Vay nóng Homecredit

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 102

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 102: Mưa To Gió Lớn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Siêu sale Shopee

Công binh kéo dây cung, đi kèm theo đó thuốc nổ Hắc Tác Kim được chôn trước dưới thông đại phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, từ đằng xa đã nhìn thấy từng đám mây hình nấm nhỏ liên tiếp bốc lên, cho dù cách chiến trường ít nhất có ba bốn nghìn mét, nhưng Dương Túc Phong vẫn có thể cảm thấy chấn động khi thuốc nổ phát nổ, trong làn khói cuồn cuộn, kỵ binh khô lâu phụ cẩn đám mấy hình nấm biến mất toàn bộ, cũng không biết bọn chúng bị nổ mất xác hay là rơi vào trong hố sâu.

Sau khi thuốc nổ phát nổ, đường giao thông chủ yếu và đất bằng phẳng ở gần nhà ngục Ngân Giác Giác tức thì biến thành hầm hố lồi lõm, khắp nơi đều là những chiếc hố sâu hai be mẹ rộng hơn mười mét. Khi kỵ binh khô lâu băng qua, không thể không vòng qua những chiếc hỗ này, để tránh rơi xuống không lên nổi, điều này khiến cho tốc độ xung kích của bọn chúng không thể tránh khỏi phải chậm lại, rất nhiều kỵ binh khô lâu không chế không được, hoặc là bị đồng bọn phía sau chèn ép, lũ lượt ngã xuống hố sâu, khó khăn lắp mới thúc được chiến mã chạy lên, nhưng phát hiện trên mặt đất đã không còn chỗ cho mình, chỉ đành tiếp tục ở lại dưới hỗ sâu.

Những tên kỵ binh khô lâu may mắn vượt qua phát hiện, trước mặt mình đột nhiên thêm rất nhiều những cái gậy rất tầm thường, mỗi cây gậy đều chỉ cao hơn một mét, trong ánh đèn yếu ớt nhìn không ra rốt cuộc là do thứ gì làm thành, nhưng tốc độ của chiến mã không cho phép chúng nghiên cứu nhiều, vì thế bọn chúng theo bản năng tránh khỏi những cái gậy đó, băng qua khe hở hẹp ở giữa, , nhưng lại phát hiện những chiếc gậy đó phân bộ hết sức lộn xộn, căn bản không thể tiến thẳng lên được, chỉ có vòng qua vòng lại, mà trong lúc đi lòng vòng đó, tuyệt đại đa số kỵ binh khô lâu đã bị súng đạn bắn tróng. Rống lên ngã xuống, thi thể kỵ binh và chiến mã đổ nghẹn khe hở giữa những cây gậy sắt, khiến đồng bọn ở phía sau chỉ đành nhảy qua người bọn chúng. Những chiến mã ngã chết đó vì bị gậy sắt ngăn cản, chẳng phải là nằm hoàn toàn trên đất bằng, rõ ràng làm bọn chúng vượt qua hết sức khó khăn.

Vì thế có một số kỵ binh dũng cảm không biết sợ chết liền thúc chiến mã, ý đồ nhảy qua thiết côn, kết quả chiến mã nhảy vài cài, rồi không động đậy nổi nữa, hí lên rồi lũ lượt ngã xuống. Thì ra bụng ngựa đã bị gậy sắt đâm thủng, kỵ binh không con chiến mã ở trước mặt hỏa lực của quân Lam Vũ, chỉ còn một con đường chết, theo tiếng súng dồn dập, toàn bộ bọn chúng ngã bên trong trận gậy sắt.

Quan chỉ huy đội kỵ binh khô lâu vạn người của vương quốc Tháp Lâm Hoắc Dương Trác cũng ở trong đội ngũ, hắn ở đằng sau đội ngũ kỵ binh đằng xa nhìn thấy bộ hạ của mình thành công xông tới phụ cận cảng Ni Tư, kỵ binh phía sau cũng không ngớt tràn lên, tâm tình của hắn tức thì trở nên hứng khởi, cảng Ni Tư không có tường thành yểm hộ, cực lợi cho kỵ binh xung kích. Vì để cướp lấy công đầu hắn không chiếu theo mệnh lệnh của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ là đợi cho bộ binh của võ sĩ giáp trụ tới, liền phát động tấn công trước, hiện giờ bộ đội tiên phong đã đột nhập vào nội thành, thắng lợi đã trong tầm mắ rồi.

Kỵ binh dạ chiến, vốn là đại kỵ của binh gia, nhưng hắn cậy có binh lực hùng hậu, căn bản không đặt quân Lam Vũ vào trong mắt.

Nhưng mà, dần dần tâm tình phấn khích của hắn bắt đầu lạnh đi, bởi vì quan chỉ huy ở tiền tuyến bắt đầu lục tục báo cáo tin tức bất lợi. Những cây gậy sắt lộn xộn quân Lam Vũ bố trí gây ra trở ngại cực lớn cho kỵ binh khô lâu xung kích. Bọn c húng không thể không nghĩ biện pháp giải trừ những cây gậy sắt trông rất tầm thường đó. Nhưng mà nếu muốn dưới sự khống chế của hỏa lực quân Lam Vũ, những cây gậy sắt phải cần dùng tới công cụ như cuốc xẻng để đào lên, nào phải chuyện dễ dàng.

- Ngu xuẩn! Không phải chỉ là mấy thứ cọc gỗ thôi sao? Chém một đao, buộc thừng vào giật ra không phải là xong rồi?

Hoắc Dương Trác phẫn nộ quát tháo bộ hạ của mình, hắn không tận mắt nhìn thấy những cây gậy sắt kia, cho rằng chỉ là cột chắn ngựa bình thường, kỵ binh đối phó với cọc gỗ ngăn cản mình tiên lên có rất nhiều cách. Bình thường đều là dùng mã đao chém đứt nó, những kỵ binh thân thể cường tráng chỉ cần mấy đao là có thể chém đứt một cây cọ gỗ to, nếu như nói dùng mã đao rất khó chặt, thì liền chém ra một rãnh, sau đó dùng dây thừng buộc vào, dùng mấy thớt chiến mã giật theo hướng ngược lại, cho dù cọc gỗ chôn cực sâu, cũng có thể rút nó ra.

Tên bộ hạ ấp úng nói:

- Những thứ đó không phải là cọc gỗ, mà đều là gậy sắt trơn nhẵn, không có chỗ nào để dùng lực...

Hoắc Dương Trác nhíu chặt mày tự mình tới phía trước nhìn một lượt, điều bộ hạ của hắn nói là sự thật. Không kìm được chửi ầm ĩ Dương Túc Phong ác độc, hắn đứng trên một bãi đất cao, dựa vào ánh lửa, chỉ nhìn thấy mặt đất của nửa cảng Ni Tư gần như đều là những cây gậy sắt lộn xộn đó, sợ rằng chẳng có mười vạn cũng có tám vạn cân, không biết y có phải y động dụng sức lực của cả cảng Ni Tư cắm những cây thiết côn âm hiểm này xuống hay không.

Hoắc Dương Trác đồng thời đau lòng nhìn thấy trong trận gậy sắt lộn xộn kia, rất nhiều thi thể kỵ binh khô lâu ngã xuống, đó đều là những tinh anh xông lên ở phía trước, còn có càng nhiều hơn những kỵ binh khô lâu đang vất vả đạp lên xác đồng bọn tiến lên, nhưng tốc độ của bọn chúng đã chẳng còn gì khác bộ binh nữa. dưới sự càn quét của súng máy quân Lam Vũ, chỉ có nước lũ lượt ngã gục.

- Truyền lệnh bộ đội! Ngừng tấn công.

Hoắc Dương Trác lòng như dao cắt hạ lệnh, mặc dù trước nay hắn đều lấy dũng cảm mạnh mẽ mà nổi danh, nhưng hắn chẳng phỉ là hạng lỗ mãng, hắn hiểu rất rõ trước khi nghĩ ra được biện pháp đối phó với trận côn sắt kia, bất kì sự tiến công của kỵ binh khô lâu đều là uổng công.

Theo tiếng hào trầm trầm, kỵ binh khô lâu sót lại chậm rãi rút lui, an doanh cắm trại tại địa phương ước chừng cách cảng Ni Tư bốn năm kilomet, đợi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ suất lĩnh võ sĩ giáp trụ tới, sơ bộ kiểm tra tổn thất, trong chưa tới nửa giờ ngắn ngủi giao phong, kỵ binh khô lâu đã mất gần hai nghìn người.

- Dương Túc Phong! Ta và ngươi không đội trời chung!

Hoắc Dương Trác mắt đò khè, nện mạnh một quyền xuống chiếc bàn trong lều đập nó nát vụn.

Dương Túc Phong đang quan chiến ở pháo đài Ni Tư không khỏi rùng mình toàn thân toát mồ hôi lạnh, Tư Cơ Bối Ni ở bên cạnh còn cho rằng y bị cảm, vội vàng khoác lên người y một chiếc áo khoác quân dụng để che gió biển Ni Tư. Dương Túc Phong lắc đầu, gạt chiếc áo khoác ra, sự thực y chẳng những không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy toàn thân có hơi khô nóng, những cây gậy sắt chi chít kia mặc dù có thể ngăn trở kỵ binh khô lâu xung kích một cách hữu hiệu. Nhưng sau khi bộ binh võ sĩ giáp trục tới, tác dụng của nó không còn được nhiều lắm nữa.

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sẽ tới trước khi trời sáng, khi đó tình hình sẽ thế nào đây?

Phía dưới pháo đài Ni Tư truyền tới tiếng động ồn ào, thì ra sau khi những bình dân cho rằng thực sự sẽ không tấn công cảng Ni Tư mắt thấy chiến hỏa lại lẩn nửa bốc lên, tức thì hốt hoảng lựa chọn hành động y hệt nhau là bỏ chạy, bọn họ ào ảo tràn tới bến tàu cảng Ni Tư, tới đó tìm kiếm thuyền ra khơi tránh nạn. Nhưng mà, cho dù thuyền ở cảng Ni Tư có nhiều hơn, sao có thể chở được hơn mười vạn người.

- Phong linh, bọn họ tập trung số đông ở đây, sẽ hết sức nguy hiểm.

Tư Cơ Bối Ni thận trọng nhắc nhở, phụ cận bến tàu cảng Ni Tư tụ tập quá mười vạn nạn dân, nhưng Dương Túc Phong không phái ra bấy kỳ bội đội quân Lam Vũ nào duy trì trận tự, chỉ có các cảnh sát của phòng cảnh sát cảng Ni Tư đang bất lực nhìn mọi thứ trước mắt. Trong hải dương nạn dân, cảnh sát căn bản như một giọt nước, hoàn toàn chìm nghỉm.

- Bọn họ cần phải trai qua cảnh ngộ này một lần, bọn họ sẽ có người tự phát đứng ra tổ chức. Hơn nữa, chúng ta cũng chẳng có binh lực dư nữa.

Dương Túc Phong lạnh lùng nói, trên mặt không có chút biểu tình nào, nhưng ánh mắt có chút âm lãnh.

Tư Cơ Bối Ni gật đầu tựa hiểu tựa không.

Quả nhiên, sau khi hỗn loạn ước chừng một tiếng, trong nạn dân có một số người đứng ra tổ chức, bọn họ phân bố tại mỗi vị trí có lợi, tự phát chỉ dẫn công tác nạn dân rút lui. Những nạn dân đang cực độ khủng hoảng cuối cùng cũng có chút được điều khiển ra hồn, đại đa số đều lặng lẽ theo sự chỉ huy của những nhà tổ chức kia xếp hàng đợi thuyền, chuẩn bị tới địa khu Mỹ Ni Tư tránh chiến loạn.

Về phần tại sai phải đi Mỹ Ni Tư? Bởi vì tất cả những người tổ chức đều nói n hư thế, các nhạn dân cũng chẳng có nhiều thời gian phân biệt quyết định này có chính xác hay không, điều bức thiệt mà bọn họ cần là rời khỏi tòa thành thị nhiều lần chìm vào trong chiến hỏa này.

- Bọn họ vì sao đều chọn đi Mỹ Ni Tư nhỉ?

Tư Cơ Bối Ni rất tò mò hỏi.

- Bởi vì những nhà tổ chức kia đều là người của Trầm Lăng Vân.

Dương Túc Phong hờ hững đáp, đứng trên lan can nhìn xa ra phía đông bắc, nơi đó chính là Mỹ Ni Tư, không biết hiện giờ rốt cuộc thế nào.

Tư Cơ Bối Ni vỡ lé, thì ra mọi thứ đều đã được an bài trước cả rồi. Từ đó mà đoán, những người này sau khi tới Mỹ Ni Tư, hưởng thủ sự an tĩnh thái bình ở đó, đại khái cũng sẽ không quay trở lại cảng Ni Tư nữa, bọn họ sẽ mang đến cho Mỹ Ni Tư số tiền kiến thiết kha khá, còn có cả kinh nghiệm công nghiệp tiên tiến, thậm chí là ý thức của con người, dần dần chuyển hòa tư tưởng quan niêm của người cả Mỹ Ni Tư.

- Ta đi ngủ đây, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tới háy đánh thức ta.

Dương Túc Phong nói xong xoay người đi ngủ. Tới khi bị đánh thức đã là sắp ba giờ chiều, Tư Cơ Bối Ni báo cáo, đại bộ đội của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đã tới rồi.

Không biết có phải là cố ý giảm bớt tốc độ hành quân để khôi phục thể lực các chiến sĩ, hay là trên đường gặp phải Phong Phi Vũ quấy nhiễu. Bộ đội võ sĩ giáp trụ do Ai Đức Tư Đặc La Mỗ suất lĩnh so với thời gian tới nơi dự kiến muộn tới sáu tiếng, hơn nữa, sau khi tới được ngoại vi cảng Ni Tư. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cũng không lập tức phát động tấn công, mà lựa chọn an doanh cắm trại, dường như muốn chiến đấu lâu dài với quân Lam Vũ vậy.

- Ừm, khu cực bắc chính là bội đội của Vân Thiên Tầm, ở giữa là bội đội của Cương Tát Lôi tư, bội đội của hắn sẽ đảm nhiệm chủ công, hai tòa giáo đường của chúng ta đều nằm trong phạm vi công kích của hắn, phía cựac nam là bộ đội của Tây Môn Tùng, chúng tôi dự đoán hắn có khả năng phụ trách phối hợp phát động tấn công với kỵ binh khô lâu của Hoắc Dương Trác.

Tư Cơ Bối Ni tạm thời đảm nhận làm chức vụ tham mưu trưởng báo cáo cho Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong nhìn Trầm Lăng Vân ở bên cạnh.

Trầm Lăng Vân trầm ngâm nói:

- Hoắc Dương Trác tham công mạo hiểm đa bị nếm chút thiệt hạ, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ khă năng sẽ cẩn thận một chút. Bất quá từ tình báo của chúng ta cho thấy, lương thực cỏ khô mà y mang theo tối đa chỉ có thể duy trì được một tuần, mất kiên nhẫn trước cuối cùng vãn là bọn chúng. Chúng ta lấy khỏe đánh mệt, đợi bọn chúng vỡ đầu chảy máu là được rồi, thuyền đội chở đạn dược từ Mỹ Ni Tư đã xuất phát, ước chừng còn hai ngày nữa sẽ tới. Vũ Phi Phàm tự thân áp tải hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì. Tham mưu trưởng đang tổ chức quân đội tăng viện, cũng rất nhanh sẽ xuất phát, lĩnh quân chính là xạ nhan.

Dương Túc Phong gật đầu, trầm tư hỏi:

- Phía Hải Bá Thiên có động tính gì không?

Trầm Lăng Vân đáp:

- Chúng ta tạm thời còn chưa có tin tức về đám hải tặc này, hành tung của bọn chúng luôn phiêu hốt bất định, hơn nữa trên đại hải mênh mông, muốn tìm kiếm bọn chúng cũng là chuyện rất khó khăn. Bến đỗ bí mật của bọn chúng luôn đều ở bên bờ biển hoang văng phía tây vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, không lợi cho chúng ta theo dõi.

Dương Túc Phong suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói:

- Phải nghĩ cách thăm dò tin tức của đám hải tặc này, ta lo lắng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sẽ câu kết với bọn chúng, y đồ cắt đứt đường vận chuyển của chúng ta. Vũ khí của chúng ta có sức sát thương rất mạnh, nhưng đạn dược tiêu hao cũng rất lớn, nếu như đạn dược không cung cấp được kịp thời, chúng ta sẽ hết sức nguy hiểm. Nếu lần này đạn dược Vũ Phi Phàm vận chuyển đến xảy ra vấn đề, chúng ta chỉ đành vứt bỏ cảng Ni Tư mà thôi.

Trầm Lăng Vân thận trọng nói:

- Tôi biết rồi, tôi sẽ có cách.

Sau đó rời đi bố trí công tác.

Dương Túc Phong càng nghĩ trong lòng càng thấy bất an, tại bản đồ quân sự cẩn thận tìm kiếm đảo lớn đảo nhỏ trên biển Ni Tư, nhưng mà muốn tìm ra vị trí hải tặc Hải Bá Thiên có thể ẩn nấp trong những hòn đảo đó, nào phải chuyện dễ dàng?

Đột nhiên, y bất giác nghĩ tới A Phương Tác, nếu như có tên vương tử hải tặc này ở đây, có lẽ hắn sẽ có cách chứ? Nhưng mà, A Phương Tác một lòng muốn tới hải vực Sở La Môn làm nên sự nghiệp, hiện giờ có lẽ đã rời khỏi biển Ni Tư rồi?

Trong ngày đầu tiên Ai Đức Tư Đặc La Mỗ không hề phát động tấn công, mà tỉ mỉ tiến hành các chuẩn bị trước các loại tấn công. Từ kính viễn vọng có thể nhìn thấy, quân đội vương quốc Tháp Lâm chuẩn bị số lượng không ít xe thang và xe lầu, còn có xe công thành và máy ném đá đơn giản. Xem bộ dạng, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ chuẩn bị chọn phương thức công thành chiến tấn công cảng Ni Tư rồi.

Mặc dù kẻ địch không phát động tấn công, nhưng ba vạn đại quân địch ùn ùn kéo tới xung quanh cảng Ni Tư, phóng mắt nhìn đều là quanh doanh đen xì, vẫn làm mỗi người bất giác cảm thấy áp lực trong lòng. Thời gian càng dài áp lực càng mạnh. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tới gây nên địa chấn ở gần bến tàu, đoàn người hoảng sợ tranh nhau chen chúc lên thuyền, muốn thật nhanh chạy thoát tới Mỹ Ni Tư. Những nhà tổ chức Trầm Lăng Vân cận thận an bài cũng không cách nào không chế tình thế này, đám nạn dân bị dục vọng chạy trốn bao trìm lợi dụng các loại phương pháp tiêu cực cướp đoạn thuyền, tranh nhau ra khơi.

*****

Trong hỗn loạn tranh giành tạo thành thương vong cho không ít người già phụ nữ và trẻ nhỏ. Nhưng Dương Túc Phong vãn chần chừ không chịu phía bộ đội đi duy trì trật tự, tới tận khi trong nạn dân vang lên tiếng súng, có người nổ súng bắn chết đối thủ cạnh tranh. Dương Túc Phong mới hạ lệnh Tư Cơ Bối Ni dẫn đội dự bị tới bến tàu duy trì trật tự, dưới những họng súng đen ngòm ngòm và mũi đao loang loáng của quân Lam Vũ, trải qua một đêm nổ lực, phụ cận bến tàu mới dần dần khôi phục lại trật tự. Nhưng nhân số bị dẫm đạp dày xéo mà chết đã tới hơn nghìn người, có thể nói hỗn loạn khắp nơi, càng vất vả hơn là trận tự vừa mới được lập lại, không tới hai tiếng lại bị phá vỡ.

Bởi vì chín giờ sáng ngày hôm sau, quân đội vương quốc Tháp Lâm đã toàn tuyến phát động tiến công điên cuồng. Tư Cơ Bối Ni bị ép dẫn quân rời khỏi bến càng, chuẩn bị tham gia chiến đấu, quanh khu bến cảng lại chìm vào trạng thái hoãn loạn tranh đoạt. Người khỏe mạnh tráng kiện tranh lên thuyền trước, người già cả yếu ớt hoặc là bị dẫm đạp, hoặc là bị đẩy xuống biển cả, sự sấu xa của nhân tính ở thời khắc này bộc lộ rõ ràng.

- Ghét chiến tranh? Hậu quả của ghét chiến tranh chính là như thế đấy.

Trong lòng Dương Túc Phong lạnh lùng nghĩ, không để ý tới tình hình hỗn loạn ở gần bến cảng nữa. Nâng kính viễn vọng tập trung tinh thần quan sát Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tổ chức tiến công. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ trải qua một ngày một đêm chuẩn bị, khi phát động tấn công quả nhiên là đất rung núi chuyển.

Nghênh đón mặt trời từ từ mọc lên, cả phía tây và tây bắc cảng Ni Tư ùn ùn trào tới binh sĩ quân đội Tháp Lâm. Đồng phục của bọn chúng đều là màu đen, vừa nhìn qua liền thấy giống như bầy kiến đông nghìn nghịt, đầy đồng chật đất trào tới như thủy triều. Trong đám bộ binh đông nghịt đó còn có rất nhiều vũ khí công thành, bao gồm những xe thang cao cao, những xe lâu đứng đầy cung tiễn thủ, những chiếc xe công thành chậm rãi mà to lớn, còn có máy bắn đá khổng lồ.

Mặt trời dường như cũng cảm thụ được sức mạnh to lớn, dần dần chìm vào trong mây đen, đất trơi tức thì trở nên mịt mù.

Quan ngoại giao Khắc Lao Địch Áo bị cảnh vệ đem giam lỏng hai ngày được dẫn tới, tên thanh niên tuấn tú mà kiêu ngạo này trên mặt tựa hồ vĩnh viễn mang theo nụ cười nhạt ngạo nghễ. Nhìn thấy Dương Túc Phong cũng chẳng tỏ chút lịch sự nào, mà mang theo thái đổ vui mừng của kẻ bề trên nhìn chiến trường đằng xa, dường như cảm nhận được sức mạnh to lớn của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, hắn mơ hồ như trở nên hưng phấn.

Dương Túc Phong bình thản nhìn hắn một cái, trầm tĩnh nói:

- Sứ giả đại nhân, đây chính là hòa bình đại tướng quân ban cho ta mà ngài nói đấy sao?

Khắc Lao Địch Áo nhìn chăm chú vào chiến trường, lạnh lùng nói:

- Đó là bởi vì các ngươi không tiếp thụ thành ý của tướng quân nhà ta. Nếu như ngươi suất lĩnh quân Lam Vũ rời khỏi cảng Ni Tư, từ rày không can thiệp vào chính cục của Cách Lai Mỹ nữa, đại tướng quân nhà ta đương nhiên sẵn lòng chung sống hòa bình với ngươi.

Dương Túc Phong trầm tư gật đầu, lãnh đạm nói:

- Thì ra đó chính gọi là thành ý.

Khắc Lao Địch Áo ngạo nghễ nói:

- Đây đã là sự khoan dung tối đa của chúng ta rồi, nếu đổi lại là người khác, ngươi chỉ có khấu đầu nhận tội mới có thể còn mạng, hơn nữa còn phải xem đại tướng quân nhà ta tâm tình có tốt hay không nữa.

Dương Túc Phong cười khẽ, nụ cười có chút cổ quái, chậm rãi nói:

- Khắc Lao Địch Áo, ta muốn mời ngài trở về một chuyến.

Khắc Lao Địch Áo lạnh lùng nói:

- Hiện giờ thì đã muộn rồi, địa tướng quân nhà chúng ta đã triển khai thế công, không đánh bại ngươi hoàn toàn tuyệt đối không thôi. Trước mặt võ sĩ giáp trục không thể đánh bại của chúng ta, ngươi chuẩn bị tiếp nhận vận mệnh thất bại đi. Bất quá, ta có thể truyền đạt tin tức cảu ngươi, có lẽ đại tướng quân nhà ta có thể buôn một mặt lưới tha cho ngươi không chết. Tới lúc đó phải xem ngươi có làm được hay không thôi.

Dương Túc Phong lắc đầu, nhìn y một cái thật sâu, nói đầy thâm ý:

- Khắc Lao Địch Áo, chúng ta khẳng định sẽ còn gặp mặt. Về phần lúc đó, có phải cần đại tướng quân nhà ngài tha mạng cho ta hay không, ta nghĩ ngài không cần lo lắng nữa rồi.

Theo lời nói nhẹ nhàng của Dương Túc Phong, quân Lam Vũ triển khai toàn diện phản kích, trên trận địa phun ra hỏa lực mãnh liệt, hỏa lực bách kích pháo và súng máy đan xen nhau đem võ sĩ giáp trụ trang bị chỉnh tề từng loạt từng loạt ngã gục ở trận địa trước mặt, so với cắt lúa còn gọn gàng nhanh nhẹn hơn, lại giống như một trận gió thổi qua, làm lá rụng ào ào cuốn lên vậy, không phí chút sức lực. Những vó sĩ giáp trụ được Khắc Lao Địch Áo cho rằng không thể đánh bại mặc dù ăn mặc hết sức oai hùng, toàn thân trên dưới đều chùm trong khôi giáp màu đen. Nhưng mà những thứ khôi giáp mỏng manh đó làm sao có thể ngăn được uy lực của súng máy Mã Khắc Thẩm? Ngược lại giáp trụ gây trở ngại cho cho sự nhanh nhẹn của bọn chúng, làm bọn chúng hành động bất tiện, không cách nào tìm kiếm nơi yểm hộ, thành bia bắn cực tốt cho súng máy.

Theo sau lưng võ sĩ giáp trụ chính là bộ đội cung tiễn thủ Bích Lam Nộ Hỏa, bọn chúng không hề mặc giáp, chỉ có đồng phục màu đen, trên đầu cung không đội mũ giáp, mà là mũ rộng vành được dày công thiết kế, nhìn qua hết sức nhẹ nhàng và nhanh nhẹn. Nếu chẳng phải đồng phục màu đen, Dương Túc Phong còn cảm thấy bọn chúng hơi giống tinh linh cung tiễn thủ trong Heroes of Might and Magic 3.

Cung tiến thủ Bích Lam Nộ Hỏa chỗ dựa niềm tin của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cũng trong thời gian ngắn ngủi bị hỏa lực của bách kích pháo bao trùm toàn bộ. Đội ngũ chỉnh tền lũ lượt bị đạn pháo bắn loạn, tầm bắn của cung tiễn thủ Bích Lam Nộ Hỏa chỉ có tác dụng trong tầm từ năm mươi tới một trăm mét. Trước khi tiến được vào tầm bắn hiệu quả, bọn chúng phải đón nhận khảo nghiệm cảu súng đạn hỏa lực dồn dập từ bách kích pháo và súng máy. Dưới hai tầng đả kích như vậy, có thể tiến vào tầm bắn chỉ lẻ tẻ mấy tên, cho dù có thể vô tình bắn ra được mấy mũi tên, cũng rất nhanh bị tay súng thiện xạ của quân Lam Vũ hạ gục.

Mà những thứ vũ khí công thành gấp rút chế tạo như xe thang, xe lâu và xe công thành, máy bắn đá, tốc độ di chuyển của chúng thật quá chậm, kết quả là trở thành bia cho các pháo thủ của quân Lam Vũ luyện tập nhắm bắn. Trong tiếng nổ liên tục của đạn bách kích pháo, xe thang tan nát, các loại gỗ rơi xuống đập vào không ít người phe mình. Xe lầu bị bắn đứt ở giữa, cung tiễn thủ Bích Lam Nộ Hỏa trên xe lầu toàn bộ từ lưng chừng không rơi xuống ngã tới gần chết, xe công thành còn chưa đi được bao xa, đã bị đạn bách kích pháo bắn trúng trực tiếp làm tan thành mảnh vụn, đổ xụp xuống đất. Duy nhất còn có chút tác dụng là máy bắn đá, bởi vì tầm bắn của nó rất xa, bách kích pháo muốn nhắm trúng nó là rất khó khăn, Bị chúng tìm đúng cơ hội ném ra năm sáu khối đá lớn, làm nóc giáo đường bị đập một lỗ thủng lớn, nhưng sau liên tục mười mấy phát đạn bách kích pháo bùng nổ, tay đòn của chúng cũng bị bắn gấy rồi, quan binh quân đội Tháp Lâm xúm dưới tay đòn của nó cũng bị nện thành thịt vụn.

Tổng thế mà nói, quân đội vương quốc Tháp Lâm tấn công đúng là rất có uy thế, như sóng biển từng đợt từng đợt ập đến, nhưng quân Lam Vũ phòng thủ lại kiên cố như đê chắn sóng, nhận hết sóng biển quất vào, nhưng lại không hề lui tới nửa bước.

Sắc mặt Khắc Lao Địch Áo bất giác trở nên hơi nhợt nhạt.

Dương Túc Phong trầm giọng nói:

- Ta muốn mời ngươi truyện đạt cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, ta mong y chớ nên liều mạng lưỡng bại câu thương với chúng ta, nếu không người cười cuối cùng lại là người khác. Nhưng nếu y không hiểu được đạo lý này, khăng khăng cố chấp, ta cũng tiếp tới cùng.

Khắc Lao Địch Áo không nói gì, nhưng sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, hai mắt mặc dù nhìn vào chiến trường đằng xa, nhưng lai có vẻ như đã thất thần, vẻ kiêu ngạo cũng hoàn toàn mất sạch.

Dương Túc Phong phất tay, cảnh vệ đi lên dẫn Khắc Lao Địch Áo gần như đã chết lặng xuống.

Chiến đấu đến gần trưa thì đạt tới mức độ khốc liệt nhất, cả cảng Ni Tư đều trở thành một biển lửa.

Tấn công phía chính diện là bội đội của Cương Tát Lôi Tư, tên chỉ huy quan này vì muốn thể hiện trình độ và năng lực tác chiến của mình trước mặt Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, đã không chút thương xót mạng sống của chíến sĩ của mình, dùng đao chỉ huy đã nhuộm đỏ xua bọn chúng từng đám từng đám xông lên, cho dù từng mãng từng mãng ngã gục cũng không thương tiếc. Dưới sự tiến công điên cuồng của hắn, quân Lam Vũ dựa vào hai tòa giáo đường chống đỡ nối nhau xuất hiện nguy cơ, khi thay đổi bộ phận trọng yếu của súng máy là nòng súng đã bị bắn đỏ nóng, chính là lúc kẻ địch xung kích dữ dội nhất. Các chiến sĩ của quân Lam Vũ phải dựa vào lựu đạn dạy đặc mới có thể ngăn kẻ địch ùn ùn trào tới ở bên ngoài giáo đường.

Tới một giờ trưa, xung quanh hai toà giáo đường đã ngổn ngang xác chết, bản thân quân Lam Vũ cũng thương vong không ít, đạn dược tiêu hao kinh người, liên đội của Tư Cơ Bối Ni vốn làm đội dự bị chiến đấu đã bị ép tiến vào chiến đấu trước dự kiến, tăng viện cho hai tòa giáo đường.

So ra mà nói, mấy phương hướng tấn công khác hơi nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng cũng làm quân phòng thủ cảm thấy vô cùng trầy trật. Ở phía bắc, Vân Thiên Tầm thể hiện bản sắc đánh trận giảo hoạt, nhóm bộ đội phái ra công kích đầu tiên ước chừng ba nghìn tên, sau khi gặp phải đả kích mang tính hủy diệt, từ đó tấn công liền có chút vật vờ, chỉ có lác đác bộ đội còn trang trí ở phía trước. Tại mặt nam, bộ đội của Tây Mông Tùng vốn sức chiến đấu không được mạnh lắm, sau khi gặp phải thương vong hàng loạt, cho dù Tây Môn Tùng liều mạng xua bọn chúng, bọn chúng cũng lề mà lề mề trì trệ không tiến, cả nửa ngày cũng tiến lên không được trăm mét.

Còn có một mũi tiến công rất gắng sức chính là bộ đội kỵ binh khô lâu của Hoắc Dương Trác.

Tinh nhuệ dù sao cũng là tinh nhuệ, sau khi bị giáo huấn tấn công thất lợi ngày hôm qua. Những kỵ binh của Hoắc Dương Trác nghĩ ra một cách, đó là từng bừng dùng bao cát lấp bằng khe hở giữa những cây gậy sắt, tại đó mở ra mấy con đường có thể tiến công. Nhưng, điều này cũng chỉ như muối bỏ bể, căn bản không có cách nào hiệu quả để uy hiếp tới trận địa của quân Lam Vũ ở nhà ngục Ngân Giáp Giác, bởi vì trận địa gậy sắt của quân Lam Vũ chạy dài gần hết nửa cái cảng Ni Tư, năm nào tháng nào mới có thể lấp được tới tận cùng? Hơn nữa bách kích pháo và súng máy quân Lam Vũ bố trí ở gần nhà ngục, có thể dễ dàng bắn bộ đội kỵ binh khô lâu lộ trước họng súng thành mảnh vụn.

Lại trải qua hai tiếng chiến đấu đẫm máu, sau khi bị thương vong hơn một nghìn người, Hoắc Dương Trác không thể khôgn tiếc nuối hạ lệnh kỵ binh khô lâu rút khỏi chiến đấu. Chững kiến tất cả những điều đó, sắc mặt Ai Đức Tư Đặc La Mỗ âm trầm như sắp đóng thành băng, nhưng y cũng không có cách ngào khác, y đương nhiên không thể đem kỵ binh trân quý bị tổn hại hết trước mấy cây gậy sắt mỗi cái giá trị không tói hai đồng kim tệ này.

Quân Lam Vũ cũng bắt đầu xuất hiện thương vong khá nhiêm trọng, có những trận địa bắt đầu sắp bị sụp đổ, chủ yếu là xuất hiện ở một dải dân cư giữa nhà ngục Ngân Giáp Giác cùng hai tòa giáo đường và pháo đại Ni Tư, ở đó quân Lam Vũ không có công trình kiến trúc kiên cố có thể làm điểm tựa cho hỏa lực, bốn trận địa lớn cũng chỉ có thể cung cấp hỏa lực chéo qua. Vì thế khi vô số võ sĩ giáp trụ lũ lượt tràn vào, trận địa của quân Lam Vũ phòng thủ nơi đó liên tục xuất hiện hiểm cảnh.

- Thông tri cho bọn Quách Ngọc Lang rút về phía sau.

Dương Túc Phong tiếc nuối hạ lệnh, không có cao điểm kiên cố làm điểm tựa, hỏa lực của quân Lam Vũ không thể nào phát huy được, trước mặt quân địch như biển liều mạng đánh bừa là hành vi rất nguy hiểm, rất dễ bị quân địch bao vây tiêu diệt.

Nhưng theo sự rút lui của quân phòng ngực ở giữa, vị trí hai tòa giáo đường liền hiện ra hết sức nổi bật, chúng thành hai cái đinh lớn đâm sâu vào quân đội Tháp Lâm. Pháo đài Ni Tư chỉ có hai ba con đường có thể nối liền với nó, mà Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hiển nhiên cũng nhìn ra điểm này, điều động quân đội bất chấp tất cả muốn cắt đứt liên hệ của hai tòa giáo đường và mấy con đường đó, bao vây hoàn toàn giáo đường, nhưng dưới hỏa lực cường đại của quân phòng thủ giáo đường, loại tranh đoạt này chính là lấy hàng ngàn nhân mạng ra để trả giá.

Quân Lam Vũ đương nhiên không thể để mấy con đường sinh mệnh đó bị cắt đứt, cho nên Dương Túc Phong cũng điều tới tất cả binh lực có thể điều động thủ vững mấy con đường này. Để đảm bảo thương binh của giáo đường và đạn dược có thể thuận lợi vận chuyển.

- Phong lĩnh, hai tòa giáo đường này thực đúng là máy nghiền thịt.

Trầm Lăng Vân cảm khái nói, nhìn từ kính viễn vọng, khoảng trống phía tây, phía nam và phía bắc của giá đường đều là chi chít thi thể quan binh quân đội vương quốc Tháp Lâm mặc đồng phục màu đen, một số còn chất chồng lên nhau. Uớc tính thận trọng nhất thì không tới năm ngàn cũng phải có tới bốn ngàn. Các loại quân kỳ rách nát thủng lỗ chỗ vứt ngổng ngang ở đó, càng tăng thêm sự bi tráng và thê lương của chiến trường.

- Đúng thế, chúng vốn là máy xay thịt.

Dương Túc Phong bình tĩnh đáp lời, trong lòng không khỏi có chút hoài nghi phán đoán của mình, chẳng lẽ Ai Đức Tư Đặc La Mỗ thực sự muốn bất kể sống chết liều mạng một mất một còn với mình?

Đột nhiên, trên mặt biển sau lưng thoáng như truyền tới tiếng súng và pháo nổ kinh động tới Dương Túc Phong, y tức tốc chuyển kính viễn vọng qua hướng biển Ni Tư, sắc mặt hơi trầm xuống, chầm chậm nói:

- Hải Bá Thiên tới rồi.

Trầm Lăng Vân vội nâng kính viễn vọng lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy cách bến tàu cảng Ni Tư chừng bốn năm hai lý, giữa nơi trời và biển nối liền một màu, lục tục xuất hiện lượng lớn thuyền buồm tốc độ cao hình tam giác của biển bắc, trên thuyền buồm treo cờ tam giác màu đen mang xương khô và đao kiếm. Bọn chúng xếp hàng ngang, phong tỏa cả mặt biển, cắt đứt tuyến đường ra vào cảng Ni Tư của thuyền bè, những con thuyền vận chuyển nạ dân dưới sự tấn công tàn nhẫn mãnh liệt của bọn chúng, tới tấp quay đầu trở lại cửa càng, còn một số ít bất hạnh bị đánh chìm, tất cả nhân viên và vật tư trên thuyền từ đó biến mất tại biển Ni Tư.

*****

Trầm Lăng Vân sắc mặt thoáng nhợt nhạt, siết chặt nắm tay, phẫn nộ nói:

- Hải Bá Thiên muốn cắt đứt liên hệ giữa chúng ta và Mỹ Ni Tư! Đám khốn kiếp vô sỉ hèn hạ này! Tôi nhất định phải cho chúng biết tay.

Dương Túc Phong gật đầu, sắc mặt có chút âm trầm.

Đúng như lời người xưa nói, đoán may mắn luôn là ảo tưởng, đoán bất hạnh vĩnh viễn đều là đúng. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đúng là đã liên kết cùng với Hải Bá Thiên, đồng thời dùng hạm đội hải tặc của Hải Bá Thiên làm sát thủ trên biển cho mình, muốn cắt đứt tuyến vận chuyển trên biển của quân Lam Vũ, vây chết quân Lam Vũ ở bên trong cảng Ni Tư.

Dương Túc Phong khẽ cười khổ, mình thực hiện mưu kế rút củi dưới đáy nồi với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, đồng thời Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cũng tiễn hành kế hoạch tương tự, hơn nữa hành động của đối phương so với mình còn nhanh hơn nhiều, xem ra phản ứng của mình còn kém người ta một bậc.

Trầm Lăng Vân vội vã đi chuẩn bị tổ chức lực lượng ngăn cản hạm đội hải tặc Hải Bá Thiên đổ bộ. Nhưng theo cách nhìn của Dương Túc Phong, Hải Bá Thiên sẽ không đổ bộ lên bờ, hắn không cần phải thế, cũng không có lực lượng để làm vậy, mục đích của hắn chỉ là ngăn cản hạm đội Vũ Phi Phàm tới cảng Ni Tư. Nếu như y lên bờ, quân Lam Vũ chỉ cần phát động một liên đội là có thể làm bọn chùng toàn quân bị diệt. Nhưng nếu hắn chỉ phiêu bạt thì quân Lam Vũ tạm thời ngoài tầm với rồi.

Tựa hồ biết được hạm đội hải tặc Hải Bá Thiên xuất hiện, quân đội Tháp Lâm tiến công càng thêm mãnh liệt.

Hai tòa giáo đường Thiên Chúa giáo ở trên cùng tiền tuyến của quân Lam Vũ đã thủng lỗ chỗ, cả tòa giáo đường đại thể là bị đủ các loại vũ khí đánh thành một mảng đổ nát. Trận địa phía trước chất đóng ngổn ngang từng tầng thi thể võ sĩ giáp trụ vương quốc Tháp Lâm, khôi giáp màu đen của bọn chúng tựa hồ sắp bị máu tươi chảy ra nhuộm đỏ, nhưng dưới sự điên cuồng xua đuổi của quan chỉ huy máu lạnh Cương Tát Lôi Tư, tàn dư của võ sĩ giáp trụ vẫn liều mạng tràn lên, bất quá được tiếp nhận giáo huấn bằng máu trước đó, đội hình của bọn chúng không còn dày đặc như thế nữa, honư nữa chủ lực tiến công cũng lấy cung tiến thủ làm chủ.

Không thể không thừa nhận, cung tiễn thủ Bích Lam Nộ Hỏa của vương quốc Tháp Lâm chính là đối thủ khó dây dưa nhất thừ khi quân Lam Vũ được thành lập tới nay. Bọn chúng hết sức linh hoạt cơ động, giỏi ẩn nấp, hơn nữa tiên thuật tinh thông, tỉ lệ trúng rất cao, tốc độ bắn cung cũng rất nhanh. Bọn chúng lợi dụng đống đổ nát của chiến trường làm yểm hộ, bò về phía trước. Sau đó bắn lén ở những chỗ người ta không ngờ tới, mặc dù bọn chúng thường sau khi bắn một tên sẽ gặp phải hỏa lực mãnh liệt của quân Lam Vũ phản cách, tới tám chính phần là mất mạng, nhưng dù sao bọn chúng cũng đông người, cho dù dùng năm tên cung tiễn thủ đổi lấy một chiến sĩ quân Lam Vũ, cũng là có lợi rồi, bởi vì quân Lam Vũ phòng thủ ở mỗi giáo đường khi nhiều nhất cũng chỉ có chừng ba trăm người, thương vong một người là thiếu đi một người.

Trong tay Dương Túc Phong đã không còn binh lực dư nữa.

Theo thương vong ngày càng lớn của chiến sĩ quân Lam Vũ ở hai tòa giáo đường, cán cân chiến tranh dần nghiêng về phía quân đội vương quốc Tháp Lâm.

Còn ở nhà ngục Ngân Giáp Giác, Hoắc Dương Trác và Tây Mông Tùng hợp tác nỗ lực cũng bắt đầu giành được chút tiến triển. Bọn chúng dùng bộ binh làm tiên phong mở đường, những cây gậy sắt vốn ngăn cản kỵ binh khô lâu cũng bị một vị tham mưu nào đó trong quân đội vương quốc Tháp Lâm ng hĩ ra biện pháp giải quyết. Những cây thiết côn này mặc chặt không đứt, rứt không lên, nhưng có thể dùng chùy lớn đập cong nó, thiên côn chỉ to bằng một ngón tay, những binh sĩ to khỏe của quân vương quốc Tháp Lâm chẳng cần mấy chùy đã có thể đập cong nó.

Gậy sắt bị uốn cong đối với kỵ binh khô lâu đã không có uy hiếp gì nữa.

Quân Lam Vũ phòng thủ ở phụ cận nhà ngục Ngân Giáp Giác hiển nhiên cũng ý thức được tính nguy hiểm khi trận địa gậy sắt bị đập cong, cho nên họ nỗ lực dùng tất cả hỏa lực áp chế những bộ binh mở đường của vương quốc Tháp Lâm, bách kích pháo dùng tốc độ lớn nhất phát xạ đạn pháo, trới tận khi nòng pháo bị bắn tới đỏ bừng bừng. Còn hỏa lực của súng máy Mã Khắc Thẩm cũng trút những trận mưa đạn liên miên không dứt vào kẻ địch.

Nhưng những quan chỉ huy của quân Lam Vũ rất nhanh phát hiện, khi đối phó với bộ binh lẻ tẻ của kẻ địch, loại mãnh liệt xạ kích này quá tiêu hao đạn dược, cho nên rất mau hạ lệnh để bách kích pháo và súng máy đều đình chỉ xạ kích, thay bằng những chiến sĩ bắn súng thuần thục dùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ hạ sát kẻ địch, tiếng súng trên chiến trường tức thì trở nên thưa thớt, chỉ có tiếng súng đơn điệu mà thê lương của súng trường Mễ Kỳ Nhĩ. Cùng với tiếng súng vang lên, nhưng tên binh sĩ vương quốc Tháp Lâm đang vung chùy đập thiết côn luôn có kẻ ngã xuống, nhưng bọn chúng vẫn nối đuối nhau tién hành phần công tác vĩ đại này, hai bên đều đang kiên trì nỗ lực công thủ, trải qua ba bốn tiếng chiến tranh tiêu hao, sau khi trả gia đắt bằng gần nghìn tên, quân đội vương quốc Tháp Lâm cuối cùng mở được mấy đường thông hành không có trở ngại.

Kỵ binh khô lâu của Hoắc Dương Trác đã nghiêm trận chuẩn bị từ trước, chỉ đợi một tiếng mệnh lệnh.

Ý thức được kỵ binh khô lâu sắp mang đến sự xung kích cường liệt, quan chỉ huy quân Lam Vũ thức thời hạ lệnh quân phòng thủ ở chỗ đất bằng rút lui toàn bộ, đem tất cả binh lực lùi tới trên cao điểm nhà ngục Ngân Giáp Giác, đồng thời xếp đặt trận địa hỏa lực càng mãnh liệt hơn ở đó.

Có lẽ là bị xử phạt nghiêm khắc của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, quân đội vương quốc Tháp Lâm ở phía bắc càng Ni Tư cũng phát động tiến công mãnh liệt. Nhìn từ kính vọng, Dương Túc Phong có thể nhìn thấy bong dáng quan chỉ huy Vân Thiên Tầm của bọn chúng. Vân Thiên Tầm thật quá dễ để nhận ra, chi dưới của hắn hành động bấ tiện, đi theo bộ độ tiến lên cần phải ngồi trên xe lăn, tạo thành một phong cảnh độc đáo của phe tấn công.

Nhưng không ai dám coi thường lão già tàn tật này, đối với một lão già khô gầy bệnh hoạt tàn tật, một khi nổi khùng cũng rất đáng sợ, nếu như không biết quá khứ của Vân Thiên Thầm, có lẽ còn có thể không biết không sợ. Nhưng là quan chỉ huy tối cao, Dương Túc Phong đương nhiên không thể không biết tư liệu về Vân Thiên Tầm.

Khi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ quật khởi, vương quốc Mễ Á Lôi lân cận thừa cơ cướp bóc, phái ra sáu vạn bộ binh tinh nhuệ tiến thành can thiệp vào chính cục vương quốc Tháp Lâm. Khi đó binh lực của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ chỉ không tới ba vạn người, nhưng mà cuối cùng vẫn là y dành được thắng lợi, trong thắng lợi vô cùng quan trong đó, Vân Thiên Tầm là một người ngoài chắc chắn mang tác dụng quan trọng nhất. Chính kẻ tàn tật này suất quân đánh lén đại bản doanh quân đội Mễ Á Lô, đánh một trận làm thành cơ sở thắng lợi. Nếu chẳng phải như vậy, với tâm lý bài ngoại của người Tháp Lâm, hắn không thể tiếp tục đảm nhận ví trí quan quân cao cấp trong quân đội vương quốc Tháp Lâm.

Không biết vì sao, Dương Túc Phong khi nhìn Vân Thiên Tầm, trong lòng lại lặng lẽ trào lên một chút cảm giác thương xót, cho dù loại cảm giác này rất nhanh bị cừu hận và máu lạnh trên chiến trường che lấp. Vân Thiên Tầm điên cuồng tấn công mang tới phiền phức rất lớn cho quân Lam Vũ, bởi vì Vân Thiên Tầm tuyệt đối là kẻ rất biết tổng kết kinh nghiệm. Khi hắn phát hiện chiến thuật biển người đông đảo chỉ tăng thêm thương vong, hắn lập tức điều chỉnh sách lược, đồng thời cải tiến đội hình tiến công. Trận địa tiến công kéo ngày càng dài, khoảng cách giữa mỗi tên địch cũng càng lớn, như vậy hỏa lực của quân Lam Vũ không phát huy được trọn vẹn tác dụng. Để lấy được hiệu quả sát thương cao, Vân Thiên Tầm hạ lệnh cho tất cả bộ binh đổi vũ khí, cho dù là tay cầm đao hay cầm kiếm, giờ cũng toàn bộ đổi sang cung tên.

Dưới sự tiến công nhìn như rất bình lặng nhưng sự thực uy hiếp rất lớn của Vân Thiên Tầm, Dương Túc Phong chỉ đành hạ lệnh quân phòng thủ phương bắc pháo đài Ni Tư dần rút lui vào trong pháo đài, dựa vào công sự kiên cố ở dó tiến hành kháng cự cuối cùng.

Theo sự rút lui của hai cánh quân phòng thủ nam bắc, hai tòa đại giáo đường trở thành quá cô độc.

- Phong lĩnh, chúng ta phải bỏ hai tòa giáo đường thôi.

Vị tham mưu cuối cùng lưu lại bộ chỉ huy cẩn thận nhắc nhở, theo sự tấn công điên cuồng của quân đội vương quốc Tháp Lâm, tât cả các trận địa của quân Lam Vũ đều trở nên khẩn trương, Dương Túc Phong đành phải đưa tất cả những người bên cạnh phái lên tiền tuyến, trong bộ chỉ huy của cả pháo đài Ni Tư, chỉ còn lại vị tham mưu tên là Khắc Lao Tắc Duy Tư này, hắn đi lại không được thuận tiện, bị bệnh bại liệt nghiêm trọng, cho nên mặc dù bản thân hắn nhiều lần thỉnh cầu, nhưng Dương Túc Phong đều không cho phép y ra trận giết địch.

- Tắc Duy, ngươi nói xem vì sao Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nhất định phỉa liều mạng sống mái với ta chứ?

Dương Túc Phong buồn bực nói, y cảm thấy Ai Đức Tư Đặc La Mỗ thật không nên như thế, bởi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ và bản thân căn bản chẳng có thù không đội trời chung.

Khắc Lao Tắc Duy Tư cũng ngồi xen lăn, sự tồn tại của hắn trong quân Lam Vũ cũng là một phong cảnh độc đáo. Mặc dù hắn tới bộ tham mưu của quân Lam Vũ còn chưa tới nửa tháng, nhưng hắn do Vũ Phi Phàm tiến cử, cũng là một nhân vật trong danh sách đen, tuổi tác đã không còn nhỏ nữa, qua năm mươi tuổi rồi, nhưng thiếu vận động thời gian dài, cho nên da dẻ hắn nhìn qua vẫn rất trắng trẻo, thần thái nhìn cũng không được tốt lắm, bộ dạng cứu như đang thoi thóp vậy.

Khi mới tiếp xúc, Dương Túc Phong không cảm thấy lão nhân già yếu này có chỗ nào đặc biệt, nhưng theo sự tăng cường tiếp xúc và am hiểu kỹ hơn, y dần dần phát giác ra, lão nhân gần đất xa trời này quả thực là một cuốn từ điển sống. Khắc Lai Tắc Duy Tư không phải là người Đường Xuyên, cũng chưa từng phục vụ đế quốc Đường Xuên, nói một cách chính xác, hắn thậm chí còn chưa từng tự thân lên chiến trường, hắn chỉ biết bàn việc binh trên giấy, hắn chỉ là một nhà nghiên cứu thích lịch sử chiến tranh, mà không phải kẻ gây chiến hay tham dự chiến tranh.

Nhưng theo cách nhìn của Vũ Phi Phàm, hắn lại là một nhân tài tham mưu cực tốt, suy tính chu đáo chính là chỗ đặc sắc nhất của hắn, tư duy của hắn rộng mở mà tinh tế, có thể nghĩ ra một cách rõ ràng mỗi biến hóa mỗi chi tiết của chiến trường, đồng thời đưa lên những phương án khác nhau cho thượng cấp lựa chọn. Trường phái bàn binh trên giấy của Triệu Quát chắn chắn là không được người ta hoanh nghênh, nhưng vị tham mưu này đúng là sự lựa chọn không thệ. Trên thực tế, từ sau khi Khắc Lao Tắc Dư Tuy tới bên Dương Túc Phong, bộ chỉ huy của Dương Túc Phong mới ra dáng một chút, bởi vì vị gọi là tham mưu trưởng căn bản không thích công tác giấy tờ, nàng thích tự mình dẫn binh đánh trận hơn.

Khắc Lao Tắc Duy Tư dùng giọng nói nhất quán tỉnh táo không mang chút cảm tình nói nói:

- Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hiện giờ cũng là cưỡi hổ khó xuống, y phải đánh bại được chung ta mới có thể lấy được sự hỗ trợ từ tài nguyên Cách Lai Mỹ. Nếu không y từ nay sẽ rời vao khốn cảnh, tôi có thể dự báo được, nếu như Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hôm nay rút khỏi trận chiến, y ắt phải phát động tiến công với vương quốc Tô Khắc La trong thời gian ngắn nhất, nếu không, thời gian càng lâu đối với y càng bất lời.

Dương Túc Phong hậm hực nói:

- Chẳng lẽ y thực sự muốn tiêu diệt hoàn toàn chúng ta mới cam tâm? Hienẹ giờ y đã bị thương vong quá một vạn người rồi, y còn chuẩn bị trả giá lớn thế nào nữa? Hai vạn? Ba vạn?

Khắc Lao Tắc Duy Tư bình tĩnh nói:

- Bất kỳ quân đội nào, cho dù sức chiến đấu của nó có mạnh hơn, ý chí của binh sĩ có kiên cường hơn, sĩ khí có cao hơn, khi gặp phải thương vong trên một phần ba, sĩ khí của bộ đội sẽ bị đả kích khá nghiêm trọng, sức chiến đấu cũng sẽ suy yếu. Khi thương vong vượt quá một nửa, bất kể tướng soái khích lệ tướng sĩ thế nào, đội quân đó cơ bản là tan ra rồi, thương vong phía Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hiện giờ đã gần tới một phần ba, chỉ cần chúng ta kiên trì thêm một đoạn thời gian, cho dù Ai Đức Tư Đặc La Môc có không cam tâm cũng phải rút lui rồi.

Dương Túc Phong gật đầu, chậm rãi nói:

- Cho nên chúng ta phải bỏ hai tòa giáo đường, rút gọn phòng tuyến?

Khắc Lao Tắc Duy Tư bình thản nói:

- Kỳ thực giống như trước đây Phong Lĩnh bỏ trận địa phía tây vậy, đạo lý phòng thủ cảng Ni Tư cũng là như vậy, mục đích của chúng ta không phải là tiêu diệt Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, mà là tiêu diệt sinh lực của y. Cái Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cần là không gian, chúng ta cần là thời gian.

Dương Túc Phong im lặng thở dài, đạo lý lấy không gian đổi lấy thời gian tất nhiên là y hiểu, bất quá y đích xác có chút không cam lòng. Nếu như binh lực của bản thân hùng hậu hơn một chút, y nhất định cho Ai Đức Tư Đặc LA Mỗ vỡ đầu chảy máu, không thể tiến lên một bước, bất quá hiện giờ...

Dương Túc Phong hạ lệnh bỏ hai tòa giáo đường, thu gọn phòng thuyến. Rút lui đầu tiên chính là trận địa dã chiến pháo đặt ở gần An Lạc cung. Những khẩu dã chiến pháo này còn chưa có cơ hội phát huy tác dụng, lại bị mang đi khỏi trận địa rồi. Chúng bị di chuyển tới bên trên pháo đài Ni Tư, ở bên trên chờ đợi đạn pháo chở tới, bất quá do do đại bộ phận pháo binh đều đã cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ tham gia chiến đấu, cho nên khi vận chuyển những khẩu pháo này, đúng là phỉ một chút sức lực, cũng tiêu hao thời gian không ít.

Trong đoạn thời gian đó, Cương Tát Lôi Tư cuối cùng cũng thành công dâm lên mặt cỏ giáo đường, bên người hắn đều là ngổn ngang thi thể của võ sĩ giáp trụ, nhưng hắn lại lộ ra nụ cười lạnh lùng đắc ý, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cũng xuất hiện ở tuyến đàu, sắc mặt hết sức khẩn trương và nhiêm trọng. Đúng như dự đoán của Khắc Lao Tắc Duy Tư, y hiện giờ đúng là cưỡi hổ khó xuống, cho dù muốn trả giá bằng thương vong lớn hơn, y vẫn phải cắn chặt răng tấn công.

Dưới sự yểm hộ của hỏa pháo, quân phòng ngự ở hai tòa giáo đường yểm hộ lẫn nhau từ từ rút lui, đem bộ đội rút lên pháo đài Ni Tư. Như vậy phần ở giữa cảng Ni Tư đã hoàn toàn trống không rồi, quân Lam Vũ cũng bị chia cắt thành hai nửa nam bắc, quân đội vương quốc Tháp Lâm liên miên không dứt cuối cùng toàn diện giành được cảng Ni Tư. Sau khi trải qua chiến đấu thảm liệt, trả giá bằng thương vong cực lớn, quan binh quân đội Tháp Lâm đều giống hệt nhau lấy cướp bóc đốt phá là thủ đoạn báo phục, cả cảng Ni Tư tức thì chìm trong biển lửa.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-334)


<