Vay nóng Tima

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 261

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 261: Ác chiến bắt đầu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Siêu sale Lazada

Tiếng nói của du kỵ binh vừa dứt, Hà Ma Tử bỗng nhiên chỉ ngón tay về phía tiền phương hét lớn:

- Tướng quân, ngài xem kìa, kỵ binh Kiến Nô!

- Ừ!?

Trong lòng Mặt Sẹo rùng mình, quay ngoắt thân nhìn theo phương hướng ngón tay Hà Ma Tử chỉ, quả nhiên nhìn thấy trên đường chân trời phía tây bắc đã dâng lên bụi mù cuồn cuộn, Mặt Sẹo thử ước đoán khoảng cách, kỵ binh Kiến Nô cách thành Tế Ninh tối đa cũng là hai mươi dặm.

- Truyền lệnh xuống.

Mặt Sẹo bỗng nhiên quay đầu lại, quát lớn:

- Tất cả tướng sĩ Trung Ương Quân buông xuống công việc trong tay, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, những việc còn lại để cho dân phu đến làm đi.

- Vâng!

Lính liên lạc đi theo phía sau Mặt Sẹo nhất loạt đáp dạ vang dội, lĩnh mệnh mà đi.

Không đến một lát, kỵ binh Kiến Nô đã tiếp cận trong vòng mười dặm, Mặt Sẹo cầm trong tay kính viễn vọng một lỗ xem chừng một lát, nghiêm giọng nói:

- Đến là kỵ binh Mông Cổ, không phải Bát Kỳ Kiến Nô!

Hà Ma Tử siết hai nắm tay kêu răng rắc, hung tợn nói:

- Quản bọn chúng là kỵ binh Mông Cổ hay là Bát Kỳ Kiến Nô, ha hả, có là con mẹ nó thiên binh thiên tướng đến đây, đã tới Tế Ninh thì đều có đến mà không có về!

- Kỵ binh Mông Cổ? Này không phải là bại tướng dưới tay Trung Ương Quân chúng ta sao?

Vương Hồ Tử cũng là xuất thân Đại Đồng, đã từng tham gia trận chiến Tam Bất Lạt Xuyên, hiện đang hồi tưởng lại lúc ấy Vương Phác mang theo bọn hắn tam tiến tam xuất một đường chém giết, cảnh tượng giết chết Khoa Nhĩ Thấm quân lính kỵ binh tan rã vẫn khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào, tức thì nóng lòng có chút muốn thử nói:

- Tướng quân, nếu không ty chức mang đội kỵ binh ra ngoài giết sạch con mẹ chúng nó?

- Không được!

Mặt Sẹo lắc đầu nói:

- Kỵ binh Mông Cổ tuy rằng không quen đánh trực diện, nhưng công phu cưỡi ngựa bắn cung lão tổ tông bọn họ lưu lại cũng không phải đồ vứt đi, Hầu gia cũng nói, chiến đấu Tam Bất Lạt Xuyên lần trước, kỵ binh Mông Cổ thua thiệt ở dương đoản tị trường cùng chúng ta cận chiến! Lúc đó nếu thật sự kéo ra cự ly, để cho Mông Cổ kỵ binh phát huy ưu thế cưỡi ngựa bắn cung của mình, ai thắng ai thua còn rất khó nói.

- Hắc.

Vương Hồ Tử không cho là đúng nói:

- Người Mông Cổ cưỡi ngựa bắn cung có lợi hại hơn nữa chẳng qua cũng chỉ là một đám dân chăn nuôi mà thôi, còn có thể mạnh hơn các huynh đệ hàng năm liếm huyết trên đầu đao hay sao? Tướng quân, ngài đừng đánh giá cao người ta mà diệt uy phong nhà mình.

- Câm miệng.

Mặt Sẹo thanh âm buồn bực quát:

- Chúng ta chỉ có hai ngàn kỵ binh, nhưng kỵ binh Mông Cổ đông đến chừng hai vạn, lấy hai ngàn kỵ binh liều mạng với hai vạn kỵ binh, đó là ngươi dẫn các huynh đệ đi chịu chết, đánh trận không phải là một trò đùa!

Vương Hồ Tử không lên tiếng, người này có thể xông pha đánh nhau, nhưng không có đầu óc gì.

Mặt Sẹo suy ngẫm một lát, lại nói:

- Vương Hồ Tử!

Vương Hồ Tử cho rằng Mặt Sẹo thay đổi chủ ý, khẩn trương đứng ra tiến lên đáp:

- Có!

Mặt Sẹo nói:

- Lệnh cho người của ngươi nghỉ ngơi thật tốt, mặc kệ chiến đấu thủ thành có kịch liệt đến đâu cũng không cần quản, nhiệm vụ của các ngươi chính là nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tốt tinh thần! Chờ tối nay, cho kỵ binh Mông Cổ nếm thử chút ngon ngọt.

- Vâng!

Vương Hồ Tử ầm vang đồng ý, vội vội vàng vàng đi.

Ngoài thành Tế Ninh, trận tiền kỵ binh Mông Cổ.

- Hu...

Tác Nạp Mục cưỡi ngựa ở trong quân nhẹ nhàng quát, đồng thời giơ lên cánh tay phải, lính liên lạc theo sát sau lưng Tác Nạp Mục cấp tốc thổi lên tiếng sừng trâu lệnh trầm thấp xa xăm, hai vạn kỵ binh Mông Cổ theo sau Tác Nạp Mục đang chậm rãi tiến lên phía trước đều ghìm chặt chiến mã, sau đó chậm rãi triển khai thành hai cánh quân, tạo thành chính diện rộng hơn mười dặm.

Gió thu co quắp, cỏ cây khô vàng.

Ngàn vạn kỵ binh Mông Cổ sắp xếp trận hình kỵ binh có vẻ hơi hỗn độn, vô số cặp con ngươi rét buốt đã nhìn chòng chọc vào thành Tế Ninh cách đó không xa, giống như ngàn vạn con sói thảo nguyên lạnh băng nhìn chăm chú vào con mồi trong tầm mắt, chỉ chờ Lang Vương ra lệnh một tiếng, chúng nó sẽ lập tức nhe ra răng nanh dữ tợn, không chút do dự xông lên phía trước.

Bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm là bộ lạc trên toàn bộ Mông Cổ kết minh cùng Kiến Nô sớm nhất, sau khi Kiến Nô chinh phục Mông Cổ các bộ lạc Mông Cổ gặp phải chèn ép giảm đinh, chỉ có bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm trái lại thực lực được tăng cường, toàn bộ bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm là do bốn chi bộ lạc cấu thành, Thân vương Ô Khắc Thiện của trường chi Khoa Nhĩ Thấm đã ở tại Hãn Đình Tam Bất Lạt Xuyên chết trong tay Vương Phác.

Chi thứ hai Sát Hãn, chi thứ tư Mãn Chu Tập Lễ, chi thứ ba chính là Tác Nạp Mục.

Đúng theo lời Đa Đạc, Tác Nạp Mục trời sinh tính lỗ mãng, táo bạo, hiếu chiến, không có đầu óc gì, Đa Nhĩ Cổn phái gã làm đại tướng tiên phong, dụng ý này rất thâm độc, Đa Nhĩ Cổn rõ ràng là muốn cho Tác Nạp Mục cùng với hai vạn kỵ binh Mông Cổ đi tìm cái chết, Đa Nhĩ Cổn muốn dùng cái chết của Tác Nạp Mục gợi dậy thù hận của toàn thể bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm đối với Trung Ương Quân Đại Minh, sau đó không tiếc trả giá cao mạnh mẽ tấn công Tế Ninh.

Chẳng qua Tác Nạp Mục lại không có khả năng biết được mưu đồ của Đa Nhĩ Cổn, gã thậm chí còn vì được Đa Nhĩ Cổn tín nhiệm mà đắc chí!

Từ sau khi Đa Nhĩ Cổn lên nắm quyền trở thành Nhiếp Chính Vương, mỗi lần Đại tướng tiên phong xuất binh Kiến Nô không phải là Đa Đạc thì là A Tế Cách, Đa Nhĩ Cổn cho tới bây giờ chưa từng để cho ai khác đảm đương Đại tướng tiên phong, lần này thái độ Đa Nhĩ Cổn khác thường cho Tác Nạp Mục đảm nhận Đại tướng tiên phong, đây là nói lên điều gì? Đây là nói lên Đa Nhĩ Cổn đã xem Tác Nạp Mục là tâm phúc!

Trong tiếng vó ngựa hỗn độn, hai mươi mấy Thiên hộ trưởng đã tụ tập tới bên người Tác Nạp Mục.

Tác Nạp Mục lấy roi ngựa trong tay chỉ về thành Tế Ninh ở đằng xa, lớn tiếng quát hỏi:

- Các ngươi đều nói nghe một chút, có biện pháp nào có thể đánh hạ thành Tế Ninh?

Hai mươi mấy Thiên hộ trưởng lặng ngắt như tờ, luận về đấu tranh anh dũng bọn họ ai cũng đều không kém cạnh, nhưng nếu nói đến động não vậy thì không phải là sở trường của bọn họ rồi, trên thực tế, phóng mắt khắp đại thảo nguyên, căn bản không có mấy Thát tử Mông Cổ hiểu được binh thư chiến sách, ở trong mắt Thát tử Mông Cổ đánh giặc chính là săn bắn, săn bắn chính là cưỡi ngựa đuổi giết con mồi mà thôi, còn cần sách lược làm gì?

Văn minh du mục dù sao cũng không thể so sánh với văn minh nông canh, nền văn minh nông canh tốt đẹp là do truyền thừa văn hóa, có được một số lượng lớn người đọc sách hiểu biết chữ nghĩa, nhưng nền văn minh du mục thì không có, truyền thừa của văn minh du mục hầu như toàn bộ dựa vào các Vu sư và Shaman truyền miệng cho nhau, bọn họ tuy rằng cũng có ngôn ngữ và văn tự của chính mình, thế nhưng người có thể hiểu được và dùng được văn tự lại rất ít.

Cho nên, trong số Thát tử Mông Cổ người biết chữ cũng rất ít, hiểu được mưu lược thì càng thiếu.

Bộ lạc Mông Cổ thời của Thiết Mộc Chân có thể xuất hiện hàng loạt võ tướng hữu dũng hữu mưu, là có quan hệ với hoàn cảnh lịch sử đặc biệt lúc đó, thời điểm đó Mông Cổ chia năm xẻ bảy, Thiết Mộc Chân mang theo thuộc hạ đánh Đông dẹp Bắc, những thuộc hạ này lâu dài trưởng thành trong hoàn cảnh chinh chiến quanh năm suốt tháng, rèn luyện ra mưu lược quân sự xuất sắc!

Về sau bộ lạc Mông Cổ thống nhất, nhóm thuộc hạ này cũng trở thành tướng lĩnh quân sự xuất sắc, hơn nữa cũng đúc thành một chi kỵ binh Mông Cổ thân kinh bách chiến, còn có chiến thuật Lang Quần đặc biệt của kỵ binh Mông Cổ, từ đó mới có kỵ binh Mông Cổ quét ngang thiên hạ, từ đó mới có "Hoàng họa (cái họa da vàng)" khiến cho thế giới phương Tây nghe mà biến sắc.

Nhưng bộ lạc Mông Cổ bây giờ đã không thể so sánh với thời kỳ Thiết Mộc Chân.

Bộ lạc Mông Cổ bây giờ chỉ là nước phụ thuộc Kiến Nô, mỗi lần xuất chinh, thuộc về vị trí chủ đạo tuyệt đối đều là Kiến Nô, kỵ binh Mông Cổ chỉ là đồ đao trong tay Kiến Nô mà thôi, đồ đao chỉ cần sắc bén, có thể giết người, tư tưởng thì không cần, Kiến Nô cũng không cho phép người Mông Cổ có tư tưởng của mình.

Kết quả chính là người Mông Cổ càng đánh càng ngu xuẩn, càng đánh càng yếu, mà Kiến Nô lại là càng đánh càng mạnh, càng đánh càng tinh, lại nói đến Bác Nhạc dã nhân Nữ Chân này vốn là ở nơi rừng núi sâu thẳm dựa vào đào bới nhân sâm mà sống qua ngày, sau vài năm chinh chiến, không ngờ cũng thành tướng lĩnh hữu dũng hữu mưu ưu tú rồi!

Cũng chính vì nguyên nhân này, Kiến Nô mới có khả năng lấy sáu vạn binh Bát Kỳ đi nô dịch bốn mươi vạn kỵ binh Mông Cổ.

Thấy hai mươi mấy thủ hạ Thiên hộ trưởng đều giữ im lặng, Tác Nạp Mục không khỏi giận dữ, mắng:

- Các ngươi tên nào tên nấy đều là phế vật! Giả Lặc Miệt, Ngột Nhĩ Khất, các ngươi đi chặt cây làm thang mây, Sát Cáp Nhĩ Đài, ngươi mang hai ngàn kỵ binh giám thị thành Tế Ninh, những người còn lại xuống ngựa nghỉ ngơi, dưỡng sức buổi chiều công thành!

Tác Nạp Mục ra lệnh một tiếng, kỵ binh Mông Cổ lập tức bắt đầu phân công hành động, Sát Cáp Nhĩ Đài mang theo hai ngàn kỵ binh bày ra thế trận sẵn sàng đón địch, Giả Lặc Miệt và Ngột Nhĩ Khất mang theo hai ngàn kỵ binh đi đẵn cây, chuẩn bị chế tạo thang mây thô sơ dùng để công thành, cũng may cách đó không xa có một khu rừng rậm rạp, lấy tài liệu tại chỗ rất tiện.

Tác Nạp Mục cũng xoay người xuống ngựa, sớm đã có người hầu cởi xuống một tấm thảm Ba Tư từ trên lưng ngựa trải trên mặt đất.

Tác Nạp Mục đi tới giữa thảm Ba Tư đặt mông ngồi xuống, nhóm người hầu sôi nổi đem rượu sữa ngựa, phô mai, thịt khô và thức ăn đến trước mặt Tác Nạp Mục, âm thanh nức nở xa xăm của đàn đầu ngựa réo rắt vang lên, còn có hai nữ nhân Mông Cổ mặc áo dài Mông Cổ xinh đẹp tung tăng nhảy múa trước mặt Tác Nạp Mục, thằng này thật đúng là biết hưởng thụ.

Đầu tường thành Tế Ninh.

Mặt Sẹo qua ống kính viễn vọng một lỗ đã nhắm chuẩn hai nữ nhân Mông Cổ tung tăng nhảy múa trong quân Mông Cổ, ánh mắt di động theo vòng eo vặn vẹo của hai nữ nhân Mông Cổ, một bên chậc chậc tán thưởng một bên cười dâm nói:

- Hai nữ nhân Mông Cổ này không tệ, mông lại vểnh lớn, eo cũng đủ nhỏ, nhặt được của báu rồi, qua đêm nay các nàng chính là người của lão tử!

Vừa mới hạ xong mệnh lệnh Vương Hồ Tử quay lại đầu thành nghe vậy liền vỗ mạnh vào mồm, vẻ mặt hâm mộ nói:

- Tướng quân, ngài đã có hai phòng kiều thê rồi, đáng thương ty chức vẫn là một người độc thân, không bằng đem hai ả đàn bà Mông Cổ này khen thưởng cho ty chức đi thôi? Nếu không... một người cũng được rồi a, tướng quân ngài ăn thịt, dù sao cũng phải cho các huynh đệ uống chút canh a.

- Mụ nội nó, dám tới đây cùng lão tử nói điều kiện?

Mặt Sẹo quay đầu lại liếc mắt trừng Vương Hồ Tử một cái, mắng:

- Được thôi, chỉ cần ngươi có thể mang cái đầu người kia trở về cho lão tử, lão tử liền thưởng các nàng cho ngươi!

- Người nào? Đầu của ai?

Vương Hồ Tử nghe vậy mừng rỡ nói:

- Tướng quân, cái đầu người này ty chức lấy chắc rồi.

Mặt Sẹo đưa ống kính viễn vọng một lỗ cho Vương Hồ Tử, nói:

- Nhìn thấy chưa, cái tên ngồi trên thảm uống rượu đó, ngươi đem hình dáng của gã nhớ cho kỹ vào, đêm nay bí mật đánh úp doanh trại địch nhất định phải chặt bỏ cái đầu chó của thằng nhãi này sau đó mang về trong thành, chỉ cần ngươi có thể làm được, hai ả đàn bà Mông Cổ kia sẽ thuộc về ngươi.

- Ai da da.

Vương Hồ Tử lau nước miếng khóe miệng, cười dâm nói:

- Tướng quân ngài nói chuyện phải giữ lời nha, con mẹ nó, mông của hai nữ nhân Mông Cổ này cũng thật vểnh a, ha hả, coi cái dáng người kia, eo nhỏ xoay xoay, tư vị khẳng định so với Diêu tỷ của Xuân Hương lâu trong thành Tế Ninh tốt hơn nhiều!

- Hừ.

Mặt Sẹo khinh thường cười khẩy nói:

- Coi ngươi không có chút tiền đồ, chờ đánh xong trận này trở về đại doanh Nam Kinh, lão tử mời ngươi đi Tiêu Dao Tiên Cảnh khoát hoạt, nơi đó có nữ nhân Triều Tiên tên Thi Lang kia mang trở về, da dẻ non mềm, như có thể bóp ra nước, khỏi phải bàn xinh đẹp bao nhiêu, ha hả...

Vương Hồ Tử trả lại kính viễn vọng một lỗ cho Mặt Sẹo:

- Tướng quân nói là phải giữ lời đó.

- Vô nghĩa, lão tử có khi nào thì nuốt lời ăn hớt của các ngươi?

Mặt Sẹo nói xong lại thấp giọng nói:

- Chẳng qua ngươi chớ nhắc tới chuyện này với bọn Hà Ma Tử, đi Tiêu Dao Tiên Cảnh một chuyến tiêu xài cũng không nhỏ, lão tử mời một mình ngươi thì không thành vấn đề, còn muốn mang theo cả bọn Hà Ma Tử, một năm này của lão tử coi như bán mạng cho các ngươi.

Đang nói thì, Hà Ma Tử bỗng nhiên rề rà đi lên thành lâu, hỏi Mặt Sẹo:

- Tướng quân, Thát tử Mông Cổ sắp bắt đầu công thành rồi, hai chi Tiêu hỏa thương đội của ta khi nào thì đưa lên đầu thành hả?

- Coi ngươi chút tiền đồ cũng không có, còn chưa đánh đã không nén được kích động?

Mặt Sẹo nhíu mày mắng:

- Thép tốt phải dùng trên lưỡi đao, hai chi Tiêu hỏa thương đội của ngươi lão tử phải giữ lại đối phó Kiến Nô, về phần chút Thát tử Mông Cổ trước mắt, chẳng qua là bữa ăn sáng khai vị thôi, một ngàn Trường thương binh của Ma Can còn có trai tráng trong thành cũng đủ ứng phó rồi, đâu phải dùng tới Hỏa thương đội của ngươi chứ?

Hà Ma Tử cởi mũ kê-pi, gãi gãi cái trán trụi lủi, cười ngây ngô nói:

- Đây không phải là vì bị kìm nén đến sốt ruột sao.

- Nghẹn, cũng phải nghẹn! Hầu gia nói rất hay, quân đội a chính là phải chịu nghẹn, đến mức tựa như có một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng bọn họ, đợi tới lúc thả bọn họ ra, bọn họ sẽ giống như mãnh hổ xuống núi, thế không đỡ nổi, một ngụm là có thể đem địch nhân nuốt chửng!

Mặt Sẹo dứt lời vung tay lên, cao giọng nói:

- Đi, xuống thành ăn cơm đi, Thát tử Mông Cổ đang đốn củi chế tạo thang, tuy nhiên buổi trưa bọn họ không có khả năng công thành.

Mặc Sẹo mặc dù là xuất thân thổ phỉ, từ nhỏ không biết chữ, càng không có khả năng tiếp xúc binh thư chiến sách, nhưng trải qua kiếp sống quanh năm suốt tháng chiến tranh, y đã tổng kết ra những kinh nghiệm độc đáo, y giống với tướng lĩnh Mông Cổ dưới trướng Thiết Mộc Chân năm đó, là tướng lĩnh quân sự trưởng thành trong thực chiến chân chính, tuy là thất học, nhưng ai dám khinh thường y, sẽ phải trả giá nghiêm trọng!

Buổi trưa vừa qua đi, Giả Lặc Miệt và Ngột Nhĩ Khất đã làm được hơn hai trăm cái thang mây thô sơ.

Khi Tác Nạp Mục không sai biệt lắm vừa mới cơm nước no nê, Giả Lặc Miệt và Ngột Nhĩ Khất đi nhanh tới trước mặt Tác Nạp Mục, quỳ một chân trên đất bẩm:

- Vương gia, thang mây đã chế tạo đủ rồi.

- Ừ.

Tát Nạp Mục vươn người đứng dậy, lấy ống tay áo lau lau cái miệng dính đầy dầu tanh, lớn tiếng nói:

- Đem những người Hán đó kéo lên!

- Dạ!

Giả Lặc Miệt và Ngột Nhĩ Khất khẽ vẫy tay.

Sớm đã có đại đội kỵ binh Mông Cổ áp giải hai mươi mấy người đọc sách mặc trang phục người Hán tới trước trận kỵ binh Mông Cổ, chỉ một thoáng, tiếng tù và sừng trâu trầm thấp kéo dài vang lên, Tác Nạp Mục thắt buộc đai lưng, được người hầu nâng đỡ xoay người nhảy lên lưng ngựa, lớn tiếng quát:

- Đem những tên người Hán này tất cả chém hết, tế cờ!

- Dạ!

Giả Lặc Miệt giơ cao cánh tay phải, thế như đao hung hăng bổ xuống.

Kỵ binh Mông Cổ ấn chặt hai mươi mấy người đọc sách ánh mắt thoáng chốc lộ ra hung quang, đều giương lên dao bầu trong tay, một trận hàn quang chói mắt lóe lên, hai mươi mấy đầu người phốc phốc lăn xuống trên mặt đất, máu trào ra thoáng chốc nhiễm đỏ cả đại địa nâu đen, Tác Nạp Mục leng keng rút ra bảo đao, giương nghiêng về phía trước chỉ tới thành Tế Ninh xa xa, lớn tiếng thét dài:

- Tiến công...

- Giết!

- Giết!

- Giết!

Trong tiếng hò reo đinh tai nhức óc, hai ngàn kỵ binh Mông Cổ xuống ngựa dưới sự suất lĩnh của hai gã Thiên hộ trưởng khiêng hơn hai trăm cái thang mây hướng về Tây môn Tế Ninh chen chúc xông tới.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-335)


<