Vay nóng Homecredit

Truyện:Ác Hán - Hồi 164

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 164: Hiền sĩ vô tung, võ đấu Đan Dương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

Là người đất thì vẫn phải có ba phần thổ tính.

Đối với những lời của Thôi Châu Bình, nếu nói Đổng Phi không tức giận thì thuần túy là nói dối. Vô duyên vô cớ bị người ta nói là người xấu, lại còn được nhắc lại từ miệng một một tiểu nha đầu, điều này làm cho Đổng Phi không khỏi sinh ra nộ khí.

Từ khi đến Lạc Dương, y luôn bị một đám gọi là sĩ tử chạy tới làm phiền.

Quả thật là có giết mấy tên không có mắt, nhưng bình tĩnh mà xem xét, Đổng Phi có khi nào chủ động tìm đối phương gây phiền phức đâu?

Hôm nay thì hay rồi, bọn sĩ tử vọng tộc các ngươi mưu nghịch tạo phản, chọc giận lão hoàng đế.

Sau khi bị chỉnh, không dám đi tìm lão hoàng đế gây phiền phức, nhưng lại hắt bát nước bẩn lên người ta, trên đời này đâu có loại đạo lý đó?

Đổng Phi sầm mặt, sải bước rời đi.

Bàng Đức và Vũ An Quốc vốn còn tưởng rằng Đổng Phi sẽ ngủ lại một đêm trong nhà Bàng Đức Công, bên này cũng đã chuẩn bị hạ trại ngay tại chỗ, nhưng Đổng Phi nổi giận đùng đùng trở về. Nhìn sắc mặt của Đổng Phi, biết là y gặp việc không vui rồi.

Bàng Đức thông minh, vội vã chạy đi triệu tập nhân mã.

Nhưng Vũ An Quốc lại là người không có đầu óc, hét lớn:

- Chủ công, có phải có kẻ chọc giận ngài không vui không? Lão Võ sẽ đi lấy cái đầu của hắn.

Đổng Phi giơ tay ra hiệu cho thân binh dẫn ngựa qua, sau khi lên ngựa lấy roi ngựa quất lên đầu khôi trên đầu Vũ An Quốc một cái.

- Nếu muốn lấy đầu người ta, bản thân lão tử đã làm rồi, còn cần ngươi ra tay sao? An Quốc đừng có nói lung tung, đây là nơi Bàng công thanh tu, không thích hợp đánh đánh giết giết. Chúng ta thân chịu hoàng mệnh, đã làm lỡ không ít thời gian rồi, cũng đừng trì hoãn thêm ở chỗ này nữa. Đi cùng Lệnh Minh điểm nhân mã, chúng ta sẽ khởi hành xuất phát, sau khi rời khỏi Tương Dương mới tu chỉnh sau.

- Vâng!

Con người Vũ An Quốc đừng thấy tính tình có hơi bộp chộp, nhưng lý giải đối với quân lệnh lại khá sâu sắc.

Đổng Phi vừa phát ra mệnh lệnh, hắn lập tức chạy đi tìm Bàng Đức tập hợp nhân mã.

Mà lúc này, Bàng Đức Công dẫn theo Từ Thứ và Thạch Thao vội vã đuổi theo. Cách thật xa đã gọi tên Đổng Phi.

- Tây Bình, ngươi tội gì phải vậy, chẳng qua là bọn trẻ nói chuyện thôi, ngươi cần gì phải lưu ý?

Đổng Phi cười nói:

- Bàng công, Phi là người lòng dạ hẹp hòi, chỉ biết người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Những lời bọn Thôi Châu Bình nói thật ra cũng đại biểu cho tiếng lòng của đại đa số sĩ tử. Điểm này ngài minh bạch, ta cũng rõ ràng. Tục ngữ nói rất đúng, đạo bất đồng bất tương vi mưu, nếu đã không thể đái chung một bình*, ta cần gì phải tiếp tục lưu lại nữa?

*Nguyên văn: niệu bất đáo nhất cá hồ lý (không có tiếng nói chung).

Lời này nói thô tục, nhưng cũng thoả đáng.

Bàng Đức Công cười khổ lắc đầu, mà Từ Thứ và Thạch Thao cũng nhịn không được nở nụ cười.

Đổng Phi nói tiếp:

- Bàng công, giao tình giữa chúng ta thì vẫn là giao tình giữa chúng ta, ta cũng sẽ không bởi vậy mà giận chó đánh mèo với họ. Nguyên Trực, Quảng Nguyên, các ngươi tới nơi này là vì cầu học, nếu muốn thay ta trút giận, thì học ra hồn cho ta, để cho họ biết, người Đổng Phi ta đề cử cũng không phải kẻ tầm thường. Nếu như các ngươi làm ta mất mặt, ta không tha cho các ngươi đâu.

Từ Thứ và Thạch Thao vội vàng khom người nói:

- Chủ công yên tâm, chúng ta tuyệt đối không làm cho ngài thất vọng!

Bất tri bất giác, Từ Thứ và Thạch Thao đã thay đổi cách xưng hô với Đổng Phi. Ngay từ đầu Đổng Phi có hơi giật mình, nhưng chợt nở nụ cười.

- Bàng công, ta ở lại, khó tránh khỏi sẽ phát sinh xung đột với họ. Ngài bị kẹp ở chính giữa, cũng khó xử... Ha ha, ta cũng có hoàng mệnh trong người, trì hoãn không ít thời gian rồi. Cho nên, ta cáo từ thôi, chúng ta ngày sau gặp lại.

Bàng Đức Công gật đầu:

- Cũng được, dù sao hoàng mệnh quan trọng. Chỉ tiếc, ta vốn định giữ ngươi mấy ngày, giới thiệu cho ngươi một số tài tuấn của Tương Dương. Không nghĩ tới ngươi lại đi nhanh như thế, ngay cả chén rượu cũng chưa được uống, thật sự là thất lễ.

Bên kia, Bàng Đức, Vũ An Quốc đã điểm nhân mã hoàn tất.

Đổng Phi cười to:

- Bàng công, vẫn là câu châm ngôn kia: thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan, chúng ta hữu duyên tự nhiên sẽ có ngày gặp lại. Có điều vừa rồi ta cũng có chút thất lễ, thay ta nói tiếng xin lỗi với Hoàng công, tương lai có cơ hội sẽ tạ tội.

Nói rồi Đổng Phi quay đầu ngựa, sau đó lại chắp tay:

- Bàng công... Nguyên Trực, Quảng Nguyên, chúng ta cáo biệt chỗ này, bảo trọng!

Dục ngựa dọc theo sơn đạo rời đi, Bàng Đức và Vũ An Quốc cũng cung kính hành lễ với Bàng Đức Công, sau đó lại phất tay nói lời từ biệt với Từ Thứ và Thạch Thao, dẫn theo người đuổi theo bước tiến của Tượng Long, đi ra ngoài núi. Lúc này, mặt trời chiều đã ngả về tây. Bóng lưng của đoàn người Đổng Phi rẽ qua góc núi, rồi biến mất không thấy. Tiếng bước chân chỉnh tề như một còn quanh quẩn giữa chân núi.

Hoàng Thừa Ngạn ôm Hoàng Thạc xuất hiện ở bên người Bàng Đức Công, phía sau Thôi Châu Bình và Mạnh Công Uy im lặng đi theo.

Bàng Đức Công đột nhiên nói:

- Lão Hoàng, ngươi có nghe được lời hắn vừa nói không?

- Ta cũng không phải người điếc, giọng hắn lớn như vậy, sao ta lại không nghe thấy?

- Có cảm giác gì không?

Hoàng Thừa Ngạn lắc đầu:

- Ta nói không rõ lắm... Người này ta cũng nhìn không thấu, nếu như tại trị thế, nên làm Quan Quân hầu; nếu như tại loạn thế...

- Loạn thế thì thế nào?

- Chỉ sợ sẽ trở thành Tần Doanh Chính!

Từ Thứ, Thạch Thao nghe vậy, bỗng mở to hai mắt nhìn. Mà ánh mắt của Thôi Châu Bình và Mạnh Công Uy trở nên càng thêm phức tạp.

Luận quan sát người, bản lĩnh của Hoàng Thừa Ngạn không kém hơn Hứa Tử Tương chút nào. Chỉ là bản tính hắn không thích khoa trương, vì vậy không có bao nhiêu người biết được.

Nhưng Thôi Châu Bình và Mạnh Công Uy học tập tại môn hạ của Hoàng Thừa Ngạn đã hơn ba năm, tự nhiên biết bản lĩnh của hắn.

Lời đánh giá cho vũ phu kia, vị miễn cũng quá xem trọng y rồi...

Nhưng Hoàng Thạc thì trừng đôi mắt to đen lúng liếng, cười hì hì nói:

- Cha, vừa rồi đại ca ca kia quả thật là uy vũ!

Bàng Đức Công nhịn không được nhìn thoáng qua Hoàng Thạc, đột nhiên cười.

- Việc ngày sau, ngày sau lại nói... Sửu tiểu tử kia đi rồi, đã không thể quấy nhiễu nhã hứng của chúng ta, về nhà, về nhà, chúng ta uống rượu đi.

Nói rồi hắn cười ha ha đi đến lư ốc của mình.

******

Rời khỏi Lộc Môn sơn, đám người Đổng Phi nghỉ lại trong một thôn nhỏ tại biên giới Tương Dương một đêm. Ngày hôm sau lại xuất phát.

Dọc theo đường đi, có thể nói là một nắng hai sương, ngựa không dừng vó.

Sau khi gấp gáp lên đường bốn năm ngày, rốt cuộc đã đến Giang Hạ.

Nhìn bộ hạ đều rất uể oải, Đổng Phi liền hạ lệnh mọi người nghỉ ngơi một ngày trong thành Giang Hạ. Mà y thì nhớ lời của Bồ Nguyên nói, dựa theo địa chỉ Bồ Nguyên đưa cho, dẫn theo mấy thân binh, rất nhanh liền tìm được căn nhà cũ của Phí gia ở thành nam.

Phí Ốc là con thứ xuất của lão Phí gia, 20 tuổi.

Khi Đổng Phi hỏi thăm dân bản xứ người này, đánh giá của mọi người đối với Phí Ốc chỉ có một chữ: ngốc.

Hắn không thích cuộc sống phù hoa, bình thường cũng rất ít tiếp xúc với người khác. Khi về nhà, tám chín phần mười là lưu luyến với đồng ruộng. Có đôi khi hắn ngồi xổm bên bờ ruộng nhìn hoa mầu, nhìn là hết cả ngày, hơn nữa còn không hề động đậy.

Ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ biết là hắn thích làm một số đồ vật.

Từ sau khi bái sư làm môn hạ của Miện Nam Hoàng Thừa Ngạn vào lúc 13 tuổi, loại tính tình cổ quái này càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Khi Đổng Phi tới tìm, Phí Ốc cũng không có ở nhà!

Phụ trách tiếp đãi Đổng Phi là huynh trưởng của Phí Ốc, Phí gia tại Giang Hạ mặc dù là một đại hộ, nhưng cũng không phải thế tộc hào môn gì.

Đột nhiên có một vị hầu gia xuất hiện, làm cho Phí gia xôn xao loạn cả lên.

Nghe nói Phí Ốc không ở nhà, Đổng Phi không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Được huynh trưởng của Phí Ốc dẫn dắt, tiến vào trong thư phòng của Phí Ốc. Chỉ thấy thư phòng lộn xộn, nơi nơi đều là thẻ tre, thư quyển, còn có mấy cái hộp.

Đổng Phi lật xem mấy trang sách, ngoài ý muốn phát hiện, nếu như đặt Phí Ốc này vào trong thế giới tương lai, tuyệt đối là một học giả nông nghiệp.

Trong bản ghi chép hắn viết, phần lớn là ghi lại đặc điểm của các loại cây nông nghiệp.

Đổng Phi vừa đọc sách vừa chờ đợi.

Mãi cho đến trời tối, cũng không đợi được Phí Ốc xuất hiện.

Nếu như là bình thường, y cũng không ngại đợi thêm mấy ngày. Nhưng nghe huynh trưởng của Phí Ốc nói, Phí Ốc này từ sau khi xuất sư ở môn hạ của Hoàng Thừa Ngạn, liền trở nên rất quái dị. Bình thường chơi trò mất tích, hơn nữa mất tích một lần là hơn nửa tháng, ai cũng không biết hắn trốn ở đâu.

Đổng Phi cũng không có thời gian đó chờ đợi, sau khi suy nghĩ một hồi, liền để lại danh lạt của y, đồng thời viết một phong thơ.

Nội dung đơn giản là muốn mời Phí Ốc xuất sơn, ngôn ngữ hết sức thành khẩn.

Mời Phí Ốc huynh trưởng chuyển giao cho Phí Ốc, Đổng Phi có chút tiếc nuối rời khỏi lão Phí gia. Trước khi đi, còn mang theo mấy quyển sách về trồng trọt cây nông nghiệp của Phí Ốc. Mấy thứ này đối với Đổng Phi không có tác dụng, nhưng đối với Hoàng Thiệu thì lại có tác dụng rất lớn.

Ngày hôm sau. Đổng Phi lần thứ hai bái phỏng Phí gia, Phí Ốc vẫn chưa trở về.

Không có cách nào, đành phải dẫn theo nhân mã rời khỏi Giang Hạ. Trong lòng lại thầm hạ quyết tâm, quay đầu lại nhất định phải nghĩ cách chinh tích người này.

Sau khi rời khỏi Giang Hạ, đoàn người Đổng Phi tiếp tục lên đường.

Lúc này đã bước vào giữa tháng 8, khí trời từ từ chuyển lạnh, ven đường có thể thấy được cảnh tượng thu hoạch khắp nơi.

Hai năm nay khu vực Kinh, Dương cũng mưa thuận gió hoà. Ngoại trừ Trường Sa xảy ra một trận hỗn loạn, hầu như không phát sinh rối loạn quá lớn. Các bách tính gặt hái trên ruộng đồng, hát mấy ca khúc được mùa. Tiếng ca du dương, khiến tâm tình người khác vui vẻ.

Đổng Phi thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy rất hài lòng.

Tuy nói đã là An Ninh Đình hầu, nhưng trong nội tâm Đổng Phi vẫn thích loại sinh hoạt trong điền viên này hơn.

Không có giết chóc, không có tranh đấu, tất cả đều hồn nhiên như vậy. Có đôi khi suy nghĩ, nếu như y không phải vì sinh tại Đổng gia, chỉ sợ cũng giống như các bách tính trên ruộng đồng này, không có nhiều phiền não và buồn lo như hiện tại.

Ở trên ngựa thở phào một hơi, nhìn mọi người trên ruộng với ánh mắt ước ao.

- Chủ công, phía trước là đến huyện Đan Dương rồi!

Đổng Phi phục hồi tinh thần lại, nhìn thoáng qua Bàng Đức, lập tức nói:

- Lệnh Minh, ngươi cầm phù tiết của ta, dẫn người đến Đan Dương thông báo cho Đan Dương lệnh, nói là ta phụng chỉ đến đây mộ binh, cũng mời chuyển cáo thái thú Đan Dương, bảo hắn hỗ trợ nhiều hơn. Mặt khác, sai người cầm danh lạt của ta đến Lịch Dương cầu kiến thứ sử Dương Châu Tần Hiệt, nói là tiểu hữu ở thành Uyển ít ngày nữa sẽ đến Lịch Dương bái hội.

- Vâng!

Bàng Đức lập tức an bài xuống, sau đó dẫn theo mười tên Cự Ma Sĩ nhanh như điện chớp chạy đi.

Mà Đổng Phi cũng không nóng lòng lên đường, chỉ thong thả tiến lên.

Khi thì nói cười với Vũ An Quốc, khi thì đờ ra nhìn mọi người đang bận rộn trên đồng ruộng, trên mặt không giấu nổi ước ao.

Bất tri bất giác nhân mã đã tiến vào cảnh nội huyện Đan Dương.

Xa xa đã nghe được tiếng người hô ngựa hý, hình như phía trước có người đang đánh nhau.

Đổng Phi cảm thấy rất không hài lòng với những việc quấy rầy tâm tình tốt của y thế này, lập tức nhíu mày, nhỏ nhẹ nói:

- Đi xem, là người nào đang đánh nhau ở phía trước?

Vũ An Quốc ứng tiếng, mang theo 20 Cự Ma Sĩ chạy nhanh tới.

Đổng Phi vẫn không nhanh không chậm bước đi. Nhưng đợi một hồi, tiếng đánh nhau đó càng lúc càng vang, cũng không thấy Vũ An Quốc trở về.

Đã xảy ra chuyện!

Trong đầu Đổng Phi đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, vội vã quát lớn:

- Cự Ma Sĩ, tăng tốc hơn!

Nói rồi Đổng Phi tháo xuống Độc cước đồng nhân đại sóc từ trên thân ngựa, khẽ huých chân vào bụng ngựa, Tượng Long hí dài một tiếng rồi lao ra khỏi đội ngũ.

Cự Ma Sĩ theo sát phía sau, đồng thời giơ cao vũ khí trong tay.

Trong sát na toả ra sát khí đằng đằng, bốn năm trăm chiến mã xung phong, tiếng gót sắt giống như thiên quân vạn mã chạy chồm.

******

Quả thật đã xảy ra chuyện!

Đổng Phi từ xa đã thấy có một đám người đang hỗn chiến.

Một phương là Cự Ma Sĩ của y, Bàng Đức và Vũ An Quốc dẫn dắt Cự Ma Sĩ tả xung hữu đột trong đám người, một phương khác lại có trang phục quan quân, nhân số khoảng chừng bốn năm trăm người. Nhìn qua cũng có tố chất huấn luyện. Mặc dù sát pháp của Cự Ma Sĩ dũng mãnh, lại có Bàng Đức, Vũ An Quốc hai viên mãnh tướng dẫn đầu, quan quân mặc dù hoảng loạn, nhưng trận hình lại không thấy tán loạn.

Chuyện gì xảy ra?

Đổng Phi không khỏi cảm thấy kinh ngạc trong lòng.

Bàng Đức và Vũ An Quốc sao lại xung đột với quan quân?

Tuy nhiên không quản là nguyên nhân gì, Bàng Đức và Vũ An Quốc đều là người của Đổng Phi, đương nhiên không chịu nổi khi thấy bị người khác khi dễ.

Quỷ Khốc sóc chỉ thẳng, Đổng Phi lớn tiếng quát lên:

- Cự Ma Sĩ, phá trận!

Ba trăm chiến mã không người cưỡi theo một tiếng gió rít kỳ dị vang lên, bỗng dưng tản ra.

Theo sau đó, Cự Ma Sĩ trong khi chạy với tốc độ cao không ngừng biến hóa trận hình. Năm người một tổ, hình thành từng đội hình tam giác trùy quái dị, vung mã sóc, lao thẳng tới quan quân. Đừng thấy đội hình đã tản ra, nhưng nếu như tỉ mỉ quan sát, phát hiện đội hình tam giác trùy khi chạy lại hợp thành một tiễn trận.

Đổng Phi nhất mã đương tiên, chính là mũi tên của tiễn trận đó.

Quỷ Khốc sóc phát ra một tiếng gió rít thê lương, giống như quỷ khóc sói gào, quấy nhiễu song phương đang trong giao chiến tâm thần bất an.

Bàng Đức và Vũ An Quốc nghe vậy liền đại hỉ.

- Chủ công tới rồi!

Cự Ma Sĩ đang chiến đấu vốn bị vây vào hoàn cảnh xấu, nhưng trong nháy mắt tiếng rít của Quỷ Khốc sóc truyền đến, nhất thời tinh thần phấn chấn.

Tiễn trận xuyên thấu trận hình của quan quân.

Đổng Phi giơ sóc đập ngã hai quan quân, lớn tiếng quát:

- Vũ An Quốc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Bên kia Vũ An Quốc dẫn theo người đi tới trước mặt Đổng Phi, một đôi đại chùy trên dưới tung bay, múa mà mưa gió không lọt. Nghe được Đổng Phi quát hỏi, hắn lớn tiếng đáp lại:

- Chủ công, ta cũng không rõ lắm... Khi ta chạy tới đây thì thấy Lệnh Minh đang đánh với người ta...

Bàng Đức là một người biết giữ bình tĩnh, hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ xung đột với quan quân.

Đổng Phi không khỏi cảm thấy khó hiểu, nhưng Quỷ Khốc sóc trên tay lại không dừng giây phút nào. Quay tròn một chiêu Hoành tảo thiên quân, bốn năm tên quan quân bị đập ngang eo gãy làm đôi. Đúng lúc này, một bóng người lao ra từ trong đám người.

Chỉ thấy hắn đeo một cái túi quái dị, bàn tay cầm hai thanh lợi kiếm một dài một ngắn.

Thân thể dài ngoằng, nhẹ nhàng giống như loài viên hầu, lợi kiếm chém ra từng đạo kiếm mang lấp lánh, rất đẹp.

Ỏ trong đám người, thanh niên này chớp động như quỷ mỵ, Mỗi một lần chém ra kiếm quang, nhất định sẽ cướp đi một tính mệnh.

Thanh niên này mở một đường máu, trong chớp mắt đã đi tới trước ngựa của Đổng Phi.

Khi còn cách năm sáu bước, hắn quỳ phịch trên mặt đất:

- Chủ nhân, Tiểu Thiết nhớ ngài muốn chết!

Đổng Phi kêu a lên kinh hãi.

Y tính tới tính lui, nhưng không ngờ sẽ gặp lại Đổng Thiết ở chỗ này. Hai năm trước, Đổng Thiết theo Vương Việt chu du thiên hạ, lĩnh ngộ kiếm đạo, sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này? Đổng Phi thoáng cái hiểu ngay, chỉ sợ Bàng Đức cũng bởi vậy mà xung đột với quan quân. Hắn và Đổng Thiết cũng đã quen nhau khi tại Lũng Tây, tự nhiên cũng biết, Đổng Thiết là người Đổng Phi tín nhiệm nhất.

Dưới tình huống như vậy, Bàng Đức tự nhiên không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.

Chỉ là, Đổng Thiết sao lại xảy ra xung đột với quan quân chứ?

Đang suy nghĩ, thấy một con ngựa chạy ra từ trong đám người.

Người này đầu đội Hoàng kim khôi, mặc Hoàng kim khải, tay nắm một thanh Cổ Nguyệt Đại Đao bằng thép ròng, trên mặt có một vết sẹo như giun, kéo dài từ bên tai cho đến khóe miệng.

- Sát nhân cuồng đồ, còn không để mạng lại!

Viên đại tướng vung đao xông qua Đổng Thiết. Đổng Phi thúc chiến mã, hoành thân xuất hiện ở trước người Đổng Thiết.

Quỷ Khốc sóc trong tay nghênh đón đại đao điểm qua, song chưởng dùng lực, phát ra một tiếng gầm như cự lôi:

- Khai!

Keng...

Đại đao mang theo một luồng lực lượng kỳ dị, chém mạnh lên đầu sóc.

Sau đó đẩy vù ra, khiến trước ngực viên đại tướng lộ ra không môn. Mà lúc này Đổng Phi cũng nhoẻn miệng người.

Tượng Long lùi lại, đại sóc thuận thế điểm ra.

- Văn Trọng Nghiệp, còn không dừng tay cho ta!

Đại tướng trên ngựa tê dại cả cánh tay, nghe tiếng quát quen thuộc này, đầu tiên là hắn sửng sốt, rồi bật chợt hô to:

- Đổng Tây Bình, sao lại là ngươi?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-298)


<