← Hồi 246 | Hồi 248 → |
Sở chỉ huy quân bộ quân Lam Vũ, Kim Xuyên đạo.
Ở bên trong sở chỉ huy, ánh đèn sáng choang như ban ngày, khi Dương Túc Phong đi vào, không ngờ phát hiện ra trên mặt đất không có bóng của mình, ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện ra bốn góc xung quanh căn phòng đều treo đèn có chao đèn màu trắng, tổng cộng có mười sáu chiếc đèn, nến ở bên trong chao đèn bốc cháy bừng bừng, phát ra những tiếng lách tách khe khẽ, đấy là tiếng hoa nến phát nổ.
Trong truyền thuyết cổ xưa, hoa nến phát nổ chính là điểm lành có khách quý tới chơi, thế nhưng theo Dương Túc Phong thấy thì cái tiếng hoa nền phát nổ này lại chẳng phải là dấu hiệu tốt gì cả, ít nhất thì không phải là lúc này.
Quân Lam Vũ không chủ động tiến công quân đội nước Mã Toa ở nước Lữ Tống, nhưng lại bị quân đội nước Mã Toa chủ động tiến công, đúng là nằm ngoài dự liệu của Dương Túc Phong, cũng nằm ngoài dự liệu của mấy vị tham mưu quân bộ quân Lam Vũ, quân đội nước Mã Toa không ngờ lại quay giáo đánh trả vào lúc này, rốt cuộc là bọn chúng muốn làm cái gì? Chẳng lẽ bọn chúng còn muốn đoạt lại đảo Sùng Minh?
Dương Túc Phong ngẩng đầu lên nhìn bản đồ.
Ở trên tường vẫn còn treo bản đồ quân sự của Kim Xuyên đạo, người của bộ tham mưu còn chưa kịp thay đổi. Vào lúc này phụ trách trực ban của quân bộ chính là tham mưu Hà Vị Thần, hắn còn đang tìm kiếm bản đồ của đảo Sùng Minh, do quân Lam Vũ từ trên xuống dưới đều không ngờ được rằng quân đội nước Mã Toa sẽ quay giáo đánh trả, cho nên đều cảm thấy tương đối bất ngờ. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Bàn đồ của bản thân đảo Sùng Minh có mang theo hay không cũng còn chưa rõ, bất quá đối với một địa phương nho nhỏ như đảo Sùng Minh, tất cả địa hình của nó Dương Túc Phong cũng đã ghi nhớ trong lòng rồi.
Trong một loạt những trận chiến đấu kéo dài mấy ngày liên tục vừa mới qua, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đánh lui ba mũi tiến công của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương. Quân đội nước Mã Toa phát động công kích từ trung bộ, đã lọt vào bẫy của quân Lam Vũ dựng sẵn trên tuyến đường sắt Thiên Hữu, đem binh lực quý báu của mình lãng phí vô ích trên chiếc xe lửa bọc sắt do quân Lam Vũ dày công dựng lên, có gần một vạn thiết giáp cung kỵ của quân đội nước Mã Toa bị tiêu diệt, bộ đội còn lại toàn bộ tan rã, thiếu tướng Mạc Nại quan chỉ huy của sư đoàn kỵ binh thứ mười tám quân đội nước Mã Toa tự sát thân vong.
Quân đội nước Mã Toa phát động tấn công từ phía nam, cũng thành công tới được tuyến đường sắt, nhưng bọn chúng không mắc lừa, không dây dưa với cái bẫy xe lửa mà quân Lam Vũ bày ra, mà trực tiếp vượt qua tuyến đường sắt phát động công kích cảng Kim Lăng, kết quả dọc đường không ngừng gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.
Cuối cùng bời vì thương vong quá lớn mà không thể không rút lui, trung tướng Sa Lý Phu quan chỉ huy sư đoàn kỵ binh thứ 19 của quân đội nước Mã Toa nghe nói là bị thương trong lúc chiến đấu, nhưng không cách nào chứng thực được.
Cư dân đương địa của Kim Xuyên đạo cũng hi sinh nhất định, ước chừng có hơn một vạn người chết dưới đồ đao của quân đội nước Mã Toa.
Quân đội nước Mã Toa tấn công từ phía bắc là có tiến triển lớn nhất, tạo thành tổn thất lớn nhất cho Kim Xuyên đạo. Đạo quân của quân đội nước Mã Toa này vượt qua Trấn Khangn phủ và Vĩnh An phủ, trên đường đi không ngừng thay đổi hành tung, làm cho hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không thể nào nắm bắt được chủ lực, không thể nào tiến hành cản trở hữu hiệu được, cuối cùng bọn chúng thành công đánh tới được Tán Hoàng Phủ và Long An Phủ, mang tới tổn thất cực lớn cho hai nơi đó, ít nhất có hơn mười vạn quân dân đương địa gặp phải độc thủ.
Tướng lĩnh trẻ tuổi Long Tường của Long Qua quân suất lĩnh một sư đoàn bộ binh của Long gia quân, giao chiến với đơn vị quân đội này của nước Mã Toa, kết quả là thiếu chút nữa bị quân đội nước Mã Toa bao vây giết chết, tổn thất không ít, Long Tường cũng bị thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa bắn cho hai mũi tên, thiếu chút nữa là hi sinh oanh liệt.
Sau khi thẳng tay cướp đoạt một phen, đơn vị quân đội này của nước Mã Toa nghênh ngang rời đi, số hiệu và quan chỉ huy của nó cũng vì thế mà được quân Lam Vũ liệt vào đối tượng chú ý trọng điểm: thiếu tướng Ô Bố Nhi của sư đoàn kỵ binh thứ 82 lục quân nước Mã Toa.
Cuộc chiến ở Kê Công Sơn vẫn đang tiếp diễn, quân đội nước Mã Toa vẫn đang không ngừng vây công Kê Công Sơn, quân đội nước Mã Toa sử dụng chiến thuật mệt mỏi, cứ suốt ngày suốt đêm quấy rối quân Lam Vũ ở Kê Công Sơn, làm cho bọn họ không thể nào yên tâm nghỉ ngơi, hơn nữa quân đội nước Mã Toa cũng hiểu chiến thuật đánh lén, an bài không ít súng trường Chân Thiên dưới sự yểm hộ của bóng đêm lặng lẽ lẻn vào trận địa của quân Lam Vũ, thừa lúc quân Lam Vũ không chú ý đánh lén, quân Lam Vũ đương nhiên cũng dùng súng bẳn tỉa đánh trả, vì thể tiếng súng giòn tan của cả hai bên lác đác vang lên mãi không ngớt.
Hà Vị Thần cuối cùng cũng kiếm được bản đồ đảo Sùng Minh dưới đáy rương, sau đó treo lên bức tường phía bên kia. Do ánh đèn ở phía bức tường này không được tốt, cho nên hắn lại phải điều chỉnh một số ánh đén, để nhìn bản đồ thoải mái hơn một chút, những tin lức lẻ tẻ báo lên trên, cũng bị hắn đánh dấu từng cái một lên bản đồ đảo Sùng Minh.
- Quân đội nước Mã Toa rốt cuộc là xuất động bao nhiêu tên? Hiện giờ ở vị trí nào?
Dương Túc Phong buồn phiền nói, hải quân của quân đội nước Mã Toa sớm đã bị hải quân của quân Lam Vũ theo dõi sát sao rồi, không có khả năng xuất động hộ tống, bản thân thuyền đội vận chuyển cỡ lớn của nước Mã Toa cũng không có động tĩnh gì, dựa theo lý mà nói thì quân đội nước Mã Toa không thể phát động tiến công trên quy mô lớn, đám quân đội nước Mã Toa chết tiệt này vượt qua đại hải đổ bộ lên đảo Sùng Minh như thế nào vậy?
- Tình hình cụ thể thì còn chưa biết được rõ ràng lắm, quân đội nước Mã Toa vượt qua khu rừng rậm Bái Lâm ở phía đông đảo Sùng Minh, xuất hiện ờ bên ngoài thành Mạt Long, tới vô cùng bất ngờ. Thủ quân của Mạt Long sau khi phát ra điện báo bị quân đội nước Mã Toa tập kích thì không còn có tin tức nào nữa. Theo tôi dự đoán, có khả năng Mạt Long đã thất thủ rồi, cúng ta phải tính toán theo hướng xấu nhất.
Giọng nói của tham mưu Hà Vị Thần tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng tin tức mà hắn báo cáo ra đủ cho Dương Túc Phong phải cau mày, Mạt Long không ngờ lại có thể đã thất thủ, đây đúng là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Vào lúc này mấy tham mưu khác của quân bộ quân Lam Vũ là Khắc Lao Tắc Duy Tư, Vân Thiên Tầm và Tri Thu cũng đã tới. Bọn họ cũng tỏ ra tương đối bất ngờ về cuốc tiến công bất thình lình này của quân đội nước Mã Toa. Quân đội nước Mã Toa đồn trú ở đảo Lữ Tống cần phải làm nhất vào lúc này là tăng cường phòng ngự của chính đảo Lữ Tống, mà không phải là phát động tấn công. Nhưng không ngờ quân đội nước Mã Toa lại phát động công kích nằm ngoại dự liệu, căn cứ vào tư liệu cực ít hiện nay, không một ai có thể đoán được ý đồ thực sự của bọn chúng.
- Quân đội nước Mã Toa tham dự tiến công rốt cuộc có bao nhiêu binh lực? Dương Thế Minh và Trầm Lăng Vân chưa làm rõ được à?
Dương Túc Phong kéo một chiếc ghế ra chậm rãi ngồi xuống, đồng thời cùng phất tay ý bảo những tham mưu khác cũng ngồi xuống, công cần thiết phải khẩn trương quá mức, đảo Sùng Mình có một trung đoàn phòng thủ của lục quân quân Lam Vũ, còn có trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội, cùng với cả nhân viện hải quân hậu cần khác v.. v.. v không dưới một vạn người, quân đội nước Mã Toa muốn hạ được đảo Sùng Minh căn bản là chuyện không thể, nhiều nhất chỉ là tàn phá bừa bãi mà thôi.
Không một ai có thể đáp được chính xác câu hỏi của Dương Túc Phong, bao gồm cả Trầm Lăng Vân trung đoàn trưởng trung đoàn thứ nhất kiếm quan phó tư lệnh của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, cùng với Dương Thế Dân trung đoàn trưởng trung đoàn thủ bị độc lập đảo Sùng Minh của quân Lam Vũ, cũng tạm thời không thể nào nắm vững được tình hình toàn diện.
Tin tức hiện nay bọn họ biết được đều đã báo cáo cho quân bộ quân Lam Vũ rồi, đó chính là quân đội nước Mã Toa số lượng không ít, hơn nữa đều tới từ khu rừng rậm Bái Lâm. Đáng ghét hơn nữa là, quân đội nước Mã Toa tập kích thành Mạt Long toàn bộ đều là bộ binh nhẹ trang bị súng trường Chấn Thiên, khi nhân số đông đảo thì hỏa lực vô cùng mãnh liệt, hỏa lực của mười khẩu súng trường Chấn Thiên áp đảo một khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ là tuyệt đối không có vấn đề gì.
Không khí bên trong sở chỉ huy bắt đầu trở nên nặng nề.
Khắc Lao Tắc Duy Tư cau mày nói:
- Chúng ta không phải lại có ban ngành nào đó phạm sai lầm khinh địch chứ? Làm sao quân đội nước Mã Toa có hành động lớn như vậy mà chúng lại chẳng hề biết trước mảy may? Tổ chức, vượt biển, đổ bộ, vượt qua khu rừng rậm Bái Lâm đều không phải là chuyện dễ dàng gì, chẳng lẽ chúng ta thực sự không hề biết một chút nào cả sao?"
Vân Thiên Tầm cũng trầm tư gật đầu. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Sắc mặt của hai người Tri Thu và Hà Vị Thần đều có chút căng thẳng.
Dương Túc Phong khẽ hít một hơi, cầm cốc nước ở trên bàn lên, chậm rãi uống nước. Y hiểu ý tứ của Khắc Lao Tắc Duy Tư, ông ta đang uyển chuyển chỉ ra ban ngành tình báo do Phượng Phi Phi lãnh đạo đã không nắm vững được toàn cục, trong lúc trọng điểm chú ý tới tình hình nội địa của đế quốc, thì đã sơ xuất ở một mức độ nào đó đối với quân đội nước Mã Toa ở đảo Lữ Tống, khiến cho chuyện lớn như vậy mà xảy ra rồi mới phát hiện ra.
Bất quá bản thân Dương Túc Phong chẳng hề có ý trách móc Phượng Phi Phi, hiện giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Nếu như chuyện này phải truy cứu trách nhiệm ra mà nói, hải quân quân Lam Vũ, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, trung đoàn thr bị đảo Sùng Minh của lục quân quân Lam Vũ, thậm chí quân bộ quân Lam Vũ, toàn bộ đều có trách nhiệm. Nói cho tới cùng, còn bao gồm cả các lãnh đạo cao cấp quân Lam Vũ trong đó có mình đã phạm sai lầm khinh địch, không đủ sự coi trọng với Vũ Văn Lôi Đình.
Đối với quân đội nước Mã Toa ở đảo Lữ Tông, toàn quân Lam Vũ từ trên xuống dưới đều cho rằng, dưới sự quấy nhiễu không ngừng của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, bọn chúng khẳng định sẽ bận rộn mệt nhoài, sĩ khí xuy sụp, cuối cùng bản thân đẽ đi tới bờ sụp đổ, hơn nữa hải quân của quân đội nước Mã Toa đã bị tổn thương nguyên khí, ngay cả ra khơi cũng không dám. Mà không có sự phối hợp của hải quân, năng lực hoạt động của lục quân nước Mã Toa là vô cùng hữu hạn, chỉ có thể bị động phòng thủ ở trên đảo Lữ Tống, căn bản là không thể tới tấn công quân Lam Vũ.
Thế nhưng quyết tâm của Vũ Văn Lôi Đình hiển nhiên là lớn hơn phỏng đoán của quân Lam Vũ, không ngờ hắn lại dám chủ động phát động tấn công quân Lam Vũ ở đảo Sùng Mình, hơn nữa xem ra thì thế công còn đương đối mãnh liệt, bộ đội quân Lam Vũ đồn trú ở thành Mạt Long hiện giờ cũng chưa có tin tức báo về, có thể là đã lành ít dữ nhiều rồi.
Quân Lam Vũ đồn trú ở địa khu Mạt Long binh lực một tiểu đoàn bộ binh, quân đội nước Mã Toa nếu như thực sự xử lý được bọn họ, như vậy đại biểu cho sức chiến đấu của quân đội nước Mã Toa thật đúng là làm cho người ta quá kinh ngạc rồi.
- Thuyền bè của bọn chúng.. thuyền bè của bọn chúng rốt cuộc từ đầu mà ra?
Khắc Lao Tắc Duy tư lơ đễnh gõ nhịp lên mặt bàn, cau mày nói, hải quân của nước Mã Toa đã bị quân Lam Vũ đuổi vào cửa cảng trong nội địa để trốn rồi, không thể nào còn tới được đảo Lữ Tống để hộ tống vận chuyển cho lục quân của nước Mã Toa ở đảo Lữ Tống nữa, mà lần này quân đội nước Mã Toa đổ bộ rõ ràng là cũng cần phải có không ít thuyền bè, nguồn gốc của những chiếc thuyền này vô cùng làm người ta phải ngẫm nghĩ.
Dương Túc Phong bình tĩnh nói:
- Về phần thuyền bè của bọn chúng, thì chỉ có một nguồn thôi, đó chính là thuyền hải tặc, đó là thuyền hải tặc tới từ hải vực Solomon, nếu như chúng ta có thể liên hệ được với A Phương Tác, thì chúng ta có khả năng phát hiện ra, hải tặc Solomon đã tới hết xung quanh đảo Sùng Minh rồi.
Giọng nói kéo dài của Vân Thiên Tầm chậm chậm vang lên:
- Xem ra thì nước Mã Toa hứa hẹn với hải tặc Solomon không ít lợi ích.
Dương Túc Phong cười có chút méo xẹo nói:
- Có lẽ là hành động của A Phương Tác có hơi qua tay, ép toàn bộ hải tặc Solomon về phía nước Mã Toa rồi ... Tri Thu, đi giục ban ngành tình báo, xem xem có tư liệu nào khác không. Ngoài ta, bảo Trầm Lăng Vân và Dương Thế Dân cứ mỗi một tiếng đồng hồ báo cáo tình hình với quân bộ một lần.
Tri Thu quay người rời đi.
Quả nhiên, khi bang ngành tình báo ở đảo Sùng Minh sau khi từ lơ là mất cảnh giác tỉnh táo trở lại, bọn họ đã mau chóng triển khai công tác hết sức hiệu quả.
Tình hình cơ bản mau chóng được làm rõ, quân đội nước Mã Toa công kích đảo Sùng Minh đúng là quan binh của quân đoàn Lôi Đinh lục quân nước Mã Toa tới từ đảo Lữ Tống, thống kê sơ bộ có chúng trên hai vạn tên, bọn chúng đều đột nhiên chui ra từ khu rừng rậm Bái Lâm ở phía đông đảo Sùng Minh, dựa theo dự đoán, bọn chúng có khả năng là ngồi thuyền đổ bộ lên ba địa khu ở phía đông đảo Sùng Minh là Phan Đan, Mạt Lạp Nam, Cam Mễ. Hơn nữa khả năng lớn nhất là ở Phan Đan.
Tri Thu mau chóng trở về, thần sắc có chút ảm đạm, vì thế mọi người đều biết chuyện ở đảo Sùng Mình có khả năng là không ổn rồi, quả nhiên, nghe thấy Tri Thu gian nan chua xót nói:
- Tôi vừa mới nhận được tin tức, địa khu Mạt Long đã thất thủ rồi, chúng ta tổn thất mất một đại đội bộ binh.
Dương Túc Phong vẻ mặt không đổi, chỉ có lông mày hơi nhướng lên.
Khắc Lao Tắc Duy Tư lẩm bẩm với chút khó tin:
- Cái gì? Mạt Long thất thủ rồi?
Vân Thiên Tầm và Hà Vị Thân đều tỏ ra có chút kinh ngạc.
Không tin tức nào làm người ta cả kinh hơn tin tức này nữa.
Mặc dù tình huống trước đó đã cho thấy Mạt Long rất có khả năng là lành ít dữ nhiều rồi, nhưng bọn họ đều cảm thấy Mạt Long không nhất định là sẽ thất thủ, cũng có khả năng là trong chiến đấu kịch liệt, điện đài bị hỏng hóc không thể nào liên hệ được với quân phong thủ đương địa, dù sao thì từ khi quân Lam Vũ được thành lập dưới sự lãnh đạo của Dương Túc Long có tới này, còn chưa từng xuất hiện tình hình quân đội thương vong cả cả cấu tổ chức, không ngờ rằng thực sự nhận được tin dữ như vậy.
Mạt Long lại có thể thất thủ.
Quân Lam Vũ tổn thất một đại đội bộ binh.
Hai vị lão tham mưu Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm đều nhận thấy sự thể nghiêm trọng, đều đẩy xe lăn tới gần bản đồ đảo Sùng Minh, Tri Thu rất nuối tiếc đi tới, đem lá cờ màu đỏ đại biểu cho quân đội nước Mã Toa cắm lên vị trí của Mạt Long. Nhìn như vậy thì giống như quân đội nước Mã Toa đã đâm sâu vào trong dải đất trung tâm của đảo Sùng Mình rồi, ngay cả Dương Túc Phong cũng bắt đầu cảm thấy sự tình đã có chút rắc rồi.
Hà Vị Thần suy nghĩ chốc lát lẩm bẩm nói:
- Căn cứ vào hiểu biết của tôi, thì ở địa khu Mạt Long có đồn trú một tiểu đoàn bộ binh hoàn chình của trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh, mặc dù là không có pháo binh, nhưng súng máy hạng nặng Mã Khắc Thẩm không hề ít, vì sao báo cáo lên lại là tổ thất một đại đội? Chẳng lẽ là hai đại đội khác vứt bỏ trận địa? Vì sao lại có thể xuất hiện tình huống như thế này?
Dương Túc Phong lập tức phản ứng lại, cũng cảm thấy có chút không ổn, trầm tĩnh nói:
- Lấy danh nghĩa của ta phát điện báo cho Dương Thế Dân, bảo y nói cho ta tình huống Mạt Long thất thủ, ta không phải là truy cứu trách nhiệm của hắn, mà là tìm hiểu tình hình thực tế. Đồng thời phát điện báo cho Trầm Lăng Vân, tìm hiểu tình hình Mạt Long thất thủ, sai hắn lập tức điều bộ đội chủ lực của hải quân lục chiến đội tới hiệp trợ trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh giữ lấy cứ điểm Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hổ Sơn, bất kể phải trả giá lớn như thế nào, cũng phải giữ vững Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hổ Sơn.
Tri Thu xoay người rời đi.
Dương Túc Phong đứng dậy, đi tới bên bản đồ, nhìn chăm chăm vào vị trí Mạt Long.
Ở địa khu Mạt Long, nhiệm vụ phòng ngự của quân Lam Vũ chưa từng sơ xuất, từ sau khi quân Lam Vũ khống chế đảo Sùng Minh, liền xây dựng thành thị ở nơi này, đêm dó trở thành điểm kết nối với cư dân bản xứ đương địa ở đảo Sùng Minh, quân Lam Vũ cung bố trí binh lực thích hợp ở nơi này, an bài nhiệm vụ phòng ngự thỏa đáng. Quân Lam Vũ bố trí ở nơi này một tiểu đoàn bộ binh, một tiểu đoàn bộ binh đầy đủ biên chế, có tới bảy trăm người, còn trang bị cả vũ khí hạng nặng như súng máy hạng nặng Mã Khắc Thẩm, sao có thể dễ dàng thất thủ được? Nhất định là phải có tình hình đặc thù gì đó xảy ra rồi.
Sắc mặt của Dương Túc Phong dần dần trở nên âm trầm:
- Dương Thế Dân và Trầm Lăng Vân khẳng định là có một số tình hình không báo cáo lên rồi.
Hơn mười phút sau, tình hình mau chóng được báo cáo lên, địa khu Mạt Long đúng là đã thất thủ, hơn nữa đúng là đã thất thủ sau khi xuất hiện một số tình huống đặc biệt. Căn cứ vào tin tức mới nhất mà Trầm Lăng Vân nắm được, quân đội nước Mã Toa xuất động ba vạn quân đội tinh nhuệ nhất, hơn nữa toàn bộ trang bị súng trường Chấn Thiên, bọn chúng đổ bộ lên bờ ở Phan Đan phía đông đảo Sùng Minh, lặng lẽ vượt qua khu rừng rậm Bái Lâm, đánh thẳng ngay vào Mạt Long ở dải đất trung tâm đảo Sùng Minh, dùng đội hình dày đặc nhất phát động công kích với Mạt Long.
Dương Túc Phong khẽ hít một hơi.
Tất cả mọi người của quân bộ quân Lam Vũ đều hít một hơi khí lạnh.
Ba vạn binh sĩ dùng súng trường Chấn Thiên.
Đây tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
Vân Thiên Tầm nhíu chặt mày, nặng nề nói:
- Không ngờ rằng chúng ta vẫn coi thường tên tiểu tử Vũ Văn Lôi Đình này, bá lực của hắn không phải nhỏ, không ngờ dám dồn hết vốn liếng của mình vào một trận!
Khắc Lao Tắc Duy Tư cũng gật đầu, nghiêm trọng nói:
- Xem ra lòng tham của hắn cũng không phải nhỏ.
Căn cứ vào tình báo trước đó của quân Lam Vũ, quân đội nước Mã Toa đồn trú trên đảo Lữ Tống tối đa cũng chỉ trang bị ba bốn vạn khấu sủng trường Chấn Thiên, hơn nữa còn phân tán ở các bộ đội, hiện giờ Vũ Văn Lôi Đình tập trung toàn bộ chúng lại, dốc một hơi đem hết lên trên đảo Sùng Minh. Đúng là mang lại hiệu quả đánh úp bất ngờ, binh lực của quân Lam Vũ trú đóng ở địa khu Mạt Long mặc dù cũng không ít, nhưng đối diện với mấy vạn binh sĩ dùng súng trường Chấn Thiên đúng là không phải đối thủ.
Quá trình Mạt Long thất thủ cơ bản cũng được làm rõ.
Thì ra, sau khi Dương Túc Phong suất lĩnh đại bộ phận binh sĩ hải quân lục chiến đội và thuyển vận chuyển rời khỏi đảo Sùng Minh. Quân doanh và kho hàng ở trên đảo Sùng Minh đều xuất hiện rất nhiều chỗ trống, ban ngành hậu cận cảm thấy không dễ quản lý, muốn điều chỉnh lại sự sắp đặt vật tư. Xét thấy công tác điều chỉnh lại vật tư tương đối lớn, có khá nhiều vật tư cần phải di dời, bố trí trử lại. Ban ngành hậu cần không có sức lực để hoàn thành một mình, vì thế đưa báo cáo lên cho hai vị quan chỉ huy Dương Thế Dân và Trầm Lăng Vân, xin bọn họ điều phái nhân viên thích hợp để hỗ trợ cho ban ngành hậu cần.
Để mau chóng di dời những vật tư này, Trầm Lăng Vân và Dương Thế Dân thương lượng đơn giản qua với nhau, nhận thấy vấn đề không lờn, vì thế đồng ý với thỉnh cầu của ban ngành hậu cần. Dương Thế Dân rút ra một phần binh lực của trung đoàn thủ bị, bao gồm cả binh lực của hai đại đội của địa khu Mạt Lăng, đem bọn họ điều tới phụ cận cảng Trừng Hải chi viện cho ban ngành hậu cần thời gian hai ngày. Khi đó lúc đưa ra quyết định thì bất kể là Trầm Lăng Vân hay là Dương Thế Dân đều không ngờ được quân đội nước Mã Toa có thể tấn công Mạt Long trước, bọn họ đều cho rằng, chỉ cần quân Lam Vũ không chế thật chắc lấy hai cao điểm là Ngọa Hổ Sơn và Phi Ưng lĩnh, thì an toàn của đảo Sùng Minh sẽ không có vấn đề gì.
Cho nên, khi quân đội nước Mã Toa đột nhiên đánh tới, thì Mạt Long kỳ thực chỉ còn có một đại đội bộ binh, mặc dù có vô số vũ khí trang bị, nhưng không có đủ nhân viên sử dụng, không thể nào phát huy hoàn toàn được ưu thế hỏa lực của quân Lam Vũ, dưới sự công kích bất chấp sống chết với khí thể như dời non lấp bế của quân đội nước Mã Toa, thủ quân quân Lam Vũ tắm máu chiến đấu, không chịu lùi một bước, sau khi bọn họ phát ra bức điện báo cuối cùng, liền phái một tân binh chỉ có mười bảy tuổi, cưỡng ép ra lệnh cho hắn tới cảng Trừng Hải báo cáo tỉ mỉ tình hình cho Trầm Lăng Vân và Dương Thế Dân, sau đó suất lĩnh các chiến sĩ khác, thiêu hủy toàn bộ vũ khí dư thừa, triển khai trận chiến đấu cuối cùng với quân đội nước Mã Toa, đối diện với cuộc tấn công điên cuồng của quân đội nước Mã Toa, cuối cùng toàn bộ quan binh một trăm bảy mươi sáu người của cả đại đội bộ binh đề hi sinh oanh liệt.
Tân binh chỉ có mười bảy tuổi kia, dựa theo lời căn dặn của địa đội trưởng, chạy liền một hơi tới cảng Trừng Hải, bào cáo tình hình cho Trầm Lăng Vân và Dương Thế Dân, hai người mới biết được tình huống cụ thể Mạt Long thất thủ, cũng chẳng phải là có ý che dấu, bản thân bọn họ cũng hết sức lo lắng. Đầu của Dương Thế Dân chừng như muốn bốc khói.
Sau khi biết được tình hình cụ thể, Trầm Lăng Vân và Dương Thế Dân lập tức mau chóng đưa ra ứng phó, một phương diện phái tinh nhuệ của hải quân lục chiến đội tăng cường phòng thủ cho hai cao điểm Phi Ưng lĩnh và Ngọa Hổ Sơn, ngoài ra một phương diện khác hạ lệnh toàn đảo tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một, tất cả nhân viên hậu cần cũng được tổ chức tập trung lại, phân phát vũ khí, hỗ trợ bộ đội chủ lực tác chiến.
Quân đội nước Mã Toa sau khi chiếm lĩnh được Mạt Long, không hề phát động công kích đối với Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hồ Sơn, mà không ngừng đánh tới phương hưởng cảng Trừng Hải, mặc dù trên đường đi bọn chúng không ngừng gặp phải bộ đội quân Lam Vũ kháng cứ tạo ra sát thương cực lớn, nhưng quân đội nước Mã Toa hoàn toàn trang bị súng trường Chấn Thiên cũng đã phá hủy rất nhiều đạo phòng tuyến lâm thời bố trí của quân Lam Vũ, dần dần ép tới cảng Trừng Hải. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
- Những tay súng bắn tỉa của chúng ta đều đang làm gì vậy? Bọn họ lại có thể không phát hiện ra dấu vết quân đội nước Mã Toa tấn công sao?
Khắc Lao Tắc Duy Tư cảm thấy có chút khó tin, ở phía nam đảo Sùng Minh, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ có rất nhiều những tay súng bắn tỉa, bọn họ dựa theo biên chế hai người một tổ bí mật hành động ở trong rừng, vừa rèn luyện năng lực sinh tồn của bản thân, cũng là để giám thị tiên phong địch ở bờ biển phía nam.
Tri Thu giải thích một cách tiếc nuối, ở phương hướng Phan Đan, do sự cách trở của khu rừng rậm Bái Lâm, hơn nữa cư dân bản xứ ở nơi đó không thân thiện với quân Lam Vũ cho lắm, vì để tránh phát sinh xung đột với quân dân, cho nên bộ chỉ huy quân Lam Vũ hạn chế phạm vi hoạt động của các tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ.
Khi quân đội nước Mã Toa đột nhiên phát động tấn công, thì vùng đất đó không có sự hiện diện của các tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ, hơn nữa quân đội nước Mã Toa cũng vô cùng giảo hoạt, bọn chúng không công kích Phi Ưng Lĩnh có trọng binh của trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh quân Lam Vũ phòng thủ, mà trực tiếp nhào vào Mạt Long, cũng khiến cho chòi quan sát tiền tuyến của quân Lam Vũ mất đi tác dụng.
Dựa theo phỏng đoán trước đó của quân Lam Vũ, trong ba yếu điểm chiến lược của trung bộ đảo Sùng Minh, quan trọng nhất là Phi Ưng Lĩnh, thứ đến là Ngọa Hổ Sơn, cuối cùng mới là Mạt Long, nếu như muốn tiến công Mạt Long, thì trước tiên phải đánh hạ Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hổ Sơn, nếu không sẽ bị quân Lam Vũ hai mặt giáp kích, hình thành cục diện bất lợi trước sau đều có địch. Chỉ cần là người bình thường thì đều sẽ không tấn công Mạt Long trước. Cho nên quân Lam Vũ coi trọng Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hổ Sơn hơn xa Mạt Long, kết quả là hành động trái với lẽ thường của quân đội nước Mã Toa đúng là đã làm cho quân Lam Vũ mắc bẫy.
Tri Thu lẩm bẩm nói:
-Quân đội nước Mã Toa điên rồi! Bọn chúng làm như thế này thì có khác gì là tự sát!
Từ địa hình mà xét, Mạt Long chính là cánh cửa chính trung bộ của đảo Sùng Minh, nhưng trục cửa thì lại ở Ngọa Hổ Sơn và Phi Ưng Lĩnh, hiện giờ hai khu vực này hoàn toàn nắm chắc trong tay quân Lam Vũ, quân đội nước Mã Toa đánh hạ Mạt Long xong còn tiếp tục tiến công về phía cảng Trừng Hải, đúng là chẳng khắc gì việc tự sát.
Quân Lam Vũ đã tổ thức phòng ngự mạnh mẽ ở đảo Dùng Minh, quân đội nước Mã Toa muốn chiếm lấy cảng Trừng Hải không phải là chuyện hai ba ngày là có thể làm được, ngược lại đem bản thân ở vào trong vòng vây của quân Lam Vũ, tới khi đó hai trục cửa đem cánh cửa lớn đóng lại, thì ba vạn quân đội nước Mã Toa đổ bộ này tới đường lui cũng không có.
Những tham mưu khác đầu nhíu chặt mày lại, không thể hiểu nổi quân đội nước Mã Toa vì sao lại muốn tìm đường chết. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Dương Túc Phong trầm giọng chậm rãi nói:
- Bọn chúng không hề điên, bọn chúng muốn dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi với chúng ta.
Mấy tham mưu khác đầu ngạc nhiên nhìn y.
Dương Túc Phong khẽ thờ dài một tiếng, gian nan giải thích:
- Từ trước tới này, chúng ta đều không để ý tới tên Vũ Văn Lôi Đình vô danh tiểu tốt này, tên gia hỏa này đúng là không phải đơn giản, dám nghĩ dám làm, cũng dám hi sinh, mục đích của quân đội nước Mã Toa không phải là muốn chiếm đảo Sùng Minh, mà là muốn phá hỏng hoàn toàn kế hoạch tiến công đảo Lữ Tống của chúng ta, lấy thêm thời gian cho bọn chúng. Thời gian, nước Mã Toa hiện giờ cần nhất là thời gian.
Các tham mưu đều chăm chú lắng nghe.
Dương Túc Phong có chút tiếc nuối chậm rãi nói:
- Nếu như cơ sở thiết bị ở trên đảo Sùng Minh mà bị phát hỏng, thì chúng ta ít nhất cần phải có thời gian một năm để xây dựng trở lại, hay nói cách khác là chúng ta ít nhất cần phải có thời gian một năm sau mới có thể lại phát động tấn công đối với đảo Lữ Tống. Một năm sau, quân đội nước Mã Toa có thể làm đảo Lữ Tông càng trở nên kiên cố, Vũ Văn Lôi Đình chấp nhận dùng ba vạn người này để đổi lấy thời gian một năm.
Khắc Lao Tắc Duy Tư nói với vẻ khó tin:
- Ngài nói nước Mã Toa chuẩn bị hi sinh ba vạn người này đồng quy vu tận với đảo Sùng Minh ư?
Hà Vị Thần lắc đầu, cảm khái nói:
- Quá điên cuồng rồi, đem bộ hạ của mình đưa vào chỗ chết ...
Tri Thu cũng có chút hoài nghi nói:
- Lẽ nào lại thế, đây chính là ba vạn khẩu súng trường Chấn Thiên đó ...
Dương Túc Phong khe khẽ gật đầu, bình tĩnh nói:
- Dưới loại tình huống như thế này, Vũ Văn Lôi Đình sẽ làm như vậy. Ngươi có biết thời gian một năm đại biểu cho cái gì không? Có thời gian một năm nước Mã Toa hoàn toàn có thể hoàn thiện thêm các loại tính năng của súng trường Chấn Thiên, thậm chí nghiên cứu chế tạo ra đại pháo uy lực cực lớn, hải quân của bọn chúng, cũng có thể quay trở lại hoạt động. Hiện giờ đối với nước Mã Toa, cần nhất không phải là nhân viên, cũng không phải là vật tư mà là thời gian. Nước Mã Toa, nước Y Lan, nước Nhược Lan, ba nước tập trung tài nguyên, cần thiết nhất chính là thời gian. Chỉ cần có đủ thời gian, ví như một năm, thì đứng nói một vạn khẩu súng trường Chấn Thiên, cho dù là ba mươi vạn khẩu súng trường Chấn Thiên cũng không phải là vấn đề ....
Tri Thu cấp thiết nói:
- Chẳng lẽ chúng ta không có cách nào khác nữa sao?
Ánh mắt của Dương Túc Phong có chút thâm trầm:
- Cơm đã dâng tới tận miệng, thì chúng ta cứ ăn trước rồi hãy nói. Bảo với Trầm Lăng Vân và Dương Thế Dân, không được phòng thủ bị động, phải đối công với quân đội nước Mã Toa, trấn áp khí thế của bọn chúng. Hiện giờ chúng ta không có tiếp viện, bọn chúng tạm thời cũng không có tiếp viện, đây là hai con ếch đọ sức dưới đáy giếng, tất cả phải trông vào bản thân bọn họ thôi.
Dừng lại một chút, Dương Túc Phong có chút tức giận ra lệnh:
- Phát điện báo cho Khắc Lý Khắc Lan và Phất Lai Triệt, bảo bọn họ đi hỗ trợ A Phương Tác, đi treo cổ toàn bộ hải tặc Solomon cho ta ... hoặc là giao cho Phong Chi Xã xử lý cũng được.
Năm mươi kilomet về phía bắc địa khu Mạt Long, đảo Sùng Minh.
Nơi này cỏ dại và những bụi cây mọc vô cùng tươi tốt, do lượng nước mưa dồi dào làm cho cỏ dại cùng bụi cây đều ra sức vươn mình lên trên, dường như muốn đem bản thân biến thành cây đại thụ chọc trời, sức sống của bọn chúng vô cùng ngoan cường, cho dù chém đứt đi thì cũng sẽ mọc trở lại, hơn nữa khôi phục nguyên dạng một cách rất mau chóng, như ngọn lửa vĩnh hẳng cháy mãi không tắt, gió xuân thổi qua lại ào ào mọc lại.
Hiện giờ chính là mùa hè, thời gian có nhiều nước mưa nhất trong năm cho nên ở hai bên đường đi đám cỏ dại không chút kiêng dè duỗi thật dài thân thể của mình, gần như bao phủ cả con đường, chỉ để lộ ra vùng đất vàng rộng không tới hai xích ở chính giữa con đường.
Trời vừa mới đổ mưa, con đường đất vàng đã bị dày xéo cho mấp mô lồi lõm, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một con đường nữa.
Từng tốp quân đội nước Mã Toa đi qua con đường sập xệ này, lưu lại trong vũng bùn không ít dấu giày, thậm chí còn có cả những cái ba lô dúm dó. Xem ra vì theo đuổi tốc độ theo đuổi hiệu quả tác chiến, quân đội nước Mã Toa thực sự đã vứt bỏ hết tất cả để toàn bộ trang bị gọn nhẹ hành quân rồi. Thượng cấp nói đúng là không sai, đối với cuộc tiến công lần này, bộ đội đổ bộ của nước Mã Toa mang theo quyến tâm tử chiến đập nồi dìm thuyền, chẳng trách lại khó đối phó như thế.
Từ Bân len lén thò đầu ra, gạt đám cỏ dại ở bên người, từ trên ngọn đồi đất nhỏ nhìn tới phía trước.
Mưa mặc dù đã ngừng rơi, nhưng hơi nước còn chưa hoàn toàn tiêu tan đi, làm cho mọi thứ ở trước mắt nhìn cứ mông lung lờ mờ. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Từ Bân hạ kính viễn vọng xuống, kết quả không cẩn thận chạm phải một chiến hữu ở đằng sau người, hắn quay đầu lại nhìn, La Dật Phong đáng hướng về phía hắn lộ ra nụ cười mà hắn tự cho rằng là xán lạn nhất, thế nhưng khi Từ Bân nhìn thấy điệu cười của hắn thì cứ tưởng tượng ra nụ cười của con đại tinh tinh.
Ở phía sau lưng La Dật Phong, chính là toàn bộ bốn mươi tám thành viên của đội đột kích Phi Bào hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, bọn họ đều đang lặng lẽ tiềm phục ở trong bụi cỏ dại dính đầy nước mữa.
Ở phía trước mặt đội đột kích Phi Báo, vị trí cách hai đồi đất nhỏ, chính là quân doanh lâm thời của quân đội nước Mã Toa, xung quanh được bố trí rất nhiều chòi canh di động của quân đội nước Mã Toa, bọn chúng đều vác những khẩu súng trường Chấn Thiên to lớn nặng nề, rất cảnh giác nhìn bốn xung quanh.
Ở trên gò đồi nhỏ, còn có rất nhiều binh sĩ của nước Mã Toa nắm sấp ở bên trên, bọn chúng cũng cầm súng trường Chấn Thiên, thi thoảng có ánh mặt trời chiếu xuống, nòng súng của súng trường Chấn Thiên của bọn chúng phản quang vô cùng mạnh mẽ, vô cùng dễ nhận ra.
Từ Bân nâng kính viễn vọng lên, cẩn thận quan sát kỹ cái quân doanh lâm thời của quân đội nước Mã Toa này, hắn không nhìn thấy vị trí của sở chỉ huy, nhưng phóng chừng là ở ngay phía sau một ngọn đồi nhỏ.
Dọc đường lẻn tới đây, bọn Từ Bân gặp phải toàn bộ đều là binh sĩ nước Mã Toa phổ thông vội vội vàng vàng bắc tiến, căn bản là không gặp được một tên quan quân nước Mã Toa nào có cấp bậc đáng kể, khiến cho kế hoạch của bọn họ không thể nào thi hành được. Bất quá ông trời không phụ người có lòng, bọn họ cuối cùng cũng đợi được con cá lớn này.
Ở phía trước quân doanh tạm thời này, có mấy tên quan quân nước Mã Toa đi qua đi lại, khi từ trong kính viễn vọng ngẫu nhiên phát hiện trong số tên quan quân nước Mã Toa qua lại kia không ngờ lại có cả liên đội trưởng. Từ Bân lập tức xác nhận chính xác, nơi này đúng là mục tiêu mà đội đột kích Phi Báo phải tấn công, tổng chỉ huy quân đội nước Mã Toa đổ bộ, trung tướng Vũ Văn Tiêu Tường rất có khả năng là ở ngay bên trong số đó.
Nhiệm vụ mà đội đột kích Phi Báo tiếp nhận, chính là giết chết quan chỉ huy của bộ đội đổ bộ nước Mã Toa, giết chết Vũ Văn Tiêu Tường.
Nhiệm vụ này, là do Trầm Lăng Vân phó tư lệnh hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tự mình truyền xuống.
Quân đội nước Mã Toa đột nhiên đổ bộ lên đảo Sùng Minh, đúng là đã tạo thành chấn động cực lớn cho toàn quân Lam Vũ suốt từ trên xuống dưới, từ quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ là Dương Túc Phong, cho tới một binh sĩ phổ thông nhất của hải quân lục chiến đội đều thấy có chút không thể nào tin được.
Trong những trận chiến đấu trước đây, quân Lam Vũ liên tiếp giành được thắng lợi đối với quân đội của nước Mã Toa, đánh cho quân đội nước Mã Toa không dám ho he phản kháng một chút nào, quan binh quân Lam Vũ từ trên xuống dưới đều có thói quen cho rằng, quân đội nước Mã Toa hiện giờ chỉ có phận chịu đòn, không ngờ rằng quân đội nước Mã Toa thực sự chủ động đánh trả, làm quân Lam Vũ từ trên xuống dưới cảm thấy luống cuống tay chân ra lại còn đầy một bụng tức, hận không thể lập tức đem toàn bộ bộ đội đổ bộ của nước Mã Toa bóp chết hết.
Trung đoàn trưởng Dương Thế Dân của trung đoàn thủe bị đảo Sùng Minh lục quân quân Lam Vũ cùng với Trầm Lăng Vân trung đoàn trưởng trung đoàn thứ nhất kiêm phó tư lệnh quan của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều cảm thấy không làm tròn chức trách, để cho quân đội nước Mã Toa có cơ hội đánh lén, cấp cho chiến lược tổn thể của quân Lam Vũ tạo thành bị động cực lớn, có rất nhiều vật tư tích trữ ở trên đảo Sùng Minh, những vật tư này đều chuẩn bị để đổ bổ lên đế quốc Đường Xuyên và đảo Lữ Tống.
Khi Dương Túc Phong suất lĩnh trung đoàn thứ ba hải quân lục chiến đội đổ bộ lên nội địa đế quốc, đã mang theo hai phần ba vật tư, nhưng vẫn còn có một phần ba vật tư lưu lại ở đảo Sùng Minh, hiện giờ đang ở ngay dưới họng súng của quân đội nước Mã Toa, xem tình hình thì muốn giữ lấy được chỗ vật tư này là không có khả năng lắm, sau khi số vật tư này bị phá hủy, cuộc chiến đổ bộ lên đảo Lữ Tống khẳng định là sẽ phải trì hoãn.
Thế nhưng, cho dù Dương Thế Dân và Trầm Lăng Vân đều vô cùng áy náy trách cứ bản thân, thì hiện giờ không phải là lúc tự kiểm điểm, bọn họ cần phải nghĩ biện pháp đánh lui cuộc tiến công của quân đội nước Mã Toa.
Trong điện báo Dương Túc Phong đã nói rất rõ ràng, hiện giờ hai bên đều không có bất kỳ một ngoại lực nào có thể can thiệp được vào chiến sự của đảo Sùng Minh, đối diện với đòn tấn công của quân đội nước Mã Toa với ba vạn khẩu súng trường Chấn Thiên, bọn họ chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình để giải quyết. Đảo Sùng Minh ngoài lượng lớn vật tư ra, còn có rất nhiều cơ sở thiết bị quan trọng, cho dù không thể giữ được vật tư thì cũng phải giữ được lấy những trang thiết bị đó, điều này đã tăng thêm áp lực cực lớn cho bộ đội ở trên đảo Sùng Minh.
Ở bên trong bộ chỉ huy quân Lam Vũ ở cảng Trừng Hải, Dương Thế Dân hung tợn chửi rủa:
- Đám chó lộn giống khốn kiếp! Lão tử không bóp nát trứng của các ngươi không xong!
Dương Thế Dân bề ngoài thì nho nhã lịch sự đấy, nhưng một khi nổi điên lên thì lời nói thô tục như thế nào cũng phun ra khỏi miệng được. Quân đội nước Mã Toa tập kích đúng là đã cực kỳ chọc giận hắn, cũng làm cho lòng tin và tham vọng háo thắng của hắn bị đả kích cực lớn, hẳn thực sự cảm thấy rằng, ngày 7 tháng 6 năm 1730 đối với hắn mà nói đúng là một ngày đen tối nhất trong cả cuộc đời.
Dương Túc Phong cho dù không truy cứu trách nhiệm của hắn, thì bản thân Dương Thế Dân cũng không thể nào tha thứ cho bản thân được, hắn không thể nào tha thứ cho sự sơ xuất lơ đễnh của mình, không thể nào tha thứ cho quyệt định rút thủ quân của địa khu Mạt Long chi viện cho ban ngành hậu cần vận chuyển vật tư, càng không thể nào tha thứ cho việc vô số vật tư ở trên đảo Sùng Minh vì sai lầm của mình mà bị quân đội nước Mã Toa tiêu hủy, đây là chuyện nghiêm trọng mà từ khi quân Lam Vũ thành lập tới nay chưa từng xảy ra.
Từ trước tới nay, hắn đều không cam tâm bộ đội của mình tồn tại chỉ làm thủ bị một hòn đào, hắn có hùng tâm bừng bừng muốn đem trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh rèn thành bộ đội hoàn toàn không thua kém bất kỳ một một trung đoàn chủ lực lục quân nào, thậm chí trở thành bộ đội đầu tiên trên lịch sử quân Lam Vũ thành lập nên bộ đội nhảy dù.
Không biết là hắn nghe ngóng được ở đâu là bên trong danh sách biên chế của quân Lam Vũ sau này có một cái binh chủng được goi là bộ đội nhảy dù tồn tại, thế là hắn lập tức nhắm vào mục tiêu đó.
Thế nhưng, quân đội nước Mã Toa tập kích đã nện một cú đau điếng vào đầu hắn.
Chức năng vốn có của trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh còn không làm tốt, còn nói gì tới bộ lộ tài năng? Còn nói gì tới bộ đội nhảy dù nữa?
Dương Thế Dân cảm thấy bản thân thực sự không còn mặt mũi nào mà đi gặp người khác nữa.
Tình huống cuối cùng cũng dần dần được tra rõ, lần này suất lĩnh quân đội nước Mã Toa đổ bộ, chính là con trai thứ ba của Vũ Văn Truyền Thuyết đại thần bộ chính vụ nước Mã Toa, Vũ Văn Tiêu Tường, ở bên trong số thành viên gia tộc Vũ Văn khổng lồ của nước Mã Toa, gần như ít tên tuổi nhất là Vũ Văn Tiêu Tường. Trước đó Trầm Lăm Vân và Dương Thế Dân đã đoán đi đoán lại, đều không nghĩ tới cái tên Vũ Văn Tiêu Tường, bởi vì sự xuất hiện của hắn thực sự là quá đột ngột, đồng thời từ đó có thể thấy, công tác bảo mật của quân đội nước Mã Toa làm tốt như thế nào, đây dứt khoát phải là một kế hoạch tỉ mỉ được mưu tính đã lâu, thế nhưng Vũ Văn Tiêu Tường đã bước lên đảo sùng minh tới năm sáu tiếng đồng hồ rồi, thì quân Lam Vũ mới làm rõ được thân phận của hắn.
Vũ Văn Tiêu Tường là một tiêu chuẩn một quân nhân trầm lặng không ai biết tới, quân hàm của hắn là trung tướng lục quân, chức vụ của hắn chính là sư đoàn trưởng sư đoàn bộ binh thứ 54.
Sư đoàn bộ binh thứ 54 của lục quân nước Mã Toa chẳng phải là bộ đội xuất sắc gì cho lắm, trên thực tế trong kế hoạch tác chiến của lục quân nước Mã Toa, sư đoàn bộ binh thứ 54 chưa từng xuất hiện ở tiền tuyến, sư đoàn bộ binh này từ trước cho tới giờ đều đồn trú ở giữa Mông Thái Kỳ và Mạc Lạp Tạp, không đảm nhận bất kỳ nhiệm vụ tác chiến nào, thuần túy là bộ đội bảo vệ địa phương.
Do sư đoàn bộ binh thứ 54 tỏ ra vô cùng kín tiếng, nên bản thân Vũ Văn Tiêu Tường cũng vô cùng hạ mình, nếu chẳng phải hắn là con trai của Vũ Văn Truyền Thuyết thì sợ rằng chẳng một ai có thể chú ý tới hắn.
Trên thực tế, trong những lời ong tiếng ve sau lưng của tướng lĩnh quân đội bất mãn với Vũ Văn gia tộc, sư đoàn bộ binh thứ 54 là nơi chuyên môn an bài cho Vũ Văn Tiêu Tường dưỡng lão.
Trầm Lăng Vân không thể không thán phục nhận xét:
- Tên tiểu tử này có triển vọng đấy.
Từ bảy trăm năm trước sau khi Y Lan vương Tiêu Trầm đánh hạ nước Mã Toa, đem nới đó thành đất phong của thủ hạ đại tướng Vũ Văn Thương Lãng, gia tộc Vũ Văn liền sinh tồn ở trên vùng đất đó được thời gian bảy trăm năm, thống trị vững vàng vùng đất rộng lớn này, cùng với cả triệu nhân dân sinh hoạt ở trên vùng đất đó. Bắt đầu từ Vũ Văn Thương Lãng, gia tộc Vũ Văn đã trải qua bao phen sóng gió biển ảo ở trên vùng đất này, nhưng thùy chung vẫn không bị bụi đất lịch sử chôn vùi, không thể không nói là một kỳ tích.
Gia tộc Vũ Văn đã trải qua cái chết đột ngột của Y Lan vương Tiêu Trầm, trải qua sự sụp đổ của vương triều hắc ám Y Lan, trải qua hai mươi năm chư hầu chính chiến khiến chiến hỏa mịt mù sau khi vương triều hắc ám Y Lan sụp đổ, trải qua thời kỳ quật khởi của đế quốc Đường Xuyên, trải qua mười ba lần hội chiến cùng đế quốc Đường Xuyên, nhưng thùy chung vẫn đứng sừng sững không đổ, hơn nữa càng ngày càng cường đại, điều này chắn chắn phải có liên quan tới việc bồi dưỡng nhân tài của gia tộc Vũ Văn. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu " Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Lần tiến công này của quân đội nước Mã Toa, đúng là một cuộc tiến công kiểu tự sát, bởi vì bọn chúng không có khả năng dánh hạ được cả đảo Sùng Minh, cũng không có khả năng rút lui, bất kể là bọn chúng phá hoại dày xéo đảo Sùng Minh như thế nào, thiêu hủy kho hàng quân nhu và vật tư của quân Lam Vũ như thế nào, điên cuồng phát tiết dục vọng hung tàn của bản thân như thế nào, thì sự điên cuồng của bọn chúng cũng không thể kéo dài được bao lâu, cuối cùng bọn chúng sẽ từng tên từng tên một ngã xuống hết dưới họng súng của quân Lam Vũ. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Có thể nói như thế này, bọn Vũ Văn Tiêu Tường đã mang theo quyết tâm hi sinh, dẫm chân lên đất đai của đảo Sùng Minh, chuyến đi này của chúng đã định sẵn là một kết cục bi kịch.
Bọn chúng không có đường sống, cũng chẳng có đường lui, chỉ có một đường chết, thứ mà bọn chúng theo đuổi, chính là sự huy hoàng thoáng chốc trước khi chết, bọn chúng muốn đem cả đảo Sùng Minh này đều biến thành một biển lửa, chiếu sáng sự tồn tại của thần lịch sử, kéo dài lịch trình sinh mạng của nước Mã Toa, mà Vũ Văn Tiêu Tương chính là người phụ trách châm lửa.
Ở bộ chỉ huy quân Lam Vũ cảng Trừng hải, tham mưu của hải quân lục chiến đội đang vẽ một cái vòng tròn lớn trên bản đồ quân sự, nơi đó là vị trí hiện giờ của quân đội nước Mã Toa. Từ trên tình thế mà xét, sau khi quân đội nước Mã Toa đánh hạ Mạt Long, lập tức triển khải hình rẻ quạt, phân tán đa số binh lực, nhào về phía những địa điểm tích trữ vật tư và tất cả các kho hàng của quân Lam Vũ, bất kể là bên trong có vật tư hay không, đều thiêu rụi phá hủy toàn bộ, lửa lớn bừng bừng kéo dài dặng dặc không có điểm dừng thành một biển lửa lớn, uy hiếp tới tận bên ngoài cảng Trừng Hải.
Dương Túc Phong dự đoán vô cùng chính xác, quân đội nước Mã Toa tới là để phá hoại, hoàn toàn phá hỏng các loại kho hàng và vật tư của quân Lam Vũ ở trên đảo Sùng Minh, chặt đứt khả năng quân Lam Vũ tấn công đảo Lữ Tống, số vật tư này ban ngành hậu cần của quân Lam Vũ phải dùng rất nhiều thời gian mới tích trữ được.
Sau khi bị phá hoại, ban ngành hậu cần tích trữ số lượng vật tư như vậy thì cần phải có ít nhất thời gian trên nửa năm, điều này cũng có ý nghĩa là, quân Lam Vũ tấn công đảo Lữ Tống phải trì tới một năm sau.
Đây là một thái độ hoàn toàn không cầu tác chiến nhưng cầu phá hoại.
Cũng chính thái độ này mà bộ đội đổ bộ nước Mã Toa đã tạo thành phiền toái cực lớn cho quân Lam Vũ.
Quân Lam Vũ muốn nắm bắt được chủ lực của quân đội nước Mã Toa, đem bọn chúng tiêu diệt toàn bộ là không có khả năng, nếu muốn hoàn toàn phân binh tác chiến thì lại vô cùng nguy hiểm. Có một số mục tiêu bảo vệ trọng điểm, quân Lam Vũ phải dùng trọng binh giữ vững lấy, ví như bến tàu và xưởng đóng thuyền ở cảng Trừng Hải, các loại thiết bị tháo dỡ vật tư, còn cả xưởng đạn dược vừa mới được xây dựng nên đang chuẩn bị đưa vào vận hành, đều phải đảm bảo không có sơ xuất gì.
Tổn thất vật tư còn có thể dần dần bù đắp được trong thời gian một năm, nhưng nếu trang thiết bị ở bếu tàu cửa càng bị phá hủy thì phiến toái sẽ càng lớn.
Bị giới hạn trong mục tiêu bảo vệ trọng điểm, cho nên binh lực mà quân Lam Vũ có thể chủ động xuất kích rất hữu hạn, không thể vượt quá hai nghìn người, hơn nữa còn không phải là một bộ đội có hệ thống, chỉ có thể rút một số binh lực từ các đại đội ra để thành lập nên nhưng đội đột kích nhỏ, tiến vào vào khu nhà kho, tác chiến với quân đội nước Mã Toa cũng bị phân tấn, tiêu hao dần binh lực của quân đội nước Mã Toa cho tới khi hoàn toàn tiêu diệt được bọn chúng.
Có thể dự kiến, đây là một cuộc chơi của mèo và chuột.
Đối diện với sự chém giết đốt phá của quân đội nước Mã Toa ở bên ngoài vòng phong ngự, quân Lam Vũ ở các khu vực phòng thủ chỉ đánh nhẫn nại, sau đó tìm kiếm cơ hội phản kích, đương nhiên đây là một chuyện vô cùng đau khổ.
Trầm Lăng Vân và Dương Thế Dân cũng cảm thấy vô cùng tức tối, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn từ trong kính viễn vọng những vật tư và kho hàng mà quân Lam Vũ khó khăn lắm mới tạo dựng lên được bị quân đội nước Mã Toa thiêu hủy, khói đen bốc lên mù trời, nhưng không có biện pháp nào đề giải quyết. Quân Lam Vũ đã đoạt được lại địa khu Mạt Long, đem nhóm quân đội Mã Toa hoàn toàn bao vây, nhưng muốn ngăn cản chuyện điên cuồng phá hoại của bọn chúng thì tạm thời còn lực bất tòng tâm.
Bất quá Từ Bân không cần phải ngồi nhìn quân đội nước Mã Toa điên cuồng phá hoại.
Từ Bân nhận được nhiệm vụ chính là tìm kiếm cơ hội phản kích, Trầm Lăng Vấp cấp cho đội đột kích Phi Báo nhiệm vụ hàng đầu là giết chết Vũ Văn Tiêu Tường.
Bắt giặc phải bắt vua trước, đâ là nguyên tắc quân sự cơ bản nhất.
Tiêu diệt được Vũ Văn Tiêu Tường, quân đội nước Mã Toa sẽ mất đi sự chỉ huy thống nhất, đối với quân đội nước Mã Toa đã rơi vào trạng thái điên cuồng, hơn nữa mang theo quyết tâm phải chết mà nói, có lẽ có sự tồn tại của Vũ Văn Tiêu Tường hay không thì hiệu quả cũng không lớn. Nhưng đối với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đang phẫn nộ mà nói, đây là phương pháp phản kích tốt nhất hiện nay rồi. Vũ Văn Thiêu Tường làm quân Lam Vũ trở tay không kịp, thì quân Lam Vũ cũng phải trả cho hắn một niềm vui bất ngờ.
La Dật Phong mang súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc đi tới trước mặt Từ Bân, đem giá súng chầm chậm cắm vào trong lớp bùn đất mềm xốp, sau đó từ từ điều chình thân thể, nhắm chuẩn vào mục tiêu trước mặt ước chừng một trăm năm mươi mét, những người điều khiển súng máy khác cũng ai vào vị trí người nấy, chuẩn bị sãn sàng hỏa lực áp chế. Bởi theo thực tế quân đội nước Mã Toa đã trang bị súng trường Chấn Thiên, cho nên hỏa lực áp chế càng ngày càng trở nên quan trọng.
Từ Bân nhíu chặt mày.
Ở trước mặt đội đột kích Phi Báo quân Lam Vũ là vô số binh sĩ nước Mã Toa đang đi lại tuần tra, trong tay bọn chúng cầm toàn bộ đều là súng trường Chân Thiên, bọn chúng từ bốn phương tám hướng tụ tập tới đây, sau đó tập trung ở phía dưới một ngọn đồi nhỏ, ước chừng có tới một nghìn tên.
Những tên binh sĩ nước Mã Toa này trang bị vô cùng đơn giản, trừ súng trường Chấn Thân và băng đạn ra, thì chỉ có lương khô và và bình nước, ngoài ra thì không có một thứ gì cả, trông vô cùng gọn nhẹ, chẳng trách mà có thể dễ dàng vượt qua khu rừng rạm Bái Lâm, bời vì bọn chúng đã chuẩn bị sẵn để có thể hi sinh bất kỳ lức nào. Bọn chúng đã không lưu lại đường sống cho chính bản thân mình, thế thì quân Lam Vũ cũng không cần khách khí nữa.
- Bọn chúng có khả năng là sắp xuất kích rồi.
Tiểu tổ trưởng Phùng Dịch Thanh lạnh lùng nói, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào dấu thập ở bên trong ống nhòm của súng ngắm, hắn bắt chết lên từng tên liên đội trưởng một của quân đội nước Mã Toa, nhưng những tên liên đội trưởng đó tựa hồ vô cùng sốt ruột, cứ đi đi lại lại ở đó suốt, không có vị trí cố định, làm hắn chỉ đành thất vọng.
Từ Bân chầm chập gật đầu.
Hắn cũng đã nhìn ra, những tên binh sĩ quân đội nước Mã Toa tụ tập ở nơi này chính đang chờ đợi phân phối nhiệm vụ, tên liên đội trưởng kia có khả năng là đang đợi quan quân thượng cấp tiếp kiến, khi đối diện với cái chết, cho dù là người có ý chí kiên địch hơn nữa cũng đều cảm thấy sốt ruộc bất an, mấy tên liên đội trưởng này đại khái cũng là như vậy, cho nên mới không ngừng đi đi lại lại, để dập tắt tâm tình bất an trong lòng.
Chốc lát sau, tên liên đội trưởng kia biến mất, đại khái là được thượng cấp gọi vào giao nhiệm vụ rồi, chỉ có điều không tới thời gian ba phút sau, tên liên đội trưởng đó xuất hiện trở lại, hơn nữa tỏ ra trấn tính hơn nhiều. Hắn phất tay, đem bộ hạ của mình đánh về hương tây bắc của đào Sùng Minh.
Sở chỉ huy lâm thời của quân đội nước Mã Toa tức thì trở nên vắng vẻ, chì có những chòi canh gác lác đác, hơn nữa dáng vẻ tỏ ra có chút không được tập trung.
Tận dụng thời cơ, không thể để lỡ.
Từ Bân phất tay một cái, hạ lệnh đội đột kích Phi Báo phát động tấn công.
Tạch tạch tạch....
Khẩu súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc trong tay Lỗ Ni cuồng chiến sĩ La Dật Phong nhả đạn đầu tiên, nó liên tục khạc ra những cái lưỡi lửa, đem hết tất cả những mục tiêu bại lộ trước họng súng của hắn hạ gục toàn bộ.
Những tay súng máy khác cùng đồng loạt khai hỏa.
Từ bên trong quân doanh tạm thời của nước Mã Toa ở phía sau đồi đất nhỏ vừa vặn có một binh sĩ nước Mã Toa đi vòng qua, ước chừng hơn một trăm tên, bọn chúng bị hỏa lực súng máy của quân Lam Vũ càn quét, tức thì có mấy chục tên ngã xuống, nhưng những tên binh sĩ nước Mã Toa còn lại phản ứng cũng rất nhanh, lập tức ngã xuống mặt đất, sau đó cầm súng trường Chấn Thiên lên xạ kích, thể hiển đầy đủ phẩm chất của binh sĩ được huấn luyện kỹ lưỡng.
Đạn của súng trường Chân Thiên rút qua bên trên đầu Từ Bân, lập tức đem tòan bộ đám cỏ dại xung quanh Từ Bân cắt đứt, rơi lả tả khắp chốn.
Phùng Dịch Thanh giơ tay lên, liên tiếp ném ra mấy quả lựu đạn, những tiếng nổ rầm rầm nối liền nhau qua đi, hỏa lực của súng trường Chấn Thiên nước Mã Toa tức thì bị suy yếu, khói súng mờ mịt do lựu đạn phát nổ tạo ra đồng thời còn gây trở ngại cho tầm nhìn của binh sĩ nước Mã Toa. N
Những đội viên khác của đội đột kích Phi Báo cũng liên tục ném lựu đạn ra, làm khói càng mù lan rộng, hai Lỗ Nĩ cuồng chiến sĩ nhân cơ hội quỳ lên,
← Hồi 246 | Hồi 248 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác