Vay nóng Homecredit

Truyện:Tống thì hành - Hồi 026

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 026: Phú quý cuồn cuồn đến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Siêu sale Lazada

Phùng Siêu và Tiếu Chi Nhi đi rồi!

Tiếu Chi Nhi là nhạc kỹ, không đăng ký hộ tịch nên cũng không nhiều rườm rà lắm. Nhớ ngày đó nàng hăng hái muốn tranh giành vị trí Thượng Thính Hành Thủ kia (người đứng đầu trong nghề ca múa), mà nay lại yên lặng rời đi cùng Phùng Siêu, rốt cuộc cuối cùng là mất hay là được?

Có lẽ, chỉ có hai người họ là rõ ràng nhất.

Phủ Khai Phong rất lớn, nhưng tin tức lại lan truyền rất nhanh.

Một khúc ca dài của Ngọc Doãn phố Mã Hành, Phùng Siêu thất bại, trong thời gian ngắn đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

- Phùng Siêu thua? Không thể nào đâu!

Rất nhiều người khi lần đầu nghe được tin tức này đều khó có thể tin được.

Nhưng sau đó tin tức truyền đến đã chứng thực điểm này. Ngọc Giao Long phố Mã Hành kia đàn một khúc Cao Sơn đã đánh bại Phùng Siêu!

- Hôm nay sắp kể là Ngọc Giao Long phố Mã Hành đánh bại Phùng Siêu.

Chính ngọ, là lúc khách khứa dùng cơm.

Tiên sinh thuyết thư kia rất thông minh lập tức sửa lại biển hiệu kể lại câu chuyện Ngọc Doãn và Phùng Siêu đấu cầm.

Dân chúng phủ Khai Phong này thường hay tụ tập tại Câu lan ngõa xá (nơi hát múa giải trí) rất đông đúc.

Vừa ăn cơm vừa nghe tiên sinh thuyết thư là điều vô cùng thú vị.

Rất nhiều người vẫn chưa thấy tận mắt trận đấu kia, còn thuyết thư vốn luôn hư hư thật thật, thật thật giả giả, không thiếu nhiều sự suy diễn. Nhưng thấy tiên sinh thuyết thư này nước miếng tung bay khiến người nghe nghe như say như dại.

- Phùng Siêu thấy chống cự không nổi Ngọc Tiểu Ất nên vô cùng lo lắng.

Vì thế đã liên tục sử dụng chiêu số khiến Tiểu Ất ca dần dần ngăn cản không nổi... Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Tiểu Ất ca nhanh trí nảy ra ý hay, chỉ thấy Tiểu Ất ngửa mặt lên trời thét dài, Kê Cầm kia ở trong tay hắn được sử dụng càng tuyệt diệu hơn.

Tiểu Ất ca lâm trận làm thơ: Thái sơn thiên nhưỡng gian, ngật như úc tiêu đài. Quyết sơ tạo hóa thủ, phách thử hà hùng tai. Thiên môn nhất hà cao, thiên hiểm nhược khả giai. Tích tô dữ lũy khối, phân minh kiến cửu cai...

Bài thơ này thật hay lập tức đã áp chế khí thế của Phùng Siêu, khiến tinh thần Phùng Siêu rối loạn.

Các vị khách quan chắc sẽ hỏi Tiểu Ất kia chỉ là một kẻ bán thịt, sao lại có tài học như này? Không biết rằng Tiểu Ất vốn là tinh tú trên trời, vốn là là đệ tử Trích Tiên. Lúc trước Trích Tiên bị giáng xuống phàm trần, Tiểu Ất không đành lòng để mặc ân sư rời đi, vì thế đã đi theo Trích Tiên đi vào nhân gian. Chỉ có điều bên trong luân hồi kia lại ngàn kém vạn sai khiến Tiểu Ất và Trích Tiên bị chia lìa. Trong vòng quay Luân Hồi mà chậm mấy trăm năm...

Không thể không nói, tiên sinh thuyết thư này có sức tưởng tượng vô cùng phong phú.

Vốn muốn liên hệ Ngọc Doãn với Tô Đông Pha, nhưng nghĩ Quan gia vừa mới cấm thi từ Tô - Hoàng, chỉ sợ không ổn. Vì thế liền đẩy thời gian về trước ứng lên người Trích Tiên Lý Bạch để kể chuyện.

Về phần người nghe tin hay không, chỉ cần y tin là được!

Tiên sinh thuyết thư kia càng nói lại càng là hăng say, càng về sau, còn bắt chước bộ dáng thét dài của Ngọc Doãn, ngâm tụng câu thơ kia.

Nói là ngâm tụng, nhưng giống gào thét hơn.

Một bài "Đăng Đại" của Nguyên Hạo không ngờ dưới tình huống đó đã truyền khắp trên phố.

Tiên sinh thuyết thư càng nói càng hưng phấn, mà sắc mặt Quách Kinh càng ngày càng đen.

- Ca ca, Ngọc Tiểu Ất này nay tiếng lành đồn xa, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ ta và ngươi khó mà đối phó.

Ngưu Bảo Lượng không kìm nổi mở miệng.

Sắc mặt hắn vàng như nến, lúc nói như không có hơi.

Ở Đại Tướng Quốc Tự suýt nữa bị Triệu Cửu đánh chết, phải nằm trên giường rất lâu, lúc này mới gắng gượng đi lại được. Tuy nhiêu dù như thế nhưng nói năng cũng phải cố hết sức chứ đừng nói là muốn tranh cường đấu độc như trước.

Mặt Quách Kinh đen sì không nói một lời.

Y sao không biết như vậy chứ?

Tên tuổi Ngọc Doãn dần dần vang dội, người kết giao bên mình càng lúc càng nhiều, thứ bậc càng cao.

Đầu tiên là Thái Học Sinh, sau lại có Triệu phủ.

Trời mới biết sau lưng Ngọc Doãn còn ẩn giấu người nào? Trước kia thanh danh Ngọc Doãn không nổi, những người đó sẽ không lộ diện. Nhưng hiện tại thanh danh Ngọc Doãn đi lên, còn muốn tiếp tục ức hiếp e rằng không dễ dàng nữa

Hơn nữa, đám người Tưởng Môn Thần kia thậm chí còn lén lút thương nghị, nói rằng bất luận thắng thua ra sao cũng sẽ không tìm Ngọc Doãn gây phiền toái nữa. Đám người Quách Kinh chỉ làm đám du côn nho nhỏ, sao có thể chọc vào Ngọc Doãn kia?

Nhưng vấn đề là y có thể thu tay sao?

Không nói trước đó đã bị Quách Kinh hãm hại, chỉ nói đến việc bị dùng mọi thủ đoạn từng bước chèn ép sau lưng.

Thù hận với Ngọc Doãn đã quá sâu rồi!

Đến lúc này, không phải Quách Kinh y có bằng lòng dừng tay hay không, mà là Ngọc Doãn có bằng lòng buông tha y hay không... Có thể tưởng tượng, dựa vào tên tuổi Ngọc Doãn kia, ba trăm quan tiền chỉ sợ chẳng chút khó khăn gì mà kiếm được.

Đợi khi Ngọc Doãn trở nên mạnh hơn thì là lúc Quách Kinh y xui xẻo.

Quách Kinh càng nghĩ càng đau đầu.

Đạo lý mà Ngưu Bảo Lượng nói, y sao không hiểu. Nhưng chuyện cho tới bây giờ không phải do Quách Kinh y lựa chọn nữa.

Thật đáng chết!

Cá ướp muối này sao đã lập tức chuyển mình rồi hả?

Quách Kinh hít sâu một hơi, sau một lúc lâu suy nghĩ cũng không nghĩ ra được chủ ý gì.

Đúng lúc này, chợt nghe dưới lầu có tiếng tranh cãi ầm ĩ, Quách Kinh đang tức giận, lập tức mắng:

- Ngưu nhị, đi xuống xem là kẻ nào không có mắt gây rối ở đây? Ông nội đang lúc suy nghĩ không muốn bị quấy rầy.

Ngưu Bảo Lượng đáp lời, liền đi xuống lầu.

Chỉ chốc lát sau, thấy gã kéo một thanh niên lên lầu, nhấc chân đá vào đùi thanh niên kia.

- Ca ca, thằng nhãi này thua tiền nhưng không chịu trả, còn tranh cãi om sòm.

- Ai nói ta không có tiền?

Ta nói cho ngươi biết, ngày mai ta có tiền ngay... Biết không? Ngọc Tiểu Ất nhận bán thịt tươi cho lầu Thiên Kim Nhất Tiếu, mỗi ngày đều phải đưa tiền cho ta, sao có thể không có mà trả được? Đám các ngươi đừng vội như mắt chó không nhìn thấy người, chỉ có mấy quan tiền thôi, ông nội chẳng coi vào mắt, sớm muộn gì cũng trả hết.

- La Đức?

Quách Kinh đột nhiên mở miệng.

Thanh niên ngẩn ra:

- Ngươi biết ta?

Quách Kinh nheo mắt lại, đột nhiên mỉm cười:

- Ta tưởng ai, hóa ra là Đại Lang... Ta có quen biết với lệnh tôn, sao không nhận ra Đại Lang chứ? Nhị ca thật là không nên, Đại Lang là người có thân phận, có thể cho mượn tiền, sao phải tính toán chi li làm gì? Đại Lang, vừa rồi chỉ đùa thôi, nếu chưa có trả thì chỉ cần bảo ta biết là được.

La Đức cười ha hả.

Gã chắp tay với Quách Kinh, nói tạ ơn rồi quay đầu đi.

Ngưu Bảo Lượng muốn ngăn cản La Đức nhưng lại bị Quách Kinh lắc đầu.

- Ca ca, chỉ là một tên lưu manh bị khai trừ khỏi thư viện, để ý làm gì?

Quách Kinh lại cười lạnh, nói:

- Nếu hắn còn ở thư viện, ít nhất còn phải nể vài phần. Nhưng hiện tại... ta để ý không phải là La Đức hắn mà là những lời hắn vừa nói kia. Vừa rồi hắn nói cái gì mà thịt tươi ở lầu Thiên Kim Nhất Tiếu mỗi ngày đều lấy từ trong tay Ngọc Tiểu Ất? Ha ha, đây chính là tiền thật bạc thật đấy, không thể bỏ qua được.

Ngưu Bảo Lượng nhíu mày:

- Không phải là ca ca có chủ ý với lầu Thiên Kim Nhất Tiếu chứ?

Vậy thì chỉ sợ có chút khó khăn. Lầu Thiên Kim Nhất Tiếu kia cũng có người chống lưng đấy. Nghe nói sau lưng họ là Tư Mã Tĩnh. Tên đó mặc dù không phải là người Khai Phong, nhưng cũng rất có thân phận. Nghe nói lầu Phan cũng có hắn tham dự, quen biết với rất nhiều đại nhân vật. Nếu đắc tội với hắn, sợ những người như chúng ta khó mà gánh vác nổi...

Quách Kinh cười lạnh một tiếng.

- Chẳng lẽ ta không biết khó dây vào Tư Mã Tĩnh kia sao?

Ta không phải muốn đi tìm lầu Thiên Kim Nhất Tiếu để gây phiền phức, mà là muốn tìm La Đức này. Chuyện này ngươi đừng hỏi nữa, ta tự có chủ trương. Sau này khi La Đức đánh bạc, cứ cho hắn mượn, nhưng phải có chứng từ mới được.

Không chỉ để hắn chủ động tới đánh bạc, ngươi còn phải cho người dẫn hắn tới đây...

Tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu này không có kiến thức. Nhìn bề ngoài kiêu ngạo nhưng trên thực tế chỉ là một tên ngu xuẩn.

Ngưu Bảo Lượng gãi gãi đầu nghi hoặc liếc nhìn Quách Kinh.

Gã không hiểu Quách Kinh có ý gì.

Nhưng nếu Quách Kinh đã chỉ bảo như vậy, gã cứ làm theo là được!

Đợi sau khi Ngưu Bảo Lượng đi rồi, Quách Kinh cũng bật dậy, y đột nhiên bật cười to!

Chỉ có điều tiếng cười đó vô cùng quỷ dị khiến người ta run lạnh cả người...

***

Việc kinh doanh của cửa hàng Ngọc gia đúng là rất tốt.

Sau khi đấu cầm với Phùng Siêu kết thúc, Ngọc Doãn vốn định đi lầu Thiên Kim Nhất Tiếu thăm hỏi một chút, nhưng không ngờ Đới Tiểu Lâu chủ động đến nhà.

- Tiểu Ất thật là tài giỏi.

Đới Tiểu Lâu thấy Ngọc Doãn, lập tức giơ ngón cái lên, liên thanh khen ngợi.

Ngọc Doãn vội vàng đứng dậy, chỉ là trong cửa hàng quá đơn sơ, không có chỗ ngồi tốt nào. Cũng may Đới Tiểu Lâu cũng không để ý, ngồi xuống một đầu ghế dài, lấy trong người ra một bản khế ước, đưa cho Ngọc Doãn.

- Hôm qua Chân Nô cô nương đã nói với ta, vốn định buổi trưa đến ngay nhưng lại có việc nên hơi chậm trễ.

Nào ngờ chỉ qua nửa ngày Tiểu Ất đã làm nên việc lớn, ngay cả Phùng Siêu cũng bại dưới tay Tiểu Ất. Đây là việc mà Chân Nô cô nương hôm qua nói đến, sau này lầu Thiên Kim Nhất Tiếu ta sẽ do Tiểu Ất cung ứng sáu con heo mỗi ngày.

Đây là khế ước, kính xin Tiểu Ất xem qua.

Thật sự là chậm trễ?

Ngọc Doãn tin rằng có lẽ Trương Chân Nô đã tạo ảnh hưởng đến lầu Thiên Kim Nhất Tiếu, nhưng chưa chắc Đới Tiểu Lâu đã thật sự coi trọng hắn.

Chỉ là buổi trưa hắn thắng Phùng Siêu mà danh tiếng nổi lên.

Đây mới là lý do mà Đới Tiểu Lâu vội vã tới bàn chuyện làm ăn.

- Tiểu Ất thật sự có tài lớn, bản nhạc hôm qua tặng cho Chân Nô ta đã được nghe, hay tuyệt!

Ngọc Doãn liên tục tỏ ra nhún nhường.

Kiếp trước Ngọc Doãn khinh thường loại chuyện như này, nhưng từ lúc tái sinh tới nay đối với chuyện như này cũng đã có cái nhìn rộng hơn.

Khế ước là theo cách thức khế ước của phủ Khai Phong, không có bất cứ vấn đề gì.

Ngọc Doãn lấy ấn triệu đóng vào, ký tên, xem như đã đạt thành khế ước.

Rồi sau đó, Đới Tiểu Lâu lại rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu với Ngọc Doãn, cũng mời Ngọc Doãn đến lầu Thiêm Kim Nhất Tiếu để cổ vũ.

Ngọc Doãn đương nhiên vui vẻ đồng ý, Đới Tiểu Lâu mới rời đi.

- Hà...

Sau khi Đới Tiểu Lâu đi rồi, Ngọc Doãn vô cùng phấn khởi.

- Tứ Lục thúc, lần này đạt thành công việc với lầu Thiên Kim Nhất Tiếu, mỗi ngày sẽ kiếm được hơn mười quan tiền. Chúng ta cùng cố gắng, không đến hai mươi ngày chẳng những kiếm đủ ba trăm quan, thậm chí còn sẽ có thêm lợi nhuận.

La Tứ Lục cũng rất cao hứng:

- Vậy ta chúc mừng Tiểu Ất ca tiền vào như nước.

Áp lức đè nặng bao ngày giờ lập tức tan thành mây khói, khiến Ngọc Doãn cảm thấy vô cùng thoải mái. Nợ nần ba trăm quan đã có hy vọng hoàn trả, càng khiến hắn cảm giác thoải mái. Lúc Yến Nô từ bên ngoài trở về, không đợi nàng lên tiếng, Ngọc Doãn lập tức đem tin tức này nói cho nàng biết. Đúng như Ngọc Doãn dự đoán, Yến Nô cười tươi rạng rỡ.

*****

- Tiểu Ất ca, nô cũng có một chuyện vui muốn báo Tiểu Ất ca biết.

- Ồ?

-Vừa rồi gặp Đại Lang, hắn nói cho nô biết là ông chủ lầu Bạch Phàn hỏi sự vụ trong lầu biết là đã không còn hoạt động với Tiểu Ất ca nữa nên rất không vui. Chủ lầu Bạch Phàn bằng lòng mua thịt chín của chúng ta, mỗi ngày năm trăm cân. Nhưng không biết chúng ta có cung ứng đủ hay không nên nô trở về hỏi ý kiến Tiểu Ất ca.

Ha ha, thật đúng là chuyện tốt nhân đôi!

Giữa Ngọc Doãn và lầu Bạch Phàn không có bất kỳ ân oán gì.

Trước đây hắn và lầu Bạch Phàn có gút mắc, thật ra chỉ là vấn đề giữa hắn với Tiếu Chi Nhi.

Nay hắn đã báo thù xong rồi, còn thắng cả Phùng Siêu.

Nỗi hận với Tiếu Chi Nhi đương nhiên không còn nữa. Nếu lầu Bạch Phàn bằng lòng hồi phục lại quan hệ, hắn cũng không từ chối.

Lập tức, Ngọc Doãn nói:

- Việc này Cửu Nhi tỷ cứ làm chủ, ta không ý kiến.

Đương nhiên là Yến Nô hy vọng kết nối lại hoạt động với lầu Bạch Phàn, thấy Ngọc Doãn gật đầu, má phấn lúm đồng tiền của Yến Nô càng sâu tươi rói.

Nếu tính toán thì năm trăm cân thịt mỗi này cũng có thể lãi ròng năm sáu quan tiền.

Cộng thêm mười quan lợi nhuận trước đó của lầu Thiên Kim Nhất Tiếu, thêm lợi nhuận bên trong cửa hàng, nợ nần ba trăm quan sẽ trả sớm.

- Nhị tỷ, hay để Nhập Cửu ca đến hỗ trợ đi.

Yến Nô lôi kéo Trương Nhị tỷ, bàn bạc:

- Sau này trong cửa hàng rất bận, chỉ riêng thịt chín kia thôi chỉ sợ một mình tỷ bận không chịu nổi rồi. Nô thấy Cửu ca cũng rất chịu khó, ngày nào cũng làm việc ở phường nhuộm quá vất vả, sao không đến cửa hàng hỗ trợ, tiền công cũng theo bên trong phường nhuộm, như vậy thì có thể nhẹ nhàng một chút.

Tiểu Ất ca, huynh nghĩ sao?

Tiền công của Dương Nhập Cửu một tháng cũng không nhiều.

Nếu để cùng giúp việc buôn bán chắc cũng không vấn đề gì. Nhưng trong lòng Ngọc Doãn còn có tính toán khác.

Hắn muốn rời khỏi phủ Khai Phong, chẳng lẽ còn phải dẫn theo một nhà Dương Nhập Cửu?

Nhưng nếu Yến Nô đã mở lời, Ngọc Doãn cũng nể mặt mũi Yến Nô. Lập tức hắn gật gật đầu, cười nói:

- Ta cũng cảm thấy Nhập Cửu ca rất thích hợp, không biết Nhập Cửu ca có bằng lòng hay không? Còn ta thì không có ý kiến.

- Bằng lòng, huynh ấy đương nhiên bằng lòng.

Trương Nhị tỷ liên tục gật đầu, biểu thị đồng ý.

Công việc ở phường nhuộm rất mệt, lại không tốt cho thân thể. Ngày ngày Nhị tỷ thấy Dương Nhập Cửu làm lụng vất vả, đã sớm không đành lòng rồi.

Nếu có thể làm việc cùng nhau, đương nhiên là chuyện tốt.

Mỗi ngày làm năm sáu trăm cân thịt, nghe có vẻ nhiều nhưng còn thoải mái hơn làm việc ở phường nhuộm nhiều.

- Tuy nhiên ngày nào cũng làm nhiều thịt chín, chỉ sợ việc kinh doanh trong nhà không tốt.

Phải có một xưởng mới, nếu không làm sân ô uế đó, mà Tiểu Ất ca và Cửu Nhi tỷ ở cũng thoải mái hơn.

Yến Nô mỉm cười!

- Việc này Chu Thành cũng có nói rồi, trong hẻm nhỏ ở đường đối diện, có một căn nhà không, hai tầng lầu, cũng rất đơn sơ, căn nhà trống đó là sản nghiệp của lầu Bạch Phàn, nếu Tiểu Ất ca bằng lòng, chúng ta có thể thuê, tiền thuê một tháng ba quan 96 văn tiền. Vừa rồi nô có đến đó xem, rất thích hợp làm nhà xưởng.

Ngọc Doãn nói:

- Đại Lang thăng chức rồi hả?

Việc này vốn không nên để Chu Thành ra mặt.

Nhưng hiện tại hắn chẳng những ra mặt, khiến Ngọc Doãn cảm thấy có chút kỳ lạ.

- Đúng vậy, được thăng làm quản sự.

Quả nhiên là thăng chức rồi!

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút rồi đồng ý.

Nếu cứ tiếp tục theo tình hình này thì sau khi trả nợ cho Quách Kinh xong, Ngọc Doãn cũng nắm chắc trong vòng nửa năm sẽ kiếm được một ít tiền thân gia, hẳn là khó khăn không lớn. Đến lúc đó đi Lâm An... Không, mà nên gọi là Hàng Châu đặt mua sản nghiệp chắc không khó khăn gì mấy.

Chỉ có điều quan hệ lại phải bắt đầu thiết lập những mối quan hệ mới.

Trong lòng Ngọc Doãn rất mâu thuẫn, vừa muốn đi lại để tránh né loạn Tĩnh Khang, vừa hy vọng ở lại tiếp tục cuộc sống tại Đông Kinh này

Day day mũi, hắn cố gắng gạt bỏ ý nghĩ này trong đầu.

Thôi cứ đi một bước xem một bước vậy!

***

Cửa hàng bên sông Biện san sát, màn trướng vải bố bay phần phật.

Một tòa trà lâu bên cạnh xây dựng duy nhất một tòa đình viện, diện tích mặc dù không lớn nhưng lại vô cùng tinh xảo.

Đình viện này lưng dựa sông Biện.

Khi nhàn hạ có thể thưởng thức phong cảnh sông Biện, rất lý thú.

Ở trong lầu các nhỏ của giữa viện, Phong Nghi Nô dựa vào lan can, mặc chiếc váy dài màu xanh lục, dáng vẻ thướt tha, lúm đồng tiền tinh xảo ẩn hiện trên má phấn như lộ ra nụ cười thản nhiên.

-Tiểu hòa thượng, hôm nay sao nhàn hạ đến chỗ nô vậy?

Một thanh niên đứng thẳng ở dưới sảnh, vẻ mặt có chút bất an.

Phong Nghi Nô mỉm cười mở miệng, gương mặt thanh niên lập tức đỏ lên. Nhưng tròng mắt lại đảo tròn có ý vô ý quét tới trước bộ ngực nở nang của Phong Nghi Nô.

"Tiểu hòa thượng" tên là Mạc Ngôn, là tăng nhân thụ giới trong Đại Tướng Quốc Tự.

Trên đầu y tóc đen đầy đầu, thật ra toàn là tóc giả.

- Tiểu tăng... đêm qua tiểu tăng ở ngõ giết mổ heo tình cờ gặp Ngọc Tiểu Ất trên phố Mã Hành.

Lúc ấy hắn đang cần tiền nên đã bán đấu giá một khúc phổ. Tiểu tăng nhớ cô nương rất thích nhạc của Ngọc Doãn, liền dốc hết tiền bạc mua khúc phổ trong tay hắn. Hôm nay mới từ chỗ Ngọc Tiểu Ất cầm tới đặc biệt tặng cho cô nương.

- Tiểu hòa thượng, ngươi rõ ràng là người xuất gia mà chạy tới ngõ giết heo...

Phong Nghi Nô che miệng mỉm cười.

Nhưng chợt nàng lại nói:

- Đã thế sao không lấy ra đi.

Mạc Ngôn vội vàng từ trong người lấy ra một khúc phổ hai tay dâng lên.

Lúc Phong Nghi Nô nhận lấy khúc phổ trong tay y, hai tay chạm nhau, hương thơm quanh quẩn khiến Mạc Ngôn như mất hồn. Y không kìm nổi nuốt nước bọt, thầm khao khát được tiếp xúc với người ngọc thơm ngát kia.

Vật dưới thân càng trở nên cứng ngắc!

Cũng may áo bào y dài rộng thùng thình nên không bị lộ ra sơ hở.

Nhưng ánh mắt nhìn Phong Nghi Nô càng thêm ngưỡng mộ...

Phong Nghi Nô nhận lấy khúc phổ nhưng chưa vội xem ngay.

Ánh mắt quyến rũ nhìn Mạc Ngôn, tận đến khi trong lòng Mạc Ngôn kêu to: "Thật là mất hồn mà!"

- Thật không hiểu nổi tiểu hòa thượng ngươi rõ ràng là lòng phàm rất nặng, sao sư phụ còn giữ ngươi lại.

Khúc phổ này ngươi bán bao nhiêu?

- A, là tiểu tăng tặng cho cô nương, nói gì đến tiền bạc?

- Tiểu hòa thượng ngươi không thành thật rồi, nếu thật sự muốn tặng ta, cần gì ta phải đích thân gặp ngươi?

Được rồi, đừng nóng vội, cứ nói đừng ngại.

- Việc này....

Mạc Ngôn nhăn nhó, như ngượng ngùng mở miệng.

Sau một lúc lâu, y đột nhiên cắn răng, như đã quyết định:

- Tiểu tăng mua được từ trong tay Ngọc Tiểu Ất năm mươi quan, cô nương thích, tiểu tăng bán lại giá gốc đó.

Phong Nghi Nô mỉm cười:

- Nếu như hôm qua là năm mươi quan, quả thật hơi mắc.

Nhưng hôm nay thì có vẻ quá rẻ... từ sau khi Tiểu Ất và Phùng Siêu đấu cầm thì từ đó đã có danh tiếng ở trong phủ Khai Phong. Huống hồ bài thơ kia, ừ, nô nhớ tên là "Đăng Đại" đúng không? Mặc dù Ngọc Tiểu Ất chỉ là người xuất thân phố phường nhưng tài danh đã hiển lộ. Như vậy đi, không thể để tiểu hòa thượng chịu thiệt được, nô trả thêm 100 quan, tức là 150 quan để mua khúc phổ này. Tiểu hòa thượng có ý kiến gì về giá mua này không? Nếu không thành, có thể thương lượng tiếp.

"Phát tài rồi, phát tài rồi!"

Mạc Ngôn rít gào liên tục trong lòng, nhưng trên mặt lại tỏ ra không vui.

- Cô nương hào phóng như vậy, tiểu tăng vốn nên vui mừng.

Chỉ có điều hôm nay tiểu tăng đến là thành tâm hiến phổ, cô nương làm vậy...

- Hai trăm quan, dễ tính toán hơn.

- Vậy tiểu tăng cung kính không bằng tuân mệnh!

Mười sáu quan giờ là hai trăm quan!

Mạc Ngôn vui mừng như điên, vốn định chỉ kiếm một ít lời thôi, thuận tiện được gặp dung nhan nữ thần trong lòng. Không ngờ lại lời gấp bội... Ngọc Tiểu Ất ơi là Ngọc Tiểu Ất, ngươi đúng là thần tài của bần tăng, là phúc tinh của bần tăng.

Hai trăm quan đi tìm chị em ở lầu Bạch Phàn, một đấm chân một bóp vai, còn ôm trong lòng bần tăng ít nhất cũng phải là hai người!

Phong Nghi Nô cũng không giữ lại Mạc Ngôn mà đuổi gã đi luôn.

- Muội muội, tiểu hòa thượng kia đúng là không thành thật.

Rõ ràng là mua bằng giá mười sáu quan, đến chỗ muội thì đã được hai trăm quan, muội quá hào phóng rồi.

Mạc Ngôn vừa mới đi, thì một mỹ nhân áo trắng bước ra từ trong tấm bình phong, tuy không đánh phấn trang điểm nhưng nhan sắc động lòng người.

Khí chất đó giống như tiểu thư khuê các, trong lạnh lùng lại có sự quyến rũ đặc biệt. Vẻ lạnh và nóng hài hòa trên người nàng khiến bất cứ ai đứng gần cũng phải tim đập thình thịch, ngay cả Phong Nghi Nô cũng phải kém vài phần.

- Sư Sư để ý làm gì?

Tiểu hòa thượng kia đã như thế, lại vất vả đi lại, cho hắn chút lời thì có sao?

- Nếu muội muốn giúp Ngọc Tiểu Ất kia, nô không nói gì. Chỉ là nô không thích người xuất gia như vậy... muội đến bàn bạc với hắn, còn hắn chỉ muốn đi phong hoa tuyết nguyệt, làm hỏng thanh danh Phật môn.

- Hihi, đã quên Sư Sư tin Phật tổ.

Phong Nghi Nô hồn nhiên không để ý tới, cười hì hì, bước tới trước mặt mỹ nhân áo trắng.

Mỹ nhân áo trắng kia nhận lấy, mở ra xem, hai mắt sáng ngời, khen:

- Chữ đẹp!

- Ồ?

Phong Nghi Nô tò mò nhìn qua, khi nhìn chữ trên tờ giấy cũng giật mình.

- Không ngờ một người bán thịt trên phố mà chữ đẹp như vậy, sợ là Quan gia cũng không hơn bao nhiêu.

- Thế thì chưa chắc.

Mỹ nhân áo trắng nói:

- Thư pháp Quan gia nhỏ mềm mại, chữ thành nhất phái, luôn có phong phạm.

Mà chữ Ngọc Tiểu Ất này bút pháp phóng khoáng, cho thấy cũng thành một trường phái riêng. Nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn còn có chút khí chất cứng ngắc, không được coi là tông sư. Nói vậy hắn vẫn chưa dung nhập thần hồn, còn phải rèn luyện thành công mới được coi là nhất phái tông sư.

Phong Nghi Nô không kìm nổi bật cười thành tiếng.

- Muội quên mất tỷ tỷ rất hiểu thư pháp Quan gia.

Tuy nhiên Ngọc Tiểu Ất này đúng là không tầm thường, có thể viết chữ đẹp như vậy, so với học sinh trường Thái học còn hơn gấp trăm lần.

- Nói vậy cũng đúng.

Mỹ nhân áo trắng dứt lời, cất kỹ khúc phổ.

- Muội muội muốn rời khỏi thật sao?

- Đúng vậy.

Trên mặt Phong Nghi Nô lộ vẻ buồn bã, khẽ nói:

- Ở Câu lan ngõa xa đã lâu, muội cũng thật sự mệt mỏi rồi. Nếu không phải Tư mã đại quan nhân hết lòng giữ lại thì năm năm trước muội đã rút lui rồi. Nhưng muội đã đáp ứng sẽ đề cử một vị Thượng Thính Hành Thủ (người đứng đầu trong nghề ca múa). Từ Bà Tích cũng có tư chất, đáng tiếc còn chưa đủ để đạt chiến thắng.

Mỹ nhân áo trắng trầm mặc.

Lời của Phong Nghi Nô chẳng phải là khắc họa hình ảnh của nàng.

Nhìn bề ngoài như nở mặt mày nhưng bên trong nguy hiểm cực lớn. Muốn rời khỏi nhưng lại không làm chủ được.

Phong Nghi Nô vì nợ nhân tình mà không làm chủ được, còn nàng thì sao?

- Nếu muội muội thật sự muốn đề cử Từ Bà Tích, cũng không phải là không có biện pháp.

Trước mắt có một đường tắt, chỉ là muội có bằng lòng đi thử hay không thôi... Muội muội còn nhớ ngày đó Ngọc Tiểu Ất tại Đại Tướng Quốc Tự đã đàn khúc nhạc kia không?

Nói tới đây, má phấn lúm đồng tiền của mỹ nhân áo trắng đỏ hồng lên.

Nàng nhớ rõ ngày đó, khi Ngọc Doãn đàn khúc phổ đến điên cuồng đã khiến nàng không tự chủ được mà đạt được khoái cảm.

Mỗi lần nhớ tới chuyện này nàng luôn cảm thấy xấu hổ.

Dù là lúc này nhắc lại chuyện này nhưng bản thân nàng vẫn như có chút kích động...

Phong Nghi Nô nói:

- Khúc nhạc đó, đương nhiên nô nhớ rõ.

- Ta có thể cảm nhận ra bên trong khúc phổ của Ngọc Doãn hình như tồn tại một câu chuyện xưa.

Sao không mời hắn biên lại khúc nhạc, viết ra câu chuyện xưa đó, rồi sau đó để Từ Bà Tích diễn tập hiến nghệ, có thể tạo nên một sự chấn động.

Phong Nghi Nô nghe vậy vui vẻ:

- Có thể được sao?

Việc viết lại khúc nhạc kể chuyện xưa phải có bản lĩnh, không phải người bình thường có thể làm nổi.

Mỹ nhân áo trắng cười nói:

- Người có thể làm ra "Quyết sơ tạo hóa thủ, phách thử hà hùng tai" thì có gì mà phải lo lắng? Trên phố nói hắn là đệ tử của Trích Tiên, tinh tú trời sinh? Sao không mượn cơ hội này để nâng Từ Bà Tích lên... Chỉ có điều mua được khúc phổ này sợ là rất khó. Tốt nhất muội muội sớm hành động đi.

Phong Nghi Nô hơi ngẫm nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng.

- Việc này cứ giao cho nô giải quyết!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-301)


<