Vay nóng Tinvay

Truyện:Sáp huyết - Hồi 119 (cuối)

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 119 (cuối): Ước hẹn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Trên mặt đầy rã rời, Địch Thanh buồn bã nói:

- Trong rượu có độc, trong lòng càng độc. Ngài chỉ nhìn quyền vị, nhưng không biết trong lòng thần chỉ có Vũ Thường. Trong lòng ngài có lẽ cái gì cũng không bằng giang sơn, nhưng không biết cả giang sơn trong mắt Địch Thanh cũng không bằng Vũ Thường mở mắt nhìn.

Trên mặt Triệu Trinh cuối cùng có ý hổ thẹn, muốn nói cái gì, nhưng môi lay lay động cuối cùng không có nói gì.

- Thần chỉ là thiếu niên nhà nông, gặp gỡ ngẫu nhiên, tới chức tướng vị hôm nay, trong mắt ngài và những bá quan đó, thần không có lý do tiến bước nữa. Do đó các người trước sau nghĩ thần giống như các người, đạt được giang sơn có tác dụng gì chứ?

Trong mắt Địch Thanh đầy là cảm thán, nhìn Triệu Trinh nói:

- Còn không phải giống ngươi? Hay giống Nguyên Hạo? Giang sơn càng nặng, cũng không bằng một Vũ Thường. Ngài có biết tại sao Trương mỹ nhân muốn hại thần?

Triệu Trinh cắn răng nói:

- Trương mỹ nhân không có lỗi.

- Cuối cùng ngài vẫn không tin thần.

Địch Thanh phiền muộn nói:

- Nhưng thần vẫn muốn nói, con gái của Bát vương gia không phải Dương Vũ Thường mà là Trương mỹ nhân!

Một lời vừa rơi, điện im lặng không tiếng động. Triệu Trinh lảo đảo về phía sau mấy bước, thất thần nói:

- Cái gì? Không thể, không thể. Ngươi gạt ta!

Đột nhiên khàn giọng quát:

- Địch Thanh, ngươi gạt ta! Bây giờ cô ấy chết rồi, ngươi đương nhiên nói cái gì cũng được.

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Tại sao thần phải gạt ngài? Bây giờ thần hà tất gạt ngài? Địch Thanh ta nếu giết ngài, mười Triệu Trinh cũng giết được.

Triệu Trinh trong lòng hơi run, lúc này mới ý thức được nguy hiểm của Địch Thanh trước mặt, y trước đây chưa từng nghĩ qua.

Địch Thanh trong lòng nghĩ tới, nói cho ta cái bí mật này là Tào hoàng hậu, làm sao cô ấy biết tin tức này chứ? Ôi, hơn phân nửa là cô ấy thấy Triệu Trinh quá mức thân thiết với Trương mỹ nhân, lo lắng vị trí Hoàng hậu khó giữ. Cô ấy ngoài sáng làm bộ tương xưng tỷ muội với Trương mỹ nhân, nhưng âm thầm đi điều tra xuất thân của Trương mỹ nhân, hy vọng mượn nó để tạo chuyện. Tào hoàng hậu vốn là hậu nhân của quân Quy Nghĩa Tào gia, còn điều tra ra Bát vương gia vẫn đang tìm Hương Ba Lạp, cũng điều tra ra thân thế thật sự của Trương mỹ nhân.

Thì ra Trương mỹ nhân mới là con gái của Bát vương gia.

Khó trách sau khi Bát vương gia giả chết sắc mặt Trương mỹ nhân không bình thường, lập tức muốn hại Địch Thanh hắn. Chẳng trách Trương mỹ nhân cho dù chết, cũng không tha Địch Thanh hắn.

Địch Thanh trong vô ý phá hủy đại kế của Bát vương gia.

Vừa nghĩ tới đây, trong trái tim băng giá của Địch Thanh lại mang lòng chua xót. Lòng chua xót là cuối cùng hắn vẫn không có giúp Dương Vũ Thường tìm ra tung tích của cha đẻ, trái tim băng giá là Bát vương gia rõ ràng cũng có âm mưu rất lâu. Ông ta sớm điều ra ra con gái ở đâu, đánh tráo con gái đưa tới nhà khác, lại cố làm không biết tung tích của con gái. Sau đó nhận Dương Vũ Thường làm con gái, lừa gạt Thái hậu, rõ ràng là rắp tâm hại người.

Còn tại sao Trương mỹ nhân có cách cư xử như Vương Ngọc Yên, không cần hỏi, nhất định là Bát vương gia từ lâu dạy dỗ tốt đứa con gái này, nhưng ném cho Triệu Trinh.

Bát vương gia khổ tâm chuẩn bị kỹ, tuy nói nhìn như không để ý thế sự, rõ ràng cũng muốn mưu đồ giang sơn. Chỉ đáng tiếc... Triệu Trinh từ lâu đối với Bát vương gia lòng có nghi kỵ.

Thì ra trước đây rất lâu rất lâu, đã có người gây chuyện trong này, nhưng Địch Thanh hắn mãi tới bây giờ mới phát hiện.

Địch Thanh lại nghĩ:

- Tại sao Tào hoàng hậu muốn nói chuyện này cho ta biết chứ? Phải rồi, cô ấy biết ta nhất định sẽ gặp mặt Triệu Trinh, cũng nhất định sẽ nói chuyện này cho Triệu Trinh. Sau khi Triệu Trinh biết, tình cảm đối với Trương mỹ nhân nhất đị sẽ phai nhạt, vậy vị trí Hoàng hậu của cô ấy tự nhiên giữ vững rồi. Nói như vậy, Thường Ninh cũng là cô ấy tìm đến, nhưng Thường Ninh không biết những cái này.

Nghĩ tới đây, Địch Thanh nhớ tới Tào hoàng hậu ngoài điện, không biết trong lòng là mùi vị gì.

- Ngài tin hay không cũng không quan trọng, nhưng thần muốn nói, đã nói xong.

Địch Thanh nhìn Triệu Trinh sắc mặt trắng bệch, đầm đìa mồ hôi, bi ai nói:

- Thật ra ngài muốn thần bỏ đi, nói một một tiếng thì được rồi, hà tất dùng tâm cơ như vậy? Địch Thanh thần lần này về kinh một chuyến, không vì giang sơn, không vì Triệu Trinh ngài, chỉ vì thần vẫn là Địch Thanh. Nhưng cuối cùng Địch Thanh chỉ là Địch Thanh, sẽ không là Hoắc Khứ Bệnh. Có lẽ Địch Thanh thần nợ Chủng Thế Hành, nợ Phạm Trọng Yêm, nợ Quách đại ca, nợ huynh đệ Tây Bắc rất nhiều, nhưng thần duy nhất không nợ Triệu Trinh ngài cái gì. Đồ của ngài cho thần, hôm nay thần đều trả lại ngài, ngài cần giang sơn, thần cần Vũ Thường, từ nay về sau, thần và ngài đoạn nghĩa tuyệt ân, không nợ nhau.

Giữa lúc nói, Địch Thanh vừa vỗ vỏ đao, trường đao sáng choang vọt ra lóe lên không trung, đột nhiên thành hai đoạn.

Còn Địch Thanh sớm quay người đi, trước khi ra khỏi điện nói một câu cuối cùng:

- Sau này Địch Thanh đã chết, ngài cũng không cần lo lắng chuyện giang sơn nữa, ngài thắng rồi!

Âm thanh đó mang âm cuối, bay ra khỏi đại điện.

Bọn thị vệ thấy Địch Thanh ra điện, không hẹn mà cùng xông tới bên cạnh. Thường Ninh chẳng biết lúc nào sớm tới gần trước điện nghe được hãi hồn, hai mắt đẫm lệ sương mù.

Thấy Địch Thanh nghiêng người qua, cô mới định đuổi theo, lại bị Tào hoàng hậu nắm lại.

Chỉ thấy bóng hình đó chỉ là thoáng trong đêm tối thì đã biến mất không thấy. Thường Ninh nghĩ tới trước đây không lâu mới nói:

- Nếu thật có duyên, chỉ mong đời này thường thấy, nhưng hôm nay vừa biệt, chỉ sợ đời này không gặp nữa.

Vừa nghĩ tới đây, không kìm được trống trải trong lòng, lệ ướt vạt áo.

Có ánh trăng lơ lửng treo, rải ra ánh sáng lạnh lùng, chiếu lên người của cô gái mặc áo dài màu vàng. Có tịnh mịch cô đơn nói không ra, sắc trăng lan khắp, nhưng rắc không tới phía đại điện đèn đuốc sáng trưng.

Ở đại điện, chỗ ngọn đèn chiếu rọi, Triệu Trinh đứng ở đó, trên mặt có ảm đạm giống như bóng cây trong mặt trăng.

***

Phát huy lực lượng Tích Lệ ra.

Thời điểm Địch Thanh nghe được câu này lập tức nhớ ra đã từng thấy vật đó ở lăng Vĩnh Định. Hắn lập tức lẻn vào Lăng Vĩnh Định lấy ra vật ấy. Mà trước đó, Vũ Thường đã sớm được đưa đến Đôn Hoàng. Khi tiếp tục tiến vào lăng Vĩnh Định, đột nhiên Địch Thanh nghĩ đến, rốt cuộc Triệu Trinh biết bao nhiêu về Hương Ba Lạp? Triệu Trinh có biết về Ngũ Long hay không? Triệu Trinh chưa từng hỏi về chuyện Ngũ Long, hay là giống như Lưu Thái hậu đem cất Ngũ Long vào Đại Tướng Quốc Tự, vốn cũng không muốn Triệu Hằng tỉnh lại?

Chuyện cũ khó theo, cũng không muốn nghĩ...

Hàn Tiếu thấy Địch Thanh vẫn nhíu mày, liền an ủi:

- Địch tướng quân, trời xanh có mắt, chắc chắn Dương cô nương sẽ tỉnh lại.

Y an ủi như vậy, nhưng cũng không biết tự bao giờ sự tự tin trong lòng cũng vơi đi.

Địch Thanh vẫn đang suy nghĩ chuyện khác đến thất thần. Lúc này hai người đi ngang qua dãy núi dài, chợt nghe có tiếng Khương địch du dương...

Tiếng Khương địch kia tràn đầy rả rích mênh mông, trong đó còn có cảm thán sầu khổ, một khúc thong thả mà vút tận thiên cổ, thê lương thế gian.

Địch Thanh nghe tiếng sáo kia, vẻ mặt bất chợt khác thường.

Hàn Tiếu thấy vậy có chút khó hiểu, thầm nghĩ tiếng sáo này mặc dù hay, mà Địch Thanh lại không phải là người phong nhã, vì sao nghe tiếng sáo thì dừng bước chân.

Địch Thanh có chút do dự, rồi giục ngựa đến chỗ tiếng sáo vọng tới. Hàn Tiếu khó hiểu, những vẫn đi theo sát.

Một góc sơn lĩnh kia có một ông lão đang thổi Khương địch. Ánh nắng vàng rực rỡ rơi xuống chiếu vào trên khuôn mặt tràn đầy tang thương kia, còn có chút ưu sầu cảm khái, trên mặt ông lão kia sớm đã rơi lệ đầy mặt.

*****

Ông lão đau lòng vì chuyện cũ gì?

Khi Địch Thanh nhìn thấy ông lão kia, trong lòng chấn động, hắn biết ông lão đó, lúc trước hắn ở trại Bình Viễn bị Bồ Đề Vương đánh trọng thương hôn mê, trên đường đi về phía tây thì được Phi Tuyết cứu, ông lão chính là người đánh xe ngựa đó.

Chẳng trách hắn cảm thấy tiếng Khương địch mơ hồ quen thuộc...

Cây cỏ thương thu, thiền như lộ, chiều tuyết gió sớm không nơi nương tựa.

Anh hùng tự chuốc khổ, hồng nhan dễ tuổi xế chiếu, một thân này khó thoát khỏi số mệnh!

Khúc ca mà ông lão thổi kia chính là khúc ca mà lúc trước Phi Tuyết thường hay lẩm nhẩm. Vì sao lúc này ông lão lại thương tâm như thế?

Địch Thanh hoang mang đi tới bên ông lão. Ông lão kia thấy Địch Thanh, trong mắt đột nhiên hiện lên tia kích động, đứng phắt lên lảo đảo bước tới, một phát bắt được Địch Thanh, nói gì đó.

Lúc này Địch Thanh mới nhớ ra hắn và ông lão khác ngôn ngữ liền quay sang nhìn Hàn Tiếu, nói:

- Hàn Tiếu, ông lão nói gì?

Hắn biết Hàn Tiếu tinh thông ngôn ngữ các châu nam bắc, cho dù là tiếng Tây Tạng cũng biết khá nhiều.

Đột nhiên Địch Thanh thấy trên mặt Hàn Tiếu lộ vẻ bất an và kinh ngạc, một lát sau lại chuyển thành sự lo lắng và tiếc nuối chán nản.

Địch Thanh nhận thấy Hàn Tiếu khác thường, trong lòng cũng dâng lên sự bất an, quát:

- Hàn Tiếu, ông lão nói gì, ngươi mau nói ta biết!

...

Địch Thanh không biết làm thế nào tới được Đôn Hoàng, cũng không biết làm thế nào vào được Hương Ba Lạp. Mọi người biết Địch Thanh quay về, hoan hô rầm trời.

Khi Quách Tuân ra nghênh đón, nhìn thấy Hàn Tiếu cầm chiếc hộp kia thì khẽ thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm:

- Xem ra hết thảy số mệnh đã định rồi.

Phi Tuyết nhận chiếc hộp, nhìn một lúc, trên mặt lộ nụ cười hiếm thấy, nàng nhìn Địch Thanh, nói:

- Đã chuẩn bị xong hết rồi...

Còn chưa nói hết, sắc mặt đã thay đổi.

Trâm Hương Ba Lạp yên lặng rơi đều có thể nghe được.

Ai cũng thấy trên mặt Địch Thanh ủ dột, Hàn Tiếu lặng lẽ gục đầu xuống, thần sắc cũng trầm đi. Rốt cuộc hai người này đã xảy ra chuyện gì?

Địch Thanh không nhìn Quách Tuân và Phi Tuyết, mà đi tới trước người Dương Vũ Thường.

Dương Vũ Thường chưa bao giờ thay đổi.

Thời gian như nước chảy, hoa nở hoa rơi, trăng rụng trên đỉnh Quan Sơn cũng không làm biến đổi dung nhan tuyệt thế của Dương Vũ Thường.

Dương Vũ Thường ở trong quan tài kính khép hờ đôi mắt, giống như đang trong giấc mộng bao năm vẫn chưa tỉnh.

Địch Thanh khẽ vuốt vẻ quan tài bằng kính trong suốt kia, trong mắt đã có nước mắt. Hắn biết cho dù Bát Vương gia lừa gạt Địch Thanh hắn thế nào, nhưng chuyện cuối cùng làm cho hắn khiến Địch Thanh hắn cả đời cảm kích, bởi vậy mặc dù hắn bắt được Bát Vương gia, nhưng vẫn thả ông ta.

Nhưng mặc dù hắn thả người ra ngoài, nhưng vận mệnh vẫn trêu cợt hắn.

Quách Tuân nhận thấy Địch Thanh khác thường, đi tới hỏi:

- Địch Thanh, đệ làm sao vậy?

Dường như Phi Tuyết cũng có chút bất an, nhưng vẫn kiên định đi tới bên cạnh Địch Thanh, nói:

- Địch Thanh, ngươi yên tâm, thần nữ sẽ không gạt ta. Ban đầu lúc nàng rời đi, ta và nàng từng nói chuyện với nhau, chỉ cần có Tích Lệ, Ngũ Long và Hộp Như Ý cùng một chỗ, hơn nữa thần nữ có để lại cơ quan mở chiếc hộp ra, thì nhất định có thể cứu người chết sống lại. Cơ quan mở hộp kia ta đã cất kỹ rồi...

Trong lúc nói chuyện, Phi Tuyết đem chiếc hộp mà Địch Thanh lấy ra từ lăng Vĩnh Định kia đặt vào một hốc trong vách tường ngọc bích, chỉ nghe "cắc" một tiếng, chiếc hộp đã nhập vào vách tường. Dường như Phi Tuyết rất quen thuộc đối với việc này, nên thao tác rất thuần thục.

Nhìn Địch Thanh thương tâm, Phi Tuyết cũng muốn rơi lệ theo.

Vết thương trong tim hắn, nàng cũng khổ sở.

Nhưng vì sao nàng khổ sở?

Phi Tuyết thấy Địch Thanh không nói gì, khẽ an ủi:

- Ngươi sợ không cứu sống được Dương Vũ Thường sao? Ngươi không cần sợ, ta làm xong hết rồi, ta có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi đặt Ngũ Long và Tích Lệ vào một chỗ, đến lúc đó ngươi ấn vào cơ quan này...

Phi Tuyết chỉ vào nơi lồi ra tại vách tường bạch ngọc, nói:

- Chỉ cần ngươi ấn vào đó, phía trên kia nhất định sẽ có ánh sáng sắc bén chiếu vào quan tài kính, lực lượng đó sẽ làm Vũ Thường tỉnh lại...

Thấy Địch Thanh vẫn không nói, rốt cuộc Phi Tuyết cũng sốt ruột:

- Địch Thanh, hãy tin ta.

Địch Thanh chậm rãi quay đầu lại, nhìn Phi Tuyết, hai trong mắt tràn đầy tơ máu, khàn giọng nói:

- Năng lượng này có thể cứu được mấy người?

Quách Tuân thay đổi sắc mặt, Phi Tuyết cũng chau hàng mi, sau một lúc lâu mới nói:

- Thần nữ nói nhất định có thể cứu một người. Ngươi còn muốn... cứu người khác sao?

Lời nói của nàng đột nhiên không còn lưu loát, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc lo sợ, quay sang nhìn Quách Tuân.

Địch Thanh lẩm bẩm:

- Nói như vậy, chỉ có thể cứu được một người? Vậy còn người kia, phải làm sao bây giờ?

Hắn đột nhiên vươn tay bắt lấy tay Phi Tuyết, khàn giọng nói:

- Vậy ngươi nói cho ta biết, ban đầu ngươi ở Bình Viễn, vì sao phải dẫn ta tới Hương Ba Lạp?

Phi Tuyết giãy ra nhưng không thoát được bàn tay như vòng sắt kia, không ngờ Địch Thanh lại hỏi câu này, Phi Tuyết do dự một chút mới đáp:

- Ta muốn để ngươi đến là giúp thần nữ tìm bạn lữ của nàng.

- Ngươi nói dối!

Đột nhiên Địch Thanh hét to, trên mặt tràn ngập đau đớn, đã mất đi sắc thái bình thường.

Phi Tuyết khẽ biến đổi sắc mặt, thân hình mềm mại khẽ run rẩy nhưng giây lát lại trở nên bình tĩnh, nói từng chữ:

- Ta không nói dối!

- Đến bây giờ muội còn không chịu nói chân tướng cho ta sao?

Hàng mi Địch Thanh ướt tá, cầm chặt tay Phi Tuyết:

- Muội dẫn ta đến Hương Ba Lạp, là vì tìm trí nhớ kiếp trước của ta. Bởi vì muội là Đường Phi Tuyết, ta là Đoàn Tư Bình!

Một câu rơi xuống khiến tất cả mọi người đều kinh sợ.

Chỉ có Hàn Tiếu cúi đầu rơi lệ, nụ cười khóe miệng cũng không thấy nữa.

Phi Tuyết chấn động, ánh mắt nhìn Địch Thành tràn ngập sự phức tạp. Nàng bôn ba nhiều năm, chờ đợi đằng đẵng, chẳng lẽ chỉ vì lời nói này?

Nàng là Đường Phi Tuyết, hắn là Đoàn Tư Bình.

Ước hẹn kiếp trước, kiếp này gặp lại? Lời thề này, ước hẹn sớm định!

Cuối cùng vẫn phải lắc đầu, cuối cùng vẫn phải bình tĩnh, Phi Tuyết nói:

- Ta không biết ngươi nói cái gì?

Trong mắt Địch Thanh đã có nước mắt, khàn giọng nói:

- Vì sao? Vì sao! Vì sao đến hiện giờ muội vẫn không chịu nói chân tướng cho ta? Đan Đan từng nói ước hẹn kiếp sau, vì sao ta không tin cô ấy? Lúc đó muội nghe được, tại sao lại có biểu hiện khác thường? Vì sao trong trí nhớ của ta luôn luôn có hình bóng của muội? Vì sao muội liên tục cứu ta, luôn ở bên ta, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

Phi Tuyết bình tĩnh nói:

- Đây... chỉ là truyền thuyết, cũng là ảo giác.

Hai tay Địch Thanh siết chặt cổ tay Phi Tuyết, lớn tiếng nói:

- Không phải, muội gạt ta! Năm đó Đoàn Tư Bình vì được giang sơn, tiến vào Hương Ba Lạp, hắn và thần nữ uống máu ăn thề, đã thề vì thần nữ tìm bạn lữ mà quyết định, lấy giang sơn làm đánh cược, nếu lời hứa không tuân thủ, chẳng những mất giang sơn, hơn nữa còn mất đi người phụ nữ yêu thương nhất! Hắn mất đi Đường Phi Tuyết! Mà lúc Phi Tuyết ra đi, hắn và Phi Tuyết đã hẹn ước, rằng kiếp này không thể nắm tay nhau thì sẽ gặp lại ở kiếp sau!

"Ta - Đoàn Tư Bình... Đường Phi Tuyết không cầu cùng sinh, nhưng cầu cùng chết, đời đời kiếp kiếp tình này không đổi thay!

Phi Tuyết, trẫm thà từ bỏ giang sơn, cũng muốn giữ nàng ở bên trẫm, nhưng trẫm lại không giữ được nàng.

Tư Bình, chúng ta đời này không thể ở bên nhau, nhưng khi muội tái sinh, nhất định sẽ tìm huynh, nhất định!"

Thì ra lời nói trong mơ kia chính là ước hẹn của kiếp trước!

Phi Tuyết gục đầu xuống, tay áo không gió mà lay động.

Địch Thanh nhìn Phi Tuyết, bỗng dưng nghĩ đến ban đầu chạy trốn tại Hương Ba Lạp, lời Phi Tuyết nói hóa ra đều là những câu thâm ý.

- Nhìn rất giống ta và ngươi, bọn họ làm gì vậy?

- Bọn họ quỳ đối diện với nhau, chẳng lẽ là bái thiên địa sao?

Rất lâu rất lâu trước kia, một đôi nam nữ...

- Đúng vậy, chính là Long Mã Thần thương Đoàn Tư Bình, ngươi có ấn tượng về hắn không?

- Đúng rồi, chắc ngươi không có ấn tượng về hắn rồi.

Lúc trước Địch Thanh nghe những lời này, cảm thấy như gió thoảng, nhưng bây giờ nghĩ lại, hóa ra mỗi một câu nói đều từ trong tim, trong đó hàm chứa biết bao huyết lệ chua xót, và sự hy vọng khôn cùng.

Phi Tuyết kỳ vọng hắn có thể nhớ chuyện kiếp trước, thì ra Phi Tuyết chưa bao giờ quên!

Phi Tuyết thề phải tìm được hắn, tìm được tình yêu chân thành kiếp trước, Phi Tuyết làm được.

Nhưng vì sao hắn lại quên?

Chẳng lẽ, là bởi vì cây kim của Đa Văn Thiên Vương kia khiến hắn chiếm được thần lực của Ngũ Long, nhưng lại khiến hắn không có cách nào nhớ ra được ước hẹn kiếp trước.

Vài lần trong mơ hắn nghe được một thanh âm mênh mông, thanh âm kia chỉ có hai chữ "Đến đây", hắn vẫn không hiểu là có ý gì, gọi hắn đến đâu, hóa ra hết thảy đều là triệu tập trí nhớ ẩn sâu trong đầu óc hắn.

Vừa nghĩ đến đây, lòng Địch Thanh lại đau đớn khôn cùng, rơi lệ nói:

- Đoàn Tư Bình sớm đã quên kiếp trước, nhưng Đường Phi Tuyết lại chưa bao giờ quên. Nàng nhiều lần trải qua vất vả, tìm được Hương Ba Lạp, không biết nàng đã phải lưu lạc bao lâu mới gặp được Địch Thanh. Không biết nàng đã phải cố gắng bao nhiêu mới có thể bình tĩnh hỏi một câu về họ tên của Địch Thanh.

Suy nghĩ xoay chuyển, nhớ lại lúc trước từng gặp một hình ảnh, nữ tử có đôi mắt xanh thẳm kia bỗng dưng hỏi:

- Ngươi tên là gì?

- Địch Thanh, tên ngươi là Địch Thanh? Hay, hay lắm!

Giọng điệu đó rất kỳ lạ, giống như kiếp này mới gặp mà như khắc cốt tam sinh.

*****

Phi Tuyết cúi đầu thấp xuống, nước mắt cuối cùng đã rơi... Thì ra tận đến bây giờ nàng mới biết, cho dù không có kiếp trước, Địch Thanh vẫn luôn nhớ nàng. Nàng vốn không dám khẳng định, nhưng nàng sao có thể quên được?

Nước mắt Địch Thanh rơi xuống bên gò má, nói tiếp:

- Đoàn Tư Bình không biết gì cả, nhưng Phi Tuyết vẫn lặng lẽ đi bên cạnh hắn, bởi vậy bọn họ mới có thể gặp nhau ở Biện Kinh. Đoàn Tư Bình vẫn hoàn toàn không biết gì cả, mà Phi Tuyết lại biết hết thảy kiếp này của Đoàn Tư Bình.

Lại nhớ lúc tới Biện Kinh gặp nhau ở Đại Tướng Quốc Tự, từng câu của Phi Tuyết, hóa ra có ngàn vạn hàm ý.

- Biện Kinh cũng không tệ, nhưng ta không thích. Một nơi tốt hay xấu đến thế nào, không cần biết nó có phồn hoa bao nhiêu, không cần biết nó tươi đẹp bao nhiêu, cũng không quan tâm có bao nhiêu người, chỉ cần biết trái tim của người đó thôi.

- Nói ngươi cũng sẽ không đồng ý. Hiện tại ngươi ở Biện Kinh không ra nữa, sao vô duyên cớ cùng ta đi trăm núi ngàn sông?

- Năm nay hoa vẫn đẹp như năm trước, nhưng người năm trước đã già. Ai biết người già không bằng hoa, nhưng hoa rơi xin người chớ quét. Cuộc đời cay đắng ngắn ngủi, có lẽ thật sự không bằng hoa nở hoa tàn...

- Ngươi đương nhiên cũng có người thương, nếu như ngươi có thể, sẽ không giống Địch Thanh? Đặt mình trong hoàn cảnh khác, ngươi không nên làm khó hắn!

Hóa ra lúc đó Phi Tuyết cũng đã quyết định, không làm khó hắn nữa. Hoặc Phi Tuyết sớm đã biết, kiếp này của Địch Thanh cũng đã có ước hẹn, nàng không muốn làm khó hắn.

Nàng không muốn cưỡng cầu.

Nếu ước hẹn kiếp trước đã bị tình cảm chân thành làm quên đi, nàng dù đau lòng nhưng cũng không hề hối hận.

Nước mắt kia chảy xuống khóe miệng mặn chát, râu cằm trải qua phong trần đã nhuốm sương mang theo sự áy náy và đau đớn khôn cùng. Địch Thanh nói tiếp:

- Nhưng Đường Phi Tuyết vẫn không muốn buông bỏ. Nàng gặp Đoàn Tư Bình ở trại Bình Viễn, vì thế nàng muốn đưa Đoàn Tư Bình tới Hương Ba Lạp để làm thức dậy trí nhớ của hắn. Nhưng căn bản Đoàn Tư Bình không có chút ấn tượng, như là hắn chưa từng đi cùng Đường Phi Tuyết tới Hương Ba Lạp. Ở trong hoang mạc, hai người khó lựa chọn sinh tử, Đường Phi Tuyết chọn để lại cơ hội sống cho Địch Thanh.

Trong hai mắt đẫm lệ như nhìn thấy sa mạc mờ mịt, hồng trần hỗn độn kia...

- Ngươi tin số mệnh không?

Nếu ngươi tin số mệnh, vậy ngươi sẽ không chết. Ta đã xem vận mệnh, ta biết ngươi có thể sống rất lâu.

- Vậy còn ngươi?

- Con người có ai không chết đâu?

Thì ra một khắc này, Phi Tuyết lại quyết định, nàng liên tục lựa chọn, lần lượt buông bỏ, có phải bởi nàng nghĩ đã sống, đã yêu, cuộc đời này không còn mong ước gì nữa? Hay nàng đột nhiên phát hiện, trải qua luân hồi kiếp trước, người nàng yêu hóa ra không phải yêu nàng?

Một khi đã vậy, nàng sống trên đời này còn ý nghĩa gì?

Nước mắt rơi xuống, từng giọt rơi trên nền đất đen trắng rõ ràng kia, giống như nước mắt của bát mặc sơn thủy.

Địch Thanh khàn khàn nói:

- Sau đó muội buông bỏ Đoàn Tư Bình, nhưng vẫn không buông bỏ mong muốn trợ giúp Đoàn Tư Bình, muội đi Thanh Đường, là để thảo luận với Cốc Tư La làm thế nào cứu Thần nữ, cũng là cứu Đoàn Tư Bình. Tận đến hiện tại, muội vẫn đang muốn giúp Đoàn Tư Bình...

Hai mắt đẫm lệ mờ đi, sao có thể quên hình ảnh trong căn phòng bí mật tại Thanh Đường kia...

Phi Tuyết không tiếc đã cắt cổ tay lấy máu cứu hắn, lúc đó hắn khó hiểu, khó hiểu vì sao cô gái này phải từ bỏ tính mạng quý giá của bản thân để cứu tính mạng hắn! Lúc đó hắn cũng rơi lệ đầy mặt, nói:

- Phi Tuyết, nếu ngươi biết tâm ý người khác, hẳn ngươi phải biết lòng của ta? Ta muốn ngươi kiên cường sống tốt, ngươi có biết không?

Lúc đó khi hắn nói ra những lời này, không phải là biết người yêu kiếp trước ở trước mặt, có ước hẹn tam sinh, mà là cô gái bình thản như nước này đã sớm khắc sâu trong đầu hắn, hắn còn nhớ rõ Phi Tuyết đã rơi lệ, gục đầu trên vai hắn, khẽ nói:

- Ta biết.

Nàng cái gì cũng biết, nhưng hắn không biết gì cả!

Bởi vậy Phi Tuyết nói một cách chấp nhất với hắn:

- Địch Thanh, ngươi đồng ý với ta, từ nay về sau, ta và ngươi không thiếu nợ nhau rồi, được không?

Hắn không biết gì cả, còn ngây ngốc nói:

- Không được!

HIện tại cái gì hắn cũng biết rồi, có phải đã quá muộn hay không. Nhưng dù cho hắn sớm biết, thì có năng lực gì để thay đổi duyên phận kiếp trước?

Khuôn mặt tang thương, Địch Thanh nhìn Phi Tuyết, nói:

- Lúc ở trong căn phòng bí mật tại Thanh Đường, muội muốn nói cho ta một bí mật, giờ ta đã biết bí mật đó là gì rồi.

Phi Tuyết cũng không ngẩng đầu lên, nhưng thân thể mềm mại run rẩy như lá trong gió...

- Ta là Đoàn Tư Bình.

Địch Thanh lệ rơi đầy mặt, khàn giọng nói:

- Bí mật lúc đó muội muốn nói chính là ta, Địch Thanh ta vốn là Đoàn Tư Bình. Đến giờ muội còn muốn gạt ta sao?

Hương Ba Lạp trầm ngưng như nước. Nhưng sự yên lặng như nước này đã có biết bao sóng gió tình cảm động trời. Thần sắc đám người Diệp Tri Thu, Tào Dật, Triệu Minh biến đổi, đều lặng lẽ đi ra ngoài, bọn họ không biết đối mặt như thế nào, lại càng không biết đối mặt với Địch Thanh thế nào.

Chỉ có Quách Tuân đứng ở cách đó không xa, thần sắc thương cảm.

Nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay của Địch Thanh, đợi nước mắt đã khô, lúc này Phi Tuyết mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:

- Địch Thanh, ngươi đừng si ngốc nữa. Ngươi là Địch Thanh, người ngươi yêu nhất là Dương Vũ Thường. Hiện tại ngươi không nên nghĩ gì cả, cứu Dương Vũ Thường rồi nói sau, được không?

Địch Thanh bỗng dưng hét:

- Nhưng các người thì làm sao bây giờ?

- Cái gì làm sao bây giờ?

Trong mắt Phi Tuyết có tia bối rối.

Ánh mắt Địch Thanh xẹt qua Quách Tuân, lại chăm chú nhìn Phi Tuyết, một lát nói:

- Ta biết hết rồi, muội còn muốn gạt ta? Cùng thần nữ đặt ra lời thề không chỉ có Đoàn Tư Bình, Nguyên Hạo, còn có muội và cả Quách đại ca nữa. Lời thề này đều có một điểm chung, là những người lập lời thề sẽ bị phản ngược lại, hiện giờ thần nữ đã đi rồi, nhưng lời nguyền vẫn chưa tan... Ta cứu Vũ Thường, nhưng chỉ sợ rất nhanh các người sẽ bỏ ta mà đi.

Phi Tuyết lui ra phía sau một bước, nhìn lại Quách Tuân, Quách Tuân lắc đầu, định mở miệng, Địch Thanh đã cắt ngang, nói:

- Các người đừng liên hợp lại gạt ta nữa, các người đều biết điều ấy, đúng không? Các người vẫn luôn gạt ta!

Lúc trước hắn gặp ông lão kia, chỉ thấy ông lão hỏi:

- Phi Tuyết đâu rồi? Nó đi rồi sao? Nó nói số mệnh đã định sống không được mấy năm.

Địch Thanh chỉ nghe được mấy từ ít ỏi này thì đã hiểu tất cả mọi điều. Vì sao Quách Tuân có thể khôi phục võ công, có phải là có lời thề gì với Thần nữ hay không? Vì sao Phi Tuyết có thể thần thông như thế, có phải cũng giống như Đan Đan?

Sắc mặt Quách Tuân ảm đảm, thần sắc Phi Tuyết thay đổi.

Mặc dù bọn họ không muốn nói cho Địch Thanh biết điều này, nhưng nếu Địch Thanh đã biết, bọn họ căn bản không thể giấu diếm.

Địch Thanh vừa thấy đã biết mình đoán không sai, giây phút này, đầu óc hắn trống rỗng, thụt lùi mấy bước, lùi đến trước quan tài bằng kính, tay vịn vào quan tài bằng kính lạnh băng, nhìn dung nhan Dương Vũ Thường sinh động, trong đầu hắn có hàng ngàn vạn ý niệm xoay chuyển...

Nhưng cơ hội chỉ có một lần, hắn thật sự phải cứu Dương Vũ Thường trước?

Nếu hắn không biết sự việc của Phi Tuyết, Quách Tuân, đương nhiên hắn không chút do dự mà ấn vào cái nút kia, năm tháng như nước chảy, hồng trần sớm tối, Địch Thanh hắn không ngày nào là không nhớ Vũ Thường, cả đời này của hắn chỉ vì cứu Vũ Thường, hắn vuột mất ngàn vàn lần, cuối cùng bây giờ đã có cơ hội.

Cơ hội đang ở trước mắt, chỉ cần hắn triển khai cái nút là có thể cứu được Vũ Thường, đạt được ước muốn.

Nhưng hắn sao có thể ấn nút được?

Hắn yêu Vũ Thường say đắm cuồng dại, nhưng hắn biết chỉ cần hắn ấn nút này thì Phi Tuyết, Quách Tuân sẽ mất đi cơ hội cuối cùng, hắn nên lựa chọn thế nào?

Có lẽ hắn có thể giả bộ ngốc nghếch, làm bộ như không biết, vậy thì không phiền não nữa. Nhưng hắn là Địch Thanh, thì sao có thể giả như không có việc gì? Tâm tư biến chuyển, đau khổ ngàn vạn, Địch Thanh rơi lệ lã chã.

Trong mắt có lệ lệ, ẩn trong Tích Lệ cũng có ngấn lệ, vách tường bạch ngọc Hương Ba Lạp như có cảm ứng, có ánh sáng mũi nhọn lóe ra, như nghê hồng, như phi vũ...

Ánh sáng trắng như nguyệt kia, sáng rực như đất trời chiếu rọi lên người mọi người.

Trong quan tài sáng trong suốt như pha lê, khóe mắt Dương Vũ Thường đột nhiên có giọt nước mắt chảy xuống, nhẹ như gió sớm, sáng như sương mai...

Người trong quan tài kia cuối cùng mở mắt ra, khẽ nói:

- Địch ca ca, muội đợi huynh... rất lâu rất lâu...

HẾT


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-119)


<