Vay nóng Homecredit

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 081

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 081: Bão Tố Tử Vong
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Siêu sale Shopee

Dương Túc Phong bất động thanh sắc, không giận không hờn, thản nhiên nói: "Thượng tá La Đức Tư Cưu thân ái, ta mời các ngươi đến đây, chính là muốn cho các ngươi chứng kiến tận mắt một chút, lúc đó ta cùng với Ô Mạn Lặc Tư, đến cùng ai sẽ mạnh hơn ai. Ta không thể nói gì nhiều, chỉ có thể dùng sự thật ở đây để chứng minh."

La Đức Tư Cưu và Minh Đức Lâm thần sắc không hề che giấu vẻ khinh thường, ý tứ vô cùng rõ ràng, lấy không đến hai ngàn người để chống lại cuộc tấn công hơn năm vạn người của Ô Mạn Lặc Tư, như vậy không phải gọi là lấy trứng chọi đá thì là cái gì?

Long Duệ đưa tới thư khuyên hàng của Ô Mạn Lặc Tư, nhất thời trong chốc lát không gian trở nên trầm mặc.

Thư khuyên hàng không phải do đích thân Ô Mạn Lặc Tư viết, nhưng ở phía dưới thì lại có chữ ký của hắn, chữ ký của hắn cùng với vóc dáng ngăm đen và lùn của hắn thật giống nhau, có vẻ có lực vô cùng, lực xuyên thấu tới mặt bên kia. Nội dung thư tín cũng không hay ho gì, Ô Mạn Lặc Tư rốt cục cũng biết thân phận đích thực của Dương Túc Phong, bởi vậy vừa bắt đầu là đã chỉ trích Lam Vũ quân không nên tham gia vào nội chính ở Cách Lai Mĩ, hắn yêu cầu Dương Túc Phong lập tức dẫn quân rút lui khỏi Cách Lai Mỹ, nếu không hắn sẽ phát động công kích mãnh liệt, đem toàn bộ Lam Vũ quân tiêu diệt. Trong thư tín còn nhắc đến đại thần ngoại giao Đường Tư, Đường Tư cũng nghiêm khắc yêu cầu Dương Túc Phong lập tức rút quân khỏi Cách Lai Mỹ.

"Khốn kiếp! Lời như vậy hắn cũng nói ra miệng được?" Dương Túc Phong tức giận mắng một tiếng tên Đường Tư hỗn đản, tiện tay đem thư hàng ném xuống, sau đó lập tức bảo Tài Miểu Miểu làm một phần nội dung không khác lắm khuyên hàng, chỉ trích Ô Mạn Lặc Tư làm độc tài thống trị, khiến cho Cách Lai Mỹ tắm máu, lòng người hoảng sợ....

Tài Miểu Miểu có chút do dự nói: "Lòng người hoảng sợ? Dường như không có chuyện này thì phải?"

Dương Túc Phong không cho là đúng bĩu môi nói: "Mặc kệ hắn có hay không, ngươi còn nghĩ ra tội danh nào khác không, cấp cho hắn thêm vài cái nữa...."

Dương Túc Phong kiên quyết yêu cầu Ô Mạn Lặc Tư lập tức giải tán Thiết huyết vệ đội, công khai phát biểu xuống đài tuyên ngôn, đem chính quyền trả lại cho Y Toa Bối Nhĩ công chúa.

Thư khuyên hàng rất nhanh được gửi đi, Ô Mạn Lặc Tư lập tức tấn công mãnh liệt Dương Túc Phong như đáp lại rằng: "Không biết trời cao đất rộng."

Rạng sáng lúc một giờ hai mươi phút, quốc phòng quân của Cách Lai Mỹ chính thức phát động tấn công mãnh liệt đối với nhà giam Cách Lai Mỹ.

Ngày 15 tháng 3. Đúng là lúc mặt trăng tròn, cũng là lúc trăng đẹp nhất, mặt trăng không đem lại cho Ni Tư cảng sự huy hoàng trên mỗi tấc đất, tuy nhiên, bên ngoài ánh trăng trong trẻo mà lạnh lẽo ấy, lại sắp diễn ra tràng cảnh chiến đấu máu tanh nhất.

Đứng ở trên sườn núi, từ trên cao nhìn xuống, dưới ánh trăng trong trẻo, quốc phòng quân đông nghịt từ Ni Tư cảng đến cảng hẻm nhỏ đều nổi lên, cách tiền tuyến hai ngàn thước điều chỉnh đội ngũ. An bài lộ tuyến tiến công, đơn giản nhìn sơ qua một chút, tổng nhân số ở đây không dưới hai vạn người, còn trang bị hơn mười xe hỏa pháo nhỏ, Ôn Mạn Lặc Tư quả thật là muốn được ăn cả ngả về không.

Khắc Lai Ô Địch Mã đưa cao ống nhòm. Cẩn thận quan sát tình hình địch nhân, sắc mặt của hắn ngày càng bình tĩnh, hiển nhiên ý thức được nguy hiểm của trận chiến này, cho dù hắn là tướng quân có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cũng không tránh được có chút lo lắng, thế lực của Lam Vũ quân quả thật quá đơn bạc, chỉ bằng một phần mười đối phương. Quan sát một lúc lâu hắn mới chậm rãi nói: "Ô Mạn Lặc Tư không tới, lĩnh quân là Ba Khắc Tư Cơ và Ngả Lực Khắc. Uhm, còn có cả Sa Mạn, Ô Mạn Lặc Tư cũng đã đem binh lực của Sa Mạn trở về rồi, tốc độ thật nhanh a!"

Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Sa Mạn ly khai vốn là một quân cờ trong cái bẫy để nhử chúng ta, nếu ta không mắc bẫy, hắn chũng chỉ đến đây giúp vui mà thôi. Hắn tới quả thực rất đúng lúc, tốc độ cũng rất nhanh. Tuy nhiên, chỉ là triệu tập tới để chết thì có gì đáng ngạc nhiên?"

Khắc Lai Ô Địch Mã nhìn Dương Túc Phong một cái thật sâu, hiển nhiên cảm thấy hắn không nên xem nhẹ địch nhân như vậy.

La Đức Tư Cưu thủy chung không thay đổi được tật xấu là tính cách kiêu ngạo của mình. Lạnh lùng ngắt lời: "Binh lực chỉ bằng một phần mười, các ngươi có chắp cánh cũng không thể chạy thoát...." Lúc này đây, Tô Liệt đã sớm có chuẩn bị, không chờ hắn có cơ hội đắc ý, lời còn chưa dứt, đã đem hắn đánh ngất rồi.

"Ở đây đều là gia sản của Ô Mạn Lặc Tư...." Khắc Lai Ô Địch Mã thản nhiên nói một câu ý vị thâm trường, thanh âm có chút phiêu hốt, dường như trong không khí có chút nhẹ nhàng run rẩy, rất nhanh liền biến mất.

Dương Túc Phong liền hiểu được ý tứ của hắn.

Bộ đội phía trước chuẩn bị phát động tấn công đều là gia sản của Ô Mạn Lặc Tư, bao gồm hai ý tứ: "Một, chính là những bộ đội này đều bị Ô Mạn Lặc Tư tuyệt đối không chế, ý chí chiến đấu mãnh liệt và trung thành với Ô Mạn Lặc Tư, trang bị cùng huấn luyện đều rất tốt, tổng lực chiến đấu mạnh, phải cẩn thận ứng phó, một mặt khác, chính là Ô Mạn Lặc Tư dựa vào những bộ đội này để bảo vệ sự thống trị của chính mình, nếu như đánh gục bọn chúng, Ô Mạn Lặc Tư sẽ giống như chó nhà có tang, không còn thực lực để kiêu ngạo nữa, báng súng xuất uy quyền(giống như nắm tay ai cứng hơn), đây là đạo lý mỗi người đều hiểu.

Khắc Lai Ô Địch Mã đương nhiên hy vọng Dương Túc Phong có thể làm được cái thứ hai.

Dương Túc Phong chính mình cũng có tin tưởng.

Nhưng mà thần sắc của Minh Đức Lâm hiển nhiên không quá tán thành lòng tin của Dương Túc Phong, từ sắc mặt mừng rỡ của hắn cho thấy, hắn đối với Ô Mạn Lặc Tư vẫn tràn ngập tin tưởng, đối với lực chiến đấu của Thiết huyết vệ đội, hắn vẫn vô cùng tin tưởng, Thiết huyết vệ đội là quốc phòng quân có lực chiến đấu tốt nhất ở Cách Lai Mĩ, dùng mười đánh một, Lam Vũ quân có mạnh, thì cũng phải bị ép thành tro bụi mà thôi.

Ráng sáng lúc một giờ, làn sóng công kích thứ nhất bắt đầu.

Đợt tấn công bắt đầu ước chừng có hơn ba nghìn người, đều là thành viên của Thiết huyết vệ đội, quân phục màu đen có dấu hiệu hình tam giác, bọn họ đều dùng nước sơn đen bôi kín khuôn mặt, khom lưng im lặng bước tới, thoạt nhìn giống như ma quỷ từ trong địa ngục ra vậy. Hỏa pháo của địch nhân đã bắt đầu khai hỏa, âm thanh hỏa pháo ầm ầm xé tan sự yên tĩnh của Ni Tư cảng, mở đầu cho cuộc chiến đấu hoàn toàn triển khai. Lực lượng pháo binh của địch nhân rất mạnh, thế nhưng tầm bắn và uy lực nổ của chúng so với Bách kích pháo của Lam Vũ quân thật sự là lạc hậu hơn nhiều.

Lam Vũ quân lập tức khai pháo đánh trả, đạn pháo của song phương đen nhánh giữa bầu trời đêm, bên cạnh nhà giam Ngân Giáp Giác nổ ầm ầm, đạn pháo rơi vào trận địa của Lam Vũ quân cơ bản chỉ làm nổ lên một chút bùn đất không có gì nghiêm trọng, bởi vì Lam Vũ quân đã chuẩn bỉ đầy đủ công sự, đám quan binh thì đầu đội mũ sắt nằm trong công sự, nhưng bách kích pháo của Lam Vũ quân rơi vào trận địa của địch nhân, thì không giống như vậy, đạn pháo này sử dụng thuốc nổ Hắc Tác Kim cải tiến tính năng nổ mạnh hơn, mỗi phát đạn pháo đều kinh thiên động địa, có thể đem địch nhân gần đó nổ cho tan xương nát thịt, pháo thủ cũng không may mắn sống sót.

Thấy pháo kích của Lam Vũ quân, sắc mặt của Khắc Lai Ô Địch Mã mặc dù bình tĩnh, những vẫn nhịn không được toát ra một tia thần sắc kinh ngạc và hâm mộ, loại đạn pháo này nếu trang bị cho chiến hạm hải quân trong chiến đấu, chỉ cần bắn trúng mục tiêu hai ba phát là có thể đem chiến thuyền làm bằng gỗ nặng vài ngàn tấn của địch nhân đánh cho tan tành tro bụi.

Thiếu tá Minh Đức Lâm thì chỉ có thể trừng mắt nhìn quân của mình bị pháo binh của Lam Vũ quân bắn cho tối tăm mặt mày, tan thành từng mảnh, nhưng chính mình cũng không có biện pháp gì, hắn không cam lòng nắm chặt bàn tay, muốn xông lên liều mạng với Tô Liệt, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Liệt dùng súng 54 ngắm về phía ngực hắn, hắn không tự chủ được mà thành thành thật thật hơn. Không đến ba phút thời gian, hơn ba mươi đại pháo đã bị pháo binh của Lam Vũ quân toàn bộ bắn nát, bộ binh của Thiết huyết vệ đội chỉ có thể trong trường hợp không có pháo hỏa pháo yểm hộ mà phát động công kích.

Dương Túc Phong lẳng lặng đứng trên sườn núi, từ ống nhòm nhìn thấy địch nhân phát động tiến công. Đồng thời đánh giá kỹ một chút trận địa phòng ngự của phe mình. Dưới loại tình huống này, làm quan chỉ huy cao nhất, hắn đã bị tước đoạt quyền lợi tự mình giết địch, chỉ có thể đứng nhìn. Đương nhiên, ngẫu nhiên làm xướng ngôn viên thì vẫn có thể, chỉ có điều, hắn càng lúc càng ít nói, phong thái giống như đã từng nhiều lần nhắc nhở cẩn thận vậy, như vậy mới chân chính giống một người lãnh đạo.

Rất hiển nhiên, Ô Mạn Lặc Tư không biết tình hình binh lực của Lam Vũ quân, nếu như hắn biết binh lực của Lam Vũ quân ẩn nấp trong nhà giam Ngân Giáp Giác hơn hai ngàn năm trăm người, hơn nữa mỗi người đều được trang bị đến tận răng, hắn cũng sẽ không phái hơn ba nghìn người tham gia tấn công. Đương nhiên, địa hình chật hẹp nơi đây cũng khiến cho Ô Mạn Lặc Tư bị hạn chế phát huy.

Nhà giam Ngân Giáp Giác đối diện cửa chính địa hình thoáng nghiêng một chút, hình dáng cũng giống như một con sò biển, phần lớn gần sát Ni Tư cảng, nhưng mà càng đi vào nhà giam Ni Tư cảng, con đường càng hẹp. nơi chật hẹp nhất chỉ có không đến ba trăm thước, Lam Vũ quân tại đây bố trí một nghìn sáu trăm người, tạo thành ba đạo phòng tuyến, hình thành trận địa phòng ngự dày dặc, cho dù quân của Ô Mạn Lặc Tư có mọc thêm cánh đại bàng, cũng không cách nào tiến lại được.

Địch nhân càng lúc càng đến gần, binh lính xông vào trước đã có thể nhìn thấy diện mạo, nhưng trận địa của Lam Vũ quân vẫn vô cùng yên tĩnh, từng binh lính vẫn cúi đầu dưới chiến hào lẳng lặng chăm chú đợi địch nhân đến gần.

Một trăm thước.... .

Khắc Lai Ô Địch Mã buông ống nhòm ra, nhìn Dương Túc Phong một chút, nhưng Dương Túc Phong không hề có chút phản ứng nào.

Năm mươi thước.... .

Khắc Lai Ô Địch Mã nắm chặt nắm tay, dường như cảm thấy quá nguy hiểm.

Ba mươi thước.... .

Khắc Lai Ô Địch Mã gần như không nhịn được muốn thay Dương Túc Phong lớn tiếng ra lệnh.

Thiết huyết vệ đội xông vào trước mặt dường như nhìn thấy diện mạo của những tên phòng thủ, mũ sắt của quan quân Lam Vũ quân màu đỏ hình ngũ giác có vẻ khiến cho người khác đặc biệt chú ý, chỉ cần vài giây là bọn chúng có thể phá tan phòng tuyến của đối phương, bởi vậy, bọn họ không kìm được mà tinh thần đại chấn, điên cuồng hò hét, bọn chúng hò hét giống như thủy triều dâng lên, cả Ni Tư cảng cũng trở nên sôi trào.

"Đát đát đát...." Dường như cùng lúc đó, tất cả súng Mã Khắc hạng nặng cùng với súng Mễ Kỳ Nhĩ cùng nhau gào thét, giống như gió lốc dồn dập mãnh liệt xẹt qua mặt biển, tạo nên vô số bọt biển.

Giống như có một trận cuồng phong bạo vũ xẹt qua, đội ngũ tiến công mãnh liệt của Thiết huyết vệ đội trong nháy mắt bị rơi vào mưa bom bão đạn bị đánh cho thất hồn lạc phách, không phải ngã xuống từng người, mà là từng đống lớn, súng Mã Khắc hạng nặng đan nhau phong tỏa tuyến đường tử vong, đạn như trút nước vô tình đổ xuống lên người những tên tiến công, can đảm không sợ chết như Thiết huyết vệ đội trước mặt súng Mã Khắc hạng nặng, thì phảng phất như tờ giấy yếu ớt mỏng manh vô cùng, không đến một phút đồng hồ, trong khoảng cách hai trăm thước đã không còn địch nhân nào có thể đứng được, tiếng đạn gào thét vẫn vô tình bắn xuống những thi thể dưới đất, khiến cho trên người bọn họ có cả trăm ngàn lỗ thủng.

Qua ống nhòm, hai tay Khắc Lai Ô Địch Mã dùng sức nhéo bản thân, dường như không thể tin được những chuyện xảy ra trước mắt, con mắt cũng không tự chủ được mà mở trừng thật lớn, muốn xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Thiếu tá Minh Đức Lâm thì trợn mắt há mồm không thể tin được, tình cảnh trước mắt thê thảm như chiến trường địa ngục a tu la vậy, cuối cùng mới thống khổ khép hai mắt lại.

Trong lòng Dương Túc Phong ít nhiều cũng có chút áy náy, đạn gào thét qua đi đem đi tính mạng một đám con người đang còn sống sờ sờ, bất luận khi còn sống bọn họ từng là thiện hay là ác, tính mạng con người, trước mặt súng Mã Khắc hạng nặng thì so với tờ giấy có gì khác nhau?

Nhưng đội ngũ Thiết huyết vệ đội phía sau vẫn tiếp tục dũng cảm tiến về phía trước, bọn họ như một đám động vật không ý thức được, chỉ theo bản năng cất bước, cho đến khi bị mưa đạn dày đặc bắn chết. Quan quân phía sau bọn họ huy đao lóe sáng, rất nhiều quan quân phía sau tự mình chỉ huy phát động công kích, bọn họ đạp lên máu và thi thể vương vãi đầy trên mặt đất cố gắng hướng về nhà giam Ngân Giáp Giác mà chạy tới, nhưng súng đạn gào thét không chút lưu tình đã đem bọn họ bắn ngã toàn bộ, xác phơi đầy đất.

Mấy tên cầm cờ của Thiết huyết vệ đội cũng rất dễ làm mục tiêu khiến người khác chú ý, bọn họ gần như bị bắn thành cái rổ, quân kỳ cũng bị đạn bắn tan tành thành từng mảnh, lúc này một tên quan quân bưu hãn muốn đem quân kỳ giơ lên một lần nữa, nhưng Lam Vũ quân căn bản không cho bọn chúng bất cứ cơ hội nào, chẳng những quân kỳ bị xé nát, hơn nữa ngay cả cột cờ cũng bị bắn nổ thành từng mảnh.

Trong không gian chật hẹp, dưới hỏa lực dày đặc như vậy, căn bản là không hề có bất cứ góc chết nào.

Thời khắc Thiết huyết vệ đội bắt đầu tiến công, thì vận mệnh đã quyết định họ bị diệt vong rồi.

Hơn ba nghìn người tiến công không đến mười phút thì toàn quân đã bị tiêu diệt, trước trận địa Lam Vũ quân thi thể rải rác khắp nơi.

Nắm tay Khắc Lai Ô Địch Mã đang cầm ống nhìm đã toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng đã bị lực sát thương cường đại của Lam Vũ quân làm cho rung động hoàn toàn.

Thiếu tá Minh Đức Lâm hai mắt vô thần ngồi trên mặt đất, không còn dũng khí đối mặt với tất cả những thứ trước mặt.

Một lúc lâu, Khắc Lai Ô Địch Mã từ từ buông ống nhòm xuống, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi: "Đó là vũ khí gì vậy?"

Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Súng Mã Khắc hạng nặng."

Khắc Lai Ô Địch Mã không nói gì nữa, nhưng Dương Túc Phong phỏng chừng, cho đến chết, thì hắn cũng đã nhớ kỹ cái tên đại biểu cho tử vong này rồi.

Phong Phi vũ thần thái nhẹ nhàng tiêu sái đi lại, hời hợt nói: "Sư trưởng ba ngàn địch nhân tấn công đã bị đánh lùi."

*****

Dương Túc Phong thản nhiên gật đầu, trong lòng ngày càng có một loại cảm giác không đếm xỉa gì đến thắng bại cũng không có một chút sợ hãi nào, sự hồi hộp và khiếp sợ trên chiến trường của hắn càng ngày càng ít, bản thân càng lúc càng giống như một tướng quân bày lược mưu kế chiến thắng trăm nghìn lần, sinh li tử biệt trên chiến trường đều đã nhìn quá quen rồi.

Trầm Lăng Vân đột nhiên đi tới, thì thầm bên tai Khắc Lai Ô Địch Mã vài câu.

Khắc Lai Ô Địch Mã sắc mặt nghiêm trọng, lạnh lùng nói: "Truyền mệnh lệnh của ta, kiên quyết phong tỏa ngoài khơi. Đối với những ý đồ muốn xuyên qua tuyến phong tỏa, lập tức khai pháo ngăn cản, lúc đó thì phải bắn hạ tất cả."

Trầm Lăng Vân quay đầu đi.

Long Duệ cũng đến báo cáo, tình huống báo cáo cũng giống như Trầm Lăng Vân.

Ô Mạn Lặc Tư tiến công ở mặt trước gặp trở ngại, vì vậy muốn từ ngoài khơi công kích vào, bọn họ triệu tập ước chừng năm nghìn binh lực, tạm thời cưỡng bức thu thập hơn một trăm thương thuyền lớn trên Ni Tư cảng, muốn sử dụng thương thuyền để chuyên chở binh lính Thiết huyết vệ đội mạnh mẽ đổ bộ lên nhà giam Ngân Giáp Giác, cùng tấn công ở phía sau Lam Vũ quân. Nhưng lại bị Khắc Lai Ô Địch Mã kiên quyết cự tuyệt, Khắc Lai Ô Địch Mã còn không chút do dự mà hạ lệnh hải quân phong tỏa ở ngoài khơi Ni Tư cảng.

"Ô Cách Lặc Tư đã hướng nghị viện của Cách Lai Mỹ trách cứ hành vi của Khắc Lai Ô Địch mã, yêu cầu nghị viện giải trừ chức vụ tổng tư lệnh hải quân của hắn. Nhưng Ốc Lặc Nhĩ, Tạ Phỉ Nhĩ Đức trong bốn vị công tước hiện giờ đều trong trạng thái vô cùng mù tịt, bọn họ còn không biết Ni Tư cảng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Khắc Lý Khắc Lan đã xuất phát, tự mình tiếp xúc với bọn họ, nói bọn họ có liên quan đến sự tồn tại của Y Toa Bối Nhĩ công chúa." Long Duệ lén lút nói, tuy nhiên thanh âm của hắn Khắc Lai Ô Địch Mã cũng tự mình có thể nghe thấy được.

Lông mi dày đặc của Khắc Lai Ô Địch Mã rõ ràng có chút dựng lên.

Quả nhiên, sau một lát, ngoài khơi Ni Tư cảng truyền đến tiếng pháo bắn kịch liệt. Từ xa, qua ống nhòm cũng có thể nhìn thấy đại pháo từ trên pháo đài phóng ra, mỗi lần phóng ra đều mang theo hỏa quang cực lớn, đại pháo đường kính khoảng chừng 15 tấc (ước chừng 380 li). Nhưng hạm đội hải quân của Khắc Lai Ô Địch Mã lại bỏ neo ngoài tầm bắn của chúng. Hơn nữa khoảng cách giữa pháo đài và nhà giam Ngân Giáp Giác thật sự quá xa, chúng căn bản không có cách nào mà yểm hộ, chỉ có thể hư trương thanh thế mà thôi. Tuy nhiên Ô Mạn Lặc Tư vẫn cố gắng không chịu buông tha, luôn muốn vận chuyển một chút binh thuyền hải quân xuyên qua phòng tuyến phong tỏa, bởi vậy tiếng pháo ngoài khơi vẫn duy trì liên tục không dứt.

"Pháo dã chiến của chúng ta khi nào sẽ đến?" Dương Túc Phong nhíu mày, lén lút hỏi. Hạm đội hải quân của Khắc Lai Ô Địch Mã mang đến chỉ có năm chiến thuyền khổng lồ, bọn họ có lẽ còn chưa đủ để phong tỏa bến tàu Ni Tư cảng, nếu lỡ như thuyền chở lính của Ô Mạn Lặc Tư đổ bộ lên bến tàu ở nhà giam, pháo dã chiến 75 li chính là vũ khí để công kích tốt nhất.

"Còn hai giờ nữa." Long Duệ trả lời. Thế cục ở Cách Lai Mỹ không còn yên bình nữa, vì đảm bảo pháo dã chiến 75 li có thể bình an đến đây. Mông Địch Vưu tự thân suất lĩnh pháo binh đổ bộ lên đây, bất quá hải lộ xa xôi muốn khống chế chuẩn xác thời gian thật sự rất khó.

Dương Túc Phong gật đầu, chờ mười sáu cái dã chiến pháo 75 li chuyển đến, khẳng định Ô Mạn Lặc Tư sẽ được hưởng thụ một phen thật tốt.

Ba Khắc Tư Cơ và Ngả Lực Khắc phụ trách chỉ huy tiến công dường như cũng bị thảm cảnh trước mắt làm cho sợ đến mức nửa giờ sau cũng không có phản ứng lại. Làn sóng công kích thứ hai của bọn chúng vào rạng sáng ba giờ mười lăm phút mới bắt đầu, lúc này đây, Ba Khắc Tư Cơ cùng Ngả Lực Khắc tự mình ra trận, tổ chức binh lực vượt quá một vạn ba nghìn người, không chia đội ngũ gián đoạn. Dường như thái sơn áp đỉnh, chúng sử dụng chiến thuật biển người để áp chế Lam Vũ quân.

"Ô Mạn Lặc Tư quả là đang muốn được ăn cả ngã về không." Khắc Lai Ô Địch Mã có chút cảm khái nói, vào lúc này đây, hắn không còn lo lắng chút nào. Mà lại lộ ra một tia tiếc nuối cùng bất đắc dĩ, trước mặt hỏa lực mãnh liệt của Lam Vũ quân, Ô Mạn Lặc Tư cho dù xuất động binh lực nhiều một lần nữa, cũng chỉ có thể khiến cho bọn chúng trở thành vong hồn trên bán đảo này mà thôi.

Dã chiến pháo của Lam Vũ quân bên này vốn còn chưa được chuyển tới, thậm chí còn chưa nhìn thấy bóng dáng đội thuyền vận chuyển, lực lượng phong tỏa vẫn chỉ có thể tiến hành kiên quyết ngăn chặn. Hơn mười khẩu Bách kích pháo của Lam Vũ quân không ngừng bắn trước rìa trận địa mười lăm mét, đem đống thi thể chất đống ở nơi đó bắn càng lúc càng nát bấy, Khắc Lai Ô Địch Mã uyển chuyển khuyên nhủ Dương Túc Phong không nên bất kính với người đã chết. Dương Túc Phong thản nhiên giải thích: "Chúng ta chỉ muốn dọn sạch chiến trường mà thôi."

Tang Bố từ phía sau đi tới, hướng Dương Túc Phong báo cáo tình huống tấn công nhà giam Ngân Giáp Giác.

Bảo vệ nhà giam Ngân Giáp Giác, tổng cộng gần sáu trăm thành viên Thiết huyết vệ đội, bị đáng chết và bị thương hơn bốn trăm người, hơn trăm người còn lại đều giơ tay đầu hàng, Lam Vũ quân thương vong hơn năm mươi người, trong đó người hy sinh có hơn hai mươi người, trên cơ bản chiến đấu bên trong nhà giam thương vong không đáng kể. Theo thống kê sơ bộ, trong nhà giam giam giữ tổng cộng có năm trăm ba mươi bảy tù phạm, trong đó phạm tội không tới hai trăm người, còn lại đều bị Ô Mạn Lặc Tư lấy cớ mang tội danh để cưỡng ép tiền của, bản thân bọn họ được cứu có vẻ vô cùngc ao hứng, bây giờ Tài Miểu Miểu dẫn theo công chúa Y Toa Bối Nhĩ và Khắc Lý Khắc Lan đang ở trong nhà giam để hỏi chuyện những người đó.

Dương Túc Phong gật đầu, thản nhiên nói: "Phải chú ý thể hiện lòng từ bi của công chúa, sau này chiến đấu chấm dứt, công chúa mới là diễn viên, lấy hình tượng người thừa kế vương thất Cách Lai Mỹ của nàng xuất hiện, các ngươi không nên tham gia vào chuyện của bọn họ, hết thảy nghe theo mệnh lệnh của nhị phu nhân, nhưng các ngươi nhất định phải chú ý bảo vệ an toàn của công chúa thật tốt.

Nhị phu nhân ở đây, tự nhiên chính là Tài Miểu Miểu, nàng cùng đi với công chúa Y Toa Bối Nhĩ trong nhà giam vừa diễn kịch che mắt vừa làm trò để tranh thủ lòng dân rất có hiệu quả, người được Lam Vũ quân giải cứu từ trong nhà giam đưa ra sẽ trở thành lực lượng nòng cốt cơ bản nhất để công chúa Y Toa Bối Nhĩ cầm cự.

Tang Bố hy vọng được tham dự vào chiến đấu phía trước, nhưng Dương Túc Phong không có đáp ứng, Tang Bố không thể làm gì khác hơn là rầu rĩ đáp ứng mà rời đi.

Khắc Lai Ô Địch Mã bất động thanh sắc nói: "Dương Túc Phong, ngươi không sợ Y Toa Bối Nhĩ công chúa có suy nghĩ khác sao?"

Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Tướng quân đã biết rồi còn hỏi làm gì?"

Khắc Lai Ô Địch Mã không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn phía trước.

Ô Mạn Lặc Tư đã xuất ra phần lớn binh lực. Thắng bại chỉ trong lần hành động này.

Theo ánh trăng trong trẻo mà lạnh lẽo, từ Ni Tư cảng đến khoảng đất trông nhà giam Ngân Giáp Giác, đều có quân sĩ quốc phòng quân vây chặt, dường như từng lượt người bọn họ, dùng chiến thuật dày đặc nhất là biển người, lẳng lặng cầm súng. Khom lưng đi tới, súng Minh Tư Khắc lưỡi lê dưới ánh trăng lập lòe tỏa sáng, quan quân huy đao dưới ánh trăng chiếu rọi từng đợt quang mang.

Lam Vũ quân sẵn sàng đón địch.

Bốn mươi khẩu Bách kích pháo khổng lồ hợp thành một dàn, ở khoảng cách sai trăm đến sáu trăm thước phong tỏa lộ tuyến đi tới của địch nhân, đạn pháo rơi xuống, đem địch nhân ở gần đó nổ cho tan xương nát thịt, huyết nhục bay đầy trời, nhưng địch nhân thực sự rất nhiều, sau khi nổ xong, lập tức khôi phục lại như cũ. Thật giống như là nước biển, ném vào trong một hòn đá, mặc dù trong chốc lát tạo ra dòng xoáy, nhưng nước biển chung quanh rất nhanh đem dòng xoáy bổ sung lại như cũ.

Bách kích pháo lúc này đã phóng ra với tốc độ nhanh nhất, vài khẩu Bách kích pháo bị bắn đển đỏ cả nòng. Không thể không tạm thời đình chỉ bắn, cuối cùng các pháo thủ trực tiếp dùng nước biển để làm lạnh, tiếp tục bắn, phía sau trận địa pháo binh, đạn pháo rất nhanh bị tiêu hao giống như nước chảy vậy.

Bên khóe miệng của Dương Túc Phong đột nhiên lộ ra một tia cười quỷ dị.

Khắc Lai Ô Địch Mã thản nhiên nói: "Gì vậy? Sao lại cười?"

Dương Túc Phong lắc đầu, chậm rãi nói: "Ta bỗng nhiên nhớ lại một câu chuyện cười. Tại một thế giới khác, có hai đơn vị quân đội giao chiến, chúng ta tạm thời gọi là Hồng quân và Lam quân đi. Nhân số hồng quân mặc dù ít. Nhưng mà lực chiến đấu lại rất mạnh, tướng chỉ huy trình độ cũng rất cao; nhân số Lam quân rất nhiều, binh lực hùng hậu, nhưng trình độ của tướng chỉ huy thực không dám khen. Bởi vậy, trên chiến trường, Hồng quân thường dành được thắng lợi, làm Lam quân rất mất mặt. Một lần Hồng quân cùng Lam quân đại chiến, thống soái Lam quân xuất lĩnh tám mươi vạn người tấn công Hồng quân mà binh lực chỉ có hai mươi vạn người. Thống soái Lam quân nói: Các ngươi không phải rất giỏi sao? Ta sẽ đánh các ngươi đến cùng, cho dù các ngươi chống đỡ cũng chết...."

Khắc Lai Ô Địch Mã cũng không có chút ý cười gì, ngược lại lạnh lùng nói: "Ngươi lầm rồi, Ô Mạn Lặc Tư tuyệt đối không phải như vậy."

Quả nhiên, lúc địch nhân tiến vào tầm bắn một trăm thước, công kích của bọn họ lập tức nhanh hơn. Bọn họ rất nhanh vọt qua những thi thể bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ trên mặt đất, hướng trận địa của Lam Vũ quân đánh sâu vào. Dường như cùng lúc đó súng ở trận địa của Lam Vũ cũng gào thét, địch nhân xông tới phía trước đều lần lượt ngã xuống. Nhưng mà, địch nhân phía sau thật sự còn rất nhiều, đội ngũ tấn công của bọn họ vẫn từng bước áp sát trận địa của Lam Vũ quân. Lam Vũ quân đương nhiên không để cho địch nhân thực hiện được, súng máy, súng trường, người ném lựu đạn đem trận địa phía trước trở thành một biển lửa.

"Có đôi khi, quả thực cố quá thì quá cố mà thôi." (câu này ý đại khái là như vậy) Khắc Lai Ô Địch Mã không nóng không lạnh nói, thản nhiên buông ống nhòm xuống, sau đó hướng bến tàu đi lại, tiếng bước chân của hắn có chút trầm trọng, sắc mặt mặc dù bình thản, nhưng ánh mắt lại vô cùng chăm chú.

Dương Túc Phong có thể giải thích tâm tình của hắn lúc này, hắn không đành lòng nhìn trận chiến đấu kịch liệt như thế. Bất luận là trận chiến đấu này ai thắng ai thua, hắn cũng không có lý do gì mà vui mừng. Ô Mạn Lặc Tư giành được thắng lợi, sẽ càng thêm kiêu ngạo, không thể nghi ngờ sẽ tiến thêm một bước trong việc củng cố thống trị độc tài; Mà Lam Vũ quân giành được thắng lợi, thì có nghĩa là hơn một vạn quốc phòng quân Cách Lai Mỹ sẽ phơi thây trên mảnh đất này, mặc dù bọn họ chết là do Ô Mạn Lặc Tư sử dụng, nhưng dù sao bọn họ là quốc dân của Cách Lai Mỹ. Nếu như song phương giằng co, như vậy có nghĩa là Cách Lai Mỹ sẽ máu chảy không ngừng.

Chuyện này Ô Mạn Lặc Tư cũng không muốn chứng kiến phát triển thành tràng diện như vậy, bộ đội của Ô Mạn Lặc Tư càng đánh càng nhiều, hỏa pháo cùng với hỏa lực của súng máy Lam Vũ quân ngày càng bắn điên cuồng. Từ ống nhòm mà xem, bên trong quốc phòng quân rất nhiều quan quân cấp bậc thượng tá cùng trung tá tham gia công kích, không chút lưu tình bị bắn ngã trong đống người chết, mà Lam Vũ quân bên này, ngay cả Phong Phi Vũ cũng tự mình ra trận, chỉ huy súng Mã Khắc hạng nặng bắn liên tục, song phương cứ như vậy giằng co càng lúc càng kịch liệt.

Người chết càng ngày càng nhiều, máu cũng chảy càng lúc càng nhiều, máu tươi theo rãnh chảy vào biển rộng, cả mép biển đều từ từ trở thành một màu đỏ sậm.

Nhưng không một bên nào thoái lui, cũng không có người nào nương tay với đối phương.

Trầm Lăng Vân lần nữa xuất hiện, nói với Dương Túc Phong, Khắc Lai Ô Địch Mã đã dùng thuyền nhỏ rời khỏi bến tàu nhà giam Ngân Giáp Giác, bí mật đi trước đến Ni Tư cảng bái phỏng mấy vị công tước đại nhân, thương thảo chuyện liên quan đến tương lai của Cách Lai Mỹ, sau khi chiến đấu chấm dứt, Khắc Lai Ô Địch Mã sẽ đợi hắn trên chiến hạm ở bến tàu.

Dương Túc Phong gật đầu.

Nếu như chiến đấu chấm dứt, chính mình còn có thể nhìn thấy Khắc Lai Ô Địch Mã, như vậy có thể nói là chánh cục của Cách Lai Mỹ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Phong Phi Vũ quả thật là một quan chỉ huy vừa dũng cảm vừa cơ trí, hắn tại đại học đế quốc lục quân là cao tài sinh về hệ súng máy, đối với hỏa khí hiện đại có lĩnh ngộ có thể nói là không người nào có thể so sánh được, hắn an bài trận địa phòng ngự, chiến hào rậm rạp, hố bẫy khắp nơi, đủ loại hỏa lực đan xen, từ các góc độ bắn tới, hỏa lực đan xen thành một tầng dày đặc ngay cả một con chuột cũng không thể lọt qua tuyến phong tỏa được, mỗi người chỉ cần thủ vững vị trị của mình, cho dù địch nhân có nhiều cũng không có cách nào xuyên qua được.

Nhưng mà, vị quan chỉ huy ưu tú này vẫn quên một chút, đó là thi thể của địch nhân chất đống rất cao, đến nỗi ảnh hướng tới hiệu quả bắn của Lam Vũ quân, càng về sau, súng Mã Khắc hạng nặng không thể ngông ngửa đầu lên trên mà bắn, nhưng dù sao cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc phát huy hỏa lực của Lam Vũ quân. Bởi vì địch nhân chết rất nhiều, Lam Vũ quân không thể không thu hẹp phòng tuyến lại lần nữa, để lấy chỗ trống đủ để chứa thi thể của địch nhân.

Trận địa của Lam Vũ quân là cửa chính của nhà giam Ngân Giáp Giác. Nơi này là một khối nham thạch lớn cao mười thước, nhà giam nằm trên tảng đá này, từ trên tảng đá nhìn xuống dưới, phía dưới khoảng đất trống đều là thi thể, thi thể của Thiết huyết vệ đội giống như kiến. Cho dù nỗ lực tử vong mấy ngàn người, bọn chúng vẫn không hề lùi bước, tiếp tục phát khởi phương thức tấn công tự sát đó.

Phong Phi Vũ đương nhiên không có chút đồng cảm nào, hơn mười khẩu súng Mã Khắc hạng nặng xếp thành một hàng, đem mưa đạn như bão táp quét về phía địch nhân, giống như lốc xoáy thổi qua thảo nguyên, đến mức, toàn bộ đều bị san bằng. Mà Bách kích pháo cũng đem đạn pháo từ trên trời bắn xuống chiến trường giống như địa ngục A Tu La, đem người sống và người chết ở đó đồng loạt nổ cho nát bấy. Đây quả là một tràng chém giết thật sự, địch nhân căn bản là không có cơ hội đánh trả.

Rất nhiều tù phạm từ trong nhà giam được giải cứu ra (Nếu như bọn họ được xem là tù phạm), trong vòng vây trận địa của Lam Vũ quân, vừa hưng phấn vừa sợ hãi nhìn tất cả cảnh tượng trước mắt, nhìn Thiết huyết vệ đội mà Ô Mạn Lặc Tự vất vả giữ gìn để thống trị bị ngã xuống từng đám, bình thường bọn chúng đều kiêu ngạo ngang ngược không ai bằng, bây giờ lại bị súng và pháo của Lam Vũ quân nghiền nát.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-334)


<