← Hồi 229 | Hồi 231 → |
Liêu Thành, hành để của Đa Nhĩ Cổn.
Gần như là khi Vương Phác nhận được tin tức Tả Lương Ngọc khởi binh thì Đa Nhĩ Cổn cũng nhận được mật thư do Phạm Văn Trình phái người đưa tới. Bạch Liên giáo dùng bồ câu đưa tin mặc dù nhanh, nhưng Bạch Liên giáo tận đến khi quân đội Kim Thanh Thản đánh tới Cửu Giang mới biết được tin tức, mà Phạm Văn Trình lại từ lúc Tả Lương Ngọc vừa mới quyết định khởi binh đã phái tâm phúc gửi mật thư rồi.
Cho nên Đa Nhĩ Cổn và Vương Phác gần như là đồng thời biết được tin tức Tả Lương Ngọc khởi binh.
Sau khi mật tin được đưa tới, Đa Nhĩ Cổn lập tức triệu tập A Tế Cách, Hà Lạc Hội, Tát Cáp Liêm, Ninh Hoàn Ngã đến nghị sự, vội vàng xem xong mật thư, thần sắc của Đa Nhĩ Cổn đột nhiên trở nên cực kỳ cổ quái, nhìn có chút phấn khởi, lại có chút tức giận, ngoài ra không ngờ còn có chút thất vọng và phiền muộn.
Thấy sau khi Đa Nhĩ Cổn xem xong thư thần sắc cổ quái, hơn nữa sau một lúc lâu không nói lời nào, A Tế Cách tính nôn nóng không kìm nổi hỏi:
- Lão Thập Tứ, thư ai vậy? Trong thư nói gì?
Đa Nhĩ Cổn thở dài, lạnh nhạt nói:
- Đây là thư tay của Văn Trình tiên sinh.
- Phạm Văn Trình?
A Tế Cách vội la lên:
- Trong thư nói gì? Kế sách của hắn có thành công hay không?
- Thành công, kế Trương Lương của Văn Trình tiên sinh có hiệu quả.
Đa Nhĩ Cổn sâu kín nói:
- Văn Trình tiên sinh thật sự gây nên tranh đảng trong triều Đại Minh, Ninh Nam Hầu Tả Lương Ngọc đã suất lĩnh tám mươi vạn đại quân như ý theo Trường Giang xuống phía đông, phát khởi tiến công về phía Nam Kinh, tuyên bố phải 'Thanh quân trắc' diệt trừ Tôn Truyền Đình và Vương Phác cầm giữ triều chính.
- Tốt, thật tốt quá!
Ninh Hoàn Ngã hưng phấn nói:
- Không hổ là kế hay, không ngờ đã thật sự tạo nên tranh đảng tại Nam Minh.
Đa Nhĩ Cổn bỗng nhiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ninh Hoàn Ngã, sâu kín hỏi:
- Hoàn Ngã tiên sinh, nếu bây giờ ngươi đang ở trong quân của Tả Lương Ngọc mà không phải Văn Trình tiên sinh, ngươi còn nguyện ý trở về bên bổn vương, nguyện ý hiến kế hiến sách, cống hiến trí tuệ của ngươi vì nước Đại Thanh không?
- Đương nhiên.
Ninh Hoàn Ngã không cần nghĩ ngợi, đáp:
- Nô tài nhất định trở về.
- Ôi, nhưng Văn Trình tiên sinh sẽ không trở về rồi.
Đa Nhĩ Cổn thở dài, cô độc nói:
- Trong thư Văn Trình tiên sinh nói, trận chiến Liêu Thành không thể tiêu diệt được Trung Ương Quân tinh nhuệ của Vương Phác, Đại Thanh chúng ta đã không cơ hội gì, trong thư Văn Trình tiên sinh còn rất thành khẩn khuyên bảo bổn vương, bảo bổn vương mang theo đại quân Bát Kỳ trở về quan ngoại...
- Cái gì?
Ninh Hoàn Ngã chấn động, thất thanh nói:
- Tên cẩu nô tài Phạm Văn Trình này, sao y lại có thể như vậy được?
Đám người Mãn A Tế Cách, Hà Lạc Hội, Bác Nhạc đều giận giữ, một đám nhìn trừng trừng Ninh Hoàn Ngã, A Tế Cách nóng tính giơ tay chạm vào yêu đao, trong con ngươi cũng toát ra sát khí không chút che giấu, rất hiển nhiên, gã đã ghi nhớ món nợ của Phạm Văn Trình đặt lên đầu của Ninh Hoàn Ngã rồi.
- Ôi.
Đa Nhĩ Cổn lại thở dài, nói tiếp:
- Văn Trình tiên sinh còn nói, nếu bổn vương mang theo Bát Kỳ đại quân trở về quan ngoại, có lẽ còn có thể giằng co với Đại Minh ở Sơn Hải Quan, nếu bổn vương muốn ỷ lại Bắc Kinh không đi, như vậy càng khiến nước Đại Thanh bị diệt vong nhanh hơn. Hoàn Ngã tiên sinh, đối với những lời nói của Văn Trình tiên sinh, ngươi thấy thế nào?
- Toàn những lời xằng bậy.
Ninh Hoàn Ngã giận giữ nói:
- Tên cẩu nô tài Phạm Văn Trình này quả thực nói toàn những lời xằng bậy, Đại Thanh ta long thanh Liêu Đông, là thiên mệnh sở quy, sao một Vương Phác có thể thay đổi được? Điên rồi, cẩu nô tài Phạm Văn Trình này nhất định là điên rồi, nếu không hắn không thể nói những lời khùng điên như thế...
- Đi chết đi!
A Tế Cách nổi giận gầm lên một tiếng, rút đao ra đâm thẳng vào lưng Ninh Hoàn Ngã.
Hàn quang lóe lên, lưỡi đao sắc bén đâm qua cơ thể của Ninh Hoàn Ngã. Cả người Ninh Hoàn Ngã đột ngột sững lại, sau đó gắng sức quay đầu lại, chậm rãi giơ tay phải lên chỉ vào A Tế Cách, liều mạng muốn nói một câu "vì sao", nhưng cuối cùng không được như ý nguyện, tay vừa giơ lên đã thõng xuống, cả người cũng ngã xuống đất, một bãi máu đỏ sẫm rất nhanh từ cơ thể của Ninh Hoàn Ngã thấm ra, đỏ một mảng lớn.
Đa Nhĩ Cổn không hề có ý ngăn cản A Tế Cách, tận đến khi Ninh Hoàn Ngã đã bị chết ở dưới đao của A Tế Cách, Đa Nhĩ Cổn mới sâu kín thở dài một tiếng, nói:
- Người Hán... Đúng là vẫn không đáng tin cậy!
A Tế Cách lau vết máu trên đao trên thi thể của Ninh Hoàn Ngã, ngẩng lên hỏi Đa Nhĩ Cổn:
- Lão Thập Tứ, Tả Lương Ngọc đã khởi binh rồi, Vương Phác vì bảo vệ nơi ở của mình nhất định sẽ lựa chọn lui binh, bây giờ nên kỵ binh Mông Cổ đi quét bọn chúng, khiến chúng rút lui?
- Không.
Đa Nhĩ Cổn lắc lắc đầu, nghiêm trang nói:
- Nội bộ Vương Phác đã mâu thuẫn, nội bộ chúng ta sao không có mâu thuẫn chứ? Mọi người tự quét cửa tuyết đi, đừng động đến Vương Phác, trước tiên quay về Bắc Kinh giải quyết Khương Tương, Vương Thừa Dận, Đường Thông còn có mấy vạn tặc binh Hà Nam tại Bảo Định rồi hẵng nói sau, bổn vương cũng muốn xem, Đại Thanh thật sự không có hy vọng hay sao?
- À?
A Tế Cách mất hứng nói:
- Cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ rất đáng tiếc nha?
- Đối với Vương Phác mà nói, đây sao chẳng phải là cơ hội rất tốt chứ?
Đa Nhĩ Cổn lãnh đạm nói:
- Vương Phác là một khúc xương khó gặm, vậy thì để Tả Lương Ngọc đi gặm đi, chẳng phải Phạm Văn Trình rất xem trọng Tả Lương Ngọc, cho rằng Tả Lương Ngọc có thể thành đại sự sao? Hừ hừ, bổn vương cũng muốn xem, cuối cùng là Tả Lương Ngọc thu thập Vương Phác, hay là Vương Phác thu thập Tả Lương Ngọc đây.
A Tế Cách hung tợn vung nắm đấm, hung dữ nói:
- Bất kể là ai thu thập ai, cuối cùng cũng phải bị thiết kỵ Bát Kỳ Đại Thanh chúng ta thu thập.
- Ừ.
Đa Nhĩ Cổn gật gật đầu, cất cao giọng nói:
- Truyền lệnh, rút binh hồi kinh!
Đại doanh Trung Ương Quân, hành trướng Vương Phác.
Sau một lúc lâu do dự, Vương Phác đang chưa thể quyết định, đành phải bảo Nộn Nương gọi Liễu Như Thị tới, tuy rằng tầm nhìn chiến lược của Liễu Như thị kém hơn Vương Phác một chút, nhưng vấn đề hai người suy xét dù gì cũng sẽ toàn diện hơn.
Liễu Như Thị nghe nói Tả Lương Ngọc đã khởi binh, đại quân tiên phong của Kim Thanh Thản đã đánh tới Cửu Giang mà giật mình kinh hãi.
Sau khi chau mày suy nghĩ một lúc lâu, Liễu Như Thị hỏi Vương Phác:
- Hầu gia, theo ngài dự đoán, Bạch Liên doanh của Đường Thắng và Thủy sư Nam Kinh của Hoàng Tổng binh có thể ngăn được Kim Thanh Thản tại An Khánh không?
- Điều này không vấn đề gì.
Vương Phác quả quyết nói:
- Năm nghìn Bạch Liên doanh của Đường Thắng là Trương hòa thượng huấn luyện đấy, lại là những tinh tráng lựa chọn trong tặc binh quân của Viên Thời Trung, Lý Thanh Sơn, để bọn họ tiến công Cửu Giang đó là ép buộc, trú đóng ở An Khánh lại càng không vấn đề gì, huống hồ còn có ba nghìn Thủy sư của Hoàng Đắc Công tương trợ nữa.
Liễu Khinh Yên nói:
- Nhưng Kim Thanh Thản chẳng qua là tiên phong của Tả Lương Ngọc thôi.
Liễu Như Thị nói:
- Khinh Yên tỷ, nhân viên tình báo của tỷ đã tra rõ Tả Lương Ngọc rốt cuộc có bao nhiêu binh lực chưa?
Liễu Khinh Yên lắc đầu, nghiêm trang nói:
- Tả Lương Ngọc có tám mươi vạn đại quân, tuy nhiên theo ta phỏng đoán tối đã cũng chỉ năm mươi vạn mà thôi, tuy nhiên có thể khẳng định là, đại quân tiên phong của Kim Thanh Thản chỉ có tám ngàn người.
Vương Phác cũng nói:
- Tám mươi vạn người khẳng định là khoác lác, thủ hạ của Tả Lương Ngọc được xưng tụng là tinh nhuệ cũng chỉ có hơn ba vạn lão binh đi theo y từ Quan Trung tới Vũ Xương, cho dù là y có hợp nhất không ít lưu tặc lão binh, cộng thêm cũng chỉ có hơn mười vạn người, còn lại chẳng qua chỉ là người già yếu, hoàn toàn không chịu nổi một kích.
Đối với phán đoán của mình Vương Phác khá tự tin đấy, dù sao hắn cũng đã từng luyện binh, biết huấn luyện một đội tinh binh không phải là chuyện dễ dàng, đó cũng không phải là thu thập mấy vạn hay mấy ngàn tinh tráng là có thể giải quyết được, cho dù là Tả Lương Ngọc tiếp tục sử dụng hình thức trị quân của lưu tặc, nhưng dù sao cũng phải trang bị vũ khí cho họ, cho họ ăn cơm chứ?
Chỉ dựa vào vài phủ huyện mà Tả Lương Ngọc khống chế, sao có thể nuôi được một đội quân khổng lồ như vậy? Làm sao có thể có nhiều vũ khí trang bị để cung cấp như vậy?
Liễu Như Thị nói:
- Tuy nhiên, dù là Tả quân chỉ có hơn mười vạn người, năm nghìn Bạch Liên doanh của Đường Thắng cũng chắc chắn không ngăn nổi đấy.
Vương Phác nói:
- Nếu Triệu Tín không phái viện quân, Đường Thắng cùng lắm chỉ kiên trì được nửa tháng thôi.
Liễu Như Thị nói:
- Đại doanh Yến Tử Cơ tuy rằng còn có sáu vạn Trung Ương quân, nhưng đó đều là tân binh chưa trải qua chiến trường, hơn nữa chỉ có Trường thương doanh và Truy trọng oanh, khuyết thiếu lực công kích.
Vương Phác nói:
- Bết bát nhất chính là trong đại doanh Yến Tử Cơ còn có sáu vạn quân Giang Bắc đang điều chỉnh huấn luyện, mà sáu vạn người này đều là bộ hạ cũ của Cao Kiệt, Lưu Trạch Thanh, Lưu Lương Tá. Cao Kiệt bọn họ cũng đều ở trong thành Nam Kinh, nếu Triệu Tín mang theo Trung Ương Quân đi tiếp viện An Khánh, nếu chẳng may Nam Kinh gió thổi cỏ lay, chúng ta có nhà mà khó trở về đấy.
Liễu Như Thị than khẽ một tiếng, nói:
- Xem ra chỉ có điều quân trở về Nam Kinh rồi.
*****
- Xem ra phải dùng quốc sách trừ ngoại trước rồi an nội sau vậy.
Vương Phác gật gật đầu, bùi ngùi nói:
- Lần này tuy rằng không thể giải quyết Kiến Nô, đối với mục đích chiến lược bắc phạt của chúng cũng đã thực hiện rồi, dù sao Lý Tự Thành ở Thiểm Tây đã ổn định đầu trận tuyến, tạo thành thế giằng có với Ngô Tam Quế Sơn Tây.
Ngẫm nghĩ một lát, Vương Phác lại nói với Liễu Khinh Yên:
- Yên tỷ, giờ tỷ trở về Tế Ninh, dùng bồ câu đưa tin thông tri Tôn Các lão, bảo Tôn Các lão mau chóng phát động những Ngôn quan ngự sử của Đông Lâm Phục Xã, tùy ý đổ một tội danh lên đầu đám Lưu Trạch Thanh, Lưu Lương Tá và Cao Kiệt, bắt họ vào nhà giam.
Không đợi Liễu Khinh Yên đáp lại, Vương Phác lại nói:
- Còn có Hồng Nương Tử ở Bảo Định, đã không thể đánh Kiến Nô được nữa, tỷ lập tức dùng bồ câu đưa tin thông tri cho Trương Hòa thượng ở Khai Phong, bảo Trương hòa thượng dùng khoái mã thông tri cho Hồng Nương Tử, bảo nàng ấy mau chóng rút lui quân về Hà Nam, Đa Nhĩ Cổn đang bị thiệt hại nặng nề ở Liêu Thành, lòng đang ngập lửa giận, để Khương Tương, Vương Thừa Dận và Đường Thông làm chỗ cho y trút giận đi.
Liễu Khinh Yên mỉm cười nói:
- Hầu gia, ngài thật là xấu xa.
- Còn nữa.
Vương Phác ngẫm nghĩ một chút, nói tiếp:
- Có thể dùng bồ câu đưa tin tới An Khánh được không?
Liễu Khinh Yên nói:
- Có thể.
Vương Phác nói:
- Vậy dùng bồ câu đưa tin bảo cho Đường Thắng và Hoàng Đắc Công, bảo họ bất kể thế nào cũng phải bảo vệ An Khánh ít nhất nửa tháng, cũng gửi một phong thư cho Tôn Các lão, bảo Triệu Tín lập tức mang hai vạn Trung Ương Quân gấp rút tiếp viện An Khánh, nói cho Triệu Tín, cho dù Tả Lương Ngọc mang theo thiên binh thiên tướng đến tấn công, cũng phải bảo vệ tốt An Khánh, trong vòng một tháng nếu để mất An Khánh, bố đây cắt đầu y xuống làm bóng đá, đặc biệt dặn dò nhân viên tình báo, nhất định phải chuyển cả lời nói của ta cho Triệu Tín.
Liễu Khinh Yên yêu kiều đáp:
- Vâng, ta lĩnh mệnh.
Vương Phác vung tay lên, cao giọng nói:
- Đi đi.
Liễu Khinh Yên không kìm nổi lườm Vương Phác một cái, uốn chiếc eo nhỏ nhắn rời đi.
Vương Phác đang định triệu tập chư tương tuyên bố rút quân, Mặt Sẹo, Lý Thành Đống bỗng vội vàng đi vào lều lớn. Lý Thành Đống thấy Vương Phác liền ôm quyền hành lễ, Mặt Sẹo chập hai chân "cộp" một cái chào theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội, nói lớn:
- Hầu gia, hình như Kiến Nô định bỏ chạy.
- Bỏ chạy?
Liễu Như Thị nghe vậy ngạc nhiên nói:
- Hầu gia, xem ra Kiến Nô cũng đã biết tin tức.
- Ừ.
Vương Phác gật gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Cái mũi của Kiến Nô cũng linh đấy, nhanh như vậy đã biết tin tức rồi.
Mặt Sẹo nghe xong đầu mờ mịt, nhìn Liễu Như Thị, lại nhìn Vương Phác, hỏi:
- Hầu gia, tin tức gì?
Vương Phác nói:
- Tả Lương Ngọc khởi binh tạo phản, hiện tại nội bộ chúng ta mâu thuẫn, đã chẳng quan tâm giải quyết Kiến Nô rồi, bằng không với can đảm của Đa Nhĩ Cổn cũng sẽ không lui binh.
- Hả?
Mặt Sẹo và Lý Thành Đống đều kinh hãi:
- Tả Lương Ngọc tạo phản?
- Ừ.
Vương Phác gật gật đầu, quay sang Mặt Sẹo, nói:
- Thông tri toàn quân, lập tức nhổ trại rút quân, tuy nhiên bảo các huynh đệ đề cao cảnh giác, súng kíp, pháo đều trang bị tốt đạn dược, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đòn đánh lén của Kiến Nô. Tuy Kiến Nô gấp gáp lui binh về Bắc Kinh, nhưng khó bảo toàn họ sẽ không phái kỵ binh Mông Cổ tới quấy nhiễu.
- Vâng.
Mặt Sẹo, Lý Thành Đống vâng dạ, lĩnh mệnh đi.
Dùng bồ câu đưa tin đích xác nhanh chóng, Liễu Khinh Yên buổi tối gửi bồ câu đưa tin tới Tế Ninh, tối ngày hôm sau Tôn Truyền Đình trong thành Tế Nam đã nhận được tin tức, sau khi nhận tin ông không dám chậm trễ lập tức phái người phân công nhau đi mời Tiền Khiêm Ích, Lã Đại Khí và Tổng đốc Nam Kinh Triệu Tín đến phủ nghị sự.
Phủ đệ của Tiền Khiêm Ích, Lã Đại Khí cùng nằm trên đường với phủ đệ của Tôn Truyền Đình, hai người nhanh chóng tới nơi.
Kiến lễ trong thư phòng xong, Tiền Khiêm Ích hỏi:
- Đêm khuya Các lão cho gọi, không biết có việc gấp gì?
Tôn Truyền Đình nói:
- Tiền Các lão, Lã Các lão, lão phu vừa mới nhận được tin tức, Tả Lương Ngọc đã khởi binh tạo phản!
Bởi vì dùng bồ câu đưa tin nhanh và tiện, Vương Phác ở Sơn Đông xa xôi không ngờ đã báo cho Tôn Truyền Đình biết tin Tả Lương Ngọc tạo phản sớm nhất, lúc này Đường Thắng từ An Khánh phái khoái mã vừa lúc đuổi tới đại doanh Yến Tử Cơ.
- Hả?
Tiền Khiêm Ích nghe vậy kinh hãi nói:
- Tả Lương Ngọc tạo phản, việc này sao lại thế?
- Hài dà.
Lã Đại Khí cũng gấp gáp nói:
- Vậy mau để Vương Tổng đốc điều quân trở về Nam Kinh đi, Tả Lương Ngọc có tám mươi vạn hùng binh, nếu không có Vương Tổng đốc trấn thủ, Nam Kinh nguy rồi.
Tôn Truyền Đình nói:
- Hai vị Các lão không cần kinh hoảng, Vương Tổng đốc đã điều quân trở về Nam Kinh rồi, nhiều nhất hai mươi ngày có thể đuổi tới Nam Kinh! Tuy nhiên có mấy người, chúng ta lại không thể không đề phòng.
Tiền Khiêm Ích, Lã Đại Khí đồng thanh hỏi:
- Ai?
Tôn Truyền Đình nói:
- Cao Kiệt, Lưu Lương Tá còn có Lưu Trạch Thanh!
Sắc mặt Tiền Khiêm Ích biến hỏa, nghiêm trang nói:
- Ý của Các lão là....
Tôn Truyền Đình nói:
- Có câu là không thể không đề phòng người, lúc này đại doanh Yến Tử Cơ đang có sáu vạn quân Giang Bắc chỉnh huấn, mà sáu vạn người này đều là bộ hạ cũ của Cao Kiệt, Lưu Lương Tá, Lưu Trạch Thanh, nếu chẳng may bọn họ nghe được tin tức Tả Lương Ngọc tạo phản, sau đó xui khiến bộ hạ cũ hưởng ứng, hậu quả thế nào có thể tưởng tượng.
Lã Đại Khí sợ hãi nói:
- Lời Các lão rất đúng, cần phải cẩn thận đề phòng ba người này.
- Chỉ đề phòng thôi không được.
Tôn Truyền Đình nói:
- Ý của lão phu là, tạo một tội danh bắt họ vào tù.
Lã Đại Khí cau mày nói:
- Nhưng gán họ tội danh gì đây?
- Việc này rất dễ dàng.
Tiền Khiêm Ích âm hiểm cười nói:
- Chẳng phải Tả Lương Ngọc khởi binh tạo phản sao? Vậy thì nói Lưu Lương Tá bọn họ đồng mưu, tội danh này được chứ?
Tôn Truyền Đình vui vẻ nói:
- Vậy nghe theo xử lý của Tiền các lão.
- Tốt.
Lã Đại Khí gật đầu, cung kính nói:
- Vậy lão phu đi thông báo Trương Phổ, sáng sớm mai lâm triều an bài vài Ngự sự tấu chuyện này ra, lại yêu cầu tất cả Ngự sử ngôn quan lấy danh nghĩa Đông Lâm Phục Xã bày ra chứng cứ phạm tội, cuối cùng do Môn hạ và Mục Lão ra mặt chứng thực tội danh cho ba người đó.
- Ừ.
Tôn Truyền Đình vui vẻ nói:
- Làm phiền Tiền Các lão và Lã Các lão rồi.
- Cáo từ.
- Cáo từ.
Thương nghị xong, Tiền Khiêm Ích và Lã Đại Khí liền từ biệt Tôn Truyền Đình, phân công Ngự sử ngôn quan Trương La Tài của Đông Lâm Phục Xã bày việc hãm hại.
Tiền Khiêm Ích và Lã Đại Khí vừa đi khỏi, Triệu Tín lại đi vào phủ Các lão.
Vào thư phòng, Triệu Tín kính chẩn chào Tôn Truyền Đình theo nghi thức quân đội, cao giọng:
- Ty chức tham kiến Các lão!
Tôn Truyền Đình khoát tay áo, trịnh trọng nói:
- Triệu tổng Binh, Tả Lương Ngọc đã khởi binh tạo phản rồi.
Triệu Tín nói:
- Ty chức cũng vừa nhận được tin tức này.
Tôn Truyền Đình gật gật đầu, nói tiếp:
- Vương Phác có lời bảo lão phu chuyển cho ngươi.
Triệu Tín lại khép hai chân cộp một cái, nói lớn:
- Ty chức cung kính nghe huấn dụ của Hầu gia.
Tôn Truyền Đình nói:
- Vương Phác yêu cầu ngươi nghiêm mật phong tỏa liên hệ giữa đại doanh Yến Tử Cơ với bên ngoài, hơn nữa không được cho sáu vạn quân Giang Bắc đang chỉnh huấn có tiếp xúc với bên ngoài, sau khi an bài thỏa đáng, ngươi lại mang theo hai vạn Trung Ương Quân ngay trong đêm đi tới An Khánh tiếp ứng Đường Tổng binh!
Triệu Tín đáp:
- Vâng.
Tôn Truyền Đình lại nói tiếp:
- Còn nữa, Vương Phác đặc biệt dặn dò lão phu phải chuyển mấy lời cho ngươi: "Dù Tả Lương Ngọc mang thiên binh thiên tướng đến tấn công, ngươi cũng phải bảo vệ tốt An Khánh, trong vòng một tháng nếu để mất An Khánh, thì bố đây lấy đầu ngươi làm bóng đá."
Triệu Tín hiên ngang đáp:
- Vâng!
- Đi đi.
Tôn Truyền Đình phất phất tay, ôn hòa nói:
- Tiểu tử thối Vương Phác này tuy nói khó nghe, nhưng cũng có lý, An Khánh phải kính nhờ Triệu Tổng binh rồi.
Triệu Tín rời khỏi phủ Các lão, vừa về tới đại doanh Yến Tử Cơ đã lập tức hạ lệnh giới nghiêm, tướng sĩ trong doanh không cho phép một ai tự tiện hành động, cho dù là đi nhà xí ít nhất cũng phải có ba người đi cùng, đội tuần tra tăng gấp đôi đi tuần tra bốn phía đại doanh, dù là con chuột cũng nghiêm cấm xuất nhập.
Sau khi hạ lệnh giới nghiêm, Triệu Tín lại triệu tập vài tham tướng tới hành dinh tổng binh của mình.
Ánh mắt sắc bén linh hoạt của Triệu Tín lướt qua mặt mấy vị tham tướng, trầm giọng nói:
- Chư vị, bổn trấn vừa mới nhận được tin tức, Tả Lương Ngọc đã khởi binh tạo phản!
Mấy vị tham tướng này đều là lão binh mà Vương Phác dẫn theo từ Đại Đồng, không hổ là những chiến tướng đã trải qua trăm trận chiến, nghe một tin tức như thế không ngờ một đám không hề giật mình chút nào.
Triệu Tín nói:
- Bổn trấn đem mang hai vạn Trung Ương Quân đi An Khánh tiếp ứng Đường Tổng binh, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ cho An Khánh ít nhất một tháng, Hầu gia nói, nếu trong vòng một tháng không giữ được An Khánh, ngài ấy sẽ lấy đầu bổn trấn làm bóng đá! Tuy nhiên trước khi Hầu gia lấy đầu bổn trấn, bổn trấn sẽ lấy đầu của các ngươi trước.
Nghe nói thế, vài vị tham tướng đều đứng thẳng tắp.
Triệu Tín quát lớn:
- Nghe rõ cả chưa?
- Nghe rõ rồi.
Vài vị tham tướng ầm ầm đáp.
- Trong một tháng nếu để mất An Khánh, tướng quân sẽ lấy đầu chúng ta làm bóng đá.
← Hồi 229 | Hồi 231 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác