← Hồi 166 | Hồi 168 → |
Bên trong nhà gỗ, năm người thần bí mặc áo choàng đen ngồi ở bên trái, mà đám người Áo Kha Nhĩ ngồi ở bên phải. Hai bên đều không giới thiệu gì, Áo Kha Nhĩ trực tiếp mở miệng nói:
- Không biết các vị suy nghĩ về đề nghị của ta như thế nào?
- Áo Kha Nhĩ đại nhân, trước tiên không nói chúng ta chấp nhận đề nghị của ngươi hay không, ta muốn hỏi ngươi trước một điều. Với địa vị của ngươi ở Lôi gia, dường như cũng không thể đảm bảo yêu cầu chúng ta đưa ra trước kia, không biết với chuyện này ngươi chuẩn bị làm thế nào?
Một thanh âm người trung niên từ đối diện truyền đến, bởi vì mọi người cách nhau một đoạn hơn nữa bọn họ toàn bộ áo màu đen che thân căn bản không thể phát hiện là người nào nói.
- Các vị giáo chủ đại nhân, nếu bên các ngài có thể thỏa mãn yêu cầu của ta, vậy chút chuyện nhỏ ấy căn bản không là gì.
Áo Kha Nhĩ nói đến đây, cảm thấy phải nói rõ một chút, không khỏi đắn đo một chút, sau đó nói:
- Tin tưởng các vị giáo chủ đại nhân hẳn là biết chủ công của ta, cũng là đại ca kết nghĩa của ta đã đi đế quốc Áo Đặc Mạn để phát triển. Chủ công của ta sở dĩ bắt đầu lại ở đế quốc mà không phải thống nhất bán đảo Phi Ba này. Nguyên nhân thì trừ bỏ dã tâm ra, càng quan trọng hơn là không biết ngày nào các vị biến tất cả mọi người bán đảo Phi Ba thành ác ma.
- Mà tất cả mọi người biết sự tồn tại của các vị đều băn khoăn. Đây cũng là nguyên nhân Lôi gia không mở rộng ở xung quanh mà lại đi ra ngoài một cách không e dè.
- Cho nên chỉ cần các vị đáp ứng hạn chế số lượng ác ma trên bán đảo Phi Ba, như vậy chẳng bằng để cho Lôi gia bị chủ công của ta bỏ đi rơi vào trong tay ta. Lùi một bước mà nói, cho dù Lôi gia không rơi vào tay ta, ta cũng có thể mượn lực lượng Lôi gia mở rộng địa bàn, cứ như vậy làm sao phải lo lắng ta không thể thực hiện yêu cầu của các vị đây.
- Ha ha! Nói rất dễ nghe. Chúng ta cam đoan không hề tăng số lượng ác ma, hơn nữa vào lúc quan trọng giúp ngươi tấn công quân địch, mà ngươi cam đoan cung cấp người trồng thuốc hái thuốc cho chúng ta, cũng giúp chúng ta tìm thung lũng thuốc. Điều kiện hai bên cùng có lợi này chúng ta cũng rất vui vẻ, dù sao chúng ta theo đuổi không phải là quyền lực của đời thường.
Thanh âm một người già đột nhiên vang lên.
Áo Kha Nhĩ trong lòng vui vẻ, đây chính là người đứng đầu lên tiếng. Vất vả của mình trong thời gian này cuối cùng không phải vô ích!
Ngay lúc vẻ mặt hắn vui mừng muốn nói, một người áo đen ở giữa ra hiệu chờ một chút, thanh âm người già tiếp tục vang lên:
- Khi thực lực của ngươi tới một mức phi thường mạnh mẽ, lúc đủ để ngươi không cần sợ hãi chúng ta, ngươi có thể sẽ bởi vì sợ năng lực của chúng ta mà đột nhiên ra tay với chúng ta hay không?
Đối với lo lắng này của đối phương, Áo Kha Nhĩ sớm có chuẩn bị, nở nụ cười nói:
- Vấn đề này giải quyết rất đơn giản, để cho ta gia nhập các vị không phải là được sao. Xin chủ giáo đại nhân làm lễ rửa tội cho ta.
Áo Kha Nhĩ biêt rõ tổ chức bí mật này là khoác áo tôn giáo làm việc, cho nên dùng lễ tiết nhập giáo của tín đồ mật giáo bái lạy.
Đám người mặc đồ đen lặng im một chút, người ở giữa đứng dậy gật đầu nói:
- Rất tốt! Vậy để Đại giáo chủ ta làm giáo phụ tẩy lễ của ngươi.
Lời này nói ra, khăn trùm đầu được gỡ xuống, người mặc đồ đen ở giữa đúng là lão nhân Đại giáo chủ ở bến cảng thành Thanh Nguyệt.
Đại giáo chủ chỉ làm một nghi thức nhập giáo đơn giản cho Áo Kha Nhĩ. Không ai có ý kiến với việc này, đều biết nhập giáo chỉ là một cái ngụy trang mà thôi.
Sau khi nghi thức nhập giáo kết thúc, Áo Kha Nhĩ lòng tràn đầy vui sướng. Hắn rất là thèm thuồng năng lực của tổ chức bí mật này. Nghĩ lại chỉ cần cho dân chúng bình thường uống nước thuốc liền có thể biến thành ác ma sức chiến đấu mạnh mẽ. Cứ như vậy căn bản không cần lo lắng nguồn tuyển lính, lương bổng. Vung tay một cái có thể đánh được một khối lãnh thổ thật lớn, thật sự là thích ý.
Hơn nữa nếu mình làm chút âm mưu quỷ kế, có khi còn có thể thu nạp tổ chức này vì mình sử dụng. Chính mình đầu nhập vào tổ chức bí mật này cũng giống đầu nhập vào Khang Tư, chờ đợi thời cơ đảo khách thành chủ.
Trong lòng Đại giáo chủ cũng là mừng rỡ vô cùng, thật sự không nghĩ tới đối phương không ngờ muốn gia nhập tổ chức của mình.
Hắc hắc, loại tiểu ma cà bông này, chỉ cần vào thì làm gì có cơ hội xoay mình. Hơi dùng một chút thủ đoạn có thể hấp thu thực lực của hắn, đến lúc đó chẳng phải có thể quang minh chính đại mượn tên tuổi xuất hiện tranh đoạt quyền lợi thế tục? Như vậy mật giáo khác muốn kháng nghị cũng không được, thật sự là quá tuyệt vời.
Bởi vì hai bên trong lòng đều có chủ ý, cho nên không khí nói chuyện với nhau thật thân thiện. Đương nhiên hiện tại chỉ là hiệp nghị miệng mà thôi, nếu thật sự muốn hai bên dung hợp vào làm một vẫn còn cần chuẩn bị rất nhiều. Dù sao ai cũng không muốn bởi vì chuẩn bị không tốt mà bị đối phương chiếm lợi thế.
Sau một phen nói chuyện, Đại giáo chủ đột nhiên làm như nhớ tới cái gì, hỏi:
- Áo Kha Nhĩ, gia chủ của ngươi bắt một thủ hạ đắc lực của ta, hiện tại còn nhốt trong Thiên Thủ Các thành Thanh Nguyệt, ta cần ngươi giúp ta giải cứu hắn.
- Giáo phụ, không biết người kia là ai? Ta cũng không biết Thiên Thủ Các giam giữ người nào.
Áo Kha Nhĩ rất là nghi hoặc, hắn biết rõ tính cách Khang Tư. Nếu quả thật bắt được nhân vật trọng yếu của mật giáo khẳng định sẽ ồ ạt lên đường quét sạch những người chế tạo ác ma này. Nếu như vậy Khang Tư muốn đi đế quốc cũng phải là sau khi thống nhất bán đảo Phi Ba, mà không phải sớm chạy tới đế quốc như thế này.
- Không cần biết hắn là ai.
Đại giáo chủ lắc đầu, hắn cũng không biết người của mình bị mật vệ nhốt tên gọi là gì, làm sao nói ra được. Đương nhiên hắn cũng biết lời này không hợp lý, cho nên sửa lại:
- Ồ! Vậy thế này, ngươi chỉ cần mang ta vào Thiên Thủ Các thành Thanh Nguyệt là được rồi. Chuyện giải cứu không cần ngươi lo, thế nào?
Một nơi phía bắc tỉnh Hải Tân, một đội quân đông đúc rậm rạp đang vây quanh một tòa thành nằm trên sườn núi. Trên thành lầu một Tướng quân giậm chân chửi xuống dưới:
- Bọn khốn kiếp các ngươi! Không phải đã nói nước giếng không phạm nước sông hay sao? Vì sao lật lọng đến đánh lén?
Một sĩ quan dưới thành cười đùa nhún vai cười nói:
- Thật xin lỗi người anh em, ước định khi trước đã không còn hiệu quả. Bởi vì ta đã không còn là quân phiệt mà là một thành viên dưới trướng Đại Đô đốc, cho nên lệnh trên truyền xuống nhân vật nhỏ bé ta đây chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh. Ngươi không cần oán trách, chỉ tự trách mình không thức thời vụ như thế.
- Cái gì? Ngươi lại đầu phục vào Khang Tư, đầu của ngươi không có bệnh chứ, vua một cõi không làm lại đi làm chó săn cho người!
Tướng quân trên thành trừng mắt to khó tin nói.
- Hắc hắc! Chó săn sống tiêu sái tự nhiên tốt hơn làm vua một cõi mà bị chết? Người anh em, đừng trách ta nha.
Sĩ quan dưới thành giơ tay lên, mấy vạn lính xung quanh bắt đầu từng bước di động.
Tướng quân trên thành cuống quít vẫy tay hô to:
- Chờ chút! Ta cũng nguyện ý đầu nhập Đại Đô đốc!
- Hắc hắc! Người anh em, ta đây diệt ngươi chẳng những có thể tăng cường quân bị, còn có thể cướp được một đống của cải. Lưu lại ngươi sẽ thêm đối thủ cạnh tranh, ngươi nói ta đây sẽ lựa chọn thế nào?
Nói xong, sĩ quan dưới thành lập tức vung tay, làm tiếng mắng chửi của Tướng quân kia chìm trong một mảnh chém giết.
Đồng dạng một màn như vậy diễn ra khắp nơi trên toàn bộ tỉnh Hải Tân. Các quân phiệt đã đầu nhập vào Khang Tư đều dùng lực lượng lớn nhất đi tấn công những quân phiệt muốn làm vua một cõi.
Không trách bọn họ phí sức lực như vậy, bởi vì sau cuộc chiến sẽ dựa vào công huân của bọn họ để quyết định địa vị. Đến lúc đó là Thượng Tá hay Thiếu tá là dựa vào đánh ít hay nhiều.
Nếu liên quan đến vinh hoa phú quý của bản thân, vậy là anh em ruột cũng không thể nhường, càng đừng nói đồng minh lúc trước. Những quân phiệt tỉnh Hải Tân này đột ngột chấn động, ý dân lại đầu nhập vào Khang Tư, kết quả không cần nói cũng biết. Trải qua không được một tháng hỗn chiến, toàn bộ quân phiệt tỉnh Hải Tân đều trở thành bộ hạ của Đông Nam Đại Đô đốc. Khi những ông vua một cõi này đeo quân hàm đế quốc, treo cờ Quân đoàn thứ hai mươi, tỉnh Hải Tân chính thức trở thành một hành tỉnh dưới sự quản lý của Đại Đô đốc. Mà lúc này chiếu chỉ bố cáo toàn dân kia mới đưa tới tay Khang Tư.
Khang Tư chính thức được phong khiến cho năm tỉnh Đông Nam đều chấn động. Nhìn hai tỉnh Hải Tuyền, Hải Tân nhanh như vậy rơi vào trong tay Khang Tư ai cũng biết Khang Tư mạnh mẽ. Nhìn lịch sử Khang Tư với danh nghĩa Đốc quân thoải mái thâu tóm hai tỉnh, ai cũng biết Đốc quân năm tỉnh Đông Nam Đại Đô đốc nhanh chóng thành sự thực. Đốc quân năm tỉnh đã có hai tỉnh thật sự vào tay, còn lại ba tỉnh tin chắc sẽ rất nhanh rơi vào tay quân Khang Tư. Không chỉ là các tỉnh Đông Nam cực kỳ chống cự lại Khang Tư, mà ngay cả các tỉnh xung quanh, hoặc là nói các quyền quý cảnh giác Khang Tư vạn phần. Không thể không cảnh giác, bởi vì quân Khang Tư cho dù là chấp nhận đối phương góp sức hay đầu hàng, vậy cũng là một ngụm nuốt đối phương rồi tiêu hóa. Tuyệt đối không cho phép đối phương có ý thức độc lập tự chủ.
Ngẫm lại lúc trước các quyền quý mặc kệ là ai đứng đầu, nghênh ngang cực kỳ. Ngày ngày thoải mái, đánh dân thường, cướp con gái, vơ vét tài sản người buôn bán. Mà ở trong lãnh địa Khang Tư thì sao, thân phận của ngươi không đủ ngay cả đi trên đường cũng không được!
Nếu phạm tội lại bị trực tiếp trói bắt đi, nếu những người này đầu nhập chỉ có thể từ tầng dưới chót bò lên, những vất vả từ trước đến nay hơn trăm năm coi như công cốc. Chuyện như thế ai chịu đồng ý.
Cho nên những quyền quý đang có quyền lợi nếu không đến bước đường cùng là tuyệt đối không chịu đầu nhập vào Khang Tư.
Nếu tâm tính các quyền quý tỉnh khác đều như vậy, thì những tỉnh được thống nhất lâu năm như Hải Quảng, Hải Vũ thì càng không cần phải nói.
Dùng hạm đội đế quốc để buôn bán với nước ngoài, dùng kỹ thuật chế tạo để độc quyền buôn bán thuyền biển, hai tỉnh này thật sự giàu nứt đố đổ vách. Bởi vì đế quốc nội loạn, hai tỉnh này thu vào không ít dân chạy loạn khiến cho quyền quý nhỏ nhất cũng đều thành lập một đại đội võ trang.
Có thể nói chỉ riêng tính toán binh lính của quyền quý thì số lượng cũng đạt tới mức làm cho người ta sợ hãi than. Lại thêm đội quân lính thủy đánh bộ đế quốc vượt qua lệ thường, đó lại càng là một cỗ thực lực khủng bố.
Tỉnh Hải Vũ là tỉnh duy nhất của đế quốc có thể tạo ra thuyền chiến, vũ lực cùng kinh tế hùng mạnh khiến cho tỉnh này càng không giống như một tỉnh ở vùng biên cương đế quốc. Trừ bỏ thành trì đế quốc ra, khắp nơi đều là trang viên rộng mọc san sát, trong trang viên là số lượng lớn tá điền bận rộn làm việc. Những trang viên và tá điền này trừ bỏ một số ít là quyền quý địa phương sở hữu, phần lớn thuộc về sĩ quan hạm đội thứ nhất, thứ hai, thứ tư, thứ năm của đế quốc. Không nên kỳ quái hạm đội thứ năm đóng quân tỉnh Hải Quảng như thế nào lại có trang viên ở tỉnh Hải Vũ, chỉ cần một hạm đội chiếm cứ chế tạo thuyền buôn ở tỉnh Hải Quảng thì tuyệt đối khiến cho người đời đỏ mắt. Cho nên hạm đội thứ năm thức thời trực tiếp kéo các hạm đội khác lại đây. Cũng vì thế sĩ quan hạm đội thứ nhất, thứ hai, thứ tư đóng quân tại tỉnh Hải Quảng cũng có được trang viên, nói cách khác bởi vì liên quan đến lợi ích, hải quân đế quốc trừ hạm đội thứ ba không có gì, còn lại bốn hạm đội gần như là một thể. Có thể nói tỉnh Hải Quảng, Hải Vũ tuyệt đối nằm trong sự khống chế của hải quân đế quốc. Thủ phủ tỉnh Hải Vũ là một thành phố lớn nằm trên bờ biển được vây quanh bởi một xưởng chế tạo thuyền biển lớn nhất, và một bến cảng đẹp nhất toàn tỉnh.
Tỉnh Hải Vũ cũng là tỉnh giàu có nhất khu Đông Nam, trừ tỉnh Hải Quảng ra. Giàu có tới mức nào? Không dám so sánh với tỉnh Hải Quảng và đế đô, còn lại có thể so với bất kỳ tỉnh nào.
Tài nguyên thật lớn cùng với vũ lực mạnh mẽ cam đoan của cải không bị cướp đoạt mang đến cho tỉnh Hải Quảng rất nhiều dân cư. Nhìn xem dòng người dày đặc, cửa hàng mọc như nấm, bồi bàn bận đến mức ước gì có ba đầu sáu tay thì biết dân cư của tỉnh thành nhiều tới mức nào.
Trên tầng cao nhất một tòa khách sạn cao tầng, có thể nhìn ra cảng biển phía xa xa, lại có thể quan sát hơn nửa tòa thành ở trên đường phố trung tâm khu buôn bán của bến cảng tỉnh phủ. Một người đàn ông trung niên bộ dáng uy nhiêm đứng trước cửa sổ, yên lặng nhìn những cánh buồm dày đặc ở bến cảng phía xa xa.
Nhìn người đàn ông này, tuy là mặc quần áo dân thường, nhưng tư thế và dáng vẻ đều khiến cho người ta cảm thấy được hắn là một quân nhân.
- Tá Phu, phong cảnh tráng lệ dồi dào như thế có phải là làm cho ngươi thoải mái vui vẻ hay không?
Một thanh âm người đàn ông trung niên từ sau truyền đến.
Người được gọi là Tá Phu quay đầu lại cười cười:
- Quả thực là như thế.
Người vừa nói chuyện kia cũng là một người đàn ông trung niên có vẻ nhiều năm quyền cao chức trọng, tuy nhiên so với Tá Phu thì không uy phong như vậy.
Người đó bước tới cửa sổ, nhìn phong cảnh phía xa xa, bùi ngùi nói:
- Nghĩ lại lúc chúng ta mới đóng quân ở đây, lại xem tình hình hiện tại, ai có thể nghĩ biến hóa lớn đến như vậy.
Tá Phu gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, hơn mười năm, lúc ấy chúng ta vẫn là binh lính nhỏ trên hạm đội thứ hai. Không nghĩ tới hơn mười năm trôi qua, Ái Đức Đặc ngươi lại trở thành Trung tướng Trưởng quan của hạm đội thứ hai đế quốc.
Ái Đức Đặc cười mắng:
- Không ngờ? Mẹ nó! Ngươi lại dám dùng từ này, ngươi đang chế nhạo ta hay là tự thổi phồng chính mình? Ta làm Trung tướng Trưởng quan hạm đội thứ hai đều uy phong như vậy, ngươi làm Trung tướng Trưởng quan Phó tổng trưởng hạm đội thứ nhất chẳng phải là uy phong ngất trời?
- Ha ha! Ta xin nhận lỗi với ngươi. Ta chỉ là cảm thán chúng ta hai đứa nhỏ làng chài, không ngờ có thể đạt tới địa vị hiện tại mà thôi.
Tá Phu vội nâng chén nhận lỗi nói.
Ái Đức Đặc vỗ bả vai Tá Phu cười nói:
- Nhận lỗi cái rắm, quan hệ chúng ta thế nào? Chơi với nhau từ hồi mặc quần thủng đít, ta chịu tiếng xấu cho ngươi bao nhiêu lần? Như vậy khách khí làm chó gì?
Nghe vậy, Tá Phu cũng nở nụ cười, một loại tình hữu nghị ấm áp tràn ngập trong lòng.
Hai người Trưởng quan hạm đội đang chìm vào chuyện thơ ấu xưa bị một thanh âm đầy mùi dầu mỡ vang lên quấy rầy:
- Hai vị đại nhân, đang nhìn cái gì vậy?
Hai người quay đầu nhìn, thì thấy một người đàn ông trung niên thân hình gầy yếu học một bộ tiên sinh có văn hóa, một người mập mạp trông ra vẻ người có tiền, lời này chính là từ người này híp mắt cười nói.
- Ha ha. Đang nhìn xem phong cảnh như hoa như gấm này chúng ta còn có thể thưởng thức được bao lâu thời gian.
Ái Đức Đặc cười nói.
Tiên sinh dạy học cùng người có tiền biến sắc mặt.
Người có tiền vẻ mặt kích động đứng lên, mà tiên sinh dạy học lại trở nên hung ác dữ tợn, dùng giọng điệu tràn ngập uy hiếp, âm trầm nói:
- Lời này của Ái Đức Đặc đại nhân có ý tứ gì? Chẳng lẽ hạm đội thứ hai của ngươi phải đầu nhập vào thằng nhà quê Khang Tư này? Ta nói cho ngươi. Hạm đội thứ tư của Phí Lạp ta cùng hạm đội thứ năm của Trung tướng Sâm Đặc tuyệt đối sẽ không đầu nhập vào Khang Tư!
Ái Đức Đặc bị kích động chuẩn bị nổi giận, nhưng lại không bộc phát ra bởi vì Tá Phu ngăn cản hắn. Chỉ thấy Tá Phu mỉm cười nói với hai người kia:
- Được rồi. Trung tướng Phí Lạp không cần kích động như vậy, Trung tướng Ái Đức Đặc cũng không phải ý như vậy. Chỉ là nhìn những chủ trang viên ở bên dưới có ý muốn làm cỏ đầu tường, nhất thời bực tức mới nói như vậy.
Trung tướng Phí Lạp bộ dạng tiên sinh dạy học, nghe nói thế sửng sốt, tiếp theo bày ra một vẻ tươi cười chắp tay nói:
- Thật có lỗi, ta thật sự bị tình hình hiện nay làm cho bực bội không chịu nổi, nghe không ra cho nên mới ngạc nhiên như thế. Làm cho người anh em Ái Đức Đặc chê cười rồi.
Trung tướng Sâm Đặc bộ dáng người có tiền, cũng vội lộ ra vẻ tươi cười:
- Đúng vậy, đúng vậy. Quân Khang Tư như hổ rình mồi, chúng ta ai cũng đều không thoải mái, khẩn trương một chút là chuyện bình thường.
Nhìn Ái Đức Đặc định nói gì, Tá Phu nháy mắt ngăn hắn lại, sau đó gật đầu nói:
- Đúng. Tuy rằng chúng ta biết Khang Tư chỉ là một thằng nhà quê có tiền, trừ bỏ binh lực một sư đoàn của hắn ra, căn bản không có gì đáng giá người đời chú ý.
- Nhưng chỉ bằng vào công lao ôm chân đế đô, khiến đế đô vượt mức ban thưởng, cũng mượn việc khen thưởng tạo thành khí thế mới khiến cho hắn nhanh chóng chiếm lĩnh hai tỉnh Hải Tuyền, Hải Tân.
Ái Đức Đặc hung hăng nói:
- Đúng thế, hắn kỳ thật là một nhà giàu mới nổi, bỏ qua lớp vỏ ngoài thì chỉ là một tên ma cà bông mặc người lăng nhục. Mẹ nó! Những tên ở đế đô đều là bụng đói ăn quàng, có cái quân phiệt đầu nhập vào liền ban thưởng thành Nam tước đế quốc Trung tướng Đông Nam Đại Đô đốc Đốc quân năm tỉnh.
- Chúng ta liều mạng hơn mười năm mới leo tới vị trí Trung tướng, tước vị của đế quốc cũng chưa sờ thấy, dựa vào cái gì khiến cho tên tiểu tử đó leo lên đầu chúng ta! Lại là Đốc quân năm tỉnh! Phi! Đánh chết ta cũng sẽ không đầu nhập vào tên ma cà bông đó!
Vừa nghe lời này của Ái Đức Đặc, Phí Lạp và Sâm Đặc đều lộ ra vẻ vui mừng, hơn nữa còn gật đầu biểu thị sự đồng tình không thôi. Bọn họ không sợ quân Khang Tư mạnh mẽ hay không, bọn họ sợ chính là nội bộ lục đục, cho nên mới phản ánh mạnh đối với lời châm biếm của Ái Đức Đặc như thế.
Phải biết rằng, trừ bỏ hạm đội thứ ba rách nát ra, thực lực của bốn hạm đội còn lại hoàn toàn xếp theo thứ tự. Hạm đội thứ nhất mạnh mẽ nhất, chỉ cần hạm đội thứ nhất đủ để đối phó ngang sức với hạm đội thứ tư thứ năm hợp lại. Nếu hạm đội thứ nhất thứ hai liên hợp, vậy hạm đội thứ tư thứ năm chỉ có thua.
Mà hiện tại Trưởng quan hạm đội thứ hai tỏ thái độ, dựa theo tình cảm của hắn với Trưởng quan hạm đội thứ nhất, có thể khẳng định đây cũng là ý kiến của hạm đội thứ nhất. Nếu bốn hạm đội cùng một ý chí, vậy trăm vạn đại quân đến cũng không có gì phải sợ.
- Chỉ là đáng tiếc vũ lực của chúng ta có tám phần ở trên biển, mà quân Khang Tư sở trường lại là trên đất liền. Hơn nữa hiện tại hắn thừa thế đi lên, nếu chúng ta muốn ngăn trở sự tấn công đất liền là có chút khó khăn.
Ái Đức Đặc hắt cho mọi người một gáo nước lạnh.
- Chuyện này đơn giản, nói thế nào bốn hạm đội đánh bộ chúng ta hợp lại cũng được hai sư đoàn, thêm vào đó binh lính tư nhân của các sĩ quan bốn hạm đội, muốn tổ chức một quân đoàn cũng là chuyện thật nhẹ nhàng.
Sâm Đặc lơ đễnh cười nói.
- Đám ô hợp này cho dù có một trăm vạn thì thế nào? Vả lại không biết đám cường hào này nghĩ thế nào đây.
Ái Đức Đặc vẻ mặt khinh thường nhìn về những quyền quý đang rụt rè nói chuyện với nhau trong phòng.
Phí Lạp vẻ mặt dữ tợn:
- Chuyện này càng đơn giản, chúng ta không muốn gây ra nhiều chuyện phiền toái mới để đám cường hào này sống thoải mái. Nếu bọn họ cậy thân phận muốn làm cỏ đầu tường, chúng ta đây cũng chẳng cần phải băn khoăn cái gì nữa.
- Dù sao tại thời đại này, thân phận bọn họ mỏng manh như tờ giấy, chọc một cái là thủng. Chỗ dựa vững chắ của bọn họ chưa chắc làm gì được chúng ta.
Sâm Đặc vỗ mạnh tay:
- Sớm nên như vậy! Chỉ cần chúng ta tập hợp tất cả lực lượng vũ trang lên, vậy còn sợ quân Khang Tư tấn công lại đây sao?
- Các ngươi nghĩ đều là vấn đề phòng thủ đến cùng, vì sao không nghĩ lại chúng ta có thể chủ động tấn công?
Tá Phu cảm thán nói.
- Chủ động tấn công?
Ba hạm đội trưởng đều sửng sốt.
Sâm Đặc đầu tiên chần chờ nói:
- Tuy rằng chúng ta có thể từ trên biên đi thẳng tới hai tỉnh Hải Tuyền, Hải Tân, nhưng hạm đội thứ ba lại đứng bên quân Khang Tư! Bọn phản bội hạm đội thứ ba này không biết được bổ sung ở nơi nào, hiện tại hoàn toàn là lính mạnh thuyền lớn!
- Sâm Đặc, ngươi không cần phải tính toán chi li như thế, quá sợ hạm đội của mình xảy ra thiệt hại! Nếu không phải là bởi vì ngươi, hạm đội thứ ba còn chưa phát triển, chúng ta có thể diệt nó, làm sao còn để nó lớn mạnh thế này.
Phí Lạp bất mãn nói.
- Ta, ta cho là đồ sứ chúng ta làm sao lại đấu cùng ngói vỡ được, ích lợi cùng thiệt hại căn bản không thể so sánh!
Sâm Đặc miệng thanh minh, trong lòng lại chửi bậy: "Mẹ nó, nếu không phải ta thương hại con chó nhà tang ngươi, mời ngươi qua tỉnh Hải Quảng đóng quân thì ngươi đã sớm bị hạm đội thứ nhất, thứ hai thâu tóm. Làm sao còn đến lượt ngươi ở đây trách cứ ta!"
- Thế này vậy. Nếu các ngươi đồng ý tiên hạ thủ vi cường, như vậy bốn hạm đội chúng ta đều tự điều động một nửa chiến hạm, mang tất cả quân đánh bộ đều đi, trực tiếp từ biển tấn công tỉnh Hải Tân. Cho dù không thể tiêu diệt Khang Tư, cũng phá hỏng phủ Đại Đô đốc của hắn, khiến cho người trong thiên hạ phải xem lại thực lực hải quân chúng ta!
Tá Phu đề nghị.
Ái Đức Đặc lập tức đồng ý:
- Tuyệt diệu! Khiến cho người trong thiên hạ xem lại hải quân chúng ta không phải là mặc người ức hiếp. Nhất định phải giương cao khí thế hải quân!
- Đúng vậy. Cứ làm như thế, còn lại một nửa hạm đội, thêm vào binh lính tư nhân của hai tỉnh mà còn không ngăn được quân Khang Tư tấn công vậy thì cũng chẳng cần đánh nữa. Chúng ta đi làm cướp biển.
Phí Lạp cũng đồng ý.
Con ngươi Sâm Đặc chuyển động, điều động một nửa hạm đội xuất chiến khiến hắn thật đau lòng. Bởi vì đánh thắng còn được danh tiếng, đánh bại thì như bị cắt thịt! Như thế nào cũng không có lợi, nhưng hiện tại ba người đồng ý, mình không đồng ý chẳng phải là muốn chết? Ài. Chấp nhận thôi. Dù sao cũng còn giữ lại một nửa hạm đội, ít nhất cũng còn cơ sở. Chỉ sợ nếu đúng như Phí Lạp nói, lưu lại cũng không cản được, căn cứ bị diệt, chiến hạm cho dù có thể giữ được cũng chỉ có nước đi làm cướp biển.
Tuy nhiên nên nghĩ tới mặt tốt, cho dù quân Khang Tư tấn công mạnh thế nào, chỉ cần bị phát hiện sào huyệt bọn họ chắc chắn sẽ rút về. Như vậy xem ra, cùng lắm cũng chỉ bị ít thiệt hại, như vậy đáng để liều mạng một lần.
Ngay vào lúc Sâm Đặc chuẩn bị đồng ý, Ái Đức Đặc không quan nhìn bộ dáng lo trước nghĩ sau của hắn, không kìm nổi mở miệng nói:
- Nghĩ nhiều vậy làm gì! Cùng lắm sau khi chiến tranh tỉnh Hải Vũ ta bán rẻ cho các ngươi một trăm chiến hạm để bổ sung là được.
Hai mắt Sâm Đặc lập tức sáng lên, trầm trồ khen ngợi, trong mắt Phí Lạp cũng tỏa ra hào quang sáng chói.
Không có biện pháp, ai bảo xưởng đóng tàu chiến tỉnh Hải Vũ đều nằm trong tay hạm đội thứ nhất, thứ hai. Đây cũng là nguyên nhân hạm đội thứ tư chỉ có thể chạy đến tỉnh Hải Quảng đóng quân, cho nên hạm đội thứ tư thứ năm muốn bổ sung tàu chiến đều là chuyện cực kỳ khó khăn. Nếu không có thuyền buôn võ trang chống đỡ, vậy hạm đội thứ tư, thứ năm chỉ sợ cũng biến thành rách nát giống như hạm đội thứ ba.
Ái Đức Đặc cùng Tá Phu liếc mắt nhìn nhau, hai người đều phát hiện ý cười trong mắt người kia.
Không thể không cười, cứ vậy kéo một nửa hạm đội của đối phương xuống nước, hơn nữa chỗ tốt là bán mà không phải đưa cho đối phương một trăm tàu chiến. Chẳng những được một món tiền, còn có thể khiến cho thuyền cũ của hai người bọn họ được thay thế, thật sự là một công ba bốn việc. Thuyền cũ mông má lại đem bán, ai nói không phải chiến hạm?
- Được, quyết định như vậy. Hiện tại để chúng ta đi áp bức bọn cường hào này, chúng ta vì bọn họ liều mạng, bọn họ dù sao cũng phải an ủi chúng ta một chút a.
Tá Phu cười nói.
Nghe nói thế, bốn người mỗi người một ý đồ lập tức tụ lại thành một đoàn, tập trung ánh mắt tham lam nhìn chăm chú vào những cường hào giàu chảy mỡ này.
Đám cường hào căn bản không biết mình bị áp bức, nhìn thủ lĩnh hai tỉnh Hải Quảng, Hải Vũ dõi ánh mắt lại đây không khỏi bày ra một vẻ tươi cười hèn mọn nịnh bợ, khom người ân cần thăm hỏi.
Kết quả lần tiệc rượu này đương nhiên là bốn hạm đội đầy mặt vui tươi, mà các cường hào xanh mặt, đăm chiêu ủ dột.
Tuy rằng như vậy, nhưng hai tỉnh Hải Vũ, Hải Quảng cũng sau lần tiệc rượu bắt đầu tổng động viên, tất cả binh lính tư nhân đều tập kết, tất cả tàu chiến đều bắt đầu chờ lệnh xuất phát.
Vào thời điểm binh lính tư nhân bắt đầu tổ chức tổ đội, bốn hạm đội chở đầy hai sư đoàn quân đánh bộ dưới sự ra lệnh của bốn hạm trưởng, một nửa vũ lực trên biển của bốn hạm đội lập tức rời khỏi bến cảng.
Phủ Đại Đô đốc tỉnh Hải Tân.
- Chủ thượng. Đây là tình báo ba tỉnh Hải Bình, Hải Quảng, Hải Vũ.
Tương Văn đưa một đống tình báo cho Khang Tư.
Khang Tư không có nhận lấy, đao bổ một cái, xoay người đá, đồng thời nói:
- Ngươi đọc đi.
Tương Văn biết chủ thượng của mình đối với chuyện này không thèm để ý, lấy công văn ra đọc:
- Dạ. Tỉnh Hải Bình là một tỉnh đất bằng phẳng, ruộng đồng nhiều nhất trong năm tỉnh Đông Nam. Chỉ là hiện tại vào thời kỳ tỉnh thiếu lương thực, tình huống xấu nhất là đủ cho tỉnh Hải Bình chống đỡ qua. Chính là trừ không lo lương thực ra, toàn bộ tỉnh không có đặc sản gì khác.
- Không có quân phiệt bên ngoài, toàn bộ mười hai quân phiệt của tỉnh đều là xuất thân cường hào địa phương. Bởi vì đều xuất thân cường hào, nguồn cung cấp lính dồi dào, từng quân phiệt đều có thể chiêu mộ được binh lực hơn một sư đoàn.
- Tuy vậy cũng bởi vì xuất thân cường hào, sĩ quan cực kỳ thiếu thốn, không có sĩ quan cơ sở, chỉ có một Tướng quân, vài Phó tướng, mười mấy Thiên tướng cầm quân.
- Cũng bởi vì thế xuất thân cường hào, về mặt trang bị cực kỳ thiếu thốn, một quân phiệt nhiều nhất trang bị binh khí cho một liên đội đế quốc, những binh lính khác chỉ có thể dùng binh khí chất lượng kém tự tạo. Cho nên mật vệ xác nhận, tỉnh Hải Bình tuy binh lực dồi dào nhưng là vũ lực yếu nhất trong năm tỉnh Đông Nam.
Khang Tư đánh ra một cái khuỷu tay, nói:
- Cho nên mục tiêu đầu tiên của chúng ta chính là tỉnh Hải Bình, tuy rằng chúng ta mất nhiều sức quản lý nông nghiệp nhưng thời gian ngắn còn không có thành quả đi ra, vẫn thiếu lương thực như những nơi khác. Lương thực đều từ bán đảo Phi Ba chống đỡ. Để tránh xuất hiện ngoài ý muốn, cho dù tỉnh Hải Tuyền bị người thâu tóm, chúng ta nhất định phải nắm được Hải Bình!
Tương Văn cười nói:
- Chủ thượng. Tỉnh Hải Bình này chúng ta dễ dàng bắt được, nếu ngay cả đám ô hợp này đều không thể đánh bại, vậy quan chỉ huy quân đội chúng ta đều đập đầu vào đậu hũ tự tử cho xong!
Khang Tư nghe vậy không khỏi cười:
- Được rồi. Kêu bọn họ không cần quá khinh thường là được. Nói tiếp đi.
Tương Văn lập tức nói:
- Da. Tỉnh Hải Vũ chuyên phụ trách chế tạo tàu chiến, hạm đội thứ nhất, thứ hai đóng ở tỉnh Hải Vũ là thực lực mạnh nhất trong hải quân. Số lượng tàu chiến hai hạm đội là như nhau, đều có ba trăm hai mươi tàu chiến, Tỉnh Hải Vũ tổng cộng có sáu trăm bốn mươi tàu chiến, lính thủy hơn hai mươi vạn!
- Ngoài hạm đội thứ nhất, thứ hai ra còn có ba lữ đoàn đánh bộ, thêm binh lính tư nhân của trang viên các sĩ quan cùng cường hào địa phương, binh lính tư nhân của tỉnh Hải Vũ lên đến ba mươi vạn. Tuy nhiên được coi là mạnh mẽ thì chỉ có gần sáu lữ đoàn lính đánh bộ.
- Ồ? Không phải nói hạm đội thứ tư cũng đóng tại tỉnh Hải Vũ sao? Như thế nào không thấy nói đến?
Khang Tư nghi hoặc hỏi.
- Chủ thượng. Hạm đội thứ tư của Phí Lạp muốn gia tăng số lượng tàu chiến của mình nhưng thuyền mới của tỉnh Hải Vũ đều trong tay hạm đội thứ nhất, thứ hai. Tá Phu hạm đội thứ nhất là bạn từ nhỏ đến lớn của Ái Đức Đặc hạm đội thứ hai, quan hệ rất tốt đương nhiên không muốn nhiều người chia phần cho nên thường xuyên qua lại. Phí Lạp một con thuyền mới đều không chiếm được, chậm chí hạm đội thứ tư còn suýt bị bọn họ nuốt sạch.
- Mà tỉnh Hải Quảng chỉ có một hạm đội thứ năm của Sâm Đặc đóng quân, binh lực thưa thớt, đề phòng hạm đội thứ tư bị hạm đội thứ nhất, thứ hai thôn tính sẽ thôn tính cả hắn, cho nên liền gọi hạm đội thứ tư đến đóng ở tỉnh Hải Quảng. Có thể nói hải quân đế quốc nội bộ cũng không thật đoàn kết.
- Nguyên lai là thế. Tiếp tục.
Khang Tư gật đầu.
- Tỉnh Hải Quảng chuyên phụ trách chế tạo thuyền buôn, cho nên hạm đội thứ tư cùng hạm đội thứ năm đều là võ trang thuyền buôn, so với tàu chiến chân chính thì không phải đối thủ. Tuy nhiên số lượng lại hơn tỉnh Hải Vũ rất nhiều. Hạm đội thứ tư có hơn năm trăm bốn mươi thuyền buôn võ trang, hạm đội thứ năm lại càng nhiều, gần ngàn thuyền buôn võ trang. Lính thủy hơn bốn mươi vạn, mà bởi vì tỉnh Hải Quảng lắm tiền, có hơn tám lữ đoàn đánh bộ đều trang bị tốt nhất. Tuy rằng binh lính tư nhân của cường hào chỉ có hơn hai mươi vạn nhưng cũng vì nhiều tiền mà sức chiến đấu của binh lính tư nhân tỉnh Hải Quảng mạnh mẽ hơn tỉnh Hải Vũ rất nhiều.
Tương Văn nói.
Khang Tư dừng động tác vung đao, nhíu mày hỏi:
- Dựa theo tính toán binh lực của ngươi, tỉnh Hải Vũ có sáu trăm bốn mươi tàu chiến tiêu chuẩn, hai mươi vạn lính thủy, sáu bảy vạn lính đánh bộ, ba mươi vạn lính tư nhân. Tỉnh Hải Quảng một ngàn năm trăm thuyền buôn võ trang, bốn mươi vạn lính thủy, gần mười vạn lính đánh bộ, hai mươi vạn lính tư nhân. Hai tỉnh này binh lực thường trú toàn bộ cộng lại gần một trăm ba mươi vạn. Mà dân cư hai tỉnh này mới bao nhiêu? Chẳng lẽ tất cả thanh niên trai tráng đều là binh lính?
- Đúng vậy thưa chủ thượng. Bởi vì Hải Quảng, Hải Vũ lắm tiền nhiều của, toàn bộ thanh niên trai tráng nếu không vào lính thủy thì trở thành lính tư nhân, trong đó ưu tú thì vào lính đánh bộ.
Tương Văn gật đầu nói.
Khang Tư thu đao lại, nói:
- Nói vậy toàn bộ phụ nữ, người già và trẻ em toàn tỉnh đều là người nhà của quân địch. Nếu chúng ta tấn công hai tỉnh Hải Quảng, Hải Vũ, vậy cũng là quân địch của toàn dân?
Nhìn Khang Tư thu đao lại, tỳ nữ bên cạnh đưa khăn mặt, nước trà cùng bánh ngọt lên.
Tương Văn một bên gật đầu xưng "dạ", một bên kẹp tài liệu, nhận khăn mặt từ trong tay tỳ nữ đưa cho Khang Tư. Tự tay chăm sóc cho Khang Tư là quy củ do chính Tương Văn tự đặt ra cho mình.
Tuy nhiên cũng bởi vì Tương Văn bận rộn mà bị những tỳ nữ khác cướp công chăm sóc Khang Tư, mà tỳ nữ chiếm được công việc đó lại giống như được xổ số độc đắc vậy.
Khang Tư lau mồ hôi uống một ngụm trà mới nói:
- Phù! Như vậy xem ra tấn công hai tỉnh toàn dân là lính, tiền nhiều người nhiều này cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
- Chủ thượng không cần phải ưu phiền. Chỉ cần mật vệ ra tay tiêu diệt Trưởng quan bốn hạm đội lớn, làm cho bọn họ rối loạn, chúng ta tự nhiên có thể dễ dàng đánh hạ hai tỉnh.
Tương Văn lơ đễnh nói.
- Đánh hạ thì dễ, nhưng đến lúc đó thì sao. Dựa theo quy củ, dân chúng cả hai tỉnh đều thành nô lệ, hơn trăm vạn nô lệ so với tất cả dân chúng dưới trướng chúng ta còn nhiều hơn. Nếu bọn họ nổi loạn, chúng ta giải quyết thế nào? Giết sạch toàn bộ bọn họ?
Khang Tư lắc đầu nói.
- Ách.
Tương Văn nhíu mày, lời này thật đúng. Có thể nói dựa theo quy củ thì tất cả mọi người ở hai tỉnh Hải Quảng, Hải Vũ đều chờ bị hạ thành nô lệ.
Bởi vì bọn họ đều là người nhà của quân địch, nếu không có rất nhiều người giám thị trông coi, vậy trăm vạn nô lệ này thật đúng là một phiền toái.
- Trước phái sư đoàn bộ binh thứ nhất đi tấn công tỉnh Hải Bình, sư đoàn bộ binh thứ hai phòng bị. Sư đoàn kỵ binh thứ nhất ở biên cảnh đợi lệnh, xem có thể dụ một đám quân địch của hai tỉnh đi ra đánh thắng vài trận phá sĩ khí quân địch. Không chừng lúc phát động tổng tiến công có thể khiến cho một ít dân chúng đầu nhập vào chúng ta.
- Dạ. Thần sẽ đồng thời phái mật vệ đi châm ngòi ly gián, xem có thể trước khi chiến tranh tiếp nhận một số thế lực địa phương đầu nhập vào chúng ta không.
Tương Văn đương nhiên biết ý tứ Khang Tư, chính là khiến cho hai tỉnh mất đi hy vọng đạt được thắng lợi, làm cho bọn họ uể oải hiểu được cuối cùng chỉ có thể rơi vào trong tay quân Khang Tư. Làm cho bọn họ trước tiên lựa chọn trở thành nô lệ hay trở thành dân cấp cao, chỉ cần có một số lượng dân chúng nhất định vậy có thể làm cho những người này trở thành giám thị của nô lệ.
Đúng lúc này, một mật vệ đột nhiên xuất hiện trước mặt Khang Tư, nói:
- Chủ thượng. Bốn hạm đội hai tỉnh Hải Quảng, Hải Vũ đột nhiên triệu tập một nửa thuyền biển chuẩn bị ra trận, mục tiêu là hai tỉnh Hải Tuyền, Hải Tân. Hạm đội thứ ba đã chuẩn bị làm tốt việc cản đường.
- Úc! Bọn họ định đánh phủ đầu? Trong khoảng thời gian này Liễu Thanh Dương không có mang phiền toái gì cho hải quân đế quốc sao?
Khang Tư bộ dạng thoải mái hỏi.
- Tổng trưởng Hải quân trong thời gian này đều bận huấn luyện bộ đội, chẳng những không có mang phiền toái cho hải quân đế quốc, thậm chí ngay cả đường đi buôn của hải quân đế quốc đều không có chặn lại, càng không ói là đi thu thuế.
Tương Văn cho mật vệ giám sát Liễu Thanh Dương thật sát sao. Ai kêu thái độ của hắn đối với nô lệ, đối với Khang Tư, khiến hắn đắc tội với Tương Văn. Đương nhiên Tương Văn cũng không có thêm mắm đặm muối, hoàn toàn báo cáo tình hình thực tế.
Khang Tư cũng không có so đo, ngược lại cảm thán nói:
- Chúng ta không hiểu hải quân, nếu tổng trưởng Hải quân luôn luôn thao luyện vậy cũng nói lên hải quân chúng ta còn chưa thể chống lại hải quân đế quốc. Tuy nhiên lần này không muốn đối đầu cũng khó, dù sao người ta cũng đã tìm tới cửa.
- À! Hiện tại thực lực hạm đội thứ ba thế nào?
- Hạm đội thứ ba có mười lăm thuyền chiến võ trang cấp Khôi Kiều, tàu chiến lớn một trăm bốn mươi lăm cái, tàu chiến loại vừa ba trăm hai mươi, tàu chiến loại nhỏ một ngàn. Một lữ đoàn lính đánh bộ, tổng cộng hơn mười vạn lính thủy.
- Nhiều như vậy?
Khang Tư sửng sốt một chút, đã lau không có chú ý tới hải quân của mình, không nghĩ tới đã đạt tới số lượng này. Đặc biệt thuyền buôn võ trang cấp Khôi Kiều có tới mười lăm chiếc. Loại thương thuyền này được võ trang uy lực thế nào Khang Tư biết rất rõ ràng.
- Dạ. Thực lực hải quân chúng ta đã lớn như vậy, Tổng trưởng hải quân vẫn còn không hài lòng, luôn luôn luyện binh.
Tương Văn rất bất mãn nói.
Khang Tư khoát tay, không để ý nói:
- Tuy rằng ta không hiểu chiến đấu trên biển, nhưng mà cũng biết hải quân không chỉ cần có thuyền. Phỏng chừng Thuyền trưởng mười lăm chiếc thuyền buôn võ trang này rất khó tìm người thích hợp. Lính thủy cũng không đơn giản là binh lính biết bơi.
Thấy Khang Tư tín nhiệm Liễu Thanh Dương như vậy, Tương Văn đành phải gật đầu đồng ý. Tuy nhiên trong lòng lại ngầm tự quyết định, nếu Liễu Thanh Dương dám phụ lòng tin tưởng của chủ thượng, vậy mình nhất định làm hắn muốn sống không được, chết không xong!
Khang Tư trầm tư một chút, bắt đầu hạ lệnh:
- Hải quân đế quốc đã xuất binh, như vậy triệu tập sư đoàn bộ binh thứ hai đóng ở bờ biển. Lệnh sư đoàn bộ binh thứ nhất cùng sư đoàn kỵ binh thứ nhất đánh hạ tỉnh Hải Bình làm tăng tinh thần cho binh lính. Mệnh lệnh bộ đội dự bị các nơi tiến vào trạng thái cảnh giới. Mệnh lệnh cho mật vệ gia tăng thu thập tình báo.
- Dạ!
Tương Văn lập tức truyền mệnh lệnh xuống dưới.
← Hồi 166 | Hồi 168 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác