Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 128

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 128: Không ai có thể cứu chúng ta
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Siêu sale Lazada

Thái Nguyên, hành dinh tổng binh Sơn Tây.

Lúc Đa Nhĩ Cổn dẫn đại đội Kiến Nô đánh giết ở phía ngoài thành Đại Đồng. Vương Phác cũng đã phái mã khoái đem tin tức Kiến Nô từ Đại Đồng hủy quan mà xâm nhập vào mang đến Thái Nguyên, Du Lâm, Cố Nguyên, Kinh Sư... Tổng binh Sơn Tây Chu Ngộ Cát chạng vạng hôm trước nhận được tin tức lưu tặc tiến công Đại Đồng. Chu Ngộ Cát có thể giả câm giả điếc không rảnh mà để ý đến, nhưng Kiến Nô phá quan mà vào, y cũng không dám xem thường.

Vào lúc ban đêm, Chu Ngộ Cát liền phái khoái mã chạy vội về các Vệ Sơn Tây, triệu tập khẩn cấp quân đóng trú tại các vệ, sở tập kết hướng về Thái Nguyên.

Đến buổi sáng hôm nay, quân đội vài Vệ Sở gần nhất cũng chạy tới ngoài thành Thái Nguyên. Mấy vị Thủ bị lĩnh quân đang ở trong hành dinh tổng binh cùng nghị sự với Chu Ngộ Cát. Tuần phủ Sơn Tây Uông Kiều Niên cùng vài quan viên địa phương Sơn Tây vội vàng đi đến, gấp giọng hỏi:

- Chu tổng binh, nghe nói Kiến Nô phá quan nhập vào cướp Đại Đồng rồi hả?

Tổng binh Sơn Tây Chu Ngộ Cát lạnh lùng liếc Uông Kiều Niên một cái, cũng không lập tức trả lời ngay.

Lại nói tới lưu tặc tiến hành tiến công đại đồng trên quy mô lớn cũng không phải là một hai ngày. Chu Ngộ Cát cũng đã sớm phái người đến tuần phủ nha môn truyền tin, nhưng Uông Kiều Niên trốn tránh không chịu gặp, nguyên nhân rất đơn giản là gã sợ Chu Ngộ Cát muốn đòi quân lương. Nhưng đây là việc Kiến Nô hủy quan vào cướp rồi, lần này vị tuần phủ đại nhân này lại đứng ngồi không yên!

- Chu tổng binh.

Uông Kiều Niên vội la lên:

- Bản quan hỏi ngươi sao không trả lời, thật ra Kiến Nô có xâm nhập hay không?

Uông Kiều Niên thật sự cấp bách, lưu tặc làm náo loạn cỡ nào gã cũng không lo lắng, có hai viên hổ tướng Vương Phác và Chu Ngộ Cát này trấn thủ Thái Nguyên và Đại Đồng, gã không cho rằng lưu tặc có thể tạo nên sóng gió gì, Tuần phủ Sơn Tây của gã có thể đủ vững vàng, nhưng lần này Kiến Nô xâm nhập thì hoàn toàn khác nhau rồi.

Kiến Nô so với lưu tặc còn hung tàn hơn. Lưu tặc gây rối kỳ thật chính là dân chúng ồn ào, chỉ cần đem bọn chúng đánh tan, hoặc là mùa màng chuyển biến tốt đẹp rồi, dân chúng liền ngoan ngoãn trở lại chỗ tiếp tục làm thuận dân. Nhưng Kiến Nô xâm nhập hoàn toàn là hai chuyện khác nhau rồi. Nơi nào Kiến Nô đi qua, vậy đúng là trăm họ lầm than, hoang tàn.

Chuyện cho tới bây giờ, Uông Kiều Niên cũng chỉ có thể tự hạ giá trị bản thân chủ động tới gặp võ phu Chu Ngộ Cát. Hiện tại gã chỉ có thể trông chờ vào Chu Ngộ Cát có thể ngăn cơn sóng dữ, chống lại Kiến Nô bên ngoài phủ Đại Nguyên, nếu Chu Ngộ Cát không thủ Thái Nguyên. Vậy Uông Kiều Niên nhiều năm làm tuần phủ cũng liền chấm dứt, làm không tốt đầu sẽ bị rơi xuống đất nữa.

Nhớ năm đó, Kiến Nô hai lần xâm chiếm Trung Nguyên, dọc đường vượt qua trăm phủ huyện, không ít quan viên địa phương không chết trong tay Kiến Nô, lại bởi vì nguyên nhân không giữ gìn được lãnh thổ mà bị Sùng Trinh Đế chém đầu, Uông Kiều Niên không thể không lo lắng cho vận mệnh của mình.

- Uông đại nhân.

Chu Ngộ Cát lãnh đạm nói:

- Hai ngày trước đại quân Kiến Nô cũng đã đánh giết tới bên ngoài thành Đại Đồng rồi.

- À?

Uông Kiều Niên thất kinh. thất thanh nói:

- Nói như vậy Kiến Nô thực sự đã đến?

Chu Ngộ Cát đem tin báo của Vương Phác gởi tới đưa cho Uông Kiều Niên, lãnh đạm nói:

- Đây là do tổng binh Vương Phác Đại Đồng khẩn cấp gởi tới, mời Uông đại nhân xem qua.

Uông Kiều Niên hấp tấp đọc lướt qua, run giọng hỏi:

- Chu tổng binh, nếu Kiến Nô đánh tan Đại Đồng, sau đó tiếp tục xuôi Nam cướp Thái Nguyên, không biết thành Thái Nguyên có thể thủ được hay không?

Chu Ngộ Cát thầm cười nhạt, bề ngoài thì giữ thể diện với Uông Kiều Niên, đáp:

- Nếu như ngay cả Đại Đồng mà vẫn không thủ được, thì Thái Nguyên càng không thủ được.

- Vậy làm như thế nào cho phải?

Uông Kiều Niên nghe xong sắc mặt liền thay đổi, vội la lên:

- Vậy... Uông tổng binh khẩn trương cầu viện quân tại ba trấn lân cận là Cố Nguyên, Cam Túc, Ninh Hạ. Đặc biệt là tổng binh Khương Tương của Cố Nguyên, nghe nói là viên hổ tướng, thủ hạ có một đội tinh binh huấn luyện có tố chất. Còn nữa, Chu Tổng Binh hẳn là khẩn trương phát đường báo hỏa tốc về Kinh Sư, xin Vạn tuế gia điều Kinh Doanh đến trợ chiến.

- Uông đại nhân

Chu Ngộ Cát không thể kiên nhẫn được nữa, cắt ngang lời Uông Kiều Nam nói:

- Ngài cho rằng Thiểm Tây, Tam Biên và Kinh Sư có thể phái viện binh tới sao?

Trong lòng Uông Kiều Nam rối loạn, vội la lên:

- Vậy thì phải khẩn trương chiêu mộ dân cường tráng, ngươi muốn bao nhiêu lương bổng, bản quan lập tức cho người đến kho điều rút.

- Được, đây chính là ý của Uông đại nhân tự nói đấy.

Cuối cùng Chu Ngộ Cát cũng nghe được một câu khiến y vui vẻ, lập tức nói:

- Trong đường báo của Vương tổng binh đã nói, lần này Kiến Nô triệu tập hai mươi vạn đại quân. Có thể nói khí thế hùng dũng, mạt tướng đã tính qua, nếu muốn bảo vệ cho Thái Nguyên, ít nhất cần thu nạp thêm năm vạn dân cường tráng. Ít nhất cần hai trăm ngàn quân tiền cùng một trăm ngàn thạch quân lương.

- Được.

Uông Kiều Niên cắn chặt răn nói:

- Quân tiền và quân lương giao cho bản quan đi chuẩn bị, thu nạp dân cường tráng kính xin Chu Tổng Binh nắm chắc thời gian. Nhất định phải chiêu mộ xong trước khi Kiến Nô đánh đổ Đại Đồng đuổi tới đây. Ôi.. không biết Vương tổng binh ở Đại Đồng còn có thể chống cự được bao lâu nữa.

Du Lâm, Đại viện Khương gia.

Tổng binh Cố Nguyên Khương Tương giục ngựa như bay đến bên ngoài cửa lớn, ghìm mạnh cương ngựa, chiến mã lập tức dựng bốn móng lên, Khương Tương như một con diều hâu xinh đẹp từ trên lưng ngựa rơi xuống, tiện tay ném cương ngựa ra, sớm đã có gia đinh tiến lên tiếp nhận cương ngựa, dắt tọa kỵ của y đến chuồng ngựa.

Khương Tương bước nhanh qua người gác cổng, xuyên qua bức tường, hành lang gấp khúc thẳng đến phòng chính.

Phòng chính, tổng binh Du Lâm Khương Nhượng chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại. Khương Tuyên đứng thẳng tắp một bên, ánh mắt di chuyển qua lại theo bóng dáng của Khương Nhượng. được Vương Phác phái tới Du Lâm đưa tin không phải ai khác mà là lão tam Khương gia - Khương Tuyên. Nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, hai anh em vội vàng quay đầu lại nhìn lên, Khương Tương dáng người khôi ngô tiến thẳng vào.

- Nhị đệ

- Nhị ca

Khương Nhượng và Khương Tuyên tiến lên chào đón.

Khương gia là gia tộc quyền quý có thế lực lớn nhất ở Du Lâm. Khương Nhượng mặc dù là gia chủ, nhưng trên thực tế gia chủ trên dưới Khương gia là Khương Tương. Bởi vậy sau khi nhận được đường báo của Vương Phác, Khương Nhượng không dám tự tiện quyết định, liền lấy khoái mã đưa tin cho Khương Tương, sau khi Khương Tương trở về sẽ quyết định.

- Đại ca.

Khương Tương chẳng quan tâm làm lễ chào hỏi mà hỏi luôn Khương Nhượng:

- Huynh vội vã triệu tiểu đệ triệu tập về Du Lâm, không biết có chuyện gì gấp?

Khương Nhượng:

- Có việc hệ trọng, bởi vì sự việc trọng đại cho nên đại ca không dám để cho lão Cửu nói cho đệ biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, muốn đợi đệ về Du Lâm sẽ tự mình nói cho đệ biết.

Khương Tương nói:

- Đại sự gì?

Khương Nhượng nói:

- Kiến Nô xuất động hai mươi vạn đại quân, đang vây công Đại Đồng. Ở Đại Đồng Tổng binh Vương Phác đã khẩn cấp phát đường báo hỏa tốc, thỉnh cầu chúng ta phái viện quân.

- Cái gì?

Khương Tương biến sắc nói:

- Kiến Nô xuất động hai mươi vạn đại quân vây Đại Đồng, việc này là thật hay giả?

- Cực kỳ chính xác.

Khương Tuyên lớn tiếng nói:

- Biên quân Đại Đồng lúc đầu cũng đã đánh một trận với kỵ binh Kiến Nô tiên phong rồi, một hơi diệt hai ngàn kỵ binh của chúng, đây là đều do tiểu đệ tận mắt nhìn thấy.

- Nói như vậy thật sự có việc này?

Sắc mặt Khương Tương trầm xuống, hạ giọng nói:

- Vương Phác tập kích phá Thịnh Kinh, lại bắt sống được Hoàng Thái Cực, Vạn tuế gia lại đem Hoàng Thái Cực chém thành hàng trăm mảnh rồi. Kiến Nô vì báo thù, rửa hận nên đã tập trung tất cả quân lực tiến công Đại Đồng cũng là hợp tình hợp lý. Tuy nhiên sau khi công phá Đại Đồng, Kiến Nô chưa hẳn sẽ chia hướng tây tấn công Du Lâm, nhưng rất có thể chia hướng Nam bắt người cướp của ở các phủ Sơn Tây. Tuy nhiên, mục đích kế tiếp của Kiến Nô chủ yếu là Kinh Sư, cho nên Du Lâm sẽ không có chuyện gì.

- Như vậy cũng tốt

Khương Nhượng nghe vậy thì thở phào một cái, chỉ cần Kiến Nô không tấn công đến Du Lâm, y cũng yên lòng.

Khương Tuyên nói:

- Nhị ca, vậy chúng ta không phái viện quân?

- Tam đệ, đệ ngốc à?

Khương Tương cau mày nói.

- Điều động đại quân cần lương bổng, khoản lương bổng này ai chi ra? Các phủ Thiểm Tây vẫn là Đại Đồng phủ? Chẳng lẽ để cho Khương gia chúng ta chi lương bổng ra? Huống chi Kiến Nô không phải lưu tặc, lần này lại tới hơn hai mươi vạn Kiến Nô, cho dù là Khương gia chúng ta đem tất cả đất đai, của cải ra cũng chỉ có hai, ba vạn người cũng không đủ Kiến Nô nhét kẽ răng. Đi không phải là chịu chết sao?

Khương Tuyên nói:

- Nói như vậy, là Nhị ca không có ý định phái viện binh?

- Lúc này Thiểm Tây Tam Biên đang toàn lực bao vây tiễu trừ lưu tặc tại ba phủ Khánh Dương, Diên An, Bình Lương, không còn viện quân đâu.

Khương Tương nói:

- Tuy nhiên lúc quan trọng Vương Phác phái tam đệ đến Du Lâm, trên mức độ nào đó, Khương gia chúng ta nợ hắn một ân tình, nếu hắn có thể tránh được kiếp nạn này, ngày sau tất có báo đáp.

Khương Nhượng gật đầu, bùi ngùi nói:

- Nhị đệ nói rất đúng, chúng ta chỉ có thể làm như vậy.

*****

Kinh Sư, cung Càng Thanh.

Sùng Trinh Đế nhận được đường báo của Vương Phác chỉ chậm mười mấy canh giờ so với Chu Ngộ Cát và Khương gia Du Lâm. Sùng Trinh Đế vừa mới phê duyệt tất cả tấu chương, đang chuẩn bị nhấp một ngụm súp giải lao, binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp liền nghiêng ngả lảo đảo mà vào cung Càng Thanh. Lúc này, Trần Tân Giáp trực tiếp xông vào, hai tiểu thái giám còn do dự ở phía sau, muốn ngăn cản y tiến cung kiến giá.

Đây là quyền hạn mà Sùng Trinh Đế giao cho các đại thần.

Thời điểm Sùng Trinh Đế mới lên ngôi, liền chỉnh sửa một quy củ chưa từng có trước giờ. Nếu là việc đại sự, triều thần cũng không cần phải qua thông báo mà có thể trực tiếp xông cung kiến giá. Hơn nữa không hạn chế thời gian địa điểm, sau đó cũng không truy cứu trách nhiệm đại thần, theo điểm này mà nói thật ra Sùng Trinh Đế là một vị hiền quân rất giỏi, từ bỏ nhiều tập tục xấu, quyết tâm và dũng khí chấn hưng Đại Minh.

Nhìn bộ dạng vội vàng của Trần Tân Giáp, Sùng Trinh Đế giật mình kinh hãi theo bản năng đứng bật dậy.

Vừa lúc Trần Tân Giáp tiến vào thì cánh cửa bị đẩy ra, suýt nữa thì ngã. Vương Thừa Ân khẩn trương tiến lên đỡ Trần Tân Giáp, lên tiếng nói:

- Ôi... , Trần đại nhân nên cẩn thận một chút.

Trần Tân Giáp chẳng quan tâm đến việc tạ ơn Vương Thừa Ân, cũng không lau mồ hôi trên trán, vội vàng lấy một phong thư hỏa tốc từ trong tay áo ra, nói không thành tiếng:

- Tám... tám trăm... Lý gia cấp báo, đường báo Đại Đồng.... Đồng... !

Sùng Trinh Đế cấp bách nói với Vương Thừa Ân:

- Thừa Ân mau dâng lên.

- Nô tài tuân chỉ.

Vương Thừa Ân vội vàng tiếp nhận thư trong tay Trần Tân Giáp thật cẩn thận, càng cẩn thận vuốt ve lên nếp gấp. Sau đó như một bảo bối đưa đến trước mặt Sùng Trinh Đế. Sùng Trinh Đế tiếp nhận thư hảo tốc, cũng không để tâm nghiệm xi miệng bì thư, trực tiếp xé rách lấy phong thư ra.

Vội vàng xem hết thư, trên mặt Sùng Trinh Đế liên tục biến sắc.

Lúc này Trần Tân Giáp mới lấy tay áo lau đi mồ hôi trên trán, thấp giọng hỏi:

- Vạn tuế gia, có phải Kiến Nô đã xâm nhập vào Đại Đồng rồi hay không?

- Ừ

Sùng Trinh Đế gật đầu, mặt không thay đổi đáp:

- Trong thư Vương Phác nói, hai mươi vạn Kiến Nô trên quy mô lớn đã cướp biên, đã binh đến thành thành Đại Đồng rồi.

- À?

- Cái gì?

Vương Thừa Ân và Trần Tân Giáp nghe vậy liền chấn động. Kỳ thật hai người đã dự đoán được là Kiến Nô xâm nhập Đại Đồng rồi, nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến Kiến Nô lại triệu tập hai mươi vạn quân. Phải biết rằng hai lần trước thời điểm Kiến Nô xâm nhập Trung Nguyên, tuy binh lực tối đa cũng hơn mười vạn người. Nhưng lần này ước chừng điều động hai mươi vạn đại quân, xem ra là không hay rồi.

Sùng Trinh Đế chắp tay thong thả đi qua lại vài bước, khôi phục bình tĩnh rất nhanh, nói với Trần Tân Giáp:

- Trần ái khanh.

Trần Tân Giáp nói:

- Có thần

Sùng Trinh Đế nói:

- Lần này Kiến Nô dốc toàn lực đột kích, dụng tâm hiểm ác. Đại Đồng chẳng qua là một trong địa phương trong mục đích của bọn họ, Kinh Sư và trẫm mới là mục tiêu thực sự! Lập tức phát ra chiếu thư cần vương khắp thiên hạ, điều binh mã thiên hạ vào kinh cần vương. Nhất là Hồng Thừa trù và Ngô Tam Quế, yêu cầu bọn họ lập tức suất quân nhập Kinh kỳ.

Trần Tân Giáp nói:

- Vạn tuế gia, vậy lưu tặc Hà Nam kia...

Sùng Trinh Đế thở dài một cái, tiếc nuối nói:

- Lưu tặc Hà Nam chỉ có thể từ bỏ thôi.

Trần Tân Giáp lại nói:

- Vạn tuế gia, vậy Đại Đồng...

Sùng Trinh Đế im lặng một lúc rồi nói:

- Đại Đồng nếu có thể thủ, cho dù trẫm không phái viện quân đến thì Vương Phác cũng có thể bảo v đượcệ. Nếu thủ không được, cho dù trẫm phái viện quân đi thì Vương Phác cũng thủ không được. Cuối cùng Đại Đồng có thể bảo vệ được hay không, vậy thì phải chờ xem tạo hóa của trăm họ Đại Đồng và Vương Phác nữa.

- Ôi

Vương Thừa Ân và Trần Tân Giáp đồng thời thở dài, trên mặt không tự chủ hiện lên một tia tiếc hận. Đột nhiên hai người cảm giác được thực ra Vương Phác là một chàng trai không tồi. Ít nhất trong hắn có tình người, có cái gì thì nói cái đó, không giống những đại thần trong triều đình này, trước mặt một bộ sau lưng một bộ. Đều là thủ đoạn ném đá giấu tay.

Đại Đồng, hành dinh tổng binh.

Vương Phác đàng hoàng không khách khí ngồi ở chủ vị, Đại Vương Chu Truyền Tề ngồi ở bên tay trái, hai vị Vương phủ Chiêm Sự và trấn thủ thái giám Trương Tử An ngồi ở bên phải. Tri phủ Đại Đồng Ngụy Đại Bản ngồi ở vị trí thấp nhất.

Lúc đầu, Chu Truyền Tề muốn trốn tránh Vương Phác. Y sợ Vương Phác gặp y sẽ đòi tiền lương. Nhưng đột nhiên Kiến Nô đột kích, rốt cuộc Chu Truyền Tề cũng trốn không được rồi. Kiến Nô cũng không phải là lưu tặc, căn bản không thể đánh đồng, huống chi lần này cả hai mươi vạn đại quân Kiến Nô!

Vương Phác lãnh đạm liếc chu Truyền Tề một cái, nói:

- Vương gia, hai ngày trước đã phát đường báo hỏa tốc ra ngoài rồi, Thái Nguyên, Du Lâm, Kinh Sư cũng đều phát ra một phần.

- Ôi...

Chu Truyền Tề gấp đến cả mặt đỏ bừng, vừa nói:

- Cũng không biết Chu Ngộ Cát, Khương Nhượng và còn có cả Vạn tuế gia có thể phái viện quân đến hay không, có thể phái đến bao nhiêu viện quân? Nếu viện quân phái tới thiếu, sợ là không dùng được, lần này Kiến Nô tới nhiều lắm, đến hai mươi vạn dấy.

- Vương gia, ngươi đừng có nằm mơ.

Vương Phác lãnh đạm nói,

- Chu Ngộ Cát sẽ không phái viện quân đến. Khương Nhượng cũng sẽ không phái viện quân đến, khả năng Vạn tuế gia phái viện quân lại càng không thể. Nếu bổn trấn đoán không sai, lần này Vạn tuế gia sẽ hướng thiên hạ tuyên bố chiếu thư cần vương, kêu gọi binh mã thiên hạ vào kinh cần vương rồi!

- À?

Chu Truyền Tề thất thanh nói,

- Vậy....

Vương Phác nói:

- Hiện tại không ai có thể cứu được chúng ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình!

Chu Truyền Tề run giọng nói:

- Vây... vậy.... phải dựa vào đến tám ngàn người trong thành này ư?

Vương Phác nói:

- Ngoại trừ tám ngàn quân đội, chẳng phải Ngụy Đại nhân đã chiêu mộ hơn một vạn dân cường tráng trong thành sao? Nếu Vương gia lấy tài sản ra khen thưởng bọn họ, cái gọi là trọng thưởng tất phải có dũng phu. Hơn một vạn dân cường tráng cũng có thể được coi là một chi tinh binh. Cứ như vậy cũng không phải là không có khả năng bảo vệ cho Đại Đồng.

- À?

Chu Truyền Tề kêu khổ nói:

- Lại muốn lấy bạc?

- Vương gia không muốn chi bạc cũng không vấn đề gì?

Sắc mặt Vương Phác không chút thay đổi nói:

- Tuy nhiên Đại Đồng thủ không được, Kiến Nô vào thành, tất cả vàng bạc châu báu của cải đất đai của phủ Vương gia sẽ phải đổi chủ nhân rồi. Ồ, đúng rồi, bổn trấn nghe nói Nhiếp Chính Vương Kiến Nô là đồ háo sắc, nghe nói hai vị thị thiếp của Vương gia đều là tuyệt sắc giai nhân...

- Hừ.

Chu Truyền Tề mất hứng nói:

- Hai thị thiếp của bổn vương tuy rằng có nhan sắc, nhưng so với phu nhân của Vương Tổng Binh lại không sánh bằng nha. Đa Nhĩ Cổn sẽ đoạt mỹ nhân, cũng sẽ đoạt phu nhân của ngài đó. Tóm lại, bạc bổn vương có thể ra, nhưng không chỉ có mình bổn vương. Nhà họ Vương các ngươi cũng là thủ phủ Sơn Tây, nhà họ Vương các ngươi cũng phải ra, hai nhà chia đều.

- Được.

Vương Phác lớn tiếng nói:

- Bảo vệ Đại Đồng chính là bảo vệ nhà họ Vương. Bởi vì cái gọi là tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không. Nếu Đại Đồng không giữ được, Sơn Tây liền không có nhà họ Vương nữa rồi. Cho nên, nhà họ Vương chúng ta quyết định chi ra một triệu lượng. Chỉ cần là người có công giết Nô, mỗi người điều có trọng thưởng!

Chu Truyền Tề đau lòng cắn chặt răng nói:

- Bổn vương cũng chi ra một triệu lượng!

Trương Tử An cũng hiểu thời khắc quan trọng, vẻ mặt đột nhiên ửng hồng đứng dậy the thé nói:

- Vương gia và Phò mã gia vì Đại Đồng không tiếc bán hết tài sản, nô tỳ sao có thể khoanh tay đứng nhìn, nô tì cũng muốn quyên góp hai trăm ngàn ngân lượng!

- Trương công công, ngài đây là...

Vương Phác ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Trương Tử An, đã thay đổi cách nhìn đối với lão thái giám này rồi. Vương Phác chủ trì gõ đầu tên heo mập Chu Truyền Tề này, còn chưa kịp áp bức Trương Tử An. Nhưng hắn vạn lần không ngờ, Trương Tử An lại tự mình ngoan ngoãn đem bạc ra quyên góp. Vương Phác biết rõ của cải nhà Trương Tử An, hai trăm ngàn đã là toàn bộ của cải của y rồi.

Xem ra quốc nạn ập vào đầu, đích thực là có thể tinh lọc linh hồn của con người.

Trương Tử An nói:

- Phò mã gia đừng quên, nô tì cũng là người Đại Đồng. Bảo vệ Đại Đồng là một phần trách nhiệm của nô tì.

Ngoài thành Đại Đồng, đại doanh Kiến Nô.

Lúc mặt mũi Ninh Hoàn Ngã đầy máu được hai gã Kiến Nô vịn đi vào trong trướng. Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc, A Tế Cách còn có Phạm Văn Trình đều giật mình mà đứng dậy.

Đa Nhĩ Cổn vội hỏi:

- Hoàn Ngã tiên sinh, ngươi bị làm sao vậy?

- Ôi.

Ninh Hoàn thở dài, ảm đạm nói:

- Nô tài vô dụng, khiến chủ tử thất vọng rồi!

Phạm Văn Trình nói:

- Công Phủ (biểu tự của Ninh Hoàn Ngã), rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Ninh Hoàn nói:

- Nô tài mang theo hai ngàn thạch lương thực, hai trăm con dê béo còn có năm mươi con ngựa tốt thiện ý đi núi Lôi Công để thuyết phục. Không nghĩ tới đám lưu tặc không phân biệt tốt xấu trực tiếp hạ độc thủ với nô tài. Chẳng những cắt đuôi tóc của nô tài, còn vạch hai xiên trái phải trên mặt nô tài. Còn nói sẽ không giữ lại mặt của nô tài.

A Tế Cách ngây ngốc hỏi han:

- Vì sao không giữ lại hai mặt của Hoàn Ngã tiên sinh?

Đa Đạc cười nói:

- Lưu tặc là đang cười nhạo Hoàn Ngã tiên sinh không biết xấu hổ, làm nô tài cho Bát Kỳ chúng ta.

A Tế Cách lại nói:

- Hoàn Ngã tiên sinh, vậy lương thực, dê béo và ngựa ngươi mang đi đâu rồi?

Ninh Hoàn Ngã nói:

- Lương thực, dê béo còn có ngựa đều bị lưu tặc cướp đi rồi. Lại đê tiện vô sỉ giết hết người Bát Kỳ hộ tống nô tài đến núi Lôi Công Sơn.

- Đáng giận!

A Tế Cách nắm tay cả giận nói:

- Đám lưu tặc chết tiệc, món nợ lần trước còn chưa tínhh, lần này cười nhạo nô tài chúng ta thì thôi đi, nhưng rõ ràng còn dám đoạt lương thực, đoạt dê cướp ngựa, còn giết người Bát Kỳ chúng ta. Ta lập tức mang binh đến núi Lôi Công, giết sạch đám lưu tặc này.

- Được rồi.

Đa Nhĩ Cổn cau mày nói:

- Thập nhị ca ngươi hãy bình tĩnh một chút. Bổn vương đã phái người điều tra địa hình núi Lôi Công rồi, thế núi cực kì hiểm trở, ba mặt đều là vách đá trắng, chỉ có một con đường có thể lên núi. Lưu tặc lại thiết lập một trạm kiểm soát trên đường này, quả thực có thể nói là một người trấn ải vạn người không qua được. Muốn đánh hạ núi Lôi Côn cũng không phải là chuyện dễ.

- Trạm kiểm soát gì chứ.

A Tế Cách không cho là đúng nói:

- Chúng ta dựng Hồng Di đại pháo đánh phá, không tin không phá được.

- Mục tiêu của chúng ta là Đại Đồng và Vương Phác.

Đa Nhĩ Cổn nói:

- Cần gì phải giằng co với Lưu tặc ở núi Lôi Công? Bọn họ không muốn cho chúng ta sử dụng thì thôi. Như vậy đi, Thập Ngũ đệ ngươi mang năm ngàn người hạ trại cách núi Lôi Công mười dặm, giám sát lưu tặc trên núi, chỉ cần bọn họ không quấy rối từ phía sau, thì chớ trêu chọc bọn họ.

A Tế Cách nói:

- Thập Tứ đệ, không thể cứ tính như vậy.

- Đủ rồi.

Đa Nhĩ Cổn không thể nhịn được nữa, cả giận nói:

- Có phải ngươi muốn đem tinh nhuệ Lưỡng Bạch Kỳ toàn bộ chôn vùi mới bằng lòng không? Hiện tại ngươi trở về doanh trướng của mình đi, tự mình kiểm điểm đi.

Thấy Đa Nhĩ Cổn tức giận, A Tế Cách không dám nói tiếp nữa. Đại phi A Ba Hợi sinh ra ba con trai. A Tế Cách là lão đại, Đa Đạc được Nỗ Nhĩ Cáp Xích sủng ái nhất. Nhưng Đa Nhĩ Cổn mới là người có chủ kiến nhất trong ba huynh đệ. Từ lúc Nỗ Nhĩ Cáp Xích bạo tử, sau khi A Ba Hợi tuẫn táng, Đa Nhĩ Cổn vẫn là người quyết định trong ba huynh đệ


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-335)


<