← Hồi 090 | Hồi 092 → |
Lễ không dành cho người dưới, hình không dụng lên quan trên, trước giờ Tử Xuyên gia ưu đãi tướng lĩnh quân đội, trừ phi phạm đại tội mưu nghịch, đối với tướng lĩnh cao cấp, cho dù là bị giam giữ thì điều kiện đối đãi vẫn cực tốt.
Chỗ Tử Xuyên Tú bị giam lỏng là một biệt thự nhỏ hai tầng, không khí ngoài song thanh tân, phong cảnh như họa, trang thiết bị trong nhà đầy đủ, phục vụ ăn uống ngon lành, hai cần vụ binh trực sẵn chờ sai khiến, thậm chí có một lần Mông Khắc Đa còn chủ động hỏi Tử Xuyên Tú "Có nhu cầu nữ nhân không?". Rất khó tin một người bộ dạng bề ngoài rất nghiêm túc lại hỏi một câu như thế, Tử Xuyên Tú nghe hỏi mà choáng váng mặt mày.
Từ trong miệng đám cảnh vệ, Tử Xuyên Tú biết trang viên này thì ra là hành cung bí mật để Tử Xuyên Tham Tinh thường đến nghỉ đông, bình thường là cấm khu, chẳng trách Tử Xuyên Tú cũng không biết ở ngoại thành Đán nhã còn có một chỗ phong cảnh tuyệt đẹp thế này.
Tổng trưởng mang gã đến hành cung để giam lỏng, lại cho phục vụ chu đáo, gã cũng không có gì than oán, chỉ có một điểm không được tốt đó là: Tử Xuyên Tú không thể ra ngoài.
Đám cảnh vệ ngày đêm luân phiên gác chật cả biệt thự, chỉ cần gã bước một chân ra cửa, lập tức có người cản trước lễ mạo hỏi gã cần gì, nếu như không có, vậy thì mời Tú Xuyên đại nhân quay về phòng nghỉ ngơi đi, chớ có gây liên lụy người khác.
Tử Xuyên Tú nhận thấy, toàn bộ cảnh vệ đều là quan binh của Cấm vệ quân hoặc là sĩ quan sinh của Viễn Đông quân giáo vừa tốt nghiệp, không có một người nào từng là bộ hạ của gã, hoặc của Tư Đặc Lâm, Đế Lâm.
Thông thường, dạng công tác thế này đều do quân pháp hiến binh chấp hành, nhưng hiện tại hiển nhiên hiến binh bộ đội đã không được tin tưởng.
Tử Xuyên Tú thử mấy lần, kết quả đều là chưa bước được mấy bước đã bị khéo léo đẩy về phòng, gã nhỏ nhẹ năn nỉ cũng vô dụng, tức giận mắng chửi cũng vô dụng, đám thủ vệ này đã từng nhận được một mệnh lệnh nghiêm mật nhất: "Tuyệt không để cho Tử Xuyên Tú tiếp xúc với bên ngoài!"
Đối với mệnh lệnh này, bọn họ chấp hành không chút xê dịch.
Có một lần, Tử Xuyên Tú chuẩn bị động thủ xông ra, kết quả đụng phải một đám cảnh vệ xếp thành hàng cản trước cửa, tên nào cũng dắt theo một con lang cẩu.
Mông Khắc Đa rất lễ độ nói: "Chúng tôi đều biết thống lĩnh đại nhân ngài là cao thủ, chúng tôi không đủ bản lĩnh giữ ngài, cũng không dám xuất thủ đắc tội với ngài, chỉ là chúng tôi biết thân phận ngài tôn quý, nhưng chỉ sợ mấy con lang cẩu này không nhận được".
Hắn khoát tay ra hiệu, đám cảnh vệ cùng nhau thả lỏng tay, mười mấy con lang cẩu sút dây chồm chồm phóng tới, cái miệng đỏ lỏm há rộng, hai mắt đỏ ngầu nhìn vào cổ họng Tử Xuyên Tú.
Tử Xuyên Tú hồn phi phách tán, vội sập cửa cài chốt, đám lang cẩu nhanh chóng tung sập cửa sổ xông vào.
Tử Xuyên Tú vắt giò lên cổ mà chạy, khinh công phát huy đến tột độ tạo thành tàn ảnh như một làn khói phóng lên mái nhà, mười mấy con lang cẩu gầm gừ cào cào móng vuốt vào tường muốn leo lên.
Diễn biến đêm đó trở thành một đoạn sỉ nhục trong lịch sử Hắc kì quân: danh tướng kháng ma tộc, thống lĩnh Tử Xuyên Tú được vạn vạn quân dân tây nam yêu mến, bám lấy nóc nhà kêu gào thê thảm như sói bị săn: "Cứu mệnh a..."
Từ sau thất bại hoành tráng của lần vượt ngục đó, Tử Xuyên Tú rốt cuộc đã tuyệt vọng: trừ phi bản thân cuồng tính đại phát xách Tẩy nguyệt đao chém giết mở đường, bằng không tuyệt không thể chạy thoát.
Sách trong thư phòng rất nhanh đã xem hết sạch, lại không thể tiếp xúc với báo chí bên ngoài, mỗi ngày gã chẳng có gì làm, ngoài ăn cơm đi ngủ, giải trí chỉ là sáng nhìn mặt trời mọc hướng đông, chiều ngó mặt trời lặn hướng tây, dòm mấy con chim núi bay qua bay lại, ngắm bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, ngơ ngẩn mất hồn.
Trước giờ vội vội vàng vàng trên lưng ngựa, Tử Xuyên Tú thường than thở bản thân sinh nhằm mệnh khổ, hiện tại được an nhàn thì gã mới phát hiện, có chuyện để làm quả thật hạnh phúc.
Vô liêu tịch mịch đến muốn phát điên, chưa đến một tuần, Tử Xuyên Tú đã học được cách tự đối thoại. Cái trò ngu ngốc do không có chuyện gì làm này tàn phá trí óc rất nặng nề, gã hoảng sợ phát hiện, năng lực suy xét của bản thân đã giảm nhiều, gã đành nhờ người đem đến một bộ bài, tự mình chơi nhiều cửa, nhờ vậy mới không phát điên.
Vì thế, khi Mông Khắc Đa thông báo Điều tra tổ muốn tiến hành thẩm vấn gã, Tử Xuyên Tú suýt nữa đã tung hô, vui vẻ huýt sáo đi đến phòng thẩm vấn.
Thẩm vấn do La Minh Hải, Ngõa Cách Lạp và mấy nguyên lão lạ mặt chủ trì, bọn họ đều tự đứng lên giới thiệu bản thân nhưng Tử Xuyên Tú căn bản chẳng thèm nghe, gã lên tiếng hỏi La Minh Hải: "Các người lúc nào thì thả ta ra?"
La Minh Hải còn chưa đáp, Ngõa Cách Lạp đã chìa bản mặt đáng ghét ra quát: "Tử Xuyên Tú, ngươi còn muốn ra? Nhiều ngày như thế, ngươi chẳng lẽ chẳng hề phản tỉnh đối với tội hành của bản thân sao?"
Tử Xuyên Tú liếc xéo Ngõa Cách Lạp, chẳng hề lên tiếng lại xoay đầu chỗ khác, tuy gã không nói nhưng ý khinh miệt đã thể hiện rõ.
Ngõa Cách Lạp tức giận đỏ bừng mặt, vỗ mạnh bàn: "Tử Xuyên Tú, ngày hai mươi tám tháng mười hai năm bảy tám ba, ngươi mưu sát một nhà Mã Duy gồm một trăm hai mươi ba người, có chuyện này hay không?"
Tử Xuyên Tú đập bàn còn lớn hơn, quát lại: "Ngày hai mươi bốn tháng mười hai năm bảy tám ba, Mã Duy cấu kết Uy khấu phát động binh biến mưu hại thượng cấp, có chuyện này hay không?"
"Tử Xuyên Tú, khoảng thời gian cuối tháng mười hai năm bảy tám ba đến đầu tháng một năm bảy tám bốn, ngươi mượn danh nghĩa bình định binh biến sát hại bình dân vô tội bốn trăm năm mươi ba người, ra lệnh quân đội bắt bớ phi pháp hai ngàn một trăm ba mươi lăm người, tịch thu toàn bộ tài sản của Mã thị gia tộc, có phải là sự thật không?"
"Mã thị gia tộc ngầm cấu kết Uy khấu đã bảy mươi năm, cung cấp lương thực và nơi trú ẩn cho Uy khấu, tiêu thụ đồ gian do Uy khấu cướp được, thu nhập phi pháp, có phải là sự thật không? Mã thị hắc bang hoành hành tây nam, khi nhục bách tính, khi áp vô cô, tác oai làm ác, nợ máu nơi nơi, mua chuộc quan việc, nguyên lão. Dân chúng hận chúng nhập cốt, có phải là sự thật không? Ngõa Cách Lạp, ngày mười lăm tháng sáu năm bảy tám mốt, ngươi nhận hối lộ từ Mã Khâm ba mươi vạn ngân tệ, sau đó mỗi tháng đều nhận hối lộ mười vạn, có phải là sự thật không?"
Các thẩm phán quan đại kinh thất sắc, mọi người chấn kinh nhìn Ngõa Cách Lạp.
Ngõa Cách Lạp run rẩy, sắc mặt trắng xanh trắng tái, vớt vát: "Tử Xuyên Tú, ngươi chớ ngậm máu phun người! Ngươi hoàn toàn không có chứng cứ!"
"Chứng cứ có đầy đủ. Biên nhận ngươi nhận tiền đều được Mã Duy cất giữ, ta trong lúc lục soát nhà hắn đã tìm ra, lúc nào ta cũng có thể đưa ra!"
"Ngươi nói láo!" Ngõa Cách Lạp đứng phắt dậy lớn tiếng nói: "Đương thời ta căn bản không có ký biên nhận, ta"
Ngõa Cách Lạp đột nhiên im bặt, kinh hoảng nhìn xung quanh, thấy các đồng liêu đều đang chấn kinh nhìn hắn, hắn tái mặt lắp bắp: "Tôi... tôi... tôi là nói, tôi không có nhận tiền!"
"Khà khà khà!" Tử Xuyên Tú ôm bụng cười ngặt ngoẽo: "Ngu ngốc ta đã thấy không ít, nhưng không ai ngu xuẩn bằng ngươi!"
"Ngõa Cách Lạp các hạ, " Tổng thống lĩnh La Minh Hải âm trầm đứng lên: "Chuyện này, ngươi sẽ giải thích cho ta sau. Hiện tại, do ngươi dính dáng đến án Mã Duy, ngươi đã không thích hợp tham gia Điều tra tổ. Người đâu!"
Hai sĩ quan sinh chế phục thẳng thớm xuất hiện ở cửa, La Minh Hải chỉ Ngõa Cách Lạp: "Đem hắn đi, không cho hắn tiếp xúc với người ngoài!"
Hai cảnh vệ theo phân phó lôi hắn đi, Ngõa Cách Lạp lúc này đã bình tĩnh, gào lên: "Tổng thống lĩnh đại nhân, đại nhân, nghe tôi giải thích! Tôi muốn giải thích... Tôi là nguyên lão, ngài không thể đối xử với tôi thế này!"
Tiếng gào thảm của hắn xa dần, La Minh Hải phun nước bọt mắng: "Bại hoại! Thật mất mặt!"
*****
Tử Xuyên Tú yên lặng quan sát La Minh Hải. Cho dù La Minh Hải có rất nhiều chỗ khiến gã nhìn không thuận mắt, lão lòng dạ hẹp hòi, tầm nhìn hạn hẹp, nhớ dai thù vặt, bề ngoài xấu xí, lão còn có cái miệng thúi, nhưng ai cũng không thể nói La Minh Hải là một quan viên tham lam.
Là đệ nhất nhân trong hệ thống quan viên Tử Xuyên gia, nếu như muốn thu vén tiền tài, lão có rất nhiều cơ hội, nhưng lão lại nổi danh là thanh liêm cương chánh, trong danh sách hối lộ dài dằng dặc của Mã Duy, Tử Xuyên Tú dò từ đầu đến cuối cũng không tìm thấy tên lão, ngay cả tử đối đầu với lão là Đế Lâm cũng không thể không thừa nhận: "La Minh Hải không tham tiền".
Lão tín niệm "Không hưởng thụ thì chẳng cần nhiều tiền", trở thành vị đệ nhất đại quan trong sạch như nước, lựa chọn cuộc sống gian khổ như hành tăng. Lão là một người có nội tâm cực kỳ kiên định, ý chí kiên cường như sắc, kinh nghiệm phong phú lại cực kỳ lão luyện, am hiểu mọi thủ đoạn chính trị, trung thành cẩn cẩn với Tử Xuyên gia tộc.
Nếu đổi lại đang sống ở một thời kì khác, lão có lẽ trở thành một danh thần xuất sắc nhất Tử Xuyên gia được ghi nhận vào sử sách, nhưng bi ai đó là, lão lại xuất hiện cùng thời với Đế Lâm, còn là địch nhân của Đế Lâm.
Đế Lâm thật quá ưu tú, hắn như vầng trăng sáng rõ, là địch nhân của hắn, cuối cùng sẽ trở thành một vì sao nhỏ nhoi mà thôi.
Lần thẩm vấn này cũng coi như là không tiền tuyệt hậu, kẻ bị hỏi cung lại hất đổ thẩm phán quan, các nguyên lão còn lại đều hổ thẹn, La Minh Hải làm như không có gì tiếp tục chủ trì thẩm vấn: "Tử Xuyên Tú, cho dù Mã Duy phản nghịch, nhưng ngươi cũng phải thỉnh lệnh thượng cấp mới được xuất binh trấn áp! Ngươi tiên trảm hậu tấu, đó là hành vi vượt quyền!"
"Tổng thống lĩnh đại nhân, mời lật điều lệ một trăm hai mươi mốt Quân pháp điều lệ, phàm là gặp phải phản nghịch, binh biến, địch quân tập kích, đều có quyền quyết đoán, không cần thỉnh lệnh Đế đô. Đương thời Mã Duy dốc sức cả một sư một tỉnh mưu nghịch, nếu không hành động kịp thời, phản loạn có cơ hội sẽ lan rộng. Tôi thân là thống lĩnh Hắc kì quân, hành động đánh dẹp phản loạn là trách nhiệm của tôi, cũng là quyền lợi của tôi".
"Cho dù ngươi bình định binh biến hợp pháp, nhưng ngươi giết nhiều bình dân như thế, đây đã vượt khỏi phạm trù bình định binh biến rồi".
"Căn cứ thỉnh cầu của tổng giám sát thính ngày hai mươi bảy tháng hai, vì điều tra nguyên nhân thống lĩnh Vân Sơn Hà chết không minh bạch năm xưa, Hắc kì quân phụng lệnh triển khai hành động toàn diện điều tra Mã thị gia tộc, những kẻ tử vong đều do phản kháng, binh lính thi hành không thể không dùng thủ đoạn trấn áp".
La Minh Hải lớn tiếng hỏi, Tử Xuyên Tú quát lớn phản bác, nếu như có người chứng kiến nhưng không hiểu đầu đuôi thì chẳng thể biết là ai đang thẩm vấn ai.
La Minh Hải tuy hàm dưỡng không tệ nhưng cũng không nhịn được thái độ của Tử Xuyên Tú, lão hung hăng nhìn Tử Xuyên Tú: "Tú Xuyên thống lĩnh, chớ cho rằng tất cả nhân chứng đều bị ngươi giết sạch thì ngươi có thể tùy ý dựng chuyện. Bọn ta còn có một chứng nhân rất trọng yếu, lời của hắn hoàn toàn khác với ngươi!"
"Tổng thống lĩnh đại nhân, mấy cái tin vỉa hè đó làm sao có thể tin được chứ?"
"Tú Xuyên thống lĩnh, người đó là chứng nhân số một, lúc đó hắn có mặt tại hiện trường!"
"A!" Tử Xuyên Tú nhíu mày: "Hắn tự xưng là có mặt tại hiện trường lúc đó, vậy thì hắn nói láo, tổng thống lĩnh đại nhân, ta yêu cầu đối chất trực tiếp với hắn".
La Minh Hải chụm đầu xì xào nghị luận với mấy nguyên lão một hồi, gật đầu đáp: "Có thể, truyền nhân chứng vào".
Tuy không tin nhưng Tử Xuyên Tú vẫn tò mò La Minh Hải rốt cuộc đang giở trò gì, gã quay đầu nhìn ra cửa.
Trong tiếng bước chân đồm độp, một thân ảnh quen thuộc mặc quân trang xanh đen xuất hiện ở cửa.
Tử Xuyên Tú chấn kinh đứng bật dậy, lớn tiếng nói: "Không thể! Ngươi.. Ngươi rõ ràng đã chết rồi, đây là người giả!"
Người đó quay đầu nhìn qua Tử Xuyên Tú, trong mắt ngập tràn cừu hận.
Nhìn thấy nhãn tình của hắn, Tử Xuyên Tú lập tức biết, đây không phải là ngụy trang, loại ánh mắt điên cuồng tuyệt vọng này, bản thân chỉ từng thấy qua ở một người.
Mã Duy! Hắn lại còn sống! Thật không thể nào, hắn không phải đã chết trên đảo của Uy khấu sao? Bản thân còn thấy đầu lâu của hắn, rất nhiều Uy khấu đều chứng thực... A, thế thân! Tên gia hỏa đầy cừu nhân như Mã Duy, sao lại không có một thế thân chứ? Bản thân mắc lừa rồi, thật là đáng chết!
Trong đầu Tử Xuyên Tú một mảnh hỗn loạn như có cả vạn con ong đang bay vo ve.
Trong mông lung, gã ẩn ước nghe được thanh âm của Mã Duy: "... Bẩm tổng thống lĩnh đại nhân, về sự kiện ngày hai mươi bốn tháng mười hai, tôi nghĩ Tú Xuyên thống lĩnh đã hiểu lầm tôi. Tú Xuyên thống lĩnh là thượng ti mà tôi tôn kính và yêu mến, tôi cùng ông ấy vô oán vô cừu, có lí do gì mưu hại tính mệnh của ông ấy? Hơn nữa thống lĩnh còn vu khống tôi sách động binh biến mưu nghịch, đó lại càng hoang đường: giả sử tôi đại nghịch bất đạo, cũng không thể nhân lúc có mặt một thống lĩnh gia tộc mà gây binh biến, tam thập ngũ sư là quân đội của gia tộc, càng không thể nghe lệnh của tôi vây công một viên thống lĩnh được! Sự thật là thế này: đêm ngày hai mươi bốn tháng mười hai, có một đội Uy khấu định nhập cảnh quấy nhiễu, vừa hay thống lĩnh đang có mặt ở trạm canh số mười một. Vì bảo vệ sự an toàn của thống lĩnh, tôi lập tức dẫn đệ nhị đoàn của tam thập ngũ sư đến cứu viện, lúc đến nơi thì đụng phải Uy khấu đang vây công trạm gác, tôi triển khai chiến đấu với Uy khấu, lúc quân tôi sắp đánh bại Uy khấu thì bộ đội Bảo vệ thính Lâm gia do Lâm Duệ dẫn đầu đột nhiên xuất hiện bao vây bọn tôi, bọn chúng uy hiếp chúng tôi để Uy khấu rút đi. Lúc đó tôi rất phẫn nộ liền tiến lên lí luận, đang tranh luận thì Lâm Duệ thình lình bắt thống lĩnh mang đi. Đương nhiên, thân là thuộc hạ, tôi vội dẫn bộ đội đi cứu viện đại nhân, ai ngờ Lâm Duệ đột nhiên phát động công kích, quân sĩ chúng tôi không có phòng bị, thương vong thập phần thảm trọng..."
Mắt thấy Mã Duy mồm mép khẳng định, theo lý thì Tử Xuyên Tú dù sao cũng phải phản bác lại, nhưng khiến mọi người thất kinh, Tử Xuyên Tú giống như đang mộng du, một tiếng cũng không nói.
La Minh Hải hỏi: "Mã Duy kì bổn, lời của ngươi hoàn toàn bất đồng với Tú Xuyên thống lĩnh. Tú Xuyên thống lĩnh tố cáo ngươi cấu kết với Uy khấu, ngươi có giải thích gì không?"
Mã Duy cười lạnh đáp: "Tổng thống lĩnh đại nhân, tôi thân là trấn thủ một tỉnh của gia tộc, từng tiêu diệt không biết bao nhiêu Uy khấu phỉ bang. Thống lĩnh tố cáo tôi cấu kết Uy khấu, cái này chẳng khác nào chuyện hoang đường. Ông ấy cũng không phải nói tôi chết trong tay Uy khấu sao? Kết quả thì chư vị đại nhân đã thấy đó, tôi vẫn sống tốt. Còn thống lĩnh vì sao vu khống tôi, tôi có giải thích thế này: chư vị đại nhân, các vị chưa có điều tra tài sản tư nhân của Tú Xuyên thống lĩnh, từ sau khi đến tây nam, ông ấy đột nhiên phất lên, tiền tài khổng lồ từ Lâm gia dâng tặng cho ông ấy. Chư vị, Uy khấu đêm đó từ đâu nhập cảnh? Lâm gia. Là ai thả bọn chúng? Vẫn là Lâm gia. Mà Tú Xuyên thống lĩnh nhận được rất nhiều lợi ích từ Uy khấu thông qua Lâm gia, rốt cuộc là ai cấu kết Uy khấu tàn hại bình dân, chuyện này chẳng phải đã quá rõ sao?"
"Tú Xuyên thống lĩnh, lời của Mã Duy các hạ ngươi đều đã nghe, ngươi có gì nói không?"
"A!" Nghe có người kêu tên mình, Tử Xuyên Tú giống như tỉnh mộng, lắc lư đứng lên: "Tổng thống lĩnh đại nhân, ta có lời muốn nói".
Gã bước tới hai bước, giống như chuẩn bị phát biểu tràng giang đại hải.
Đột nhiên, Tử Xuyên Tú nhanh như báo vọt đến chỗ cảnh vệ, cảnh vệ chưa có phản ứng thì gã đã rút đao đeo bên hông cảnh vệ đó, thân hình như thiểm điện, đao quang rít lên chém đến chỗ Mã Duy ngồi.
Đồng thời với Tử Xuyên Tú phát động, Mã Duy cũng lăn xuống đất, lăn đến dưới bàn của thẩm phán quan.
Tử Xuyên Tú hơi kinh ngạc, đao thứ hai nhanh chóng bổ ra, ầm một tiếng vang dội, cái bàn đã bị đao bổ đôi, nhưng bên dưới không còn thấy thân ảnh Mã Duy: hắn đã trốn đằng sau La Minh Hải.
Tử Xuyên Tú tặc lưỡi: tên gia hỏa này hình như đã học nhẫn thuật của Đông doanh?
Tất cả phát sinh rất nhanh, đến lúc này đám thẩm phán quan mới có phản ứng: "Người đâu! Giết người rồi!"
Bên ngoài truyền vào tiếng bước chân rầm rập gấp gáp của cảnh vệ, tiếng kinh hô vang lên: "Bên trong giết người rồi!"
*****
Tử Xuyên Tú đá hai mảnh bàn ra hai phía, chỉ đao vào La Minh Hải: "Tổng thống lĩnh đại nhân, xin tránh ra!"
La Minh Hải không động, mặt đanh lại quát: "Tú Xuyên thống lĩnh, ngươi chẳng lẽ ngay cả ta cũng muốn chém!"
Khóe mắt Tử Xuyên Tú khẽ giật: "Đại nhân, tên gia hỏa này là họa hại! Nếu để hắn sống, Tử Xuyên gia không thể yên ổn!"
"Ta thì lại thấy ngươi mới giống họa hại hơn, Tú Xuyên thống lĩnh".
Mã Duy trốn ở sau lưng La Minh Hải, từ đáy lòng cảm khái nói: "Đại nhân nói rất đúng, Tử Xuyên Tú không trừ, Tử Xuyên gia không yên!"
"Câm mồm cho ta!"
Tử Xuyên Tú và La Minh Hải gần như đồng thời quát Mã Duy, đám cảnh vệ xông vào phòng, mười mấy thanh quân đao chỉ vào Tử Xuyên Tú: "Lập tức hạ vũ khí, Tử Xuyên Tú đại nhân, bằng không giết chết tại chỗ!"
"Được, ta buông đao". Tử Xuyên Tú vung mạnh tay, quân đao hóa thành một luồng bạch quang rời tay bay đi, Mã Duy lập tức nghiêng đầu, "Xuy!" một tiếng rợn người, quân đao gần như bay sát da mặt hắn, "Đinh!" một tiếng cắm vào trên bức tường sau lưng Mã Duy, thân đao rung lên ong ong.
Chúng nhân kinh hãi thất sắc: bức tường thẩm vấn thất được xây bằng đá hoa cương kiên cố, Tử Xuyên Tú chỉ tùy tay ném ra một thanh đao đã cắm sâu đến nửa thước, võ công đơn giản là quá hãi nhân!
Mã Duy càng là hồn phi phách tán, da mặt bị đao phong tước một đường máu, vừa rồi nếu không nghiêng đầu nhanh, lúc này chỗ cắm của thanh đao đó chính là cái đầu hắn rồi.
Đám cảnh vệ ùa lên lôi Tử Xuyên Tú lại, đè gã ngồi xuống ghế.
Tử Xuyên Tú cũng không kháng cự, mặc cho bọn chúng khóa tay gã lại.
Nhìn Mã Duy được cảnh vệ hộ tống rời đi, tròng mắt Tử Xuyên Tú co rút: nếu không phải Mã Duy chết thì mình chết, không còn đường lui để thỏa hiệp.
La Minh Hải nghiêm túc nói: "Tú Xuyên thống lĩnh, trên cơ sở tội danh cũ, ta cáo ngươi thêm một tội cố tình mưu sát quân quan hiện dịch của gia tộc là Mã Duy kì bổn, ngươi có gì nói không?"
Tử Xuyên Tú chỉ cười lạnh.
"Thẩm tra lần một kết thúc ở đây!"
* * *
Phảng phất sợ bị Tử Xuyên Tú truy vấn, La Minh Hải vội vã rời phòng, đám thẩm phán quan cũng nhanh chóng theo sau lão, kẻ sau bước nhanh hơn kẻ trước, sau đó đám cảnh vệ lại mang Tử Xuyên Tú quay về căn biệt thự nhỏ gã ở mấy hôm nay.
Không thể ngờ nói Mã Duy còn chưa chết, Tử Xuyên Tú ở trong phòng ngồi ngây ngẩn cả nửa ngày.
Tử Xuyên Tú cũng biết, bản thân chưa thật sự triệt để thanh trừng Mã gia.
Ngoài tây nam, tây bắc biên phòng quân khu, Đế đô quân khu, Đông bộ quân quản khu, đó là những địa phương mà thế lực của gã không vươn tới được, ở những địa phương đó, thế lực tàn dư của Mã gia vẫn còn rất lớn.
Mã Duy không chết, hình thế chắc chắn xoay chuyển theo hướng mới, chẳng hạn như lần này đột nhiên bị đình chức thẩm vấn. Tử Xuyên Tú vẫn mê hoặc bất giải" ai có thể vì một tên tử quỷ Mã Duy mà chịu đắc tội với một thống lĩnh hiện dịch đây?
Bữa cơm tối đó rất phong phú, gà nướng, gân trâu, bồ đào tửu, rau xào, món nào cũng thơm lừng, nhưng Tử Xuyên Tú đang sầu muộn trong lòng, chỉ động đũa qua, bồ đào tửu cũng chỉ nhấm nháp một chút lấy cảm giác mà thôi.
Gã quay đầu nhìn Mông Khắc Đa nói: "Rượu này hình như nồng hơn bình thường..." Còn chưa nói xong, một trận choáng váng xộc lên óc, gã cố gắng đứng lên, tức thì trời đất xoay chuyển.
Gã lắc lắc đầu mấy cái, trước mắt đen thui, lảo đảo rồi ngã xuống, hình ảnh cuối cùng lưu lại thị tuyến là gương mặt kinh hoảng của Mông Khắc Đa.
* * *
Đợi khi Tử Xuyên Tú tỉnh lại, gã cảm thấy toàn thân vô lực, ngực bụng nóng như có lửa đốt, đầu đau kịch liệt.
Gã mở mắt ra thì thấy gương mặt quan thiết của Tần Lộ, Tần Lộ kinh hỉ vạn phần: "Đại nhân, ngài tỉnh rồi? Ngài cảm thấy thế nào?"
"Vẫn tốt..." Lời vừa thốt ra, cả bản thân Tử Xuyên Tú cũng hoảng sợ giật mình, thanh âm thều thào vô lực, nhỏ đến mức gần như không nghe nổi: "Xảy ra chuyện gì với ta?"
"Cơm tối có độc! May mà đại nhân chỉ ăn có một chút, thân thể lại cường kiện mới may mắn thoát nạn a!"
"Cơm tối có độc?" Tử Xuyên Tú chậm chạp lặp lại, gã giống như vừa ngủ dậy, ngơ ngơ ngác ngác, tư duy khó khăn.
"Đại nhân, ngài vừa tỉnh, chớ quá nhọc não. Ngài không cần lo lắng, an tâm nghỉ ngơi đi, tôi sẽ luôn ở bên ngài".
Choáng váng mơ hồ, Tử Xuyên Tú lại lần nữa rơi vào trong mê mang.
Khuya đêm đó, Tử Xuyên Tú lại tỉnh. Ngoài song là một rừng cây đen ngòm, vầng trăng lưỡi liềm treo trên khung trời, nguyệt quang mờ nhạt lọt vào trong phòng.
Trong phòng cực kì yên tĩnh, một người cũng không có.
Tử Xuyên Tú khát khô cổ họng, gã vùng vẫy ngồi dậy, đi đến bàn muốn kiếm nước uống. Lắc lắc bình nước, trong bình không còn một giọt, gã thất vọng bỏ bình nước quay lại giường.
"Đại nhân muốn uống nước sao?" Trong đêm khuya u tĩnh, thanh âm đó cất lên đột ngột khiến Tử Xuyên Tú giật nảy người, quay đầu nhìn thì thấy một thân ảnh đen đen đứng ở cửa. Nhìn thấy Tử Xuyên Tú không đáp, hắn lại hỏi lần nữa: "Đại nhân muốn uống nước phải không?"
"À, ngươi là Mông Khắc Đa!" Nhận ra thanh âm, Tử Xuyên Tú thở phào: "Ngươi vào đây lúc nào?"
Thân thể cao gầy của Mông Khắc Đa từ chỗ tối nơi cửa xuất hiện trong ánh trăng mờ nhạt trong phòng, thần sắc hắn tái nhợt khác thường.
Trong tay hắn đang cầm một bình nước, im lặng rót cho Tử Xuyên Tú một cốc nước: "Đại nhân, mời dùng".
Tử Xuyên Tú đưa cốc nước lên môi, đột nhiên, gã phát hiện nhãn thần của Mông Khắc Đa đang khẩn trương nhìn vào cốc nước, yết hầu của hắn hơi giật giật.
Tử Xuyên Tú tâm niệm máy động: hắn vì sao lại khẩn trương? Châm trà rót nước là công việc của người hầu, đường đường Phó kì bổn cấm vệ vì sao phải nửa đêm đến làm công việc rót nước của người hầu này chứ?
← Hồi 090 | Hồi 092 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác