Vay nóng Homecredit

Truyện:Ác Hán - Hồi 208

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 208: Tôn Lưu liên minh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

- Nguyên Thán.

Lời Cố Hạo gọi Cố Ung tỉnh lại từ trong suy tư, hắn thở dài:

- Nếu phụ thân đã quyết thì con xin nghe. Tôn Bá Phù gửi lời mời tới, con sẽ ra làm quan, xin phụ thân yên tâm.

Vì gia tộc, Cố Ung chẳng thể làm theo ý mình, cũng xem như là một nuối tiếc, đàm luận với cha một lúc rồi cáo từ rời đi.

Nhìn con trai, Cố Hạo buông tiếng thở dài, Nguyên Thán, ta sao chẳng hiểu tâm tư của con? E con ở Giang Đông, nhưng lòng ở Quan Trung mất rồi!

Ài, bỏ đi, vẽ tranh thôi.

Đêm hôm đó cực kỳ yên tĩnh.

Cố gia không vì binh mã Tôn Sách ép tới Ngô huyện mà khẩn trương, dù sao là đại tộc, uy danh Cố gia đâu thể xem thường, nên người uống rượu vẫn uống, người thích vẽ vẫn vẽ, tiếp tục cuống sống hưởng thụ.

Nhưng Cố Ung không sao ngủ được, hắn trằn trọc lăn qua lật lại trên giường, không buồn ngủ chút nào.

Đã qua canh hai, Cố gia bảo bao phủ trong yên tĩnh, Cố Ung thắp nên độc sách, đúng lúc đó ngoài bảo tiếng la hét rung trời, Cố Ung giật mình nghĩ:" Chẳng lẽ Tôn Sách đánh tới rồi? Không đúng, dù là hắn tới, sao có thể hò hét như vậy?

Cố Ung khoác áo rời phỏng ngủ, lúc này cả Cố gia bảo đã sôi trào, hắn tóm lấy một tên gia đinh đang kinh hoàng chạy loạn, hỏi:

- Bên ngoài có chuyện gì mà huyên náo thế?

- Đại công tử, không xong rồi...

Tên gia đinh lắp bắp:

- Nhiều binh mã lắm, rất nhiều... Có binh mã tấn công...

- Có nhìn rõ là binh mã phương nào không?

- Không, không rõ ...

Cố Ung bỏ hắn chạy ra ngoài.

Cố gia bảo bị vây kín mít, mưa không lọt, gió không thông, ba nghìn bộ tốt đứng bên ngoài, đuốc chiếu sáng cả mảng trời đêm.

Đại tướng đi đầu mặc giáp đồng, đội mũ sư tử, chiến bào màu lục cheo chéo trước ngực, ngựa dưới cao tám xích, màu đỏ, tay hắn cầm Thanh long yển nguyệt đao, lấp lóe hàn quang dưới ánh đuốc, mặt đỏ rau dài, mày ngài mắt phượng khép hờ, sát khí rờn rợn.

Cố Ung cùng Cố Hạo lên tháp quan sát bên ngoài, chỉ thấy chiếc cờ lớn bay phần phật trong gió mang hiệu Bái quốc vương cùng Võ Uy trung lang tướng, ở giữa là lá cờ đen thêu chữ vàng "Quan" to tướng.

- Kẻ đó là ai?

Cố Hạo hít một hơi hỏi:

So ra thì Cố Hạo biết nhiều hiểu rộng, tuy không làm quan nữa, nhưng tin tức cũng xem như linh thông, dù chưa gặp Quan Vũ, cũng nghe nói dưới trướng Lưu Bị có một viên đại tướng như vậy:

- Là binh mã Từ Châu.

- Hả?

Cố Hạo thất kinh:

- Quân Lưu Bị chẳng phải đang ở Lịch Dương chống Tôn Sách à? Sao lại ở đây?

Lòng ông ta có dự cảm không lành.

Cố Ung không trả lời được, nhẹ giọng trấn an:

- Phụ thân chớ lo, đại quân Tôn Bá Phù vẫn ở Do Quyền, cách đây hai ngày đường. Chỉ cần chúng ta có thể cầm cự hai ngày có thể gặp dữ hóa lành.

Tuy nói thế nhưng lòng thì nghĩ:" Lưu Bị cô quân xâm nhập, sao Tôn Sách không phát hiện? Chỉ e là..."

Nhưng lời này không thể nói ra, nói ra chỉ khiến tăng thêm hoảng loạn, chỉ mon là mình nghĩ lung tung.

Cố Hạo dù sao cũng làm gia chủ lâu năm, mới đầu tuy hoảng loạn một chút, nhưng mau chóng trấn tĩnh trở lại:

- Nguyên Thán, lập tức tổ chức người phòng ngự, con nói không sai đại quân của Tôn Bá Phù nhất định là không khoanh tay ngồi nhìn. Ta đi xem xem rốt cuộc Lưu Bị đòi gì, nếu đòi tiền lương, chúng ta cứ cho hắn là được?

Chỉ đòi tiền lương? Lòng lang dạ sói của Lưu Bị không đơn giản như thế.

Cố Úng từng ở Chấn Trạch, từng đánh thủy đạo, là người va chạm nhiều rồi, tuy khi đó hắn chỉ phụ trách chuyện vụn vặt như phân phối binh lính, quân nhu, cũng học được không ít thứ.

Rồi khi đó còn cùng Hoàng Trung Văn Sính đều nghiên cứu cách dùng binh, chưa ăn thịt dê nhưng chẳng lẽ còn chưa thấy dê chạy khắp núi? Hơn nữa đây là Cố gia bảo, Cố Ung điều phối thuận lợi như sai khiến bàn tay.

Chốc lát sau cung nỏ được đưa lên tường bao, sợ hãi cũng dần qua đi.

Cố Hạo đứng trên tháp quan sát lớn tiếng hỏi:

- Tướng quân là ai? Vì sao hưng binh phạm vào Cố gia ta?

Quan Vân Trường hừ lạnh một tiếng:

- Từ lâu nghe Cố gia giàu mà bất nhân, gây họa cho dân, nay phụng lệnh Bái quốc vương tiễu trừ ác bá, trả lại cho bách tính Ngô quận càn khôn trong sáng. Lão già, nếu thông minh thì mở cửa đầu hàng, Quan mỗ nói không chừng còn tha cho một mạng, cầu xin với Bái quốc vương. Nếu không nghe lời, khi thành phá, nhất định sẽ đầu rơi xuống đất.

Lời nói đường hoàng chính nghĩa, nhưng vấn đề là đất phong của Bái quốc vương không ở đây... Được rồi, Từ Châu giờ của ngươi, nhưng đây là Ngô quận Dương Châu, Cố Hạo cười lạnh trong lòng, tự nhiên biết trong lời của Quan Công có vị cưỡng từ đoạt lý.

Nhưng sao nào, quận binh Ngô huyện không xuất hiện, nói lên đã lành ít dữ nhiều rồi.

Cố Hạo nổi giận nói:

- Lưu Huyền Đức chẳng qua chỉ là một tên phản tặc, mượn danh nghĩa Bái quốc vương xâm chiếm lãnh địa của ta. Con cháu Cố gia sống ở mảnh đất này đã 200 năm, xưa nay dựng cầu làm được, hành thiện tích đức. Ngươi muốn đoạt gia sản Cố gia ta thì cứ phóng ngựa lại đây, xem Cố gia ta có phải là kẻ hèn không?

Quan Vũ mày trợn ngược, nói thật hắn cũng thấy cái cớ vừa rồi rất nhạt, nhưng đó là hiệp định giữa Lưu Bị và Tôn Sách, vì đại nghiệp của huynh trưởng, hắn không thể không làm như thế.

Thanh long yển nguyệt đao giơ lên:

- Lão già, nếu như đã muốn chết thì đừng trách ta vô tình, ba quân, tấn công.

Lời vừa dứt trước ngựa xuất hiện hai đại hán cao chín xích, lưng hổ eo gấu, mặc xấu xí nanh ác, một cầm song đao nặng chừng sáu bảy chục cân, tên còn lại tay cầm chùy tay cầm thứ như mũi khoan, mặc đen đúa.

Hai tên này là sơn tặc Quan Vũ thu phục ở Quảng Lăng, một tên là Vương Hùng một là Vương Phi, nghe đâu từng làm tiểu soái Thái Bình Đạo năm xưa. Năm Quang Hòa thứ sáu, Đổng Phi tung hoành ba châu Thanh Từ Dương, đánh tan nát các đạo tràng của Thái Bình Đạo, ở Từ Châu, Cừ soái Trương Trượng Bát suất lĩnh Hoàng Cân lực sĩ bao vây Đổng Phi, kết quả bị Đổng Phi cho một mồi lửa ở Bàn Long Cốc thiêu chết mất mấy nghìn người.

Đạo tràng Thái Bình giáo ở Từ Châu biến thành quần long vô thủ, tiểu soái các nơi biến thành thảo khấu.

Vương Hùng, Vương Phi đều có tài đấu với hổ, đặc biệt là Vương Hùng từ nhỏ được dị nhân truyền thụ Lôi Công Chùy, Thiên Mang Toàn, trèo đèo lội suối như đi trên đất bằng, có cái dũng vạn người khó địch.

Khi Quan Vũ dẫn quân tập kích Quảng Lăng, hai tên này sau khi bị bắt được Quan Phu khuát phục, liền dẫn ba nghìn phỉ tặc quy thuận, đồng thời lập công lớn khi chiếm Quảng Lăng.

Nghe Quan Vũ ra lệnh, Vương Hùng xông ra trước tiên, rống lớn một tiếng, chân chạy như bay, lao về phía Cố gia bảo.

Trên tường mưa tên trải xuống, Cố Ung bình tĩnh lệnh gia đinh đánh trả quân Quan Vũ.

Trong chớp mắt ngoài bảo tiếng la hét rung trời, Quan Vũ chỉ huy binh mã phát động tấn công dữ dội, lần này hắn cô quân tập kích, nên không mang nhiều quân dụng lắm.

Cố gia bảo được Cố gia gây dựng hai trăm năm, tường thành cao dầy không phải là có thể công phá ngay được, đánh tới rạng sáng Quan Vũ thu quân, lúc này một đội nhân mã khác của quân Lưu Bị từ Ngô huyện tới, tướng cầm quân là Lưu Toàn, gia tướng của Bái quốc vương, dùng Cửu hoàn đại đao.

- Nhị tướng quân, kho Ngô huyện đã kiểm kê xong, hai vạn thạch lương thảo, ba vạn cân hoàng kim, châu báu vô số. Sĩ tử Ngô huyện cũng đã bắt được phần lớn, theo mệnh lệnh của quân sư, toàn bộ giải tới Cửu Giang.

Quan Vũ khẽ gật đầu:

- Một cái huyện nho nhỏ mà giàu có như thế, làm người ta giật mình. Từ lâu nghe Giang Đông giàu có, nay thấy mới biết tiếng đồi không ngoa. Đáng tiếc hiện ca ca còn chưa đủ mạnh, khiến giang sơn lọt vào tay đám trộm vặt. Ngày sau ta nhất định võ ngựa đạp nát Giang Đông, lấy cái đầu Tôn Bá Phù, cho hả mối hận trong lòng.

Lưu Toàn hỏi:

- Nhị tướng quân, vậy bây giờ...

- Truyền lệnh ta, toàn lực công kích Cố gia bảo, trong ba ngày nếu không phá được bảo thế nào cũng bị thằng nhãi họ Tôn cười nhạo.

Lúc này quân Tôn Sách ở Do Quyền lại lề mề không có hành động.

Trong phủ nha Do Quyền, Trần Đăng phe phẩy quạt gấp, đang thưởng thức rượu nho đặc sản Tây Vực, hết sức thích ý.

Ở ghế soái có hai viên võ tướng, một mặt vàng mắt đỏ, dung mạo cổ quái, người còn lại tuổi chừng 30, mắt to mày rậm, tướng mạo đoan chính. Hai người này là Trần Vũ và Từ Thịnh đều là mãnh tướng Tôn Sách thu được sau khi công phá Dự Chương.

Trần Vũ người Tùng Tư, dũng mãnh cương liệt, rất được lòng Tôn Sách. Từ Thịnh người Lang gia, năm xưa loạn Thái Sơn tặc, lưu lạc Giang Đông, làm giáo úy dưới trướng Chu Du, là võ tướng tính tình mạnh mẽ.

Trần Đăng năm ngoái theo cha Trần Khuê tới Đan Dương, quy thuận Tôn Sách.

Tuy nói Trần gia ở Giang Đông cũng có chi phụ, nhưng thế tộc Giang Đông bài ngoại rất mạnh, Trần gia khó phát triển được.

Quay về Quảng Lăng sao? Trần Khuê không muốn làm việc cho Lưu Bị, ông ta rõ Đổng Phi xuất sơn, Tào Tháo không còn rảnh chú ý tới Từ Châu, Lưu Bị đứng vững chân ở Từ Châu rồi, song Trần gia là danh môn vọng tộc, không muốn quy thuận Lưu Bị.

Trần Khuê hiểu, hiện muốn đoạt lại gia nghiệp ở Quảng Lăng là không thể.

Thiên hạ không còn chốn dung thân, vậy chỉ còn cách gia nhập vào cuộc chơi này, mà Tôn Sách tuy là người Giang Đông, nhưng khởi binh không phải ở Giang Đông, Tôn gia ở Dương Châu không phải là danh gia vọng tộc gì, muốn đứng vững phải dựa vào ngoại lực.

Lưu Biểu ở Tương Dương phái Ngụy Diên người Nam Dương làm tiên phong, xuất binh Giang Hạ, nhòm ngó Giang Đông, đã thành một loại uy hiếp với Tôn Sách, cho nên Tôn Sách phải mau chóng kết thúc chiến loạn Giang Đông.

Thái độ không hợp tác của thế tộc Giang Đông khiến Tôn Sách mất kiên nhẫn.

Trần Vũ rốt cuộc không nhẫn nại được:

- Quân sư, tên Quan Vân Trường đó tàn phá Ngô quận, chúng ta phải đánh trả thôi chứ?

Trần Đăng cười:

- Đăng cũng biết Tử Liệt sốt ruột, nhưng vì đại nghiệp của chủ công, nên nhẫn nại một chút. Quan Vân Trường chẳng có căn cơ gì ở Giang Đông, không đứng vững nổi đâu. Mà chúng ta cần hắn giúp chủ công dẹp bỏ chướng ngại ở Ngô quận. Yên tâm, Quan Vân Trường sẽ phải rút khỏi Ngô quận, lúc đó chúng ta đao không dính máu cũng thống nhất được Ngô quận.

Tâm tư Từ Thịnh tinh tế hơn Trần Vũ, tất nhiên hiểu mánh khóe trong đó, hắn hiểu vì sao trước kia phải thiết lập thật nhiều chướng ngại trên đường, thậm chí là giả trang đạo tặc, để kéo dài tốc độ hành quân. Thế tộc Giang Đông đã tới mức không diệt không được, Tôn Sách muốn đứng vững chân ở Giang Đông thì thế tộc là chướng ngại lớn nhất. Kế tá đao sát nhân này khiến thế tộc Giang Đông không thể không quy thuận Tôn Sách.

Chỉ có điều hơi mạo hiểm, nếu chuyện này bị người ta bóc trần, nhất định bị thế tộc Giang Đông cắn trả, nhưng nay là cách trực tiếp nhất, đơn giản nhất để bình định chiến sự Giang Đông.

Từ Thịnh khẽ kéo Trần Vũ, lắc đầu bảo hắn đừng bàn luận chuyện này nữa.

Lúc này bên ngoài có thân binh bẩm báo:

- Lưu Huyền Đức dọn sạch kho Ngô huyện, Quan Vũ vây công Cố gia bảo, Cố gia bảo sắp không kháng cự nổi nữa rồi.

Trần Đăng cười nhạt:

- Phản tặc đúng là phản tặc, chỉ biết cướp bóc, được thôi, xem ra tới lúc chúng ta hành động rồi.

Trần Vũ, Từ Tịnh lập tức trở nên hưng phấn:

- Nếu đã thế chúng ta lập tức xuất binh.

Cố gia bảo tường bao tàn phá, bên trong tường khắp nơi thây chất ngổn ngang, qua hai ngày một đêm khổ chiến, Cố gia bảo tổn thất thảm trọng, đã không kháng cự nổi thế công mãnh liệt của quân Quan Vũ nữa.

Từ lúc đầu kiễng chân mong đợi, tới sau này dần bình tĩnh trở lại.

Cố Hạo trong thư phòng nhìn Cố Ung, hỏi:

- Nguyên Thán, kỳ thực ngay từ đầu con đã đoán được khả năng này?

- Vâng ạ.

- Ha ha, thương cho cơ nghiệp 200 năm của Cố gia, nay táng thân trong tay thằng trẻ ranh.

Cố Hạo vỗ mạnh lên tay vịn thai sư ỷ, sắc mặt trở nên vô cùng âm lãnh:

- Con nói xem, vậy vì sao Quan Vân Trường tấn công Cố gia bảo.

Cô Ung trầm ngâm:

- Theo ý hài nhi, chỉ e là có hai nguyên nhân, một là Tôn sách muốn diệt Cố gia, hai là Lưu Bị không chịu buông tha cho Cố gia.

- Tôn Sách muốn diệt Cố gia là vì quét sạch chướng ngại Giang Đông, điều này ta hiểu, nhưng Lưu Bị vì sao?

Cố Ung cắn răng nói:

- Chỉ e là có liên quan tới hài nhi.

- Sao lại liên quan tới con?

- Năm xưa hài nhi từng bái sư Thái Bá tiên sinh, nếu luận bối phận là sư huynh của Võ Công hầu. Lưu Bị vì Võ Công hầu mà mang tiếng phản tặc, nghe nói huynh đệ kết nghĩa của hắn với cả mẫn thân của hắn đều chết dưới tay Võ Công hầu, cho nên hắn hận thấu xương tất cả những người có liên quan tới Võ Công hầu.

Thù hận của Lưu Bị với Đổng Phi không chỉ đơn giản như Cố Ung nói. Có thể nói toàn bộ tiền đồ, tương lai, danh tiếng của Lưu Bị đều bị hủy trong tay Đổng Phi, càng khỏi nói tới mối hận đoạt thê.

Lưu Bị không có gan đối phó với Đổng Phi, ngay cả Viên Thiệu và Tào Tháo thế lớn như thế còn chẳng nơm nớp lo sợ sao?

Hắn vừa mới đoạt Từ Châu, chuyện trong nhà còn chưa ổn định, lấy đâu ra năng lực báo thù?

Cố Hạo nghe xong khẽ gật đầu:

- Con nói như thế là ta hiểu rồi.

- Đều tại hài nhi liên lụy mọi người.

Cố Hạo mỉm cười lắc đầu:

- Con ta chớ tự trách như thế, chuyện này vốn không liên quan tới con. Con bái Thái Bá tiên sinh làm thầy là chủ ý của ta, đúng sai cùng vô vàn biến cố trong đó, chúng ta sao đoán ra được? Nay Cố gia bảo không giữ được rồi, Nhưng Cố gia không thể vì thế mà tiêu vong... Nguyên Thán, con dẫn người đi đi.

- Hả?

Cố Hạo đứng dậy, mở một cái mật thất trong thư phòng, sau đó khởi động cơ quan, mặt đất xuất hiện một con đường:

- Con đường này vốn do tổ tiên Cố gia lưu lại, thông tới Chấn Trạch, con lập tức chuẩn bị đem gia quyến rút lui. Rời mật đạo rồi, lập tức tới đảo Quy Thả, còn nhớ thủy tặc Tô Phi không?

Cố Ung la khẽ một tiếng, nhìn Cố Hạo lòng sinh kinh hãi vô hạn.

Tô Phi là nhân vật nổi tiếng nhất trong Chấn Trạch mấy năm qua, dưới trướng có 200 tên thủy tặc, không ai địch nổi, nhưng Cố Ung thế nào cũng không ngờ Tô Phi lại là... Không phải năm ngoái Tô Phi còn dẫn quân tập kích Cố gia bảo ư?

Cố Hạo thấy con trai mình thường ngày gặp chuyện không loạn lộ vẻ thất kinh, không khỏi có chút đắc ý:

- Giật minh hả? Thực ra Tô Phi quen ta nhiều năm rồi, hắn là thủ lĩnh phỉ tặc Động Đình, sau vì chiến bại lưu lạc tới đây, ta liền thu giữ hắn. Sau khi Tần đại nhân rút khỏi Chấn trạch, liền để Tô Phi chiếm giữ nó, bề ngoài là thủy tặc, thực chất là người Cố gia. Tô Phi rất trọng tình nghĩa, con tìm hắn, nói cho hắn biết tình huống, mời hắn đưa con rời Giang Đông... Về phần đi đâu thì do con lựa chọn.

Luôn cho rằng cha mình hai tai không nghe chuyện bên ngoài cửa, một lòng đọc sách thánh hiền, không ngờ rằng cha đã an bài đường lùi sẵn rồi. Điều này nói rõ Cố Hạo đã tiên liệu được cách cục thiên hạ đại loạn, có điều Cố Hạo chỉ muốn giữ mạng trong loạn thế, không ngờ có ngày gặp họa diệt tộc.

- Mau đi chuẩn bị đi, con quy thuận Võ Công hầu cũng được, tìm Lưu Biểu cũng thế, ta không có ý kiến. Chỉ cần con nhớ kỹ, dù con đi theo ai, ngày sau cũng phải khôi phục vinh quang Cố gia.

Lúc này nói gì cũng thành vô nghĩa rồi, Cố Ung quỳ xuống dập đầu rồi rời đi.

Chốc lát sau Cố Ung mang theo thê tử bế con gái nhỏ trong lòng, tay dắt con trai tám tuổi, lặng lẽ rời đi. Cố Hạo đóng mật đạo, rưới dầu lên thư phòng, đúng lúc đó bê ngoài có tiếng ầm vang, Cố gia bảo đã bị phá, tiếng khóc gào vang vọng bầu trời Cố gia bảo.

Cuối cùng vẫn không chống nổi à?

Thế nhưng Cố Hạo lại mỉm cười, ông ta ngồi ngay ngắn trong thư phòng, cầm bút vẽ tranh, vẻ mặt nhẹ nhõm vô cùng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-298)


<