Vay nóng Tima

Truyện:Ác Hán - Hồi 253

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 253: Hạ Hầu Lan
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

Chiến hỏa Kinh Châu đang hồi quyết liệt!

Tào Tháo rảnh tay đem toàn bộ tinh lực đều đặt lên Thanh Châu. Nhưng muốn lập tức kết thúc chiến đấu cũng là chuyện không có khả năng.

Viên Thiệu mặc dù bị mất Tịnh Châu, nhưng nguyên khí chưa mất.

Nhưng việc kế tiếp lại làm cho Viên Thiệu tức giận đến nổi trận lôi đình.

Trước kia đã thương lượng với Đổng Phi, nếu như Đổng Phi đánh hạ U Châu thì phải giao quận Ngư Dương và quận Hữu Bắc Bình cho Viên Thiệu. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà Viên Thiệu mới đáp ứng xuất binh Thanh Châu. Mặc dù Điền Phong không tán thành việc này nhưng ở trước mặt lợi ích đã không thể khuyên bảo được Viên Thiệu.

Hôm nay Viên Thiệu và Tào Tháo giao thủ, nhưng Đổng Phi lại rút lui.

Khất Hoạt quân đã chiếm lĩnh toàn cảnh U Châu ngoại trừ Trác Quận và Nhạc Lãng quận. Cao Câu Li và Phù Dư quốc dưới thái độ cứng rắn của Khất Hoạt quân chỉ có thể bỏ quốc hiệu, sửa thành Cao Câu Li quận và Phù Dư quận, chính thức trở thành trị hạ của Hán thất. Quốc vương hai nước này bị đưa tới Trường An, vẫn được phong hiệu vương thất. Nhưng ai cũng biết, quốc vương hai nước này hiện giờ đã là cá nằm trên thớt, mặc cho người xâm lược.

Hách Chiêu truân binh Nhạc Lãng, chuẩn bị tùy thời xuất kích.

Vì vậy, Viên Thiệu liền phái người đi đòi hai quận Hữu Bắc Bình và Ngư Dương. Nhưng không ngờ sứ giả vừa mới mở miệng đã bị Hạ Tề loạn côn đánh một trận.

- U Châu là do tướng sĩ trên dưới Khất Hoạt quân ta dùng mạng mới lấy được. Viên Thiệu muốn Hữu Bắc Bình và Ngư Dương. Rất đơn giản... Bảo hắn dẫn binh mã qua đây! Nếu có thể đánh bại ta, đừng nói hai quận, toàn bộ U Châu ta đều giao cho Viên Bản Sơ hắn. Có gì mà ngại?

Sau khi sứ giả trở về Nghiệp Thành, khóc lóc chuyển cáo lời của Hạ Tề cho Viên Thiệu.

Viên Thiệu tức giận lập tức muốn điểm binh mã cùng Hạ Tề liều một trận ngươi chết ta sống.

Nhưng lúc này Đổng Phi đột nhiên suất lĩnh tam quân từ Hà Nội nhập Hà Đông, đóng quân trong thành An Ấp, trên danh nghĩa là muốn dò xét Hà Đông.

Tuyển Phong quân trở về Hà Đông sau đó binh xuất Tây Hà, cùng Giải Phiền quân của Từ Hoảng, Khất Hoạt quân của Hạ Tề thành thế tam giác.

Đánh, hay là không đánh?

Viên Thiệu cũng lơ mơ...

Đổng Tây Bình này không phải là người, tư lợi bội ước không nói, còn hơi một tí đã hù dọa người khác.

Ba nhánh nhân mã tinh nhuệ đóng quân tại phương bắc Ký Châu. Đùa à, trận này nếu đánh, có lẽ chỉ có ông trời mới có thể biết kết quả. Huống chi, chiến sự tại Thanh Châu đang hồi kịch liệt, Viên Thiệu đã điều động rất nhiều người mã, bên trong Ký Châu đã cực kỳ trống rỗng.

Điền Phong nói:

- Chủ công, việc cấp bách không phải là muốn lấy hai quận U Châu kia, mà là phải nghĩ cách giải hòa với Tào Tháo, liên thủ đối phó Quan Đông.

- Giải hòa thế nào? Đã đánh tới mức này rồi, Tào Tháo sẽ hội đồng giải hòa sao?

- Chỉ cần chúng ta biểu hiện ra đủ thành ý, tin tưởng Tào Tháo cũng không phải kẻ ngu, sao hắn có thể trơ mắt nhìn Đổng Tây Bình đắc ý?

- Vậy... Phái ai đi?

Điền Phong cũng rất lúng túng.

Đại chiến Lạc Dương tuy nói Viên Thiệu cũng không tham dự, nhưng nếu như tỉ mỉ tính toán, Viên Thiệu vẫn là tổn thất thảm trọng nhất.

Không chỉ mất Hà Nội và Tịnh Châu, đại tướng dưới trướng cũng tổn hại không ít. Tưởng Nghĩa Cừ Chu Ngang thì không nói, Hứa Du Tự Thụ Văn Sửu nam hạ chạy sang Lưu Bị. Ấu tử Viên Thiệu là Viên Thượng hiện giờ còn bị giam giữ tại Trường An. Hơn nữa trước đó hao tổn nhân mã. Điền Phong cảm thấy đau đầu.

Trầm ngâm chốc lát, Điền Phong nói:

- Tòng sự Tân Bình, gặp chuyện bình thản, phản ứng nhạy bén, biện tài vô song. Sao không phái hắn đi thuyết phục Tào Tháo? Tân Bình đó và Tào Tháo mặc dù không có giao tình gì, nhưng hắn xuất thân Toánh Xuyên, là đại tộc Dương Địch, cũng có qua lại với thủ hạ của Tào Tháo, đủ để đảm nhiệm được.

- Vậy... Để Tân Bình đi đi.

Viên Thiệu xoa xoa huyệt Thái Dương, từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ một chút:

- Nguyên Hạo, ta bảo ngươi tra việc thế tộc Ký Châu cấu kết với địch, thế nào rồi?

- Việc này...

Điền Phong vẫn sợ Viên Thiệu nhắc tới chuyện này.

Có kết quả gì đâu? Trên thực tế thế gia môn phiệt này ai mà không phải loại người nội tâm linh hoạt. Đạo lý không đem trứng gà đặt ở một cái rổ mọi người đều minh bạch. Không chỉ thế tộc thuộc Viên Thiệu làm như thế, thế gia thuộc đám người Tào Tháo Lưu Biểu cũng không phải như vậy sao?

So sánh tình huống thì sợ sẽ là Quan Trung và Từ Châu.

Thế lực song phương cũng không phải dựa vào thế gia mà phát triển, cho nên khống chế đối với thế tộc môn phiệt cũng đặc biệt nghiêm khắc.

Đó là kết quả đánh giết mà có!

Viên Thiệu dám như Đổng Phi Lưu Bị giơ đồ đao đại khai sát giới sao?

Đáp án rất rõ ràng, hắn không dám, cũng không thể làm như vậy. Nếu như làm như vậy, nhất định sẽ kích động thế tộc Ký Châu làm phản.

Điền Phong chỉ có thể nói:

- Gần đây chiến sự Thanh Châu liên hồi, Phong vẫn chưa tra được.

- Vậy nhanh tra một chút đi. Mấy ngày nay ta cơm nước không yên, cứ cảm thấy có người đang nghĩ thầm muốn hại ta!

Điền Phong khom người nói:

- Phong lập tức xử lý việc này.

Viên Thiệu khoát tay áo bảo Điền Phong lui ra. Đợi Điền Phong đi ra ngoài, hắn đột nhiên mở mắt, nhìn bóng lưng của Điền Phong mà ra chiều suy nghĩ.

- Viên Bình!

- Có tiểu nhân...

- Phái người theo dõi Điền Phong cho ta, mỗi ngày hắn làm chuyện gì, tiếp xúc với người nào, đều phải tường tận ghi lại, mỗi ngày báo cáo với ta.

- Tiểu nhân minh bạch!

Viên Bình này là tâm phúc của Viên Thiệu, cũng là cháu trai của Viên Thiệu, là một phần tử Viên gia, vì vậy Viên Thiệu cực kỳ tín nhiệm.

Điền Phong ngươi điều tra thế tộc Ký Châu, như vậy ai có thể cam đoan ngươi không có vấn đề? Đơn giản, ngay cả ngươi ta cũng phải điều tra một chút.

Viên Thiệu thở phào một hơi, tựa trên ghế bành nhắm mắt lại.

******

Đổng Phi tại Hà Đông đã nhận được chiến báo đến từ Kinh Châu.

Theo chiến báo đến còn có một phong thư từ Sa Ma Kha.

Ý trong thư đại thể là thế này: nhị ca, trải qua thất bại này đệ rất mệt mỏi. Đệ cảm thấy mình căn bản không đủ để đảm đương tình thế hiện tại. Ra trận giết địch, đệ không nói hai lời, thế nhưng bày mưu nghĩ kế, đệ không phải người thích hợp. Cho nên nhị ca phái người tới giúp đệ đi.

Thật lâu trước đó Đổng Phi từng có tâm tư như vậy.

Y cũng biết tính tình của Sa Ma Kha, nói thật nếu như không phải thân phận tiểu vương Ngũ Khê Man của hắn còn ở đó, lúc trước tuyệt đối sẽ không phái hắn trở lại. Sau đó thấy Sa Ma Kha thuận buồm xuôi gió, trong thư từ qua lại mơ hồ đã thể hiện ra thói kiêu ngạo, làm cho Đổng Phi rất lo lắng.

Đại chiến Kinh Châu lần này từ ngày đầu tiên Đổng Phi biết được thì vẫn luôn quan tâm.

Mãi đến khi Cam Ninh đột nhiên xuất hiện cứu Sa Ma Kha trở về Vân Mộng đại trạch, Đổng Phi mới xem như thở phào một hơi.

Về phần phía Lưu Biểu, hừ... Sợ là không sống yên ổn được. Dù sao thì hiện tại hắn chỉ sợ cũng không có tâm tư liên thủ với Lưu Bị chinh phạt Giang Đông.

Nhiêu đây cũng đủ rồi!

Nhìn thư của Sa Ma Kha, Đổng Phi lâm vào trầm tư.

Nếu Sa Sa đã mở miệng, như vậy ta phái người cũng không cần cố kỵ gì nữa. Nhưng vấn đề ở chỗ, ta phái ai đi? Ai có thể đảm đương?

Đây cũng là một vấn đề cực kỳ quan trọng.

Nếu như phái sai lầm, không những không có lợi, trái lại hại nhiều hơn. Ngũ Khê Man trải qua thất bại này nguyên khí đại thương... Địa vị bá chủ Tam Man phía nam có thể còn duy trì được không? Cho nên, người phái đi không chỉ phải trung tâm, hơn nữa phải trí dũng song toàn, sát phạt quả đoán.

Người như vậy cũng không dễ tìm.

- Sĩ Nguyên, ngươi thấy phong thư của Sa Sa thế nào?

Bàng Thống cười, nhỏ nhẹ nói:

- Đổng đại ca, người như vậy quả thật không dễ tìm. Nhưng dưới trướng của huynh lại vừa lúc có một người như thế. Chẳng qua không biết huynh có dám dùng hắn hay không. Nếu hắn xuất mã, chắc hẳn đối với tam gia nhất định là một cánh tay đắc lực.

- Lời vô ích, đã lúc này rồi... Ngươi đừng vòng vo với ta nữa. Nói đi, người nào?

- Chính là trưởng sử Vô Nan quân, kỵ đô úy Trương Nhậm.

Đổng Phi nghe tên này vô ý thức nhìn Bàng Thống. Trương Nhậm, người Bàng Thống đề cử không ngờ là Trương Nhậm?

Ha ha, cũng là một việc rất thú vị. Trong Diễn nghĩa Bàng Thống chết vào tay Trương Nhậm. Mà hôm nay Trương Nhậm lại bởi vì Bàng Thống mà quật khởi sao?

Lo lắng hay không thật ra chỉ chính là thân phận của Trương Nhậm.

Nói thật thì thân phận hiện nay của Trương Nhậm lại rất xấu hổ. Vô Nan quân có thể nói là một tay hắn thành lập lên, nhưng bởi vì quan hệ với Đồng Uyên...

Đổng Phi suy nghĩ một chút, bỗng dưng nở nụ cười.

- Nếu Sĩ Nguyên đề cử hắn, như vậy để hắn đến Võ Lăng sơn đi. Truyền mệnh lệnh của ta... Phong Trương Nhậm làm đại đô đốc Ngũ Khê Man quân, tổng lĩnh chiến sự Tam Man phía nam. Từ nay về sau, Ngũ Khê Man quân trực thuộc dưới trướng của ta. Trương Nhậm có quyền tiền trảm hậu tấu, gặp chuyện có thể tự động quyết định.

Bàng Thống mở to hai mắt nhìn.

Hắn chỉ đề cử Trương Nhậm mà thôi, không cần như thế mà.

Không đợi Bàng Thống kịp phản ứng, Đổng Phi nói tiếp:

- A Sửu, ngươi ở bên người ta đã bao lâu rồi?

- Đã hơn 4 năm!

Đổng Phi gật đầu:

- Tính ra năm nay ngươi cũng đã 23 rồi, đã nên đi ra ngoài lịch lãm một chút. Ta quyết định cho ngươi làm tham mưu Tế tửu của Vô Nan quân, hiệp trợ Cam Bí chỉnh đốn Vô Nan quân... Ngươi đừng tưởng tham mưu Tế tửu này dễ làm. Năm sau ta muốn khai mở môn hộ Tây Xuyên.

Cái gọi là mở môn hộ Tây Xuyên chính là lấy Hà Manh quan.

Đổng Phi lẳng lặng nhìn Bàng Thống:

- Thế nào? Tiểu A Sửu ngươi có dám tiếp lệnh bổ nhiệm này của ta hay không?

Ngực Bàng Thống phập phồng kịch liệt, cố gắng bình tĩnh tâm tình một chút, chắp tay nói:

- Đổng đại ca, nếu như năm sau tiểu A Sửu không lấy được Hà Manh quan, nguyện dâng lên cái đầu này.

Đổng Phi cười rất hài lòng. Y ngồi ở đó, tướng tá không sai biệt nhiều với Bàng Thống khi đứng.

- Tiểu A Sửu, đừng làm cho ta thất vọng.

Nói rồi y vươn cánh tay ra ôm chặt lấy Bàng Thống.

Bàng Thống gật đầu, lại nói:

- Có điều, đại ca mệnh Trương Nhậm làm đại đô đốc quân Ngũ Khê Man... Lấy lý giải của ta đối với người này, sợ là sẽ cự tuyệt.

- Hả?

- Trương Nhậm là người tâm cao khí ngạo, trước đó ngài bỏ mặc hắn, mặc dù có Cổ Long khuyên bảo, nhưng hắn chưa hẳn sẽ không ghi tạc trong lòng.

Đổng Phi suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:

- Vậy ngươi cứ nói cho Trương Nhậm, nếu ta dám dùng hắn, sẽ không sợ hắn tạo phản. Đổng mỗ xưa nay là dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người. Trước khác nay khác, nếu như muốn chứng minh quyết định trước đây của ta là sai lầm, vậy bảo hắn xuất ra thủ đoạn đi.

- Thống nhất định đem lời của đại ca chuyển cáo cho Trương Nhậm.

Bàng Thống mang theo thư và lệnh tiễn của Đổng Phi bước đi!

Nhìn bóng lưng của hắn, Đổng Phi đột nhiên có một loại cảm giác già nua. Bất tri bất giác, đồng tử xấu xí năm đó hay cưỡi trên đầu mình hiện giờ rốt cuộc phải đi rồi, một mình gánh trọng trách. Năm tháng giục người già đi, chỉ hy vọng Bàng Thống không lặp lại số phận như trong diễn nghĩa.

Phượng Sồ... Ha ha, là lúc nên vỗ cánh bay cao rồi!

******

Phượng Sồ bay đi rồi!

Đổng Phi vẫn ở lại An Ấp, không lập tức lên đường quay lại Trường An.

Sau đại chiến, các nơi đều cần một đoạn thời gian để nghỉ ngơi. Đặc biệt là khu vực mới chiếm lĩnh, càng cần quan viên tới thống trị.

Nhưng Đổng Phi lại từ đâu điều động được nhiều quan viên đây?

Trong tay cũng có không ít nhân tài, nhưng đại đa số mọi người còn rất trẻ. Xử lý sự vụ cụ thể còn có thể, nhưng nếu như muốn trấn thủ một phương, lại là một việc không đơn giản. Tư lịch, học thức, thiếu một thứ cũng không được. Cố Ung đã vô số lần phái người đến giục Đổng Phi trở lại, nhưng Đổng Phi thủy chung không nói chuẩn xác thời gian trở về Trường An. Cũng khó trách, việc Cố Ung giải quyết không được, y có thể giải quyết sao?

Không nói đến lãnh địa của y so với 4 năm trước đã mở rộng mấy lần.

Chỉ vùng Hà Đông nơi ở hiện giờ của y phiền phức đã có rất nhiều. Trong đó quan trọng nhất là bởi thái thú Hà Đông Mã Kiệu bị điều đến quận Nhạn Môn, cho nên quận Hà Đông hiện giờ như rắn mất đầu, chính vụ chồng chất như núi, lại tìm không được nhân tuyển thích hợp tiếp nhận chức vụ, vô cùng phiền phức.

Quận Nhạn Môn rất quan trọng, nhưng Hà Đông cũng rất quan trọng.

Mặc dù quan lại cơ sở coi như sung túc, nhưng không có người đến cầm lái, thủy chung không phải là việc lâu dài.

Bàng Thống đi rồi, bên người Đổng Phi chỉ còn lại mình Lí Quỳ, thậm chí ngay cả bản thân Đổng Phi cũng cảm thấy người bên cạnh mình không quá đủ dùng.

Trường An...

Để cho Cố Ung và Trần Cung gánh vác thêm vậy.

Nếu như họ có thể giải quyết là tốt nhất. Nếu thật sự giải quyết không được, vậy cũng chỉ có thể điều ra nhân thủ từ trong Quận học, xem có thể giải quyết vấn đề được không.

Hôm nay trị hạ của Đổng Phi tổng cộng 27 quận học, có hơn 3000 học sinh.

Y theo [Tam Học Kỷ Yếu] Hoàng Thiệu để lại, 3000 học sinh này trong tương lai có thể đảm nhiệm quan lại trung tầng. Về phần sau khi tốt nghiệp Quận học, người chân chính có thể leo lên sân khấu nhân số sẽ không nhiều lắm, trong trăm lấy một đã là một kết quả rất lạc quan rồi.

Nhưng vẫn còn phải chờ đợi!

Thời tiết giữa mùa hạ, dương liễu xanh xanh; Sông Phần chảy xiết đổ vào Đại Hà.

Đây là thời tiết tốt hiếm có. Một trận mưa to qua đi, khiến mùa hạ nóng bức tăng thêm không khí mát mẻ. Đổng Phi bỗng có hứng thú đi chơi, liền dẫn theo bốn người Mạnh Thản Bùi Nguyên Thiệu, Hàn Đức Lí Quỳ cùng 4, 50 tuỳ tùng giục ngựa ra khỏi An Ấp, chạy tới vùng ngoại ô.

Đoàn người hành trang tươm tất, rong ruổi trên đường.

Ven đường chỉ thấy một màu xanh um, khiến người khác sinh ra cảm giác thoải mái.

Theo Hà Đông mấy năm không có chiến sự, nhân khẩu cũng đang không ngừng tăng lên. Năm đó bách tính rời bỏ gia viên, hôm nay đều đã trở về quê cũ.

Ruộng đồng hoang vu lại trở nên đầy sức sống.

Nhìn mọi người bận rộn, trong lòng Đổng Phi vô cùng khoái hoạt. Đây là trị hạ của ta, tất cả những thứ này đều là ta mang lại cho họ.

Đây là một loại tự hào phát ra từ nội tâm!

Đối với Đổng Phi mà nói, ấn ký của hậu thế mặc dù vẫn đang trôi đi theo thời gian, nhưng thủy chung vẫn duy trì tâm tình như còn mới mẻ.

Ra khỏi thành hơn mười dặm, thấy rất nhiều người đang tụ tập.

Ở đây gần Điều Sơn, hướng tây nam chính là Diêm giám. Chuẩn xác mà nói, ở đây tuy nói thuộc trị hạ của An Ấp, nhưng trên thực tế lại thuộc về huyện Hạ quản lý. Xem như quận trị sở tại của Hà Đông, thổ địa của An Ấp rất lớn, việc cần xử lý cũng cực kỳ phức tạp

Phần lớn thời gian An Ấp lệnh không cách nào chú ý hết toàn bộ.

Từ Đông Hán Hòa Đế tới nay, các huyện xung quanh sẽ rất tự giác đem một bộ phận lãnh địa An Ấp tiếp giáp quy về trị hạ của mình.

Như phía bắc An Ấp, thổ địa qua Tiên Thủy trên cơ bản là do Văn Hỉ lệnh quản lý. Huyện Hạ cũng như vậy. Đã trở thành điều lệ bất thành văn.

Đổng Phi thấy nhiều người như vậy tụ tập không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.

Vì vậy y bảo Lí Quỳ qua hỏi thăm, một lát sau, thấy đoàn người tách ra, một thanh niên vội vội vàng vàng đi theo phía sau Lí Quỳ, tới trước ngựa Đổng Phi hắn chắp tay hành lễ:

- Huyện Hạ lệnh Lương Tập, không biết đại đô đốc đến, không có từ xa tiếp đón, xin đại đô đốc thứ tội.

Lương Tập này tuổi chừng trên dưới 30, da mặt trắng trẻo, nhưng bởi vì tắm ánh nắng lâu nên có màu đồng cổ.

Điều này cũng khiến cho trong khí độ vốn rất văn nhã của hắn tăng thêm khí khái oai hùng. Tuy là trang phục văn sĩ, nhưng lại không có vẻ cũ nát.

Trên tay có vết chai, các đốt ngón tay thô to, nhìn qua có vẻ quê mùa.

Đổng Phi nhìn thấy thanh niên này lại nở nụ cười!

Nhìn từ màu da của hắn, đây không phải là quan viên cả ngày ở trong phủ nha. Màu đồng cổ đó chắc là quanh năm đi lại bên ngoài mới bị. Thân cao khoảng chừng 7. 8 xích, trên giầy có mụn vá, vết chai trên tay là do luyện võ tạo thành.

Bởi vì khi Lương Tập hành lễ, động tác trên tay đã có thể thấy được một số mánh khóe.

Đổng Phi không thích người cả ngày ở trong phòng, nhưng không đi thể sát dân tình, không thực địa khảo sát mà đã làm ra quyết đoán. Mặc dù trên người Lương Tập có dấu vết quê mùa, nhưng Đổng Phi thích. Người như vậy, có lẽ mới là quan lại thât sự phân ưu cho các bách tính.

- Lương Tập?

Đổng Phi xoay người xuống ngựa, nhìn đoàn người cách đó không xa đang nhìn qua bên này, cười nói:

- Xảy ra chuyện gì, sao có nhiều người tụ tập lại vậy?

Lương Tập vội vàng trả lời:

- Khởi bẩm đại đô đốc, những bách tính này tụ tập ở đây là muốn mời nha môn trợ giúp họ phục nghiệp.

- Phục nghiệp?

- Đúng vậy!

Lương Tập dần dần thoát khỏi câu thúc lúc trước, trả lời:

- Đại đô đốc có điều không biết, trước kia Quan Trung Ký Châu có chiến loạn, bách tính khu vực Hà Đông bỏ đi rất nhiều. Hai năm nay bởi vì Quan Trung Hà Đông dần dần ổn định, khiến cho không ít người trở về quê cũ. Nhưng đất đai đã hoang vu, cần sự giúp đỡ của nha môn quận huyện mới có thể trùng kiến gia viên... Nhưng bắt đầu từ năm kia đến nay...

*****

- Nhưng cái gì?

Đổng Phi tựa hồ đã hiểu, trầm giọng hỏi:

- Lương Tập, ngươi cứ nói đừng ngại.

- Bởi đại đô đốc luân phiên chinh chiến, khiến cho các nơi Quan Trung thiếu thốn vật tư. Lại còn thêm mới có được Hà Nội, kinh triệu, cùng Tịnh U, quan lại lớn nhỏ đều điều đi ra ngoài, ngay cả vật tư vốn thuộc về Hà Đông cũng mang đi theo, tạo thành tình trạng túng thiếu như hiện nay của Hà Đông.

Phía sau Đổng Phi có đám người Mạnh Thản Bùi Nguyên Thiệu Hàn Đức, mặc dù không phải người học vấn uyên bác gì, cũng đều là kẻ vải thô quần thủng.

Nghe được những lời của Lương Tập không khỏi hít một hơi lạnh. Lương Tập này rõ ràng là đang chỉ trích hành vi của Đổng Phi hai năm nay, có ý cực kì hiếu chiến. Đây cũng là một loại chỉ trích đối với kế hoạch Trường An làm ra. Không may, có thể sẽ bị chém đầu.

Đám người Mạnh Thản đều xuất thân hàn môn, nghe Lương Tập nói như thế đều lo lắng cho hắn.

Có thể nhìn ra được, Lương Tập này là một quan tốt. Nếu bởi vậy mà làm Đổng Phi tức giận, với bách tính, với Quan Trung đều là một tổn thất lớn.

Mạnh Thản vội vã quát lên:

- Lương Tập lớn mật, kế sách của Trường An người như ngươi sao có thể đánh giá?

Đổng Phi nhíu mày, quay đầu híp mắt lại. Mạnh Thản sợ quá đánh thót một cái, tim đập nhất thời tăng tốc không ít.

Đổng Phi hiện giờ càng có vẻ uy nghiêm hơn.

Mặc dù không nói lời nào, nhưng một động tác rất nhỏ đều sẽ khiến người khác tâm sinh sợ hãi. Đây có lẽ chính là khí độ của người thượng vị đã lâu sản sinh ra.

Ngược lại Lương Tập sau khi nói ra những lời này lại ưỡn ngực lên.

Đổng Phi trên dưới quan sát người này, đột nhiên nói:

- Đã như vậy, vì sao ngươi không thượng sớ triều đình, thỉnh cầu cải thiện?

Lương Tập nói:

- Không phải hạ quan không muốn, mà thực không thể. Năm ngoái Lạc Dương ác chiến, Hà Nội mới ổn định, thiếu lương thảo vật tư chi viện. Nếu như Hà Đông đoạn tuyệt cung ứng, thì Hà Nội nhất định sẽ đại loạn. Mà đại đô đốc và Lạc Dương không biết khó khăn của Quan Trung, chỉ lo khiêu chiến, không phải việc làm của minh công.

Dù sao thì đã đắc tội với ngươi rồi, chết sống đều như nhau.

Lương Tập ưỡn ngực, nhìn Đổng Phi, không tỏ ra sợ hãi chút nào.

Đổng Phi lại mặt không chút thay đổi, mắt nửa khép. Cùng Lương Tập nhìn nhau một lát, y đột nhiên nói:

- Đưa hắn đi, chúng ta về An Ấp.

- Đại đô đốc thủ hạ lưu tình!

Bách tính xung quanh liền tiến lên khẩn cầu. Họ đã biết nam tử to con như hùng sư trước mặt chính là hổ lang chi tướng.

Thấy Đổng Phi muốn dẫn Lương Tập đi, người vội vã tiến lên cầu tình.

Đổng Phi sầm mặt lại:

- Các ngươi còn không lập tức tản ra. Lương Tập phê điểm chính vụ, không phải việc làm của thần hạ. Quốc có quốc pháp, không phải bọn ngươi có thể hiểu được. Người nào về nhà nấy, nỗi khổ của các ngươi nay ta đã biết. Triều đình sẽ có phương pháp giải quyết. Không được nhiều lời, nhanh chóng đi ngay.

Các bách tính tuy có lòng cầu tình cho Lương Tập, nhưng khi Đổng Phi lên tiếng, luồng sát khí nghiêm nghị khiến người khác không dám lên tiếng.

Lương Tập trái lại không sợ, theo đoàn người Đổng Phi về An Ấp.

Sau khi Đổng Phi thay đồ, sai người đem Lương Tập lên đường...

- Lương Tập, ngươi là người thông minh. Hiện giờ đại chiến mới tạm dừng, nhân tâm mới an ổn, nhưng ngươi lại phê triều chính, chẳng lẽ muốn tạo ra hỗn loạn?

Lương Tập chỉ vì thống khoái nhất thời, nhưng đã bỏ qua điểm mà Đổng Phi đã nói. Hắn nghe vậy ngẩn ra, mồ hôi lạnh nhễ nhại.

Quả thật hành động phê phán triều đình trước công chúng của hắn vị miễn mắc tội khiêu khích nhân tâm.

Đổng Phi khẽ gõ ngón tay lên bàn:

- Hành vi này của ngươi luận tội có thể giết. Nhưng ta biết, ngươi cũng là một lòng vì dân. Ngươi đã chỉ ra điểm tai hại, thế có cách giải quyết không? Nếu không có phương pháp giải quyết, ta sẽ lấy lấy đầu độc nhân tâm lập tức chém ngươi!

Lương Tập ngẩn ra, vội nói:

- Hạ quan khẩu xuất vọng ngôn, thực là tử tội. Có điều phương pháp giải quyết mà đại đô đốc nói, hạ quan cũng có chút ý nghĩ.

- Nói!

Lương Tập hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Hà Đông đất đai nghìn dặm, hiện giờ nhân khẩu cũng cực kỳ dồi dào. Cái còn thiếu chỉ là tiền lương vật tư. Hạ quan cũng biết, hiện giờ triều đình tiền lương đang rất eo hẹp, trong lúc nhất thời sợ cũng khó có thể giải quyết. Cho nên, hạ quan đã nghĩ ra một biện pháp.

Đổng Phi nói:

- Biện pháp gì?

- Hà Đông tài nguyên rất nhiều, đặc biệt diêm trì xuất chúng nhất. Chỉ là diêm trì khai thác buôn bán lại cực kỳ hỗn loạn... Đại đô đốc sao không quốc hữu hóa diêm trì, lại lập sứ giả giám bán. Như vậy, triều đình có thể thu thuế muối từ đó, lại mua nông cụ trâu cày cung cấp cho dân. Như vậy, dân có thể khôi phục trồng trọt, trùng kiến gia viên, mà triều đình cũng không cần chi nửa phần, tương lai còn có thể dồi dào thêm quốc khố.

Đổng Phi đối với đạo thống trị tuyệt đối là một tay ngang.

Tuy nhiên nghe Lương Tập nói rất có ý tứ, không chừng thực sự có thể giải quyết vấn đề hiện nay của Hà Đông.

Trầm ngâm chốc lát, y hỏi:

- Lương Tập, ngươi nói rất nhiều, nghe qua cũng không tệ. Nhưng ta chỉ muốn biết, nếu như ta bổ nhiệm ngươi làm thái thú Hà Đông, cần thời gian bao lâu có thể giải quyết vấn đề quẫn bách hiện nay của Hà Đông? Đừng nói mấy lời vô ích với ta, ta muốn nghe lời nói thật.

Lương Tập đầu tiên là ngẩn ra, suy nghĩ một chút mới lớn tiếng nói:

- Ba năm, nếu như Tập làm thái thú, chỉ cần ba năm có thể khiến Hà Đông khôi phục cảnh tượng như thời Hoàn Đế. Không cần bất luận sự hộ trợ gì từ triều đình, chỉ cần cho Tập một đạo pháp lệnh, Tập có thể làm được điểm này. Ba năm sau, Hà Đông sẽ đầy đủ thuế má.

Đổng Phi trầm ngâm một chút:

- Đã như vậy, ngươi lập tức soạn thảo cho ta một chương trình. Cái gì yêu cầu có thể đề xuất... Lương Tập, ngươi nói ba năm, ta sẽ cho ngươi ba năm. Nếu như sau ba năm ngươi làm không được, ta tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay, đến lúc đó ngươi phải dâng cái đầu của ngươi lên.

- Tập, nguyện lập hạ quân lệnh trạng!

Đổng Phi gật đầu, cho Lương Tập rời đi. Sau đó quay đầu nói với Lí Quỳ:

- Sao hả, nếu như ta mệnh người đảm đương thái thú Hà Đông thì thế nào?

Trên chính vụ, Đổng Phi tuyệt đối sẽ không chuyên quyền độc đoán. Phần lớn thời gian y sẽ hỏi ý của các phụ tá quanh mình trước, rồi mới đưa ra quyết định.

Trước đây, bên người Đổng Phi có Bàng Thống Hoàng tự. Hôm nay thì sao, Lí Quỳ liền đảm nhiệm vai trò phụ tá...

Lí Quỳ suy nghĩ một chút:

- Những gì người này nói cũng có thể được. Nếu như thực sự có thể thành công, không chỉ Hà Đông, tại các vùng Quan Trung Lương Châu đều có thể phổ biến. Chẳng qua thực sự có thể hay không thì còn cần suy xét thêm. Dù sao loại chuyện này hình như trước kia chưa từng có tiền lệ.

Đổng Phi nhắm mắt trầm tư, một lát sau đứng dậy.

- Ngươi lấy danh nghĩa của ta thượng sớ Trường An. Nói là ta sẽ thiết lập Diêm giám tại diêm trì, bổ nhiệm Lương Tập làm thái thú Hà Đông, cũng thiết lập Ti Lệ giáo úy tại An Ấp, do Lương Tập kiêm nhiệm... Ừm, như vậy đi, ngươi bảo bọn Mạnh Thản đi chuẩn bị, ba ngày sau chúng ta sẽ trở về Trường An.

Lí Quỳ lập tức lĩnh mệnh mà đi.

Ở trong đại sảnh Đổng Phi lại lâm vào trầm tư.

Nếu như cách làm của Lương Tập có thể khả thi, như vậy lấy tài nguyên ở Quan Trung Tịnh U, tác dụng có thể tăng cao.

Phải biết rằng, trong tay Đổng Phi nắm giữ rất nhiều tài nguyên. Chỉ hai hạng mục ngựa và binh khí đều có thể khiến cho Quan Trung thu được lợi ích rất lớn.

Trước đó, ngựa binh khí đều thuộc về hàng cấm.

Từ Châu Mi gia, Tây Xuyên Trương thị, cùng với Chân gia tại Trung Sơn... Tuy có liên quan đến nhưng trên thực tế vẫn bị Đổng Phi hạn chế.

Tuy nhiên, chắn không bằng khơi.

Ngươi phòng bị có nghiêm ngặt, thủy chung sẽ có lỗ thủng. Đã như vậy, ta khai mở ngựa binh khí, đương nhiên hạch tâm thủy chung do ta nắm giữ. Ta chỉ cần vượt qua các ngươi một bước là đủ rồi. Đồng thời còn có thể mang đến cho ta hồi báo phong phú, cớ sao mà không làm?

Chỉ là, những vật tư này phải thuộc về triều đình, đồng thời phải lựa chọn thương gia tốt.

Lựa chọn ai mới tốt?

Đổng Phi khẽ vỗ vào gáy, chán ngán ngồi trong đại sảnh... Hồi lâu sau đó, đột nhiên cười khì, mặt khẽ mỉm cười.

Cứ làm như thế đi!

Đổng Phi lẩm bẩm....

*****

Cái nóng đã qua, Trường An càng thêm vẻ hùng hồn, trong gió thu những cây tùng già xanh ngắt, Vị thủy cuồn cuộn chảy về phía trước.

Theo lý mà nói, xa Trường An gần hai năm Đổng Phi lần này về phải trống giương cờ mở mới đúng, nhưng y lại không làm thế.

Để Điển Vi dẫn trung quân, Khúc Nghĩa làm phó tướng rầm rộ tiến quân, còn y thì dưới sự tháp tùng của bốn người Lý Quỳ và 200 Cự ma sĩ, âm thầm rời đại đội, xuất phát trước đám Điển Vi hai ngày.

Trước khi xuất phát, Lương Tập chính thức được bổ nhiệm làm thái thú Hà Đông, kiêm Ti đãi giáo úy.

Có thể nói lệnh bổ nhiệm này nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người, Lương Tập chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, vọt một cái thành quan lớn triều đình hưởng bổng lộc hai nghìn thạch, không biết có bao nhiêu cái mắt kính bị vỡ, nhưng nói từ một phương diện khác nó lại phù hợp với lời Đổng Phi mà nói.

Dùng người tài không câu nệ, Đổng Phi dùng người không nhìn tư lịch, không xem gia thế, chỉ cần ngươi có tài là y dám dùng.

Chiêu này làm vô số sĩ tử Quan Trung động lòng, rất nhiều sĩ tử không chịu kém người ta, Đổng Phi còn chưa tới Trường An đã kéo nhau lên đường, ai mà chẳng muốn có tiền đồ tốt. Mặc dù sĩ nhân hồi xưa chủ trọng phong cốt, nhưng phong cốt không làm người ta ăn no bụng được.

Đổng Phi không ngờ, một hành động nho nhỏ của y lại không biết bao nhiêu người lòng không yên tĩnh, dù sao khác với tình hình đầu năm Kiến An, năm năm trước Đổng Phi mới đánh vào Quan Trung, căn cơ chưa vững cho dù phát ra Cầu hiền lệnh, nhưng không ít người còn trong trạng thái nghe ngóng quan sát, chư hầu Quan Đông đang hùng mạnh. Làm sao dọn dẹp được Quan Trung thảm bại đó là mệnh đề đầu tiên người ta ném ra cho Đổng Phi, sau đó đại chiến Đạn Hãn Sơn, Tịnh Châu, Lạc Dương... Cái nào cũng là khảo nghiệm với Đổng Phi.

Nay tuy Đổng Phi chưa tới mức có thể nói là hùng bá phương bắc, nhưng thực lực hùng mạnh, ngạo nghễ nhìn đời đã chứng minh tất cả.

Sĩ nhân ở dưới tình huống này không thể không cân nhắc kỹ càng, nếu không ra mặt phối hợp ngày sau có lẽ không còn cơ hội nữa, mà Đổng Phi kinh kỵ trở về Trường An lại có toan tính khác.

Tàn dương chiếu lên Đỗ Bưu Bảo, tường thành màu xám dưới ánh tịch dương có một loại tang thương.

Khi trời tối, một đoàn người âm thầm đi tới ngoài Đỗ Bưu Bảo.

Cầu treo hạ xuống, Pháp Chính và Vương Mãi đón những người này vào thành bảo xong lập tức cảnh giới bốn xung quanh thành bảo.

Đám Lý Quỳ tự có người bố trí, Đổng Phi thì đi theo Pháp Chính tới một phòng giam, phòng giam này trang trí đẹp đẽ, giữ còn có một bàn tiệc thịnh soạn, Giả Hủ đang cười tủm tỉm ngồi một bên.

- Quân sư.

Đổng Phi đi lên hành lễ, vẻ mặt hết sức cung kính.

Giả Hủ trông có vẻ không già đi chút nào, chỉ do thiếu sáng mà da trắng khác thường, vội đứng dậy đỡ lấy Đổng Phi nói:

- Chủ công chỉ có tù phạm Giả Hủ thôi, không có quân sư ở đây.

Đổng Phi chân thành nói:

- Trong lòng ta chỉ có quân sư.

Ý nói chỉ Giả Hủ mới xứng làm quân sư, thậm chí Trần Cung cũng chưa đủ tư cách.

Nay Đổng Phi không còn là chân trắng như khi thu phục Giả Hủ nữa.

Là Đại đô đốc thống lĩnh ba quân, trước đó càng được Lưu Biện phong làm thừa tướng, tổng lĩnh sự vụ lớn nhỏ ở Quan Trung. Nhưng Giả Hủ thấy không thay đổi gì cả, vẫn cảm thấy y giống như ở tửu quán ngoài thành Lâm Thao khi nào, mang theo một tấm lòng thành.

Giả Hủ thấy rất dễ chịu, một câu nói này đáng cho mấy năm biệt tích vừa rồi.

Mọi người khách sáo một phen, theo thứ tự ngồi xuống, Giả Hủ cười nói:

- Chủ công hôm đó ở Đại Sơn cùng Tào Mạnh Đức mai xanh nấu rượu đã thành câu chuyện đẹp. Hủ tuy không ra ngoài cũng nghe nói rất nhiều lưu truyền. Hai khúc đoản ca hành sẽ để lại thanh danh của người vạn đời trên sử sách.

Đổng Phi không khỏi hổ thẹn.

Vương Mãi cười ha hả:

- Chủ công có lẽ còn chưa biết, mấy tháng trước Bắc Hải quốc tổ chức kinh diên, bình ra bảy vị hùng tài văn đàn hiện nay, chủ công chẳng những có tên trong đó còn xếp hàng đầu. Dù là Tào Mạnh Đức cũng cho rằng văn tài của hắn kém chủ công xa lắm.

Đổng Phi phun rượu ra ngoài, ngạc nhiên nhìn Vương Mãi.

Y thực sự không biết chuyện này, thời gian qua trốn ở trong thành Hà Đông hưởng thanh nhàn, trừ trận chiến Kinh Châu làm y để ý ra thì những chuyện khác không nghe không hỏi. Còn về phần quận Đông Hải tổ chức kinh diên chỉ biết loáng thoáng thôi.

Một cuộc kinh diên xảy ra năm Thái Bình thứ hai tức năm Kiến An thứ sáu (201 sau CN) với sĩ lâm mà nói là một chuyện vô cùng long trọng, người phát ngôn chính là Lục kinh bác sĩ Trịnh Huyền, quy mô rất long trọng.

Trịnh Huyền sainh năm Thuận đế Vĩnh Kiến thứ hai (127 sau CN), cùng với đám người Lý Ưng giao hảo, được xưng là bậc thầy kinh học.

Thanh danh người này cao tới mức khi loạn Hoàng Cân bùng nổ, giặc Hoàng Cân đi qua nơi ở của ông ta toàn bộ im thin thít, không dám có chút bất kính nào. Sau loạn Hoàng Cân, Trịnh Huyền trôi dạt mãi, cuối cùng định cư ở Bắc Hải, hàng ngày giảng học luận kinh, cuộc sống cũng xem như an dật.

Có điều ứng với câu cổ ngữ, trời có phong vân khó lường.

Trịnh Huyền có một đứa con trai, tên là Trịnh Ích Ân, năm Kiến An đầu tiên được Khổng Dung tiến cử làm hiếu liêm, nhậm chức Nhạc An Lệnh.

Vốn Trịnh Ích Ân có thể tới Hứa Xương làm quan, nhưng vì không nỡ xa cha già, cho nên dâng sớ ở lại Thanh Châu. Nhạc An là quê cũ của đại binh pháp gia Tôn Vũ thời chiến quốc, nằm ở phía đông Đại Hà, khá là giàu có.

Nơi này cách Bắc Hải không xa lắm, Trịnh Ích Ân có thể thường xuyên về nhà thăm cha, cầu học. Đây vốn là một chuyện tốt, Thanh Châu từ sau khi bị Tào Tháo chiếm lĩnh luôn an ổn không có chiến sự gì.

Nhưng năm ngoái Viên Thiệu xuất binh tấn công Thanh Châu, sau khi quận Bình Nguyên thất thủ, Cao Lãm suất quân vượt sông, tập kích Nhạc An. Theo chiến thuật của Thanh Châu mục Trình Dụng, thực hành vườn không nhà trống, cho nên bách tính ở Nhạc An cần phải rút lui.

Cao Lãm làm bách tính không thể rút lui toàn bộ.

Nếu như lúc này Trịnh Ích Ân đi cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn từ nhỏ được cha dạy dỗ, ăn lộc của vua phải san sẻ ưu phiền với vua. Không ngờ dẫn quận binh Nhạc An, ngăn cản bộ tốt của Cao Lãm, sau một trận huyết chiến, bách tính rời đi được, song Trịnh Ích Ân lại chiến tử.

Trịnh Huyền tuổi già tang con, đau không sao kể siết, sau khi nghe tin dữ, ngã bệnh không dậy nổi.

Sau khai xuân, sức khỏe của Trịnh Huyền dần bình phục, dù sao Trịnh Ích Ân tuy đi rồi nhưng để lại cho ông ta một đứa cháu trai Trịnh Đồng làm bạn.

Không ngờ một hôm Trịnh Huyền nằm mơ, trong mơ Khổng Trọng Ni nói với ông ta:" Khởi, khởi, khứ niên tại thìn, kim niên tuế tại tị..."

Theo lịch, năm nay là năm rắn, năm ngoái là năm rồng, Canh Thìn là Long, Tân Tị là Xà, theo cách nói cũ, năm Long Xà không có lợi với thánh hiền, cho nên sau khi tỉnh dậy, Trịnh Huyền nói với cháu:" Ta không còn ở lâu trên đời nữa, phải mở kinh diên"

Trịnh Huyền giảng kinh là một chuyện trọng đại, tới ngay cả Tào Tháo cũng phải bỏ chiến sự Thanh Châu, dẫn văn thần bên cạnh tới Bắc Hải tham gia.

Giữa thời gian kinh diên, sĩ nhân bắt đầu bình luận về cự tử văn đàn hiện thời, rất nhiều người lấy tác phẩm của mình ra, thỉnh cầu Trịnh Huyền đánh giá, Tào Tháo cũng không ngoại lệ, đem Đoản Ca hành hắn làm tại Đại Sơn dâng lên cho Trịnh Huyền, mong ông ta đánh gia ít nhiều.

Trịnh Huyền bình phẩm cũng giống như Hứa Thiệu năm xưa vậy, chỉ có thể ngộ không thể cầu.

Ông già hứng trí rất cao, vì thế đánh giá hết cái này tới cái khác, đánh giá về Đoản Ca hành của Tào Tháo cũng cực cao.

Nhưng Tào Tháo chẳng có tâm tư tỉ thí, đem cả Đoản Ca hành do Đổng Phi làm ra.

Trịnh Huyền đọc xong sững sờ nhìn Tào Tháo mà rằng:" Bài thơ này côi lệ, Mạnh Đức khai sáng ra cách cục mới của văn đàn, thi từ đời này, Đoản Ca hành của Mạnh Đức đứng đầu."

Đổi lại người khác sẽ thản nhiên mà nhận, song Tào Tháo là nhân vật bậc nào, hắn nói:" Trịnh sư sai rồi, bài thơ này không phải do Tháo làm, mà từ miệng người khác."

Sĩ nhân nghe thế thì càng thêm tò mò.

Không biết vị được Trịnh đại sư khẩm điển hàng đầu ấy là đại hiền phương nào mà có văn tài như thế.

Tào Tháo trả lời:" Làm bài thơ này chính là bỉ phủ Lương Châu, Đổng Tây Bình đó."

Khi nói những lời này khó tránh khỏi chút ghen tị, nhưng nhân vật như Tào Tháo nhanh chóng trừ bỏ tạp niệm trong lòng.

"Mấy tháng trước Tháo và Đổng Tây Bình ở Đại Sơn uống rượu, Tháo làm bài Đoản Ca hành bốn câu, Đổng Tây Bình làm bài năm câu. Tháo rất thích tài học của Đổng Tây Bình, lại thêm văn từ hoa mỹ, cấu trúc lã lùng, còn hào tráng, bất giác ghi nhớ trong lòng."

Trịnh Huyền nghe vậy không nhịn được luôn miệng nói:" Sao bỉ phu có thể như thế, sao bỉ phu có thể như thế?"

Đây không phải câu chửi mắng, mà là một loại tán thưởng, ý là cái tên thô lỗ ấy mà cũng có tài hoa như vậy à?

Đổng Phi nghe Vương Mãi kể xong thì dở khóc dở cười.

Vương Mãi cười nói:

- Đám sĩ tử về sau tham gia kinh diên bình ra bảy vị tài tử tài hoa hơn người, chủ công vì một lời của Trịnh công mà được xếp hạng nhất, cho nên bảy người được gọi là Kiến An Thất Tử, mát tướng còn phải chúc mừng chủ công?

Đổng Phi đã lặng người, hà hà, ta mà lại thành một trong Kiến An Thất Tử, thẹn chết ta mất, thẹn chết ta mất...

Bốn người nói một ít những chuyển vụn vặt rồi chuyển chủ đề sang việc chính, Pháp Chính đem những chuyện lớn nhỏ xảy ra ở Trường An hai năm qua kể ra một lượt, không khỏi lo lắng nói:

- Nay thánh thượng sùng phật, xây dựng ở trong thành Trường An rất nhiều chùa chiền, mà Đồ Trừng càng ra sức thu tín đồ, tuyên xưng thánh thượng là phật đà chuyển thế, còn hắn là thiên tôn hộ pháp phật môn, có dấu hiệu của loạn Thái Bình Đạo năm xưa.

Đổng Phi nghe vậy bất giác nhướng mày lên:

- Vậy thánh thượng nói thế nào?

- Hoàng thượng nay vùi đầu vào kinh phật, rất ít tham dự chính sự, từ sau khi Hạ Hầu Lan bại, hắn đem hết chính sự cho Liễu Thừa Minh thay mặt xử lý, cả ngày ở trong phật đường của Vị Ương cung, thi thoảng tới Thanh Lương tự tham ngộ Phật pháp... Nghe nói tới cả vị Nguyệt mỹ nhân kia cũng rất ít khi gặp được hắn.

Đổng Phi lẩm bẩm:

- Nói như thế là hoàng thượng khả năng không biết việc làm của Đồ Trừng.

Pháp Chính khẽ gật đầu.

Điều này làm Đổng Phi thở phào, ít nhất cũng không phải xung đột chính diện với Lưu Biện, chỉ là chuyện Phật môn trỗi dậy không phải là điều tốt, đúng như Pháp Chính nói, tên Đồ Trừng này có bóng dáng của Trương Giác năm xưa.

Đổng Phi nhìn sang phía Giả Hủ.

Giả Hủ cười nói:

- Chủ công chẳng phải nói ngăn chẳng bằng thông sao, chuyện tông giáo này, nếu như đã không ngăn nổi thì vì sao không lập giáo phái đấu lại Phật môn. Hủ nghe nói Hán Trung vương Trương Lỗ cũng có chút huyển ào, năm xưa ông ta có thành tích lớn trong Ngũ đấu mễ giáo. Chủ công không muốn xung đột trực diện với hoàng thượng thì kéo Trương Lỗ ra, hẳn là ông ta hứng thú với chuyện này đấy.

Đổng Phi trầm tư một lúc rồi gật đầu:

- Quân sư nói rất phải... Đúng rồi, ta chợt nhớ ra vài người, nếu như liên thủ với Trương Lỗ, hẳn chuyện Phật giáo không đáng lo. Vương Mãi, ngươi tra hộ ta hai người Tả Từ, Vu Cát. Bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải mời hai người đó tới cho ta. Tả Từ ở đâu ta không biết, nhưng Vu Cát hình như ở Giang Đông, chú ý xem. Chỉ cần tìm được Vu Cát thì Tả Từ không xa nữa... Đừng nhìn ta, ta chỉ nghe qua tên của bọn họ, không biết tự là gì...

Vương Mãi gãi đầu:

- Vậy mạt tướng tận lực mà làm.

Lúc này Pháp Chính bỗng nói vào:

- Còn một chuyện nữa không biết chủ công nghe qua chưa?

- Chuyện gì.

Pháp Chính ngập ngừng:

- Hạ Hầu Lan... Ba tháng trước đã tự tấn ở trong Huyền Lương tự... Hắn, chết rồi.

Đổng Phi ngây người.

Đối với Hạ Hầu Lan, Đổng Phi khó nói rõ là cảm giác gì.

Kẻ này cố chấp, đôi khi cố chấp khiến y căm ghét, nhưng đôi lúc cũng phải bội phục khí cố của hắn. Trước giờ Lưu Biện danh nghĩa là chủ thượng, nhưng trên thực tế ai cũng biết người làm chủ thực sự là Đổng Phi.

Rất nhiều người, thậm chí cả Dương Tự cùng Hạ Hầu Lan quy thuận Lưu Biện, sau khi trải qua nhiều việc cũng phải cúi đầu với Đổng Phi.

Duy chỉ có Hạ Hầu Lan luôn đứng bên cạnh Lưu Biện, kiệt lực muốn đưa Lưu Biện lên làm chủ nhân chân chính của Trường An.

Vì thế, hắn mất đi người bạn cùng lớn lên từ nhỏ, vì thế hắn không có bạn bè gì ở Trường An, vì thế tới giờ hắn chưa thành thân. Đối với người như thế, ngươi có thể đi làm phiền hắn, ghét hắn, nhưng không thể không khâm phục từ nội tâm.

Cho nên Đổng Phi sau khi phát hiện ra âm mưu quỷ kế của liên quân, bất chấp tất cả đi cứu Hạ Hầu Lan. Miệng nói dễ nghe là tranh khí vận cho Lưu Biện, song trong lòng Đổng Phi biết mình vì Hạ Hầu Lan mới làm thế.

Bất kể như thế nào Đổng Phi luôn hi vọng Lưu Biện có thể thực sự đứng dậy, Hạ Hầu Lan có thể đứng bên Lưu Biện.

So với Hạ Hầu Lan, Đổng Phi tuy nhận là kẻ bảo hộ Lưu Biện, nhưng thực tế y cũng biết nhiều việc chỉ là tự lừa dối bản thân thôi. Điều Đổng Phi không muốn nhưng không thể không thừa nhận, lòng trung thành của Hạ Hầu Lan với Lưu Biện không có chút tạp niệm nào.

Nhưng hiện giờ cái người cố chấp ấy lại chết rồi.

Đổng Phi thấy rượu bất ngờ trở nên không còn vị gì, ngây ngốc ngồi bên bàn hồi lâu mới buông một tiếng thở dài.

- Có biết vì sao hắn tự sát không?

Giả Hủ đặt chén rượu xuống, xua tay ý bảo Pháp Chính và Vương Mãi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Giả Hủ rót đầy chén rượu cho Đổng Phi:

- Chuyện này nói ra thì dài lắm, từ khi Hạ Hầu Lan binh bại, liền tù ở Đỗ Bưu Bảo. Hủ biết đây không phải do chủ công an bài, mà là hắn tự tới. Người biết đó, Hoàng thượng không biết tội của Hạ Hầu Lan, nhưng hắn lại cố chấp, nghĩ không thông.

- Vậy là sao?

- Khi Hạ Hầu Lan bị giam ở Đỗ Bưu Bảo, Hủ từng làm bạn tù, trò chuyện với hắn vài lần. Tinh thần của hắn không được tốt lắm, lòng thi thoảng tự trách mình vì thất bại. Vốn Hủ định giết hắn, nhưng thấy hắn như vậy cũng chần trừ... Về sau hắn nói, tội của hắn là tội chết, dù chủ công có tha thứ cho hắn thì hắn cũng không tha thứ cho bản thân được.

Đổng Phi cau mày:

- Hắn cũng nghĩ quá nhiều rồi.

Giả Hủ cười:

- Có câu hiền không nắm được binh, Hạ Hầu Lan làm tướng còn có thể, làm soái thì kém xa lắm. Sau hoàng thượng đích thân tới Đỗ Bưu Bảo đón Hạ Hầu Lan ra, Hủ thấy lúc đi hình như hắn nghĩ thông rồi. Nhưng không ngờ mấy tháng sau hắn đột nhiên tự sát, Vương Mãi xem thi thể của hắn, nhìn bề ngoài có vẻ không có vấn đề gì.

Đổng Phi nghe hết câu này ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Giả Hủ, vì y nghe ra chút manh mối:

- Ý quân sư là....

Giả Hủ lắc đầu:

- Hiện giờ còn chưa khẳng định, có điều từng có tin tức trong đại nội, khi chủ công đại chiến Lạc Dương, Nguyệt mỹ nhân đề xuất với hoàng thượng, mời Đại nguyệt thị vương phái binh vào Trường An, nhưng hoàng thượng vô cùng phẫn nộ từ chối.

Tin từ đại nội tới từ nội tam, là số hiệu của mật thám Đốc sát viện, nhân vật cực kỳ bí ẩn, thậm chí tới ngay cả Đổng Phi cũng không biết, chỉ nắm trong tay Giả Hủ.

- Điều này thì liên quan gì tới cái chết của Hạ Hầu Lan.

- Chủ công cứ thong thả nghe Hủ nói hết đã.

Giả Hủ uống một ngụm rượu:

- Trước khi Hạ Hầu Lan tự sát, theo báo cáo có người từng tới bái phỏng hắn, chỉ là kẻ này hành tung quỷ dị, không sao truy xét được, chỉ biết Hạ Hầu Lan từng cùng kẻ đó tranh cãi kịch liệt.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-298)


<