Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 168

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 168: Hải tặc Cố Tam Ma Tử
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Siêu sale Shopee

Buổi sáng ngày kế tiếp, nơi ở minh chủ Phục Xã là Trương Phổ.

Bên trong bao gồm minh chủ Trương Phổ và hơn mười vị chủ chốt của Phục Xã Nam Kinh là Chu Tiêu, Phương Dĩ Trí, Hoàng Tông Hi, Trần Trinh Tuệ, Hầu Phương Vực, Mạo Tích Cương, Ngô Ứng Cơ đều đã tới, đại gia Giang Tả Tiềm Khiêm Ích cũng được mời đến. Tiềm Khiêm Ích là nguyên lão Đông Lâm, đảng Đông Lâm được Phục Xã thừa nhận, vì thế nên Phục Xã rất tôn kính Tiềm Khiêm Ích như lãnh tụ Phục Xã.

Tiềm Khiêm Ích vẫn tham gia những hoạt động của Phục Xã, thực tế lão muốn mượn sự ảnh hưởng của Phục Xã giúp lão lần nữa ra làm quan.

Trương Phổ triệu tập cuộc hộp lần này chủ yếu vì chuyện đêm qua do Mạo Tích Cương gây ra ở Noãn Hương Các, nếu thật sự Mạo Tích Cương làm việc đáng xấu hổ là chơi gái không trả tiền nhất định lão sẽ trục xuất Mạo Tích Cương ra khỏi Phục Xã, nếu Mạo Tích Cương bị người ta hãm hại nhất định lão sẽ thay Mạo Tích Cương lấy lại công đạo.

Trương Phổ hỏi:

- Tích Cương, đêm qua rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Mạo Tích Cương nói:

- Tối qua, học trò vốn muốn nghỉ ngơi nên rủ Triều Tông đến Noãn Hương Các tụ họp, nhưng vừa đến đó có một tiểu tỳ ra nói với tiểu sinh là có Tiểu Uyển cô nương đang đợi trong sương phòng, học trò tin thế liền nhanh chóng theo đến sương phòng, ai ngờ khi vào bên trong căn bản không có Tiểu Uyển cô nương....

Mạo Tích Cương mang việc tối qua gặp phải nói rõ chi tiết.

Một mặt Trương Phổ không tin tưởng Mạo Tích Cương nên quay đầu nhìn Tiềm Khiêm Ích hỏi:

- Nghe nói đêm qua Mục lão ở đó, vừa lúc chứng kiến thấy vụ việc của Tích Cương đúng không?

Tiềm Khiêm Ích gật đầu đáp:

- Tối qua lão phu được Phò mã Đô úy Vương Phác mời đến tham dự tiệc mừng Thái giám Trấn thủ Nam Kinh Trương công công đến nhận chức cùng với tân Phủ doãn Ứng Thiên phủ Ngụy đại nhân nên lúc đó mới có mặt, ta cũng thấy cảnh tượng Tích Cương chịu nhục, sự việc trong Sương phòng lão phu thật sự không hiểu hết, tuy nhiên chuyện sau đó đúng như lời Tích Cương nói.

Trương Phổ định hỏi thêm thì Chu Tiêu một bên đứng dậy nói:

- Sự tình đã quá rõ rồi, việc này chính có người muốn hãm hại Tích Cương, cố ý khiến y chịu nhục ở Noãn Hương Các.

- Sự tình chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Hầu Phương Vực bỗng nhiên nói:

- Tối qua là Tích Cương ngày mai có thể sẽ đến vãn sinh cũng có thể là người khác, có lẽ mưu đồ này đã được dàn sẵn từ lâu, mục đích là bôi xấu thanh danh của Phục Xã chúng ta khiến Phục Xã chúng ta không còn chỗ đứng ở Giang Nam.

Những lời này Hầu Phương Vực vừa nói ra mọi người ai cũng biến đổi sắc mặt, sự tình nếu đúng là như thế thì tính chất vụ việc đã khác hoàn toàn rồi. Nói cách khác Mạo Tích Cương chịu nhục liên quan đến danh tiếng Phục Xã, nếu không lấy lại công đạo cho Tích Cương thì Phục Xã sẽ mất cả thể diện và uy tín.

Mạo Tích Cương quay đầu nhìn Hầu Phương Vực cảm kích vô cùng, y biết Hầu Phương Vực nói thể là vì y.

Hoàng Tông Hi nói:

- Nếu đã như vậy thì cần nói gì thêm chứ? Chúng ta nhanh chóng đến Ứng Thiên Phủ đánh trống kêu oan, để quan phủ điều tra làm rõ là được.

- Thái Xung đừng hồ đồ.

Tiềm Khiêm Ích dậm chân quát mắng:

- Chuyện đã sáng tỏ hay sao? Thật nếu muốn báo quan thì phải có kết quả chi tiết, việc này truyền ra ngoài càng bất lợi cho thanh danh của Phục Xã mà thôi, huống chi việc này là có người cố ý hãm hại Tích Cương, Ứng Thiên Phủ chưa chắc điều tra ra được.

Hầu Triều Tông nói:

- Ý Mục lão nói thế, phía sau chuyện này có người chỉ đạo, ngay cả Ứng Thiên Phủ cũng không dám trêu vào?

Tiềm Khiêm Ích biến sắc, lãnh đạm nói:

- Lão phu không có nói như vậy.

Ánh mắt Hầu Triều Tông chuyển hướng nhìn Trương Phổ nói lớn:

- Minh chủ người nói đi, việc này làm thế nào bây giờ? Là chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không hay vận dụng các mối quan hệ điều tra đến cùng? Tuy nhiên học trò cũng nhắc nhở minh chủ một câu, nếu không để mọi việc rõ ràng chân tướng thì Tích Cương không đồng ý, học trò cũng không đồng ý mà hơn vạn sĩ tử cũng sẽ không đồng ý.

Sắc mặt Trương Phổ lập tức trở nên rất khó coi, Hầu Triều Tông có dũng khí thẳn thắn nói thế với lão khiến lão rất khó chịu, nhưng đối với việc lần này lão không đủ sức, vì Phục Xã nói về bản chất chẳng quá chỉ là một xã đoàn văn học rời rạc, bản thân Trương Phổ chỉ là thành viên của Phục xã, lực kêu gọi sự gắn kết ràng buộc giữa các thành việc vô cùng có hạn.

- Vậy thì.... .

Trương Phổ trầm ngâm một lát nói:

- Việc Tích Cương chịu nhục nhất địch phải điều tra ra manh mối, tuy nhiên ta cũng tán thành suy nghĩ của Mục lão, việc này nếu làm lộ ra ngoài thì bất lợi cho thanh danh của Phục Xã, đối với Tích Cương cũng không có lợi gì, vì thế việc này nên tiến hành âm thầm điều tra.

Ai nghe cũng hiểu được tuy ngoài miệng Trương Phổ nói phải điều tra nhưng thật ra cũng bỏ mặc không giải quyết rồi.

Sắc mặt Mạo Tích Cương xanh mét, Hầu Phương Vực định cãi nữa nhưng Trương Phổ đã đứng lên lớn tiếng nói:

- Mọi việc cứ quyết định vậy đi.

Bên ngoài thành Nam Kinh, chân núi Chung Sơn.

Sâu thẳm trong rừng rậm có hai đám người ven theo con đường nhỏ bìa rừng mà đi, theo hướng Đông Tây đám người này ước chừng khoảng mười mấy người đều là nam nhân cả. Tuy trời lạnh lẽo nhưng họ chỉ khoác vải áo bố ngăn, lộ ra làn da đen nhẻm, vừa nhìn đã biết hàng năm họ sinh hoạt thường niên trên biển rồi.

Từ phía Tây đến đám người đó ước chừng hơn ba mươi người, bình thường giả dạng làm thương nhân đi khắp nơi, người dẫn đầu là nữ nhân mặc trang phục đỏ bó sát, lộ đường cong hoàn mỹ, đáng tiếc chính mảnh lụa đen che khuôn mặt cùng lúm đồng tiền duyên dáng của nàng, không ai có thể nhìn ra được tướng mạo thật sự của nàng.

Trong rừng chỉ có vẻn vẹn một mảnh đất trống, hai đội nhân mã rốt cuộc cũng gặp nhau.

Tây thủ lĩnh mặc trang phục nữ giới chắp tay nói:

- Cố Đại Đương gia.

Đông thủ lĩnh chắp tay đáp lễ:

- Hồng Đại Đương gia.

Cô gái nói:

- Hàng mang đến chưa?

Người đàn ông quay đầu lại khẽ vẫy tay nói lớn:

- Mang đến đây.

Nhanh chóng có tám người đàn ông mang bốn hòm gỗ đến để trên bãi đất trống, dùng khoan sắt cạy mở một hòm gỗ trong đó, người đàn ông thủ lĩnh nói:

- Mời Hồng Đại Đương gia xem, đây đều là vũ khí Tây di hiện đại nhất đấy, súng dài ngắn tổng cộng 180 khẩu, đều là Toại phát thức cả.

Cô gái nói:

- Cố Đại Đương gia quả nhiên giữ chữ tín.

Người đàn ông nói:

- Hồng Đại Đương gia, bạc đâu?

Cô gái quay đầu lại quát:

- Mang đến đây.

Hơn mười người giả dạng thương nhân mamg sáu rương tới, xếp thành hành trên đất trống, sau đó mở thùng ra. Người đàn ông thủ lĩnh giương mắt lên nhìn, chỉ thấy trong rương chứa đầy bạc trắng.

Nữ tử đưa tay chỉ hòm bạc nhẹ nhàng nói:

- Cố Đại Đương gia, mỗi hòm ba ngàn lượng, tổng cộng có sáu hòm, tổng cộng có mười tám ngàn lượng mời ngươi xem qua.

- Tốt!

Người đàn ông thủ lĩnh nói:

- Hồng Đại Đương gia quả nhiên thẳn thắn.

Hai bên trao đổi người lấy hàng người lấy bạc, cô gái bỗng nhiên hỏi:

- Cố Đại Đương gia có biện pháp nào lấy được Tây Di đại pháo không? Là loại có thể bắn ra hoa đạn.

- Tây Di đại pháo có thể bắn bắn ra hoa đạn ư?

Người đàn ông thủ lĩnh kia nói:

- Đó không phải là đồ vật có thể cầm hay xách đi.

Cô gái nói:

- Chỉ cần Cố Đại Đương gia có thể lấy được thì bạc không thành vấn đề.

Người đàn ông thủ lĩnh lại nói:

- Tây Di đại pháo thật không di chuyển dễ dàng, đây không phải vấn đề có bạc là giải quyết được. Tuy nhiên, trong trại lão tử có hai khẩu pháo, đang cho thợ thủ công tìm hiểu có lẽ còn có thể dùng được, Hồng Đại Đương gia nếu muốn ta bán cho ngươi thì mỗi khẩu năm trăm lượng, khi nào cho người tới lấy là được.

Cô gái không cần nghĩ ngợi liền đáp:

- Được, bạc ngày mai sẽ giao cho ngươi, Cố Đại Đương gia khi nào quay về lão trại?

Người đàn ông thủ lĩnh nói:

- Các huynh đệ hàng năm đi khắp biển kiếm ăn, đi một chuyến đến Nam Kinh không dễ dàng chút nào cho nên vào thành một chuyến, Hồng Đại Đương gia, hai chúng ta hai ngày sau sẽ gặp lại.

- Được cứ quyết định vậy đi.

Cô gái nói:

- Hai ngày sau gặp mặt nơi này.

Nam Kinh. tửu quán ở bên đường, Hầu Phương Vực và Mạo Tích Cương đang ăn uống.

Sau khi cuộc họp ở Phục Xã kết thúc, mọi người tự rời đi chỉ có Hầu Phương Vực vẫn đi cùng Mạo Tích Cương, Mạo Tích Cương cảm kích nói:

- Triều Tông, lúc này chỉ có ngươi hoàn toàn nguyện ý bên cạnh ta, những người khác đều sợ mà trốn tránh cả rồi ngay cả Định Sinh không ngờ cũng không chịu gặp ta, ôi thật thế đời khó nói trước, lòng người không biết đâu mà lường.

Hầu Phương Vực nói:

- Thôi không nói đến chuyện đó nữa uống rượu đi.

Bỗng nhiên Mạo Tích Cương nói:

- Triều Tông, ngươi nói xem người hãm hại ta là ai?

- Còn có thể là ai?

Hầu Phương Vực nói:

- Đó rõ ràng là người muốn ngươi mất mặt với Tiểu Uyển cô nương, ngươi nói xem ngoại trừ người đó còn có ai vào đây.

- Hắc.

Mạo Tích Cương hắc một tiếng nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta cũng đoán tên khốn kiếp này.

- Ai chà.

Hầu Phương Vực thở dài cười khổ nói:

- Cho dù biết thì làm gì được hắn chứ? Người ta là Phò mã Đô úy lại là Đề đốc Nam Kinh, trong tay nắm mấy vạn đại quân, còn Tích Cương ngươi thì sao?

- Ta không cam lòng.

Giọng Mạo Tích Cương căm hận nói:

- Ta thật sự nuốt không trôi cơn giận này.

- Không cam lòng thì làm thế nào đây?

Hầu Phương Vực nói:

- Ngay cả Trương Phổ và Tiền Mục lão cũng không dám làm gì hắn, chúng ta đấu gì được chứ, ôi chỉ đáng tiếc cho Tiểu Uyển cô nương nàng chẳng khác dê vào miệng cọp rồi....

- Không thể như thế.

Mạo Tích Cương nghiến răng nói:

- Ta tuyệt không để Tiểu Uyển cô nương như Viên Viên được, tuyệt không thể.

*****

Hai ngươi vừa uống vừa nói chuyện, đột nhiên có hai gã đàn ông bước vào tửu quán.

Một người đàn ông trong lúc vô ý nhìn thấy Hầu Phương Vực và Mạo Tích Cương không khỏi ồ lên một tiếng, gã đàn ông đứng bên cạnh nói:

- Sao thế, đại ca gặp người quen à?

- À.

Gã đàn ông kia nói:

- Thiết Đảm, ngươi đến phía trước tìm hai bao tải đến đây.

Một lát sau Hầu Phương Vực và Mạo Tích Cương cơm rượu no nê, hai ngươi dìu nhau chuẩn bị về nơi trọ, khi đến góc đường vắng vẻ hai bao tải bỗng nhiên từ sau chồm xuống, hai người kinh hãi định hô to thì bị một đòn như trời giáng xuống đầu, chỉ hự một tiếng liền ngất đi.

Khi Hầu Phương Vực và Mạo Tích Cương tỉnh lại, hai người thấy mình nằm trong lều trúc.

- Đây là đâu?

- Có chuyện gì xảy ra, có chuyện gì thế?

Hai người nhìn nhau lo lắng không yên, đúng lúc không hiểu gì bỗng nhiên có hai người hiện ra, hai người đàn ông này giống như hung thần ác sát, Hầu Phương Vực lo sợ không yên nói:

- Các người là ai?

Một người đàn ông to khỏe cười gằn nói:

- Các ngươi không biết ông nhưng ông biết các ngươi, năm trước ở Ngô Giang đã gặp qua các ngươi. Khi đó tin tức Vương Phác mang theo bạc bên mình là các ngươi tiết lộ, chỉ tiếc bố thất thủ không cướp được bạc trong tay Vương Phác.

- Hả?

Hầu Phương Vực kinh hãi nói:

- Ngươi.... . Ngươi chính là Xích cước Trương Tam?

- Ha ha.

Xích Cước Trương Tam cười gằn nói:

- Đúng là ông đây.

Hầu Phương Vực nói:

- Ngươi.... Ngươi muốn làm gì?

- Không làm gì.

Xích Cước Trương Tam cười gằn nói:

- Bố đã không còn kiếm ăn ở Thái Hồ, hiện ta đang hoành hành trên biển lớn, lúc này ta đang thiếu sư gia tính toán, nên thiệt thòi không ít, thế nào, hai ngươi nên suy nghĩ chút chứ? Nếu nguyện ý thì giữ được đầu còn không ta liền cho đầu các ngươi chĩa xuống đất.

Hầu Phương Vực run giọng nói:

- Cái... Cái gì là đầu chĩa xuống đất?

- Ha ha ha....

Xích Cước Trương Tam và người đàn ông phía sau cười ha hả, thật lâu mới ngớt tiếng cười nói:

- Giết người đương nhiên đầu chĩa xuống đất rồi, chưa nghe nói qua à?

- Đừng...

Hầu Phương Vực sợ tới mức ngồi bệt trên mặt đất, vội la lớn:

- Xin hảo hán tha mạng, xin tha mạng.

- Nếu muốn sống rất dễ.

Xích Cước Trương Tam nói:

- Chỉ cần đồng ý làm gia sư của lão tử ta là được.

Mạo Tích Cương Vẫn không nói lời nào, bỗng nhiên nói:

- Được, ta đồng ý.

Xích Cước Trương Tam nói:

- Chà, cuối cùng cũng suy nghĩ thấu đáo rồi.

- Tích Cương, đừng đồng ý.

Hầu Phương Vực vội la lên:

- Tư thông với hải tặc chính bị tội tru di cửu tộc đó, ngươi không thể đồng ý.

Mạo Tích Cương không để ý đến lời nói của Hầu Phương Vực, y nhìn Xích Cước Trương Tam nói:

- Tuy nhiên tại hạ có một điều kiện.

- Điều kiện?

Xích Cước Trương Tam lớn giọng nói:

- Nói xem điều kiện gì?

Mạo Tích Cương nói:

- Các ngươi phải giúp ta mang Đổng Tiểu Uyển ở Hàn Tú Trai đến đây.

- Đoạt nữ nhân?

Xích Cước Trương Tam cười to nói:

- Ha ha ha, việc này đơn giản, bố đồng ý yêu cầu của ngươi.

Mạo Tích Cương nói:

- Đa tạ Trương Đại Đương gia đã đồng ý.

Xích Cước Trương Tam xoay chuyển nói tiếp:

- Tuy nhiên các ngươi là người đọc sách nhiều nên bố không tin các ngươi được, như vầy đi, các ngươi lập cho ta một tờ chứng từ, nếu các ngươi dám bội bạc ta sẽ mang giao cho quan phủ, ha ha, tư thông với thổ phỉ thì tru di mười tộc đấy.

Sắc mặt Hầu Phương Vực và Mạo Tích Cương thoáng biến sắc, thầm nghĩ nếu đã viết giấy thì không có khả năng quay đầu lại, nhưng với tình hình hiện tại không viết giấy có được không? Trừ phi hai người khoanh tay chịu chết, nhưng Hầu Phương Vực và Mạo Tích Cương không có dũng khí này, bọn họ còn trẻ vốn không muốn chết.

Yến Tử Cơ, hành dinh Đề Đốc.

Vương Phác ôm nhẹ thân hình của Trần Viên Viên hỏi:

- Con đâu nàng?

Trần Viên Viên dịu dàng nói:

- Nhũ mẫu bế rồi.

Vương Phác cúi đầu xuống, Trần Viên Viên mắt khép lại, lông mi nàng thật dài vô cùng quyến rũ, bỗng nhiên khóe miệng Trần Viên Viên lại lộ ra nụ cười, không biết nhớ đến chuyện gì khiến nàng vui đến thế, Vương Phác không kìm được đưa tay vuốt nhẹ cằm nàng hỏi:

- Nương tử, nàng đang suy nghĩ gì thế?

Trần Viên Viên nhìn Vương Phác đầy ẩn tình, nàng nhẹ nhàng nói:

- Thiếp đang nghĩ khi Tiểu Uyển muội muội gả vào nhà không biết khi gặp mọi người khiến nàng thẹn đến thế nào.

- Khụ....

Vương Phác ho khan một tiếng nói:

- Nếu không thì không đến Hàn Tú Trai rước nữa.

- Kìa sao lại thế?

Trần Viên Viên mở lớn đôi mắt đẹp lắc đầu nói:

- Tiểu Uyển muội muội cũng đã đồng ý rồi, tướng công người đổi ý nàng ấy sẽ rất đau lòng, còn nữa thiếp cũng có thể nhìn ra được chàng rất thích Tiểu Uyển muội muội đúng không?

Lời này đúng thật Vương Phác không thể phủ nhận được, nữ nhân xinh đẹp nam nhân nào lại không thích chứ?

Tuy nhiên cũng phải nói lại không phải nữ nhân xinh đẹp nào cũng đều phải cưới về làm vợ, nếu không cô nương xinh đẹp trong thiên hạ này không lẽ Vương Phác đều cưới hết sao? Thí dụ như các Hoàng đế qua các triều đại, một người chiếm đoạt nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, nhưng một mình ông ta không thể nào thụ hưởng hết được, có khá nhiều nữ nhân đến già cũng chưa được thấy qua Hoàng đế chớ đừng nói qua việc thử một chút tư vị nam nhân, đây không phải nghiệp chướng sao?

Vương Phác nói:

- Nhưng ta cảm thấy ủy khuất cho nàng, đầu tiên là Nộn Nương giờ lại đến Tiểu Uyển, tướng công ta vốn có nhiều công việc sau này sợ thời gian giành cho nàng cũng không đủ ấy chứ.

Trần Viên Viên dịu dàng nói:

- Chỉ cần trong lòng tướng công có thiếp là thiếp vui rồi.

- Nương tử tốt đúng là nương tử tốt của ta.

Vương Phác đưa tay nhẹ nhàng âu yếm má lúm đồng tiền trắng mịn trên má của Trần Viên Viên, động tình nói:

- Viên Viên, nàng đúng là người vợ hiền lành dịu dàng, thông tình đạt lý, Vương Phác ta có thể cưới nàng về làm vợ thật không biết đã tu luyện phúc khí mấy đời.

Trần Viên Viên chớp chớp đôi mắt đẹp dịu dàng nói:

- Thiếp được gả cho tướng công, đó mới đúng là phúc khí tốt của thiếp.

Vương Phác ôm chặt thân thể mềm mại Trần Viên Viên lại, trong lòng yên ả, hắn cảm giác thật ấm áp, chỉ có máu mủ tình thâm mới mang lại cảm giác ấm áp đến thế, loại cảm giác này ngay cả Vương Cử, Vương Hoa cũng không thể mang lại cho hắn, vì căn bản mà nói Vương Cử, Vương Hoa không phải huynh đệ chân chính của hắn.

Còn khi đối mặt với Bạch Liên giáo chủ trong lòng Vương Phác chỉ nghĩ đến dục vọng.

Ôm Nộn Nương Vương Phác cảm thấy cơ thể được thả lỏng.

Nhưng khi ôm Trần Viên Viên cảm giác của Vương Phác hoàn toàn khác, đó là một loại dung hòa giữa linh hồn và thể xác, đấy mới thực sự là tình yêu, nữ nhân Vương Phác yêu chân chính chỉ có một người, đó chính là Trần Viên Viên, ít nhất đến lúc này là như thế. Có thể trong tương lai Vương Phác cũng sẽ yêu Nộn Nương và Tiểu Uyển nhưng lúc này các nàng ấy hiển nhiên không thể nào so sánh với Trần Viên Viên được.

Tiếng bước chân đến càng lúc càng gần khiến hai người như bừng tỉnh.

Tiếng Nộn Nương từ ngoài truyền vào:

- Tướng quân, Bạch Liên yêu nữ kia đang làm ầm ĩ, bảo muốn gặp chàng.

- Bạch Liên yêu nữ?

Vương Phác thì thầm một tiếng hỏi:

- Nộn Nương, có chuyện gì sao?

Nộn Nương nói:

- Nàng ta không chịu nói.

Trần Viên Viên rời khỏi lòng Vương Phác đứng lên, đưa tay sửa sang mái tóc dịu dàng nói:

- Tướng công, chàng mau qua xem thế nào, không chừng có chuyện gì gấp.

Vương Phác ngẫm nghĩ một chút gật đầu nói:

- Cũng được.

Vương Phác vén rèm ra khỏi lều chỉ thấy Nộn Nương đang tức giận đứng bên ngoài, miệng nhỏ nhắn chu ra, hắn vuốt mũi nàng yêu thương hỏi:

- Tiểu bảo bối, nàng làm sao thế?

Vương Phác vừa nói dứt lời đôi mắt Nộn Nương lập tức đỏ lên, hai hàng lệ chảy xuống khóc không ra tiếng:

- Tướng công, yêu nữ kia ức hiếp tiểu tỳ.

Vương Phác cười khổ nói:

- Nàng ta ức hiếp nàng thế nào?

Nộn Nương nhỏ giọng nói:

- Nàng ta... Nàng ta nói tiểu tỳ không có ngực, không có mông, không ai thích cả.... .

- Sao?

Vương Phác sửng sốt chợt bật cười ha hả:

- Ha ha ha.... .

- Phụt...

Trần Viên Viên cùng đi theo sau cũng không nhịn được che miệng cười rộ lên, cười nói:

- Nộn Nương, em gấp làm gì? Em mới mười lăm tuổi, nếu như khi em bằng tuổi yêu nữ kia thì dáng người của em so với nàng ta càng khiến nhiều người mê hơn.

Nộn Nương chu miệng nhỏ nhắn nói:

- Có nhỏ cũng là của tiểu tỳ, yêu nữ kia dựa vào gì mà nói tiểu tỳ như vậy?

- Được rồi, đừng làm rộn lên nữa.

Vương Phác nhẹ nhàng nhéo lên khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn của Nộn Nương, cười nói:

- Nàng hãy cùng phu nhân tán gẫu, tướng quân đi xem yêu nữ kia thế nào mà dám bắt nạt nàng, tướng quân sẽ giúp nàng rửa hận.

Dứt lời, Vương Phác lập tức xoay người rời đi.

Khi Vương Phác đã đi xa Nộn Nương mới nói nhỏ:

- Phu nhân, tiểu tỳ cảm thấy một ngày nào đó tướng quân sẽ bị yêu nữ kia ăn thịt.

Trần Viên Viên nhìn Nộn Nương liếc mắt một cái sẵng giọng nói:

- Em thiệt là... , hơi đâu mà lo lắng điều đó cho mệt.

Hẻm Điếu Ngư.

- Mau tránh ra!

- Con mẹ nó, tránh ra mau!

- Muốn chết à, lão bà chết tiệt, cẩn thận bố đá một cước là chết tươi đấy.

- Cút, đi một bên.

- Nhìn cái gì, nhìn nữa bố chém ngươi.

Tiếng quát mắng vang lên không ngớt, hơn mười người đàn ông mặc trang phục gia đinh, khiêng kiệu hoa đi vào hẻm Điếu Ngư, cuối cùng dừng lại trước cửa Hàn Tú Trai. Một đám hung thần ác sát đóng giả gia đinh này khiến dân chúng qua đường đều đứng xa xa, không một ai dám lên trước xem.

Chủ kỷ viện Hàn Tú Trai là Trần Đại Nương xem như đã gặp qua nhiều hạng người nên quen rồi nên không bị chúng hù sợ, bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh ra cửa lớn đón, đứng tiếp chuyện với thủ lĩnh trên đầu vấn khăn, nhẹ giọng hỏi:

- Ồ, vị gia này, ngài đến đây làm gì?

- Bớt nói nhảm đi.

Tên thủ lĩnh gia đinh lại hướng về Yến Tử Cơ chắp tay nói:

- Phụng mệnh tướng quân nhà ta đến đón Tiểu Uyển cô nương đi hành viên.

- Sao?

Trần Đại Nương nói:

- Các vị là người của Phò mã gia sao? Nhưng ta đã gặp qua thân tín của Phò mã gia rồi nhưng không giống ai trong các vị cả.

- Đó là đại ca chúng ta.

Thủ lĩnh gia đinh lãnh đạm nói:

- Nói xem ai ăn tim gan báo mà dám giả mạo gia đinh tướng quân nhà chúng ta?

*****

Trần Đại Nương nghe nói thế thì gật gật đầu, thầm nghĩ Vương Phác là hoàng thân quốc thích, ai chán sống mới dám giả mạo gia đinh của hắn nên lập tức tin răm rắp, bà ta hỏi:

- Nếu là gia đinh của Phò mã gia thì mời vào trong, Tiểu Uyển cô nương trang điểm một chút sẽ ra.

- Không cần.

Người đứng đầu bọn gia đinh lãnh đạm nói:

- Chúng ta ở đây chờ được rồi.

- Cũng được.

Trần Đại Nương lên tiếng nói rồi nhanh chóng bước vào hậu viện, vừa sai nha hoàn chải đầu trang điểm cho Tiểu Uyển, lại cho người đi từ cửa sau đến hành dinh Đề đốc Yến Tử Cơ để báo tin tức.

Lão nương này có thể nói khá am hiểu, làm việc hết sức cẩn thận, nếu chẳng may đám người này thật sự do Vương Phác phái đến bà ta cũng không dám đắc tội, nếu chẳng may đám người này không phải do Vương Phác phái đến thì bà ta cũng cho người báo tin rồi, nên dù Tiểu Uyển có xảy ra chuyện gì cũng không can hệ gì đến bà cả.

Khi nhìn thấy mặt Vương Phác, Bạch Liên giáo chủ liền nói:

- Ơ, tiểu bại hoại, ngươi cuối cùng cũng đến rồi.

Vương Phác cười nói:

- Tỷ tỷ có việc gấp gọi, tiểu đệ sao không dám đến chứ.

Bạch Liên giáo chủ liếc mắt nhìn Vương Phác sẵng giọng nói:

- Ngươi lẻo mép thật, dụ dỗ được nhiều cô đây.

Vương Phác cười nói:

- Tỷ tỷ tốt, rốt cuộc có chuyện gì thế?

- Ta quên rồi.

Bạch Liên giáo chủ tức giận nói:

- Vừa rồi ta bị một tiểu nha đầu xảo quyệt kia chọc giận mà làm ta quên mất.

Vương Phác nghe xong vò đầu nói:

- Việc này...

Bạch Liên giáo chủ gắt giọng nói:

- Tiểu bại hoại, biết vừa rồi tiểu tỳ ỏng ẹo kia chế nhạo ta thế nào không? Ả ta dám chửi tỷ tỷ ngực to mà không có não thật khiến người ta tức chết đi được, nếu không nể mặt ngươi tỷ tỷ đã xé rách miệng nhỏ nhắn của ả ta rồi, hừ.

Vương Phác cười khổ nói:

- Tỷ tỷ tốt, tiểu đệ van tỷ, thật sự thì có chuyện gì gấp vậy?

- Xem kìa, nhìn bộ dạng đáng thương của ngươi kìa, người không biết còn tưởng tỷ tỷ khiến ngươi ấm ức.

Bạch Liên giáo chủ đưa ngón tay mảnh dẻ nhẹ nhàng chỉ vào trán Vương Phác cười quyến rũ nói:

- Tỷ tỷ mới là người chịu ủy khuất nè, nói là đãi thượng khách thực tế tiểu nha đầu đó không ngừng mạt sát tỷ, còn chưa cho phép đã tự tiện rời đi, thật là.... .

Vương Phác cười khổ:

- Tỷ tỷ, thật thiệt cho người quá, chỉ tại thuộc hạ của tiểu đệ không biết tỷ tỷ.

- Thật sao?

Bạch Liên giáo chủ lại nói:

- Ta xem ngươi đúng là có tật giật mình, trong nhà giấu người đẹp nên không cho người ta biết chứ gì?

- Cúc cúc cúc.... .

Đúng lúc này một âm thanh thu hút sự chú ý của Vương Phác.

Vương Phác xoay người nhìn bốn phía chỉ thấy bồ câu trắng đang lẳng lặng đứng ở góc lều, Vương Phác không khỏi kinh ngạc nói:

- A, sao có bồ câu ở đây?

- Do tỷ tỷ nuôi đó.

Bạch Liên giáo chủ lớn tiếng nói:

- Thế nào, không được hả?

- Nuôi dưỡng sao?

Vương Phác nghe vậy hai mắt sáng ngời vui vẻ nói:

- Dùng bồ câu đưa tin?

Vương Phác thật sự quá bất ngờ, xem ra việc hợp tác cùng Bạch Liên giáo chủ là việc hoàn toàn chính xác. Bạch Liên giáo chủ chẳng những có thể mang đến cho hắn hệ thống thống tin tình báo mà còn mang đến phương tiện có khả năng thông tin nhanh nhất. Việc dùng bồ câu đưa tin vô cùng nhanh chóng, hơn nữa lại có thể tiết kiệm được phí tổn.

Vương Phác thật sự muốn ôm Bạch Liên giáo chủ hôn một cái để thể hiện sự vui mừng của hắn.

- Chà.

Bạch Liên giáo chủ giật mình kinh hãi, nhìn Vương Phác kinh ngạc hỏi:

- Tiểu bại hoại, đúng thực không có gì lừa được ngươi, dùng bồ câu đưa tin ngươi cũng biết sao?

- Tỷ tỷ tốt.

Vương Phác cố kiềm chế niềm vui trong lòng hỏi:

- Người đưa tới tin tức gì?

Bạch Liên giáo chủ lắc lắc eo nhỏ đến trước mặt Vương Phác, đứng tư thế khá quyến rũ nói:

- Ta đang nghĩ không biết có nên nói tin tức này cho ngươi biết không?

- Đương nhiên nên rồi.

Vương Phác nói:

- Đây chính là điều kiện hợp tác giữa chúng ta mà.

- Được rồi.

Bạch Liên giáo chủ nói:

- Hồng Nương Tử đến Nam Kinh rồi.

- Cái gì?

Vương Phác nghe nói vừa mừng vừa sợ gấp giọng nói:

- Hồng Nương Tử đến Nam Kinh rồi sao?

- Nhìn ngươi vui vẻ kìa.

Bạch Liên giáo chủ liếc mắt nhìn hắn một cái sẵng giọng nói:

- Hồng Nương Tử đến Nam Kinh đâu phải để thăm ngươi, nàng ta đến để mua hỏa khí.

- Mua hỏa khí?

Vương Phác cau mày nói:

- Nàng ta có thể đi đâu mua?

Bạch Liên giáo chủ nói:

- Ngươi không bán nhưng có người nguyện ý bán, chỉ cần có tiền trên đời này làm gì không mua được hỏa khí, cho dù Tây di đại pháo cũng có thể mua được.

Vương Phác biến sắc nói:

- Tỷ nói là......

- Đúng vậy.

Bạch Liên giáo chủ nói:

- Hải tặc Xích Cước Trương Tam cũng đã đến Nam Kinh rồi, bọn họ chủ yếu đến để tìm đến ngươi và Tôn Truyền Đình đấy, các ngươi xem xem có nên chuẩn bị thủy quân, tạo nên sự uy hiếp với chúng hay không? Sau đó thuận tiện mang hộ hỏa khí của Hồng Nương Tử đến đây.

Vương Phác trầm giọng nói:

- Hóa ra như vậy, Cố Tam Ma Tử và Xích Cước Trương Tam thật đúng to gan lớn mật.

Bạch Liên giáo chủ nói:

- Tin tức tỷ tỷ cho ngươi biết rồi, kế tiếp ngươi định làm thế nào?

- Làm sao bây giờ?

Vương Phác cười ha hả nói:

- Tiểu đệ đang lo không có tiền bạc thì thần tài liền mang tiền đến cửa, có điều tỷ tỷ không biết đội hải tặc này mới là đại tài chủ chân chính, giàu nứt đố đổ vách. Bất kể thế nào tiểu đệ cũng phải mò lợi ích từ trên người bọn họ, tuy nhiên....

Bạch Liên giáo chủ nói:

- Tuy nhiên thế nào?

Vương Phác nói:

- Tuy nhiên việc này phải phối hợp với thủy sư, ta phải lập tức tìm Tôn lão đầu.

Nam Kinh, hành dinhTổng Đốc Chiết Trực.

Tôn Truyền Đình đêm qua mới trở lại Nam Kinh, Vương Phác sợ quấy rầy sự nghĩ ngơi của lão nhưng vì việc gấp nên hắn không thể không đến, đúng lúc này Tôn Truyền Đình lại có ý muốn phái người tìm Vương Phác, Vương Phác lại tìm đến cửa.

Vương Phác vừa vào cửa liền cười nói:

- Tôn lão đầu, tuần tra nhanh thế đã quay lại sao?

- Tiểu tử thối.

Tôn Truyền Đình cười mắng:

- Vừa thấy mặt đã không nói gì hay ho rồi.

- Có việc gì đây?

Vương Phác cười nói:

- Con đoán không sai chứ?

- Ai chà.

Tôn Truyền Đình thở dài lắc đầu nói:

- Lần này chỉ dò xét ba Vệ Sở nhưng đã có vấn đề thật sự ghê người, không ngờ, lão phu không ngờ, Vệ Sở quân Giang Nam đã tan nát thành thế nào, quân đội như vậy không cần nói Lưu Tặc hay Kiến Nô mà ngay cả hải tặc cũng không đối phó được.

Vương Phác nói:

- Sớm đã nói với cha rồi, Vệ Sở quân Đại Minh đã mục nát đến tận xương tủy, căn bản thật sự không thể sử dụng.

Tôn Truyền Đình nói:

- Xem cách làm của con ở Đại Đồng, như vậy Vệ Sở quân giữ lại có ích gì? Đánh giặc thì không thể tin tưởng được, cấu kết với hải tặc gây tai họa cho dân chúng, so lão hổ còn hung tợn hơn. Lần tuần tra này vi phụ cải trang vi hành mấy thôn trấn ven biển, kết quả phát hiện ba Vệ Sở quân đều câu kéte với cướp biển.

Vương Phác nói:

- Nhưng cha à, Giang Nam và Đại Đồng vẫn khác nhau đấy, Đại Đồng nơi chúng ta muốn thế nào được thế đó, nhưng Giang Nam không giống lúc trước, làm việc phải biết kiềm chế không thể làm theo cảm tính được.

- Tiểu tử thối.

Tôn Truyền Đình mắng:

- Lão phu ăn muối còn nhiều hơn con ăn gạo đấy, đi cầu còn nhiều hơn con đi đường lớn, việc này còn phải nhờ con chỉ sao?

- Thế là tốt rồi.

Vương Phác nói:

- Chuyện xóa Vệ Sở từ từ sẽ làm, việc cấp bách lúc này là luyện binh.

Tôn Truyền Đình cau mày nói:

- Nhưng tuyển quân mua ngựa phải có bạc, đi đâu kiếm được nhiều bạc như thế?

Vương Phác nói:

- Bạc thì cha khoan hãy nói, trước hết cha cho người đến Nam Trực Lệ và Chiết Giang dán thông báo, nếu là nam từ mười tám đến ba mươi tuổi, thân thể khỏe mạnh ai đến hưởng ứng lệnh triệu tập thì nhà đó được miễn trừ ba năm thuế phú, cứ như vậy, dù tân binh không có quân tiền cũng sẽ có người hưởng ứng tập hợp.

- Miễn trừ thuế phú ba năm?

Tôn Truyền Đình cau mày nói:

- Con định thu nhận bao nhiêu tân binh?

Vương Phác ngẫm nghĩ một chút nói:

- Người đủ điều kiện lệnh triệu tập được bao nhiêu thì tuyển bấy nhiêu, nhưng không được vượt hơn mười vạn người.

- Mười vạn tân binh thì phải mười vạn hộ?

Tôn Truyền Đình thất thanh nói:

- Nếu miễn trừ mười vạn hộ thuế phú thì quy ra bao nhiêu tiền lương thực? Ta và con lấy gì để nộp vào ngân khố quốc gia?

- Không phải có kỳ hạn hai năm sao?

Vương Phác không cho đó là vấn đề nói:

- Hai năm sau khi tân binh đã luyện thành khi đó chúng ta muốn binh có binh, có súng có súng, thâu tóm toàn bộ Giang Nam ai có thể làm khó dễ được chúng ta? Cho dù chúng ta không nộp thuế cho triều đình, triều đình có năng lực đến lấy của chúng ta sao?

- Câm miệng.

Tôn Truyền Đình cả giận nói:

- Những lời đại nghịch bất đạo sau này con không được nói nữa.

- Được rồi, thì không nói.

Vương Phác nói:

- Bây giờ nói việc cụ thể, cha hãy giao binh phù thủy quân Nam Kinh cho con.

Mặc dù Vương Phác là Đề đốc Nam Kinh, trên danh nghĩa toàn bộ binh mã thủy bộ Nam Trực Lệ đều chịu sự điều động của hắn, nhưng Tổng đốc Chiết Trực Tôn Truyền Đình là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, nếu không có điều lệnh của Tôn Truyền Đình thực tế Vương Phác không có biện pháp nào điều động cả, đấy chính là điều khiến Sùng Trinh Đế dám yên tâm để Vương Phác đến Giang Nam luyện binh.

- Binh phù thủy quân?

Tôn Truyền Đình nói:

- Con muốn thủy quân làm gì?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-335)


<