Vay nóng Homecredit

Truyện:Ác Hán - Hồi 147

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 147: Trù tính lập tân quân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

Có câu tục ngữ: Thời gian như bóng qua thềm...

Mắt thấy nữ nhi mỗi ngày lớn lên, trong lòng Đổng Phi cảm thấy ngọt ngào, lúc nào trên mặt cũng treo nụ cười.

Năm thứ 3 Trung Bình trôi qua theo sự rung chuyển của xã tắc Đại Hán.

Ngẫm lại thì cũng có nhiều hồi ức ấn tượng lưu lại cho Đổng Phi.

Có thể kể đến tin hai người Biên Chương cùng Lý Văn Hầu chết, đã khiến Đổng Phi vui mừng không thôi.

Cái chết của Biên Chương cùng Lý Văn Hầu nói lên phản loạn của người Khương Lương Châu hiện giờ chỉ còn hai người Hàn Toại, Mã Đằng giãy giụa tại Vũ Uy. Lúc đầu nghe được tin Mã Đằng tạo phản, Đổng Phi còn lấy làm kinh hãi. Trong ấn tượng của y, Mã Đằng là một người trung với hoàng thất, sao lại tạo phản cùng Hàn Toại?

Nên nhớ, hắn chính là hậu nhân của Mã Viện.

Sở dĩ Đổng Phi có ấn tượng với Mã Đằng như vậy, chính là vì có liên quan đến Mã Siêu Mã Mạnh Khởi, một trong Ngũ hổ tướng Thục Quốc trong Bình thư. Nếu như cần phải nói trong tam quốc, Đổng Phi yêu thích ai nhất thì có hai người. Một là Thường thắng tướng quân Triệu Tử Long bảy lần đánh vào giết ra tại dốc Trường Bản. Người còn lại chính là Tây Lương cẩm Mã Siêu, từng đánh cho Tào Tháo cắt râu vứt áo bên bờ Vị thủy.

Có lẽ là vì nguyên nhân đồng hương Lương Châu, cho nên Đổng Phi có thiện cảm với Mã Siêu.

Có điều nghe có người nói, Mã Đằng có 3 nam 1 nữ, trưởng tử gọi là Mã Siêu, năm nay khoảng 10 tuổi, vẫn còn là một tiểu hài tử.

Trong lịch sử, sau khi Đổng Trác chết, Mã Đằng cùng Hàn Toại hùng bá Tây Lương.

Trời mới biết hắn có làm việc tạo phản hay không, nhưng ngẫm lại thì cũng hiểu được vì sao hai người Mã Đằng, Hàn Toại lại có thể sống sót dưới sự áp bức của hơn 10 vạn Lương Châu thiết kỵ của Đổng Trác. Vũ Uy, cũng chính là Vũ Uy quận đứng đầu Hà Tây tứ quận trong hậu thế, ở vào hành lang Hà Tây, nối liền Trương Dịch, Đôn Hoàng, Tửu Tuyền, dựa lưng vào Tây Vực.

Chắc hẳn năm đó Mã Đằng dù bị Đổng Trác đuổi đánh, nhưng hắn lại có được không gian chạy trốn rộng lớn.

Còn hiện tại...

Đổng Phi ôm nữ nhi Thái Văn Cơ lúc này đã hơn một tuổi, tai nghe thê tử Thái Diễm nói lại tin Lý Nho đưa tới.

Y thành hôn với Thái Diễm cũng đã hơn một năm. So với vẻ lãnh diễm ngày đầu gặp mặt, Thái Diễm giờ đây càng thêm phần thành thục quyến rũ. Má phấn hồng nhuận, sóng mắt thu ba, giọng nói không khác nào chuông bạc, dễ nghe vô cùng, khiến người khác mê đắm.

Thư tín qua lại đều là do Thái Diễm đọc cho Đổng Phi.

Việc này lâu ngày đã trở thành tật của Đổng Phi, nói theo nhạc phụ Thái Ung, thì chính là tạo cho Thái Diễm một thói quen xấu.

Đổng Lục cũng đã mang thai ba tháng, có điều nàng cũng không sửa được thói quen cũ.

Mỗi ngày đều chà lau bảo kiếm, dường như nó đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nàng.

Đổng Phi từng cố gắng khuyên nhủ Đổng Lục nghỉ ngơi nhiều, nhưng lại bị cự tuyệt. Trong đại trạch môn, những thứ vui chơi dường như cũng ít. Ban ngày Đổng Phi phải đi Bắc Cung trực ban, vội vội vàng vàng, chỉ có buổi tối Đổng Lục mới được gặp y.

Đột nhiên Thái Diễm không đọc nữa, mà dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đổng Phi.

- A Sửu, ngươi lại giở trò quỷ sao?

Đổng Phi ngẩn ra:

- Trò quỷ gì?

Đổng Phi 18 tuổi, dưới hàm đã lún phún râu. Y theo theo thường lệ vuốt cằm, ôm nữ nhi đứng dậy khỏi ghế bành, ha ha nói:

- Tỷ tỷ đang nói cái gì thế, ta làm trò quỷ gì mà giấu được tỷ?

Thân đã cao quá trượng, nhìn qua Đổng Phi như một người khổng lồ.

Trong đại trạch môn, thân hình có thể sánh được với Đổng Phi cũng chỉ có Sa Ma Kha, Điển Vi thì vẫn kém Đổng Phi một thước.

Vì vóc người cao to, cho nên mỗi lần nói chuyện với người khác, Đổng Phi đều phải cúi đầu.

Giọng nói cũng trở nên khàn khàn, giống như tiếng sắt đá va nhau, chấn động nhân tâm. Tướng mạo cũng không có thay đổi gì lớn, chỉ có thêm chòm râu xuất hiện, khuôn mặt vì vậy càng thêm dữ tợn.

Đi trên đường dù không tức giận, cũng khiến người khác nhượng bộ thoái lui.

Đương nhiên là ngoại trừ người nhà...

Thái Văn Cơ ngồi trên cổ Đổng Phi cười khanh khách.

Còn Thái Diễm mỉm cười, má phấn ửng hồng:

- Trong tin nói, Trương Dịch, Tửu Tuyền, Đôn Hoàng bây giờ đã bị một người không rõ lai lịch chiếm rồi. Mã Đằng, Hàn Toại mấy lần định lẻn đi từ Trương Dịch nhưng đều bị đối phương chặn lại... Đối phương có vài vạn tinh binh, lại có dũng tướng... Hì hì, tỷ phu hỏi ngươi có thật là không biết lai lịch của những người này hay không?

- Không biết, làm sao mà ta biết được?

Đổng Phi trả lời như đinh đóng cột:

- Khi ta tới Lạc Dương, làm sao biết được bọn Hàn Toại bị áp chế ở Vũ Uy.

- Thật vậy chăng?

- Thiên chân vạn xác.

Phu thê hai người thường xuyên đấu võ mồm, Đổng Lục ở bên cạnh cười ha ha quan chiến.

Nàng rất ít khi tham dự, có điều lần nào Đổng Phi cũng bị ép cho không còn lời nào để nói, Đổng Lục lại nhớ lại năm đó khi y 11, 12 tuổi, đồng thời cũng nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.

Thái Diễm hắc hắc cười nhạt, khiến cho Đổng Phi trong lòng bất ổn.

- Hỏi ngươi một việc...

- Chuyện gì?

- Hai năm nay sao không thấy bọn Bùi Nguyên Thiệu? Còn Đằng Lệ Nhi tỷ tỷ, hình như cũng không nghe thấy ngươi nhắc đến. Ta nhớ lúc trước khi ở mục trường, ngươi có rất nhiều gia tướng... Hoàng Thiệu, Trần Đáo, Đổng Triệu, Đổng Khí, Hàn Mãnh, hiện giờ bọn họ ở đâu? Còn nữa, Viện tỷ gởi thư bảo ta hỏi ngươi, người của Tướng Tố doanh sao lại mất đi đâu một nửa?

- A, cái này...

Đổng Phi á khẩu không trả lời được, đột nhiên ôm nữ nhi cười hì hì:

- Tỷ tỷ, Văn Cơ muốn bú rồi.

Má phấn Thái Diễm nhất thời đỏ bừng:

- Hạ lưu, mỗi lần hỏi ngươi chính sự, ngươi lại không đứng đắn.

- Ta rất nghiêm chỉnh, nữ nhi thực sự đói rồi mà.

Đổng Lục bên cạnh cười khanh khách không ngừng, cười đến nỗi làm mặt Thái Diễm nóng lên, đón lấy nữ nhi nói:

- Ngươi không nói thật, tỷ phu nếu đã hỏi ngươi thì chắc chắn là đã cảm thấy điều gì. Ngươi cẩn thận một chút, vạn nhất Hàn Toại bị tiêu diệt, công công (cha chồng) phát quân Tây chinh, lúc đó người nhà đánh người nhà thì ngươi có khóc cũng đã muộn. Lục nhi, chúng ta đừng để ý đến y nữa.

Đúng lúc này Thành Lễ đi vào, nói nhỏ:

- Chúa công, trưởng sử đại tướng quân phủ Tào Tháo đang ở bên ngoài cầu kiến, nói có hẹn trước với ngài rồi...

- A, ta suýt nữa quên việc này.

Đổng Phi vỗ trán, cười khổ với hai người Thái Diễm:

- Tỷ tỷ, Lục nhi, ta còn có chút việc phải ra ngoài.

Đổng Lục chau mày:

- Tên béo đen kia sao hay tìm ngươi ra ngoài? Chẳng lẽ các ngươi...

- Đừng hiểu lầm, chỉ là gặp gỡ người thôi.

Thái Diễm cảnh giác hỏi:

- Người nào?

- Còn có thể là ai, chẳng phải là đám người Mạnh Đức sao... Tỷ tỷ, nói ra thì cũng là tỷ tỷ mang đến phiền phức cho ta.

- Ta mang tới phiền phức cho ngươi?

- Lúc trước nếu tỷ tỷ không biên soạn ra thứ vứt đi [Sắc Lặc xuyên văn tập], không lôi ra [Đạo Đức Kinh] với những dấu chấm, thì ta có nhiều phiền toái như vậy không? Hiện giờ ta mỗi ngày đều phải xã giao với những người này, tỷ tỷ cũng biết ta rất là không thích như vậy.

Thái Diễm cười khúc khích:

- Được rồi, được sướng mà còn giả vờ, biết ngươi ủy khuất, nhanh đi qua đó đi. Lúc trước cũng là hảo tâm, ai ngờ ngươi lại dùng dấu chấm lung tung trong Đạo Đức Kinh, khiến cho cha bây giờ cũng đã thành trò cười.

Đổng Phi cười ha ha, đi tới ôm Thái Diễm cùng Đổng Lục. Đây đã trở thành thói quen của phu thê y, mỗi lần ra ngoài đều làm thế một lần.

Đã hơn một năm, Thái Diễm và Đổng Lục tập mãi cũng thành quen, nhưng vẫn không nhịn được mặt đỏ bừng, có điều trong lòng ngọt ngào không ngớt.

Thành Lễ tự động dời mắt, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, giống như trên đó có điều gì hay lắm vậy.

Mãi đến khi nghe Đổng Phi nói một tiếng: "Đi thôi!" hắn mới cười ha ha cúi đầu, theo Đổng Phi rời đi.

*****

Đổng Phi có hai thiếp thân hộ vệ, một là Thành Lễ, một là Đổng Thiết.

Có điều Đổng Thiết sau khi theo Vương Việt tu luyện một năm, có vẻ tiến nhập bình cảnh.

Vì vậy Vương Việt thỉnh cầu Đổng Phi:

- Kiếm đạo của tiểu Thiết hiện giờ đã bước vào bình cảnh. Ta muốn dẫn hắn ra ngoài du lịch, đi khắp núi sông Đại Hán, thể ngộ tận gốc kiếm đạo. Vì vậy thỉnh đại nhân cho tiểu Thiết thời gian ba năm, sau ba năm, bất luận hắn có thể đột phá chướng ngại hôm nay hay không, ta cũng mang hắn về cho ngài, ngài thấy thế nào?

Trong lòng Đổng Phi coi Đổng Thiết như huynh đệ, nhiều năm qua đã cùng y trải qua bao thăng trầm nguy hiểm.

Đời trước đọc tiểu thuyết võ hiệp, ít nhiều cũng biết con đường kiếm đạo cần nhất là tự ngộ.

Khổ luyện là cơ sở, nhưng dù khổ luyện thế nào, nếu như không có ngộ tính thì cũng chỉ được gọi là kiếm thủ, không được gọi là kiếm sư. Nhưng người với người khác nhau, vì vậy ngộ tính cũng khác. Lĩnh ngộ năm đó của Vương Việt chưa hẳn thích hợp với Đổng Thiết. Hơn nữa điều này thuộc loại huyền diệu khó giải thích, giống như Đạo Đức Kinh đã nói: đạo khả đạo, phi thường đạo.

(theo ý đệ hiểu: đạo mà nói ra bằng lời được thì chỉ là đạo bình thường, đạo không thể diễn tả mới là phi thường)

Cho nên lần du lịch này của Đổng Thiết đối với hắn cực kỳ quan trọng.

Trong lòng không muốn nhưng vẫn đáp ứng thỉnh cầu của Vương Việt, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến tương lai của huynh đệ, Đổng Thiết mạnh đối với Đổng Phi chẳng phải rất tốt?

Trong một năm này, Đổng Phi cũng từng hỏi riêng Vương Việt về cử khinh nhược trọng. Nhưng câu trả lời của Vương Việt vô cùng huyền ảo, Đổng Phi nghe cũng rất mơ hồ.

Sau đó Vương Việt nói:

- Đại nhân, con đường kiếm đạo không giống với võ nghệ của đại nhân, ta không thể giúp được gì. Có điều vạn pháp quy tông, đạo lý lớn thường tương đồng. Năm đó ta luyện kiếm, từ kiếm bén đến kiếm cùn, từ kiếm cùn đến kiếm nặng, từ kiếm nặng đến kiếm gỗ... 30 năm mới hé mở được con đường. Sử sóc ta chỉ là ngoại nhân, có điều năm đó ta cùng hảo hữu Đồng Uyên luận bàn, hắn từng tặng ta một quyển [Chỉ nguyệt lục], ta có thể tặng lại cho đại nhân, để đại nhân tham khảo, thế nào?

Đổng Phi cười khổ, người Lạc Dương bây giờ chỉ biết y sử sóc, mà không biết sóc chỉ là binh khí y chuyển qua giữa chừng.

Nhưng cũng không thể nói rõ, cho nên ý tốt của Vương Việt y tâm lĩnh. Sau khi nhận quyển [Chỉ nguyệt lục], y ngẫm lại cẩn thận, cảm thấy pháp môn luyện kiếm của Vương Việt, tình tiết hình như có phần tương tự so với một bộ tiểu thuyết hiệp đời trước.

Nói chung là bảo ngươi chế tạo một đôi mộc chùy, ngày ngày tu tập.

Bình thường ở thao trường y luyện sóc. [Chỉ nguyệt lục] của Đồng Uyên kỳ thật cũng không có chiêu số cố định, mà là tâm đắc tu luyện nhiều năm của hắn. Vì hắn thích thích luyện công dưới ánh trăng, cho nên một quyển tâm đắc này đặt là [Chỉ nguyệt lục].

Không thể phủ nhận, tạo nghệ của Đồng Uyên thật là thâm hậu.

Đổng Phi theo phương pháp trong đó tu luyện, sóc càng lúc càng thêm tinh thuần.

Nhưng ảo diệu của cử khinh nhược trọng Đổng Phi vẫn không lĩnh ngộ được. Theo như Vương Việt nói:

- Đại nhân có thể trước nhược quán (tuổi 20) mà đến mức cử trọng nhược khinh đã là là thiên hạ hiếm thấy. Hà tất phải nóng lòng nhất thời. Nên biết con đường võ nghệ cần tâm tư yên lặng bình thản, nếu càng nóng ruột thì càng không cách nào lĩnh ngộ, làm không tốt cuối cùng có thể rơi vào tiểu thừa.

Ngẫm lại cũng phải, Vương Việt 30 năm mới lĩnh ngộ cử khinh nhược trọng, y mới từng này tuổi thì gấp cái gì?

Võ nghệ y lúc này tinh tiến, nhưng cảm giác mất mát Đổng Thiết càng ngày càng lớn. Nhớ trước đây mỗi lần ra ngoài đều có Đổng Thiết làm bạn, nhưng hôm nay chỉ còn một mình Thành Lễ, trong lòng Đổng Phi không khỏi thấy nhớ Đổng Thiết.

Vào phòng khách đã thấy Tào Tháo đang đi lại bên trong.

- Tây Bình, ngươi thực sự là... Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, bọn Văn Cử chắc chắn sốt ruột lắm rồi.

Vừa nhìn thấy Đổng Phi, Tào Tháo chạy vội tới nắm lấy cánh tay y lôi ra ngoài. Thân cao 7 xích mà muốn kéo Đổng Phi thì có hơi... Nên nhớ thể trọng Đổng Phi cũng đã gần hai trăm ba, hai trăm tư cân. Nếu dùng một chút lực có khi ngựa cũng không kéo được y. Tào Tháo dùng lực một hồi, thấy Đổng Phi vẫn sừng sững ở cửa không dịch chuyển.

- Tào huynh, huynh vội vội vàng vàng là có chuyện gì vậy?

- Ai, hôm nay là Công Đạt mời khách, Thúy Oanh các... Vừa lúc có mấy hảo bằng hữu tới Lạc Dương.

- Hảo bằng hữu? Ai? Ta có biết không?

- Ta làm sao biết ngươi có biết không? Có điều nghe nói có một trưởng bối của Công Đạt, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút đi.

Đổng Phi nở nụ cười...

Thúy Oanh các kia là nơi nổi danh phong nguyệt ở Lạc Dương, cũng là nơi văn nhân nhã sĩ thích tụ hội.

Đổng Phi không thích nơi đó, một là tốn tiền, hai là... Đừng thấy mấy kẻ sĩ này khách khí với y, thực ra cả đám đang chờ cơ hội khiến y mất mặt. Toàn bộ thành Lạc Dương, trong mười người thì ít nhất có đến 8 người không ưa y. Đổng Phi cũng không muốn mang mặt của mình đi đỡ mông người khác, thật sự không cần thiết...

Nhưng Tào Tháo thích, vô cùng thích.

Bên trong Thúy Oanh các, có một nữ tử cực kỳ nổi danh, tên là Lai Oanh Nhi, Tào Tháo rất si mê.

Lại nói Lai Oanh Nhi này là danh ca vũ kỹ sắc nghệ song toàn nhất Lạc Dương, tính tình cao ngạo nhã khiết. Khi ca vũ thì nhiệt huyết dâng trào, có thể khiến người xem phát cuồng. Thế nhưng thường ngày lại trầm mặc ít lời, cách người ngàn dặm.

Tào Tháo rất si mê...

Mỗi lần đến Thúy Oanh các là vung tiền như rác, chỉ đổi lấy nụ cười mỹ nhân.

Tiền bổng lộc của hắn không cao, mặc dù hiện nay bổng lộc đã được quy định lại, nhưng vẫn không đủ cho hắn chi tiêu.

Người Lạc Dương cũng biết việc này, Đổng Phi đương nhiên cũng rõ ràng.

Đôi khi y cảm thấy Tào Tháo này không hề giống với Tào Tháo trong diễn nghĩa.

Hắn có thể lã chã rơi lệ, khàn giọng gọi khi xem Oanh Nhi ca vũ, nhưng ngày thường lại cực kỳ bình tĩnh.

Có lẽ bởi vì như vậy, cho nên hắn cảm thấy hắn với Oanh Nhi cùng một loại người.

Có lẽ chính là vì nguyên nhân này, cho nên mới khiến cho một kiêu hùng loạn thế lừng danh thiên cổ trở thành một người hâm mộ cuồng nhiệt.

Dẫn theo Thành Lễ, Đổng Phi cùng Tào Tháo đi trên đại nhai Nghênh Xuân môn.

Thúy Oanh các ở đại nhai Đức Dương môn, là nơi phong hoa tuyết nguyệt nổi danh nhất Lạc Dương.

Trên đường, Tào Tháo hình như có tâm sự, không nói lời nào.

- Mạnh Đức, có tâm sự sao?

Đừng thấy tuổi Tào Tháo lớn hơn Đổng Phi mười lăm tuổi, nhưng luận chức quan hắn còn kém Đổng Phi. Hơn nữa, trưởng sử phủ đại tướng quân nghe qua có vẻ rất uy phong, nhưng thực tế chẳng qua chỉ là phụ tá của Hà Tiến. Còn Đổng Phi hiện nay nắm trong tay Bắc Cung nội ngoại ngũ doanh 5500 Bắc Cung giáo úy, bổng lộc cao hơn Tào Tháo, thực quyền cũng lớn hơn Tào Tháo rất nhiều.

Vì vậy khi xưng hô cũng rất tùy tiện.

Tào Tháo nhìn hai bên, hình như có lời muốn nói.

Đổng Phi lập tức hiểu địa tâm của hắn, lập tức giơ tay, 20 cự ma sĩ phía sau liền tản ra, tạo thành một vòng vây lớn vây hai người vào giữa, người đi đường thấy tình cảnh này thì cũng lập tức né tránh.

*****

Tào Tháo có chút ước ao nói:

- Tây Bình, lúc nào có thể cho ta mượn hộ đội của ngươi dùng không?

Đổng Phi cười nói:

- Ta với ngươi là huynh đệ, hà tất khách khí như vậy? Lúc nào ngươi muốn dùng thì cứ nói với ta. Bằng không tìm vài người tới để bọn họ cùng huấn luyện trong thao trường Bắc Cung của ta. Lúc đó muốn uy phong chẳng phải chỉ bằng một câu nói của ngươi sao?

Đối với Tào Tháo, Đổng Phi thủy chung vẫn giữ tâm tình phức tạp.

Đây là một người rất sảng khoái, ở cùng hắn sẽ bị hắn cảm nhiễm.

Ít nhất theo Đổng Phi thấy, Tào Tháo không hề có một chút gian trá nào giống như hậu thế nói. Có lẽ là trời trêu người, khi đến một lúc nhất định nào đó, thì sẽ bất tri bất giác thay đổi. Không biết tương lai ta sẽ biến thành thế nào nữa?

Đổng Phi trong lòng rất mâu thuẫn, không ít hơn một lần muốn diệt trừ Tào Tháo.

Nhưng y không nhẫn tâm được, một người vui vẻ dễ gần thế này mà giết...

Kỳ thật, nếu như thực sự có ngày trở mặt thành thù, có một bằng hữu tốt như vậy làm đối thủ, nhất định cũng là lạc thú nhân sinh.

Tào Tháo cười nói:

- Vậy đa tạ Tây Bình trước... Ta sẽ về tìm một số gia nhân, đến lúc đó còn phải nhờ ngươi... Được rồi, gần đây có nghe phong thanh gì không?

- Phong thanh?

Tào Tháo do dự chốc lát rồi khẽ nói:

- Bản Sơ muốn về.

- A?

Bấm ngón tay tính toán, Viên Thiệu rời Lạc Dương cũng đã hai năm. Hắn ở Ký Châu làm không tệ, đầu tiên là đánh tan chủ lực Hắc sơn quân của Quản Hợi, sau đó khiến cho Bạch Nhiễu, Huy Cố cùng Vu Độc phải rút lui khỏi Ký Châu, chạy tới tam phụ gây sự. Có điều việc này cũng không quan hệ với Viên Thiệu, nơi hắn phụ trách chỉ có Ký Châu mà thôi.

Hiện nay dư nghiệt Hoàng Cân ở Ký Châu đã tứ phân ngũ liệt, đám người Quản Hợi lui về Hắc sơn, phỏng chừng một thời gian nữa cũng chưa đi ra.

Một đạo nhân mã Hắc sơn quân khác của Trương Bạch Kỵ nam hạ, khi qua Duyễn châu thì đột nhiên biến mất không còn tung tích.

Quân của Dương Phượng bị Viên Thiệu chiêu hàng, tứ đại chủ lực Hắc sơn quân hoành hành Ký Châu đại địa hiện giờ cũng chỉ còn lại Quản Hợi.

Vì vậy Viên Ngỗi chuẩn bị gọi Viên Thiệu trở về.

Có điều lần này trở về, thanh thế của Viên Thiệu khác hẳn.

Phá dư uy của Hoàng Cân quân, chỉ sợ khi về lại Lạc Dương chắc chắn khí thế sẽ bức người. Triều đình không muốn trọng dụng hắn cũng không được.

Nhưng Đổng Phi không biết đột nhiên Tào Tháo nhắc tới chuyện này để làm gì.

Thần sắc Tào Tháo không khỏi có chút cô đơn, khẽ nói:

- Ta cùng Bản Sơ lớn lên cùng nhau từ nhỏ. 19 tuổi ta đến Lạc Dương làm Bắc đô úy, Bản Sơ lúc đó vẫn trắng tay. Nhưng đảo mắt 12 năm trôi qua, Bản Sơ đã có thành tựu như vậy, mà ta... Không nói đâu xa, ngay cả Tây Bình ngươi nhỏ hơn ta mười lăm tuổi, hôm nay cũng chấp chưởng binh mã, Lạc Dương có ai không biết tên Đổng Tây Bình ngươi? Nghĩ đến cũng xấu hổ, mấy năm nay ta càng lúc càng đần, xấu hổ, xấu hổ.

Đổng Phi nghi hoặc nhìn Tào Tháo, một lát sau nhỏ nhẹ nói:

- Mạnh Đức, có cái gì thì cứ nói thẳng được rồi. Phi vẫn coi ngươi là huynh trưởng, sau khi tới Lạc Dương ta bị nghìn cười khinh bỉ, chỉ có ngươi làm bằng hữu với ta, phần tình ý này Phi vô cùng cảm kích. Đừng quanh co lòng vòng làm gì, chúng ta đâu phải xa lạ... Chỉ cần ta có thể giúp đỡ, tuyệt không chối từ.

Ánh mắt Tào Tháo phức tạp nhìn Đổng Phi, hồi lâu sau khẽ than một tiếng.

- Tây Bình, ta vẫn nhìn không thấu ngươi.

- Hả?

- Ngươi bề ngoài lỗ mãng, nhưng tâm tư này... Cũng được, nếu như ta còn khách khí thì có chút xa lạ rồi. Ta nghe nói ngươi quan hệ rất tốt với Biện vương tử, có đúng hay không?

Biện vương tử hôm nay nếu không phải ngày nào cũng đến thao trường Bắc Cung, thì cũng rất hay đến tìm Đổng Phi.

Vương tử đã lớn, Biện vương tử năm nay đã 11 tuổi, đã không còn dáng dấp như trước kia nữa. Hắn có thể cảm giác được Đổng Phi đối với hắn rất tốt, hơn nữa là sự quan tâm không đòi hỏi, giống như sự quan tâm của huynh trưởng với đệ đệ vậy.

Thỉnh thoảng tới chơi kích cúc, bình thường thì nói chuyện phiếm, khi hăng hái thì đấu cùng bọn Lý Tín.

Nghe Tào Tháo nói như vậy, Đổng Phi đầu tiên là ngẩn ra, chợt gật đầu nói:

- Cũng tốt, nhưng thật ra cũng bình thường thôi.

- Vậy ngươi có nghe nói việc hoàng thượng đang chuẩn bị thành lập tân quân?

- Nghe được một chút phong thanh... Có người nói năm xưa hoàng thượng định lập tân quân, thế nhưng sau đó vì chiến sự không ngừng nên đành phải gác lại. Có điều nghe nói lần này hoàng thượng đã hạ quyết tâm, ngay tế thiên đại điển lần này sẽ tuyên bố.

Tào Tháo cười nói:

- Tây Bình, tin tức của ngươi thật là linh thông.

Đổng Phi không tiếp lời, chỉ cười cười.

Mấy tin tức này có tin nghe từ Biện vương tử, có tin lại nghe từ đám Thái Ung, Lư Thực.

Có điều hầu hết tin tức đều do Ban Chỉ thu thập lại.

- Được rồi Mạnh Đức, có cái gì thì cứ việc nói thẳng, đừng ấp a ấp úng như vậy.

- Ta muốn xin ngươi nói giúp với Biện vương tử một chút, nói hắn nhờ hoàng hậu du thuyết với đại tướng quân, để ta đứng ra tranh đoạt chức vụ tân quân giáo úy.

- A? Ngươi không làm trưởng sử nữa?

Tào Tháo nghe vậy cười khổ lắc đầu:

- Cái gì trưởng sử, chẳng qua chỉ là một kẻ tiếp khách. Có khác nào mấy công công trước cửa Thúy Oanh các? Đại tướng quân dù cho ta làm phụ tá, nhưng trên ta còn có Từ Minh tiên sinh, Bá Cầu tiên sinh... Sao đến lượt ta nói? Không chỉ có ta, Khổng Chương cũng đang phiền muộn, hắn sắp thành một văn thư rồi.

- Ngươi không làm đại tướng quân có đồng ý không?

- Thế cho nên mới nhờ ngươi hỗ trợ khơi thông, tránh đại tướng quân nghi ta có lòng ngoài. Nhìn ngươi, còn có Bản Sơ, ta thật sự xấu hổ. Nếu như không tiến lên, thì tương lai còn mặt mũi nào đối mặt liệt tổ liệt tông? Tây Bình, ta biết thế này là làm khó ngươi, nhưng quả thật ta muốn ngươi giúp ta, thật sự ta không muốn làm cái trưởng sử cứt chó kia nữa.

- Cái này, ta có thể nói đỡ với Biện vương tử, nhưng có được hay không...

- Cái này ta hiểu, chỉ là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, không thử ta không cam lòng.

Đổng Phi gật đầu:

- Được thôi, ta biết rồi.

- Ngoài ra, ngươi phải cẩn thận...

- Cẩn thận cái gì?

- Nghe nói Viên Công Lộ cũng sắp về! Chuyện lần trước... Tám chín phần mười có quan hệ với hắn. Ngươi cũng biết hắn muốn theo đuổi vị đại tài nữ nhà ngươi, chỉ tiếc lại bị tiểu tử ngươi đoạt trước một bước, cho nên trong lòng hắn rất không phục.

Viên Thuật sao?

Hai mắt Đổng Phi nheo lại, trong lòng cười nhạt: Nếu hắn dám tìm ta gây phiền phức, đừng trách ta không khách khí.

Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã quẹo vào đại nhai Đức Dương môn. Chỉ thấy hai bên xa hoa truỵ lạc, có dáng vẻ ca vũ thanh bình, oanh oanh yến yến vào ra, vô cùng náo nhiệt.

Thúy Oanh các ở giữa đại nhai Đức Dương môn, Đổng Phi cùng Tào Tháo xuống ngựa trước cửa.

Vừa mới đi vào đã thấy một nam tử thân cao 8 xích, tướng mạo tuấn lãng đi tới trước mặt.

Hắn mặc thanh sam, đầu đội cao quan, dưới hàm ba chòm râu, lộ ra một vẻ trí thức. Vừa thấy Tào Tháo cùng Đổng Phi, người này lập tức kêu lên:

- Mạnh Đức, Tây Bình, tại sao bây giờ hai người mới đến? Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, chỉ còn hai người thôi.

Nói rồi lôi hai người đi vào.

Người này tên là Cao Đường Long, tự Thăng Bình, người Thái Sơn, hiện nay đảm nhiệm tiến sĩ ở Đông Quan.

Người này tính tình có chút cuồng, thái độ làm người rất nhiệt tình. Có điều xuất thân cũng không phải quá tốt, cho nên ở Lạc Dương cũng không được coi trọng lắm. Tuổi tác thì lớn hơn Đổng Phi 10 tuổi, nhỏ hơn Tào Tháo 5 tuổi, xưng là Đông Quan triệu tập nhân, cũng coi như có chút danh tiếng.

(triệu tập nhân: Người tạm thời chịu trách nhiệm cho một việc nào đó)

Tào Tháo bị hắn lôi kéo thì cười mắng:

- Cao Thăng Bình ngươi thực là người vội vàng, ai đang chờ chúng ta?

Đang nói chuyện, hai người Đổng Phi đã bị Cao Đường Long lôi vào một gian sương phòng.

Trong sương phòng ngồi sẵn bốn người. Tuân Du thì Đổng Phi biết, nhưng ba người còn lại Đổng Phi vừa thấy đã thất kinh.

- Sao lại là các ngươi?

Y thất thanh kinh hô.

Chỉ thấy ba người đứng lên, chắp tay cười ha ha:

- Phi công tử, đã lâu không gặp.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-298)


<