← Hồi 260 | Hồi 262 → |
Đổng Phi nắm chặt tay đấm xuống bàn, chỉ nghe sầm một cái, chiếc bàn gỗ bị y đấm một phát, tan nát. Ta không có ý hại người, nhưng chúng lại có lòng diệt ta, chẳng lẽ đồ đao của ta đã cùn rồi?
- Đổng đại ca sao mới sáng sớm đã tức giận như thế?
Hoàng Nguyệt Anh xuất hiên ở cửa, miệng cười hì hì, tay cầm một bán cháo bốc hơi nghi ngút đi vào.
- À, chỉ là nhớ tới một việc khó chịu, nhất thời tính khí phát tác mà thôi.
Đổng Phi đứng dậy nhận lấy bát cháo, cười hỏi:
- Sao hôm nay dậy sớm vậy?
- Đổng đại ca, người ta thường ngày cũng dậy rất sớm đấy ạ.
Hoàng Nguyện Anh ngúng ngẩy, rồi nhẹ giọng nói:
- Thực ra chuyện ở triều đường các tỷ tỷ đều biết rồi, đều lo huynh loạn tâm tư. Đổng đại ca, đừng giận mà hại người, cả phủ trên dưới đều đang nhìn vào huynh đó.
Đổng Phi hít sâu một hơi:
- Nguyệt Anh, muội nói với các tỷ tỷ, ta không sao, đao kiếm ta còn xông qua, sợ gì âm mưu quỷ kế.
Rồi ngồi xuống húp một ngụm cháo, nhớ ra chuyện gì hỏi:
- Phải rồi, khi nào Hoàng công tới Trường An.
Hôn sự giữa Đổng Phi và Hoàng Nguyệt Anh đã là chuyện chắc chắn.
Thái Diễm mời danh sĩ Văn Hỉ, Cao Bình hầu Quân Khâu Hưng, chính là cha Quân Khâu Kiệm ra mặt tới Bắc quận làm mai.
Quân Khâu Hưng tuy là hầu gia, nhưng danh khí còn chưa đủ, nhưng người có thể sánh vai với Hoàng Thừa Ngạn không nhiều, Quân Khâu Kiệm là nhân vật tương đối gần rồi.
Đương nhiên chuyện này Quân Khâu gia vô cùng coi trọng, vì với bọn họ đây là cơ hội kéo gần quan hệ với Đổng gia, tất nhiên hết sức chú trọng.
Hoàng Nguyệt Anh đỏ mặt lí nhí nói:
- Phí sư huynh gửi thư tới nói, phụ thân đã lên đường rồi, theo hành trình chừng mười lăm ngày sẽ tới nơi.
Đổng Phi đặt bát cháo xuống, nắm lấy tay Hoàng Nguyệt Ạnh:
- Để muội phải khổ sở đợi thêm một thời gian rồi.
Mặt Hoàng Nguyệt Anh càng đỏ hơn, rút tay lại:
- Ai khổ sở đợi, đừng có mà đắc ý, cẩn thận tới khi đó phụ thân không đồng ý huynh đâu.
Nói xong chạy ra ngoài.
Đổng Phi đi theo:
- Ông ấy không đồng ý ta vẫn cưới muội về.
Qua chuyện ấy, tâm tình Đổng Phi dễ chịu hơn nhiều, sai người mang một cái bàn tới, giao Lý Quỳ dọn dẹp thư phòng lộn xộn, Đổng Phi một mình đi không mục đích trong phủ, không buốn ngủ chút n ào, nhưng cảm thấy rất mỏi mệt. Không khí lạnh làm y phấn chấn hơn, nhưng tâm tình sa sút.
Hoàng thượng, người thực sự muốn ra tay với ta sao? Hôm đó nói không phụ ta mà hôm nay lại... Ta phải làm sao đây?
Mặc dù Gia Cát Cẩn đã có đối sách, nhưng tổn hại chuyện này mang lại phải bù đắp thế nào? Đúng là đau đầu.
Tiếng bước chân quấy nhiễu suy nghĩ của Đổng Phi, ngẩng đầu lên thấy Tiểu Văn Cơ ăn mặc chỉnh tề đang đi ra ngoài, hóa ra bất tri bất giác đã tới hậu viện, liền gọi con gái lại:
- Sáng sớm như vậy con đi đâu?
Thái Tiết ấp úng không trả lời, cúi đầu không dám tiếp xúc với ánh mắt với Đổng Phi.
- Cha, tỷ tỷ đi tìm Cung gia ca ca.. Hắc hắc, nghe nói hôm nay tam học có kinh biện, Cung gia ca ca cũng tham gia.
Đổng Sóc tay treo lủng lẳng chạy ra nói lớn:
Thái Tiết thẹn đỏ mặt, hung dữ nhìn Đổng Sóc:
- Cha đừng nghe nói nói bậy, con chỉ...
- Được rồi, được rồi, đi thì cứ đi, con vui là được.
Đổng Phi đưa tay ra, yêu thương kéo chặt áo khoác cho con gái:
- Có điều phải cẩn thận, nay Trường An không yên ổn lắm.
- Con biết.
Đổng Phi xua tay bảo Thái Tiết đi, có điều nàng chưa đi được vài bước lại nói:
- Văn Cơ, nếu tiện mang cái tên Cung gì đó về cho cha xem, cha không có ý gì đâu, chỉ muốn gặp hắn một lần, không ăn thịt hắn.
- Cha này...
Thái Tiết dậm chân, má đỏ như ráng chiều, nàng nũng nịu kêu một tiếng vội vã chạy đi, nghe tiếng Đổng Phi cười sau lưng, càng chạy nhanh, thoáng cái biến mất sau cửa.
Nhìn bóng lưng con gái biến mất, ánh mắt Đổng Phi trở nên vô cùng nghiêm nhị, lòng nghĩ:" Mười năm, còn thiếu một năm nữa, nên có đáp án rồi." Nghĩ tới đó y cắn răng hạ quyết tâm:
- Sóc Nhi, con đi tìm Viện Dung thúc thúc, bảo đón Thạch thúc thúc tới, nói cha có chuyện muốn thương lượng.
- Vâng.
Đổng Sóc hành lễ như thật rồi chạy biến đi.
Đổng Phi nắm chặt tay đấm vào thân cây bên cạnh, tuyết rơi xuống rào rào.
Tấu chương của Lưu Trinh nhìn có vẻ vô cùng bình thường, thậm chí có vẻ như tông thất lấy lòng Đổng Phi.
Nhưng người thiên hạ chẳng phải ai cũng mù, nhiều người sáng mắt nhìn ra ý đồ của tông thất, lặng lẽ quan sát.
Tào Tháo, Viên Thiệu, Lưu Biểu, Lưu Bị, Lưu Chương, Tôn Sách...
Các lộ chư hầu ngừng đánh trận, ngừng ngoại giao, đem hết sự chú ý đặt vào Trường An.
Quan Trung đã thành con quái thú to lớn khiến chư hậu khiếp sợ, không ai biết bước tiếp theo Đổng Phi sẽ đi theo hướng nào. Mặc dù Đổng Phi nói Quan Trung cần nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng lạc đà chết còn to hơn ngựa, không ai dám xem thường Đổng Phi nữa.
Tiếp theo phải xem hành động của Lưu Biện rồi.
Nếu như Lưu Biện kiên trì muốn Đổng Phi phong quốc, vậy chắc chắn việc làm của tông thất có liên quan tới hắn, tức là giữ Đổng Phi và Lưu Biện đã có khoảng cách. Một nắm ngọc tỷ truyền quốc, đại biểu Hán thất. Một năm trăm vạn hùng sư, hổ lang chi tướng vang danh thiên hạ. Hai người kết hợp lại, chư hầu tuyệt không thể kháng cự.
Dù Tào Tháo có Hán đế Lưu Hiệp cũng rơi vào khốn cảnh.
Nhưng nếu Đổng Phi và Lưu Biện trở mặt thì chắc chắn sẽ thành cục diện khác, tới khi ấy các chư hầu có thể thở phào một hơi rồi.
Vị thủy cuốn quanh Trường An chảy về phía đông, những tảng băng lớn theo sóng đập vào nhau ầm ầm, nước chảy siết làm người ta nhìn mà sợ.
Đổng Phi thức ngựa chạy bên sông, hơn mười con Tuyết Quỷ phóng như bay, trông rất khủng bố. Mấy con Tuyết Quỷ này đa phần là hậu dệ của bốn con Tuyết Quỷ đầu tiên, nay ở trong phủ làm bạn với đám Thái Diễm.
Đổng Sóc, Đổng Hựu theo sát sau lưng Đổng Phi.
Mấy trăm Kỹ kích sĩ và Cự ma sĩ chẳng mặc khối giáp, trông rất thoải mái, không có chút ưu sầu nào.
Chợt Đổng Phi ghìm cương ngựa, nhìn về phương xa, đám Gia Cát Cẩn, Thạnh Thao, Hoàng Tự cũng đứng lại.
- Đã tra rõ nguồn gốc bài đồng dao đó chưa?
Đầu từ tháng Giêng, trong thành Trường An đột nhiên lưu truyền một số bài đồng dao, trong đó truyền bá rộng nhất là bài Thiên Lý Thảo.
Thiên lý thảo, mạn trường an ; phù diêu tam vạn lý, quan trung lập nhị kinh....
Thiên Lý Thảo gộp lại là chữ Đổng, mũi giáo chỉ vào Đổng Phi. Hai Kinh gộp lại là chữ Lương, ý tứ đại khái là không có Đổng Lương Châu, lấy đâu ra Quan Trung ngày nay, cho nên Đổng Phi nên làm Lương vương.
Đồng dao vừa xuất hiện, nhanh chóng truyền khắp Trường An, Đổng Phi không rõ rốt cuộc là kẻ nào sáng tác ra bài đồng dao này.
Gia Cát Cẩn có vẻ ngần ngừ:
- Đã đi tra, nhưng tới này chưa ra ngọn nguồn, có điều...
- Có điều làm sao?
- Có dấu hiệu cho thấy chuyện này có liên quan tới Đại công tử.
Đổng Phi ngẩn người:
- Liên quan tới Lục Cân?
- Đúng thế.
Gia Cát Cẩn cười khổ:
- Nếu luận sức khống chế Trường An thì Đốc sát viện lớn nhất, Đình úy từng phái người đi tra, nhưng vừa phát hiện ra manh mối là đứt ngay...
Đổng Phi trầm mặc, phân tích của Gia Cát Cẩn có vẻ gượng ép.
Nhưng nghĩ kỹ thì tựa hồ có lý, có thể lập tức phát hiện ra sơ hở, sau đó lập tức bịt lại thì Tào Tháo không thể, tông thất càng không thể. Còn về Đồ Trừng bị Lưu Biện đánh 30 gậy rất thành thực ở trong Thanh Lương tự, căn bản không ra ngoài nửa bước, cho nên khả năng không lớn.
Mà có thể để bài đồng dao truyền bá nhanh như vậy, tựa hồ chỉ Đốc sát viện làm được.
Chẳng lẽ là ý quân sư?
← Hồi 260 | Hồi 262 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác