Vay nóng Homecredit

Truyện:Sáp huyết - Hồi 047

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 047: Ra khỏi vỏ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Địch Thanh nghe người nọ nói tới ba chữ Hương Ba Lạp, mặt không khỏi biến sắc. Người này thấy Địch Thanh tò mò như vậy thì thấy có chút kỳ lạ nhưng lại không nói ra ngoài miệng, vẻ mặt nghiêm nghị lại thêm chút thần bí nữa.

Địch Thanh thấy người kia không nói gì bèn hỏi:

- Ngươi có biết Hương Ba Lạp ở đâu không?

Người kia khẽ mỉm cười, chầm chậm ngồi xuống, hỏi:

- Vị .... huynh đài này, ta có thể ngồi xuống không?

Khóe mắt người này toàn là nếp nhăn, chòm râu cũng đã bạc trắng, xem ra tuổi tác cũng tầm bậc cha chú của Địch Thanh nhưng xưng hô lại vô cùng khách khí. Người này ngồi xuống, thấy những hình xăm trên khuôn mặt Địch Thanh thì sắc mặt bỗng thay đổi.

Địch Thanh nói:

- Đương nhiên có thể rồi. Tiên sinh...ngài thật sự biết Hương Ba Lạp đang ở đâu sao?

Lúc này, nước đã được mang lên, Địch Thanh rót đầy một chén rượu cho người này. Người này cũng không chút khách khí, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, tiếng nhấp lưỡi tọp tẹp, nước bọt bắn tung tóe, chẳng có chút thần sắc nào của một cao nhân cả. Ông nói lớn:

- Tiểu nhị, đem ra đây một thịt dê ngon với hai vò rượu nữa, rót đầy rượu vào hồ lô cho ta.

Lúc này Địch Thanh mới để ý tới cái hồ lô treo bên hông người này, nó cũng có màu bạc trắng như tóc người này vậy.

Tiểu nhị nhìn về hướng Địch Thanh, người kia không nhịn được nói:

- Có vị quan này ở đây, ngươi còn sợ không có người trả tiền cho ngươi sao?

Địch Thanh đưa tay vào trong áo lấy ra một khối bạc đặt trên bàn, trầm giọng nói:

- Cứ làm theo lời ông ấy!

Gã tiểu nhị nhìn thấy bạc thì mắt sáng lên, vội vàng đi mang rượu thịt tới. Người kia cũng không chút khách khí, đũa cũng chẳng cầm mà dùng luôn hai tay để ăn, cứ ăn một miếng thịt dê lại uống một chén rượu. Trông bộ dạng ông ta khi ăn như một con quỷ đói vậy. Trong nháy mắt, toàn bộ số rượu thịt trên bàn đã được ông ta ăn sạch sẽ. Ông mãn nguyện ợ một cái, giơ tay vỗ vỗ bụng, vẻ mặt dương dương tự đắc.

Khi đó Địch thanhmới phát hiện bụng ông lão này không hề nhỏ mà giống như một thùng cơm.

Không phải thùng cơm thì sao có thể ăn được nhiều rượu thịt như vậy?

Nhưng hắn vẫn có nhẫn nhịn được, đợi ông lão này cơm nước no nê xong, hắn mới hỏi:

- Tiên sinh.....

Người nọ sảng khoái đứng lên, trong mắt bỗng hiện lên chút quái dị:

- Ta đương nhiên biết Hương Ba Lạp ở đâu rồi, ngươi có muốn Hương Ba Lạp không?

Địch Thanh có chút khóhiểu, hắn chần chừ nói:

- Ta muốn Hương Ba Lạp? Sao có thể muốn Hương Ba Lạp được? Ta chỉ muốn tới Hương Ba Lạp mà thôi.

Người nọ cau mày nói:

- Đi tới Hương Ba Lạp? Cần gì phải đi chứ, chỉ cần bảo bọn họ bưng lên là được rồi.

Địch Thanh kinh ngạc nói:

- Bưng tới? Bưng như thế nào?

Người nọ nghiêng đầu, nói với tiểu nhị:

- Tiểu nhị, mang một đĩa Hương Ba Lạp tới đây.

Địch Thanh ngồi đờ ra đó, mãi lâu không nói ra lời.

Cuối cùng Hương Ba Lạp nóng hổi cũng được bưng lên, Địch Thanh nhìn đĩa đồ trên bàn, khổ sở nói:

- Đây chính là Hương Ba Lạp sao?

Đĩa đồ ăn được mang tới chẳng qua chỉ là một con cua nóng hôi hổi, hương thơm xông vào mũi.

Người nọ nhe răng, nước miếng như muốn rớt xuống, ông cười nói:

- Đương nhiên rồi, đây là hương lột cay.

Nhìn đĩa cua hương vị thơm lừng sộc vào mũi, người nọ rung đùi đắc ý nói:

- Tục ngữ nói rất đúng 'Cửu nguyệt đoàn tề thập nguyệt tiêm, trì giải ẩm tửu cúc hoa thiên' (ý nói mùa thu hoa cúc đua nở, ngồi nhâm nhi cua cùng rượu ngon thì rất tuyệt vời). Quan nhân, ngài quả là người thông minh và phong nhã, biết chọn thời điểm này để thưởng thức cua, lại còn tìm đúng ta nữa. Nhưng thật đáng tiếc là ở đây không có hoa cúc điểm xuyết. Ngài ngửi xem, con cua đồng này hương vị thật thơm ngon. Món này phải xé ra ăn, bên trong có đầy đủ các loại gia vị, còn có cả nguyên liệu đặc biệt của nhà hàng nữa. Món ăn này rất cay, vì thế người ta mới gọi nó là Hương lột cay.

Người nọ nói mà nước miếng bay tứ tung, trong lòng cười thầm. Ông đi tới trước mặt Địch Thanh, chẳng qua là thấy Địch Thanh có vẻ thất thần, cảm thấy dễ lừa được nên mới nói chuyện hoang đường như vậy. Ông vốn nhìn ra dáng vẻ lo lắng trong lòng của Địch Thanh, nghĩ rằng nói bừa vài ba câu với Địch Thanh cho xong rồi ăn món cua này, không ngờ lúc ông ta nhắc tới cái gì mà Hương lột cay, thì Địch Thanh lại tỏ vẻ như là gặp quỷ vậy, đương nhiên là ông ta không muốn để tuột mất cơ hội, ông lợi dụng cơ hội này mà

Địch Thanh nhìn đĩa cua trên bàn, bưng chén rượu cười nói:

- Tốt, rất tốt!

Người kia thấy Địch Thanh tuy cười nhưng trong tiếng cười tràn đầy vẻ thê thảm thì không biết sao tự nhiên thấy rầu rĩ trong lòng. Ông nhìn hai hàng lông mày của Địch Thanh dần dựng thẳng lên không khỏi giật nảy cả người, ông nói:

- Vị huynh đài này nếu thích thì có thể mang về nhà ăn. Ta sẽ cùng mấy vị quân gia kia....

Ông ta đi lừa người nên sớm đã chuẩn bị đường lui cho mình. Vì ông ta nhìn thấy đám người Liêu Phong đang ở đây nên trong lòng thầm nghĩ nhất định không nên dây vào người này.

Nào ngờ khi ông ta quay đầu nhìn lại thì mới phát hiện đám người Liêu Phong đã đi đâu không thấy.

"Choang" một tiếng, chén rượu trong tay Địch Thanh vỡ tan tành nhưng bàn tay hắn giống như được đúc bằng sắt vậy, không bị thương một chút nào.

Người kia hoảng sợ, không thể tin nổi trên đời lại có người như vậy. Thấy ánh mắt lạnh lùng của Địch Thanh, vội nói:

- Vị huynh đài này, tại hạ chỉ là ăn chút thịt dê của ngươi mà thôi, ngươi không cần phải xúc động như vậy đâu...

Người này thật là không biết sợ chết là gì, giờ phút này mà vẫn dám nói những câu như vậy. Địch Thanh khẽ giơ tay đẩy đĩa cua ra trước mặt người kia, nói:

- Ngươi thích ăn thì cứ ăn đi!

Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi.

Ông lão kia gần như không thể tin vào những gì đang xảy ra, nhìn bóng dáng Địch Thanh mà trong mắt ông lộ vẻ trầm tư.

Địch Thanh đi ra khỏi tửu quán, nhẹ nhàng hít sâu một hơi khí lạnh của mùa thu rồi lại thở dài. Trong năm nay hắn không biết đã bao lần hy vọng rồi lại thất vọng, lần này tuy có chút đả kích nhưng đối với hắn mà nói cũng chẳng đáng là gì.

Ông lão kia mặc dù đang lừa hắn nhưng Địch Thanh cuối cùng vẫn tha cho ông ta. Thậm chí Địch Thanh còn không muốn phí thời giờ vào những việc như vậy nữa.

Ông lão kia ở trong tửu quán lẩm bẩm:

- Người này tại sao muốn tìm Hương Ba Lạp? Trên đời này thực sự có Hương Ba Lạp sao?

Lần này ông ta nói từng câu từng chữ rất rõ ràng, đích thực là ba chữ Hương Ba Lạp, hóa ra ông ta cũng biết Hương Ba Lạp đấy.

Ông trầm tư hồi lâu, ánh mắt chớp động, lại lẩm bẩm:

- Người này quả là nhân vật hiếm thấy, không biết là ai? Loại người như vậy, lão tử ta sao có thể bỏ qua được?

Ông vừa mới đứng lên định gọi to, chợt bên ngoài tửu quán có tiếng vó ngựa vang lên, ngay sau đó là một tiếng quát chói tai vọng tới.

Địch Thanh ra khỏi tửu quán, mặc dù trong lòng có chút thất vọng nhưng hắn vẫn không quên hành động lén la lén lút của đám người Liêu Phong. Vừa rồi hắn bị ông lão đầu hói kia thu hút nên dù thấy đám người Liêu Phong này rời đi nhưng vẫn không đuổi theo.

Ra khỏi tửu quán, Địch Thanh cũng không vội vàng. Trong lòng hắn thầm nghĩ đám người Liêu Phong này đều là những nhân vật có mặt mũi ở Tân Trại, cho dù có thật sự muốn động thủ giết người thì chúng cũng không hành động vào ban ngày.

Hoàng hôn buông xuống, ở phía mặt trời lặn xuống có tiếng vó ngựa vang lên.

Địch Thanh nhìn thẳng về hướng bóng mặt trời ban chiều, hắn nhìn thấy phía đó có ba người đang cưỡi ngựa chạy tới, vó ngựa phi nhanh. Ba người này đều có vẻ mặt hết sức thoải mái, nhìn phục sức của bọn họ có thể thấy họ cũng giống như đám người Liêu Phong kia.

Địch Thanh mắt nhìn ra xa, đang suy nghĩ xem tới đâu tìm đám người Liêu Phong kia thì bỗng nhiên nhìn thấy một tên ăn mày rụt rè đi tới.

Ba người cưỡi ngựa kia đã tới chỗ tửu quán, họ xoay người xuống ngựa. Tên dẫn đầu dáng vẻ gầy gò, hai tròng mắt linh hoạt sắc bén, gã nhìn Địch Thanh một cái, có chút kinh ngạc.

Hai người đi theo sau gã một người lưng dài vai rộng, đi từng bước một như đang đóng đinh xuống đường vậy. Một người khác trên mặt có một vết sẹo, nó nhấp nhô như con rắn theo những biểu cảm trên mặt gã. Tên mặt thẹo đề nghị:

- Tiền Đô Đầu, hay là chúng ta vào đây uống mấy chén đi!

Gã đàn ông cao gầy cầm đầu kia gật đầu nói:

- Cũng được!

Ba người đã bước vào trong tửu quán, nhưng ánh mắt của Địch Thanh lại nhìn chăm chăm vào tên ăn mày kia.

*****

Hắn có cảm giác tên ăn mày này có chút vấn đề. Tuy tên ăn mày này mặt mũi xám xịt, quần áo tả tơi nhưng Địch Thanh nhìn thế nào cũng không thấy gã giống một tên ăn mày. Bởi vì trong mắt tên ăn mày này chỉ có nỗi oán hận mà không có chút ý khẩn cầu nào cả.

Từ thần sắc của tên ăn mày này Địch Thanh đột nhiên nhớ lại tình cảnh năm đó hắn vì đại ca báo thù.

Ý nghĩ trong đầu vừa xẹt qua, ba người Tiền Đô Đầu và gã ăn mày đó đã giáp mặt qua nhau.

Ánh đao chợt lóe lên phản chiếu vào đôi mắt Tiền Đô Đầu.

Gã ăn mày rút ra một thanh đoản đao, một đao đâm thẳng vào bụng Tiền Đô Đầu. Dáng người gã thấp bé nên vị trí đâm trúng cũng khá thấp nên đao này vốn sẽ chắc chắn đâm trúng. Tên ăn mày rõ ràng không để người khác chú ý tới, ai cũng không ngờ rằng tên ăn mày này lại dám giết Đô Đầu của Tân Trại.

Ngay cả Địch Thanh cũng không thể ngờ tới.

Một đao kia thực sự quá đột ngột nhưng tên ăn mày này rõ ràng là không có nhiều kinh nghiệm. Gã rút đao ra đúng lúc đối ngược với ánh mặt trời ban chiều. Vì thế gã mới rút đao chưa kịp đâm tới thì ánh đao chói mắt đã cảnh cáo Tiền Đô Đầu rồi.

Tiền Đô Đầu hét lớn vặn eo một cái, thanh đoản đao sượt qua thắt lưng. Thậm chí y còn có thể cảm nhận được mũi đao chạm vào thịt lạnh buốt. Tiền Đô Đầu vừa sợ hãi vừa giận giữ, một cước đá tung ra.

"Rầm" một tiếng, gã ăn mày sợ hãi kêu lên, đã bay thẳng ra ngoài.

Trong ánh mắt Tiền Đô Đầu sát khí đằng đằng, y chưa kịp xuất đao thì hai Phó Đô Đầu hai bên đã bay tới rút đao chém tới phía gã ăn mày kia.

Địch Thanh nhíu mày, trong lòng hắn nghĩ thầm tên ăn mày kia ám sát Tiền Đô Đầu, y ra tay tàn ác cũng là chuyện dễ hiểu, ai chẳng muốn bảo toàn tính mạng của mình. Nhưng hai người cạnh y lại chẳng hỏi nguyên do mà ra tay giết người, lẽ nào họ đã biết tên ăn mày này là ai rồi?

Giữa những người này rốt cuộc có khúc mắc gì đây? Lúc hắn mới tới Tân Trại, đột nhiên phát hiện Tân Trại cũng không hề sóng yên biển lặng như vẻ bên ngoài của nó.

Ánh đao đan xen nhau đã sắp chém tới người gã ăn mày.

Lúc này Địch Thanh mới động đậy thân mình nhưng bỗng dưng lại ngừng lại. Từ phía xa có một con ngựa màu đỏ thẫm chạy bổ nhào tới như lửa, con ngựa hí dài, hai chân trước tung lên đạp vào hai tên trợ thủ của Tiền Đô Đầu.

Con ngựa nhanh như cắt giương hai chân ra, chỉ e đôi móng sắt của nó có thể đá xuyên cả hai người. Hai gã đó thất thần sợ hãi, cuống quít bay ra rơi xuống bên cạnh.

Con ngựa băng nhanh qua, người ngồi trên lưng ngựa giơ tay ra liền bắt được tay của gã ăn mày rồi kéo lên ngựa. Người đó mặc áo choàng đỏ, còn đội cả nón che mặt, cả thân người trông như một ngọn lửa.

Người này đã kéo được gã ăn mày lên ngựa, ngựa chạy một mạch không ngừng, xượt qua sát người Tiền Đô Đầu.

Tiền Đô Đầu hừ lạnh một tiếng, quay cổ tay một cái, thanh đao bay ra rạch một đường cong hướng thẳng tới phía sau lưng người kia. Ánh đao sáng ngời như sắp đâm trúng lưng người nọ, không ngờ người kia vung tay một cái, roi ngựa tung ra đánh trúng cán dao.

Chiếc đao xoáy một vòng, phóng lên cao thành một hình tròn trông rất đẹp mắt.

Nhưng con ngựa kia trong chớp mắt đã chạy tới đầu đường, mất tăm mất tích.

Hai gã thủ hạ của Tiền Đô Đầu lên ngựa định đuổi theo thì Tiền Đô Đầu khoát tay chặn lại, quát:

- Không cần đuổi theo!

Tên mặt thẹo vội hét lên:

- Cứ để chúng chạy như vậy sao?

Tiền Đô Đầu sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói:

- Ngươi yên tâm, bọn chúng nhất định sẽ còn tới nữa.

Tên mặt thẹo nói:

- Đúng vậy, chúng ta đã giết...

Lời còn chưa kịp nói hết thì gã đã bị Tiền Đô Đầu dùng ánh mắt ngăn lại. Tên mặt thẹo biết mình đã lỡ lời, thấy lão già đầu hói đang đứng trước tửu quán liền chau mày, lẩm bẩm nói:

- Loại lão già như này sao lại có thể ở đây?

Tiền Đô Đầu thấp giọng nói:

- Chớ để ý tới lão già đó, ông ta rất phiền phức.

Y quay đầu nhìn lại, sắc mặt có chút thay đổi, khẽ hỏi:

- Ồ? Tên mang mũ mềm vừa rồi đâu rồi?

Người mà y đang nói chính là Địch Thanh.

Hai tay thuộc hạ đều ngạc nhiên nói:

- Đúng vậy, hắn biến đâu mất rồi.

Trong lòng Tiền Đô Đầu chợt lạnh, y nhìn về hướng con ngựa biến mất, rất lâu không nói gì.

Địch Thanh đã rời khỏi Tân Trại, hắn chạy theo hướng con ngựa tảo hồng đang phi nhanh. Mặc dù hắn không hề chạy nhanh nhưng bước chân lại vô cùng nhanh. Sau khi chạy theo được mấy dặm, thấy phía trước đã đến vùng núi, hắn liền chau mày lại.

Vừa rồi hắn nhìn thấy ngồi trên lưng ngựa là một hồng y nữ tử, sau khi nàng cứu được gã ăn mày liền trốn chạy ra ngoài Tân Trại. Do hắn cảm thấy có chút kỳ quái nên mới cùng theo ra đây để hỏi cho rõ.

Nhưng hắn bỏ ngựa đi bộ vì không muốn có người phát hiện, vì vậy mà mới chậm một bước, đợi tới khi đuổi theo rồi thì con ngựa tảo hồng kia đã mất tăm mất tích.

Địch Thanh cũng không nổi giận, hắn cảm thấy Tân Trại bình thường kia cũng ẩn chứa rất nhiều bí mật. Lúc này màn đêm đã buông xuống, trăng đã lên cao, hắn men theo dấu vết vó ngựa để lại đi thêm được khoảng nửa dặm nữa. Đột nhiên hắn nghe thấy phía triền núi bên trái vọng tới một tiếng ngựa hí.

Địch Thanh vui mừng hẳn lên, vội xoay người đi tới hướng đó. Thân pháp hiện giờ của hắn cực nhanh, bước chân nhẹ nhàng đi giữa vùng núi đồi hoang dã giống như một con báo đang tìm mồi. Vòng qua triền núi, hắn liền nhìn thấy phía trước có một thung lũng, trong thung lũng có hai người và một con ngựa. Ngựa này là ngựa tảo hồng, trong màn đêm nó đỏ rực như lửa, còn hai người kia rõ ràng chính là hồng y nữ tử và tên ăn mày.

Địch Thanh nằm thấp người xuống lặng lẽ trườn tới như con dã thù đang rình mồi. Đến khi chỉ còn cách hai người đó khoảng vài trượng, hắn nằm im bất động. Chợt vị hồng y nữ tử nói:

- A Lý, sao đệ có thể kích động như vậy?

Gã ăn mày kia bi phẫn nói:

- Tiền Ngộ Bản giết chết ba ca ca của đệ, thù này sao đệ có thể không báo được?

Hồng y nữ tử nói:

- Thù đương nhiên là phải báo nhưng đệ mạo hiểm đi như vậy, ngoài việc tự tìm tới cái chết ra thì còn có thể làm được chuyện gì? May mà ta đuổi được tới, không thì e rằng đệ đã bỏ mạng ở Tân Trại rồi. A Lý, đệ đợi thêm chút nữa, đại ca ta đã đi Duyên Châu gặp Phạm đại nhân rồi, hai ngày nữa là có tin tức thôi.

A Lý giận dữ nói:

- Phải đợi tới khi nào chứ? Đám người Tống kia đều là quan lại bao che cho nhau. Mấy năm nay, Vệ Mộ tộc tị nạn ở phía đông Hoành Sơn, đây quả thật là một sai lầm. Ở phía tây Hoành Sơn bị các tộc người khác xem thường rồi, tới đây lại bị đám người Tống không coi ra gì. Chúng ta trốn ở thung lũng Hốt Nhĩ vốn đã bình an vô sự rồi nhưng Tiền Ngộ Bản vì muốn lập công mà lấy đầu chúng ta đi lĩnh công. Nếu chúng ta cứ đợi thêm nữa thì sớm muộn cũng có một ngày chúng ta bị bọn chúng lấy mất đầu.

Địch Thanh hơi lạnh người, hắn đã mơ hồ đoán được đầu đuôi câu chuyện. Hắn ở Tây Bắc du ngoạn cả năm nay, tới đâu cũng dò la tin tức nên những chuyện mà hắn biết được cũng không hề ít.

Hiện giờ Nguyên Hạo cầm quyền, người Đảng Hạng có thế lớn, có điều người Đảng Hạng lại là một chi của người Khương. Người Khương tập trung nhiều ở vùng Tây Bắc, tính sơ sơ cũng trên trăm tộc. Những người có thế lực ở trong tộc người Khương phần lớn đều đã chuyển tới cư trú ở phía tây Hoành Sơn. Còn một số những người Khương, thậm chí là cả người Thổ Phiền bị áp bức bóc lột đa số tản cư ở phía đông Hoành Sơn tạo nên một dải thế lực xung đột giữa quân Đảng Hạng và quân Tống.

Những người ngoại tộc này nếu như sống gần thành trì của quân Tống hoặc trực tiếp cư trú tại nơi quân Tống đóng quân đều được gọi là thuộc hộ(những hộ gia đình quy thuận theo quân Tống). Còn những người Khương sống bập bềnh ngoài rừng núi, lấy du mục làm phương thức sinh sống đều được gọi là sinh hộ.

Địch Thanh đã từng nghe người ta nói, vào thời điểm biên thùy thái bình, có một số quân Tống vì muốn lĩnh quân công mà giết thuộc hộ để lĩnh công, thật là quá tàn nhẫn máu lạnh. Không ngờ hắn mới tới Tân Trại liền gặp ngay phải chuyện như vậy. Chẳng lẽ hai người này đều là người của tộc Vệ Mộ, người nhà đã bị Tiền Ngộ Bản giết hết đi lĩnh công nên họ mới phẫn nộ đi trả thù như vậy?

Hồng y nữ tử trầm mặc hồi lâu rồi nói:

- A Lý, đệ nhất định phải nhẫn nhịn. Chúng ta đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm trời rồi...

Lời còn chưa nói xong, nàng đột nhiên quát lên:

- Ai đó?

Nàng vừa quát vừa quất cây roi ra, cây roi "phịch" một roi đã quất đúng chỗ Địch Thanh đang ẩn nấp.

Tuy nhiên không biết Địch Thanh đã trốn đâu mất rồi.

*****

Hồng y nữ tử kia lo ngại, trong lòng thầm nghĩ, rõ ràng vừa rồi nàng nghe thấy có tiếng động từ chỗ đó vọng tới. Nàng chưa kịp quay người lại thì một giọng nói từ phía sau nàng vang lên:

- Cô nương ....

Hồng y nữ tử cũng không quay đầu lại, cây roi của nàng đã được thu về, rồi bay thẳng tới chỗ phát ra âm thanh. Thuật cưỡi ngựa của người Khương rất điêu luyện, một sợi roi dài luôn ở trong tay, trải qua nhiều năm, cây roi quấn săn bắt dê, đuổi sói thú dữ, vô cùng linh hoạt.

Cây roi này quất ra, e rằng cho dù ngay cả con ruồi trên không trung cũng bị nàng lôi xuống.

Không ngờ tiếng roi vừa vang lên đột nhiên lại dừng lại. Hồng y nữ tử khẽ giật mình, nàng dùng sức kéo nhưng không thể di chuyển được cây roi.

Đầuroi hình như đã bị một người khác nắm chặt trên tay giống như bị mắc chặt vào những tảng đá.

Hồng y nữ tử kinh hãi, nàng xoay người lại nhưng chỉ thấy một cặp mắt sáng lên trong đêm tối, rồi lại nhìn thấy mí mắt người đó mơ hồ như đang nhắm lại.

Người bắt lấy cây roi của hồng y nữ tử chính là Địch Thanh. Hắn nghe thấy A Lý kêu oan, do không kìm nổi được sự bất bình nên mới đứng dậy, không ngờ lại bị hồng y nữ tử phát hiện hành tung. Cây roi dài như con rắn, nếu như trước kia hắn chỉ có thể trốn tránh thì hiện giờ trong mắt hắn cây roi đó chỉ chậm chạp giống như con trâu già đang kéo chiếc xe nát mà thôi. Hắn chỉ khẽ giơ tay ra thì đã nắm chặt được cây roi rồi, hô lên:

- Ta là người muốn giúp các ngươi!

A Lý đang vội vã chạy tới, nghe hắn nói vậy liền dừng chân, tỏ vẻ không tin nói:

- Ngươi giúp chúng ta cái gì? Tại sao ngươi lại muốn giúp chúng ta?

Mặc dù tuổi của y còn nhỏ nhưng khi nghiến răng nghiến lợi trông y như một con cọp đang giận giữ vậy.

Hồng y nữ tử quát lên:

- Ngươi thì giúp cái chó gì! Lén lén lút lút, chắc chắn là không có gì tốt đẹp rồi.

Nàng đột nhiên nới lỏng tay, sợi roi phất lên đánh về phía Địch Thanh. Cùng lúc đó, nàng rút ra một thanh trường kiếm đánh tới chỗ Địch Thanh.

Tuy nàng là nữ nhân nhưng khi đã tức giận lên thì hung hãn như một con sói cái. Nàng vốn nghĩ ít nhất đòn này cũng có thể đánh cho Địch Thanh phải lui, không ngờ Địch Thanh vừa vung tay ra thì đã nắm chặt được cổ áo nàng. Hắn ném một cái, hồng y nữ tử đã đâm ngay vào một cái cây trong tiếng hô thất thanh của mình. Nàng chưa kịp rơi xuống thì cây roi đã bay tới quấn mấy vòng quanh người nàng, cột chặt nàng ở trên cây.

Ngay sau đó, xoẹt một tiếng, thanh trường kiếm xé không trung bay tới sượt qua má hồng y nữ tử đâm trúng cây đại thụ.

Mũi kiếm dày đặc, nữ tử kia hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.

Những biến cố vừa rồi khiến nàng hoa cả mắt, ngay cả một chút phản kháng để tìm đường sống nàng cũng không có. Nàng thật không thể tin được trên đời này lại có người thân thủ cao tới như vậy.

Địch Thanh vỗ vỗ tay, sảng khoái nói:

- Nếu ta muốn giết đệ thì tất sẽ không để đệ nhiều lời.

A Lý cầm thanh đoản đao trong tay sợ hãi đứng im tại chỗ, không dám đánh tới nữa.

Địch Thanh ngồi xổm xuống, hắn nhìn thẳng vào hai tròng mắt A Lý nói:

- A Lý, nếu đệđệ muốn báo thù thì hãy nói đầu đuôi câu chuyện lại cho ta nghe. ĐệĐệ nhất định phải tin ta.

Ánh mắt hắn sáng quắc tràn đầy sự chân thành. Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Lý ba đầu là kinh hãi, sau là bàng hoàng, cuối cùng cũng có chút kích động nói:

- Huynh thật sự có thể giúp ta báo thù sao?

Địch Thanh đã khoanh chân ngồi dưới đất, hắn gật đầu nói:

- Đương nhiên rồi! Nếu không ta đã giết hai người rồi, cần gì phải nói nhiều chứ? Giết hai người đỡ nhọc hơn là hỏi hai người như thế này đúng không?

A Lý tuy còn nhỏ nhưng y cũng đã có chút tin Địch Thanh, y đột nhiên quỳ xuống dập đầu nói:

- Ta không biết huynh là ai, nhưng nếu huynh thật sự có thể giúp ta báo thù, A Lý ta kiếp này nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp cho huynh.

Địch Thanh vươn tay đỡ A Lý lên, thở dài nói:

- Thế thì không cần, nếu như đệ muốn cảm kích ta tốt nhất hãy kể đầu đuôi tại sao đệđệ lại muốn giết Tiền Đô Đầu cho ta nghe một lần.

Ánh mắt chớp động, Địch Thanh chậm rãi nói tiếp:

- Nhưngđệ chớ có gạt ta, ta ghét nhất là người nào dám gạt ta. Nếu đó là lỗi của Tiền Ngộ Bản, ta nhất định sẽ không tha nhưng nếu như ta biết đó là lỗi của các ngươi thì ta cũng sẽ nhất định sẽ giết chết các ngươi.

A Lý thấy ánh mắt Địch Thanh linh hoạt, sắc bén cũng không sợ hãi, y khóc lóc nói:

- Ta thì lừa huynh cái gì? Ban đầu ta cùng ba vị ca ca vốn săn bắn ở thung lũng Hốt Nhĩ, không ngờ Tiền Ngộ Bản ở Tân Trại lại tới đây nói muốn cùng chúng ta làm một cuộc giao dịch. Tiền Ngộ Bản nói trong tay bọn họ có một lượng lớn gấm vóc của Trung Nguyên và muốn đổi da thú với chúng ta. Hắn mời chúng ta tới đó xem vải vóc thế nào, ba vị đại ca của ta tin tưởng hắn, nghĩ hắn nói thật nên mới dẫn ta rời khỏi thung lũng Hốt Nhĩ. Không ngờ khi tới một cánh rừng, Tiền Ngộ Bản chỉ vào một bụi cỏ rậm trong cánh rừng nói ‘Hàng hóa đều ở đó hết, các người tới xem đi’. Hai vị đại ca của ta trước kia đã từng buôn bán với tên Tiền Ngộ Bản này nên mới không có chút hoài nghi nào. Tuy nhiên tam ca của ta lại có chút nghi ngờ, huynh ấy thấy rất lạ tại sao vải vóc lại phải giấu ở trong bụi cỏ như vậy nên huynh ấy dẫn ta đi chậm hơn một chút..."

Nói tới đây, khóe miệng A Lý giật giật, ánh mắt oán giận:

- Không ngờ từ bụi cỏ đó hai mũi tên nhọn phóng ra bắn trúng hai vị ca ca của ta khiến hai huynh ấy chết ngay tại chỗ.

Trong lòng Địch Thanh có chút lạnh, thấy đứa bé kia lệ rơi khắp mặt, cũng cảm thấy rầu rĩ.

A Lý nức nở một lúc lâu rồi lại cắn răng nói tiếp:

- Trong bụi cỏ đó lại có hai người nhảy ra, họ đều là Phó Đô Đầu của Tân Trại, ta có thể nhận ra hai người đó, một người là Thiết Lãnh, một người tên là Khuất Hàn...

Địch Thanh hỏi:

- Vừa rồi lúc đệ ám sát Tiền Đô Đầu, hai người phía sau hắn chính là Thiết Lãnh và Khuất Hàn sao?

A Lý nắm chặt hai nắm đấm, trán nổi gân xanh nói lớn:

- Chính là hai tên súc sinh đó! Tên mặt thẹo chính là Thiết Lãnh, tên đi khập khiễng là Khuất Hàn. Ta nhận ra chúng, chúng cũng nhận ra được ta.

Địch Thanh nhớ lại vẻ mặt hung hãn của Thiết Lãnh và Khuất Hàn, đối với lời của A Lý hắn đã tin tới tám phần.

Sau khi A Lý bình tĩnh hơn chút, nỗi hận khắc cốt ghi tâm lộ ra:

- Bọn họ giết chết hai ca ca của ta nhưng vẫn còn không chịu bỏ qua, không ngờ chúng lại vọt tới chỗ tam ca. Ta cùng tam ca chạy tới một sườn núi cao, tam ca ra sức đẩy ta đi, nói: ‘Mau chạy đi, hãy báo thù cho chúng ta. ’ Ta từ đồi cao lăn xuống rơi xuống một con sông lớn, sau đó lạibị nước sông cuốn đi rồi được tộc nhân cứu sống nên mới may mắn thoát chết. Nhưng ba vị ca ca của ta đều đã mất mạng dưới tay bọn chúng, huynh nói đi, mối thù này có nên báo hay không chứ?

Ánh mắt A Lý tràn đầy thù hận, Địch Thanh nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt A Lý nói:

- Nếu đúng như vậy thì nhất định phải báo thù. Nếu ai đó giết chết ba ca ca của ta, dù ta không thể giết được hắn thì ta cũng phải liều mạng với hắn.

Nước mắt A Lý chảy xuống, đột nhiên nó ôm lấy Địch Thanh khóc lớn:

- Huynh là người tốt.

A Lý vẫn còn là một đứa trẻ, có rất nhiều chuyện nó vẫn còn chưa hiểu, thấy Địch Thanh nói như vậy thì trong lòng vô cùng cảm kích, sớm đã coi Địch Thanh là người thân rồi.

Hồng y nữ tử kia thấy thế không khỏi ngượng ngùng, nhất thời không nói lên lời. Vừa rồi nhân lúc Địch Thanh và A Lý nói chuyện với nhau, nàng đã giãy thoát ra khỏi sợi sự trói buộc của cây roi. Lúc này nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Địch Thanh đợi A Lý khóc xong mới vỗ nhẹ sau lưng nó hỏi:

- Ta có cách giúp đệ báo thù cho ca ca mình nhưng không biết đệ có dũng khí không thôi.

A Lý quẹt nước mắt trên mặt, kiên định nói:

- Cách gì vậy? Dù huynh có muốn đệ phải chết, đệ cũng sẽ chết ngay cho huynh xem. Đệ còn sợ cái gì nữa chứ?

Địch Thanh gật đầu nói:

- Vậy thì được. Ngày mai...đệ tới quan nha của Chỉ huy sứ Tân Trại. Đương nhiên, tốt nhất là đệ hãy cải trang đừng để cho Tiền Ngộ Bản phát hiện ra đệ. Đến lúc đó đệ tìm Chỉ huy sứ ra mặt giúp đệ là được rồi.

Hồng y nữ tử chợt cười lạnh nói:

- Ngươi nói dối cũng không biết đỏ mặt sao? Đinh Thiện Bản, chỉ huy sứ Tân Trại đã chết rồi.

Địch Thanh nhìn sang đó lạnh nhạt nói:

- Chỉ huy sứ cũ chết rồi, nhưng chỉ huy sứ mới Địch Thanh đã tới, y nhất định sẽ ra tay giúp đỡ các người.

Hồng y nữ tử hỏi lại:

- Ngươi khẳng định như vậy ư? Hứ, người Hán các người chẳng có ai tốt đẹp cả.

Ánh mắt nàng tràn đầy sự không tin tưởng, rõ ràng là nàng rất đề phòng người Hán.

Địch Thanh đứng lên, chậm rãi nói:

- Bởi vì...ta chính là Địch Thanh.

*****

Hồng y nữ tử ngẩn ra, nàng chưa kịp nói gì nữa thì bóng đen trước mắt nàng chợt lóe, Địch Thanh đã biến mất tích không thấy đâu nữa. Nàng như gặp phải quỷ vậy, không khỏi rùng mình một cái. A Lý thấy Địch Thanh xuất quỷ nhập thần, bản lĩnh cao cường như vậy thì không khỏi vui sướng, thầm nghĩ người có công phu càng cao cường thì lại càng có khả năng giết người xấu.

Mặc dù Địch Thanh đã biến mất nhưng A Lý vẫn gọi theo:

- Địch Thanh, đệ đã nhớ kỹ huynh rồi, ngày mai nhất định đệ sẽ tới tìm huynh.

Sau khi Địch Thanh rời đi, hắn vẫn còn nghe thấy tiếng gọi của A Lý. Hắn lắc lắc đầu chuẩn bị quay về Tân Trại.

Hắn giúp công lý không giúp người thân, mặc dù Tiền Ngộ Bản cũng xem như là thủ hạ của hắn nhưng bản tính độc ác như vậy, hắn biết được nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ. Tuy nhiên Địch Thanh như hiện giờ đã không còn vẻ lỗ mãng như xưa nữa. Trên đường quay về hắn thầm nghĩ:

- A Lý là người Khương, cứ coi như có A Lý làm chứng nhưng cũng chưa chắc đã định ra được tội danh của Tiền Ngộ Bản. Muốn xử trí Tiền Ngộ Bản nhất định phải nắm chắc được mười phần, nếu không để hắn cắn ngược lại một miếng thì Chỉ huy sứ ta đây cũng không thể lăn lộn ở Tân Trại được nữa.

Đang trong lúc trầm ngâm đột nhiên chân hắn giẫm lên một cái gì đó mềm mềm. Địch Thanh giật mình, mượn lực phi lên, nhẹ nhàng bay ra ngoài một trượng, tay cầm chuôi đao nhìn lại chỗ mặt đất vừa rồi.

Trong lòng hắn thoáng chút giật mìnhvì ngửi thấy mùi máu tanh.

Trên mặt đất có một người đang nằm bất động.

Địch Thanh tay cầm chuôi đao đi tới, vừa đi vừa để ý động tĩnh xung quanh. Những ngọn cỏ dao động trong thu, tiếng dế vang vọng trong gió lạnh, xung quanh lại càng trở nên tĩnh lặng. Khóe mắt Địch Thanh bắt đầu dao động, cuối cùng cũng đi tới chỗ người kia rồi.

Người kia đã chết.

Khi Địch Thanh nhìn thấy vết dao trên cổ người kia liền xác định người này đã chết. Hắn thấy hai tròng mắt người kia lồi ra, bộ dáng kinh hãi, dù Địch Thanh gan lớn như trời cũng không khỏi rét run người.

Là ai giết người này?

Trang phục của người này giống như thuộc hộ ở Tân Trại, lẽ nào lại có người giết thuộc hộ để lĩnh công sao? Nhưng tại sao lại không chặt đầu của người này chứ?

Địch Thanh nhanh chóng bác bỏ phán đoán của mình, thấy phía trước còn có vệt máu, hắn liền vội vàng đi theo vết máu đó. Đi được khoảng nửa dặm thì đột nhiên hắn phát hiện trên mặt đất lại có một người nữa nằm đó.

Bụng của người này bị hổng một lỗ lớn, ruột trong bụng đều chảy hết ra ngoài. Có điều cơ thể người này vẫn còn ấm, chứng tỏ là mới chết cách đó không lâu. Nhìn vào phục sức của người này thì rõ ràng vẫn là người Khương.

Đêm khuya thế này bỗng gặp hai cỗ tử thi, nếu là người khác thì đã sợ tới mức quay đầu bỏ chạy rồi. Ngược lại Địch Thanh lại thấy rất hứng thú, ánh mắt hắn chớp động rồi lặng lẽ bước lên phía trước.

Mới được hơn một trượng, chợt hắn nghe thấy phía bên tay phải có giọng nói rất nhỏ vang tới, một người nói:

- Ta khuyên ngươi tốt nhất nên giao đồ vật đó ra thì tốt hơn.

Đêm khuya tiếng người quỷ mị, Địch Thanh nghe xong không sợ hãi mà còn lấy làm mừng. Hắn nhẹ nhàng đi tới, chỉ thấy ở dưới gốc cây cách đó không xa có hai người đang đứng đối mặt với gốc cây.

Dưới gốc cây đại thụ, một người đang ngồi, toàn thân là vết máu loang lổ.

Hai người đang đứng đó đều mặc đồ đen, lưng quay về phía Địch Thanh. Một người trong hai người đó tay cầm một chiếc chùy rất nặng, người còn lại tay cầm một sợi xích sắt.

Ánh trăng rọi xuống chiếu lên khuôn mặt người đang ngồi dưới gốc cây kia. Địch Thanh nhìn thấy trong lòng căng thẳng.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt thống khổ như vậy bao giờ.

Gương mặt đó, có lẽ rất tuấn tú nhưng ngũ quan đều dính lại vào nhau khiến toàn bộ khuôn mặt y lồi hết cả ra, dưới bóng đêm trông vô cùng kinh khủng.

- Diệp Hỉ Tôn, ngươi thật sự cứ khăng khăng không chịu tỉnh ngộ sao?

Người cầm xích sắt tiến lên một bước, tiếng xích sắt ào ào vang lên lanh lảnh.

Địch Thanh đã nghe ra, người này chính là người ban nãy ép Diệp Hỉ Tôn giao đồ ra. Hắn nhớ lại, không nhớ mình đã từng nghe thấy cái tên Diệp Hỉ Tôn này ở đâu đó rồi. Trong nhất thời đầu óc hắn lẫn lộn hết lên, lại không biết giữa ba người này lại có khúc mắc gì nữa.

Dưới tán cây người kia thấy người cầm xích sắt tiến tới, thân hình động đậy một chút, người cầm xích sắt đột nhiên lui lại phía sau, vẻ mặt tràn đầy sự cảnh giác.

Địch Thanh ngạc nhiên, trong lòng hắn thầm nghĩ người dưới tán cây kia chính là Diệp Hỉ Tôn, thoạt nhiền cũng thấy là toàn thân trọng thương, tại sao hai người kia vẫn sợ y như vậy? Chẳng lẽ...ngươi kia là cao thủ sao?

Diệp Hỉ Tôn cuối cùng cũng mở miệng, thần sắc đau đớn nói:

- Dạ Nguyệt Hỏa, Dạ Nguyệt Sơn, các người không cần phải hy vọng hão huyền. Đồ không có nhưng có mạng của ta đây, muốn lấy thì cứ lấy.

Địch Thanh nghe thấy hai cái tên Dạ Nguyệt Hỏa, Dạ Nguyệt Sơn thì trong lòng chấn động mãnh liệt.

Hắn đã biết hai người này là ai rồi.

Hai người này chính là cao thủ của Dạ Xoa bộ trong tám bộ của Nguyên Hạo.

Trong tám bộ của Nguyên Hạo, bộ Dạ Xoa toàn là sát thủ, và cũng là cao thủ. Trong bộ Dạ Xoa lại chia ra làm ba loại, chia thành Thiên Dạ Xoa, Địa Dạ Xoa và Hư Không Dạ Xoa. Năm đó Dạ Nguyệt Phi Thiên của Thiên Dạ Xoa làm đảo loạn Trung Nguyên, thậm chí còn ám sát Triệu Trinh, kết quả bị Quách Tuân giết chết. Tuy nhiên Thiên Dạ Xoa bộ vẫn vô cùng cao siêu, nổi danh nhất chính là tứ đại Dạ Xoa: Dạ Nguyệt Phong, Dạ Nguyệt Lâm, Dạ Nguyệt Hỏa và Dạ Nguyệt Sơn.

Địch Thanh chưa từng nghĩ tới chuyện hai người trong tứ đại Dạ Xoa này lại tới biên giới nước Tống. Hai người này tới đây có mục đích gì chứ?

Dạ Nguyệt Sơn xách chùy quát:

- Diệp Hỉ Tôn, ngươi thực sự nghĩ rằng chúng ta không dám giết ngươi sao?

Địch Thanh cuối cùng cũng không thể kìm nén được, hắn bay ra trầm giọng nói:

- Đồ vật ta cũng muốn lấy, còn việc giết Diệp Hỉ Tôn hãy cho ta thêm một suất.

Dạ Nguyệt Sơn, Dạ Nguyệt Hỏa rùng mình, nhanh chóng tách ra, nghiêng nhìn Địch Thanh.

Bọn họ tập trung hết sự chú ý vào Diệp Hỉ Tôn, làm sao lại nghĩ tới chuyện đêm khuya như vậy còn có người tới ngay sau bọn họ một cách im lặng như vậy.

Diệp Hỉ Tôn nhìn thấy Địch Thanh cũng tỏ vẻ kinh ngạc nhưng tình hình hiện giờ của y quả thật cũng chẳng có thể gay go hơn được nữa, thấy có thêm người nữa tới ngược lại y lại cảm thấy vài phần sung sướng.

Địch Thanh thấy hai người Dạ Nguyệt Sơn, Dạ Nguyệt Hỏa thân hình nhẹ nhàng, trong chốc lát đã thay đổi địa thế, bốn người biến thành bốn góc đứng độc lập. Địch Thanh có thể nhận ra hai người này không dễ đối phó chút nào.

Dạ Nguyệt Sơn xách chùy quát:

- Ngươi là ai?

Thanh âm y tục tằn giống như sét đánh.

Địch Thanh mỉm cười nói:

- Nói ra thì chúng ta cũng là bạn bè.

Hắn từ từ tiến lên một bước, tay cầm chuôi đao, mí mắt lại bắt đầu dao động nhịp nhàng.

Dạ Nguyệt Hỏa nói lớn:

- Ngươi còn dám tiến thêm bước nữa thì đừng trách ra tay.

Lời của y vừa nói ra liền cảm thấy có chút kì quái, y đã cảm giác như mình rơi vào thế yếu. Y và Dạ Nguyệt Sơn xưa nay giết người không chớp mắt, chỉ khi đối mặt với Diệp Hỉ Tôn họ mới như gặp phải đại địch. Nhưng thấy Địch Thanh ép tới, y đột nhiên lại có cảm giác như có một loại mãnh hổ đang bức tới vậy. Vì thế mà y mới nói năng lung tung như vậy.

Sát khí của Địch Thanh đã lên, hắn chậm rãi nói:

- Vậy ta đợi các ngươi ra tay.

Trong lúc nói hắn lại tiến thêm một bước nữa.

Bầu không khí như ngưng lại, lá vàng rơi xuống giống như không thể chịu nổi sát khí thôi động nữa.

Chính lúc Địch Thanh bước thêm một bước đó, Dạ Nguyệt Sơn, Dạ Nguyệt Hỏa cùng lúc xuất chiêu. Hai người Dạ Nguyệt đều là cao thủ, họ vốn cho rằng Địch Thanh chỉ là một tên vô danh tiểu tốt. Nhưng khi Địch Thanh bước lên mấy bước thì họ mới giật mình bị khí thế của Địch Thanh bức bách tới Nếu như họ tiếp tục không ra tay, vậy thì lòng tin của họ cũng bị hủy hoại, không chiến mà bại.

Ngọn núi hoang như thế này, ở đâu ra lại xuất hiện một cao thủ chứ?

Lúc Dạ Nguyệt Sơn nghĩ tới điều này thì chùy trong tay y đã xuất ra. Y vừa hét lên thì chùy đã vung tới, gió bụi cuốn mù mịt. Một búa của y đánh ra giống như Thái Sơn áp đỉnh vậy. (Thái Sơn áp đỉnh ý nói áp lực cực lớn)

Dạ Nguyệt Hỏa cùng lúc đó cũng xuất chiêu, tay y vừa vung lên, xích sắt văng ra nhảy múa, từ bốn phương tám hướng bao trọn lấy Địch Thanh. Xích sắt vừa văng lên, một đốm lửa đột nhiên từ sợi xích sắt thoát ra bay thẳng đến chỗ Địch Thanh.

Trong nháy mắt biến hóa Địch Thanh đã bị bao vây bốn phương tám hướng. Chùy tới, trong tay Dạ Nguyệt Hỏa đã nắm lấy mấy viên hỏa đạn, sẵn sàng ném lên bầu trời.

Dạ Nguyệt Hỏa và Dạ Nguyệt Sơn đã hợp tác cùng nhau nhiều năm, một kích liên thủ đã tạo ra muôn vàn biến hóa bịt kín toàn bộ đường lui của đối thủ.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-119)


<