Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 269

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 269: Đều là họa do Hán gian gây ra
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Siêu sale Lazada

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, phía tây trang viên vang lên từng tiếng tù, trên cánh đồng bát ngát ánh bình minh vẫn còn xót lại, kỵ binh Thát Tử đông nghìn nghìn đi ra ngoài.

Trong trận kỵ binh Mông Cổ.

Các Vương gia Mông Cổ gồm thân vương Khách Nhĩ Khách, thân vương Sát Cáp Nhĩ, thân vương Thổ Tạ Đồ đã tập hợp lại với nhau, khác với bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm, những bộ lạc này sống cũng không vui vẻ gì, nhất là bộ lạc của thân vương Sát Cáp Nhĩ bị Kiến Nô chèn ép, bởi vì bộ lạc của Sát Nhĩ Cáp là hậu duệ trực hệ của Lâm Đan Hãn, chính là bộ lạc hệ hoàng kim trên thảo nguyên.

Bộ lạc của Sát Cáp Nhĩ thần phục Kiến Nô là do bị chèn ép, mà không phải là cam tâm tình nguyện, nhưng dù sao Kiến Nô cũng đã chinh phục thảo nguyên, bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm lại là tay sai của Kiến Nô, như vậy bộ lạc của Sát Cáp Nhĩ không thể không thần phục Kiến Nô, trở thành binh lính đi đánh Đại Minh của Kiến Nô.

Thân vương Sát Cáp Nhĩ dùng roi ngựa chỉ về phía xa, nói với mấy vị thân vương Mông Cổ:

- Chư vị, phía trước chính là Đài Trang, quân do thám hồi báo nơi đó có ba vạn Nam Minh mọi rợ, Đa Nhĩ Cổn phái người thông tri, Hỏa thương đội của Nam Minh mọi rợ đã đến Tế Ninh, nơi này chỉ còn lại Truy trọng doanh, ừm, còn có pháo đội, chư vị thấy thế nào?

Khách Nhĩ Khách thân vương nói:

- Ai mà biết được tin tức của Đa Nhĩ Cổn là thật hay giả?

Thổ Tạ Đồ thân vương nói:

- Muốn biết thật giả thế nào thì phái một đội kỵ binh đi xem sao?

Sát Cáp Nhĩ thân vương nói:

- Thổ Tạ Đồ hãn, ngài định đấu với quân Nam Minh thật sao?

- Không đấu được sao?

Thổ Tạ Đồ thân vương tức giận nói:

- Nấu không đánh mà lui, Đa Nhĩ Cổn sẽ không tha cho chúng ta.

- Thổ Tạ Đồ hãn nói rất đúng.

Khách Nhĩ Khách thân vương nói:

- Nếu Đa Nhĩ Cổn đã hạ lệnh, cuộc chiến này chúng ta muốn đánh phải đánh, không muốn đánh cũng phải đánh. Như vậy đi, binh lực của Sát Cáp Nhĩ ít, lần này chúng ta để cho dũng sĩ của Khách Nhĩ Khách ra đánh trận đầu, nếu chúng ta thua, liền đổi quân của Thổ Tạ Đồ lên, cuối cùng mới đến bộ phận quân của Sát Cáp Nhĩ, mọi người thấy thế nào?

Thổ Tạ Đồ thân vương nói:

- Được, quyết định vậy đi.

Khóe miệng Sát Cáp Nhĩ thân vương xẹt qua tia cười mỉm, thản nhiên gật đầu.

Khách Nhĩ Khách thân vương ghìm ngựa quay đầu lại quát lớn:

- Dã Lý Bất Ca, A Lạt Đài.

Hai Thiên Hộ trưởng Mông Cổ giục ngựa lên lớn tiếng đáp:

- Có mạt tướng.

Khách Nhĩ Khách thân vương giơ roi ngựa lên, chỉ về Đài Trang ở phía xa xa lớn tiếng nói:

- Dẫn kỵ binh của ta lập tức tấn công về phía thị trấn nhỏ kia, nhớ kĩ, sau khi vào trấn cả người lẫn vật đều giết không tha.

- Rõ.

Hai Thiên hộ trưởng của Khách Nhĩ Khách lớn tiếng đồng ý, trở lại trước trận kỵ binh của bộ lạc mình nói:

- Trường Sinh Thiên ở trên, chiến thần Thành Cát Tư Hãn ở trên, các dũng sĩ của bộ tộc Khách Nhĩ Khách, hãy dùng loan đao trong tay các ngươi giết sạch đám mọi rợ Nam Minh, dùng máu tươi của dân đen đó nhuộm đỏ chiến bào của các ngươi đi, giết....

- Giết, giết, giết...

Hơn hai nghìn kỵ binh Thát Tử kêu lên điên cuồng.

Dã Lý Bất Khả và A Lặc Đài quay đầu ngựa lại, giơ cao loan đao lên đi phía trước, kỵ binh Thát Tử giống như hồng thủy chạy về phía Đài Trang đang ngập tràn trong ánh bình minh buổi sớm.

Đài Trang, nơi nghỉ chân của Trung Ương quân.

Ba nghìn tướng sĩ của Đệ thập doanh Trung Ương quân đã tới phía sau xa trận sẵn sàng đón địch, Đệ thập doanh mới biên chỉnh vốn có năm nghìn Hỏa thương thủ, trong đó có hai nghìn người bị điều đến quân đội của Đường Thắng, do thủy sư Thi Lang vận chuyển, đi đường thủy đánh lén Bắc Kinh, cho nên trong doanh chỉ còn lại ba nghìn Hỏa thương thủ.

Tướng sĩ của Đệ thập doanh tuy rằng đều là tân binh, nhưng từ Trung đội trưởng trở lên đều là quan quân tốt nghiệp trường Đại học Quan quân Lục quân Nam Kinh, những quan quân này không những trải qua trăm trận chiến mà còn được trường quân đội giáo dục, dựa vào tiêu chuẩn của quan quân thì Đệ thập doanh xếp trên Đệ nhất doanh, Đệ nhị doanh, Đệ tam doanh.

Trước mắt, Trung Ương quân tổng cộng có bốn Hỏa thương doanh, trong đó có hai doanh do Triệu Tín suất lĩnh đóng tại Vũ Xương, mà ba Hỏa thương doanh khác đều ở Đài Trang, nhưng hỏa thương một doanh chỉ có khoảng ba nghìn Hỏa thương thủ, hai ngàn người khác đang đóng ở Tế Ninh, cùng với ba nghìn Trường thương binh hợp thành một Hỗn thành doanh của Mặt Sẹo. Bởi vậy Hỏa thương đội của Đài Trang trên thực tế chỉ có hai doanh và một trạm canh gác.

Nhưng cho dù chỉ có một nghìn Hỏa thương thủ, dùng để đối phó với tám vạn kỵ binh Thát Tử của ba bộ lạc Khách Nhĩ Khách, Thổ Tạ Đồ, Sát Cáp Nhĩ cũng thừa sức rồi. Dù sao kỵ binh Thát Tử thắng ở tính cơ động, thắng ở phần cưỡi ngựa bắn cung nhưng thật sự muốn triển khai trận chiến, sự uy hiếp của kỵ binh Thát Tử thậm chí so ra còn kém với bộ binh hạng nhẹ.

Trên cánh đồng bát ngát ở tiền phương, mấy nghìn kỵ binh Thát Tử giống như gió cuốn lao tới.

Trên bình nguyên trống trải, kỵ binh Thát Tử xung phong khiến cho lòng người kinh sợ, đặc biệt là đám tân binh chưa trải qua trận chiến nào, vừa nhìn thấy trường hợp như vậy đã sợ run lên, nhưng đối với lão binh Trung Ương quân mà nói, chuyện như vậy đã quá quen thuộc rồi.

Nhớ ngày xưa lúc ở Yêm Át Hải, hai trăm kỵ binh Trung Ương quân đánh với hai nghìn kỵ binh của Khoa Nhĩ Thấm, khí thế như nào? Dũng cảm như nào? Còn có lúc ở Tam Bất Lạc Xuyên, không đến ba nghìn kỵ binh chống trọi lại hơn vạn kỵ binh của Khoa Nhĩ Thấm giết ba vào ba ra thế nào, lão binh của Trung Ương quân từ bao giờ để đám kỵ binh Thát Tử này vào mắt chứ?

Nhưng khi đó bọn họ vẫn chưa phải Trung Ương quân, chỉ là biên quân của trấn Đại Đồng thôi.

Tiếng bước chân rầm rập, kỵ binh Mông Cổ nhìn qua khí thế hừng hực, nhưng tốc độ cũng không nhanh, chẳng qua cũng chỉ tiến lên bằng tốc độ bình thường mà thôi, mặc dù sức chịu đựng của ngựa của Mông Cổ không tồi nhưng trước lúc tiến công, kỵ binh của Mông Cổ vẫn không dám tiến lên quá nhanh, dù sao chiến mã duy trì trạng thái chạy nhanh cũng chỉ trong một thời gian nhất định.

Trong tiếng vó ngựa kêu vang trời, kỵ binh Thát Tử rốt cục đã tiến vào khoảng cách hai nghìn bước.

A Lặc Đài và Dã Lý Bất Ca thúc ngựa xông lên trước nhất huy loan đao chỉ về phía trước, hơn hai nghìn kỵ binh Thát Tử cưỡi ngựa bắt đầu gia tăng tốc độ, một lúc sau, hơn hai nghìn kỵ binh Thát Tử cưỡi ngựa nhanh chóng gia tốc, nhanh như gió xông về phía Đài Trang, xông về phía trận hình phòng ngự của Trung Ương quân.

Vương Phác tay cầm kính viễn vọng nhìn đội ngũ xạ kích ở tuyến ngoài cùng.

Khấu Bạch Môn mặc quân trang, Nộn Nương và Lã Lục cùng nhau hộ vệ bên cạnh Vương Phác, còn có quan quân của Thập doanh nhìn Vương Phác, lặng yên đợi lệnh của Vương Phác.

Đầu ngựa khẽ động, gót sắt nhấc lên, kỵ binh Thát Tử tiến đến bằng tốc độ kinh người.

Kỵ binh Thát Tử tuy rằng đã phát hiện ra ba cái rãnh ở trước Đài Trang, cũng phát hiện ra Trung Ương quân bày trận, nhưng bọn họ không hề có ý dừng lại. Bởi vì kỵ binh Thát Tử không giống Thiết kỵ Kiến nô, họ không cần giáp mặt tiến công, chỉ cần vượt qua trước trận Trung Ương quân, sau đó bắn cung giết địch.

Ánh mắt của Vương Phác qua kính viễn vọng nhìn chằm chằm đội kỵ binh Thát Tử, đây chỉ là một tiểu đội kỵ binh Thát Tử, nhiều nhất cũng không đến ba nghìn người, một ít kỵ binh Thát Tử này không cần đến sự trợ giúp của súng đạn của pháo doanh, chỉ cần hỏa lực của Đệ thập doanh cũng đủ đánh tan chúng.

*****

- Truyền lệnh, Thập doanh chuẩn bị.

Vương Phác rốt cục ra lệnh, các quan quân đang đợi hắn ra lệnh lập tức truyền lệnh xuống, một nghìn tướng sĩ của thập doanh đều tiến lên đứng ở sau xa trận, một nghìn cây súng kíp giơ lên, họng súng đen ngòm đã nhắm ngay về phía kỵ binh Thát Tử đang cuốn tới.

- Rầm, rầm, rầm...

Khi kỵ binh Thát Tử còn cách vòng tròn xa trận trăm bước, Trung Ương quân của Đại Minh bắt đầu bắn.

Khoảng cách trăm bước đã rơi vào tầm bắn của súng của Trung Ương quân, mà tầm bắn cung tiễn của Thát Tử phải cách tám mươi bước mới có thể bắn đến, kỵ binh Thát Tử không thể đánh trả, trong lúc giãy chết, kỵ binh Thát Tử không hề biết trong Truy trọng doanh của quân Minh vẫn còn có một hỏa thương đội, bọn họ căn bản thiếu sự chuẩn bị tâm lí.

Hồng quang chói mắt, sau đó vang lên tiếng súng kịch liệt, kỵ binh Thát Tử đang lao về phía trước như bão táp không kịp chuẩn bị gì cả đổ xuống như ngả rạ, trước hai quân một mảnh người ngã ngựa đổ, một nghìn súng kíp đồng loạt bắn, ít nhất ba trăm kỵ binh Thát Tử trúng đạn.

Kỵ binh Thát Tử thoáng chốc bắt đầu rối loạn, nhưng vẫn theo lực quán tính tiếp tục chạy về phía vòng tròn xa trận quân Minh, lại thêm một loạt đạn bắn ra, kỵ binh Thát Tử chết càng nhiều, sau khi bỏ ra một loạt sự trả giá mất tầm bảy tám trăm kỵ chết, kỵ binh Thát Tử đã hoàn toàn tan tác, kinh hoàng quên cả việc bắn tên về phía quân Minh, giục ngựa chạy chối chết.

Lúc đang lẩn trốn, lại có thêm mấy trăm kỵ binh Thát Tử bị bắn chết, cuối cùng, lúc xuất kích hơn hai nghìn kỵ binh Thát Tử lúc trở về còn không đến tám trăm.

Trong trận Mông Cổ.

Nghe thấy phía Đài Trang vang lên tiếng súng dày đặc, Khách Nhĩ Khách thân vương kinh ngạc, giận tím mặt nói:

- Con mẹ nó Đa Nhĩ Cổn gạt chúng ta rồi, Hỏa thương đội của Trung Ương quân làm gì đến Tế Ninh, rõ ràng vẫn ở đây, nghe tiếng súng dày đặc như vậy ít nhất có hơn vạn người.

Sát Cáp Nhĩ thân vương bĩu môi, cười lạnh nói:

- Bổn vương đã nói rồi, lời của Đa Nhĩ Cổn không thể tin được.

- Con mẹ nó.

Khách Nhĩ Khách thân vương mắng:

- Chúng ta đều bị Đa Nhĩ Cổn đùa bỡn, làm thế nào bây giờ?

Thổ Tạ Đồ thân vương và Khách Nhĩ Khách thân vương đều đưa mắt nhìn Sát Cáp Nhĩ thân vương, tuy hiện tại trong ba người địa vị của Sát Cáp Nhĩ thân vương là thấp nhất, nhưng trong ba người thì người mưu trí nhất lại là Sát Cáp Nhĩ thân vương Ngạch Triết, hơn nữa Ngạch Triết còn là con trưởng của Đại Hãn Lâm Đan Hãn – vị Đại Hãn cuối cùng của đế quốc Mông Cổ ngày xưa.

Sát Cáp Nhĩ thân vương Ngạch Triết nói:

- Đa Nhĩ Cổn muốn chiếm Mông Cổ nên lời nói của y không thể tin, nhưng thực lực của Nữ Chân Kiến Châu mạnh hơn Mông Cổ chúng ta rất nhiều, hơn nữa còn có thêm Khoa Nhĩ Thấm là cánh tay đắc lực, lúc này chúng ta không thể trực tiếp phản kháng cho nên Đa Nhĩ Cổn khiến cho chúng ta muốn hay không cũng phải phục tùng.

- Hắc.

Thổ Tạ Đồ Hãn tán thành, nói:

- Nói đi nói lại vẫn là phải đánh Đài Trang hay sao?

- Hẳn rồi.

Thân vương Sát Cáp Nhĩ Ngạch Triết nói:

- Đa Nhĩ Cổn muốn chúng ta chặn đường cướp lương thảo của quân Minh thì điều kiện cần có phải là quân Minh trúng kế, khiến cho Hỏa thương đội chủ lực chạy tới Tế Ninh. Nhưng mà quân Minh không trúng kế, vậy chúng ta cũng không nhất thiết phải làm theo lệnh của Đa Nhĩ Cổn, bỏi vậy, chúng ta hoàn toàn có thể bao vây Đài Trang.

- Hả?

- Bao vây Đài Trang?

Thổ Tạ Đồ thân vương và Khách Nhĩ Khách thân vương trao đổi ánh mắt, thấp giọng hỏi:

- Như vậy được không?

- Đây là kết quả tốt nhất rồi.

Ngạch Triết trầm giọng nói:

- Nếu bổn vương đoán không sai, kết quả này chính kết quả Đa Nhĩ Cổn muốn, dù sao chỉ cần quân Tương Minh chia ra bao vây hai nơi là Đài Trang và Tế Ninh, không cho quân Minh kết hợp lại, muốn đối phó với bọn họ sẽ dễ dàng hơn.

Thổ Tạ Đồ thân vương nói:

- Quân Minh có thủy quân, bọn họ có thể đi đường thủy đi Tế Ninh, vậy phải làm sao?

Ngạch Triết lạnh lùng nói:

- Đó là chuyện của Đa Nhĩ Cổn, không phải là chuyện của chúng ta.

Khách Nhĩ Khách thân vương nói:

- Nếu quân Minh cố phá vòng vây tiến lên phía Bắc thì sao?

Ngạch Triết nói:

- Từ Đài Trang đi về phía bắc đến Tế Ninh, dọc đường có hơn mười nhánh sông cắt ngang qua, mấy con sông đó tuy rằng không rộng nhưng đủ để ngăn quân Minh tiến về phía Bắc. Chúng ta chỉ cần đốt cháy mấy cây cầu ở mấy con sông này là có thể ngăn Truy trọng doanh và pháo đội của quân Minh qua sông, chỉ cần Truy trọng doanh và pháo đội không qua được sông, quân Minh sẽ không thể làm được gì rồi.

- Được, cứ làm như vậy đi.

- Chúng ta chia nhau đem quân đi thiêu hủy mấy cây cầu ở mấy con sông ven đường.

Đài Trang, trận địa Trung Ương quân.

Vương Phác mặt mày nhăn lại, nhìn qua kính viễn vọng, hắn kinh ngạc phát hiện Thát Tử Mông Cổ không ngờ lui binh rồi, sau khi tấn công để dò xét thất bại, không ngờ quân Thát Tử liền lui binh.

Không biết Liễu Như Thị đi đến bên cạnh Vương Phác từ lúc nào, trầm giọng hỏi:

- Kì quái, quân Thát Tử Mông Cổ sao đã lui binh rồi?

Vương Phác nhíu mày không nói, lâm vào trầm tư.

Liễu Như thì thào nói nhỏ:

- Nếu ý đồ của Đa Nhĩ Cổn chính là Truy trọng doanh của ta, như vậy quân Thát Tử phải liều mạng tấn công mới đúng, nhưng bọn họ sau khi tấn công dò xét liền lui binh? Chẳng lẽ chiến lược của Đa Nhĩ Cổn không phải là Truy trọng doanh của ta?

- Báo...

Lúc Vương Phác và Liễu Như Thị đang hoang mang khó hiểu, Tĩnh Hải bá Hoàng Đắc Công đột nhiên thở hồng hộc chạy vào nói:

- Hầu gia, không xong rồi, việc lớn không xong rồi.

- Sao vậy?

Vương Phác giật mình trầm giọng nói:

- Nói từ từ, có chuyện gì xảy ra?

Hoàng Đắc Công nuốt nước miếng một phát, khó khăn nói:

- Từ Đài Trang đi về phía trước hơn mười dặm, kênh đào Hàn Trang đều cạn rồi.

-Ngươi nói cái gì?

Vương Phác kích động, không thể tin được thất thanh nói:

- Kênh đào cạn? Sao có thể?

- Hắc..

Hoàng Đắc Công chán nản nói:

- Lúc ty chức phát hiện kênh đào cạn đã cho người đi điều tra mới biết được, hóa ra địa thế của Hàn Trang cao hơn, trước kia có sông Hàn vắt ngang qua giữa kênh đào và sông Hoàng Hà. Sau khi kênh đào hoàn thành, vì để đảm bảo mực nước của kênh đào, sông Hàn bị đắp lại thành đê, mấy ngày trước, không biết ai khơi thông sông Hàn, kết quả khiến cho mực nước ở đoạn kênh đào Hàn Trang giảm mạnh, bây giờ không thể đi thuyền được.

Vương Phác trầm giọng nói:

- Kiến Nô, đây nhất định do Kiến Nô gây ra.

- Kiến Nô?

Liễu Như Thị bối rối nói:

- Kiến Nô có thể biết địa hình sông ở Sơn Đông sao?

Vương Phác lãnh đạm nói:

- Kiến Nô đương nhiên không thể biết địa hình sông ngòi ở Sơn Đông, nhưng ở Bắc Kinh có không ít hàng quan Tiền Minh đợt trước làm ở Sơn Đông, những đám Hán gian chết tiệt đó biết là đủ rồi.

Liễu Như Thị nghĩ một chút, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi:

- Hầu gia, nếu kênh đào thật sự khô cạn, vậy chúng ta sẽ mất đi lợi thế về đường thủy, đội quân nhu và đội pháo cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tuy rằng ở Duyện Châu cũng không có nhiều sông lớn, nhưng lại có vô số sông nhỏ, những sông này có thể ảnh hưởng đến việc chúng ta di chuyển.

Có một câu Liễu Như vẫn chưa nói ra, nhưng Vương Phác đã hiểu, kênh đào là tuyến đường an toàn bị cắt đứt, như vậy Trung Ương quân ở Tế Ninh và ở Đài Trang bị Kiến Nô và Mông Cổ chia nhau bao vây vô cùng nguy hiểm, nhất là Trung Ương quân ở Tế Ninh, sẽ hoàn toàn lâm vào tuyệt cảnh.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-335)


<