Vay nóng Tima

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 004

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 004: Thiếu Tướng Hải Quân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Siêu sale Shopee

Dương Túc Phong nhảy xuống xe, thấy hai hàng cấm vệ quân đứng hai bên cổng thành. Tất cả đều sử dụng miễn thiết loan đao hình hồ điệp lượn tròn cho thấy bọn họ là quan binh tinh nhuệ nhất của Hồ Điệp doanh. Trên thành lâu có mấy cấm vệ quân giám thị, tay cầm súng trường Nặc Phúc Khắc không có kèm lưỡi lê.

Với nhận thức chưa đầy đủ của mình, Dương Túc Phong biết thế giới này đang ở trong thời kì chuyển đổi giữa vũ khí lạnh và vũ khí nóng, vũ khí hỏa dược từng bước thay thế đao – thương – kiếm – kích cũ xưa. Nhưng do kĩ thuật còn hạn chế, hiện tại vũ khí hỏa dược còn chưa phát huy hết uy lực nên vẫn chưa chính thức thay thế vai trò chủ lực của đao – thương – kiếm – kích trên chiến trường. Quân đội phần lớn quốc gia trang bị chủ yếu là mấy thứ cổ lỗ này, đặc biệt bộ đội kị binh càng ưa thích.

Áo khoác đen, vó ngựa tung bay, mã tấu cất cao vĩnh viễn là cảnh tượng đẹp đẽ nhất trên chiến trường.

Như hai loại súng trường Minh Tư Khắc và Nặc Phúc Khắc hôm nay hắn trông thấy đều là vũ khí hỏa dược hoàn thiện nhất ở thời điểm này. Có khác biệt là Minh Tư Khắc có trang bị thêm lưỡi lê. Tuy kỹ thuật hoàn thiện, chi phí thấp nhưng độ chính xác không cao, khi bắn phải xếp thành hàng ngũ quy mô lớn thì mới thu được hiệu quả tốt. Trong một số trận đánh nó là vũ khí chủ yếu, nhưng do nhiều nguyên nhân nó vẫn chưa được ứng dụng và phổ biến trên diện rộng.

Nặc Phúc Khắc là loại súng trường có rãnh nòng, phát triển từ loại nòng súng có khương tuyến (*), mức độ chính xác được nâng cao, huấn luyện được tay súng thiện xạ thì có thể bắn trúng đến chín mươi trên một trăm phát đạn. Nhưng tốc độ bắn quá chậm, việc lắp đạn rất khó khăn, lại thêm kỹ thuật phức tạp, giá thành đắt đỏ, chỉ có thể trang bị cho bộ đội đặc biệt hoặc cá nhân sử dụng, khó mà phổ biến rộng rãi trên chiến trường.

Trấn giữ cửa thành là một viên giáo úy vẻ mặt cương nghị. Lúc đầu y trông thấy Dương Túc Phong còn tỏ vẻ lãnh đạm, không thèm đếm xỉa gì hắn. Đến chừng nhìn thấy quân phục thiếu tướng hải quân và bội kiếm, y lập tức biến sắc, vội vàng chạy tới. Dương Túc Phong mở thánh chỉ cho y nhìn, y tức thì bỏ vũ khí, đứng nghiêm hành lễ, hô lớn: "Thiếu tướng hải quân đáng kính, xin hỏi ngài có gì phân phó?"

Dương Túc Phong không buồn trả lễ, lạnh nhạt đáp: "Ta muốn ra khỏi thành! Ta cần trở về Mĩ Ni Tư!"

Viên giáo úy cấp tốc chỉ huy binh sĩ mở cổng thành cho xe ngựa đi.

Mười sáu binh sĩ hợp lực kéo, cửa thành nặng trịch từ từ mở ra, kèm theo tiếng kêu cót két.

Dương Túc Phong leo lên xe. Lão đầu vung roi lên, còn chưa kịp quất xuống, đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập phía sau kèm theo một tiếng thét chói tai: "Cửu môn đề đốc có lệnh, lập tức đóng cửa thành, truy bắt đào phạm!"

Sắc mặt viên giáo úy thay đổi, vội vã ra lệnh đóng cửa lại.

Dương Túc Phong ngạc nhiên nhảy xuống xe, ngơ ngác hỏi y: "Có chuyện gì vậy?"

Y khéo léo cười xoa dịu Dương Túc Phong, cung kính: "Thiếu tướng tôn kính, xin ngài đến bên kia nghỉ một lát, có lẽ chỉ cần mất một chút thời gian!"

Dương Túc Phong gật gật đầu, theo gã bước vào trạm gác.

Đó là một căn phòng sơ sài nhưng kiên cố, bốn bức vách được xây trực tiếp bằng đá hoa cương, mỗi hướng đều có hai cửa sổ nhỏ. Cảm giác âm u vô cùng, đồng thời nồng nặc mùi thuốc súng cháy làm Dương Túc Phong hắt hơi mấy cái. Tiếp sau tiếng còi đinh tai, cấm vệ binh tay cầm Nặc Phúc Khắc liên tục chạy vào trạm gác, chiếm cứ vị trí cửa sổ, mũi súng chĩa ra ngoài. Dương Túc Phong ngẩng đầu nhìn lên trên tường thành. Kèm theo tiếng chân nặng nề, cấm vệ binh chiếm giữ các vị trí trên lâu thành càng nhiều. trường cung Mạt Nhĩ Mã và súng trường Nặc Phúc Khắc đều nhắm vào mục tiêu cổng thành bên dưới.

Trong chớp mắt, không khí xung quanh cổng thành trở nên khẩn trương, giống như một thùng thuốc súng trương đầy, chỉ cần một đốm lửa nhỏ là nổ tanh bành.

Một viên đô úy trẻ tuổi cưỡi khoái mã phóng như bay đến. Nhưng quân phục không phải màu đỏ của cấm vệ binh mà là màu vàng viền đỏ, còn có mũ da gấu chóp cao, là y phục của ngự lâm quân hoàng gia. Nếu quân hàm như nhau, ngự lâm quân bao giờ cũng cao hơn cấm vệ quân nửa cấp nên cấm vệ binh xung quanh cổng thành đều chịu sự chỉ huy của y.

Dương Túc Phong từ trong trạm gác bước ra, hỏi đô úy: "Rốt lại là chuyện gì?"

Viên đô úy không ngờ còn có một thiếu tướng hải quân ở đây, nhất thời ngẩn ra, không giấu được sự khinh thường, mãi sau mới đáp: "Vừa rồi có thích khách hành thích Quân Vụ Bộ thị lang Thượng Quan Lâm tướng quân, ngài ấy không may bị thương. Cửu môn đề đốc Dương tướng quân hạ lệnh, nhất định phải tróc nã thích khách trong thành."

Dương Túc Phong nghĩ mãi cũng không nhớ ra có tư liệu nào nhắc tới Thượng Quan Lâm, trên báo cũng không thấy tên gã này. Chắc là một tên tướng quân ăn không ngồi rồi. Ở Quân Vụ bộ của đế quốc, loại tướng quân như vậy đếm không hết. Thích khách ám sát hắn, chắc là ân oán cá nhân.

Quả nhiên, không đầy mấy giây, một đội nhân mã chạy tới cổng thành. Toàn thân chúng vận đồ đen, lặng lẽ lần mò đến bên cổng thành. Động tác cực kỳ nhanh nhẹn chứng tỏ võ công không tệ, vũ khí trên tay đủ chủng loại, nhiều món còn dính máu.

Lúc bọn chúng còn cách cửa thành chừng 20 trượng, tiếng súng trường Minh Tư Khắc cất lên xé toạc màn đêm yên tĩnh. Ba mươi khẩu Minh Tư Khắc đồng loạt xả đạn, vây lấy đội nhân mã đó. Thế nhưng khi khói súng tan đi, hình như chẳng thu được kết quả gì. Ba bốn chục tên mà chỉ bị thương có hai, còn lại vẫn không hề hấn gì, tiếp tục phi ngựa như bay về phía cổng thành.

Cấm vệ binh trên tường thành bắt đầu khai hỏa, tiếng súng Nặc Phúc Khắc trầm đục kèm theo tiếng bật dây cung Mạt Nhĩ Mã, chọc thủng thinh không. Không khí phút chốc đầy rẫy mùi thuốc súng.

Dương Túc Phong nhìn qua ô cửa, thấy ba tên địch bị Nặc Phúc Khắc bắn trúng, ngoài ra còn năm tên khác bị trúng tên. Mấy kẻ bị thương còn lảo đảo gượng dậy, bị Mạt Nhĩ Mã trường cung bắn trúng, mũi tên dài gần hai thước xuyên qua người làm bọn chúng hết đường động đậy. So sánh lực sát thương tầm xa giữa Nặc Phúc Khắc và cung Mạt Nhĩ Mã thì không nghi ngờ gì là Nặc Phúc Khắc còn tụt mãi phía sau.

Dương Túc Phong thản nhiên nhìn, mặt mày vô cảm.

Còn lại ba tên hắc y nhân, hiển nhiên võ công cực cao, đã tiến gần sát cửa thành. Lúc này, viên đô úy ngự lâm quân phất tay, hơn một trăm cấm vệ quân sớm bày sẵn thế trận lập tức bao vây bọn chúng.

Mưa máu tung tóe, tiếng la thảm liên hồi.

Vó ngựa lần nữa dội tới, binh sĩ tăng viện đã đuổi tới nơi.

Người đông thế mạnh, nhân viên đông đúc, binh sĩ dùng Minh Tư Khắc và Nặc Phúc Khắc lập tức ngừng bắn, buông súng xuống, chỉ còn đội hình sử dụng Mạt Nhĩ Mã là giữ nguyên thế trận.

Dương Túc Phong quay qua tên binh sĩ bên cạnh, kêu gã đưa khẩu Minh Tư Khắc cho mình. Hắn khẽ ước lượng, gật gật đầu rồi lại lắc, xuất thần vài giây, sau đó đưa trả cho tên binh sĩ còn đang không hiểu mô tê gì. Dương Túc Phong lặng lẽ thở dài, thứ vũ khí này đích xác là chẳng lý tưởng chút nào, còn không bằng cả cung tên gỗ sam cũ rích nữa. Có điều, huấn luyện một tay bắn súng dễ hơn cung tiễn thủ nhiều. Nắm được điểm này, hắn mơ hồ nhìn được chút hy vọng le lói.

Dưới sự vây công của hơn trăm binh sĩ, ba gã hắc y vẫn không rơi vào thế hạ phong. Đô úy ngự lâm quân vừa tức vừa giận đến xanh mặt, tuy biết ba tên đó võ công cao cường nhưng bên mình đông người mà vẫn toi công. Nhất thời, song phương ở thế giằng co, binh sĩ bị thương liên tục ngã xuống, miệng vết thương hiện sắc đen, ngọ nguậy một hồi đều tắt thở; hiển nhiên là binh khí của ba tên này có tẩm kịch độc. Người chung quanh thì đông nhưng không chen lấn lên được, chỉ đành đứng bên la hét trợ oai.

Dương Túc Phong càng xem càng bực mình, trong lòng cảm thấy tức giận. hắn nhìn chung quanh, chộp lấy khẩu Nặc Phúc Khắc trong tay một tên binh sĩ. Gần như theo bản năng ngắm bắn một tên hắc y nhân, không hề do dự đã bóp cò. Sau tiếng súng nặng nề, khói tan đi, tên hắc y nhân lảo đảo quỵ xuống, liễu diệp đao trong tay rơi ra. Đám cấm vệ quân chớp thời cơ tràn lên, băm hắn thành một đống bầy nhầy.

Tất cả người trong trạm gác đều ngỡ ngàng nhìn Dương Túc Phong, nhiều kẻ tỏ vẻ khâm phục thấy rõ. Dương Túc Phong cũng không có cảm giác gì, bắn súng dường như đã là bản năng, căn bản không cần ngắm chuẩn. Mặt hắn trơ trơ, đưa súng cho một tên binh sĩ còn đang đứng đực ra đó, trầm giọng: "Nạp đạn!" Giáo úy lẹ làng tiếp lấy, cẩn thận lắp đạn rồi mới cung kính đưa lại cho Dương Túc Phong. Dương Túc Phong nhìn chiến trường một chút, nâng súng lên, mặt một tên hắc y nhân khác tức thì thủng lỗ, té nhào xuống đất.

"Bắn hay lắm!" Tiếng reo hò chói tai từ xa vọng đến, Dương Túc Phong cũng không biết là ai.

(*) đường rãnh xoắn trên nòng súng.

*****

Hắc y nhân còn sót lại võ công hình như đặc biệt giỏi, bao nhiêu binh sĩ vây công như vậy mà y vẫn ung dung vô sự, còn nhảy tới nhảy lui, liên tục giết chết bảy tám cấm vệ binh. Lưu tinh chùy trong tay y xoay vù vù, người bên cạnh căn bản không thể xáp lại gần. Lúc y gần như chọc thủng được vòng vây của binh sĩ thì tiếng cung Mạt Nhĩ Mã lại nặng nề xé gió lao tới. Dương Túc Phong chỉ thấy một tia sáng lờ mờ xẹt lên không trung, tiếng rít lanh lảnh chọc vào màng tai mọi người. Mũi tên chuẩn xác này đã cắt đứt sợi xích nối lưu tinh chùy, xuyên thẳng vào đầu hắc y nhân. Y không kịp kêu một tiếng, ngã gục xuống đất.

Dương Túc Phong ngẩng đầu nhìn, dưới ánh trăng thấy một thanh niên tướng quân đứng trên tường thành, tư thế hiên ngang, đang chậm rãi buông Mạt Nhĩ Mã trong tay xuống, hắn không khỏi giật mình.

"Ưng Đan!" tướng sĩ cấm vệ quân đồng loạt hô to.

Dương Túc Phong chấn động trong lòng. Thanh niên tướng quân đó hóa ra chính là tư lệnh sư đoàn cấm vệ quân số 1 – thiếu tướng Ưng Đan. Sư đoàn cấm vệ quân số 1 được xưng tụng là sư đoàn "Tuyết dạ thương lang", nếu nói bọn họ là một bầy sói thì không nghi ngờ gì nữa, Ưng Đan này là con sói đầu đàn.

Ưng Đan không phải người Đường tộc, y là quý tộc người Vũ Chân trên cao nguyên sắc máu. Do tranh đoạt ngôi vị đại hãn thất bại, toàn gia bị đồ sát, duy có mình y chạy thoát, được đương kim hoàng đế lúc đó còn là thái tử cứu giúp. Thành thử y đầu nhập Đường Xuyên, một lòng trung thành phò tá đương kim hoàng đế. Trong quân đều nói tiễn thuật của Ưng Đan như thần, ngoại trừ thượng tướng Giang Trữ ra không có ai theo kịp, hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền.

Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Ưng Đan thiếu tướng thong thả từ trên vọng lâu bước xuống, nhìn Dương Túc Phong chăm chú. Dương Túc Phong vội đứng nghiêm chào, Ưng Đan cũng cung kính hoàn lễ, cảm khái nói: "Nếu đứng trước mặt ta là một thiếu tướng lục quân suất lĩnh đội súng, ta đã không ngạc nhiên vậy vì người đó đương nhiên phải có bản lãnh. Thế nhưng hiện tại đứng đây lại là một thiếu tướng hải quân, ta thật không diễn tả được cảm xúc của mình lúc này."

Dương Túc Phong vừa rồi tùy tiện bắn hai phát súng, hầu như đều dựa vào cảm giác, bây giờ nghĩ lại thật sự có chút kì diệu. Nặc Phúc Khắc là loại súng trường kiểu cũ, đương nhiên không hiện đại bằng súng trường xung kích, độ chuẩn xác cũng không cao. Thật không thể tưởng tượng được, kiếp trước chính mình chế ra khẩu bán tự động 56, độ chính xác cũng không tốt như thế này. Ngoại trừ cảm giác kì diệu ra, hắn thật sự không có gì để nói.

Dương Túc Phong nhận ra sự tán tụng trong giọng nói sắc bén của Ưng Đan, kính cẩn đáp: "Tạ Ưng Đan các hạ tán thưởng. Thực tế, ta đang ở trên đất liền. Hải quân không thể li khai đại dương mà sống, cũng như không thể rời khỏi đất liền để sinh tồn. Trước khi lên tàu, ta là lục quân."

Vẻ mặt Ưng Đan hết sức vui vẻ, thân mật nắm lấy tay Dương Túc Phong: "Một vị thiếu tướng hải quân biết nhận thức, bụng dạ rộng rãi như vậy, thật là tam sinh hữu hạnh. Còn chưa thỉnh giáo các hạ..."

Dương Túc Phong rất chừng mực, đáp: "Ưng Đan các hạ, ta là Dương Túc Phong, vừa được tấn phong quân hàm thiếu tướng."

Ưng Đan ngượng nghịu hỏi: "Thứ lỗi cho ta ngu dốt, các hạ nhậm chức ở sư đoàn lục quân nào? Nhân tài như các hạ, nhất định phải là sư đoàn hạng nhất."

Dương Túc Phong cười đáp: "Ta không nhậm chức ở sư đoàn nào hết, ta muốn trở về Mĩ Ni Tư!"

Ưng Đan tỉnh ngộ, tức thời để lộ thần tình hết sức phức tạp, định nói gì đó nhưng cuối cùng không thốt nên lời. Vẻ mặt đó, bốn mươi năm sau, trong kí ức của Dương Túc Phong vẫn mới mẻ như ngày nào. Hắn đã viết trong hồi kí: "... gương mặt hắn (Ưng Đan) nhìn giống một cái trứng ung, còn ta, ta là cái trứng ung thứ hai..."

Thật lâu sau Ưng Đan vẫn còn hoang mang, lẩm bẩm: "Mĩ Ni Tư? Các hạ trở về Mĩ Ni Tư?"

Dương Túc Phong đưa khẩu Nặc Phúc Khắc trong tay cho một binh sĩ, kiên định gật đầu: "Đúng vậy. Ta trở về Mĩ Ni Tư, bình định bạo loạn nơi đó, là hoàng đế bệ hạ mệnh lệnh cho ta. Ngài xem, đây là thánh chỉ của hoàng đế bệ hạ."

Ưng Đan không cầm lấy thánh chỉ, vẻ mặt phức tạp, nói: "Mĩ Ni Tư đã mất không biết bao nhiêu người, nhưng... ta chúc ngài may mắn." Nói còn chưa xong đã vội vàng quay người đi, để lại Dương Túc Phong đứng ngây ra đó.

Đi đến cạnh xác một tên hắc y nhân, thiếu tướng Ưng Đan hình như cau mày đôi chút, ngẩng đầu nhìn chung quanh, thần sắc có vẻ hoang mang, bất quá mau chóng biến mất, khôi phục lại vẻ mặt hờ hững. Y kiểm tra sơ qua thi thể, lạnh nhạt nói: "Thông báo cho Cửu môn đề đốc, thích khách đều là người của Thái Dương thần giáo ở Mĩ Ni Tư, tổng cộng mười ba tên đã bị giết chết."

Rất mau chóng, tạp dịch bắt đầu tẩy rửa máu dính trên đất. Ưng Đan thiếu tướng trở lên lâu thành, tập trung tinh thần nhìn đường phố tiêu điều. Dưới ánh trăng, thân hình rắn rỏi của y làm cấm vệ quân đứng bên sùng bái, ngưỡng mộ khôn tả. Bất quá, ước chừng một chén trà, bóng dáng y đã biến mất.

Từ đầu chí cuối, y không buồn ngó Dương Túc Phong một lần nào nữa, khiến Dương Túc Phong không biết đã nếm trải tư vị gì, bất quá hắn không nói câu nào. Nhưng mà, rõ ràng Ưng Đan đối với việc hắn trở về Mĩ Ni Tư bình định bạo loạn không hề hi vọng gì. Tuy hắn là người Mĩ Ni Tư, xem ra tình thế hỗn loạn ở Mĩ Ni Tư thực sự nghiêm trọng, bản thân mình quyết định trở về đó rốt cục là sai hay đúng? Thế nhưng bất luận thế nào chăng nữa, dọc đường trở về có thể nắm bắt được cơ hội tích cóp được lực lượng của mình, nắm được bất cứ thứ gì chắc chắn sẽ không sai.

Giữa bầu không khí khẩn trương, một đội thương khách từ xa tiến đến. Khoảng hơn hai mươi chiếc xe ngựa lớn, trên xe chất đầy hàng hóa các loại. Bánh xe nặng nề nghiến trên nền đá xanh kêu lọc cọc, tựa hồ không chịu nổi sức nặng. Nhân viên theo xe cũng không ít, mỗi cỗ xe đều có hai trung niên bảo tiêu, dẫn đầu còn có bảy tám kị mã thanh niên tay cầm vũ khí. Nhìn bề ngoài, những người này đều rất dũng mãnh, ánh mắt âm lãnh, sắc mặt trầm ổn, hiển nhiên đều là nhân vật đã kinh qua sa trường.

Quan binh cấm vệ quân tức thì như gặp phải đại địch, đồng loạt chĩa vũ khí về phía họ, chỉ còn chờ khai hỏa. Bất quá lão bản của đội xe hình như khá quen với cấm vệ quân, từ xa đã vẫy tay chào hỏi. Trong khi cấm vệ quân kiểm tra hàng hóa trên xe thì lão bản được mời vào trạm gác nghỉ ngơi.

Dương Túc Phong tuy chỉ thoáng thấy lão bản phong thái thướt Thái Thất này từ xa, nhưng thật sự không nghĩ đó lại là một nữ nhân mĩ lệ như vậy. Sau khi lơ đãng nhìn, không tự chủ được lại ngó chằm chằm.

Nữ nhân này vóc người cao gầy, nước da trắng hồng, toát ra vẻ đẹp khỏe mạnh. Chỉ thấy nàng ta khoác một tấm áo da đen ôm lấy thân hình đầy đặn khỏe đẹp, chân mang đôi giày da trâu nhỏ nhắn cùng đôi vớ dài. Mái tóc đen dài tung bay sau ót, phần trên được búi lên, lộ ra cái cổ cao trắng ngần. Trong làn gió hiu hiu lạnh, gương mặt nàng hơi ửng đỏ, bước đi với nụ cười làm mê hoặc lòng người. Gió đêm thổi tới mùi u hương chỉ nữ nhân thành thục mới có, chọc thủng phòng tuyến những nam nhân bên cạnh khiến rất nhiều người như si như dại.

Dương Túc Phong tuy không biết thưởng thức nữ nhân nhưng bằng vào trực giác cũng biết thiếu phụ xinh đẹp này lai đầu không nhỏ, tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản. Áo khoác trên người nàng ta chất liệu cực tốt, đường may tinh xảo, dưới ánh sáng lờ mờ trông rất lộng lẫy. Đôi giày da trâu xinh xẻo kia bước đi không hề phát ra tiếng động, đủ thấy không phải là hàng thường. Dĩ nhiên, theo sau nàng ta còn có một nữ bảo phiêu, càng chứng minh thân phận không tầm thường.

So với nữ chủ nhân, nữ bảo phiêu này có vẻ cao ngạo, lạnh nhạt. Tuy gương mặt cũng xinh đẹp như vậy nhưng đúng là không ai dám lại gần. Mái tóc cô ta điểm mấy sợi vàng óng, hơi xoăn, hình như là con lai. Thân thể không đầy đặn như chủ nhân nhưng bộ đồ bó sát người cũng đủ làm bọn đàn ông đổ máu mũi. Cô ta giống như cái bóng của chủ, im hơi lặng tiếng theo sát bên chủ nhân, chỉ nhờ khí tức băng lãnh phát ra từ người mới làm người ta biết đến sự tồn tại của cô ta.

Kì quái nhất là, Dương Túc Phong không nhìn thấy bất kì vũ khí gì trên người cô ta. Hoặc giả, cơ thể cô ta là thứ vũ khí lợi hại nhất chăng?

"Thiếu tướng tôn kính, vị này là lão bản Đông Hải đường – hội thương mại lớn nhất Mĩ Ni Tư – Ngu Mạn Viên tiểu thư." Năng lực tác chiến của gã giáo úy này không biết thế nào chứ trình độ giao tế không tệ chút nào, tự nhiên lôi kéo hai người lại giới thiệu với nhau, xong tự biết điều rút lui.

"Xin chào!" Dương Túc Phong cảm thấy hơi khác thường, lịch sự đứng dậy chào. Mùi hương nữ nhân thấm vào lòng hắn, khiến hắn lâng lâng vui vẻ, khổ nỗi lại làm mũi hắn khó chịu. Hắn không kềm được đưa tay xoa mũi, cố gắng không hắt hơi nhưng rốt lại không nhịn được. Hắn thật tình không biết vì sao lại mắc chứng này, hễ ngửi thấy mùi thơm của nữ nhân là hắt hơi. Càng tệ hơn là, khi hắn hắt hơi, ấn tín Nam Hải lãnh chúa rơi ra từ người hắn, lăn một vòng, cuối cùng dừng lại dưới chân Ngu Mạn Viên.

Ngu Mạn Viên liếc Dương Túc Phong một cái, bình thản như không có chuyện gì cúi xuống, thò ngón tay đeo găng da hươu mỏng manh tinh xảo ra nhấc ấn tín lên nhìn, đôi môi anh đào hé mở, khẽ thổi lớp bụi trên mặt, nói: "Thì ra tướng quân còn là một vị lãnh chúa. Tiểu nữ có mắt như mù, thật là thất kính thất kính. Thỉnh tướng quân lượng thứ cho!"

Dương Túc Phong cảm thấy thất lễ, nhưng vô phương che giấu, chỉ biết lắp bắp: "Không có gì..." hắn bối rối nhận lấy ấn tín cất vào bọc, lấy hết sức ấn một cái, xác định không thể rơi ra nữa mới yên tâm.

*****

"Tướng quân, ngài thật sự muốn trở về Mĩ Ni Tư? Nghe nói nơi đó hiện giờ đang đánh nhau!" ngồi xuống trở lại rồi, Ngu Mạn Viên mỉm cười nói, thần sắc hình như hơi cổ quái. Nhưng rốt cục cổ quái chỗ nào thì Dương Túc Phong không diễn tả được. Nàng ta bắt chéo hai chân rất tự nhiên, lúc này Dương Túc Phong mới phát giác hai chân Ngu Mạn Viên vừa dài vừa mượt mà. Nữ nhân này đúng là rất xinh đẹp, hấp dẫn chết người.

Dương Túc Phong trầm tĩnh nói: "Ta chính là muốn trở về Mĩ Ni Tư đánh nhau."

Ngu Mạn Viên nghểnh cổ, nhìn quanh quất, nói: "Ta cũng muốn về Mĩ Ni Tư. Tướng quân ngài có hoan nghênh ta cùng nhập hội với ngài không?"

Dương Túc Phong bán tín bán nghi, hỏi: "Ngu lão bản, không phải cô nói ở đó đang đánh nhau sao? Đánh nhau thì lấy đâu ra sanh ý chứ?"

Ngu Mạn Viên nở nụ cười mê hồn, nhè nhẹ gõ ngón tay bọc găng da hươu lên tường, hờ hững đáp: "Thời đại hòa bình thì có sanh ý của hòa bình, chiến tranh thì có sanh ý của chiến tranh. Chỉ là xem làm cách nào có sanh ý thôi."

Dương Túc Phong kinh ngạc nhìn đội xe, chẳng lẽ toàn là súng ống đạn dược? Đúng là thời chiến thì vũ khí đạn dược bán chạy nhất, bèn gật đầu: "Hóa ra là như thế. Đúng là cầu cũng không được!"

Ngu Mạn Viên mỉm cười, đưa tay phải chống cằm, dường như nghĩ ngợi gì đó, đáp: "Tướng quân quả nhiên là người tốt. Có ngài che chở, chúng tôi trên đường nhất định an toàn vô cùng, bọn cường đạo trộm cắp nhất định không dám nghĩ cách đánh một vị thiếu tướng hải quân. Bất quá không biết ngài có nghĩ tới không, nếu chúng ta đi cùng, tôi sẽ tiết kiệm được một khoản chi phí nhưng bù lại ngài gặp không ít phiền phức a!"

Dương Túc Phong không đồng ý: "Ta không nghĩ ra là có phiền phức gì. Được đi cùng mỹ nữ là hạnh phúc nhất rồi, còn sợ gặp phiền toái gì chứ."

Ngu Mạn Viên liếc mắt ra ngoài, đám cấm vệ binh vẫn đang cẩn thận kiểm tra xe ngựa. Bọn họ đối chiếu một danh sách hàng hóa dài dằng dặc, tất tật đồ đạc trên xe đều cẩn thận kiểm tra, cả đáy xe cũng không bỏ sót. Nàng ta cười khinh khỉnh, nhạt nhẽo: "Mỗi lần tôi đi qua đây đều phải chi cho giáo úy ít nhất mười đồng kim tệ. Đó là quy củ khi qua cửa. Mỗi năm tôi đều tốn một khoản phí qua cửa thành này, lúc cao nhất lên tới cả ngàn kim tệ. Nhưng hôm nay nếu tôi không nộp, y cũng không dám làm khó tôi, ngài biết vì sao không?"

Dương Túc Phong cười nhạt: "Là vì ta? Đúng hơn là vì quân phục trên người ta? Hoặc giả là vì quân hàm trên vai ta đây?"

Ngu Mạn Viên gật đầu, nửa cười nửa không đáp: "Dương tướng quân nói chuyện dí dỏm thật, bất quá tôi tin tưởng ngài nhiều hơn. Không kẻ nào dám nhận hối lộ trước mặt một thiếu tướng hải quân biết rõ nội tình, trừ khi hắn không cần mạng; dù vị tướng quân đó không quản bất kì binh sĩ lục quân nào. Hiện giờ, tôi mà đưa tiền cho y, y nhất định nghiêm khắc cự tuyệt, tỏ rõ mình thanh liêm. Đương kim hoàng đế ghét nhất là những kẻ tham ô, hình phạt đối với tội phạm tham nhũng cực kỳ nghiêm khắc. Nhẹ thì chặt tay chân, nặng thì lưu đày sung quân, thậm chí là tru diệt cửu tộc. Nhưng mà y không biết, kẻ tham nhũng đầu sỏ đang ở ngay bên mình, thiệt là tức cười mà."

Dương Túc Phong không biết nàng ta ám chỉ đầu sỏ tham nhũng là ai, nghĩ bụng chắc là đại thần bộ nội vụ Đường Cảnh. Lão già này tham lam có tiếng, dân gian đồn đại lão không bỏ lỡ cơ hội nào, một đồng tiền qua tay lão cũng nhẹ đi mấy phần. Tuy vậy, cái tên này không thể tùy tiện thốt ra được, Dương Túc Phong chỉ đành im lặng hồi lâu mới nói: "Chuyện này xảy ra hàng ngày, Ngu lão bản không nên quá tức giận!"

Ngu Mạn Viên lộ ra nụ cười cổ quái, lơ đãng trả lời: "Tướng quân xuất chinh Mĩ Ni Tư, thân mang trọng trách lại cùng mĩ nữ đồng hành, e thiên hạ đàm tiếu. Vạn nhất bị phao tin đồn nhảm, sợ da mặt tướng quân mỏng, không chịu nổi a."

Dương Túc Phong cười cười: "Không sao mà!"

Ngu Mạn Viên thở dài, mùi nữ nhân thoang thoảng trong đêm, cảm khái nói: "Kì thật, có tướng quân nào mà không phong lưu chứ? Năm xưa Tiêu Ma Ha tướng quân chinh phạt Mĩ Ni Tư, khi trở về đem theo tới mười bảy thê thiếp trẻ đẹp, chuyện này đã thành giai thoại một thời. Nguyên soái Đường Lãng tung hoành bốn bể, sĩ quan phụ trách truyền lệnh của ông ta cũng là hồng nhan tri kỷ bên cạnh. Còn Chiến thần Nhạc Thần Châu, một đời cô độc, trầm lặng ít lời, lại bảo thủ nhưng ai cũng biết Điệp Phong Vũ và Điệp Tư Thi đều là cốt nhục thân sinh của ông ta. Còn có Bạch Ngọc Lâu, người duy nhất tiếp được một kiếm của Lê Hoa công tử..."

Dương Túc Phong mấp máy môi, muốn nói lại dừng. Nếu là lúc trước, hắn còn có hứng thú nghe người khác giảng giải cố sự. Nhưng từ lúc Ưng Đan ngoảnh mặt làm ngơ, hắn đã hiểu rất rõ mình tuyệt đối không phải là tướng quân. Không phải cứ mặc quân phục thiếu tướng trên người, sau đó tùy tiện gắn Kim tinh lên quân hàm trên vai là đã thành tướng quân. Muốn được công nhận, không phải chỉ ra mệnh lệnh là xong, ngươi phải lập nên công trạng khiến người người nhìn vào. Nói ra thì hơi tàn khốc, ngươi phải dùng máu địch nhân nhuộm đỏ chóp mũ của mình mới được.

Song, Mĩ Ni Tư vừa xa xôi vừa hỗn loạn, lại bị vứt bỏ, bản thân mình giang hai tay ra có tiếp thụ nổi không? Nó có thể mang lại cho mình cái gì? Hắn đăm đăm nhìn về phương đông xa xa, chỉ thấy màn đêm không có bến bờ.

Ngu Mạn Viên lập tức nhận ra hắn không muốn đàm luận chuyện chính trị, trong thời buổi nhạy cảm này, đó là chuyện rất đỗi bình thường. Nàng ta lập tức đổi đề tài, nhìn đám binh sĩ đang bận rộn bên dưới, làm như vô ý nói: "Hiện giờ, thích khách ngày càng vô pháp vô thiên, dám hành thích cả Thượng Quan Lâm tướng quân. Thật là không biết trời cao đất dày là gì, còn lựa đúng ngày Thượng Quan Thanh Tuyền có nhà..."

Dương Túc Phong buột miệng: "Thượng Quan Lâm thực ra chủ quản công tác gì ở Quân Vụ bộ vậy?"

Ngu Mạn Viên kinh ngạc nhìn hắn, đảo đôi mắt đen tròn không ngớt, hồi lâu mới nói: "Ngài lại không biết Thượng Quan Lâm a... y là Thị lang thứ ba trong Quân Vụ bộ, thẩm phán tòa án quân sự tối cao kiêm cục trưởng quân giới cục... phu nhân y là muội muội của đương kim hoàng hậu... ngài không biết y?"

Dương Túc Phong hơi ngẩn ra, đáp: "A, nguyên lai là y... Thật xấu hổ, ta nhất thời không nhớ ra. Ta đương nhiên biết y, viện trưởng viện quân sự tối cao kiêm cục trưởng Quân Giới cục."

Ngu Mạn Viên mở to hai mắt, tò mò nhìn Dương Túc Phong. Nữ bảo phiêu sau lưng nàng ta hình như rất hiếu kì đối với Dương Túc Phong. Ánh mắt băng lãnh nhìn chăm chăm trên người Dương Túc Phong, như muốn nhìn thấu nội tâm của hắn, làm hắn thấy lạnh cả người.

Dương Túc Phong biết bản thân đã làm người ta hoài nghi, đành ngồi im. Kì thực, hắn cũng cảm thấy lạ, trong đầu hắn sao không có chút ấn tượng nào với cái tên Thượng Quan Lâm? Chẳng lẽ cái tên Dương Túc Phong trước kia chưa từng nghe nhắc đến tên y?

Im lặng hồi lâu, xe ngựa cuối cùng cũng đã kiểm tra xong. Lệnh cấm được triệt tiêu, trật tự chung quanh cửa thành khôi phục trở lại. Viên giáo úy khôn ngoan tiến lên, cung kính nói với Dương Túc Phong: "Tướng quân, lệnh cấm đã giải trừ, thỉnh ngài xuất thành. Làm lỡ thời gian quý báu của ngài, cấm vệ quân chúng tôi thực sự áy náy, xin tướng quân lượng thứ."

Dương Túc Phong nhìn lại con phố yên tĩnh sau lưng, tò mò hỏi: "Thích khách bị bắt hết rồi hả?"

Viên giáo úy lắc đầu: "Chưa hết. Nghe nói còn có một nữ thích khách, khả năng là theo cửa thành khác trốn đi. Cửu môn đề đốc đã tuyên bố dỡ bỏ lệnh cấm, cho phép tự do ra vào cổng thành, không cần tra xét toàn thành nữa."

Dương Túc Phong gật đầu, đứng dậy phủi phủi y phục. Một trận gió lạnh thổi tới, hắn tức thì hắt hơi liên tục.

Viên giáo úy tiếp đến mời Ngu Mạn Viên xuất thành, giọng điệu cung kính không kém.

Rời khỏi trạm gác, Ngu Mạn Viên đi chậm lại, ngó Dương Túc Phong đi bên cạnh khẽ nói: "Tướng quân, đường đến Mĩ Ni Tư phải đi qua một trăm ba mươi mốt trạm gác. Nếu mỗi trạm tôi chỉ chi ra mười kim tệ thì cũng mất một ngàn ba trăm mười đồng. Nếu nhờ vào tướng quân, tôi không tốn xu nào đã bình an đến Mĩ Ni Tư. Không biết tướng quân muốn đền bù như thế nào?"

Dương Túc Phong mỉm cười: "Không, không cần. Ta rất vui lòng làm chuyện này mà."

Đôi mắt xanh của Ngu Mạn Viên chăm chú nhìn Dương Túc Phong, chậm rãi nói: "Đa tạ tướng quân có lòng ưu ái!"

Dương Túc Phong thoáng ngửi thấy mùi hương nữ nhân man mác trong không khí, làm cho đêm thu lạnh giá thêm chút ấm áp. Hắn dùng sức chà xát mặt mình một cái, tiện tay vuốt mũi, đứng cạnh xe ngựa nhìn quanh quất, hơi hiếu kì hỏi: "Ta xem trên xe ngựa của cô không ít dược phẩm nha, thực ra cô làm gì vậy? Trong thời chiến, loại này không đáng giá đến thế."

Ngu Mạn Viên cười nhạt: "Ngài nói thử xem?"

Dương Túc Phong cau mày: "Cô quen biết người trong quân đội? Nếu không sao cô làm được chuyện này?"

Ngu Mạn Viên không phủ nhận, mỉm cười mặc nhiên thừa nhận.

Dương Túc Phong không kềm được cảm giác thất vọng. Ngu Mạn Viên nhã nhặn vẫy tay với hắn rồi trở về đội xe của mình. Dương Túc Phong đứng ngây một hồi, chuẩn bị lên xe thì cảm thấy hơi bất thường. Bởi vì, hắn vừa kéo rèm xe lên, một thanh kiếm lạnh buốt đã kề vào cổ kèm theo một giọng nói cũng lạnh không kém: "Không được động đậy!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-334)


<