Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 142

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 142: Trận này phải đánh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Siêu sale Lazada

Hơn 1 vạn biên quân Đại Đồng bắt đầu kêu la dàn trận, định xếp hơn 1 ngàn chiếc xe ngựa thành một vòng, hình thành nên xa trận để ngăn cản Kiến Nô tấn công. Quân Minh đang ở dã ngoại thấy khi Kiến Nô đằng xa đều làm như vậy. Cũng chỉ có thể dựa vào trận địa này mới có thể miễn cưỡng ngăn cản sự đột kích của thiết kỵ Kiến Nô.

Nhưng lúc này rõ ràng là đã quá muộn rồi!

Không đợi cho biên quân Đại Đồng kết thành xa trận, Kiến Nô cũng đã giết đến trước mặt, Kiến Nô tung ngựa đột kích giống như một đàn hổ đói xông vào bầy cừu, hung ác giết đám biên quân đang kêu la thảm thiết trong trận. Lưỡi đao vung lên, máu bắn tung tóe, lòng quân rã rời. Tư tưởng hỗn loạn vì không có xa trận che chở, biên quân Đại Đồng đã hoảng nhanh chóng tan rã, cuối cùng là biến thành bầy sơn dương mặc người chém giết.

- Hết rồi, hết thật rồi.

Triệu Lục Cân nhìn Kiến Nô xua đuổi tướng sĩ biên quân mà sắc mặt tái nhợt, lòng như đống tro tàn. Gã không thể ngờ được, hơn 1 vạn biên quân lại không chịu được sự đột kích như vậy, quả thực là quá dễ dàng sụp đổ!

Triệu Lục Cân đâu có biết rằng, lúc này biên quân đã không thề đánh đồng với những năm Vạn Lịch, Thiên Khải được nữa rồi.

Biên quân trong những năm Vạn Lịch, Thiên Khải là đội quân thực sự tinh nhuệ, tuy là trang bị kém nhưng huấn luyện rất tốt, hơn nữa lại dám đánh, cho dù kẻ thù hung tàn thế nào thì ít nhất bọn họ cũng dám đánh! Còn lúc này biên quân đã không thể gọi quân đội được nữa. Bởi vì một thời gian dài không được lĩnh quân lương, tướng sĩ biên quân cũng chỉ có thể ra tay với dân chúng, trong thời gian rất ngắn đã hoàn thành việc thay đổi từ quan quân thành "phỉ quân".

Phỉ quân thế này cũng khác xa đám thổ phỉ Lưu tặc. Bọn họ có một đặc thù điển hình đó là tác oai tác quái với dân chúng còn hung ác hơn cả hổ, nhưng đến khi gặp phải kẻ thù, bất kể là Lưu tặc hay là Kiến Nô, lại biến thành một đám mao tặc, bọn họ chạy còn nhanh hơn thỏ!

Lúc đại binh Kiến Nô tiếp cận, Vương Phác cũng không vội triệu hồi đám biên quân này quay về Đại Đồng. Cũng chính vì nguyên nhân này, triệu hồi những "đạo tặc" này quay lại Đại Đồng không thể tăng cường khối phòng ngự của Đại Đồng còn chưa tính, còn có thể hỏng việc là khác! Cuối cùng, Vương Phác vẫn phái đám "đạo tặc" này đi Tả Vệ Đại Đồng.

Triệu Lục Cân trông mong biên quân này có thể ngăn cản được sự tấn công của thiết kỵ Kiến Nô thì chẳng khác nào nằm mơ.

Đại Đồng

Mặt Sẹo, Triệu Tín, Đường Thắng, Trương hòa thượng còn cả Tiểu Thất đã tề tựu về hành dinh tổng binh của Vương Phác.

Lính tốt trên trạm gác vừa báo lại. Đại doanh thành Nam và thành Bắc Kiến Nô đồng thời xuất 2 ngàn kỵ binh, chạy về phía tây. Tính về thời gian, đội lương thảo của Triệu Lục Cân cũng sắp gần đến Đại Đồng rồi, như vậy mục đích của Kiến Nô xuất binh đã rất rõ ràng, chính làm muốn chặn đường đội lương thảo của Triệu Lục Cân.

- Tướng quân, mau phái viện quân đi.

- Đúng vậy, tướng quân, nếu không phái viện quân đi sẽ không kịp nữa đâu.

- Tướng quân, mặc dù Triệu Lục Cân có đến hơn 1 vạn đại quân nhưng đó chỉ là đám ô hợp, cũng là hơn 1 vạn đại quân, dưới sự tiến công của 3 ngàn kỵ binh Mông Cổ ở Yêm Át Hải đã nhanh chóng sụp đổ. Lần này là 4 ngàn kỵ binh Kiến Nô thì bọn họ lại càng không chống đỡ nổi! Tướng quân, cho dù đám ô hợp đó có không đáng cứu, nhưng số lương thảo kia cũng không thể rơi vào tay Kiến Nô được.

Đám người Mặt Sẹo xúc động, yêu cầu phái viện binh tiếp ứng.

Hạ độc vào cỏ khô để đánh gục chiến mã của Kiến Nô là chuyện tuyệt mật, chỉ có 3 người biết toàn bộ kế hoạch. Ngoài Vương Phác và Chân Hữu Tài thì cũng chỉ có Vương Hoa đến Tả vệ Đại Đồng đặt mua cỏ khô này là biết tình hình cụ thể. Những người còn lại bao gồm cả Mặt Sẹo đều không biết gì, cho nên bọn họ mới có thể muốn vội vã đi tiếp ứng cho Triệu Lục Cân như vậy.

- Được.

Vương Phác lớn tiếng nói:

- Mặt Sẹo nghe lệnh.

Đám người Mặt Sẹo nóng lòng khiêu chiến, Vương Phác đồng ý tiếp ứng, cùng lúc hắn cũng cũng có ý muốn mượn cơ hội lần này để mãnh tướng kiêu binh này nếm thử chút đau khổ để làm giảm đi ngạo khí kiêu căng khinh địch trong quân. Vương Phác muốn cho các huynh đệ biết, Kiến Nô không phải là không có đủ sức đối phó. Mấy trận trước kia dựa vào Hỏa khí doanh mà đánh thắng được, thực ra là vô cùng may mắn.

Mặt Sẹo tỏ ra hưng phấn liền đi lên đáp:

- Có ty chức.

Vương Phác nói:

- Dẫn theo 1 ngàn người ra Tây môn tiếp ứng cho Triệu Lục Cân.

- Vâng!

Mặt Sẹo lĩnh mệnh rất hăng hái.

Mặt Sẹo đi xa rồi, Vương Phác lại nói:

- Triệu Tín, Đường Thắng.

Triệu Tín và Đường Thắng đi lên trước đáp:

- Có ty chức.

Vương Phác nói:

- Dẫn hai Thiên Nhân Đội của hai người các ngươi cũng lập tức tập kết. Đợi lệnh ở cửa Tây.

- Vâng!

Triệu Tín và Đường Thắng cũng lĩnh mệnh mà đi.

Tây Môn Đại Đồng.

Cổng thành đóng chặt đã từ từ mở ra, Mặt Sẹo dẫn theo một đội quân 1 ngàn Hỏa thương đội bố trí đội ngũ chỉnh tề, giống cơn nước lũ xuyên qua ủng thành, mở cửa ra khỏi thành.

Từ lúc Đa Nhĩ Cổn dẫn đại đội Kiến Nô đi khỏi, Vương Phác liền cho người mở cửa tứ môn Đại Đồng một lần nữa.

Mặt Sẹo dẫn 1 ngàn Hỏa thương đội ra khỏi Tây môn chưa được bao xa thì Kiến Nô ở đại doanh ngoài Tây Môn liền có động tĩnh. Hai ngàn kỵ binh của Kiến Nô đóng trong đại doanh chỉ còn hơn 500 thiết kỵ Chính Hoàng Kỳ, 2500 kỵ binh sau khi ra khỏi viên môn liền nhanh chóng triển khai thành 2 cánh quân. Sau đó tựa như hồng thủy dũng mãnh hướng về phía hỏa thương đội của Mặt Sẹo.

Trên đài quan sát Tây môn.

Vương Phác nhìn xuyên qua lỗ châu mai theo dõi động tĩnh bên ngoài thành.

Nhìn thấy hơn 2 ngàn thiết kỵ Kiến Nô đang cuồn cuộn lao tới. Sau đó mở ra như hai gọng kìm hướng về phía 1 ngàn hỏa thương đội đánh tới, sắc mặt của Vương Phác lập tức sầm lại.

Đây không phải là trận đánh mà Vương Phác muốn đánh, vừa không thể dựa vào công sự, cũng không thể lợi dụng địa hình. Kiến Nô phía đối diện chiếm ưu thế tuyệt đối về binh lực, hơn nữa bọn họ lại không sơ suất khinh địch. Sau mấy lần thảm bại liên tiếp, trong tâm lý Kiến Nô Hỏa khí doanh của Vương Phác đã trở thành mối nguy hiểm nhất của họ.

Đây không phải là trận chiến mà Vương Phác muốn đánh nhưng hắn nhất định phải đánh.

Cho dù biết rõ sẽ bại trận thì hắn cũng nhất định phải đánh. Bởi vì hôm nay không đánh, không nếm mùi thất bại lần này thì hôm khác sẽ phải nếm mùi thất bại lớn hơn. Thậm chí còn thể phải bồi thường vốn liếng bỏ ra!

Phía trước Hỏa thương đội, Mặt Sẹo lạnh lùng giơ đao lên, lớn tiếng quát:

- Bắn súng ba mặt... bày trận!

Mười Bả tổng cũng cùng giơ yêu đao lên, 1 ngàn hỏa thương thủ không hổ là lão binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, có tố chất. Không lâu sau họ đã dàn trận cẩn thận, nghiêm túc, trận bắn 3 mặt, ba trăm người ở 3 mặt trận, ba trăm người ở 2 cánh trái phải đều xếp thành ba hàng trước sau. Mỗi hàng 100 người vừa đúng lúc tạo thành tam đoạn kích, lấy hỏa lực để kéo dài trận chiến.

Một trăm người còn lại được giữ lại bên trong đội, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bổ sung chỗ sơ hở cho ba mặt trận.

Mặt Sẹo đúng là không coi 2-3 ngàn kỵ binh Kiến Nô phía đối diện này ra gì.

Nhớ lúc đó ở Liêu Đông. Vương Phác chỉ dùng 600 Hỏa thương thủ đã diệt được 2 ngàn kỵ binh Kiến Nô. Hơn nữa, hơn nữa còn dùng hỏa thằng thương, uy lực còn xa mới bằng được toại phát thương cỡ lớn. Một ngàn Hỏa thương thủ dưới trướng y này hơn nữa còn là dùng toại phát thương uy lực rất mạnh, không có lý do gì thua Kiến Nô.

*****

- Các huynh đệ, hãy giữ vững tinh thần cho ta, hãy trừng trị những tên Kiến Nô khốn kiếp đó.

- Vâng!

Nhóm Hỏa thương thủ trả lời vang dội.

Thậm chí Mặt Sẹo đã thấy cảnh tượng đám kỵ binh Kiến Nô thua liểng xiểng vô cùng thảm thiết. Thậm chí y đã nghe thấy cả tiếng kêu rên thảm thiết của kỵ binh Kiến Nô.

Trước trận Kỵ binh Kiến Nô, Đàm Thái cầm mã đao trong tay vung lên trời.

Năm trăm thiết kỵ Kiến Nô đang tiến lên như bão táp ở phía sau còn có 2 ngàn kỵ binh Thổ Tạ Đồ đang giấu mình. Tất cả đám kỵ binh Kiến Nô đều nhún mình xuống, dính sát vào nhau bên cạnh chiến mã, cảnh tượng kia giống như là mấy ngàn kỵ binh Kiến Nô cưỡi trên lưng ngựa đột nhiên biến mất vậy.

- Hả?

Trước đội súng kíp, tròng mắt của Mặt Sẹo bỗng chốc lồi ra.

Mẹ kiếp, đây là chuyện gì? Kiến Nô khốn kiếp không ngờ lại giở thủ đoạn như vậy.

Kiến Nô cứ như vậy mà trốn ở bụng ngựa. Vốn dĩ mục tiêu là người lớn như thế, rồi cũng chỉ còn lại một điểm nhỏ như vậy, thế này thì các huynh đệ phải đánh thế nào?

Trên lầu quan sát Tây môn.

Tay Vương Phác đang đáp trên lỗ tên lập tức xiết chặt lại, không hổ là Kiến Nô và người Mông Cổ. Người nào cũng có kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu! Kiến Nô ở trên lưng ngựa cứ như vậy mà nhẹ nhàng ẩn náu một cách khéo léo nhất. Mục tiêu của họng súng nhỏ lại, tỉ lệ chính xác của súng kíp sẽ giảm xuống rất nhanh.

Hỏa khí doanh quân Minh giao chiến với kỵ binh Kiến Nô, bình thường chỉ đánh người, cơ bản là không đánh ngựa.

Điều này cũng không phải là vì yêu chiến mã, mà là vì ngựa sống dai hơn loài người nhiều.

Nếu con người bị trúng một phát súng chí mạng có thể sẽ mất sức chiến đấu nhưng chiến mã thì không giống như vậy. Một con chiến mã nếu không trực tiếp bị trúng đạn vào chỗ hiểm, nó vẫn có thể chạy vẫn tiếp tục chạy cho đến khi chảy hết giọt máu cuối cùng!

Nói cách khác, cho dù có đánh trúng vào chiến mã thì cũng không sao, căn bản là không thể ngăn cản được thế tấn công của kỵ binh Kiến Nô.

Trận chiến Liêu Đông đó, nếu Át Tất Long, Tháp Chiêm ngay từ đầu đã để Kiến Nô sử dụng chiêu này thì kết quả của cuộc chiến sẽ hoàn toàn khác. Điều đáng tiếc chính là, lúc đó Kiến Nô rất kiêu ngạo, căn bản là bọn họ không coi quân Minh là gì và khinh thường sử dụng chiêu vừa "hạ lưu" lại không được chính trực, dũng cảm này.

Bây giờ không giống với trước, sau khi quân Minh nếm đủ mùi đau khổ của hỏa khí quân Minh, Kiến Nô từ lâu đã không còn kiêu ngạo nữa rồi. Đối với Kiến Nô, đánh bại Hỏa khí doanh của quân Minh mới là điều quan trọng nhất.

Ngoài tây môn Đại Đồng.

Kỵ binh Kiến Nô hăng hái lên trước rốt cuộc cũng đã lọt vào tầm ngắm của Hỏa thương đội quân Minh.

- Nổ súng!

- Nổ súng!

- Nổ súng!

Mặt Sẹo hạ lệnh, ba vị Bả tổng đồng thời giơ đao chém xuống, 300 cán súng cùng giơ súng về những hướng khác nhau đồng loạt nổ sung. Trước trận Hỏa thương đội bỗng chốc nghi ngút khói đặc, tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, đạn chì nóng rực rít gào bắn về phía kỵ binh Kiến Nô theo ba hướng.

Cảnh tượng người chết ngựa đổ vô cùng thảm thiết như Mặt Sẹo mong chờ không xuất hiện. Bởi vì, mục tiêu của Kiến Nô quá nhỏ, nhóm súng kíp đều hướng về phía vật cưỡi của Kiến Nô nổ súng. Mặc dù một nửa mục tiêu đã trúng đạn nhưng kỵ binh Kiến Nô ngã xuống lại chỉ chưa có đến 50 người. Lực sát thương vòng thứ nhất của Kiến Nô có thể nói là vô cùng nhỏ bé.

Mặt Sẹo nổi gân xanh trên trán, giơ yêu đao lên quát:

- Nổ súng!

- Nổ súng!

- Nổ súng!

- Nổ súng!

Sau đó là từng làn khói đen bay lên, lại là những tiếng súng đinh tai nhức óc. Vì lúc này, khoảng cách rất gần, Kiến Nô ngã xuống so với vòng thứ nhất nhiều hơn, nhưng cũng vẫn chỉ là hơn 100 kỵ, điều này so với hơn 2 ngàn kỵ binh Kiến Nô cũng coi như là không tổn thương gì lớn lắm.

Qua hai đợt bắn, Kiến Nô đã cách đội súng kíp chưa đầy 100 bước.

Mấy giọt mồ hôi của Mặt Sẹo to như hạt đậu lăn xuống. Theo kinh nghiệm mà y có, trước khi Kiến Nô lao tới có thể bắn thêm lượt thứ ba, nhưng hiệu suất sát thương như vậy lượt bắn thứ ba còn lại căn bản là không đủ để đánh bại Kiến Nô. Xem ra, hôm nay khó tránh khỏi phải đánh giáp lá cà rồi.

- Toàn quân, áp sát vào chính giữa.

- Kết trận phòng ngự hình tròn.

- Các huynh đệ bên ngoài giương lưỡi lê, các huynh đệ bên trong, Long Vương pháo, chuẩn bị!

Mặt Sẹo quyết định rất nhanh, phản ứng cũng mau lẹ.

Dù sao lượt bắn thứ ba còn lại cũng không giết chết được nhiều Kiến Nô. Chi bằng nhân thời gian này kết trận vòng tròn phòng ngự để các huynh đệ bên ngoài giương lưỡi lê chuẩn bị liều chết với Kiến Nô. Huynh đệ bên trong thì dùng pháo Long Vương để sát thương Kiến Nô!

Trên lầu quan sát Tây Môn.

Vương Phác bỗng quay đầu lại quát lớn:

- Lã Lục!

Lã Lục lớn tiếng trả lời đi vào:

- Có!

Vương Phác nói:

- Truyền lệnh Triệu Tín, Đường Thắng lập tức ra khỏi thành tiếp ứng cho Mặt Sẹo.

- Vâng!

Lã Lục trả lời rồi lĩnh mệnh đi.

Ngoại thành Đại Đồng, Kiến Nô ào ào xông tới cách đội hình tròn phòng ngự chưa đến 50 bước. Vốn dĩ kỵ binh Kiến Nô lấy hình dải quạt phải không ngừng co rút lại ở giữa, đã bắt đầu ở chung một chỗ. Đàm Thái không thể không hạ lệnh giảm tốc độ, nếu không kỵ binh Kiến Nô sẽ va vào nhau làm cho trận hình càng loạn thêm.

Mặt Sẹo trong lúc vô tình tùy cơ ứng biến, nhờ trời đưa đẩy làm sao lại cứu vãn được vận mệnh đội súng kíp của mình. Hỏa thương đội gắt gao co lại thành một đoàn, hơn 1 ngàn người thu nhỏ lại đường kính chỉ trong vòng hai mươi bước, trực tiếp khiến cho binh lực Kiến Nô không thể phát huy được ưu thế.

Nếu kỵ binh Kiến Nô xông lên phía trước thì chưa đầy 30 kỵ binh Kiến Nô đã có thể bị hỏa thương đội giết chết ngay. Những kỵ binh Kiến Nô khác ở xung quanh chỉ có thể giương mắt lên xoay quanh. Cứ như vậy, kỵ binh Kiến Nô sẽ lại rơi vào hoàn cảnh xấu về cục diện binh lực trên chiến trường.

Đàm Thái đã kinh qua hàng trăm trận chiến, đương nhiên là y sẽ không phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy.

Đàm Thái để cho kỵ binh Kiến Nô cách trận hình tròn trong vòng 30 bước, vừa đi vòng quanh vừa bắn tên giết Hỏa thương đội quân Minh. Pháo Long Vương của quân Minh không thể nổ đến chỗ Kiến Nô mà dùng hỏa lực đồng loạt bắn một lượt thì chật chội thành một nhóm, không có cách nào lắp đạn, thoạt nhìn dường như bọn họ chỉ có thể bị cung tiễn Kiến Nô bắn chết từng người một.

Nhưng có một điều kiện tiên quyết là cần phải có đủ thời gian.

Vì Kiến Nô vòng quanh quân Minh, chỉ có hai vòng bên trong cùng có thể bắn được quân Minh. Bởi vì quân Minh là trận hình tròn rất nhỏ, hai vòng tận cùng bên trong của Kiến Nô lại chỉ có hơn 100 kỵ binh. Nói cách khác lượt bắn đầu tiên về hướng quân Minh chỉ được hơn 100 mũi thôi.

Phần lớn số mũi tên sẽ bị bay tít ra ngoài, Hỏa thương đội quân Minh ở vòng bên ngoài có thể dùng thân mình cản lại. Đội bên ngoài đó chắc chắn là sẽ chết nhưng Hỏa thương đội bên trong thì thương vong cũng không quá lớn.

Đương nhiên, nếu đủ thời gian, Hỏa thương đội của Mặt Sẹo cũng chỉ có thể bị đánh mà không còn lực phản kháng, cuối cùng toàn quân cũng sẽ bị tiêu diệt.

Nhưng đương nhiên là Vương Phác sẽ không để cho Kiến Nô có đủ thời gian. Cửa tây Đại Đồng đã mở, Đường Thắng và Triệu Tín dẫn theo Hỏa thương thủ xếp hàng chỉnh tề mở cửa thành đi ra. Lãnh Tăng Cơ vội vàng phân kỵ binh, muốn cản trước cửa thành nhưng lại bị Hỏa thương thủ canh giữ trên thành bắn ngã hơn 100 kỵ binh.

Rất nhanh, 2 ngàn Hỏa thương thủ của Đường Thắng, Triệu Tín đã được sự yểm hộ của đầu thành ra ngoài thành bắt đầu triển khai đội ngũ xạ kích.

Đàm Thái giữ lại 500 kỵ binh bao vây Hỏa thương đội của Mặt Sẹo, đại đội kỵ binh còn lại tập kết một lần nữa, sau đó mãnh liệt lao về phía hai Thiên Nhân Đội của Đường Thắng, Triệu Tín suất lĩnh. Đàm Thái trọng muốn bao vây hai Thiên Nhân Đội của Đường Thắng và Triệu Tín, sau đó ăn từng miếng một.

Nhưng lúc này Đàm Thái đã tính sai rồi.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-335)


<