Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 120

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 120: Thất bại trong gang tấc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Siêu sale Lazada

Ngoài thành, Nha doanh của Kinh Mậu Thành và Cô Sơn doanh của Lý Huyền lẳng lặng chờ đợi trong bóng đêm, mặc cho Hồi Hồi doanh bị quan quân trong ngoài thành giết hại thảm khốc thế nào, bọn họ cũng không quan tâm, ở nơi khác đều sáng rực lửa, tiếng chém giết vang động, nhưng ở chỗ doanh trại Lão Hạc và Cô Sơn lại tối như mực, hoàn toàn không thấy ánh lửa.

Có thể nói Lão Nha doanh và Cô Sơn doanh là quân tinh nhuệ không nhiều trong nghĩa quân Thiểm Tây, đặc biệt là Lão Nha doanh của Kinh Mậu Thành, 800 tên lưu tặc này đều là hãn phỉ hoặc hưởng mã đạo tổ thành, ai cũng có bản lĩnh hơn nữa khi đánh lại không sợ chết, có chút liều lĩnh.

Còn Cô Sơn doanh của Lý Huyền quân tinh nhuệ cũng được chọn ra từ quan quân đầu hàng, sức chiến đấu cũng không thể xem thường được.

Hai doanh trại này dù nói binh lực mỏng, nhưng Lý Nham tin rằng chỉ cần người của hai doanh trại này có thể chặn đường nhân lúc quân mai phục của Vương Phác sắp xuất hiện, đối thủ sẽ bị hạn chế thi triển ở cổng thành, cứ như vậy cả hai doanh trại có thể chiếm được ưu thế về binh lực.

Hơn nữa, khi hai quân giằng co nhau, quan quân trên cổng thành sẽ vì tránh tổn thương tới người của mình, tất cũng không thể dùng đá, cây lăn xuống thành chi viện được.

Đương nhiên, điều này còn phải xem Vương Phác có thực sự xuất quân mai phục ra tập kích hay không, nếu đội quân mai phục này của Vương Phác chỉ là để khi cần thiết tăng cường phòng ngự trên thành thì kế hoạch tương kế tựu kế của Lý Nham sẽ thất bại hoàn toàn, như vậy nghĩa quân chỉ có thể tấn công chính diện được thôi.

Không biết chờ tới bao lâu, Kinh Mậu Thành thấy đinh tai nhức óc đến mức tai sắp ù đi rồi, giọng Lý Huyền bỗng vang lên:

- Lão Kinh, ra đi!

- Ừ!

Kinh Mậu Thành liền đứng dậy, quay lại nhìn quả nhiên thấy cổng thành Đại Đồng đóng chặt đã dần mở ra, ngay sau đó đống lửa sáng bừng ở ngoài cổng thành, kèm theo tiếng reo hò ầm ầm. Tướng sỹ Hồi Hồi doanh chen chúc ngoài cổng thành cbị nổ người ngã ngựa đổ, xô nhau ngã xuống!

Thoáng chốc, Hồi Hồi doanh ngoài cổng thành đã binh bại như núi đổ, trong ánh lửa chói lòa liên tiếp còn có tiếng reo hò động trời, một đội quan quân Đại Minh áo giáp chỉnh tề tiến lên phía trước, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề từ trong thành đi ra.

- Đáng ghét!

Kinh Mậu Thành tức giận nắm chặt tay lại, trầm giọng nói:

- Là đại pháo!

- Không đúng!

Lý Huyền bước ra lắc đầu nói:

- Không phải đại pháo, là Long Vương pháo!

- Long vương pháo?

Kinh Mậu Thành ngạc nhiên hỏi:

- Long vương pháo là gì?

Lý Huyền liền đáp:

- Một lúc không thể nói rõ được, có lẽ loại này không ném xa được, nhiều nhất cũng chỉ xa 20- 30 bước thôi, lão Kinh, thủ hạ của lão có không ít huynh đệ xuất thân là hưởng mã đạo, bắn cung giỏi, hãy bắn về phía những tên quan quân chó chết này đi!

- Ừ.

Kinh Mậu Thành gật đầu, cởi chiếc cung sắt trên vai xuống, quát lớn:

- Các huynh đệ. Bây giờ đến lượt chúng ta xuất mã rồi, cầm cung tên lên cho ông, bắn cao lên hướng về phía quan quân đằng trước, giết!

Kinh Mậu Thành hét lên, dẫn theo 800 lưu tặc cuốn về phía cửa nam Đại Đồng. Trong số những lưu tặc này quả thực có không ít cao thủ bắn cung, bọn chúng có thể vừa đi như bay vừa bắn cung, Kinh Mậu Thành cũng là cao thủ có tài bắn cung sử dụng Thiết thai cung, đứng cách thành 200 bước ngoài có thể bắn hỏa thương thủ quân Minh vừa mới ra ngoài thành.

Cách xa như vậy, khả năng bắn trúng đích đương nhiên là thấp, nhưng chỉ cần bắn nhiều thì chắc chắn sẽ trúng đích.

- Vù, vù vù ...

Mũi tên sắc bén không ngừng bắn lên bầu trời tối mịt phía trước, hỏa thương thủ ra ngoài thành nhanh chóng có người bị thương vong.

Còn có hỏa thương thủ xui xẻo vừa mới châm ngòi Long vương pháo liền bị mũi tên xiên vào ngực, buông tay, long vương pháp xì khói đen ngã nhào xuống đất, hỏa thương thủ bên cạnh liền nhặt long vương pháo lên, chưa kịp ném đi đã phát ra tiếng nổ, năm tên hỏa thương thủ gần nhất bị chết tại chỗ, mười mấy người khác bị tiếng nổ làm trọng thương.

Lúc này, kỷ luật nghiêm minh là một con dao hai lưỡi được thể hiện rõ ràng!

Trong triều Đại Minh, mặc dù sử dụng súng kíp đã có lịch sử mấy trăm năm qua, nhưng chiến thuật sử dụng súng kíp như thế nào lại vẫn còn đang ở trong giai đoạn sơ khai nguyên thủy nhất. Đại tướng quân thời đầuMinh Lam Ngọc và năm Vạn Lịch, danh tướng Thích Kế Quang đề có nghiên cứu rất sâu về phương diện chiến thuật súng kíp, nhưng tiếc là chiến thuật của họ vẫn không được truyền lại.

Trong hoàn cảnh như vậy, Vương Phác không thể đem quá nhiều chiến thuật súng kíp truyền cho bộ hạ của mình, một là ngay cả hắn cũng thiếu kinh nghiệm về phương diện này, có một số điều mà ngay cả hắn cũng không biết, có một số thì cứ coi như hắn biết cũng không biết nên truyền đạt thế nào? Hai là thủ hạ của hắn phần lớn đều là người thô lỗ không biết chữ, có dạy cũng chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, bọn họ cũng không thể học được.

Thế này tất sẽ tạo thành kết quả không tốt, đội hỏa thương của Vương Phác có kỷ luật nghiêm minh, nhưng lại không có chiến thuật linh hoạt, đội hỏa thương này giống như con rối trong tay chủ tướng, chủ tướng chỉ đâu, bọn họ sẽ đánh đó, chủ tướng không chỉ, bọn họ cũng sẽ không động đậy.

Đại đa số đội hỏa thương không thể vì vậy mà chịu thiệt, nhưng đôi khi cũng chịu thiệt thòi!

Ví dụ như hiện nay, bởi vì Râu Rậm đã nghiêm lệnh Bách Nhân Đội đầu tiên phải dùng long vương pháp nổ mở chỗ hổng, cho nên bọn họ chỉ có thể sử dụng Long vương pháo giết kẻ địch, dù tình hình kẻ địch có thay đổi thế nào, dù thế cục có phát triển ra sao, trước khi nhận được quân lệnh mới của Râu Rậm, bọn họ chỉ có thể tiếp tục sử dụng Long vương pháo, mà không thể tự ý sử dụng hỏa thương bắn về phía quân địch.

Chiến thuật của Râu Rậm rất đơn giản, trước tiên dùng Long vương pháo bắn, bắn cho đám lưu tặc ngoài thành bò lăn bò quàng, chờ cho lưu tặc bại trận rồi, hỏa thương đội sẽ có thể thong dong từ trong thành đi ra, trước tiên bố trí đội hình sẵn sàng, sau đó tấn công lên phía trước hoặc hai bên, đánh một trận chí mạng với lưu tặc đang công thành.

Mặc dù chiến thuật của Râu Rậm rất thực tế, bình thường thì đều giành được chiến thắng.

Nhưng tiếc là, lần này Lý Nham đã bố trí hai cánh quân mai phục ngoài thành, một cánh trong đó là 800 cung thủ tinh nhuệ do Kinh Mậu Thành thống lĩnh, cung tên dù không có ưu thế lực sát thương và tầm bắn như hỏa thương, nhưng so sánh với Long vương pháo thì khoảng cách sát thương lại chiếm ưu thế tuyệt đối.

Chờ khi Râu Rậm phát hiện ra tình hình không hợp lý, Bách Nhân Đội thứ nhất ra ngoài thành đã bị tử thương không ít rồi.

Kỷ luật nghiêm minh đã từng cứu tính mạng của những lão binh này trên chiến trường, nhưng lần này nó lại khiến cho những lão binh này gặp phải tai ương, không ít người đã chết dưới mũi tên của lưu tặc, bọn họ đến chết đều không dám chống lại quân lệnh của Râu Rậm, thà bị mũi tên của lưu tặc bắn chết cũng không sử dụng hỏa thương tấn công.

Cơ Sơn doanh của Lý Huyền nhân cơ hội xông lên, mặc dù bị Long Vương pháo của hỏa thương đội bắn chết không ít, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn tiến tới giáp lá cà với nhóm hỏa thương thủ.

Ngoài thành, trên sườn núi nhỏ.

Lý Hổ thở dài:

- Quả nhiên không nằm ngoài sự đoán của đại ca, tên khốn kiếp Vương Phác này đã giấu quân tinh nhuệ của hắn trong Ủng thành, nếu đai ca không cự liệu trước tiên cơ, cho hai cánh quân tinh nhuệ của Kinh Mậu Thành và Lý Huyền mai phục trước ở đây thì thắng bại của cuộc chiến này còn khó nói lắm.

- Ừ.

Lý Nham gật đầu, nói với Lý Hổ:

- Lý Hổ.

Lý Hổ liền nghiêm người đáp:

- Có tiểu đệ.

Lý Nham nói:

- Truyền lệnh, cho Cách Tả doanh, Cải Thế doanh, Loạn Thế doanh và Tả Kim doanh đồng thời xuất kích, lấy binh lực của bốn doanh trại này đồng thời tấn công vào cửa nam Đại Đồng!

- Vâng.

Lý Hổ hô vang, nhận lệnh đi.

Trên lầu quan sát.

Qua lỗ quan sát, Vương Phác tận mắt chứng kiến cảnh xảy ra ngoài cổng thành, thấy lưu tặc chen chúc ngoài thành bị oanh tạc bởi Long vương pháo. Vương Phác không khỏi vui vẻ gật đầu, tuy nhiên niềm vui của hắn chưa được bao lâu, một cánh quân tinh nhuệ của lưu tặc từ trong màn đêm đen kịt ngoài thành bỗng xông ra đánh, đã chặn đứng được đường tiến lên của hỏa thương đội.

Do vì cổng thành hẹp, đại bộ phận hỏa thương thủ không thể xuất thành kịp thời được, đã có lượng ít hỏa thương thủ xuất thành lại không nhận được quân lệnh của Râu Rậm, không triển khai trận xạ kích, mà Long Vương pháo tác chiến khoảng cách gần hoàn toàn không thể khống chế được tên của lưu tặc, nổ không chết được lưu tặc thì không nói làm gì, mà mấy quả long vương pháo đã không kịp quăng đi, đã nổ chết không ít người của mình.

Rất nhanh, lưu tặc từ ba hướng ép sát cổng thành, hơn 100 hỏa thương thủ ngoài thành đã bị ép sát vào chỗ hẹp nhất của cổng thành, lâm vào khổ chiến.

Duy có may mắn hơn là Vương Phác để Xưởng binh khí làm thêm lưỡi lê trên từng chiếc hỏa thương. Khi sử dụng dù không tiện như trường thương, đại đao, nhưng khi hai bên đánh giáp lá cà chí ít cũng có thể ngăn cản được một chút, không giống như hỏa khí trước đây của quân Minh, một khi để quân địch xông tới trước mặt, về cơ bản liền biến thành chiếc que cời lò mà thôi.

- Chuyện gì thế này?

Tiểu Thất hét lên:

- Đám lưu tặc này từ đâu ra thế?

- Đúng vậy.

Lã Lục cũng nói với vẻ mặt nặng nề:

- Đám lưu tặc này hình như là đã chờ sẵn ở đó rồi, người của đại ca Râu Rậm không động tới bọn chúng cũng trốn không ra. Nhưng chờ người của đại ca Râu Rậm ra khỏi thành, bọn chúng liền xông lên đánh! Hay là có gian tế trong thành, tiết lộ thông tin đại ca Râu Rậm đưa người tới mai phục ở Ủng thành cho lưu tặc?

- Không thể nào.

Tiểu Thất lắc đầu nói:

- Cứ coi như có gian tế đi, vậy trong thời gian ngắn như vậy làm thế nào truyền tin đi được?

- Lý Nham, nhất định là Lý Nham!

Vương Phác trầm giọng nói:

- Tên Lý Nham này quả nhiên là danh bất hư truyền, xem ra hắn đã sớm đoán được bản tướng quân sẽ cho quân mai phục ở Ủng thành rồi, cho nên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho quân mai phục gần ngoài thành, chờ tới khi quân mai phục của bổn tướng quân xuất chinh, quân mai phục của hắn cũng đột ngột xông ra đánh, toàn quân ép lên, cứ như vậy, hắn chỉ dựa vào số ít quân tinh nhuệ cũng chặn được quân mai phục của bổn tướng quân ra khỏi Ủng thành ....

- Tướng quân nhìn kìa!

Lã Lục bỗng la toáng lên:

- Vừa rồi mấy đội thang vẫn án binh bất động hiện tại đều di chuyển nhanh về phía trước, xem ra lưu tặc muốn tấn công quy mô lớn rồi!

- Hả?

Mặt Vương Phác bỗng biến sắc, ngưng giọng nói:

- Hiểu rồi, lợi hại, quá lợi hại!

Trên mặt Tiểu Thất, Lã Lục, Nộn Nương lộ vẻ khó hiểu, bọn họ đều không nghe rõ Vương Phác đang nói gì.

Vương Phác không kịp giải thích cho bọn họ, liền hạ lệnh:

- Tiểu Thất!

Tiểu Thất liền đứng nghiêm đáp:

- Có ty chức.

Vương Phác nói:

- Lập tức dẫn theo người của ngươi đi chi viện cho Triệu Lục Cân!

- Vâng!

Tiểu Thất lĩnh mệnh ra đi.

Vương Phác lại nói:

- Lã Lục.

Lã Lục liền đáp:

- Có tiểu nhân.

Vương Phác quát lên:

- Truyền lệnh cho Râu Rậm, lập tức thay đổi kế hoạch tác chiến cũ, để người của ngươi trước tiên bày trận trong Ủng thành xạ kích, sau đó mở cổng thành, chờ sau khi lưu tặc vào thành thì mới khai hỏa.

- Vâng!

Lã Lục lên tiếng, cũng lĩnh mệnh đi.

Chờ cho Tiểu Thất và Lã Lục đi rồi, Nộn Nương mới thánh thót nói:

- Tướng quân, vừa rồi ngài nói Lý Nham lợi hại, nhưng hắn ta lợi hại ở đâu ạ?

Vương Phác nói:

- Ta nói Lý Nham lợi hại là bởi vì hắn ta có thể nắm được thời cơ chiến đấu trên chiến trường thiên biến vạn hóa. Hơn nữa còn nhanh chóng bố trí ứng phó, ta nhất thời sơ suất đã suýt nữa làm hỏng đại sự.

Nộn Nương nghe xong mà vẫn không hiểu, lắc đầu nói:

- Tiểu tỳ vẫn không hiểu.

Vương Phác giải thích:

- Nộn Nương, giả dụ đội hỏa thương của Râu Rậm ngay từ lúc bắt đầu đã thủ trên tường thành, mà đợt tấn công đầu tiên của đám lưu tặc vừa rồi liệu có có dễ dàng đánh đến chân thành dễ như vậy không?

Nộn Nương đáp:

- Chắc chắn là không thể.

- Đúng là thế rồi.

Vương Phác đánh nhịp nói:

- Vấn đề chính là ở chỗ này, Lý Nham hiển nhiên là dựa vào điểm này chuẩn xác phán đoán quân tinh nhuệ của ta không ở trên thành, tiếp theo còn đoán được nhánh quân tinh nhuệ này của ta mai phục ở trong Ủng thành, tính được thời điểm quan trọng nhất xuất thành tập kích.

- Trời ơi.

Nộn Nương líu lưỡi nói:

Cái tên Lý Nham đó tài giỏi thế sao?

- Tài năng của Lý Nham không chỉ có như vậy.

Vương Phác nói tiếp:

- Sau khi hắn ta đoán đúng được bố trí quân ta, nhanh chóng bố trí ứng phó, trước tiên, hắn ta cũng cử ra một cánh quân tinh nhuệ mai phục ngay gần cổng thành, chờ quân mai phục của ta chuẩn bị xuất thành tập kích, cánh quân lưu tặc này sẽ nhanh chóng ép lên, sau đó ....

- A ....

Nộn Nương "a" lên một tiếng, nói:

- Sau đó diễn ra như vậy. Quân mai phục của đại ca Râu Rậm sẽ bị ép lại ở Ủng thành không ra được?

- Đúng vậy, sau đó Lý Nham sẽ khởi xướng tấn công mãnh liệt nhất lên thành Đại Đồng!

Vương Phác nói tới đây, chỉ tay phía ngoài thành mà đại quân lưu tặc đang tới nói:

- Nộn Nương nàng hãy nhìn xem, mấy tên đội thang lưu tặc này vừa rồi còn án binh bất động, bây giờ toàn bộ dâng lên ép sát.

- Tiểu tỳ hiểu rồi.

Nộn Nương này rất thông minh, nói qua là hiểu, khi đó liền biến sắc nói:

- Lúc này đội hỏa thương của đại ca Râu Rậm bị phục binh của lưu tặc ép ở Ủng thành Ủng ra được, thủ quân trên cổng thành cũng đã sức cùng lực kiệt. Dưới sức mạnh tấn công toàn lực của lưu tặc chắc chắn là không thể chống đỡ được, thành Đại Đồng rơi vào tay giặc rồi sao?

Vương Phác trầm giọng nói:

- Cho nên, ta mới nói Lý Nham có thể nắm được thời cơ chiến đấu trên chiến trường thiên biến vạn hóa! Nhưng ...Lý Nham cũng đã quá đánh giá cao kỷ luật của đám quân ô hợp này rồi! Hừ hừ, Lý Nham muốn cho ta ăn trộm gà bất thành ngược lại đục khoét gạo, ta càng muốn khiến hắn lấy giỏ trúc mà múc nước hoài công!

Trong Ủng thành.

Râu Rậm đã gấp đến độ cuống cuồng lên, gã không ngờ, một trận địa được bố trí tinh xảo cuối cùng lại biến thành kết quả thế này, tuyệt đại đa số hỏa thương thủ không thể ra khỏi thành, chỉ có thể núp ở Ủng thành giương mắt lên nhìn. Hơn trăm hỏa thương thủ thật không dễ xuất thành lại rơi vào trong vòng vây khốn của lưu tặc, không thể thi triển được chiến thuật.

Bởi vì hỏa thương thủ và lưu tặc đã hoàn toàn giằng co cùng một chỗ rồi. Quân giữ thành trên cổng thành cũng không thể chi viện được.

Râu Rậm là mãnh tướng lại không phải là đại tướng, đối mặt với sự thể bất ngờ này, gã căn bản không nghĩ ra được phương pháp ứng phó nào hiệu quả, cách duy nhất là gã thổi râu giương mắt lên lo lắng. Khi Râu Rậm ở vào tình thế bó tay, cuối cùng Lã Lục cũng đã mang quân lệnh của Vương Phác tới.

Lã Lục vội vã chạy tới trước mặt Râu Rậm, hô lớn:

- Râu Rậm đại ca, tướng quân lệnh gấp.

- Tốt quá rồi!

Râu Rậm như chết đuối vớ được cọc, liền hỏi:

- Tướng quân nói sao?

Lã Lục đáp:

- Tướng quân nói, để các huynh đệ ở trong Ủng thành bố trí trận địa xuất kích, sau đó mở cổng thành cho lưu tặc tiến vào Ủng thành mới trừng trị bọn chúng!

- Đã rõ!

Râu Rậm liền quay sang nói với mấy tên Bả tổng bên cạnh:

- Mấy người các ngươi đều nghe rồi chứ? Dàn trận, khẩn trương cho người của các ngươi dàn trận!

- Vâng!

- Vâng!

Mấy tên Bả tổng đồng thanh đáp, nhanh chóng đưa đội trăm người của mình đi triển khai trận địa, thoáng chốc, ngoài hai Bách Nhân Đội ở ngoài thành và bị kẹt trong cổng thành ra, tám Bách Nhân Đội còn lại đã nhanh chóng dàn trận xuất kích, từng súng kíp đã được giơ lên, miệng kíp đen xì đã được chỉ thẳng về phía cổng thành.

Râu Rậm chạy tới cổng thành hô lớn:

- Huynh đệ của đội thứ nhất và thứ hai hãy nghe cho kỹ đây, khẩn trương rút lui ra phía sau, sau khi tiến vào cổng thành lập tức ép sát hai bên, nhanh ....

Râu Rậm vừa dứt lời, các hỏa thương thủ trong cửa thành nhanh chóng lùi ra phía sau, đám lão binh đang ở ngoài cổng thành đang cố gắng chống đỡ cũng như trút được gánh nặng, ban đầu vồ vập xông lên, sau đó lại nhanh chóng rút ra phía sau, sau khi xông qua dũng đạo của cổng thành lập tức đi sang hai bên.

Lưu tặc của Cô Sơn doanh rõ ràng là muốn nhân cơ hội cướp lấy cổng thành, truy đuổi sát nút đội hỏa thương lui vào, mấy lão binh sau cùng liều chết ngăn cản cũng không thoát khỏi vận đen. Bọn họ bị lưu tặc của Cô Sơn doanh truy đuổi, đao kiếm chém loạn xuống đất, nhưng họ đã không chết vô ích.

- Rầm rầm rầm ...

Ánh lửa bùng cháy lên, sáng rực cả màn đêm mù mịt.

Mấy chục tên lưu tặc của đợt thứ nhất vừa từ cổng thành chạy sâu vào bên trong, loạt đạn dày đặc như mưa bắn tới, tập kích dày đặc gần như vậy hiệu quả sát thương của súng kíp quả là kinh người, mấy chục tên lưu tặc của tốp thứ nhất liền giống như lúa mạch bị cắt gốc ngả rạp xuống đất.

Sau đó, tốp lưu tặc thứ hại lại hừng hực xông lên, mặc dù bọn chúng thấy tốp thứ nhất đã ngã xuống rồi, nhưng không để cho chúng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn chúng đã bị lưu tặc phía sau gạt ra, đẩy lên, giẫm lên thi thể của đồng bọn tới tận đầu cổng thành.

- Rầm rầm rầm ....

Lại là một đám lửa bùng lên, tốp lưu tặc thứ hai cũng kêu lên thảm thiết trong vũng máu.

Lần này, địa hình trói buộc ở cổng thành đã biến thành lưu tặc. Lưu tặc chỉ có thể từng tốp từng tốp xông lên phía trước, sau đó từng tốp từng tốp bị hỏa thương đội nhẹ nhàng triệt hạ, lưu tặc đáng thương đã trở thành mục tiêu sống của 500 tân binh trong đội hỏa thương luyện xạ kích, sau khi trải qua sự căng thẳng và run rẩy ban đầu, 500 tân binh nhanh chóng trưởng thành trong lễ rửa tội của máu và lửa.

Thực tế chiến đấu, luôn là phương thức luyện binh tốt nhất.

Cuộc chiến kịch liệt trong Ủng thành đã trở thành chiến thuật thêm dầu điển hình nhất, Lý Huyền dẫn 2000 lưu tặc của Cô Sơn doanh tiến vào trong thành, sau đó từng tốp bị hỏa thương đội quân Minh trong Ủng thành nhẹ nhàng tiêu diệt.

Trên tường thành.

Dưới thế tấn công sóng sau cao hơn sóng trước của Cách Tả Ngũ Doanh, 2000 quan quân của Triệu Lục Cân tử thương thảm hại, chỉ còn lại hơn 1000 người. Phòng tuyến vốn dĩ đã tràn đầy nguy cơ sắp bước vào ranh giới sụp đổ, khi mắt thấy thành nam Đại Đồng sắp bị thất thủ, Tiểu Thất cuối cùng đã dẫn theo 500 gia đinh của Vương gia kịp chạy tới.

Gia tăng 500 quân lực lập tức khiến cho hình thế trên tường thành như được xoay chuyển.

Trải qua mười mấy lượt bắn, lưu tặc xông về phía đầu thành cuối cùng đã lui xuống, tiếp theo lại liên tục mấy ngàn quả Long vương pháo bắn điên cuồng, lưu tặc chen chúc dưới tường thành lập tức bị nổ tan xác, máu chảy thành sông. Sĩ khí của thủ quân trên tường thành dâng lên cao trào, còn lưu tặc dưới thành lại rơi vào trạng thái bấn loạn.

Lưu tặc dựa vào thế đông vẫn tiếp tục tấn công, nhưng sự tấn công của bọn chúng đang biến thành vô nghĩa, còn quan quân trên tường thành lại ngày càng dũng cảm hơn, điều khiến Lý Nham lo lắng nhất đang trở thành sự thực rồi. Sau khi khắc phục được sự hoang mang và sợ hãi ban đầu, sức chiến đấu của quan quân đang nhanh chóng phục hồi. Sự khác biệt giữa nghĩa quân Thiểm Tây và quan quan Đại Minh đã ngày càng rõ rệt.

Ngoài thành. Trên sườn núi nhỏ.

Thần sắc của Lý Nham đang ngày càng ngưng trọng, sự phát triển của chiến sự đã không theo sự tính của y. Mặc dù tướng sỹ nghĩa quân Cách Tả Ngũ Doanh đã xông lên tới cổng thành rồi, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không thể chĩa được tới quan quân, lại bị đuổi xuống, còn có tiếng nổ vang tới tận mây xanh của súng kíp và long vương pháp càng khiến cho lòng Lý Nham trùng xuống.

Quan quân vốn có nhiều vũ khí như vậy, tại sao lúc bắt đầu lại không sử dụng?

Lẽ nào đây là Vương Phác cố tình giăng bẫy?

Lý Nham không kìm nổi nhìn xung quanh tối đen, dường như đã thấy hàng ngàn hàng vạn quan quân Đại Minh đang từ khắp nơi tràn tới, nghĩ tới đây Lý Nham không khỏi rùng mình. Nếu sự thật đúng như vậy, tên Vương Phác này cũng thật giảo hoạt, quá khó chơi, quá đáng sợ!

- Tướng công, tình hình hình như có chút không đúng rồi.

Điều này ngay cả Hồng Nương Tử cũng đã cảm thấy tình hình không hay rồi, hạ giọng nói:

- Tên cẩu quan Vương Phác này hình như còn giữ lại hậu chiêu, huynh đệ Cách Tả Ngũ Doanh lại bị đánh hạ rồi.

Lý Nham bỗng quát lớn:

- Lý Hổ!

Lý Hổ vừa mới truyền lệnh trở về bên Lý Nham vội đáp:

- Có tiểu đệ.

Lý Nham lớn tiếng nói:

- Truyền lệnh toàn quân, lập tức rút ra phía sau, tiếp đó để anh em binh lính của Kỷ Huyện doanh sẵn sàng ngăn cản quân địch!

- Hả?

Lý Hổ kinh ngạc nói:

- Chuyện này ....

Lý Nham liền nói:

- Còn không mau đi đi!

- Vâng.

Lý Hổ tuân lệnh vội vã ra đi.

- Tướng công.

Hồng Nương Tử nhỏ giọng kêu lên, kín đáo nhìn Lý Nham, trong đôi mắt đẹp lộ rõ vẻ đau lòng và tiếc thương, điều này khiến nàng muốn xông vào thành tự tay đâm Vương Phác, nếu không phải Vương Phác thì sao tướng công của nàng lại buồn? Nếu không phải tên cẩu quan Vương Phác, tướng công của nàng cũng sao lại thất bại?

Ngoài cổng thành.

Không chờ quân lệnh của Lý Nham truyền tới, Lý Huyền đã chạy trước rồi, khi đó Cô Sơn doanh của gã cũng đã chết chỉ còn lại hơn 600 người.

Sau khi Cô Sơn doanh của Lý Huyền tan tác, Kinh Mậu Thành còn muốn cố gắng thực hiện, ý đồ dùng cung tên áp chế quan quân trong thành, kết quả là bị chết thảm dưới xạ kích dày đặc của hỏa thương quan quân, lần này Râu Rậm đã có kinh nghiệm rồi, không để hỏa thương thủ dùng Long vương pháo mở đường mà dùng súng kíp mở đường.

Chưa đầy thời gian một chén trà, 8000 hãn phỉ của Lão Nha doanh đã tử thương quá nửa.

Lúc này, ngoài thành bỗng vang lên tiếng kèn dài, lưu tặc vừa rồi còn đứng chen chúc dưới chân thành hòng cướp thành đã quay đầu bỏ chạy, Kinh Mậu Thành biết sức mình khó mà chống lại được, cũng dẫn hơn 300 lưu tặc còn lại lui về phía sau, Râu Rậm đang muốn dẫn theo các hỏa thương thủ truy đuổi tới cùng không tha, trên thành cũng vang lên tiếng kèn thu binh về thành.

Dù không nghĩ ra, nhưng Râu Rậm không dám kháng lại quân lệnh của Vương Phác, chỉ còn cách dẫn đội hỏa thương lui về Ủng thành.

Ngoài thành, mấy vạn lưu tặc vừa rồi còn đứng chen chúc dưới chân thành rút lui giống như thủy triều xuống, rầm rầm lui quân, nhưng lưu tặc đã tử chiến thì mãi mãi không thể trở về được nữa!

Cuộc chiến kịch liệt cuối cùng đã kết thúc, mớ hỗn độn trên thành dưới thành, thi thể tướng sỹ thương vong đầy mặt đất, trong không khí nồng nặc mùi máu tươi và mùi thuốc súng, trong đó còn lẫn cả mùi thịt người khiến người ta phát ói, vài khung thang đang cháy rừng rực trong đống lửa, sau đó đổ sập xuống, lưu tặc vẫn chưa tắt thở đang rên rỉ trước khi chết, nghe mà thấy thảm thiết ....


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-335)


<