Vay nóng Homecredit

Truyện:Sáp huyết - Hồi 099

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 099: Thường Ninh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Gió thu hiu quanh, cô nhạn vút lên mây xanh. Một đàn nhạn bay về phía nam lướt qua vùng thảo nguyên. Chúng chỉ hơi dừng lại một chút, rồi sau đó trực tiếp bay đến phía nam ấm áp mùa xuân kia.

Trời ngày thu se lạnh!

Trong tiếng gió thu, đám quần thần Đại tống tụ họp cùng nhau bàn chuyện. Nhưng quần thần không tụ tập tại điện Văn Đức chờ lâm triều mà cùng đến phủ của Lã Di Giản.

Bệnh tình của Lã Đi Giản đang nguy kịch.

Tin tức này truyền ra ngoài, quần thần đều khiếp sợ. Lã Di Giản đã già, rồi cũng sẽ có ngày chết. Nhưng Lã Di Giản bệnh tình nguy kịch cũng nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Lã Di Giản nắm giữ triều chính đã lâu. Có người biết, có người coi thường, có người tán thưởng, có người châm biếm. Có thể nói là nửa nọ nửa kia. Nhưng nếu người đã chết, chửi bới cũng vậy mà thừa nhận cũng vậy. Còn có gì liên quan đến ông ta đâu?

Một cơn gió thu se lạnh thổi tới. Lá ngô đồng bay xao xác bên ngoài đường. Những quần thần già nua trong lòng khó tránh khỏi cảm xúc bi ai.

Phạm Trọng Yêm đứng ở một góc, thần sắc có chút cô đơn, dường như có nhiều tâm sự. Lã Di Giản bệnh nặng, mọi người cho dù có nhiều người yêu kính ông, cũng sẽ không có mặt hết. Quần thần không hẹn mà cùng tới Lã tướng tiền đường, chỉ là vì Thiên tử Triệu Trinh cũng đã tới đây.

Lã Di Giản sau khi không còn gánh vác việc gì nữa thì ngược lại suy sụp rất nhanh.

Rất nhiều người do áp lực nặng nên phải gồng mình để đứng vững trước áp lực. Nhưng khi áp lực qua đi, bởi vì không còn chỗ nào lưu luyến nữa thì sẽ xuống rất nhanh. Lã Di Giản nếu như không còn làm ở vị trí Tể Tướng, thì có phải đã sớm mất đi sự lưu luyến thế gian?

Triệu Trinh biết Lã Di Giản bệnh nặng, do mối quan hệ thân thiết, thậm chí đã tự mình cấp Hạ Long Tu làm thuốc dẫn cho Lã Di Giản, mong ông sớm ngày bình phục.

Có người nói rằng, thiên tử chính là thiên mệnh. Thiên tử giữ lại thì ông trời hẳn sẽ không giành mất Lã Di Giản.

Nhưng Lã Di Giản bệnh tình vẫn ngày một càng nặng.

Ngày này, Triệu Trịnh nghe nói Lã Di Giản bệnh tình nguy kịch, nên không lâm triều, tự mình đến đây thăm hỏi. Quần thần biết được, vì để biểu hiện sự thân thiết, nên cũng trước sau tới đây.

Phạm Trọng Yêm nghĩ như thế, hai hàng nước mắt muốn rơi ra.

Lúc này, Âu Dương Tu lặng lẽ đi tới, thấp giọng nói:

- Phạm Công, nghe nói mấy ngày trước Thánh thượng triệu tập ngài, hỏi về chuyện kết bè phái. Không biết Phạm Công xử trí sao với chuyện này?

Phạm Trọng Yêm nhìn Âu Dương Tu một lúc lâu, lúc này mới nói:

- Ta chỉ nói rằng triều đình có chính có tà. Nếu kết bè phái mà ích nước lợi dân thì cũng không có gì đáng trách.

Âu Dương Tu tinh thần chấn động, nói rằng:

- Phạm Công nói cũng rất đúng.

Nhưng trong lòng thầm nghĩ "Phạm Công thế cô, chúng ta cần thiết phải chia sẻ áp lực, không để cho bọn gian thần mưu kế được thực hiện".

Khi triều đại mới bắt đầu, thoạt nhìn thì thuận buồm xuôi gió. Phạm Trọng Yêm đảm nhận trọng trách đổi mới, đưa ra những biện pháp dứt khoát, bãi miễn những vị quan vô năng, chỉnh đốn triều chính. Thực vì thiên hạ làm không biết bao nhiêu chuyện tốt, nhận được sự tán thưởng của thiên hạ bách tính.

Nhưng Địch Thanh, Phú Bật hai người sau khi đi sứ Khiết Đan không lâu thì Biện Kinh lại xảy ra tai họa. Trong "Khánh Lịch thánh đức tụng", Thạch Giới thấy những phương pháp cải cách mới hưng thịnh, kìm lòng không đặng, biết Phú Bật đi sứ, thì liền viết một phong thư cho Phú Bật, thông báo những việc vui trong kinh.

Nhưng không biết sao phong thư không ra khỏi kinh thành mà rơi vào tay Hạ Tủng. Hạ Tủng xem xong phong thư, liền trực tiếp chuyển cho Triệu Trinh.

Triệu Trinh xem qua, trong lòng rất tức giận.

Nội dung của bức thư thật ra cũng không có gì, nhưng có thể có một câu nói khiến Triệu Trinh thật sự kiêng kỵ. Thạch Giới tại Tín Trung ca ngợi Phạm Trọng Yêm, Phú Bật là "Hành y, hoắc chi sự". Hạ Tủng dâng một tấu chương khác, giải thích, y đó là Y Doãn, hoắc là nói Hoắc Quang. Y Doãn thì không nói làm gì, là hiền thần phụ tá cho thiên tử, còn Hoắc Quang lại là quyền thần phế lập quốc quân Tây Hán.

Triệu Trinh bất mãn, lập tức trục xuất Thạch Giới khỏi kinh thành. Đối với Phạm Trọng Yêm cũng có phê bình kín đáo.

Khi Thạch Giới rời khỏi kinh thành thì cũng kêu oan uổng. Ông ta rõ ràng ở trong bức thư viết là "Hành y, Chu chi sự". Chu là nói Chu Công, vốn là danh thần phụ tá thiên tử.

Chuyện này tuy là kỳ lạ, nhưng khó cải biến. Thạch Giới cuối cùng bị biếm, quần thần lén nghị luận, đều cho rằng Hạ Tủng phá rối. Lén thay đổi nội dung trong thư. Nhưng lúc này ảnh hưởng vẫn còn, trong triều lại gợn sóng. Hạ Tủng chê bai Thạch Giới thì thôi, ngược lại còn nói Phạm Trọng Yêm, Dư Tĩnh, Âu Dương Tu và Thái Tương kết bè kết phái với nhau.

Trong triều nghị luận như thế, Triệu Trinh cũng khó mà có thể trấn tĩnh.

Từ xưa đến nay, sĩ phu kết bè kết đảng là việc mà triều đình khó có thể khống chế. Đông Hán cấm họa, Đại Đường Ngưu Lý đảng tranh (bọn gian thần tranh giành) tạo thành tổn hại khó có thể bù đắp được. Hạ Tủng công kích Phạm Trọng Yêm kết bè phái. Vương Củng Thần vẫn nhớ Âu Dương Tu nói ông ta là "Ngự sử thai quan đa phi kỳ tài" lập tức phụ họa theo đuôi. Cho rằng Phạm Trọng Yêm kết bè kết phái, tạo thành bất lợi cho triều đình.

Triệu Trinh không tức giận, lập tức triệu Phạm Trọng Yêm vào cung để hỏi về chuyện kết bè kết phái. Phạm Trọng Yêm khó có thể tự biện, chỉ có thể khéo léo chuyển lời nói của mình. Chuyện này đã khiến trong triều dậy sóng. Bởi vậy, Âu Dương Tu hôm nay cố ý đến đây hỏi Phạm Trọng Yêm.

Phạm Trọng Yêm nghĩ đến Lã Di Giản là trọng thần của triều đình, làm Tể tướng ba đời. Thánh thượng và ông quan hệ rất không tầm thường. Nếu ông ta chết đi, Thánh thượng có thể bởi vậy mà giận chó đánh mèo hay không? Hôm nay mình ở nơi đầu sóng ngọn gió, không sợ những lời nói nhàn rỗi, không sợ bị giáng chức. Nhưng nếu không có ta ngăn cản hết thảy, chỉ sợ đám người Âu Dương Tu các người khó có thể chống đỡ được sự phản kích của đám người kia, tiếp tục không có khả năng đẩy mạnh Tân pháp.

Suy nghĩ như vậy, Phạm Trọng Yêm nói:

- Âu Dương Ti Gián, chuyện kết đảng. Sau này chớ nhắc lại chuyện này.

Âu Dương Tu liên tục gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ "Việc này là do người ta tạo nên, tuyệt không có khả năng để Phạm Công ngài gánh chịu một mình. Nếu có tai họa thì Âu Dương Tu ta một mình gánh chịu là được rồi".

Phạm Trọng Yêm nhìn vào phòng ngủ Lã Di Giản, chỉ là đang suy nghĩ, không biết Lã Di Giản hiện giờ ra sao rồi?

Lã Di Giản đang hấp hối.

Ai nấy cũng đều không được đến gần, ngay cả ông. Triệu Trinh đang ngồi bên cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay khô gầy của Lã Di Giản, không ngăn nổi dòng lệ.

Không ai biết, y đối với Lã Di Giản có tình cảm rất sâu đậm. Đương nhiên, nếu như không có Lã Di Giản thì làm sao y có thể ngồi lên vị trí thiên tử? Có ngự y tiến lên, thấp giọng nói:

- Thánh thượng, Lã tướng ngài ấy.... Chỉ sợ....

Triệu Trinh đột nhiên phẫn nộ quát:

- Trẫm mặc kệ khanh dùng biện pháp gì, nhất định phải cứu sống Lã tướng.

Y cũng không nói tiếp, nhìn ngự y đang run lên. Ngự y cuống quýt quỳ xuống, câm như hến.

- Thánh thượng, người đừng đau lòng.

Lã Di Giản rốt cuộc đã tỉnh táo lại, ngược lại thoải mái nói với Triệu Trinh:

- Con người, ai mà không chết? Cựu thần cuối cùng cũng...không phụ lòng nhờ vả của tiên đế...

Trong đầu lại hiện lên chuyện xưa, Lã Di Giản cười khô héo, phảng phất nhìn thấy Tiên đế Chân Tông đang điềm nhiên trước mặt ông nói:

- Lã Di Giản, trẫm biết khanh rất trung thành. Trẫm đem hết thảy chuyện nói cho khanh biết, khanh nhất định phải vì trẫm mà bảo vệ tốt cho Thái tử. Trẫm nếu còn sống sót nhất định sẽ trọng thưởng cho khanh.

Lã Di Giản nghĩ tới đây, trong lòng mỉm cười. Ông ta thật không giải thích được vì sao Chân Tông lại khát vọng trường sinh bất tử như vậy. Sống thì phải có trách nhiệm nhiều lắm. Chết, lúc đó phải chăng là một sự giải thoát? Ông ta nắm giữ triều chính mấy chục năm nay, đối với Triệu gia có thể nói là trung thành và tận tâm. Nhưng người đã chết thì còn nhận được thứ gì nữa. Ông ta đột nhiên có chút đồng tình với Phạm Trọng Yêm. Ông và Phạm Trọng Yêm đấu nhau cả đời, nhưng kỳ thật ông rất tán thưởng Phạm Trọng Yêm. Ngày trước, Phạm Trọng Yêm thậm chí đã thỉnh ông tái nhập Lưỡng phủ, nhưng ông cảm thấy khá mệt mỏi. Rất nhiều chuyện ông không muốn nhúng tay vào.

Triệu Trinh nhìn thấy Lã Di Giản hai tròng mắt nhìn đăm đăm, thần thái lặng đi thì trong lòng đột nhiên dâng lên một sự sợ hãi, liền nắm chặt tay Lã Di Giản, vội la lên:

*****

- Lã tướng, khanh đừng bỏ trẫm mà đi.

Chuyện cũ lại như cơn gió trôi qua. Một cảnh tượng nhiều năm trước, lần thứ hai lại xuất hiện trong đầu.

Triệu Trinh còn nhớ rõ năm đó khi chỉ có hai người bọn họ, Lã Di Giản đã bình tĩnh, thận trọng nói:

- Thánh thượng, tiên đế đã sớm phân phó cho thần phòng bị Thái hậu sẽ âm mưu soán ngôi. Nhưng hôm nay Thái hậu thế lớn, bệ hạ không thể ngang bướng được. Nếu muốn Thái hậu kiêng kỵ, thần có một kế...

- Ban đầu, tiên đế theo lời tiên tri đã nói "Ngũ long xuất hiện trùng lặp, nước mắt không dứt, trời giáng thần hỏa, bát điện gặp nạn. U mê không tỉnh ngộ thì hồn phi phách tán. Nếu không tuân thủ, hồng nhan khó giữ". Thánh Thượng nói xong lời tiên tri thì không lâu sau thì chết. Thái hậu cho rằng lời tiên tri đó không ai biết đến. Nhưng tiên đế đã sớm nói với thần. Thánh thượng nên lợi dụng chuyện này làm chút ít chuyện. Khâu gia chịu ân đức của Triệu gia, trung thành và tận tâm. Khâu Minh Hào người này tỉnh táo, quả cảm, có thể trọng dụng được. Kỳ thật có rất nhiều thần tử rất cảm kích ân đức của tiên đế. Chỉ cần có người xuất hiện đầu tiên, bọn họ chắc chắn đứng bên cạnh Thánh thượng. Điều then chốt là Thánh thượng có hạ quyết tâm hay không.

Triệu Trinh còn nhớ rõ, lúc đầu, nội tâm của y cũng trải qua nhiều sự giằng co, lúc này mới hỏi:

- Lã tướng, khanh nói làm sao bây giờ?

Khi đó, chỉ có một mình Lã Di Giản là có thể tin cậy. Cho tới bây giờ, y đã hoàn toàn tín nhiệm Lã Di Giản.

Năm đó, y mặc dù trục Lã Di Giản ra khỏi kinh thành, nhưng bởi vì trong lòng bất an nên y đã nhanh chóng lần thứ hai triệu hồi Lã Di Giản. Bởi vì y nghĩ rằng, chỉ có Lã Di Giản mới có tài năng bảo vệ giang sơn Triệu gia của y.

- Trong Vĩnh Định lăng vốn có Vô Tự Thiên Thư. Chỉ có người hữu duyên mới có thể đọc được nội dung trong đó. Thánh thượng nếu thực sự muốn đến Vĩnh Định lăng, có thể giành được cuốn Thiên thư này... Còn cảnh mộng của Tiên đế, Thánh thượng cũng nên nói với Thái hậu một chút. Thần biết Thái hậu đối với Tiên đế vẫn là có chút kính sợ.

Năm đó Lã Di Giản mặc dù đã già nhưng vẫn rất cay nghiệt lão luyện.

Vì thế mới có một màn diễn thê tử phản bội trượng phu, nhi tử lừa dối mẫu thân. Bản Thiên thư này không có chữ. Triệu Trinh cũng không có nhìn thấy.

Cho nên, trước khi Triệu Duẫn Thăng bắt đầu đối phó y, thì y đã nói với Thái hậu việc nhìn thấy Tiên đế trong mơ. Nhìn dưỡng mẫu thần sắc kinh sợ, y trong lòng cảm thấy sảng khoái.

Lưu thái hậu trước khi chết đã chỉ vào y nói "Ta hiểu rồi". Điều này khiến cho y cả một thời gian dài bất an, không biết Lưu thái hậu có thật sự biết hay không. Nhưng y rất sợ.

Y không có một người bạn nào. Bởi vậy, y không mong muốn Địch Thanh chinh chiến mà nên ở lại bên cạnh y. Y biết chỉ có Địch Thanh là không có mưu đồ gì với y. Y là một Thiên tử, nhưng lại không có một bằng hữu, không ai có thể lắng nghe y tâm sự. Y nghẹn khuất đến phát cuồng. Y vốn có một người bạn tên là Diêm Văn Ứng. Diêm Văn Ứng trước khi chết đã lộ vẻ sầu thảm nói:

- Thánh thượng, nếu nhất định phải có người gánh chịu trách nhiệm, vậy thì cứ để thần gánh hết.

Y nghe vậy không nhịn được cảm thấy hổ thẹn.

Diêm Văn Ứng đã chết. Nghĩ đến đây, Triệu Trinh lại nước mắt tuôn rơi. Nhớ tới Quách hoàng hậu, Triệu Trinh thân thể chấn động. Quách hoàng hậu nếu biết chuyện, dĩ nhiên là sẽ dùng chuyện này để áp chế y. Cho nên, chuyện này y tuyệt đối không để cho người khác biết.

Bởi vậy Quách hoàng hậu đã chết. Diêm Văn Ứng cũng chết.

Nhìn Lã Di Giản sắp ra đi, Triệu Trinh trong lòng cực kỳ bi ai. Những người mà y tín nhiệm đều rời bỏ y mà đi. Vốn tưởng rằng gặp được Trương mỹ nhân là ông trời đã bù đắp cho y. Nhưng Trương mỹ nhân rốt cuộc cũng bị trúng độc. Mặc dù không có chết, nhưng độc tính lan nhanh, cả ngày hôn mê trên giường. Triệu Trinh thật sự lo sợ, Trương mỹ nhân một ngày nào đó cũng sẽ bỏ y mà đi.

Nghĩ tới đây, Triệu Trinh rơi lệ không ngừng.

Lã Di Giản nhìn thấy Triệu Trinh khóc thì nhỏ giọng nói:

- Thánh thượng, người là Thiên tử, phải có uy nghiêm. Thần già rồi, không giúp được người nữa.

- Khanh còn có thể giúp trẫm mà.

Triệu Trinh hồi phục lại tinh thần, cầm tay Lã Di Giản kêu lên:

- Lã tướng, trẫm chăm lo việc nước. Lúc này rất cần những cựu thần như khanh. Phạm Trọng Yêm ông ta...

Do dự một chút, lại nói tiếp:

- Lã tướng, Phạm Trọng Yêm kết bè cánh, khanh cho rằng phải làm sao?

Lã Di Giản hai mắt sáng lên, chậm rãi nói:

- Phạm Trọng Yêm thái độ làm người rất công chính. Ông ấy có kết bè kết phái thì cũng là vì suy nghĩ cho giang sơn của Thánh thượng.

Triệu Trinh liên tục gật đầu, thầm nghĩ Phạm Trọng Yêm cũng đã từng giải thích như thế.

- Nhưng người như thế thì lại có một khuyết điểm...

Lã Di Giản hô hấp đột nhiên có chút gấp gáp. Một lúc sau bình tĩnh lại, ông ta có cảm giác sinh mạng của mình đang yếu dần đi. Nhưng nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của Triệu Trinh nên không nỡ rời bỏ. Ông ta tự hỏi mình trong suốt cuộc đời này đã làm không ít chuyện thẹn với lương tâm, nhưng ông ta đã không làm thất vọng sự tín nhiệm của Triệu gia.

- Khuyết điểm của ông ta chính là... không có khuyết điểm.

Triệu Trinh ngẩn ra, trong lúc nhất thời không rõ Lã Di Giản đã nói cái gì.

- Mộc tú vu lâm, phong tất thôi chi. Hành cao vu nhân, chúng.... tất phi chi. (người có tài năng hoặc phẩm hạnh xuất chúng, thì dễ bị ghét bỏ, chỉ trích).

Lã Di Giản lẩm bẩm nói:

- Ông ta quá mức thanh cao, làm cho người nhìn không thuận mắt. Tuy nói mấy năm nay, ông ta lấy thân phận của mình để tận lực làm những chuyện đại sự, phát triển hoài bão. Nhưng ấn tượng của ông trước đây khiến người ta không thể quên. Đối với Âu Dương Tu, Doãn Thù, Dư Tĩnh ảnh hưởng quá lớn. Những người này học được vẻ bề ngoài của ông ta, nhưng lại không học được khí khái của ông ta.

Trong đầu lại nhớ đến cảnh tượng Phạm Trọng Yêm quay lại kinh thành.

Năm đó, Phạm Trọng Yêm chủ động đến tìm Lã Di Giản là điều làm Lã Di Giản không lường trước được. Bởi vậy Lã Di Giản đến nay vẫn còn nhớ mỗi một câu nói của Phạm Trọng Yêm.

Phạm Trọng Yêm lúc đó đã tặng lễ vật cho Lã Di Giản. Đó là chè búp xanh, đặc sản vùng Kinh Hồ.

Trà đương nhiên so ra kém hơn Long Đoàn, cũng không tính là quý trọng. Nhưng qua tay Phạm Trọng Yêm thì lại có hàm nghĩa khác.

Lã Di Giản biết Phạm Trọng Yêm rất ít khi tặng lễ vật cho người ngoài. Huống chi là Lưỡng phủ đệ nhất nhân? Bởi vậy, Lã Di Giản khi cầm trà, đã thâm ý nói:

- Phạm đại nhân không sợ người ta dị nghị sao? Điều này chỉ sợ là không hợp với thanh danh của Phạm đại nhân.

Phạm Trọng Yêm không chấp nhất, chỉ là mỉm cười:

- Không thẹn với lương tâm thì có gì phải sợ?

*****

Nghe như vậy, Lã Di Giản biết Phạm Trọng Yêm không có thay đổi. Nhưng Lã Di Giản ông thì lại thay đổi, trở nên già hơn và có chút yếu lòng hơn. Trên chính kiến của mình thì ông ta không tán thành cách làm của Phạm Trọng Yêm nhưng về tình cảm, ông ta biết giao hảo với loại bằng hữu này là không sai.

Nhưng Lã Di Giản ông lại không có bằng hữu.

Phạm Trọng Yêm lúc đó nhìn Lã Di Giản không nói, đi thẳng vào vấn đề:

- Lã tướng, hôm nay hạ quan đến đây bái phỏng, kỳ thật muốn xin Lã tướng tiến cử hạ quan đến trấn thủ biên cương Tây Bắc.

Lã Di Giản cảm thấy kinh ngạc, đột nhiên phát hiện Phạm Trọng Yêm hoàn toàn thay đổi. Vốn những lời này Phạm Trọng Yêm chết cũng không mở miệng. Lã Di Giản lúc đó chỉ nói:

- Được, Phạm đại nhân hãy cho ta lý do.

Phạm Trọng Yêm cười, ánh mắt có vài phần cảm khái.

- Hôm nay Thánh thượng đăng cơ, giống như mầm xanh của trà này. Pha trà thì cần phải chọn lá trà, nước tốt, ít thời gian, phải được thử, và lửa nhỏ. Chỉ bằng khí phách mà hành sự giống như là không thể pha ra một bình trà ngon. Hạ quan biết Lã tướng đối với giang sơn Triệu gia vẫn rất cẩn trọng. Hạ quan trước đây không hiểu, nhưng giờ thì đã hiểu. Hạ quan đã tiêu phí thời gian rất nhiều, thành kẻ vô tích sự, nên cũng muốn vì thiên hạ mà làm chút sự tình. Hôm nay Nguyên Hạo dã tâm bừng bừng, Tây Bắc báo nguy, hạ quan muốn dốc hết sức lực của mình. Hạ quan nghĩ Lã tướng sẽ hiểu tấm lòng của hạ quan.

Phạm Trọng Yêm sau khi nói xong, liền im lặng chờ Lã Di Giản trả lời. Ông ta biết Lã Di Giản là người thông minh, mà đối với người thông minh thì không cần phải nói thêm cái gì.

Chờ nước sôi lên, Phạm Trọng Yêm đứng dậy pha trà. Sau đó, châm trà vào trong chung cho Lã Di Giản. Lã Di Giản im lặng, chăm chú nhìn vào từng động tác của Phạm Trọng Yêm. Ông nâng chung trà lên, lẩm bẩm nói:

- Cần kinh nghiệm? Cần độ lửa? Nước tốt?

Dừng lại chốc lát, bỗng nhiên ông lại nói:

- Như thế nào là nước tốt?

- Nước tốt tức là nước trong dòng chảy.

Phạm Trọng Yêm lập tức trả lời. Ông còn nhấn mạnh từ "trong dòng chảy".

Lã Di Giản gạt chung trà, nhìn vào lá trà bên trong, cười nhạt, chỉ nói một từ:

- Tốt!

Chuyện cũ lại hiện ra trước mắt. Lã Di Giản nghĩ tới đây, khóe miệng mỉm cười. Hình như có khổ, hình như có ngộ, thở dốc một chút rồi lúc này mới nói:

- Cải cách chính trị chẳng những cần lương thần phụ tá, mà còn cần một quân vương quyết đoán.

Ông ta không nói gì thêm nữa. Triệu Trinh lúc này đã hiểu, nức nở nói:

- Lã tướng, khanh cho rằng trẫm còn thiếu cái đó sao?

Lã Di Giản lúc này mới nói tiếp:

- Không chỉ có quyết đoán mà còn phải kiên trì, có ý chí. Những thứ này, Phạm Trọng Yêm đều có...

Câu này ngụ ý là, Triệu Trinh không có những thứ này.

Những lời này ông sẽ không nói ra. Ông mặc dù sắp chết, cũng không cần sợ cái gì. Nhưng ông cũng sẽ không nói. Ông chính là một người như vậy, nói ba phần, nhưng giữ lại bảy phần trong đáy lòng.

Có thể hiểu thì hiểu, còn hiểu không được thì ông giải thích cũng vô dụng.

Triệu Trinh đã hiểu. Nét mặt thương cảm pha thêm vài phần xấu hổ. Những tưởng có thể ưỡn ngực nói cái gì, nhưng nhìn thấy đôi mắt đang trở nên mờ mờ trức mặt kia thì cái gì cũng không nói nên lời. Triệu Trinh y đã thay đổi. Vì quyền vị mà thay đổi rất nhiều. Nhưng y biết y không lừa gạt Lã Di Giản. Đã như vậy thì vì sao phải giải thích?

Thật lâu sau, Lã Di Giản đột nhiên phun ra một ngụm máu. Triệu Trinh cả kinh, không để ý đến dơ bẩn, vội vàng một bên đỡ Lã Di Giản, một bên kêu lên:

- Lã tướng, khanh...hãy cố chịu đựng.

Lã Di Giản tiếng ho khan ngưng hẳn. Hơi thở cũng giống như ngụm máu kia, phun ra ngoài và không quay trở lại nữa, trước mắt dường như có quầng sáng. Trong quầng sáng đó, Chân Tông đang vẫy ông. Lã Di Giản đang yếu, đột nhiên tỉnh lại, nói:

- Thánh thượng, Phạm Trọng Yêm...cuối cùng không thể trọng dụng.

Triệu Trinh ngẩn ra, vội hỏi:

- Vì sao? Lã tướng, ban đầu không phải khanh đã nói, ông ấy chí công vô tư. Ta xây dựng đất nước, không phải phải cần đến những người như vậy sao?

Lã Di Giản môi mấp máy, Triệu Trinh nghe không rõ, liền ghé sát tai, lắng nghe Lã Di Giản nói một cách khó khăn:

- Cải cách chính trị...là chuyện nhỏ. Giang sơn.... mới là chuyện lớn. Phạm Trọng Yêm uy vọng...rất cao. Thần chết rồi, không có ai áp chế ông ta. Phạm Trọng Yêm có Địch Thanh trợ giúp. Công cao át chủ, đối với giang sơn của Thánh thượng.... bất lợi.

Dùng hết sức toàn thân, rốt cuộc cũng nói được câu cuối cùng. Lã Di Giản hai tròng mắt mở to, không còn động đậy.

Triệu Trinh một cánh tay nặng xuống, mà tâm trạng cũng trầm xuống theo. Một hồi lâu thì đau đớn kêu lên:

- Lã tướng!

Lã Di Giản đã chết, chết trong mùa thu lạnh lẽo. Trong đám tang, lá đỏ bay khắp nơi.

Triệu Trinh hạ chỉ, lệnh làm bài tế phân ưu. Ban cho Lã Di Giản chức quan Thái Sư, Trung Thư Lệnh, Thụy Văn Tĩnh. Triệu Trinh đau xót Lã Di Giản chết đi, mấy ngày cũng không lâm triều. Vua và dân đều thở than.

Phạm Trọng Yêm từ đám tang của Lã Di Giản trở về phủ, vẫn một mực ngồi yên cho đến khi mặt trời lặn.

Ánh nắng cuối cùng khi mặt trời lặn xuyên qua cửa số, chiếu vào người Phạm Trọng Yêm, ngả ra một bóng dáng cô độc, giống như chiếc lá cuối cùng của cây dương thụ.

Màn đêm bao phủ Cổ thành, đồng thời cũng bao trùm Phạm Trọng Yêm. Ông ta không đốt đèn, đột nhiên thở dài, mang theo nỗi tiêu điều khó tả. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là lão nô của quý phủ:

- Phạm lão gia, Thường Ninh công chúa đã tới.

Phạm Trọng Yêm cảm thấy không có gì bất ngờ, nhìn quanh rồi nhẹ giọng nói:

- Đốt đèn và pha trà đi.

Thường Ninh ngồi trước mặt Phạm Trọng Yêm, dùng một tấm lụa mỏng che mặt, nâng chung trà lên rồi lại buông xuống, nhẹ giọng nói:

- Phạm Công có chuyện gì mà buồn phiền?

Phụ nữ thì thường nhạy cảm hơn đàn ông.

Phạm Trọng Yêm nở nụ cười, lắc đầu. Thường Ninh ôn nhu nói:

- Người khác đều cho rằng, Lã tướng qua đời thì bè phái của họ Phạm sẽ vui mừng. Nhưng ta lại cho rằng không phải. Phạm Công nhiều lần nói tốt về Lã tướng. Hôm nay, Lã tướng vừa chết, chỉ sợ...

Phạm Trọng Yêm cắt ngang nói:

- Công chúa đến đây, tưởng là hỏi thăm về Địch Thanh tại Khiết Đan chứ?

Thường Ninh dừng lại, hình như có chút ngượng ngùng, rồi thản nhiên cười:

- Không phải chỉ có mình Thường Ninh muốn biết mà rất nhiều người trong cung cũng muốn biết. Thường Ninh không đành lòng nhìn các nàng ấy thất vọng. Chỉ có thể làm phiền Phạm Công mà thôi.

Phạm Trọng Yêm cúi đầu, nhìn chung trà trước mắt, một lúc lâu mới nói:

- Có người luôn luôn không muốn người khác thất vọng, nhưng còn tâm sự của mình thì có ai biết?

Thường Ninh đôi mắt đẹp có chút phiền muộn, nhưng khẽ che giấu đi, mỉm cười nói:

- Phạm Công ý đang nói mình sao?

Phạm Trọng Yêm ngẩng đầu nhìn Thường Ninh, trong lòng suy nghĩ "Công chúa cứ nói công chúa và Địch Thanh là bằng hữu. Công chúa cứ nói là giúp các cung nữ trong cung hỏi về chuyện Địch Thanh. Công chúa cứ nói là hoàng hậu cũng muốn nghe tin tức về Địch Thanh. Nhưng còn công chúa? Có thể gạt được mọi người, nhưng làm sao gạt được mình?"

Phạm Trọng Yêm nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói rõ, lại cười:

- Ta cũng không có dũng khí lớn như vậy.

Rồi lại chuyển câu chuyện vào trọng tâm:

- Địch Thanh đang còn đàm phán với Da Luật Tông Chân của Khiết Đan. Không nghĩ tới Da Luật Tông Chân đã đẩy ngã được Tiêu thái hậu.

Phạm Trọng Yêm làm ra bộ dạng có chút ngoài ý muốn, lại nói:

- Da Luật Tông Chân có thể là vì cảm tạ Địch Thanh, cũng có thể vì muốn đứng vững gót chân, trấn an lòng dân, nên mới nhốt Tiêu thái hậu, tạm thời đáp ứng không dụng binh với chúng ta.

Thường Ninh vui vẻ nói:

- Nếu không dụng binh, thì tốt rồi. Nếu không thì bách tính lại là người chịu khổ.

Nhưng trong lòng lại nghĩ "Địch Thanh lập công lớn, không biết khi nào quay trở lại kinh thành?"

Phạm Trọng Yêm nghiêm nghị nói:

- Da Luật Tông Chân tuy nói không dụng binh, nhưng yêu cầu ta phải bồi thường Tấn Dương và mười huyện phía nam Ngõa Kiều Quan.

Thường Ninh nghe xong đôi mắt đẹp hiện lên sự tức giận, nhíu mày nói:

- Người Khiết Đan thật ghê tởm. Những nơi này vốn là Thái tổ đoạt được bằng bản lĩnh của mình. Đây cũng là mảnh đất thổ công của chúng ta, bọn họ có lý do gì mà bắt chúng ta bồi thường?

Trong lòng nàng lại nghĩ: "Địch Thanh khẳng định sẽ không đáp ứng những điều kiện vô lý như vậy. Binh hổ sói Khiết Đan, lòng lang dạ sói. Nếu như trở mặt với Địch Thanh thì không biết giờ này Địch Thanh có nguy hiểm gì hay không?

Phạm Trọng Yêm một lát sau mới nói:

- Cuộc đời này chính là mạnh thì sống, yếu thì chết. Nếu muốn không bị người khác đánh thì chỉ có thể mạnh hơn người khác mà thôi. Thế nhưng....

Vốn ông định nói "Thế nhưng toàn bộ văn võ trong triều, có mấy ai lại biết được điều ấy? Có thể bọn họ đều biết, nhưng chưa có người đau thì tất nhiên sẽ mặc kệ không để ý tới". Nhưng rồi ông đột nhiên lại nói:

- Công chúa, thần nếu không uống trà mà muốn uống chút rượu thì công chúa thứ lỗi nhé.

Thường Ninh thản nhiên cười:

- Đương nhiên là được rồi. Trước đây chưa từng nhìn thấy qua Phạm Công uống rượu. Cổ nhân có câu "Mượn rượu giải sầu càng thêm sầu". Rất nhiều chuyện, Phạm Công nếu cảm thấy phiền não thì không ngại nói cho tiểu nữ biết, cũng có thể chia sẻ ưu phiền.

Phạm Trọng Yêm bảo lão bộc đi lấy rượu. Ông ta trong lòng nhiều ít có sự lo lắng, thầm nghĩ "Lã tướng chết rồi, trước khi lâm chung nhất định sẽ nhắc nhở Thánh thượng không nên trọng dụng Phạm Trọng Yêm ta. Trên đời này chỉ có Lã Di Giản là hiểu được Phạm Trọng Yêm. Ông ta vì giang sơn Triệu gia, nhất định sẽ hy sinh ta. Nếu Lã Di Giản không chết thì ông ta sẽ phân tích lợi và hại của cải cách chính trị. Tân pháp còn có thể kiên trì thêm chút thời gian, tạo phúc bách tính. Ngày sau Phạm Trọng Yêm ta cho dù có bị giáng chức ngàn dặm thì trong lòng cũng không tiếc. Nhưng Lã Di Giản chết rồi, không còn ai có thể khiến Thánh thượng tín nhiệm. Chỉ sợ Thánh thượng vì sự cố đồn đãi mà rất nhanh sẽ lấy ta ra để khai đao. Đã nhiều ngày ta quan sát, phát hiện bệ hạ đối với ta rất lạnh lùng, lảng tránh. Có thể thấy ta tuyệt không phải là buồn lo vô cớ. Ta nếu đi rồi, Tân pháp sẽ không còn được kiên trì nữa. Thánh thượng mặc dù dùng ta, nhưng chung quy không tin ta. Phạm Trọng Yêm ta tuy có chí nguyện cứu quốc, nhưng lại khó có cơ hội cứu quốc. Nhưng những lời này lại không thể nói cho Thường Ninh nghe. Nếu cô ta nghe xong, sẽ cảm thấy thêm một phần phiền não. Đáng tiếc Phạm Trọng Yêm ta cả đời thanh tĩnh, lại có dụng ý gì sao?"

Khi rượu mang ra bày ở trên bàn, Phạm Trọng Yêm vẫn không động đậy. Thường Ninh liền đứng dậy, cầm bình rượu rót đầy chung cho Phạm Trọng Yêm.

Phạm Trọng Yêm có chút ngoài ý muốn, cười nói:

- Thần có tài đức gì mà có thể được công chúa rót rượu?

Thường Ninh thở dài nói:

- Nếu Phạm Công dùng rượu để giải sầu, chứng tỏ không muốn nhiều lời với Thường Ninh. Phạm Công yêu nước yêu dân. Cùng với Địch tướng quân, đều là những đấng trượng phu thiên hạ kính ngưỡng. Thường Ninh nếu không thể khiến Phạm Công giải bớt ưu tư thì cũng chỉ có thể tận lực châm rượu, trò chuyện bày tỏ tâm ý mà thôi.

Phạm Trọng Yêm cầm chung rượu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Thường Ninh, vốn định nói "Cô là một cô gái rất hiểu lòng người. Nếu ai cưới được cô thì thật đúng là phúc lớn. Chỉ tiếc là Địch Thanh đã có người trong mộng. Đối với sự thủy chung của cô làm như không thấy". Nhưng lời nói vừa ra đến miệng thì chung quy lại đổi thành:

- Vi thần đa tạ công chúa.

Ông ta muốn mình say, nhưng trong lòng có tâm sự. Chung rượu trong tay lại giống như nặng ngàn cân.

Thường Ninh nhìn thấy, ánh mắt vừa chuyển, cười nói:

- Nghe nói Phạm đại nhân văn chương tài hoa. Không biết tiểu nữ có may mắn được nghe Phạm đại nhân đọc một bài thơ hay không?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-119)


<