Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0161

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0161: Cháy nhà hôi của
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Lý Kỳ vẻ mặt chánh khí đáp:

- Người đó chính là Thường Sơn Triệu Tử Long.

- Thường Sơn Triệu Tử Long?

Cao nha nội hít một hơi khí lạnh, hỏi:

- Vậy ngươi nhanh nói cho ta biết, vị Triệu Tử Long kia anh dũng thế nào?

Lý Kỳ cười ha hả:

- Tình tiết câu chuyện, ta còn đang suy nghĩ. Yên tâm đi, chừng hai ngày nữa sẽ kể tới người đó.

Nói tới đây, bỗng lời nói xoay chuyển:

- Tuy nhiên Tống công tử nói Lữ Bố là một kẻ mãng phu, tại hạ không cho là vậy.

Hắn biết, một cốc nước này phải chia đều cho cả hai.

Tống Ngọc Thần sững sờ cười lạnh hỏi:

- Không biết Lý sư phó có cao kiến gì?

- Ý của từ mãng phu là hữu dũng vô mưu, không biết tại hạ nói đúng không?

Lý Kỳ hỏi.

Tống Ngọc Thần gật đầu.

Lý Kỳ cười đáp:

- Vừa nãy ta có nói Lữ Bố là tiểu nhân, nhưng cũng không phải chỉ y là người hữu dũng vô mưu. Mà là chỉ tính cách của y hay thay đổi thất thường. Còn nói dễ nghe hơn, thì là kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Lữ Bố giết Đinh Nguyên đầu nhập vào Đổng Trác. Sau đó lại giết Đổng Trác để trả thù. Thử hỏi, nếu như y không phải là người có đầu óc, thì y làm sao có thể từ một đệ tử Hàn Môn trở thành bá chủ một phương? Chỉ tiếc rằng y sinh ra trong một thời đại anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Ngươi có thể nói là do Tào Tháo lợi hại hơn cũng đúng. Nhưng ngươi không thể vì vậy mà hạ thấp Lữ Bố thành một kẻ mãng phu.

- Nói hay lắm. Hay cho một câu 'Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt'. Nói lâu như vậy, chỉ có mỗi câu này là xuôi tai.

Bỗng trên lầu vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.

Lý Kỳ ngẩng đầu, thấy chính là Sài tiểu quan nhân, Sài Thông.

Dm! Huynh đệ ngươi ở chỗ này cãi nhau tới mặt đỏ mang tai. Còn ngươi thì ngồi trên đó uống rượu. Thấy vậy tay này với Lữ Bố đúng là cá mè một lứa.

Thù không biết, Sài Thông thích nhất là làm ra vẻ.

Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ Sài Thông, đồng thời cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Trước kia hắn nghe Hồng Thiên Cửu nói, Sài Thông suốt ngày ở Phàn Lâu. Mặc kệ quán ăn khác làm món ngon tới cỡ nào, y cũng không chuyển ổ.

Vì sao?Chỉ vì Phàn Lâu là đệ nhất tửu lâu của Đông Kinh.

Mà hôm nay y chợt xuất hiện ở đây, không phải là tới nghe kể chuyện đấy chứ?

Lý Kỳ âm thầm nhíu mày.

- Hừ, ta thực hoài nghi một đầu bếp như ngươi hiểu cái gì là 'Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt'.

Trâu Tử Kiến khinh thường khẽ nói.

Lý Kỳ còn chưa mở miệng, Hồng Thiên Cửu đã đi lên mắng:

- Trâu Bàn Tử, thiệt thòi ngươi còn không biết xấu hổ gọi Lý đại ca là đầu bếp. Tài tử các ngươi ấy à, vẽ tranh không bằng Lý đại ca. Cãi cũng không cãi được Lý đại ca. Còn nấu nướng? Ha ha, ta thấy ngay cả nổi lửa nấu cơm các ngươi cũng không biết. Ngươi ấy à, chỉ được cái da mặt dày hơn người khác thôi.

- Đâu chỉ là da mặt dày, quả thực là không biết xấu hổ. Bản nha nội ăn cơm cùng với loại người như ngươi, thật là mất hết thân phận!

Cao nha nội hát đệm.

Còn chưa thở được một hơi, đôi bên lại bắt đầu cãi nhau.

Lý Kỳ lắc đầu bất đắc dĩ, thấy bọn họ không có dấu hiệu động thủ, cũng chẳng muốn quan tâm nữa. Bởi vì Sài Thông ở trên lầu bí mất nháy mắt ra dấu cho hắn.

Lý Kỳ bảo Ngô Phúc Vinh ở chỗ này trông chừng, sau đó cùng Sài Thông đi ra từ cửa sau.

Tất cả mọi người đang xem náo nhiệt, cho nên không ai để ý tới bọn họ.

Ra cửa sau, Lý Kỳ hỏi:

- Không biết Sài quan nhân cần gì ở tại hạ.

Sài Thông cười nói:

- Có người nhờ vả ta dẫn ngươi đi tới gặp người đó

- Ai?

- Ngươi tới là biết.

Sài Thông mỉm cười, thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của Lý Kỳ, nói:

- Lý sư phó, không cần phải lo lắng, Tiểu Cửu đã gọi ngươi một tiếng đại ca, ta tự nhiên sẽ không hại ngươi.

Lý Kỳ nhìn y không giống như hạng tiểu nhân gian trá, gật đầu nói:

- Sài quan nhân, mời.

Sài Thông dẫn theo Lý Kỳ đi qua hai ngõ nhỏ, tới trước một tòa nhà.

Có một hạ nhân trông cửa đứng đó. Thấy là Sài Thông tới, vội vàng hành lễ, sau đó dẫn y và Lý Kỳ vào.

Bên trong phòng rất đơn sơ. Ngoại trừ một cái bàn, vài cái ghế dựa, chẳng còn thứ gì. Hiện tại có một công tử mặc áo trắng ngồi trước bàn. Vừa thấy bọn họ vào, vội vàng đứng dậy chào hỏi. Chỉ thấy công tử này dáng người cao ngất, khuôn mặt vuông vắn, mày rậm mắt to, vầng trang mao theo mấy phần ngạo khí, môi hơi dày, khóe miệng lộ tia vui vẻ.

- Thiếu Bạch, người ta đã dẫn tới. Không còn việc gì nữa thì ta quay lại xem đám người Cao nha nội đấu võ mồm với Tống Ngọc Thần đây.

Sài Thông thản nhiên nói.

- Làm phiền Sài huynh.

Vị công tử vội chắp tay.

- Không có gì, ta đi đây.

Nói xong, Sài Thông liền mở cửa đi ra ngoài.

Vị công tử kia đánh giá Lý Kỳ một phen, sau đó chắp tay nói:

- Tại hạ Phàn Thiếu Bạch.

Phàn Lâu thiếu công tử?

Tinh mang khẽ hiện trong mắt Lý Kỳ.

....

Phàn Thiếu Bạch.

Phàn Lâu thiếu công tử, cũng là một trong Tứ Tiểu Công Tử của kinh thành.

Lý Kỳ tới Bắc Tống lâu như vậy, còn chưa từng nghé qua Phàn Lâu, càng chưa từng gặp gỡ người của Phiền gia. Trong Tứ Tiểu Công Tử, hắn đã gặp ba người, còn thiếu duy nhất Phàn Thiếu Bạch.

Hắn có nghe Hồng Thiên Cửu nói qua, lúc trước Phàn Thiếu Bạch thường xuyên tu họp với bọn họ đi du ngoạn ngắm cảnh. Nhưng từ khi tiếp quản Phàn Lâu, liền rất ít đi. Bình thường đều ở trong Phàn Lâu quản lý sinh ý.

Người này mặc dù hám lợi, nhưng theo như lời Hồng Thiên Cửu, y rất hào phóng với ba tiểu công tử còn lại. Cho nên trước kia bọn họ mới chơi bời cùng nhau.

Lý Kỳ tự nhiên biết rõ. Không phải Phàn Thiếu Bạch tự dưng ra tay hào phóng với ba người kia. Mà là y muốn bảo trụ mấy đại hộ khách này.

Kiểu người như Hồng Thiên Cửu và Cao nha nội, ăn cơm rất ít khi xem giá. Cái gì ăn ngon thì ăn cho cật lực. Không hề lo lắng khoản tiền nong.

Quán ăn nào mà chả thích có khách hàng như vậy.

Lý Kỳ không hợp tác với Phàn Lâu, không phải vì không muốn. Chỉ là người ta chưa chắc để mắt tới mình. Nhưng hôm nay Phàn Thiếu Bạch chợt xuất hiện ở đây, trong lòng hắn lờ mờ cảm thấy việc này có liên quan tới Phỉ Thúy Hiên.

- Nguyên lai là Phàn thiếu công tử, kính đã lâu, kính đã lâu. Tại hạ là Lý Kỳ.

Lý Kỳ mỉm cười, chắp tay nói. Vừa rồi Phàn Thiếu Bạch chào hỏi hắn, thần sắc rất ngạo mạn, cho nên hắn cũng không biểu lộ quá nhiều, mà rất bình thản.

- Đại danh của Lý sư phó, thật như sét đánh bên tai. Mời ngồi.

Lý Kỳ cười nhạt một tiếng, vừa ngồi xuống, liền nghe Phàn Thiếu Bạch nói:

- Không thể tưởng được, Lý sư phó không chỉ trù nghệ tinh xảo, mà còn rất biết kể chuyện. Không dối gạt gì ngươi, gần đây khách hàng tới tiểu điếm ăn cơm, người người đều thảo luận Tam Quốc Diễn Nghĩa của Lý sư phó. Nếu không phải do ta quá bận rộn, thoát thân không được, thì đã cùng mấy người Tiểu Cửu tới quý điếm nghe Lý sư phó kể chuyện rồi.

- Ở đâu, ở đâu.

Lý Kỳ cười ha hả, nghĩ bụng, người làm ăn có khác, còn biết nói hơi cả lão tử.

Phàn Thiếu Bạch mỉm cười:

- Nghe nói gần đây quý điếm có bán một loại bánh gọi là Pizza. Chắc hẳn thứ bánh này cũng là do Lý sư phó nghĩ ra chứ.

"Ngươi nói vậy không phải nói nhảm sao"

Lý Kỳ cười gật đầu.

- Ta cũng đã nếm qua Bánh Pizza kia, hương vị thật không tồi.

Nói tới đây, Phàn Thiếu Bạch bỗng thở dài một tiếng:

- Chỉ tiếc Trương nương tử nhà ta không làm được thứ bánh đó. Bằng không cũng học Lý sư phó lấy một ngày Pizza. Mà ta cũng không phải phiền não như vậy.

Con mẹ ngươi, nói nhiều như vậy, thì ra là muốn châm chọc lão tử. Được lắm, lão tử thỏa mãn ngươi.

Lý Kỳ ra vẻ hiếu kỳ hỏi:

- À, không biết Phan công tử vì sao phải phiền não?

Phàn Thiếu Bạch thở dài:

- Còn không phải vì việc ở ngõ Giết Heo.

Nói xong, có thâm ý khác nhìn Lý Kỳ.

Giả nai? Vậy thì xem ai giỏi hơn.

- Ngõ Giết Heo?

Lý Kỳ bày ra khuôn mặt còn khổ hơn cả Phàn Thiếu Bạch, cả giận nói:

- Phan công tử, công tử đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Cứ nhắc tới là tại hạ lại muốn chửi ầm lên. Đến lúc đó đắc tội Phan công tử, tại hạ lại không đảm đương nổi.

- Ủa, vì sao?

Phàn Thiếu Bạch ngạc nhiên, nhưng trong mắt mang theo vài phần vui vẻ.

Lý Kỳ ngồi thẳng người, đáp:

- Phan công tử, thứ cho tại hạ mạo muội hỏi một câu. Tại hạ nghe nói Phàn Lâu của công tử cũng không bị ảnh hưởng bởi việc này. Mà khách hàng tới điếm của công tử chỉ tăng mà không giảm. Vậy vì sao công tử phải phiền não?

Phàn Thiếu Bạch than nhẹ một tiếng, đáp:

- Lý sư phó có điều không biết. Đúng vậy, mặc dù tiểu điếm còn thịt để bán. Nhưng cái tay Thái viên ngoại, tính cả hai mươi quán ăn lớn cùng lúc hạ giá, còn nắm trong tay một số lượng thịt lớn như vậy. Cho nên giá tiền tự nhiên xuống rất thấp. Mà tiểu điếm nhập hàng thì vẫn là giá cũ. Nếu cứ như vậy, khách hàng còn không chạy hết tới quán bọn họ. Lý sư phó đừng thấy hiện tại sinh ý của tiểu điếm không tệ lắm. Nhưng thật ra là bán bao nhiêu, đền bù bấy nhiêu.

Lời này Lý Kỳ chỉ tin năm thành. Phỉ Thúy Hiên làm vậy, ai cũng chịu ảnh hưởng. Nhưng lượng thịt tiêu thụ hàng ngày của Phàn Lâu không phải là một con số nhỏ. Vì vậy mà Thái Mẫn Đức còn chuyên môn để hai lò mò chuyên cung cấp thịt cho Phàn Lâu. Nếu như Phàn Lâu thương lượng giá tiền thấp xuống, thì không phải không có khả năng.

*****

Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói:

- Tại hạ lại muốn được phiền não như Phan công tử. Hiện tại tiểu điếm muốn hạ giá tiền, nhưng không có cả thịt mà hạ.

- Lời này của Lý sư phó có ý gì?

Phàn Thiếu Bạch hiếu kỳ hỏi.

Có ý gì? Chỉ sợ ngươi còn rõ ràng hơn ta.

Lý Kỳ thở dài:

- Không dối gạt gì công tử, thực ra các quán rượu kia làm như vậy, đều là vì nhắm vào Túy Tiên Cư. Hiện tại trong phòng bếp của Túy Tiên Cư, ngay cả miếng thịt vụn cũng không có. Nếu như có thịt, cho dù có bán lỗ, ta cũng vui vẻ. Còn hơn không có thịt bán nhiều. Ài, đợi cho ngày Pizza này qua đi, nếu lại không tìm thấy nguồn cung cấp thịt, chỉ sợ Túy Tiên Cư phải đóng cửa không tiếp tục kinh doanh. Mới khai trương được bao lâu chứ, chẳng đông chạm tới ai mà lại nhận lấy kết cục như vậy.

Lý Kỳ càng nói càng tức giận, suýt nữa thì nói tục.

Thực ra những điều này không phải bí mật gì. Dù hiện tại khách hàng tới Túy Tiên Cư, đều là bị Tam Quốc Diễn Nghĩa hấp dẫn, không để ý tới việc khác. Nhưng Phàn Thiếu Bạch là người trong nghề, làm sao có thể không biết. Y nói như vậy, đơn giản là muốn dụ Lý Kỳ tự nói ra mà thôi.

- Lý sư phó không phải quá lo lắng.

Phàn Thiếu Bạch mỉm cười, nói:

- Có câu là 'Cây to đón gí', việc buôn bán của Túy Tiên Cư các ngươi hỏa bạo như vậy, khó tránh khỏi khiến cho các quán ăn khác ghen ghét. Hơn nữa tấm bảng đệ nhị trù của ngươi treo ở đó, bọn họ sao có thể không sợ hãi.

- Không lo lắng sao được? Phan công tử, nếu chúng tôi không tìm được nguồn bán thịt, thì chúng tôi biết làm thế nào bây giờ. Phu nhân nhà chúng tôi lo lắng sắp bạc cả tóc rồi. Còn có Ngô đại thúc, càng lo lắng đến mức đêm ngủ không yên, già thêm mấy tuổi.

Lý Kỳ đập bàn, kích động nói.

Thù không biết, hiện tại Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh có đầy lòng tin với Lý Kỳ, nên đâu có lo lắng như lời Lý Kỳ nói. Bọn họ còn đang chờ Lý Kỳ quay về kể chuyện đây.

- Điều này cũng đúng.

Phàn Thiếu Bạch gật đầu tỏ vẻ lý giải, vẻ mặt sầu bi:

- Vậy các ngươi định làm thế nào? Chẳng lẽ cứ để bọn họ cưỡi lên cổ thế?

Lý Kỳ thở dài:

- Phu nhân của ta tính toán thừa dịp mấy ngày Pizza còn chưa kết thúc, tới các thị trấn xung quanh mua thịt.

- Đến thị trấn xung quanh mua thịt?

Phàn Thiếu Bạch lắc đầu nói:

- Lý sư phó, ta cho rằng làm như vậy là không ổn. Dù giá thịt trong thành đang giảm, nhưng đám người Thái viên ngoại vẫn bán thịt theo giá bình thường ở ngoài thành. Nếu các ngươi tới chỗ đó mua thịt, vậy thì giống như tiểu điếm, bán được bao nhiêu thì bù lỗ bấy nhiêu. Hơn nữa lộ trình xa như vậy, liệu có thể đưa đến thường xuyên hay không, cũng là một vấn đề.

- Tai hạ cũng hiểu đạo lý đó, nhưng mà...

Lý Kỳ nói tới đây, bỗng vỗ mạnh xuống bàn, khiến cho Phàn Thiếu Bạch khẽ run lên. Lý Kỳ thấy vậy, âm thầm cười trộm, ngoài miệng lại cả giận nói:

- Nhưng cái tay Thái viên ngoại kia khinh người quá đáng. Cùng lắm thì lão tử liều mạng với y, đốt rụi cái Phỉ Thúy Hiên kia. Không phải là một cái mạng sao. Dù sao mạng của ta cũng là do Ngô đại thúc cứu, coi như là trả lại cho ông ấy.

- Không được, làm vậy là không được.

Phàn Thiếu Bạch vội khuyên nhủ, ôn hòa nói:

- Lý sư phó bớt giận, bớt giận. Thực ra việc này còn chưa bi đát tới mức đó. Còn có thể nghĩ ra đối sách.

- Còn đối sách gì nữa, làm vậy là dứt khoát nhất rồi.

Lý Kỳ cố nhịn cười, trong lòng thầm nghĩ, ta lãng phí nhiều thời gian để lừa dối ngươi như vậy, con mẹ ngươi cũng phải nôn ra vài câu hiện thực chút. Lão tử nguyền rủa ngươi sinh con không có chim.

- Cũng không phải là không có biện pháp.

Phàn Thiếu Bạch muốn nói lại thôi, đôi mắt khẽ chớp, giống như do dự.

Lý Kỳ vội la lên:

- Ôi, Phan công tử, công tử có lời nào thì cứ nói thẳng là được.

- Thực ra tại hạ có quen vài cửa hàng bán thịt. Muốn mua thịt từ chỗ bọn họ, cũng không phải là việc khó.

Phàn Thiếu Bạch vuốt vuốt cằm nói.

Gian thương!

Lý Kỳ ai nha một tiếng:

- Sao công tử không nói sớm. Được rồi, cứ theo như giá tiền của Thái viên ngoại đang bán, công tử bán cho tại hạ tám trăm đến một nghìn cân thịt trước.

Một nghìn cân? Giá thịt mà Thái viên ngoại đang bán là giá nhập hàng. Ngươi cho rằng ta chưa từng buôn bán bao giờ à. Không phải người này bị điên rồi chứ?

Phàn Thiếu Bạch sững sờ nữa ngày, mới nói:

- Ách, Lý sư phó đừng vội. Thực ra hôm nay tại hạ mời Lý sư phó tới, là muốn thương lương việc hợp tác.

- Hợp tác?

Lý Kỳ nhướn mày hỏi:

- Việc này công tử nên tìm phu nhân của chúng tôi, tìm tại hạ làm gì?

- Lý sư phó hiểu lầm.

Phàn Thiếu Bạch vội giải thích:

- Thực ra ta chỉ muốn thương lượng hợp tác mở quán bar với Lý sư phó.

- Quán bar?

Tinh mang trong mắt Lý Kỳ lóe lên, trong lòng chợt cảnh giác, hồ nghi nhìn Phàn Thiếu Bạch.

Phàn Thiếu Bạch cười nói:

- Lý sư phó không cần phải lo lắng. Chuyện mở quán bar là ta vô tình nghe được trong lúc nói chuyện với Cao nha nội. Ta nghe bọn họ nói, Tần phu nhân đã giao toàn bộ việc của quán bar cho ngươi. Nếu ngươi đáp ứng, vậy thì bên phía Tần phu nhân chắc chắn sẽ không có ý kiến gì.

Dm, cái tên Cao nha nội ngu xuẩn. Sao chuyện gì cũng đi nói với người ngoài nhỉ, không biết thế nào là cơ mật buôn bán à.

Lý Kỳ nhìn y, nói:

- Vậy Phan công tử chắc cũng biết rằng, mở quán bar là do Túy Tiên Cư, Tiểu Cửu và Cao nha nội hợp tác mở. Hai người bọn họ không ở đây, chỉ có tại hạ và công tử thương lượng, có phải là không ổn?

Phàn Thiếu Bạch khẽ cười:

- Chuyện này ta đã hỏi ý kiến Cao nha nội và Tiểu Cửu rồi. Hai người bọn họ, mỗi người đồng ý nhường cho ta một thành.

Lý Kỳ nhướn mày:

- Có thật không?

- Tự nhiên là thật. Hai người bọn họ nói, chỉ cần ngươi đáp ứng, bọn họ không có vấn đề gì cả. Nếu ngươi không tin, có thể gọi bọn họ tới hỏi liền biết.

Phàn Thiếu Bạch cười nói.

Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu chung tay góp sức đơn giản là vì vui đùa, càng nhiều người tham gia, bọn họ càng thích.

Trong lòng Lý Kỳ thầm mắng Hồng Thiên Cửu và Cao nha nội là hai tên bao cỏ, ngoài miệng thản nhiên hỏi:

- Chỉ là việc này?

Phàn Thiếu Bạch lắc đầu:

- Ta còn hy vọng Túy Tiên Cư của các ngươi có thể nhường hai thành.

Nghe đến đây, Lý Kỳ coi như minh bạch, người này tới đây là nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Tuy nhiên ngươi đã tìm nhầm đối tượng rồi. Khóe miệng giương, nói:

- Phan công tử, công tử muốn một mình chiếm bốn phần, khẩu vị thật không nhỏ a.

Phàn Thiếu Bạch vội nói:

- Lý sư phó chớ hiểu lầm. Thực ra Sài huynh cũng muốn tham dự. Ngươi chia một thành cho y, ta chỉ chiếm ba thành. Tuy nhiên, ngươi yên tâm, được bạc sẽ chia đều, một văn không thiếu.

Mẹ nó, không ngờ quán bar còn chưa mở, đã có nhiều người nhớ thương như vậy.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<