Vay nóng Homecredit

Truyện:Sáp huyết - Hồi 118

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 118: Phá lời thề
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Lazada

Xuân phong liêu tiễu, đống sát niên thiếu.

Dịch nghĩa: Gió xuân se se, lạnh chết thiếu niên. Ý chỉ mùa xuân tuy ấm áp, nhưng đôi khi vẫn có gió lạnh, không được coi thường nó, cần phải cẩn thận ứng đối.

Cả Biện Kinh trong gió rét, nhưng lại run lên bởi phấn khởi. Không biết bao nhiêu bá tính rỉ tai thầm thì, đồn đại Địch tướng quân sắp về kinh thành.

Sớm có rất nhiều người hẹn nhau ra khỏi thành canh ở bên đường chỉ vì muốn nhìn Địch Thanh trước một cái. Ngoài thành Biện Kinh tình cảm dân chúng bắt đầu khởi động, kích động này còn có chút ý lạnh của mùa xuân.

Gió thổi đêm buông xuống, có cô đăng chiếu sáng, chiếu lên khuôn mặt Địch Thanh đầy là tang thương. Hắn ngồi trong quán rượu đã rất lâu, lúc bá tính ra ngoài thành nghênh đón Địch Thanh hắn, hắn sớm âm thầm lặng lẽ vào Biện Kinh, ngồi lẳng lặng trong quán rượu của ông già Lưu.

Quán rượu vắng tanh như trước, chỉ có một thực khách Địch Thanh.

Sau khi ông già Lưu bưng rượu thức ăn lên thì ngồi ở hậu đường lẳng lặng nhìn Địch Thanh, trên khuôn mặt đã trải qua gian lao cực khổ rất lâu đó không biết tại sao có ý bi thương.

Địch Thanh đang xem một phong thư dưới đèn.

Lá thư đó cũng không xem là dài, nhưng hắn xem rất lâu. Tay nắm lá thư đó dưới ánh đèn rõ ràng có chút run rẩy, cuối cùng đặt lá thư xuống. Địch Thanh ngưng nhìn ngọn đèn dầu trên bàn, lẩm bẩm nói:

- Ta hiểu rồi, thì ra là vậy.

Khóe miệng mang nụ cười chua xót.

Thư là của Quách Tuân giao cho Quách Quỳ, nhưng cuối cùng Quách Quỳ lại chuyển thư cho Địch Thanh.

Vì bức thư này chính là Quách Tuân viết cho Địch Thanh.

Tại sao Quách Tuân muốn chuyển thế này? Địch Thanh vốn không biết tình hình, nhưng sau khi hắn xem xong thư đã biết dụng ý của Quách Tuân.

Chậm rãi đặt lá thư đó lên ngọn lửa, nhìn ngọn lửa bùng lên mang theo tro bụi rơi xuống. Địch Thanh buông tay ra bưng ly rượu lên khỏi bàn, lại bỏ xuống.

Hàn Tiếu lặng lẽ đi tới thấp giọng nói:

- Địch tướng quân, bên huyện Củng đó cũng không có bất ngờ.

- Ta nhờ ngươi giúp ta điều tra một chuyện, ngươi điều tra thế nào rồi?

Địch Thanh hỏi, hắn nhìn ngọn đèn dầu lóe lên, trong mắt có mê ly.

Hàn Tiếu từ trong ngực móc ra một bức tranh cuộn tròn đưa cho Địch Thanh nói:

- Địch tướng quân mời xem.

Địch Thanh mở bức tranh cuộn tròn ra, mượn ánh ngọn đèn dầu nhìn, chỉ nhìn thấy hai người trên bức tranh đó. Một người dung mạo tuấn lãng rõ ràng chính là Địch Thanh, còn người còn lại trong tranh con mắt trong sáng cười yếu ớt, mơ hồ là hình dáng có mấy phần của Phi Tuyết.

Tay Địch Thanh cầm bức tranh trong tay có chút phát run, ngưng nhìn bức họa đó rất lâu, lúc này mới hỏi:

- Ngươi xác nhận... đây là bức tranh của Đoàn Tư Bình sao?

Thấy Hàn Tiếu gật đầu, Địch Thanh hơi cười. Thực sự lúc hắn hỏi thì đã thừa nhận đáp án.

Hắn chưa từng nghĩ qua, Đoàn Tư Bình và hắn giống nhau như vậy.

Là trùng hợp hay là sớm có nhân quả?

Ngọn đèn dầu nhảy lên, chiếu sáng đôi mắt của Địch Thanh, tựa như từ trong thác nước năm đó bị vụt ra giây khắc này. Lúc đó trong đầu hắn đột nhiên có phần ảo giác xuất hiện khó hiểu, hắn chưa từng nói với người ngoài. Sau khi hắn tỉnh lại lần đó kỳ thực muốn tìm Phi Tuyết hỏi, nhưng cuối cùng không có đi hỏi.

Lúc bức tranh cuộn tròn đó xuất hiện lại lần nữa gợi lên ký ức lúc đó của hắn, trong hỗn loạn có hình ảnh rõ ràng xuất hiện trong đầu của hắn.

Cái người Đoàn Tư Bình giống tướng mạo Địch Thanh hắn, quỳ trước giường nắm chặt tay của một người con gái, nức nở nói:

- Phi Tuyết, trẫm thà bỏ giang sơn, cũng muốn giữ nàng lại bên cạnh. Nhưng...

Người con gái giống Phi Tuyết đó nhìn Đoàn Tư Bình khóe miệng mang nụ cười không nỡ, nhưng trong mắt mang ý yêu và kiên định vô biên:

- Tư Bình, ngài và thiếp đời này chủ định không thể cùng nhau, nhưng kiếp sau thiếp nhất định sẽ tìm được ngài, nhất định!

Đoàn Tư Bình đã khóc không thành tiếng, chỉ là nắm lấy tay của người con gái đó:

- Nhất định!

Tình cảnh trong đầu lúc đó là mộng hay tỉnh? Nếu là tỉnh người đó là Đoàn Tư Bình, Địch Thanh hắn là ai? Nếu là mộng, tại sao lúc nhớ lại, lại rõ ràng khắc cốt, khắc sâu trong lòng như vậy?

Địch Thanh ngước nhìn bức tranh đó, một lâu sau mới hỏi:

- Người bên cạnh Đoàn Tư Bình tên gọi là Đường Phi Tuyết?

Hàn Tiếu lại gật đầu, có chút kinh ngạc hỏi:

- Địch tướng quân, tại sao ngài muốn tìm bức tranh của hai người này? Bức hình của Đoàn Tư Bình tìm được còn có chút dễ dàng, nhưng bức hình cùng với Đường Phi Tuyết chỉ có một tấm, còn cất dấu ở hoàng cung Đại Lý. Nếu không phải hoàng đế Đại Lý biết mạt tướng là Địch tướng quân phái tới, cũng sẽ không giao bức tranh này cho mạt tướng.

- Hoàng đế Đại Lý?

Địch Thanh thì thào nhớ lại, trong lòng không biết là cảm xúc gì, Hàn Tiếu tấc tắc hô kỳ lạ nói:

- Phải, chính là Đoàn Tư Liêm mà tướng quân gặp ở Thanh Đường đó. Thế sự vô thường, ai có thể ngờ y lại đăng cơ làm hoàng đế. Năm đó y thế đơn lực cô cùng một thư đồng đến Thanh Đường cũng không biết làm gì. Bây giờ nghĩ lại e là tị nạn Thổ Phiên, cũng có thể là noi theo hành động của Da Luật Tông Chân tránh tai họa bên ngoài, bên trong thầm liên hệ trọng thần trong triều, lúc này mới lật đổ Đoàn Tố Hưng.

Hoàng đế Đại Lý lúc này chính là Đoàn Tư Liêm, lúc đó Địch Thanh còn gặp qua người này ở thành Thanh Đường.

Lúc đó người này nhìn thấy Địch Thanh từng chủ động bắt chuyện cùng Địch Thanh giải thích chuyện dàn tế Thừa Thiên, nhưng sau đó Địch Thanh cũng không có gặp lại người này. Không ngờ sau đó lúc Đoàn Tư Liêm ở Thanh Đường, tướng quốc trọng thần trong triều Nhạc Hầu Cao đột nhiên phát động chính biến, phế truất hoàng đế Thiên Minh của Đại Lý Đoạn Tố Hưng, lập Đoàn Tư Liêm làm hoàng đế.

Đại Lý nước nhỏ, biến đổi lớn về hoàng đế triều đình lại cũng thường xuyên. Nhưng xưa nay Đại Lý không tranh quyền thế, biến cố trong triều cũng ít được người Trung Nguyên biết được. Hàn Tiếu được Địch Thanh giao phó, lúc tới Đại Lý điều tra chuyện cũ Đoàn Tư Bình, lúc này vô ý phát hiện hoàng đế Đại Lý chính là thư sinh ở Thanh Đường năm đó. Nhưng tại sao Địch Thanh muốn Hàn Tiếu tới Đại Lý điều tra chuyện cũ về Đoàn Tư Bình, Hàn Tiếu lại hoàn toàn không biết.

Thấy Địch Thanh không nói, Hàn Tiếu nói:

- Sau khi Đoàn Tư Liêm gặp được mạt tướng rất là nhiệt tình với mạt tướng, mạt tướng thấy ông ta như vậy, liền nói muốn biết chuyện của Đoàn Tư Bình. Ông ta chủ động cầm bức tranh này đến cho mạt tướng, nhưng còn hỏi mạt tướng... Địch tướng quân có phải rất giống Đoàn Tư Bình không?

Dừng lại một lát, Hàn Tiếu kinh ngạc nói:

- Địch tướng quân, nếu mạt tướng không biết bức tranh này là Đoàn Tư Bình, thì thật sự cho rằng bức tranh là ngài. Đoàn Tư Liêm còn nói...

Thấy Địch Thanh đang nhìn ngọn đèn, hình như tinh thần lơ đãng, Hàn Tiếu im miệng.

Địch Thanh quay đầu nhìn lại, hỏi:

- Y còn nói gì?

Đột nhiên nhớ tới lúc gặp Đoàn Tư Liêm năm đó. Đoàn Tư Liêm và thư đồng bên cạnh nhìn hắn đều có chút kinh ngạc, thư đồng còn nhỏ tiếng nói:

- Công tử, hắn hình như...

Sau đó Đoàn Tư Liêm cản thư đồng đó lại, đối với Địch Thanh rất là thân thiết.

Lúc đó Địch Thanh hoàn toàn không có để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại thư đồng đó có thể muốn nói_Địch Thanh hắn rất giống Đoàn Tư Bình. Còn Đoàn Tư Liêm chủ động đến gần, rõ ràng cũng là vì nguyên nhân hắn rất giống Đoàn Tư Bình.

Hàn Tiếu không có để ý tới sự khác thường của Địch Thanh, nói:

- Đoàn Tư Liêm còn nói, ông ta có thể có địa vị ngày hôm nay chính là vì nói chuyện riêng với Cốc Tư La. Về phần nói cái gì ông ta không tiện nói, nhưng là có liên quan với Địch tướng quân. Ông ta chính là vì đoạn thoại này mới khởi đấu chí đi lật đổ Đoàn Tố Hưng. Ông ta còn nói, biết Địch tướng quân sau này nhất định sẽ giúp ông ta, lúc này dũng khí lên cao, ông ta còn gửi lời hỏi thăm Địch tướng quân. Thật là kỳ quái, chẳng lẽ diện mạo Địch tướng quân ngài giống Đoàn Tư Bình, Đoàn Tư Liêm liền cho rằng ngài là Đoàn Tư Bình đầu thai chuyển thế? Nếu không, ngài làm sao chịu giúp ông ta?

Nói dứt lời muốn cười ha ha, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Địch Thanh tái mét, đột nhiên cảm giác một chút cũng không buồn cười.

Thậm chí... còn có chút âm trầm.

Thấy Địch Thanh vẫn không nói, Hàn Tiếu cười theo nói:

- Địch tướng quân, mạt tướng chính là muốn đùa một chút, ngài sẽ không cho là thật chứ?

Y nhìn thấy Địch Thanh hậm hực, lúc này mới bật cười đùa Địch Thanh, không ngờ lời nói vô ý làm Địch Thanh tràn đầy chán nản.

Ánh mắt Địch Thanh rời rạc, trầm lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi:

- Hàn Tiếu, ngươi tin con người có kiếp trước không?

Hàn Tiếu sợ run lên, chân mày chau lại không hiểu tại sao Địch Thanh hỏi như vậy, nhưng nhìn thấy Địch Thanh hơi có chuyện lạ, cuối cùng nói:

- Mạt tướng không có thấy qua, nhưng sách cổ quả thật có ghi chép về kiếp trước, không biết thật giả.

Chân mày Địch Thanh chau lại, hỏi:

- Sách cổ có gi chép gì?

Hắn cũng xem là không đọc sách nhiều, đột nhiên nhớ trong Tả thị Xuân Thu từng đọc một sắp văn về Thanh Bá. Trong văn đó nói Thanh Bá nằm mộng vượt qua Hoàn Thủy. Có người đem ngọc Quỳnh Hồn cho ông ta ăn, Thanh Bá không dám giải mộng, cho rằng là mộng không rõ ràng, sau khi giấc mộng vừa giải, người liền chết.

*****

Lúc đó hắn nhìn thấy câu chuyện này, chỉ bị lời phê bình của Phạm Trọng Yêm hấp dẫn, nhưng không có suy nghĩ nhiều hàm ý của giấc mộng này. Nhưng hắn liên tiếp trong lúc như mộng như tỉnh nhớ lại Đoàn Tư Bình và Đường Phi Tuyết làm hắn cảm giác được ly kỳ của cảnh trong mộng. Giấc mộng của Thanh Bá là nói không rõ, vậy giấc mộng của hắn rốt cuộc lại là đang nói cái gì?

Hàn Tiếu nghe Địch Thanh đặt câu hỏi, trầm ngâm nói:

- Sách cổ từng ghi chép, Bảo Tịnh ký tỉnh, Dương Hộ thức hoàn. Đây coi là ghi chép thật sự của kiếp trước.

Địch Thanh khó hiểu, Hàn Tiếu giải thích:

- Bảo Tịnh là Thái thú Đông Tấn Nam Hải, lúc năm tuổi nói với cha mẹ vốn là con Lý gia Khúc Dương lúc chín tuổi rơi xuống giếng chết đầu thai tới Bảo gia, cha mẹ y tìm đến Lý gia phát hiện chuyện này không có sai. Sau chuyện này được quan sử ghi chép trong sách Tấn. Còn Dương Hộ là danh tướng Tây Tấn, sự tích kỳ thực rất giống Bảo Tịnh. Ông cũng là nhớ mình là con cháu của Lân gia Lý thị, chết sớm tới Dương gia. Ông còn nhớ năm đó làm con Lý gia, vòng vàng chôn dưới cây dâu, sau đó bảo nhũ mẫu lấy lại. Lúc đó người ta đều không ngừng kinh ngạc. Chuyện này cũng ghi trong sách Tấn.

Địch Thanh nghe xong, lẩm bẩm nói:

- Nói như vậy, thật là có thể có kiếp trước rồi... Còn của ta...

Lời nói còn chưa xong, Hàn Tiếu quay đầu nhìn ra tửu quán. Địch Thanh cảnh giác có tiếng bước chân, đã ngừng câu chuyện.

Thính giác của Địch Thanh nhạy bén hơn hẳn Hàn Tiếu. Hắn chậm hơn Hàn Tiếu một bước phát hiện có người đi tới, thật tại là vì do tâm tình kích động.

Lúc quay đầu qua thì nghe có mùi thơm thầm truyền đến, thấy trước cửa tửu quán, dưới ngọn đèn chiếu rọi đang đứng một cô gái mặc áo dài màu vàng nhạt. Cô gái có ánh mắt long lanh gợn sóng rơi lên người Địch Thanh. Địch Thanh có chút kinh ngạc, chậm rãi đứng lên nói:

- Công chúa Thường Ninh, sao công chúa tới chỗ này.

Cô gái mặc áo dài màu vàng đó chính là Thường Ninh.

Thường Ninh nhẹ nhàng bước liên tục đi vào tửu quán, thấp giọng nói:

- Thiếp thân ngẫu nhiên qua chỗ này đang có chuyện tìm tướng quân, không ngờ gặp tướng quân ở đây.

Địch Thanh thầm nghĩ, một công chúa như cô giữa đêm tới quán rượu hẻo lánh này làm gì?

Thường Ninh đã ngồi xuống đối diện Địch Thanh, không có ý sẽ lập tức rời đi. Hàn Tiếu thấy thế lách người ra khỏi tửu quán. Địch Thanh đành phải ngồi xuống, hỏi:

- Không biết công chúa có chuyện gì chỉ bảo?

Thường Ninh có đôi mắt long lanh gợn sóng rơi lên bức tranh trên bàn, thần tình có chút ảm đạm, trong ánh mắt lại có chút kinh ngạc nói:

- Trong tranh này là Địch tướng quân và Vũ Thường tỷ tỷ phải không?

Địch Thanh ngẩn ra, thấy đôi mắt Đường Phi Tuyết trong bức tranh thiện sáng trông rất sinh động, thật sự có chút giống với thần tình Vũ Thường.

Lúc hắn nhìn thấy Phi Tuyết đều là để ý tới đôi mắt của cô ấy, mấy lần thiếu chút nữa ngộ nhận Phi Tuyết là Dương Vũ Thường, bây giờ xem ra Đường Phi Tuyết trong tranh không những giống Phi Tuyết còn có mấy phần rất giống Vũ Thường.

Trong lúc nhất thời có chút ngơ ngẩn, Địch Thanh lắc đầu nói:

- Trong tranh không phải thần, là quân vương khai quốc Đại Lý Đoàn Tư Bình và thê tử của ông ta.

Thường Ninh ngắm nhìn bức tranh đó trong lòng cổ quái, cũng cảm giác Đoàn Tư Bình và Địch Thanh có chút giống nhau.

Địch Thanh trong lòng hơi suy nghĩ, đột nhiên nói:

- Thần chính là nghe người khác nói giống với hạ thần, lúc này nhờ người làm ra bức tranh. Hạ thần ngược lại cảm giác Đoàn Tư Bình... giống kiếp trước của hạ thần, không biết công chúa thấy chuyện này thế nào?

Hắn không biết gian khổ cỡ nào, mới cố làm ra nhẹ nhàng nói ra câu nói này, sau khi nói xong trái tim ngừng đập lưu ý vẻ mặt của Thường Ninh.

Thường Ninh không có nghe thấy kích động trong giọng điệu của Địch Thanh, lại nhìn bức tranh đó, ngẩng đầu nhìn lên. Địch Thanh lại cúi đầu xuống, Thường Ninh sâu kín thở dài:

- Kiếp trước đời sau, Thường Ninh không dám mong chờ. Nếu thật sự có duyên, chỉ mong kiếp này thường gặp.

Nhìn người đàn ông trầm lặng đó trong lòng đột nhiên suy nghĩ:

- Mình gặp mặt huynh ấy phải mấy năm rồi. Nhưng cuộc đời của con người có mấy cái mấy năm chứ?

Địch Thanh cũng thở dài theo, nói:

- Phải, kiếp này thường gặp chính là may mắn, nhưng Địch Thanh thần...

Hắn lại nhớ tới Dương Vũ Thường, lại không nói nữa, lại hỏi lần nữa:

- Công chúa tìm tại hạ có chuyện phải không?

Thường Ninh nói:

- Gần đây văn võ trong triều đều sôi nổi bàn tán Địch tướng quân, không biết Địch tướng quân có biết không?

Địch Thanh lắc đầu, thầm nghĩ:

- Bất luận bọn họ bàn tán thế nào đều không liên quan với hạ thần.

Thường Ninh không biết tâm sự của Địch Thanh, trong thần sắc có chút căm giận bất bình, nói:

- Địch tướng quân tận lực vì nước, lần này bình định Lĩnh Nam lập được đại công, với khả năng Địch tướng quân đảm nhiệm chức Xu Mật sứ tuyệt đối không có gì bất công. Nhưng đám ngu thần đó khăng khăng nói không hợp gia pháp tổ tông, thật là làm người ta lòng lạnh. Làm người ta khó hiểu nhất là Bàng Tịch Bàng đại nhân cũng đề nghị bãi miễn chức vị Xu Mật sứ của ngài.

Địch Thanh thấy Thường Ninh có chút tức giận, ngược lại mỉm cười.

Thường Ninh thấy, hỏi:

- Địch tướng quân, chẳng lẽ ngài không tức giận à?

Địch Thanh chỉ là lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ:

- Bàng Tịch biết tâm tư của hạ thần, ôi... ông ấy biết là đề bạt hạ thần làm tể tướng, bố trí hạ thần ở đầu ngọn sóng. Nếu hạ thần làm tướng, nhất định khó mà chết già. Nếu hạ thần không làm tướng, bọn họ ngược lại có thể bỏ qua, hạ thần hà tất nhìn sắc mặt bọn họ nữa.

Thường Ninh suy nghĩ không thấu dụng ý của Địch Thanh, nhất thời ngược lại không biết nói gì.

Địch Thanh thản nhiên nói:

- Đa tạ công chúa cho biết tin, thật ra rất nhiều chuyện hạ thần đã biết rồi. Hạ thần còn biết, Âu Dương Tu đại nhân cũng dâng thư xin bãi miễn hạ thần... Ông ta dùng thuyết âm dương nói hạ thần có sai lầm, đem tai họa lũ lụt Hoài Nam đổ lên đầu hạ thần.

Thường Ninh ngơ ngẩn, ha ha nói:

- Ngài đều biết rồi? Ây, thiếp thân vẫn cho rằng Âu Dương đại nhân xưa nay ngay thẳng, trắng đen rõ ràng, không ngờ ông ta cũng muốn loại bỏ ngài.

Địch Thanh thầm nghĩ:

- Thường Ninh suy cho cùng cũng không biết chuyện của quan trường, cũng không biết trước khi Âu Dương Tư, Bàng Tịch dâng thư đã biết ta. Âu Dương Tu tuy đem nạn lũ lụt đổ lên đầu ta, nhưng đó chỉ là chuyện không nói có. Ông ta tuy nói ta võ nghệ hơn người, lòng này không ác, vì niềm vui của quân sĩ, chưa thấy qua khuyết điểm. Thật ra Âu Dương Tu giống như Bàng đại nhân, muốn để ta rời khỏi chỗ đầu ngọn sóng, bọn họ còn hy vọng ta...

Nghĩ đến đây, Địch Thanh nói:

- Công chúa không cần lo nghĩ nhiều, nếu không có chuyện khác...

Thường Ninh thấy Địch Thanh muốn đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói:

- Đợi đã... ta xém chút nữa quên chuyện chính, Hoàng hậu nhờ ta giao cho ngài một bức thư.

Nói dứt lời lấy trong tay áo ra một bức thư, đưa cho Địch Thanh.

Địch Thanh rất là kinh ngạc không biết tại sao Tào hoàng hậu gửi thư cho hắn. Chần chờ một chút, lúc này mới nhận lấy thư.

Thường Ninh thấy Địch Thanh nhận thư rồi, trong lòng thở dài, đứng lên:

- Địch tướng quân... vậy... ta đi đây. Thật ra lần này ta đến vốn là tìm Lý quốc cửu, ta nghe nói ông ấy thường uống rượu quanh đây.

Đột nhiên ngưng nói, vì phát hiện sắc mặt Địch Thanh trở nên trắng bệch dị thường.

Thường Ninh thấy thế, có chút giật mình, vội hỏi:

- Địch tướng quân, ngài sao rồi?

Địch Thanh gắt gao nhìn chằm chắm bức thư trên tay, trên bìa thư chỉ ghi năm chữ:

- Tự Dụ Địch tướng quân.

Vốn không có chỗ kỳ lạ gì, nhưng năm chữ đó viết như bay, trong chữ màu đen ẩn hiện sợi tơ màu trắng.

Cuối cùng dịch ánh mắt khỏi năm chữ này, Địch Thanh chậm rãi hỏi:

- Công chúa, bức thư này là Tào hoàng hậu tự tay viết thư phải không?

Thường Ninh gật đầu nói:

- Phải, Tào hoàng hậu sở trường viết phi bạch thể, chữ này có đẹp không?

Địch Thanh cười cười, nhưng trong nụ cười mang hoang mang khó nói:

- Rất đẹp, đa tạ công chúa.

Thường Ninh thấy dáng vẻ của Địch Thanh tràn đầy tâm sự trong lòng nghi hoặc, nhưng không thể khuyên giải, lẳng lặng ra khỏi tửu quán. Trước khi lên kiệu quay đầu nhìn vào trong tửu quán, thấy Địch Thanh chậm rãi ngồi xuống dưới ngọn đèn dầu còn nhìn bức thư trong tay.

Rốt cuộc bức thư đó có cái gì cổ quái làm Địch Thanh như thế? Trong lòng Thường Ninh có chút bất an, chỉ muốn quay về hỏi Hoàng hậu.

Sau khi Thường Ninh rời đi, Hàn Tiếu đi vào nhìn thấy thể chữ trên bức thư đó, cũng là giật mình kinh hãi.

Chữ là phi bạch thể, giấy thư là làm từ cát tinh trai, cái này và bức thư năm đó vạch trần Bát vương gia là hung thủ, cũng không là hai dạng. Năm đó Địch Thanh, Hàn Tiếu đều vì chuyện bức thư đó là do ai viết không ngừng hoang mang. Nhưng hôm nay chân tướng sắp vạch trần rồi, hai người kinh ngạc dị thường giống nhau.

Người viết thư chính là Tào hoàng hậu!

Hàn Tiếu ngước nhìn Địch Thanh, Địch Thanh chỉ nhìn bức thư đó trong tay, chậm rãi mở ra nhìn một hồi sau nói:

- Thì ra là vậy, cuối cùng ta hiểu rồi...

Hắn không có vui mừng của việc sau khi giải được nghi hoặc, ngược lại có loại cảm giác tiêu điều. Hàn Tiếu tuy nói lòng hiếu kỳ không lớn, nhưng vẫn không kìm được hỏi:

- Địch tướng quân, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

*****

Địch Thanh ngồi ở đó, nhìn ngọn đèn dầu tối mờ nói:

- Chuyện này nói ra dài dòng. Hàn Tiếu, ngươi còn nhớ Tào Dật không?

- Đương nhiên nhớ, Địch Thanh kỳ quái nói:

- Cậu ta là đệ đệ của Tào hoàng hậu đấy.

Địch Thanh cười:

- Nhưng ngươi và ta tuy biết cái này, nhưng không để ý tới họ Tào ông ta...

Hàn Tiếu quả thật không hiểu Địch Thanh đang nói cái gì. Tào Dật đương nhiên họ Tào, còn có cái gì được để ý chứ?

Địch Thanh thấy bộ dạng không hiểu gì cả của Hàn Tiếu thản nhiên nói:

- Ngươi đừng quên hậu nhân của quân Quy Nghĩa vốn cũng họ Tào. Năm đó người trong họ Tào có một mạch chết giữ Hương Ba Lạp, lại có một mạch khác ý kiến phân kỳ. Sau khi rời khỏi quê hương, chúng ta cũng không có đi điều ta tung tích của bọn họ. Sau khi bọn họ đi tới Hà Bắc, cách xa Hương Ba Lạp mấy ngàn dặm, chỉ muốn quên ký ức trước đây.

Hàn Tiếu nhìn bức thư trên tay Địch Thanh, tâm tư bay lộn, trong mắt lộ ra vẻ mặt kinh hãi muốn chết:

- Chẳng lẽ Tào hoàng hậu, Tào Dật đều là hậu thế của những người đó?

Địch Thanh gật đầu nói:

- Đúng vậy, là với Tào Dật mới có thể tới Tây Bắc tìm kiếm mê hoặc của Hương Ba Lạp, bằng không cậug ta có thể vào thẳng Sa Châu không?

Chấn động của Hàn Tiếu giây khắc đó không cần nói cũng biết.

Tào hoàng hậu vốn danh môn, sau đó ông nội Tào Bân trở thành danh tướng khai quốc Đại Tống cùng Thái Tổ Triệu Khuông Dận dắt tay đánh hạ giang sơn Đại Tống. Tào gia từ sau đó vô cùng huy hoàng ở Đại Tống, ai lại có thể ngờ y vốn là hậu nhân của quân Quy Nghĩa.

Cái này giống như không thể tưởng tượng, nhưng thật sự nghĩ lại tất cả mọi thứ lại thuận lý thành chương.

Tào Dật vì biết chuyện này mới tìm người giải cứu mê hoặc Hương Ba Lạp. Triệu Khuông Dận và Tào Bân quan hệ vô cùng tốt, cho dù Tào Bân mấy lần phạm sai lần, Triệu Khuông Dận đối với Tào gia cũng là đối xử tử tế có hơn, có phải vì bọn họ có một bí mật chung không. Triệu Khuông Dận để lại gia pháp ở Thái miếu thần bí ly kỳ, có phải cũng vì nguyên cớ Hương Ba Lạp không?

Thái Tổ cũng biết Hương Ba Lạp?

Cho dù là Chân Tông một lòng tin thần, cố ý truy tìm Hương Ba Lạp, hay cũng vì mơ hồ biết câu chuyện của Thái Tổ không?

Hàn Tiếu nghĩ tới đây cảm giác tất cả trong ánh trăng mờ đều có giải thích rõ. Nhưng y còn có một điểm không rõ, tại sao Tào hoàng hậu có thể vạch trần chi tiết tạo phản của Bát Vương gia. Tào hoàng hậu nói với Địch Thanh chuyện này, là tại sao chứ?

Địch Thanh không có nói thêm, khó khăn đứng lên nói:

- Ta đi ra ngoài.

Đưa bức thư đó cho Hàn Tiếu nói:

- Sau khi ngươi xem xong thì đốt nó đi, đừng để cho người ngoài xem. Chuyện này ngươi không được điều tra nữa, để ta giải quyết!

Hàn Tiếu nhận lấy bức thư đó, thấy Địch Thanh đi ra tửu quán, không thể chờ được nữa mở ra xem, chỉ xem qua hai tay đã run lên kịch liệt...

Địch Thanh ra khỏi tửu quán, ngẩng đầu nhìn sao đầy trời, trăng sáng giống như mộng, thở thật dài, lẩm bẩm nói:

- Cảnh đẹp như vậy, giống như giấc mộng... sau khi tỉnh mộng mới phát hiện rất nhiều chuyện chỉ có trong mộng, trách không được Quách đại ca lựa chọn như vậy.

Thần sắc hắn tuy có chút phiền muộn, nhưng thắt lưng vẫn thẳng. Lững thững men theo con phố dài, chau mày lại, rõ ràng đang quyết định chuyện gì quan trọng.

Lúc đi ngang qua Quách phủ, sau khi đẩy cửa đi vào thấy trong phòng có ngọn đèn dầu chiếu ra, hơi cảm thấy kinh ngạc. Lúc này Quách Quỳ vẫn đang thu dọn chiến cuộc Lĩnh Nam, ai có thể công khai đốt đèn ở Quách phủ chứ?

Không nghĩ ngợi nhiều, Địch Thanh đẩy cửa vào, thấy dưới ngòn đèn một người đang ngồi, khuôn mặt hơi đen, thần sắc nghiêm nghị.

Địch Thanh nhìn thấy người đó, ngược lại có chút vui bất ngờ, đi lên mấy bước trên mặt lộ ra phần mỉm cười nói:

- Bao huynh sao đến đây vậy?

Người đến chính là Bao Chửng.

Bao Chửng thấy Địch Thanh đi vào, đứng dậy ôm quyền nói:

- Tại hạ đến đây... là nghĩ Địch huynh hẳn là về rồi. Ngoài thành tuy có phồn hoa ngàn vạn, nhưng cái đó suy cho cùng không phải Địch huynh thích.

Y lấy huynh đệ tương xưng với Địch Thanh, giống như năm đó chỉ luận tình riêng, không giống bàn chuyện công.

Địch Thanh trong lòng hơi ấm áp, biết Bao Chửng và hắn tuy chỉ là ít ỏi gặp qua mấy lần, nhưng hiểu nhau quá sâu:

- Bao huynh đêm khuya đến tìm tại hạ, đương nhiên là có chuyện muốn nói?

Bao Chửng chăm chú nhìn Địch Thanh thật lâu, nói:

- Gần đây trong triều có nhiều lời chửi mắng Địch huynh, nhưng tại hạ chưa nói ra một lời, không biết Địch huynh có trách không?

Địch Thanh cười lắc đầu nói:

- Bao huynh không nói, đã thắng ngàn lời, tại hạ cảm kích vô cùng. Nhưng những lời nhàm chán đó đã không được tại hạ để trong lòng.

Bao Chửng thở dài một tiếng tràn đầy tiếc nuối nói:

- Nói như vậy... trong lòng Địch huynh đã định rồi.

Địch Thanh do dự một chút biết chỉ có Bao Chửng nhìn thấu tâm tư của hắn, chậm rãi nói:

- Địch Thanh vốn thiếu niên nhà nông, chạy theo binh nghiệp, không có chí lớn. Tuy nói cũng làm chút chuyện cho huynh đệ bá tính, nhưng hôm nay vốn chỉ vì một lời thề tình yêu. Ta đã hứa với cô ấy, không để người thiên hạ xem thường nhục mạ, làm một anh hùng trong mắt cô ấy, hôm nay nguyện vọng đã thành, không có tiếc nuối nữa!

Lời nói này hắn cũng không có nói với Bàng Tịch, không có nói với Thường Ninh, thậm chí không có nói với Hàn Tiếu, chỉ nói với một mình Bao Chửng.

Hắn biết Bao Chửng biết hắn, hắn cũng không cần giấu diếm.

Bao Chửng cười, trong lòng thầm nghĩ. Địch Thanh đã chán nản, bắt đầu có thoái ý, trụ cột nước nhà cuối cùng phải đi rồi. Nếu chỉ là lời đồn nhảm của bá quan, chỉ cần Thánh Thượng ủng hộ nghĩ Địch Thanh cũng sẽ không như vậy. Nhưng gần đây đồn đại xôn xao, sợ là...

Cuối cùng không có nói tiếp, Bao Chửng nói:

- Tại hạ hôm nay đến, ngoại trừ muốn gặp mặt Địch huynh còn muốn nói một chút về cách nhìn vụ án năm đó.

Điều y nói là chuyện Địch Thanh cuốn vào hung án trong cung, Trương mỹ nhân trúng độc, thấy sắc mặt Địch Thanh có chút khác thường Bao Chửng quyết tâm nói:

- Vụ án năm đó, thật ra rất đơn giản, không phải Địch huynh nói dối, chính là Trương mỹ nhân mạnh miệng. Tại hạ điều tra thế nào, suy nghĩ mọi cách, đều cảm thấy Địch huynh hoàn toàn không có nửa phần lý do giết người. Nói như vậy... chỉ còn lại một đáp án duy nhất.

Địch Thanh cười cười, tựa hồ đối với đáp án này đã không có hứng thú gì:

- Đa tạ Bao huynh cất nhắc.

Bao Chửng nghiêm mặt nói:

- Tại hạ tuy có kết luận, nhưng vẫn nghĩ không thông tại sao Trương mỹ nhân muốn hại Địch huynh sau đó Trương mỹ nhân trúng độc. Vụ án này thoạt nhìn có ẩn tình khác, ta nhất thời cũng không dám khinh suất kết luận. Mấy năm nay, ta thật sự vẫn đang nghĩ chuyện này, nhưng cảm giác nếu có hung thủ khác giết người diệt khẩu chắc chắn có mục đích và động cơ. Nhưng mấy năm qua cũng không có ai bất lợi đối với Trương mỹ nhân nữa. Tại hạ cảm thấy chuyện này có kỳ quái, thà làm tiểu nhân để suy đoán...

Địch Thanh vội hỏi:

- Bao huynh không cần tra nữa, chuyện này cũng không cần lo rồi. Phần hảo ý của Bao huynh tại hạ lòng ghi nhận.

Bao Chửng nhìn thẳng Địch Thanh, từng chữ nói:

- Nếu tại hạ vẫn đang tra án, không ở chỗ khác, không mưu chính khác, tuyệt không thể tin vào miệng mà quyết đoán. Nhưng hôm nay tại hạ đến là vì xem huynh là bằng hữu huynh đệ, do đó suy đóan này, tại hạ phải nói.

Trong đôi mắt Địch Thanh ẩn có cảm thán, chỉ là nhẹ nhàng thở dài.

- Suy đoán của tại hạ là hạ độc không phải người ngoài, mà là chính tự Trương mỹ nhân!

Bao Chửng từng chữ một nói, cuối cùng nói ra lời muốn nói.

Trong phòng im lặng chốc lát, Bao Chửng vốn cho rằng sau khi nói ra kết luận này Địch Thanh sẽ có kinh ngạc, không ngờ Địch Thanh chỉ là cười cười, :

- Bao huynh xử án như thần, tại hạ rất là khâm phục.

Lần này đến lượt Bao Chửng ngạc nhiên, kinh ngạc nói:

- Địch huynh sớm biết đáp án này rồi à?

Địch Thanh dời ánh mắt đi, thản nhiên nói:

- Thật ra sau khi hôm đó tại hạ ra khỏi cung, thì nghĩ Trương mỹ nhân vì tránh nghi ngờ lúc này mới uống thuốc độc dành lấy đồng tình của Thánh Thượng. Nhưng tại hạ vẫn không có nghĩ ra cô ta và tại hạ không oán không thù, tại sao có tâm tư này hại tại hạ? Nhưng bây giờ tại hạ biết rồi.

Bao Chửng ngơ ngẩn, vội hỏi:

- Cô ta tại sao hại huynh?

Địch Thanh quay đầu nhìn Bao Chửng, thành khẩn nói:

- Bao huynh, huynh là người tốt, bá tính cần những người tốt như huynh. Do đó... có những chuyện liên quan với tại hạ, huynh không cần biết nhiều, đa tạ lúc này huynh còn suy nghĩ cho tại hạ, xin huynh về đi.

Bao Chửng nhìn Địch Thanh rất lâu, cuối cùng gật đầu nói:

- Vậy được, Địch huynh... huynh bảo trọng.

Y còn muốn nói chút gì, nhưng cuối cùng cất bước rời khỏi căn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Địch Thanh nghe tiếng bước chân đó rơi qua đình viện ra khỏi cửa sân, chậm rãi ngồi xuống ghế, lẩm bẩm nói:

- Bao huynh, không phải ta muốn giấu huynh, nhưng huynh thật sự không cần biết quá nhiều.

Hắn chính là ngồi như vậy, nhìn cô đăng trên bàn, không biết bao lâu lại có người vào Quách phủ tới trước phòng nhẹ nhàng gõ cửa.

Âm thanh đó rất nhẹ, nhẹ như mưa rơi tàn hạ, sương rơi ngày thu, trong hơi nhẹ mang lãnh ý hiu quạnh...

*****

Cổ kiệu xa tít, Thường Ninh ngồi trong cỗ kiệu, trái tim cũng phập phồng đập theo cỗ kiệu.

Bức thư của Tào hoàng hậu đưa cho Địch Thanh rốt cuộc có cổ quái gì, tại sao Địch Thanh nhìn thấy bìa bức thư đó thì giống chấn động như thế?

Thường Ninh có chút hối hận, hối hận tại sao không xem trước nội dung của bức thư chứ? Nếu xem rồi, thì không cần lo lắng như vậy... Nhưng nếu xem rồi có lẽ càng lo lắng.

Cổ kiệu đó vào trong cung, Thường Ninh đã không thể chờ nữa nhanh chóng đi tới tẩm cung của Tào hoàng hậu. Ở ngoài cung chờ giây lát, có cung nữ ra nói, Tào hoàng hậu đi gặp Thánh Thượng, nói nếu Thường Ninh đến, xin cô chờ.

Thường Ninh nghe thấy có chút kinh ngạc, không kinh ngạc Tào hoàng hậu đi gặp Thánh Thượng, mà là lấy làm lạ tại sao Tào hoàng hậu biết cô tối nay sẽ đến tìm chứ? Ngồi trong điện, bốn vách tường đèn sáng chiếu làm trong điện có chút lạnh lẽo.

Có mấy phần ánh trăng theo khe cửa sổ khắc hoa đó lén chiếu vào, giống như muốn tranh không gian với ngọn đèn dầu.

Ánh tranh pha xuống, trong điện càng lộ rõ vắng lặng.

Thường Ninh theo ánh trăng nhìn qua, nhìn thấy một vầng trăng sáng tỏ treo ở chân trời, nhưng trong ánh trăng đó ẩn có bóng cây màu đen.

Trong truyền thuyết, ở đó có Ngô Cương phạt quế, có thỏ ngọc trộn thuốc, có Hằng Nga nhớ chồng. Truyền thuyết luôn là tốt đẹp, Thường Ninh trước kia cũng rất thích những truyền thuyết này. Nhưng hôm nay nhìn thấy luôn cảm giác dưới ánh trăng tròn tròn đó tựa hồ cũng đang ẩn chứa bí mật gì.

Tào hoàng hậu hình như cũng có bí mật, hơn nữa là một bí mật rất lớn.

Giữa lúc nỗi lòng đang loạn, nghe ngoài điện có cung nữ xì xào bàn tán. Thường Ninh tuy không muốn nghe, nhưng âm thanh đó vẫn truyền tới, có cung nữ nói:

- Hoàng hậu sao đi lâu như vậy, Trương mỹ nhân không biết thế nào rồi?

Thường Ninh hơi rét, cô biết mấy ngày nay Trương mỹ nhân cơ thể ngày một sa sút, Triệu Trinh cả ngày ở bên cạnh Trương mỹ nhân, chỉ sợ Trương mỹ nhân người không ổn rồi. Vốn không có cảm giác với Trương mỹ nhân, từ sau khi nghi ngờ Trương mỹ nhân hãm hại Địch Thanh, Thường Ninh càng không có nói chuyện với Trương mỹ nhân nữa. Nhưng vừa nghĩ tới nếu Trương mỹ nhân chết, chỉ sợ Triệu Trinh càng có ngăn cách với Địch Thanh, Thường Ninh rất là lo lắng.

Lại có cung nữ nói:

- Nghe người ta nói, Địch tướng quân về kinh rồi?

Thường Ninh nghe tới tên của Địch Thanh càng là lưu ý. Nghe một cung nữ khác nói:

- Địch tướng quân không những về cung rồi, ta còn biết tối nay ông ấy đã được Thánh Thượng triệu tới trong cung, nghe nói Thánh Thượng mừng công cho Địch tướng quân còn ban rượu mừng công cho Địch tướng quân.

Thường Ninh trong lòng chấn động, bỗng nhiên xông ra, nhìn cung nữ nói lời đó nói:

- Ngươi nói cái gì.

Nghe nói Thánh Thượng ban rượu, Thường Ninh không biết tại sao trái tim cứ nhảy thình thịch.

Cung nữ đó thấy sắc mặt Thường Ninh trắng bệch, kinh hãi nói:

- Công chúa, nô tùy nói Thánh Thượng bày rượu thưởng yến, mời Địch tướng quân vào cung rồi.

Thường Ninh vội la lên:

- Ở đâu?

Cung nữ thưa dạ nói:

- Văn Uyển các.

Thường Ninh nghe xong không kịp nói nữa, vội vàng một mạch chạy chậm, chạy về hướng Văn Uyển các. Gần tới trước các, thấy xung quanh có cấm quân canh giữ, Thường Ninh càng là kinh hãi, mới muốn vào các có người tiến lên nói:

- Trưởng công chúa, trong này không thể tự tiện xông vào.

Người ngăn cản đó lại là Khâu Minh Hào.

Thường Ninh quát:

- Ngươi bộ đầu của Khai Phong, muộn như vậy tới trong cung làm gì, chính là muốn tạo phản sao?

Sắc mặt Khâu Minh Hào không thay đổi, nói:

- Thần phụng chỉ hành sự? Xin trưởng công chúa quay về nghỉ ngơi.

Trong giọng điệu bình thản của y có tí băng lãnh thấu xương.

Thường Ninh tức giận nhìn Khâu Minh Hào nói:

- Ngươi tránh ra cho ta, nếu ngươi không tránh, thì hôm nay ta làm đầu ngươi rơi xuống đất.

Thường Ninh xưa nay bình tĩnh điềm đạm, nổi nóng như vậy, thật sự là chuyện hiếm thấy.

Thường Ninh bước chân lên trước, Khâu Minh Hào vốn muốn ngăn cản. Nhưng thấy đôi mắt Thường Ninh gần như muốn phát hỏa, trong lòng run sợ, thế là tránh sang một bên.

Thường Ninh tới trước các, thấy ngọn đèn thính đường sáng choang, quả thực Địch Thanh ngồi trong đường, ngồi đối diện Địch Thanh chính là đệ nhất thái giám trong cung Diêm Sĩ Lương.

Diêm Sĩ Lương đang đứng dậy bưng hai ly rượu đầy, Địch Thanh bưng ly rượu lên...

Thường Ninh thấy thế xông qua nói:

- Địch Thanh, rượu không thể uống.

Ma xui quỷ khiến cô xông tới trước mặt Địch Thanh, một tay cầm lấy tay Địch Thanh chỉ cảm giác trái tim đập mạnh lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.

Địch Thanh nhìn qua, chậm rãi hỏi:

- Công chúa, tại sao rượu này không thể uống chứ?

Thường Ninh giải thích không rõ, chỉ cảm giác trong lòng hoảng sợ. Thấy Diêm Sĩ Lương cũng nhìn qua, đột nhiên cắn răng, cướp lấy ly rượu trong tay Địch Thanh nói:

- Bởi vì ta muốn uống ly rượu này.

Cô nâng ly thì muốn uống hết!

Cô cũng không biết tại sao có manh động này, nhưng cô cam tâm tình nguyện.

Nghe được Triệu Trinh ban rượu cho Địch Thanh, ý niệm đầu tiên Thường Ninh nghĩ tới chính là... trong rượu có độc! Cô rõ ràng không tin ca ca, không tin ca ca càng ngày càng khó đoán đó. Địch Thanh có nguy hiểm, nhưng nguy hiểm này cô nói không nên lời.

Lúc rượu tới bên miệng, trong buồn bã cõi lòng cô còn mang phần ý vui, thậm chí cô hy vọng rượu này là có độc.

Cô không biết Dương Vũ Thường năm đó là như thế nào mới khắc ghi trong lòng Địch Thanh dấu vết khó xóa nhòa. Nhưng cô biết bất luận làm thế nào trong lòng Địch Thanh chỉ có một người Dương Vũ Thường. Cô vì Địch Thanh mà chết, nếu có thể lưu lại rõ ràng trong ký ức hắn, cô không oán không hận.

Một bàn tay đưa qua cầm lấy ly rượu, trong mắt Địch Thanh có ý chua xót, nói:

- Rượu này không thể uống.

- Tại sao không thể uống?

Thường Ninh ngơ ngẩn, hỏi là câu hỏi lúc nãy Địch Thanh hỏi.

Địch Thanh đang bưng chén rượu, nhìn Diêm Sĩ Lương nói:

- Ly rượu này vốn là cho Diêm đại nhân uống!

Sắc mặt Diêm Sĩ Lương đột nhiên thay đổi, bỗng nhiên đứng lên, xém chút nữa ngã lăn xuống ghế. Gã không nói gì, nhưng sắc mặt của gã đã nói cho tất cả mọi người, gã muốn nói cái gì!

Ngoài các có hàn quang chớp động.

Địch Thanh vẫn đang bưng ly rượu, ánh mắt ném xa, trong đó có ý bi ai:

- Diêm đại nhân, xin dẫn ta đi gặp Thánh Thượng, ta có chuyện nói với ông ấy.

Trán Diêm Sĩ Lương mồ hôi nhỏ xuống, khàn giọng nói:

- Nói cái gì?

Quay đầu nhìn ra ngoài, ẩn có ý sợ hãi.

Địch Thanh thản nhiên nói:

- Ta rất lâu không có trò chuyện với Thánh Thượng rồi, ngài sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của ta đâu.

Ly rượu đó đang cầm trong tay, Địch Thanh thở dài nói:

- Nếu ông không dẫn ta đi, vẫn có người có thể dẫn, ông suy nghĩ kỹ đi.

Hắn lời nói rất là bình thản, nhưng quyết tuyệt trong đó không chút nghi ngờ.

Diêm Sĩ Lương nhìn ly rượu trong tay Địch Thanh, cả người run rẩy không ngừng.

Địch Thanh thở dài, đã tới trước mặt Diêm Sĩ Lương, ly rượu trong tay đưa tới môi của gã. Diêm Sĩ Lương lui lại một bước, cuối cùng nói:

- Được, ta dẫn ngươi đi gặp Thánh Thượng.

Địch Thanh cười cười, lẩm bẩm nói:

- Kỳ thực ta biết Thánh Thượng vẫn đang đợi ta.

Diêm Sĩ Lương làm ra vẻ không có nghe thấy, có chút run rẩy đi ra Văn Uyển các. Địch Thanh theo sau lưng Diêm Sĩ Lương, Thường Ninh lại sau lưng Địch Thanh. Thường Ninh thấy ngoài các sớm có cấm quân canh gác, cho rằng những người này sẽ ngăn cản, không ngờ Khâu Minh Hào thấy Địch Thanh, Diêm Sĩ Lương đi ra, làm như không thấy.

Chỉ có sau khi đám người Địch Thanh đi qua, Khâu Minh Hào khoát tay, chúng cấm quân theo sau lưng Địch Thanh.

Mọi người lặng lẽ đi, trong cung có đèn sáng trưng, chiếu lên mọi người giống như u linh giữa đêm.

Đi tới trước đế cung, cung nhân cung nữ nhìn thấy trận chiến này đều là kinh hoàng bất an, nhưng thấy Diêm Sĩ Lương dẫn đường, không ai dám hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Diêm Sĩ Lương đứng trước cung bảo cung nhân vào trong thông truyền, không bao lâu Tào hoàng hậu lại từ trong cung đi ra. Thường Ninh cực kỳ kinh ngạc, thì thấy Tào hoàng hậu liếc nhìn Diêm Sĩ Lương, lại chuyển nhìn Địch Thanh nói:

- Địch tướng quân, Thánh Thượng mời tướng quân và Diêm Sĩ Lương vào nói chuyện.

Địch Thanh cười cười, cất bước vào điện. Thường Ninh mới định đi theo, nhưng bị Tào hoàng hậu kéo lại.

Trong đế cung lạnh ngắt, Triệu Trinh cô độc đứng trước giường, đối lưng với Địch Thanh. Trên giường đang nằm là Trương mỹ nhân, hai mắt nhắm hờ, cũng giống như ngủ say.

Triệu Trinh nhìn Trương mỹ nhân trên giường giống như đã hóa đá, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng dừng lại cũng không quay người, lạnh lùng nói:

- Trương mỹ nhân chết rồi.

Y dường như cực lực kìm nén bi thương, mới nói ra mấy câu nói bình tĩnh này.

Địch Thanh nhìn người con gái trên giường đó, trầm lặng không nói. Diêm Sĩ Lương đứng cách đó không xa, cả người run rẩy như lá rơi trong gió, trong mắt càng là chôn giấu hoảng sợ.

Dưới lớp bình tĩnh này rốt cuộc là sóng to gió lớn gì, ít có người đoán được.

- Trẫm thuở nhỏ thì không có tự do, cho dù sau khi đăng cơ cũng không tự do.

Triệu Trinh nhìn Trương mỹ nhân trên giườngtrong mắt có đau đớn sâu sắc:

- Trước đó có Thái hậu, sau có gia pháp tổ tông, sau lại phải môn đăng hộ đối. Trẫm thích Vương Như Yên, nhưng cô ấy gả cho người khác rồi. Trẫm không muốn lấy Quách hoàng hậu, nhưng cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh trẫm. Quách hoàng hậu chết rồi, thì là Tào hoàng hậu, vì cô ấy là con gái danh môn, văn võ bá quan đều muốn trẫm lấy nàng ấy làm hậu, cho dù Phạm Trọng Yêm cũng không ngoại lệ...

*****

Khóe miệng đầy là ý cười lạnh:

- Trẫm muốn lấy nữ nhân, luôn phải trưng cầu đồng ý của thiên hạ, do đó Trương mỹ nhân tới bây giờ vẫn là mỹ nhân, cả quý phi cũng không phải. Tới bây giờ nàng ấy chết rồi, cuối cùng chết rồi. Có phải các ngươi rất vui không?

Bỗng nhiên xoay người, Triệu Trinh nhìn Địch Thanh, trong mắt đã đầy là sợi đỏ.

Y cứ như vậy nhìn chằm chằm Địch Thanh, từng chữ nói:

- Chẳng lẽ trẫm thân làm Thiên tử, cửu ngũ chi tôn Đại Tống thì không thể làm chút gì cho người yêu thương sao?

Sắc mặt Địch Thanh bình tĩnh, ánh mắt lạnh tĩnh, giây khắc đó yên tĩnh đó giống như nước:

- Đương nhiên có thể.

Triệu Trinh tựa hồ không có dự liệu câu trả lời này của Địch Thanh, giật mình mới nói:

- Nàng ấy sinh tiền nói sợ quần thần chê trách, sợ trẫm khó xử, chưa từng đòi danh phận với trẫm. Nhưng bây giờ nàng ấy đi rồi, trẫm nhất định cho danh phận hoàng hậu, ai cũng không ngăn được trẫm!

Y nghiến răng nghiến lợi nói ra câu nói này, vẫn là nhìn chằm chằm Địch Thanh, tựa hồ người ngăn cản y lập Trương mỹ nhân làm hậu là Địch Thanh.

Địch Thanh cũng không có trốn tránh, cũng không cần trốn tránh. Lần này thậm chí cả nói hắn cũng không nói, không phải không lời nào để nói, là cảm thấy không cần phải nói.

- Ngươi biết Trương mỹ nhân trước lúc lâm chung nói gì không?

Triệu Trinh đột nhiên u ám hỏi.

Địch Thanh vẫn bình tĩnh như trước, nói:

- Cô ấy nói gì, có liên quan với thần không?

Triệu Trinh đau lòng, nhưng Địch Thanh thoạt nhìn không có chút thông cảm.

Bỗng nhiên Triệu Trinh bạo phát, gào thét nói:

- Nàng ấy nói nàng ấy không có hãm hại ngươi! Địch Thanh, ngươi giải thích thế nào? Người trước khi chết lời nói cũng thiện, lúc cô ấy sắp chết đều nói không có hãm hại ngươi, ngươi giải thích thế nào. Các ngươi luôn phản đối ta lập nàng ấy làm hậu, do đó ngươi và Bao Chủng liên kết hãm hại nàng ấy, làm nàng ấy đến chết vẫn chưa được giải oan. Tới bây giờ... ngươi hài lòng rồi?

Y hét khàn cả giọng, trên cổ cũng nổi gân xanh, đã mất thái độ bình thường.

Địch Thanh chờ Triệu Trinh hét xong, lúc này mới lạnh lùng nói:

- Do đó người tin thần là hung thủ? Do đó người bảo Diêm Sĩ Lương tìm thần vào cung? Trương mỹ nhân bị hạ độc, thì người định dùng rượu độc bảo thần uống, người định cho Trương mỹ nhân một công đạo?

Triệu Trinh run lên, nhìn về Diêm Sĩ Lương. Dương Sĩ Lương mồ hôi đầm đìa, thần sắc trắng bệch, vẫn không có nói lời nào. Triệu Trinh buồn bã nói:

- Ta quả thật muốn cho ngươi ly rượu độc, ta tin Trương mỹ nhân, nhưng ta cũng không muốn hạ độc chết ngươi. Diêm Sĩ Lương... y biết dụng ý của trậm, do đó mới phát độc. Diêm Sĩ Lương, ngươi sao dám giấu trẫm làm chuyện thế này?

Diêm Sĩ Lương "rầm rầm" quỳ xuống, mồ hôi như mưa, đầu gập xuống đấu, chỉ nói:

- Thần đáng chết... thần đáng chết!

Triệu Trinh đờ đẫn nói:

- Tại sao ngươi làm như vậy?

Y giống như là hỏi Diêm Sĩ Lương, lại giống như hỏi Địch Thanh.

Địch Thanh nói:

- Vậy người định làm thế nào?

Thấy Triệu Trinh không nói, trong mắt Địch Thanh lộ ra ý chán ghét, từng chữ nói:

- Có phải người cũng chuẩn bị đối phó ông ta giống như với nghĩa phụ Diêm Văn Ứng, ban ông ta tội chết.

Triệu Trinh chấn động, vốn là trong ánh mắt buồn bã lộ ra ánh sáng sắc bén:

- Ngươi... nói cái gì?

Địch Thanh thản nhiên nói:

- Năm đó lúc người không có sự giúp đỡ, có hai người vẫn đang đứng bên cạnh người, một người là thần, một người là Diêm Văn Ứng. Địch Thanh thần tự hỏi trước giờ không có lỗi với Triệu Trinh ngài, nếu Diêm Văn Ứng ở cửu tuyền có biết, chắc cũng sẽ nói như vậy.

Hắn không gọi Thánh Thượng, đột nhiên gọi Triệu Trinh, làm thần sắc Triệu Trinh kinh ngạc, ẩn có phẫn nộ, càng nhiều lại là có chút kinh hãi.

Triệu Trinh kinh hãi cái gì?

Địch Thanh lại nói:

- Lúc ngài có nạn, bọn thần đều quên cả sống chết ở bên cạnh ngài. Lúc đó bọn thần không xem ngài là hoàng đế, mà xem là bằng hữu. Thần tuy chán ghét Diêm Văn Ứng, nhưng hôm nay thần rất muốn bất bình thay ông ấy. Sau biến Hoàng Nghi Môn cuối cùng ngài nắm quyền to, nhưng ngài vẫn cảm thấy Lưu thái hậu là chướng ngại của ngài, ngài hận bà ấy không chết sớm, nhưng bà ấy vẫn không chết...

Địch Thanh lời nói sâu thẳm, mang theo ý lạnh lẽo nói không nên lời, trong cung ấm áp như xuân đó bỗng dưng có quỷ khí dày đặc.

Cho dù ánh nến sáng ngời, thoạt nhìn cũng có chút phát xanh, chiếu rọi lên mặt Triệu Trinh xanh mét.

- Diêm Văn Ứng vốn là mật thám bên cạnh Thái hậu, dùng để giám sát cử động của ngài. Nhưng trước giờ Thái hậu chưa từng nghĩ, tiên đế sớm có phòng bị, Diêm Văn Ứng vẫn trung thành với tiên đế, ngược lại không ngừng đem tin tức của Thái hậu truyền cho ngài, thế là ngài liền lệnh Diêm Văn Ứng lặng lẽ bỏ một loại thuốc trong thức ăn của Thái hậu...

- Ngươi câm miệng!

Triệu Trinh bỗng dưng quát, thở dốc, sắc mặt dữ tợn.

- Tại sao thần phải câm miệng?

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Ngài làm ra, còn sợ người ta nói sao? Loại thuốc đó không phải thuốc độc, nhưng có thể làm người ta mau già. Do đó Lưu thái hậu thoạt nhìn già nhanh rất nhiều với bình thường. Thực ra lúc Triệu Doãn Thăng âm mưu đoạt quyền thì ngài bắt đầu hạ thuốc, ngài nghĩ chỉ cần Thái hậu chết thì ngài có thể thuận lý thành chương nắm giữ quyền to. Nhưng cuối cùng Thái hậu không chết, ngài lại từ miệng Bát vương gia biết được Triệu Doãn Thăng có ý tạo phản, bắt đầu lo lắng. Thế là ngài đi lăng Vĩnh Định lấy Vô Tự Thiên Thư, sau đó dùng người khác âm thầm nói cho ngài biết lời tiên tri, muốn đe dọa Thái hậu để bà ấy thu dọn Triệu Doãn Thăng... Ngài trước sau không dám công khai đối phó Lưu thái hậu, vì một là ngài không dám, hai là ngài vẫn muốn trước mặt người đời, giữ lấy hình tượng hiếu tử.

Vừa nghĩ tới đây, Địch Thanh không kìm được sự đau lòng. Chuyện này có mấy người biết rõ, nhưng Địch Thanh hắn, Dương Vũ Thường không biết.

Hắn và Dương Vũ Thường vô tội.

Nhưng bọn họ vì không biết rõ cuốn vào trong đó, lại chịu đả kích thê thảm nhất.

Tới bây giờ hắn biết rõ quá nhiều rồi, chán ghét hiểu rõ, không muốn hiểu rõ, sau khi hiểu rõ... nhưng quá muộn rồi.

Trên mặt Triệu Trinh không có ưu thương, trong mắt có lo sợ nghi ngờ, khàn khàn giọng nói:

- Ngươi... ngươi... nói bậy cái gì?

Địch Thanh cười lạnh nói:

- Ngài nhất định rất kỳ lạ thần biết rất nhiều chuyện phải không? Có lẽ thật sự có trời, trời nói tất cả cho thần biết!

Trong đầu lóe lên đêm tối thiểm điện đan nhau ngoài phố Quy Nhơn đó.

Người vốn chết sớm đó đối diện Địch Thanh, khàn giọng điên cuồng hét:

- Triệu Nguyên Nghiễm ta đối với ngươi không tệ, nhưng tại sao ngươi liên tiếp phá hoại đại kế của ta? Nếu thật có trời, vậy ông trời thật sự mù mắt rồi. Năm đó ta giúp Triệu Trinh đoạt được quyền, nhưng y đối đãi ta thế nào? Y khắp nơi đề phòng ta, y giống như cho ta vinh vang tối cao, có thể y hoàn toàn không cho ta quyền lợi gì. Y đối với ta như vậy, y sớm muộn cũng sẽ có một ngày đối phó với ngươi như vậy!

Triệu Trinh nhìn bốn phía, lại lần nữa cảm giác được cô độc bất lực. Sự việc phát triển giống như trước Hoàng Nghi Môn, ngoài dự liệu của y.

Địch Thanh vẫn đứng ở đó, trường thương thẳng tắp, như có cô đơn của khói lửa qua binh:

- Ngài vốn muốn Quách Tuân thuyết phục Thái hậu, giúp ngài thu dọn Triệu Doãn Thăng. Ngài bày ra huyết án trong cung, hại chết rất nhiều cung nhân, cung nữ vô tội chỉ vì để Lưu thái hậu trong lòng sợ hãi. Nhưng chuyện này có thay đổi, Triệu Doãn Thăng cuối cùng biết không đúng, phát động trước. Bát vương gia biết chuyện này, mới lúc đó trong cung uống rượu với ngài, thuyết phục dùng cái gì khương hoạt, thuốc thăng đăng. Lúc đó ông ấy là nhắc nhở ngài rằng Triệu Doãn Thăng muốn đăng cơ soán vị lập tức phát động, mà ngài nhất định phải cướp sự sống!

Bỗng nhiên Triệu Trinh tỉnh ngộ, kêu lên:

- Bát vương gia không có chết?

Chuyện này chỉ có Bát vương gia mới biết, Triệu Trinh không tin quỷ thần, vậy đáp án duy nhất, chuyện này là Triệu Nguyên Nghiễm nói cho Địch Thanh biết.

Cuối cùng Địch Thanh gật đầu nói:

- Đúng vậy, Bát vương gia không có chết, năm đó ông ấy sợ ngài xuống tay với ông ấy, do đó giả chết sau đó đầu quân Mã Chí Thư. Không ngờ sau khi thần đánh bại Mã Chí Thư, Vương gia lại gặp được thần, cuối cùng ông ấy đụng tới người giống như cái búa đó, người đó chính là Mã Chí Thư!

Thì ra Bát vương gia luôn có dính dấp với Mã Chí Thư, còn Mã Chí Thư sớm mưu đồ Hương Ba Lạp. Không cần nói cũng biết, Mã Chí Thư là mong chờ thần lực của Hương Ba Lạp giúp y thống nhất giang sơn, nhưng Mã Chí Thư cuối cùng không có thực hiện được.

Chính là Mã Chí Thư giết Tiểu Nguyệt, cả nhà Dương gia, Bát vương gia luôn có quan hệ với đám người Mã Chí Thư. Chuyện sau đó làm Mã Chí Thư chạy trốn tới chỗ sứ Hạ, không cần nói cũng biết, vốn chính là muốn mượn Địch Thanh châm ngòi quan hệ Tống, Hạ.

Bát vương gia luôn muốn vương vị...

Nghĩ tới đây, trong lòng Địch Thanh tràn đầy mùi vị chua xót.

Triệu Trinh càn rỡ nói:

- Xem ra thật sự lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ngươi thật sự cho rằng ông ấy giúp trẫm là lòng tốt sao? Ông ta bất quá chỉ là làm mọi việc đều thuận lợi thôi. Ông ta đầu quân Mã Chí Thư, không phải vẫn ôm niệm tạo phản? Ông ta cũng thật sự cho rằng trẫm tin tưởng ông ta? Hừ!

*****

Địch Thanh lẳng lặng nói:

- Đúng vậy, ngài không tin ông ấy, nhưng là lợi dụng ông ấy. Xưa nay người đều là vậy, lợi dụng xong thì một cước đá đi. Trước Hoàng Nghi Môn Triệu Doãn Thăng dành phát động trước, nhưng cuối cùng ngài thắng rồi. Ngài liên tục bảo Diêm Văn Ứng hạ thuốc cho Thái hậu, chỉ mong Thái hậu chết sớm. Trước khi Thái hậu lâm chung, nhìn thấy Diêm Văn Ứng cùng với ngài, chắc hẳn cuối cùng hiểu rõ. Trước khi Thái hậu chết, nói bà ấy hiểu rồi, ngài tốt... bà ấy còn nói chưa xong, bây giờ nghĩ lại, thật sự bà ấy nói rất đơn giản. Bà ấy hiểu rõ bà ấy tuy luôn muốn là hoàng đế, nhưng ngài sớm dành phát động trước rồi. Bà ấy không phải nói ngài tốt mà nói là ngài rất độc ác.

Địch Thanh nói xong những lời cuối này, cuối cùng buông khẩu khí, những sự tình này hắn biết được từ trong thư của Quách Tuân, lúc hắn biết khó nén được rung động và mất mát.

Hắn chưa từng nghĩ Triệu Trinh sẽ như vậy.

Đột nhiên nhớ tới Vương Duy lúc ở Thanh Đường, từng hỏi lúc Thái hậu y chết có khác lạ. Lại nói gần vua như gần cọp, nói sau này sẽ không về Biện Kinh nữa. Lúc đó Địch Thanh không hiểu, nhưng bây giờ hắn hiểu. Vương Duy nhất định đã nhận ra Thái hậu trúng độc, Vương Duy cũng biết hạ độc là ai, y sợ Triệu Trinh hạ thủ với y, do đó rời khỏi Biện Kinh.

Triệu Trinh có chút hồn bay phách lạc, đứng ở đó nhất thời không biết nói gì mới tốt.

Những chuyện này chôn vùi rất lâu, y chỉ cho rằng đời này sẽ không có người biết nữa. Nhưng Địch Thanh làm thế nào biết cả rồi? Chẳng lẽ, trên đời này thật sự có quỷ? Vừa nghĩ tới đây, sống lưng Triệu Trinh sáng lên, lại nhớ tới ánh mắt oán độc của Thái hậu trước lúc chết.

- Thái hậu mặc trang phục của vua để chết.

Địch Thanh tiếp tục nói:

- Ngài nói với quần thần không biết dụng ý của Thái hậu, quần thần suy đi đoán lại, thật sự đoán đều không đúng. Lúc đó Thái hậu muốn nói Triệu Trinh ngài vì quyền thế không từ thủ đoạn!

Dừng lại một lát, nhìn khuôn mặt xanh mét của Triệu Trinh, Địch Thanh lại nói:

- Ngài bảo Diêm Văn Ứng luôn hạ thuốc cho Thái hậu. Sau khi hại chết Thái hậu, vốn cho rằng chuyện này không ai biết, không ngờ Quách hoàng hậu vô ý biết chuyện này. Thái hậu vừa chết, ngài chán ghét Quách hoàng hậu, do đó phế bà ấy đi. Nhưng Quách hoàng hậu sau đó lấy chuyện này muốn uy hiếp ngài, ngài vì duy trì tôn nghiêm của ngài, không muốn chuyện bị tố giác, lại lệnh Diêm Văn Ứng hạ thuốc giết bà ấy. Bá quan cảm thấy Quách hoàng hậu chết rất kỳ quái, ngài sợ chuyện bại lộ, thế là đẩy Diêm Văn Ứng đi chết thay.

Chóp mũi Triệu Trinh đã có mồ hôi, dưới ngọn đèn chiếu rọi sắc mặc hôi bại. Y vốn cho rằng bí mật này chìm ẩn như vậy, không ngờ lại bị Địch Thanh từng lớp mở ra.

- Diêm Văn Ứng thật sự trung thành với ngài, cuối cùng đi chết vì n ngài. Người trong lòng có hổ thẹn, lúc này mới đề bạt Diêm Sĩ Lương. Nhưng bây giờ ngài vì trốn tránh trách nhiệm, lại muốn ban cái chết cho y sao?

Địch Thanh đang cười, trong nụ cười đầy là mỉa mai.

Diêm Sĩ Lương cả người còn đang phát run, không dám ngẩng đầu, nhưng trong mắt có nước mắt, nhỏ vào trần ai.

Triệu Trinh nhìn thấy nụ cười của Địch Thanh, lửa giận tích tụ bạo phát. Y tiến lên một bước, giận dữ nói:

- Ta có gì sai? Ta chỉ là muốn lấy lại thứ của mình, cái này chẳng lẽ cũng có lỗi sao? Thái hậu là mẹ nuôi ta, nuôi ta nhiều năm như vậy, nhưng trong mắt bà ấy đứa trẻ như ta hoàn toàn không bằng một hoàng vị. Nếu bà ấy bất nghĩa thì không thể trách ta vô nghĩa. Quách hoàng hậu cả đời cưỡi lên đầu ta, còn muốn dùng chuyện này uy hiếp ta. Cô ta là tìm cái chết, thì không trách được ta!

Địch Thanh đạm mạc nói:

- Vậy còn Lý Thuận Dung nữa, bà ấy cũng là tự mình tìm cái chết sao?

Triệu Trinh cả người chấn động, lùi lại một bước, khàn giọng:

- Ngươi nói cái gì?

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Thật ra ngài sớm biết Lý Thuận Dung là mẹ đẻ của ngài, đúng không? Năm đó sau khi ngài đi lăng Vĩnh Định thì đã biết được Lý Thuận Dung là chí thân của ngài. Tất cả bí mật về Thiên Thư, Ngũ Long, đều là bà ấy nhờ Lý Dụng Hòa nói cho ngài biết! Ngài biết Lý Thuận Dung là mẹ đẻ của ngài, nhưng Lưu thái hậu còn sống, ngài sợ chuyện này có thay đổi, do đó vẫn không dám đi nhận mẹ đẻ. Trước lúc Lý Thuận Dung chết, thật ra đều muốn có thể gặp lại mặt ngài nhưng ngài lại nhẫn tâm không gặp! Sau chuyện này ngài giả bộ giật mình biết được, vì che dấu xấu hổ trong lòng, lúc này mới cố làm ra vẻ xúc động phẫn nộ, làm vẻ muốn chém tận giết tuyệt cả nhà Lưu gia. Lúc đó chỉ có ngài và ta, ngài ở trước quan tài của Lý Thuận Dung, nói ngài là thiên tử, không có lựa chọn khác. Người cầu xin tha thứ của bà ấy, bởi vì ngài tự lòng có hổ thẹn!

Thân hình Triệu Trinh lung lay hai cái, trước mắt biến thành màu đen, nghiêm nghị nói:

- Ngươi biết cả rồi? Cái này là ai nói cho ngươi biết?

Địch Thanh thấy sắc mặt Triệu Trinh đã biết nói không giả, những tin tức này vốn có một số là do đích thân hắn trải qua, có một số là Quách Tuân nói trong thư.

Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ tại sao Lý Dụng Hòa cả ngày uống rượu giải sầu, dung mạo tiều tụy, vì Lý Dụng Hòa có hổ thẹn với tỷ tỷ, cũng chán ghét Triệu Trinh.

Trước lúc Lý Thuận Dung chết, tuy có cơ hội, nhưng cuối cùng không có gặp lại đứa con thân sinh.

- Ai nói cho thần biết cũng không quan trọng, quan trọng là ngài thật sự làm qua.

Trong mắt Địch Thanh đầy là ý căm hận, lặng lẽ nói:

- Kỳ thực ngài thật sự không dám tin ngài có thể làm những chuyện này. Bây giờ nhớ lại ngài đi gặp Trương Diệu Ca có thể là nhớ lại chuyện cũ, đương nhiên cũng là làm ra vẻ mù quáng, để Lưu thái hậu mê dại xem thường. Người vì quyền vị, hại mẹ nuôi, hạ độc chết vợ, giết Diêm Văn Ứng trung thành tận tâm, nhẫn tâm biết mẹ đẻ chết cũng không chịu gặp bà ấy. Triệu Trinh, thần thật sự không ngờ ngài là người như vậy!

Triệu Trinh nổi giận hơn:

- Ta bất luận thế nào, luôn tốt với ngươi! Địch Thanh, ngươi chớ quên, ngươi có địa vị ngày hôm này là một tay ta nâng đỡ.

Địch Thanh đột nhiên cười ha ha, trong tiếng cười có ý oán hận nói không ra:

- Ngài thật sự tốt với ta. Ngài cũng không tốt với Phạm Trọng Yêm sao? Ngài muốn làm một minh quân thiên cổ, lại luôn lo lắng người khác mưu đồ vương vị của ngài. Phạm Trọng Yêm danh vọng cao rồi, ngài liền đá ông ấy ra khỏi Biện Kinh. Ta danh vọng cao rồi, thì ngài ban cho ta một ly rượu độc, người như vậy là rất tốt với chúng thần sao? Triệu Trinh, bây giờ thần mới biết, ngài không cần cái gì tướng quân, không cần cái gì thống nhất, ngài tốt với thần, thật ra chỉ là hy vọng thần là một con chó, theo bên cạnh người thì được rồi. Lúc không cần ngài hoàn toàn có thể một chân đá văng con chó này. Cái gì minh ước huyết thề, cái gì Kim thư thiết khoán, đều là nói dối. Trong mắt Triệu Trinh ngài tất cả không quan trọng bằng một đế vị!

Triệu Trinh nắm chặt hai nắm tay, cả người run sợ, đột nhiên kêu lên:

- Nếu ngươi là ta, ngươi làm thế nào? Ta vốn là một hoàng đế, nhưng trước khi gặp được ngươi, mỗi ngày nằm mộng đều là bị người ta túm từ ghế rồng vứt xuống nhà giam. Ta mỗi ngày đều là sống không bằng chết, lúc ngủ thì sợ nhìn thấy đao kiếm kề cổ, nếu ta không làm gì chỉ có một con đường chết! Ta là hoàng đế, nhưng cả cả con chó cũng không bằng! Ngươi nói cho ta biết, ngươi là ta, ngươi sẽ làm thế nào?

Địch Thanh không nói chỉ là im lặng nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh bước lên mấy bước, đã đối mặt với Địch Thanh, nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:

- Bởi vì ta nói với mình, ta nhất định muốn sống giống như con người, quyền lợi của ta, ai cũng không đọat được.

- Bởi vì ngài phát hiện thần có uy hiếp, thì muốn diệt trừ thần.

Địch Thanh cười, trong nụ cười mang phần bất đắc dĩ nói không ra.

Triệu Trinh không nói, nhưng thần tình y như băng, đã nói cho Địch Thanh biết đáp án.

- Ngài tuy cùng ta lập minh ước, nhưng vẫn luôn đề phòng thần, thỉnh thoảng dùng gia pháp tổ tông biểu đạt bất đắc dĩ của ngài. Nếu ngài thật sự có lòng, biến pháp sẽ không thất bại. Nếu ngài thật sự có lòng, thì sẽ không cố ý đề bạt thần làm Xu Mật sứ, sau đó bày mưu đặt kế cho những người đó chửi rủa thần. Ngài không muốn thất tín với người đời, thất tín với thiên hạ.... sau đó thì ngài chuẩn bị ly rượu đó.

Triệu Trinh nghe Địch Thanh nói tới đây, bỗng dưng trở nên kích động:

- Rượu đó không phải ta chuẩn bị, ta chỉ là... chỉ là phẫn nộ tại sao ngươi quấy rối Trương mỹ nhân. Ngươi nên biết, cô ấy là nữ nhân ta yêu nhất! Chuyện khác ta có thể nhịn ngươi, nhưng chuyện này ta không chịu được! Trước lúc cô ấy chết đều nói không sai, cô ấy không sai, sai là ai?

Địch Thanh nhẹ nhàng thở dài, cướp lời nói:

- Ngài tới bây giờ, vẫn muốn gạt thần sao?

Đột nhiên Triệu Trinh dừng lại, thần sắc có quái dị nói không ra.

Địch Thanh dời ánh mắt đi, tựa hồ không muốn nhìn thần sắc của Triệu Trinh nữa:

- Nhớ lúc đó lần đầu tiên thần gặp được, thần nghe nói ngài nói với trụ trì Đại tướng quốc luôn cảm thấy xung quanh có địch, như ở nhà giam...

Triệu Trinh hơi cả kinh, không ngờ Địch Thanh lại biết chuyện này.

- Lúc đó trụ trì khuyên ngài trong lòng có địch, chỗ chỗ đều là địch. Ngài nói ngươi hiểu rồi.

Địch Thanh mỉm cười nói:

- Nhưng ngài hoàn toàn không hiểu, đời này của ngài do vậy sẽ không có bằng hữu, chỉ có thể có kẻ địch không cùng. Có thể cho dù ngài hiểu rồi, ngài cũng không muốn bỏ một ý niệm, tự tận đáy lòng ngài vẫn là kiêng kị thần cầm quyền, còn là sợ thần mưu đồ địa vị của ngài. Trương mỹ nhân chỉ là cái cớ của ngài, ly rượu này của ngài vốn không phải cho ta uống, có lẽ ngài vẫn không muốn ta chết, bằng không cũng sẽ không để Khâu Minh Hào dễ dàng tha cho thần tới đây... Ngài chính là muốn bảo ta rút lui, có phải không?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-119)


<