← Hồi 280 | Hồi 282 → |
Ngoài thành Huỳnh Dương, trên đồi cao tinh kỳ phấp phới.
Đổng Phi cưỡi Sư Tông Thú, Hàn Đức Mạnh Thản đứng trang nghiêm ở phía sau y, Thiết giáp Cự Ma Sĩ yên lặng như núi, ghìm ngựa lại không hề nhúc nhích.
Trần Đáo đã qua tuổi 40, cũng không thấy phong thái năm đó.
Hắn ghìm ngựa ở bên cạnh Đổng Phi, nhỏ nhẹ nói:
- Một ngọn lửa này thoạt nhìn hỏa hậu cũng đã đủ. Chủ công, có phải có thể công kích hay không?
Đổng Phi không trả lời.
Tháng bảy y lấy kế kim thiền thoát xác bí mật từ Trường An đến Lạc Dương, liền bắt đầu bắt tay vào an bài. Tào Tháo Viên Thiệu, Lưu Bị Lưu Biểu, thậm chí Giang Đông Tôn Bá Phù nhìn như bình tĩnh, trên thực tế ẩn tàng sát khí, nhất cử nhất động của mọi người đều bị y nhìn trong mắt.
Quả nhiên Lưu Biểu không tiếp thu hảo ý của hắn.
Khoái Việt nói ra ba kế sách, cũng là ba lối ra Đổng Phi cho Lưu Biểu. Đáng tiếc, Lưu Biểu lại không biết quý trọng, liên thủ với Lưu Bị.
Kết quả này Đổng Phi đã sớm đoán được.
Nhưng khi biết kết quả thực sự, Đổng Phi vẫn cảm thấy có chút thất lạc. Đối thủ ngày xưa hay bằng hữu cũng vậy, từng người ngã xuống, người còn sống hiện giờ trong mắt Đổng Phi cũng chỉ đang kéo dài hơi tàn, không kéo được thời gian quá dài.
Lưu Biểu...
Ài, không quản nói thế nào, thái độ của Đổng gia coi như không tệ. Chí ít vào lúc Đổng Phi trắc trở nhất không bỏ đá xuống giếng. Đương nhiên Kinh Châu cách Quan Trung qua Tây Xuyên và Dự Châu, hắn muốn bỏ đá xuống giếng cũng không có cách nào. Cũng mặc kệ nói thế nào, người này cũng không tệ lắm.
Chỉ là ngươi đã làm ra quyết định, thế thì chờ bị ta tiêu diệt đi!
Quan Trung, hiện giờ binh hùng tướng mạnh, chiến tướng như mây. Vì xuất kích lần này, Đổng Phi và Giả Hủ đã ngủ đông tròn bốn năm, chỉ muốn nhất chiến công thành. Triệu tập trăm vạn đại quân (đây chính là trăm vạn đại quân thực thực tại tại mà không phải gạt xưng trăm vạn), từ Quan Trung, kinh nam, Tịnh Châu, U Châu. Hà Đông, thậm chí từ trên biển, sau khi Đổng Phi ra lệnh một tiếng đều bắt đầu hành động.
Có lẽ đây sẽ là thời khắc huy hoàng nhất của cả đời ta.
Đổng Phi ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm được ánh lửa chiếu đỏ rực, y đột nhiên cười nói:
- Dương Văn Thúc làm không tệ, nên giành công đầu.
Dương Văn Thúc chính là Dương Duy.
Từ sau khi Chung Dao chết, tình cảnh của Dương Duy tại Hứa Xương rất gian nan, mật thám của Ám Bộ tại Hứa Xương liền lén lút liên hệ với Dương Duy. Về phần muốn Dương Duy làm chuyện gì? Đổng Phi không nghĩ kỹ, Giả Hủ cũng không xác định. Chỉ là một viên ám tử, tại then chốt mới sử dụng.
Dương Duy vốn chính là người Tây Lương, còn là đồng hương với Đổng Phi, lại đã từng là bộ hạ của Ngưu Phụ.
Đổng Phi đích thân viết cho Dương Duy một phong thơ, ngụ ý là nói: Thân bất thân, cố hương nhân. Chúng ta đều là người Tây Lương, vì sao phải tự giết lẫn nhau? Khi cha ta chết, ta không có năng lực chu toàn cho hương thân, nhưng hiện tại ta có năng lực. Hy vọng ngươi có thể giúp ta.
Đừng coi thường tình nghĩa thôn đảng này.
Cổ nhân cực kỳ coi trọng điều này. Lý Túc chiêu hàng Lữ Bố, có tình đồng hương; Tào Tháo trọng dụng Hạ Hầu, không chỉ là lưỡng tộc quan hệ mật thiết, càng quan trọng họ đều là người huyện Tiêu. Còn có rất nhiều ví dụ của phương diện này đủ để nói rõ.
Sau khi Dương Duy nhận được thư của Đổng Phi vô cùng cảm động.
Vừa may lúc đó tình huống của hắn cũng không tốt, thậm chí ngay cả nuôi sống gia nhân cũng có chút trắc trở. Nếu không có Đổng Phi tiếp tế, sợ đã chết đói hết rồi.
Sau đó Lỗ Túc bắt đầu dùng Dương Duy, cũng là dùng một nửa, phòng bị một nửa.
Trắc trở như thế, Dương Duy đi tới ngày hôm nay. Với Lỗ Túc, hắn rất cảm kích, nhưng cám dỗ mà Đổng Phi cho hắn lại càng tâm động hơn.
Sau khi chiếm lĩnh Huỳnh Dương, Dương Duy nhanh chóng hội hợp với nhân mã của Trần Đáo.
Thần không biết quỷ không hay trong một đêm thanh trừ toàn bộ những người không thuộc về hắn, sau đó giao Huỳnh Dương cho Trần Đáo, nhanh chóng chạy tới Tân Trịnh. Gạt mở Tân Trịnh, giống như nữ nhân bị cởi hết quần áo không còn chút che lấp nào. Về phần Lưu Tích? Có tính là gì?
Trần Đáo cười hì hì:
- Chủ công an bài quân cờ lâu như vậy, rốt cuộc đã có được tác dụng.
Hiện giờ rất nhiều người gọi Đổng Phi là Lương Vương, nhưng các cựu thần tử như Trần Đáo vẫn còn gọi y là chủ công. Xưng hô này Đổng Phi nghe cũng đặc biệt thân thiết, y híp mắt lại:
- Ta chỉ muốn sau trận chiến này, thiên hạ từ nay về sau thái bình, bách tính an khang.
Chuyển đề tài, Đổng Phi nói:
- Tình huống bên Hàn Quỳnh thế nào?
- Chủ công yên tâm đi, hôm qua Trọng Nghiệp gởi thư, Hàn Quỳnh đã trảm Cao Cán, nhượng lại Toan Táo Phong Khâu. Còn hắn thì nóng ruột lập công, suất lĩnh nhân mã bản bộ xuất kích, chắc hẳn hiện tại đã đến huyện Bạc. Trọng Nghiệp nói, hiện giờ Hàn Cử Tử hùng tâm bừng bừng, muốn lập đại công.
- Rất tốt!
Đổng Phi gật đầu:
- Nếu không có Viên Thiệu tại Ký Châu bức bách quá đáng, chắc hẳn cũng sẽ không rơi xuống kết quả ngày hôm nay. Truyền mệnh lệnh của ta, Thành Lễ tiếp nhận Phong Khâu, Bộ Chất chiếm lĩnh Toan Táo. Lại mệnh Lữ Mông dẫn Nguyên Nhung quân từ Hồng Câu thủy vòng qua Úy Thị. Cần phải trong năm ngày chiếm Trường Bình cho ta...
- Mạt tướng tuân mệnh!
Đổng Phi tuy nói giọng điệu rất hờ hững, nhưng Trần Đáo lại nghe ra trong giọng nói đó chứa chiến ý nồng đậm.
- Thúc Chí, ngươi suất lĩnh Đạp Bạch bản bộ, lập tức xuất chinh Trần Lưu. Trong mười ngày ta muốn Trần Lưu rơi vào tay chúng ta, sau đó cùng Hàn Quỳnh Văn Sính từ từ tiến tới, dành cho Tào quân đủ áp lực. Ta dự tính, qua 20 ngày nữa, các phương sẽ truyền đến tin chiến thắng.
Trần Đáo nghiêm trang, ở trên ngựa chắp tay hành lễ:
- Mạt tướng lập tức xuất phát!
Dưới chân núi, Gia Cát Cẩn phi ngựa tới và dừng lại trước mặt Đổng Phi. Lần này xuất chinh kinh triệu đã điều động gần 20 vạn nhân mã. Trong đó có tám vạn Đạp Bạch quân, cùng Gia Cát Cẩn 12 vạn truân điền quân dưới trướng Gia Cát Cẩn.
Gia Cát Cẩn ở trên ngựa nói:
- Chủ công, Huỳnh Dương Tào quân đã rút qua đây rồi...
- Truyền quân lệnh của ta, tam quân chuẩn bị chiến!
Tiếng kèn dồn vang, theo một tiếng ra lệnh của Đổng Phi, vang vọng trong trời đêm. Quan truyền lệnh chạy như bay giữa quân trận, từng cây Quyết trương nỗ kéo căng, lợi tiễn lên dây. Đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng vùng hoang vu này giống như ban ngày. Xa xa, Tào quân càng đi càng gần.
******
Hứa Chử che chở Lỗ Túc, từ trong biển lửa mở ra một đường máu.
Dọc theo đường đi, Hứa Chử đã trảm bốn năm Đổng tướng, lúc này toàn thân đẫm máu, hình dung đặc biệt dữ tợn.
Hội tụ khoảng chừng mấy nghìn người, Hứa Chử và Lỗ Túc bỏ chạy về hướng Trần Lưu. Mặc dù biết nhất định sẽ có quân Quan Trung chặn đường, thế nhưng...
Từ xa nhìn lại, quân Quan Trung đông nghịt, khoảng 5-6 vạn người.
Đại kỳ trên đồi cao bay phấp phơ trong gió núi. Một bên viết [ [Hán thừa tướng Lương Vương], một bên là [Tam quân đại đô đốc], ở chính giữa viết một chữ "Đổng" to như cái đấu, viền vàng chỉ bạc, mặt gấm đen, dưới ánh lửa càng đặc biệt bắt mắt.
Hứa Chử ghìm ngựa, nhịn không được hít một hơi lạnh.
Lỗ Túc cũng thầm cười khổ: thật đúng là để mắt tới bọn ta, vốn tưởng rằng là một đàn lang, nhưng không nghĩ đến lại gặp một đàn mãnh hổ.
Mà đầu lĩnh đó còn là một con hổ vương!
- Tử Kính, xem ra...
Hứa Chử hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Có lẽ qua đêm nay, ngươi ta sẽ không thể thấy được mặt trời mọc nữa rồi.
Lỗ Túc lại nói:
- Trọng Khang, là ta hại ngươi, là ta hại ngươi!
- Bây giờ còn nói những lời này làm gì? Chỉ trách Đổng lão hổ quá giảo hoạt. Ngươi cứ theo sau, ta cùng với lão hổ kia có lời muốn nói.
Lỗ Túc gật đầu, thu nạp nhân mã bày trận thế.
Hứa Chử nhất mã đương tiên đi trới trước trận, hét lớn tiếng:
- Hổ Si ở đây, Đổng Phi có dám cùng ta đánh một trận?
Lỗ Túc giật mình, thầm nghĩ: ta còn tưởng rằng ngươi muốn làm gì? Sao lại chạy ra, chính là vì tìm Đổng Phi kia khiêu chiến sao?
Không sai, chính là muốn khiêu chiến!
Đổng Phi hùng cứ danh hiệu thiên hạ đệ nhất, đến nay đã 20 năm.
Trong thời gian này chỉ có Ôn Hầu Lữ Bố có thể chống lại Đổng Phi, các võ tướng còn lại dưới uy danh của Đổng Phi áp chế cuộc sống thực sự là rất khổ cực.
Bao gồm Hứa Chử cũng như vậy.
15 năm trước cùng Đổng Phi đánh một trận, nên được danh hiệu Hổ Si. Nhưng bốn đánh một, lại bị người ta đánh cho chạy trối chết. Đối với Hứa Chử mà nói, tuyệt đối là một việc đáng xấu hổ. Cho tới nay, Hứa Chử hy vọng nhất chính là có thể đường đường chính chính quyết đấu với Đổng Phi một lần. Giống như quyết đấu giữa nam nhân, một đấu một, cho dù là chết trận trên chiến trường, Hứa Chử cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối gì.
Đáng tiếc, trận chiến này đã làm cho Hứa Chử đợi 15 năm.
Quân trận của quân Quan Trung tách ra, Đổng Phi giục ngựa từ trên núi lao xuống, tại trước trận phi ngựa xoay quanh, song chùy va vào nhau trên không trung keng một cái.
Lần này giống như hoàng chung đại lữ, vang vọng không dứt.
Khí thế mạnh mẽ Hứa Chử tạo ra đó bị Đổng Phi áp chế sạch sẽ.
- Đổng mỗ ngay ở đây, muốn giết ta, phóng ngựa qua đây!
Hứa Chử thấy thân hình to lớn của Đổng Phi mà toàn thân run lên. Tuy nhiên hắn không phải cảm thấy sợ, mà là có một loại hưng phấn chưa bao giờ từng có. 15 năm, vì đợi trận chiến này mà hết 15 năm thời gian. Có thể đánh với bạo hổ một trận, cuộc đời này không còn gì tiếc nuối.
Tay cầm chặt đại đao, thúc mạnh ngựa, Hứa Chử rống lên:
- Để mạng lại!
Mã là hảo mã, đao là hảo đao...
Hứa Chử nhân mã hợp nhất, giống như tia chớp lao tới Đổng Phi. Nhị mã đối mặt, Hứa Chử hạ đại đao xuống.
Đổng Phi lại không chút hoang mang, một tay vòng chùy, khẽ đập ra ngoài.
Một chiêu nhìn như cực kỳ nhẹ này lại mang theo tiếng gió. Như chậm thực nhanh, keng một tiếng, đại đao cũa Hứa Chử bị đánh bật ra ngoài.
Nhị mã đan xen, mỗi bên thúc ngựa.
Hứa Chử một tay kéo đao, tay kia lại đặt ở phía sau lưng. Hổ khẩu đã nứt, trên tay máu tươi nhễ nhại. Hít sâu một hơi, lau sạch máu trên chiến bào, Hứa Chử mắt hổ trợn tròn, hét lớn tiếng:
- Đổng Tây Bình, làm lại!
Đại đao buông xuống đất, chạy theo chiến mã, tóe ra ánh lửa.
Vào lúc giao phong với Đổng Phi, Hứa Chử giẫm hai chân lên bàn đạp đứng dậy, thuận thế một tay vòng đao lên, lại bổ vù xuống.
Đổng Phi vận chùy chống đỡ, nhưng không nói bất cứ lời nào.
Đã đến bước này, sao y lại không nhìn ra tâm tư của Hứa Chử.
Người này chỉ muốn thống khoái đánh một trận, thi triển ra sở học cả đời của hắn. Thật ra trong lòng đã sớm tồn tại tử niệm.
Đổng Phi minh bạch, Hứa Chử tuyệt đối sẽ không đầu hàng.
Thật giống như Điển Vi dưới tình huống này cũng sẽ tử chiến vậy. Tình huống bất đồng, nhưng đạo lý tương thông.
Cũng được, để ta lĩnh giáo xem vị Hổ Si danh dương thiên hạ này rốt cuộc có vũ dũng thế nào. Song chùy vung ra chiến với Hứa Chử. Sau hơn mười hiệp, Đổng Phi đột nhiên nhìn thấy một sơ hở của Hứa Chử, khi nhị mã đối mặt đứng thẳng người dậy, song chùy vung ra, hét lớn tiếng:
- Liên Sơn chùy!
Một chùy nện lên cán đao, đệ nhị chùy liền theo sau đó.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, chỉ nghe âm thanh keng keng liên tục, sau khi nhị mã đan xen, Đổng Phi ghìm lại chiến mã.
Xa xa, Hứa Chử đã đánh rơi đại đao trên mặt đất, thân thể to lớn vẫn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, sau khi trở về bản trận mới gục đầu xuống chiến mã.
Liên sơn thập lục chùy, Đổng Phi đã đánh chết tươi Hứa Chử.
Lỗ Túc hét lên bi thiết, nước mắt đã không biết phấn đấu chảy xuống...
- Tử Kính, giờ khắc này còn không đầu hàng, còn đợi đến khi nào?
Đổng Phi cũng về tới chính giữa bản trận, thanh âm lạnh lùng vang vọng giữa trời đêm.
Lỗ Túc hít sâu một hơi, mắt trợn tròn lớn tiếng nói:
- Đổng Tây Bình, Tào công ơn tri ngộ với ta. Lỗ Túc tuy không phải thiện nhân, cũng biết đạo lý trung thần không thờ hai chủ. Hôm nay ta sai một nước cờ, rơi vào bẫy của ngươi. Nhưng muốn ta đầu hàng, tuyệt đối không có khả năng.
Bảo kiếm keng ra khỏi vỏ, Lỗ Túc ở trên ngựa lớn tiếng quát:
- Binh sĩ tam quân, theo ta xuất kích!
Trong tiếng quát, Lỗ Túc nhất mã đương tiên đánh tới quân trận của Đổng Phi. Trước có Hứa Chử, sau có Lỗ Túc, trong Tào quân cũng không thiếu nam nhi nhiệt huyết. Nghe được Lỗ Túc la lên, liền giơ lên đao thương, theo Lỗ Túc phát động công kích cuối cùng về phía Đổng Phi.
Đổng Phi ở trên ngựa kinh ngạc nhìn Tào quân càng lúc càng gần, thở dài một tiếng.
- Đều là hảo nam nhi!
Đổng Phi khẽ nói:
- Nhưng, đáng tiếc rồi!
500 bước, 400 bước...
Gia Cát Cẩn dưới đại kỳ ánh mắt lạnh đi, huy vũ lệnh kỳ, lớn tiếng quát:
- Bắn cung!
Trong sát na, một đợt châu chấu theo tiếng vù vang lên, rời dây cung bay lên, che khuất cả ánh sáng...
*****
Tào Tháo tuyệt đối không nghĩ đến phản ứng của Đổng Phi sẽ nhanh như vậy.
Đương nhiên hắn cũng không ngờ Lưu Bị và Lưu Biểu lại thực sự liên thủ, khiến cho phòng tuyến Lâm Toánh thoáng cái tan vỡ, Hứa Xương báo nguy.
Tào Nhân đã chết...
Hứa Chử và Lỗ Túc cũng đã chết!
Việc làm hắn nhất giật mình không gi hơn Hàn Quỳnh vốn thuộc Viên Thiệu lại lâm trận phản chiến, ngoài dự đoán mọi người đầu hàng Đổng Phi.
Hoà đàm với Viên Thiệu cũng không phải bản ý của Tào Tháo.
Nếu như không phải tình hình nguy cấp, hắn nhất định sẽ thừa thắng xông lên, triệt để tiêu diệt Viên Thiệu. Nhưng tình huống không theo người. Thế lực của Đổng Phi càng lúc càng lớn, Tào Tháo quả thật cần phải có một lực lượng như Viên Thiệu để kiềm chế một bộ phận của Đổng Phi. Đồng thời Tào Tháo cũng rất rõ ràng, cho dù hắn đánh thắng trận Đại Dã Trạch, muốn tiêu hóa lực lượng của Viên Thiệu không mấy năm thì làm không được.
Cho nên, hắn muốn hoà đàm với Viên Thiệu.
Từ mặt khác mà nói, cũng là vì giảm bớt áp lực của phía tây, khiến cho thông lộ giữa Trần Lưu và Toánh Xuyên bảo trì thông suốt, có thể nhanh chóng điều quân trở về Toánh Xuyên. Nhưng không ngờ, hắn vừa mới bắt đầu triển khai đàm phán với Viên Thiệu thì Tây lộ quân của Viên Thiệu đã thoát ly khỏi khống chế của Viên Thiệu.
Vậy còn cần thiết phải nói chuyện sao?
Tình hình hiện giờ cực kỳ rõ ràng, Ký Châu của Viên Thiệu đã không thể bảo toàn, bao gồm bản thân Viên Thiệu có thể sống trở lại Nghiệp Thành hay không cũng còn phải nói. Đáng sợ nhất chính là việc Tào Tháo lo lắng vẫn đã xảy ra. Đổng Phi đã động, hơn nữa động tác cực kỳ lớn.
*****
Trong tháng bảy, Hàn Quỳnh và Văn Sính hợp binh lại, đã chiếm huyện Bạc.
Ba vạn nhân mã từ Oan Câu tới Đồng Đình mở ra trận thế phòng ngự, cũng triệt để phong kín thông lộ của binh mã Tào Tháo cứu viện Hứa Xương.
Đồng thời Du Dịch quân của Hoàng Trung cũng đã bắt đầu hành động.
Xuất phát từ Đại Tiểu Tu Võ, binh chia làm hai đường. Hoàng Trung lĩnh năm vạn nhân mã chiếm lĩnh Triều Ca, vây công Nghiệp Thành.
Phó đô đốc Du Dịch quân Việt Hề phối hợp với đại đô đốc Bối Ngôi quân Khúc Nghĩa đánh vào Ký Châu, đã chiếm lĩnh Thiệp Quốc (nay là huyện huyện Thiệp Hà Bắc), khiến Ký Châu trở nên hoảng loạn. Đại công tử lưu thủ Tín Đô là Viên Đàm lập tức suất lĩnh binh mã ý đồ chiếm lại Thiệp Quốc, nhưng tốn công vô ích.
Mà phía U Châu, đô đốc Điền Dự của Cự Ma tả quân (nguyên Khất Hoạt quân tả quân) Từ Hữu Bắc Bình xuất binh, cường công Đại Quận, đô đốc Cự Ma hữu quân Trương suất lĩnh 8 tám vạn đại quân, lấy trưởng tử Trương Hổ làm tiên phong, từ quận Tây Hà mãnh công Thái Nguyên; đô đốc trung quân Hách Chiêu lấy Điển Mãn làm tiên phong chiếm Mã Ấp, vòng qua Âm Quán nhập Trường Thành, chiếm Nguyên Bình, mũi đại quân trực chỉ Phần Dương, cùng Trương Liêu hình thành thế giáp công.
Tất cả điều này tới rất đột nhiên... Đột nhiên khiến người khác căn bản không thể làm ra phản ứng.
Tào Tháo tập trung quân ở trong thành Kỷ Thị, nhìn chiến báo trước mắt mà cảm thấy đầu óc choáng váng, trong lòng nghĩ: Xong, xong cả rồi!
Đám người Y Tịch Mãn Sủng Tuân Du tất cả đều hai mặt nhìn nhau.
Người nào cũng tránh né ánh mắt, nhưng không ai đứng ra nói một biện pháp thoả đáng. Từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tào Tháo ngồi ở chính giữa, cùng đợi Tào Tháo lên tiếng. Trên đại đường trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng tim đập của mọi người cũng có thể nghe rõ.
Hồi lâu sau đó, Tào Tháo đột nhiên đập bàn.
- Chuyện tới hôm nay, cũng chỉ có liều một trận cá chết lưới rách với bỉ phu kia thôi. Truyền lệnh... Tào Thuần Hạ Hầu Đôn lĩnh binh mã Đông lộ, hoả tốc đến đây hội hợp. Đô đốc Thanh Châu Quản Hợi giám sát Sơn Dương; mệnh Trịnh Hồn, tổng đốc sự vụ Thanh Châu. Ta muốn dốc toàn bộ lực lượng quyết một trận tử chiến với bỉ phu.
- Thừa tướng!
Tuân Du nói:
- Đừng quên Từ Châu Lưu Bị.
- Ta đương nhiên không quên, nhưng chuyện tới hôm nay, nếu như ta không thể chiến thắng bỉ phu, thì làm sao giải quyết tên một tai chứ?
Ngẫm lại cũng đúng, dù sao thì hai bên đều là chết. Tào Tháo chỉ có thể khuynh lực đánh một trận. Chí ít hiện nay hắn còn có binh mã Thanh Châu có thể điều động.
Tào Tháo là một người người hành động cực kỳ quả quyết, một khi hạ quyết tâm thì sẽ như sấm rền gió cuốn.
Nhưng khi hắn điều binh khiển tướng thì có thám mã xông vào phủ nha:
- Báo!
- Chuyện gì kinh hoảng?
- Quản đô đốc của Thanh Châu phái người truyền tin, hai ngày trước thuỷ quân của Đổng tặc thần không biết quỷ không hay từ Xương Dương quận Đông Lai đã lên bờ...
Đầu Tào Tháo ông một tiếng, suýt nữa bất tỉnh.
- Xương Dương, sao bỉ phu có thể từ nơi đó lên bờ? Quản Hợi có nói rõ đúng là nhân mã Quan Trung thật không? Đạo nhân mã nào? Người phương nào làm soái?
Thám mã nói:
- Nhân mã từ Xương Dương lên đất liền là hải quân Liêu Đông Quan Trung. Chủ soái là đại đô đốc hải quân Lăng Thao, người lên bờ trước là con trai Lăng Thao, tiểu tướng Lăng Thống... Ngoài ra, còn có trấn hải tướng quân Ngưu Cương, Chiết trùng giáo úy Điển Phất, đốc quân giáo úy U Châu Điển Hữu.
- Hải quân, đây là đạo nhân mã nào?
Mấy năm trước, Đổng Phi lấy một nhánh Vô Nan quân xuất kích Hán Trung, khiến các lộ chư hầu nhân tâm hoảng sợ.
Hôm nay, Tào Tháo hình như lại thấy được một màn năm đó, lại là một nhánh binh mã chưa bao giờ từng xuất hiện, Quan Trung còn ẩn dấu bao nhiêu binh lực?
Đương lúc sợ hãi, lại có thám mã báo: Lữ Mông lĩnh binh chiếm Trường Bình, đoạn tuyệt thông lộ của Trần Quốc cứu viện Hứa Xương.
Hứa Xương, xong thật rồi...
Nếu như nói trước đó không quản là Tào Tháo hay là các thần công phía dưới, cứu viện Hứa Xương còn có một tia hy vọng, như vậy một tia hy vọng này đặt ở binh mã của hai vùng Trần Quốc Lương Quốc có thể kiềm chế binh mã của Lưu Bị. Nhưng hiện tại thì sao? Đã không còn khả năng.
Nhìn địa đồ, Tào Tháo chỉ có thể cười khổ trong lòng.
Quả nhiên lại là một chiêu này, không động thì thôi, đã động sẽ là một kích sấm sét. Đổng Tây Bình, thoạt nhìn ngươi quyết định muốn kết thúc trò chơi này rồi sao?
Nhưng cho dù là ngươi muốn kết thúc, cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không chứ?
Tào Tháo xua tay vẫy lui mọi người, chỉ để một mình Tuân Du ở lại.
- Công Đạt, ta muốn bỏ Hứa Xương!
- Bỏ Hứa Xương?
- Nếu Lưu Bị muốn củ khoai lang phỏng tay đó, ta sẽ cho hắn... Ta còn có Thanh Châu, còn có Duyễn Châu. Chỉ cần đẩy lùi được Thanh Châu, chúng ta vẫn còn vốn để đối kháng với Đổng Tây Bình. Cho nên, ta quyết định bỏ Hứa Xương... Ngươi lập tức phái người đến Từ Châu nói cho Lưu Bị... Nói là cho hắn hoàng đế, mời hắn liên thủ với ta, quyết một trận tử chiến với Đổng Phi. Bằng không, mọi người sẽ không có cuộc sống yên ổn.
Đây là Tào Tháo dự định thí quân rồi!
Tuân Du cũng minh bạch, làm ra quyết định như vậy cũng không dễ dàng.
Mặc dù nói hoàng thống của Hán thất là ở Trường An, nhưng chỉ cần Lưu Hiệp ở trong tay, thủy chung đều là một lá cờ. Hiện tại muốn bỏ lá cờ này, địa vị của Tào Tháo cũng sắp sửa từ chủ vị trước đây rơi xuống thứ tịch. Nói kiểu khác, trên danh nghĩa Tào Tháo sẽ nghe theo Lưu Bị tiết chế.
Nhưng lại không thể không nói, quyết định này của Tào Tháo vào hiện tại là biện pháp thích đáng nhất.
Chỉ cần trong tay còn có binh mã, chỉ cần Thanh Châu Duyễn Châu không còn lo ngại, sớm muộn cũng có thể ngóc đầu trở lại. Hoàng thượng ở đây chẳng qua là một sự ngụy trang.
Tuân Du lập tức gật đầu đáp ứng.
- Thừa tướng yên tâm, ta lập tức sẽ đi làm chuyện này... Có điều bên Viên Thiệu...
- Viên Bản Sơ chết tiệt, nếu không phải hắn cứ đòi giao phong với ta, sao ta rơi xuống tình cảnh như hôm nay. Để hắn ở bên đó giãy dụa đi, chí ít có thể kéo dài cho chúng ta một số thời gian. Nhớ kỹ, cần phải giải quyết việc ở Hứa Xương trước khi Đổng Phi giải quyết Viên Thiệu.
- Vâng!
Tuân Du vội vã rời đi. Tào Tháo lại thật lâu không thể bình tĩnh được.
Nháy mắt hắn đã mất đi Lỗ Túc, mất đi Hứa Chử... Hôm nay, không cẩn thận cả hắn cũng phải dính dáng. Chỉ hy vọng, tất cả đều còn kịp. Nếu như Lưu Huyền Đức là người thông minh, hẳn là minh bạch tình huống của ta và hắn hiện tại phải đối mặt.
Tào Tháo nắm chặt tay, nhắm mắt lại trầm tư.
Ngoài phòng lại có tiếng huyên náo truyền đến. Tào Tháo nhíu mày, trong lòng không nhịn được:
- Tào Bành, ai lại ồn ào thế hả?
- Thừa tướng, Toánh Xuyên chiến báo!
- Toánh Xuyên?
Tào Tháo cả kinh trong lòng, có một loại dự cảm không rõ mọc lên:
- Lập tức trình lên!
Một lát sau, thấy một tiểu giáo cả người đẫm máu được Tào Bành dìu lảo đảo xông vào trong đại sảnh phủ nha:
- Phụ thân, việc lớn không tốt!
Tào Tháo nhìn kỹ, lúc này mới nhận rõ người đến, không ngờ là trưởng tử của hắn, Tào Ngang.
- Tử Tu, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao thảm hại như vậy?
- Hạ Hầu thúc phụ, Hạ Hầu thúc phụ...
Tào Tháo thoáng cái máu chảy ngược lên đầu, cố gắng hít thở mấy hơi. Tào Tháo lớn tiếng quát hỏi:
- Diệu Tài, Diệu Tài làm sao?
Tào Ngang vẫn lưu thủ tại Hứa Xương, nghe lệnh bên cạnh Hạ Hầu Uyên.
Cho nên Hạ Hầu thúc phụ mà Tào Ngang nói ngoại trừ Hạ Hầu Uyên thì không còn người nào khác. Tào Tháo nhìn Tào Ngang với ánh mắt hoảng sợ, muốn biết rõ ràng chân tướng sự việc, nhưng lại sợ nghe được tin tức hắn cũng không hy vọng nghe. Hắn cảm thấy bản thân hít thở rất gấp.
Tào Ngang quỳ một gối xuống đất, khóc rống lên:
- Hạ Hầu thúc phụ, bị Quan Vũ giết rồi!
- Ngươi lập lại lần nữa?
- Hạ Hầu thúc phụ, bị Quan Vũ giết rồi!
Tào Tháo nghe thế nhịn không được quát to:
- Đau chết ta rồi!
Người hắn lắc lư, ngã lăn ra đất. Hắn ngất xỉu, làm cho tất cả mọi người trên đường hoảng loạn.
Tào Bành vội vã gọi đại phu, trị liệu hết một lúc, Tào Tháo rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Trước mắt không ngừng hiện ra từng cảnh tượng năm đó ở cùng với Hạ Hầu Uyên. Một lát sau, hắn lớn tiếng khóc:
- Diệu Tài, vì sao bỏ ta mà đi vào lúc này?
Tuân Du cũng nghe tin chạy qua, hắn kéo Tào Ngang đến một bên và thấp giọng hỏi:
- Đại công tử, Hạ Hầu tướng quân, sao lại...
- Mười ngày trước, Hạ Hầu thúc phụ nhận được hổ phù của Tử Kính tiên sinh, lĩnh binh về Hứa Xương cứu viện, Tân Trịnh thì giao cho Dương Duy. Nhưng thật không ngờ Dương Duy kia lại là người của Đổng tặc, Hạ Hầu thúc phụ sau khi thấy không thể giải vậy vốn định quay lại Tân Trịnh, nhưng không ngờ... Thúc phụ liền dẫn theo bọn ta ở ngoài Hứa Xương tập kích nhân mã của tên một tai, chẳng ngờ bị Quan Vũ đánh lén, bị giết tại chỗ!
Quan Vũ, lại là Quan Vũ!
Đầu tiên là Thái Dương, sau là Tào Nhân, hiện tại lại thêm Hạ Hầu Uyên.
Trong lòng Tuân Du rõ ràng, chuyện đã đến bước này, sợ là Tào Tháo không có khả năng giải hòa với Lưu Bị nữa rồi. Hắn trầm tư chốc lát, thấy Tào Tháo đã ổn định lại, thế là bước tới phía trước.
- Thừa tướng!
- Công Đạt có chuyện cứ nói thẳng đi!
Tuân Du nói:
- Hôm nay bỉ phu thế lớn, nếu chính diện giao phong với y, sợ là phần thắng không nhiều lắm. Mà hiện tại chúng ta cũng rất khó chiến thắng bỉ phu. Không lùi bỉ phu, thì khó có thể rảnh tay đánh với tên một tai Từ Châu. Ta có một kế, có thể khiến bỉ phu hoảng loạn.
Tào Tháo ngẩn ra:
- Công Đạt có kế gì, nhanh nói ra?
Tuân Du ghé vào tai Tào Tháo thì thầm một lúc thế này thế kia, nói cho Tào Tháo lúc nhì nhíu mày, lúc thì xòe ra.
- Công Đạt, hiện tại ta tâm phiền ý loạn, việc này cứ do ngươi xử lý. Hy vọng lần này có thể thành công, bằng không chúng ta sẽ không còn đường lui!
Tuân Du nói:
- Thừa tướng yên tâm, ta nhất định không nhục sứ mệnh.
Tào Tháo cười khổ:
- Nhục hay không ta không để ý... Ta chỉ lo lắng, Văn Nhược trấn thủ Hứa Xương, bên trong không có lương thảo, ngoài không có viện binh, còn có thể kiên trì bao lâu? Là ta hại Văn Nhược, là ta hại Văn Nhược rồi!
Tuân Du nghe thế cũng tỏ ra mờ mịt...
*****
Tuân Úc hôm nay quả thật rất khó chịu.
Nếu không phải Tào Tháo từng có tu sửa Hứa Xương, cũng chọn dùng hình thức của Quan Trung, kiến tạo Ủng thành, xây dựng mã diện tường. Hứa Xương nói không chừng cũng đã bị công phá rồi. Từ sau khi đại chiến Lạc Dương kết thúc, Tào Tháo đã tăng cường khai thác lực lượng của bản thân.
Học tập thủ đoạn của Quan Trung, thu nạp năng công xảo tượng, tại phương diện quân giới có đề cao rất lớn.
Trong thời gian mấy năm giao dịch với Quan Trung, Tào Tháo cũng không chi quá nhiều vào phương diện quân giới và ngựa. Cùng giao dịch với Đổng Phi chủ yếu là ở phương diện dân sinh dân dụng. Bao gồm một số máy móc đã bị Quan Trung đào thải, với Tào Tháo không thể nghi ngờ là rất quan trọng.
Mà những thiết bị này quả thật đã xúc tiến Hứa Xương phát triển.
Một trận đại chiến mới dừng lại, quân Từ Châu ở dưới thành Hứa Xương đã bỏ lại trên ngàn thi thể, đình chỉ công kích.
Tuy nhiên mới hơn mười ngày Hứa Xương đã vết thương chồng chất. Tuân Úc đã không còn thấy vẻ nho nhã và trầm ổn như ngày xưa nữa. Hắn vào trong đại sảnh phủ nha ngồi mà huyệt Thái Dương nhảy lên thình thịch. Hơn mười ngày này đối với Tuân Úc không thể nghi ngờ là một loại dày vò.
Nếu như không phải Biên Nhượng chi loạn năm đó, Tuân Úc trải qua khảo nghiệm máu và lửa, chỉ sợ thần kinh đã tan vỡ.
Trong thành Hứa Xương hôm nay có khoảng bốn năm vạn binh mã, trong đó có một bộ phận nhỏ còn phải lưu thủ hoàng cung, để ngừa vị tiểu hoàng đế nhảy ra làm mưa làm gió. Tin tưởng Lưu Hiệp cũng nghe nói lần này Lưu Bị muốn nghênh giá hắn đến Từ Châu. Tại Hứa Xương làm khôi lỗi, cũng không khác gì làm khôi lỗi tại Từ Châu. Nhưng có một điểm, Lưu Bị là con rể của Bái Quốc vương, so sánh thì Lưu Hiệp sẽ thân thiết hơn.
Chắc hẳn vị tiểu hoàng đế đó nhất định rất động tâm.
- Phụ thân, ăn một chút gì đi... Đã cả ngày phụ thân chưa ăn gì rồi!
Giữa lúc Tuân Úc đang trầm tư thì có tiếng bước chân truyền đến.
Một thanh niên tuổi nhược quán bưng cơm canh đi tới bên cạnh Tuân Úc, hắn khẽ nói:
- Phụ thân, hôm nay mọi người của Hứa Xương từ trong ra ngoài đều đang nhìn ngài. Nếu như ngài ngã xuống, Hứa Xương cũng sẽ xong. Ăn một chút gì đi, ăn no rồi, mới có thể suy nghĩ càng chu đáo hơn.
Tuân Úc vui mừng nở nụ cười.
Thanh niên này là trưởng tử của Tuân Úc, tên là Tuân Uẩn, là nguyên phối Đường thị của Tuân Úc sinh, đã sắp 22 tuổi.
Tuân Úc ý bảo Tuân Uẩn đặt bát cơm xuống:
- Mẫu thân ngươi vẫn tốt chứ?
- Rất tốt!
Tuân Uẩn nói:
- Chỉ là lo lắng phụ thân, hai ngày nay rất đau đầu. Mấy đệ đệ đều đang chăm sóc cho mẫu thân, phụ thân không cần lo lắng.
- Trong thành hiện tại thế nào?
Hiện tại Tuân Uẩn đảm nhiệm trưởng sử phủ thừa tướng, phụ trách trị an bên trong thành. Nghe Tuân Úc hỏi, Tuân Uẩn vội vã trả lời:
- Trong thành tất cả còn tốt, nhưng lương thảo tiêu hao rất nhanh. Nguyên liệu làm tên cũng không quá đầy đủ. Các bách tính mặc dù biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng hài nhi cũng không dám cam đoan loại bình tĩnh này có thể tiếp tục bao lâu. Nếu như viện binh của thừa tướng trong 20 ngày không thể đến, thì sẽ có nguy hiểm.
Tuân Úc rất thích đứa con trai này. Làm việc rất ổn, rất có phong phạm của hắn. Bất kể vào lúc nào, Tuân Uẩn duy trì bình tĩnh, đương nhiên, điều này có quan hệ với những việc trải qua của hắn.
Tuân Úc tổng cộng có năm người con trai!
Trong đó chỉ có Tuân Uẩn vào lúc Hoàng Cân chi loạn nổ ra đã bắt đầu có ghi chép. Toánh Xuyên là địa phương có tai tình nặng nhất vào năm Hoàng Cân chi loạn, Tuân Uẩn cùng mẫu thân có một lần bị nhốt trong một trang viên, suýt nữa bị Hoàng Cân tặc bắt được. Trải qua sự kiện đó, Tuân Uẩn liền trở nên trầm mặc ít lời.
- Phụ thân, thừa tướng... Thực sự có thể trở về sao?
Tuân Uẩn chần chờ một lát, rốt cuộc nhịn không được nhẹ giọng hỏi.
Tuân Úc hơi do dự:
- Đương nhiên!
- Nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì?
Tuân Uẩn nhỏ nhẹ nói:
- Hôm nay hài nhi ra ngoài, khi đi qua một tửu quán, người ta nói thừa tướng bị Viên Thiệu đánh bại, đã lui đến Cự Dã.
*****
Hứa Xương đã bị phong tỏa lâu ngày, tin tức của Tuân Uẩn cũng chỉ dừng lại hơn mười ngày trước. Tuân Úc cũng biết tin tức này. Nhưng Tuân Úc cũng rõ ràng, đó chẳng qua là kế sách của Tào Tháo. Lúc đó bởi vì lo lắng Hứa Xương xuất hiện ba động, Tuân Úc liền áp chế tin tức xuống.
Tuy nhiên trên đời này không có bức tường không lọt gió!
Hiện tại Hứa Xương giống như một thế giới bị phong bế, tin tức bên ngoài không lọt vào, tin tức bên trong cũng không đưa ra ngoài được.
- Tử Thiến, ngươi yên tâm đi, lấy khả năng của Viên Thiệu sao có thể là đối thủ của thừa tướng? Bại lui Cự Dã, chẳng qua là kế sách thừa tướng đã an bài từ lâu... Ha ha, không bao lâu, thừa tướng có thể đánh bại Viên Thiệu, đến lúc đó viện binh cũng sẽ đến.
Tuân Uẩn khẽ thở ra một hơi.
Nhưng Tuân Úc còn có một câu chưa nói ra miệng: Viên Thiệu không đáng lo, nhưng vị đó ở Quan Trung sẽ thành thật sao?
Những lời này hắn không có cách nói ra, cũng không thể nói. Ăn mau chóng cho hết bữa cơm, Tuân Úc đứng dậy, mặc nhuyễn giáp, nắm lấy bảo kiếm.
- Trễ thế này rồi phụ thân còn muốn đi đâu?
- Thừa tướng không ở đây, trong phủ chỉ còn lại mấy vị phu nhân cùng công tử. Ta phải đi xem một chút, sau đó xem xét tình hình phòng thủ. Tử Thiến, ngươi ở lại trong nhà với mẫu thân, nếu có chuyện gì thì đi lên thành tìm ta... A, lát nữa sẽ mời thái y đến đây xem cho mẫu thân ngươi. Mấy ngày nay ngươi vất vả một chút, mọi việc trong nhà quan tâm nhiều hơn, đừng để mấy đệ đệ đi gây phiền phức.
- Mặt khác, ngươi phái người đến chỗ thẩm thẩm đưa mẫu tử họ tới đây. Lúc này mọi người ở cùng nhau cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
- Hài nhi minh bạch!
'Thẩm thẩm' mà Tuân Úc nói là chỉ lão bà hài tử của Quách Gia. Quách Gia đã chết nhiều năm, hắn có một đứa con trai, tên là Quách Dịch, hiện tại 15 tuổi. Tào Tháo rất chiếu cố mẫu tử này, Tuân Úc cũng thường xuyên qua đó hỏi thăm. Vào lúc này, chính như Tuân Úc đã nói, mọi người ở chung chiếu ứng lẫn nhau sẽ dễ hơn. Trời mới biết... Ha ha, sẽ xảy ra chuyện gì?
Tuân Uẩn quả thật là một đứa con rất hiểu chuyện, hắn đưa phụ thân ra ngoài phủ.
Tuân Úc dẫn theo người đến phủ thừa tướng thăm Biện phu nhân, Lưu phu nhân, Hoàn phu nhân. Tào Tháo có 10 con trai 2 con gái, trưởng tử Tào Ngang hiệu lực bên người Hạ Hầu Uyên, thứ tử Tào Phi hiện giờ ở Trường An, trưởng nữ Tào Tiết làm hoàng hậu, những người khác đều ở trong phủ.
Trong đó, con thứ ba Tào Chương 15 tuổi, đứa thứ tư Tào Thực 11 tuổi. Những người khác đều còn nhỏ tuổi. Nhưng đứa con trai thứ bảy của Tào Tháo là Tào Xung thì rất thông minh. Trong đông đảo tử tự xem như là nổi tiếng. Khi Tuân Úc đăng môn đều biểu hiện rất bình tĩnh.
Ba vị phu nhân hỏi một chút tình huống của Hứa Xương hiện giờ, rồi không nói gì nữa.
Biện phu nhân nói:
- Khi thừa tướng đi từng nói qua mọi việc nghe theo Văn Nhược. Nên làm cái gì thì ngươi quyết định là được, không cần thương lượng với chúng tôi. Nếu như trong thành có yêu cầu gì cần mẫu tử chúng tôi hỗ trợ thì cứ nói một tiếng. Chúng tôi nhất định nghe theo Văn Nhược phân phó.
Tuân Úc nói:
- Chủ mẫu yên tâm, ta còn một ngày, nhất định sẽ bảo vệ cả nhà chủ mẫu chu đáo.
- Thúc phụ, thúc phụ!
Tào Chương nhảy ra, lớn tiếng nói:
- Hiện giờ tặc nhân binh lâm thành hạ, cha ta viễn chinh Bộc Dương, ta nên bài ưu giải nạn cho cha. Xin chấp thuận ta hộ tống thúc phụ giết giặc.
Tào Chương này vạm vỡ hơn người.
Mới 15 tuổi đã cao chừng bảy xích, cao lớn vạm vỡ. Xạ thuật của hắn kinh người, lực cánh tay hùng hồn, từng tay không đấu với mãnh hổ, có thể chịu khổ nhọc, dũng mãnh cương liệt. Có một lần Tào Tháo từng hỏi sở thích của mấy đứa con trai, chỉ có Tào Chương nói:
- Ta muốn làm tướng.
Lúc đó Tào Tháo hỏi:
- Làm tướng thế nào?
Tào Chương trả lời rất đơn giản:
- Mặc áo giáp, cầm binh khí, trước khó khăn không để ý. Bất chấp trước khó khăn. Noi gương cho sĩ tốt, thưởng tất hành, phạt tất tín.
Những lời này khiến cho Tào Tháo cười to: "Hoàng tu nhi cánh đại kỳ dã!"
Ý là: Không nghĩ tới tiểu mao hài tử nhà ta lại có bản lĩnh như vậy, tương lai thành tựu nhất định bất phàm. Đáng tiếc, đến nay Tào Chương vẫn chưa có cơ hội để thi triển. Hiện tại binh mã Lưu Bị vây khốn Hứa Xương, Tào Chương đã nhịn rất lâu, rốt cuộc không nhịn được nhảy ra.
Tuân Úc nghe thế không khỏi nhíu mày.
Đang muốn mở miệng cự tuyệt, lại nghe Biện phu nhân nói:
- Con ta nguyện phân ưu cho cha, đúng là chuyện tốt. Hắn không có một thân bản lĩnh, tự xưng là vũ dũng hơn người. Mọi việc luôn noi theo Chỉ Hầu kia. Ta thấy Văn Nhược cứ dẫn hắn lên đầu thành, cũng cho hắn biết cái gì là trời cao đất rộng.
Đổng Phi hiện nay làm Lương Vương, trước đó từng là Võ Công Hầu.
Nhưng từ lúc Đổng Trác nhập kinh, tước vị của Đổng Phi là Chỉ Hầu. Tào Tháo đối với người ngoài gọi Đổng Phi là bỉ phu, nhưng ở nhà lại gọi Đổng Phi là Chỉ Hầu. Dù sao, lúc trước khi Đổng Phi đánh cho hắn dược mã Tị Thủy chính là Chỉ Hầu. Tào Tháo cũng không thừa nhận tước vị khác của Đổng Phi.
Nghe Biện phu nhân nói như thế, Tuân Úc suy nghĩ một chút liền đáp ứng.
Hiện giờ trên thành cũng quả thật cần nhân thủ, Tào Chương vũ dũng hơn người, nếu có thể xuất hiện ở trên thành, không thể nghi ngờ là một loại cổ vũ đối với các sĩ tốt.
Vì vậy khi Tuân Úc rời khỏi phủ Thừa tướng phía sau lại có thêm một tiểu tướng quân toàn thân mặc giáp trụ.
Sắp đến nửa đêm, trong thành Hứa Xương vắng vẻ, nhìn qua rất tiêu điều. Ngoại trừ quân tuần tra qua lại, hầu như nhìn không thấy người nào.
Khí tức vắng vẻ đó làm cho Tuân Úc cũng cảm thấy tịch mịch.
Đột nhiên một hồi trống truyền đến, sau đó là tiếng chiêng đồng, trên đầu thành xa xa trở nên ồn ào.
- Thúc phụ, xảy ra chuyện gì?
- Có tình hình quân địch, chúng ta nhanh đi xem!
Tuân Úc thoáng cái kịp phản ứng, dục ngựa lao về phía tiếng trống truyền đến. Tào Chương cũng không dám chần chờ, dẫn theo sĩ tốt tuỳ tùng đi theo phía sau Tuân Úc. Rất nhanh liền đến Hứa Xương Quang Hoa môn. Đoàn người leo lên đầu thành, Tuân Úc lớn tiếng quát hỏi:
- Chuyện gì mà gõ la?
- Đại nhân, dưới thành có tướng địch khiêu chiến.
Tuân Úc nghe thế cảm thấy kỳ quái.
Lúc nào rồi mà còn chạy tới khiêu chiến? Hắn đi lên môn lâu, tay vịn lỗ châu mai nhìn xuống dưới thành.
Thấy dưới thành ánh lửa sáng rực, một viên đại tướng xích diện mỹ nhiêm, kim giáp lục bào, cưỡi Hồn Hồng Mã, tay cầm một cây Thanh Long Yển Nguyệt Đao. Hắn phi ngựa xoay quanh, lớn tiếng quát lên:
- Ta là Quan Vũ, chủ sự trong thành là ai nhanh trả lời!
Tuân Úc nói:
- Ta là Tư không Tuân Úc, tặc tướng, có chuyện gì thì nói đi!
Quan Vũ híp mắt, ngạo nghễ nói:
- Tuân Úc? Cũng nghe nói qua tên của ngươi. Hôm nay ta đến đây là muốn đưa cho ngươi một lễ vật!
Nói đoạn Quan Vũ vung tay lên.
Thấy dưới thành sĩ tốt môn kỳ phân ra, trên cây gậy trúc dài ba trượng móc một cái đầu máu chảy đầm đìa xuất hiện ở trước mặt Tuân Úc.
- Tuân Úc, hãy nhìn rõ ràng, đây là thủ cấp của ai?
Tuân Úc dựa vào ánh lửa nhìn kỹ... Hắn rùng mình, nhịn không được la lên:
- Hạ Hầu tướng quân!
Mắt Tào Chương trở nên đỏ lòm!
Quan Vũ đắc ý nói:
- Tuân Úc, Toánh Xuyên hiện giờ đã rơi vào tay huynh trưởng của ta, Hạ Hầu Uyên bị ta giết, hôm nay ngươi không còn ngoại viện nữa... Hừ hừ, mặt khác ta còn muốn nói cho ngươi một tin tức tốt! Tào thừa tướng nhà ngươi tại Đại Dã Trạch đã đánh bại đại quân của Viên Thiệu.
Trên đầu thành vang lên tiếng hoan hô.
Nhưng trong lòng Tuân Úc lại run lên.
Hắn biết, Quan Vũ không thể có lòng tốt như vậy, chắc hẳn phía dưới còn lời muốn nói.
Quả nhiên, Quan Vũ đợi thanh âm trên đầu thành yếu đi, mới cười lạnh nói:
- Có điều, mặc dù thừa tướng nhà ngươi thắng, nhưng không duyên cớ lại tiện nghi cho Đổng Phi.
- Cái gì?
- Đổng Phi đã đánh ra khỏi Quan Trung và chiếm Huỳnh Dương và Tân Trịnh, cũng tại mấy ngày trước đã hỏa thiêu Huỳnh Dương, giết Hứa Chử và Lỗ Túc.
Đầu Tuân Úc ông lên một tiếng, tay vịn lỗ châu mai, người khẽ lắc lư:
- Ngươi nói bậy!
- Nói bậy sao? Ngươi cứ coi như ta nói bậy đi!
Quan Vũ cười to:
- Còn có, Đổng Phi đã chiếm lĩnh Trần Lưu, tại vùng huyện Bạc giằng co với binh mã của Tào Tháo. Còn có... Trường Bình cũng bị Đổng Phi chiếm lấy, Hứa Xương ngươi hiện tại không có chút viện binh. Tuân Úc, huynh trưởng ta quý mến tài hoa của ngươi, nếu như hiện tại ngươi đầu hàng, ta có thể ở trước mặt huynh trưởng nói tốt cho ngươi...
- Tặc mặt đỏ, nói bậy, ăn một tiễn của ta!
Tào Chương thấy binh lính trên đầu thành sĩ khí giảm sút, nhịn không được đứng ra, giương cung cài tên, một tiễn nhắm vào Quan Vũ.
- Các huynh đệ, đừng nghe tên mặt đỏ nói bậy. Đổng Phi và cha ta đã ký hiệp nghị, trong 10 năm không giao phong, sao có thể xuất binh được?
Một tiễn này nhanh như tia chớp, đúng như lưu tinh.
Quan Vũ không có bất luận phòng bị gì, bị Tào Chương bắn trúng một tiễn, hét a lên và ngã xuống ngựa.
Tuân Úc không bỏ lỡ thời cơ, lớn tiếng quát lên:
- Các huynh đệ, kéo cung bắn cung, đừng cho tặc tướng chạy!
*****
Tên như mưa!
Quan Công dưới tình huống không hề phòng bị bị Tào Chương bắn trúng cánh tay. May mà Hiệu đao thủ đi theo đều là hãn tốt kinh nghiệm chiến trận. Tất cả đội tên kéo Quan Công trở lại. Chẳng qua một tiễn của Tào Chương đích thật đã làm cho Quan Công nhận được thương tổn không nhỏ.
Sau khi trải qua cải tiến của Đổng Phi, đầu tên hiện giờ đều mở huyết tào. Dưới đầu tên đều có răng nanh lưỡi câu, sau khi đâm vào thịt lưỡi câu sẽ mở ra, muốn nhổ xuống sẽ đau chết người. Nếu không nhổ ra, sẽ xuất hiện tình huống huyết tận nhân vong. Đương nhiên, loại tiễn với răng nanh lưỡi câu này chế tác rất phức tạp, binh lính bình thường không có khả năng phân phối, cơ bản là võ tướng chuyên dụng.
Cũng là Quan Công sơ suất, không nghĩ tới trong thành Hứa Xương còn có người xạ thuật cao minh như vậy, nên đã ăn thiệt thòi lớn.
Quan Công đã bị đánh lui, nhưng trong lòng Tuân Úc lại nặng trịch, cảm giác được một loại nặng nề chưa bao giờ từng có. Loại nặng nề này mặc dù năm đó mưu nghịch tại Biên Chiêu cũng không xuất hiện qua. Nhưng hiện tại thì sao, Tuân Úc có một loại dự cảm, Hứa Xương khả năng sẽ xong!
Nhưng trên biểu hiện Tuân Úc vẫn muốn tỏ ra hài lòng.
Mặc kệ nói như thế nào, bao nhiêu ánh mắt trên đầu thành, ở trong thành đều đang theo dõi hắn. Nếu như lộ ra một chút tuyệt vọng, như vậy toàn bộ Hứa Xương sẽ triệt để hỗn loạn. Cho nên Tuân Úc cười to:
- Quan nhị hồ ngôn loạn ngữ, chỉ nói dối, cuối cùng không đỡ nổi một tiễn của tam công tử.
- Tam công tử uy vũ, tam công tử uy vũ!
Trên thành Hứa Xương vang lên tiếng hò hét như núi gầm biển thét, sĩ khí nhất thời tăng vọt lên.
Mà Tào Chương thì mặt đang đỏ lừ.
Tuân Úc dẫn theo Tào Chương lại dò xét một phen. Tại một vài nơi rất nhỏ tăng cường phòng vệ, đồng thời còn sai người gia tăng số lần tuần tra.
Làm xong hết mọi việc thì đã làm canh năm!
Trời càng lúc càng tối, trên thành Hứa Xương vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Sĩ khí đã có đủ, nhưng Tuân Úc cũng mệt mỏi. Đám người Tào Chương thấy sắc mặt Tuân Úc có vẻ không tốt, liền mời hắn trở lại nghỉ ngơi.
Ngẫm lại cũng phải, Quan Công bị thương, có lẽ quân Từ Châu một chốc cũng không có hành động.
Tuân Úc ôm vẻ mặt mỉm cười, nhưng bụng đầy tâm sự về nhà. Sức khỏe của thê tử Đường thị đã tốt hơn, ôm ấu tử Tuân Sán đang ở thư phòng đợi hắn về nhà. Tuân Úc tổng cộng có năm con trai, trong đó tiểu nhi tử Tuân Sán vừa mới đầy một tuổi. Thê tử Đường thị cũng là xuất thân đại hộ Toánh Xuyên, là người đoan trang hiền thục, có phong phạm của tiểu thư khuê các. Phu thê hai người có thể nói là rất ân ái.
- Phu quân, trước đó Tử Thiến nghe người ta nói... Tào công...
Đường thị đợi Tuân Úc rửa mặt xong, ngồi xuống mới thấp giọng hỏi:
- Không biết có phải không? Còn có Hạ Hầu tướng quân hắn...
Tuân Úc thở dài, nói với thứ tử Tuân Vũ:
- Nguyên Thiến, đưa mấy đệ đệ ra ngoài chơi đi, ta có việc muốn thương lượng với mẫu thân ngươi.
Tuân Vũ rất hiểu chuyện gật đầu, dẫn theo hai đệ đệ đi ra.
Nói là đi ra ngoài, trên thực tế là ra bên ngoài hóng gió. Có một số lời đóng cửa lại có thể nói, nhưng ai có thể biết vách tường có tai hay không?
- Tử Thiến, ngươi cũng ngồi xuống!
Tuân Úc giữ trưởng tử lại, bảo Tuân Uẩn ngồi xuống bên cạnh. Hắn trầm ngâm chốc lát mới nói với Đường thị:
- Phu nhân, tình huống rất xấu. Hạ Hầu tướng quân bị giết, quân ta tại vùng Toánh Xuyên, ngoại trừ mấy nghìn nhân mã ở Dương Hương, tất cả đều bị quân Từ Châu chiếm lĩnh. Hôm nay những lời Quan Vũ nói, ta nghĩ có thể là sự thật... Tam công tử nói hiệp nghị cái gì, ha ha, chẳng qua là gạt người thôi...
- Ta nghĩ, sợ là bản thân tam công tử cũng sẽ không tin.
- Đổng Tây Bình đã xuất thủ... Ta nghĩ những năm gần đây, Tây Xuyên hay là kinh nam, toàn bộ hỗn loạn đều xuất phát từ tay y. Y đợi chính là một cơ hội này, đồng thời đã có dự định vạn toàn. Phu nhân, Tào công hôm nay rất khả năng sẽ không thể cứu viện được Hứa Xương.
Từ lâu đã biết đáp án, nhưng Đổng thị và Tuân Uẩn nghe Tuân Úc chính mồm thừa nhận vẫn nhịn không được trong lòng run lên.
- Thực sự không có cách nào vãn hồi sao?
Tuân Úc lắc đầu:
- Dù cho Phụng Hiếu tái sinh, đối mặt với loại tình huống này sợ cũng vô lực xoay chuyển. Hứa Xương cũng có thể cầm cự được. 10 ngày? 20 ngày, thậm chí 100 ngày, 200 ngày... Cũng không phải không có khả năng. Nhưng vấn đề ở chỗ, tiếp tục cầm cự thì có ý nghĩa gì? Nếu như Tào công thất bại, bất luận người thắng là Đổng Tây Bình hay là tên một tai đó, tất cả đều không còn ý nghĩa.
Trong thư phòng thoáng yên lặng.
Chỉ có âm thanh Tuân Sán thỉnh thoảng phát ra, nhưng lại đặc biệt chói tai.
Đường thị trầm mặc một hồi, cắn răng một cái:
- Phu quân, thiếp từng nghe người ta nói qua, phu quân và Trường An Lương Vương kia rất có giao tình?
Tuân Úc sao có thể không nghe ra hàm nghĩa trong lời của Đường thị!
Hắn cười khổ gật đầu, lại lắc đầu:
- Khi Tào công và Lương Vương chưa thành danh, ta quả thật có mấy lần tiếp xúc với Lương Vương. Có điều khi đó y vẫn chỉ là hạng người vô danh, lại là tiểu sư đệ của Phụng Hiếu, từng nỗ lực mời chào bọn ta, nhưng bị chúng ta cự tuyệt. Đó đã là việc của năm Trung Bình thứ nhất. Thoáng cái đã 20 năm trôi qua... Cảnh còn người mất, man nhi tiểu tử ngày xưa hôm nay đã có thành tựu.
← Hồi 280 | Hồi 282 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác