Vay nóng Tima

Truyện:Sáp huyết - Hồi 030

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 030: Nhu tình
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Địch Thanh kinh ngạc nói:

- Ta vẫn chưa biết nghĩa phụ của La công tử là ai nữa?

La Đức Chính ngạo nghễ nói:

- Nghĩa phụ ta họ La, hiện là Đông Đầu Cung Phụng quan. Khi ngươi bị hạ ngục để thẩm vấn cũng có gặp nghĩa phụ ta một lần.

Địch Thanh cảm thấy hơi ớn lạnh, thầm nghĩ hóa ra La Đức Chính lại là con nuôi của La Sùng Huân, chả trách lại kiêu ngạo như thế. Cái tên đó và tên thái giám đáng chết Diêm Văn Ứng kia cũng đáng ghét chẳng kém gì nhau. Thái giám không sinh được con, nhưng lại cần có người nối dõi tông đường, vì thế mới nhận con nuôi. Mà chỉ cần là người dính dáng bên cạnh thái hậu đều là những thứ chẳng ra gì.

La Đức Chính thấy Địch Thanh không nói gì, nghĩ là đã ép được hắn, liền đắc ý cười nói:

- Địch quan nhân! Đã nhớ ra nghĩa phụ của ta là ai chưa?

Địch Thanh cười nói:

- Hóa ra các hạ là nghĩa tử của Đầu Đông Cung Phụng La đại nhân, chả trách nhìn thấy quen mặt. Các hạ được thừa kế nghiệp cha, thật sự là đáng mừng.

Địch Thanh nói như vậy, đương nhiên là châm chọc La Đức Chính cũng là thái giám. Dương Vũ Thường nghe xong thì hơi đỏ mặt mà cảm thấy buồn cười.

La Đức Chính giận tím mặt, vỗ án quát, nói:

- Ngươi nói cái gì?

Địch Thanh tỏ vẻ kinh ngạc nói:

- La công tử! Ta có nói sai gì không? Các hạ chính là lá ngọc cành vàng, một đấng anh tài, rồi cũng sẽ có ngày được như Đại cung phụng mà dương danh thiên hạ.

Trong lòng La Đức Chính hết sức tức giận, nhất thời không thể cãi lại được. Dương Niệm Ân liền vội vàng lên tiếng:

- Uống rượu, uống rượu nào! Nghe La công tử nói đã có chút tin tức về cái giấy chứng nhận đó rồi đúng không?

La Đức Chính uống cạn cốc rượu, từ trong cốc lấy ra một tờ giấy, đặt mạnh lên trên bàn:

- Hôm nay ta đã lấy được giấy chứng nhận, chỉ cần Dương Bá Phụ kí tên đồng ý ở phía trên, ta sẽ đi nhờ nghĩa phụ đóng cho cái dấu thế là Dương Bá phụ có thể chính thức làm ăn buôn bán rồi.

Dương Niệm Ân vui mừng, nói:

- La công tử lúc nào cũng phóng khoáng.

La Đức Chính nói:

- Cũng chưa bằng công phu mồm mép của một số người. Dương bá phụ ah, có một số người dựa vào bộ mặt tử tế, ngôn ngữ giảo hoạt chuyên đi lừa đảo trái tim của con gái. Dương bá phụ phải thật cẩn thận với những người như thế.

La Đức Chính nói có vẻ chua chát, như hơi kì vọng ở Dương Vũ Thường.

Tuy trên mặt Địch Thanh có khắc chữ, trên trán có sẹo, nhưng hắn vốn là người có tuấn tú thông minh, lại thêm nhiều năm bôn ba, khuôn mặt nhìn hơi phong sương, nhưng lại có sức hấp dẫn đặc biệt. La Đức Chính cũng biết nếu bàn về tướng mạo, thì y còn kém xa so với Địch Thanh. Vì vậy mà y định dùng lời lẽ để thức tỉnh Dương Vũ Thường, chỉ hi vọng nàng có thể quay đầu lại.

Dương Vũ Thường cũng không thèm nhìn La Đức Chính lấy một lần, bàn tay mềm mại hơi vân vê mép áo, khẽ giọng nói:

- Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư...

Những ngày này Địch Thanh vất vả đọc cuốn "Kinh Thi", còn chăm chỉ hơn cả thi Trạng Nguyên nên hắn biết được đây là bài "Mộc qua (cây đậu mộc)". hai câu cuối là "Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã." Ý của bài thơ nói tình yêu nam nữ lúc này đã không còn coi trọng giá trị của vật chất, chỉ mong có được tình yêu vĩnh cửu. Dương Vũ Thường đọc bài thơ vào lúc này, đương nhiên là an ủi Địch Thanh, để hắn biết được tâm ý của mình. Địch Thanh nhìn thấy Vũ Thường đầu tuy cúi, nhưng miệng vẫn hơi mỉm cười mà không thể kiềm lòng mình.

La Đức Chính không biết đọc sách, nên cho rằng Dương Vũ Thường cuối cùng đã bị y làm cho động lòng, ngầm hiểu tờ chứng nhận đó chính là mộc qua, Dương Vũ Thường chính là quỳnh cư. Nàng đã biết ai thật lòng nên muốn lấy thân báo đáp. Nhìn chiếc cổ cao trắng ngần của Dương Vũ Thường mà trong lòng La Đức Chính lại rực lửa.

Dương Niệm Ân đã nhận được giấy chứng nhận, mặt mày hớn hở nói:

- La công tử, uống rượu nào uống rượu nào.

La Đức Chính thấy Địch Thanh không nói, không biết hắn đang chìm đắm trong tình cảm dịu dàng liền cho rằng hắn không còn gì để nói. Y không chịu bỏ cơ hội nhục mạ hắn liền lên tiếng:

- Lần này ta đem giấy chứng nhận tới, không biết Địch công tử có mang gì tới không? Không phải là chút tiền lẻ hèn mọn đấy chứ?

Địch Thanh thở dài trong lòng, nói:

- Đáng tiếc là phụ thân của tại hạ là một người đầy đủ, chỉ thiếu mỗi điều không phải là thái giám...

La Đức Chính biến sắc, chưa kịp nói tiếp thì từ phía cửa sân có người gọi:

- Dương Niệm Ân có nhà không?

Điêu quản gia nghe thấy ngoài cổng có tiếng gõ cửa ầm ầm, liền vội vàng đi ra mở cửa thì thấy có hai người đứng trước cửa, một người hơi gày, một người béo lùn. Cả hai đều ăn mặc theo kiểu quan gia, liền nghi ngờ hỏi:

- Hai vị quan nhân có việc gì không?

Người hơi gày nói:

- Ta là giám quan Các Hóa vụ, vị này là phó sứ Các Hóa vụ.

Điêu quản gia nghe thấy mà sợ hãi, trong lòng nghĩ "Các Hóa vụ phụ trách quản lí việc buôn bán trà, muối. Lão gia muốn gặp hai người này đã tốn không biết bao công sức, nhưng cuối cùng vẫn không được gặp. Sao hôm nay hai người này lại tự dưng tới đây? "

Điêu quả gia mời hai người vào trong phủ, nhanh chân bước tới trước mặt Dương Niệm Ân, nói rõ thân phận của họ. Dương Niệm Ân nửa mừng nửa lo, không biết dụng ý của hai người này là gì liền vội vàng bước ra, khom người thi lễ nói:

- Hai vị đại nhân tới đây có việc gì thế ạ?

Giám quan hơi gày nói:

- Ngươi tên là Dương Niệm Ân?

Dương Niệm Ân gật đầu liên tục, lại hỏi:

- Ngươi có biết Địch Thanh không?

Dương Niệm Ân không hiểu được, quay đầu nhìn Địch Thanh nói:

- Hắn đang ở phủ của lão hủ, chỉ có điều...không phải do lão hủ mời tới...

Lão nói chuyện còn rào trước vì chỉ sợ Địch Thanh gây chuyện.

Giám quan nói:

- Thế thì đúng rồi. Dương Niệm Ân! Thánh thượng có chỉ! Tể tướng có lệnh! lệnh thu xếp ổn thỏa giấy chứng nhận cho các gian hàng của ngươi. Đây là giấy chứng nhận của ngươi, kí tên lên đây để bọn ta còn về báo cáo kết quả.

Hóa ra Triệu Trinh hạ chỉ, Lã Di Giản liền lập tức lo ổn thỏa mọi chuyện. Có sự chú ý của hoàng đế và thừa tướng, đám quan viên của Các Học vụ làm sao dám chần chừ. Đích thân giám quan xử lý việc này, thậm chí là ngay trong đêm.

Dương Niệm Ân không rõ nguyên do, lại vừa mừng vừa sợ, vội nói:

- Được, được.

Lão điểm chỉ rồi nói với giám quan:

- Hai vị đại nhân từ xa tới, trên đường vất vả, xin mời uống li rượu đã.

Viên phó sứ nói:

- Bọn ta thực sự không có thời gian rảnh, rượu này xin miễn cho.

Địch Thanh đi tới thi lễ nói:

- Hai vị đại nhân vất vả rồi. Tại hạ là Địch Thanh, sau này mong được chiếu cố nhiều hơn.

Giám quan nhìn từ trên xuống dưới Địch Thanh nói:

- Ngươi là Địch Thanh? Không đơn giản chút nào. Sau này...

Nói tới đây y chợt dừng lại rồi lại cười nói

- Nói không chừng sau này ngươi phải quan tâm tới bọn ta ấy chứ. Địch Thanh! Sau này có chuyện gì cần tới bọn ta, thì cứ tới thẳng Các hóa vụ nói với bọn ta một tiếng, không cần làm phiền đến thánh thượng.

Địch Thanh cười nói:

- Hai vị đại nhân vất vả rồi, Địch mỗ vô cùng cảm kích. Sau này nếu có việc gì cần nhờ tới huynh đệ, xin cứ dặn dò. Tại hạ vẫn còn chưa biết quý tính của hai vị.

Giám quan nói:

- Ta tên Biên Hiểu Đỉnh, đây là trợ thủ của ta, tên Dịch Địch.

Địch Thanh rót đầy hai chén rượu, bưng lại nói:

- Những lời nói khách khí không cần nói thêm nữa. Hôm nay hai vị đại nhân cùng ta uống một li, trời giá rét thế này coi như làm ấm người.

Biên Hiểu Đỉnh cười ha ha nói:

- Cũng được.

Y cùng với Dịch Địch nâng chén rượu lên uống cạn với Địch Thanh một chén. Biên Hiểu Đỉnh đặt chén rượu xuống nói:

- Địch Thanh! Bọn ta còn phải quay về phục chỉ, không dám chậm trễ...

- Vậy hôm khác rảnh rỗi, nhất định sẽ mời hai vị đại nhân uống một trận thật đã.

Địch Thanh cười nói. Biên Hiểu Đỉnh gật gật đầu, cùng với Dịch Địch rời đi.

Đến lúc này, Địch Thanh mới quay lại bàn tiệc, nói với Dương Vũ Thường:

- May mà không bị nhỡ việc.

Dương Vũ Thường kinh ngạc nói:

- Sao có thể mời giám quan của Các học vụ tới được.

Địch Thanh cười nói:

- Không phải ta mời mà là ta nói với thánh thượng chuyện này, nên người mới sai người đi làm. Chuyện này tới tận hôm nay ta mới nói, không ngờ đã làm xong rồi.

Dương Vũ Thường nói:

- Hóa ra chàng đã gặp được thánh thượng rồi à?

Địch Thanh nói:

- Nhưng ta lại chẳng có bản lĩnh gì. Thật hổ thẹn! Hổ thẹn

La Đức Chính nghe Địch Thanh nói thế, rõ ràng là đang châm chọc mình có bản lĩnh mới gặp được thánh thượng của mình thì mặt đỏ tưng bừng. Lúc này tấm giấy chứng nhận chưa được đóng dấu vẫn ở trên mặt bàn, dưới ánh nến, đúng thật là chướng mắt.

Dương Niệm Ân vội nâng chén với Địch Thanh nói:

- Địch Thanh, uống rượu, uống rượu.

Lão thấy Địch Thanh được nói chuyện với hoàng thượng, rõ ràng là còn mạnh hơn người cha thái giám kia nhiều. Tính tình của lão vốn gió chiều nào theo chiều ấy, nên lập tức thay đổi thái độ với Địch Thanh luôn.

La Đức Chính vô cùng xấu hổ, giơ tay xé tấm giấy chứng nhận kia đi, căm giận nói:

- Dương bá phụ, tại hạ làm việc thừa rồi, cáo từ!

Dương Niệm Ân vội nói:

- La công tử vất vả, già này vô cùng cảm kích. Rượu này uống vẫn chưa hết, chi bằng uống thêm lúc nữa?

La Đức Chính thấy Dương Niệm Ân nghĩ một đằng nói một nẻo, ý nghĩa thâm sâu, lại lên cơn giận, phất tay áo, quay người mà đi. Dương Niệm Ân đợi gã đi ra khỏi cổng rồi mới đuổi theo nói:

- Trời tối rồi, La công tử về cũng được. La công tử đi cẩn thận.

(1): Mộc Qua:

Đầu ngã dĩ mộc cô (qua).

Báo chi dĩ quỳnh cư.

Phỉ báo dã,

Vĩnh dĩ vi hảo dã.

Cây Đậu Mộc (người dịch: Tạ Quang Phát)

Mộc qua người tặng ném sang,

Quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người.

Phải đâu báo đáp ai ơi,

Để mà giao hảo đời đời cùng nhau.

*****

Nhẹ nhàng đóng cửa sân, rồi nhanh chóng quay lại, Dương Niệm Ân nhấc chén rượu lên nói với Địch Thanh:

- Lão hủ mặt dày nhưng gọi ngươi một tiếng là Địch hiền chất có được không?

Địch Thanh nói:

- Dương lão trượng khách khí rồi. Ngài muốn gọi vãn bối như thế nàocùng được.

Dương Niệm Ân nói:

- Ta nói hiền chất mới là người khách khí. Nếu ngươi còn coi trọng ta thì sau này cứ gọi ta một tiếng bá phụ là được rồi.

Địch Thanh vội nói:

- Dương bá phụ

Dương Niệm Ân mỉm cười:

- Sắc trời vẫn còn sớm, ngươi tới lại muộn. Hôm nay phải uống thêm vài chén nữa. Không say không về.

Địch Thanh thầm nghĩ, "Mặt trời này vì một mình lão mà lên hay sao? Muốn sớm thì sớm, muốn muộn là muộn. Chuyện này làm xong thì là bá phụ, nếu không xong thì là lão trượng. Đúng là bá phụ thực sự nghe thân thích hơn còn lão trượng nghe xa lạ quá.

Dương Vũ Thường sẵng giọng:

- Uống rượu cũng phải có chừng mực. Nếu uống say thì làm sao mà về nhà được?

Địch Thanh thấy được sự quan tâm của Dương Vũ Thường, trong lòng thích thú, cười nói:

- Dương Bá phụ chỉ nói đùa thôi. Mọi người uống rượu cho ấm người, chứ sao có thể uống cho say được?

Dương Niệm Ân thấy rượu và thức ăn đã lạnh, liền quay sang căn dặn:

- Điêu quản gia, mau bảo đầu bếp hâm lại thức ăn, rồi đem trà Vũ Tiền quý giá mà ta cất lâu năm ra đây.

Địch Thanh vội hỏi:

- Dương bá phụ! Không cần thế đâu, ta cứ ăn thế này là được rồi.

Đột nhiên nhớ điều gì đó, Địch Thanh rút từ trong người ra một gói giấy dầu, mở ra nói:

- Vũ Thường! Ta đem tới cho nàng món nàng thích ăn đây nè, chỉ có điều.... lạnh rồi.

Dương Vũ Thường nhận lấy đám cua đó, cúi đầu nhìn xuống mà im lặng mất một lúc lâu.

Địch Thanh đột nhiên nhìn thấy hai giọt nước mắt rơi xuống con cua. Biết Dương Vũ Thường đang rơi lệ, hắn cảm thấy kích động mà nói:

- Vũ Thường! Nàng không thích ăn sao? Lần sau ta không đem tới nữa.

Dương Vũ Thường chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng hết sức dịu dàng nhưng đẫm lệ. Nàng lên tiếng:

- Ta rất thích, nhưng, không muốn ăn ngay.

-

Nói xong Vũ Thường liền gói nó lại rồi giữ ở trong tay.

Địch Thanh ngơ ngác không biết mình đã làm sai điều gì mà khiến Vũ Thường rơi nước mắt. Đang trong lúc không biết làm gì, thì Dương Niệm Ân ở bên cạnh giục:

- Điêu quản gia! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi đem trà lại đây.

Dương lão gia là một cánh buồm, còn Điêu quản gia cũng là ngọn cỏ trên tường. Thấy lão gia thay đổi, liền vội vàng nhanh chân đi lấy trà tới. Dương Niệm Ân tự mình nấu nước, lấy ra bộ dụng cụ uống trà mà ngày thường lão rất thích, nói:

- Hiền chất. Cái đạo trà mà lần trước ngươi nói, sau đó ta mới ngẫm lại thì đúng là rất có lí. Thật ra loại Long Đoàn rất hiếm, uống cũng không cần thiết. Lão phu thấy đối với việc thưởng trà thì thấy ở Phúc Kiến, phía Nam Kiếm châu sinh ra mười hai tuyệt. Nhưng vùng Hoài Nam, Giang Nam, Kinh Hồ sản sinh ra trà tán lại tương đối nổi tiếng. Hay các loại như Vũ Tiền, Vũ Hậu, Long Khê cũng đều là cực phẩm. Bao năm qua, lão phu có cất rất nhiều danh trà ở các nơi trong thiên hạ. Sau này nếu có cơ hội sẽ từ từ cùng thưởng thức với hiền chất.

Địch Thanh đang nghĩ xem tại sao Vũ Thường lại khóc, mình đã làm sai gì sao? Chợt nghe thấy vậy thì chỉ đáp cho có lệ:

- Đa tạ lão bá phụ.

Dương Niệm Ân thấy Địch Thanh không có lòng dạ uống trà, thì thấy như mình vừa làm trò cho người mù xem vậy, nhưng có điều khó nói thẳng ra lờ. i

- Hiền chất! Ta chỉ biết gần đây ngươi mới được thăng chức làm Tán Trực, không biết rằng ngươi còn được tiếp chuyện với thánh thượng. Chuyện hôm nay, đúng là thiệt thòi cho hiền chất quá.

Địch Thanh trấn tĩnh lại tinh thần,

- Thực ra vãn bối may mắn được giúp thánh thượng vài lần. Thánh thượng đối xử với vãn bối cũng tốt. Lần này thăng cho vãn bối làm Tán Trực. Sau đó vãn bối lại nhớ tới chuyện của Bá phụ, nên thuận miệng nói với thánh thượng, đúng lúc thánh thượng tâm trạng đang vui, liền cho người đi xử lí luôn.

Thái độ của Dương Niệm Ân trở nên kính nể.. Lão vẫn cho Địch Thanh có chỗ dựa vững chắc, nhưng chắc chắn tiền tài không nhiều. Không lẽ nào chỗ dựa của Địch Thanh chính là hoàng để! Có hai vị đại nhân của Các Học vụ là chỗ dựa, thì việc làm ăn của mình chẳng phải thuận buồm xuôi gió lắm không? Vừa nghĩ đến đây, Dương Niệm Ân vui như hoa nở, trong lòng nghĩ con gái mình đúng là không nhìn nhầm người. Thấy Địch Thanh liên tiếp nhìn về hướng Dương Vũ Thường, Dương Niệm Ân hiểu ra vấn đề, liền chắp tay nói:

- Ta già rồi, rượu cũng không uống được nhiều nữa, mới có vài chén đã đau đầu chóng mặt rồi. Vũ Thường, ta về phòng nghỉ ngơi trước, con cùng với Địch hiền chất ngồi một lúc vậy.

Nói xong lão liền đứng dậy cáo từ.

Địch Thanh biết Dương Niệm Ân lâu như thế, cuối cùng cũng phát hiện ra Dương Niệm Ân cũng có lúc lại hiểu lòng người đến thế. Sau khi khách khí tiễn Dương Niệm Ân tới trước sảnh, đợi cho tới khi Dương Niệm Ân và quản gia đi khuất, Địch Thanh vội hỏi

- Vũ Thường, nàng không được khỏe sao? Hay là về nghỉ ngơi đi

Dương Vũ Thường lắc lắc đầu:

- Không có! Ta chỉ không muốn gặp La Đức Chính, nên mới nói trong người không được khỏe. Địch đại ca! Huynh vất vả quá.

Nàng gọi một tiếng Địch đại ca hơi kéo dài ra một chút rồi mặt lại đỏ lên. Địch Thanh cũng cảm thấy kích động, hạ giọng nói:

- Vũ Thường! Ta chỉ nhân tiện mà làm thôi. Hơn nữa vì nàng thì chuyện khó hơn nữa ta cũng sẽ làm.

Địch Thanh thường đấu võ mồm với người ngoài, ít khi nhường nhịn ai, nhưng trước mặt Vũ Thường thì lại toàn những lời cứng nhắc, nhưng những lời nói của hắn hoàn toàn xuất phát từ nội tâm với một thái độ chân thành. Dương Vũ Thường nghe thấy vậy trong lòng cảm động, nhất thời cũng không nói được nên lời.

Hai người đều im lặng, tận hưởng khoảng thời gian ấm áp bên nhau.

Bầu trời bên ngoài thi thoảng lại có một đám mây lẻ loi lững lờ trôi qua. Một trận gió bắc tràn tới khiến cho những bông tuyết bám trên cành cây bay phất phới trong không trung như những cánh hoa, Địch Thanh nhìn cảnh vật bên ngoài thì cảm thấy so với cánh hoa tuyết lẻ loi kia mình còn hạnh phúc hơn gấp nhiều lần. Một cơn gió thổi vào trong phòng, Dương Vũ Thường cảm thấy lạnh liền rùng mình một cái. Địch Thanh không dám ôm mà chỉ dám nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng.

Thân thể mềm mại của nàng run lên, bàn tay để mặc cho Địch Thanh nắm, cũng không rút ra. Địch Thanh chỉ cảm thấy bàn tay nàng mịn màng nhưng lại lạnh như băng, liền ân cần nói:

- Vũ Thường, ở đây rất lạnh, hay là nàng về đi?

Dương Vũ Thường nhẹ nhàng dựa vào ngực Địch Thanh mà nói nhỏ:

- Địch đại ca, thế này...không phải là ấm rồi sao?

Trên mặt nàng có chút ngượng ngùng, nhưng trong ánh mắt lại chứa đầy niềm vui.

Địch Thanh tỉnh ngộ lại, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Dương Vũ Thường. Mũi hắn ngửi thấy mùi hương xử nữ liền cảm giác mình như đang lơ lửng trên mây. Kể cả hắn có là Hoàng Đế đi chăng nữa thì cũng không thể hạnh phúc bằng hôm nay. Địch Thanh đầy cảm khái lên tiếng:

- Vũ Thường! Ta là người lỗ mãng, không hiểu được ý của người khác. Nnếu có chuyện gì làm không tốt, nàng đừng trách ta nhé.

Dương Vũ Thường khẽ cười nhưng không nói gì. Địch Thanh chỉ cảm thấy nụ cười dịu dàng đó thật mê hoặc liền không nhịn được nói:

- Vũ Thường, lúc nãy sao nàng lại khóc? Người ngốc nghếch như ta tới tận bây giờ vẫn không thể hiểu được sao nàng lại thích ta.

Dương Vũ Thường không trả lời câu hỏi mà chỉ nói nhẹ nhàng:

- Thích một người có khi không cần lí do. Nếu thực sự muốn biết lí do rõ ràng, thì muội cũng giống như cha là vì chuyện làm ăn.

Địch Thanh không kìm nổi mà bật cười.

- Nàng không đồng ý với cha nàng ư?

Thực ra lệnh tôn cũng không có ý gì, chỉ nghĩ tới chuyện làm ăn thôi. Trước kia chẳng phải nàng đã từng kể rằng khi ở Giang Nam, nhà nàng vốn là một gia tộc lớn. , cha nàng phải nuôi cả một gia đình lớn, mới phải lăn lộn chốn kinh thành nhưng lại không có nhiều mối quan hệ nên thực sự không dễ dàng đâu.

Dương Vũ Thường hạ giọng nói:

- Thực ra, thực ra....

Nàng ta nhìn gói cua rất lâu, mới quyết định nói:

- Thực ra đó không phải là cha đẻ của muội.

Địch Thanh giật mình,

- Dương Niệm Ân không phải là cha nàng, vậy cha nàng là ai?

Đôi mắt Dương Vũ Thường rưng rưng nói nhỏ:

- Muội cũng không biết cha đẻ là ai, nhưng mẹ của muội cải giá vào Dương gia.

Địch Thanh thấy Dương Vũ Thường đau lòng, không biết cách nào an ủi, chỉ biết dùng tay khẽ vuốt mái tóc của nàng, nhưng cảm giác được mái tóc của nàng cũng lạnh, từng sợi từng sợi lạnh như băng.

Dương Vũ Thường nói:

- Muội nghe kế phụ nói, sau khi mẹ sinh ra muội thì bị chia cắt với cha đẻ, rồi đến họ Dương. Cha dượng của muội vốn biết mẹ nên vẫn một mực đợi mẹ của muội. Vì thế mà người vui vẻ chấp nhận mẹ con ta. Nhưng sau khi mẹ muội được gả vào Dương gia thì luôn buồn bã, rồi quá đau lòng mà chẳng được bao lâu sau thì mất.

Địch Thanh cảm thấy đau lòng mà nói:

- Hóa ra, nàng còn đáng thương hơn ta. Ít nhất ta còn có đại ca chăm sóc. Cha dương nàng, ông ấy....

Dương Vũ Thường nhẹ giọng nói:

- Đại ca của chàng đối với chàng rất tốt, cha dượng cũng đối xử không tồi với muội. Sau khi mẹ muội mất, ông ấy cũng rất buồn, nhưng rất yêu thương muội. Năm mẹ muội mất đã cầu xin ông ấy chăm sóc cho muội, nhưng phải để cho muội tự lựa chọn vị hôn phu. Cha dượng ta đã đồng ý, không ép ta lấy ai. Còn về việc tới nói chuyện với La Đức Chính, cũng chỉ là một trong những thủ đoạn làm ăn mà thôi. Năm đó khi muội ở Giang Nam, trong gia tộc có không ít người để ý muội, nhưng muội đều không thích. Cha dượng cũng không ép buộc. Khi ông ấy muốn tới kinh thành làm ăn liền mang theo muội đến đây. Sau đó muội mới gặp được chàng.

Địch Thanh áy náy nói:

- Ngày ấy khi ta va vào nàng thật sự là vô tâm không có ý gì. Nàng đừng giận nhé.

Dương Vũ Thường mim cười nói:

- Chẳng nhẽ tới hôm nay, chàng vẫn còn khách khí với ta sao? Lúc đó khi ta nhìn vào ánh mắt chàng đã biết lúc đó chàng rất buồn, . Chuyện va vào ta hoàn toàn không phải là hành động của một kẻ phóng đãng. Địch đại ca, lúc đó sao chàng lại uất ức căm phẫn đến thế? Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, chàng có thể nói được không?

Địch Thanh liền kể hết lại chuyện hôm đó. Dương Vũ Thường nghe xong, cảm khái nói:

- Hóa ra là như thế, chả trách hôm đó chàng lại lo lắng đến vậy, tiếc là cuối cùng cũng không tìm được người hại chàng. Giữa hai người vốn không có khúc mắc, nhưng lại không thể tránh được va chạm. Sao con người lại buồn cười như vậy?

Địch Thanh trầm mặc hồi lâu mới nói:

- Ta mà gặp lại gã, ta sẽ bắt gã, không vì điều gì khác...chỉ vì đám dân chúng vô tội.

*****

- Vậy thì...chàng hãy cẩn thận nhé.

Dương Vũ Thường cẩm tay Địch Thanh, không phản đối, nhẹ giọng nói:

- Chàng hãy nhớ, cho dù có chuyện gì xảy ra thì muội luôn ở bên cạnh chàng.

Địch Thanh chậm rãi gật đầu:

- Ta nhớ. Bất kì lúc nào cũng đều có nàng chăm sóc ta, quan tâm ta. Ta cũng muốn được chăm sóc nàng suốt đời suốt kiếp.

Dương Vũ Thường nắm chặt tay Địch Thanh, khóe miệng điểm một nụ cười ngọt ngào,

- Muội biết điều đó ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy chàng. Địch đại ca, chẳng biết tại sao từ sau lần đầu tiên nhìn thấy chàng muội đã không thể quên được. Phải chăng đây chính là duyên phận.

Nói xong Vũ Thường ngượng ngùng cúi đầu nhưng vẫn nắm chặt lấy tay Địch Thanh không buông.

Địch Thanh cảm động, nói hết sức nhẹ nhàng:

- Từ sau khi ta nhìn thấy nàng, ta cũng luôn nhớ về nàng. Mấy năm nay ta bị mọi người hiểu lầm, lại buồn bực trong người. Khi đó nàng nói hộ cho ta vài câu, ta đều ghi nhớ trong lòng. Cũng vì mấy câu nói đó mà ta không sao quên được nàng. Nhưng có nằm mơ ta cũng không ngờ lại được gặp lại nàng. Không ngờ, cuối cùng nàng lại thích ta.

Dương Vũ Thường nói:

- Vậy chúng ta coi như giống nhau rồi. Chàng hỏi ta sao ban nãy lại khóc đúng không? Thật ra hồi bé ta vẫn thường hay ăn cua, lúc đó toàn do mẫu thân ta tự tay làm, ta vẫn còn nhớ như in. Trước đây ta cũng chỉ vô tình nói thích ăn cua, không ngờ chàng vẫn nhớ. Ta nhìn thấy chàng cầm cua, tự nhiên lại nhớ tới mẫu thân, cũng muốn nói cho mẫu thân biết một câu, vì thế mà không nén được lòng.

Địch Thanh nói

- Nàng muốn nói gì với mẹ?

Đôi mắt Dương Vũ Thường rưng rưng lệ nhưng miệng lại mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Ta muốn nói với mẹ, "Mẹ à! Mẹ cứ yên tâm, cuối cùng con cũng đã tìm được người yêu thương con như mẹ. Chàng ấy tên Địch Thanh! ’

Dương Vũ Thường nhìn Địch Thanh âu yếm, với vô vàn ý tứ nhưng không cần phải nói ra bằng lời.

Địch Thanh run người, nắm chặt tay Dương Vũ Thường mà nhẹ giọng nói:

- Vũ Thường...

Dương Vũ Thường nhẹ nhàng đáp lại:

- Địch đại ca....

Hai người nhìn vào mắt nhau đều thấy được sự quan tâm thương yêu trong đó. Gió bắc mặc dù lạnh, nhưng ánh nến ở sảnh sáng như mùa xuân, ấm áp khiến hai người cảm thấy không cần phải nói quá nhiều. Những lời nói đường mật cũng đã thừa, bởi bọn họ đã hiểu được nỗi lòng của nhau.

Nhìn nhau thật lâu, Địch Thanh bỗng dưng nhớ tới một chuyện, liền hỏi:

- Nếu nàng vẫn nhớ chuyện khi còn nhỏ, chả nhẽ lệnh đường chưa bao giờ kể về chuyện của lệnh tôn sao?

Dương Vũ Thường lắc lắc đầu, lấy từ trong lòng ra nửa miếng ngọc bội đưa cho Địch Thanh nói:

- Đây là di vật của mẫu thân, có thể là do cha muội để lại.

Mặt phải của miếng ngọc bội chạm rồng, phía sau khắc phượng cực kì tinh xảo. Chỉ nhìn qua là biết của gia đình giàu có.

Địch Thanh nói:

- Sao lại chỉ có nửa miếng? Có lẽ sau khi lệnh tôn và lệnh chia cách sợ sau này sẽ khó nhận được, nên lưu lại làm tin.

Nhìn thấy miếng ngọc, trong lòng Địch Thanh cũng dâng lên mối đồng cảm, nói:

- Vũ Thường! Nàng yên tâm, cho dù có thề nào đi chăng nữa, chỉ cần lệnh tôn vẫn còn, ta sẽ nhất định tìm ra ông ấy.

Dương Vũ Thường ngần ngơ nhìn Địch Thanh, một lúc lâu sau mới nói:

- Miếng ngọc bội này chính là của mẫu thân để lại cho ta. Nhưng khi bà để lại cho ta cũng không nói gì. Bà chưa bao giờ nhắc tới phụ thân ta. Trước khi bà lâm chung chỉ nói ‘ Vũ Thường, mẹ không mong muốn con sẽ tìm được cha con, chỉ mong con tìm được người đàn ông thật lòng với con. Không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần bình an hạnh phúc. ’ Vì thế mẹ ta mong cha dượng chăm sóc cho ta nhưng để ta tự lựa chọn vị hôn phu. Cho đến nay miếng ngọc bội này có phải là bằng chứng gặp mặt của cha mẹ ta hay không thì ta cũng không biết.

Dương Vũ Thường nói đến đây, âm thanh trở nên nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt, giống như những hạt ngọc bị đứt dây đang rơi xuống vậy.

Địch Thanh thầm nghĩ, "mẹ của Vũ Thường chắc hẳn đã bị chồng mình lừa gạt, vì thế mới thương tâm, cho tới khi chết cũng chỉ hi vọng con gái sau này sẽ tìm được một người đàn ông tốt. Nhưng từ miếng ngọc bội này, có thể thấy gia đình Vũ Thường chắc hẳn phải giàu có. Hừ! Người vừa có tiền có thể thì như thế nào nhỉ? Bọn họ có tất cả duy chỉ không có tình cảm mà thôi. Đương nhiên, có khả năng cha mẹ của Vũ Thường bắt buộc phải chia li, mới để lại miếng ngọc bội làm vật chứng. Nhưng tại sao cha của Vũ Thường vẫn chưa xuất hiện. Còn một khả năng là cha của Vũ Thường đã chết. Đương nhiên không thể nói điều này cho nàng nghe được." Thấy Vũ Thương đau lòng như thế, Địch Thanh rút ra một chiếc khăn lụa màu xanh da trời đưa cho nàng lau nước mắt.

Dương Vũ Thường khóc một lúc, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều. Thấy chiếc khăn lụa đó chính là chiếc khăn nàng đã băng bó cho Địch Thanh khi hắn bị thương, liền hỏi:

- Hóa ra chàng vẫn giữ nó cơ ah?

Địch Thanh nói:

- Đây là vật nàng tặng, sao ta có thể vứt đi được?

Hắn rung đùi đắc ý nói:

Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư. (Mộc qua người tặng ném sang,

Quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người. ) Nàng tặng ta chiếc khăn lụa đó, ta trả lại bằng những con cua.

Dứt lời hắn ôm lấy Vũ Thường, khóe miệng nở một nụ cười.

Dương Vũ Thường đột nhiên bừng tỉnh, cười nói:

- Được thôi, chàng châm biếm ta là con cua, xem ta có dám đánh chàng thành cây mộc qua không?

Nói xong nàng nhẹ nhàng buông tay đám vào ngực hắn. Địch Thanh duỗi tay ra, nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay Vũ Thường khiến cho cả hai người gần nhau trong gang tấc, Địch Thanh cảm nhận được hơi thở của Dương Vũ Thường thì không kìm nén được ý loạn tình mê. Khuôn mặt Dương Vũ Thường đỏ ửng, mắt hơi hơi nhắm lại. Địch Thanh bạo gan, hôn lên má nàng, chỉ cảm thấy làn môi mình như đang hôn lên ngọc, làm cho tim hắn đập thình thịch. Dương Vũ Thường ừm một tiếng, rồi lại nép vào lòng Địch Thanh, tỏ vẻ thẹn thùng. Cả hai người tâm đầu ý hợp, chỉ mong giờ phút này kéo dài mãi mãi.

Một lúc lâu sau, Dương Vũ Thường cầm miếng ngọc bội đó đưa cho Địch Thanh, lẩm bẩm nói:

- Địch đại ca, nửa miếng ngọc bội này, chàng giữ lại đi. Cha ta tuy bỏ mẹ ta mà đi, nhưng ta biết, chàng vĩnh viễn không bao giờ xa rời ta. Chỉ mong chàng và ta mãi mãi không bị chia lìa.

Địch Thanh nắm chặt tay Dương Vũ, nói một cách kiên định:

- Được! Trên thế gian này, nàng và ta mãi mãi không rời xa nhau.

Dương Vũ Thường cảm thấy ấm áp, không còn mong muốn gì hơn nữa. Địch Thanh lại nhìn nửa miếng ngọc bội, thầm nhủ "cha của Vũ Thường rút cuộc là ai? Cho dù thế nào, nhất định ta cũng phải tìm được cha cho nàng, để không phụ tình cảm của nàng dành cho ta."

Rất nhiều việc nói nghe có vẻ dễ, nhưng làm mới khó. Thoáng cái đã tới cuối xuân, chim chóc bay lượn khắp nơi. Địch Thanh vì Dương Vũ Thường tìm cha nhưng vẫn chưa có đầu mối. Cũng may Dương Vũ Thường cũng thấu hiểu lòng người, chỉ khuyên Địch Thanh cứ thuận theo tự nhiên.

Người con gái si tình đó đã trao trọn trái tim của mình cho Địch Thanh, không cầu vinh hoa phú quý nơi hắn mà chỉ mong hắn luôn được bình an.

Mấy ngày nay, việc làm ăn của Dương Niệm Ân rất thuận lợi, khiến lão cảm thấy rất thoải mái, không những không ngăn cản việc Địch Thanh tới thăm Dương Vũ Thường, mà ngược lại còn hi vọng hắn sẽ tới thường xuyên. Dương Niệm Ân không biết nhiều đến bối cảnh của Địch Thanh, nhưng có thể nói khiến cho cả Hoàng đế cũng phải động lòng thì lão đối với Địch Thanh cũng hết sức hài lòng. Hơn nữa trước khi lâm chung Dương mẫu cũng muốn sau này Dương Niệm Ân sẽ không làm khó con gái mình. Trong lòng Dương Niệm Ân cũng biết Địch Thanh là người mà Dương Vũ Thường lựa chọn, mà hắn cũng có được vài phần bản lĩnh, nên cũng có thể nói là vẹn cả đôi đường.

Có một ngày, Địch Thanh vừa mới vào trong cung thì Diêm Văn Ứng đã tìm đến, lạnh lùng nói:

- Địch Thanh! Thánh thượng đang đợi ngươi.

Không biết vì sao, Địch Thanh luôn cảm thấy Diêm Văn Ứng có chút thái độ thù địch đối với mình. Lẽ nào trước đây do hắn nói não của gã bị ván cửa kẹp lại, mới khiến gã đâm ra thù hận? Nhưng nhìn đi nhìn lại, hắn vẫn cảm thấy đầu Diêm Văn Ứng bị cửa kẹp càng kinh khủng hơn rồi.

Khi đến trước mặt Triệu Trinh, không để cho hắn kịp thi lễ, Triệu Trinh đã nói:

- Miễn lễ! Địch Thanh! Gần đây có bao nhiêu người của bát đại cấm quân mới tham gia ban trực?

Địch Thanh tính toán, đáp:

- Có khoảng ba mươi hai người

Triệu Trinh lẩm bẩm nói:

- Cũng gần đủ rồi.

Ánh mắt của y vừa cổ quái, lại vừa như lo lắng.

Địch Thanh cảm thấy hơi run hỏi:

- Gần đủ rồi là thế nào ạ?

Triệu Trinh nói:

- Trẫm chuẩn bị cải trang vi hành, vì thế cần các ngươi hộ giá. Địch Thanh! Ngươi sẽ đi cùng ta chứ?

Địch Thanh hơi giật mình nói:

- Thánh thượng thân thể ngàn vàng, chỉ e muốn đi không phải là chuyện dễ dàng.

Triệu Trinh tươi cười lên tiếng có chút gì đó mỉa mai:

- Mọi việc đều đã có thái hậu, ta có đi hay không, có gì khác biệt đâu? Địch Thanh! Ngươi lệnh cho bọn họ chuẩn bị đi.

Lần đầu tiên Địch Thanh mới thấy Triệu Trinh dứt khoát như vậy. Hắn biết mình không thể ngăn được, đành phải đi thông báo cho một nhóm người. Triệu Trinh thấy Địch Thanh rời đi, đi đi lại lại trong cung một lúc lâu, thấy Diêm Văn Ứng còn đang đứng thẳng bên cạnh liền nhíu mày nói:

- Văn Ứng! Trẫm muốn tới lăng tẩm của tiên đế trước, ngươi có chủ kiến gì không?

Vẻ mặt Diêm Văn Ứng không giấu được sự đau khổ nói:

- Địch Thanh nói mặc dù không dễ nghe nhưng quả thực không hề sai. Thánh thượng thân thể ngàn vàng, sao có thể rời khỏi kinh thành một cách dễ dàng được? Thần chỉ e...thái hậu không cho phép.

Triệu Trinh tức giận nói:

- Thái hậu không cho phép? Thái hậu không cho phép. Trẫm đã từng này tuổi rồi mà phải nghe nhiều nhất chính là câu thái hậu không cho phép đó. Đầu óc ngươi chẳng lẽ đúng như Địch Thanh đã nói, bị cánh cửa kẹp vào đầu sao? Sao không vì trẫm mà nghĩ kế ra khỏi cung?

Sắc mặt Diêm Văn Ứng tái nhợt, vâng vâng dạ dạ không dám nói lời nào nữa. Gã theo Triệu Trinh đã nhiều năm rồi, nhưng lần đầu tiên mới thấy Triệu Trinh tức giận như thế. Đúng lúc đó, có cung nhân vội vàng đến tâu:

- Thánh thượng, Bát vương gia cầu kiến.

*****

Ánh mắt Triệu Trinh chợt sáng lên, hít một hơi rồi nói:

- Cho mời

Bát vương gia mặc triều phục đi vào. Trên đương đi, lão không hề chớp mắt. Khi đến trước mặt Triệu Trinh, Bát vương gia liền quỳ xuống thi lễ. Cho dù Bát vương gia là thúc phụ của Triệu Trinh thì khi nhìn thấy hoàng thượng cũng phải thi lễ. Triệu Trinh một tay đỡ Bát vương gia, ánh mắt chớp chớp nói:

- Bát hoàng thúc không cần đa lễ. Ngươi ở Vương phủ đã lâu, hôm nay vào cung có chuyện gì thế?

Bát vương gia khẽ giọng nói:

- Thần nghe nói thái hậu bị bệnh, bởi vậy vào cung để hỏi thăm. Đi ngang qua tẩm cung của thánh thượng, nghĩ cũng đã lâu chưa khấu kiến thánh thượng cảm thấy thật thất lễ nên vào đây cầu kiến.

Triệu Trinh có chút kinh ngạc

- Mẫu hậu bệnh rồi ư? Sao không có ai nói với ta?

Triệu Trinh quay đầu về phía Diêm Văn Ứng nói:

- Cả ngày hôm nay ngươi làm gì?

Diêm Văn Ứng sợ hãi nói:

- Thần cũng không biết. Không biết Bát vương gia biết được tin này từ đâu?

Bát vương gia khẽ nói:

- Là Thành quốc công đã nói với ta sáng nay.

Triệu Trinh trong mắt ánh lên tia lửa, thầm nghĩ "Con ruột như ta còn không bằng đứa con nuôi". Hóa ra năm đó Chân Tông không có con, đã đưa Triệu Doãn Thăng vào Đông cung, muốn là nhỡ sau này không có con, sẽ lập Triệu Doãn Thăng làm thái tử. Sau đó Triệu Trinh được sinh ra, vì vậy mà sau vài năm, Triệu Doãn Thăng liền bị đưa ra khỏi Đông cung. Nhưng Lưu thái hậu nuôi dưỡng Triệu Doãn Thăng mấy năm, cực kì yêu thương, vì vậy mà liên tiếp đề bạt gã, ngược lại xa cách con ruột của mình là Triệu Trinh.

Mỗi lần Triệu Trinh nghĩ tới chuyện này, trong lòng đều không cảm thấy tự nhiên. Nghe nói Lưu thái hậu bị bệnh, cuối cùng Triệu Trinh cũng lộ ra sự quan tâm, thở dài nói:

- Hoàng thúc! Trẫm và ngươi cùng đi vấn an thái hậu đi.

Bát vương gia gật đầu nói:

- Thế là tốt nhất.

Hai người cùng đi tới Trường Xuân cung. Khi tới trước cửa cung, Triệu Trinh đột nhiên hỏi:

- Hoàng thúc! Thái hậu mắc bệnh gì vậy?

Bát vương gia nói:

- Nghe Thành quốc công nói, Tối qua thái hậu gặp ác mộng, sau khi tỉnh dậy sáng sớm nay cảm thấy không được khỏe.

Triệu Trinh lại hỏi:

- Thái hậu mơ thấy gì?

Bát vương gia im lặng một lát mới nói:

- Thần không dám hỏi.

Mặc dù tính tình của lão còn điên hơn những kẻ điên, nhưng lập tức lấy lại được bình tĩnh. Vào những thời điểm như thế này cần phải hết sức cẩn thận không thể lơ đễnh được.

Triệu Trinh làm như vô tình hỏi tiếp:

- Tại sao Thành Quốc Công lại tới tìm Bát vương gia?

Bát vương gia do dự một lúc

- Gã cũng tới để hỏi thăm bệnh tình của thần.

Triệu Trinh ồ lên một tiếng, thấy đại thái giám La Sùng Huân nghênh tiếp, liền căn dặn:

- Trẫm nghe nói thái hậu có việc gì đó, đưa ta vào vấn an thái hậu.

La Sùng Huân không dám chậm trễ, lập tức dẫn Triệu Trinh, Bát vương gia đi vào trong. Đợi tới khi vào tẩm cung của thái hậu, thì chỉ thấy thái hậu đang nằm mê man trên giường, còn Thành Quốc Công Triệu Doãn Thăng đang đứng trước giường.

Triệu Doãn Thăng thấy Triệu Trinh đến liền vội vàng đến thi lễ, Triệu Trinh cũng không để ý tới, lập tức đến thẳng giường của thái hậu, quỳ xuống nói:

- Trinh nhi nghe nói mẫu hậu có chuyện nên đến hỏi thăm.

Nói xong, gã liền quay đầu quát La Sùng Quân:

- Sao không mời thái y đến xem bệnh cho thái hậu?

La Sùng Huân chưa kịp trả lời, Lưu thái hậu đã khẽ giọng nói:

- Ta chỉ không khỏe một chút thôi, không cần thái y đến đâu. Trinh Nhi! Chỉ là chút chuyện nhỏ nên không muốn ảnh hưởng tới con. Không ngờ con vẫn biết.

Triệu Trinh vội la lên:

- Mẫu hậu bị ốm sao lại nói là chuyện nhỏ được.

Lưu thái hậu ngắt lời nói:

- Tối qua ta nằm mơ...

Triệu Trinh kinh ngạc nói:

- Không biết mẫu hậu mơ gì vậy?

Giọng nói Lưu thái hậu có chút hoảng hốt

- Ta nằm mơ gặp tiên đế. Người đứng trước mặt ta nhưng chỉ nhìn. Sau đó, người muốn nói gì đó, nhưng ta nghe không rõ. Không biết người muốn nói gì nữa?

Triệu Doãn Thăng nói

- Ngày nghĩ làm sao, đêm chiêm bao là vậy. Thái hậu vì quá thương nhớ tiên đế, nên mới mơ về người thôi.

Trong mắt Triệu Trinh ánh lên chút kì quái, đột nhiên hỏi:

- Mẫu hậu! Thực ra mấy ngày nay hài nhi cũng mơ một giấc mơ kì lạ...

Lưu thái hậu run giọng nói:

- Ngươi mơ gì?

Triệu Trinh chậm rãi nói:

- Hài nhi mơ thấy tứ phía đều là một màu đen tối, tự dưng có một tia sáng xuyên qua bóng đêm. Trong tia sáng đó có tiên đế đang đứng. Có điều cảnh tượng hết sức huyền ảo không rõ lắm rồi sau đó con bị đánh thức nên không biết là có chuyện gì không.

Lưu thái hậu yên lặng một hồi lâu, mới khẽ giọng nói:

- Không có điều gì khác sao?

Triệu Trinh liếc Bát vương gia một cái, khẽ giọng nói:

- Hài nhi chỉ thấy cảnh tượng mơ hồ, gần đó dường như có một ngọn núi...

- Có ngọn núi ư?

-

Lưu thái hậu La Mạn Hậu bỗng nhiên ngồi dậy, thất thanh:

- Là ngọn núi gì?

Giọng nói của bà có chút kinh hãi.

Triệu Trinh vội hỏi:

- Mẫu hậu, người sao vậy?

Lưu thái hậu im lặng một hồi lâu

- Không có gì! Trinh Nhi, ngươi nói tiếp đi.

Triệu Trinh lo lắng nói:

- Mẫu hậu! Hài nhi không dám nói, người nghỉ đi ạ.

- Ta bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói đi.

Giọng nói của Lưu thái hậu có phần tức giận.

Tất cả mọi người đều kinh sợ. Lưu thái hậu buông rèm nhiếp chính trong nhiều năm, nên bản thân có một sự uy nghiêm. Hơn nữa suy nghĩ của bà rất khó có thể nắm bắt được, nhưng rất ít khi tức giận thế này. Trong ánh mắt của Thành Quốc Công có chút gì đó kì lạ, nhưng khi thấy Triệu Trinh nhìn sang, gã liền cúi đầu.

Triệu Trinh giật mình nói:

- Con cũng không biết là ngọn núi nào, chỉ nhớ hình như là bị thiêu đốt, không có đến một ngọn cỏ nào cả. Đá trên núi, dường như đều bị hòa tan. Đúng rồi, tiên đế nhìn vào con, hình như cũng muốn nói gì đó. Nhưng hài nhi bị đánh thức, nên không nghe được những lời nhắc nhở của tiên đế.

Nói xong nét mặt của gã trở nên buồn rầu.

Bầu không khí trong cung trở nên yên lặng. Triệu Trinh kể lại một cách sinh động như thật, khiến cho trong cung vốn ấm áp, nhưng không biết vì sao lại có chút khí lạnh tràn vào.

Tiếng hít thở của Lưu thái hậu dường như càng lúc càng thêm to. Triệu Doãn Thăng, bát vương gia cũng nín thở không dám nói điều gì. Một lúc lâu sau, Lưu thái hậu mới khẽ giọng nói:

- Doãn Thăng! Theo ngươi thấy giấc mơ của Hoàng thượng là có ý gì?

Triệu Doãn Thăng nơm nớp lo sợ nói:

- Thần không biết được. Thần nghe nói có một người được gọi là Thiệu Ung ẩn sĩ, lí giải những giấc mơ rất giỏi. Nếu có cơ hội, thần sẽ mời ông ta tới giải mộng.

Sắc mặt gã xám xịt. Xem ra sau khi phát hiện ra sự khác thường của thái hậu liền không dám giải thích một cách tùy tiện.

*****

Lưu thái hậu lại hỏi:-

- Vinh vương! Ngươi thấy giấc mộng của hoàng thượng thế nào?

Vinh vương chính là Bát vương gia, nghe vậy nói:

- Thái hậu! Thần chỉ biết nằm mơ, chứ không biết giải mộng.

Lưu thái hậu thở dài nói:

- Trinh nhi! Đối với bối cảnh trong mơ ngươi có suy nghĩ gì không?

Sắc mặt của Triệu Trinh cuối cùng cũng trở lại bình thường, chau mày nói:

- Cảnh trong mộng không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng có chút dấu hiệu. Hài nhi và mẫu hậu cùng mơ thấy giấc mộng về tiên đế, chắc tiên đế cũng đang nghĩ về chúng ta. Mẫu hậu vì mơ mà nhiễm bệnh khiến hài nhi hết sức lo lắng. Hài nhi muốn thay mẫu hậu tới bái tế lăng tẩm của tiên đế, nói không chừng tiên đế sẽ thích....

- Ngươi muốn đi lăng Vĩnh Định?

Lưu thái hậu chậm rãi nói

Triệu Trinh thấp giọng nói:

- Hài nhi cũng muốn tới bái tế tiên đế.

Nói xong, Triệu Trinh liếc nhìn Triệu Doãn Thăng một cái. Sắc mặt Triệu Doãn Thăng hơi biển đổi, do dự một lúc, nói:

- Hoàng thượng có tấm lòng hiếu thuận cho nên ý kiến này xem ra cũng được. Lẽ nào ...đúng là tiên đế linh thiêng về đây báo mộng sao?

Lưu thái hậu ở phía sau màn yên lặng hồi lâu thở dài nói:

- Ngươi tình nguyện đi, thì đi đi. Ta mệt rồi, các ngươi lui cả đi.

Ánh mắt của Triệu Trinh không giấu được niềm vui, cùng mọi người lui ra. Lưu thái hậu yên lặng ngồi trên giường. Sau thời gian uống một chén trà, có một người yên lặng đi tới. Lưu thái hậu cũng không kinh ngạc mà hỏi:

- Diêm Văn Ứng! Gần đây thánh thượng luôn có ý định xuất cung sao?

Diêm Văn Ứng gật đầu nói:

- Đúng ạ! Gần đây tinh thần thánh thượng bất an, nhìn như lúc nào cũng gặp ác mộng vậy.

- Sao nó lại muốn xuất cung đến như vậy?

Vì sao nhất định phải đi lăng Vĩnh Định?

Lưu thái hậu hỏi

Một lúc lâu sau Diêm Văn Ứng mới nói:

- Thần không biết ạ. Gần đây không phải chuyện gì Thánh thượng cũng nói với thần.

Lưu thái hậu từ từ nói:

- Diêm Văn Ứng! Ta đối với ngươi thế nào?

Diêm Văn Ứng quỳ xuống nói:

- Thái hậu đối với thần ân trọng như núi. Cho dù thần có tan xương nát thịt cũng không thể báo đáp.

Lưu thái hậu khẽ giọng nói:

- Ta cho ngươi chăm sóc Hoàng thượng, ngươi làm rất tốt. Lần này hoàng thượng đi lăng Vĩnh Định, ngươi cũng nên đi theo. Nếu Hoàng thượng có bất cứ hành động gì thì ngươi biết phải làm gì rồi đó.

Diêm Văn Ứng nói:

- Thần nhất định sẽ bẩm báo với thái hậu

Lưu thái hậu gật gật đầu nói:

- Tốt! Ngươi lui đi. Sau này, ta sẽ không bạc đãi ngươi.

Bỗng dưng nghĩ tới một chuyện, thái hậu lại hỏi:

- Gần đây, Thánh thượng tuyển một đám người đến trực ban, là có ý gì?

Diêm Văn Ứng chần chừ nói:

- Thánh thượng muốn xuất cung, nhưng lại sợ xảy ra chuyện, nên mới đưa một ít cấm quân bảo vệ bên mình. Thánh thượng cũng biết, những người trước võ công không thực sự giỏi. Bởi vậy thánh thượng mới điều động người từ Bát đại cấm quân đến.

Lưu thái hậu thản nhiên nói:

- Bây giờ nó cũng đã cẩn thận hơn nhiều rồi. Nếu nó cẩn thận như thế, sao có thể đi cùng với ngươi tới những nơi ong bướm được? Ta còn cho rằng nó đề bạt nhân thủ là muốn tự làm chủ trong cung cơ.

Diêm Văn Ứng không dám nhiều lời. Câu nói cuối cùng của Lưu thái hậu có hàm ý thâm sâu nên gã cũng không dám xen vào.

Lưu thái hậu trầm ngâm một lát mới nói:

- Được rồi! Ngươi lui đi. Nhớ làm việc phải cẩn thận.

Nhìn Diêm Văn Ứng lui ra, Lưu thái hậu lẩm bẩm nói:

- Núi? Núi bị thiêu đốt? không có đất? Sao có thể thế được?

Âm thanh của bà có chút run run, dường như đang nghi hoặc hay sợ hãi điều gì đó.

Bà buông rèm nhiếp chính, có thể nói là người phụ nữ quyền lực nhất trong thiên hạ. Vậy thì bà còn sợ điều gì?

***

Sau khi Bát vương gia rời khỏi Trường Xuân cung, thấy Triệu Trinh tâm trạng nặng nề nên cáo từ trước. Thần sắc Triệu Trinh có vẻ khác khác nên cũng không nói nhiều. Bát vương gia ra khỏi hoàng cung, lập tức lên ngựa đi thẳng về Vương phủ.

Xe ngựa cứ từ từ mà đi, bởi Bát vương gia cũng không vội. Không ai để ý tới Bát vương gia, rất nhiều người đều biết, Bát vương gia là người nửa điên, khi không lên cơn bệnh có thể tặng cho ngươi một bảo đao, nhưng khi lên cơn bệnh có thể lấy bảo đao đã tặng ngươi để đâm ngươi. Bát vương gia có bệnh, chém ngươi thì cũng không được tính là có tội, vì thế mọi người đối với ông ta là trốn được thì trốn, có thể không động chạm, thì quyết không rây.

Cũng may, Bát vương gia cũng rất ít khi gây chuyện với người khác. Ông xuống xe ngựa, quay lại phủ đệ, trên đường rất yên tĩnh, trong phòng khách của ông, có một bức bình phong thật lớn, phía trên mực màu đậm, vẽ một bức tranh rối rắm. Đó là bức vẽ của Bát vương gia, tất cả mọi người không ai hiểu ông vẽ gì. Nhưng đó là phòng khách của Bát vương gia, cho dù ông ta vẽ một đống phân bò, mọi người tới cũng chỉ có thể ngắm nhìn mà thôi.

Trong phòng khách không có người, chỉ có bức bình phong, Bát vương gia đang tự mình pha trà, rót trà sau đó uống một ngụm. Cử chỉ của ông không hề giống một người điên, bởi vậy rất khó khiến người khác tin là người điên ở trước Trúc Ca lầu lúc trướcchính là ông ta. Nhưng nếu không phải là người điên, đường đường là một vương gia, đến việc pha trà sao phải tự mình làm?

- Triệu Trinh đã tin người rồi?

Một âm thanh đột ngột vang lên. Trong phòng khách trống trải đột nhiên có một âm thanh từ bên ngoài vọng vào.

Bát vương gia tay không hề run, vẫn chầm chậm nhấp một ngụm trà.

- Bây giờ hắn gần như không tin một ai.

Ông chỉ nhìn bức bình phong, cứ như bức tranh đó là đan thanh diệu thủ. Giọng nói từ sau bức bình phong đó vọng ra, hóa ra sau bức bình phong đó có người.

- Nhưng sao nó có thể tin được ông?

Âm thanh đó có chút mềm mỏng, có chút khiêm tốn, lại có chút châm biếm.

Bát vương gia thở dài nói:

- Hắn vẫn nghĩ, nếu ta đến Khai Phong phủ cứu Địch Thanh, thì cũng nên đứng cùng một phe với hắn, hắn vẫn còn trẻ mà.

Người đó cười nói:

- Đúng, hắn vẫn còn trẻ, chưa hiểu gì, hắn không có ai để tin tưởng, vì thế hi vọng có thể lôi kéo ngươi. Ta biết, chỉ cần ngươi và hắn nói thái hậu bệnh, nói thái hậu kinh mộng, nhất định hắn sẽ bịa nên một câu chuyện rất hay. Nhưng ta cũng thật không ngờ câu chuyện hắn bịa ra lại tuyệt sắc đến vậy khiến Thái hậu cuối cùng cũng tin.

Nói đến đây, ngữ khí của người đó có phần khó hiểu, lẩm bẩm nói:

- Ngọn núi bị thiêu đốt, đến ngọn cỏ cũng không mọc được, hòa tan cả đá...những lời bịa đặt này rốt cuộc có hàm ý gì? Tại sao khi Thái hậu nghe được, lại có bộ dạng sợ hãi đến thế? Có đúng là Triệu Trinh mơ thật hay không, hay chỉ là bịa đặt?

Ban đầu khi Triệu Trinh nói về giấc mơ, người đứng bên đầu giường Thái hậu chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng người đứng đằng sau bức bình phong lại như ở một cảnh giới kì lạ.

Bát vương gia lắc lắc đầu:

- Ta chỉ biết nằm mơ, không biết lí giải giấc mơ.

Người đó thở dài nói:

- Cho dù thế nào, Triệu Trinh cũng đã chuẩn bị ra khỏi kinh thành, hắn không ra khỏi Biện Kinh, không ai làm gì được hắn, nhưng hắn đã rời khỏi Biện Kinh, sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa.

Trong giọng nói của người đó có ý oán hận. Yên tĩnh một lúc, người đó lẩm bẩm nói:

- Giấc mộng đó rốt cuộc có ý gì, ta cũng không muốn tìm hiểu kĩ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-119)


<