← Hồi 089 | Hồi 091 → |
Đầu năm bảy tám bốn, Đế đô đang đắm chìm trong hoan nhạc thái bình thịnh thế. Tuy là hàn đông, đầu đường ngõ hẻm lại ngập tràn kích tình, đèn màu treo cao, cờ màu tung bay, biểu ngữ đón gió phất phới, ca vũ rộn ràng, đâu đâu cũng đầy tiếng cười nói. Thị dân Đế Đô sắc mặt hớn hở, mọi người gặp nhau đều ôm tay chào chúc: "Chúc mừng năm mới, hòa bình rồi!"
"Cùng vui cùng vui, hòa bình rồi!"
Trong không khí tường hòa, nhân viên trực ban Quân vụ xứ đều chuồn đi chơi, cả Quân vụ xứ rộng lớn chỉ có Xứ trưởng Tư Đặc Lâm kiên thủ cương vị. Đọc xong thư của Lưu Phong Sâm hỏa tốc chuyển đến, y tức thì cảm nhận được sự tình trọng đại.
Tư Đặc Lâm lập tức báo cáo cho tổng thống lĩnh La Minh Hải, mặc cho y gấp như trong lòng có lửa, La Minh Hải vẫn biểu tình lão thần du nhàn tự tại, liếc mắt nói: "Không có tiền".
"A! Nhưng phía Ca San thống lĩnh không phải..."
"Phía Ca San cũng không có tiền, Nguyên lão hội ngưng cấp quân phí cho chúng ta rồi".
Tư Đặc Lâm ngựa không dừng vó chạy sang Nguyên lão hội. Vừa vào cửa đã nghe thanh âm như chuông đồng của nghị trưởng Tiêu Bình: "Các vị nguyên lão đại nhân, quân đội quá lớn và chiến tranh liên miên nhiều năm là nguyên nhân chủ yếu làm thiếu hụt tài chính, chúng ta không gánh vác nổi! Hôm nay, chúng ta cuối cùng đã thoát khỏi ác mộng đó! Sau khi hòa binh, mục tiêu đầu tiên của chúng ta là giảm thiểu quân đội, cắt giảm một trăm sư, như thế có thể giảm bớt thuế má được chút ít!"
"Đúng thế!" Toàn thể nguyên lão vỗ tay tán thành, các ủy viên chủ tịch hội giơ cao tiêu ngữ "Bọn chúng đừng hòng chạy thoát!" Đây là danh ngôn của thống lĩnh Vân Sơn Hà, năm đó ông ấy chủ trì tu kiến phòng tuyến tây bắc. Nhìn thấy mọi người nhiệt tình tiêu diệt quân đội Tử Xuyên gia như thế, Tư Đặc Lâm muốn khóc nhưng không có nước mắt, y cứ tưởng bản thân đang đứng ở Ma thần bảo.
Suy nghĩ một chút, y li khai nguyên lão hội, chạy đến tổng trưởng phủ.
"Cái gì? Tiêu Bình tuyên bố muốn cắt giảm một trăm sư?" Tử Xuyên Tham Tinh rất phẫn nộ: "Hắn thật quá phận rồi!"
Tư Đặc Lâm tức thì cảm thấy gặp được tri kỷ, y vửa định lên tiếng tán đồng thì Tử Xuyên Tham Tinh lại tiếp: "Cắt giảm một trăm sư xác thật quá nhiều, bảy, tám chục sư thì có thể được không?"
"Điện hạ, ngài!"
"Ngươi tự giải quyết đi!" Tử Xuyên Tham Tinh lại chuyên tâm thảo luận với Lí Thanh: "Ngươi xem, tuyên ngôn này nên chỉnh thế nào cho hay? Đổi quốc hiệu là chuyện đại sự. Tuyên ngôn quốc hiệu không thể yếu ớt, phải có khí thế!"
Tư Đặc Lâm cho rằng tai mình có vấn đề, lên tiếng hỏi: "Điện hạ, ngài muốn đổi quốc hiệu?"
"À, ta chưa nói với ngươi sao?" Tử Xuyên Tham Tinh vỗ vỗ đầu: "A, ta nhớ rồi, đúng là chưa nói với ngươi. Ai, già rồi, trí nhớ tệ quá, quên tới quên lui... Tư Đặc Lâm, là thế này, ta tính thay đổi quốc hiệu một chút".
"Xin hỏi điện hạ, ngài tính đổi thế nào?"
"Năm xưa Quang minh đế quốc phân chia tan rã, ba trăm năm rồi, đại lục mãi chưa có xuất hiện một chính quyền thống nhất. Hiện tại Tử Xuyên gia tộc trên thừa thiên vận, dưới được lòng người, tứ hải quy nhất, thống nhất đại lục. Lúc này còn dùng danh xưng gia tộc thì rõ ràng không thích hợp, cũng giống như Quang minh đế quốc khi xưa, ta tính đổi quốc hiệu thành 'Tử Xuyên đế quốc', Tư Đặc Lâm, ngươi cảm thấy thế nào? Có khí thế hay không?"
Tư Đặc Lâm há miệng rất lâu mới thốt được thành tiếng: "Tử Xuyên đế quốc? Đế quốc, vậy" Trong đầu y đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ: "Điện hạ phải chăng tính xưng đế?"
Tử Xuyên Tham Tinh lúng túng, mặt già hơi đỏ, lắp vắp: "Cái đó... cái đó... Hiện tại nói còn quá sớm, quá sớm. Cá nhân ta thì không nghĩ đến làm hoàng đế gì, già bảy tám chục tuổi rồi, còn làm mấy cái trò quyền vị đó làm gì? Bất quá rất nhiều nhân sĩ có học vấn, à, nguyên lão, đều khuyên ta, nói đế quốc đường đường há không có hoàng đế? Danh bất chánh ngôn bất thuận à... Ai, ta cũng rất khó xử... Tư Đặc Lâm, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tư Đặc Lâm minh bạch rồi, lão gia hỏa "Bảy tám chục tuổi" này là tính trước khi lâm tử nếm mùi vị làm hoàng đế, ước chừng vụ "Rất nhiều nhân sĩ có học vấn" cũng là từ miệng lão nói ra. Tưởng tượng đến tình cảnh phát sinh trong tương lai, sau khi "Tử Xuyên đế quốc" thành lập, rất nhiều nhân sĩ ào ào dâng thư yêu cầu Tử Xuyên Tham Tinh điện hạ "Đức cao vọng trọng" đăng cơ làm hoàng đế của Đế quốc, còn Tử Xuyên Tham Tinh thì ra vẻ 'Vô đức vô năng, làm sao đảm nhiệm trọng nhiệm" đưa đẩy chối từ. Cuối cùng, tổng trưởng điện hạ một mình không thắng nổi chúng nhân, đành vì thiên hạ thương sanh, mang biểu tình đành chịu "Thật là các người không có biện pháp ư?" ngồi lên bảo tọa hoàng đế.
Tưởng tượng tình cảnh tiếng tán tụng "Ngô hoàng vạn tuế!" đều đều chán ngắt vang bên tai, Tư Đặc Lâm trợn trắng mắt: "Ách, điện hạ, tưởng pháp này rất có sáng ý, đúng là rất sáng ý..."
"Thật sao?" Được Tư Đặc Lâm "Tán thưởng", Tử Xuyên Tham Tinh đại chấn tinh thần, làm bộ làm tịch nói: "Cả ngươi cũng nói như thế sao?Ừm, xem ra chuyện này quả thật phải làm rồi..."
"Điện hạ, đổi quốc hiệu đương nhiên là đại sự, nhưng không phải là chuyện gấp. Trước mắt còn có vài thực vụ càng trọng yếu hơn cần xử lí. Tuy nói chúng ta trên danh nghĩa đã nhất thống đại lục, nhưng tây bắc phía Lưu Phong gia vẫn không thái bình, Lưu Phong Sâm đã xưng thần với chúng ta, nhưng quốc nội Lưu Phong gia lại đang có bạo động lan rộng. Đặc biệt là Lưu Phong Sương, cô ta ở Lam thành dẫn binh làm phản, binh lực mỗi ngày một tăng, nếu như Tử Xuyên gia không chịu xuất binh, chính quyền của Lưu Phong Sâm rất có nguy cơ bị đánh đổ..."
"Lưu Phong Sương?" Biểu tình của Tử Xuyên Tham Tinh chẳng chút chú ý: "Lần trước vận khí tốt mới giúp cô ta chạy thoát, bà nương này còn có thể gây ra chuyện gì được chứ? Tên gia hỏa Lưu Phong Sâm giảo hoạt muốn tiêu hao quân đội Tử Xuyên gia ta, chúng ta không cần quan tâm đến hắn, cứ để bọn Lưu Phong đấu đá nhau đến kẻ chết người què, chúng ta đứng xem nhiệt náo đi!
Tư Đặc Lâm cảm giác có điểm không ổn: "Điện hạ, nếu như Lưu Phong Sâm rơi đài, Lưu Phong Sương nắm quyền sẽ trở thành phần tử hiếu chiến chống đối chúng ta..."
"Lúc đó chúng ta sẽ đối phó cô ta! Cô ta đánh bại Lưu Phong Sâm, bản thân cũng phải tổn hao, lúc đó đối phó cô ta nhất định dễ dàng hơn bây giờ!"
Tư Đặc Lâm minh bạch, Tử Xuyên Tham Tinh là tồn tại ý nghĩ tọa sơn quan hổ đấu. Y cẩn thận dùng từ, nói: "Điện hạ, ý của tôi là cho dù chúng ta không thể ngăn cản Lưu Phong Sương phát động hành động quân sự đại quy mô thì chí ít chúng ta cũng phải có hành động gì đó hỗ trợ Lưu Phong Sâm, hắn dù sao cũng được chúng ta bảo hộ. Nếu chúng ta đứng nhìn sẽ tổn hại đến uy tín của gia tộc, hơn nữa Lưu Phong Sâm còn báo cáo có dấu hiệu Lưu Phong Sương sắp phát động công kích chúng ta..."
Tử Xuyên Tham Tinh nhíu mày: "Ách, hiện tại chúng ta không có tiền để đánh trận, nguyên lão hội đã cắt giảm quân phí rồi. Hiện tại không phải lúc tranh đấu với đám gia hỏa đó, kiến lập đế quốc không có bọn họ giúp đỡ thì không làm được".
Cực nhọc suy nghĩ một lúc, Tử Xuyên Tham Tinh cuối cùng đưa ra một chủ ý: "Tư Đặc Lâm, ngươi đến hỏi thăm Minh Huy, yêu cầu hắn giả bộ dương công kìm chế Lưu Phong Sương một chút, coi như chúng ta giúp đỡ cho Lưu Phong Sâm. Bất quá ngươi dặn dò hắn ngàn vạn lần chớ đánh thật a! Chúng ta không có tiền để đánh trận đâu!"
Tư Đặc Lâm cam chịu đáp: "Tuân mệnh, điện hạ".
Cứ như thế, báo cáo khẩn cấp về cuộc chiến đại quy mô ở tây bộ trở thành công văn chuyền qua chuyền lại giữa tổng trưởng phủ, quân vụ xứ, thống lĩnh xứ và nguyên lão hội. Cuối cùng chỉ là quân vụ xứ gởi một văn kiện mang tính nhắc nhở cho Minh Huy, thống lĩnh phụ trách tây bộ phòng tuyến, nhắc nhở lão đề cao cảnh giới, nghiêm cẩn giám sát động loạn trong nội bộ Lưu Phong gia. Văn kiện được chuyển đến cùng với cả đống tạp chí và các giấy tờ hầm bà lằng khác, chẳng ai chú ý, cuối cùng bị một tên tham mưu của biên phòng quân lấy đi nhà xí.
*****
Tây nam, Đán nhã hành tỉnh. Lúc hoàng hôn trời đổ tuyết, mặt trời đỏ bầm đã lặn một nửa, Tử Xuyên Tú mang theo bộ dạng phong trần, thần sắc mệt mỏi từ Tây bắc chiến tuyến phản hồi Đán nhã.
Còn chưa đi đến đại lâu quân bộ, gã bỗng cảm giác có điểm khác lạ. Ngày thường người vô ra đại lâu quân bộ nườm nượp, lúc này lại yên tĩnh không nghe chút tiếng động. Đứng trực ở cửa không phải là tiếu binh hắc kì quân quen thuộc mà là một hàng quân quan cấp thấp khoác áo choàng đen. Nhìn phục sức, bọn họ là sĩ quan sinh từ Viễn Đông quân giáo đến.
Tử Xuyên Tú bước thẳng qua cửa chính, cả tòa đại lâu rộng lớn không thấy bóng người, tiếng bước chân của Tử Xuyên Tú vang rõ trong không gian an tĩnh. Các sĩ quan sinh không có ngăn cản gã, mặt vô biểu tình nhìn gã đi qua, trầm mặc như một hàng tượng.
Tử Xuyên Tú đột nhiên nảy sinh ý nghĩ bất tường: "Chẳng lẽ việc bản thân lén thả Lưu Phong Sương đã bại lộ?"
Ở cửa phòng làm việc của Quân đoàn trưởng cũng có hai sĩ quan sinh đứng gác, Tử Xuyên Tú đang định đẩy cửa đi vào thì một sĩ quan sinh cản gã lại: "Tú Xuyên thống lĩnh phải không?"
"Là ta. Các ngươi là ai? Ai phái các ngươi đến? Tiếu binh ở đây đâu?"
Sĩ quan sinh chẳng trả lời câu hỏi nào, hắn lãnh mạc nói: "Thống lĩnh đại nhân theo chúng tôi qua đây".
Tử Xuyên Tú bị dẫn đến phòng đại hội của quân bộ, sĩ quan sinh dẫn đường đẩy cửa: "Mời vào, thống lĩnh đại nhân, có người đang đợi ngài bên trong".
Cho dù Tử Xuyên Tú sớm đã có chuẩn bị, nhưng lúc bước vào vẫn bị thất kinh: trên vị trì thủ tịch hội nghị mà gã thường ngồi, lúc này đang ngồi chính là tổng thống lĩnh La Minh Hải của Tử Xuyên gia.
Bên phải La Minh Hải là phó thống lĩnh Tần Lộ của Trung ương quân, bên trái là nghị trưởng Tiêu Bình của Nguyên lão hội, nguyên lão đại biểu của Đán nhã hành tỉnh là Ngõa Cách Lạp, người ngồi bên dưới Tần Lộ càng khiến Tử Xuyên Tú thất kinh, đó là một quân pháp quan mặc chế phục đen, trợ thủ đắc lực của Đế Lâm, Ca Phổ Lạp.
Mấy người này đều là nhân vật có trọng lượng đến từ Đế đô, so sánh hai bên, quan viên bổn địa ở Đán nhã rõ ràng sút kém hơn nhiều, chỉ có Văn Hà phó thống lĩnh có tư cách ngồi trong hội nghị, còn hai kì bổn Âu Dương Kính và Đức Long ngay cả tư cách ngồi bên dưới nghe cũng không có, chỉ đành ngồi tuốt đằng xa, ngóng cổ lắng nghe xem rốt cuộc là chuyện gì.
"Tú Xuyên thống lĩnh về rồi sao? Mời vào ngồi".
Không biết là cố ý hay vô ý, tên sĩ quan sinh đó dẫn Tử Xuyên Tú đến ngồi ở ghế ngay phía dưới bàn hội nghị, vị trí này vừa hay đối diện với cả bàn, tất cả người đều lạnh lùng nhìn gã, Tử Xuyên Tú có cảm giác khuất nhục như đang bị phán xét.
Gã ra vẻ như chẳng có việc gì, cười nói: "Tổng thống lĩnh đại nhân, nguyên lão nghị trưởng đại nhân và các vị đại nhân, không biết đến Đán nhã khi nào? Hạ quan không nghênh đón từ xa, thật là thất lễ".
"Không sao". La Minh Hải ngẩng đầu nhìn Tử Xuyên Tú, ngữ khí của lão bình hòa hơn cả lúc thường: "Tú Xuyên thống lĩnh, chúng tôi đến hai ngày rồi, nhưng chưa gặp được ngài. Tổng bộ quân đoàn cũng không biết ngài đi hướng nào, chúng tôi rất lo lắng cho ngài".
"Thật quá thất lễ rồi, hạ quan đi làm chút việc, cũng chẳng có căn dặn ai". Tử Xuyên Tú hơi khẩn trương, nếu như La Minh Hải muốn truy cứu hướng đi của gã, gã thật không biết giải thích thế nào.
May mà La Minh Hải không có hỏi. Lão chỉ nói: "Tú Xuyên các hạ, ngài thân là thống soái, bình thường hành sự không thể quá cảm tính được. Nếu như trong thời gian ngài vắng mặt xảy ra chuyện khẩn cấp, không có người chủ trì đại cục, bộ hạ ngài sẽ thất thố không biết làm sao".
"Đại nhân dạy rất phải, Tử Xuyên Tú ghi nhớ".
La Minh Hải vui vẻ nói: "Tú Xuyên thống lĩnh, ta là phụng lệnh tổng trưởng đến. Điện hạ có chút ủy khuất cho ngươi, ngươi phải gắng chịu a!"
Không biết vì sao, La Minh Hải càng nói nhỏ nhẹ, Tử Xuyên Tú càng cảm thấy đại sự bất hảo, gã thẳng thừng nói: "Xin đại nhân cứ nói thẳng".
"Tốt!" La Minh Hải từ trong ngực áo lấy ra một cuộn giấy, tự đọc: "Điện hạ có ý chỉ cấp cho Tử Xuyên Tú. Phụng lệnh tổng trưởng điện hạ, Tử Xuyên Tú lạm dụng chức quyền, lạm sát vô cớ, tạm thời đình chức thống lĩnh Hắc kì quân để điều tra, trong thời gian khâm sứ điều tra, không được phép rời khỏi địa phương".
"Vị trí trống do Tử Xuyên Tú bị đình chức, tạm thời giao cho khâm sứ chủ trì điều khiển!"
Trong đầu Tử Xuyên Tú như bị sét đánh, gã không thể tưởng nổi, hậu quả nghiêm lệ như thế, trong chớp mắt, bản thân đã bị đình chức, còn "Không được phép rời khỏi địa phương", đây không phải là tù cấm sao?
Tai nạn đến quá gấp khiến người bối rối, Tử Xuyên Tú nhìn quanh, trong đám người đối diện, có nhãn thần cảm thông đồng tình, có biểu tình cười đểu trước tai họa của gã.
Nhìn thấy Tử Xuyên Tú hoảng hốt ngây ngốc đương trường, nguyên lão Ngõa Cách Lạp lạnh lùng hỏi: "Thế nào, Tú Xuyên các hạ, làm quan lớn nên quên cả lễ tiết rồi sao?"
"Đồ thất phu đáng chết, ta chưa đụng chạm đến ngươi mà!" Tử Xuyên Tú thầm mắng, nhưng không thể không quỳ, hô: "Vi thần cẩn tiếp thánh chỉ điện hạ!"
"Mời đứng lên", La Minh Hải bất động thanh sắc gọi: "Tú Xuyên thống lĩnh".
Ngõa Cách Lạp giành nói: "Tổng thống lĩnh đại nhân, Tử Xuyên Tú đã không phải là thống lĩnh rồi!"
Phó tư lệnh Trung ương quân Tần Lộ lạnh lùng nói: "Nguyên lão các hạ, thánh chỉ của điện hạ vừa rồi ngài cũng nghe rõ. Tú Xuyên các hạ chỉ là tạm thời đình chức điều tra, điện hạ không có bãi bỏ chức vị thống lĩnh của ngài ấy. Trước khi có thánh chỉ mới, ngài ấy vẫn là thống lĩnh như cũ".
La Minh Hải khẽ gật đầu: "Tần Lộ các hạ nói rất đúng. Tú Xuyên các hạ, đối với thánh chỉ của điện hạ, ngài có phân biện gì không?"
Tử Xuyên Tú nghèn nghẹn đáp: "Vi thần vì quốc trừ nghịch, tự nhận có công vô tội!"
La Minh Hải gật đầu: "Lời của ngài, bổn quan sẽ chuyển tấu cho điện hạ. Còn như Tú Xuyên thống lĩnh có công hay tội, đợi kết quả điều tra sẽ rõ, chúng tôi nhất định sẽ cấp cho ngài một sự công bằng".
Ngõa Cách Lạp tỏ vẻ cáo khóc cừu: "Ài, mọi người đều là đồng liêu, Tú Xuyên các hạ rơi vào tình cảnh này, ta thật rất đau lòng! Có gì có thể giúp, Tú Xuyên các hạ cứ đề xuất ra".
Tử Xuyên Tú nhìn cái bản mặt dương dương đắc ý ở trước mắt, lạnh lùng đáp: "Nguyên lão đại nhân, có chuyện này ngài có thể giúp tôi không?"
"Chuyện gì?"
"Đem cái bản mặt ngu ngốc của ngài cút xa một chút, nhìn thấy nó tôi ăn cơm không vô".
"Ngươi!"
Có người bật tiếng cười khẽ, Ngõa Cách Lạp đỏ bừng mặt: "Tử Xuyên Tú, đại họa lâm đầu còn dám nghênh ngang như thế. Người đâu!"
Mấy sĩ quan sinh xuất hiện sau lưng Tử Xuyên Tú, có kẻ thô lỗ đẩy Tử Xuyên Tú: "Mau đi!"
Rồng mắc ao tù tôm giỡn mặt! Tử Xuyên Tú đột ngột quay người, hung dữ trừng mắt nhìn tên sĩ quan sinh đó. Nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt Tử Xuyên Tú, tên sĩ quan trẻ tuổi đó hoảng hốt đặt tay lên chuôi đao, có kẻ cao giọng hô hoán: "Tử Xuyên Tú, ngươi muốn kháng chỉ?"
Lời của hắn còn chưa dứt, "Ầm" một tiếng dữ dội, cửa phòng hội nghị bị đánh sập, mấy sĩ quan sinh bị ném ngã chổng chơ, ngoa ngoe trên nền phòng hội nghị.
Đám quan lớn giật nảy mình ào ào đứng lên nhìn. La Minh Hải quát: "Ai làm!"
Thoại âm vừa dứt, một đám quan binh Hắc kì quân ở ngoài cửa phòng hội nghị ùa vào, toàn bộ bạt đao dương kiếm. Có vài sĩ quan sinh trong phòng hội nghị có ý đồ phản kháng lập tức còn chưa kịp động thủ đã bị quân đao sáng quắc đè lên cổ, bọn chúng liền không dám động đậy. Đám binh sĩ ùa lên bao lấy mấy quân quan cao cấp, nét mặt lạnh lùng, mã đao sáng loáng bức trước mặt quân quan, có thể cảm nhận được hơi lạnh từ thân đao toát ra.
Các cao quan lần đầu chứng kiến tình huống thế này, ai nấy hoảng hốt, Ngõa Cách Lạp còn tè cả ra quần.
Đột biến bất ngờ, đám cao quan đến từ Đế đô đều biến sắc. Đây là đại bổn doanh của Hắc kì quân, một khi quân đội binh biến, bọn họ đừng hòng còn mạng ra về. Ngõa Cách Lạp hoảng sợ lắp bắp" "Các người... các người muốn làm gì?"
Không ai trả lời hắn, sĩ binh thần sắc lạnh lẽo, sát khí đằng đằng.
*****
Tuy cũng xuất thân là quan văn nhưng so với Ngõa Cách Lạp, La Minh Hải trấn định hơn nhiều. Lão "hừ" một tiếng, chuyển hướng Tử Xuyên Tú: "Tú thống lĩnh, xin ước thúc quý bộ!"
Tử Xuyên Tú mỉm cười nói: "Tổng thống lĩnh đại nhân, tôi đã bị đình chức rồi, lấy thân phận gì để ước thúc các huynh đệ chứ?"
"Ngươi!" La Minh Hải phẫn nộ giậm chân, lão bỗng nhiên nhìn thấy Văn Hà đang trốn ở vòng ngoài đám sĩ binh cười trộm xem nhiệt náo, lão liền cao giọng gọi: "Phó thống lĩnh Văn hà, ngươi gọi sĩ binh lui lại!"
Văn Hà nhóng cổ rướn đầu, y cũng cao giọng gọi: "Tổng thống lĩnh đại nhân, ngài nói cái gì? Hạ quan nghe không rõ!"
La Minh Hải đề cao thanh âm: "Phó thống lĩnh Văn Hà, mệnh lệnh sĩ binh lui lại!"
"Tổng thống lĩnh đại nhân, hạ quan vẫn nghe không rõ!"
La Minh Hải quát: "Kêu bọn chúng lui lại!"
"Đại nhân nói nhỏ quá, hạ quan không thể nghe rõ, chi bằng ngài qua gần đây hãy nói?"
"Mẹ kiếp!" Bất chấp thân phận của mình, La Minh Hải chửi thề, nói năng thô lỗ: "Văn Hà, tên khốn nhà ngươi, lão tử nếu đi ra được thì còn kêu cái con mẹ ngươi làm gì nữa! Kì bổn kia, ngươi họ Âu Dương phải không? Âu Dương kì bổn, ta lệnh ngươi lập tức dẹp đám loạn binh này!"
"Tuân mệnh, đại nhân!" Âu Dương Kính tươi cười tiến lại, cười hắc hắc nói với các sĩ binh: "Các huynh đệ, thỉnh các người đi đi, được không? Các người không đi ta sẽ tức giận! Các người thật không đúng? Thật sự không đi? Được, các người không đi, ta đi!"
Âu Dương Kính hì hì hà hà chạy đến trước mặt La Minh Hải, nhún vai giả bộ nhăn mặt nói: "Đại nhân, tôi ra lệnh rồi nhưng bọn họ không chịu đi. Vậy phải làm sao cho tốt đây?"
"Ngươi!" La Minh Hải bị tên giảo hoạt này chọc giận đến thất khiếu xuất khói. Lão định tìm một kì bổn khác là Đức Long nhưng nhìn tới nhìn lui chẳng thấy lão đâu, thì ra lão gian hoạt Đức Long lợi dụng lúc xung đột lộn xộn đã chạy mất dép rồi. La Minh Hải chỉ đành ra mặt hò hét đám sĩ binh: "Các huynh đệ, ta là tổng thống lĩnh La Minh Hải! Các ngươi muốn làm gì?"
Các sĩ binh hồi đáp vang dội: "Tổng thống lĩnh đại nhân, Tú Xuyên thống lĩnh trảm gian trừ ác, có công vô tội, thỉnh đại nhân thu hồi xử phạt quyết định!"
"Đây là chỉ ý của tổng trưởng điện hạ, các ngươi dám..."
Toàn bộ người dị khẩu đồng thanh hô: "Trừ ác vô tội, trừng gian có công, thỉnh gia tộc thu hồi mệnh lệnh!"
"Các ngươi!"
"Trừ ác vô tội, trừng gian có công, thỉnh gia tộc thu hồi mệnh lệnh!"
Không những trong phòng, bên ngoài đại lâu quân bộ cũng vang dội tiếng hô hoán, cả đại lâu quân bộ đều đã bị bao vây, thanh thế rất lớn, binh sĩ không dưới cả ngàn người. Tiếng hô sau nối tiếng hô trước, cuối cùng dồn dập như sóng đập!
Phát hiện bản thân đã bị bao vây trùng điệp, đám cao quan sắc mặt trắng nhợt, Tần Lộ kéo áo La Minh Hải: "Đại nhân, ngài cần phải quyết đoán, chần chừ e sinh bất trắc!"
La Minh Hải hung dữ nhìn Tử Xuyên Tú, cẩn thận hỏi nhỏ Tần Lộ: "Ngươi xem, hắn dám không?"
"Đại nhân, ta tin Tú Xuyên thống lĩnh vốn không có ý này, nhưng hiện tại cục thế phát triển đã không nằm trong sự không chế rồi!"
Nhìn La Minh Hải cúi đầu không lên tiếng, Tần Lộ biết lão kì thật đang tiếp thụ lời của y, chỉ là sợ mất mặt mà không chịu lùi, y khẽ cười, chuyển hướng Tử Xuyên Tú: "Tú Xuyên đại nhân, hạ quan là trợ lý xứ trưởng Quân vụ xứ, Tần Lộ".
"Ngài khỏe, Tần Lộ các hạ, ta nhận ra ngài".
"Hạ quan tin, Tú Xuyên đại nhân nhất định có ủy khuất bất đắc dĩ. Nhưng hiện tại cục thế rất hỗn loạn, như thế này sẽ không có lợi gì cho việc tẩy xoát ủy khuất cho đại nhân. Không biết đại nhân có thể tin tưởng hạ quan không?"
Tần Lộ dùng nhãn thần ngay thẳng trong sáng nhìn Tử Xuyên Tú, ngữ khí trấn định ôn hòa, cử chỉ tự tin ung dung, thần thái toát ra lực lượng khiến người ta tin phục.
Tử Xuyên Tú cũng đang suy nghĩ. Giết La Minh Hải là chuyện rất dễ, mất vài phút là đủ băm đám cao quan và cảnh vệ thành thịt vụn, một tên cũng không thể thoát. Vấn đề là, sau khi giết bọn chúng, sự tình sẽ thu xếp thế nào? Chẳng lẽ bản thân phải khởi binh tạo phản sao?
Tử Xuyên Tú cũng mượn cơ hội này để hạ đài, gã cười đáp: "Tần Lộ đại nhân đã nói như thế, ta còn có gì không tin chứ? Bất quá, Văn Hà".
Gã nhẹ nhàng kêu một tiếng, Văn Hà vừa nãy thính lực rất kém đột nhiên mắt sáng tai thính trở lại, lập tức cao giọng đáp: "Có hạ quan!"
"Ước thúc huynh đệ không nên loạn động, chớ làm cho quý khách từ Đế đô đến hoảng sợ".
"Tuân mệnh, đại nhân! Các ngươi lui hết ra ngoài, thu đao lại cho ta!"
Giống như khi nãy ùa vào, các sĩ binh loáng cái đã lui hết khỏi phòng hội nghị, trước khi đi còn không quên trừng mắt dọa Ngõa Cách Lạp, đặt tay lên cán đao hăm he. Ngõa Cách Lạp sợ hãi nhũn ra trên ghế, nước đái phọt ra, mùi thúi xộc lên làm chúng nhân phải bịt mũi.
Nhưng các đồng bạn khác của hắn cũng không có tâm tình để cười nhạo hắn, các cao quan lúc này mới nhận biết được sự khủng bố của quân đội, quân nhân một khi nổi điên lên thì e là tổng thống lĩnh hay thủ tịch nguyên lão cũng đều bị chém. Có thể áp chế bọn họ chỉ có tướng lĩnh xuất thân quân ngũ như Tử Xuyên Tú làm được.
Tim mọi người đều đập liên hồi: sao có dạng điều tra thế này? Nếu không có sự bảo hộ của Tử Xuyên Tú, cả một đám cao quan căn bản không thể bước ra khỏi cửa đại lâu quân bộ. Tử Xuyên Tú chỉ cần nháy mắt, bọn họ sẽ người một nơi đầu một nẻo.
La Minh Hải trầm mặt xuống: "Tú Xuyên thống lĩnh, mời đi theo chúng tôi!"
Chúng nhân ta khỏi phòng hội nghị. Hai bên hành lang quân bộ đều đứng đầy sĩ binh vũ trang, bọn họ trừng mắt theo dõi đám cao quan đến từ Đế đô, sát khí vô hình ngập ngụa không gian. Đi giữa hai hàng sĩ binh vũ trang lạnh lẽo, các quan lớn đều toát mồ hôi đẫm áo. May mà, các sĩ binh chỉ là nhìn, không có ai tiếng lên ngăn cản động thủ.
Bước khỏi đại lâu quân bộ, ở trước đại lâu đang tụ tập mấy ngàn sĩ binh, cả một mảng đen kịt, bọn họ phong tỏa tòa nhà quân bộ và các con đường xung quanh. Nhìn thấy thân ảnh Tử Xuyên Tú xuất hiện từ trong đại lâu, giống như mặt hồ đang yên tĩnh bị một tảng đá ném xuống, đám đông sĩ binh tao động nhốn nháo, thanh âm xì xầm ban đầu càng lúc càng khuếch đại: "Thống lĩnh gia ra rồi! Thống lĩnh gia ra rồi!"
Một chiếc xe ngựa nhẹ nhàng dừng ở trước mặt Tử Xuyên Tú. Ngây ngốc nhìn cỗ xe, Tử Xuyên Tú biết, một khi bước lên cỗ xe này, bản thân sẽ thành cá trên thớt mặc La Minh Hải mổ xẻ. Gã cười khổ, co chân đặt lên xe ngựa.
"Bọn họ muốn dẫn Thống lĩnh gia đi". Trong lớp lớp sĩ binh bao quanh có tiếng thét lớn, lập tức cả ngàn người náo loạn. Có người hô hào: "Thống lĩnh gia, không cần đi theo bọn họ, Hắc kì quân sẽ bảo hộ cho ngài!"
"Thống lĩnh gia, chúng tôi sẽ bảo hộ cho ngài! Đám quan lại đó có phải đang uy hiếp ngài?"
"Thống lĩnh gia, xin đừng bỏ chúng tôi!"
Các sĩ binh la hét loạn cả lên, có người chen lấn muốn tiến tới kéo Tử Xuyên Tú xuống xe, các sĩ quan sinh đang liều mạng kết thành tường người ngăn cản binh sĩ Hắc kì quân.
"Lui lại! Lui lại!"
"Cút đi! Chớ cản đường!"
Song phương kiếm bạt đao dương đối đầu căng thẳng, tùy thời lúc nào cũng có thể loạn đả. Tràng diện loạn thành đoàn, trong hỗn loạn, có người dụng lực nắm lấy tay Tử Xuyên Tú kéo gã khỏi xe ngựa, Tử Xuyên Tú quay đầu nhìn, người đó là Phó thống lĩnh Văn Hà của Hắc kì quân, y nói từng chữ chắc nịch: "Đại nhân, ngài là thống lĩnh tốt nhất mà tôi từng gặp! Ngài không có sai, tôi quyết không để bọn họ dẫn ngài đi, Hắc kì quân sẽ bảo hộ cho ngài!"
*****
Tuyết rơi dày, khí trời rất lạnh, Văn Hà trán toát mồ hôi nhưng thần sắc kiên định không thể lay động, thể hiện vị mãnh tướng sa trường này đã hạ quyết tâm phải làm điều mình nói, cho dù có phải khởi binh tạo phản. Không chỉ mỗi Văn Hà, cả một khối đen nghịt quan binh Hắc kì quân đều đang nhìn vào gã, ánh mắt bọn họ đều chứa đầy lo lắng và quan tâm.
Nhìn những gương mặt nôn nóng lo lắng đó, Tử Xuyên Tú cảm thấy vô cùng ấm áp, sự cảm động bóp nghẹn yết hầu gã. Gã vẫy tay biểu thị muốn phát biểu, thanh âm huyên náo dần lắng xuống.
"Các sĩ binh Hắc kì quân, yên lặng. Các ngươi và ta đều là quân nhân của gia tộc, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, chúng ta tiếp được mệnh lệnh, cho dù chúng ta biết đó là quyết định sai lầm, nhưng thân là quân nhân chúng ta không có quyền phán xét. Hiện tại, ta tạm thời li khai mọi người, trước khi đi, ta lệnh cho mọi người, vô luận tương lai phát sinh chuyện gì, mọi người đều phải trung thành với Tử Xuyên gia tộc, phục tùng mệnh lệnh của tổng trưởng điện hạ và Trữ điện hạ. Trung với gia tộc, phục tùng mệnh lệnh! Đây là mệnh lệnh ta giao cho các ngươi!"
"Thống lĩnh gia!" Văn Hà đau xót hô lên, vị hán tử cứng rắn lúc này lại nhỏ lệ. Rất nhiều sĩ binh đều lặng lẽ khóc. Tử Xuyên Tú nghiêm khắc nhìn bọn họ: "Đủ rồi! Thật là khó xem quá, khóc lóc hệt như đám đàn bà! Dưới trướng ta không có lính mềm yếu như thế, cho ta thấy dáng vẻ của quân nhân của các ngươi!"
"Nghiêm!"
Các quân nhân có mặt đứng nghiêm ưỡn ngực hành lễ với Tử Xuyên Tú, cả những sĩ quan sinh cũng không ngoại lệ. La Minh Hải cũng chậm rãi đưa tay lên chào Tử Xuyên Tú, dùng ánh mắt cảm tạ Tử Xuyên Tú.
Tử Xuyên Tú hướng chúng nhân hồi lễ trang trọng, chuyển thân bước vào trong xe, Tần Lộ vội vàng lên theo, xa đội di chuyển về cổng thành Đán nhã, chạy được một đoạn rất xa, phía sau vẫn còn truyền đến tiếng hô: "Thống lĩnh gia, đi đường mạnh khỏe!"
Tần Lộ cảm thán: "Thống lĩnh ngài anh minh đại nghĩa, nếu không phải ngài, tràng diện hôm nay e là không thể thu thập, cảm tạ ngài".
Tử Xuyên Tú hờ hững đáp: "Cũng không có gì, chẳng qua là tận chức trách bổn phận mà thôi. Thân là quân nhân gia tộc, ta phải bảo vệ uy nghiêm của gia tộc".
"Quân tâm tức dân tâm. Tú Xuyên đại nhân ngài nhậm chức mới vài tháng ngắn ngủi, các địa phương tây nam đều vạn chúng quy tâm, hạ quan thật sự rất bội phục".
"Tần Lộ đại nhân, cái này liệu có quy thêm tội danh cho ta không, nói ta có ý mua chuộc nhân tâm, ý đồ đen tối không?"
Không biết là cố ý hay vô ý, sau khi rời khỏi cổng thành Đán nhã, rèm xe được bỏ xuống, ngồi bên trong không thấy được cảnh sắc bên ngoài, càng không biết xa đội chạy về phương hướng nào. Trong hắc ám, Tần Lộ hoàn toàn không thấy biểu tình của Tử Xuyên Tú, y giật mình: "Thống lĩnh đại nhân, ngài nói đùa rồi".
"Ta cũng hi vọng là nói đùa, nhưng thống lĩnh gia tộc vì dẹp bỏ hắc bang và uy khấu mà bị lập án điều tra và bị bắt, vậy có xuất hiện thêm tội danh hoang đường khác cũng không phải là chuyện không thể".
Tần Lộ im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: "Tú Xuyên đại nhân, ngài là người hiểu chuyện, tôi cũng không nói linh tinh với ngài: đối với việc lập án điều tra ngài, phía quân đội kịch liệt phản đối. Tư Đặc Lâm đại nhân yêu cầu phải được trực tiếp tham gia điều tra nhưng nguyên lão hội không đồng ý. Bọn họ cho rằng, Tư Đặc Lâm đại nhân có quan hệ quá mật thiết với ngài, làm thế chẳng khác nào"
Tử Xuyên Tú lên tiếng tiếp y: "Chẳng khác nào Tử Xuyên Tú đi điều tra Tử Xuyên Tú".
"Chính là ý này!" Tần Lộ vỗ tay: "Với lí do cũng giống vậy, bọn họ loại cả Đế Lâm đại nhân khỏi cuộc điều tra. Lần này chủ yếu do tổng thống lĩnh La Minh Hải và nguyên lão hội chủ trì, phía quân đội và giám sát thính hầu như không có quyền phát ngôn. Ngài nên chuẩn bị tư tưởng".
"La Minh Hải và nguyên lão hội?" Tử Xuyên Tú cười nói: "Tổng trưởng điện hạ rốt cuộc là có chủ ý thế nào? Ông ấy không phải vì để dung mạo Đế đô đẹp đẽ nên tống hết đám gia hỏa xấu xí đáng ghét đến Đán nhã chứ?"
Tần Lộ tằng hắng một tiếng, Tử Xuyên Tú mới phát hiện bản thân lỡ lời. Gã cười cười xin lỗi: "A, lỗi rồi. Ta không phải nói ông, Tần Lộ các hạ xin chớ để bụng. Ta phát hiện có mấy nữ tử rất ngưỡng mộ ông, ông có hứng thú không?"
Tần Lộ dở khóc dở cười: "Thống lĩnh đại nhân, hảo ý tôi xin ghi nhớ. Tiểu hài nhà tôi đã 5 tuổi rồi".
"A, vậy thì quá đáng tiếc rồi".
Tử Xuyên Tú thoải mái cười, tiếng cười dội dội trong khoang xe chật.
Tần Lộ cảm thấy rất hứng thú, người ngồi trước mặt y đang là thống lĩnh của gia tộc, là anh hùng thanh danh hiển hách, đột nhiên hãm vào lao tù, mệnh vận bất hảo, nhưng gã không hề kinh hoảng bi thương, ngược lại vẫn còn tâm tư cười cợt, Tần Lộ thật vô pháp lí giải. Cuối cùng, y không nhịn được hỏi: "Thống lĩnh đại nhân, thứ cho tôi mạo muội, lần này ngài bị đình chức điều tra, vô luận thế nào cũng không phải là chuyện tốt. Nhưng tôi thấy ngài đang vui vẻ thoải mái, thật sự tôi chẳng hiểu nổi".
Tử Xuyên Tú nhìn Tần Lộ, cười đáp: "Tần Lộ các hạ, nhân sinh có lúc thăng lúc trầm. Bãi chức, giam lỏng, bỏ tù, mấy thứ này cũng như ta ăn cơm thường thôi, có năm còn bị đến vài lần, ta cả bị phán là quốc tặc cũng đã trải qua, vậy còn có gì đáng sợ hơn chứ?"
Tần Lộ đầy cảm xúc: "Đại nhân hiểu sâu đạo làm người, bọn thường chúng tôi không thể so nổi, người phi thường tất có thành tựu phi thường, chẳng trách đại nhân có thành tựu phi phàm!"
Tử Xuyên Tú cười mà không nói, gã đương nhiên vui vẻ: vừa nãy gã còn cho rằng việc thả Lưu Phong Sương đã bị bại lộ, đó là đại tội không thể tha, gã cho rằng chết chắc rồi, đột nhiên lại biết, thì ra nguyên nhân là vì Mã Duy, chuyện đó có đáng là gì, đơn giản chỉ là giết một tên tặc khấu giả mạo người tốt thôi mà.
Rèm cửa rất dày, Tử Xuyên Tú không biết xa đội sẽ đến đâu, gã chỉ cảm giác đường đi lúc đầu bằng phẳng, đến giờ thì lắc qua lắc lại, thùng xe nghiêng về sau, chắc là đang di chuyển lên dốc, tiếp đó là xuống dốc, lại quẹo trái, có lúc Tử Xuyên Tú có cảm giác xa đội giống như đang quành lại, cứ thế tới lui mấy lần, Tử Xuyên Tú nhức cả đầu.
Gã tuy đang là thống lĩnh Hắc kì quân nhưng lại chẳng quen thuộc địa hình quanh Đán nhã, trong nhất thời chẳng thể xác định được địa hình khúc chiết này nằm ở địa phương nào của Đán nhã hành tỉnh. Gã nhìn Tần Lộ, Tần Lộ cũng ngơ ngáo, cười khổ lên tiếng: "Thống lĩnh đại nhân, tôi cũng không biết đang đi đâu".
Chạy đến nửa đêm, rốt cuộc xe ngựa cũng dừng lại. Có người từ ngoài mở cửa xe, gió đêm mát lạnh mang theo không khí núi rừng lùa vào, hai người trong xe đều cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Tử Xuyên Tú nhảy xuống xe, chân đạp trên nền đất mềm mại, trên đầu là tinh không xán lạn, bầu trời như một tấm hắc bảo thạch đính kim cương, trong gió thoang thoảng mùi hoa dại thơm lừng.
Gã đang đứng trên một ngọn núi nhỏ, bốn phía là đại địa khoan khoát, ánh mắt phóng thẳng đến chân trời xa, rừng rậm, sông, nông trang, mọi thứ thu vào tầm mắt. Từ trong thùng xe chật hẹp bức bối bước ra một thánh cảnh xinh đẹp, tâm tình Tử Xuyên Tú rất thoải mái. Gã rất muốn ngã người lên thảm cỏ dưới chân mà hưởng thụ ân tứ do thiên nhiên ban tặng.
Trên núi có một khu rừng nhỏ, trong rừng loáng thoáng mấy đỉnh nhà nhọn, ánh đèn lọt qua kẽ lá sáng lấp lánh. Vài quân nhân phục sức Cấm vệ quân từ trong khu rừng đó đi ra, quân quan trung niên dẫn đầu gầy cao như một cây tre, gương mặt ốm nhách ra vẻ nghiêm túc, y hành lễ với Tử Xuyên Tú: "Tử Xuyên Tú thống lĩnh phải không?"
Tử Xuyên Tú hờ hững đáp lễ, gã không có hứng thú hồi đáp dạng câu hỏi thế này.
Trong mắt quân quan đó lộ xuất nộ ý, nhưng y vẫn chu toàn lễ tiết nói: "Hạ quan là Phó kì bổn Mông Khắc Đa, thuộc đệ nhất sư Cấm vệ quân, trong thời gian đại nhân lưu lại đây, bổn quan rất vinh hạnh phụ trách bảo vệ an toàn cho đại nhân. Nếu như có chỗ nào không phải, xin cứ chỉ dạy".
Danh là bảo vệ an toàn nhưng thực chất là giám thị, cái này cả tiểu hài tử cũng hiểu. Tử Xuyên Tú khẽ gật đầu: "Khổ cực rồi, vậy thì làm phiền quý quan".
Mông Khắc Đa cứng nhắc cúi người chào, xoay ngang đưa tay mời, mấy quân quan cấm vệ quân im lìm bao quanh Tử Xuyên Tú, bề ngoài cung kính nhưng tay lại như vô ý đặt trên chuôi đao. Tử Xuyên Tú cảm giác được một áp lực vô hình từ bốn phía ập đến. Quân quan trải qua thực chiến khác biệt với sĩ quan sinh, nhãn thần bọn chúng sáng hơn, lạnh hơn, tĩnh hơi, tàn khốc hơn. Chỉ có hảo thủ từng giết người mới có dạng nhãn thần như thế.
Tử Xuyên Tú cất bước đi về phía trang viên trong rừng, Tần Lộ ở đằng sau cũng định bước theo nhưng bị Mông Khắc Đa ngăn lại: "Đại nhân, rất xin lỗi, chúng tôi nhận được mệnh lênh, nơi này chỉ tiếp đãi một mình Tử Xuyên Tú thống lĩnh, người lý lịch không rõ theo luật không được vào, mời đại nhân ngài quay về".
Tần Lộ tức giận: "Ta là Phó thống lĩnh Trung ương quân, ủy viên Quân vụ xứ, thành viên tổ điều tra, chẳng lẽ ta là người có lý lịch không rõ?"
"Tần Lộ tướng quân, hết sức xin lỗi". Mông Khắc Đa miệng thì xin lỗi nhưng thân hình vẫn đứng trước Tân Lộ như cũ, chẳng có biểu hiện gì nhường đường: "Chúng tôi nhận được mệnh lệnh, phải làm như thế".
"Khốn kiếp, ai cấp mệnh lệnh vớ vẩn này cho ngươi?"
"Thất đại tổng trưởng Tử Xuyên gia tộc, Tử Xuyên Tham Tinh điện hạ". Mông Khắc Đa bình tĩnh đáp.
Giống nhưng đỉnh núi băng yên tĩnh đột nhiên sụp đổ, Tần Lộ đờ người, đứng sững tại chỗ không biết làm gì. Không nhẫn tâm nhìn y khó xử, Tử Xuyên Tú tăng tốc đi về khu rừng, mấy cấm vệ quân gấp rút chạy theo gã.
Đây là một tiểu trang viên nằm trong khu rừng nhỏ trên đỉnh núi, sau khi vào cổng chính, Tử Xuyên Tú mới phát hiện không gian bên trong rộng rãi hơn biểu hiện bề ngoài của nó, mấy căn biệt thự màu trắng nổi bật trên nền cỏ xanh, trong các biệt thự loáng thoáng bóng cảnh vệ qua lại.
Thấy có người tiến vào, mấy con chó lớn đang nằm trên cỏ ngóc dậy cất tiếng sủa rền rĩ, bộ dáng hung hãn muốn cắn người.
Tử Xuyên Tú dừng chân, gã biết đây là loại chó gì, chúng được gọi là "Sát thủ bóng đêm", Đế Lâm từng giảng qua cho gã nghe, bọn chúng ngoài đai lưng thì mục tiêu nhắm đến kế tiếp là cổ họng, một phát cắn lập tức lấy mạng, là sự khiếp sợ của lũ trộm đêm.
"Thống lĩnh đại nhân, " Mông Khắc Đa bất động thanh sắc nói: "Bọn chó này rất hung tàn, xin đại nhân đừng tự tiện li khai khu vực cư trú, bằng không vạn nhất có tổn hại gì, chúng tôi thật sự không chịu nổi trách nhiệm".
Tử Xuyên Tú cười đáp: "Cảm ơn nhắc nhở".
"Không có gì, đây là chức trách của hạ quan. Phòng của ngài ở chỗ kia, mời theo tôi".
Bắt đầu từ đêm nay, Tử Xuyên Tú trở thành tù nhân bị giam lỏng.
← Hồi 089 | Hồi 091 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác