← Hồi 109 | Hồi 111 → |
Sư tông thú đen tuyền đơn độc, từ bãi cỏ nhanh như điện chớp chạy tới.
Tốc độ rất nhanh, thật giống như phi hành trên mặt đất, còn cách khoảng mấy trăm bộ(1), thì phát ra một tiếng rít gào.
Âm thanh như tiếng rống của sư tử, khiến cho đàn ngựa hoảng sợ không thôi.
Vương Cơ không nhịn nổi a một tiếng kêu lên sợ hãi, suýt nữa từ trên càng xe ngã xuống. May có Đổng Thiết gắt gao đè chiến mã lại, liên tục vỗ về, lúc này mới làm cho chiến mã bình tĩnh lại.
Trước nay chưa từng gặp tình cảnh nào như vậy.
Một con ngựa mà có thể phát sinh ra thanh âm đáng sợ như vậy, còn có thể làm cho hết thảy chiến mã hoảng sợ bất an.
Đổng Phi trấn an tượng long, nhảy xuống ngựa đón sư tông thú đang chạy tới, trên mặt lộ ra nụ cười hân hoan.. Sư tông thú kia cũng không dừng lại, thẳng hướng Đổng Phi xông lại.
Vương Cơ nhịn không được thất thanh kêu lên: "Cẩn thận!"
Lời còn chưa dứt, đã thấy chiến mã đột nhiên dừng lại trước mặt Đổng Phi, chân trước dựng lên cao, phát ra một tiếng hí dài vui mừng. Theo đó, Đổng Phi bỗng nhiên đứng lên, ôm lấy cổ sư tông thú.
Thân thể thuận thế cưỡi trên lưng sư tông thú la lớn: "A sửu, chạy đi nào, chạy đi nào!"
Một đầu sư tông thú này, so với tượng long chỉ kém hơn một chút. Bốn chân lực lưỡng, da lông đen bóng, làm cho nó đặc biệt lanh lợi. Nghe thấy tiếng quát của Đổng Phi, sư tông thú A Sửu lần thứ hai hí lên một tiếng thật dài, quay đầu chạy đi.
Trên lưng mang theo một người, nhưng không mảy may bị ảnh hưởng. Một người một ngựa mặc sức chạy băng băng trên thảo nguyên, như tên rời dây cung, trong chớp mắt tiêu thất trong thuỷ thảo (2) cao hơn nửa thân người.
Điển Vi có chút phản ứng lại. Nhịn không được hỏi: "Tiểu Thiết, vừa rồi là ngựa gì thế?"
Đổng Thiết tự hào nói: "Thiên mã, đó là một loại thiên mã thuộc về chủ nhân ... Tương truyền nó là một loại con lai do thiên thượng long câu cùng thần thú toan nghê giao phối sinh hạ. Ngày có thể đi ngàn dặm, đêm vượt tám trăm, tên là sư tông thú, năm trăm năm khó gặp."
"A!"
Điển Vi có nghe Đổng Phi nhắc tới chuyện sư tông thú A Sửu, nhưng là khi thấy tận mắt thần tuấn (3) sư tông thú này không khỏi chấn đống. Mà Vương Cơ, lại là lần đầu tiên nghe thấy dạng cổ sự này, lần đầu tiên nhìn thấy loại thần câu này.
"Tiểu Thiết. Ngươi vừa nói, đó là hậu đại của long mã với toan nghê?
Đổng thiết nở nụ cười, "Chỉ là một giả thuyết. Chủ nhân không tin đâu. Nhưng năm trăm năm, thậm chí ngàn năm cũng khó gặp. Đây lại là sự thật. Sư tông thú tính tình rất cao ngạo, không hợp cùng bầy đàn. Cho nên thường gặp phải nguy hiểm ... Nhưng phàm là sư tông thú có thể sống sót, đều là thần mã đi ngàn dặm mới tìm được, một ngày thần phục với người, cả đời sẽ không phản bội."
"Ngựa này, là A Sửu sao?"
"Phải!" Đổng Thiết nghiêm mặt nói: "Bất quá các ngươi tốt nhất đừng gọi như thế. Toàn bộ mục tràng. Ngoại trừ một số rất ít người có thể gọi như thế. Những người khác nếu gọi nó là A Sửu. Chắc chắn khiến nó tức giận. Sư tông thú nổi giận mà nói, lại là rất lợi hại."
Lúc này. Từ hướng tràng mục chạy tới một đám người, người nào người đó đều cưỡi ngựa.
Đổng Thiết cười nói: "Nhìn xem, người ở tràng mục đến nghênh tiếp chúng ta đó, Đại công tử, chúng ta qua đó thôi ... Chủ nhân cùng sư tông thú một năm không gặp nhau, một khi chạy a, không biết muốn chạy đến chỗ nào nữa. Chúng ta về mục tràng chờ chủ người thì tốt hơn."
Vẳng vẻ gần một năm, mục tràng Đổng gia thoáng cái náo nhiệt hẳn lên.
Trong đại sảnh mục tràng thiếu hơi người bây giờ tụ tập rất nhiều người, lão phu nhân ngồi ở giữa, nắm lấy tay Đổng Phi, nét mặt khô gầy mang theo dáng tươi cười, hai tròng mắt toàn nòng trắng, cũng tựa hồ tràn đầy vui sướng, liên tục hỏi chuyện Đổng Phi.
Ngồi một bên trong phòng khách là các lão nhân của Đổng gia.
Đổng Lục, Đổng Khí, còn có người tới mục trang đầu tiên là Bùi Nguyên Thiệu, theo chân hắn, còn có bốn năm mục tràng quản sự.
Cười hì hì nhìn Đổng Phi, Lục Y ...A, không đúng, hôm nay nàng là Đổng Lục, tâm lý rất thoả mãn. Rốt cục không cần lo lắng chờ đợi nữa, công tử đã an toàn trở về, tất cả đều trở nên rất vui vẻ. Chỉ là... Đổng Lục nhìn thoáng qua Vương Cơ ngồi đối diện, nữ nhân kia, lớn lên lại thật giống với tiểu thư Đổng Ngọc.
Ngồi đối diện đều là các thành viên mới gia nhập mục tràng. Huynh trưởng của Điển Vi, Điển Tấn hiện giờ cũng là quản sự của mục tràng. Phía sau Điên Tấn, Điền Vi, là một nhà Lưu Vọng, còn có một nhà Hoàng Trung vừa mới đến mục tràng, cùng nhau ngồi xuống theo hình chữ nhất. Nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé, một thoáng thật nhiều ngừơi xuất hiện, khiến cho không khí trong phòng nghị sự tăng thêm vài phần náo nhiệt.
Sắc mặt lão phu nhân âm tình bất định, tỉ mỉ đem tình huống giải thích rõ ràng.
Một lát sau, bà cất cao giọng nói: "Được rồi, chém chém giết giết là chuyện của nam nhân. Ngày hôm nay A Sửu trở về, thật sự là một chuyện rất tốt. Mọi người mở rộng tâm tình, tận hứng ca hát, tận hững ăn uống, những chuyện phiền muộn chớ nên nhắc lại nữa."
Một câu nói, khiến cho nghị sự phòng nổi lên một trận hoan hô. Đặc biệt là những tiểu hài tử, lấy Điển Hữu dẫn đầu, Điển Phất, Điển mãn, còn có, Đại Nha Nhị Nha một nhóm vui vẻ mỉm cười.
Rượu và thức ăn dọn lên, mọi người chén qua chén lại. Hầu như không ai chú ý tới, Đổng Phi giữa lúc tiệc rượu say sưa, nâng lão phu nhân, lặng lẽ ly khai nghị sự phòng.
Là hầu như! Cũng không phải không có ai phát hiện ra.
Ngồi tại vị trí cao nhất của đám thủ hạ Vương Cơ, còn có đối diện Vương Cơ là Đổng Lục, đều chú ý tới chuyện này. Nhưng ai cũng không có nói ra.
Cùng lúc đó, Đổng Thiết cũng theo Đổng Phi yên lặng rời khỏi phòng nghị sự.
Nâng lão phu nhân lão phu nhân ly khai nghị sự phòng, mục tràng đại trạch hiện giờ so với trước đây đã lớn hơn nhiều rồi. Nhà cửa chiếm khoảng chừng mười mẫu, nằm ở trung tâm mục tràng. Bên trong xây dựng đình thai lầu các, so với nhà cũ ở Lâm Thao còn hoa mỹ hơn. Người ở trong đại trạch đều là các thành viên chủ chốt của mục tràng. Đương nhiên còn có các hộ vệ được chiêu mộ tới. Khu tây bắc đại trạch, lại có hơn mười mẫu đất trống, dựa theo dòng suối nhỏ, nương vào núi non, xây dựng lên một cái doanh địa. Nơi đó dùng làm doanh trại!
Thần bí nhất tại mục tràng là một nhóm quân đội, thường ngày đều có khoảng trăm người, phụ trách thủ hộ, không có lệnh của lão phu nhân, cho dù là Đổng Lục cũng vô pháp tiến vào.
Đây là chuyện Đổng Phi trước khi rời đi nói với Lão Phu nhân.
Đại tướng của doanh trại là Bồ sư phụ. Mà chủ tướng phụ trách thủ hộ lại là Bạch Mã Khương Đằng Lệ Nhi. Nữ nhân này rất có bản lĩnh, việc cảnh giới luôn để ý rõ ràng ngăn nắp. Thậm chí ngay cả Lão phu nhân cũng nói bà có đại tướng tài giỏi.
Bồ Nguyên đã ly khai mục tràng. Du lịch khắp nơi. Đổng Phi đối với chuyện này không hỏi nhiều, hắn tin tưởng sau khi Bồ Nguyên thành tài, tự nhiên sẽ trở về.
Đỡ Lão phu nhân đi qua con hẻm. Đi đến một cái tiểu viện tử. Cửa viện, có vài cự ma sĩ được huấn luyện bài bản đứng gác, nhìn thấy Đổng Phi cùng lão phu nhân, mấy người cự ma sĩ khom mình hành lễ. Sau đó lại yên lặng đứng ở chỗ cũ. Biến hoá duy nhất chính là ánh mắt của bọn họ càng thêm lợi hại, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, quan sát gió thổi cây lay ở bốn phía tiểu viện này.
Nơi đây là chỗ ở của lão phu nhân. Sau khi đi vào Đổng Phi nâng lão phũ nhân ngồi xuống.
"A Sửu, phong mang (4) của con có phần rất lộ liễu!"
Lão phu nhân đi thẳng vào vấn đề nói:
"Tuy nói có chút bất đắc dĩ, nhưng phong mang của con rất lộ. Tất nhiên sẽ bị người ta ngấm ngầm mưu tính.."
Đổng Phi ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân:
"Nãi nãi, cũng không phải con muốn thể hiện. Chỉ là có lúc thân bất do kỷ."
"Hà hà, cái này ta biết."
Lão phu nhân nhẹ nhàng xoa đầu Đổng Phi: "Ta còn tưởng đem con biến thành một kỳ binh của Đổng gia chúng ta, mà hiện tại thì không còn khả năng đó. Bất quá như vậy cũng tốt. Con hôm nay đứng ra. Đối với tương lai sau này mà nói không phải hoàn toàn không có lợi."
"Nãi nãi..."
"Kinh lịch của con trong một năm qua. Kỳ thực ta cũng có nghe. Sự tình đã qua chúng ta sẽ không nói lại nữa, mà phải hướng mắt nhìn về phía trứơc. Vài ngày trước ta có bói một quẻ. Quẻ ra quái tượng ...(5)" nhưng là cát trung đái hung, hung trung đái cát ... (6)Loại quẻ này phi thường hiếm thấy, vì thế sau nay con nhất định phải cận thẩn một chút, mọi việc phải suy tính kỹ càng, vả lại không được lỗ mãng."
Đổng Phi biết, bản lĩnh lợi hại nhất của nãi nãi, chính là xem bói. Chiêm thuật từ xưa, trong một nghìn tám trăm năm hầu như thất truyền. Tinh tuý trong đó, ít người có thể lý giải được.
Bất quá, tại thời kỳ hiện giờ, chiêm thuật ngược lại vẫn phi thường thịnh hành. Ít nhất Nãi nãi rất giỏi trong việc tính quẻ.
"A Sửu nhớ kỹ!"
Lão phu nhân uống một ngụm nước đột nhiên nói:
"Người ở mục tràng ngày càng nhiều, ngươi cần phải tốn nhiều tâm tư mới được. Những lão nhân làm nhiều việc cho chúng ta, nhất thiết phải quan hệ tốt, làm yên lòng bọn họ, không thể bởi vì đám người mới đến, mà lạnh tâm với bọn họ."
Đổng Phi gật đầu
"Việc này tôn nhi có chừng mực."
"Nghe nói con mang trở về một nữ nhân?"
"Dạ ... Đúng rồi."
"Lai lịch có nghe ngóng rõ ràng chưa?"
Lão phu nhân chậm rãi nói: "Thế đạo hỗn loạn, con nhất định càng phải thêm thận trọng. Tốt nhất là nữ nhân có lai lịch rõ ràng, phái người điều tra kỹ một chút ...Nếu có vấn đề, tuyệt không thể nhân từ nương tay."
*****
Đổng phi nói: "Hài nhi minh bạch ... Nàng xuất thân từ Vệ gia, muốn truy xét cũng không có gì khó khăn. Tôn nhi sẽ mau chóng phái người tìm hiểu. Nãi nãi, nàng ta ... lớn lên giống như đại tỷ. Nếu như không có gì nguy hiểm, lưu nàng lại được không?"
"Giống đại muội?"
Lão phu nhân thở dài, tựa hồ minh bạch điều gì đó,
"Cũng được, việc này thì giao người xử lý cho tốt. Phản chính nhất thiết phải đề phòng cẩn thận. Nãi nãi tin tưởng con có thể xử lý tốt việc này ... Nhưng cũng muốn nhắc nhở con, không được tuỳ tiện tin người."
"Tôn nhi rõ rồi!"
Tổ tôn hai người lại hàn huyên thật lâu, mãi cho đến lúc lão phu nhân mệt mỏi, Đổng Phi mới cáo từ rời đi.
Hắn không có quay về nghị sự phòng, chắp tay sau lưng chầm chậm tiếu sái đi dạo một hồi, đột nhiên dừng bước: "Tiểu thiết, ra đi "
"Chủ nhân!"
Đổng Phi ha hả cười, "Đây là nhà chúng ta, không cần luôn luôn khẩn trương như thế. Vì sao không cùng mọi người uống rượu ca hát đi?"
Đổng Thiết khom người nói: "Chủ nhân đi chỗ nào, Tiểu thiết nên ở chỗ đó. Tiểu Thiết là cái bóng của chủ nhân, có thể nào tách rời dù chỉ giây lát? Từ nhỏ Tiểu Thiết đã đựơc dặn dò để đi theo chủ nhân, phải theo hầu chủ nhân cho tốt, Tiểu Thiết không dám quên!"
-Chỉ là tuỳ tiện nói một chút, người đừng nghiêm túc quá như vậy!
Đổng Phi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm. Đêm ở mục tràng rất đẹp, ánh trăng sáng tỏ, sao sáng lấp lánh, có một loại không khí yên tĩnh.
-Theo ta cùng nhau đi một chút nào ...Chỉ chớp mắt đã rời nhà một năm, ta thực sự rất muốn biết, hôm nay mục tràng thành bộ dáng gì rồi.
-Dạ!
Hai người tới chuồng ngựa, tuỳ tiện chọn lấy hai con, chậm rãi đi ra đại trạch.
Đổng Phi không muốn cưỡi tượng long mã. Một năm qua, tượng long thuỷ chung đều bị vây trong trạng thái khẩn trương, xung quanh chinh chiến, bị thương không ít. Hôm nay trở về nhà, chính là hắn muốn để nó tĩnh dưỡng cho tốt, rồi sẽ tìm một bác sĩ thú ý tỉ mỉ kiểm tra nó một phen.
-Đã lâu không có cưỡi ngựa như thế này, cảm giác cũng không tệ!
Mục tràng vào ban đêm phi thường yên tĩnh. Đổng Phi hai người cưỡi ngựa từ từ mà đi. Hít thở không khí của mục tràng, tâm lý vô cùng khoan khái.
Phía trước chính là vùng núi mai táng tỷ tỷ, Đổng Phi đột nhiên đạp vào bụng chiến mã một cái. Hướng phía trên núi chạy đi.
Phần mộ rất sạch sẽ, nhìn ra được là có người thường quét dọn ở chỗ này. Bốn phía um tùm, thanh tùng cũng đã lớn lên, nhìn qua rất tươi tốt.
Bên cạnh tiểu ốc đơn sơ, sư tông thú A Sửu chạy ra. Nơi này nghiễm nhiên biến thành nơi ở của nó, mỗi ngày sau khi rong ruổi trên thảo nguyên, nó đều dừng lại ở chỗ này, bảo vệ phần mộ.
Đổng Phi xuống ngựa, ôm lấy cổ A Sửu. Tuỳ ý mà vuốt ve trong ngực nó.
Thân thiết với A Sửu trong chốc lát, hắn chậm rãi đi tới trứơc mộ phần, cúi người hành lễ. Sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Sư tông thú đuổi hai thớt chiến mã xuống dưới núi, vì nơi này là địa bàn của nó. Rồi nằm xuống bên cạnh Đổng Phi, Mà Đổng Thiết thì nhẹ nhõm dựa vào một gốc cây, lẳng lặng nhìn Đổng Phi, ở bên cạnh thấp giọng nỉ non, sau đó thì nhắm mắt lại.
Trở lại mục tràng lần đầu, Đổng Phi lại là qua đêm tại mộ phần. (Bên cạnh mộ phần có một căn tiểu ốc nên có chỗ nghỉ ngơi)
Ngày thứ hai, Đổng Phi vốn đã tính toán thật tốt, chuẩn bị đi thăm doanh trại. Sau đó thị sát mục tràng một chút. Nhưng ai biết vừa mới sáng sớm thì có Ngưu Phụ phái người đưa tin. Nói là muốn mời rượu tại nhà cũ ở Lâm Thao. Vì Đổng Phi mà đón tiếp. Hôm qua bởi Ngưu Phụ có chuyện, nên không tham gia bữa tiệc tối tại mục tràng. Làm quan viên triều đình. Hắn tự nhiên nghe đựơc nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện của Đổng Phi trong một năm qua.
Ngưu Phụ người này, luận về tài năng chỉ ở mức trung bình.
Cũng không phải vì vậy mà nói hắn ngu xuẩn, ngược lại một thời gian dài trước kia, Ngưu Phụ so với lão bà thông minh, cũng chính là nhị tỷ của Đổng Phi Đổng Chiếu đối với sự tình nhìn nhận tinh tường hơn rất nhiều. Đặc biệt khi Đổng Hoàng bị phái tới Phù Phong, Ngưu Phụ đã biết, Đổng Phi tám chín phần sẽ trở thành người nối nghiệp của Đổng gia. Mặc kệ Đổng Chiếu như thế nào cũng không phục, Ngưu Phụ tin chắc thành tựu của Đổng Phi, so với Đổng Trác còn lớn hơn.
Sở dĩ, là một trong các thành viên Đổng gia, Ngưu phụ phải cùng với Đổng Phi lập quan hệ. Bởi vì, Đổng Chiếu cùng Đổng Phi quan hệ không tốt, thậm chí hai người còn có chút xung đột. Tương lại một ngày Đổng Phi thượng vị, như thế đối với Ngưu Phụ vô cùng bất lợi. Ở trên n điểm này, Ngưu Phụ biết rõ mình đã tụt lại khá xa phía sau Lý Nho. Dù sao lão bà của Lý Nho, Đổng gia tiểu thư Đổng Viện cũng là có máu mặt.
Đối với hảo ý này của Ngưu Phụ, Đổng Phi cũng không thể cự tuyệt. Không thể làm gì khác hơn là chỉnh lại kế hoạch, đầu tiên là đêm Điển Vi làm bạn với gia nhân, sau đó lại đem Đổng Lục phụ trách chiêu đãi Vương Cơ.
Đổng Phi có thể nhìn ra được, Đổng Lục có địch ý với Vương Cơ.
Nữ nhân loại này thiên tính vốn nhạy cảm, sử dụng Đổng Lục lập tức thấy được Đổng Phi đối với Vương Cơ có một loại tình cảm kỳ quái. Muốn hoá giải loại địch ý này, Đổng Phi không còn cách nào khác. Bất quá nói vậy hảo hảo giao lưu một chút, là có trợ giúp giảm bớt tình thình căng thẳng hiện tại. Cũng không quản Đổng Lục có nguyện ý hay không, Đổng Phi đem Vương Cơ ném cho Đổng Lục, sau đó thì mang theo Đổng Thiết vội vã chạy đi.
Lâm Thao thành, cũng gần một năm thời gian chưa tới.
Cùng một năm trước so sánh, Đổng Phi phát hiện kết cấu Lâm Thao thành đã thay đổi rất nhiều.
Đặc biệt trên mặt lực lượng quân sự, toàn bộ Lâm thao hôm nay nghiễm nhiên trở thành một cái quân doanh thật lớn, chừng mấy vạn nhân mã. Rất khó tưởng tượng, Ngưu Phụ lại có thể làm đến mức này.
Quận binh biên chế của Lâm Thao chỉ có ba nghìn người, đây vẫn còn là nhìn vào mặt mũi của Đổng Trác, mặt khác là thái thú quận Lũng Tây Lý Tương Như. Quận thành Lũng Tây ở góc Đông Bắc của Lâm Thao cách khoảng hai trăm dặm, có thể thuận lợi giám sát động tĩnh của Lâm Thao. Nhưng còn bây giờ thì sao?
Ba vạn nhân mã, gấp mười lần biên chế.
Mà Lý Tương Như lại có thể một điểm phản ứng cũng không có, thật làm cho Đổng Phi cảm thấy phi thường kỳ quái. Trong bữa tiệc, Đổng Phỉ nhịn không được đem nghi vấn này nói ra.
Ngưu Phụ ha hả cười, "A Sửu huynh đệ, chuyện này nếu nói tới, cũng là nhờ đệ."
"Nhờ đệ?"
Ngưu phụ gật đầu, ánh mắt đảo qua nghị sự phòng. Trong nghị sự phòng tiếp khách còn hai người, một người là người quen của Đổng Phi, Hồ Xích Nhi, còn một người khác lại rất xa lạ, là một nam tử khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, trang phục văn sĩ, dưới cằm có ba cọng râu đen.
"Văn Hoà tiên sinh, hay là tiên sinh nói đi."
Văn sĩ này mỉm cười, "Phi công tử năm đó khởi công xây dựng mục tràng, hôm nay so với Lâm Thao còn muốn là thành trấn phồn hoa hơn. Bách tính nguyên bản ở Lâm Thao, ai cũng ước ao mục tràng phồn hoa, đều muốn di chuyển đến đó... Như vậy Lâm Thao lại thành Liễu Không thành. Tại hạ lúc đó nghĩ vứt đi chỗ này thật đáng tiếc. Vì vậy bèn mời huyền ý đại nhân chiêu mộ sĩ tốt huấn luyện "
Đổng Phi bừng tỉnh đại ngộ, nhìn văn sĩ này, câu chữ hắn nghe rất quen tai.
Ngưu Phụ nói: "Hiện nay, sĩ tốt của Lâm Thao, đối ngoại đều là dùng tên của cư dân mà xưng hô. Mục tràng bên kia là tư nhân địa phương, Lý Thái Thú cũng không biết nói cái gì cho phải. Hơn nữa, phụ thân hôm nay lập công lớn, Lý thái thú cũng muốn cấp chút mặt mũi ... Vì thế mà mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Tâm ý mọi người đều rất rõ ràng, nên ai cũng không nói toạc ra."
"Nói đúng ra, ba vạn sĩ tốt Lâm Thao này ..."
"Đều là tư binh Đổng gia ta!"
Ngưu phụ có chút tự hào nói, khiến Đổng Phi không khỏi giật mình.
Lúc này, có một người trang phục màu đến tiến vào, đến bên cạnh văn sĩ nói nhỏ vào tai vài câu.
"Huyền uý đại nhân, Phi công tử, bên ngoài có chút việc nhỏ, Hủ phải đi xử lý một chút. Sẽ không bồi tiếp công tử uống rượu được, cáo từ."
Văn sĩ nói xong, đứng dậy ly khai.
Đổng Phi gãi gãi đầu, "Tỷ phu, người vừa nói vị chủ bộ đại nhân này, là họ Cổ sao?"
Ngưu phụ gật đầu nói: "Văn Hoà tiên sinh là người Cô Tang uy vũ, rất có tài hoa, đã từng vào kinh làm quan."
"Văn Hoà, Cổ Văn Hoà"
Ngưu Phụ kỳ quái nhìn Đổng Phi, lần thứ hai nói: "Văn Hoà là tên chữ của Cổ tiên sinh, đại danh Cổ Hủ, tên chữ là Văn Hoà"
"Cổ Hủ, Cổ Văn Hoà "
Đổng Phi không hiểu vì sao run người một cái, con mắt sáng lên vù một cái đứng dậy, "Tỷ phu, huynh nói hắn gọi là Cổ Hủ?"
Ngưu Phụ bị vẻ mặt này của Đổng Phi làm cho hoảng sợ.
Ngay cả Hồ Xích Nhi bên cạnh cũng cảm thấy có chút kỳ quái, một cái chủ bộ nho nhỏ, vì sao có thể làm cho Phi công tử kích động như vậy?
Ngưu Phụ nói: "Không sai ... Cổ tiên sinh là Cô Tang danh sĩ, từng đạt hiếu liêm(1), làm quan trong triều. Hai năm trước, dịch bệnh hoành hành nên từ quan quay về quê cũ, năm ngoái ... à chính là lúc sau khi đệ rời đi, huynh mời ông ta đến tương trợ "
Nói xong, hắn vẫn rất nghi hoặc mà hỏi một câu: "A Sửu, Cổ tiên sinh ... có cái gì không đúng sao?"
(1) Hiếu liêm: một danh hiệu quan trường do Hán Vũ Đế đặt ra, những người đạt được danh hiệu này đều đảm nhiệm các chức vụ quan trọng trong triều.
(2) Thủy thảo: một loại cỏ ở các bình nguyên nhiệt đới cao và lớn hơn
(3) Thần tuấn: ngựa thần.
(4) Phong mang: sự sắc sảo, lanh lợi ý chỉ những người có năng lực.
(5) Quái tượng: những quẻ đặc biệt, kỳ lạ trong kinh dịch.
(6) cát trung đái hung, hung trung đái cát: trong phúc có họa, trong họa có phúc.
← Hồi 109 | Hồi 111 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác