Vay nóng Homecredit

Truyện:Ác Hán - Hồi 184

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 184: Duyễn Châu biến đổi lớn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

Nhị gia ngựa nhanh, thế lớn lực trầm.

Thanh Long Yển Nguyệt Đao mang theo một đạo hồ quang chém về phía Hứa Chử, như tia chớp, hàn quang ở lưỡi đao lấp lánh, chạy tới cái cổ của Hứa Chử.

Quả nhiên là ứng với câu nói kia, hành gia vừa ra tay, liền biết có hay không.

Một đao này Hứa Chử đã nhìn ra có cách biệt một trời với Lương Cương lúc trước. Một loại cảm giác huyết mạch sôi sục đột nhiên sinh ra, Hứa Chử giơ đao hét lớn một tiếng, đại đao vẩy ra nghênh đón Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan Công.

Nói đến cũng lạ, mọi người quan chiến rõ ràng thấy được hai thanh đại đao đã tiếp xúc, nhưng không nghe được bất cứ âm thanh gì.

Trong nháy mắt hai ngựa đan xen, mới nghe được âm thanh kim loại ma sát chói tai, cọt kẹt... keng!

Thanh Tông Mã của Hứa Chử là bảo mã lương câu Tào Tháo mua từ tái bắc với số tiền lớn. Nhưng so với Đại Uyển mã của Tây Vực vẫn kém một bậc. Không có biện pháp, Đổng Phi chiếm lĩnh bốn quận Hà Tây, chẳng khác nào chặt đứt nguồn ngựa từ Tây Lương đến Quan Đông.

Đừng nói là Tào Tháo mua không được, ngay cả Mã Đằng sống lâu ở Lương Châu cũng hết đường xoay xở.

Tuy nhiên con Thanh Tông Mã này tương xứng với Hồn Hồng Mã của Quan Công, nhị mã đồng thời phát ra tiếng hí dữ dằn, lộc cộc đồng thời lui về phía sau. Cũng là đao pháp cử trọng nhược khinh, Hứa Chử đã phá hậu chiêu của Quan Công, mà Quan Công cũng khiến cho Hứa Chử vô lực tiếp tục công kích. Nói từ mức độ nào đó, Quan Công và Hứa Chử lần này bất phân bá trọng.

Hai người này ai lại đồng ý chịu phục đối phương.

Hứa Chử quay đầu ngựa, vung đao ngênh đón Quan Vũ lao tới. Quan Vũ cũng phấn chấn tinh thần, vòng đao chiến với Hứa Chử.

Nếu như luận đao pháp tinh diệu, Quan Vũ hơn một chút.

Nhưng nếu như nói đến cơ biến linh xảo, lại là Hứa Chử chiếm thượng phong.

Vì sao chứ? Ngựa của Hứa Chử có trang bị song đăng, có thể ở trên ngựa xoay người sử lực, đại đao sử ra đao vân lấp lánh.

Tại mặt này, Quan Vũ đã ăn thiệt thòi.

Nếu muốn so cao thấp, Hứa Chử kém Quan Vũ một bậc. Nhưng dùng song đăng giúp cho Hứa Chử có thể làm được đao mã hợp nhất hoàn mỹ. Một bàn đạp nho nhỏ chí ít làm cho Hứa Chử tăng ba phần lực. Như vậy khiến cho Quan Công cật lực.

Dù vậy, hai người này cũng đánh đến khó phân thắng bại.

Hai quân trước trận, chỉ nghe tiếng trống trận uỳnh uỳnh, người hô ngựa hý, trong chớp mắt thời gian đã trôi qua một nén nhang.

Lưu Bị nhịn không được hít một hơi lạnh, bản lĩnh của huynh đệ nhà mình mình rõ ràng, không nghĩ tới dưới trướng Tào Tháo lại có mãnh tướng như vậy.

Nhìn thoáng qua Thư Hộc, Lưu Bị cắn răng một cái, liền chạy ra khỏi bản trận.

Hạ Hầu Đôn phía sau đang xem đến nhiệt huyết sôi trào, vừa thấy Lưu Bị lao ra liền rống to một tiếng, đỉnh thương dược mã, ngăn cản Lưu Bị. Hai người thương tới sóc đâm, chiến với nhau. Hạ Hầu Đôn là nhân vật cũng không kém Hứa Chử bao nhiêu, mặc dù bị mù một mắt, nhưng mấy năm nay khổ luyện võ nghệ, đã khác rất xa so với lúc ở Huỳnh Dương.

Nghĩ trước đây, tứ tướng đấu Đổng Phi, nhưng bị người ta đánh cho người ngã ngựa đổ.

Điều này đối với Hứa Chử Hạ Hầu Đôn quả thật là việc không thể tiếp thu. Mấy năm khổ luyện, bất tri bất giác đã đột phá mức cử trọng nhược khinh. Trái lại Lưu Bị, mấy năm nay ở dưới trướng Viên Thiệu, đích thật có hơi buông lơi.

Hậu quả của việc này là mới đánh hơn mươi hiệp, Lưu Bị đã không chống được.

Thấy một kẽ hở, hắn vung ra một sóc rồi thúc ngựa bỏ chạy.

Hạ Hầu Đôn ở phía sau đuổi theo không tha, giận dữ hét:

- Tên một tai kia, để lại cái mạng rồi đi cũng không muộn.

Quan Công một bên thấy Lưu Bị nguy hiểm, muốn chạy tới cứu viện. Nhưng bị Hứa Chử chặt chém dữ dội, cuốn chặt lấy.

Tào Tháo áp trận thấy vậy, lập tức sai người phất lệnh kỳ.

Đại quân lập tức ùa lên, xông vào đầu tiên lại là hắc giáp trọng kỵ quân, dẫn đầu chính là Hạ Hầu Uyên.

Hắc giáp quân này tên là Hổ Kỵ, tổng cộng 800 người.

Xây dựng hoàn toàn dựa theo Cự Ma Sĩ của Đổng Phi, sau khi phát hiện ra sự ảo diệu của song đăng, có sự tiến bộ đặc biệt rõ ràng.

Thư Hộc chưa thấy qua Cự Ma Sĩ, nhưng Đào Khiêm đã thấy qua.

Thấy Hổ Kỵ vọt tới, Đào Khiêm biến sắc mặt, thầm nghĩ: không hay, chẳng lẽ Tào A Man và Đổng gia tử liên thủ hay sao?

- Lui binh, lui binh!

Đào Khiêm thúc ngựa chạy vào trong thành.

Cũng là già rồi, nếu như 20 năm trước... Không, thậm chí 10 năm, Đào Khiêm khẳng định sẽ liều mạng đánh một trận với Tào Tháo.

Thế nhưng hiện tại...

Từ sau khi làm Từ Châu mục, khí khái vũ dũng năm đó của Đào Khiêm đã bị mai một không còn. Dưới thành Huỳnh Dương đánh một trận, càng làm trong lòng hắn run sợ. Hiện giờ, nhân lão khí suy, còn ra vẻ anh hùng gì chứ? Từ khi liên quân Quan Đông tại Huỳnh Dương bị đánh tan, Đào Khiêm trở nên rất sợ chết. Mà đối với Đổng Phi, càng có một loại sợ hãi phát ra từ đáy lòng.

Nhưng Đào Khiêm vừa lui lại, toàn bộ trận hình của quân Từ Châu thoáng cái rối loạn.

Hổ Kỵ xung phong, Báo kỵ chặn lại. Sau khi xông vào quân Từ Châu, giết cho quân Từ Châu người ngã ngựa đổ, máu chảy thành sông.

Quan Công thật vất vả thoát khỏi Hứa Chử dây dưa, ra sức đánh chết hai Hổ Kỵ.

- Đại ca, đại ca...

Xa xa, Lưu Bị đang bị Hạ Hầu Đôn đuổi chật vật không chịu nổi, nghe được tiếng kêu của Quan Công, hắn vội lớn tiếng la lên:

- Vân Trường, cứu ta!

Quan Công hai mắt trợn tròn, luôn mồm rống lên.

Mỗi lần gầm lên, Thanh Long Yển Nguyệt Đao nhất định chém ngã một Hổ Kỵ.

Đây là Lôi Đao thuật Quan Công kết hợp với Vô Hồi Mâu Pháp của Trương Phi mà tự nghĩ ra. Bằng vào khí đan điền tinh thuần, mỗi một đao bổ ra, nhất định dốc hết sức, uy lực vô cùng. Lôi Đao này danh như ý nghĩa, đao đao như sấm đánh, lấy mạng người.

Tuy Hổ Kỵ trọng giáp hộ thân, cũng không thể ngăn được một kích của Quan Công.

Lúc này Hứa Chử đã về tới bên cạnh Tào Tháo, thấy Quan Công uy phong như vậy, nhịn không được khen:

- Chân mãnh tương!

- Trọng Khang, người này so với ngươi thế nào?

- Nếu như không có song đăng, ta tất không phải là đối thủ của hắn... Mặc dù có song đăng, nếu như vừa rồi hắn thi triển đao pháp này, ta cũng khó ngăn cản.

Tào Tháo nghe vậy không khỏi sinh ra ý ái mộ.

- Hảo một viên mãnh tướng. Dưới nhị hổ chính là người này... Nhưng đáng tiếc!

Nhị hổ, nói chính là Lữ Bố và Đổng Phi. Lữ Bố được xưng là ác hổ, đối với Đổng Phi, chư hầu đặt cho y hung danh là bạo hổ.

Một mặt là bởi vì Đổng Phi dũng mãnh, mặt khác tỏ rõ sự tàn bạo của Đổng Phi.

Quan Công chém liền 18 đao, sau đó cũng thở hồng hộc, sức cùng lực kiệt. Lôi Đao thuật này uy lực tuy lớn, nhưng lượng tinh thần bị tiêu hao cũng không phải người thường có thể tưởng tượng. Tuy nhiên hắn cũng đã đánh đến bên cạnh Lưu Bị, sau khi một đao bức lui Hạ Hầu Đôn mới la lên:

- Huynh trưởng, mau mau vào thành...

Lưu Bị nghe vậy, thúc ngựa chạy về hướng Hạ Bì.

Quan Công hoành đao ngăn cản Hạ Hầu Đôn, tuy nhiên lần này hắn cũng không phải là đối thủ của Hạ Hầu Đôn.

Xa xa, Hạ Hầu Uyên giương cung cài tên, nhắm thẳng vào Quan Công, vù một tên, tiễn thuật của Hạ Hầu Uyên ở dưới trướng Tào Tháo ngoại trừ Thái Sử Từ thì có thể nói là không người có thể so sánh. Một tiễn này nhanh như tia chớp, bắn trúng vai Quan Công.

Liền nghe Quan Công kêu thảm một tiếng, sử ra chút khí lực cuối cùng bức lui Hạ Hầu Đôn, rồi kéo nằm trên ngựa chạy trối chết.

Lúc này, Lưu Bị khó khăn lắm cũng đã chạy vào cửa thành Hạ Bì.

- Nhị đệ!

Thấy Quan Công chạy trối chết, Lưu Bị la lên thất thanh.

Tam đệ đã chết, nếu nhị đệ xảy ra gì không may, bảo ta sau này... làm sao mà sống đây! Hắn thúc ngựa muốn đuổi theo, lại bị Thư Hộc kéo lại.

- Huyền Đức công, mau vào thành, bằng không không còn kịp đâu. Nếu Quan tướng quân mạng lớn, sẽ hội hợp với ngài, nếu là... Ngài đuổi theo cũng chỉ uổng mạng thôi...

Lưu Bị cố gắng vùng vẫy, nhưng bị Thư Hộc sai người kéo vào Hạ Bì.

Tào Tháo rút kiếm chỉ về hướng Hạ Bì, quân sĩ như thủy triều khởi xướng công kích tới Hạ Bì. Bên trong thành Hạ Bì may có Mi Trúc tọa trấn. Thấy Tào quân công đến dưới thành, liền rút kiếm hô hào. Trong sát na trên đầu thành tên như mưa bay tới quân Tào Tháo.

Một trận chiến này đánh từ ban ngày đến chạng vạng.

Tào Tháo thấy mấy lần công lên đầu thành Hạ Bì lại mấy lần bị đuổi xuống, lửa giận trong lòng càng thêm rừng rực.

Ngày hôm sau, Tào Tháo truyền lệnh các doanh: ba ngày không thể phá thành Hạ Bì, đều trảm.

Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, Hứa Chử, đều suất lĩnh binh mã, luân phiên mãnh công tới Hạ Bì. Tào Tháo càng đích thân đốc chiến, chém chết hai gã tì tướng lâm trận lùi bước, khiến cho tam quân đều phải liều mạng công kích. Trong nhất thời, thành Hạ Bì lung lay sắp đổ.

Nhưng đánh cho đến chạng vạng ngày hôm sau, Tào Tháo lại nhận được một phong thư Tuân Úc phái người đưa tới.

Sau khi xem xong tin, Tào Tháo không khỏi rùng mình. Nội dung trong thư này là gì? Thì ra sau khi Duyễn Châu bị Thư Hộc tập kích, theo đại quân Tào Tháo xuất phát tới Từ Châu, có danh sĩ con trai của danh sĩ Trần Lưu Biên Nhượng là Biên Chiêu khởi binh tạo phản.

Biên Nhượng này là người thế nào?

Phải nói đến từ cuối năm Sơ Bình thứ tư...

Biên Nhượng, là người Trần Lưu Duyễn Châu, từng đảm nhiệm thái thú Cửu Giang, là đương kim danh sĩ, được vô số sĩ tử tán dương sùng bái.

Sau khi Tần Hiệt chết, Biên Nhượng không muốn nghe theo Lưu Dao chỉ huy, từ quan không làm, trở về quê cũ.

Tào Tháo rất tôn trọng Biên Nhượng, nghe nói Biên Nhượng về quê, tự nhiên đặc biệt nhiệt tình tiếp đãi, cũng mời hắn giúp sức.

Biên Nhượng là người đạo đức văn chương đều rất tốt, nhưng có một tật xấu.

Hắn quá thanh cao, chỉ cần người nào nhìn ngứa mắt, không phân trường hợp, cũng mặc kệ ngươi là ai, mở miệng liền mắng, ngậm miệng châm chọc. Sở dĩ Biên Nhượng không muốn theo Lưu Dao, bởi vì Lưu Dao là quan viên Lý Giác bổ nhiệm. Mà Tào Tháo, cũng từng biểu thị nghe lệnh Lý Giác Quách Tỷ. Ở trong mắt Biên Nhượng, quan chức hiện giờ của Tào Tháo là bởi vậy mới kiếm lại được.

Ngẫm lại xem, Biên Nhượng có thể nể mặt Tào Tháo sao?

Cho nên, không những cự tuyệt lời mời của Tào Tháo, còn thóa mạ Tào Tháo một trận.

Tào Tháo biểu hiện ra không tức giận, nhưng trong lòng lại ôm một bụng tức. Biên Nhượng ở quê cả ngày công kích thiên hạ, chửi bới Tào Tháo. Khi uống nhiều, còn viết tên Tào Tháo, Lý Giác Quách Tỷ, Đổng Phi, Lưu Dao lên một khúc gỗ, sau đó cùng gia nhân chơi trò Đầu hồ, dùng tiễn ném vào mấy khúc gỗ đó, người ném trúng có thể uống một ly rượu.

Ngươi mắng chửi người khác không sao, nhưng ngươi làm như thế...

Nghĩ Tào Tháo tốt xấu cũng là một chư hầu, như vậy thì thể diện biết để đâu.

Hắn giận dữ liền bắt Biên Nhượng lại. Cũng là Biên Nhượng này không biết sống chết, nói đâu câu hữu ích, Tào Tháo cũng sẽ không giết hắn thật. Nhưng hắn lại muốn biểu hiện khí tiết, trong lao vẫn cứ mỗi ngày chửi bới, mắng cho Tào Tháo triệt để mất hết nhẫn nại, liền mệnh Trình Dục giết hắn trong lao. Có điều Tào Tháo vẫn yêu quý tài hoa của Biên Nhượng, không truy cứu gia quyến của hắn.

Nếu như đổi lại người khác, Tào Tháo giết cũng đã rồi.

Nhưng Biên Nhượng thì lại khác, đó là sĩ tử nổi tiếng thiên hạ, ngay cả Hà Tiến năm đó cũng cực kỳ lễ nhượng với người này.

[Chương Hoa Phú] của hắn lưu truyền thiên hạ, danh tiếng cực kỳ vang dội.

Tào Tháo giết người này đã chọc giận sĩ tộc Duyễn Châu. Tuy nhiên các sĩ tộc cũng rất thông minh, khi Tào Tháo còn không ai đứng ra nói. Hôm nay Tào Tháo không ở đây, lại còn thêm Thư Hộc gây chiến ở Duyễn Châu.

Con trai của Biên Nhượng là Biên Chiêu nhưng lại ngồi không yên!

Tại quê nhà Tuấn Nghi khởi binh tạo phản, sau khi đăng cao hô hào, hơn phân nửa binh lính của Duyễn Châu ai cũng theo, tất cả đều tạo phản.

Tào Nhân đánh vài lần không thể bình định phản loạn, trái lại làm cho đám người Biên Chiêu càng cường thịnh hơn.

Sĩ tộc tạo phản cũng không phải phản loạn như bọn Trương Giác, rất có kết cấu, khiến đám người Tào Nhân đau đầu không ngớt.

Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Bộc Dương các nơi đều bị chiếm đóng, chỉ còn lại Đông A huyện Phạm được bọn Tuân Úc ra sức bảo vệ.

Tào Tháo nghe được tin này giậm chân biến sắc:

- Duyễn Châu bị mất, chúng ta sẽ không nhà để về... Nhưng Hạ Bì sắp công phá, nếu như rút quân bây giờ, ta thực không cam lòng. Đào Khiêm lão tặc có thù giết cha với ta, làm sao có thể mặc hắn tiêu diêu tự tại?

Đám người Quách Gia cũng cảm thấy rất tức tối.

Quả thật, Từ Châu mấy ngày nữa có thể phá được.

Bỏ qua như vậy, đừng nói Tào Tháo không cam lòng, chúng quan tướng trong đại trướng ai có thể cảm thấy cam tâm?

Nhưng nếu như Duyễn Châu thực sự bị mất, Tào Tháo chẳng khác nào mất căn cơ đặt chân, cũng không thể không cẩn thận đối đãi việc này.

Quách Gia khẽ phe phẩy quạt, tròng mắt không ngừng xoay chuyển, thầm tính toán trong lòng.

- Chủ công, cục diện hiện giờ lấy Duyễn Châu làm trọng. Từ Châu... chẳng qua là tạm thời rơi vào tay Đào Khiêm mà thôi. Gia có một kế, có thể khiến Từ Châu hỗn loạn. Đợi sau khi chúng ta thu thập Duyễn Châu rồi, quay đầu lại lấy Từ Châu, cũng chỉ dễ như trở bàn tay.

Tào Tháo nghe vậy mắt sáng lên.

- Phụng Hiếu, mau mau nói rõ!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-298)


<