← Hồi 018 | Hồi 020 → |
Dương Túc Phong đứng ngay giữa đường, ngẩn ngơ nhìn theo hướng doàn người đi, đến khi bóng bọn họ hoàn toàn biến mất ở cuối đường, hắn mới chầm chậm quay trở lại xe, đến bên Dương Cơ Duệ, nói: "Con không tin nổi, Ngõa Thiết thiếu tướng lại bị tống tới tòa án binh. Toàn bộ quân quan pháo binh của sư đoàn đều bị biếm thành nô lệ. Thực ra cuối cùng đã phát sinh chuyện gì?"
Dương Cơ Duệ hấp háy mắt, ý vị sâu xa, nói: "Ta nghĩ Á Sâm hành lang nhất định xảy ra sự việc hệ trọng nào đó!"
Dương Túc Phong vội vàng hỏi: "Rút cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Dương Cơ Duệ chậm rãi lắc đầu, tỏ ý chính lão cũng không biết. Trầm mặc hồi lâu mới thở dài: "Đáng tiếc quá!"
Dương Túc Phong ngơ ngác không hiểu ra sao cả: "Đáng tiếc cái gì? Đáng tiếc cho Ngõa Thiết thiếu tướng à?"
Dương Cơ Duệ đáp: "Là ta nói đáng tiếc cho mấy quân quan pháo binh. Nếu ta không nhìn lầm, hai đại hán mới rồi hẳn là Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ. Bọn họ từng được đăng hình lên báo chí đế quốc nên ta có ấn tượng rất sâu. Hà, nhắc đến mới nói, chuyện đã bao năm rồi, không ngờ hôm nay bọn họ lại bị sung nô. Mông Địch Vưu, Đỗ Qua Nhĩ đều là quan pháo binh ưu tú vô cùng. Mông Địch Vưu tính tình trầm tĩnh, ưa thích nghiên cứu, sở trường trù tính kế sách, có nhiều kiến giải độc đáo cho phát triển và sử dụng pháo binh. Đỗ Qua Nhĩ lại nóng tính, nghiêm khắc, y khoái nhất là tự mình ra lệnh cho binh sĩ nã pháo vào những chỗ đông địch nhân nhất. Tuy y nhiều khuyết điểm nhưng ưu điểm là tính rất chân thật. Trong vô vàn quan chỉ huy pháo binh đế quốc, không ai có được xúc giác chiến trường nhạy bén như y. Y có thể nhanh nhạy điều chỉnh góc độ bắn, áp chế địch nhân. Trong trận chiến Lạc Na thứ 12, y lập chiến công lớn, nhờ đó thăng trực tiếp từ xa kị giáo úy lên hổ bí đô úy."
Dương Túc Phong nhíu mày, ngờ vực: "Bọn họ đã là quan quân pháo binh ưu tú như vậy, sao quân hàm còn là hổ bí đô úy? Người xem Mông Địch Vưu đến năm mươi tuổi rồi ấy chứ, y chỉ là hồng kì đô úy, thật quá đáng mà! Bọn họ lại còn là quan pháo binh nữa!"
Dương Cơ Duệ không buồn liếc Dương Túc Phong một cái, hờ hững: "Quân hàm với năng lực thì có quan hệ gì? Quân hàm thiếu tướng hải quân của ngươi có liên quan với ngươi sao? Ta nhìn không ra à!"
Dương Túc Phong tức thì im bặt, mặt đỏ bừng.
Cũng phải, mình giành được quân hàm thiếu tướng hải quân với bản thân mình có quan hệ gì đâu? Chẳng trách suốt dọc đường ai cũng coi khinh mình, đến một viên xa kị giáo úy nhãi nhép cũng không coi mình ra gì.
May mà Dương Cơ Duệ không cố tình làm khó hắn, vừa châm biếm hắn xong liền tiếp tục nói: "Bọn họ sở dĩ khó đạt đến quân hàm cao hơn là do không tách rời lí luận sử dụng pháo binh là lỗi thời. Trong Quân Vụ bộ đế quốc, phái bảo thủ do Thượng Quan Lâm cầm đầu một mực cho rằng, pháo binh phải bố trí cho các pháo đài hoặc sử dụng trên chiến hạm, có vậy mới phát huy hết được uy lực của họ. Nếu trang bị cho bộ đội, có quá nhiều vấn đề nảy sinh. Hỏa pháo có đường kính quá lớn, tuy uy lực kinh người nhưng di chuyển quá khó khăn, tính cơ động thấp, gây cản trở tốc độ của bộ đội dã chiến, nhất là kỵ binh. Hỏa pháo có đường kính nhỏ tuy tốc độ di chuyển có nhanh hơn nhưng uy lực lại không như ý."
Thở dài nuối tiếc, Dương Cơ Duệ nói: "Thượng Quan Lâm là kẻ tầm thường vô vị, nhưng suy cho cùng y vẫn là chủ quản cục quân giới và tòa án quân sự đế quốc. Hai chỗ này kết hợp làm một, dù cố ý hay vô tình cũng ảnh hưởng đến việc phát triển, trang bị vũ khí của quân đội. Thật là đáng tiếc!"
Dương Túc Phong cau mày: "Vì sao chứ? Pháo binh chính là thần chiến tranh, vì sao không sử dụng?"
"Cộng thêm việc ba năm trước đại tướng Giang Trữ thất bại, quân đội càng tranh luận không ngừng tác dụng của pháo binh. Sau cùng còn một khuynh hướng xếp vào dạng binh chủng không cần thiết. Ngay rất nhiều quan quân xuất sắc như Bạch Ngọc Lâu, Điệp Phong Vũ đều cho rằng lực lượng quyết định chiến tranh là kị binh. Pháo binh muốn bám gót hành động của kị binh rõ ràng là rất khó, muốn đối kháng với kị binh phải dựa vào pháo đài kiên cố hoặc những cứ điểm quan trọng mới có khả năng. Thành thử, địa vị của pháo binh dã chiến lại bị tước bớt. Trừ phi tiến công địch nhân ở các cứ điểm trọng yếu, bằng không tác dụng của pháo binh vô phương phát huy."
Lông mày Dương Túc Phong càng lúc càng nhăn tít lại.
"Thực tế, biểu hiện của pháo binh trên chiến trường không tốt lắm, tầm bắn quá gần, uy lực lại thấp. Muốn gia tăng uy lực, tăng tầm bắn thì phải tăng đường kính miệng pháo. Khổ nỗi đường kính tăng thì trọng lượng cũng tăng theo, tính cơ động càng giảm. Hai mặt này mâu thuẫn không thể dung hòa. Từ mấy trận chiến Lạc Na mà nói, tác dụng lớn nhất của pháo dã chiến chỉ là công kích những chỗ tập trung đông bộ binh, cũng là chỗ phát huy ưu thế của pháo binh, còn những mặt khác, chỉ có thể nói vẫn chờ cải tiến."
Dương Túc Phong im lặng nghĩ ngợi, lơ đãng gật đầu.
Dương Cơ Duệ nói tiếp: "Thực tế, các quốc gia trang bị pháo dã chiến trên thế giới không nhiều. Mã Toa quốc và Y Lan quốc kì thật rất ít pháo binh, đại pháo cơ bản đều trang bị cho các cứ điểm quân sự trọng yếu. Chỉ khi cần tấn công các cứ điểm quan trọng của địch nhân mới chế tạo hỏa pháo đường kính lớn, dùng bảy tám con ngựa kéo, tiến hành pháo kích các công sự kiên cố. Ví dụ như Mã Toa quốc tấn công Minh Na Tư Đặc Lai và Vũ Thắng quan đều sử dụng đại pháo đặc chế, còn điều động một lượng lớn binh lực làm nhiệm vụ canh giữ, bằng không rất dễ bị kị binh của ta phá hoại..."
Dương Túc Phong khẽ lắc đầu, bình thản: "Không đúng, pháo binh, cuối cùng vẫn là chúa tể trên chiến trường lục địa, có thể pháo kích kị binh và thành lũy thành tro bụi." Nghĩ đến cảnh tượng pháo binh đất liền và chiến hạm trên biển giao tranh, đạn pháo tung bay, xác chết chất chồng, hắn không tự chủ được, cảm thấy toàn thân nhiệt huyết bừng bừng.
Dương Cơ Duệ vốn cho rằng hắn mắc quái bệnh mà không biết, chỉ khe khẽ lắc đầu, thở dài bỏ đi.
Trầm mặc mấy giây, Dương Túc Phong mới bừng tỉnh, cầm lấy súng trường Đột Kỵ Thi đi thu dọn chiến trường. Đám cường đạo còn khả năng hoạt động đều đã chuồn sớm, mặt đất toàn là xác chết hoặc người sắp bị biến thành xác chết. Tiếng người sắp chết van xin thảm thiết bên tai hắn, hắn nghe mà để ngoài tai, thần sắc không chút thương xót. Cho dù đám người còn thoi thóp đó níu lấy chân hắn khổ sở cầu xin, hắn đều không nể tình tung cước đá cho một phát, kết thúc tiếng rên rỉ của bọn chúng.
Dương Cơ Duệ thực sự không nhẫn tâm, thấp giọng: "Còn có thể cứu được mà!"
Dương Túc Phong lạnh lẽo hỏi: "Vì sao phải cứu? Bọn chúng phải trả giá cho hành vi của chúng, mỗi người đều phải trả giá cho hành vi của mình. Con không thể cứu chúng, nhưng nếu chúng nguyện ý, con có thể giúp chúng lên đường sớm một đoạn."
Dương Cơ Duệ ngẩn người nhìn hắn, lắc đầu không nói thêm nữa.
Bất thình lình, Dương Túc Phong lạnh lùng quát lên: "Ra đây! Ta biết ngươi nấp sau tảng đá, ngươi không ra ta nổ súng đó!"
Dương Cơ Duệ ngạc nhiên nhìn trước mặt, giọng hắn làm kinh động bọn Tô Lăng Tuyết, Tài Băng Tiêu. Bọn họ đều tò mò nhìn Dương Túc Phong cầm chắc Đột Kỵ Thi vòng ra sau tảng đá, lôi ra một thiếu niên tuấn tú xinh đẹp. Chính là thiếu niên xinh đẹp làm Dương Túc Phong chú ý lúc nãy.
Dưới họng súng đen ngòm của Dương Túc Phong, thân hình thiếu niên phát run nhưng sắc mặt hoàn toàn trấn tĩnh, nhón gót đi ra, bộ dạng giống như sợ bị máu trên mặt đất vấy bẩn. Cử động kì quái này của gã khiến người ta sinh nghi, gã ắt là một thiếu nữ cải nam trang. Quả nhiên, thần tình của Tài Băng Tiêu mau chóng chứng minh suy đoán của Dương Túc Phong, thiếu niên xinh đẹp này là nữ nhân. Dương Túc Phong liên tục hắt hơi càng chứng tỏ thân phận của "gã".
Dương Túc Phong hạ Đột Kỵ Thi trong tay xuống, lạnh giọng: "Ngươi là người nào?"
Thiếu niên không trả lời, vẻ mặt kinh khủng, cúi đầu nhìn mũi giày mình.
Tô Lăng Tuyết khinh khỉnh nói: "Thiếu tướng đại nhân, bỏ súng xuống đi, ngài làm tiểu cô nương nhà người ta sợ kìa!"
Dương Túc Phong hậm hực quay người bỏ đi, chợt nghe tiếng Tài Băng Tiêu sau lưng: "Ngươi là người Cát Phổ Tái?" hắn hơi giật mình, lập tức dừng bước quay đầu lại nhìn thiếu niên. Không dè nhìn thấy Tài Băng Tiêu móc ra từ trên người thiếu niên rất nhiều bản thảo, tuy bị thấm mưa nhưng nét bút vẫn rất rõ. Tài Băng Tiêu cười cười, gương mặt tươi cười của nàng ta vĩnh viễn không biết được rốt lại là cao hứng hay bi ai, ngược lại dường như là bệnh nghề nghiệp, sau đó mới hỏi: "Ngươi quả nhiên là người Cát Phổ Tái, hả? Trong này ghi chép cái gì vậy? Hừ, cái gã thủ lĩnh thổ phỉ Hòa tộc đó có gì hay mà ghi chép hả?"
Dương Túc Phong gác Đột Kỵ Thi lên vai, bước lại cầm mớ bản thảo lên xem. Trên đó đều viết theo kiểu chữ phồn thể, khổ nỗi hắn đọc không ra, nhịn không được kì quái hỏi: "Trên đây viết cái gì vậy?"
Tài Băng Tiêu có chút thương xót, đáp: "Là sự tích bình sinh của cái người vừa bị ngài giết chết, Độ Biên Lang. Đáng tiếc, đến giờ này, mọi thứ đều kết thúc."
Dương Túc Phong hiếu kì nhìn thiếu niên, lấy làm lạ: "Ngươi là người Cát Phổ Tái thật à?" đồng thời đánh giá thiếu niên nữ cải nam trang xinh đẹp này. Trong ấn tượng của hắn, thiếu nữ này giống như đào hát Nhật Bản, vô luận tướng mạo, thần thái đều giống hệt một cô nương Nhật Bản. Duy nhất có một điểm không giống, màu da của cô ta đích xác là con lai, mái tóc hoe hoe vàng. Từ đầu, tà dương đã chiếu cho hắn thấy kết quả nhưng sau chót hắn mới phát hiện, mái tóc vàng hoe của cô ta là trời sinh.
Thiếu niên mĩ lệ lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn Dương Túc Phong, nháy mắt hai má đỏ hồng, lại cúi đầu xuống khẽ đáp: "Tôi đúng là người Cát Phổ Tái!"
Dương Túc Phong muốn nói lại thôi, trong lòng dâng lên cảm giác kì dị, không cách gì diễn tả thành lời, cuối cùng buột miệng nói một câu trớt quớt: "Hóa ra cô là người Cát Phổ Tái à!"
Trong truyền thuyết cổ xưa của Y Lan đại lục có một dân tộc thần kì. Bọn họ thiện nghề ca vũ, viết tiểu sử, sở trường tạp kỹ. Bọn họ không ngụ một chỗ cố định, thường thường lưu lạc bốn phương. Có người mãi nghệ mưu sinh, có người thì dựa vào viết tiểu sử mà sống. Nhưng cũng có người không có chỗ dựa, phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Bọn họ xem thế gian có đủ sắc thái, nóng rét ấm lạnh. Họ dùng ngôn ngữ thi ca miêu tả tất cả những gì phát sinh trên thế giới này. Cuộc sống xa xỉ của quý tộc vương cung, cuộc sống vất vả của bách tính cùng khổ, tất cả đều được thể hiện đầy đủ trong ca từ của bọn họ, những người ngâm xướng thi ca họp thành một bộ phận ngao du khắp đại lục. Do họ không nhiệt tâm với chính trị, công nông thương nghiệp nên bọn họ vĩnh viễn không được triều đình đế quốc chào đón. Là những kẻ lang thang cô độc, lữ khách thế gian, lặng lẽ mô tả lại mọi chuyện xảy ra trên đại lục. Có người nói, trong lịch sử Y Lan đại lục, ngoại trừ các sử gia cung đình, có thể rành rẽ toàn đại lục chỉ có người Cát Phổ Tái.
Trong con mắt của đa số người, tộc Cát Phổ Tái không nghi ngờ gì là một dân tộc kì lạ. Như thiếu niên mĩ lệ trước mắt, rõ ràng là kì lạ trong những người kì lạ. Không phải nhóm người ngâm xướng thi ca mà thuộc về nhóm tác giả truyện kí không ai biết đến. Bọn họ lặng lẽ bên cạnh cái bóng người khác, tỉ mỉ ghi chép những gì cái bóng của chủ nhân phát sinh. Tự nhiên, bọn họ cũng là cái bóng bên cạnh chủ nhân, vĩnh viễn không bị người khác nhìn thấy.
*****
Lòng Dương Túc Phong đột nhiên tức giận, buồn bực, nhịn không được hỏi: "Cô lại chọn cái gã Độ Biên Lang đó làm nhân vật chính à?"
Thiếu niên lắp bắp: "Tôi tưởng là..."
Tài Băng Tiêu không đợi cô ta nói xong đã cười, ngắt lời, thản nhiên nói: "Tuy cô lựa sai người nhưng vẫn còn cơ hội sửa chữa đó. Ai da, cô xem, người đó đó, cô chọn ông ấy làm vai chính. Nhất định cô sẽ trở thành tác giả viết tiểu sử vĩ đại nhất trong lịch sử người Cát Phổ Tái!"
Tài Băng Tiêu trỏ ngón tay vào Dương Túc Phong, ánh mắt thiếu niên xinh đẹp ấy tức thì sáng lên. Dương Túc Phong đoán cô ta ắt hẳn sẽ mừng rỡ hoan hô, nhảy nhót như phát cuồng mà hỏi: "Thật sao? Thật thế à?" thậm chí còn nồng nhiệt ôm chầm lấy mình. Trái lại, vẻ mặt hoan hỉ của thiếu niên chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi mau chóng tiêu tan, ánh mắt hoài nghi lẳng lặng nhìn Dương Túc Phong, khẽ hỏi: "Thật không?"
Tài Băng Tiêu mỉm cười khẳng định: "Cô tin ta đi. Cô nhất định sẽ trở thành một Phổ La Mễ Lạc Đạt khác."
Tức thì toàn thân thiếu niên giống như bức tượng đồng đang phát sáng, mắt sáng ngời rạng rỡ nhìn Dương Túc Phong. Hoàn toàn không thấy một chút gì là sợ hãi và có ý muốn kháng cự, khao khát tương lai dâng đầy trong mắt. Cái tên Phổ La Mễ Lạc Đạt tác động cô ta sâu sắc, làm cô ả không còn suy nghĩ cẩn thận được, đầu óc mơ tưởng đến viễn cảnh người người chiêm ngưỡng chân dung của mình trăm ngàn năm sau.
Dương Túc Phong ngược lại hơi biến sắc. Hắn đương nhiên biết cái tên Phổ La Mễ Lạc Đạt, nhưng chân chính làm hắn biến sắc là nhân vật trong truyện kí của Phổ La Mễ Lạc Đạt, Y Lan vương Tiêu Trầm. Trong lịch sử rối ren phức tạp của Y Lan đại lục chỉ có một người từng chân chính thống nhất cả đại lục, chính là Y Lan vương Tiêu Trầm. Dũng vũ và hùng tài đại lược của ông ta đến ngày nay vẫn là đề tài được người ta say sưa bàn tán. Sự tàn bạo lãnh khốc của ông ta cũng khiến những kẻ từng là địch nhân của ông ta tới giờ còn hận thấu xương. Việc đó cũng khiến cho Tiêu gia tại Y Lan quốc ngạo thị thiên hạ, tự cho mình là cao nhân.
Thiếu niên mĩ lệ hình như cũng nghĩ tới vấn đề này, hơi nhếch đôi môi hồng lên, dè dặt hỏi: "Y có thể thành một Y Lan vương khác sao?"
Tài Băng Tiêu cười khẽ, liếc Dương Túc Phong một cái, trịnh trọng đáp: "Lúc Phổ La Mễ Lạc Đạt viết tiểu sử Tiêu Trầm, ông ấy còn chưa biết người đó sẽ trở thành Y Lan vương mà. Vì sao cho tới bây giờ chúng ta vẫn còn say mê bàn luận truyện kí của ông ấy, kí ức hãy còn mới nguyên? Không phải vì Tiêu Trầm uy phong vĩ đại, cũng không phải vì sự tàn khốc của ông ta, lý do là vì truyện kí đó chân thật. Nếu cô xem được bản gốc "truyện kí Y Lan vương" không có cắt bớt, cô sẽ thấy, chương ba mươi chín và chương một trăm bốn mươi mốt có ghi rõ, Tiêu Trầm từng trải qua nỗi tuyệt vọng và bất lực. Ông ta không phải thần tiên hạ phàm, cũng không phải thần tiên chuyển thế, chỉ là một con người rất đỗi bình thường. Tất cả những thứ ông ta có được đều nhờ nỗ lực, có sự chọn lọc, tuyệt không phải do ông trời ban ân..."
Dương Túc Phong không nhịn được chen vào: "Băng Tiêu, cô muốn nói cái gì đây?"
Tài Băng Tiêu không vui chút nào, lầu bầu: "Ta ghét nhất là ai ngắt lời ta!"
Dương Túc Phong lè lưỡi, tỏ ý xin lỗi.
Tài Băng Tiêu sắp xếp suy nghĩ trong đầu một chút, bình tĩnh nói: "Ta chỉ có thể nói, nếu cô biết trước kết quả, tác phẩm của cô sẽ mất đi tính chân thực. Bởi vì cô có thể lựa chọn, vứt bỏ những chi tiết bất lợi cho nhân vật chính. Ngược lai, cô không biết trước kết cục, cùng trải qua cả quá trình với nhân vật của mình, ghi chép lại tất cả những gì xảy ra, bất kể có lợi hay bất lợi đối với y, cho dù mặt bất lợi đó mai này sẽ rất phiền toái."
Thiếu niên hiển nhiên hiểu được ý tứ của Tài Băng Tiêu, kiên quyết đáp: "Người Cát Phổ Tái viết truyện kí chúng ta có ba quy tắc. Thứ nhất là chân thật, thứ hai chân thật, thứ ba cũng là chân thật. Chỉ có chân thực ghi chép tất cả cử chỉ lời nói của nhân vật mới có thể lưu lại một tác phẩm bất hủ."
Tài Băng Tiêu mặt mày hớn hở nói: "Như vậy, ta chúc mừng cô, cô theo y, chọn y làm nhân vật chính đi!"
Mĩ lệ thiếu niên nho nhã lễ phép khom người nhìn Dương Túc Phong, chìa tay phải ra, cúi rạp người, dùng giọng nói bình tĩnh cương quyết, nói với hắn: "Thiếu tướng tôn kính, xin ngài cho phép Na Tháp Lị, một tác giả truyện kí người Cát Phổ Tái được đi theo ngài, ghi lại từng điểm một trên con đường đi tới ánh sáng và thành công, để cho người đời sau chiêm ngưỡng, học tập. Thần linh sẽ làm chứng cho tất thảy những gì tôi miêu tả, để sau khi ngài bước chân lên thiên đàng, tiếp nhận lễ rửa tội dưới ánh mặt trời huy hoàng, trong đêm vẫn tỏa ra ánh sáng khiến người hoài niệm."
Kì thực Dương Túc Phong không nghĩ tới chuyện có một người kè kè bên mình như cái bóng, càng không tưởng tượng được mình có thể lên thiên đàng. Trong tâm tưởng hắn, không chết ở Mĩ Ni Tư đã là kết cục rất hài lòng rồi. Bất quá hắn giữ phép lịch sự hoặc giả hâm mộ nhan sắc diễm lệ của đối phương, đành đưa tay ra nắm lấy bàn tay thiếu niên, sau đó khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên mu bàn tay. Hành động này hàm ý hắn và thiếu nữ Cát Phổ Tái không rõ lai lịch này đã kí kết một khế ước cổ xưa.
Na Tháp Lị - thiếu nữ Cát Phổ Tái gia nhập vào đoàn người làm bầu không khí trở nên vui vẻ, có sức sống. Kiến thức của Na Tháp Lị khiến Tài Băng Tiêu hết sức cao hứng, hỏi han không ngớt, tìm hiểu tận ngọn nguồn gốc rễ, chừng sau còn thu hút thêm bọn Tô Lăng Tuyết. Lý do là vì cô nàng thuật các cố sự quả thực rất hấp dẫn, thêm vào đó người Cát Phổ Tái trời sanh kỹ năng kể chuyện, các động tác mô tả sống động như thật làm bọn họ bớt buồn phiền. Chỉ có Dương Túc Phong là không giảm được cảm xúc bi ai một phân một hào nào, hắn còn đang đau khổ suy nghĩ về vận mệnh của thiếu tướng Ngõa Thiết và tiền đồ của đội quan quân pháo binh.
Căn cứ lời kể của Na Tháp Lị, hành lang Á Sâm quả thực xuất hiện nguy cơ chưa từng có. Tư Đế Nhĩ và Bạch Vô Vũ lãnh đạo phản quân đã chiếm lấy phủ Bối Trữ - cứ điểm quân sự trọng yếu ở bắc trung bộ hành lang Á Sâm, thanh thế lẫy lừng, bành trướng cực độ. Sau lưng lại có Mã Toa quốc và Long Kinh quốc chống đỡ không thèm che đậy, hiện giờ gươm ngựa sẵn sàng chuẩn bị nam chinh. Đại hoàng tử Đường Cốc làm mất phủ Bối Trữ, khiến ân sủng Đường Minh giành cho gã giảm đi mấy phần, còn nổi cơn thịnh nộ. Thế nên y mau chóng tìm kẻ thế tội, không ai khác là thiếu tướng Ngõa Thiết và sư đoàn trung ương quân số 19.
Trong cuộc tiến công phủ Bối Trữ, thiếu tướng Ngõa Thiết đúng là không tập kết quân đúng hạn, ngay sau đó sư đoàn 19 bị đẩy tới tòa án binh tiền duyên, xử thành tội đầu sỏ trong việc để mất phủ Bối Trữ. Nguyên nhân thiếu tướng Ngõa Thiết không thể tập kết đúng thời hạn là do đội pháo binh. Nơi này đồi núi dốc đứng, địa thế hiểm yếu, pháo binh khó bề hành động, Ngõa Thiết lại không chịu bỏ pháo binh lại.
Kết quả là như hiện giờ, Ngõa Thiết bị tống ra tòa án binh, toàn bộ quan quân pháo binh sư đoàn đều bị định tội, biến thành nô lệ. Na Tháp Lị nói, kết thúc câu chuyện của nàng. Đối với sự kiện phủ Bối Trữ, triều đình đế quốc thi hành lệnh kiểm tra báo chí nghiêm ngặt. Thành thử, Na Tháp Lị cũng không hiểu tường tận, những gì nàng biết đều là truyền miệng. Có điều bấy nhiêu cũng đủ để cái tên không biết tí gì là Dương Túc Phong hiểu được nguyên nhân bọn Mông Địch Vưu bị biếm thành nô. Dương Túc Phong lờ mờ đoán được, nội tình không đơn giản như vậy nhưng hắn cũng biết Na Tháp Lị không giấu diếm điều gì. Xem ra, bí mật ẩn tàng trong đó đành đợi sau này có cơ hội mới tìm hiểu ngọn nguồn.
Ngẩng đầu nhìn tịch dương, Dương Túc Phong hít sâu một hơi khí lạnh, muốn nỗ lực xua tan phiền muộn trong lòng. Khổ nỗi, cảnh tượng đám quân nô mất tay đó cứ hiện lên trước mắt hắn, làm hắn phải cố đè nén cảm xúc. Bất ngờ, có ai đó nắm lấy tay hắn, cúi đầu nhìn lại thì ra là Na Tháp Lị, đang xem chỉ tay mình.
Dương Túc Phong ngớ người: "Cô muốn làm gì vậy?"
Na Tháp Lị đáp: "Căn cứ theo khế ước giữa chúng ta, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ dự đoán tương lai cho ngài, xem chỉ tay là cơ sở tốt nhất."
Dương Túc Phong uể oải nói: "Nếu dựa vào chỉ tay có thể dự báo được họa phúc của một người, thế thì hàng ngày mọi người trước khi ra ngoài đều cần xem chỉ tay và thế giới này cũng không có quá nhiều thiên tai như vậy!"
Na Tháp Lị phớt lờ câu châm chọc của Dương Túc Phong, tập trung tinh thần nhìn bàn tay trái của hắn, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm trọng, rất lâu mới lẩm bẩm: "Thế này là sao đây? Là sao đây?"
Câu này không tác động được đến Dương Túc Phong, hắn còn đang mải cảm thụ chút nắng ấm còn sót lại buổi chiều tà. Chỉ có Tài Băng Tiêu và bọn Tô Lăng Tuyết là chú ý đến thần sắc kì lạ của Na Tháp Lị, cũng nghe được lời nàng lẩm bẩm.
Tài Băng Tiêu ngờ vực hỏi: "Cô nhìn thấy gì vậy?"
Na Tháp Lị hoảng loạn lắc đầu, chối đây đẩy: "Không có gì, không có gì hết!"
Điệu bộ giấu đầu hở đuôi này càng khiến Tô Lăng Tuyết và Tài Băng Tiêu nghĩ hoài không ra, càng chú ý thêm. Ngay cả hai tỉ muội Tài Tiêm Tiêm và Tài Miểu Miểu cũng tò mò nhìn nàng. Gương mặt Na Tháp Lị tức thì đỏ bừng, ánh mắt hoảng loạn làm người ta thêm bất an.
Tô Lăng Tuyết cất giọng lạnh băng: "Cô nhìn thấy y là một tên ác ma phải không?"
Dương Túc Phong lãnh đạm ngó Tô Lăng Tuyết, cười lạnh: "Đúng đó, ta là ác ma từ mười tám tầng địa ngục chuyển thế thành đó."
Na Tháp Lị biến sắc, gương mặt trắng bệch hết sức đáng sợ, toàn thân run rẩy, ánh mắt kinh khủng nhìn Dương Túc Phong giống như đang nhìn một ác ma thực sự vậy. Biểu hiện bất thường của Na Tháp Lị khiến bọn Tô Lăng Tuyết càng tò mò hơn, chăm chăm dòm Dương Túc Phong nhưng tuyệt không nhìn ra hắn có điểm gì quái lạ cả.
Tài Băng Tiêu vỗ vỗ Na Tháp Lị, lắc mạnh hai tay nàng để nàng yên tâm, an ủi: "Nè, nè, đừng tự hù dọa mình vậy chứ. Cô nhìn xem, nếu y quả thực là ác ma chuyển thế, mặt trời chiếu lên người y sớm đã thiêu đốt y rồi!"
Na Tháp Lị trấn tĩnh lại, mở to mắt nhìn thật kỹ. Lúc này mới tin lời Tài Băng Tiêu, tia nắng chiều còn rớt lại trên người Dương Túc Phong lúc ẩn lúc hiện, hắn không có vẻ gì là khó ở cả. Cô nàng thở phào, lôi từ trong người ra một cái túi, quỳ xuống đất, bày trên đầu gối, lôi ra một bộ bài Tháp La rất đẹp. Vẻ mặt thành kính, Na Tháp Lị xóc bài cực nhanh, động tác nhuần nhuyễn, hiển nhiên gieo quẻ bói bài Tháp La cực kỳ tinh thông.
Tài Băng Tiêu, Tô Lăng Tuyết mấy người hiếu kì nhìn động tác của Na Tháp Lị, dường như đang xem một vở kịch xuất sắc, duy có Dương Túc Phong là không buồn lưu tâm, thậm chí chẳng thèm nhìn. Hắn chỉ im lặng hưởng thụ không khí bình yên sau trận chiến, đến khi tiếng Na Tháp Lị vang lên bên tai: "Thiếu tướng, xin bốc một quân bài!"
Dương Túc Phong thò tay bốc đại một lá, là lá bài tử thần màu đen.
" Ôi ôi, đúng là không may mắn rồi!" Tô Lăng Tuyết cất giọng cười giễu cợt, bộ dạng rõ ràng là cười trên nỗi đau của người khác.
*****
Dương Túc Phong nhún nhún vai, không nói câu nào, trả lá bài tử thần về chỗ cũ, lơ đễnh phát hiện nỗi sợ hãi trong mắt Na Tháp Lị. Hắn thật tình không hiểu, cô ta sợ cái gì mới được. Na Tháp Lị xóc bài lần thứ hai, hắn lại tùy tiện rút đại một lá, mở ra xem, lại là quân tử thần.
Lần này, không chỉ vẻ mặt Na Tháp Lị biến hóa cực độ, cả Tô Lăng Tuyết và Tài Băng Tiêu cũng trở nên nghiêm trọng. Ánh mắt bọn họ không rời khỏi động tác của Na Tháp Lị, hi vọng có thể lĩnh hội được bí ẩn trong đó. Dương Túc Phong nhún vai, trả lá bài lại, hờ hững: "Làm lần nữa, nếu là tử thần thật thì ta đành chịu vậy!"
Na Tháp Lị xóc bài lần này vừa chậm vừa nặng nề. Lúc cô nàng đẩy bộ bài đến trước mặt Dương Túc Phong, bốn nữ nhân kia không hẹn mà nên cùng nhích lại gần, cả Tô Lăng Tuyết cũng không ngoại lệ. Dương Túc Phong cảm giác bầu không khí ngột ngạt hẳn, hắn nhắm mắt, hít một hơi khí lạnh. Thình lình hắn dụng lực vung tay, lôi ra một lá từ trong đống bài Tháp La.
"Á!!!!!!!!!" bốn nữ nhân đồng loạt thét lên chói tai.
Dương Túc Phong cảm thấy không ổn, cố trấn tĩnh mở mắt ra nhìn. Trong tay hắn, lá bài thứ ba, một lá bài tử thần!
Nháy mắt, hắn cảm thấy toàn thân lạnh buốt, gió lạnh thổi qua, hắn có cảm giác sởn hết gai ốc.
Thần tình của bọn Tài Băng Tiêu kì quái cùng cực, hình như người nào cũng cẩn trọng không dám thở mạnh, sợ chỉ cần một tiếng động nhẹ cũng làm Dương Túc Phong chú ý. Mắt bọn họ lộ vẻ sợ sệt, còn có chút không tin. Thế nhưng, sự thật rành rành trước mắt, bọn họ muốn không tin cũng không được.
Bản thân Dương Túc Phong cũng không ngờ ba lần đều chọn trúng quân bài tử thần. Tuy vậy, hắn không biết chính xác trong bài Tháp La, quân bài này tượng trưng cho cái gì. Có điều không cần hỏi cũng biết, hiển nhiên là điềm xấu rồi. Hắn cố gắng trấn tĩnh, lấy hết bình tĩnh hỏi: "Tử thần đại biểu cho cái gì trong bài Tháp La?"
Na Tháp Lị do dự mấy phút mới đáp, giọng run run: "Tử thần mặc áo giáp, đến đêm mới xuất hiện trước mặt mọi người, người hay vật đều khó thoát khỏi số kiếp. May mà mặt trời ló dạng, hoàng đế xuất hiện, thỉnh tử thần bỏ đi, mọi người mới vứt bỏ tất cả sinh mệnh đã mất, bắt đầu cuộc sống mới."
Tài Băng Tiêu sốt ruột hỏi: "Y không hỏi cô ý nghĩa của tử thần mà hỏi lá bài đó dự báo điềm gì?"
Na Tháp Lị đáp: "Tử thần bài Tháp La, chỉ có một giải thích: kết thúc sự kiện, biến hóa dữ dội, tàn cuộc, từ bỏ quá khứ, tuyệt giao hoặc chiến bại, ý tưởng quen thuộc hoặc kĩ năng lỗi thời, tạm thời biệt li. Nói một cách dễ hiểu thì, lá bài này tượng trưng cho một người chết."
Tô Lăng Tuyết không nhịn được, nhìn Dương Túc Phong chòng chọc, sợ hắn có cử chỉ bất thường. Nhưng Dương Túc Phong không hề cử động, chỉ nhướng mày. Thế mà Tô Lăng Tuyết còn thét lên: "Một người chết? Chẳng lẽ là vong hồn?"
Tài Băng Tiêu trấn tĩnh nhìn Dương Túc Phong, bán tín bán nghi hỏi: "Na Tháp Lị, bộ không có cách giải thích nào khác à, Dương tướng quân không lẽ là vong hồn thật? Trên thế giới này có vong hồn nào không sợ ánh sáng sao?"
Tô Lăng Tuyết lạnh lùng nói: "Biết đâu y là vong hồn thật, nếu không sao lại liên tiếp bốc lá bài đó những ba lần?"
Dương Túc Phong im lặng không nói.
Cuối cùng, cả Na Tháp Lị cũng cảm thấy khả năng không nhiều, cô ta do dự một hồi, ngập ngừng đáp: "Tử thần ngược lại còn có một cách giải thích khác: sự khởi đầu mới, trở lại lần nữa, thoát khỏi túng quẫn, sáng bừng lên, cải biến ý tưởng, hồi sinh. Có lẽ, Dương tướng quân muốn bắt đầu một đoạn nhân sinh lần nữa."
Tài Băng Tiêu vỗ tay nói: "Đúng thế, phải giải thích như vậy chứ!" cô nàng dạt dào hi vọng nhìn Dương Túc Phong: "Dương tướng quân, ngài nói có phải không?"
Dương Túc Phong cười khổ, khẽ gật đầu. Tài Băng Tiêu cũng gật đầu, bấy giờ mới yên tâm. Thực tế, chỉ có mình Dương Túc Phong biết, giải thích đầu mới đúng với hắn. Vì hắn hiện giờ đích xác là một vong hồn, một vong hồn từ thế giới khác chuyển đến. Chỉ là, chuyện quái đản này làm sao hắn mở miệng được, e rằng chẳng ai tin nổi.
Tiếng vó ngựa đột nhiên dồn dập, nhìn về hướng tà dương chìm xuống, cứu binh chân chính cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Lần này, người đến là tổng đốc Phương Xuyên đạo Đường Tư. Dương Túc Phong không có tư liệu liên quan đến Đường Tư nhưng Tô Lăng Tuyết và Tài Băng Tiêu mấy người thì biết rất rõ. Tài Băng Tiêu thầm thì thuật cho Dương Túc Phong biết, trong các tổng đốc của Đường Xuyên đế quốc, Đường Tư có thanh danh tốt hơn cả. Là người thanh liêm chính trực, yêu dân như con, uy tín nhất mực, là một nhân tài được triều đình chuẩn bị trọng dụng.
Đường Tư nhìn còn rất trẻ, thậm chí còn trẻ hơn tổng đốc Bảo Ứng phủ vừa bị giết chết. Thân người gầy đét, khuôn mặt khắc khổ, không khác gì mấy người suy dinh dưỡng trầm trọng. Ngoại trừ vành mắt thâm trầm, thi thoảng lại lóe sáng khiến người ta khó nhận thấy ra, Dương Túc Phong thậm chí còn nghĩ y giống như một cái thây ma vậy. Bất quá nhìn bề ngoài mà nói, nhìn y đôn hậu thật thà nhưng hình như y còn có vẻ cổ hủ nữa. Dương Túc Phong vô ý liếc qua quan phục của y, đập ngay vào mắt hắn là mấy mụn vá. Y là quan viên cấp cao, càng phải chú ý đến hình tượng của mình mới đúng. Nhưng vô luận thế nào, sự xuất hiện và biểu hiện của y đều làm Dương Túc Phong tăng thêm mấy phần hảo cảm.
Đường Tư lại là người không thích khoe khoang bốc phét. Y chỉ im lặng khấu đầu lạy ba lạy trước thi thể người xấu số - thiếu tướng lục quân Tài Duyên Kì, tuy không nói lời nào nhưng càng thể hiện rõ y thật lòng. Đối với sự ngang ngược của Bộ Thủ, y tỏ thái độ cực kỳ căm phẫn. Nhưng y quan tâm đến di sương của Tài gia, tuy rất kiệm lời nhưng từng câu từng câu đều rất thật tình, làm Tô Lăng Tuyết khóc lóc thương tâm không ngớt, ngay cả Tài Băng Tiêu trầm tĩnh như vậy mà mắt cũng ngân ngấn nước.
Sau rốt, Đường Tư tỏ lòng áy náy với Dương Túc Phong, đối với hành vi xằng bậy của Mục Thuấn Anh hết sức đau đầu. Không những không truy cứu việc Dương Túc Phong giết người, ngược lại còn chủ động thỉnh cầu Dương Túc Phong bỏ qua, không làm ầm ĩ chuyện này lên. Y kéo riêng Dương Túc Phong ra, ngập ngừng nói: "Dương tướng quân, tuy rằng, chuyện này rất khó mở miệng, nhưng mà, nếu để lộ ra ngoài, chắc chắn ảnh hương tới thanh danh Phương Xuyên đạo. Có lẽ, còn ảnh hưởng đến... tiền trình của tôi... Thật là xấu hổ quá, thỉnh Dương tướng quân giơ cao đánh khẽ, để cho tôi tự mình xử lý chuyện này."
Bộ dạng Đường Tư vừa khó xử vừa quẫn bách, nói chuyện rất khó khăn. Thế nhưng trong mắt Dương Túc Phong, thái độ đó ngược lại làm hắn tin tưởng, vị tổng đốc Đường Tư này quả là người thành thật, chí ít không phải ngụy quân tử đạo mạo trang nghiêm. Còn như y quan tâm đến tiền đồ của mình, đó là tâm lí rất bình thường. Trái lại, nếu y ra vẻ oai phong lẫm liệt mới làm hắn khó chịu. Thành thử, hắn đáp rất thoải mái: "Tổng đốc đại nhân, ngài bỏ qua tội của tôi đã là đối tốt với tôi lắm rồi. Tôi chỉ muốn mau chóng trở về Mĩ Ni Tư, những cái khác, tôi không muốn nghĩ đến."
Đường Tư bấy giờ mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, đưa tay quệt mồ hồi trên trán, nói: "Đã như vậy, tôi lập tức sai chuẩn bị xe ngựa, để tướng quân mau chóng rời khỏi Phương Xuyên!"
Dương Túc Phong nói: "Làm phiền ngài!"
Đường Tư cảm khái: "Cục diện Mĩ Ni Tư hỗn loạn quá chừng, bất kì lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến sinh mạng. Thế mà Dương tướng quân và Tài tướng quân lại kiên quyết quay về, người trước ngã xuống người sau tiến lên, thật sự làm người ta kính phục. Mục Thuấn Anh lại không nghĩ cho đại cuộc, thật là đáng giận! Nếu không phải y là hoàng thân quốc thích, tôi nhất định bẩm báo lên triều đình xét xử."
Dương Túc Phong nói: "Bất tất phải thế, nhiều chuyện không bằng bớt đi một chuyện, tôi không muốn chuốc thêm phiền phức."
Đường Tư hạ giọng khẩn khoản: "Dương tướng quân, không giấu gì ngài, tôi thấy hành trình về Mĩ Ni Tư của ngài xem chừng không ổn đâu. Đáng tiếc tôi chỉ là quan viên địa phương, không cách nào can dự vào quyết sách của triều đình. Ngài có cần trợ giúp không? Nếu có, tôi xin gắng hết sức mình. Tuy triều đình quyết định bỏ Mĩ Ni Tư nhưng chỉ cần còn một tia hi vọng, chúng ta đều không thể bỏ qua, ngài nói có phải không? Phương Xuyên chúng tôi không có sản vật gì đặc biệt, chỉ có thị trường nô lệ là đặc biệt lớn. Nếu tướng quân cần đừng ngại, ngài có thể mua nô lệ khỏe mạnh tại đây. Đợi sau khi đến Mĩ Ni Tư, dùng thân phận lãnh chúa của ngài giải trừ thân phận nô lệ của họ, biến họ trở lại làm người tự do. Chừng đó, bọn họ có thể danh chánh ngôn thuận gia nhập quân đội. Tuy việc làm này có thể gặp phải một số lời xầm xì dị nghị, nhưng không có quân đội đáng tin cậy trong tay thì nói gì đến thu phục Mĩ Ni Tư?"
Dương Túc Phong lấy làm cảm động trước lời lẽ chân thành của Đường Tư, từ tốn đáp: "Về chuyện thu phục Mĩ Ni Tư, tạm thời tôi còn chưa có kế hoạch cụ thể. Có thời gian, nhất định tôi sẽ tới chợ nô lệ xem một chuyến. Còn như để nô lệ gia nhập quân đội, tôi phải cân nhắc một chút đã!"
Đường Tư nghĩ ngợi giây lát lại nói: "Còn lương thực thì sao? Sản lượng lương thực của Mĩ Ni Tư không đủ. Hiện giờ chiến loạn liên miên, sản xuất chắc chắn càng giảm sút, lượng lương thực càng giảm trầm trọng. Khi tướng quân gặp cảnh thiếu hụt lương thực, cứ báo tin cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách cung ứng lương thực cho ngài. Tuy không nhiều nhưng cũng giúp ngài dễ chịu chút ít!"
Dương Túc Phong gật đầu: "Đa tạ tổng đốc đại nhân quan tâm!"
Đường Tư cười khổ lắc đầu: "Có lúc, tôi thực không hiểu triều đình nghĩ gì? vì sao lại bỏ Mĩ Ni Tư?"
Dương Túc Phong im lặng không nói. Đường Tư cũng không nói thêm. Hai người đều có cảm giác hận mình gặp nhau quá muộn.
Sau đó, Đường Tư hạ lệnh cho thuộc cấp thu xếp hiện trường ổn thỏa, mai táng thi thể nạn nhân. Cuối cùng mới đặt thi thể Tài Duyên Kì vào một cái áo quan đã chuẩn bị sẵn, hạ lệnh đi suốt đêm tới Bảo Ứng phủ. Đường Tư đã chuẩn bị đầy đủ xe ngựa, đoàn người đi đến nửa đêm thì vượt qua đội quân nô của Ca Thư Hàn. Đến được phủ Bảo Ứng thì đã là rạng sáng ngày thứ hai.
Đường Tư tuy mặt mày khắc khổ nhưng không phải kẻ cứng nhắc. Y bao toàn bộ khách sạn Vận Lai tốt nhất Bảo Ứng phủ, an bài mọi người ở đó; lại mời y sư đến trị cảm cho bọn nữ tử trẻ tuổi Tô Lăng Tuyết mấy người, chiếu cố cực kỳ chu đáo. Trước lúc rời đi còn trịnh trọng dặn dò mọi người ban ngày nghỉ ngơi cho tốt, chiều tối sẽ tự thân đến đón mọi người đi dự yến, vì bọn họ mở tiệc tẩy trần.
Dương Túc Phong đã quen gian khổ, ngược lại không cảm thấy gì. Đối với bọn Tô Lăng Tuyết mà nói, có nước nóng tắm rửa sạch sẽ, có thức ăn ngon miệng là chuyện quá sức vui mừng, đến Tài Băng Tiêu cũng không che giấu niềm vui. Trải qua một trận chiến sống còn, toàn thân bọn họ đều rã rời, vội vàng tắm rửa gột sạch bùn đất, thay đổi y phục, ăn bữa sáng trước, sau đó khoan khoái chìm vào giấc mộng.
← Hồi 018 | Hồi 020 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác