Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 178

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 178: Bán đấu giá phụ nữ Kiến Nô
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Siêu sale Shopee

Khi hai người đàn ông áo gấm vội ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai bóng hình xinh đẹp đã thướt tha bước ra từ hậu đài.

Cô gái bên trái mặc áo bào Mông Cổ, cô bên phải mặc sườn xám Kiến Nô, đều không giống trang phục của phụ nữ Đại Minh, có điều vóc dáng của hai cô gái này đẹp không còn gì để nói, chỗ cần nhô ra đều nhô, cần vểnh thì vểnh, cần mịn cũng đủ mịn, đặc biệt là cô gái mặc sườn xám Kiến Nô bên phải, trong hành động đều toát ra vẻ quyến rũ.

Hai người đàn ông áo gấm sau khi nhìn rõ diện mạo của hai cô gái ăn mặc khác thường này, lập tức biến sắc mặt.

Một người nói:

- Quả nhiên là các nàng.

Người kia nói thêm:

- Xem ra lo lắng của chúng ta là có lý, Giáo chủ tám, chín phần mười đã trở thành của riêng của Vương Phác rồi.

Một tên lại nói:

- Đúng vậy, chả trách Giáo chủ muốn phái người của Vương Phác tới Trừ Châu luyện binh cho Thánh giáo, xem cái cách tên khốn đó luyện binh ở Trừ Châu, rõ ràng là muốn huấn luyện toàn bộ giáo chúng của Thánh giáo trở thành binh lính trung thành với Vương Phác, giáo chủ muốn đem cả Thánh giáo này tặng cho Vương Phác làm của hồi môn của người rồi.

Tên kia nói:

- Chúng ta tuyệt đối không được trơ mắt nhìn giáo chủ và Thánh giáo bị hủy hoại trong tay Vương Phác, tuyệt đối không!

Bỗng nhiên, hậu đài đã vang lên tiếng trống nhạc ầm ầm, gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người đàn ông.

Tiếng trống nhạc này không phải tiếng đàn sáo du dương, mà là tiếng trống nhạc của những khí mãnh như trống, chiêng, não bát khi gõ phát ra âm thanh khiến nhiệt huyết của mọi người kích động, trong tiếng trống nhạc trào dâng, hai cô gái kia đã vặn eo lắc mông, bước những bước gió xuân xinh đẹp tới phía trước sân khấu hình tròn.

Chỉ nghe tiếng trống "tùng" một cái, hai cô gái trên sân khấu đồng thời nhẹ nhàng xoay người, quay lưng lại khách phong lưu bên dưới, sau đó kiễng mũi chân, nghiêng thân trên về phía trước, rồi bắt đầu đong đưa theo tiếng trống nhạc.

Vừa đong đưa vừa giả bộ định cởi quần áo trên người xuống, rất là khêu gợi.

Đám khách phong lưu dưới sân khấu liền nhao nhao kêu lên ầm ĩ.

Tiếng trống nhạc bỗng nhiên bắt đầu dồn dập hơn, mông hai cô gái cũng đong đưa ngày một gấp hơn, bỗng nhiên, bàn tay nhỏ nhắn khẽ nhấc chiếc áo bào Mông Cổ mỏng dính trên người và áo sườn sám Kiến Nô xẻ đến thắt lưng lên, khách phong lưu bên dưới đều nín thở, chờ đợi thưởng thức cảnh xuân mê người kia.

Dưới ánh mắt mong chờ chăm chú của đám đông, cô gái mặc áo bào Mông Cổ và cô mặc sườn xám Kiến Nô quả thực có vén lên, tiếc là họ buông xuống rất nhanh, che lấp lại cảnh xuân mê người đó, đám khách phóng đãng bên dưới lập tức thất vọng thở dài.

Tuy nhiên ai cũng đã bị khơi gợi tâm tình đong đưa, dục vọng rừng rực.

Đúng lúc này, một gã người hầu mặt mũi thanh tú, áo xanh mũ nồi không để lỡ cơ hội chạy tới trước sân khấu, cao giọng nói:

- Các vị gia, có ai muốn bỏ ra trăm lượng bạc? Chỉ cần có người chịu bỏ ra một trăm lượng bạc, tiểu nhân sẽ có thể làm cho quần áo trên người hai cô nương kia đều cởi hết ra, khi đó sẽ được nhìn thấy sắc đẹp muốn xem rồi.

- Số tiền này ông đây sẽ trả!

Gã người hầu vừa dứt lời, đã có khách phong lưu nhiều tiền thế lớn đứng lên, bảo thuộc hạ đem hai nén bạc ròng, mỗi nén năm mươi lạng lên sân khấu, hôm nay có mặt rất nhiều danh lưu huấn thích ở Nam Kinh, trong trường hợp như vậy ném phát trăm lượng bạc rõ ràng là thích chơi trội, đàn ông chẳng phải thích thế sao?

Gã người hầu mặt mày hớn hở phất tay ra hiệu về phía hậu đài.

Tiếng cổ nhạc đột nhiên dừng lại két một tiếng, tiếng đàn sáo bỗng vang lên, trong âm thanh mê mị khiến mọi người ý loạn tình mê, hai cô gái trên sân khấu bắt đầu uốn éo như rắn, tư thế đó đúng là vừa nổi bật vừa mê người, trong sự uốn éo khiến người ta sôi sục huyết khí, áo bào Mông Cổ và áo sườn xám đã từ từ được cởi ra.

Khi áo của họ cuối cùng được cởi ra, hai thân thể mềm mại trắng nghền hiện ra trước mắt đám khách phong lưu, điểm không đẹp duy nhất là sau khi cởi bỏ váy áo, họ mới phát hiện trên người hai cô gái này còn mặc yếm và váy ngắn, vẫn không nhìn được thấy cảnh xuân mà bọn họ tha thiết ước mơ.

Gã người hầu lại nói:

- Các vị gia có thể còn chưa biết, hai cô gái Kiến Nô này là tỷ muội thân thiết. Vì thế, đêm nay vị nào có thể độc chiếm ngao đầu thì hai cô gái này đều thuộc về người đó, uyên ướng hí thủy, nhũ dung giao hòa hay nhân gian trên trời, muốn chơi gì được nấy!

Có khách phong lưu lớn tiếng hỏi:

- Nói nghe hay lắm, ai biết được hai cô gái này có thật hay không?

- Không thể giả được.

Gã người hầu đáp:

- Tháng mười năm ngoái, hai cô gái này từng bị diễu phố ở Nam Kinh, tin tức rằng không ít người ở đây từng thấy họ, các vị cứ lên đây phân biệt, nếu nhận ra hai cô gái này là giả, ông chủ của chúng tôi đã nói rồi, bồi thường cho người đó năm ngàn lượng bạc ròng!

Lập tức có người liền tiến lên sân khấu để nhận mắt, vừa nhìn quả nhiên đúng là hai cô gái Kiến Nô bị diễu phố năm ngoái.

Lại có khách phong lưu nói khích:

- Vậy như thế nào mới được độc chiếm ngao đầu?

- Rất đơn giản.

Gã người hầu nói:

- Tiêu Dao Tiên Cảnh chúng tôi sẽ đưa ra giá bắt đầu, sau đó các vị gia có mặt ở đây có thể tranh nhau tăng giá, muốn tăng bao nhiêu thì tăng, cuối cùng ai ra giá cao nhất thì sẽ độc chiếm! Tối nay sẽ được thỏa thích hưởng thụ sự phục vụ của hai cô gái Kiến Nô này, giờ tiểu nhân tuyên bố, giá khởi điểm của hai cô gái này là... năm trăm lượng bạc ròng!

- Ta trả sáu trăm lượng!

Tiếng gã người hầu vừa dứt, một lão quan từng làm Tri phủ mấy kì, giờ đã bãi quan lưu ngụ đứng lên trả giá.

- Ta trả tám trăm lượng!

Lão quan vừa dứt lời, một thương nhân đồ sứ đã đứng dậy hòa vào.

- Ta trả một ngàn lượng!

Thương nhân đồ sứ vừa dứt lời, lại có thương nhân buôn trà đứng lên đáp cùng.

- Ta trả một ngàn năm trăm lượng!

Lại có thương nhân tơ lụa đứng lên trả giá.

Hậu duệ của Vương Từ Đạt ở Trung Sơn, nhị đệ của Ngụy quốc công Từ Hồng Cơ là Từ Thanh Quân đứng dậy hô:

- Ta trả hai ngàn lượng!

Dứt lời đám đông hoàn toàn yên ắng, trong lúc Từ Thanh Quân đang vênh mặt, cực kỳ đắc ý thì đệ đệ của Kiến An Vương Chu Thống Phả và Trấn quốc Trung úy Chu Thống Nhuệ trả giá:

- Tiểu vương muốn trả năm ngàn lượng!

Lần này không còn ai dám kêu giá, kể cả có người đưa ra được giá cao hơn, nhưng cũng không dám cướp với Chu Thống Nhuệ.

Gã người hầu áo xanh thấy không còn ai tăng giá nữa, liền cao giọng nói:

- Tiểu nhân chúc mừng Chu gia độc chiếm ngao đầu, tối nay hai cô gái Kiến Nô này là của ngài, ngài muốn chơi thế nào thì chơi, Tiêu Dao Tiên Cảnh đã chuẩn bị phòng tốt nhất cho ngài, Chu gia mời theo tiểu nhân.

Tổng đốc hành dinh, hoàng thành Nam Kinh.

Vương Phác đi nhanh vào thư phòng của Truyền Đình Thư, hỏi:

- Cha, cha tìm con?

Tôn Truyền Đình vẫy tay nói:

- Lại đây, ta có việc bàn bạc với con.

Vương Phác đi đến trước mặt Tôn Truyền Đình ngồi xuống, hỏi:

- Chuyện gì?

Tôn Truyền Đình lấy ra mật chỉ của Sùng Trinh Đế, đưa cho Vương Phác:

- Ban nãy Vạn tuế gia có gửi một mật chỉ khẩn cấp, sắc lệnh cho vi phụ san ra một trăm vạn lượng từ số tiền một trăm tám mươi vạn lượng truy thu được của lũ hải tặc, lập tức áp tải tới kinh thành.

- Cái gì?

Vương Phác kinh ngạc, vội la lên:

- Việc này làm sao Vạn tuế gia biết?

*****

Tôn Truyền Đình nói:

- Vạn tuế gia biết chuyện này là điều không hề lạ, dù sao chúng ta mới vừa đến Nam Kinh, cơ sở còn mỏng, hơn nữa gần hai trăm vạn lượng bạc không phải là con số nhỏ. Con lại dùng chiến thuyền và tướng sĩ của thủy sư, trong đó sẽ khó tránh khỏi có tai mắt của Xưởng Vệ, để lộ tin tức cũng là lẽ thường tình.

Vương Phác gật đầu:

- Điều này cũng đúng.

Tôn Truyền Đình nói tiếp:

- Con nói xem việc này nên làm thế nào, cho hay không cho?

Vương Phác nghe vậy mừng thầm trong lòng, Tôn Truyền Đình sau khi nhận được mật chỉ của Sùng Trinh Đế không lập tức tuân chỉ áp giải bạc này, mà tìm hắn đến bàn bạc có nên cung cấp số bạc này hay không, đây rõ ràng là dấu hiệu tốt, chứng tỏ những lời Vương Phác nói trước kia đã có tác dụng, Tôn Truyền Đình đang ngầm thay đổi rồi.

Vương Phác không đáp mà hỏi ngược lại:

- Cha, ý của người thế nào?

Tôn Truyền Đình nghĩ một lát mới nói:

- Nếu theo ý của vi phụ, bạc phải cấp, nhưng không thể cho nhiều như thế.

Vương Phác liền gật đầu nói:

- Vậy người nói xem, cho bao nhiêu là hợp lý?

Tôn Truyền Đình bùi ngùi nói:

- Mấy năm nay vạn tuế gia cũng đủ khó khăn, muốn duy trì kinh đô to lớn đó quả không dễ, chi bằng cấp năm mươi vạn lượng đi?

- Hai mươi vạn lượng, nhiều hơn một lượng cũng không cho!

Vương Phác trầm giọng nói:

- Hơn nữa phải nói rõ với Vạn tuế gia, hai mươi vạn lượng bạc này sẽ khấu trừ vào thuế phú cần nộp sang năm.

- Con...

Tôn Truyền Đình tức giận:

- Làm như thế không phải quá đáng sao?

- Quá đáng?

Vương Phác cười nhạt nói:

- Lẽ nào cha muốn dùng bạc để đổi lấy thanh danh trung thành với vua? Vậy con muốn hỏi cha, cho triều đình bạc rồi, chúng ta không có bạc để mộ binh luyện quân, tới khi đó không luyện được lính mới, Đại Minh mất nước, Đại Hán bị tiêu diệt. Trách nhiệm này ai sẽ gánh chịu đây?

Tôn Truyền Đình nhíu mày suy nghĩ một lát, khẽ hỏi:

- Thật sự không thể cấp thêm một chút nữa sao?

- Cha nói đi.

Vương Phác tức giận nói.

- Cục Hỏa dược, phường binh khí mở rộng xây dựng, chiêu mộ nhiều thợ thủ công như thế phải trả tiền công? Mua pháo thần công, Hồng Di đại pháo, xây dựng doanh pháo còn cần bạc? Mua sắt, a xít sun phu ric, than củi, đất quặng ni tơ rát ka li cũng cần bạc?

- Tướng sĩ thủy sư tiêu diệt cướp biển cũng phải ban thưởng bạc? Tướng sĩ thủy sư chết trận phải trả tiền an ủi? Còn cả đại doanh Yến Tử Cơ đang trong kế hoạch xây dựng cũng cần số lượng lớn bạc! Còn quên chưa nói, để không làm cho các Vệ Sở gây binh biến, còn phải quăng bạc cho chúng nữa... Chỗ nào cũng đều cần đến bạc, một trăm tám mươi vạn lượng bạc này nhiều nhất cũng chỉ chống cự được ta đến năm tháng, triều đình nếu muốn nữa, chúng ta làm sao bây giờ?

- Ôi!

Tôn Truyền Đình thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Vậy thì cấp hai mươi vạn lượng đi, vi phụ sẽ thỉnh tội với Vạn tuế gia.

Vương Phác nói:

- Vậy là được rồi.

Tôn Truyền Đình lại nói:

- Bây giờ nói chuyện của con, nghe nói Tiêu Dao Tiên Cảnh của con đã khai trương rồi?

- Khai trương rồi ạ.

- Tiền thu thế nào?

- Coi như không tệ, hai ngày đầu bình quân mỗi ngày thu được năm ngàn lượng, hôm nay có diễn trò hay, ước tính có thể thu được một vạn lượng trở lên.

- Không tồi nhỉ.

Tôn Truyền Đình chắc lưỡi hít hà.

- Mỗi ngày một vạn lượng thì một năm chẳng phải sẽ có hơn ba trăm vạn lượng?

- Đó là điều không thể.

Vương Phác lắc đầu:

- Đợi sau khi sự hào hứng mới mẻ với con gái Kiến Nô của đám nhà giàu vừa có tiền lại nhàn rỗi kia qua đi, tiền sẽ không dễ kiếm thế, con đã tính toán thử, sau khi khấu trừ các khoản chi, Tiêu Dao Tiên Cảnh một năm nữa có thể tích góp được khoảng năm mươi vạn lượng.

- Chuyện tốt.

Tôn Truyền Đình nói.

- Dù sao số bạc này chúng ta không kiếm, thì sớm muộn cũng bị những sở quán Tần lâu ở bên bờ sông Tần Hoàn và thuyền hoa rực rỡ trên sông kiếm mất, số bạc này nếu thuộc về bọn họ cũng chả có tác dụng gì, còn nếu cho chúng ta còn có thể luyện binh cho triều đình, còn dùng để sung làm lương bổng, mặc dù thanh danh của nghề này không tốt, nhưng ta ủng hộ con.

Câu nói này của Tôn Truyền Đình xem như đã nói trúng lòng Vương Phác.

Theo Vương Phác, "Hoàng đổ độc" thực ra không phải mãnh thú hồng thủy, mà gọi là có nhu cầu thì có thị trường, chỉ cần có khách làng chơi, dân cờ bạc và hút thuốc còn tồn tại thì thanh lâu, đổ quán và thuốc lá sẽ có đất sinh tồn, vì thế một mực phong sát cũng không phải là cách tốt, chỉ có khéo léo dẫn dắt, lập ra khu đèn đỏ chuyên biệt mới là hành động sáng suốt.

Lập nên khu đèn đỏ còn có lợi ích, đó là chính phủ sẽ thu được tiền thuế lớn.

Đương nhiên, mượn đổ quán để cho vay nặng lãi, buôn lậu thuốc phiện, hút thuốc phiện là không được, hành vi này phải kiên quyết đả kích.

Cũng may Đại Minh ở thế kỷ mười bảy không có thuốc phiện, Vương Phác không cần lo lắng vấn đề này, còn việc kinh doanh quán đánh bạc có thể sẽ khiến dân thường gặp họa, đó hoàn toàn không phải là việc Vương Phác có thể khống chế được, kể cả Vương Phác không nhảy vào thì quán đánh bạc khi đó cũng tồn tại rất nhiều, những người mê muội đánh bạc vẫn sẽ mê muội như thế.

Tinh xá ở hậu viện của Tiêu Dao Tiên Cảnh.

Đã là lúc rạng sáng nhưng đèn trong tinh xá vẫn còn sáng, đây là nơi ở tạm thời của Bạch Liên Giáo chủ, bởi vì không tìm được người thích hợp nên Vương Phác trước tiên đành để cho Bạch Liên Giáo chủ làm đại trưởng quầy của Tiêu Dao Tiên Cảnh, may mà đại trưởng quầy như cô chỉ cần ngồi sau màn, không cần xuất đầu lộ diện, nếu không chắc chắn sẽ khiến đám khách phong lưu kia xôn xao.

Vương Phác mệt mỏi cả ngày, lúc này đang nằm trên xích đu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bạch Liên Giáo chủ tay cầm sổ nhẩm tính:

- Hôm nay tổng cộng đón hai trăm linh sáu vị khách, trong đó một trăm ba mươi sáu vị muốn nhân gian trên trời, bảy mươi người còn lại muốn nhũ dung giao hòa, biểu diễn múa thoát ý ở tầng hai diễn liên tục ba đợt, lần nào cũng chật ních, tính cả Bố Mộc Bố Thái, Hải Lan Châu trong đó, số bạc thu về từ thoát y tổng cộng là ba trăm lượng, tiền bao đêm là sáu ngàn lượng, tổng cộng thu được chín ngàn ba trăm lượng.

Vương Phác bỗng mở to hai mắt, thất vọng kêu lên:

- Tiền bao đêm của Hải Lan Châu và Bố Mộc Bố Thái chỉ có năm ngàn lượng? Lũ khốn kiếp này đúng là bủn xỉn, Bố Mộc Bố Thái và Hải Lan Châu dù sao cũng là phi tử của thủ lĩnh Kiến Nô, hơn nữa đều là đại mỹ nhân tuyển chọn cả vạn dặm, lại chỉ trả có năm ngàn lượng?

- Cũng không có cách nào khác.

Bạch Liên Giáo chủ quyến rũ nói:

- Người trả giá là tiểu đệ ruột của Kiến An Vương Chu Thống Phả, Trấn quốc Trung úy Chu Thống Nhuệ! Kể cả có người trả được giá cao hơn, nhưng cũng không dám cướp với y, nhìn ra hai tỉnh Chiết Trực, mấy ai dám đắc tội với Kiến An Vương chứ.

- Bốp.

Vương Phác vỗ nhẹ vào trán, kêu lên:

- Thất sách, sao lại không nghĩ tới tầng này chứ?

- Tên khốn.

Bạch Liên Giáo chủ xinh đẹp nói:

- Ngươi cũng nên biết đủ đi, một ngày đã thu được tám ngàn lượng bạc, đây đúng là một này thu đấu vàng đúng với tên gọi còn gì nữa.

- Ôi.

Vương Phác thở dài, lắc đầu nói:

- Cái nơi này quá lớn, chi tiêu rất nhiều, chút thu nhập này không đủ, xem ra còn phải mở chi nhánh của Tiêu Dao Tiên Cảnh ở Tô Châu, Dương Châu, Hàng Châu, Thiệu Hưng, ngoài ra cũng phải sớm khai trương quán đánh bạc, sẽ có một ngày tiểu đệ phải lũng đoạn sản nghiệp phong nguyệt của Tần Hoài trong mười dặm.

- Hừ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-335)


<