Vay nóng Tinvay

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 270

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 270: Chủ nhân mới của Vị Ương cung
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Siêu sale Shopee

Đến tối, xe ngựa của Dương Túc Phong tiến vào con đường đi đến Vị Ương cung.

Đường phố của kinh đô Ni Lạc Thần đã dần dần trở nên yên bình, bất kể là cư dân đương địa mang theo tâm lý như thế nào, thì bọn họ cũng phải tiếp thụ một sự thật, đó chính là quân Lam Vũ đã trở thành chủ nhân mới của đế quốc Đường Xuyên, giữa Đường Minh và Dương Túc Phong rốt cuộc sẽ còn có âm mưu quỷ kế gì nữa, rốt cuộc có còn xung đột chảy máu gì nữa không, thì không ai có thể nói chắc được.

Nhưng cho dù bọn họ có đầy một bụng lo lắng và nghi vấn, thì bọn họ cũng chỉ có thể chôn thật sâu ở trong lòng mình, không dám mang ra làm đề tài bàn luận trong lúc rảnh rỗi, bởi vì ở trên đường rõ ràng đã tăng cường thêm cảnh sát đế quốc và binh sĩ quân Lam Vũ không ngừng tuần tra, lưỡi lê sáng qoắc kia lúc nào cũng có thể lấy đi mạng người.

Mượn ánh đèn lồng ở bên trong khoang xe, Dương Túc Phong cúi đầu xem bản tóm tắt báo chí mấy ngày qua.

Cùng với việc quân Lam Vũ tiến vào đồn trú, giới báo chí truyền thông của kinh đô Ni Lạc Thần không có gì phải nghi ngờ đã toàn bộ ngả sang hướng quân Lam Vũ, giống như điều trước đó Đường Minh chửi bọn họ là bầy chó ai cho ăn thì kẻ đó là chủ vậy, báo chí lập tức trở thành hậu thuẫn có sức nặng nhất của quân Lam Vũ.

Những ký giả và tờ báo trước kia từng công kích quân Lam Vũ, lập tức xoay chuyển ba trăm sau mươi độ, trở thành ra sức tán dương công tích của quân Lam Vũ, mặc dù nhân cách và hành vi của bọn họ rất vô sỉ, bất quá quân Lam Vũ chẳng hề có hành động can thiệp nào.

Trong xu thế chính trị xã hội thay đổi, đây là hiện tượng quá phổ biển rồi, mà quân Lam Vũ cũng cần ca tụng như vậy, để mở rộng sức ảnh hưởng của mình, để an định dân tâm, mặc dù có một số lời ca tụng làm Dương Túc Phong cũng cảm thấy có chút sởn gai ốc.

Những bài báo của Điệp Tư Thi hoàn toàn biến mất, không còn một tờ báo nào còn dám đăng văn chương của cô nàng, mà chính bản thân Điệp Tư Thi, tựa hồ cũng chỉ biết lặng lẽ chờ đợi đồ đao của quân Lam Vũ giơ lên thôi.

Quyển sổ ghi chép mà Điệp Tư Thi tặng cho Dương Túc Phong kia, y tự nhiên không chút khách khí chiềm làm của riêng rồi, bản thân sau khi nghiên cứu sơ qua, liền giao cho Cổ Định Sâm và Tiêu Phương Ta đi nghiên cứu chấp hành, thảo luận tính thực tiễn của những nội dung ở trong đó.

Hai người bọn họ sau khi xem qua, đều cảm thấy rất có tính gợi mở, cho rằng đây là một tài liệu rất hiếm có, bất quá đối với nét chữ đẹp đẽ ở trong đó, Cổ Địch Sâm tỏ ra hết sức hoài nghi, bất kể Dương Túc Phong có giải thích như thé nào, thì trong mắt hắn thủy chung luôn mang theo vẻ đầy thâm ý sâu xa, tự hồ đã đoán được chủ nhân thật sự của cuốn sách nhỏ này là ai rồi, Dương Túc Phong chỉ đành khóa miệng kín bưng, ngầm thừa nhận.

Cơ cấu hành chính trung ương của quân Lam Vũ đã hoàn toàn tiếp quản công việc hành chính của triều dình, khôi phục hoạt động thường ngày của khu vực quân Lam Vũ khống chế.

Cứ như thế, ngoài Kim Xuyên đạo, Nguyên Xuyên đạo và Phương Xuyên đạo, quân Lam Vũ trong chớp mắt có thêm ba tỉnh Long Xuyên đạo, Vân Xuyên đạo và Tiêu Xuyên đạo, còn một phần quyền khống chế Hà Xuyên đạo, nhân khẩu quân Lam Vũ khống chế đã lên tới gần một trăm triệu người.

Đối diện với một lượng lớn đất đai và nhân khẩu đột nhiên tăng lên như vậy, ủy viên hành chính hội do Cổ Địch Sâm và Tiêu Phương Tạ lãnh đạo đều vô cùng bận rộn, rất nhiều quan viên cần phải an bài mới, rất nhiều vấn đề tài chính phải giải quyết.

Ở rất nhiều địa khu, triều đình đã trưng thu thuế tới tận sau năm 1750 thiên nguyên rồi, Dương Túc Phong phải hạ lệnh lập tức miễn trừ thuế má ở những địa phương này, nếu không cư dân đuơng địa sẽ chạy mất sạch.

Đôi khi Dương Túc Phong một mình suy nghĩ, cảm thấy Đường Minh phẩy tay đem cái đống hỗn loạn này ném lại cho mình, đún là có ý hãm hại mình thật, bởi vì quân Lam Vũ vốn chưa được tình là cường đại, trừ quân sự ra thì trên mặt chính trị và mặt kinh tế đều không có nền móng vững chắc.

Đương Minh đột nhiên đem nhiều đất đai và nhân khẩu như vậy ném cho quân Lam Vũ, tựa hồ đúng là có mục đích tức thì kéo sụp quân Lam Vũ, may mắn quân Lam Vũ từ trên xuống dưới đều từ địa khu Mỹ Ni Tư gian khổ rèn luyện ra, đã quen với đủ cac loại khiêu chiến rồi.

Nơi này điều kiện có tệ hơn đi chăng nữa, cũng không thể một nghèo hai trắng như địa khu Mỹ Ni Tư khi xưa được, cho nên cắn chặt răng lại, quân Lam Vũ vẫn còn có thể chống đỡ được.

Hiện giờ, trừ bố trí quân sự ra, quân Lam Vũ đem chủ yếu sức lực đặt vào công tác ổn định trật tự ở các địa khu, dựa theo pháp điển của quân Lam Vũ từng bước thực hành các loại công tác cải cách.

Xét thực tế pháp điển của quân Lam Vũ đụng chạm rất lớn tới lợi ích của giai cấp địa chủ, vì để đề phong xảy ra chấn động quá lớn, nên trải qua nghiên cứu, quân Lam Vũ tạm thời không tịch thu đất đai của địa chủ, nhưng phải đem thuế thu giảm bớt lại còn một phần ba ban đầu.

Vì chuyện này, quân Lam Vũ đã rút ra rất nhiều nhân viên công tác tới những khu vực mới được khống chế, tiền hành công tác gian khổ.

Về sau này trong cuốn tiểu sử Na Tháp Lỵ viết cho Dương Túc Phong có thể nhìn ra được, khoảng thời gian này ở kinh đô Ni Lạc Thần, là những ngày tháng mà Dương Túc Phong lo lắng nhất suy nghĩ nhiều nhất, bởi vì quân Lam Vũ thoáng một cái phải gành trên vai một trọng trách cực lớn, áp lực công tác của mỗi một người vì vậy mà rất lớn.

Hơn nữa sau khi chiếm lĩnh kinh đô Ni Lạc Thần, tư tưởng của quan binh cũng phát sinh ra biến hóa to lớn, những vấn đề hủ bại xa đọa liền bắt đầu tự nảy sinh ra, tất cả những vấn đề này đều cần Dương Túc Phong bận tâm lo nghĩ, ngày hôm qua y có thể tới bên sông Tần Hoài du ngoạn môt ngày đã được coi là ông trời đặc biệt khai ân rồi.

Chiếc xe ngựa vượt qua quảng trưởng Anh Hùng của trung tâm kinh đô Ni Lạc Thần, nơi đây vào buổi tối vốn phải rất náo nhiệt, bất quá bởi vì kinh đô Ni Lạc Thần phong viên biến ảo khó lường, nên khu quảng trường rộng lớn này không thấy nổi một bóng bách tính bình dân, chỉ có mười mấy quan quân của quân Lam Vũ ở dưới ánh đèn mù mờ, cầm thước giây không biết đang do đạc cái gì, nhìn thấy xe ngựa của Dương Túc Phong tới, vì thế vội đứng nghiêm hành lệ.

Dương Túc Phong ở bên trong xe ngựa nhìn thấy bóng người Tư Cơ Bối Ni, vì thế bảo xe ngựa dừng lại.

Vì để chấn hưng tinh thần của cư dân kinh đô Ni Lạc Thần, đồng thời mở rộng ảnh hưởng của quân Lam Vũ, Dương Túc Phong quyết định trước khi buổi lễ ngày 28 tháng 8 được củ hành, quân Lam Vũ sẽ tổ chức một nghi lễ duyệt binh long trọng ở quảng trường anh hùng, thời gian tạm thời ấn định vào ngày 25 tháng 8.

Bộ đội tham dự duyệt binh có ba trung đoàn bộ binh và một trung đoàn pháo binh, quan tổng chỉ huy phụ trách buổi lễ duyệt binh là Khắc Lệ Tô Na, bất quá chân chính phụ trách chấp hành vẫn là Tư Cơ Bối Ni trung đoàn trưởng trung đoàn 115.

Bởi vì đối với loại nội dưng như nghi thức duyệt binh, năng lực tiếp thu và năng lực lĩnh hội của Tư Cơ Bối Ni rõ ràng là hơn xa những quan quân khác, đồng thời, phụ trách điều hóa công tác chỉ huy duyệt binh, còn có thượng úy lục quân Lý Hạo Lâm.

Quả nhiên, nhìn thấy Dương Túc Phong xuống xe, Tư Cơ Bối Ni và Lý Hạo Lâm đều vội vàng chạy tới, đứng nghiêm hành lễ. Không biết hai người bọn họ làm cái gì mà sắc mặt đỏ bừng bừng, dường như là vô cùng mệt mỏi, giọng nói cũng khàn đặc, hơn nữa tư thế hai người đi lại cũng không bị thương, cứ như bị sái chân vậy.

- Có chuyện gì thế?

Dương Túc Phong quan tâm hỏi, tò mò cúi người xuống, kéo ống quần của Tư Cơ Bối Ni Lên nhưng không phát hiện ra có gì đặc biệt, lại kéo ống quần của Lý Hạo Lâm cũng không thấy có gì đặc biệt, vì thế lại ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt cười ngây ngốc của hai người.

- Không sao, không sao đâu thật mà.

Hai người Tư Cơ Bối Ni và Lý Hạo Lâm cuống quít nói liên tục, len lén rút chân trở về, động tác này của bọn họ chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, đương nhiên là bị Dương Túc Phong phát hiện, Dương Túc Phong nhăn mày lại, yêu cầu bọn họ cởi giày ra tra xét tới cùng.

Quảng trường Anh Hùng cách con đường chuyên dụng của Vị Ương cung không xa, Xạ Nhan đích thân ở cửa con đường chuyên dụng của Vị Ương cung chờ đợi Dương Túc Phong tới, nhưng nhìn thấy Dương Túc Phong dùng lại ở trên quảng trường Anh Hùng vì thế cũng chạy tới.

Nhìn thấy khung cảnh này, Xạ Nhan cười nói:

- Phong lĩnh, ngài gọi y sinh tới xem cho bọn họ một chút là được rồi. Mấy người bọn họ vì đo đạc khoảng cách duyệt binh thích hợp nhất trên quảng trưởng Anh Hùng, đã bận cả ngày rồi. Tôi dám đảm bảo, hai người bọn họ đi đều một ngày, lòng bàn chân khắc định là phổng rộp hết cả ...

Tư Cơ Bối Ní và Lý Hạo Lâm vội vàng liên tục phủ nhận.

Dương Túc Phong không cần suy nghĩ quay đầu lại phía sau gọi:

- Người đâu, kéo hai người họ tới y viện dã chiến cho ta, để Lý Trí Kiệt kiểm tra xem xem, không có sự phê chuẩn của Lý Trí Kiệt, không cho phép bọn họ ra, nếu không làm theo quân pháp.

Tức thì có mấy cảnh vệ đi lên, kéo Tư Cơ Bối Ni và Lý Lâm Hạ đi, tình hình của những quan quân khác cũng không khác là bao, đều bị Dương Túc Phong ra lệnh đưa tới cho quân y Lý Trí Kiệt xử lý, Tư Cơ Bối Ni khẩn cấp nói:

- Ối mẹ ơi! Phong lĩnh ơi, tôi đi y viện, tôi đi y viện được chưa, bất quá đừng tìm Lý Trí Kiệt, hắn có thù với tôi ...

Dương Túc Phong nghiêm mặt nói:

- Phải Lý Trí Kiệt mới trị nổi ngươi! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà lấy uy thế của trung đoàn trưởng ra uy hiếp hắn, thì trở về không xong với ta đâu.

Tư Cơ Bối Ni tức thì kêu cha gọi mẹ, nhưng vẫn bị đám cảnh vệ nhịn cười nghiêm mặt kéo đi.

Dương Túc Phong đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lại giơ tay gọi:

- Đợi đã!

Tư Cơ Bối Ni tức thì vui mừng quá nỗi, còn cho rằng chuyện có cơ lay chuyển, không ngờ Dương Túc Phong không bảo cảnh vệ buông hắn ra, mà tò mò hỏi Lý Hạo Lâm:

- Các ngươi đo ra khoảng cách thích hợp nhất là bao nhiêu?

Lý Hạo Lâm đừng nghiêm đáp:

- Mỗi một bước bảy mươi phân, từ đầu này của quảng trưởng Anh Hùng đi tới đầu kia, đi đều mỗi một bước bảy mươi phân, vừa vặn là ba trăm ba mươi lăm bước, mỗi một phút đi tám mươi bước, vừa vặn thời gian của một khúc quân nhạc, chúng tôi đo lại nhiều lần rồi, dựa theo tiêu chuẩn này, hai mươi lăm đội ngũ hình vuông đi qua có thể khống chế thời gian trong vòng một tiếng đồng hồ.

Dương Túc Phong gật gù nói:

- Được! Các ngươi cứ dựa theo tiểu chuẩn này truyền đạt cho các bộ đội khác, yêu cầu bọn họ tham khảo tiêu chuẩn này để triển khai huấn luyện.

Dương Túc Phong phất tay, các cảnh vệ liền lôi đám người Tư Cơ Bối Ni bất lực cúi đầu đi.

Xạ Nhan có chút hưng phấn nói:

- Tôi dám đảo bảo, buổi duyệt binh này vừa diễn ra, khẳng định làm cho không ít kẻ són ra quần.

Dương Túc Phong không cho là như vậy:

- Chưa chắc, con đường của chúng ta còn dài lắm, người của chúng ta hơi ít một chút, tiền cũng chẳng nhiều.

Quan chỉ huy bộ đội cảnh vệ phụ trách đóng giữ ở Vị Ương cung tên là Đỗ Thiên Kỳ, đã đứng ở cửa Vị Ương cung chờ nghênh tiếp Dương Túc Phong từ rất lâu rồi, bởi vì có Dương Túc Phong tới, nên Vị Ương cung đã tiến hành kiểm tra toàn diện, đảm bảo một con muỗi cũng không thể tự do bay lượn được, trong khu vực khống chế trọng điểm. đều bố trí rất nhiều các tay súng bắn tỉa, còn có một số lượng khá lớn các trạm canh ngầm.

Bất quá, Vị Ương cung đúng là rất lớn, được xưng là có chín nghìn chín trăm chín mươi chín gian phòng, mặc dù đó là để dọa người khác thôi, bất quá chỉ riêng số phòng thôi đúng là cũng có tới hơn sáu nghìn, bình thường sử dụng đại khái không tới một phần tư, cho nên bộ đội cảnh vệ quân Lam Vũ khống chế, tạm thời cũng chỉ có một phần tư này.

Dương Túc Phong dừng lại ở cửa Vị Ương cung một lúc, bởi vì đây là lần đầu tiên y tiến vào Vị Ương cung, cho nên tất nhiên là phải chiêm ngưỡng kỹ càng một phen.

Nhìn từ đằng xa, Vị Ương cng rất uy nga tráng lệ, lầu son gác tía, nhưng khi thực sự tới gần, thì lại chẳng thấy có gì đặc biệt, tường cung màu hồng sậm nhìn từ xa thì rất trang nghiêm, rất nghiêm nghị, rất khí thế, nhưng vừa tới gần nhìn, lại có thể nhìn thấy nước sơn nứt nẻ thậm chí có cả chỗ làm vào, trông có chút cũ nát lắm rồi.

Nói thực sự, Vị Ương cung cũng đã có mấy trăm năm lịch sử rồi, cho dù nhiều lần tu sửa, cũng không thể chú ý tới nhiều chi tiết nhỏ như vậy, suy bại là điều khó mà tránh khỏi được.

Dưới sự tháp tùng của Xạ Nhan và Đỗ Thiên Kỳ, Dương Túc Phong tiến vào Vị Ương cung.

Cảnh sắc ở bên trong Vị Ương cung hoàn toàn khác hẳn với đường phố ở kinh đô Ni Lạc Thần, mang theo một loại cảm giác nặng nề tang thương lịch sử, bên ngoài mặc dù nhìn qua thì vô cùng hoa lệ, vô cùng đẹp đẽ, nhưng bên trong lại không thể mang tới cho người ta cảm thụ thoải mái khoan khoái, mà tự hồ như có cái gì đó cứ đè nặng ở trong lòng, làm hít thở cũng cảm thấy không được thoải mái.

Có lẽ, người sinh hoạt ở bên trong tòa cung điện này, phải gánh trên lưng quá nhiều cấm kỵ và áp lực cho nên đã ngưng kết lại ở trên những bức tường những ngọn đèn, vĩnh viễn không thể tiêu tan đi được.

Vốn Đường Minh quyết định khi chuyển dời quyền lực, đã mời Dương Túc Phong vào bên trong Vị Ương cung ở, bởi vì bên trong này yên tĩnh lại an toàn, nhưng Dương Túc Phong cự tuyệt, chẳng phải là y sợ Đường Minh có âm mưu quỷ kế gì, mà là y không quen ở trong không gian trang trọng nghiêm túc như thế này.

Đương nhiên, Dương Túc Phong cũng không quen với sự nghiêm ngặt và chuyện người nhiều hơn việc ở trong Vị Ương cung, quân Lam Vũ trước nay luôn chú trọng hiệu suất cao, nếu như báo cáo tình hình thôi còn phải vòng quanh bên trong Vị Ương cung trên mấy chục phút đồng hồ, thì sớm đã bỏ mất thời cơ, vật đổi sao dời mất rồi.

Trên đường đi, cứ hết lượn vòng rồi lại rẽ vèo, càng thêm kiên định quyết tâm không ở Vị Ương cung để làm việc của Dương Túc Phong.

Đương nhiên với nhóm Tô Lăng Tuyết nếu như chuyển vào bên trong Vị Ương cung ở thì là an toàn nhất.

Thập Tứ công chúa ở cửa điện Cần Chính nghênh tiếp Dương Túc Phong tới, bản thân Đường Minh thì ở ngay bên trong điện Cần Chính, chỉ có một mình ông ta, Thập Tứ công chúa muốn đi vào, nhưng bị Đường Minh cự tuyệt, Đường Minh không muốn gặp nàng, ông ta chỉ muốn gặp một mình Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong đương nhiên không lo lắng một ông già sáu mươi tuổi như Đường Minh có thể khiêu chiến tay đôi với mình ở trong điện Cần Chính, vì thế liền nhẹ giọng an ủi Thập Tứ công chúa một lúc, rồi một mình đi vào.

Tinh thần của Đường Minh hôm nay còn tạm được, không nhìn ra ra dáng vẻ gần đất xa trời, sắc mặt cũng không đỏ lắm, mặc dù thỉnh thoảng còn không ngừng ho hắng, nhưng đem so với trước kia mà nói, đúng là nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.

Từ góc độ của Dương Túc Phong mà xét, Đường Minh tựa hồ đã thực sự từ bỏ tất cả quyền lực hiện hữu của mình, cũng đã bỏ tất cả tâm sự trong lòng xuống, tâm tình thoải mái, cho nên mới tỏ ra như vậy.

Bất quá, Đường Minh đã từng là hoàng đế chí cao vô thượng, hơn nữa còn nhiều lần muốn lấy cái mạng nho nhỏ của mình, liệu ông ta có thể thực sự bỏ được hết tất cả xuống sao?

Nhìn thấy Dương Túc Phong tiến vào, Đường Minh cũng không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu, Dương Túc Phong cũng không hành lễ, y cũng không có cái thói quen đó, cũng chỉ thoải mái tự nhiên gật đàu một cái coi như là chào hỏi.

Đường Minh chỉ vào hai tấm bản đồ ở trước mắt mình bảo Dương Túc Phong xem, một tấm bản đồ chính là bản đồ đế quốc Đường Xuyên hiện nay, bất quá bởi vì các thế lực cát cứ, cho nên bên trên đủ mọi màu sắc.

Cả một đế quốc Đường Xuyên tốt đẹp là thế, mà giờ quả thực như là một nắm cát rời, vùng đất màu lam nhỏ tẹo mà quân Lam Vũ chiếm lĩnh ở trên tấm bản đồ này, tỏ ra không đáng để vào trong mắt.

Nhưng một tấm bản đồ còn lại thì hoàn toàn khác hẳn, đế quốc Đường Xuyên ở bên trong tấm bản đồ này, lãnh thổ gần như bao chùm một phần ba đại lục Y Lan thậm chí là một phần hai, toàn bộ hía đông bắc và trung bộ của đại lục Y Lan đều thuộc về phạm vi thế lực của đế quốc Đường Xuyên.

Nhìn thấy một vùng đất màu hoàng kim rộng lớn vô cùng đó, đúng là làm cho người ta có chút cảm giác máu nóng sục sôi.

Dương Túc Phong chăm chú nhìn tấm bản đồ đó, ở trong lòng đã không biết xoay chuyển bao nhiêu ý nghĩ, cuối cùng y xoa mạnh hai tay của mình, thu ánh mắt có chút phần khích trở lại.

Dương Túc Phong chậm rãi hỏi:

- Đây là tấm bản đồ từ thời nào?

Y biết rằng đây khẳng định không phải là bản đồ đế quốc Đường Xuyên một trăm năm trở lại đây, bởi vì địa khu bát đạo liên minh ở bên trên vẫn bị triều đình trung ương đế quốc Đường Xuyên khống chế chắc chắn trong tay, tựa hồ cũng không phải là bản đồ đế quốc Đường Xuyên lúc khai quốc, bởi vì trong thời gian hai ba chục năm sau đế quốc Đường Xuyên được lập nên, bát đạo liên minh còn là một tiểu quốc hoàn toàn độc lập.

Đối với lịch sử trước đây của đế quốc Đường Xuyên, Dương Túc Phong không hiểu nhiều lắm, đúng là không biết được niên đại của tâm bản đồ này.

- Đây là bản đồ năm 1568 thiên nguyên.

Đương Minh thâm trầm nói, trong ngữ khi tràn đầy vẻ hoài niệm với thời đại đó.

Dương Túc Phong bừng tình gật đầu, thầm nghĩ thì ra là như thế.

Năm 1568 thiên nguyên, lúc ấy đế quốc Đường Xuyên chính ở vào thời kỳ thịnh vượng nhất, quốc lực như mặt trời giữa trưa, cả đại lục Y Lan không ai có thể địch nổi.

Trong khoảng thời gian mấy chúc năm trước đó, đế quốc Đường Xuyên chẳng những chinh phục địa khu bát đạo liên minh hiện nay, mà còn dùng vũ lực đoạt lấy hành lang Á Sâm từ trong tay nước Long Kinh, hơn nữa chinh phục được bốn quốc gia nhỏ Cung Đô, Lạc Na, Khang Minh, Khang Thư, đem chúng trở thành thuộc địa của đế quốc Đường Xuyên.

Đế quốc Đường Xuyên vào lúc đó, sở hữu hơn năm trăm triệu nhân khẩu, có hơn ba trăm vạn quân đội, tùy tiện dậm châm một cái, cũng có thể làm cho cả đại lục Y Lan chấn dộng.

Khi ấy quân đội đế quốc Đường Xuyên tựa hồ chẳng hề có một vị tướng lĩnh kiệt xuất nào, nhưng do tố chất và sức chiến đấu của quân đội đều rất mạnh, cho nên dù không có tướng lĩnh xuất sắc, cũng vân cứ bách chiến bách thắng, không ai địch nổi.

Đúng như điều trí giả nói, thiện chiến giả vô hách hách chi công, chính bởi vì quân đội sức chiến đấu cường đại, cho nên tài hoa của tướng lĩnh mới không có biện pháp nào thể hiện ra được.

Kỳ thực tới sau này khi Đường Lãng và Nhạc Thần Châu xuất thế, sức chiến đấu của quân đội đế quốc Đường Xuyên đã không ngừng suy giảm, tầm quan trọng của tướng lĩnh mới dần dần biểu lộ ra, một khi tài hoa của tướng lĩnh không đạt yêu cầu, là lập tức liên tục bại trận.

Cuộc chiến với nước Mã Toa lần này đã thể hiện rõ ràng điều ấy.

Đường Minh đau khổ lắc đầu, gian nan nói:

- Bên cạnh chính là bản đồ hiện tại, ta thực hổ thẹn với tổ tông.

Dương Túc Phong khẽ gật đầu, chẳng cần Đương Minh phải nói, y cũng biết bên cạnh chính là tấm bản đồ đế quốc Đường Xuyên hiện nay, trừ hiện tại sơn hà tan nát, thì còn có bản đồ quốc gia ở thời đại nào có thể chia năm xẻ bảy như vậy được?

Toàn bộ đế quốc Đường Xuyên, vùng phía đông, vùng phía tây, toàn bộ đều là các thế lực khác nhau, làm cho bên trên đủ các màu sắc lòe loẹt, khu vực hiện giờ quân Lam Vũ có thể khống chế, còn chưa bằng một phần mười lúc đế quốc Đường Xuyên vào thời kỳ thịnh vượng nhất.

Hiếm có là Đường Minh lại cũng biết có lỗi với tổ tông, ở trong con mắt của người ngoài, ông ta chẳng những có lỗi với tổ tông, mà cho dù ông ta có chết đi, cũng chẳng có mặt mũi nào gặp mặt các vị liệt tổ liệt tông nữa.

Quốc gia chia năm xẻ bảy, cái thành tích chưa từng có này không phải là hình thành trong tay ông ta sao? Sợ rằng ở trên lịch sử đế quốc Đường Xuyên, còn chưa có vị hoàng đế nào có bản lĩnh bại gia lợi hại như ông ta.

Dương Túc Phong không khỏi nhớ tới câu danh ngôn của Khuất Nguyên: đường đi làm dần mà thành dài, ta đi mở rộng khắp bốn phương, con đường của quân Lam Vũ còn rất dài, muốn thu phục lại từng vùng đất này một, còn rất nhiều công việc phải làm, bất quá, Đường Minh tìm mình tới rốt cuộc là có ý gì?

Dương Túc Phong nghi hoặc hỏi:

- Ông muốn nói với ta, đế quốc Đường Xuyên đã từng huy hoàng sao?

Đường Minh lắc đầu nói:

- Không phải, ta tìm ngươi, là có một bí mật tối cao mà chỉ hoàng đế mới biết muốn nói cho ngươi.

Dương Túc Phong cau mày lại:

- Ồ? Bí mật gì?

- Ngươi hãy nhìn tấm bàn đồ này, nhìn đường màu đỏ ở bên trên đó, là ngươi sẽ hiểu ra. Đây chính là khi đế quốc Đường Xuyên cường thịnh nhất, hoa phí rất nhiều tinh lực của rất nhiều người tài hoa mới định ra được, nói một cách đơn giản, chính là kế hoạch chinh phục toàn bộ đại lục Y Lan.

Ánh mắt của Đường Minh có chút phấn khích, tựa hồ như quay trở lại thời đại đế quốc Đường Xuyên cường thịnh nhất.

Dương Túc Phong nhìn cẩn thận, đúng là như thế, ở bên trên tám bàn đò đúng là có một đường chỉ dẫn, xuất phát từ vùng Kiếm Xuyên đạo, vượt qua địa khu bá đạo liên minh, cắm thẳng vào khu vực của nước Nhược Lan, cuối cùng biến mất ở cảng Kim Lan của nước Nhược Lan.

Nhìn thuận theo đường chỉ dẫn này, nam bộ của đại lục Y Lan, vừa vặn bị cắt thành hai nửa, liên minh của nước Y Lan và nước Mã Toa cũng bị chia cắt.

Đường Minh nói với chút gấp gáp:

- Năm xưa, chiến lược của chúng ta chính là cắt đứt liên hệ giữa nước Y Lan vànước Mã Toa, để người nước Y Lan và người nước Mã Toa không thể phối hợp với nhau, giúp đỡ lẫn nhâu, chúng ta mới có thể đạt được mục đích đánh tan từng bên một. Đế quốc Đường Xuyên chúng ta quật khởi, bất kỳ lúc nào cũng bị nước Mã Toa và nước Y Lan cản trở, điều này do tình hình căn bản của đại lục Y Lan quyết định, bất kể khi nào, chớ có ảo tưởng hòa bình, quá khứ không có, hiện giờ không có, tương lai cũng không có.

Dương Túc Phong trầm ngâm nói:

- Cho nên ông mới tuyệt đối không chịu đem Thập Tứ công chúa gả cho Tiêu Đường của nước Y Lan?

Đường Minh nhếch mép, lạnhlùngnói:

- Quốc gia khác có lẽ có thể dùng hôn nhân chính trị để lôi kéo, nhưng nước Y Lan và nước Mã Toa thì tuyệt đối không được. Hiện giờ người chấp chưởng đế quốc Đường Xuyên, hai quốc gia đó là chướng ngại lớn nhất của ngươi, cũng là kẻ thù lớn nhất của ngươi. Đế quốc Đường Xuyên có thể khôi phục được sự huy hoàng trước kia hay không, thì phải xem ngươi phá vỡ hai quốc gia này như thế nào, còn những vùng đất khác, không đán để nhắc tới.

Dương Túc Phong im lặng gật đầu.

Y không cần Đường Minh chỉ điểm, cũng hiểu được cái đạo lý này, đấu tranh quyền lực ở trên đại lục Y Lan, nói trăng ra đều là do ba quốc gia cường đại nhất là đế quốc Đường Xuyên, nước Mã Toa, nước Y Lan làm chủ tế, còn những quốc gia khác, có lẽ xung đột quy mô nhỏ ở trong các địa khu có lẽ còn có thể phát huy được một chút tác dụng, nhưng đại chiến thế thế giới, bọn họ không có quyền quyết định.

Dương Túc Phong rời khỏi bên người Đường Minh, một mình ngồi xuống chiếc ghế tựa, nghiêng đầu qua một bên trầm tư chốc lát, rồi chậm rãi nói:

- Nếu như năm xưa Đường Xuyên có kế hoạch như thế này, vì sao lại không thực thi chứ?

Đường Minh cười khổ nói:

- Mưu lược là một chuyện, nhưng khi thực sự thi hành, lại là một chuyện khác. Đúng là một khi chúng ta chia cách quan hệ của nước Y Lan vànước Mã Toa thành công, chúng ta có thể đánh tan từng nước một, nhưng, chúng ta cũng phải nhìn thấy rằng, chúng ta từ con đường này cắm thẳng đao vào, thì sẽ gặp phải sự công kích từ hai phương diện của nước Mã Toa và nước Y Lan, nếu không có ưu thế vũ lực tuyệt đối, thì dứt khoát không làm được.

Dương Túc Phong thờ ơ mỉm cười, chậm rãi nói:

- Ông cho rằng ta có thể làm được sao?

Đường Minh lắc đầu, nói tối nghĩa:

- Ta không biết, nhưng kế hoạch này đều do mỗi một hoàng đế truyền lại cho vị hoàng đế tiếp theo, ta chỉ làm theo phép tắc mà thôi, dù sao trong thời đại của ta không làm được rồi, còn về phần ngươi, thì chỉ có bản thân ngươi mới biết.

Dương Túc Phong bĩu môi khinh miệt, thời gian đã qua hơn một trăm năm rồi, thời thế thay đổi, vật đổi sao dời, kế hoạch như vậy còn có tác dụng quái gì nữa.

Dương Túc Phong trầm mặc một lúc, nhìn thấy Đường Minh không nói nữa, mới lại hỏi:

- Ông tìm ta tới đây, chính là bởi vì chuyện này?

Đường Minh mặt không có chút biểu cảm nào, nói:

- Đúng thế?

Dương Túc Phong thâm trầm nói:

- Ta còn cho rằng ông muốn nói cho ta chuyện liên quan tới Đường Lãng.

Đương Minh mặt vẫn lạnh tanh:

- Chuyện liên quan tới Đường Lãng, ta đã sắp xếp xong rồi, ngày lễ hội, ta sẽ giao cho ngươi.

Dương Túc Phong nhìn soáy sâu vào ông ta, Đường Minh lãnh đạm nhìn lại, tựa hồ tỏ ra khá là tự nhiên.

Dương Túc Phong đứng dậy cáo từ, im lặng đi ra tới cửa, đột nhiên quay đầu lại trầm giọng nói:

- Nếu như ta không tới kinh đô Ni Lạ Thần, thì hôm nay ông sẽ đem kế hoạch này nói cho ai?

Đường Minh khô khốc nói:

- Tiêu Tam.

Dương Túc Phong gật đầu, đi ra bên ngoài.

Đúng thế, nếu như quân Lam Vũ không kịp thời cướp được kinh đô Ni Lạc Thần, thì hôm nay người đứng ở bên trong điện Cần Chính nói chuyện với Đường Minh, chắc chắn là Đường Hạc rồi.

Kỳ thực Đường Hạc không cần phải phát động chính biến, hắn chỉ cằn lặng lẽ chờ đợi tới khi Đường Minh toi mạng, là có thể nhẹ nhàng tiếp quản quyền lực tối cao của đế quốc Đường Xuyên, bởi vì Đường Minh đã âm thầm chuẩn bị tất cả cho hắn rồi.

Chỉ tiếc rằng, hắn bị bề ngoài của Đường Minh lừa gạt, hoặc là hắn đã chìm sâu vào trong vòng xoáy tranh đoạt quyền lực, cuối cùng không tự mình rút ra được, vì thế đánh mất đi cơ hội của mình.

Có lẽ, hiện giờ Đường Hạc còn chưa hiểu được, bề ngoài của con người, là rất khó tin tưởng, Đường Minh sở dĩ xa lánh Đường Hạc, chính là muốn Đường Hạc có năng lực độc lập tự chủ sinh tồn. Nếu không hắn căn bản không thể kế thừa đống hỗn loạn vá víu khắp nơi này, nếu như Đường Hạc tin tưởng vào lời của mình, thì hẳn là phải biết, Đường Thước và Đường Nhàn căn bản không thể khôi phục lại được quá khứ huy hoàng của đế quốc Đường Xuyên, cho nên hai người bọn họ tuyệt đối không có duyên phận.

Người trong cuộc thì hồ đồ, người bên ngoài thì sáng suốt, Dương Túc Phong chính nhìn thấy sự uy hiếp từ Đường Hạc, cho nên mới ép Đường Hạc phát động chính biến, đem quyền lực sắp tới tần tay dâng lên.

Đương nhiên, tất cả những điều này, có lẽ hiện giờ Đường Hạc cũng dần dần ý thức được rồi, đáng tiếc gạo đã nấu thành cơm, chủ nhân của Vị Ương cung, bắt đầu từ bây giờ, tên là Dương Túc Phong.

*****

Bởi vì sự Đường Minh vô tình cự tuyệt, nên vẻ mặt của Thập Tứ công chúa rõ ràng là có chút buồn bã, nhìn thấy Dương Túc Phong cúi đầu lặng lẽ đi ra, mới hơi phấn chấn tinh thần, mới đón phía gió đêm đi tới, chu đáo thay y chỉnh lại những nếp nhăn ở trên y phục, nhỏ giọng hỏi:

- Người có bắt nạt chàng không?

Dương Túc Phong cười hói:

- Ông ấy bắt nạt ta làm cái gì?

Trong lòng lại thầm cảm thán, người đúng là động vật vô cùng phức tạp, Đường Minh có thể từ bỏ quyền lực của minh, từ bỏ mọi thứ mình có, nhưng lại không chịu tha thứ cho Thập Tứ công chúa, đúng là làm người ta một lần nữa nhận thấy được sự cố chấp của ông ta.

Mà xui xẻo ở chuyện này, Dương Túc Phong lại chẳng thể sử dụng thủ đoạn vũ lực, dù sao quan hệ giữa người và người, không phải là dựa vào đao kiếm mà có thể dễ dàng thay đổi được.

Thập Tứ công chúa nhìn bốn xung quanh, nỗ lực đem sự thương cảm của mình ẩn giấu đi, cười ngọt ngào nói:

- Vậy hiện giờ chàng có muốn dẫn thiếp đi xung quanh dạo chơi hay không? Chàng là chủ nhân mới ở nơi này rồi, nếu đã tới, mà không đi xem nhà mới của mình, thì hình như là không ổn đâu nhé.

Dương Túc Phong lắc đầu nói:

- Ta sẽ không làm việc ở đây đâu, nơi này quá lớn, người khác vào báo cáo tình hình, cũng phải vòng véo mấy lượt, bất tiện lắm, không cẩn thận lại còn bị lạc đường ấy chứ. Thâm cung nội viện, cách nhau quá xa, rất dễ làm sản sinh khoảng cách với bộ hạ, hình thành khoảng cách, là không có lợi cho sức chiến đấu rồi.

Thập Tứ công chúa khoác cánh tay của y, nhẹ nhàng làm nũng:

- Được rồi, được rồi, người ta mới nói có một câu thôi mà chàng đã giáo huấn người ta bảy tám câu rồi. Thiếp sợ chàng rồi đấy, thiếp cũng biết chàng sẽ không làm việc ở nơi này, nhưng chàng coi như là buông lòng tâm tình một chút, theo thiếp dạo chơi một chút thì được chứ? Ánh Lạc muội muội, hiện giờ chàng có việc gì gấp cần phải làm không?

Viên Ánh Lạc cười nói:

- Buổi tối không có việc gì khẩn cấp cả.

Thập Tứ công chúa cười tủm tỉm nói:

- Vậy muội tới đây đi, chúng ta kéo chàng vào trong đi dạo.

Viên Ánh Lạc đi tới, khắc lấy cánh tay bên kia của Dương Túc Phong, cười khúc khích kéo y đi về phía truớc.

Trong đầu Dương Túc Phong tựa hồ cứ luôn cảm thấy là mình đã bỏ quên mất việc gì đó, nhưng nhất thời không tài nào nhớ ra được, có điều Viên Ánh Lạc không nhắc nhở mình, vậy hẳn là không còn chuyện gì nữa rồi, khó khăn lăm mới có chút thời gian rảnh rỗi, đi dao quanh Vị Ương cung cũng là một lựa chọn tốt.

Vì thế Dương Túc Phong mỉm cười đi theo hai nàng vào bên trong Vị Ương cung, dọc đường đi, đều là những nữ cảnh vệ do nhóm người Đan Nhã Huyến suất lĩnh trực ban, nhìn thấy hai người Thập Tứ công chúa và Viên Ánh Lạc kéo Dương Túc Phong như kéo một con chó nhỏ đi tới, đều lặng lẽ tránh đường, ngược lại làm cho Dương Túc Phong thấy chột dạ như làm chuyện gì xấu vậy.

Vị Ương cung vào buổi tối vô cùng yên tĩnh, đại bộ phận cung nữ và thái giám đều bị điều ra khỏi cung rồi, trừ cực ít số phi tần không còn đâu để đi ra, thì những phi tử khác của Đường Minh cũng bị đưa đi hết rồi, Bác Sơn và tỷ tỷ của hắn cũng bị đưa tới Vân Xuyên đạo giám thị.

Đường Minh đối xử với các phi tần của mình còn không tệ, mỗi một người đều được trợ cấi không ít lộ phí và phí sinh hoạt, món tiền này làm Dương Túc Phong cảm thấy rất không thoải mái, nếu như số tiền đó mà dùng để làm quân phí, có lẽ còn có tác dụng lớn hơn.

Bất quá chuyện này thuộc về chuyện riêng của Đường Minh, quân Lam Vũ không tiện can thiệp, Đường Minh đã đem hết quyền lực giao ra rồi, nếu quân Lam Vũ còn gây chuyện ở vấn đề này, tựa hồ không hợp đạo làm người.

Vị Ương cung không có người, là môt Vị Ương cung trầm lặng tới phát sợ, nhất là vào ban đêm lại càng như thế, thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng rúc thảm thiết của cú méo, làm cho mỗi một người đều có cảm giác sởn hết gai ốc.

Những nữ cảnh vệ quân Lam Vũ phụ trách đóng giữ ở bên trong cùng này, rõ ràng là sợ hãi cái tiếng độc quái đản đó, cho nên chỗ bọn họ đứng gác, đều là có hai người, chính là để tăng thêm can đảm cho nhau.

Đan Nhã Huyến còn chuyên môn tổ chức xử lý cú mèo, nhưng tựa hồ hiệu quả không lớn lắm, cũng không biết những con cú mèo đó rốt cuộc là ẩn nấp ở chỗ nào.

Đi dạo được một lúc thì đám Y Địch Liễu Lâm Na và Tiết Tử Ỷ cũng chạy tới, bọn họ đều vừa tới Vị Ương cung để làm quen hoàn cảnh, đồng thời tiền hành kiểm tra và khảo sát đối với những thái giám và cung nữ được lưu lại kia, để đề phòng có kẻ nào đó mang ý đồ cố ý bố trí thích khách hoặc là gián điệp.

Hoàng cung xưa nay đều là nơi chứa đựng những thứ xấu xa, Vị Ương cung thì càng là như thế, các nàng đã bận rộn cả một ngày, chính đang chuẩn bị nghỉ ngơi, không ngờ lại nhìn thấy Dương Túc Phong xuất hiện ở Vị Ương cung, liền lập tức cười hớn hở xúm đến, Tiết Tư Ỷ chiếm lấy vị trí của Viên Ánh Lạc, ôm lấy cánh tay của Dương Túc Phong.

Mỹ nhân vây quanh, mặc dù cảm giác rất tốt, nhưng ảnh hưởng lại không tốt, xung quanh còn có rất nhiều nữ cảnh vệ, ở trong góc khuất nào đó còn có những tay súng bắn tỉa, Dương Túc Phong chỉ đành nói:

- Buông ta ra nào, ta đi theo các nàng là được.

Đám Thập Tứ công chúa liền buông tay ra, nhưng vẫn bám sát xung quanh y, vẻ mặt của các nàng đều vô cùng hưng phấn, cũng không biết là bởi vì Dương Túc Phong mà hưng phấn, hay là bởi vì Vị Ương cung mà hưng phấn.

Dựa theo an bài của Dương Túc Phong, có một bộ phận nhân viên sẽ tiến vào Vị Ương cung ở trước, bao gồm nhóm người Tiết Tư Ỷ, tiếp sau đó sẽ tới Tô Lăng Tuyết và Phượng Lam Vũ cũng sẽ vào bên trong Vị Ương cung ở.

Cười nói ồn ào một lúc, Thập Tứ công chúa nói:

- Tư Ỷ muội tử, phía bên cung Dịch Đính và hồ Thiên Tuế các muội đã kiếm tra qua chứ? Có an toàn không? Tạm thời bảo hết thái giám và cung nữ ở bên đó đi đi, chúng ta tới nơi đó xem xem.

Giọng của Y Địch Liễu Lâm Na trả lời:

- An toàn, bọn muội kiểm tra mấy lần rồi, một bóng người cũng không có.

Đan Nhã Huyến quay đi sai người thông báo cho những thái giám và cung nữ ở hồ Thiên Tuế và cung Dịch Đĩnh tạm thời tránh đi.

Cung Dịch Đĩnh là địa phương trước kia khi Thập Tứ công chúa chưa xuất giá cư ngụ, mặc dù nhỏ nhưng rất đẹp đẽ, phong cảnh có thể thương thức cũng không ít, đáng tiếc là ban đêm cho nên không nhìn thấy.

Hồ Thiên Tuế thì lại rất lớn, là chiếc hồ lớn nhất ở bên trong Vị Ương cung, nghe nói một trăm năm trước có một vị công chúa bởi vì trượng phu chưa thành hôn bất hạnh chết ở trên chiến trường, nàng mới có mười lăm tuổi, đã nhảy xuống hồ tuẫn táng, được hoàng cung lấy làm tượng trưng cho sự trung liệt, sau này chiếc hồ ấy được mệnh danh là hồ Thiên Tuế.

Thập Tứ công chúa vui vẻ nói:

- Vậy chúng ta đi tới cung Dịch Đĩnh và hồ Thiên Tuế.

Dương Túc Phong ngạc nhiên nói:

- Hôm nọ chẳng phải Y Địch nói hồ Thiên Tuế có nữ quỷ xuất hiện sao?

Y Địch Liễu Lâm Na tức thì đỏ mặt lên, người bất giác tựa sát vào Đan Nhã Huyến ở bên cạnh, sắc mặt có chút cổ quái, lẩm bẩm nói:

- Là thiếp không cẩn thận nhìn nhầm thôi! Hơn nữa, chúng ta đông người như thế này, cho dù có nữ quỷ đi chăng nữa cũng không dám ra, mọi người nói xem có phải hay không?

Mọi người đều cười tán đồng, để Y Địch Liễu Lâm Na thêm cản đảm, nói ra cũng kỳ quái, trước đây, lá gan của Y Địch Liễu Lâm Na rất là lớn, nhưng từ sau khi tới bên người Dương Túc Phong, lá gan liền nhỏ đi rất nhiều, thỉnh thoảng còn giật mình hoảng hốt, bất quá mọi người nhìn thần sắc của Y Địch Liễu Lâm Na, tựa hồ đúng là gặp phải chuyện gì đó kinh ngạc rồi.

Dương Túc Phong tò mò nói:

- Chuyện là thế nào? Nàng nói ra nghe xem, có phải là quỷ hay không, ta nghe một cái là có thể biết được ngay.

Y Địch Liễu Lâm Na gian nan kể lại:

- Thiếp cũng không biết ra làm sao nữa, chính là ngày hôm dó, lần đầu tiên vào Vị Ương cung kiểm tra, thiếp liền bị lạc đường, cứ thuận theo hành lang đi bừa, kết quả là nhìn thấy một nơi rất hoang vu, hình như là ở phía tây của hồ Thiên Tuế. Thiếp cũng không dám khẳng định lắm, ở nơi đó thiếp nhìn thấy một lão bà bà, bà ta ngồi trên một bậc thềm, cứ một mình ngồi đó đem hạt cát ở trước mặt, trong miệng không biết là lẩm bẩm điều gì. Khi thiếp vừa mới tiến vào thì nhìn thấy bà ta, nhưng vừa rẽ qua khúc quanh một cái, thì lại không nhìn thấy nữa...

Tiết Tư Ỷ mồm miệng nhanh nhảu nói:

- Vậy thì bà ta là quỷ rồi.

Dương Túc Phong suy nghĩ rồi nói:

- Chỗ mà nàng tới, hẳn là lãnh cung rồi.

Thập Tứ công chúa gật đầu nói:

- Ừm, ờ phía tây của hồ Thiên Tuế, là nơi đặt lãnh cung, trước kia những phi tần hoặc là những cung nữ thái giám phạm tội gì đó, đều bị đày vào lãnh cung, có một số người bị giam lỏng ở nơi đó cho tới chết. Khi còn nhó, hoàng hậu nương nương đã nói với thiếp, ngàn vạn lần đừng tới phía tây hồ Thiên Tuế, cửa vào ở nơi đó cũng có rất nhiều người canh giữ, ngăn cách hoàn toàn lãnh cung và Vị Ương cung.

Y Địch Liễu Lâm Na nói:

- Khi muội tới đó thì vừa đúng lúc ngự lâm quân rút lui, cho nên không có ai canh giữ. Người ở bên trong lãnh cung, chúng ta cũng đã thả hết ra rồi.. à phải, mọi người không nói, muội đúng là sót một một chuyện. Ở trên vách tường của lãnh cung, muội nhìn thấy mấy lượt tên của Đường Lãng...

Mọi người đồng loạt la lên thất thanh:

- Đường Lãng ư?

Dương Túc Phong khe khẽ cau mày lại, trầm giọng hỏi:

- Nàng tin chắc là Đường Lãng chứ?

Y Địch Liễu Lâm Na ra sức gật đầu, nói chắc chắn:

- Tuyệt đối đúng là Đường Lãng mà, không thể sai được! Bất quá, tên của Đường Lãng không phải xuất hiện đơn độc, mà cùng rất nhiều lời lẽ gắn liền với nhau, tựa hồ người ở bên trong lãnh cung rất thống hận Đường Lãng, cho nên ở trên bức tường khắc họa rất nhiều lời nguyền rủa Đường Lãng, toàn những lời kiểu như là Đường Lãng ta hận ngươi, Đường Lãng ta sẽ cắn chết ngươi ... nhiều lắm, có thời gian mọi nguời tới mà xem.

Thập Tứ công chúa ngạc nhiên nói:

- Ở bên trong Vị Ương cung, sao có thể có ai thống hận Đường Lãng như vậy chứ?

Dương Túc Phong nhíu chặt mày, nghĩ mãi cũng không sao hiểu được, ở bên trong Vị Ương cung sao lại có người đem hận thù của mình với Đường Lãng khắc lên trên tường chứ? Nghĩ một lúc, Dương Túc Phong cũng không thấy có đầu mối gì, vì thế liền đề nghị:

- Hay là bây giờ chúng ta đi xem sao?

Đan Nhã Huyến lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói:

- Hiện giờ thì chưa được, ở khu vực đó bọn thiếp còn chưa kiểm tra cẩn thận đâu! Đợi tháng sau đi, khi bọn thiếp đem hết góc lớn góc nhỏ ở trong đó kiểm tra qua, rồi chàng hãy tới cũng không muộn.

Dương Túc Phong hiện giờ cũng không có quá nhiều tâm tư đi xử lý chuyện của Đường Lãng, vì thế nghe theo lời nàng gật đầu:

- Cũng được.

Vừa đi vừa tán gẫu, không bao lâu sau, đã tới cung Dịch Đĩnh và hồ Thiên Tuế.

Cung Dịch Đĩnh nằm ở bên trái hồ Thiên Tuế, do ba tòa cung điện nhỏ liên kết với nhau tạo thành, lập nên môt chữ phẩm (品) tuyệt đẹp, là công trình kiến trúc mới nhất của Vị Ương cung, nghe nói chuyên môn xây dựng cho Thập Tứ công chúa, thế nhưng thái độ của Đường Minh đối với Thập Tứ công chúa xưa nay đều rất lãnh đạm, làm người ta rất khó mà tin vào được cái lý do này.

Vì giờ là buổi tối nên cung Dịch Đĩnh cũng chẳng nhìn thấy được gì, cả một đoàn người đi vào trong chòi nghỉ mát ở bên hồ Thiên Tuế trò chuyện.

Ánh trăng đầu tháng không được sáng lắm, mặt trăng như có chút xấu hổ, nấp ở trong tầng mây thẹn thẹn thò thò chẳng chịu thò mặt ra.

Cảnh sắc mông lung, không nhìn thấy được vẻ đẹp của hồ Thiên Tuế, nhưng lại tăng thêm không ít tình ý, từng cơn gió nhẹ khẽ thổi qua mặt hồ, mang tới từng luồng khí mát lạnh, đám Ngả Toa Lệ Nặc đã sớm có chuẩn bị rồi, khoác áo choàng lên cho Dương Túc Phong.

Ánh mắt của Dương Túc Phong, từ bên hồ Thiên Tuế kéo thẳng sang phía tây, căn cứ vào lời miêu tả của Y Địch Liễu Lâm Na, ở bờ tây của hồ Thiên Tuế, nơi nàng gặp nữ quỷ cũng chính là vị trí đặt lãnh cung, y quay đầu nhìn khắp bốn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy ở những chỗ khác của Vị Ương cung còn có ánh đèn lấp loáng, nhưng ở vị trí đặt lãnh cung, thì lại không có, khu vực đó hoàn toàn là một vùng đen tối.

Tiết Tư Ỷ say đắm thốt lên:

- Nếu như chúng ta có thể ở nơi này cả đời thì tốt biết bao, thiếp muốn ở trong thủy tạ Tương Tư, mỗi ngày quay mặt ra hồ, khi trời mưa thiếp có thể ngồi ở trong đình, nhìn từng giọt từng giọt nước mưa nhỏ vào trong hồ. Ừm, nhất định sẽ rất đẹp.

- Có ai đuổi nàng đi đâu, nàng ở tới tám đời cũng chẳng thành vấn đề.

Dương Túc Phong cười nói, thuận tay ôm nàng vào trong lòng, trong bao nhiêu nữ nhân bên cạnh y, Tiết Tư Ỷ là người thực tế nhất, cũng là người dễ thỏa mãn nhất, không có tâm kế nhất.

Mặc dù đôi khi rất nhiều người cảm thấy nàng có chút quê mùa, lại có chút ích kỷ, bất quá Dương Túc Phong lạ cho rằng nàng sống rất chân thật, không cố ý ngụy trang điều gì.

- Bất quá phải có rất nhiều người ở với nhau mới vui, tòa cung điện này quá lớn, một mình thiếp đi sẽ bị lạc đường.

Tiết Tư Ỷ hết sức đáng thương nói, Đan Nhã Huyến nghe vậy bật cười, bởi vì Tiết Tư Ỷ đúng là đã bị lạc đường, cuối cùng phải do các chiến sĩ cảnh vệ của quân bộ tìm mãi mới thấy thấy được nàng.

Ngoại trừ Thập Tứ công chúa ra, thì đối với những nữ nhân khác mà nói, Vị Ương cung là đỉnh cao mà cả đời bọn họ chưng từng được tiếp xúc.

Y Địch Liễu Lâm Na tiếc nuối nói:

- Bất quá có một số chỗ phải tu sửa một chút, còn một số chỗ cũng cũ nát rồi.

Dương Túc Phong thuận miệng hỏi:

- Ý nàng nói là lãnh cung sao?

Ở trong hoàng cung của mỗi quốc gia, nơi đặt lãnh cung đương nhiên là cũ nát nhất, nếu không thì làm sao lại gọi là lãnh cung.

Y Địch Liễu Lâm Na chẳng chút che dấu kể khổ:

- Không phải, ngoại trừ lãnh cung ra, còn có rất nhiều nơi nữa cũng rất nát rồi, cứ lấy Điệp Hương trai mà thiếp ở ra nói, đá Đại Lý ở nơi đó đều biến màu hết cả, cửa sổ cũng có dấu vết thấm nước, đồ gỗ trang trí cũng đã nứt hết rồi, giấy dán cửa sổ cũng có dấu vết bong tróc, những giống hoa tươi trồng xung quanh cũng quá lỗi thời rồi, nói tóm lại, so với hoàng cung nước Lâu Lan của bọn thiếp thì còn tệ hơn. Thiếp cho rằng, nếu như chúng ta thực sự vào đây ở thì phải tu sửa quy mô một phen mới được.

Dương Túc Phong lẩm bẩm nói:

- Thế à? Nhưng tu sửa hoàng cung có thể sẽ bị phản đối đấy, cần một món tiền rất lớn nữa.

Y Địch Liễu Lâm Na cấp thiết nói:

- Chàng là chủ nhân mới của Vị Ương cung cơ mà, chàng muốn làm chuyện gì, người khác cũng không dám phản đối.

- Hiện giờ ta còn đang hi vọng nhất là, nếu như mà có ai chịu mua Vị Ương cung, thì ta sẽ đem bán nó ngay, ta thà về bên hồ Mạc Sầu ở còn hơn.

Dương Túc Phong không cần suy nghĩ nói, ngữ khí có chút băng giá, làm Tiết Tư Ỷ nằm trong lòng y ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, Y Địch Liễu Lâm Nha thì dường như ngẩn ra.

Thập Tứ công chúa cười phì ra tiếng, những nữ nhân khác sắc mặt cũng không được tốt lắm, nếu như trước kia thì cũng được đi.

Trước khi bọn họ tiến vào Vị Ương cung, thì Vị Ương cung như thế nào cũng chẳng liên quan gì tới các nàng, nhưng hiện giờ các nàng sớm đã phân chia rõ ràng địa bàn bên trong Vị Ương cung rồi, hơn nữa mỗi một người đều chọn nơi mình yêu thích nhất, rồi sau đó, tới ngay cả phạm vi thế lực của những người tới sau cũng đã phân chia xong.

Nếu như bây giờ muốn từ bò tất cả trở về hồ Mạc Sầu, các nàng đương nhiên là không muốn lắm, nhưng khẩu khí của Dương Túc Phong tựa hồ khá là cứng rắn, hơn nữa còn có cảm giác nổi giận.

Dương Túc Phong trong lòng vừa rồi đúng là có chút bực bội, những nữ nhân này, đúng là đầu tóc dài kiến thức ngắn, thiên tính thích hưởng thụ xa hoa thủy chung không hề thay đổi, sau khi tiến vào Vị Ương cung, chuyện khác không cần biết, chỉ nghĩ tới sửa sang phòng ốc, cẩm y ngọc thực, hưởng thụ cuộc sống.

Mình ngàn vạn lần chớ học Lý Tự Thành, mông còn chưa ngồi ấm chỗ đã bị người ta đuổi ra khỏi kinh thành, rơi vào kết cục phải tự sát.

Dương Túc Phong chưa từng cho rằng mình là thánh nhân, cho nên y lúc nào cũng cảnh cáo bản thân, ngàn vạn lần đừng để sự xoa hoa của Vị Ương cung che mắt, ngàn vạn lần đừng để viên đạn bọc đường của Đường Minh bắn trúng, vì một chút thắng lợi nho nhỏ mà giậm chân tại chỗ, như vậy chỉ có thể rơi vào kết cục thân bại danh liệt.

Lý Tự Thành lúc mới bắt đầu, uy thế so với mình chỉ có hơn chứ không kém, cuối cùng vẫn cứ kết cục thê thảm.

Càng nghĩ càng thấy sợ, Dương Túc Phong trong lòng ớn lạnh, tức thì hiểu được rõ ràng chỗ lợi hại của Vị Ương cung, hận không thể rời khỏi đây ngay lập tức.

Sự xuất hiện của Vị Ương cung bản thân nó đã là một sai lầm cực lớn, sự hào xoa xa xỉ, cơn ngon áo đẹp của nó, âm thầm lặng lẽ mài mòn chí khí và quyết tâm của một con người, cuối cùng làm cho người ta không làm được việc gì cả, Đường Minh chính là vị dụ tốt nhất.

Nhìn thấy sắc mặt của Dương Túc Phong sầm xuống, tất cả số nữ nhân bao gồm Thập Tứ công chúa và Y Địch Liễu Lâm Na đều lặng lẽ cúi đầu xuống, đợi Dương Túc Phong nổi giận.

Bất quá, Dương Túc Phong không muốn trách mắng những nữ nhân ở bên cạnh làm hỏng tình thú vào lúc này, nói thực sự, Vị Ương cung đúng là làm cho người ta lạc mất phương hướng, mất đi đấu chí, càng nàng không cẩn thận trúng chiêu, cũng là chuyện quá sức bình thường.

Dương Túc Phong gượng cười, làm ra vẻ có chút bất đắc dĩ tự giễu bản thân:

- Ài, chẳng có cách nào, nghèo mà! Bên phía Tài Băng Tiêu đã liên tục gửi tới mấy bản báo cáo, chúng ta tiền vào kinh đô Ni Lạc Thần thời gian còn chưa đầy mười ngày, đã tiêu tiền nhiều hơn cả so với lúc chúng ta ở Kim Xuyên đạo nửa năm. Tốc độ tiêu pha như thế này ta làm sao mà tiếp tục duy trì được? Khục, Vị Ương cung có món đồ cổ nào hay không? Ta bảo người tới đem mấy thứ đi bán đổi chút tiền mua phiếu cơm...

Thập Tứ công chúa xoay người lại, nhìn thấy Dương Túc Phong thực sự không nổi giận, mới yên tâm, hờn mát nói:

- Không vội, chàng còn chưa mang gì được ở bên ngoài về, còn muốn lấy đồ ở bên trong chuyển đi, chàng làm chủ nhân kiểu gì vậy chứ, làm cho người ta cười nhạo!

Y Địch Liễu Lâm Na cũng yên tâm, nghĩ gì nói nấy luôn:

- Nào có ai làm hoàng đế giống như chàng, mang đồ ở trong nhà đi bán cho người khác, quân Lam Vũ thực sự nghèo tới mức phải bán đi Vị Ương cung rồi sao?

Dương Túc Phong cười khổ nói:

- Hiện giờ chẳng phải là thời kỳ ba năm khó khăn sao! Tài chính và dự toán ủy viên hội đã báo cáo rồi, chúng ta ít nhất có thời gian ba năm tài chính khó khăn, mỗi một đồng tiền đều phải bẻ ra làm hai để tiêu, nếu không, ngay cả quân phí chi tiêu cũng khó khăn. Nếu chúng ta không có quân đội hùng mạnh để giữ, thì nơi này sắp thành địa bàn của Vũ Văn Phân Phương rồi...

Y Địch Liễu Lâm Na tròn mắt:

- Đâu có nghiêm trọng như chàng nói chứ?

Bất quá những nữ nhân khác đều không nói gì, Dương Túc Phong nói mặc dù kín đáo, bất quá ý tứ cơ bản các nàng vẫn hiểu, nhất là người tâm tư thông tụê như Thập Tứ công chúa thì càng hiểu ý tứ của Dương Túc Phong, cho nên nhất thời đều khôgn lên tiếng.

Quân Lam Vũ đương nhiên sẽ không thiếu tiền tu sửa Vị Ương cung, nhưng chính như người ta nói, cách mạng chưa thành công, đã bắt đầu nói tới hưởng thụ rồi, thì cái cách mạng đó cũng đi tới hồi kết luôn, người ta sẽ thấy sao học vậy, tạo nên phong trào xấu bên trong quân Lam Vũ.

Dương Túc Phong nhận ra các nàng đã tiếp thu quan điểm của mình, trong lòng rất an ủi, vì thế tiếp tục nói:

- Ta đương nhiên sẽ không lấy đồ bên trong Vị Ương cung bán đi, bất quá Vị Ương cung mỗi một ngày chi tiêu thực sự là quá nhiều, chúng ta phải nghĩ biện pháp tiết kiệm một chú. Không phải là chúng ta không có tiền, mà là món tiền này phải tiêu vào chỗ thích hợp hơn, hiện giờ kẻ địch của chúng ta còn rất nhiều, cẩn thận một chút thế nào cũng là điều nên làm, sống biết lo lắng, chết mới an lành, văn chương của Phạm lão phu tử các nàng hẳn là đều đã được nghe.

Thập Tứ công chúa khẽ gật đầu nói:

- Bọn thiếp đều hiểu rồi, sau này bọn thiếp sẽ chú ý.

Những nữ nhân khác cũng khẽ gật đầu đầu.

Nhưng trong lòng Dương Túc Phong lại thấy có chút áy náy, ngày đầu tiên vào Vị Ương cung, chưa làm được việc gì, mà lại đã giáo huấn nữ nhân bên cạnh một trận, đúng là có chút làm hỏng phong cảnh, vì thể cười thoải mái, nhẹ nhàng nói:

- Được rồi! Được rồi! Đừng làm như mình phạm sai lầm vậy, ta chỉ nhắc nhở các nàng một chút thôi, rất nhiều con mắt đang nhìn vào chúng ta đó, nhất là những người dân thường, chúng ta làm cái gì đều không qua được cặp mắt sáng suốt của họ đâu ... cung Dịch Đĩnh ở nơi nào? Chúng ta tới cung Dịch Đĩnh thôi.

Cho dù Dương Túc Phong nói rất thoải mái, muốn làm hòa hoãn không khí, nhưng Thập Tứ công chúa cảm thấy mình làm không được tốt, không khỏi có chút áy náy, những nữ nhân khác cũng biết không cận thận phạm phải kỵ húy của Dương Túc Phong, nên cũng không còn tâm tình vui tươi hớn hở nữa, tiếp theo đó đi du ngoạn mà cứ như đi làm việc theo nghĩa vụ vậy, không có gì hấp dẫn và vui vẻ nữa.

Dương Túc Phong than thàm thủ pháp xử lý của mình không tốt, chỉ đành cáo lỗi, lặng lẽ rời khỏi Vị Ương cung.

Ở cửa Vị Ương cung, Dương Túc Phong hỏi Đỗ Thiên Kỳ:

- Ở phía tây hồ Thiên Tuế, cũng chính là lãnh cung, các ngươi đã phái người tới tuần tra chưa?

Đỗ Thiên Kỳ chẳng hiểu là có chuyện gì, trả lời:

- Có! Mỗi một ngoác ngách của Vị Ương cung, chúng tôi đều có người tuần tra.

Dương Túc Phong gật đầu nói:

- Thế này, các ngươi rút người của đội tuần tra ở lãnh cung về, đem nơi đó phong tỏa, không cho phép một ai ra vào, có chuyện gì có thể trực tiếp báo cáo với ta! Đã hiểu chưa?

Đỗ Thiên Kỳ vội đáp:

- Đã hiểu, phong tỏa lãnh cung.

Dương Túc Phong gật gù, chui vào trong xe ngựa.

Đợi Dương Túc Phong đi xa rồi, Đỗ Thiên Kỳ mới hồ nghi hỏi quan quân ở bên cạnh:

- Có chuyện gì vậy? Lãnh cung xảy ra chuyện gì sao? Nơi đó không phải căn bản không có người ư? Đội tuần tra của các ngươi có phải là có người lười biếng, bị cáo trạng rồi hay không?

Khi Dương Túc Phong trở về quân bộ quân Lam Vũ, Tổ Phỉ Mã Vận ở lại trông nhà rón rén đi tới, thì thầm mấy câu bên tai Dương Túc Phong, Dương Túc Phong tức thì thầm kêu hỏng bét, đã nói là cứ cảm thấy như quên mất chuyện gì, hóa ra là cho Úc Thủy Lan Nhược đi tàu bay giấy.

Hơi định thần lại, Dương Túc Phong theo Tô Phỉ Mã Vận tới phòng khách, vừa mới tiến vào cửa đã thấy Úc Thủy Lan Nhược ngồi ngay ngắn ở đó, tựa hồ đợi mình rất lâu rồi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-334)


<