Vay nóng Tima

Truyện:Thiên kiếm tuyệt đao - Hồi 33

Thiên kiếm tuyệt đao
Trọn bộ 64 hồi
Hồi 33: Hiển Hiện Thân Thủ
5.00
(một lượt)


Hồi (1-64)

Siêu sale Lazada

Vạn Lương khẽ giọng nói:

- Bọn này thân phận và chức vụ có thể phân biết qua lối phục sắc, vậy hãy nhớ cho kỹ sắc phục của họ.

Hoàng Vĩnh nói:

- Bốn đại hán mặc áo đỏ chắc là những cao thủ trong tổ chức.

- Hãy thử xem họ có khác gì nhau không?

Hoàng Vĩnh hướng mắt nhìn, thấy bốn người đều vận y phục màu đỏ chói, trông ai cũng như ai, bèn lắc đầu:

- Tại hạ xin chịu.

- Nhìn vào hoa thêu trên ngực họ.

Hoàng Vĩnh một lần nữa nhìn thật kỹ, quả thấy trên ngực bốn người đều có thêu một đóa hoa đỏ, màu áo thẩm lẫn màu hoa, thoáng nhìn tất không thể nhận ra.

Bốn đóa hoa giống hệt nhau hình như có khác ở chỗ cái đậm cái nhạt, chi tiết khiến cho Hoàng Vĩnh phải chặc lưỡi:

- Gừng già có cay hơn gừng non thật, ở những chỗ ấy có thánh biết mà để ý!

Vừa lúc ấy, bốn đại hán áo đỏ đã tiến tới sát Thiếu Bạch. Hoàng Vĩnh lo ngại:

- Lão tiền bối, nếu bốn tên đó liên thủ vây đánh, ta có nên ra mặt giúp sức đại ca?

- Khỏi cần, bởi là Cơ Đồng tung hoành giang hồ mấy chục năm trời, chưa hề gặp địch thủ. Có một bận, chừng là mười tám võ lâm cao thủ muốn biết chỗ thần diệu trong kiếm pháp của lão ở đâu, nên đã cùng nhau vây đánh lão. Nhưng chưa đầy năm mươi hiệp, tên nào tên đấy cũng chịu thua rút lui. Thế mới biết thiên kiếm hay ở điểm không sợ thế vây công...

Thốt một giọng lạnh như băng truyền tới cắt ngang câu nói bỏ dở của Vạn Lương:

- Kiếm pháp các hạ phải chăng thừa kế của Thiên Kiếm Cơ Đồng?

Thiếu Bạch hừ nhạt:

- Thế thì sao?

Hồng y nhân đứng ở mé trái nói:

- Kiếm pháp Cơ Đồng không sợ vây công, nếu các hạ được chân truyền tuyệt học Thiên kiếm thì chúng tôi xin lãnh giáo từng người một.

Thiếu Bạch quét mắt thật nhanh, thấy đại hán thứ nhất tay cầm một thanh cự kiếm, bản to gấp đôi loại bảo kiếm thường.

Hồng y đại hán thứ hai nắm một cây Kiếm bút nhấp nhoáng ánh sáng vàng rực, hình dạng cũng to bằng hai loại Phán Quan bút thường.

Tên thứ ba thì tay lăm lăm một thanh Ngô Câu kiếm rất ít người sử dụng, mũi kiếm uốn sắc lành lạnh tỏa ánh lam, rõ là có tầm chất độc cực mạnh.

Tên thứ tư thì khua động đôi nhật nguyệt kiếm câu.

Bốn Hồng y nhân, mỗi tên dùng một món binh khí, muốn liên hợp xuất thủ đối địch, rõ là đã có chuẩn bị trước, không những còn có cả cách phối hợp công đánh cũng nên.

Thiếu Bạch xem xong cười khảy:

- Bốn vị xuất thủ cả đi!

Hồng y nhân đứng đầu nói:

- Sao, kiếm pháp các hạ có thật được thừa kế của Thiên Kiếm Cơ Đồng?

- Thứ cho tại hạ miễn đáp.

Hồng y nhân sau cùng giận dữ hét:

- Hay cho tên tiểu tử ngông cuồng!

Song câu nhất tề khua tròn một chiêu Nhị long xuất thủy, chia theo hai hướng công tới. Thiếu Bạch chớp động trường kiếm một cách tài tình đánh dạt đôi Nhật Nguyệt kiếm câu sang mé bên.

Đứng ở phía trái, đại hán cầm cự kiếm quát:

- Hảo kiếm pháp!

Trường kiếm giơ cao vụt xuống.

Thiếu Bạch thấy thanh kiếm to bản rít gió từ lưng không bổ ập xuống, bất giác sanh chột dạ.

- "Tên này kiếm kình hùng hậu thật!"

Trường kiếm nhoáng lên theo bí quyết chữ hoạt, nhẹ vớt một cái, đánh bạt thế kiếm trầm trọng kia sang bên.

Cùng lúc, chàng quét kiếm đẩy tung cây Kim bút công thình lình từ một hướng.

Thấy vậy, đại hán nắm thanh Ngô Câu kiếm khẽ rung hữu thủ dấy ào một màn quang hoa thẳng tới bụng dưới đối phương.

Không một giây chần chờ, Thiếu Bạch hấp tấp đảo trường kiếm đón đỡ đánh keng, thanh Ngô Câu kiếm bị dội bật.

Bốn Hồng y đại hán qua một chiêu đầu tay dường như đã nhận biết gặp phải tay kình địch cho nên bất kể thân phận, bọn họ tức thời phân ra bốn hướng, ánh kiếm bóng câu thi nhau đổ ập về phía Thiếu Bạch.

Thiếu Bạch bình tĩnh thi triển Đại Bi kiếm pháp, chỉ kịp thấy tia lạnh lóe lên, bốn món binh khí cùng lúc bị chàng nhẹ nhàng đánh dội.

Có điều, bốn đại hán võ công cao cường lại phối hợp chiêu thuật chặt chẽ lạ thường, nên chi, Thiếu Bạch có pho Đại Bi kiếm pháp thần diệu, nhất thời cũng khó phá ngay được thế vây công của bọn họ.

Hoàng Vĩnh theo dõi cuộc chiến, nóng lòng hỏi:

- Lão tiền bối, chúng ta phải xuất thủ giúp đại ca một tay?

- Khoan đã, chúng ta giờ có ra cũng chỉ làm vướng tay Tả lão đệ.

- Nhưng chẳng lẽ cứ khoanh tay ngồi yên thế này sao?

- Nếu lão hủ đoán đúng thì chỉ trong mười hiệp nữa, Tả lão đệ sẽ thủ thắng cho xem.

Hai người đang chuyện, tình thế đương trường bỗng biến đổi. Chỉ thấy thế kiếm Thiếu Bạch càng lúc càng mãnh liệt, ánh hàn quang loang loáng tỏa rộng, trùm kín đối phương.

Bốn Hồng y nhân tấn công dữ dội, bất thần bị Thiếu Bạch trổ chiêu kỳ ảo, đều sợ hãi sợ thâu kiếm đón đỡ, bỏ mắt thế chủ động.

Vạn Lương mỉm cười:

- Thấy chưa!

Hoàng Vĩnh phục lăn:

- Thật đúng như sự dự liệu của lão tiền bối.

Xuyên qua ánh đuốc chập chùng, chỉ thấy thế kiếm của Thiếu Bạch chớp lóe mỗi lúc một mau, khiến cho bốn đại hán đều luống cuống chống đỡ một cách thất vọng.

Hoàng Vĩnh khẽ thở dài:

- Tuyệt học Thiên kiếm bí ảo thế ấy, kể được truyền tụng là vô địch thiên hạ cũng không quá.

Phần Vạn Lương, lão tỏ vẻ nghiêm trọng:

- Bốn tên này nhận nghiêm lệnh tới đây, nếu Tả lão đệ cứ dùng chiêu thuật của Thiên kiếm không thôi, sợ là chưa đủ làm cho họ chịu phục mà thêm nữa trận đấu dằng dai mãi, thế tất Tả lão đệ cũng có lúc phải gân rã sức mỏi.

- Vậy biết làm sao bây giờ?

- Có gì đâu, phải sớm xuống tay đả thương họ.

- Bọn này giả ma giả quỷ tạo vẻ thần bí, hẳn không phải là những nhân vật hiền lành gì, thì có cho họ một bài học cũng phải lắm.

- Nếu hạ độc thủ, phải càng sớm càng tốt, bởi nếu chờ khi đuối sức, sợ có muốn cũng chẳng kịp.

- Thế để tại hạ cảnh giác lại...

Rồi Hoàng Vĩnh cao giọng tiếp:

- Bọn chúng giấu mặt làm ra vẻ thần bí, tất không phải hạng người lương thiện, đại ca cũng khỏi cần nương tay, mà hãy giết thẳng vài tên để thanh uy.

Thiếu Bạch cũng nhận thấy đối phương không những phối hợp chiêu thuật tài tình mà võ công đều thâm hậu. Từng thức công ra là từng luồng đạo lực ghê hồn, vì thế nếu để cuộc chiến kéo dài, quyết không phải là cách hay.

Nhưng nghĩ vậy, trong lúc nôn nóng Thiếu Bạch chỉ biết một mà không biết hai, vì chưng pho Đại Bi kiếm pháp không đả thương người, nhưng nó có một chỗ kỳ diệu là trói buộc đối phương phải tự động xin hàng.

Thoắt một cái bỗng thấy kiếm thế quét mạnh, dồn bốn Hồng y nhân dạt lại phía sau. Cùng lúc, Thiếu Bạch đề chân khí nhảy lui hai bước, hữu thủ đặt lên chuôi đao, quắc mắt nhìn khắp bốn đại hán, gằn giọng:

- Bốn vị đã được biết oai lực của Thiên kiếm, giờ hãy thử xem Bá đao lợi hại thế nào?

Bốn Hồng y đại hán ý chừng cũng được nghe nhiều về Bá đao, nên lấm lét đưa mắt nhìn Thiếu Bạch.

Hai bên giữ thế có đến công phu cạn chén trà nóng, đại hán thủ thanh Ngô Câu kiếm hốt mở miệng bàn:

- Ngày xưa, lúc xuất đạo giang hồ Bá Đao Hướng Ngao đã hơn bốn mươi tuổi, và cũng nhờ ở mấy chục năm công phu ấy mới vung đao xưng bá giang hồ. Còn tiểu tử này tuổi mới lăm hơi, đã biết trường kiếm lại học được cả Bá đao, hẳn công phu hỏa hầu phải kém xa Hướng Ngao, thì có một thân tuyệt kỹ, y vị tất đã hạ được chúng ta.

Đại hán cầm Nhật Nguyệt song câu nói:

- Tam vị hộ pháp xin lược trận để tại hạ thử một đao xem.

Nói rồi y đưa song câu hộ thân nhảy xông tới.

Thiếu Bạch nắm chặt chuôi lưỡi đao, mắt nhìn đăm đăm đối phương, vừa lẩm nhẩm đọc lại khẩu quyết của Hướng Ngao truyền dạy.

Đại hán cầm song câu tuy nói cứng nhưng thấy thần thái Thiếu Bạch cũng đâm chột dạ, dè dặt cất từng bước một.

Bấy giờ ba Hồng y đại hán còn lại không ra tay, cũng vận hết tinh thần dán mắt nhìn chăm chăm vào hữu thủ nắm đốc đao của Thiếu Bạch, xem chàng xuất thủ ra sao?

Thiếu Bạch chờ cho đại hán tiến gần ba thước, lập tức hét lớn, rút đao.

Chỉ kịp thấy ánh đao nhoáng vụt, lẫn trong tiếng thét hãi hùng tiếp liền, một tia đỏ thắm bắn vọt lên.

Cùng lúc đại hán hữu thủ cầm kim bút la lớn:

- Đúng là Bá đao nhất đạo tột cùng của Hướng Ngao thuở xưa!

Thiếu Bạch xuất thủ nhanh quá, đến nỗi đao tra vào vỏ rồi, mới thấy đại hán nắm song câu buông khí giới trong tay, từ từ quỵ xuống đất.

Hồng y đại hán cầm Ngô Câu kiếm thật nhan quét mắt nhìn hai đồng bạn:

- Dập tắt lửa mau!

Hai đại hán cầm đuốc cùng ứng tiếng dập vội ngọn đuốc.

Ánh lửa tắt ngấm, bốn bề tức khắc trở lại cái âm u tăm tối của đêm trường. Hoàng Vĩnh gọi to:

- Đại ca đã giết một tên, mối hận thù đã buộc thì hãy giết thêm mấy tên còn lại đi.

Vạn Lương góp lời:

- Tả lão đệ thân phận đã bị lộ, khỏi cần phải xuất thủ nương tình.

Thiếu Bạch nghe khích, liền nổi sát cơ, hữu thủ xoẹt kiếm, tức thời lại thêm một tiếng rú thê thảm xé đêm.

Liền đó đại hán cầm Kim bút ngã lăn ra.

Cùng lúc ấy trong đêm tối vang vang những bước chân dồn dập, hai đại hán hồng y còn lại và những tên cầm đuốc đều ùn ùn bỏ chạy như cơn lốc. Thoáng mắt chỉ còn nghe tiếng xào xạc đâu đây của tiếng gió lùa qua tàng cây ngọn cỏ.

Thiếu Bạch nhìn hai cái thây nằm sóng sượt trên đất, khẽ thở dài bỏ bước vào nhà. Vạn Lương cảm khái:

- Quả nhiên hoàn vũ chỉ có mỗi một đao ấy.

Thiếu Bạch buồn bã nói:

- Tuyệt diệu thật nhưng tàn độc cũng lắm, rút đao xuất thủ hoàn toàn không kịp chọn.

- Tả lão đệ nói gì thế?

- Ôi! Tại hạ nói khi ra đao, không còn kịp chọn lựa.

Hoàng Vĩnh ngạc nhiên:

- Lựa gì chứ?

- Có rất nhiều kẻ tội không đáng chết, chỉ nên chặt mất một tay hay một chân y. Nhưng lúc đã rút đao, tiểu huynh không làm sao chọn được.

Vạn Lương bật cười:

- Nếu chậm trễ giây phút, hoặc nếu lão đệ có thời giờ chọn lựa thì đối phương cũng kịp có thể né tránh hay đón đỡ, thế tất cũng không còn gọi được là Hoàn Vũ Nhất Đao.

Thiếu Bạch ngỡ ngàng:

- Lão tiền bối nói cũng phải.

Hoàng Vĩnh đỡ lời:

- Đại ca rút đao quá mau, mau đến nỗi không ai kịp nhìn.

Vạn Lương mỉm cười:

- Phải nói là mau với bất cứ địch nhân nào cũng không thể ngờ đến mà kịp phản ứng.

Thiếu Bạch tư lự:

- Một môn võ công, một chiêu thủ pháp, nết xuất thủ là đoạt ngay kết quả thì chưa hẳn là môn võ học thượng thừa.

Vạn Lương sẽ vỗ vai Thiếu Bạch ướm hỏi:

- Tả lão đệ, Thiên kiếm có thuật phòng thủ siêu tuyệt thế gian, Bá đao lại là môn võ công chuyên thế công vô thượng trong thiên hạ. Lão đệ có cả hai tuyệt kỹ ấy, chắc phải biết cái nào hơn kém?

- Trừ phi trường kiếm và Bá đao được tranh hùng với nhau, dám chắc không ai biết nổi điều đó.

- Kể từ khi Thiên kiếm nức danh, Bá đao lừng tiếng vùng vẫy giang hồ, người võ lâm ai cũng mong mỏi Cơ Đồng và Hướng Ngao tranh trường thắng bại. Nhưng hai người xuôi ngược giang hồ suốt mấy mươi năm mà thủy chung vẫn chưa hề có cuộc đọ sức.

Hoàng Vĩnh nối lời:

- Cuối cùng, nhị lão đều đi quy ẩn, bỏ mặc sự thế, kể cũng là điều hiếm có.

Vạn Lương lặng lẽ tiếp:

- Suốt mấy mươi năm, Thiên kiếm và Bá đao tuy chưa hề thẳng mặt giao đấu, nhưng nhị lão cũng ngầm có thử tài nhau. Chẳng thế khi mà Thiên kiếm vượt qua Sinh Tử kiều, Bá đao cũng đã không nối gót.

Ngừng lại một lát, lão thở dài:

- Những võ lâm đồng đạo được thấy tận mắt cảnh ấy bấy giờ đều bàn tán cho rằng nhị lão không muốn tỉ võ có mặt người đời cho nên mới hẹn nhau vượt qua Sinh Tử kiều quyết đấu.

Thiếu Bạch đỡ lời:

- Nhị vị nhân gia có hơi ganh ghét nhau thật nhưng đều có công phu hàm dưỡng sâu dầy, quyết không có chuyện tỷ đấu, những lời đồn đãi kia chỉ là thêu dệt, vẽ vời quá lắm.

Vạn Lương vẫn giọng chậm rãi:

- Khi ấy, có rất nhiều đồng đạo võ lâm muốn đi xem cuộc tỷ võ ngàn năm chưa có ấy. Vì nếu bỏ lỡ, không phải sẽ tiếc hận suốt đời hay sao? Nên chi đã có mấy người nóng nảy phóng đi theo Hướng Ngao vượt qua Sinh Tử kiều, dè đâu đi chưa được nửa, đều bị cuốn hốt xuống tuyệt cốc sương khói mịt mù.

Thiếu Bạch khẽ thở dài:

- Sinh Tử kiều thật khó vượt lắm, dạo đó tại hạ có qua được, cũng toàn nhờ ở sự may mắn.

- Nếu như không có Tả lão đệ là người duy nhất suốt mấy mươi năm sau này vượt qua được cái cầu hiểm ác ấy thì cái gọi là Thiên kiếm, Tuyệt đao hẳn chỉ còn là những âm thanh vang gợi nhiều thương tiếc đối với người võ lâm.

- Vãn bối tuy được nhị vị lão nhân gia truyền thọ nhưng ngại nỗi khó lòng phát huy hết cái cao đẹp của hai môn tuyệt học. Ôi! Chắc đành phải phụ công lao sớm hôm chỉ dạy của nhị vị ân sư.

- Cõi đời một mặt trời thì Thiên kiếm, Bá đao cho có là những môn võ công tuyệt ảo, nhưng hoàn toàn tương phản nhau, tất phải có một trội một sút chứ làm sao có được chuyện cầm đồng.

Nhìn đăm đăm vào Thiếu Bạch, Vạn Lương tiếp:

- Có thể mười hoặc hai mươi năm sau, lão đệ sẽ nhận biết được chỗ ưu liệt của hai môn võ công. Nhưng ôi! Ngày ấy có lẽ lão hủ đã sớm xương mục thịt rữa lâu rồi.

Câu nói chan chứa niềm khao khát được biết cái gọi Thiên kiếm, Bá đao hơn kém điểm nào?

Thiếu Bạch sẽ giọng an ủi:

- Hiện tại vãn bối tuy chưa biết được điểm ấy thật, nhưng sẽ có một ngày nào đó vãn bối sẽ biết, thì việc trước tiên vãn bối sẽ báo cho lão tiền bối biết.

- Thật chứ?

- Vãn bối có nói dối bao giờ đâu.

- Vậy chỉ mong sao ông xanh cho lão hủ thọ thêm vài tuổi nữa để được nghe, biết chỗ ưu, liệt của giữa đao và kiếm, thì có chết cũng cam.

Thiếu Bạch thấy cái áng áo não của lão, bất giác than thầm:

- Việc Thiên kiếm, Tuyệt đao cái nào hơn kém, có lẽ là vấn đề quan tâm nhất của người võ lâm, trong ấy còn có cả sự ước ao, mong mỏi, như cái quan tâm của mọi người đối với sự an nguy của thân nhân không bằng.

Vạn Lương lại thở dài:

- Thiên kiếm, Bá đao thắng nhau điểm nào là việc rất mong biết của khách giang hồ suốt mấy mươi năm này. Nếu một sớm kết quả được tung ra khắp võ lâm, thế tất sẽ là một tin sét đánh, làm bàng hoàng cho cả hai đạo hắc bạch trong giang hồ.

Thiếu Bạch cúi đầu lặng thinh. Vạn Lương vẫn thao thao bất tuyệt:

- Vậy nếu khi lão đệ tự hiểu ra điều đó mà lỡ lão hủ có tịch rồi, xin lão đệ làm ơn ghi hộ cho đao, kiếm hơn kém nhau điểm nào thật rành mạch vào một mảnh giấy, rồi đốt thành tro rắc trên nấm mộ của lão hủ hầu để lão hủ nằm dưới cửu tuyền cũng được nghe biết.

Thiếu Bạch thong thả ngước nhìn Vạn Lương thật lâu:

- Trừ phi Thiếu Bạch này suốt đời vẫn chưa hiểu ra chứ một khi đã biết được cái điểm ưu, liệt ấy, lão tiền bối sẽ là người thứ hai được rõ.

- Thế người thứ nhất đó là ai?

Thiếu Bạch mỉm cười:

- Nếu như không ai biết được đao, kiếm cái nào hơn kém thì thử hỏi người nào còn cho lão tiền bối biết được?

Vạn Lương vỡ lẽ bật cười:

- Lão hủ mê muội quá, người ấy tất nhiên là lão đệ.

Đang chuyện hốt thấy trên ngọn núi trước mặt có đóm lửa bắn lóe lên. Vạn Lương vội kéo áo Thiếu Bạch và Hoàng Vĩnh:

- Cây lửa kia hẳn là do chị em họ Phạm phóng ra, chắc chị em họ đã biết việc chúng ta bị vây khốn, vậy nhị vị hãy để ý xem kỹ xem có điều gì lạ trong ấy?

Thiếu Bạch ngưng thần nhìn thấy cây lửa bay lên đến lưng trời bỗng tắt làm hai rồi mỗi phần lại phân ra hai cục lửa nữa.

Hoàng Vĩnh cau mày, sẽ hỏi Vạn Lương:

- Lão tiền bối, cái một tách làm hai ấy không hiểu có dụng ý gì?

Vạn Lương lắc đầu:

- Cái ấy à? Lão hủ nhất thời thật khó đoán biết được.

Hoàng Vĩnh hoang mang:

- Tại sao thoạt nhìn lão đã dám chắt cây lửa kia là do nhị nữ phóng lên?

Tuy vừa hỏi Vạn Lương nhưng đôi mắt Hoàng Vĩnh vẫn không ngừng theo dõi nhìn hai đóm lửa đang tách rời.

Thì lại thấy hai đốm lửa ấy chớp lóe thoáng mắt lại hai phân làm bốn, bốn phân làm tám. Thiếu Bạch lấy làm lạ:

- Cái kiểu cứ tách rẽ mãi thế là có dụng ý gì?

Vạn Lương nói:

- Có lẽ chị em họ...

Ngừng lại, lão suy nghĩ giây lâu vẫn không sao nói tiếp được. Tám đóm lửa lia bất chợt tách ra hai tia trong số đó bắn vút lên cao.

Vạn Lương chừng như đã hiểu, nói nhanh:

- Phải rồi, chị em họ dùng tín hiệu...

Vụt thấy bóng người rảo nhan về phía ngôi nhà, người đi đầu toàn thân bạch y, nổi bật trong đêm tối.

Vạn Lương vội cảnh giác:

- Tên Bạch Long đường chủ lại tới đó.

Chợt sẽ giọng tiếp:

- Tả lão đệ, tên toàn thân Bạch y kia có lẽ là nhân vật chủ não chủ trì cục diện hôm nay, nếu như có thể bắt sống được y, tất sẽ thoát hiểm dễ dàng.

Hoàng Vĩnh bỗng giục nhỏ:

- Mau xem đóm lửa trên núi kìa!

Thiếu Bạch, Vạn Lương nhất tề ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy những tia lửa trên ngọn núi lóe rực, in thành hình chữ thủ chập chờn trong không.

Bạch y nhân tiến tới gần căn nhà còn chừng năm, sáu thước, đột ngột dừng lại, gọi to:

- Tả Thiếu Bạch, mau ra mặt đi!

Thiếu Bạch sửng sốt, nghĩ bụng:

- "Tại sao y biết được danh tánh của mình?"

Nghĩ đoạn, chàng bình tĩnh bước ra hỏi:

- Các hạ là ai?

Bỗng thấy ánh lửa nhoáng lên, bọn hắc y đại hán đứng đầu hai bên bạch y nhân đã nhanh nhẹn bật lửa, châm sáng những ngọn đèn bão trong tay.

Bạch y nhân chiếu cặp mắt sáng quắc qua vuông lụa trắng, chằm chặp nhìn Thiếu Bạch:

- Các hạ là Tả Thiếu Bạch?

- Phải, chính tại hạ.

- Người vượt qua Sinh Tử kiều, được thừa kế y bát của hai đại cao thủ võ lâm Thiên Kiếm Cơ Đồng và Bá Đao Hướng Ngao cũng là các hạ?

- Phải, sao nữa?

Bạch y nhân cười khảy:

- Kẻ vừa rồi hạ sát hai hồng y hộ pháp của bọn ta cũng là các hạ?

- Đúng thế.

Bạch y nhân bỗng phá cười vang:

- Các hạ võ công cao lắm.

- Không dám, quá khen.

Bạch y nhân hốt thu tiếng cười, gằn giọng:

- Tả Thiếu Bạch, các hạ có dám theo bổn tọa đi gặp mặt lệnh đường?

Thiếu Bạch thấy lòng se thắt, mãi chặp lâu sau mới thở dài:

- Gia mẫu đã chiến tử bên Sinh Tử kiều rồi mà?

Bạch y nhân cười nhạt:

- Đâu phải, thân mẫu của các hạ vẫn còn ở trên cõi thế.

- Tại hạ không tin.

- Nếu các hạ không tin, xin cứ đi theo một đoạn sẽ rõ.

Thiếu Bạch hốt rung tay xoẹt kiếm nói:

- Tại hạ xin lãnh giáo cao chiêu của các hạ.

Bạch y nhân trầm ngâm giây lâu:

- Nếu như đêm nay các hạ không chịu đi gặp lệnh đường, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội.

Thiếu Bạch lưỡng lự, hoành kiếm đứng lại chập lâu.

Vạn Lương thấy vậy, xen lời:

- Tả lão đệ, chớ có nghe y gạt gẫm.

Thiếu Bạch ngoảnh đầu nói:

- Nhị vị cứ yên tâm.

Đảo mắt nhìn chăm chăm Bạch y nhân, tiếp:

- Nếu các hạ còn chưa chịu rút binh khí, tại hạ phải xuất thủ.

Bạch y nhân lạnh lùng nói:...

(thiếu 1 trang) - Sinh Tử Phán Vạn Lương.

Bạch y nhân hốt ngẩng mặt cười dài:

- Cứ tưởng ai, hóa ra lại là ngươi, kể cái mạng ngươi cũng dai thật đấy!

- Nghe khẩu khí các hạ, hẳn phải có quen biết lão phu?

- Cũng được gặp mấy lần.

- Vậy các hạ là ai?

Bạch y nhân cười lạt:

- Ngươi muốn thấy diện mục thật của ta, chắc chỉ còn có một khắc đồng hồ.

- Khắc đồng hồ nào?

- Trước khi ngươi tử vong.

Vạn Lương bật cười ha hả:

- Còn một khắc nữa các hạ không quên kể.

- Khắc gì nữa?

- Sau khi các hạ tịch, tại hạ sẽ lập tức biết ngay được chân diện mục của các hạ.

Ngoảnh nhìn Thiếu Bạch, lão cảnh cáo:

- Tả lão đệ, nếu y nói gạt, lão đệ không bị mắc nởm quá dễ?

Thiếu Bạch ngập ngừng:

- Còn... nếu y nói thật?

- Dù cho có là thật, chúng ta cứ việc bắt sống y trước, lo gì không gặp được lệnh đường?

Thiếu Bạch phân vân:

- Lão tiền bối nói cũng phải.

Trường kiếm vung mạnh, đâm vút một gươm.

Bạch y nhân khẽ rung vai, cả thân hình bay vèo sang bên tránh kiếm, miệng nói:

- Nghe lời tên họ Vạn kia, các hạ sẽ phải ân hận suốt đời!

Thiếu Bạch lẳng lặng thi triển Đại Bi kiếm pháp, tức thời dấy đồng màn kiếm quang dầy như bủa lưới, từ bốn phương tám hướng đổ ập tới.

Bạch y nhân cũng nhanh nhẹn múa vội xà hình nhuyễn tiên tỏa rộng kỳ chiêu phản công. Nhưng tuyệt học Thiên kiếm là một môn kiếm pháp chí cao, vô thượng trong thiên hạ, dẫu cho bạch y nhân có sử dụng chiêu số nhuyễn tiên ảo diệu thật, cũng không tài nào ngăn chống được với Vương đạo Cửu kiếm, nên chi, chỉ vài chiêu sau y đã bị thế kiếm Thiếu Bạch áp chế, cây nhuyễn tiên trong tay trở nên mất hẳn sức phát huy.

Vạn Lương cao giọng nói:

- Tả lão đệ, đừng có hạ y ngay, hãy để bắt sống thì hơn.

Tuy chỉ là câu nói trống nhưng đã làm cho bạch y nhân mất tinh thần nhiều.

Thiếu Bạch được thể càng thi triển hết oai lực của Vương đạo Cửu kiếm áp đảo đối phương. Đến giờ phút này, bạch y nhân hoàn toàn không sao dấy đồng được nhuyễn tiên, chỉ còn biết nhờ ở thân pháp linh ảo, thoăn thoắt tránh né trong bóng kiếm.

Thêm một chốc, chừng như đã mỏi mệt, bước chân của bạch y nhân dần đã mắt hẳn sự linh động. Và qua vuông lụa trắng che mặt tuy không thấy được thần sắc y thế nào, nhưng cứ xem bộ pháp luống cuống vẫn cố lướt đông, băng tây cũng đoán được y đang gắng gượng vận hết toàn lực ứng phó.

Hai bên ác đấu thêm chừng mười hiệp nữa, bạch y nhân có lẽ đã núng thế quá bèn đề khí tung vèo lại đằng sau.

Thiếu Bạch cười nhạt, tra gươm vào vỏ, tay sờ đốc đao hỏi:

- Các hạ đã thử qua Thiên kiếm, giờ có muốn nếm mùi Bá đao chăng?

Bạch y nhân lặng thinh vỗ tay ba cái, hốt trong đêm có tiếng hú dài lanh lảnh xé không gian. Cùng lúc, ánh lửa bật cháy, từ một khoảng tối cách đấy ba trượng bỗng thấy sáng lóa. Bốn hắc y đại hán giơ cao ngọn đuốc băng băng lướt tới.

Theo sát mỗi ngọn đuốc là ba Hồng y đại hán, trong tay đều cầm một ngọn quỷ đầu đao to bản.

Bốn ngọn đuốc dẫn đường với thế tiến nhanh như bão táp, tích tắc đã sát bên mấy người. Bạch y nhân lạnh lùng nói:

- Thiên Kiếm Cơ Đồng chỉ một ngọn kiếm đã tung hoành giang hồ suốt mấy chục năm, chưa gặp tay đối thủ. Các hạ là người thừa kế y bát Cơ Đồng, không hiểu có dám dạo vài tuyệt chiêu trong Thập nhị liên hoàn đao trận của tại hạ?

Khách sáo thì nói thế chứ sự thực mười hai Hồng y đại hán cầm đao lúc ấy đã phân tán chọn vị thế hợp vây.

Vạn Lương cao giọng bảo:

- Tả lão đệ, bọn họ cố tình vây đánh, thì lão đệ cũng khỏi phải nương tay, sẵn dịp trận thế chưa lập, lão đệ hãy xuất thủ hạ trước vài tên rồi tính.

Lão quả là tay lịch lãm, rộng đường kiến thức, thoạt nghe cái tên thập nhị liên hoàn đao trận, đã biết là một trận pháp phối hợp tinh ảo. Bởi ngoài Thiếu Lâm La Hán trận, thường thì bày trận công địch chỉ có độ năm bảy người. Còn thế trận vây công với mười hai người thật ít nghe nói. Nhưng thế nào mặc lòng, trước khi trận pháp chưa thành hình, nếu đả thương được họ một vài người thì tất toàn trận sẽ mất hết oai lực.

Mười hai Hồng y đại hán động tác mau lẹ cực cùng, phút chốc đã bày thành một tòa đao trận oai khí ngút trời.

Thiếu Bạch đổi tay rút soạt trường kiếm ngoái nhìn Vạn Lương:

- Lão tiền bối quay vào nhà đi!

Vạn Lương biết có đứng nán lại cũng không giúp được gì, bèn trở gót quay vào nhà. Bạch y nhân trông thấy thế trận đã lập, cười đắc ý:

- Thập nhị liên hoàn đao trận này, suốt bao năm nay vẫn mong có dịp ứng phó với Thiên kiếm của Cơ Đồng. Dù cho Cơ Đồng đích thân đối phó cũng vị tất đã phá giải được, hà huống là Tả Thiếu Bạch ngươi.

Thiếu Bạch hét lớn, trường kiếm đảo chớp ba chiêu cực kỳ dũng mãnh.

Chỉ thấy mười hai thanh đơn đao đồng loạt lóe sáng, vần vũ từ khắp bốn hướng đổ ào xuống, dựng thành một màn lưới đao rực lửa, chận đứng thế kiếm của Thiếu Bạch.

Thập nhị liên hoàn đao trận thật đã không phụ bao nhiêu tâm huyết của nhóm cao thủ giang hồ đã khổ công sáng tạo, chẳng những nó có thể phối hợp tuyệt linh ảo và chặt chẽ mà mỗi khi ngăn chận một kiếm của đối phương, nó còn khả năng phân tán lực đạo bên địch một cách vô hình, sớt đều qua thân hai, ba người.

Nên chi, Thiếu Bạch kiếm thế tuy lợi hại cực cùng vẫn không cách nào làm nao núng được sức biến hóa kỳ ảo của trận thế.

Vạn Lương mắt thấy Thập nhị liên hoàn đao trận quả có khả năng áp đảo được Thiên kiếm của Thiếu Bạch, bất giác lòng bàng hoàng:

- Thuở xưa, Thiên Kiếm Cơ Đồng với pho kiếm pháp tuyệt thế này đã vùng vẫy khắp thiên hạ suốt bao năm không hề gặp tay địch thủ, nào ai ngờ được trong võ lâm đã sớm có bọn người ngấm ngầm sáng tạo ra một tòa đao trận có thể phá giải được Thiên kiếm. Xem thế này thì ngày Thiên kiếm chưa quy ẩn đã có kẻ coi lão là địch thủ số một, cho nên mới chịu vùi đầu tìm tòi suốt bao năm dài đằng đẳng, nhưng kẻ ấy là ai?

Lão chợt nghĩ ngay tới hơn bốn chục tay cao nhân tiếng dậy giang hồ quãng mấy mươi năm lại đây, nhưng nghĩ cho kỹ, bọn này võ công cao siêu đấy nhưng lại thiếu hẳn về mặt tài trí, tất không phải là nhân vật chủ não, đó là điều lão đang cố đoán nhưng chưa ra.

Có điều, không hẳn lão phải tuyệt vọng vì thế mà vì lời nói thốt ra từ cửa miệng bạch y nhân dẫn lão liên tưởng tới việc mất tích đột ngột của mấy chục tay võ lâm cao thủ.

Lão cảm thấy đầu óc rối rắm, choáng váng với bao nhiêu nghi vấn cùng lúc hiện lên xoay như chong chóng, nhất thời khó mà có thể nắm được một đầu mối chắc chắn.

Khi ấy, trong trường đấu, tuy thanh kiếm trong tay Thiếu Bạch chưa đến nỗi bị trận pháp chế ngự hoàn toàn nhưng cố gắng cách nào cũng không sao thoát được vòng vây.

Đang trận ác chiến, hốt nghe bạch y nhân quát to:

- Khép chặt vòng vây mau!

Mười hai đại hán nghe lịnh chuyển động đơn đao, thập nhị liên hoàn đao trận từ thế thủ biến sang thế công. Chớp mắt, màn đao quang giăng như lụa xé, ào ạt từ bốn mặt tám hướng tràn tới.

Trông thấy ánh đao nhấp nhoáng vần vũ không ngừng, Vạn Lương lịch lãm là thế cũng phải giật mình sững sờ.

Ra là mười hai Hồng y đại hán đã liên hợp công địch theo hai môn đao khác nhau.

Xem trong màn đao cuồn cuộn dạt dào như sóng chiều vật chứ nó chứa đựng cả hai lực lượng dị biệt.

Vì rằng, một thanh đơn đao khi công Thiếu Bạch là có sẵn hai thanh phóng ra ngăn chặn kiếm thế của chàng trước.

Nên chi, trong bóng đao phong chập chờn, nghe rờn rợn tiếng sắt thép rền rỉ bất tuyệt. Thập nhị liên hoàn đao trận chuyển vận mỗi lúc một nhanh, trận thế cũng dần thâu nhỏ lại. Thiên kiếm, đường gươm quỷ khốc đã mấy mươi năm giang hồ ngang dọc chưa từng gặp địch thủ, hình như giờ đã chạm phải khắc tinh.

Hoàng Vĩnh nóng lòng, sẽ giọng bảo Vạn Lương:

- Thiên kiếm của Tả đại ca xem chừng đã bị hoàn toàn chế ngự, tình hình không còn cầm cự được bao lâu nữa, chúng ta phải xuất thủ đi là vừa.

Vạn Lương ngăn nhỏ:

- Không được, nếu ta xuất thủ chẳng những chỉ bận tay Tả lão đệ mà còn khiến tên bạch y nhân mau hạ lệnh dốc toàn lực phản kích nữa.

- Nhưng chúng ta cũng không thể lặng xem Tả đại ca thọ khổn trong thập nhị liên hoàn đao trận mà không cứu.

- Đao trận của đối phương chuyên dùng công phá kiếm pháp của Thiên Kiếm Cơ Đồng, đối phó với Vương đạo Cửu kiếm của Tả lão đệ, tất oai thế phải mạnh lắm. Có điều Tả lão đệ giờ đang khi cuống, nhưng chưa hẳn bại, ta hãy chờ lát nữa xem!

Hoàng Vĩnh sốt ruột lắm nhưng đành lặng im.

Bấy giờ đương trường trận ác đấu đến lúc cam go, thập nhị liên hoàn đao trận càng lúc càng phát động thế công quyết liệt.

Thiếu Bạch cảm thấy áp lực đao trận dồn dập nặng nề, kiếm thế luôn bị xô dạt nhưng Thiên kiếm là môn kiếm pháp phòng thủ rất nghiêm ngặt cho nên thập nhị liên hoàn đao trận oai lực có hùng hậu, nhất thời cũng khó thắng ngay được Thiếu Bạch.

Vạn Lương xem trận, lo lắng gọi to:

- Tả lão đệ, Thiên kiếm bị địch áp chế, sao không thi triển Tuyệt đao phá vòng vây.

Thiếu Bạch cũng đang khốn đốn trước thế công quỷ bí, lợi hại tột cùng của thập nhị liên hoàn đao trận, nghe Vạn Lương cảnh tỉnh mới như sực nhớ ra:

- Phải đấy, tình thế nguy ngập, tại sao ta không sử dụng đao pháp khắc địch.

Nghĩ đoạn, chàng hét lớn và mau lẹ cực cùng đảo kiếm đánh vẹt lớp đao, chuyển kiếm sang tay trái đồng thời hữu thủ rút soạt cổ đao.

Ánh đao nhoáng lên, vang cùng một tiếng rú hãi hùng. Thập nhị liên hoàn đao trận đột ngột mất hẳn áp lực. Vạn Lương nói to:

- Tả lão đệ, hận thù đã kết, giết một người nào có khác giết mười?

Thiếu Bạch tra đao vào vỏ, Hồng y đại hán đứng ở phương vị chính Đông mới từ từ khuỵu xuống, ngang lưng bị chẻ làm hai, máu tươi phun lai láng ra đỏ ối.

Thì ra Thiếu Bạch xuất đao quá lẹ, thân hình đại hán đó bị chém phăng đúng lưng, chờ cho chàng tra đao vào vỏ, rút kiếm cự địch cái thây mới từ từ đổ xuống.

Thập nhị liên hoàn đao trận lợi hại ở chỗ phối hợp kỳ ảo, chặt chẽ không lọt một sợi tơ, mười hai đao xoay chuyển nhịp nhàng như một.

Giờ đây một người bị hạ, thập nhị liên hoàng đao trận mất đi một bộ phận nhỏ đầy linh động, toàn trận trở nên biến hóa khó khăn, rời rạc.

Trước Thiên kiếm thần sầu ngang dọc mà thuở xa xưa, mấy chục tay võ lâm cao thủ đã phải đổ bao nhiêu tâm huyết suốt mấy mươi năm đằng đẳng ra công nghiên cứu, sau cùng mới sáng tạo được một tòa đao trận chuyên môn phá giải môn kiếm pháp kỳ tuyệt kia. Mười hai đao xoay thế liên hoàn tạo thành bức tường đồng kiên cố chống lại Thiên kiếm sắc nhọn, nhưng mà giờ đây, mười hai đao mất một, khác nào bức tường thủng lỗ, mũi kiếm dễ dàng đâm suốt, khuynh đảo.

Biết yếu điểm đối phương, Thiếu Bạch xoay tít thanh trường kiếm tấn công tới tấp, ánh kiếm nhấp nhoáng giăng mù, tức thời chụp kín mười một Hồng y đại hán trong màn kiếm ảnh.

Bạch y nhân thấy vậy khẽ thở dài lẩm bẩm:

- Thiên cổ tuyệt kiếm, Hoàn Vũ Nhất Đao, cả hai tuyệt kỹ dồn cả ở một người. Ôi! Sợ rằng bao nhiêu tâm huyết của Quân chủ phải hóa ra nước lã trôi sông mất.

Y cảm khái, tiếng nói đưa ra từ đôi môi mấp máy nghe buồn như tiếng than dài.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-64)


<