Vay nóng Tima

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 210

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 210: Bắc phạt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Siêu sale Shopee

- Kinh sư huynh nói rất đúng.

Hồng Nương Tử liếc mắt nhìn quanh các tướng sỹ một lượt, ngưng giọng nói:

- Thực lực của Sấm tặc bây giờ mạnh hơn chúng ta, giờ chưa phải lúc báo thù. Chúng ta trở về Hà Nam, trước tiên phát triển thế lực của mình lớn mạnh, chờ thực lực đã lớn mạnh sau đó tìm Sấm tặc báo thù cũng chưa muộn!

- Đúng vậy.

Kinh Mậu Thành phụ họa.

- Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Hạ Lão Tứ bày tỏ thái độ:

- Đây đúng là cách hay, tướng quân ở Hà Nam vốn có căn cơ thâm hậu, quân coi giữ các phủ Khai Phong, Hoài Ninh, Nam Dương, Quy Đức đều là tướng quân cũ, nếu ban đầu tướng quân có ý tự lập, thực lực bây giờ đã hơn hẳn Sấm tặc tặc rồi! Chỉ cần phu nhân đứng lên kêu gọi, tướng sỹ các phủ 10 người thì cũng có đến 8, 9 người lần lượt tới tập trung dưới trướng của phu nhân.

Trong lòng Lý Hổ cảm thấy thất vọng, ngoài miệng thì nói:

- Nhưng chị dâu đã nghĩ bây giờ Ngô Tam Quế dẫn quân Kiến Nô vào cửa quan, Sấm tặc lại bại trở về Sơn Tây, tới lúc đó Hà Nam sẽ bao vây giữa các thế lực như Sấm tặc, Kiến Nô, Ngô Tam Quế, tàn Minh còn có Tả Lương Ngọc nữa, trong thời gian này e là sẽ rất khó khăn.

- Trái ngược hoàn toàn.

Kinh Mậu Thành không nghĩ là đúng.

- Chính vì Hà Nam ở giữa những thế lực mới có thuận lợi mọi bề.

- Ý ta đã quyết.

Hồng Nương Tử trầm giọng nói.

- Toàn quân lập tức nhổ trại, trở về Hà Nam.

Bắc Trực Lệ, Tử Kinh Quan.

Bởi vì lưu tặc mang theo lượng lớn quân nhu quân dụng nên di chuyển chậm, rút khỏi Bắc Kinh chưa đầy 200 dặm thì quân Quan Ninh của Ngô Tam Quế đã đuổi tới, hai bên cùng lao vào cuộc chiến ở trước Tử Kinh Quan, tử thương lẫn nhau. Sau cùng lưu tặc không còn lòng dạ nào chiến đấu nữa liền ném bỏ lượng lớn quân nhu quân dụng lại chủ động tháo chạy mà chấm dứt cuộc chiến.

Quân Quan Ninh không truy kích tiếp nữa, Ngô Tam Quế muốn trụ lại ởi Tử Kinh Quan.

Tiếc là, Đa Nhĩ Cổn đã nhanh chóng cử Đa Đạc thống lĩnh đại quân Bát kỳ đuổi theo, ép Ngô Tam Quế tiếp tục tiến lên phía trước. Đa Nhĩ Cổn quyết tâm không cho lưu tặc cơ hội chấn chỉnh lại đội hình, đồng thời cũng không muốn cho Ngô Tam Quế có cơ hội nghỉ ngơi. Y muốn để hai cánh quân người Hán này tiêu hao lẫn nhau tới mức sức cùng lực kiệt.

Đó chính là chỗ cao minh của Đa Nhĩ Cổn. Sách lược của y chính là lấy Hán chế Hán, đối với người Mãn mà nói, triều Đại Minh quả thực đã quá lớn mạnh rồi, người Hán quả thực quá nhiều rồi, chỉ dựa vào Bát kỳ Mãn Thanh thì bất luận thế nào cũng không thể chinh phục được toàn bộ Đại Minh. Nếu thực sự muốn Bát kỳ Mãn Thanh đi chinh phục Đại Minh, cứ xem như cuối cùng cũng thành công, Bát kỳ Mãn Thanh chỉ e là cũng chẳng được bao lâu, cuối cũng vẫn là thay áo cho người mà thôi!

Dưới sự bức bách của Đa Đạc, Ngô Tam Quế đành phải giữ vững tinh thần, thống lĩnh quân Quan Ninh đuổi theo lưu tặc tiến vào Sơn Tây. Mặc dù ban đầu Ngô Tam Quế muốn dựa vào quân Thanh nhập quan trợ quốc nạn, nhưng đến này Ngô Tam Quế lại không thể tự chủ được nữa rồi, gã chỉ có thể làm lính hầu cho quân Kiến Nô, quyết một lòng làm Hán gian rồi!

Những quan viên tàn Minh ở trong thành Bắc Kinh bị lưu tặc "truy đuổi theo trợ giúp quân lương" làm cho sợ chết khiếp lại xếp thành hàng ở ngoài Đức Thắng môn, nhiệt liên hoan nghênh Kiến Nô vào thành. Sự nhiệt thành lần này chính là xuất phát từ đáy lòng, trong mắt họ Kiến Nô lúc này đã không còn là man di quan ngoại trước đây nữa mà là đội quân nhân nghĩa giúp Đại Minh quốc nạn.

Việc "Phía chính phủ" Ngô Tam Quế mời đón này quả thực đã phát huy tác dụng không ngờ.

Những quan quân tàn Minh này vẫn còn đang nằm mơ, cho rằng sau khi Kiến Nô giúp Đại Minh tiêu diệt lưu tặc sẽ rút về quan ngoại, nhiều lắm cũng chỉ là cấp chút tiền bạc hàng hóa cho chúng là được.

Lý Tự Thành đã chạy trốn về Thái Nguyên, đang điều binh khiển tướng chuẩn bị quyết chiến với Kiến Nô, đả kích tới liên tiếp, các hàng tướng tàn Minh: Tổng binh Mật Vân Đường Thông, Tuần phủ Tuyên phủ Chu Chi Phùng, Tổng binh Tuyên phủ Vương Thừa Dận, tổng binh Đại Đồng Khương Tương, Phó tổng binh Đại Đồng Khương Tuyên lần lượt làm phản, lần lượt dựng cờ hiệu thảo tặc.

Thực lực quân Đại Thuận đã bị suy yếu nghiêm trọng, kế hoạch phản công Bắc Kinh của Lý Tự Thành bỗng tan thành bong bóng.

Tổng binh Đại Đồng Khương Tương tăng cường xuất binh tấn công mạnh Võ Quan, uy hiếp nghiêm trọng sự an toàn của cánh quân Thái Nguyên. Cùng lúc đó, quân Quan Ninh của Ngô Tam Quế cũng từ phía đông Thái Nguyên truy sát tới, tạo thành thế cục chuyển tiếp đột ngột. Thái Nguyên đã trở thành một tòa cô thành, không thể giữ được nữa, Lý Tự Thành chỉ còn cách bỏ thành mà chạy, bại trận trở về Thiểm Tây.

Chưa đầy nửa tháng, lưu tặc lần lượt bị mất đi hai tỉnh Bắc Trực, Sơn Tây, lại cộng thêm Hồng Nương Tử tự lập ở Hà Nam, thế lực lưu tặc nhanh chóng thu hẹp lại ở một góc Thiểm Tây. Điều này khiến cho Trương Hiến Trung "Hoàng đế Đại tây" chiếm cứ ở Tứ Xuyên rất đỗi vui mừng. Y và Lý Tự Thành cuối cùng lại có thể ngồi ngang hàng với nhau rồi, lăn lộn mười mấy năm trời, hai lão ca cũng không có ai mạnh hơn ai.

Đại quân Bát kỳ đánh tới hai tỉnh Bắc Trực và Sơn tây nhanh như vậy, quý tộc hậu duệ của Mãn Thanh mừng rỡ, lần lượt đề nghị Đa Nhĩ Cổn hạ lệnh bắt người cướp của. Trong đầy họ nghĩ vẫn là cướp tiền cướp lương thực, cướp đàn bà, căn bản không hề nghĩ tới việc phải vào làm chủ Trung Nguyên. Nhưng dã tâm của Đa Nhĩ Cổn thì lại không phải như thế, không chút khách khí cự tuyệt ngay đề nghị này.

Dã tâm của Đa Nhĩ Cổn không chỉ dừng lại ở đây.

Chỉ chờ quân Quan Ninh của Ngô Tam Quế phối hợp với đại quân Đa Đạc tiêu diệt lưu tặc Thiểm Tây xong, quân tiên phong của Đại Thanh sẽ hướng tới Hà Nam, Sơn Đông, sau đó dẹp yên thế lực Tiền Minh thống nhất Hà Nam, cuối cùng thống nhất Hoa Hạ! Y tuyệt đối không muốn cục diện Đại Kim và Nam Tống phân chia mà trị như hiện nay tiếp tục tái diễn.

Cuối cùng Cao Kiệt, Lưu Lương Tá cũng đã tới Nam Kinh.

Sự kiện đầu tiên sau khi hai người tới Nam Kinh chính là tới thăm hỏi lão thượng ti Mã Sĩ Anh, thám thính thực hư quan trường Nam Kinh. Mã Sĩ Anh thở dài nói với hai người:

- Các ngươi không nên tới Nam Kinh.

Cao Kiệt, Lưu Lương Tá sợ hãi nói:

- Vì sao?

Mã Sĩ Anh nói:

- Chuyện chẳng phải đã rõ rồi sao? Vương Phác điều các ngươi vào kinh chính là muốn cướp binh quyền trong tay các ngươi!

- Hắn dám!

Cao Kiệt trầm giọng nói.

- Quân đội dưới tay ông đây đều là huynh đệ sinh tử nhiều năm rồi, sao Vương Phác hắn muốn cướp là cướp được chứ.

- Đúng vậy.

Lưu Lương Tá cũng nói,

- Vương Phác dám giữ hai anh em chúng ta lại, mười mấy vạn đại quân trở về sẽ đánh sang sông!

- Các ngươi quá coi thường Vương Phác rồi.

Mã Sĩ Anh thở dài,

- Hắn sớm đã sắp đặt sẵn rồi.

- Sắp đặt?

Cao Kiệt, Lưu Lương Tá bối rối nói,

- Sắp đặt gì?

Mã Sĩ Anh đáp:

- Nội các đã đặt ra sanh lách các võ tướng thăng chức, Ngô Thắng Triệu, Cao Tiến Khố, Lý Thành Đống, Mã Đắc Công, Điền Hùng thủ hạ của các ngươi, còn có Lưu lỗ và, Lưu Hồng Cơ, Lý Hóa Kình thủ hạ của Lưu Trạch Thanh đều được thăng chức làm quan tổng binh. Vương Phác quả thực muốn dìm các ngươi xuống, những người này có thể dẫn quân vượt sông được không?

Cao Kiệt, Lưu Lương Tá kinh hãi nói:

- Chuyện này ....

Vương Phác quả thực là làm như vậy, vậy bọn hắn đúng là sắp bị đại nạn đến nơi rồi!

Cái gì là tổng binh? Đó là tổng trấn một phương, theo thường lệ của Đại Minh, nều triều đình không cử quan văn đốc sư, tổng binh chính là tướng lĩnh quân sự cao nhất. Nếu triều đình thực sự muốn phong những vị tướng kiêu binh mãnh tướng này lên làm tổng binh, vậy Vương Phác giữ Cao Kiệt, Lưu Lương Tá và Lưu Trạch Thanh lại vui nhất là bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ thấy lạ rồi.

Con người cuối cùng vẫn là ích kỷ đấy, có ai muốn đeo gông lên đầu mình đâu?

- Nhưng các ngươi cũng không phải lo lắng.

Mã Sĩ Anh nói,

- Chỉ cần các ngươi không làm chuyện gì khác người, cả đời này chí ít vẫn còn có thể làm phú ông ở Nam Kinh, còn về phần Lưu Trạch Thanh ư? E là kiếp này chạy trời không khỏi nắng rồi.

Cao Kiệt oán giận nói:

- Đốc sư đại nhân, vì sao ông lại không cho người báo một tiếng?

- Đúng vậy.

Lưu Lương Tá cũng chua xót nói:

- Sớm biết như vậy thì không nên tới Nam Kinh rồi.

- Cho người đi đưa tin?

Mã Sĩ Anh bật cười nói,

- Ngươi nghĩ là lão phu không cử người đi ư? Nhưng cả thành Nam Kinh này Vương Phác đã bịt kín như bưng rồi, ngay cả một con ruồi cũng khó mà bay ra được, lão phu luôn cho người đi khắp nơi báo tin đều bị người chặn lại! Vương Phác rất tàn nhẫn, còn tàn nhẫn hơn lão phu tưởng. Lần này đã nằm gọn trong tay hắn, quả không oan chút nào.

Đang lúc nói chuyện, quản gia của Mã Sĩ Anh bước vào bẩm báo:

- Lão gia, Trương công công tới, nói là muốn triệu kiến hai vị tướng quân vào cung kiến giá.

- Thấy chưa.

Mã Sĩ Anh lắc đầu nói,

- Người của Vương Phác tới rồi.

Cao Kiệt, Lưu Lương Tá đi ra khỏi phủ đệ của Mã Sĩ Anh, chỉ thấy ngoài cổng đã có thị vệ đứng đầy rồi, nhìn như là tới nghênh tiếp hai vị trượng phu. Người tinh ý nhìn là biết là cử người tới giám sát Cao Kiệt, Lưu Lương Tá. Bắt đầu từ bây giờ, Cao Kiệt, Lưu Lương Tá đã bị mất đi tự do của mình.

Đại bản doanh Yến Tử Cơ, phòng thiêm áp.

Vương Phác đang mở cuộc họp quân sự, năm vị tổng binh Mặt Sẹo, Triệu Tín, Đường Thắng, Trương Hòa Thượng, Hoàng Đắc Công tới tham gia, ngoài ra còn có tham tướng Thi Lang, tham quân Chân Hữu Tài, Phương Dĩ Trí, Tống Ứng Tinh đều tới tham dự cuộc họp, đại quân xuất chinh cần chuẩn bị các mặt như: Tình báo, quân đội, hậu cần, lương thảo, quân nhu. Không chỉ đơn giản là đưa mấy vạn người đi ra ngoài một chuyến.

Nếu không có công tác chuẩn bị chu đáo, vội vàng thống lĩnh đại quân xuất chinh thì không thể tưởng tượng được. Điều này dù sao cũng là tác chiến trên lãnh thổ Đại Minh, quân đội Vương Phác không thể ăn hôi theo lưu tặc được, càng không thể học theo Kiến Nô hút mồ hôi nước mắt của nhân dân được!

Trên tường treo một tấm bản đồ địa hình quân sự, mặc dù đây chỉ là một tấm bản đồ toàn quốc không rõ ràng, nhưng tốt xấu cũng đã có hình dáng của tấm bản đồ hiện đại, không giống tấm bản đồ trước đây của nhà Minh. 13 tỉnh 2 kinh thành của triều Đại Minh đều nằm trong một ô vuông, ngoài ra còn có hai con sông lớn Trường Giang, Hoàng Hà chảy thành hai đường thẳng tắp.

Vương Phác cầm cây gậy chỉ lên tấm bản đồ nói:

- Theo nguồn tin tin cậy, Sấm tặc đã thất bại quay về Thiểm Tây, Hồng Nương Tử ở Hà Nam cũng đã tách ra khỏi Sấm tặc ra lập riêng rồi. Tổng binh Đại Đồng Khương Tương, Tổng binh Mật Vân Đường Thông và Tổng binh Tuyên phủ Vương Thừa Dận vốn đều đã làm phản đầu hàng động Sấm tặc những cũng đã phản chiến rồi. Tình hình hiện nay của lưu tặc có thể nói một câu khái quát, đó chính là binh bại như núi đổ rồi!

Đường Thắng cảm khái nói:

- Mới qua vài ngày, không ngờ Sấm tặc bị bại nhanh đến thế!

- Đây chính là tường đổ mọi người đẩy thêm!

Vương Phác nói.

- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Kiến Nô và quân Quan Ninh của Ngô Tam Quế sẽ tấn công Thiểm Tây trong vòng 2 tháng nữa, lưu tặc mỏi mệt, bại vong là điều sớm muộn mà thôi!

Triệu Tín nói:

- Tướng quân, sau khi lưu tặc bại vong, Kiến Nô và quân tiên phong của Ngô Tam Quế chắc chắn sẽ chuyển hướng tới Giang Nam.

- Ừ, Triệu tổng binh nói rất chính xác.

Vương Phác quay đầu lại nhìn Triệu Tín, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng, tên Triệu Tín này càng ngày càng có tầm nhìn chiến lược, xem ra đã có thể độc chắn một phương rồi.

*****

- Sau khi Kiến Nô thu phục hoàn toàn lưu tặc, bước tiếp theo sẽ chuyển sang tấn công Giang Nam, tới khi đó chúng ta sẽ độc lập đối mặt với liên quân Kiến Nô và Ngô Tam Quế, tình thế bất lợi cho chúng ta, cho nên trước tiên chúng ta phải đánh đòn phủ đầu trước, nhân lúc Kiến Nô còn chưa tiêu diệt hết lưu tặc mà xuất binh bắc phạt, ép Kiến Nô phải rút lại, mặc dù lưu tặc đáng chết rồi, nhưng bây giờ bọn chúng vẫn chưa thể bại hoàn toàn được!

Mặt Sẹo hào hứng nói:

- Quá tốt rồi, rốt cuộc phải xuất binh thế nào?

Ánh mắt Vương Phác quay sang Chân Hữu Tài, hỏi:

- Hữu Tài, trong kho quân giới hiện còn bao nhiêu súng kíp?

Trong thời gian gần đây, Vương Phác không phải là bận đi Bắc Kinh cứu người, mà chính là bận lục đục với cùng Phục Xã Đông Lâm, còn có Mã Sĩ Anh, Cao Hoằng Đồ, việc sản xuất quân giới của xưởng công binh còn huấn luyện lính mới, hắn căn bản không chú ý tới, cũng may xưởng công binh đã có Chân Hữu Tài quán xuyến rồi, việc huấn luyện tân binh lại có điều lệnh nghiêm khắc, điều này không có gì khó khăn.

Chân Hữu Tài đáp:

- Bẩm tướng quân, hiện nay kho quân giới có khoảng hơn 9000 súng kíp, long vương pháo hơn 50 ngàn quả, đạn xác giấy hơn một triệu hai trăm ngàn viên, có thể trang bị cho khoảng 2 hỏa thương doanh rồi.

Vương Phác bỗng nhớ tới hỏa thương kiểu mới, hỏi:

- Súng nòng sau đâu? Có bao nhiêu chiếc?

Chân Hữu Tài lộ vẻ xấu hổ, cúi đầu đáp:

- Súng nòng sau do vì công nghệ gia công yêu cầu tương đối cao, cần phải có máy khoan thủy lực gia công nòng súng mới được, nhưng hiện nay vẫn chưa tìm được xưởng công binh phù hợp, cho nên không sản xuất được nhiều, ty chức vô năng, xin tướng quân thứ tội.

- Chuyện này sao trách ngươi được?

Vương Phác nói.

- Nhưng việc chọn xưởng công binh cũng rất gấp rồi, ta nghe nói ở Kiến Đức Chiết Giang núi cao nước đầy, ngươi có thể cùng Tống tiên sinh, Phương tiên sinh tới bên đó xem thực địa thế nào, liệu có dựng được một bờ đê vây lấy thành một hồ nước nhân tạo, sau đó xẻ kênh dẫn nước, đó chẳng phải là đã giải quyết được vấn đề thủy lực rồi sao?

- Vâng.

Chân Hữu Tài cung kính đáp.

- Ty chức nhất định sẽ làm theo.

Mặc dù đằng sau Vương Phác và Chân Hữu Tài tư giao rất tốt, nhưng trước mặt người khác Chân Hữu Tài vẫn rất đúng mực, Vương Phác cũng không so đo tính toán những chuyện này, nhưng Chân Hữu Tài lại không thể không biết nặng nhẹ.

Vương Phác lại hỏi:

- Pháo đâu? Hồng Di đại pháo phỏng chế chưa?

Chân Hữu Tài nhìn về phía Tống Ứng Tinh, câu hỏi này sẽ do Tống Ứng Tinh trả lời.

Tống Ứng Tinh đứng dậy, trước tiên chắp tay vái chào Vương Phác, sau đó đáp:

- Tướng quân, xưởng đúc pháo đã phỏng chế hai khẩu Hồng Di đại pháp, và cũng đã mua thuốc pháo nhét vào trong như đại pháo của Tây Dương, sau cùng khi thử thì lại nổ mất nòng, vì vậy có thể thấy địa chất tinh sắt của Đại Minh chúng ta sản xuất không tốt bằng Tây Dương.

Bắt đầu từ cuối thế kỷ thứ 16, thế giới Phương Tây do vì sự giao tranh liên tục giữa các nước, đã đề cao cuộc cách mạng khoa học quân sự, tới giữa thế kỷ thứ 17, kỹ thuật luyện thép, đúc pháo, súng ống đã vượt qua Đại Minh, nhưng Đại Minh khi đó vẫn còn đứng trước Phương Tây.

Vương Phác cau mày nói:

- Có phương pháp cải tiến không?

- Có.

Tống Ứng Tinh gật đầu đáp.

- Phải cải thiện tính chất của tinh sắt, chính là giảm tạp chất bên trong, mà nắm được phương pháp luyện than đá có thể luyện than đá thành than luyện, lợi dụng loại than luyện này làm nguyên liệu, sau đó sử dụng thêm phương pháp nung sắt là có thể luyện được thành loại thép tốt nhất.

- Hay!

Vương Phác nghe vậy mừng rỡ nói.

- Trước tiên hai vị cố gắng nghiên cứu rộng hơn, cần giúp đỡ, cần ngân lượng, cần nhân công đều có thể tìm Hữu Tài. Hữu Tài không làm được các vị có thể tìm Tôn Các Lão, những người này đều không có vấn đề gì, ta chỉ cần các vị nghiên cứu chế tạo ra loại thép cứng nhất, nghiên cứu chế tạo ra loại vũ khí tốt nhất!

Tống Ứng Tinh và Phương Dĩ Trí đồng thời chắp tay đáp:

- Tại hạ lĩnh mệnh.

- Được, bây giờ hãy trở về chuyên tâm công việc.

Vương Phác phẩy tay ra hiệu cho Tống Ứng Tinh, Phương Dĩ Trí ngồi xuống, nói tiếp:

- Trong kho quân giới có hơn 9000 súng kíp và hơn 50 ngàn quả long vương bào, điều này quyết định quy mô bắc phạt lần này. Chúng ta có thể huy động hai hỏa thương doanh và một pháo doanh, cộng thêm ba trường thương doanh và hai phụ binh truy trọng doanh, tổng lực lượng là bốn vạn người!

Ánh mắt Mặt Sẹo toát lên vẻ hưng phấn, bốn vạn người đó chính là trận đánh lớn rồi!

Ánh mắt Vương Phác sáng quắc liếc qua một lượt các chư tướng, bỗng quát:

- Chư tướng nghe lệnh!

Mặt Sẹo, Triệu Tín, Đường Thắng, Trương Hòa Thượng, Hoàng Đắc Công, Thi Lang ngoài ra còn có Chân Hữu Tài, Tống Ứng Tinh, Phương Dĩ Trí cùng đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Vương Phác.

- Hoàng Đắc Công.

- Có.

- Thống lĩnh thủy quân Nam Kinh phong tỏa Trường Giang.

- Vâng.

- Thi Lang.

- Có.

- Thống lĩnh thủy quân Trấn Hải theo đường sông Vận Hà vận chuyển pháo doanh, truy trọng doanh tiến thẳng tới Dương Châu.

- Vâng.

- Trương Hòa Thượng.

- Có.

- Thống lĩnh Bạch Liên doanh trước tiên xuất binh ra khỏi An Khánh, nghiêm mật thị sát quân độisở bộ Võ Xương Tả Lương Ngọc.

- Vâng.

- Triệu Tín.

- Có.

- Đóng giữ Nam Kinh, 70 ngàn lính mới tại đại doanh Yên Tử Cơ sẵn sàng xuất chinh bất cứ lúc nào.

- Vâng.

- Mặt Sẹo, Đường Thắng.

- Có.

- Thống lĩnh hỏa thương doanh, trường thương doanh men theo hai bờ Vận Hà tiến tới Dương Châu.

- Vâng.

Chờ chư tướng và đám người Chân Hữu Tài đi rồi, Vương Phác mới quay ra phía sau tấm bình phong nói:

- Như Thị, Khinh Yên, các nàng ra đi.

Bóng hình xinh đẹp lóe lên, Liễu Như Thị và Liễu Khinh Yên đã đồng thời đi ra từ phía sau bức bình phong.

Thân là thư ký quân vụ và thư ký tình báo của Vương Phác, Liễu Như Thị, Liễu Khinh Yên vốn nên dự cuộc họp quân sự hôm nay, nhưng Vương Phác lo là các tướng lĩnh dưới trướng mình không chịu nổi sự cám dỗ của sắc đẹp. Đặc biệt là Liễu Khinh Yên, yêu nữ này quả thực chính là hồ ly tinh làm khuynh đảo chúng sinh, có ả ở đây, cuộc họp quân sự này sao tiến hành được?

Liễu Khinh Yên lắc lư vòng eo thon đi tới trước mặt Vương Phác, cũng mặc kệ Liễu Như Thị mà vươn cánh tay ngọc ra ôm lấy cổ Vương Phác, sau đó ghé sát tai Vương Phác và nói với giọng hết sức mờ ám:

- Phò mã gia, ngài quả thực càng ngày càng giống Tào Tháo rồi ư?

Trong đôi mắt đẹp của Liễu Như Thị bất giác toát lên tia hờn giận, nhưng đã nhanh chóng trở lại trạng thái bình tĩnh, trong lòng thầm nghĩ nàng không phải là phu nhân của Vương Phác, cũng không phải là tiểu thiếp của hắn ta, mà lại phải ghen tức sao? Cứ xem như là ghen đi, chẳng phải còn có Viên Viên muội, Tiểu Uyển muội muội và Nộn Nương muội muội rồi sao?

- Bốp!

Một tiếng giòn tan vang lên, Vương Phác vỗ một cái lên chiếc mông cong tròn trịa của Liễu Khinh Yên. Đương nhiên hắn biết Liễu Khinh Yên đang có tâm ý gì? Tiểu yêu nữ này đã coi Liễu Như Thị như tình địch, chứng tỏ sức mạnh của mình.

- Ui da.

Liễu Khinh Yên kêu lên một tiếng, cười phóng đãng nói:

- Phò mã gia, ngươi dám ra tay sao?

Liễu Như Thị không kìm nổi liền liếc nhìn qua, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác mất mát.

- Đừng gây chuyện nữa.

Vương Phác hung hăng liếc nhìn Liễu Khinh Yên.

Liễu Khinh Yên mới thu lại vẻ cợt nhả một chút, quay lại cười với Liễu Như Thị, quyến rũ nói:

- Như Thị muội, tỷ chính chỉ là muốn đùa với muội chút thôi, muội đừng hiểu lầm nhé, hi hi.

Liễu Như Thị cười thản nhiên, có thật hay không.

- Vậy ... các nàng nói chuyện chính sự đi.

Liễu Khinh Yên quay lại liếc Vương Phác một cái, sau đó uốn éo vòng eo nhỏ biến mất phía sau tấm bình phong.

Lúc này Liễu Như Thị mới liếc mắt với Vương Phác, nói:

- Hầu gia, Viên Viên muội tử rất khoan dung độ lượng, chàng không nên để muội ấy chịu ấm ức mới phải.

- Khụ, chuyện này ....

Vương Phác đỏ mặt lên, chuyển đề tài.

- Tình hình quân địch hiện nay không nói những chuyện này nữa, binh mã 3 trấn Dương Châu, Hoài An, Phượng Dương nhất định phải được bố trí ổn thỏa, nếu không rất có thể khiến cho 4 phủ Giang Bắc sa vào chiến loạn, khiến cho dân chúng Giang Bắc rơi vào cảnh binh đao, nàng có phương án gì không?

Liễu Như Thị đã không còn vẻ mặt chế nhạo nữa, nghiêm mặt nói:

- 3 trấn Giang Bắc thì thực lực của Cao Kiệt mạnh nhất, có gần 100 ngàn đại quân, thực lực của bên Lưu Lương Tá yếu hơn, cũng có 60 ngàn quân, thực lực bên phía Lưu Trạch Thanh yếu nhất, chỉ có hơn 30 ngàn người, cho nên muốn chỉnh đốn 3 trấn Giang Bắc thì cần phải bắt đầu từ phía bên Cao Kiệt, chỉ cần Cao Kiệt quy thuận rồi, việc chỉnh đốn bên phía Lưu Lương Tá và Lưu Trạch Thanh dễ dàng hơn.

Vương Phác nói:

- Làm thế nào mới có thể khiến cho 3 trấn Giang Bắc quy thuận.

Liễu Như Thị nói:

- Nếu muốn 3 trấn Giang Bắc quy thuận, Hầu gia phải ân uy coi trọng như nhau, thưởng phạt phân minh.

Vương Phác nói:

- Sao lại ân uy đều xem trọng, thưởng phạt phân minh?

Liễu Như Thị nói:

- Gọi là ân trọng đều xem trọng, thưởng phạt phân minh chính là nói Hầu gia phải coi tướng sỹ 3 trấn Giang Bắc như tướng sỹ tân binh của đại bản doanh Yến Tử Cơ, thưởng thì cùng thưởng, phạt thì cùng phạt, chừng mực phải thống nhất không được bên trọng bên khinh, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho tướng sỹ 3 trấn Giang Bắc quy thuận được.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-335)


<