← Hồi 275 | Hồi 277 → |
Tuy rằng trả giá bằng thương vong gần ngàn kỵ, nhưng Bát Kỳ Kiến Nô tiên phong vẫn tiếp tục tấn công.
Lại là hai đợt hỏa lực đồng loạt qua đi, kỵ binh Kiến Nô hàng thứ hai cũng đã thương vong quá bán, tuy nhiên hàng thứ nhất cuối cùng còn dư lại hơn ngàn kỵ binh Kiến Nô rốt cuộc đã vọt tới trước trận quân Minh, giơ cao Mã đao lên hung hăng bổ xuống, một gã binh lính Trung Ương Quân lập tức đầu đứt lìa, Trung Ương Quân Đại Minh rốt cuộc đã có thương vong rồi.
Tuy nhiên, kỵ binh Kiến Nô cũng không khiến cho Trung Ương Quân bị rối loạn gì.
Kiến Nô có được tâm lý tố chất rất tốt, tâm lý tố chất của Trung Ương Quân Đại Minh so với Kiến Nô cũng mạnh hơn chứ không hề yếu, rất nhanh có ba gã binh lính Trung Ương Quân từ trong đội xạ kích tách ra, xếp thành hình tam giác vây kỵ binh Kiến Nô kia lại. Kỵ binh Kiến Nô ghìm chặt cương ngựa quay vòng vòng, giơ mã đao lên nhắm vào cổ một gã binh lính Trung Ương Quân hung hăng bổ xuống.
Binh lính Trung Ương Quân kia nhanh nhẹn né tránh, đồng thời hai gã binh lính Trung Ương quân khác nhân cơ hội đâm về phía trước, cùng đồng loạt đâm trúng Kiến Nô trên lưng ngựa. Trên người Kiến Nô có tỏa tử giáp có thể phòng hộ đao chém, nhưng rất khó phòng hộ lưỡi lê đâm vào, lưỡi lê sắc bén xé mổ trong da thịt, bụng và eo của Kiến Nô đồng thời bị xé mổ ra.
- A... a...
Kiến Nô thê lương kêu thảm, sau đó thẳng tắp ngã từ trên lưng ngựa xuống, ba gã binh lính Trung Ương quân nhanh chóng vây kín, lưỡi lê sáng như tuyết không ngừng đâm trên người Kiến Nô, lồng ngực của Kiến Nô bị đâm thủng một lỗ to, tận đến khi Kiến Nô chết mới dừng tay.
Trước trận hai quân, chiến đấu kịch liệt vẫn đang tiếp tục.
Khi thương vong của hàng kỵ binh Kiến Nô thứ ba đã quá nửa, kỵ binh tiếp sau rốt cuộc nhận lấy quấy nhiễu nghiêm trọng, thi thể người ngựa nằm la liệt trên đất đã tạo thành chướng ngại liên tục không ngừng, hai hàng kỵ binh phía sau đã không thể tiếp tục tiến lên rồi, tuy rằng quân Minh gần trong gang tấc, nhưng thiết kỵ Kiến Nô lại không thể gia tăng tốc độ tiến lên, tránh bị thi thể đồng bạn làm cho vấp ngã.
Vừa lúc đó, một lượng điểm đen từ trong trận quân Minh bay lên, đập lên đầu kỵ binh Kiến Nô.
- Long vương pháo!
- Chết tiệt, là Long vương pháo!
- Tiến lên, mau tiến lên, giết sạch Nam Minh mọi rợ chết tiệt này...
Kiến Nô Giáp Lạt Ngạch Chân lĩnh quân đã ý thức được nguy hiểm, lớn tiếng thét ra lệnh kỵ binh Kiến Nô không tiếc cái giá phải trả xông lên ngăn cản quân Minh tiếp tục ném mạnh Long vương pháo, đáng tiếc đã không kịp nữa rồi, giữa lúc đó, vô số điểm đen thả khói xanh đã như mưa rơi rơi vào trong trận Kiến Nô Kiến Nô.
"Rầm rầm rầm..."
Ngay sau đó, trong thiên địa vang lên những tiếng nổ mạnh, lửa cháy quay cuồng từ trước trận quân Minh bay lên trời cách xa mấy chục bước, trong lửa cháy quay cuồng, mơ hồ có thể thấy được kỵ binh Kiến Nô người ngã ngựa đổ máu thịt bắn tung tóe, vô số tay chân của tàn thi bay múa đầy trời, cảnh tượng cực kỳ kinh người.
Tám trăm kỵ binh Kiến Nô xông vào mặt sau đã hoàn toàn hỗn loạn.
Những kỵ binh Kiến Nô này tuy rằng hung hãn không sợ chết, tuy rằng thường thấy gió tanh mưa máu trên chiến trường, nhưng họ chưa từng thấy cảnh tượng nào đáng sợ như vậy, khói đen bốc lên đã hoàn toàn che đậy toàn bộ chiến trường, trước mắt họ ngoại từ khói đen bốc lên cũng chỉ có vô số tay chân của đồng bạn bay múa đầy trời, còn cố thân thể nằm la liệt dưới đất, bên tai chỉ nghe những tiếng nổ vang mà không nghe được âm thanh gì khác.
Không ai có thể sống sót trong nổ tung đáng sợ như thế.
Ánh mắt của tám trăm kỵ bin Kiến Nô xung phong chính diện cuối cùng dại ra, họ chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng và bất lực như hiện tại, tiếng súng kịch liệt lại vang lên, hỏa thương đội quân Minh bắn loạn xạ về phía trước, lại có mấy chục kỵ binh Kiến Nô kêu thảm ngã xuống ngựa, tiếng kêu rên thê lương của đồng bạn khiến cho những kỵ binh Kiến Nô còn lại càng cảm thấy mờ mịt sợ hãi...
- A... a...
Trong bầu không khí mờ mịt khiến người ta nghẹn tở, không biết là kỵ binh Kiến Nô nào đã dẫn đầu hét lớn một tiếng, lại thúc ngựa vọt tới trước, những kỵ binh Kiến Nô còn lại đều phát ra tiếng gào thét như dã thú, đi theo kỵ binh Kiến Nô kia vọt vào bên trong khói đặc cuồn cuộn, bởi vì thị lực bị ngăn trở, hơn trăm kỵ binh Kiến Nô bị thi thể đồng bạn làm vấp ngã.
Hơn sáu trăm kỵ binh Kiến Nô còn lại rốt cuộc đã xông qua khói đặc cuồn cuộn.
Cách phía trước hai mươi bước chính là đội ngũ Trung Ương quân Đại Minh rồi, ánh mắt vô cùng dữ tợn của kỵ binh Kiến Nô bùng lên, họ một lần nữa giương mã đao lạnh như băng lên....
Ba hàng quân Minh, hàng trước quỳ xuống, hàng hai hàng ba giao qua, ước chừng hai ngàn bốn trăm Hỏa thương thủ đồng thời giơ súng trong tay lên, họng súng đen ngòm đã nhắm vào thiết kỵ Kiến Nô đang liều chết xung phong trong khói đặc, theo tiếng súng trận dày đặc, hơn sáu trăm kỵ binh Kiến Nô giống như cỏ dại bị cắt đều nằm rạp trên đất.
Chỉ có một kỵ binh Kiến Nô lảo đảo không ngã xuống, thở dốc trên lưng ngựa hai tiếng, sau đó lại giơ mã đao lên hung tợn ném về phía đội ngũ quân Minh cách hai mươi bước, mã đao sắc bén phá rách không khí, phát ra tiếng gió rít, lóe lên nhập vào trong trận quân Minh, một gã bộ binh Trung Ương quân đón đỡ không kịp, bị đao thép cắm vào ngực, không kịp rên lên một tiếng ngã xuống.
Gió bắc gào thét qua, thổi tan sương khói và cát bụi tràn ngập chiến trường.
Ba nghìn thiết kỵ Kiến Nô từ hai cánh trái phải khởi xướng tiến công cũng đã bại lui.
Ánh mắt của Vương Phác và Đa Nhĩ Cổn đã rơi vào trong chiến trường, chiến trường vừa mới ồn ào náo động chợt yên tĩnh, chỉ có bản thân kỵ binh Kiến Nô bị trọng thương nằm kêu rên trên mặt đất, tiếng kêu rên kéo dài khiến tất cả tướng sĩ Kiến Nô xa xa xem cuộc chiến cúi đầu, họ không chịu nổi cảnh tượng thê thảm như này.
Đến tận đây, bốn ngàn thiết kỵ Kiến Nô đánh bất ngờ chính diện toàn quân bị diệt, người bị giết chết tại chỗ chừng ngàn người, còn lại hơn ba ngàn người gần như toàn bộ bị thương, nằm trên chiến trường không cử động được, cho dù là thỉnh thoảng có kỵ binh Kiến Nô gắng sức lảo đảo đứng lên, cũng sẽ lập tức bị loạn súng của quân Minh bắn chết.
Tình hình ba nghìn thiết kỵ Kiến Nô từ hai cánh trái phải thì khá hơn một chút, ước chừng một nửa kỵ binh sống sót trở về bên Đa Nhĩ Cổn.
- Phù...
Đa Nhĩ Cổn thở dài, trong lòng tràn ngập bi ai.
Thất bại, không ngờ thật sự bị thất bại, bảy ngàn thiết kỵ quyết đấu chính diện với năm nghìn quân Minh, hơn nữa còn là giao phong chính diện đường đường chính chính, Bát Kỳ thiết kỵ không ngờ đã bị đánh bại, hơn nữa còn là thảm bại! Bốn ngàn thiết kỵ đánh bất ngờ gần như toàn quân bị diệt, ba nghìn thiết kỳ của hai cánh quay về cũng thương vong quá nửa, mà quân Minh, lại chỉ thương vong vài người.
Trong khoảnh khắc, Đa Nhĩ Cổn cảm thấy bản thân như đang ở trong giấc mộng, chuyện như vậy chỉ có phát sinh ở trong mộng, không phải sao?
Khiếp sợ lớn lao khiến Đa Nhĩ Cổn không hề cảm thấy chua xót, không hề cảm thấy tuyệt vọng. Giờ khắc này, Đa Nhĩ Cổn chỉ cảm thấy hoang mang, y thật sự hoang mang, chẳng lẽ thời đại Bát Kỳ thiết kỵ dã chiến vô địch đã qua rồi sao? Chẳng lẽ hỏa thương đội của triều Đại Minh thật sự sắp trở thành chúa tể của thế giới này rồi sao?
*****
Xa xa, trong trận quân Minh.
Mười ngón tay khô khốc phía sau lưng Vương Phác rốt cuộc buông lỏng ra.
Không ai để ý thấy lòng bàn tay của Vương Phác đã thấm ướt mồ hôi, ngay cả lưng áo của hắn cũng ướt đẫm. Vương Phác nhìn như bình tĩnh, nhìn như tràn đầy tự tin, nhưng thật ra vừa rồi quả tim hắn như bị treo lên. Hỏa thương đội của hắn từ lúc tổ chức và thành lập đến này đã đánh bại Thát Tử kỵ binh, đánh bại hàng quân Tiền Minh, đại bại Bát Kỳ Quân Hán và Bát Kỳ Triều Tiên, chỉ duy nhất là chưa từng chính diện giao phong với Bát Kỳ thiết kỵ.
Tuy hắn tin tưởng vào uy lực của hỏa thương đội, nhưng trước khi thắng lợi cuối cùng, hắn vẫn khó tránh khỏi bị khẩn trương.
- Phù...
Vương Phác cũng thở phào một hơi, như trút được gánh nặng, giờ khắc này hắn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Trận chiến hôm nay, Kiến Nô bị tổn thương nặng nề, từ nay về sau, Kiến Nô sẽ không dám chủ động khởi xướng tiến công quân Minh nữa, hiện tại điều duy nhất Kiến Nô có thể làm, duy nhất dám làm là dựa vào uy thế binh lực bao vây Trung Ương quân, sau đó không ngừng không nghỉ quấy nhiễu cho Trung Ương quân mỏi mệt, về phần quyết chiến chính diện, sợ là Kiến Nô không còn gan đó nữa rồi.
- U... u...
Tiếng kèn sừng trâu trầm thấp vang xa tận chân trời, như khóc như tố, trong chốc lát, Đa Nhĩ Cổn mang theo mười ngàn thiết kỵ Chính Bạch Kỳ biến mất sạch sẽ trong tầm mắt của quân Minh, còn có mấy vạn Thát Tử kỵ binh giằng co với quân Minh cách một đầm lấy cũng biến mất tại nơi chân trời xa xa.
Kiến Nô và Thát Tử lui binh rồi, bỏ lại hơn ba nghìn binh lính bị trọng thương đang nằm la liệt trên chiến trường.
Đa Nhĩ Cổn rất không muốn bỏ mặc ba nghìn binh lính bị thương này, nhưng y cũng đã không thể nào từ ngay dưới họng quân Minh mà đi cứu họ, huống chi dù là y cứu những binh lính bị thương này trở về đại doanh, cũng không có năng lực cứu sống họ, một khi bản thân binh lính bị trọng thương trên chiến trường, trên cơ bản cũng có nghĩa là bỏ mình rồi.
Thậm chí có một số bộ lạc Thát Tử dã man còn tàn nhẫn giết chết những chiến sĩ bổn tộc bị thương, bởi vì những binh lính bị thương này hành động không tiện, cần phái người chiếu cố, điều này sẽ liên lụy nghiêm trọng đến toàn bộ quân đội.
Đa Nhĩ Cổn không cứu được hơn ba nghìn binh lính bị thương này, Vương Phác lại càng không thương hại bọn họ.
Những Kiến Nô này đều trải qua trăm trận chiến, trên tay người nào cũng dính đầy máu tươi của người Hán, tha cho họ ư? Vậy mấy trăm vạn oan hồn người Hán chết oan khuất sẽ khóc lóc kể lể với ai? Không cần Vương Phác hạ lệnh, tướng sĩ Trung Ương quân lập tức xếp thành nhóm đi quét tước chiến trường, thấy người nào còn hơi thở lập tức dùng lưỡi lê đâm chết.
Cừu hận giữa dân tộc từ trước tới giờ chỉ có thể dùng máu tươi để tế điện, từ trước tới giờ không cần nhân từ và ôn hòa.
Ba ngày sau, thế cục đã trở nên khá bình ổn.
Trung Ương quân Đại Minh dọc theo bờ phải kênh đào tiếp tục bắc tiến, Kiến Nô và Thát Tử kỵ binh quả nhiên cải biến sách lược, không dám giao phong chính diện với Trung Ương quân nữa mà là không ngừng phái ra những nhóm kỵ binh nhỏ quấy nhiễu ven đường, ý đồ dùng sách lược quấy nhiễu không ngừng không nghỉ nhằm kéo Trung Ương quân sụp đổ, làm chậm lại hành trình của Trung Ương quân.
Những bộ chiến thuật quấy nhiễu của kỵ binh này là do Thát Tử lão tổ tông Thiết Mộc Chân phát minh ra đấy, có thể nói bản lĩnh của Thát Tử kỵ binh xuất chúng, ở thời đại vũ khí lạnh này chiến thuật này gần như vô địch, cộng thêm kỵ binh Mông Cổ là tinh binh có ý chí kiên định, huấn luyện có tố chất quấy nhiễu không ngừng không nghỉ, tinh thần khó tránh khỏi bị sụp đổ.
Bởi vì quấy nhiễu của kỵ binh Mông Cổ là toàn phương vị đấy, ngươi muốn ăn cơm thì đến tập kích ngươi một chút, ngươi muốn ngủ thì lại đến tập kích ngươi một chút, chờ khi ngươi bày xong trận hình, kỵ binh Mông Cổ lại phi ngựa bỏ chạy rồi, cứ như thế, quân đội kiên cường nhất cũng khó tránh khỏi mà sụp đổ tinh thnà, lúc này kỵ binh Mông Cổ sẽ giống như sói hoang mãnh liệt nhào lên, cắn một đòn chí mạng vào họng kẻ thù.
Nhưng bộ chiến thuật này ở thời đại vũ khí lạnh được xưng hùng, tới thời đại vũ khí nóng thì không còn uy phong nữa.
Nguyên nhân rất đơn giản, Hỏa thương đội căn bản không sợ quấy nhhiễu, nếu kỵ binh đến quấy nhiễu ít, hỏa thương đội rất dễ dàng có thể xử lý, nếu kỵ binh tiến đến nhièu, vậy không phải là quấy nhiễu mà là đánh bất ngờ rồi, tổ chức đại đội kỵ binh đánh bất ngờ chính diện thì cần phải cần một khoảng thời gian, Hỏa thương đội có thể thời gian để phản ứng.
Bởi vậy, hiệu quả bộ chiến thuật quấy nhiễu của Thát Tử kỵ binh quá mức nhỏ bé, không những không làm cho Trung Ương quân sụp đổ, càng không làm chậm hành trình của Trung Ương quân, ngược lại còn tổn thất oan vài trăm kỵ binh! Trong ba ngày chiến đấu quấy nhiễu, điều duy nhất Thát Tử kỵ binh đạt được chính là có lần thừa dịp quân Minh sơ suất, đoạt hơn trăm con la ngựa.
Ba ngày sau đó, Trung Ương quân thuận lợi vượt qua Tứ Thủy, dưới sự "hộ tống" của Thát Tử kỵ binh đã xuất hiện ngoài đông môn Tế Ninh.
Đa Đạc không có bất kỳ sự chống cự gì lập tức mở đông môn, Trung Ương Quân chủ lực của Vương Phác thuận lợi vào thành, cuối cùng hội hợp với quân đội của Mặt Sẹo và Truy trọng doanh đã đến trước hai ngày, đợi sau khi Trung Ương quân chủ lực vào thành, Đa Đạc lại ngóc đầu trở lại, nhanh chóng ngăn lỗ hổng ngoài đông môn, một lần nữa khép lại phong hỏa tuyến.
Vương Phác cũng không hề ngăn cản hành động của Đa Đạc, đới với hỏa khí sắc bén của Trung Ương quân, muốn phá phong tỏa ngoài thành của Kiến Nô thật sự là rất đơn giản, không khoa trương chút nào, Trung Ương quân muốn đi lúc nào thì đi lúc đó, nếu Kiến Nô muốn giữ khách căn bản không có khả năng, tuy nhiên, Trung Ương Quân cũng không muốn đi.
Trực Cô, Thiên Tân Tam Vệ.
Thủy sư Trấn Hải của Thi Lang chở quân đội của Đường Thắng trên sông Tố Vệ, lên bờ tại phía đông Trực Cô mười dặm, sau đó mượn bóng đêm yểm hộ phát khởi tập kích bất ngờ thành Trực Cô.
Bên trong thành Trực Cô chỉ có hai trăm Kiến Nô, còn có hai ngàn hàng quân Tiền Minh đóng trú.
Vừa nghe nói Đại Minh Trung Ương Quân giết đến, hai ngàn hàng quân Tiền Minh ngay lập tức "phản lại", không đợi Trung Ương Quân vào thành, hai trăm Kiến Nô trong thành đã bị hai ngàn hàng quân Tiền Minh giải quyết trước rồi, quân đội Đường Thắng không phí một binh một tốt, một súng một đạn nào đã đánh hạ được thành Trực Cô. Trực Cô vừa đánh hạ, môn hộ Bắc Kinh lập tức mở ra.
Đường Thắng mang theo Trung Ương Quân vừa mới vào thành, một đám hàng tướng Tiền Minh khoác áo ngoài, đầu cạo "kim tiền thử vĩ" kêu loạn ra ngoài chào đón, còn cách thật xa, đám tướng hàng Tiền Minh kia đã ngã quỵ xuống đất, cao giọng:
- Nô tài... à... không phải, ty chức cung nghênh Trung Ương Quân Thiên Tân Tam Vệ phục thiên.
Đường Thắng không nói lời nào, trong con ngươi xẹt qua tia lạnh lẽo.
Đối với những Hán gian hàng Nô này, Đường Thắng vô cùng căm hận, nếu không phải trước khi đi Hầu gia vẫn luôn dặn dò, bảo y không cần làm phức tạp, y nhất định phải bắt đám người đó thẩm tra thật kỹ, nếu ai đầu hàng Kiến Nô làm chuyện có lỗi với người Hán, tử hình ngay tại chỗ.
Thấy Đường Thắng không nói lời nào, những hàng tướng Tiền Minh này vẫn quỳ gối không dám đứng lên, có mấy người nhát gan sợ hãi cả người run rẩy.
Thi Lang đứng bên khẽ nhắc Đường Thắn:
- Tướng quân, trước khi đi Hầu gia đã phân phó rồi, bảo chúng ta không nên gây thêm phiền toái.
- Phù...
Đường Thắng thở ra, tia lạnh lẽo trong mắt biến mất, lạnh nhạt nói:
- Tất cả đứng lên đi, tuy rằng các ngươi từng có quá khứ đen tối, nhưng sau này chỉ cần các ngươi thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, thì vẫn là người của triều Đại Minh, bổn tướng thay mặt triều đình thứ cho các ngươi vô tội.
- Tạ tướng quân!
- Đa tạ Tướng quân khoan hồng độ lượng, ty chức vô cùng cảm kích.
Đám hàng tướng Tiền Minh dập đầu liên tục, cảm kích nước mắt tuôn trào.
← Hồi 275 | Hồi 277 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác