Vay nóng Tima

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 301

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 301: Máy hơi nước
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Siêu sale Shopee

Ban đêm, lễ đường Viện khoa học quân sự.

Trong căn phòng đơn sơ, Chân Hữu Tài, Tống Ứng Tinh, Phương Dĩ Trí và 30 viện sĩ hàn lâm phương tây đã tề tụ tại đó. Ngoài ra còn có hơn 10 học viên ưu tú của đại học Dương Minh cũng vinh dự được tham dự, nhưng phần lớn là đảm nhiệm việc phiên dịch cho 30 viện sĩ hàm lâm phương tây.

Trước tiên, Vương Phác đã bày tỏ lòng biết ơn với mọi người, sau đó chuyển vào đề tài chính.

- Các vị, kế hoạch xây dựng xưởng công binh Kiến Đức vô cùng mỹ mãn, bổn hầu rất hài lòng về công tác Viện khoa học quân sự. Ở đây, bổn hầu thay mặt cho Hoàng đế bệ hạ Đại Minh và người dân cả nước bày tỏ lòng cảm ơn với mọi người. Tất nhiên, chỉ cảm ơn bằng lời thôi thì không được, bằng hành động thực tế, bổn hầu quyết định ban thưởng cho các vị ở đây, mỗi người thưởng 500 lượng bạc! Người có cống hiến xuất sắc sẽ thưởng thêm 1000 lượng bạc!

Trải qua nửa năm, 30 vị giáo sĩ phương tây cơ bản đã nghe hiểu được giao tiếp thường ngày, nghe được lời của Vương Phác. Những vị giáo sĩ này liền vỗ tay hoan hô. Họ đã sống ở Đại Minh hơn nửa năm rồi, đương nhiên là biết được vật giá của triều Đại Minh, càng hiểu 500 lượng bạc ròng là khái niệm gì!

Vương Phác thực tế, những vị giáo sĩ này càng thực tế hơn. Họ rời xa quê hương vạn dặm tới Đại Minh, vốn chính là vì muốn tìm cuộc sống tốt đẹp hơn. Nếu đế quốc Đại Minh không mang tới cho họ cuộc sống tốt đẹp hơn, họ còn tới làm gì? Tất nhiên, họ cũng rất yêu thích khoa học, nhưng trước tiên cái bụng phải no cái đã rồi mới làm khoa học được.

- Mặt khác ....

Vương Phác ngừng lại một chút, tiếp đó ném ra một quả bom tấn.

- Bổn hầu quyết định tạm thời thưởng giải thưởng lớn!

Chân Hữu Tài, Tống Ứng Tinh, Phương Dĩ Trí, tất cả những người trong Viện khoa học quân sự đều đang nín thở.

Vương Phác mỉm cười, nói tiếp:

- Số tiền thưởng lớn này lên tới 50 vạn lượng!

- Ồ, trời ơi!

- Chúa nhân từ, đây không phải đang nằm mơ chứ?

- 50 vạn lượng? Ồ, Thượng đế, đó là bao nhiêu bạc?

Trong đám người cùng vang lên tiếng hít mạnh vào. Đối với những giáo sĩ này mà nói, 50 vạn lượng bạc tuyệt đối là con số không thể tưởng tượng nổi. Nếu theo vật giá của triều Đại Minh, cũng có thể mua được 50 ngàn mẫu đất phì nhiêu, 50 ngàn mẫu là khái niệm gì? Ở thế giới phương tây tương đương với một công quốc nhỏ rồi.

Nếu có được trang viên lớn như vậy ở Châu Âu, họ đã trở thành Công tước rồi.

Ngoài Chân Hữu Tài vẫn là dáng vẻ của một lão thần, ngay cả thần mắt của Tống Ứng Tinh, Phương Dĩ Trí cũng bắt đầu nóng lên. Bình thường dù họ không hứng thú lắm với tiền bạc, nhưng con số 50 vạn lạng quả thực là quá lớn, nói họ không động lòng chút nào là điều không thể.

- Tổng đốc các hạ tôn kính, ngài mau nói cụ thể công việc đi!

Một người khác tôn giáo không kìm nổi liền đứng lên hỏi.

- Rốt cuộc phải làm thế nào mới đạt được phần thưởng lớn như vậy?

Vương Phác bỗng nói bằng tiếng Anh trôi chảy:

- Ai chế tạo ra được máy bơm nước dùng trong công nghiệp người đó sẽ được thưởng khoản tiền lớn đó.

- Máy hơi nước dùng trong công nghiệp?

Vị viện sĩ hàm lâm khác tôn giáo đó nghe mà thấy mông lung, lắc đầu.

- Đó là thứ gì vậy?

Phần lớn viện sĩ giáo sĩ đều ngơ ngác nhìn nhau. Hiển nhiên, họ đều chưa nghe nói tới khái niệm máy hơi nước này. Chính trong lúc Vương Phác thất vọng, một người giáo sĩ diện mạo xấu xí bỗng đứng lên, nhẹ nhàng hỏi:

- Tổng đốc các hạ, máy hơi nước ta đã nghe nói rồi, nhưng đó chỉ là mô hình, e là không thể dùng làm động lực công nghiệp được.

Cuối cùng đã có người biết máy hơi nước, Vương Phác nghe vậy mừng rỡ nói:

- Ngài tên là gì?

- Tôi là Stephen. Jake, Tổng đốc các hạ.

- Jake, sao không thể được?

Vương Phác nói.

- Nếu có thể làm được mô hình, đương nhiên cũng có thể làm được máy hơi nước dùng trong công nghiệp chứ.

- Tổng đốc các hạ.

Stephen lắc đầu nói:

- Máy hơi nước phải dựa vào hơi nước nhiệt độ cao làm chuyển động, trên thế giới này chỉ có inox mới có thể chịu được cao áp. Nhưng dự vào kỹ thuật gia công hiện có, căn bản không thể gia công được kết cấu inox. Thứ cho tôi nói thẳng, máy hơi nước dùng trong công nghiệp không chế tạo ra được.

Vương Phác hỏi lại:

- Quả thực không có cách nào gia công kết cấu inox sao? Xưởng công binh Kiến Đức có nhiều máy dập kiểu bệ như vậy cũng không làm được sao?

Stephen nghe vậy bắt đầu do dự:

- Chuyện này ....

Vương Phác không nói gì, đi tới trước bảng đen treo trên tường lễ đường lấy phấn vẽ hình chiếc máy hơi nước dạng nằm. Kiếp trước, hắn dù chỉ là sinh viên hạng ba, nguyên lý của máy hơi nước hắn cũng biết, bất kể là kiểu nằm hay kiểu đứng đều có thể phác thảo ra được.

Vương Phác chỉ lên bảng giảng giải:

- Mọi người xem, đây chính là hình nguyên lý làm việc của máy hơi nước, cơ cấu không phức tạp, nguyên lý cũng rất đơn giản, điểm khó nhất của nó chính là tính dày đặc của khí, cũng chính là gia công dạng ống. Máy hơi nước mà vừa rồi Stephen nói tới với kỹ thuật gia cộng hiện có thì không thể gia công được cấu kiện inox. Bổn hầu lại không nghĩ là vậy, đừng quên nòng pháo của pháo đại tướng quân vô địch được gia công thế nào?

- Máy mài!

Stephen bỗng thốt lên.

- Hiểu rồi, dùng máy mài!

Vương Phác mỉm cười nói:

- Jake, ngài nghĩ tới việc nên gia công cấu kiện sắt thép của máy hơi nước thế nào chưa?

- Nghĩ ra rồi.

Stephen hăng hái nói.

- Xin cho tôi thời gian nửa tháng ... ồ không, xin cho tôi một tuần. Tổng đốc các hạ, tôi có thể tạo ra một chiếc máy hơi nước kiểu nằm loại nhỏ trong vòng một tuần.

Thấy bộ dạng hăng hái của Stephen như vậy, các giáo sĩ viện sĩ khác không khỏi thất vọng. Xem ra, số tiền thưởng khổng lồ 50 vạn lượng bạc này chẳng liên quan gì tới họ nữa rồi. Vương Phác thấy thế, bất giác trong mắt mỉm cười. Đương nhiên hắn không thể để việc nghiên cứu máy hơi nước trở thành việc của một mình Stephen. Việc nghiên cứu và chế tạo máy hơi nước là chuyện lớn của viện khoa học quân sự, tất cả mọi người đều phải dốc sức làm việc!

Vương Phác cao giọng nói:

- Bây giờ ta tuyên bố thành lập tổ nghiên cứu máy hơi nước, do Chân Hữu Tài làm tổ trưởng, Tống Ứng Tinh, Phương Dĩ Trí làm tổ phó, Stephen Jake là tổ trưởng kỹ thuật, các viện sĩ khác đều phải tham gia. Việc nghiên cứu và chế tạo máy hơi nước là chuyện đại sự, cần có sự nỗ lực chung của tất cả mọi người. Đương nhiên ... nếu nghiên cứu và chế tạo thành công, số tiền thưởng khổng lồ 50 vạn lạng bạc này cũng sẽ chia đều cho mọi người.

- Ồ ....

- A ....

- Thượng đế ....

Tất cả giáo sĩ đều hoan hô.

Khi Vương Phác ở Kiến Đức đích thân chủ trì việc nghiên cứu và chế tạo máy hơi nước, chiến cục Hồ Quảng lại đang diễn biến bất lợi cho triều đình Đại Minh. Do vì Lý Định Quốc tập kích bất ngờ, cộng thêm Tổng đốc Hồ Quảng Hà Đằng Giao không hiểu quân sự, khinh suất, cuối cùng dẫn tới Tương Dương rơi vào tay giặc. Hà Đằng Giao cũng bị bắt làm tù binh của quân Đại Tây.

Buổi sáng hôm sau, khi thống lĩnh 3 hỏa thương doanh chủ lực của Trung Ương Quân là Trịnh Thành Công, Lý Thành Đống, Lưu Khổng Hòa tới, đầu thành Tương Dương đã tung bay chiến cờ của quân Đại Tây và Lý Định Quốc rồi.

Nói ra cũng thật đáng tiếc, nếu Trung Ương Quân cũng hành quân gấp gáp, 3 doanh trại hỏa thương này chắc chắn có thể tới Tương Dương trước Lý Định Quốc rồi. Nhưng vì Hà Đằng Giao nói quân giặc còn ở bên ngoài 200 dặm, vì vậy Trung Ương Quân chỉ hành quân theo tốc độ bình thường, nên đã đến muộn hơn quân Đại Tây của Lý Định Quốc mười mấy giờ đồng hồ.

Thấy cờ quân Đại Tây tung bay trên cổng thành, Trịnh Thành Công, Lý Thành Đống, Lưu Khổng Hòa kinh ngạc. Họ không biết thực hư trong thành, còn nghĩ là đại đội quân giặc đã tiến công vào Tương Dương, 3 người không hẹn mà cùng hạ lệnh tập trận ở ven bờ phía bắc Hán Giang. Sau đó, họ cùng nhau bàn bạc đối sách, đồng thời cử người báo cáo cho Liễu Như Thị biết tình hình đột phát này.

Trước trận Trung Ương Quân, Trịnh Thành Công, Lý Thành Đống, Lưu Khổng Hòa và mười mấy phó tướng đã tụ hợp lại với nhau.

Cấp bậc của Trung Ương Quân lúc này đã có sự biến đổi, theo điều lệnh mới nhất, Quan doanh của Trung Ương Quân là Tổng binh, Quan tiêu là Phó tướng, Đại đội trưởng là Tham tướng, Trung đội trưởng là Thiên hộ, Tiểu đội trưởng là Bách hộ, binh sỹ từ cấp Tiểu đội trưởng trở xuống được chia ra thành lính 1 năm, lính 2 năm, lính 3 năm cho tới lính 5 năm, quá 5 năm nếu vẫn chưa thăng lên thành quan quân thì cho phục viên trở về nhà.

Gặp nhau, Lưu Khổng Hòa liền hét lên:

- Tiên sư nó, đội bảo an trong thành Tương Dương ăn cái thứ gì thế? Tổng đốc Hồ Quảng Hà Đằng Giao làm cái gì thế? Thành Tương Dương là thành trì kiên cố như vậy, chỉ trong một đêm quân giặc đã chiếm được rồi sao? Cuộc chiến này đánh thế nào đây?

Ánh mắt Lý Thành Đống u ám nhìn lên cổng thành Tương Dương, xoa xoa tay nói:

- Trận nay chỉ e là không thể đánh nổi.

- Ừ.

Trịnh Thành Công gật đầu nói.

- Thành Đống huynh nói rất đúng. Tiểu đệ cũng cảm thấy thành Tương Dương không giống như đánh một trận lớn, quân giặc 10 phần thì có 8, 9 phần là đánh úp thành công.

- Đánh úp?

Lưu Khổng Hòa nghiêm giọng nói.

- Quân giặc có đủ gần 100 ngàn người, nhiều người như vậy sao có thể giấu được dấu vết? Sao có thể đánh lén được?

Lý Thành Đống nói:

- Đánh lén Tương Dương chắc chắn chỉ là một đội quân giặc nhỏ. Đại đội quân giặc chỉ e là vẫn còn ở phía ngoài phô trương thanh thế di chuyển che mắt của đội bảo an mà thôi. Nói ra tố chất của đội bảo an địa phương quả là kém quá. Một chiêu "minh tu sạn đạo, ám độ trần thương" đơn giản như vậy của quân giặc cũng không nhìn ra, bị đánh lén thành công!

Lưu Khổng Hòa trầm giọng nói:

- Cũng chính là nói ... quân giặc trong thành Tương Dương không nhiều, đại đội quân giặc vẫn còn ở ngoài trăm dặm?

Trịnh Thành Công vui vẻ đáp:

- Thành Đống huynh và Khổng Hòa huynh có ý kiến gì không?

Lưu Khổng Hòa, Lý Thành Đống nhìn nhau, đồng thanh nói:

- Nhân lúc trước khi đại đội quân giặc tới mà cướp lại Tương Dương!

*****

Trịnh Thành Công tán thành:

- Tiểu đệ cũng nghĩ như vậy, nhưng chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, dù sao quân giặc cũng đã công hãm được Tương Dương rồi, đại đội quân giặc nhất định sẽ hành quân nhanh. Nếu tiểu đệ đoán không lầm, sớm nhất chiều hôm nay, muộn nhất là sáng ngày mai, đại đội quân giặc sẽ đánh tới.

Lý Thành Đống gật đầu nói:

- Cũng chính là nói thời gian của chúng ta nhiều nhất cũng không quá 24 giờ nữa.

- Vậy chúng ta hãy nhanh chóng nắm bắt thời gian.

Lưu Khổng Hòa nói.

- Ngộ nhỡ khi đó thành Tương Dương vẫn chưa kịp đánh hạ, đại đội quân giặc đã kéo tới, đó chẳng phải là truyện cười sao?

Cổng thành Tương Dương, Lý Định Quốc vội vàng đi lên thành lầu dưới sự bảo vệ của mấy viên tướng quân Đại Tây.

Đứng trên thành lầu quan sát xung quanh, rõ ràng có thể thấy cánh quân Đại Minh này trên cánh đồng phía bắc thành và bất kỳ cánh quân Đại Minh nào gặp cũng đều có sự khác biệt. Trong ấn tượng của Lý Định Quốc, quan quân Đại Minh luôn mặc chiến bào, khoác áo giáp cũ nát. Nhưng cánh quan quân Đại Minh trước mắt lại mặc áo bông màu xanh da trời, đội mũ màu xanh da trời, còn đi ủng dài màu đen.

Còn có một cánh quân vũ khí trong tay đều là súng kíp!

Tất cả đều hiện lên một sự thực đáng sợ, cánh quân Minh trên cánh đồng phía bắc thành này tuyệt đối không phải là cánh quân bình thường, mà là Trung Ương Quân Đại Minh trong truyền thuyết!

Trước đó, Lý Định Quốc chưa từng gặp Trung Ương Quân thực sự, càng đừng nói tới lĩnh hội quân uy của Trung Ương Quân. Nhưng Lý Định Quốc chẳng lạ lẫm gì với Trung Ương Quân, hầu như là từ khi Vương Phác vừa mới bắt tay vào gây dựng Trung Ương Quân, Lý Định Quốc đã biết được tin tức của Trung Ương Quân qua các kênh khác nhau, hơn nữa còn bắt đầu nghiên cứu về chiến thuật hỏa thương của Trung Ương Quân.

Lý Định Quốc biết chiến thuật "xạ kích tạm đoạn thức" của Trung Ương Quân, biết khả năng oanh tạc cự ly gần của Long vương pháo, cũng biết sức sát thương khủng khiếp của Pháo doanh Trung Ương Quân. Tiếc là quân Đại Tây chưa có thợ thủ công, Lý Định Quốc cũng không thể mua súng kíp và hỏa pháo từ Ma Cao về được, nếu không quân Đại Tây có lẽ cũng xuất hiện đội hỏa thương và đội pháo rồi.

Một danh tướng quân Đại Tây khẩu khí ngưng trọng nói:

- Thiếu tướng quân, đây hình như không phải là quan quân Đại Minh.

Thần sắc Lý Định Quốc ngưng trọng gật đầu, nói:

- Không sai, đó chính là Trung Ương Quân Đại Minh trong truyền thuyết, quân đội của Vương Phác!

- Hứ ....

Các tướng lĩnh quân Đại Tây bên cạnh Lý Định Quốc lần lượt hít sâu một hơi. Viên tướng lĩnh quân Đại Tây vừa nói sắc mặt biến đổi lạ thường, trầm giọng nói:

- Đó là Trung Ương Quân Đại Minh? Trung Ương Quân Đại Minh chưa tới ba vạn người lại tiêu diệt hơn hai mươi vạn Kiến Nô và quân Thát Tử.

Để gây chấn động tâm lý lưu tặc Thiểm Tây, Tứ Xuyên, Vương Phác đặc biệt mớm lời cho các tỉnh tăng cường sức mạnh tuyên truyền. Dưới sự tuyên truyền khuếch đại của quan viên địa phương Đại Minh tại trận chiến Tế Ninh, chiến tích huy hoàng của Trung Ương Quân Đại Minh sớm đã lan truyền khắp cả nước. Các tướng sỹ quân Đại Tây đương nhiên là chẳng lạ lẫm gì với chuyện này.

- Đó chẳng qua là nghe nhầm đồn bậy thôi.

Lý Định Quốc điềm tĩnh nói.

- Trung Ương Quân Đại Minh có lẽ cũng rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không thể lợi hại tới mức chỉ ba vạn quân là có thể tiêu diệt liên quân hơn hai mươi vạn quân Kiến Nô, Thát Tử! Nếu bổn soái không lầm, đây có lẽ là kỹ xảo của triều đình Đại Minh, ý đồ làm suy sụp lòng tin của quân Đại Tây chúng ta mà thôi.

Có tướng lĩnh quân Đại Tây nói:

- Nhưng dù nói thế nào thì trận chiến Tế Ninh chung quy là Trung Ương Quân Đại Minh đã đánh thắng.

Lý Định Quốc nhíu mày, lạnh nhạt nói:

- Đó là vì Kiến Nô và đám man di Thát Tử không hiểu binh pháp nhà Hán chúng ta, biết rõ vũ khí Trung Ương Quân Đại Minh sắc bén, còn muốn quyết chiến với Trung Ương Quân Đại Minh, sao có thể không bại được?

Nói tới đây, Lý Định Quốc liền tiếp tục:

- Giả dụ bổn soái là Thống soái của hơn hai mươi vạn Kiến Nô và Thát Tử, tuyệt đối không thể chọn chiến trường ở Tế Ninh!

Có tướng lĩnh hỏi:

- Không đánh Tế Ninh, vậy nên đánh ở đâu?

- Hà Nam!

Lý Định Quốc ngưng giọng nói:

- Hỏa khí của Trung Ương Quân Đại Minh sắc bén, sức tấn công vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng có nhược điểm chí mạng, đó chính là ỷ lại tiếp tế hậu cần. Giả dụ Kiến Nô, Thát Tử chọn chiến trường ở Hà Nam, Trung Ương Quân Đại Minh sẽ không thể dựa vào việc vận chuyển đường sông. Như vậy không những mất đi sự bảo vệ của thủy quân hùng mạnh, mà còn gặp rủi ro công kích.

Các tướng lĩnh quân Đại Tây nghe được nửa tin nửa ngờ, nhưng lời này nếu để Vương Phác nghư được chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên. Giả dụ lúc đầu Đa Nhĩ Cổn tiến công Hà Nam mà không tấn công Sơn Đông, kết quả cuối cùng cũng vẫn như cũ. Nhưng cái giá mà Trung Ương Quân Đại Minh phải trả e là trầm trọng tới mức khó mà chịu đựng được.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-335)


<