← Hồi 122 | Hồi 124 → |
- Lão sư, lẽ nào ngài không thấy sao? Đây là triều đình kiêng kỵ lão sư ngài. Ngài tại Ký Châu, có thể an toàn không việc gì. Hơn mười vạn hùng binh có thể làm tấm chắn, bảo vệ lão sư an toàn. Nhưng về Lạc Dương, ngài không binh không thế, chẳng phải nguy hiểm?
Lư Thực hít sâu một hơi, cười ha ha nói:
- Huyền Đức nói vậy sai rồi. Nếu như ta không quay về, sẽ gánh trên lưng tiếng xấu vô phụ vô quân, đó mới thật sự là nguy hiểm đấy. Những lời ngươi nói sao ta lại không rõ? Nhưng quân mệnh không thể trái, hoàng thượng nếu muốn ta trở lại, ta tự nhiên phải trở lại, lẽ nào còn cò kè mặc cả với hoàng thượng? Nếu là thế, có khác gì phản tặc đâu.
Lưu Bị đột nhiên nhiệt huyết sôi trào, nắm chặt nắm tay.
Nhìn trong phòng không có người khác, hắn nhịn không được nhỏ nhẹ nói:
- Lão sư, Bị có một lời, không biết có nên nói hay không?
Ánh mắt Lư Thực lóe lên, lập tức ngồi xuống, ý bảo Lưu Bị cũng ngồi xuống.
- Huyền Đức có chuyện thì cứ nói, đừng ngại.
Lưu Bị hơi do dự:
- Xin hỏi lão sư, trên đời khó có nhất, lại dễ mất đi nhất là cái gì?
Lư Thực suy nghĩ một chút:
- Kỳ ngộ. Ta nói có đúng không?
- Đúng vậy!
Lưu Bị nói:
- Kỳ ngộ tới rồi mà không bỏ lỡ, đây là cơ hội. Thánh hiền thời xưa cũng đều nói phải tùy cơ mà ứng biến. Người thông minh cũng chính là có cơ hội này, tài năng mới được biểu hiện. Mà hiện tại, lão sư đã có được kỳ ngộ hiếm có, nhưng lại muốn bỏ qua. Lão sư yêu quý danh tiếng, không biết nếu như bỏ lỡ kỳ ngộ, thì làm sao có thể bảo toàn danh dự?
Lư Thực trầm ngâm một chút:
- Huyền Đức có chuyện thì nói rõ đi.
Lưu Bị tiến lên một bước, khom người hạ giọng nói:
- Thiên đạo sẽ không vô duyên vô cớ che chở một phương nào đó, bách tính cũng chỉ tán thành người tốt có năng lực, có thể để cho bọn họ sống. Hiện nay lão sư ôm binh chinh phạt, đã lập hạ công lao bất thế, như Chu Văn Vương với Thương Trụ, mọi người khắp thiên hạ đều đã biết uy danh và công đức của ngài... Có câu ca dao: lại được Lư Thực giúp an cư trở lại, đây là danh tiếng dù Thang Võ tại thế cũng chưa hẳn có thể vượt qua ngài. Đã như vậy, ngài lại cứ một lòng làm thần tử, sao có khả năng chứ?
Trong lòng Lư Thực thoáng lộp bộp, trừng mắt với Lưu Bị, hồi lâu không nói.
Lưu Bị cũng không giục, trong lòng biết Lư Thực muốn tiêu hóa những lời nói này, chỉ sợ phải cần có thời gian.
Sau một lúc lâu, Lư Thực lạnh lùng nói:
- Ta một lòng vì quốc gia, trung thành và tận tâm với triều đình, nhật nguyệt chứng giám, yên dạ yên lòng.
- Ngài yên dạ yên lòng, nhưng triều đình sẽ yên dạ yên lòng sao?
Nếu Lưu Bị đã mở đề tài này, hắn cũng không do dự cái gì nữa, trầm giọng nói:
- Lẽ nào lão sư đã quên Hàn Tín sao? Hàn Tín đó chỉ vì một chút ân huệ, nhưng từ bỏ ba phần cơ nghiệp. Người ta đặt kiếm lên cổ họng hắn, hắn mới hối hận lúc trước không nên bỏ lỡ, kỳ ngộ cũng mất đi... Hôm nay triều đình thất chính, thiên hạ rất đang yêu cầu minh công.
Thấy Lư Thực vẫn vẻ mặt bình tĩnh, Lưu Bị cắn răng một cái, lại khuyên bảo:
- Vũ lực hiện tại của lão sư ngài đã vượt qua Hàn Tín. Chỉ cần vung tay hô một tiếng, chiêu mô tinh nhuệ Ký Châu, điều động binh mã bảy châu, vượt sông Chương Hà, tiêu diệt hoạn quan, tiêu diệt quần hung... Đại công cáo thành, thiên hạ quy tâm. Đến lúc đó, lão sư muốn làm cái gì, chẳng phải là dễ như trở bàn tay?
Lư Thực híp mắt lại, hiện lên sát khí.
Mà Lưu Bị đang nói đến kích động, hoa chân múa tay nói:
- Cục diện hiện nay, tiểu nhân nắm quyền, chủ thượng ngu ngốc. Lão sư ngài kiến lập công lao khiến triều đình không thể ban nữa, đã bị người khác nghi ngờ. Nếu như không nhanh tay hạ thủ, chỉ sợ tương lai hối tiếc không kịp.
- Không nói nữa!
Lư Thực đứng dậy keng rút ra bảo kiếm, đạp một phát đổ cái bàn.
Hắn bước nhanh tới, kiếm chỉ Lưu Bị, trợn tròn mắt mà quát mắng:
- Lưu Bị, ta còn tưởng rằng ngươi là trung thần lương tướng của Đại Hán, bởi vậy mới khổ tâm bồi dưỡng ngươi, hy vọng có thể vì dốc sức cho Đại Hán. Nhưng không ngờ, ngươi lại lòng muông dạ thú, khẩu xuất lời ngỗ nghịch như vậy. Muốn ta phản bội triều đình? Lưu Huyền Đức, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng bảo kiếm trong tay ta không sắc.
Đầu Lưu Bị ông một tiếng, hơi ngẩn ra.
Những lời này nói sau 10 năm, hoặc là nói với một người khác, có lẽ thực sự có thể khiến người tâm động.
Nhưng Lư Thực lại...
Lưu Bị bỏ qua tấm lòng son dạ sắt đối với triều đình của Lư Thực, càng bỏ qua một việc, triều đình mặc dù thất chính, nhưng uy vọng Hán thất vẫn còn.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, đã đâm lao phải theo lao.
Lưu Bị cắn răng một cái:
- Lão sư, những lời của Bị là từ đáy lòng, đều là suy nghĩ cho lão sư. Nếu như lão sư muốn giết ta, Bị tuyệt đối sẽ không phản kháng. Chỉ là, mong lão sư phải suy nghĩ kỹ, nếu như một khi rời khỏi Ký Châu, sẽ xong thật đấy!
Nói rồi Lưu Bị quỳ trên mặt đất. Mắt đỏ hoe, mũi chua xót, hai hàng nhiệt lệ chảy xuôi xuống.
Tay Lư Thực vẫn còn đang run, tâm tư rất phức tạp. Sao hắn lại không biết nhập Lạc Dương, hắn thật giống như một con sơn dương vào hang sói, đến lúc đó mặc cho người xâu xé. Thế nhưng, tư tưởng trung quân bồi dưỡng từ nhỏ, khiến hắn không thể tiếp thu hảo ý của Lưu Bị.
Thiên hạ mới ổn định lại, Lương Châu cùng Ti Lệ vẫn còn có người Hồ làm loạn.
Nếu như hắn thực sự làm như vậy, đó chính là sát thêm muối vào vết thương của giang sơn Hán thất mới có được cơ hội nghỉ ngơi.
Đến lúc đó, binh họa tái khởi, sinh linh đồ thán.
Vì mục đích bản thân mà khiến thiên hạ thương sinh bị khổ, Lư Thực tuyệt đối không làm.
Nhưng Lưu Bị nói rất tình thâm ý thiết, làm cho Lư Thực cũng thực sự không thể độc thủ sát hại.
Một lát sau, hắn ném bảo kiếm xuống đất:
- Huyền Đức, hảo ý này của ngươi ta tâm lĩnh. Nhưng đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, Lư Thực ta được triều đình kỳ vọng, tuyệt đối sẽ không vì tư lợi bản thân mà họa loạn thương sinh. Ngươi.. . đi đi, ta không giết ngươi, nhưng sau này đừng gọi ta là lão sư nữa, ta không còn chút quan hệ nào với ngươi hết. Ngày mai ngươi rời khỏi, đến huyện An Hỉ đảm nhiệm huyện úy. Từ nay về sau ngươi tự giải quyết cho tốt. Nếu như ta biết ngươi họa loạn thiên hạ, ta chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Một câu nói cuối cùng Lư Thực hầu như là rống lên!
Lưu Bị thất hồn lạc phách rời khỏi phủ nha, thậm chí không biết đã về tới nơi ở thế nào.
- Đại ca làm sao thế?
Quan Vũ và Trương Phi nhìn hình dạng của hắn, đều nhịn không được tiến lên thân thiết hỏi.
Nhìn hai huynh đệ kết nghĩa, lòng Lưu Bị buồn bã, nhịn không được lên tiếng khóc lớn lên.
Khóc cái gì?
Có lẽ là vì tiền đồ, có lẽ là bởi vì đã liên lụy hai huynh đệ, có lẽ là...
Hắn vừa khóc đã làm hai người Quan Vũ Trương Phi sợ hãi. Trương Phi là một người thành thật, vội vã quỳ xuống:
- Ca ca đừng khóc? Chẳng lẽ là các huynh đệ đã làm sai chuyện gì? Sau này Dực Đức sẽ không lén uống rượu trong quân doanh nữa, ca ca đừng khóc mà...
*****
- Đúng vậy, đại ca!
Quan Vũ cũng nói:
- Có chuyện gì thì nói ra, huynh đệ chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.
Lưu Bị lập tức nói ra việc bị sung quân đến huyện An Hỉ. Đương nhiên hắn cũng không nói là hắn đã nói những lời ngỗ nghịch. Trải qua chuyện của Lư Thực, khiến hắn rõ ràng cảm thấy được, có một số việc, chưa đến lúc nói ra, thì tuyệt đối không thể nói ra.
Trương Phi nghe được giận tím mặt:
- Lão già kia không nói đạo lý, chúng ta đã lập công lao cho hắn, sao hắn có thể đối với chúng ta như vậy?
Phản ứng của Quan Vũ rất kỳ diệu, híp mắt, khẽ vuốt râu, như có chút suy nghĩ.
- Dực Đức chớ có nói bậy, lão sư... Ài, nghìn vạn lần không nê, đều là Bị sai. Còn liên lụy hai vị huynh đệ xui xẻo theo ta. Trong lòng ta thật sự là... Cũng được, giờ ta sẽ đi gặp lão sư, cầu lão sư giữ các ngươi ở lại. Ta một mình đến An Hỉ cũng được. Đại trượng phu mình làm mình chịu, tuyệt đối không thể để liên lụy đến tiền đồ của huynh đệ.
Trương Phi trừng mắt:
- Ca ca nói gì vậy? Ngày đó chúng ta kết nghĩa đào viên, không phải đã nói chia ngọt sẻ bùi, có nạn cùng chịu sao? Ca ca đi rồi, Dực Đức cũng không thèm ở cái quân doanh vứt đi này nữa, không có ca ca, chả thú vị gì.
Quan Vũ gật đầu:
- Tam đệ nói rất phải, chúng đệ cùng theo ca ca đến huyện An Hỉ.
Cũng chính như thế, từ đường đường giáo úy, thoáng cái biến thành huyện úy An Hỉ.
Lưu Bị ngồi ở trước đường, nhìn tuyết rơi đầy trời, trong lòng đau đớn khôn nguôi. Huyện An Hỉ này vô cùng cằn cỗi, nhân khẩu cũng chỉ có tám chín nghìn mà thôi, ngay cả huyện nha cũng tàn tạ không chịu nổi.
Lão sư ơi lão sư, học sinh một lòng suy nghĩ cho ngài, ngài không nghe thì thôi, vì sao đưa ta đến địa phương quỷ quái này chứ?
Trong lòng không khỏi sinh ra oán hận, hắn bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Đúng lúc này, có huyện lại vội vã chạy vào huyện nha:
- Đại nhân, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt rồi!
Lòng đang phiền, nghe huyện lại la ó, Lưu Bị càng thêm tức giận. Có điều bản tính hắn kiên nhẫn, sau khi trải qua sự kiện lần này càng trở nên hỉ nộ không hiện ra trên mặt. Hắn đứng dậy, vẻ mặt ôn hoà mà hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Từ từ nói.
- Hôm nay tam gia phiền muộn, lại uống nhiều rượu!
Lưu Bị không khỏi thở dài một hơi. Cũng khó trách, từ quân doanh vô cùng náo nhiệt đi ra, biến thành mã cung thủ như hôm nay, làm cho Trương Phi, người vốn sinh ra cho những tràng diện lớn làm sao có thể chịu được?
Có câu là tằng kinh thương hải nan vi thủy, tháng trước vẫn là đường đường đô úy, nhưng nháy mắt đã biến thành mã cung thủ.
Loại chuyện này, sợ rằng đổi lại là ai, trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
- Nhưng lại đập tửu quán của người ta hả? Làm hư bao nhiêu đồ đạc, để tiệm rượu trình báo lên, ta bồi thường cho hắn là được.
Huyện lại nghe vậy lại lắc đầu.
- Đại nhân, nếu đã đập tửu quán thì cũng không có gì. Tam gia uống nhiều rượu, nghe người ta nói bên ngoài có một đội kỵ quân đi ngang qua, hơn nữa đều là Đại Uyên lương câu thuần huyết thượng đẳng. Tam gia nói Đại Uyên lương câu đó cũng chỉ có đại nhân mới xứng sở hữu, vì vậy...
Lưu Bị giật mình.
- Kỵ quân, đó có phải là kỵ quân của triều đình không?
- Không phải, nhìn qua hình như không phải là người Hán. Nhưng trang phục còn hoàn mỹ hơn cả kỵ quân của triều đình, đồng thời đều là một ngươi hai ngựa.
Lưu Bị nghe vậy quá sợ hãi:
- Mau mau nói cho Vân Trường, bảo hắn theo ta cùng đi ngăn cản Dực Đức.
Vì sao hắn lại có phản ứng như vậy?
Lưu Bị rõ ràng một việc, đó chính là Ký Châu thế tộc san sát, cường hào nhiều không kể xiết. Hơn nữa phần lớn là vọng tộc trăm năm.
Lư Thực còn ở đây, còn có thể áp chế những người đó, dù sao danh vọng của bản thân Lư Thực không nhỏ.
Nhưng hiện tại Lư Thực đi rồi, tân nhiệm thứ sử Ký Châu Vương Phân cũng xuất thân vọng tộc Ký Châu, đặc biệt coi trọng địa lợi của thế tộc. Cũng chính bởi vì nguyên nhân nàym Vương Phân mới có thể trong thời gian ngắn đứng vững gót chân tại Ký Châu.
Nếu như Trương Phi cướp của thương đội bình thường thì cũng dễ nói chuyện.
Coi như là cướp của kỵ quân triều đình, dựa vào hắn hiệu lực dưới trướng của Lư Thực được một đoạn thời gian, ít nhiều cũng có không ít người quen, cũng có thể giải quyết được. Nhưng nếu như là đoạt của thế tộc cường hào. Không nói đến thực lực của bản thân những vọng tộc trăm năm này đã rất lớn, cho dù họ không tính toán, nhưng thứ sử Ký Châu Vương Phân có thể không lên tiếng sao? Tuy nói Vương Phân cùng Lư Thực có giao tình, nhưng ở trước mặt loại chuyện này, chỉ sợ cũng sẽ không đứng ở bên Lưu Bị đi bảo vệ cho ba huynh đệ Lưu Bị chu toàn.
Ngồi lên ngựa, dẫn theo các thôn binh ứng mộ lúc trước từ Trác Quận, nhanh như điện lao ra khỏi thị trấn An Hỉ.
Bên kia Quan Vũ đang thao luyện cho trên trăm quân sĩ thủ hạ, sau khi nghe được chuyện này cũng vội vàng mang theo người chạy qua.
Tại nơi cách huyện An Hỉ khoảng chừng mười dặm, xa xa đã thấy có người đang chém giết.
Giao thủ với Trương Phi là một hán tử mặt đỏ cầm trong tay Thiết Tật Lê Cốt Đóa, cưỡi con Đại Uyên lương câu thuần huyết làm cho Quan Vũ và Lưu Bị đều đỏ mắt không ngớt, thèm nhỏ dãi ba thước. Hán tử kia nhìn qua tuổi tác cũng không lớn, nhưng vai rộng eo tròn, mắt xanh tóc vàng, tướng mạo rất xấu, giống như một con dã thú, không ngừng lớn tiếng rít gào, thanh như cự lôi.
Hai bên chiến trường, một bên là kỵ đội trăm người do Trương Phi dẫn ra theo, bên kia thì khoảng chừng trên ba trăm người.
Nữ binh khoảng trăm người, toàn bộ ngân khôi ngân giáp, thuần một sắc ngân thương, thân khoác áo khoác gió, cưỡi Bạch long mã một màu, người nào cũng tư thế oai hùng, rất uy phong. Trên mặt đều mang mặt nạ bằng đồng thau, nhìn qua khiến người hết hồn.
Ngoài ra còn có hơn trăm người, toàn bộ chỉ mặc Đồng Tụ khải kiểu dáng kỳ lạ, khoác áo khoác đen.
Nhìn tướng mạo, không giống người Hán, nhưng trang bị lại làm cho Quan Vũ nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Khiến cho hai người Lưu Bị đỏ mắt có lẽ là ngựa bên cạnh họ. Ngồi một con, dắt một con, trên người chiến mã để không được mặc khôi giáp rất kín.
Còn có hơn mười chiếc xe ngựa, hơn trăm tùy tùng phụ trách trông giữ.
Hai đại hán dẫn đầu cũng đều thân cao chín xích.
Một người mặt đen như dầu, còn ửng màu đồng cổ, một người khác như trát vàng, ngồi trên lưng ngựa giống như mãnh hổ xuống núi.
Hai người này đều có một đặc thù.
Đó chính là xấu... xấu cực kỳ!
Ở phía sau hai người có hai viên nữ tướng. Bên trong khoác ngân giáp, một người khoác áo choàng màu xanh nhạt, một người thì áo choàng màu đỏ thẫm. Trên mặt cũng đeo mặt nạ đồng thau, nhìn không thấy tướng mạo.
Chỉ là khôi giáp quấn quanh đường cong tuyệt đẹp, chắc hẳn tướng mạo sẽ không kém.
Hán tử mặt đen cùng hán tử mặt vàng thỉnh thoảng lại thấp giọng nói chuyện với nhau. Trên chiến trường, thiếu niên mặt đỏ vũ động Thiết Tật Lê Cốt Đóa, trên dưới tung bay, thế như sấm đánh; mà tam gia Trương Phi cũng không rảnh rỗi, Trượng Bát Xà Mâu như giao long rời bến, chiêu chiêu trí mệnh.
Hai người này lao vào nhau, tất cả đều là chiêu số chí cương chí dương.
Thiếu niên mặt đỏ trên chiêu số không tinh diệu bằng Trương Phi, khí lực cũng ngang bằng với Trương Phi, dần dần rơi vào hạ phong.
*****
Chẳng qua, sát pháp của hắn dũng mãnh, chiêu số còn mang theo một loại man tính hũng hãn không sợ chết. Mặc dù Trương Phi hơi chiếm thượng phong, thế nhưng muốn thủ thắng, không trăm hiệp cũng không thể được.
Những người này là ai?
Chính là đoàn người Đổng Phi xuất phát từ Lâm Thao đến Lạc Dương.
Sau khi Đổng Phi quyết định đi Lạc Dương, lại cùng Giả Hủ thương nghị một phen, liền phái Đường Chu dẫn theo Thành Lễ và trăm Cự Ma Sĩ của Thành gia đi đến Lạc Dương trước để chuẩn bị. Đến Lạc Dương, chung quy không thể ở trong nhà Hà Tiến được. Đổng Phi cũng không muốn ăn nhờ ở đậu... Mà vẫn phải khơi thông một chút quan hệ, tự nhiên không thể thiếu thời gian chuẩn bị để liên hệ.
Đường Chu đi được ngày thứ ba thì Đổng Phi mới dẫn người rời khỏi mục trường Sắc Lặc xuyên.
Trong lòng đều rõ ràng mục đích của chuyến đi Lạc Dương lần này, Đổng Phi cũng không muốn mang theo 600 Cự Ma Sĩ của y đi cùng, dù sao cũng quá bắt mắt.
Vì vậy, chỉ dẫn theo Sa Ma Kha và hơn trăm người Ngũ Khê Man.
Vốn Đổng Phi cảm thấy dẫn theo những người này đã cũng đủ rồi. Nhưng trước khi đi Đổng Lục đột nhiên ầm ĩ muốn đi cùng Đổng Phi.
Ngẫm lại cũng phải, vừa kết hôn chưa đến một tháng, Lục Nhi đâu thể nào để cho hai người hai nơi?
Sau khi khóc lóc cầu xin một lúc, Đổng Phi rất bất đắc dĩ đáp ứng thỉnh cầu của Lục Nhi. Có điều một nữ hài tử như nàng đi cũng không tiện. Đổng Viện liền giao Hổ Nữ doanh cho nàng, đương nhiệm thống lĩnh Hổ Nữ doanh Nhậm Hồng Xương cũng theo Đổng Phi vào kinh.
Đằng Lệ Nhi thì không có thời gian, bởi Bùi Nguyên Thiệu và Đổng Khí đã bị Đổng Phi gọi trở về.
Kế tiếp, Bùi Nguyên Thiệu và Đằng Lệ Nhi muốn dẫn dắt đại bộ phận nhân thủ của Tướng Tố doanh đến Trương Dịch. Trong Tướng Tố doanh ở mục trường chỉ để lại trên dưới một trăm người, hơn nữa phần lớn là thợ mộc, cơ mật liên quan tới Tướng Tố doanh cũng không tính nhiều.
Hơn mười chiếc xe chở 20 bộ gia cụ, còn có vàng bạc vô số.
Đổng Mân nói, những thứ này đều là nước cờ đầu. Đến Lạc Dương rồi cũng đừng sợ xài tiền... Hôm nay tiêu 100 kim, ngài mai có thể kiếm về 1000 kim. Một chút tiền trinh không cần quá để ý. Nếu không đủ có thể bảo trong nhà hỗ trợ.
Thái độ hoa hoa công tử điển hình, nhưng nói cũng rất có đạo lý.
Đổng Phi nghe theo lời của Đổng Mân, quyết định sau khi đến Lạc Dương sẽ làm như vậy.
Dù sao thì số gia cụ này tặng đi cũng không đáng giá, thế nhưng nếu như làm buôn bán thương phẩm, cũng là một mối làm ăn không sợ lỗ.
Những lời phía trên là do Đổng Viện phát biểu.
Hiện tại Đổng Viện không múa đao múa thương nữa, nhưng bắt đầu yêu mến tiền vàng bạc.
Thậm chí lục lọi một số điển tịch của các tổ tiên đối với đạo kinh thương, mặc cho Đổng phu nhân quở trách thế nào, nàng cũng si tâm không thay đổi.
Làm thương nhân, ở thời đại này là một việc rất thấp kém.
Có điều Đổng gia trước kia cũng dựa vào cái này mà lập nghiệp. Mặc dù Đổng phu nhân quở trách, nhưng dù sao từ nhỏ nàng cũng lớn lên với người Khương, cũng không có quá nhiều quan niệm. Vì vậy sau khi quở trách vài lần thấy không hiệu quả, nàng cũng để Đổng Viện tự do đi làm.
Đổng Phi cũng không có trực tiếp đi Lạc Dương.
Y đi vòng Ký Châu, đầu tiên là đến quận Thường Sơn.
Nhớ Thường thắng tướng quân trong diễn nghĩa, Long ca đại danh đỉnh đỉnh chính là người ở nơi đó, cho nên chuẩn bị tới đó thử thời vận.
Nhưng Thường Sơn sao mà lớn, nhân khẩu đông đảo.
Muốn trong biển người mênh mông tìm một người, giống như mò kim đáy biển.
Càng quan trọng là Chân Định nhiều núi, có rất nhiều người sống dựa vào núi, nếu muốn đi từng thôn xóm một, không tám chín tháng, chí ít cũng phải nửa năm. Nhưng nếu như nửa năm Đổng Phi còn chưa đến Lạc Dương, Hà Tiến sẽ nghĩ sao?
Cho nên sau khi đến thăm một số thôn xóm, Đổng Phi cũng chỉ đành bỏ qua.
Dẫn người đến Lạc Dương nhưng lại gặp tuyết lớn. Di chuyển trên mặt tuyết vốn là một việc rất vất vả, ai có thể nghĩ đến, từ đâu chui ra một tên đại hán mặt đen đầu báo, bảo họ phải để ngựa lại.
Sa Ma Kha lớn lên tại phía nam, những trận tuyết lớn ở phương bắc thế này vốn không thích ứng. Lại còn thêm chia tay với Đan Tê yêu quý của hắn, trong lòng rất không thoải mái. Cũng khó trách, cưỡi một con trâu đến Lạc Dương, thật sự hơi...
Chẳng thà để lại mục trường, cho Đan Tê cùng sư tông thú tạm thời làm bạn.
Tên mặt đen lao ra, mở miệng liền mắng, không có chút đạo lý nào. Sa Ma Kha giận tím mặt, dục ngựa liền lao qua.
Mặc dù mã thuật không tính quá tinh thông, nhưng trên ngựa của Đổng Phi đều trang bị hai bàn đạp, đủ để cho Sa Ma Kha bù đắp điểm này.
Đổng Phi cảm thấy tên này rất quen mắt, mở miệng cái là tam gia...
Chẳng lẽ là Trương Phi? Vận khí này vị miễn cũng quá tốt rồi. Y chưa thấy qua tam tướng quân, nhưng trong diễn nghĩa tam tướng quân cũng tính là một người rất có đặc thù. Đây chính là nhân vật xếp hạng trong 10 võ tướng tam quốc. Đổng Phi đành phải cẩn thận hơn.
Tuổi tác của Sa Ma Kha dù sao nhỏ hơn Trương Phi, nhìn qua đã thấy hơi kém hơn.
Điển Vi nhíu mày, kẹp song kích muốn dục ngựa vọt ra.
- Tam đệ đừng luống cuống, ta tới giúp đệ!
- Các ngươi thật không biết xấu hổ, không ngờ lấy nhiều khi ít? Tam đệ đừng lo lắng, ta cũng tới!
Một mỹ nhiêm công (râu đẹp) mặt đỏ giục ngựa phi ra, đánh tới Điển Vi. Mỹ nhiêm công này cầm trong tay một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao, ngựa nhanh đao lẹ.
Đổng Phi thầm kêu không hay:
- Đại ca cẩn thận, cẩn thận tam đao của hắn!
Lời còn chưa dứt, mỹ nhiêm công đã tới trước mặt Điển Vi, Thanh Long Yển Nguyệt Đao xẹt qua một đường vòng cung kỳ dị, giống như một đạo thiểm điện bổ tới Điển Vi...
Vì sao Đổng Phi la lên như thế?
Bởi vì liếc mắt y đã nhận ra, mỹ nhiêm công đó có lẽ chính là vị Quan Nhị Ca thiên lý đơn kỵ, nghĩa bạc vân thiên trong truyền thuyết.
Trong Bình Thư, đối với vũ lực của Quan Nhị Ca giải thích rất loạn.
Đặc biệt là vào giai đoạn đầu, Đổng Phi vẫn luôn khó hiểu vũ lực của Nhị ca rốt cuộc đạt đến tiêu chuẩn nào? Một đao giết Hoa Hùng, sau đó trảm Nhan Lương, giết Văn Sửu, hình như ngoại trừ không ở trong tay Lữ Bố Lữ Phụng Tiên đạt được chút lợi ích nào, hầu như là vô địch.
Nhưng một ngưu nhân vô địch như thế, lại đánh với Quản Hợi hơn mười hiệp mới thủ thắng.
Võ nghệ của Hoàng Trung rất cao minh.
Đổng Phi Phi đã kiến thức qua... Chí ít dưới tình huống hiện nay, Đổng Phi tự nhận không có khả năng là đối thủ của Hoàng Trung.
Nhưng vài chục năm sau, Hoàng Trung Trung đã tóc trắng xoá, người già khí suy.
Mà Quan Vũ đang trong thời kỳ cường thịnh, cùng Hoàng Trung cũng bất phân thắng bại. Cho nên Đổng Phi thật không rõ Nhị ca này rốt cuộc lợi hại thế nào.
Sau đó, cũng là anh sinh viên trong thôn nói, Nhị ca cao minh, cao minh tại ba đao đầu, lợi hại nhất chính là đệ nhất đao.
Tỉ mỉ ngẫm lại, lời này cũng không phải không có đạo lý.
Mặc dù Đổng Phi còn chưa thể khẳng định hán tử mặt đỏ đó chính là mỹ nhiêm công, nhưng xuất phát từ cẩn thận, y vẫn nhịn không được lớn tiếng nhắc nhở.
Không thể không nói, đệ nhất đao của Nhị ca thật là rất lợi hại.
Một đao đó không phải thân lâm kỳ cảnh, tuyệt đối sẽ không cảm nhận được ảo diệu trong đó.
*****
Đao quang lưu chuyển lãnh khốc, hung mãnh đến cực điểm. Đao khí lạnh lẽo giống như muốn chém đoạn tất cả những thứ trên đời. Nhưng ở trong đao pháp mang nét "gió đìu hiu sông Dịch lạnh lẽo, tráng sĩ một đi không trở lại" này, lại hình như ẩn dấu vô số hậu chiêu tinh diệu.
Đỡ được đệ nhất đao, hình như chiêu số phía sau càng xảo diệu hơn.
Điển Vi bất ngờ không kịp phòng bị, nếu như không có tiếng la của Đổng Phi, có lẽ đã ăn thiệt thòi lớn thật rồi.
Bản năng một tay giơ đại kích lên đỡ, chỉ nghe keng một tiếng. Đại Uyên lương câu hí vang một tiếng, lui về phía sau hai tiếng, chấn cho cánh tay Điển Vi tê dại. Thanh Long Yển Nguyệt Đao bị cản trở lại, tại không trung vẽ ra một đường vòng cung rất kỳ diệu, mang theo lực đạo càng mạnh mẽ hơn lần thứ hai chém qua. Song lần này hiển nhiên có vẻ uy mãnh có thừa, biến hóa không đủ.
Đại kích thập tự giao nhau, keng một tiếng, ngựa của Điển Vi lại bị đẩy lùi ba bước.
Quan Vũ thuận thế bật dậy, đệ tam đao chém qua, nhưng Điển Vi đã làm tốt chuẩn bị.
Dồn khí đan điền, song kích đánh trả. Sau khi đao kích va chạm, nhưng đều rất quỷ dị đan xen mà qua. Ngựa của Quan Vũ lộc cộc lùi hai bước, mà Điển Vi lại không chút dao động.
- Nhị đệ, đao pháp của người này hơi cổ quái!
Lời vô ích, không cổ quái có thể được xưng là Quan Nhị Ca sao?
Đổng Phi đang muốn trả lời, thì thấy một hán tử mặt trắng đánh tới, cầm trong tay song cổ kiếm lao qua Đổng Phi.
Lưu Bị cũng suy nghĩ kỹ rồi, nếu đã đắc tội, vậy thì giết sạch.
Đối phương tổng cộng cũng chỉ có ba trăm người, nhưng phe mình có tới 800 quận binh của huyện An Hỉ. Binh lực chiếm thượng phong.
Chỉ cần cuốn lấy hán tử mặt đen kia, xem ra tam đệ Dực Đức hẳn là đã chiếm thượng phong, nhị đệ cùng hán tử mặt vàng kia cũng bất phân thắng bại. Chỉ cần tam đệ giết sửu quỷ mặt đỏ kia sau đó qua đây hỗ trợ, nhất định có thể chém tên sửu quỷ mặt đen này. Sau đó ba huynh đệ liên thủ giết tên sửu quỷ mặt vàng kia... Về phần hai nữ tướng kia, Lưu Bị không thèm nhìn luôn.
Cũng khó trách hắn nghĩ như vậy, trong nhiều người mà chỉ có trên ngựa của Đổng Phi không có binh khí.
Chắc hẳn cũng chỉ là một tên cọp giấy, không đáng lo.
Tưởng tượng của Lưu Bị vô cùng tốt đẹp. Nhưng tính toán này đã sai lầm rồi!
Thấy Lưu Bị xông tới mình, Đổng Phi còn không khỏi tỏ ra kinh ngạc. Trong trí nhớ, vũ lực của tên tai to cũng chỉ nhị lưu thôi mà, sao ngày hôm nay lại hổ báo xông tới mình như vậy? Lẽ nào cảm thấy Đổng Tây Bình ta dễ khi dễ?
- Sóc đây!
Đổng Phi rống lên, giống như tiếng sấm vang trên trời.
Có hai tuỳ tùng trông xe lập tức khiêng tới một cây Độc Cước Đồng Nhân sóc loại to như trứng ngỗng, dài khoảng một trượng ba thước.
Đại sóc là Đổng Phi tìm người tại mục trường chế tạo ra lần nữa, đồng thời đặc biệt khổ luyện sóc pháp hơn một tháng.
Độc Cước Đồng Nhân sóc nặng 160 cân, nặng hơn cây đại sóc trước kia phân nửa. Do Bồ sư phó tự thân xuất mã, tốn hết hơn 300 cân sắt và nhiều lần rèn đúc, dùng hết 15 ngày mới chế tạo ra cây Độc Cước Đồng Nhân sóc này.
Bình thường không muốn để cho Tượng Long quá vất vả, vì vậy đều đặt ở trên xe ngựa.
Ngày hôm nay Lưu tai to tìm tới cửa, vừa lúc khai lợi cho cây Độc Cước Đồng Nhân sóc tám cạnh này của mình luôn.
Đổng Phi giơ tay rút ra một mũi lao từ túi phía sau lưng, mũi lao tám cạnh chọn dùng phương pháp chế tạo tên Tượng Long của Sa Ma Kha, mặt trên có rất nhiều lỗ nhỏ. Phá không bay ra, như một đạo tia chớp đen, không khí lưu chuyển trong lỗ, phát ra tiếng gió rít quỷ khóc thần sầu.
Lưu Bị đang tính toán thì thấy một đạo ô mang lao vù qua.
Giơ tay một kiếm chém mạnh lên ô mang, chỉ nghe keng một tiếng, cánh tay bị chấn cho không còn chút cảm giác nào. Lưu Bị không khỏi hoảng hốt, đang vội vội vàng vàng đột nhiên ở trên ngựa nghiêng người né tránh, tốc độ của ô mang đó cũng chỉ chậm lại một chút, mang theo một luồng kình phong lợi hại sượt qua mặt Lưu Bị. Hắn hét thảm một tiếng, mũi lao tám cạnh xé rách mặt Lưu Bị ra một vệt máu, mũi lao mang theo một lỗ tai của hắn cắm lên mặt đất, nửa khuôn mặt máu me bê bết.
Lưu Bị thường kiêu ngạo cho lỗ tai to đó của hắn!
Người ta nói lỗ tai của hắn rất có phúc khí, lỗ tai của hắn không chỉ to, khuyên tai vừa dày lại rủ xuống, có thể nói cực kỳ phúc khí.
Nhưng lần này Lưu Bị cảm thấy hận lỗ tai của hắn vì sao to như thế?
Bên này đau đến nỗi nửa đầu còn tê dại, nhưng Đổng Phi cũng đã chộp lấy Độc Cước Đồng Nhân sóc, Tượng Long dán mặt đất liền xông qua.
Tốc độ của Nhị ca nhanh?
Tốc độ của Đổng nhị ca còn nhanh hơn.
Một chiêu thái sơn áp đỉnh, đầu sóc tám cạnh được khoan ra bảy lỗ hổng, thanh âm đó chói tai khiến người tâm thần bất định.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng, Lưu Bị giơ song kiếm muốn ngăn cản.
Nhưng lần này song kiếm bị chấn gãy, một luồng cự lực kéo tới, trong đầu Lưu Bị trống rỗng.
Trời ạ, khí lực của tên này sao còn khủng khiếp hơn của tam đệ Dực Đức vài phần chứ?
Chiến mã không chịu nổi lực đạo này hí thảm một tiếng, hai vó câu nhũn ra, quỳ gối trên mặt tuyết. Lưu Bị bị hất xuống chiến mã. Có điều cũng nhờ vậy mà hắn bảo trụ được tính mạng. Đại sóc thuận thế đập lên lưng ngựa, chiến mã bị đập cho máu thịt văng tung tóe, gãy xương đứt gân. Dù sao thì lần này cho dù chiến mã không chết, nửa thân sau cũng bị liệt.
Trương Phi bên kia vừa mới chiếm thượng phong thấy tình huống này, mắt cũng đỏ lên.
- Đừng tổn thương đại ca của ta!
Bỏ Sa Ma Kha đấy, Trương tam gia thúc ngựa vũ mâu lao thẳng tới Đổng Phi.
Cùng lúc đó, Quan Nhị Ca cũng thấy một màn này. Hắn cùng Điển Vi đang đánh đến độ khó hoà giải, đặc biệt là sau khi Điển Vi tránh thoát tam tuyệt đao trí mạng của hắn, đã bắt đầu dần dần rơi vào hạ phong. Vừa lúc, ta muốn cứu đại ca, không đánh với ngươi nữa!
Nhị ca cũng hét lên:
- Sửu quỷ kia, đừng tổn thương huynh trưởng của ta, xem đao!
Quan Nhị Ca ngựa nhanh đao lẹ, bỏ qua Điển Vi liền đánh tới Đổng Phi, tiến lên không nói hai lời, xoát xoát xoát tam tuyệt đao xuất thủ.
Đổng Phi đang muốn kết liễu tính mệnh của Lưu Bị, cũng không nghĩ Trương Phi và Quan Vũ đánh tới.
Trong sát na áp lực tăng nhiều. Đặc biệt là bị tam tuyệt đao của Quan Nhị Ca chém cho luống cuống tay chân, chật vật không chịu nổi. Cũng là dựa vào Tượng Long mã của y thông nhân tính, đèo y nhảy tới nhảy lui, vô cùng hung hiểm né qua hết. Mà bên kia, Trương Phi la hét cuốn lấy Đổng Phi, đồng thời rống lên:
- Đại ca nhanh đi đi, nhanh đi đi!
Hiện tại hắn cũng đã hối hận, đang êm đẹp đi uống nhiều rượu. Đập hai tửu quán còn chưa tính, không có việc gì còn đi cướp ngựa?
Điển Vi và Sa Ma Kha lớn tiếng quát lên:
- Hay cho tên tặc nhân không biết xấu hổ, đừng chạy!
Biến cố liên tiếp hầu như chỉ xảy ra trong chớp nhoáng liền kết thúc.
Trong trận doanh của quận binh huyện An Hỉ có một người tên là Giản Ung, là đồng hương của Lưu Bị, hiện giờ đảm nhiệm chủ bộ tại huyện An Hỉ.
Đợi khi có phản ứng thì Giản Ung cũng điên rồi! Hắn giơ cao bảo kiếm, lớn tiếng quát lên:
- Xung phong, xung phong, bảo vệ chủ công!
*****
Tám trăm quận binh nói thật thì sĩ khí cũng không tính quá cao. Vốn trời đang đổ tuyết lớn, không ở nhà sưởi ấm lại phải chạy tới đây liều mạng. Hơn nữa liều mạng thì thôi, ba chủ tướng nhà mình lại nhất nhất bị thua. Chỉ là quân lệnh khó trái, mà một câu nói phía sau của Giản Ung đã khiến cho họ nhất thời tỉnh táo tinh thần.
- Giết tặc nhân, nữ nhân thuộc về các ngươi, tài vật trên xe thuộc về các ngươi!
Cái này mẹ nó thật có sức mạnh.
Đám nữ nhân này nhìn vóc người đã biết là không tệ, cùng lắm thì cho dù xấu xí thì sao? Tắt đèn rồi, nhà gói không phải cũng như nhà tranh?
Đám quận binh thú huyết sôi trào, mà Đổng Lục cùng Nhậm Hồng Xương thì lại nổi trận lôi đình.
- Hổ Nữ doanh, Tạc Xuyên!
Một trăm binh sĩ Hổ Nữ doanh đều là loại cọp mẹ đã trải qua đại chiến Sắc Lặc xuyên. Trải qua Đổng Lục và Nhậm Hồng Xương huấn luyện đã hơi hiểu chiến pháp Tạc Xuyên, sức chiến đấu chí ít đề thăng hơn một đẳng cấp so với lúc trước. Hơn nữa đều là vũ trang hạng nặng, bất luận khôi giáp binh khí hay là chiến mã cũng đều là nhất lưu, vừa xung phong lên, khí thế có vẻ vô cùng kinh người.
Còn có hơn trăm người Ngũ Khê Man đâu chịu để thua đám cọp mẹ yểu điệu này, cũng đồng loạt quát lên:
- Tạc Xuyên!
Hơn 200 kỵ cũng xông lên. Đừng thấy họ người không nhiều, nhưng vừa xông lên thì đã hoàn toàn khác.
Mã đạp tuyết đọng, tạo nên cảnh tượng hoa tuyết phất phơ. Có tiếng nam nhân rống giận, có tiếng nữ nhân quát, hỗn hợp với nhau hiện ra một loại uy nghiêm khác.
Đổng Lục và Nhậm Hồng Xương xông vào đoàn người, đại thương trên dưới tung bay, đầu thương rung lên, chấn ra đóa đóa thương hoa.
Mã qua ngựa đến, thương qua, chỉ để lại từng tử thi. Tám trăm quận binh nghe qua rất đáng sợ, nhưng đối mặt với hai trăm thiết kỵ, vừa mới tiếp xúc lập tức chạy trốn tứ tán.
Giản Ung cũng thừa loạn chạy tới bên cạnh Lưu Bị:
- Chủ công, đi mau!
Lưu Bị mặt đầy máu, vươn tay nắm lấy tay Giản Ung, cũng bất chấp lỗ tai đau đớn mà nhảy lên lưng ngựa.
Giản Ung thúc ngựa bỏ chạy, mà Đổng Phi múa đại sóc đối mặt với giáp công của Quan Vũ Trương Phi, mặc dù có hơi chật vật, nhưng cũng có thể chống lại.
Đợi đến khi Sa Ma Kha và Điển Vi đánh qua, thế cục lần thứ hai biến đổi.
Quan Vũ vừa nhìn tình huống này, thầm kêu không hay:
- Tam đệ, rút!
Liền thúc ngựa chạy trối chết.
Đổng Phi cũng không muốn bỏ qua cho Quan Nhị Ca đại danh đỉnh đỉnh, dục ngựa liền đuổi theo. Thấy sắp đuổi kịp, Đổng Phi đột nhiên phát hiện Quan Vũ kéo đao mà đi, lưỡi dao lại hướng lên trên. Trong lòng bỗng nhiên đánh thót một cái, hiện ra ba chữ: tha đao kế!
Đây chính là tuyệt chiêu của nhị ca mà!
- Tượng Long, nằm úp sấp xuống!
Tượng Long đang chạy nghe Đổng Phi la lên, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất thông nhân tính đột nhiên nằm sấp người xuống. Hầu như là đồng thời, Tha đao kế của Nhị ca cũng thi triển ra, một đao nhanh như tia chớp lại mang theo một loại xảo diệu quỷ thần khó lường, xoay người lại hoành đao chém tới. Lưỡi dao xẹt qua mũ giáp của Đổng Phi, hàn khí lạnh lẽo.
Nhị ca thấy Tha đao kế bách phát bách trúng của mình không linh, biết đại thế khó có thể vãn hồi, liền dục ngựa bỏ chạy.
Trương Phi cũng ôm cánh tay đã bị Sa Ma Kha đập cho một cái. Miệng phun máu, ôm cổ ngựa hốt hoảng bỏ chạy. Mà quận binh bên kia bị đánh cho chạy trối chết. Sau khi bị chết hai ba trăm người cũng không còn ham chiến nữa. Theo chủ tướng thoát đi, mấy trăm người cùng hò hét bỏ chạy tứ tung.
Đổng Lục đang muốn dẫn người truy sát, lại nghe Đổng Phi lớn tiếng quát:
- Đừng bỏ qua cho tên một tai đó! Tam đệ dẫn người ở lại thủ xa đội, những người khác theo ta truy kích...
Nếu đã hạ quyết tâm muốn cầu một con đường sống ở trong thời loạn thế này, Đổng Phi cũng dứt bỏ sự sợ hãi, thề phải truy sát Lưu Bị.
Đánh cho Lưu Bị chật vật mà chạy, tai nghe thanh âm phía sau càng ngày càng gần, trong lòng thầm kêu khổ không kịp.
Phía trước chính là cửa thành, có một môn bá dẫn theo lính trông đang ở cửa thành đứng xem.
- Ngăn chúng lại, ngăn cản tặc nhân!
Môn bá tuổi chừng 27, 28. Thấy tình huống này, hắn lập tức khiêng đao lên ngựa, dẫn theo lính trông cửa liền lao qua.
- Đại nhân mau vào thành!
Đồng thời giục ngựa tiến lên ngăn cản Đổng Phi.
Đổng Phi nhất mã đương tiên, hai chân đột nhiên giẫm lên song đăng dưới yên ngựa, người đứng thẳng dậy, Độc Cước Đồng Nhân sóc một chiêu Lực phách Hoa Sơn, mang theo âm thanh gào khóc thảm thiết chấn nhân tâm phách bổ về phía đối phương. Môn bá tỉnh táo tinh thần, giơ đao ra phía ngoài ngăn cản. Nhưng đại sóc nện lên cán đao, lúc đầu hình như một chút khí lực cũng không có, sau đó lại giống như một ngọn núi lớn đè lên. Cán đao rắc gãy đôi. Cũng là môn bá này cơ linh, ném đao rồi dục chiến mã. Đầu sóc sượt qua sau lưng hắn, nện lên mông ngựa.
Đồng Tụ khải trên lưng bị đập vỡ, sau lưng máu tươi nhễ nhại, bị gọt xuống một tầng da, thậm chí lộ ra cả xương.
Môn bá kêu thảm thiết, vừa mới ngẩng đầu đã thấy Điển Vi chạy tới, một kích chọc hắn rớt xuống ngựa, sau đó trên trăm kỵ giẫm lên người hắn phóng qua, chỉ để lại một đống thịt nát vụn.
Đổng Phi tỏ ra rất kinh ngạc, ai vậy? Không ngờ có thể ngăn cản một chiêu của ta?
Lính trông cửa vừa thấy tình huống này đâu còn dám chống cự, ném binh khí lớn tiếng la lên:
- Chúng tôi đầu hàng, gia gia tha mạng!
Cũng chính vào lúc này, Lưu Bị đã đổi một con ngựa cùng Giản Ung đào tẩu từ một cửa khác.
Đổng Lục cùng Nhậm Hồng Xương khắp người là máu dẫn dắt Hổ Nữ doanh ngăn chặn cửa huyện nha, một lát sau áp giải một đám người đi ra. ikienthuc
- Tướng công, những người này đều là gia quyến của tặc nhân!
Đổng Phi ngẩn ra, nhưng lập tức liền sáng tỏ.
Đây rất phù hợp với tính tình của Lưu tai to, vứt bỏ gia quyến, cũng không phải là lần đầu tiên.
Mẫu thân của Lưu Bị, còn có thê tử Cam Ngọc Nương mà Lưu Bị mới cưới được hơn một năm, bị Đổng Phi một lưới bắt hết.
Gia nhân tính toán qua, tổng cộng hơn mười người.
Đổng Phi đang vội vàng triệu tập tiểu lại trong huyện nha, trong nhất thời cũng không thoát thân được, lập tức nói với Đổng Lục:
- Trông coi những người này, lát nữa tính sau.
Sau đó nói với tiểu lại kia:
- Ta là Đổng Phi, Binh tào duyện của phủ đại tướng quân, con trai của thứ sử Lương Châu, Đông Hương hầu Đổng Trác. Hôm nay đi ngang qua nơi này, không ngờ bị huyện úy kia của ngươi đánh cướp. Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngươi báo cáo mọi chuyện đúng sự thật cho thứ sử Ký Châu là được. Lưu Huyền Đức kia tuyệt đối không thể bỏ qua, ta nhất định phải tấu đại tướng quân truy bắt ba tên đó.
Vừa nghe thân phận của Đổng Phi, tiểu lại cũng yên tâm.
Binh tào duyện của phủ Đại tướng quân, một huyện úy An Hỉ nho nhỏ sao có thể trêu chọc? Cũng trách ba huynh đệ Lưu Bị xui xẻo.
Hắn liền a dua nịnh hót một hồi. Đổng Phi mỉm cười.
- Môn bá kia cũng là một người tận trung với chức vị, chết như vậy thật sự có chút đáng tiếc... Được rồi, hắn tên là gì?
- Hồi bẩm đại nhân, môn bá đó vốn là người Liêu Tây Lệnh Chi, họ Hàn tên Đương, tự Nghĩa Công.
- A, vậy đi trấn an người nhà của hắn đi! Nên nói như thế nào, chắc là ngươi biết chứ...
- Ty chức đương nhiên biết, là bị ba huynh đệ Lưu Bị làm hại!
Đổng Phi gật đầu, đang muốn cất bước ra khỏi phòng khách thì đột nhiên y khựng người lại, quay đầu hỏi:
- Ngươi nói người đó tên là Hàn Đương?
← Hồi 122 | Hồi 124 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác