Vay nóng Tima

Truyện:Sáp huyết - Hồi 061

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 061: Mã tặc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Lazada

Khi Địch Thanh tỉnh lại thì mồ hôi đầm đìa, không biết bản thân đang ở đâu.

Hắn còn nhớ rất nhiều những gì đã mộng. Trong giấc mộng có khóc, có cười, có máu, có lệ. Tuy nhiên có một giấc mộng ly kỳ khiến cho hắn nhớ rất rõ.

Trong giấc mộng đó, bản thân hắn ở trong một cái hang đá, xung quanh mờ mịt. Bốn bức tường xung quanh hang đá đều là những bức họa cổ vẽ tượng Phật trang nghiêm.

Chỉ có điều những pho tượng Phật đó đều lạnh lùng nhìn hắn.

Những pho tượng Phật đó hắn đã từng nhìn thấy khi ở trong huyền cung của lăng Vĩnh Định. Có điều những pho tượng Phật mà hắn nằm mơ lại không phải trong cung mà trong hang đá.

Đột nhiên hang đá bốc lửa. Không biết ngọn lửa bùng lên từ đâu nhưng bốc cháy hừng hực hòa tan tượng Phật. Pho tượng Phật đó từ từ thay đổi rồi chợt biến thành khuôn mặt Chân Tông.

Chân Tông đang nhắm mắt khi Địch Thanh đi tới liền chợt mở mắt ra mà nói:

- Tới đây.

Cho dù lúc đó Địch Thanh đang nằm mơ nhưng thấy Chân Tông mở mắt thì cũng phải kinh hãi.

Đến đây là đến đâu?

Ngay vào lúc Chân Tông mở mắt ra, Địch Thanh chợt bừng tỉnh. Đã hai lần ở trong mơ hắn nghe thấy cái âm thanh đó. Một lần là ở trong ngục còn một lần là bị trọng thương hôn mê.

Nghĩ tới đây, Địch Thanh mới cảm nhận toàn thân đau nhức liền rên lên một tiếng rồi mở mắt.

Một tia sáng xuyên thấu qua lớp lụa mỏng nơi cửa số chiếu lên khuôn mặt của Địch Thanh. Địch Thanh đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào khiến cho hắn phải nhắm mắt lại.

Không khí hơi khô khiến cho ánh mắt trời ngày đông lại có chút nóng bức. Địch Thanh cảm nhận được điều đó cũng không cảm thấy thích thú mà suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Hắn bỗng dưng cảm giác khó có thể tưởng tượng được, thậm chí còn có chút kinh hãi.

Tất cả mọi chuyện lập tức ùa vào trong đầu Địch Thanh. Hắn còn nhớ rõ lúc bị thương là do bị Bồ Đề vương đánh lén. Vào lúc cuối cùng, hắn dùng hết sức bóp cổ đối phương, nhìn nét mặt kinh hoàng của Bồ Đề vương, hắn cảm ấy hết sức khoái trá.

Lúc ấy, thậm chí hắn còn nghe thấy âm thanh xương Bồ Đề vương bị gãy. Khi đó Địch Thanh còn nghĩ để cho hai huynh đệ có thể bỏ chạy.

Mặc dù hắn không phải là đối thủ của Bồ Đề vương nhưng nghĩ tới Tư Mã Bất Quần đã chết, Địch Thanh cảm thấy đau đớn. Tư Mã vì hắn mà vong mạng.

Cũng vì cái chết của Tư Mã mới kích thích chút tiềm năng còn sót trong người hắn.

Hắn nhớ lại ngực bị một nhát thương trí mạng của Bồ Đề vương vậy mà hắn chưa chết hay sao? Không biết bây giờ ở cách trại bao xa, Cát Chấn viễn như thế nào rồi? Nhưng điều quan trọng nhất thì khi đó là mùa đông.

Khi đó tuyết trắng phủ khắp nơi. Mặc dù hơi lạnh nhưng còn không bằng cái thời tiết ấm áp lúc này lại khiến cho Địch Thanh cảm thấy lạnh.

Hắn nhìn xuyên qua cửa sổ chỉ thấy bầu trời trong vắt, cực cao. Ánh nắng chói chang khắp nơi. Hắn nhận ra điều đó mới giật mình kinh hãi. Chẳng lẽ giấc mộng của hắn đã diễn ra trong mấy tháng? Hay chẳng lẽ hiện tại hắn vẫn còn trong giấc mộng?

Liếc mắt nhìn sang bên cạnh có một chiếc gương đồng, Địch Thanh giật mình.

Trên chiếc gương hiện lên một gương mặt tiều tụy, làn da cực đen. Hình xăm trên mặt gần như biến mất. Gương mặt đó không phải là của hắn.

Địch Thanh biết rõ chiếc gương phản chiếu chính là bản thân mình. Tuy nhiên nhìn vào đó, hắn vẫn cảm thấy kinh hãi. Hắn là Địch Thanh sao? Tại sao hình dạng khuôn mặt ở trong gương lại không giống với gương mặt của hắn?

Trang Chu mộng điệp, không phải điệp cũng chẳng phải ta? (Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá". )

Khi Địch Thanh nghĩ tới Trang Chu thì cảm giác thân mình rất đau, đồng thời cảm giác dưới thân hơi rung. Tới lúc này, hắn mới phát hiện ra thân thể hơi lay động hiểu rằng mình đang ở trên một chiếc xe ngựa.

Hắn cố gắng ngồi dậy thì thấy toàn thân cứng rắn như xác chết. Cố gắng nhìn xuống, Địch Thanh mới phát hiện ra mình bị băng toàn thân, đồng thời khắp người có mùi thuốc nồng nặc giống như một cái xác được ngâm thuốc trước khi mai táng.

Không biết tới giờ đang có chuyện gì?

Một làn gió thổi qua, chiếc xe cũng đi chậm rồi dừng lại. Màn cửa chiếc xe được vén lên rồi một bàn tay khô héo đưa vào sờ lên trán của Địch Thanh.

Cảnh tượng trước mặt khiến cho Địch Thanh có to gan đến mấy thì cũng phải toát mồ hôi. Tuy nhiên sau đó, Địch Thanh liền phát hiện ra bàn tay đó chỉ thử xem trán hắn nóng hay lạnh rồi từ từ co lại.

Địch Thanh nhìn vào gương đồng cuối cùng phát hiện ra là có một lão nhân cao tuổi vào trong xe. Hắn định lên tiếng thì cảm nhận được cổ họng nghẹn cứng, chỉ hừ được một tiếng. Lão già lưng còng bước xuống xe. Một lúc lâu sau, lão cầm lên một cái bát sứ bên trong đầy là nước thuốc. Địch Thanh còn chưa kịp mở miệng thì nước thuốc đã chảy vào khiến cho hắn chỉ biết uống. Sau khi uống xong, Địch Thanh vội vàng lên tiếng:

- Lão trượng! Là lão cứu ta?

Lão già thấy Địch Thanh có thể nói chuyện thì gương mặt gầy guộc không giấu được sự mừng rỡ. Nhưng lão lại lắc đầu mà chỉ "a... a" hai tiếng. Tiếng nói của lão hoàn toàn không phải là tiếng của Trung Nguyên nên Địch Thanh không biết lão nói cái gì. Hắn đang định hỏi lại thì lão già đã bước xuống xe.

Chiếc xe ngựa lại chuyển động. Có tiếng hát tang thương từ bên ngoài vọng vào trong thùng xe.

Tiếng ca đó tràn ngập một ý mênh mang, còn có chút sầu khổ.

Địch Thanh nghe kỹ thì nhận ra đó là âm thanh của lão già nhưng không hiểu lão đang hát cái gì. Tiếng ca xen lẫn với tiếng ngựa khiến cho Địch Thanh hiểu được lão nhân là một người đánh xe. Sau khi uống thuốc, tinh thần Địch Thanh cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Mặc dù hắn vẫn còn hoang mang nhưng cơn buồn ngủ kéo tới khiến cho Địch Thanh chìm vào giấc ngủ.

Cứ như vậy trong mấy ngày này, sức khỏe của Địch Thanh mỗi ngày một khá hơn. Nhưng do không hiểu tiếng của lão nhân nên không biết chuyện diễn ra như thế nào. Tới một ngày, Địch Thanh có thể cố gắng cử động chân tay, nghe thấy tiếng động của màn xe, hắn liền thở dài nói:

- Đây là đâu?

Cả ngày hắn ở trong chiếc xe nên chỉ nhìn thấy phong cảnh qua cánh cửa nên cơ bản không biết mình đang ở chỗ nào. Điều duy nhất hắn có thể xác định rằng hiện tại đang là mùa hè và hắn đã hôn mê mấy tháng? Hắn cũng không trông mong lão nhân đó có thể trả lời. Không ngờ một âm thanh lạnh lùng chợt từ bên ngoài vọng vào:

- Nơi này là Địa Cân Trạch.

Địch Thanh vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn để rồi lại lắp bắp kinh hãi.

Cách đó không xa có một gương mặt màu xanh dữ tợn.

Định Thanh tập trung tinh thần nhìn lại thì không thể cười nổi. Hóa ra người đó đeo chiếc mặt nạ bằng đồng xanh nên Địch Thanh không nhìn ra khuôn mặt của y.

"Người này là ai? Tại sao lại phải đeo mặt nạ?"

Địa Cân trạch? Địch Thanh thầm suy nghĩ. Hắn có nghe thương lái nói Địa Cân Trạch vốn là địa bàn của người Hạng Đảng cách Hạ châu về phía Bắc chừng ba trăm dặm. Có điều nơi này hiện nay cũng phồn hoa chẳng khác gì Hạ châu, là một nơi buôn bán rất tốt.

Tại sao hắn lại từ trại Bình Viễn mà tới tận nơi xa như thế này?

Địch Thanh vừa suy nghĩ vừa quan sát người đeo mặt nạ. Hắn thấy thân hình người đó mảnh mai, âm thanh mặc dù lạnh lùng như nghe giống giọng nữ.

Chẳng lẽ đây là một người con gái?

Nhìn người nàng không hề có một chút dấu hiệu nào chỉ rõ. Chỉ có một điểm đặc biệt duy nhất thì đó là nàng có buộc một sợi dây lưng màu lam.

Sợi dây lưng màu lam như nước biển, thanh tịnh giống như bầu trời.

Cái sợi dây đó làm gợi lại ký ức của Địch Thanh. Hắn chợt ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của người đó. Mặc dù khuôn mặt của đối phương dữ tợn nhưng đôi tròng mắt lại long lanh hữu tình.

Đó là đôi mắt mà cả kiếp này hắn không thể quên được.

- Ngươi là... Phi Tuyết?

Địch Thanh hơi chần chừ nhưng cũng giật mình. Có điều hắn chỉ cần dựa vào đôi mắt cũng đủ để nhận ra người trước mặt.

Thiếu nữ đeo mặt nã trầm mặc một lúc rồi từ từ tháo chiếc mặt nạ xuống để lộ dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của mình. Nhưng đôi mắt của nàng vẫn thế. Nàng lẳng lặng nhìn Địch Thanh mà nói:

- Ngươi đã đoán đúng.

Nàng đúng là Phi Tuyết.

Nhưng tại sao lại là Phi Tuyết?

Tại sao Phi Tuyết lại cứu hắn? Phi Tuyết làm sao có khả năng để cứu hắn mà nhìn nàng lại có sự thần bí như vậy?

Lúc đầu trực tiếp, sau đó thần bí rồi.... tới bây giờ lại cứu hắn..

Phi Tuyết giống hệt như bông tuyết mùa đông khiến cho người ta khó có thể nắm được suy nghĩ của nàng. Giữa nàng và Địch Thanh không hề có sự liên quan nhưng lại như có chút gì đó liên lụy.

Không biết mất bao lâu, Địch Thanh tỉnh táo lại. Chần chừ một lúc, hắn lên tiếng:

- Là ngươi cứu ta?

Phi Tuyết chẳng hề có chút sợ hãi, nói ngay:

*****

- Ta gặp ngươi trên đường. Khi đó ngươi đang hấp hối có thể chết bất cứ lúc nào. Thủ hạ của ngươi là Cát Chấn Viễn nhờ ta cứu ngươi nên ta mới cứu.

Nàng nói hết sức đơn giản khiến cho Địch Thanh phải hỏi tiếp:

- Cát Chấn Viễn nhờ ngươi đưa ta đi? Bây giờ ngươi định đưa ta tới đâu?

Địch Thanh cảm thấy khó hiểu tại sao Cát Chấn Viễn lại yên tâm giao hắn cho Phi Tuyết? Cát Chấn Viễn biết Phi Tuyết hay sao? Đột nhiên, Địch Thanh nhớ ra Phi Tuyết có từng nói khi ở Biện Kinh rằng:" Nói ngươi cũng không đồng ý. Hiện tại ngươi có thể ra khỏi Biện Kinh tại sao không cùng ta đi du ngoạn khắp nơi?"

Hiện tại chẳng lẽ hắn và Phi Tuyết đi du ngoạn? Phi Tuyết muốn dẫn hắn tới đâu?

Phi Tuyết bình tĩnh lên tiếng:

- Cát Chấn Viễn không còn sự lựa chọn nào khác. Ta muốn đưa ngươi tới một nơi. Còn tới đâu thì ngươi không cần phải hỏi. Ngươi nợ ta. Ngươi lại là người biết báo ân. Bây giờ ngươi tạm thời không cần phải làm bất cứ chuyện gì. Bởi vì ta muốn gươi đồng ý với một cái điều kiện của ta có phải công bằng hay không?

Địch Thanh đành phải nói:

- Rất công bằng. Nhưng ngươi nên nhớ đừng bắt ta làm chuyện gì thẹn với lương tâm...

Hắn chỉ sợ Phi Tuyết buộc mình làm chuyện mình không muốn.

Phi Tuyết lạnh lùng nói:

- Ngươi cứ yên tâm. Ơ bản ta cũng không để ngươi làm bất cứ chuyện gì. Chỉ cần ngươi đi với ta tới một chỗ rồi sau đó chúng ta không còn gì liên quan nữa.

Địch Thanh cảm thấy ngạc nhiên, nghĩ nát óc mà cũng không biết được Phi Tuyết cuối cùng định làm gì. Đột nhiên nghĩ tới một việc, Địch Thanh vội vàng kêu lên:

- Hiện tại trại Bình Viễn như thế nào rồi? Nguyên Hạo đã triệt binh hay chưa?

Phi Tuyết nhanh chóng cho Địch Thanh một câu trả lời thuyết phục:

- Không biết.

Địch Thanh cũng chẳng thắc mắc. Vì có thắc mắc thì mặc dù ngực không còn đau nữa nhưng đầu lại đau. Hắn nghĩ tới một chuyện liền hỏi:

- Tai sao ta lại trở nên như thế này? - Ý hắn muốn nói tới khuôn mặt của mình.

Phi Tuyết lạnh nhạt nói:

- Ta sử dụng một thứ tên là "Niên hoa" giúp ngươi tẩy khuôn mặt. Làn da của ngươi trở nên đen đi và hình xăm biến mất cũng là vì vậy.

Địch Thanh thở phào một cái thầm nghĩ đây là địa bàn của người Hạng Đảng, cải trang là điều tốt nhất. Địch Thanh lại hỏi:

- Vậy tới lúc nào ta có thể trở lại như cũ?

Phi Tuyết trả lời:

- Tới lúc tự nhiên sẽ hồi phục. - Dứt lời, Phi Tuyết không để cho Địch Thanh nói gì nữa đã nhảy xuống xe.

Địch Thanh nhíu mày mà trong lòng đầy nghi hoặc.

Cứ như vậy qua vài ngày, Địch Thanh lại vất đi một ít băng vải nhưng cũng không xuống xe, cũng chẳng bỏ đi. Mỗi ngày hắn đều ở trên xe nghe lão nhân kia ca hát còn Phi Tuyết thì không biết đi đâu.

Hắn chỉ cảm nhận được chiếc xe di chuyển chậm rãi về hướng Tây.

Tới một ngày, khi tới một cái chợt đông đúc, Phi Tuyết lại đột nhiên xuất hiện, nói với Địch Thanh:

- Ta đã tìm được đội buôn để họ đưa chúng ta qua sa mạc

Địch Thanh ngẩn người thầm nghĩ không có việc gì thì đi qua sa mạc để làm gì? Nhưng hắn biết có hỏi Phi Tuyết cũng chẳng nói nên đành gật đầu.

Phi Tuyết đi tới trước mặt lão nhân nói nhỏ mấy câu.

Thân hình của lão nhân hơi run nhẹ, đôi mắt đục ngầu nhìn Phi Tuyết rồi rơi lệ.

Mặc dù Địch Thanh không hiểu ngôn ngữ của họ nhưng cũng biết lão già đó không muốn rời Phi Tuyết. Trong mấy ngày qua, hắn nhận được sự quan tâm của lão nên rất cảm kích. Phi Tuyết dứt lời liền ôm nhẹ lão nhân rồi xoay người rời đi, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, dường như trên đời không có chuyện gì khiến cho nàng rung động.

Địch Thanh cảm thấy ngạc nhiên. Tuy nhiên chung quy hắn vẫn thi lễ với lão nhân rồi đi theo Phi Tuyết. Lão nhân nhìn theo hướng Phi Tuyết rồi lại hát lên khúc hát thê lương.

Chẳng biết tại sao, gương mặt già nua của lão ướt đẫm lệ.

Địch Thanh và Phi Tuyết đi tới một đội buôn. Trong đội buôn này có một người hiểu biết tên là Đổng Sự. Người này phụ trách tất cả công việc liên hệ của thương đội. Người đứng đầu đội buôn có họ Triệu. Y cầm một cây khảm đao, khí phách hiên ngang, dẫn theo một đám người bảo vệ đội buôn.

Trong đội buôn có nam có nữ, có già có trẻ. Điểm duy nhất giữa những người này là bọn họ vẫn giữ sự cảnh giác.

Sau khi Địch Thanh và Phi Tuyết tới đội buôn thì ngoại trừ Đổng sự ra cũng không một ai để ý tới họ.

Đổng Sự chuẩn bị vật phẩm cho hai người. Sau khi cả hai tới chưa được bao lâu thì đội buôn năm, sáu chục người cũng xuất phát thẳng tiến tới sa mạc rộng lớn.

Sau một ngày, đội buôn đã tiến vào sau mạc.

Địch Thanh nhanh chóng hiểu được người trong đội buôn muốn vượt qua sa mạc Mao Ô Tố để tới phủ Hưng Khánh. Trong đội, ngoại trừ Địch Thanh và Phi Tuyết ra thì mỗi người đều mang theo hàng lậu, chủ yếu là định trốn thuế.

Điều này khiến cho Địch Thanh cảm thấy ngạc nhiên. Hắn và Phi Tuyết không có hàng lậu, muốn tới phủ Hưng Khánh thì cơ bản không cần phải xuyên qua sa mạc... Chẳng lẽ mục đích của Phi Tuyết là ở sa mạc?

Địch Thanh chưa bao giờ tới sa mạc. Hắn chỉ nghe người ta nói đến. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra những gì người ta miêu tả mới chỉ đúng được một phần mười.

Sa mạc rộng lớn chẳng khác nào biển cả. Thời tiết trên sa mạc giống như trời đã vào tháng sáu, thay đổi thất thường. Địch Thanh vào sa mạc được một ngày cũng cảm nhận được sự khó chịu. Biên thùy lạnh lẽo nhưng sự gian khổ ở sa mạc hơn xa biên thùy.

Trải rộng trước mắt là cát vàng vô tận phản chiếu ánh nắng mặt trời rực rỡ. Vốn Địch Thanh đang suy nghĩ ý của Phi Tuyết nhưng thoáng cái hắn bị cái nóng làm cho không còn sức để suy nghĩ nữa.

Mồ hôi chảy ra lập tức bốc hơi. Nhưng Địch Thanh chợt phát hiện thứ thể lực kỳ dị trong người mình cũng bắt đầu sống lại. Địch Thanh cố gắng chịu đựng tới đêm cho thời tiết dễ chịu hơn một chút.

Nhưng đến tối, Địch Thanh lại cảm thấy đau đầu vì thời tuyết lạnh tới thấu xương. Cho dù đã quấn một đống chăn lông thật dày nhưng vẫn cảm nhận được gió rét.

Tới nửa đêm, Địch Thanh nghỉ ngơi gần chỗ Phi Tuyết thấy nàng cô đơn ngồi trước lều mà cất tiếng hát.

Bài hát đó chính là bài hát mà lão nhân vẫn hát. Tuy nhiên giữa sa mạc rộng lớn, ca từ qua miệng của Phi Tuyết lại càng thêm thê lương. Địch Thanh rất muốn biết ý nghĩ của bài ca đó nhưng chung quy vẫn không hỏi.

Hắn trùm kín chăn, ngồi sưởi mà thầm nghĩ:" Dụng ý của Phi Tuyết là ở đâu? Tình hình chiến đấu của Tây Bắc bây giờ thế nào? Thân thể của nàng yếu như vậy không biết có chịu nổi cơn lạnh trong sa mạc hay không?"

Tới sáng sớm, đội buôn tiếp tục di chuyển. Địch Thanh nhanh chóng nhận ra chuyện mình lo không có y nghĩa. Không ngờ Phi Tuyết còn tốt hơn hắn nhiều.

Sắc mặt của nàng vẫn không thay đổi, đôi mắt vẫn trong sáng như thế.

Mặt trời nhanh chóng lên cao thiêu đốt mọi vật khiến cho sa mạc như biến thành biển lửa. Trong hoàn cảnh này, tất cả mọi người giống như quỷ hồn trong luyện ngục mà chậm rãi bước đi.

Tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, chỉ có đôi mắt Phi Tuyết là càng lúc càng sáng.

Đội hình đi trong sa mạc được ba ngày. Địch Thanh qua miệng Đổng Sự cũng biết được bọn họ đã tới giữa sa mạc.

Bôn ba trong sa mạc hết sức vất vả. Một dặm đường thường thường mất sức bằng đi mười dặm. Vì vậy mà từ Địa Cân Trạch tới Khánh Châu cho dù trải qua cả trăm dặm nhưng đối với người đi trong sa mạc thì như là cả ngàn dặm.

Tới một ngày, dưới ánh mắt trời thiêu đốt, Địch Thanh cảm thấy cổ họng khô khốc liền cẩn thận rót chút nước vào họng. Hắn biết lúc này, nước còn quý hơn cả vàng. Quay đầu sang nhìn Phi Tuyết thấy trán nàng chẳng có lấy một giọt mồ hôi, Địch Thanh cuối cùng cũng lên tiếng:

- Ngươi không thấy nóng hay sao?

Hắn phát hiện ra ánh nắng như không ảnh hưởng gì tới Phi Tuyết.

Phi Tuyết lạnh lùng nói:

- Ngươi không nghĩ tới nóng thì không cảm thấy nóng.

Địch Thanh không hiểu được ý của Phi Tuyết, đang định nói gì nữa thì đột nhiên ánh mắt của hắn chăm chú nhìn về phía một cái cồn cát. Ở nơi đó vọng tới tai hắn tiếng rên rỉ...

Cả thương đội dừng lại. Mọi người như không phát hiện ra người đó. Triệu lĩnh đội căn dặn:

- Nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp.

Mọi người liền bỏ những tấm bạt ra để che nắng. Địch Thanh cũng xuống khỏi lạc đà mà đi về phía phát ra tiếng rên. Hắn thấy một người đang hết sức ngồi tựa bên cồn cát, tròng mắt sâu hoắm, đôi môi khô nứt.

Người đó thấy Địch Thanh đi tới thì cố gắng nói:

- Nước... nước...

*****

Cả đội buôn cũng chẳng có một ai đi tới đây. Địch Thanh chợt phát hiện ra không phải họ không nghe thấy mà làm như không biết.

Địch Thanh cũng chẳng nghĩ nhiều, lấy túi nước của mình đưa cho người đó. Hắn phát hiện ra người đó mặc dù gầy nhưng còn rát trẻ. Thấy người nọ uống lấy uống để, Địch Thanh cũng không đau lòng mà nhìn đôi giầy của người đó. Đôi giầy của y đã mục nát từ lâu nhưng Địch Thanh nhìn thấy rất quen bởi vì đó là giầy của quân Tống. Tuy nhiên trên mặt người đó lại không có vết xăm...

Chẳng lẽ người này là của quân Tống nhưng tại sao y lại đi qua sa mạc?

Người thanh niên uống nước xong liền cố gắng đứng dậy, níu tay áo Địch Thành mà cầu xin:

- Ân công! Ngài là ai? Ta muốn tới phủ Hưng Khánh! Cầu ngài... đưa tôi theo. Ta cầu van ngài.

Địch Thanh còn chưa kịp mở miệng, Triệu đầu lĩnh đã đi tới nói hết sức kiên quyết:

- Không được.

Địch Thanh quay đầu lại nhìn, hỏi:

- Tại sao không được?

Triệu đầu lĩnh lạnh lùng nói:

- Ta nói không được là không được. Đây là quy định của thương đôi.

Tay gã cầm vào cán đao mà liếc xéo Địch Thanh. Trong đoàn người thì địa vị của Triệu lĩnh đội là cao nhất.

Người thanh niên buông tay, thất vọng lùi lại hai bước. Ánh mắt y tóa lửa nhưng không hề cầu xin. Địch Thanh có thể nhận ra y là một người rất cao ngạo.

Địch Thanh liền nói:

- Hắn cũng chỉ có một mạng, xin đầu lĩnh rủ lòng thương...

Triệu lĩnh đội lạnh lùng cắt lời Địch Thanh:

- Ngươi có biết hàng năm có bao nhiêu người chết khác trong hoang mạc không? Nước của thương đội có hạn, nhiều người uống nước thì người khác sẽ khát, thậm chí chết khát. Ngươi có thể cứu hắn nhưng ngươi cùng hắn ra khỏi thương đội.

- Đây là quy định của thương đội? - Địch Thanh thở dài hỏi.

Triệu đầu lĩnh híp mắt nhìn Địch Thanh. Y phát hiện ra Địch Thanh hơi khác so với khi mới vào đội nhưng khác thế nào thì y không thể nói được.

- Đây là quy định của ta.

Địch Thanh nhìn về phía Phi Tuyết, định dùng nguyên tắc của mình để giải quyết sự việc nhưng hắn không muốn làm cho Phi Tuyết khó xử. Phi Tuyết vẫn bình tĩnh như trước quay sang nhìn Đổng Sự.

Đổng Sự đi tới cười nói:

- Triệu lĩnh đội! Lúc này đúng là không thích hợp cứu người nhưng cũng có thể thương lượng. Nói cho cùng thì cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp phù đồ. Nhưng muốn xây tháp thì phải mất rất nhiều tiền.

Nói xong, Đổng Sự quay sang nhìn Địch Thanh.

Ý của Đổng Sự hết sức rõ ràng đó là có thể dùng tiền.

Cái khó ở đây là trên người Địch Thanh không có lấy một đồng.

Mà người thanh niên thì quần áo tơi tả, mang theo cũng chỉ có một cái túi nước khô quắt thì rõ ràng là không có tiền.

Trong lúc Địch Thanh đang cảm thấy khó xử thì Phi Tuyết đã bỏ ra bốn miếng vàng mà nói:

- Đi thôi.

Miếng vàng sáng chói cho dù vất trên cát cũng có thể nhìn thấy.

Triệu đầu lĩnh hừ một tiếng giơ chân hất khiến cho bốn miếng vàng bay lên. Y vung đao chém một cái khiến cho vàng lá dính vào thân đao. Triệu lĩnh đội từ từ thu đao nhét vàng vào trong người.

Đao pháp của y khiến cho mọi người hoa mắt. Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của mọi người, Triệu lĩnh đội dương dương tự đắc. Y có ý khoe rằng bản thân không cần quan tâm tới lời nói của ai. Y dẫn đầu thực sự xứng đáng cho họ trả tiền.

- Người này có thể vào trong đội nhưng nước và thức ăn thì tự ngươi phải cung cấp. Hơn nữa, nếu ngươi thích cũng có thể để lạc đà cho y cưỡi. - Triệu lĩnh đội nói xong liền từ từ tránh ra, khóe miệng nở nụ cười trào phúng.

Thương đội lại xuất phát. Địch Thanh xuống lạc đà đang định lên tiếng thì người thanh niên đã nói:

- Ân công! Ta đi được.

Hai chân y đầy máu, mỗi bước đi lại đau tới phát run. Nhưng Địch Thanh có thể nhận ra người thanh niên sẽ không ngồi lạc đà của mình.

Địch Thanh thấy vậy cũng thôi. Đi được nửa ngày, hắn liền mở miệng hỏi:

- Ngươi từ Trung Nguyên tới đây?

Ngươi thanh niên hơi giật mình, một lúc lâu sau mới nói:

- Vâng! Ân công cũng tới từ Trung Nguyên?

Địch Thanh gật đầu rồi lại hỏi:

- Vậy ngươi có biết... mùa đông năm ngoái... Nguyên Hạo xâm phạm Duyên châu, tình hình chiến sự như thế nào?

Mặc dù hắn đi vào sâu trong sa mạc nhưng vẫn không thể quên được chuyện Duyên châu.

Thân hình người thanh niên đột nhiên run rẩy...

Địch Thanh cảm thấy ngạc nhiên không hiểu tại sao gã lại phản ứng mạnh như vậy. Tuy nhiên, hắn chợt cảm giác tim mình đập nhanh hơn một chút thì ngẩng đầu lên nhìn rồi biến sắc.

Phía xa xa có một cơn bão cát đang hình thành khiến cho cát vàng bay lên mù mịt. Không biết ở đâu đột nhiên có một đám người xông tới, thoáng cái đã vây lấy đội buôn.

Nhưng người đó đều mặc trang phục màu đen, cầm mã đao. Nhìn ánh đao sắc lạnh ở trong sa mạc khiến cho người ta ớn lạnh.

Những người vừa tới là mã tặc.

Bọn họ đã đụng phải một thứ khiến cho đội buôn đi lại trong sa mạc luôn đau đầu nhất.

Đám người của đội buôn thấy mã tặc xông tới thì đều xôn xao, tự giác xuống lạc đà mà quây thành một vòng tròn. Bọn họ ngồi xổm dưới chân lạc đà, hai tay ôm lấy đầu. Đây là nguyên tắc từ trước tới nay, chỉ cần bọn họ không phản kháng thì có thể giữ được tính mạng.

Mà chuyện phản kháng thì do đám Triệu lĩnh đội chịu trách nhiệm.

Triệu Lĩnh đội liếc mắt có thể nhận thấy bên đối phương có năm người cầm đầu mà người số một rất khó giải quyết. Gương mặt của người đó đầy những vết đao. Bốn người sau lưng y mặc dù nhìn hung dữ nhưng so với người nọ thì chỉ như mấy con chó giữ nhà khôn vặt mà thôi.

Triệu đầu lĩnh cảm thấy nặng nề nhưng y vẫn phải đứng ra, ôm quyền nói với tên mã tặc cầm đầu:

- Ở nhà dựa cha mẹ, ra ngoài dựa bằng hữu. Tại hạ và Thạch đà đại ca từng có gặp nhau không biết các vị có phải là bằng hữu của Thạch đại ca hay không?

Thạch Đà là một tên mã tặc có thủ đoạn vô cùng tàn nhất ở sa mạc Mao Ô Tố. Ít có người nào thấy được khuôn mặt của y. Triệu đầu lĩnh cũng chưa từng gặp Thạch Đà nhưng mỗi lần khi gặp mã tặc y đều lấy Thạch đà ra để dọa, đầy lùi rất nhiều mã tặc.

Triệu đầu lĩnh không sợ gặp phải Thạch Đà thật bởi vì y biết người đó không coi cái đội buôn nhỏ của mình vào đâu.

Ánh mắt của người cầm đầu mã tặc có chút khinh thường, mở miệng nói:

- Ngươi biết Thạch Đà?

Âm thanh của gã như có một lưỡi đao dính trên cổ.

Triệu đầu lĩnh cảm thấy ớn lạnh nhưng vẫn cố gắng nói:

- Đúng vậy.

Mọi người chỉ yên lặng một lúc rồi bốn người phía sau lưng tên mã tặc cầm đầu phá lên cười ha hả. Khi Triều đầu lĩnh đang có cảm giác bất an thì người cầm đầu bốn người kia đã lên tiếng:

- Ta... chính là Thạch Đà.

Cả đội buôn ồ lên. Bọn hò không ngờ mình gặp vận đen, chạm trán với một đám mã tặc hung dữ nhất trong sa mạc Mao Ô Tố.

Triệu đầu lĩnh run người nhưng vẫn cố gắng cười nói:

- Hóa ra ngài chính là Thạch... đại ca. Thật sự nghe danh không bằng gặp mặt...

Trong lòng gã thầm kêu khổ, không hiểu tại sao Thạch Đà lại ra tay với đội buôn nhỏ này?

Thạch Đà nói:

- Buông đao không được phản kháng.

Y nói từng chữ một hết sức lạnh lùng.

*****

Phía sau Triệu lĩnh đội có một tên hậu sinh vốn kiêu ngạo có chút công phu. Gã thấy Thạch Đà kiêu ngạo như vậy thì kêu lên:

- Không bỏ đao thì sao?

Một ánh đao lóe lên rồi một đám máu tươi rưới lên trên cát. Mọi người chỉ thấy Thạch Đà từ từ thu đao vào vỏ còn tên hậu sinh kia đã úp mặt xuống cát, cổ họng chảy đầy máu.

Tới khi chết, tên hậu sinh kia vẫn còn chưa biết một đao đó như thế nào.

Thạch Đà không nói thêm tiếng nào nhưng nhát đao đã cho mọi người thấy hậu quả của việc phản kháng.

Mồ hôi của Triệu đầu lĩnh chảy ra đầm đìa. Tay y nắm chuôi đao nhưng vẫn không dám rút. Trong truyền thuyết, Thạch Đà là một người đáng sợ nhưng bây giờ so với truyền thuyết thì y còn đáng sợ hơn. Nhưng Triệu đầu lĩnh là người đứng đầu cũng không thể lui, nếu không sau này gã cũng không còn đường để làm ăn nữa.

Triệu đầu lĩnh chợt nghĩ ra một ý liền hơi mỉm cười nói:

- Đao pháp của Thạch đại ca quả nhiên cao minh. Có điều... nếu ta bỏ đao thì đôi khi có chút không cam lòng.

Nhìn ánh mắt của Thạch Đà, Triệu lĩnh đội đột nhiên tránh ra. Khi y trở lại trong tay đã có hai cây mộc côn. Y vung tay ném một cây côn lên cao rồi Triệu đầu lĩnh chợt rút đao.

Ánh đao lóe lên nhưng Thạch Đà vẫn không nhúc nhích.

Sau khi ánh đao biến mất, cây côn gỗ đã bị đứt thành năm đoạn. Có thể nói đao pháp của Triệu lĩnh đội rất nhanh khiến cho y hoàn toàn hài lòng. Thấy Thạch Đà không nói gì, Triệu lĩnh đội mới làm một dấu tay. Ý của y đó là chỉ cần Thạch Đà có thể xuất đao nhanh hơn mình thì y sẽ nghe theo.

Triệu lĩnh đội thầm phục mình nghĩ ra được một cách thông minh như vậy. Làm thế này, y có thể giữ được mạng mình sau đó dù thắng hay bại thì y cũng đều có đường lui.

Thạch Đà cầm cây mộc côn nhìn một lúc rồi đột nhiên vung tay ném cây gậy lên không trung. Tất cả mọi người không nhịn được đều ngẩng đầu lên, muốn xem một đao của Thạch Đà nhanh như thế nào. Cho dù là Triệu Lĩnh đội cũng phải ngẩng đầu. Nhưng chỉ thấy một ánh đao lóe lên đồng thời có máu tươi bắn ra.

Cây gậy gỗ cắm thẳng xuống cát vàng vẫn còn nguyên vẹn nhưng trên cổ của Triệu lĩnh đội lại xuất hiện một đường máu.

Thạch Đà ra đao thừa lúc Triệu lĩnh đội ngẩng đầu lên đã chém cổ y.

Triệu lĩnh đội ọc ọc nơi cổ, ánh mắt nhìn Thạch Đà như muốn hỏi tại sao gã lại không làm theo? Thạch Đà liếc nhìn đôi mắt của Triệu lĩnh đội mà cười lạnh rồi nói:

- Ta chỉ giết người chứ không chém đầu gỗ.

Không một ai dám lên tiếng.

Địch Thanh không nhịn được quay sang nhìn Phi Tuyết thì thấy nàng đang nhìn Thạch Đà có điều ánh mắt không sợ hãi mà như có chút phấn chấn khiến cho Địch Thanh cảm thấy ngạc nhiên.

Cảm nhận Địch Thanh đang nhìn mình, Phi Tuyết nói nhỏ:

- Ngươi không cần phải ra tay.

Địch Thanh hết sức kinh ngạc nhìn Thạch Đà cùng với đám thủ hạ đều xuống ngựa vung dao lên mở từng rương hàng hóa.

Bọn họ mở ra lần lượt là lụa Tô Châu, trà Lưỡng Hồ, nhân sâm Bắc Cương, dược liệu quý báu.

Địch Thanh đột nhiên phát hiện đám mã tặc dường như không có hứng thú đối với đồ vật. Bọn chúng mở đồ ra nhưng chẳng thèm ngó ngàng tới.

Đám thương nhân lo lắng, nét mặt như đang bị người ta lóc thịt mình. Khi thấy bọn mã tặc không để ý tới đồ vật của mình thì cảm thấy may mắn, thầm đoán bọn chúng đang lục soát thứ gì đó.

Đám mã tặc định tìm cái gì?

Từng cái rương một bị mở ra. Khi đám mã tặc mở tới những cái rương cuối cùng thì có một lão nhân kêu lên:

- Nhẹ tay chút, đừng để vỡ.

Lão không để ý tới tính mạng của mình mà cố gắng bảo vệ cái rương nọ:

- Cho dù các ngươi có muốn lấy đi thì cũng đừng làm vỡ chúng.

Đám mã tặc đang cảm thấy thất vọng, nhưng thấy lão nhân như vậy thì lại hứng thú. Sau lưng Thạch Đà có một tên mã tặc tiến tới vung đao quát:

- Cút ngay.

Lão nhân sợ hãi lui sang một bên nhưng vẫn nhìn cái thùng kia chăm chú.

Tên mã tặc vung đao bổ một góc thùng để lộ bên trong có bốn cái bình sứ với màu sắc khác nhau.

Bốn cái bình sứ kia cái thì hồng như hoa hải đường, cái thì tím, cái thì xanh biếc, lại có cái thì trắng muốt bóng loáng.

Trong hoang mạc đang nắng chói chang nhưng khi bốn cái bình sứ xuất hiện thì lại mang tới cho người ta một cái cảm giác mát mẻ. Điều kỳ lạ đó là khi ánh sáng chiếu lên bốn cái bình sứ làm cho màu sắc của chúng thay đổi, đan xen vào nhau khiến người ta như đang nằm trong mộng. Tên mã tặc mặc dù không biết lai lịch của bốn cái bình sứ nhưng cũng biết đó là đồ tốt, định đưa tay ra sờ.

Ánh mắt của Thạch Đà không giấu được sự thưởng thức, liền vội vàng đi tới. Tên mã tặc kia thấy Thạch Đà bước tới liền vội hỏi:

- Thạch lão đại! Ở đây có bốn cái bình, nhưng chúng ta có năm người thì không biết nên chia như thế nào?

Tên mã tặc đó trước đây bị một đao khiến cho mất một bên lông mi. Vì vậy mà y tự xưng là Đoạn Mi, gần đây mới đi theo Thạch Đà. Thân thủ của Đoạn Mi cũng khá, vẫn cảm thấy mình là một người không thể thiếu bên cạnh Thạch Đà cho nên mới thử nói vậy.

Nào ngờ sắc mặt của Thạch Đà đờ đẫn lên tiếng:

- Năm người có bốn cái bình, rất dễ chia.

Đoạn Mi đang định hỏi làm sao để chia thì một ánh đao lóe lên khiến cho y hét to, lảo đảo lui lại phía sau. Y giơ tay giữ lấy yết hầu, định nói cái gì đó nhưng chỉ có máu tươi ồng ộc chảy ra. Đoạn Mi lui được hai bước nữa thì sõng xoài trên cát.

Thạch Đà thu đao lại nói:

- Hiện tại còn có bốn người thì dễ chia đúng không?

Y nhìn Đoạn Mi nằm trên cát với ánh mắt trào phúng.

Ba tên thủ hạ còn lại đều sợ hãi, cười nói:

- Đại ca muốn thì cứ giữ. Trong sa mạc này đâu có ai dám chia đồ với đại ca?

Nhưng người còn lại thấy Thạch Đà chẳng biết thân quen, ngay cả đám thủ hạ nói không vừa tai là rút đao thì đều nơm nớp. Thậm chí có người còn đái cả ra quần.

Thạch Đà chẳng nhìn mấy cái bình sứ kia, sự nguội lạnh trong mắt càng nhiều, kèm thêm một chút thất vọng và tức giận. Đột nhiên ánh mắt y như sáng lên, rồi nhìn chăm chú vào người của cả đội buồn. Ánh mắt của y từ từ di chuyển hết người này sang người khác, quan sát một cách cẩn thận.

Địch Thanh phát hiện, Thạch Đà quan sát phụ nữ rất kỹ nhưng ánh mắt y cũng không hề có ý dâm ô. Địch Thanh thầm nghĩ:

- Thạch Đà định tìm gái hay sao?

Thạch Đà đi tới trước mặt Phi Tuyết thì đột nhiên ánh mắt sáng ngời, tiến lên hai bước.

Tất cả đều nín thở sợ rước họa vào thân. Chỉ có Địch Thanh là nhíu mày, định ra tay.

Thạch Đà nhìn Phi Tuyết, Phi Tuyết cũng nhìn lại Thạch Đà. Địch Thanh nhìn hai người nhưng chẳng biết tại sao hắn cảm giác ánh mắt của cả hai có chút gì đó như thất vọng. Điều này khiến cho Địch Thanh cảm thấy hoang mang. Thạch Đà thất vọng là vì muốn tìm gì đó nhưng Phi Tuyết thất vọng vì cái gì?

Rất lâu sau, ánh mắt của Thạch Đà mới từ khuôn mặt của Phi Tuyết nhìn xuống cái đai lưng màu lam, mà khóe miệng hơi giật giật.

Phi Tuyết nhìn sang hướng khác cũng thở dài.

Thạch Đà nhìn theo ánh mắt của Phi Tuyết thấy Địch Thanh và người thanh niên nhưng cũng không chú ý lâu lắm. Đột nhiên y ngẩng đầu lên nhìn trời.

Hóa ra chẳng biết từ lúc nào, từ góc Đông Nam có một đám mây ngưng tụ. Đám mây đó đùn lên rất nhanh, chẳng bao lâu đã bao phủ không trung. Thạch Đà biết được đám gió lốc này như thế nào, cho dù y tung hoành sa mạc nhưng cũng không dám chống lại ông trời. Thấy thế, y liền nhanh chóng ra lệnh:

- Mang hết nước đi.

Đám thương nhân mặc dù sợ hãi cây đao của Thạch Đà nhưng nghe thấy câu đó thì đều xôn xao. Có người tức giận, có người giật mình, có người kinh hãi gần như hôn mê.

Ai cũng đều biết rằng trong sa mạc này, nước có ý nghĩa như thế nào. Thạch Đà không giết họ nhưng lại mang nước đi thì có khác nào tuyên án tử hình cho họ?

Thấy đám mã tặc chạy tới lấy túi nước, cuối cùng có người không nhịn được đứng lên quát:

- Thạch Đà! Ngươi đừng có ép người quá đáng.

Người đó vốn là một tên thủ hạ của Triệu đầu lĩnh nhưng còn chưa dứt lời đã bị một tên mã tặc chém chết.

Tất cả mọi người đều kêu lên, ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.

Cuối cùng thì Địch Thanh cũng không nhịn được, đứng dậy quát:

- Thạch Đà! Ngươi đừng có ép người quá đáng.

Đúng lúc này, một ánh đáo chợt loáng lên. Có một tên mã tặc định xuống đao chặt đầu Địch Thanh. Nhưng tất cả mọi người chợt kêu lên khi thấy Địch Thanh duỗi tay đoạt lấy đơn đao. Hắn mới chỉ vung tay kia lên đã kết liễu người nọ.

Tiếng hô của mọi người vẫn còn chưa dứt. Bọn họ không thể ngờ được cái người ốm yếu kia lại có được thân thủ sắc bén như vậy.

Vốn Thạch Đà đang định thúc ngựa đi nhưng cảm nhận sự khác thường liền ghì cương lại. Y chậm rãi quay đầu, nhìn Địch Thanh.

Trên sa mạc, mây đen càng lúc càng dầy khiến cho cả sa mạc có cảm giác man mát.

Ngực Địch Thanh hơi đau nhưng hắn vẫn đứng thẳng như một cây thương. Mặc dù còn chưa hồi phục nhưng hắn vẫn phải đứng ra. Ánh mắt của Thạch Đà giống như con rắn độc khiến cho mọi người kinh hãi nhưng Địch Thanh vẫn hết sức bình tĩnh.

Một cơn gió chợt bốc lên khiến cho cát bụi ập vào mặt mọi người.

Trong một cái nháy mắt đó, Địch Thanh chợt phát hiện ra Thạch Đà chẳng những độc ác mà còn biết suy nghĩ. Chắc chắn y đã đoán trước hướng gió để chờ lấy cơ hội này.

Đột nhiên một ánh đao lóe lên giống như một tia chớp trong không trung lao thẳng vào cổ họng của Địch Thanh.

Thạch Đà ra tay đã nắm chắc thiên thời địa lợi.

Tia chớp đó đánh trung thân hình của Địch Thanh. Sau tiếng người kêu lên rồi đột nhiên tiếng kêu biến mất như không thể tin được vào chuyện vừa mới xảy ra.

Địch Thanh và Thạch Đà đã thay đổi vị trí cho nhau nhưng trên cát vàng không hề có lấy một giọt máu tươi.

Hóa ra một đao vừa rồi mặc dù nhanh nhưng cũng chỉ chém trúng được cái bóng của Địch Thanh mà thôi.

Ai thắng ai thua không một ai biết.

Gió ập tới cuốn cát bụi bay mù mịt, che phủ cả ánh mặt trời chói chang. Một lát sau, sau một tiếng động vang lên, Thạch Đà cho đao vào vỏ rồi quát:

- Để nước lại! Đi.

Y phi người lên ngựa rồi dẫn đám thủ hạ về phía Tây Bắc.

Cát vàng bay mù mịt khiến cho đám người Thạch Đà mới vòng qua cồn cát đã không còn thấy bóng dáng.

Tất cả như vừa trải qua một cơn ác mộng chỉ có điều trên cát vàng vẫn còn hàng hóa tán loạn, mấy cái thi thể để chứng minh cho chuyện vừa xảy ra.

Đám thương nhân nhìn nhau không hiểu tại sao Thạch Đà lại bỏ đi? Chẳng lẽ Địch Thanh có thể thắng được Thạch Đà?

Nhưng dù sao thì Thạch Đà cũng đã đi rồi khiến cho mọi người không nhịn được mà reo hò.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-119)


<