vậy, trong tay La Đức hiện cũng có năm trăm quan, mua một con la, ký gửi một số tiền cho hai người Lãnh Phi tới Thái Nguyên còn chuẩn bị một số thứ, số tiền còn lại cũng đủ để sinh hoạt thoải mái.

- Đã như vậy thì ta đi chợ xem có mua được vật cưỡi nào không.

La Đức nói xong chắp tay cáo từ Ngọc Doãn.

Nói thật ra, dù là mua được thì cũng chỉ mua được con la, chứ mua ngựa, La Đức khó mà đủ tiền để mua.

Chợ ở trong Phong Khâu Môn, kéo dài qua sông Ngũ Trượng.

Ở đây còn có cả chợ gia súc, muốn mua một con cũng không phải là quá khó khăn.

Cho nên Ngọc Doãn cũng không quá bận tâm về việc này nên sau khi cáo từ với La Đức thì thong thả đi dọc theo sông Biện trở về. Khúc phổ đáp ứng viết cho Phong Nghi Nô đã hoàn thành nên tâm trạng hắn cũng thư thái hơn.

Hết nợ người nhẹ!

Đạo lý này thật đúng. Tuy nhiên tiếp theo đó vẫn còn phải viết một khúc phổ cho Trương Chân Nô, cũng thật có chút phiền phức. Thứ nhất, việc này liên quan đến thể diện của Lý Dật Phong, hắn thật sự không thể từ chối; thứ hai, giá cả mà Trương Chân Nô đưa ra cũng không ít, hơn nữa Lầu Thiên Kim Nhất Tiếu cũng từng giúp đỡ hắn, tuy rằng chỉ là mấy trăm cân thịt tươi nhưng cũng là tửu lâu đầu tiên đã giúp hắn. Mà lầu Thiên Kim Nhất Tiếu đã giúp hắn như thế cũng là nhờ Trương Chân Nô. Giúp người khi gặp nạn, ân tình này, Ngọc Doãn sao không thể đáp lại?

Bất giác Ngọc Doãn nở nụ cười.

Sống lại đến nay bản thân mình tựa như thay đổi rất nhiều. Kiếp trước nhắc tới tiền tài thì lúc nào cũng tỏ vẻ khinh thường, thật không ngờ kiếp này vì năm đấu gạo cũng phải khom lưng.

Kỳ thật đầu cơ một chút cũng không phải là chuyện không tốt.

Chỉ là đời trước mình không hiểu đạo lý trong đó thôi.

- Tiểu Ất...

Đang đi chợt nghe có người gọi tên hắn.

Hắn nhìn theo hướng âm thanh thấy trong một quán trà bên đường tại cửa sổ lầu hai, Lý Dật Phong đang ló ra gọi hắn.

- Cẩm Y lầu?

Ngọc Doãn nhìn thấy tên quán trà lầu thì ngẩn ra.

Mới nhìn còn tưởng là "Cẩm Y Vệ" chứ....

- Sao Đại Lang nhàn nhã đi chơi vậy?

Ngọc Doãn đi lên lầu chào hỏi với Lý Dật Phong, thuận tiện nhìn lướt qua toàn cảnh trà lầu.

Diện tích trà lâu cũng không lớn, hơn nữa lầu một cũng không đón khách, chủ yếu là kinh doanh ở lầu hai với diện tích bốn năm trăm mét vuông. Trà lâu bày biện cũng rất trang nhã, mang phong cách Giang Nam. Tất cả bàn trà đều dùng đá thiên nhiên làm bàn, đặt so le. Nhưng càng thế thì diện tích sử dụng càng ít.

Nhìn bố cục của trà lâu này có thể nhận ra chủ trà lâu này cũng không phải là vì lợi nhuận mà là vì hứng thú. Trà lâu được mở bên trong nội thành, gần sông Biện, tấc đất tấc vàng, chắc hẳn vị chủ trà lâu là thương gia giàu có, hơn nữa còn cực kỳ giàu có.

- Quán trà này là của Tư Mã Tĩnh, quê hắn ở Khai Phong nhưng sau đó lại chuyển gia đình đi Di Châu rồi.

Hắn mở Cẩm Y lầu này, ý nói là áo gấm về nhà, chủ yếu là để một số bằng hữu tới đây, chứ không phải là mở để kiếm tiền.

Nào nào nào, Tiểu Ất tới đây, ta giới thiệu một vài bằng hữu.

Lý Dật Phong lôi kéo Ngọc Doãn đến bên bàn trà, ngồi xuống.

Bàn trà được làm bằng đá xanh, không có bất luận dấu vết do con người điêu khắc gì. Ngồi xung quanh bàn trà có mấy nam tử dáng dấp văn sĩ, trong đó tuổi lớn nhất chừng hơn ba mươi tuổi, còn lại là tầm hai mươi.

- - Đây là Ngô Nghĩa Phu, cháu bảy đời của Khánh Nguyên Công. Lúc này đang là Bỉnh Nghĩa Lang, ít ngày nữa theo Kính Nguyên Quân, Thiên Bạn Kinh Lược Ti Công Sự.

Ngọc Doãn thầm kêu: "Khánh Nguyên Công là ai vậy?"

- Tại hạ Ngô Cách, nhiều lần đã nghe Đại Lang nhắc tới Tiểu Ất, hôm nay gặp quả nhiên là danh bất hư truyền.

Ngô Nghĩa Phu hơi khom người cười nói với Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn vội hoàn lễ, liên tục nói:

- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.

Hai thanh niên khác đều là Thái Học sinh cùng trường với Lý Dật Phong, một người tên là Lý Nhược Hư, một người tên là Tố Từ Quỹ. Nghe Lý Dật Phong giới thiệu tựa như có quan hệ rất tốt với hai người này. Ngọc Doãn lại một hồi khách sáo.

- Khánh Nguyên Công là ai?

Lúc ngồi xuống bên cạnh Lý Dật Phong, Ngọc Doãn thì thầm hỏi.

Lý Dật Phong ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Ngọc Doãn:

- Tiểu Ất không biết Khánh Nguyên Công ư?

- Không biết.

Khánh Nguyên Công này tên là Ngô Đình Tộ, cũng được coi là danh thần khai quốc thời Bắc Tống. Sinh ra vào Thời Ngũ Đại Hậu Lương Trinh Minh năm thứ tư, là người Thái Nguyên. Cuối Đông Hán, Ngô Đình Tộ làm tướng lĩnh thân cận của Đông Hán Xu Mật Sứ, Kiểm Giáo Thái Bảo Quách Uy. Nguyên Niên Hậu Chu Yêu Thuận, Quách Uy lên ngôi vị Chu Thái Tổ, Ngô Đình Tộ được phong làm các chức vụ như Trang Trạch Phó sứ, Thiên Nội Quân Khí Khố Sứ, Tri Châu Hoài Châu, Hoàng Thành Sứ. Hậu Quách Vinh, cũng chính là Chu Thế Tông Sài Vinh kế vị, Ngô Đình Tộ lại được trọng dụng. Khi Chu Thế Tông băng hà, Triệu Khuông Dận, Trần Kiều làm phản, thành lập vương triều Đại Tống, Ngô Đình Tộ lại đảm nhiệm chức Hùng Vũ Quân Tiết Độ Sứ, lập nhiều chiến công. Năm Khai Bảo thứ tư, Ngô Đình Tộ chuyển sang làm Vĩnh Hưng Quân Tiết Độ Sứ, thân mắc trọng bệnh. Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận còn đích thân đến thăm hỏi, sai người chăm sóc chữa trị tận tình nhưng cuối cùng cũng không qua khỏi....

Ngọc Doãn không rõ lắm cuộc đời của Ngô Đình Tộ, nghe Lý Dật Phong giới thiệu như thế cuối cùng mới hiểu.

Không ngờ Ngô Cách này lại là con cháu của danh thần.

- Hai ngày nay Đại Lang có gặp Thiếu Dương không?

Lý Dật Phong sửng sốt một chút, cười khổ nói:

- Rất ít gặp. Không biết mấy ngày qua hắn đang làm gì nữa, ngay cả việc học cũng nghỉ vài buổi. Ta hỏi hắn thì hắn không chịu nói, cả ngày chỉ nói lý thần đạo thần, vô cùng quỷ dị.

Ngọc Doãn nghe vậy thì chau mày.

Hắn định đem chuyện về tờ danh sách kia nói cho Lý Dật Phong để nhờ Lý Dật Phong nhắc nhở Trần Đông.

Nào ngờ, hắn chưa mở miệng chợt nghe Ngô Cách nói:

- Từ lâu đã nghe Tiểu Ất cầm kỹ cao siêu, rất mong có ngày được thưởng thức. Hai ngày trước ta nghe Đại Lang, nói rằng Tiểu Ất từng nói: "Không thể tin tưởng Quách Dược Sư", chẳng hay có thật thế không?

- Hả?

Ngọc Doãn sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Ngô Cách lại hỏi hắn vấn đề này.

Mà hai người Lý Nhược Hư và Từ Quỹ nghe Ngô Cách nói vậy cùng đưa mắt chăm chú nhìn Ngọc Doãn, khiến Ngọc Doãn lập tức khẩn trương.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-301)


<