Vay nóng Homecredit

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 133

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 133: Đụng Độ Ở Biển Á Đinh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Siêu sale Lazada

Biển Á Đinh.

Biển Á Đinh vào mùa hè thường hay có sóng to gió lớn mù mịt khắp trời, sự biến hóa khí hậu phức tạp và hay thay đổi khiến cho nơi này trở thành vùng có nhiều đợt gió mùa, gió xoáy mùa hè nói đến là đến, không hề báo trước. tàu thuyền đi qua nơi này thông thường phải giở đủ mọi biện pháp phòng chống gió xoáy, tuyệt đại đa số thuyền trưởng đều quá quen với sự lặp lại vô thường của gió xoáy ở vùng biển Á Đinh, chỉ cần gió xoáy mạnh chưa vượt quá cấp mười, thì bọn họ đều không thèm để mắt đến.

Song, đối với đội hải quân lục chiến lần đầu ra biển đổ bộ tác chiến mà nói, thì việc bám trụ dài ngày trong tình trạng tàu luôn lắc lư xóc nảy quả là chuyện không phải dễ dàng, mặc dù trước khi lên thuyền cũng đã thực hiện đầy đủ công tác chuẩn bị, nhưng liên tục hai ngày hai đêm sóng to gió giật chao đảo điên cuồng cũng khiến cho bọn hắn phải ăn không ngon ngủ không yên. Rất nhiều chiến sĩ trong đội hải quân lục chiến đều đến từ bộ đội lục quân, mặc dù đều bơi lội thành thạo, nhưng vẫn chưa quen với sóng gió biển khơi, rất nhiều người đều bị say sóng đến nôn cả mật xanh mật vàng, toàn thân như nhũn ra, lúc nói chuyện đầu lưỡi đều run lên.

Đối với đội hải quân lục chiến vừa mới thành lập không lâu, thì lần xuất chinh đến Đa Bỉ Nhượng là một cơ hội rèn luyện hiếm có, bởi vì quân đội chủ lực của vương quốc Tháp Lâm trên cơ bản đều ở địa khu bắc bộ, bởi vậy đội hải quân lục chiến đổ bộ ở Đa Bỉ Nhượng sẽ không vấp phải bất kỳ sự phản kháng kịch liệt nào, có thể thu hoạch nguyên vẹn kinh nghiệm chiến đấu. Đương nhiên, muốn không phải mất một tẹo công sức nào là có thể chiếm lĩnh được Đa Bỉ Nhượng cũng là chuyện khó có khả năng xảy ra, vì dù sao, nơi đó còn có bộ phận thân tín của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ.

Mười hai chiến hạm Long Nha xen lẫn với sáu thương thuyền thật lớn đón gió vượt sóng vật lộn ngoài khơi vùng biển Á Đinh xám xịt, cuồng phong mang theo mưa to quét ngang mặt boong tàu. Làm tung tóe hàng loạt cơn bọt nước. Sáu chiếc thương thuyền khổng lồ có tải trọng đều vượt qua nghìn tấn, trong sóng gió còn có thể miễn cưỡng duy trì thăng bằng, thong thả đi tới, về phần mười hai chiến hạm Long Nha giữa sự vùi lên dập xuống tơi bời của gió lốc, đầu thuyền thường xuyên bị những con sóng bạc đầu bao phủ, boong tàu lênh láng nước biển. Nhưng đối với quan chỉ huy Long Nha chiến hạm là Phất Lai Triệt, thì gió xoáy mạnh như vậy chẳng qua cũng chỉ là hạng nhãi nhép mà thôi.

"A Vân, chú ý vật tư của ngươi, chú ý người của ngươi." Phất Lai Triệt nói với vẻ nghiêm trọng. Tính cách của hắn vốn dĩ hiếm khi nhắc nhở người khác, người khác muốn chết hay muốn sống, hắn đều xem như không liên quan đến chuyện của mình, song lần xuất chinh này thật sự là chuyện tối quan trọng, ngay cả một kẻ thường ngày kiêu ngạo bất tuân như hắn cũng cảm nhận được trách nhiệm đè nặng trên vai. Hắn đã âm thầm quyết định, sau này sẽ không bao giờ chấp hành nhiệm vụ bảo vệ hàng hóa cực nhọc này nữa. Công việc hộ hàng vĩ đại này cứ giao cho Vũ Phi Phàm an bài cho khỏe.

Đội hải quân lục chiến lần đầu viễn chinh, mặc dù binh lực chỉ có vỏn vẹn sáu trăm mống, nhưng vật tư mang theo lại khá là nhiều, chủ yếu là vũ khí đạn dược. Súng trường và Bách kích pháo nếu như không có đạn, thì còn tệ hơn một bó đuốc thô sơ. Cho dù là kẻ vốn cuồng ngạo như Phất Lai Triệt, cũng nhận thức rất rõ chi tiết này, huống chi còn có Dương Túc Phong dặn tới dặn lui hàng vạn lần như đinh đóng cột. Nếu như vật tư chuyên chở thương thuyền xảy ra chuyện gì, thì chuyến viễn chinh rất có thể phải hủy bỏ.

Trầm Lăng Vân sắc mặt nghiêm trọng trả lời: "Ta biết rồi."

Hắn đương nhiên biết được tầm quan trọng của những vật tư này, bởi vì ít nhất hắn cũng phải dựa vào nguồn vật tư này để chống cự trong thời gian một tháng. Thì nhóm vật tư trợ giúp thứ hai từ Mỹ Ni Tư địa khu mới có thể đến nơi. Đối với việc viễn chinh của hải quân lục chiến, thì ở trên thế giới này, ngoại trừ Dương Túc Phong ra. Những người khác trên cơ bản đều không có nhiều hiểu biết và thông thạo mấy, nhưng Dương Túc Phong lại chỉ đạo trên nguyên tắc mang đại cương, tức là sẽ không đi vào chi tiết vấn đề một cách cụ thể tỉ mỉ, ví dụ như việc viện trợ tiếp tế của hậu cần hay đại loại thế, tất cả đều cần đội hải quân lục chiến Lam Vũ quân tự mình đi trải nghiệm, tìm tòi, tổng kết kinh nghiệm.

Đột nhiên một cơn sóng to thật lớn từ đầu đánh tới, Trầm Lăng Vân bị xô một phát mất đà lảo đảo, vội vàng tóm lấy thành lan can, quay đầu lại xem Phất Lai Triệt có sao không. Chỉ nhìn thấy hắn khắp người ướt sũng nước biển, nhưng vẫn đứng sừng sững bất động như cũ, đây là bản lĩnh của người vốn sinh hoạt lâu ngày trên biển. Trầm Lăng Vân đang mấp máy muốn nói điều gì, thì Phất Lai Triệt đột nhiên xoay người lại, nhìn lên trạm gác cao vời vợi trên đỉnh cột buồm.

Trong cơn gió xoáy thổi điên cuồng, người hoa tiêu của hạm đội Phất Lai Triệt vẫn cứ thế đứng chơi vơi ngạo nghễ trên cột buồm cao có hơn hai mươi thước, một tay hắn vịn cột buồm giữ chắc thân thể của chính mình, một tay hối hả vẫy lá cờ màu đỏ trong tay mình. lá cờ màu đỏ tung bay phấp phới, thoạt nhìn có vẻ không ổn chút nào.

Trầm Lăng Vân hơi biến sắc, hắn cũng đã hiểu, dấu hiệu lá cờ phấp phới cho biết phía trước có một hạm đội khổng lồ, hơn nữa lại còn có vẻ thù địch.

"Là hạm đội từ nơi nào tới? thuộc quốc gia nào?" Trầm Lăng Vân hỏi với vẻ khó tin. Lần đầu tiên ra biển, đã phải trải qua bữa tiệc ra mắt hai ngày hai đêm bằng cuồng phong bạo vũ, bây giờ lại còn hân hạnh tao ngộ với hạm đội kẻ thù, hắn mới thật là có phúc làm sao.

Phất Lai Triệt lạnh như băng nói: "Mặc kệ nó là hạm đội đến từ nơi nào, chỉ cần đối nghịch với chúng ta, thì chúng ta phải đánh cho chúng nó chìm nghỉm!"

Xoạt một tiếng, Phất Lai Triệt rút ra thanh hoàng kim nguyệt nha quân đao giắt bên hông, trong tiếng cuồng phong thét gào lớn tiếng quát:"Thông tin binh!"

Thông tin binh vội vàng lật đật chạy tới, im lặng đợi lệnh.

Phất Lai Triệt lớn tiếng nói: "Dùng kỳ ngữ để thông lệnh các chiến hạm chuẩn bị vào vị trí chiến đấu!"

Mệnh lệnh nhanh chóng ban ra, cả hạm đội Phất Lai Triệt cùng lúc hối hả cuống cuồng, các chiến hạm vội vàng triển khai công tác chuẩn bị chiến đấu, tất cả những đồ vật dư thừa không cần thiết trên boong tàu thượng rất nhanh được thu dọn sạch sẽ, những thứ cần cố định lại lần nữa được gia cố thêm chắc chắn, kho vũ khí được mở ra, đạn dược bắt đầu chuyển đi. Các chiến hạm Long Nha từ trong đội thương thuyền tách ra, bắt đầu dàn hàng xếp đội, trong gió lốc, xếp thành đội là chuyện rất khó khăn, nhưng bất luận có khó đến cỡ nào, thì trước khi chiến đấu cũng phải xếp thành đội đàng hoàng, lợi dụng chính mạn thuyền của mình nhắm ngay hướng địch nhân, đây là nguyên tắc hải chiến cơ bản nhất. Sáu chiếc thương thuyền do đội hải quân lục chiến chuyên chở thì khẩn cấp giương buồm, hạ thấp tốc độ di chuyển, chậm rãi đi theo phía sau chiến hạm Long Nha.

Trầm Lăng Vân cùng Phất Lai Triệt chỉ bàn bạc trao đổi với nhau hai câu đơn giản, rồi lên thuyền nhỏ trở lại thương thuyền, chỉ huy các chiến sĩ làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu. Trên thương thuyền không có trang bị đại pháo, đây là một điểm yếu trí mạng, cho nên Trầm Lăng Vân dựa theo kinh nghiệm trước, cho các chiến sĩ đem Bách kích pháo lắp đặt trên boong tàu, tạm thời sử dụng làm pháo hỏa, như vậy về phần phòng ngừa địch nhân leo lên thuyền, là không cần phải lo lắng nữa rồi, trước hỏa lực của quân Lam Vũ, thì địch nhân tiến lên bao nhiêu thì cũng sẽ chết bấy nhiêu, thậm chí Trầm Lăng Vân còn hy vọng địch nhân tốt nhất là ngay từ đầu đã nhào vô cướp đoạt thương thuyền, như vậy ta có thể đánh cho bọn chúng không kịp trở tay.

Vài phút đồng hồ sau, cường độ gió lốc dường như yếu đi một chút, tuyệt đại đa số thủy thủ cũng có thể không cần phải dựa vào lan can vẫn có thể đứng vững trên boong tàu. Cũng cơ hồ cùng một thời điểm, ở ngoài khơi hướng đông nam, lục tục xuất hiện bóng buồm màu đen, rất đông đúc, thoạt nhìn qui mô đội thuyền cũng khá tập trung. Rất nhiều người bằng ống dòm đã có thể nhìn thấy trên cột buồm đối phương có giắt quân kỳ màu vàng, bên cạnh quân kỳ màu vàng còn có tướng kỳ màu đỏ.

Phất Lai Triệt đã nhìn ra. Đó là hạm đội thượng tướng Ban Gia Địch của hải quân nước Y Mộng.

Buồm được hạ xuống, thu nạp đội hình, mười hai chiến hạm Long Nha theo đội hình chiến đấu chậm rãi bày binh bố trận vào đội ngũ, các pháo thủ đều mở hết cửa sổ mạn thuyền, đẩy các khẩu pháo ca nông 100 li thò ra ngoài, pháo đạn cũng đã sớm lắp sẵn sàng, chỉ cần giứt nòng phát hỏa, là có thể phóng ra vèo vèo.

Chầm chậm, hạm đội khổng lồ từ hướng đông nam từ từ lộ diện hoàn toàn trên mặt biển phẳng lặng, lúc này. gió lốc càng ngày càng nhỏ dần, mặt trời bỗng từ đâu xuất hiện trên bầu trời, tỏa ra hàng nghìn tia nắng vàng ươm lóng lánh như dát vàng trên vùng khơi biển Á Đinh, khiến cho nước biển phản chiếu hàng ngàn tia sáng cầu vồng lung linh muôn vàn màu sắc, huyền ảo vô cùng. Nước biển trong veo đến mức có thể nhìn xuyên thấu thấy được thỉnh thoảng lại có vài con cá mập lớn lừ đừ trôi qua, nơi này luôn luôn là khu vực có cá mập thường xuyên lui tới. Song, chẳng có người nào còn lòng dạ mà thưởng thức vẻ đẹp của biển cả, cũng không có kẻ nào thèm tưởng tượng vẩn vơ xem một khi rơi xuống biển thì sẽ đối đầu với cá mập tấn công như thế nào, bởi vì mỗi người chú mục tập trung hết sức lực vào hạm đội nước Y Mộng phía trước.

Kẻ đã đến ắt là không lương thiện. Mà đã là người lương thiện thì ắt đã không đến.

Phất Lai Triệt nhẩm đếm nhanh, hạm đội Ban Gia Địch tổng cộng có hai mươi ba chiến liệt hạm khổng lồ, còn có sáu chiến hạm nhỏ. Đây là thực lực của hạm đội hải quân nước Y Mộng.

Uy danh của hải quân thượng tướng Ban Gia Địch trong số đông đảo tướng lãnh hải quân nước Y Mộng hải quân, cũng chẳng phải thuộc dạng ghê gớm gì mấy, so sánh với thiên tài hải quân Đức Tư Phỉ Đế Na, thì lại càng chẳng là cái đinh gỉ gì, chẳng qua, bởi vì hắn chính là thân tộc vương thất của nước Y Mộng, cho nên, binh lực hạm đội mà hắn suất lĩnh là hùng hậu nhất, cho dù Đức Tư Phỉ Đế Na cũng không cách nào sánh bằng. Hai mươi ba chiến liệt hạm chủ lực trang bị đầy đủ sẵn sàng chiến đấu này chính là minh chứng, mỗi một chiến liệt hạm này đều có tải trọng vượt quá một ngàn hai trăm tấn, có hơn một trăm hỏa pháo đủ loại nòng lớn nhỏ, hơn nữa từ bề ngoài mà nhận xét, cơ hồ cũng đều là tân hạm mới lần đầu hạ thủy.

"Hỏi bọn họ đến có ý đồ gì." Phất Lai Triệt lạnh lùng nói, trong ánh mắt đằng đằng sát khí. Bất luận đối phương có ý đồ gì, nhưng tự nhiên hùng hùng hổ hổ xuất hiện trước mặt mình như vậy, đã là mạo phạm đến sự tôn nghiêm của chính mình.

Kỳ ngữ binh phát ra tín hiệu, đối phương cũng rất nhanh gửi lại hồi âm.

"Tất cả hạm đội đế quốc Đường Xuyên, phải tiếp nhận sự điều tra của hải quân nước Y Mộng chúng ta......" Kỳ ngữ binh báo cáo câu trả lời của đối phương.

Phất Lai Triệt cười gằn một tiếng, lạnh lùng quát: "Kêu Ba Gia Địch đi chết đi!"

Kỳ ngữ binh còn chút chần chờ, vì ý tứ của kỳ ngữ không có biểu đạt như vậy.

Phất Lai Triệt gầm lên: "Ngươi là đồ ngu a! Ngươi mau nói với hắn, đến quyết đấu với chúng ta đi!"

Kỳ ngữ binh lập tức xoay người hối hả chạy đi.

Trận chiến lập tức triển khai.

"Khai pháo!" Phất Lai Triệt lạnh lùng hạ lệnh.

Bốn mươi tám khẩu pháo ca nông nòng 100 li liên tiếp nã đạn, đạn pháo lướt qua mặt biển rực rỡ, rơi vào ngay giữa hạm đội hải quân nước Y Mộng, phát ra tiếng nổ mạnh thật lớn. Có điều, phần lớn đạn pháo đều không trúng vào mục tiêu, trên cơ bản đều rơi xuống biển, nổ đùng đùng tạo nên vô số cột nước thật lớn. Ở khoảng cách xa nhau đến hơn hai ngàn thước, lại ngắm bắn ở trên thuyền chòng chành không thăng bằng tốt, muốn trúng mục tiêu nhìn chung là rất khó có khả năng, Phất Lai Triệt cũng không đòi hỏi yêu cầu xa vời đến thế. Nhưng, hắn phải khai pháo, hắn muốn giành tấn công trước, vì hắn muốn cho hải quân nước Y Mộng biết rằng, chính hắn từ đầu cho tới bây giờ đều nắm thế chủ động tiến công. Bị động, tuyệt đối không phải là phong cách của Phất Lai Triệt.

Tuy nhiên không ngờ rằng, vẫn có hai quả đạn pháo "Không cẩn thận" trúng vào chiến liệt hạm của địch nhân, lập tức bùng nổ tạo nên tiếng oanh tạc thật lớn, trong màn khói đen đặc ngùn ngụt bốc lên, một chiến liệt hạm khổng lồ từ từ nứt toác ra làm đôi, đầu thuyền và đuôi thuyền đều chổng ngược lên cao, sau đó lại chậm rãi cắm đầu chìm nghỉm vào trong nước. Một chiến liệt hạm khác thì nghiêng hẳn về một phía, mất đi sự tự kiểm soát, dường như va chạm vào chiến hạm bên cạnh, cột buồm chính của nó bị đứt gãy rơi tõm vào trong mặt nước, làm văng lên một cột sóng lớn. Quan binh Y Mộng bị rơi xuống nước vừa trồi hụp giãy dụa, vừa khóc lóc hô cứu mạng, song, mùi máu tươi rất nhanh đã thu hút vô số cá mập kéo đến, bọn chúng càng thêm kinh hoàng bị cá mập xông vô xâu xé, máu tươi nhanh chóng nhuộm một vùng loang lổ đỏ hồng.

"Oa!" Trầm Lăng Vân chứng kiến quang cảnh qua ống dòm, không nhịn được hưng phấn thích chí thốt lên. Từ xưa đến nay, trong giao chiến giữa chiến hạm hải quân chưa hề xảy ra trường hợp chiến hạm khổng lồ như thế lại bị đánh chìm một cách nhanh lẹ đến vậy, đối đầu với loại đại pháo cổ lổ sĩ ngày xưa, thì dù là loại chiến hạm bình thường nhất cũng có thể chịu được mấy chục phát đạn nhắm trúng thân tàu, co dù thương tích lỗ chỗ chi chít, nhưng vẫn rất khó bị đánh chìm. Trừ phi là bị đạn pháo trực tiếp bắn trúng mục tiêu là kho đạn trên tàu, thì mới có thể nhanh chóng bị chìm. Năm đó kỳ hạm hiệu "Hỏa vân Tà Thần" của Đường Lãng nguyên soái, đã bị trúng tổng cộng một trăm tám mươi bảy phát đạn pháo mà cũng không chìm. Chẳng hề giống như cảnh tượng trước mắt, chỉ một phát pháo ca nông nòng 100 li vu vơ trúng mục tiêu là đã có thể bắn chìm chiến liệt hạm, quả thực khiến cho người nghe cảm thấy như sấm động bên tai.

Trong lòng hắn không thể không trào dâng niềm cảm khái, Dương Túc Phong, hắn rốt cục là ai? làm sao có thể thiết kế ra một loại vũ khí kinh khủng như vậy?

Phất Lai Triệt cũng không hề nghĩ đến sẽ đạt hiệu quả cao như vậy, vừa hưng phấn vừa chờ đợi, thanh Hoàng Tinh Nguyệt Nha Quân đao trong tay cứ nhấp nha nhấp nhổm, không sao kiềm chế được kích động trong lòng. Lúc đầu thấy Dương Túc Phong kiên quyết cải tạo Long Nha chiến hạm, trong lòng hắn dấy lên một cảm giác rất khó chịu, Long Nha chiến hạm làm sao có thể đem ra so sánh với chiến liệt hạm được, sau này nhận lấy chiến hạm Long Nha đã nâng cấp, trong lòng lại càng thêm bứt rứt khôn nguôi, chẳng những thuyền nhỏ rồi, mà còn thiếu pháo nữa, mỗi chiến hạm Long Nha có tải trọng chưa tới sáu trăm tấn, lại chỉ trang bị tám khẩu ca nông 100 li, thì làm sao có thể đối kháng với chiến liệt hạm của địch nhân được chứ?

Nhưng cho tới lúc này, hắn mới phát hiện mình đã đánh giá sai, hơn nữa còn sai rất trầm trọng, cái thứ quái thai do Dương Túc Phong tạo ra này, mặc dù thoạt nhìn rất dễ bị người ta khi dễ, nhưng hỏa pháo của nó đã dũng mãnh như thế này, thì uy lực của loại tân chiến liệt hạm đang được thiết kế kia, khỏi cần nói cũng tưởng tượng được phần nào rồi.

Hạm đội của Ban Gia Địch hiển nhiên cũng vô cùng chấn động, đại khái là bọn chúng có nằm mơ cũng không tưởng tượng được vừa mới tiếp cận thôi đã hứng chịu tổn thất thê thảm như thế, chiến liệt hạm của bọn chúng thậm chí còn chưa mon men vào tầm bắn hữu hiệu của pháo hạm thì đã bị tấn công tơi tả. Song, quan binh hải quân nước Y Mộng bao gồm cả thượng tướng hải quân Ban Gia Địch, cũng không hiểu được tường tận kết cục là đã xảy ra chuyện gì, bọn chúng cứ tưởng rằng hải quân Lam Vũ chẳng qua chỉ là chó ngáp phải ruồi, đạn pháo phóng ra may mắn trúng vào mục tiêu là kho đạn nên mới phát nổ chìm tàu mà thôi.

"Tiến lên! Giết sạch bọn Đường Xuyên thối tha này cho ta!" thượng tướng hải quân Ban Gia Địch nổi giận đùng đùng ra lệnh.

Trong pháo hỏa rải rác của Lam Vũ quân, chiến liệt hạm của hải quân nước Y Mộng hải quân phân tán ra tiến gần từng bước một, bọn chúng phải tiến vào khoảng cánh bắn của hạm pháo bọn chúng thì mới có thể phản kích được, pháo đạn rơi vào ngoài khơi giữa đoàn chiến liệt hạm thượng dựng tung lên bọt nước cuồn cuộn, rất nhiều pháo đạn thậm chí đã nổ sát bên chiến liệt hạm của địch nhân, nhưng chỉ còn thiếu một xíu nữa thôi, vẫn không chịu trúng thẳng vào mục tiêu.

Phất Lai Triệt chứng kiến vô số pháo đạn bị lãng phí, ruột gan như lửa đốt, chỉ hận bản thân mình không thể tự khai pháo, song, hắn cũng hiểu rằng, những tay pháo thủ dưới quyền hắn cũng đã làm hết sức mình, hai phát pháo trúng mục tiêu vừa rồi chỉ là ăn may mà thôi. Loại pháo ca nông nòng 100 li mới tinh này và loại hoạt thang pháo trước kia có nguyên lý khác nhau một trời một vực, phương pháp bắn cũng hoàn toàn khác nhau, đầu tiên là do bởi lực ép đằng sau rất lớn, tất cả khẩu pháo ca nông trên cùng một chiến hạm Long Nha không thể bắn cùng lúc, nếu không chiến hạm sẽ hứng chịu một lực ép đằng sau rất lớn dẫn đến hư tổn nghiêm trọng, thậm chí có cả nguy cơ sẽ bị lật úp, bởi vậy, phải ra lệnh khai hỏa, điều này đối với các pháo thủ là một yêu cầu rất cao, bọn họ phải tự mình tìm kiếm mục tiêu, tự mình tính toán khoảng cách, tự mình ngắm bắn, sau đó khai pháo, nhưng thời gian huấn luyện của bọn họ lại chưa đầy hai tháng.

*****

Tuy nhiên, không phụ lòng mong mỏi của Phất Lai Triệt, rốt cuộc cũng đã có một phát đạn pháo trúng vào mục tiêu, một chiếc chiến liệt hạm của phe địch cách hạm đội Phất Lai Triệt chưa đầy nghìn thước bị pháo bắn trực tiếp vào giữa boong tàu, sau khi pháo nổ bùng lên, cột buồm cao vút lập tức gãy đôi, ngay cả những thủy binh kéo buồm cũng bị nhấn chìm vào lòng biển sâu, nhưng chiến liệt hạm còn đang chạy băng băng theo quán tính, đột nhiên khựng lại nứt ra làm đôi, mũi thuyền đột ngột cắm xuống biển, rồi mất tăm mất tích, đuôi thuyền chổng ngược lên cao, từ từ chìm nghỉm, ngoài khơi cùng vô số thi thể, bầy cá mập lượn lờ dưới mặt nước điên cuồng nhào vô xâu xé.

Có lẽ là do khoảng cách gần quá nên những quan binh hải quân Lam Vũ đều bàng hoàng rúng động trước cảnh tượng bi thảm trước mắt, bọn họ cả đời cũng chưa bao giờ có diễm phúc tận mắt chứng kiến một quang cảnh bi tráng như thế, bọn họ đã quen với pháo chiến ở cự ly gần, chỉ khi nào đội thuyền của đối phương bị đánh cho tan nát trăm ngàn mảnh thì từ từ chìm xuống, còn đa số, bọn họ tiếp xúc nhiều hơn chính là tiếp cận mạn thuyền chiến sau khi pháo chiến dứt, thuyền của song phương đều bị mắc kẹt ở cùng một chỗ, thủy thủ và binh lính hai phe sử dụng vũ khí tầm gần xông lên thuyền của đối phương mà giết chết kẻ thù hoặc là bị kẻ thù giết chết, rất nhiều tình huống, thủy thủ của một bên bị giết gần hết hoặc phải giơ tay xin hàng thì cuộc chiến mới kết thúc.

Nhưng ngay lúc này, bọn họ mơ hồ nhận thức được rằng, cho dù không cần tiếp cận mạn thuyền đối phương thì vẫn có thể tiêu diệt được đối phương, chỉ cần đạn pháo bắn trúng mục tiêu, thì thuyền chìm lính chết là kết cục không thể tránh khỏi. có lẽ chỉ cần một ngày như thế thì bản thân căn bản không cần phải nhọc sức đối mặt trực diện với đối phương thì vẫn có thể trực tiếp tiêu diệt đối phương.

Ngay cả Phất Lai Triệt cũng không biết rằng chính y đã khai sáng cho một thời đại mới trong lịch sử hải chiến, thời đại của đại pháo cự hạm đã tới gần rồi.

Bất kể phải hứng chịu tổn thất nhưng hải quân nước Y Mộng vẫn cứ chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồn, cứ lao đầu về phía trước như con thiêu thân, bọn chúng mạo hiểm tiến vào tầm bắn của hỏa pháo quân Lam Vũ, dựa trên nguyên tắc chiến đấu cơ bản hình chữ "T" bắt đầu sắp xếp đội ngũ. Cũng xếp thành một chữ "Hình", mạn thuyền kề cận với hông thuyền hải quân Lam Vũ. Thượng tướng hải quân Ban Gia Địch điên cuồng ra lệnh một tiếng, gần một ngàn nòng pháo to nhỏ khác nhau đồng loạt khai pháo, tiếng oanh tạc thét gào rung động toàn bộ biển Á Đinh.

"Chết hết đi!" Thượng tướng hải quân Ban Gia Địch rống lên phấn khích như đang nắm chắc phần thắng trong tay, vung thanh đao chỉ huy trong tay chỉ thẳng về phía trước, hắn muốn đem toàn bộ bọn hải quân không biết sống chết của quân Lam Vũ chôn vùi vào lòng biển sâu.

Vô số đạn pháo rơi như mưa xuống hạm đội của Phất Lai Triệt, khoét nên vô số lỗ hổng to nhỏ khác nhau, phần lớn chiến hạm Long Nha dưới làn mưa đạn bắn rát của đối phương đều trở thành một đống hỗn độn, khắp boong tàu đều là vết đạn bắn chi chít, hai bên mạn thuyền cũng giống như thế. Không ít binh lính hải quân bị pháo đạn dày đặc bắn trúng, phải kết thúc cuộc đời còn đang dâng tràn sức sống tuổi thanh xuân, máu tươi bắt đầu chảy thành dòng trên boong tàu.

Nhưng Phất Lai Triệt vẫn vững vàng như núi, không hề cau mày lấy một lần. bởi vì hắn biết, chỉ cần phe mình chống chọi qua một đợt đạn quét của đối phương thì chính mình cũng đã nắm được một cơ hội thủ thắng

Để gấp rút phản công kẻ địch, hạm đội nước Y Mộng trong loạt bắn thứ nhất đều lựa chọn loại đạn có tầm bắn khá xa, hơn nữa độ chính xác cũng khá cao, loạt bắn thứ nhất trôi qua. Bọn chúng lập tức thay đổi loại đạn, chuyển sang loại đạn phá hủy có sức công phá mạnh, để quét sạch địch nhân ở trên boong tàu. Đồng thời phá hư thuyền của địch nhân, thời gian ngắt quãng để thay đạn và nhồi thuốc ước chừng là bốn phút.

Khoảng thời gian bốn phút đối với hải chiến từ trước tới nay là rất bình thường, đem thuốc súng còn sót lại bên trong nòng pháo cạo sạch, nạp lại đạn pháo và thuốc phát xạ, sau đó khai kháo, bất luận là người pháo thủ đó có thành thạo đến cỡ nào thì cũng cần phải tiêu tốn một khoảng thời gian không ngắn. mình như thế, đối phương cũng như thế. Cho nên Ban Gia Địch khấp khởi mong chờ, sau loạt pháo phá đạn trút lên như sao sa thì chiến hạm Long Nha của đối phương sẽ nát thành cám, thậm chí còn có khả năng chìm nghỉm.

Song, Ban Gia Địch lại không ý thức được rằng, Phất Lai Triệt chả cần đến bốn phút để nạp lại đạn pháo, thậm chí ngay cả bốn mươi giây cũng chẳng cần.

Hắn chỉ cần có vỏn vẹn mười giây đồng hồ

"Ầm ầm đùng ầm ầm đùng", tiếng pháo liên tiếp không ngừng phát ra từ Long Nha chiến hạm, nòng pháo chớp sáng khiến người ta phải hồn xiêu phách lạc.

Đoàn chiến liệt hạm khổng lồ của Ban Gia Địch thả neo tại cách đó không đầy một ngàn thước chuẩn bị cho loạt pháo kích kế tiếp bỗng trở thành mục tiêu ngắm bắn tốt nhất cho hỏa pháo quân Lam Vũ, hỏa pháo trút như mưa xuống đầu bọn chúng, liên tiếp có mấy chiếc chiến liệt hạm bị bắn trúng, nát tan thành từng mảnh giữa tiếng nổ mạnh vang lên đinh tai nhức óc, mảnh vụn và thuyền viên bắn tung tóe lên cả những chiến liệt hạm bên cạnh. Trong bốn phút ngắn ngủi, bốn mươi tám khẩu pháo ca nông nòng 100 ly của Lam Vũ quân đã liên tục không ngừng nã đạn, cứ mười giây đồng hồ lại phóng ra một quả đạn pháo, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, với hỏa pháo mãnh liệt như thế, thì cho dù đội thuyền do Ban Gia Địch suất lĩnh có là hạm đội bằng sắt thép đi chăng nữa cũng không có cách chống đỡ, huống chi là chiến liệt hạm bằng gỗ đóng thành.

Trầm Lăng Vân khe khẽ lắc đầu, buông thõng ống nhòm, hắn không tài nào tưởng tượng được tâm tình của quan binh đối phương ngay lúc này.

Dưới hỏa pháo dày đặc của quân Lam Vũ, chiến liệt hạm của hạm đội hải quân nước Y Mộng liên tiếp bị trúng đạn, phát ra những tiếng nổ vang trời dậy đất, thậm chí rất nhiều chiến liệt hạm sau khi bị trúng đạn thì ngay đến cơ hội tự cứu mình cũng không có, đã ngay lập tức bị nổ tan tành xác pháo, ngoài khơi đâu đâu cũng thấy lềnh bềnh những tấm ván gỗ nát bấy và những xác chết không còn nguyên vẹn, ngoài ra còn có bầy cá mập khổng lồ đang nhào vô cắn xé tranh giành lẫn nhau.

Để có được hiệu quả tốt nhất cho loạt bắn, Ban Gia Địch đã hạ lệnh cho hạm đội đan xen nhau sắp hàng thành một chữ "hình", như thế này quả là có hiệu quả bắn rất tốt, nhưng đồng thời cũng trở thành mục tiêu rất rõ ràng, hơn nữa với khoảng cách chưa đầy tám trăm thước, thì xác suất trúng mục tiêu của pháo ca nông bên phe Lam Vũ quân rõ ràng càng được nâng cao.

Bất luận là ở trong tình huống nào, thì xác suất trúng mục tiêu đối với loại mục tiêu bất động luôn luôn đạt mức rất cao.

Ban Gia Địch nhanh chóng nhận ra chính mình đã phạm phải một sai lầm trí mạng, hắn không nên hạ lệnh hạm đội thả neo để ngắm bắn.

Nhưng đáng buồn là ở thế giới này chẳng hề có thuốc để chữa hối hận.

Sau khi liên tục tổn thất hết bảy tám chiếc chiến liệt hạm khổng lồ, Ban Gia Địch vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, hắn cho rằng dựa vào lực lượng của chính mình thì bất luận thế nào cũng vẫn có thể tiêu diệt đối phương, có lẽ đối phương cũng chỉ dồn hết lực cạn thở một hơi cuối cùng, chỉ cần mình kiên trì thêm vài phút đồng hồ, thì sẽ đạt được thắng lợi. Hắn ngang nhiên hạ lệnh hạm đội tiếp tục đi tới, muốn cùng hạm đội Phất Lai Triệt tiến hành đánh xáp lá cà, trên boong tàu chiến liệt hạm của bọn chúng, đám thủy thủ xúm xít như ong vỡ tổ chuẩn bị leo sang thuyền đối phương.

Nếu như có Vũ Phi Phàm ở đây. Hắn nhất định sẽ hạ lệnh tiếp tục khai pháo, cho đến khi cà thuyền lẫn người của địch nhân bị nhấn chìm vào biển Á Đinh, hắn sẽ không thèm đoái hoài gì tới bất kỳ động tác nào của Ban Gia Địch, cho dù hắn ở nơi đó có khóc rống than trời khấn phật cứu mạng thê thảm đến đâu thì cũng chẳng quan tâm.

Nhưng quan chỉ huy trận hải chiến hôm nay lại chính là Phất Lai Triệt.

Phất Lai Triệt vung thanh hoàng kim nguyệt nha quân đao trong tay chỉ lên trời một phát, lớn tiếng kêu lên: "Dừng bắn! Chuẩn bị tiếp mạn thuyền chiến!"

Các pháo thủ tựa hồ đều có chút do dự. Bọn họ cho rằng bỏ qua một cơ hội tốt có thể đánh chìm đội thuyền của địch nhân là một điều thật sự đáng tiếc, bọn họ hoàn toàn có thể tiếp tục khai pháo, lấy hỏa pháo để tiêu diệt toàn bộ địch nhân.

Song, không người nào dám cãi lệnh của Phất Lai Triệt.

Đối mặt với hải quân nước Y Mộng ào ào lao tới như vũ bão, đám thủy thủ hạm đội Phất Lai Triệt cũng đều mỗi người vào một vị trí riêng, lăm lăm súng hạng nhẹ và thủ lưu đạn sẵn sàng nghênh tiếp quân địch, một bộ phận thủy thủ vẫn mang theo súng ngũ tứ, bọn họ chính là đang chuẩn bị vắt vẻo từ trên cột buồm leo qua quân hạm của địch nhân tiến hành đánh lén. Nhưng trước mắt, bọn họ phải tiêu diệt những kẻ địch có ý đồ tương tự.

Trong ba chiếc chiến liệt hạm đang kéo về đoàn thương thuyền của Trầm Lăng Vân ở phía sau mà công kích, Trầm Lăng Vân trong lòng âm thầm nguyền rủa không ngừng Phất Lai Triệt không nên ngay đúng lúc này lại làm ra vẻ ta đây anh hùng, cứ trực tiếp lấy pháo hỏa mà bắn nát mặt kẻ thù không được sao. Hà cớ gì phải mất thời gian cùng địch nhân tiến hành tiếp mạn thuyền chiến như vậy. Tuy nhiên, nguyền rủa thì nguyền rủa, nhưng hắn thật ra chẳng hề ngán vụ tiếp mạn thuyền chiến, có sáu trăm đội viên đội hải quân lục chiến ở trên thuyền, địch nhân đi lên bao nhiêu thì sẽ bỏ mạng bấy nhiêu.

"Ầm ầm đùng ầm ầm đùng" Lại là những âm thanh va chạm rợn người cất lên liên tiếp, chiến liệt hạm của hải quân nước Y Mộng đâm một nhát chí mạng vào chiến hạm Long Nha của hải quân Lam Vũ. Long Nha chiến hạm dường như bị va mạnh đến muốn lật ngược thuyền, đám thủy thủ bao gồm cả Phất Lai Triệt đều bị chấn động lảo đảo, cơ hồ muốn rơi tòm xuống nước.

Vô số thiết đáp câu (dây móc) to tướng từ bốn phương tám hướng bay vút đến, móc chặt chiến liệt hạm và long nha chiến hạm lại thật chắc, trừ phi một phương hoàn toàn chiến bại. Nếu không sẽ chẳng có cách nào tách ra.

"Chuẩn bị chiến đấu!" Phất Lai Triệt lớn tiếng kêu gọi.

Đám thủy thủ của Lam Vũ quân tụ tập ở giữa boong tàu, bày binh bố trận sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Vù vù vù những âm thanh xé gió liên tục vang lên, đó là do bọn thủy thủ hải quân nước Y Mộng bám vào dây thừng đu lại đây. Bọn chúng sử dụng cột buồm cao to của chiến liệt hạm làm điểm xuất phát, trực tiếp đu dây phóng lên thuyền của quân Lam Vũ. Đây đều là những thủy thủ tinh nhuệ nhất làm nhiệm vụ đánh tiên phong, mỗi người đều giắt một thanh loan đao hình nguyệt nha, một tay túm vào dây trói, một tay chém giết đám thủy thủ Lam Vũ quân.

"Pằng pằng pằng!" Lam Vũ quân đáp trả bằng tiếng súng 54.

Các dũng sĩ tiên phong hải quân nước Y Mộng trợn tròn hai mắt như ngơ ngác, nhìn đăm đăm với vẻ không thể tin nổi trước nòng súng đối phương còn đang bốc khói hôi hổi, rồi lại cúi xuống ngó lồng ngực của mình đang rỉ máu, bọn chúng còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, thì đã mất đi ý thức. Khẽ buông tay, từ trên dây thừng cao lủng lẳng rớt cái bịch, nặng nề đập mặt xuống boong tàu, nảy lên vài phát như lò xo, rồi cứng ngắc không động đậy, chỉ có máu tươi từ cơ thể từ từ tuôn chảy.

"Này! Ở trên đừng có vứt đồ lung tung xuống như vậy chứ!" vài tên thủy thủ Lam Vũ quân lầm bầm kêu lên, mấy chiến sĩ phòng vệ ở mặt trên nhún nhún vai, làm ra vẻ vạn bất đắc dĩ, ý là địch nhân đã muốn té xuống, thì bọn họ cũng không có biện pháp nào ngăn cản a!

Ở giữa những chiến thuyền sát sạt nhau, sự tấn công và phản công trong nháy mắt đã bộc phát cùng lúc, hải quân nước Y Mộng ỷ vào người đông thế mạnh, cứ đu theo dây thừng mà xông bừa lên mạn tàu Long Nha chiến hạm của hải quân Lam Vũ, bọn chúng vung búa và loan đao, hò hét nhằm vào đám thủy thủ Lam Vũ quân. Lam Vũ quân cũng không hề tỏ ra chút yếu thế nào nhanh chóng phản công lại, súng Mitch lần lượt bóp cò hàng loạt như mưa, toàn bộ địch nhân sắp sửa leo được lên boong tàu đều rơi như sung rụng, có một vài thủy thủ ra tay dứt khoát ném thủ lưu đạn đánh vèo vào chiến liệt hạm của đối phương, ngay lập tức làm nổ tung một đám địch nhân, trên boong tàu thượng cũng thành một đống hỗn độn.

Song, bọn hải quân nước Y Mộng này cũng không phải là kẻ xui xẻo nhất, xui xẻo nhất chính là bọn đồng đảng đang cố sức cướp đoạt sáu chiếc thương thuyền, bọn chúng hùng hùng hổ hổ leo lên đến boong tàu của thương thuyền, kết quả phát hiện ra hình như đã nhầm đường, một đoàn bộ đội mặc mê thải phục đầu đội cương khôi tay đặt sẵn lên cò súng, đã phục sẵn đón đầu bọn chúng, chưa la kịp một tiếng nào, thì một cơn mưa đạn đã ào ào ập tới, tất cả đám thủy thủ hải quân nước Y Mộng đạn găm chi chit khắp người ít nhất là bị trúng bảy tám viên đạn, rên cũng không thành tiếng, ngã thẳng cẳng vào mặt nước lạnh cóng.

"Ta nhổ! Ranh con mà dám vuốt râu hùm hay sao!" Trầm Lăng Vân hung hăng nhổ một bãi nước bọt.

Các chiến sĩ còn lại nhất tề xông lên, vọt tới mạn thuyền, nhắm vào ba chiếc chiến liệt hạm gần trong gang tấc mà dập cho một trận mưa thủ lưu đạn, những tiếng nổ đùng đùng cứ nối tiếp nhau không dứt, vừa ngưng thì trên boong tàu của ba chiếc chiến liệt hạm kia đã vắng tanh không còn lấy một bóng người. Chỉ có một vài tên thương binh còn nằm ở đó mà rên rỉ, đột nhiên vang lên những răng rắc liên tục, ba chiếc chiến liệt hạm đều vỡ tan thành nhiều mảnh, chậm rãi chìm vào lòng biển Á Đinh, tạo thành những vũng xoáy lớn ở ngoài. Bầy cá mập hôm nay đã ăn no ních bụng, chỉ còn ngoe nguẩy lượn lờ trong làn nước biển màu đỏ sẫm. Nhưng không còn có ý muốn ăn thịt người nữa.

Ban Gia Địch rốt cuộc cũng đã thống khổ nhận ra, nếu cứ tiếp tục đu dây leo xuống như thế thì chỉ có đi đến kết cục là toàn quân bị tiêu diệt, chiến liệt hạm mang số hiệu kỳ hạm "Thái dương thần" của hắn đã bị tổn hại nghiêm trọng, mặc dù hỏa pháp của Lam Vũ quân không trực tiếp bắn trúng, nhưng, mưa đạn dày đặc đã khiến cho không ít thủy thủ ngã xuống trong vũng máu.

"Lui lại đi!" Ban Gia Địch không thể không nghiến răng nghiến lợi khổ sở ra lệnh lui quân.

Trong suốt lịch sử hai trăm năm của hải quân nước Y Mộng, có lẽ hắn chính là vị tướng lãnh hải quân đầu tiên chịu tổn thương nặng nề như thế.

Kỳ ngữ binh ngẩn người, hắn đã quên béng mất làm thế nào để diễn tả kỳ ngữ "lui lại", từ trước tới nay, trên đại lục Y Vân, hải quân nước Y Mộng đều đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Cho tới bây giờ chưa từng chủ động lui lại bao giờ, bởi vậy kỳ ngữ "lui lại" thật sự rất ít khi dùng, rất nhiều người đã sớm quên mất.

May là có một viên hải quân tham mưu bên cạnh còn nhớ rõ, hắn nhanh chóng chạy tới vị trí của kỳ ngữ binh, phát ra tín hiệu lui lại.

"Muốn chạy ư? Không dễ như vậy đâu!" Phất Lai Triệt cười khẩy.

Những sợi dây câu to lớn chắc chắn bị lưỡi búa sắc bén lần lượt chém đứt. Chiến hạm song phương đã được tách ra, hải quân nước Y Mộng còn đang kinh hoảng chưa kịp hoàn hồn, thậm chí không kịp sửa sang lại đội hình, đã chạy quắn đít trốn theo hướng đông nam, pháo hỏa Lam Vũ quân ráo riết đuổi theo phía sau. Nhưng do đối phương càng ngày càng xa, hơn nữa khoảng cách giữa chiến hạm này và chiến hạm nọ quá lớn, nên không có phát pháo đạn nào trúng được mục tiêu.

Phất Lai Triệt phất tay ngăn trận pháo kích không có ý nghĩa này lại. Đồng thời tiếc nuối nhìn về phía Trầm Lăng Vân, nếu như không vướng cái cục nợ này, thì hắn chắc chắn sẽ đuổi theo kẻ địch mà đánh cho tơi tả không còn manh giáp mới thôi, nhưng mà giờ đây, vẫn phải tiếp tục hộ tống cái lũ bị thịt này cập bờ Đa Bỉ Nhượng, nhược bằng không Dương Túc Phong nhất định sẽ không tha cho hắn. Sau này, dù có đánh chết hắn cũng không chấp hành cái loại nhiệm vụ bảo vệ hàng hóa này, không thể thoải mái đánh nhau.

Song, Phất Lai Triệt thật không ngờ rằng, trận hải chiến này còn chưa chấm dứt.

Viên hoa tiêu canh gác vắt vẻo ở tít trên cao lại báo cáo phía trước vừa phát hiện ra dấu vết của biên đội chiến liệt hạm.

"Chẳng lẽ lại là Đức Tư Phỉ Đế Na?" Phất Lai Triệt cảm giác được máu nóng trong người đều sôi lên sùng sục.

Nếu như quả thật là Đức Tư Phỉ Đế Na. Không quan tâm cái án tử hình bởi Dương Túc Phong ban bố, thì hôm nay cũng muốn đánh cho hắn một trận cho thỏa sức, xem cái gã nguyên soái hải quân nước Y Mộng đẹp như con gái kia rốt cục là lợi hại đến đâu. Theo lời đồn, Đức Tư Phỉ Đế Na so với nữ nhân còn trắng trẻo nõn nà hơn bội phần, cử chỉ cũng mềm mại thướt tha hơn hẳn, động tác cũng nhu mì dịu dàng như con gái, Phất Lai Triệt thật sự muốn được tận mắt chứng kiến xem sao.

Song, hoa tiêu trên trạm canh gác báo cáo đã dội cho Phất Lai Triệt một gáo nước lạnh, bởi vì từ phía đông bắc đang kéo tới chính là hạm đội của Khắc Lý Khắc Lan!

"Mẹ kiếp, Khắc Lý Khắc Lan, gã này không chui rúc trong chăn của công chúa, sao lại chạy đến đây giựt miếng ăn của ta chứ?" Phất Lai Triệt lầm bầm nói, thanh âm rất nhỏ, hắn cũng không dám để những lời này lọt tới tai Khắc Lý Khắc Lan, nên nhớ, xưởng đóng tàu của hắn đang nắm giữ những chiến liệt hạm sản xuất cho Lam Vũ quân trong tương lai a! Có thể cam tâm tình nguyện đắc tội với Dương Túc Phong, nhưng cũng không thể đắc tội với Khắc Lý Khắc Lan, đây là kết luận của Phất Lai Triệt. Đắc tội với Dương Túc Phong thì cùng lắm là bị xử bắn, còn đắc tội với Khắc Lý Khắc Lan thì... sau này người ta đều cưỡi chiến liệt hạm đi ngao du biển rộng, còn chính mình thì lẹt lẹt lái mấy chiếc thuyền nát lòng vòng ở biển Á Đinh. Chẳng phải là mất mặt hay sao.

Song, đối với sự xuất hiện đột ngột của Khắc Lý Khắc Lan, Phất Lai Triệt quả thực có điểm ngạc nhiên. Vị trượng phu của Cách Lai Mỹ nữ vương bệ hạ, vừa mới trải qua kỳ trăng mật đã vội vàng xuất hải, xem ra tình yêu của hắn đối với biển rộng còn nồng nàn hơn so với tình yêu dành cho nữ vương bệ hạ, chỉ có điều, bây giờ hắn mới chạy tới, thì cũng chỉ dọn dẹp chiến trường mà thôi.

Quả nhiên, thông qua liên lạc bằng điện báo, Phất Lai Triệt mới biết được, nguyên là Dương Túc Phong mặc dù đang ở khá xa Tô Khắc La, nhưng cực kỳ chú ý đến cuộc viễn chinh lần này của đội hải quân lục chiến, hắn nhận thấy ở cùng biển Á Đinh có thể sẽ có phiền toái, cho nên lệnh cho hạm đội của Khắc Lý Khắc Lan suốt thời gian này đều tuần tra ở hải vực biển Á Đinh, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiếp ứng cho hạm đội Phất Lai Triệt đi ngang qua. Hắn vừa mới nhận được tin có hạm đội hải quân nước Y Mộng xuất hiện, đã lập tức chạy đến, có điều không ngờ là hạm đội Phất Lai Triệt đã kết thúc cuộc chiến gọn lẹ như vậy.

"Tiểu tử, ngươi chịu khó đi mót chút cơm thừa canh cặn nhé." Phất Lai Triệt trong lòng thì nghĩ như thế, nhưng ngữ khí trong điện báo vẫn vô cùng lịch sự, hắn xin Khắc Lý Khắc Lan nhanh chóng tuần tra hướng đông nam, chặn đường lui của bọn tàn quân Ban Gia Địch, dạy cho đối phương một bài học nhớ đời.

Nếu bản thân đang mang trọng trách, không tài nào trốn tránh được, vậy thì để cho Khắc Lý Khắc Lan đi đánh rớt răng bọn chó biển ấy đi, dù sao đánh chết chó biển cũng chẳng thú vị gì.

Khắc Lý Khắc Lan quả nhiên đáp ứng, hắn đã sớm xoa tay sẵn sàng lâm trận, đáng tiếc là đến không kịp. Hắn bèn cấp tốc dẫn đầu hạm đội rà soát hướng đông nam, đuổi theo hạm đội của Ban Gia Địch ở phía trước. Đương lúc đám tàn quân trên hạm đội Ban Gia Địch thở phào ăn mừng sống sót, thì cơn ác mộng lại bắt đầu bao trùm lấy bọn chúng.

Hạm đội của Khắc Lý Khắc Lan hiển nhiên đã đón lõng ở nơi đó đã lâu, chiếm cứ vị trí có lợi nhất, hơn nữa còn chuẩn bị hết công tác chuẩn bị tấn công, đương lúc hạm đội Ban Gia Địch tiến vào tầm bắn, Khắc Lý Khắc Lan không chút do dự hạ lệnh khai pháo đánh trả. Loại hoạt thang pháo mà hạm đội Khắc Lý Khắc Lan sử dụng đều giống với hạm đội của Ban Gia Địch, mười chiến liệt hạm dưới trướng hắn mỗi chiếc đều trang bị hơn một trăm khẩu đại pháo nòng to nhỏ khác nhau, mấy trăm khẩu đại pháo tề bắn cùng lúc, uy thế quả thực long trời lở đất, có điều hiệu quả so với loại pháo hiện đại ca nông nòng 100 li thì con kém xa.

Tiếng pháo ù ù, khói lửa tràn ngập, mấy chiếc chiến liệt hạm đã bị hư hại nghiêm trọng của nước Y Mộng rốt cuộc cũng không chạy thoát vận rủi, chìm vào lòng biển lạnh như băng.

Ban Gia Địch vừa tức vừa giận, thổ ra mấy búng máu tươi, nhưng cũng chỉ có thể suất lĩnh hạm đội vừa chống chọi vừa rút lui, mưu cầu sinh lộ. Khắc Lý Khắc Lan lại đuổi theo tới mấy trăm hải lý, mới tuyên bố dừng tay. Ban Gia Địch chạy một hơi về đến bến tàu nước Y Mộng, mới phát hiện ra bên người chỉ có sót lại duy nhất chiếc chiến liệt hạm hiệu "Thái dương thần".

Đây là lần chiến đấu đại qui mô đầu tiên của hải quân Lam Vũ, căn cứ vào thống kê chưa hoàn chỉnh, tổng cộng có 14 chiến liệt hạm khổng lồ của hải quân nước Y Mộng bị đánh chìm, 7 chiến thuyền bị bắn hư, đánh chìm một chiến hạm cỡ nhỏ, bắt làm tù binh sáu trăm tám mươi bảy quan binh hải quân nước Y Mộng. Mười hai chiến hạm long nha của hải quân Lam Vũ cũng đều bị tổn thương, tuy nhiên đều ở trong giới hạn có thể sữa chữa, bên cạnh đó có hai mươi sáu quan binh hải quân hy sinh, hơn ba mươi người bị thương.

"Nước Y Mộng......" Trong đại sảnh tòa thị chính của Nhật Chiếu thành, Dương Túc Phong đọc kết quả cuộc chiến do Phất Lai Triệt báo tới, chậm rãi lẩm nhẩm ba chữ, chính mình lại có thêm một kẻ thù rồi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-334)


<