Vay nóng Homecredit

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 028

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 028: Linh Hồn Tội Lỗi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Siêu sale Lazada

Đi dự tiệc tối, đám người Tô Lăng Tuyết đều đã thay y phục xa hoa đắt tiền, trang điểm lộng lẫy, vui vẻ tiến vào nội viện.

Dương Túc Phong chợt chú ý đến một người, không phải là Tô Lăng Tuyết mà là Tài Băng Tiêu. Tài Băng Tiêu mặc một cái áo đỏ bó sát hở lưng, bờ vai và nửa lưng trần trắng muốt lộ ra, Dương Túc Phong cho đến lúc này cũng không nghĩ Tài Băng Tiêu trong trang phục dạ hội lại gợi cảm đến thế. Hạ thân là một chiếc váy màu lam trễ xuống được bó sát bằng đai lưng mỏng manh, da thịt như ẩn như hiện, tăng thêm phần phiêu dật hấp dẫn, chiếc váy gồm nhiều tầng chồng lên nhau, phía mép rũ xuống những tua nhỏ tinh tế quyến rũ vô cùng. Nàng đi một đôi dép màu cam, trên đầu là một chiếc nón cỏ cắm hoa dại, cả người ngập vẻ thanh xuân thiếu nữ. Mặc dù trên người không hề có bất cứ thứ trang sức nào nhưng toàn thân vẫn toát ra vẻ đẹp tinh khiết tự nhiên không chút tỳ vết.

Trang phục Tô Lăng Tuyết vẫn sang trọng quý phái như trước, nàng mặc một bộ váy đen quý phái, trên đó đính rất nhiều hạt kim cương lấp lánh, đầu đội một chiếc mũ rộng vành. Mày liễu cong vút, cặp mắt trong veo, môi anh đào tròn lịm toát ra vẻ đẹp thanh thuần thoát tục, khiến cho không ai kháng cự được trước vẻ đẹp mê hồn đó.

Tô Lăng Tuyết xuất hiện đã lấn át hoàn toàn Tài Miểu Miểu và Tài Tiêm Tiêm, nhưng Dương Túc Phong cũng thấy hai nàng xúng xính trong trang phục cao quý diễm lệ động lòng người, chỉ tiếc, ở bên cạnh Tô Lăng Tuyết, hai nàng chỉ có thể đóng vai phụ mà thôi.

Song không hiểu tại sao, Dương Túc Phong luôn cảm thấy ánh mắt của mình khi nhìn Tô Lăng Tuyết lại tỏa ra dâm ý. Ánh mắt hắn luôn bám sát vào bộ ngực cao vút, tưởng tượng song nhũ như muốn phá tan lớp áo ngực đó lộ ra ngoài, hắn cũng cảm thấy áy náy, không biết tại sao dục vọng của hắn lúc này lại mãnh mẽ như thế, hắn không thể biết được bản thân mình đang bị thánh linh đan tác động. Thân hình Tô Lăng Tuyết không thể nghi ngờ gì hết, tất cả bộ phận đều như muốn xé tung sự trói buộc của trang phục ra, một hình thể như vậy, tuyệt đối khiến hắn động lòng. Bất quá nàng không hề khách khí với hắn một chút, chỉ đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn một lần, khiến cho hắn phải xấu hổ cúi đầu xuống.

Dưới sự thúc giục mãnh liệt của dục vọng trong lòng, Dương Túc Phong bước lên xe ngựa. Đường Tư đã an bài mọi chuyện thỏa đáng, bố trí xe ngựa rộng rãi, hoa lệ, khiến cho mọi người hết sức thoải mái. Tô Lăng Tuyết, Tài Miểu Miểu, Tài Tiêm Tiêm một chiếc, Dương Túc Phong, Đường Tư, Tài Băng Tiêu một chiếc. Trên xe, Dương Túc Phong lơ đãng liếc nhìn bất đồ bắt gặp ánh mắt Tài Băng Tiêu, hắn cảm thấy dường như có chuyện gì đó khác lạ, có điều không hề thấy nàng nói gì cả.

Tiệc đêm nay được tổ chức tại Linh Tuyền hiên – tửu lâu nổi tiếng nhất ở Bảo Ứng phủ, bởi vì nơi này có suối nước nóng, cho nên các khách phòng, bàn ăn đều được thiết lập xung quanh con suối, hình thành nên tên gọi Linh Tuyền hiên. Xe ngựa đi hơn mười phút thì đã đến nơi, nhất thời làm chú ý không ít người, bất quá ánh mắt nóng rực của mọi người đều chỉ tập trung vào người Tô Lăng Tuyết. Việc buôn bán ở Bảo Ứng phủ phát đạt, lại là đại bản doanh của chợ nô lệ nên phú thương có rất nhiều người ở đây. Lúc này ngoài cửa tửu lâu rất đông đúc, ngựa xe dập dìu như mắc cửi, rất nhiều nam nhân dẫn theo các nữ tử đủ mọi sắc dạng xuống xe chuẩn bị dự tiệc. Tô Lăng Tuyết ngạo nghễ túm váy quần, ưu nhã bước xuống xe, khinh thường nhìn ánh mắt các nam nhân chung quanh đang bị hấp dẫn bởi nhan sắc của nàng, sau đó dưới sự phụ trợ của Tài Miểu Miểu và Tài Tiêm Tiêm tiến vào bên trong.

Dương Túc Phong có cảm giác không thoải mái lắm, Tô Lăng Tuyết xinh đẹp rạng ngời, động lòng người thì hắn lại càng không thể chịu đựng được ánh mắt chứa đầy dục vọng của các nam nhân khác. Thế nhưng đại tiệc hôm nay có rất nhiều khách nhân đặc biệt, rất nhiều nam nhân cho dù đã có phụ nữ khác trong tay cũng không thể nhịn được lén nhìn một cách đầy thèm khát thân thể Tô Lăng Tuyết. Tô Lăng Tuyết cũng không che giấu sự diễm lệ của mình, càng phát huy vẻ đẹp mê hồn, khiến cho không biết bao nhiêu nam nhân thần hồn bay bổng. Dương Túc Phong đang hết sức buồn bực thì nghe có người chạy nhanh đến, lớn tiếng hô:

- Đường đại nhân, Đường đại nhân, thật sự là ngài ư? Đại nhân đại giá quang lâm khiến cho tiểu điếm thật sự thơm lây! Mời vào, mời vào.

Dương Túc Phong nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một trung niên béo phệ đang thân thiết bên cạnh Đường Tư, thần sắc đầy vẻ ton hót nịnh nọt.

Đường Tư thản nhiên, mặt không đổi nói:

- Đổng lão bản, ngươi thật là nhanh mắt đấy, đây là lần đầu tiên ta đến nơi này, không ngờ vừa đến đã bị ngươi nhận ra.

Đổng lão bản cúi đầu khom người cười nói:

- Lần trước Đường đại nhân đến Bảo Ứng phủ thị sát, tiểu nhân từ xa đã được nhìn thấy đại nhân một lần, vẫn nhớ rất kỹ trong lòng. Ta vẫn thường nghĩ phải làm thế nào mới có thể mời được ngài đến đây, nghĩ không ra hôm này Đường đại nhân lại chủ động quang lâm bản điếm, thật sự khiến tiểu nhân cảm thấy vừa mừng vừa lo đấy! Mau vào bên trong! Tuệ nương, chuẩn bị Quân Sơn Mao Tiêm tốt nhất.

Đường Tư luôn miệng từ chối một cách lịch sự:

- Không cần, không cần, Đổng lão bản, ta đã có bằng hữu an bài mọi thứ, không cần phiền đến ngươi.

Đổng lão bản cười đáp:

- Sao có thể thế được, Đường đại nhân lần đầu tiên quang lâm, nói thế nào đi nữa cũng phải để tiểu nhân phụng bồi một chút mới phải, ngài chính là quan phụ mẫu cơm áo của tiểu nhân đấy! Tiểu nhân làm sao có thể chiếu cố không chu toàn được! Mời vào, mời vào!

Dương Túc Phong cảm thấy tò mò hỏi:

- Đường đại nhân cho đến bây giờ cũng chưa từng đến nơi này hay sao?

Đổng lão bản nói với vẻ xấu hổ:

- Tiểu nhân đương nhiên là muốn mời Đường đại nhân đến đây dùng bữa cơm thân mật cho trọn nghĩa chủ nhà, nhưng cho đến bây giờ Đường đại nhân vẫn chưa chịu cấp cho tiểu nhân một chút mặt mũi. Sau này tiểu nhân mới biết được mỗi lần Đường đại nhân đến Bảo Ứng phủ thị sát thì đều dùng cơm ở Tri phủ nha môn. Đường đại nhân, người cần gì phải kham khổ như thế chứ?

Đường Tư thản nhiên nói:

- Linh Tuyền hiên của ngươi ta không ăn nổi đâu! Ăn một bữa đã bay nguyên một tháng bổng lộc của ta, ta ở đây ăn no thì vợ ta và con ta sẽ phải ăn gió Tây Bắc đấy. Hơn nữa, nếu dân chúng thường xuyên thấy ta ra vào chỗ này thì khoảng cách đối với ta sẽ càng ngày càng xa hơn một chút.

Đổng lão bản vội vàng nói:

- Sao có thể như vậy chứ? Đường đại nhân quang lâm, tiểu nhân làm sao dám thu phí của đại nhân được? Đường đại nhân thanh liêm khiết bạch, yêu dân như còn, chúng tôi đều bội phục vô cùng, cũng chỉ có quan viên như Đường đại nhân mới có thể khiến cho Bảo Ứng phủ của chúng tôi phồn vinh mãi mãi. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu như ai cũng đều thanh liêm như Đường đại nhân thì có lẽ Linh Tuyền hiên của tiểu nhân cũng không cần mở nữa. À, mấy vị này là gia quyến của Đường đại nhân ư? Quả nhiên nam như cây ngọc trước gió, nữ như thiên tiên diễm lệ...

Đường Tư nghe đến đây bất đồ dừng lại nói:

- Ngươi hiểu lầm rồi, bọn họ không phải là gia quyến ta. Vị này chính là tân thiếu tướng hải quân Dương Túc Phong, mấy vị nữ nhân này đều là thân nhân của thiếu tướng lục quân Tài Duyên Kỳ. Bọn họ đều muốn đến Mỹ Ni Tư gánh vác trọng trách của đế quốc trên vai, nguy hiểm khôn cùng, nguy cơ trọng trọng, cho nên ta mới đến đây, dùng tiệc tẩy trần, cầu chúc bọn họ kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công.

Đổng lão bản cung kính nói:

- Ồ, thật là vô ý, khách quý đến cửa không kịp nghênh tiếp từ xa! Tiểu nhân quả là có mắt không tròng, thật đáng xấu hổ. Các vị đều là lương đống trụ cột trong tương lai của đế quốc, tiểu nhân hết sức bội phục, bội phục vô cùng.

Đoàn người lúc này đi qua một thác nước của hòn non bộ, chỉ thấy nước chảy róc rách, bọt nước tung bay, phất phơ thấm lên trang phục chúng nữ. Trang phục của Tô Lăng Tuyết vốn đã có lực hấp dẫn rất lớn, giờ phút này lại bị hơi nước thẫm đẫm, những đường cong mềm mại khúc chiết như ẩn như hiện, bộ ngực cao vút càng trở nên quyến rũ mê người. Dương Túc Phong cũng theo thế cảm thấy miệng lưỡi khô rát, đáy lòng như có một ngọn lửa thiêu cháy không cách nào kháng cự được.

Linh Tuyền hiên có hơn ba mươi sương phòng, vì để tránh sự chú ý của quá nhiều người, Đường Tư chọn một căn phòng ở trong cùng. Vị trí của nó hoàn toàn độc lập lẻ loi, phải đi qua một tiểu viện mới có thể đến được căn phòng, bốn phía xung quanh đều cực kỳ yên tĩnh. Dưới sự dẫn đường chỉ lối của Đổng lão bản, đoàn người tiến vào sương phòng, chỉ thấy đồ dùng trong phòng hết sức đơn sơ mộc mạc, tỏa ra một phong vị cổ kính, nhưng hết sức sạch sẽ ngăn nắp, duy chỉ có hai bên là sofa màu trắng được bọc bằng tơ tằm là mang dáng vóc của thời cận đại lúc này.

Đổng lão bản tự mình chỉ điểm nhân viên phục vụ thao tác, chỉ trong chốc lát, trà thơm và món ăn đều được đưa đến, tất cả đều là những món ăn thông dụng, tỷ như vịt quay, dê nướng, vi cá, trứng tráng... không phải là các món ăn đắt tiền xa hoa.

Đường Tư thoải mái nói:

- Nói ra thật xấu hổ, ta mặc dù muốn mời mọi người dùng sơn trân hải vị nhưng đáng tiếc là hầu bao hơi bé, trong nhà còn có lão bà và con nhỏ, không thể để cho họ nhịn đói được, đành phải dùng một ít món ăn tầm thường để bắt chuyện với mọi người, mong mọi người lượng thứ!

Dương Túc Phong vội vàng lên tiếng:

- Đường đại nhân, sao lại nói thế? Bữa cơm hôm nay vốn phải là chúng tôi mời mới phải.

Đường Tư khoát tay nói:

- Ta mới là địa chủ, các ngươi là khách. Sau này nếu có cơ hội đến Mỹ Ni Tư, đương sẽ do các ngươi mời.

Dương Túc Phong gật đầu:

- Nhất định, nhất định.

Tô Lăng Tuyết cũng tràn đầy cảm xúc nói:

- Đường đại nhân mặc dù đang ở tỉnh Phương Xuyên nhưng vẫn không quên Mỹ Ni Tư, tiểu nữ tử quả thật hết sức kính phục.

Đường Tư cười khổ lắc đầu nói:

- Ồ, khó lắm, cho dù ta vẫn nhớ đến Mỹ Ni Tư thì có tác dụng gì? Nguy cơ trước mắt của đế quốc chồng chất, người thừa việc thiếu, tham ô hủ bại thành tính, từng bước từng bước liêu xiêu lảo đảo hơn trước, đế quốc đích thị là đã giống như người sắp chết, không thể nào cứu chữa được nữa...

Tài Băng Tiêu sóng mắt lưu chuyển, mi cong chớp chớp, khẽ nói:

- Đại nhân vì sao lại nói thế?

Đường Tư như chợt bừng tỉnh, thấp giọng ho khan một tiếng nói:

- Thật là vô ý, ta đã bi thương quá độ mà thôi, thực ra mỗi người trong chúng ta đều hết sức vì nước vì dân, cho dù não lầy mặt đất cũng không tiếc thân, chỉ mong đế quốc còn có hy vọng, nhưng các ngươi cũng biết rõ đạo lý xe đến trước núi tự khắc có đường rồi đấy. Dương tướng quân, ta kính ngươi một chén, hy vọng của Mỹ Ni Tư trong tương lai giao cho các thanh niên tuổi trẻ như ngươi, ta chúc ngươi kỳ khai đắc thắng, khải hoàn trở về.

Dương Túc Phong vội vàng đứng lên, cảm động nói:

- Đa tạ Đường đại nhân.

Hai người nâng chén uống cạn, nâng cao lật úp chén xuống nhìn nhau cười. Vừa xong đã thấy Đổng lão bản lặc lè tiến vào, ôm một bình rượu thủy tinh, bên trong chứa một thứ rượu màu đỏ. Tô Lăng Tuyết liếc qua thì biết đây chính là rượu Bồ Đào. Đổng lão bản nhiệt tình nhìn mọi người nói:

- Đường đại nhân, đây là Nhã Tô Thai Hồng tửu hảo hạng nhập khẩu từ Y Lôi Nạp xa xôi, thỉnh mời chư vị dùng một chút.

Đường Tư nghiêm nghị nói:

- Đổng lão bản, Nhã Tô Thai Hồng tửu của ngươi ta không thể trả tiền nổi, nghe nói một bình nhỏ cũng đã năm mươi kim tệ, bằng đến nửa năm bổng lộc của ta, ngươi đem đi đi, danh tửu đắt tiền như vậy ta uống không nổi đâu, bọn ta uống rượu trắng là tốt lắm rồi.

Đổng lão bản mỉm cười nói:

- Không không, đây là tiểu nhân hiếu kính Đường đại nhân và Dương tướng quân. Đường đại nhân là lần đầu tiên đến đây, Dương tướng quân thì từ xa mà đến, thân mang trọng trách, tiểu nhân mặc dù không thông hiểu chính trị nhưng cũng biết chuyến đi lần này của Dương tướng quân có quan hệ đến tiền đồ và tương lai của đế quốc. Đường đại nhân, tiểu nhân biết ngài vốn thanh liêm khiết bạch không chịu nhận lễ, nhưng đây là tấm lòng tiểu nhân hiếu kính Dương tướng quân, đại nhân xem như ngoại lệ một lần được chăng?

Sắc mặt Đường Tư trở nên âm trầm, hiển nhiên đang cân nhắc lợi hại trong lòng, nhất thời chưa thể quyết định được.

*****

Thế nhưng Dương Túc Phong lại không hề nghĩ ngợi, thoải mái nói:

- Được rồi, ngươi để xuống đó, xem như là tiễn ta. Ở Mỹ Ni Tư cũng có nơi sản xuất hồng tửu rất ngon, có cơ hội ta sẽ mang về tặng ngươi mười bình thật ngon cho công bằng.

Đổng lão bản cười tít mắt nói:

- Một lời đã định, quyết định thế đi. – Nói xong thì hoan hoan hỷ hỷ đặt bình rượu đỏ xuống, rón rén rời khỏi.

Đường Tư nói với vẻ tiếc nuối:

- Dương tướng quân hại ta phá lệ, bất quá cũng không thể không được, hôm nay là ngày đặc biệt, có thể phá lệ một lần.

Dương Túc Phong vui vẻ đứng dậy, chuẩn bị châm rượu, ai ngờ Tài Băng Tiêu đã sớm đoạt lấy trách nhiệm này, dùng một tư thế thật đẹp rót cho mỗi người một chén, quả nhiên mùi thơm tỏa ra nồng nặc, ngay cả Tô Lăng Tuyết vốn không muốn ăn uống cũng cảm thấy tinh thần chấn động.

Đường Tư mỉm cười nói:

- Xem ra Tô tiểu thư chính là người trong đạo.

Tô Lăng Tuyết sắc mặt đỏ ửng, khẽ nói:

- Đường đại nhân đã quá khen, chẳng qua cha ta vốn rất thích uống, ta lại thường xuyên ở bên cạnh nên vô tình biết nhiều một chút mà thôi. Nhã Tô Thai Hồng tửu này chính là đặc sản tiến cống của hoàng thất Y Lôi Na, các quốc gia khác cũng chỉ có hoàng thân quý tộc mới có thể mua được, ông chủ Linh Tuyền hiên này có thể có được, xem ra cũng không đơn giản! – Nói đến cha, lại nghĩ đến cha nàng mất mạng dưới đao phản quân, trong lòng lại cảm thấy buồn bã, đau xót. Chị em Tài Miểu Miểu cũng đều sưng đỏ mắt, tỏ vẻ bi thương.

Dương Túc Phong không hề có hứng thú với hồng tửu, mùi thơm của nó đối với hắn mà nói cũng chỉ là một sự phí phạm mà thôi. Mặt khác, trong thế giới trước kia của hắn, ngay cả "VSOP" (1) là cái gì hắn cũng không biết đến. Bởi vậy, hắn không thèm để ý đến lắm, chỉ thản nhiên nói:

- Nếu là thứ tốt mà không cho tung ra thị trường thì cũng chỉ là công cốc mà thôi.

Tô Lăng Tuyết lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nói với vẻ khinh thường:

- Ngươi biết cái gì? Nhã Tô Thai Hồng tửu này chính là dùng nho trân châu trắng ở một hạp cốc cách thủ phủ Nhã Tô Thai Y Lôi Nạp ba mươi dặm về phía đông nam sản xuất thành. Vườn nho nay một năm chỉ thu hoạch được chưa đến ngàn cân nho trân châu trắng, chưng cất cũng chỉ được hai ba trăm bình rượu nho, ngươi nghĩ xem làm thế nào có thể tung ra thị trường?

Dương Túc Phong tức lắm, nhất là nghĩ đến việc nàng thân mật với Tiết Phức, trong lòng như có lửa đốt dâng trào, bây giờ lại bị nàng dùng thứ ngôn ngữ đầy lạnh lẽo kích giận, nhất thời không nhịn được muốn mắng nàng vài câu, nhưng rồi lại không tìm được lời thích hợp, vì thế sắc mặt đỏ bừng như muốn nổ tung nhưng lại không nói gì được. Tô Lăng Tuyết nhìn thấy hắn không cách nào phản bác được lời mình thì rất đắc ý, cười tươi rói, vẻ mặt xán lạn quang huy.

Tài Băng Tiêu liên tục châm đầy rượu cho mọi người, khiến cho ngay cả những nữ nhân cũng đều đã đỏ bừng mặt, mị nhãn như tơ, phảng phất như xuân tình nhộn nhạo, hấp dẫn lắm. Trong lòng các nàng đều biết rằng như thế là không tốt nhưng tửu hương thơm nức, không thể kiềm chế được, cứ thế mà uống, duy chỉ có Đường Tư và Dương Túc Phong là thanh tỉnh, đang nói về chuyện của Lam Vũ quân.

Đường Tư xoay xoay chén rượu nói:

- Ta xem từ các tư liệu lịch sử thì biết ngày đó tổ tiên của ngươi – Dương Lam Vũ tổ chức Lam Vũ quân, sức chiến đấu là số một. Vào lúc đế quốc Đường Xuyên khai quốc, Lam Vũ quân là ngọn cờ tiên phong đột phá phòng tuyến của đế quốc Minh Hà, khiến cho quân đội Minh Hà phải triệt thoái. Đường Xuyên thừa thắng công kích, nhờ đông đảo quân đội của các lãnh chúa, nhất là Lam Vũ quân, Hạc quân, Lang quân – các lực lượng tự nhân hiệp trợ mà cuối cùng đã quét sạch quân đội đế quốc Minh Hà, thành lập đế quốc Đường Xuyên. Lam Vũ quân trong nhiều chiến dịch đều thể hiện tinh thần tiến công và dũng khí khiến cho kẻ khác bội phục, lực công kích của đội quân đó sắc bén không thể tưởng tượng được, cho dù là sư đoàn Long Kỵ binh cũng không thể sánh bằng, tuy nhiên năng lực phòng ngự của Lam Vũ quân lại không phải xuất sắc, nó là một đơn vị tôn sùng tiến công, tôn sùng đạo lý: tấn công là cách phòng ngự tốt nhất trong chiến tranh.

Dương Túc Phong tò mò hỏi:

- Ta muốn biết một chút, pháp hiến của đế quốc có quy định điều khoản gì đối với quân đội của lãnh chúa hay không? Ta luôn luôn mơ hồ về phương điện này.

Đường Tư nói:

- Quy định về quân đội của lãnh chúa bắt nguồn từ minh ước An Lạp Tạp Lạp. Minh ước này được ký kết vào năm 1396 thiên nguyên, do Đường Xuyên khởi xướng, tuân thủ minh ước đó có mười sáu người, sau đó gia tăng lên hai chín người, khi đó đều là lãnh chúa của Minh Hà đế quốc. Khi đó đế quốc Minh Hà thống trị vô đạo, hoàng đế ngu ngốc, quan lại hủ bại, khiến cho sinh linh đồ thán, dân chúng lưu vong, vì vậy, dưới sự dẫn dắt của Đường Xuyên, mười sáu lãnh chúa đã liên hợp, chống lại đế quốc Minh Hà. Bọn họ tập trung tại An Lạp Tạp Lạp - bây giờ chính là vùng Sát Nhã ở Vân Xuyên đạo – ký kết minh ước chống lại chính sách sưu cao thuế nặng của hoàng đế Minh Hà đế quốc, hiệu triệu lãnh chúa các nơi đứng dậy khởi nghĩa. Trong minh ước chỉ có một điều về quân đội tư nhân của lãnh chúa, đó là phải bảo đảm về tính mạng, tài sản, tự do của nhân dân, lãnh chúa có quyền tổ chức quân đội cho chính mình theo đúng quy định trong minh ước, sau đó cứ thế liên hợp chiến đấu, cuối cùng giành được thắng lợi cho đến ngày nay.

Dương Túc Phong nhíu mày hỏi:

- Chỉ đơn giản như vậy thôi ư?

Đường Tư nói:

- Lúc đó chỉ đơn giản như thế, bởi vì quyền lợi và nghĩa vũ của quân đội lãnh chúa đã rất rõ ràng. Quyền lợi là có lãnh chúa có thể tổ chức quân đội, có thể chỉ huy và sử dụng quân đội của mình; nghĩa vụ chính là mọi mục đích chiến đấu đều đảm bảo là vì tính mạng, tài sản, tự do của nhân dân.

Dương Túc Phong nói:

- Có quy định về số lượng đối với quân đội tư nhân hay không?

Đường Tư lắc đầu:

- Dưới tình thế lúc đó, quân đội tư nhân càng đông thì càng tốt, cho nên không có quy định. Quy định về số lượng quân đội tư nhân của lãnh chúa được ban bố sau khi minh ước là vào năm 1434. Hoàng đế Đường Xuyên và 28 vị lãnh chúa ở thủ đô Ni Lạc Thần trải qua thương nghị đã ký kết minh ước Ni Lạc Thần, quy định rõ ràng quân đội tư nhân của lãnh chúa giới hạn bởi con số năm vạn người, hơn nữa phải chịu sự lãnh đạo và chỉ huy của triều đình trung ương. Lúc đó có hơn mười lãnh chúa giải tán quân đội của mình. Mười bảy lãnh chúa khác cũng giảm bớt số lượng lớn quân đội của mình thành chỉ còn hơn một vạn người để duy trì trị an ở địa khu của mình mà thôi. Từ đó về sau, hoàng đế Đường Xuyên mỗi khi tước giảm quân đội tư nhân thì cũng chỉ truyền miệng mà thôi, không có quy định bằng văn bản rõ ràng.

Dương Túc Phong nói:

- Nói như vậy thì văn bản quy định chính thức về quân đội của lãnh chúa chính là minh ước An Lạp Tạp Lạp và minh ước Ni Lạc Thần?

Đường Tư đáp:

- Theo sự hiểu biết của ta thì đúng là như thế.

Tô Lăng Tuyết đột nhiên lạnh lùng nói:

- Dương Túc Phong, cho dù ngươi tổ chức quân đội nhiều cách mấy đi nữa thì cũng không thể nào thu phục lại được Mỹ Ni Tư, bởi vì phương pháp này sẽ không đắc dụng, ngươi nên quên đi chuyện này đi thì hơn, đừng lãng phí tinh lực và thời gian!

Dương Túc Phong bất mãn nhìn nàng, cảm thấy nàng ta ngoài vẻ diễm lệ ra thì thực sự không có điểm nào hấp dẫn hắn nữa, nhất là nàng luôn bất đồng với ý kiến của hắn, thường xuyên chống đối hắn, khiến cho hắn luôn luôn bực bội. Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng bùng phát, nén không được bật thốt lên:

- Cô chỉ là một người đàn bà, tóc dài kiến thức ngắn, cô biết gì mà nói?

Tô Lăng Tuyết cười khinh thị, nói với vẻ khinh miệt:

- Vậy ngươi so với ta thì hiểu được gì nhiều hơn chứ?

Đường Tư mỉm cười chen vào:

- Ha ha, chúng ta đang thảo luận thôi mà!

Tô Lăng Tuyết đột nhiên đứng lên, tỏ ra kích động nói:

- Dương Túc Phong, ngươi thì biết cái gì? Ngươi cho rằng vũ lực có thể giải quyết được tất cả sao? Quân đoàn Bộ Thủ của Quang Minh đế quốc vượt hơn mười vạn quân chính quy, chưa tính là còn có thể điều động bất cứ lúc nào hơn hai ba mươi vạn kỵ binh các dân tộc du mục; Bành Việt ở Tình Xuyên đạo cũng đã có hơn sáu vạn quân, toàn bộ khu vực sản xuất lương thực ở Mỹ Ni Tư cũng bị y khống chế, sau lưng y còn có vương quốc Ương Già chống lưng; Ma Ni giáo cũng không hề yếu kém so với hai thế lực kia, lực lượng nòng cốt Hồng Cân quân cũng đã không dưới ba vạn người. Ta muốn hỏi một câu, Dương gia các ngươi, đặc biệt là Dương Túc Phong nhà ngươi có lực lượng gì, tư nguyên gì để tổ chức nhiều quân đội? Ngươi nghĩ cần có bao nhiêu quân đội mới có thể tiêu diệt được những địch nhân kể trên? Ngươi suốt ngày chỉ biết la hét vũ lực, vũ lực. Nhưng vũ lực của ngươi đâu? Từ Lệ Xuyên phủ bé bằng lòng bàn tay và cái bến cảng Bà Châu kia mà có ư?

Nàng nói ra lời này cực kỳ sắc bén, nhất thời khiến Dương Túc Phong như trở thành người câm, không cách nào mở miệng được, trong lúc nhất thời chỉ biết phỗng người tại chỗ. Tài Băng Tiêu lúc này mới dè dặt lên tiếng:

- Biểu tẩu, tẩu ngồi xuống đã, rồi hãy nói!

Đường Tư và Dương Túc Phong nhìn nhau, Dương Túc Phong trong lòng càng ngày càng tức giận, nếu Tô Lăng Tuyết hồ ngôn loạn ngữ thì không nói làm gì, đằng này hết lần này đến lần khác phát ngôn vào đúng chỗ đau của hắn. Kiến thiết Lam Vũ quân là vấn đề hắn ưu tư nhất, dưới bàn tay của chúng địch thì lúc này hắn giống hệt một chú cừu non không có khả năng hoàn thủ. Từ tin tức mà Dương Cơ Duệ phản hồi trở lại thì Lam Vũ quân chiêu binh cũng không được nhiều lắm, đại bộ phận khi nghe nói sẽ chiến đấu với quân đội của đế quốc Quang Minh hoặc phản quân Bành Việt thì đều đã kinh tâm khiếp vía, rụt cổ thối lui. Lúc ban đầu ước định chiêu thu khoảng ba ngàn người, bây giờ chỉ có thể được năm trăm người nguyện ý gia nhập quân đội mà thôi, trừ phi dùng thêm phương pháp lôi kéo, bức bách thanh niên tráng đinh vào thêm, nhưng thực tế lại cho thấy rằng thanh niên tráng đinh lại không thể dùng được trong quân đội. Trong lúc nhất thời, vẻ mặt hắn lộ rõ tâm tình bất định, ánh mắt phiêu hốt tới tới lui lui.

Tô Lăng Tuyết đắc ý, cười lạnh, nói với vẻ đầy châm chọc:

- Đầu không có lớn thì đừng có mang theo khuôn mặt to. Thất đại thần điện ở Mỹ Ni Tư gần đây xuất hiện hào quang chiếu sáng, có lời đồn đãi rằng sẽ có một người xuất hiện như Tát Nhĩ Cống thần minh..... Không lẽ ngươi ngây thơ đến mức cho rằng người đó sẽ là ngươi hay sao?

Dương Túc Phong thần thái mờ mịt, vô thức mở miệng nói:

- Lại là Tát Nhĩ Cống...ta ghét Tát Nhĩ Cống...

Tô Lăng Tuyết cười giễu cợt:

- Đúng vậy, ngươi có thể ghét, nhưng không thể không đối mặt với y, ngươi cũng có thể phải thần phục dưới chân y, liếm ngón chân y, có lẽ như thế y sẽ tha cho ngươi một mạng....

Dương Túc Phong không nói gì, chỉ yên lặng xuất thần.

Đường Tư bán tín bán nghi nói:

- Thất đại thần điện gần đây quả nhiên có linh quang xuất hiện ư? Là chính xác hay chỉ là lời đồn bậy? Có khả năng làm được Tát Nhĩ Cống đơn giản chỉ có ba người Bộ Thủ, Tuyền Tu Hoằng, Bành Việt mà thôi, trong đó đặc biệt là Bộ Thủ có thực lực siêu mạnh. Tô tiểu thư, tiểu thư đừng ngại, cứ nói ra phân tích của mình xem.

Tô Lăng Tuyết khinh miệt nhìn Dương Túc Phong, phảng phất như muốn đả kích tinh thần của hắn, thản nhiên nói:

- Những người này căn bản là không biết rằng thực lực của phản quân ở Mỹ Ni Tư rất mạnh, còn cho rằng bọn họ là một đám quân ô hợp thuần túy. Sự thật thì phản quân ở Mỹ Ni Tư đã trải qua năm năm ma luyện và chiến đấu, đã luyện thành một đội ngũ chiến đấu cực kỳ tinh nhuệ. Quân số dưới tay Bộ Thủ mười vạn quân không phải là số hư mà đích thực là mười vạn người. Mười vạn người này chia làm năm quân đoàn, mỗi quân đoàn hai vạn người. Sau lưng y còn có kỵ binh dân tộc du mục trợ giúp, từ điểm đó mà nói thì y đích xác có năng lực trở thành Tát Nhĩ Cống nhất. Tuy nhiên tính cách của Bộ Thủ rất khó nắm bắt, không ai biết mục đích cuối cùng của y là gì, hành động của y không thể dùng lẽ thường để phân tích, cho nên, muốn đoán trước việc làm của y là một chuyện hết sức khó khăn.

Đường Tư khẽ ồ lên một tiếng, vuốt cằm nói:

- Bành Việt thì sao?

Tô Lăng Tuyết nói:

- Bản thân Bành Việt vốn là quan chỉ huy quân biên phòng của đế quốc, đối với quân chế của đế quốc hiểu rất rõ, cho nên quân đội của hắn đều dựa theo quy cách của quân đội đế quốc, huấn luyện và tác chiến đều không khác quân đội đế quốc, ngoại trừ có một nữ tử Ương Già tên là Tố Tụ Phong bên cạnh y để giám thị thì y vẫn chưa có biến hóa nào khác. Nữ tử Ương Già kia chính là muội muội của nữ vương vương quốc Ương Già, am hiểu thuật chỉ huy quân sự, Bành Việt nổi loạn thành công thì có công lao rất lớn của Tụ Phong. Bởi vậy, chỉ cần nàng vẫn ở bên cạnh Bành Việt thì phản quân này vẫn giống hệt như hổ thêm cánh.

Đường Tư xuất thần suy nghĩ một lúc, Tô Lăng Tuyết lại nói tiếp:

- Cuối cùng nói một chút về Ma Ni Giáo, Tuyền Tu Hoằng thật ra cũng không đáng sợ, bởi vì rất ít người biết được y có tồn tại hay không, ngược lại, thánh nữ của Ma Ni giáo – Phương Phỉ Thanh Sương những năm gần đây lại nổi danh vô cùng. Võ công của nàng có thể hình dung bằng bốn chữ "cao thâm khó lường". Quân Hồng Cân của Ma Ni giáo đạt được thắng lợi hầu hết đều có sự trợ giúp của những hành động ám sát do nàng thực hiện. Trước kia, các dân tộc du mục trên cao nguyên đất đỏ đều rất khinh thường Ma Ni giáo, nhưng từ khi đệ nhất cao thủ của Tây Mông – Mục Lặc và đệ nhất cao thủ người Ngõa Lạp là Phương Đan bị Phương Phỉ Thanh Sương ám sát thì bọn họ mới để ý, kinh sợ đến sự tồn tại của Ma Ni giáo. Tuy nhiên hành động ám sát của Phương Phỉ Thanh Sương có lợi nhưng cũng có hại, hại lớn nhất chính là nàng luôn khiến cho quân đoàn Bộ Thủ và Ma Ni giáo hình thành thế bất lưỡng lập, đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết, lại thêm người Tây Mông và người Ngõa Lạp cực kỳ thống hận Ma Ni giáo, chỉ muốn tiêu diệt giáo phái này ngay lập tức, ăn tươi nuốt sống Phương Phỉ Thanh Sương, báo thù cho hai người Mục Lặc và Phương Đan. Dưới sự chỉ đạo của Bộ Thủ, đế quốc Quang Minh và Ma Ni giáo đã xảy ra va chạm không ngừng, thường xuyên xảy ra va chạm đổ máu. Vì thế Ma Ni giáo lâm vào tình cảnh thân bất địch chúng, cuối cùng bị rơi vào thế hạ phong, đối với Tuyền Tu Hoằng mà nói thì đây chính là một chuyện đau đầu. Nếu y muốn thân thiện hữu hảo với Bộ Thủ thì phải bỏ Phương Phỉ Thanh Sương, đây thực sự là một sự lựa chọn quá gian nan với y.

*****

Dương Túc Phong lúc này có vẻ lơ đễnh, ánh mắt phiêu hốt vô định, trong mắt cũng đã hiển lộ ra tơ máu đỏ nhạt. Nhìn thần thái khác lạ của hắn, các nữ nhân đều chú ý đến, nhưng các nàng đều không quá quan tâm về chuyện đó, các nàng không nghĩ ra đó sẽ là cái lồng hắc ám chụp xuống người các nàng.

Tô Lăng Tuyết vẫn còn chưa diễn thuyết xong, đang còn muốn nói tiếp thì thấy một sư gia bộ dáng tỏ ra lúng túng hoảng hốt được Đổng lão bản đưa vào, tiến đến bên cạnh Đường Tư, kề tai nói vài câu, sắc mặt Đường Tư thoáng thay đổi, nhưng lập tức khôi phục lại được vẻ bình thường. Lão áy náy nhìn mọi người:

- Thật là xin lỗi, ta có chút chuyện cần phải xử lý, không thể bồi tiếp được. Mọi người cứ ở chỗ này tiếp tục, không cần vì ta mà mất đi hứng thú, ta sẽ cố gắng để nhanh chóng quay lại.

Đám người Dương Túc Phong còn đang ngạc nhiên đã thấy Đường Tư vội vã rời đi.

Tô Lăng Tuyết nói với vẻ nghi hoặc:

- Không lẽ bên ngoài phát sinh chuyện gì hay sao?

Ánh mắt Tài Băng Tiêu rất kỳ quái, do dự một lúc rồi nói:

- Muội cũng không biết.

Dương Túc Phong đương nhiên không quan trọng chuyện đó trong lòng, bình thản nói:

- Chẳng phải lão đã nói rồi sao, lát nữa lão sẽ quay trở lại. Chúng ta cứ ở đây chờ lão quay lại rồi hỏi, như thế chẳng tốt hơn hay ư? Ngồi đoán mò làm gì?

Tô Lăng Tuyết cười lạnh nói:

- Đúng vậy, có nhưng người chỉ biết suy nghĩ thiển cận, sống lay lắt qua ngày, không hề suy nghĩ đến tương lai, cũng vì thế mà cho đến khi chết cũng không biết là chết như thế nào.

Lời này của nàng nói ra không hề khách khí, hơn nữa còn tràn ngập sự khinh miệt đối với Dương Túc Phong. Tài Băng Tiêu và mấy người nghe xong đều không nhịn được lén nhìn Dương Túc Phong, sợ hắn nổi điên. Nhưng kỳ quái thay, Dương Túc Phong không hề nói gì cả, chỉ có ánh mắt là trở nên đỏ sậm lại, dường như những gân máu bên trong đã bị nứt vỡ. Thấy hắn nhìn thẳng vào mặt mình, Tô Lăng Tuyết cũng cảm thấy căng thẳng, cả người nóng lên, toát ra mồ hôi, miệng lưỡi cũng trở nên khô khốc.

Trong bầu không khí căng thẳng quái dị, Tài Băng Tiêu đột nhiên hiểu được một điều – đầu mình đột nhiên trở nên mơ hồ, cả người mất đi khí lực, mặc dù trong đầu vẫn còn giữ được sự tỉnh táo, nhưng tứ chí đã không còn năng lực cử động. Nàng liếc mắt nhìn mấy nữ nhân còn lại, phát hiện mọi người cũng hệt như mình, gương mặt Tô Lăng Tuyết không biết đã đỏ ửng từ lúc nào, hết sức quyến rũ, bộ ngực cao vút phập phồng mãnh liệt, phảng phất nội tâm bị dục vọng gào thét.

- Không hay.... - Tài Băng Tiêu mơ hồ cảm nhận được một chuyện không may sẽ xảy ra, nhưng nàng hoàn toàn không có khí lực để ngăn cản.

Ánh nến trong phòng cũng bất đồ trở nên chập chờn, ánh sáng trong phòng tối đi một chút, càng khiến cho bầu không khí thêm tà quái, kích thích dục vọng trong lòng mỗi người, tiếng hô hấp cũng đã dần nổi bật lên một cách rõ ràng. Ngay lúc này, Tô Lăng Tuyết cố gắng thốt lên:

- Dương Túc Phong, ngươi muốn làm gì, ngươi.....

Tài Băng Tiêu dùng chút sức lực cuối cùng trong người, la lớn:

- Không phải là hắn, không phải là hắn, người đâu, cứu mạng! – Nhưng vô luận nàng kêu gào như thế nào thì tai nàng lại không hề nghe thấy bất cứ thanh âm nào cả, cả người tê nhũn, chỉ có ý thức là còn hoạt động. Trong ánh đèn leo lét ảm đạm, nàng mơ hồ nhìn thấy Dương Túc Phong thô bạo nhấc Tô Lăng Tuyết từ ghế bành, thất tha thất thểu ôm nàng đến đặt trên ghế sô-pha màu trắng.

Cả người Tô Lăng Tuyết mềm uột như cọng bún, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, chỉ có điều nàng không thể nói chuyện. Nàng vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy Dương Túc Phong lúc này như biến thành một con sói hung dữ trong đêm, mỗi một lỗ chân lông đều tỏa ra khí tức tội ác, cặp mắt của hắn như hai khối than cháy đỏ, cách hắn mấy thước cũng có thể cảm nhận được sức nóng từ nơi đó tỏa ra.

Bản năng của Tài Băng Tiêu run rẩy kêu lên:

- Không, không, ngươi đừng để lâm vào cạm bẫy, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.... – Song, không ai nghe được, trong sương phòng chỉ có tiếng thở dốc đầy sợ hãi và hơi thở hồng hộc như dã thú của nam nhân.

Trước ánh mắt tràn đầy hoảng sợ của bốn nữ nhân, Dương Túc Phong điên cuồng xé toạc trang phục trên người, áp sát tấm thân trần vào người Tô Lăng Tuyết. Tô Lăng Tuyết bất lực khẽ nhúc nhích một chút, vô tình lại càng kích thích dục vọng của nam nhân. Dương Túc Phong tựa hồ muốn phát tiết bất mãn trong lòng đối với nàng, chậm rãi giật tung từng món quần áo trên người nàng, bắt nàng phải ngước mắt, hiển lộ ra toàn bộ thân thể trên ghế sô-pha, hai chân trắng như tuyết, mịn như nhung bị cường lực tách ra, khiến cho bộ phận thần bí nhất của nữ nhân thành thục hiện ra trước mắt người khác. Cổ họng của Dương Túc Phong không ngừng giật giật, phát ra tiếng thở dốc đầy dữ tợn. Thân hình khiết bạch của Tô Lăng Tuyết chợt hiện lên một vầng đỏ phơn phớt, khiến cho Tài Băng Tiêu không khỏi cảm thấy đau đớn, song trong lòng lại pha lẫn một chút cảm giác hâm mộ bất thường.

Tiếng thở của Dương Túc Phong càng ngày càng nặng nề, thân thể trần truồng của hắn đứng trước ghế sô-pha, ánh mắt dâm đãng nhìn đăm đăm vào thân thể xinh đẹp phía trước, rốt cuộc, hắn hú lên một tiếng quái dị, cả người như một con thú hoang dã chồm về phía cừu non. Sự đau khổ của Tô Lăng Tuyết đã xé rách tâm can của ba nữ nhân, thân hình các nàng không khỏi co gập lại. Thế nhưng tiếng thở dốc của nam nhân khi đạt được mục đích, mang theo khoái cảm vô tận lại khiến cho các nàng chấn động trong lòng, các nàng sợ hãi, các nàng run rẩy, nhưng lại không cách nào có thể tránh né được. Thanh âm hổn hển của nam nữ giao hợp cứ nhảy múa bên tai các nàng, thanh âm đó bao gồm cả sự đau đớn của nữ nhân, sự khoái trá của nam nhân, ngoài ra, Dương Túc Phong thỉnh thoảng lại lải nhải vài tiếng "ngươi dám coi thường ta, ngươi dám xem thường ta" – một loại ngữ âm khản đục mơ hồ, như muốn phát tiết hết thảy bực tức trong lòng, muốn đưa các nàng từ thiên đường nhấn chìm xuống địa ngục.

Khóe mắt Tài Băng Tiêu đã rưng rưng lệ, chỉ biết oán thán trong lòng:

- Dương Túc Phong, ngươi hoàn toàn trụy nhập vào hắc ám.

Một cơn gió vô tình thổi qua, dập tắt một ngọn nến leo lét, tiếng thở hồng hộc của nam nhân lại càng vang lên mạnh mẽ.....

Cũng không biết trải qua bao lâu, Dương Túc Phong mới thỏa mãn rời khỏi thân thể Tô Lăng Tuyết đứng lên, hình thể trần truồng của nữ nhân phía dưới đã hoàn toàn chết lặng, nàng nằm im bất động, tóc tai rối tung, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, thân thể mềm mại đã xuất hiện chỗ xanh chỗ tím, mặt ghế sô-pha trắng tinh cũng đã lấm tấm vết máu, phảng phất như muốn chứng minh tội nghiệt vừa phát sinh.

Tài Băng Tiêu đau đớn nhắm mắt lại, muốn chấm dứt hết thảy cơn ác mộng vừa rồi, nhưng đột nhiên một thanh âm thảm thiết của nữ nhân khác rú lên truyền vào tai nàng, khiến cho trái tim nàng như muốn vỡ nát. Nàng không có dũng khí mở mắt, bởi vì nàng nhận ra đó là thanh âm của Tài Miểu Miểu. Thiếu nữ kiên cường đó cũng không thể chịu được loại đau đớn khi bị người khác lăng nhục dày vò, phải thét lên. Bất quá thanh âm đó đã càng ngày càng nhỏ lại, cơ hồ không còn nghe thấy nữa. Tài Băng Tiêu nén không được mở mắt ra, một cảnh tượng khiến cho kẻ khác khiếp sợ hoàn toàn lộ ra trước mắt nàng. Thân thể trần truồng của Tài Miểu Miểu đang cúi sấp người xuống trên thân thể không một mảnh vải của Tô Lăng Tuyết, cặp mông tròn trịa nhếch lên cao như một con chó. Kẻ thủ ác thì đứng ở phía sau mông nàng, khoái trá hưởng dụng thân thể mới mẻ, mềm mại của nàng, động tác của hắn khiến cho Tài Miểu Miểu và Tô Lăng Tuyết không kìm hãm được, ôm lấy nhau, theo động tác của hắn mà chuyển động, khiến cho nội tâm các nàng càng cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng. Nước mắt trong veo chảy lăn xuống trên khuôn mặt hai nàng, nhưng lại không đổi được sự yêu thương của nam nhân, ngược lại, chỉ đổi lấy thêm sự mãnh liệt và đủ loại tư thế dày vò của hắn.

Lại một ngọn nến nữa bị thổi tắt, trên ghế sô- pha, hai nữ nhân bị thúc đẩy chuyển động càng thêm mạnh mẽ....

- Dương Túc Phong, ngươi sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.... – Trong lòng Tài Băng Tiêu đang nhỏ máu, nàng không hề nhắm mắt lại, bởi vì nàng biết lần này không ai có thể trốn thoát được, kể cả chính nàng. Một tia sáng lóe lên trong đầu nàng, nàng đã hiểu được nguyên nhân mọi chuyện, nhưng nàng cũng không cách nào giải thích cho hắn được, hơn nữa, bây giờ thú tính của hắn đại phát, cho dù có giải thích được thì cũng không có tác dụng. Đột nhiên nàng cảm giác có được một chút sức lực, nàng lặng lẽ bò về phía cửa phòng, thế nhưng, đến nơi lại không cách nào mở được cửa phòng, đành phải bất đắc dĩ quay đầu lại chứng kiến....

Dương Túc Phong hoàn toàn không hề đếm xỉa đến thể diện, ngồi trên ghế sô-pha, cạnh bên là Tô Lăng Tuyết và Tài Miểu Miểu vừa bị hắn dày vò, ôm Tài Tiêm Tiêm trần truồng trong lòng, tùy ý xoa nắn mọi nơi. Thân thể mảnh dẻ nhỏ nhắn của Tài Tiêm Tiêm dưới sự dâm nhục của hắn như biến thành một món đồ chơi trẻ con, phô bày ra đủ loại tư thế không thể nhìn được. Da thịt trắng nõn dưới bàn tay của hắn đã biến thành muôn hình vạn trạng, bộ ngực thiếu nữ vun tròn bị hắn tùy ý bóp nắn, hai chân bị kéo ra gác lên hai nữ nhân trên sô-pha nhiễm đỏ. Vẻ mặt Tài Tiêm Tiêm đau đớn chết lặng, căn bản không có sức lực nào để phản kháng, hai người kia nằm bên cạnh muốn giải cứu cho nàng, nhưng cũng chỉ là hữu tâm vô lực, đành trơ mắt nhìn muội muội nhỏ bé của mình bị hắn làm nhục.

Trong lòng Tài Băng Tiêu đau như dao cắt, biểu hiện của Dương Túc Phong khiến cho sự ngưỡng mộ trong lòng nàng đã biến thành cừu hận. Tuy nhiên nàng lại biết rằng Dương Túc Phong thật ra cũng là rơi vào thế không thể khống chế được bản thân, tội ác và dục vọng trong nội tâm hắn hoàn toàn dâng trào mãnh liệt, trong đầu không hề còn chỗ nào dành cho đạo đức và lễ nghi, hắn chỉ đơn thuần hành động để phát tiết dục vọng trong lòng, vô luận là nữ nhân nào, hắn cũng muốn đi vào thân thể nàng.

Trước cặp mắt của chúng nhân, Dương Túc Phong đem hai chân trên thân thể nhũn như bùn của Tài Tiêm Tiêm tách ra, đâm thẳng vào thân thể nàng. Một tia máu đỏ rơi ngay trước mắt Tô Lăng Tuyết, nhưng nàng lại không cách nào chối bỏ được tràng cảnh này. Thân thể Tài Tiêm Tiêm vì đau đớn mà khẽ vặn vẹo, khuôn mặt co giật đầy vẻ bất lực. Thế nhưng Dương Túc Phong dường như vẫn cảm thấy chưa đủ sung sướng, chộp lấy thân thể Tài Tiêm Tiêm để lên ngực Tô Lăng Tuyết, khiến cho thân thể của hai nàng đều bị lay động theo động tác của hắn.

Lại một ngọn nến nữa bị thổi tắt, trong tiếng thở dốc hổn hển vang lên thanh âm đau đớn của Tô Lăng Tuyết:

- Dương Túc Phong, ngươi làm nhục ta là được, ngươi hãy tha cho bọn họ.... – Nhưng nào có ai lên tiếng đáp lại lời nàng.....

Tài Băng Tiêu cũng hiểu được mình có thể nghe được thanh âm của bản thân, nhưng lại không cách nào có thể nói chuyện được. Có lẽ hết thảy đều là ảo giác, nhưng nàng lại biết, cội nguồn của tội ác lại không phải là do nam nhân đang reo rắc tôi ác kia gây ra....

Trong lúc hoảng hoảng hốt hốt, nàng cảm giác được cánh tay Dương Túc Phong đã ôm lấy mình, linh hồn tội lỗi kia rốt cuộc đã để mắt đến nàng. Trong thời khắc quan trọng lúc này, nàng lại cảm thấy rất tỉnh táo, nàng không sợ hãi, không run rẩy, chỉ bình tĩnh nói:

- Dương Túc Phong, ta biết tại sao ngươi lại mất đi lí trí như thế, có lẽ ngươi có nỗi khổ bất đắc dĩ. Nhưng vô luận là thế nào, qua đêm nay ngươi đều phải chịu trách nhiệm. Cũng vì thế mà ngươi lại càng phải nỗ lực hơn nữa, mặc dù lúc này có thể ngươi vẫn chưa thanh tỉnh, nhưng ta không thể không nói ngươi biết Đường Tư còn có một thân phận thứ hai...

Dáng vẻ Dương Túc Phong dường như không nghe thấy điều gì cả, nhưng động tác của hắn lại cho thấy hắn đã nghe được điều đó, bởi vì bàn tay đang dày vò bộ ngực của nàng rõ ràng đã dừng lại trong một khoảnh khắc, chỉ là một khoảnh khắc mà thôi, sau đó hắn lại tiếp tục hưởng dụng thân thể của nàng. Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, hắn vẫn không hề đổi sắc, từng thứ từng thứ, tháo tung trang phục của nàng ra, cho đến khi nàng hoàn toàn trần truồng như ba tỷ muội của nàng.

- Dương Túc Phong, tội lỗi của ngươi hãy trút lên người ta. – Tài Băng Tiêu dũng cảm nói ra, chủ động đưa tay ôm lấy thân thể nóng rực của hắn, thế nhưng Dương Túc Phong lại thoáng sửng sốt, động tác cũng chậm lại, ánh mắt chớp lên như muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc hắn vẫn thể khôi phục lại được dưới tác dụng cuồng loạn của thánh linh đan. Dưới sự phối hợp của Tài Băng Tiêu, hắn dễ dàng tiến vào nơi thần bí nhất trên cơ thể nữ nhân, tìm bản năng nguyên thủy và khoái cảm tự nhiên nhất của loài người...

Ánh trăng bị mây đen bao phủ, tựa như không muốn nhìn thấy trường cảnh này. Cuối cùng, khi ngọn nến cuối cùng trong phòng đã tắt lịm, sương phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối hắc ám...


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-334)


<