Vay nóng Tinvay

Truyện:Nguyệt dị tinh tà - Hồi 03

Nguyệt dị tinh tà
Trọn bộ 31 hồi
Hồi 03: Vu Hồ đại hào
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-31)

Siêu sale Shopee

Vu Hồ là một thành lớn ở phía bắc Giang Nam. Trong một ngỏ ngang hướng về phía bến tàu có một toà lầu lớn. Toà lầu lớn này cơ hồ chiếm quá nửa cái ngõ ngang chỉ dài khoảng hơn nười trượng này. Cửa lớn sơn màu đen vì vừa qua năm mới nên trên cửa vẫn còn dán một đôi câu đối màu đỏ. Hai bên cửa lớn là hai con sư tử đá cao gần một trượng. Loại sư tử đá này người ta thường đặt nơi phủ đệ của các quan nhân trong kinh thành nhưng ở đây chẳng qua chỉ là bản sắc của Giang Nam.

Người hiểu biết chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết ngay rằng người ở trong nhà này không phải là nhân vật tầm thường.

Vào lúc hoàng hôn, ánh tà dương đầu xuân chiếu chếch vào hai con sư tử đá đặt bên cửa khiến bóng chúng đổ dài về bên đông. Cửa lớn của toà nhà lúc này cực kỳ náo nhiệt. Ngựa xe như nước, đổ đến ào ào. Cánh cửa lớn màu đen cũng đã mở toang cả hai cánh. Người ra vào tấp nập, nhộn nhịp. Tuy có mấy người mang dáng dấp thương nhân nhưng đại đa số đều là những nhân vật mà chỉ cần thoáng nhìn qua cũng biết ngay họ đều là hào kiệt của võ lâm.

Nguyên lai người ở trong toà lầu lớn này chính là võ sư danh tiếng đất Giang Nam, Vu Hồ đại hào Đa Tý Thần Kiếm Vân Khiêm. Hôm nay là ngày mừng đại thọ của lão võ sư Vân Khiêm. Không chỉ những nhân vật có thân có thế trong huyện Vu Hồ này mà còn có cả hào kiệt võ lâm khắp trong thiên hạ đều nhất tề đến chúc thọ cho lão võ sư Vân Khiêm.

Danh tiếng của Đa Tý Thần Kiếm chẳng những vang dội khắp thiên hạ mà Vân Trung Trình, con trai trưởng của ông cũng là một nhân vật có tiếng tăm, đang thống lĩnh hai mươi sáu tiêu cục của Giang Nam. Hiển nhiên là lãnh tụ hiệp nghĩa của Giang Nam. Do vậy nên lễ chúc thọ thất tuần của Vân lão gia lại càng thêm náo nhiệt.

Từ đầu ngỏ trở vào, có rất nhiều đại hán cao to vạm vỡ đứng đón khách. Họ đều mặc áo dài, ánh mắt sáng rực, thần hoàn khí túc, hiển nhiên đều là con nhà võ. Mấy người này đều là các tiêu sư của các tiêu cục Giang Nam.

Khuôn viên của nhà họ Vân tổng cộng có năm dãy. Thọ đường được đặt trên đại sảnh của dãy nhà thứ nhất. Cách bài trí xếp đặt trong căn phòng của võ lâm đại hào gia này cực kỳ cổ quái. Nơi gian tiền sảnh trước sau dài khoảng hai ba mươi trượng, đủ để đặt hàng chục chiếc bàn tròn.

Đa Tý Thần Kiếm Vân Khiêm là người có tính hiếu khách. Đặc biệt rất thích những người có tiếng tăm, các nhân vật trong võ lâm bất kể là hắc đạo hay bạch đạo, Vân lão gia đều có quan hệ thắm thiết. Đáng được xem là lão anh hùng phúc thọ song toàn.

Trong gian đại sảnh lúc này đèn đuốc sáng trưng. Ở giữa thắp hai cây nến hồng cực lớn, cao hơn trượng. Đặt trên một cái bàn bát tiên là một quả đào mừng thọ rất lớn làm toàn bằng gạo nếp.

Ngồi trên chiếc ghế thái sư đặt cạnh chiếc bàn bát tiên là một ông lão tóc bạc phơ. Hiển nhiên là danh vang thiên hạ Đa Tý Thần Kiếm Vân Khiêm. Lão nhân thất tuần này râu tóc tuy đã bạc trắng cả nhưng dáng vẻ lại chẳng có chút nào là một lão nhân. Lão đang ngồi cười ha hả trên ghế, đón tiếp hậu bối võ lâm đến bái thọ. Tiếng nói chẳng những sang sảng như tiếng chuông đồng mà tiếng cười cũng lại rất trong trẻo.

Nhân Nghĩa Kiếm Khách Vân Trung Trình, con trai lớn của Đa Tý Thần Kiếm đang kính cẩn đứng bên cạnh. Vân Trung Trình mặc một chiếc áo dài màu tím sậm, dưới cằm lơ thơ một chút râu. Nếu không phải là người quen, đã biết rõ về họ Vân rồi thì dễ nhận lầm họ Vân là một trung niên có dáng vẻ nho nhã này là một người chỉ biết đèn sách. Có ai ngờ rằng đây lại là một cao thủ võ lâm từng khuấy động cả vùng Giang Nam.

Người đến bái thọ rất đông, có người thì Vân lão gia biết nhưng cũng có người Vân lão gia chẳng quen. Nhưng bất luận quen hay không quen, Vân lão gia cũng khách sáo mà đón tiếp. Có người muốn hành đại lễ, lão võ sư cũng ứng đáp hết mình. Chỉ trừ mấy lão anh hùng cùng vai vế với Vân lão gia ra, hào sĩ võ lâm khắp nơi trong thiên hạ, khi đứng trước lão anh hùng này đều cung kính cúi đầu, không dám có một chút vô lễ.

Quần hào trên thọ đường tuy đã rất đông nhưng người đến chúc thọ vẫn nườm nượp không ngừng. Chính vào lúc tiệc rượu đã bắt đầu, ngoài cửa lại có một thiếu niên áo vàng bước vào. Đến trước mặt Vân lão gia, hờ hững cung tay vái chào. Trông dáng vẻ không có chút gì là kính trọng, khiêm nhường đối với bậc tiền bối.

Vân lão anh hùng bản tính vốn hòa nhã, không để tâm đến chuyện này nhưng Nhân Nghĩa Kiếm Khách Vân Trung Trình đứng đằng sau lại có chút bất mãn trong lòng. Mục quang ánh lên có vẻ dò xét thiếu niên áo vàng nọ.

Chỉ thấy thiếu niên đứng sừng sững, lưng vượn hông nhỏ, sống lưng thẳng tắp, song mục chiếu sáng quắc. Tuy không để lộ ra nhưng khóe mắt dường như có mang theo một chút cuồng ngạo khinh mạn.

Vân Trung Trình hơi động trong lòng, ngầm đoán:

“Nội công của thiếu niên này rất có hỏa hầu. Tuy nhìn không rõ nông sâu nhưng công lực rất cao. Thiếu niên mặt mũi xinh xắn, một mình đến đây, lại không có danh thiếp, cũng không xưng danh hiệu của sư trưởng, không biết nhận vật này là ai đây ? “ Nhân Nghĩa Kiếm Khách trong lòng nghi ngờ nhưng lại không để lộ một lời nào ra, lại thêm khách tới đầy nhà, sự việc lại nhiều nên Vân Trung Trình cũng quên luôn việc này.

Một lát sau, tiệc rượu trên đại sảnh đã được bày ra. Tổng cộng có ba mươi sáu bàn rượu. Ba trăm vị hào kiệt võ lâm ngồi đây thì hết chín phần đều là những người có tiếng trong thiên hạ.

Cùng ngồi với Vân lão anh hùng nơi cái bàn lớn đặt giữa đại sảnh đều là những nhân vật có đẳng cấp trong võ lâm. Người người râu tóc đều đã bạc phơ, xem ra tuổi tác đã qua kỳ tứ thiên mệnh rồi.

Đây đều là những bạn hữu năm xưa cùng sống chết với Đa Tý Thần Kiếm. Đến nay đều đã danh thanh nghiệp tựu, rửa tay gác kiếm, hưởng thụ những ngày tháng cuối của cuộc đời. Cho nên có thể nói bảy người đang ngồi tại bàn này đều là những nhân vật phúc thọ song toàn, chỉ trừ một lão già mũi ưng mắt vọ mà thôi.

Nếu nói người này là lão già thì e rằng hơi quá một chút, vì người này chỉ khoảng bốn mươi tuổi. Lúc này y đang ngồi giữa Đa Tý Thần Kiếm Vân Khiêm và Hoành Giang Kim Sách Sở Chiếm Long. Xem ra người này tuy tuổi tác chưa nhiều nhưng địa vị trong võ lâm lại rất cao.

Hầu hết các hào kiệt đang ở trong sảnh đường này đều biết người kia là ai. Ai không biết thì chỉ cần người khác vừa nói, nét mặt liền thay đổi. Hoá ra người này chính là Vô Sí Thần Ưng Quản Nhất Sài, bang chủ của Giang Nam Hắc Mể Bang.

Việc Quản Nhất Sài hôm nay đến chúc thọ cho Vân lão anh hùng khiến quần hào ai nấy đều lấy làm kỳ quái, có một vài người đang thì thầm bàn tán:

– Làm sao mà Quản thần ưng cũng đến đây nhỉ. Tay này bình nhật ngông cuồng kiêu ngạo, chẳng coi ai ra gì. Tại hạ nghi hắn đến đây còn có ý đồ gì khác nữa. Thật là chồn đến chúc thọ cho gà.

Có người thì lại biện bác:

– Quản thần ưng tuy ngông cuồng ngạo mạn nhưng Vân lão gia lại là nhân vật như thế nào. Đương nhiên chẳng cần nói thì ai cũng biết. Xem ra các hạ nói ít đi và chăm chú vào việc đùi gà này thì hơn đấy.

Còn có người vì sự việc này mà cảm khái nói:

- Chỉ sợ những ngày tháng thái bình trong võ lâm không còn nữa. Các hạ cứ xem thì rõ. Trong vòng ba năm nay, khắp Giang Nam, Giang Bắc này đã có biết bao nhiêu tông phái, bang hội mới sáng lập. Nhưng lại toàn là hắc đạo. Các hạ nghĩ xem có phải là trong võ lâm sắp có đại loạn rồi không ?

Bằng hữu của ông ta vội nắm chặt lấy tay áo ông, giọng lộ vẻ khuyên can:

– Bằng hữu, huynh nói vừa vừa thôi. Ở đây tai vách mạch rừng, huynh có đảm bảo mấy bàn gần đây không có người dọ thám không. Nếu người ta nghe được mấy lời này thì có phải là thần khẩu hại xác phàm không ?

Mấy lời thì thào bàn tán của các hào sĩ đương nhiên Đa Tý Thần Kiếm không nghe thấy rồi. Lúc này Vân lão gia đã đứng dậy giơ cao chén rượu, hướng về phía quần hùng đang ngồi, cất giọng sang sảng như tiếng chuông đồng:

– Các vị chẳng quản khó nhọc từ xa đến đây để chúc thọ Vân Khiêm. Vân Khiêm này thật rất có hứng thú. Chẳng qua Vân Khiêm này là người thô lỗ, không biết nói những lời khách sáo. Các vị ăn nhiều, uống nhiều chính là xem trọng lão phu, khiến lão phu vui vẻ. Có thể sống được thêm mười năm nữa.

Lão nhân râu tóc bạc phơ, vừa nói xong lại đã ngẩng đầu cười ha hả, ý chí hào hùng.

Quần hào trong sảnh cũng lập tức hưởng ứng nhiệt liệt bằng một tràng vỗ tay, trong tiếng vỗ tay cũng có thêm những tiếng cười khúc khích, tiếng cười tiếng nói tiếng vỗ tay hóa thành một âm thanh cát tường, may mắn.

Sau đó Vân lão gia tịnh tâm mãn ý lúc này ngồi xuống. Một đại hán đứng bên cạnh ông lại châm đầy rượu vào chén. Lão anh hùng nâng chén rượu lên, quay về phía các hào sĩ ngồi cùng bàn nói:

– Kính các lão huynh đệ một chén.

Rồi lại quay sang Vô Sí Thần Ưng lúc này đang ngồi cạnh ông nói:

– Quản đà chủ từ xa tới đây, lão phu phải kính thêm một chén nữa.

Cặp mắt cú vọ của Quản Nhất Sài chớp lóe, cũng nâng chén rượu lên nói với dáng điệu như cười mà không phải cười:

– Vân lão gia danh mãn thiên hạ, Quản Nhất Sài này phải đến chúc thọ, làm sao dám để lão gia kính trước một chén hơ hơ hơ...

Hắn cười gượng mấy tiếng, rồi ngửa cổ uống cạn chén rượu, một mặt nói:

– Quản Nhất Sài này xin kính trước một chén.

Vô Sí Thần Ưng trong khi nói cũng chẳng thèm đứng dậy. Vân Khiêm cười ha hả nhưng trong lòng lại có chút bất mãn, cũng ngẩng đầu uống cạn chén rượu. Đột nhiên hai đạo bạch mi của lão bỗng cau lại, chép miệng một cái, đặt mạnh chén rượu xuống bàn, thở dài nói:

– Hôm nay có đông đủ các bằng hữu, hào kiệt, anh tài, nhưng... Ôi, trong đó lại thiếu mất một người, ôi... tuy chỉ thiếu có một người, nhưng ... Ôi !

Đa Tý Thần Kiếm dường như nhớ lại chuyện gì, thọ mi bạc phơ cũng chau lại, nắm chăt lấy chén rượu. “Cách” một tiếng, chén rượu được làm bằng sứ Giang Tây đã bị Ông bóp vỡ vụn.

Quần hào đang ngồi cũng không khỏi ngạc nhiên ngơ ngác một chút. Trong đó có một lão già thấp béo cười lên ha hả, nói:

– Lão ca ca, tâm sự của ca ca để tiểu đệ đoán cho, dám chắc chẳng có chuyện nào ngoài chuyện ...

Vân Khiêm nhìn lão già này, nét mặt dãn ra, cười nói:

– Được, được, lão phu muốn xem lão hồ ly nhà ngươi có đoán được tâm sự của lão phu không. Nếu đệ đoán không trúng thì ngoại hiệu của đệ cũng nên bỏ đi cho rồi.

Nguyên lão nhân thân hình thấp béo này gọi là Linh Hồ Trí Thủ, được người giang hồ tôn xưng là túi khôn của võ lâm.

Linh Hồ Trí Thủ lại cười ha hả, giơ ngón tay cái lên ngoắc ngoắc, cười nói:

– Lão ca ca trong lòng chẳng phải đang nhớ đến Trác Hạo Nhiên năm xưa lên Hoàng Sơn, tới nay còn chưa về sao ?

Vân Khiêm đập bàn đánh rầm, đầu gật lia lịa nói:

– Khen thay cho lão hồ ly nhà ngươi đã đoán trúng tâm sự của lão phu. Chỉ là ...

Ôi, Hạo Nhiên lão đệ ra đi đã hơn mười năm rồi mà một chút hồi âm cũng chẳng có.

Nếu nói hắn đã chết rồi, có thể khiến lão gia có chút nghi hoặc, còn nếu nói hắn chưa chết, ôi...

Vân lão gia lại thở dài một tiếng, uống cạn chén rượu rồi nói tiếp:

– Làm sao lại chẳng có một chút tin tức nào của hắn, có lẽ hắn đã quên lão phu rồi.

Nguyên lai câu chuyện kinh tâm động phách xảy ra dưới ngọn Thủy Tín dãy Hoàng Sơn năm xưa, hoàn toàn không truyền đến giang hồ. Cho nên người trong võ lâm, căn bản đều không biết Trung Nguyên Đại Hiệp Trác Hạo Nhiên đã chết rồi.

Lúc này Hoàng Giang Kim Sách Sở Chiếm Long cười nói tiếp:

– Vân đại ca, đại ca cứ an tâm. Với võ công thượng thặng của Trung Nguyên Trác đại hiệp thì trong thiên hạ còn có ai có thể giết nổi hắn. Vân đại ca, hôm nay là ngày vui của đại ca, mọi người không nên nói những lời như vậy. Nào, nào, tiểu đệ kính đại ca một chén.

Lúc hai lão huynh đệ này đang nâng ly, thì Quản Nhất Sài ngồi giữa lại đột nhiên cười nhạt một tiếng, chậm rãi nói:

– Trác Hạo Nhiên võ công tuy cao nhưng nếu nói trong gầm trời này không có ai có thể chế ngự được y, chỉ sợ chưa hẳn tin được. Nếu không thế thì tại sao Trác Hạo Nhiên đã đi đâu trong vòng mười năm nay mà chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Có lẽ y đã bốc hơi rồi chăng ?

Hai đạo bạch mi của Vân Khiêm bỗng dựng đứng lên, rồi ngửa cổ cất lên một tiếng cười, lớn tiếng nói:

– Đáng tiếc, đáng tiếc. Hắc Mễ Bang chỉ mới nổi danh trong giang hồ được hai năm nay. Đại danh của Quản đà chủ cũng chỉ mới chấn động giang hồ vài năm gần đây. Nếu như Quản đà chủ xuất hiện sớm hơn khoảng bốn, năm năm thì cái vinh dự thiên hạ đệ nhất cao thủ của Trác Hạo Nhiên, cũng cần phải nhường lại cho Quản đà chủ.

Quản Nhất Sài trợn cặp mắt vọ lên, lạnh lùng nói:

– Chuyện này rất có khả năng xảy ra.

Đa Tý Thần Kiếm giận quá mà cười, vỗ bàn đánh “chát” một tiếng. Thân hình cao lớn đứng bật dậy, gằn giọng nói:

– Quản đà chủ, hôm nay các hạ đã đến chúc thọ lão phu, lão phu đa tạ. Lúc này thọ chúc đã xong, lão phu không dám lưu đại giá của Quản đà chủ, mời ...

Lão lại quay đầu gầm lên:

– Trung Trình, thay gia gia tiễn khách.

Vô Sí Thần Ưng Quản Nhất Sài, vốn ra giang hồ đã lâu nhưng cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt. Sau đó không biết vì sao hắn lại học được một thân bản lĩnh thần xuất quỉ mạt, dựng lên Hắc Mễ Bang ở Hà Đông.

Hắc Mễ Bang trong giang hồ cũng làm được mấy việc lớn nên thanh danh của Vô Sí Thần Ưng Quản Nhất Sài cũng lập tức chấn động trong giang hồ. Có thể nói y là một trong những nhân vật cao nhất trong võ lâm hiện nay.

Lúc này sắc mặt của Quản Nhất Sài đã trở nên giận dữ, lúc thì xám ngoét, lúc thì trắng bệch, càng cất tiếng cười lớn, chỉ vào Vân Khiêm mà cao giọng nói:

– Họ Vân kia, hôm nay lão dám cuồng ngạo với Quản Nhất Sài như vậy. Lão có lẽ là không muốn sống nữa hử. Hôm nay, trước mặt quần hào, Quản đại gia này cần phải giáo huấn dạy cho lão một bài học nhớ đời.

Nói rồi, phất tay áo, đứng dậy.

Vân Khiêm hổ mục trợn ngược, song thủ đẩy một cái, bàn đào đổ đánh rầm một tiếng. Bao nhiêu chén đĩa, đồ ăn thức uống đều văng tung tóe. May mà mấy người ngồi đó đều đã biết trước nên thảy đều tránh xa trước rồi.

Lúc này quần hào trong sảnh đều đã đứng hết cả lên, Vân Trung Trình tức đến nỗi mặt mày nhăn nhúm, gầm lên:

– Quản bằng hữu, các hạ làm cái gì thế, quả thật các hạ muốn làm cho Vân mỗ này khó chịu.

Quản Nhất Sài cười nhạt, nói tiếp:

– Muốn các hạ khó chịu thì như thế nào. Người ta sợ cha con họ Vân các hạ mấy phần, hãy để Quản Nhất Sài này tính sổ cho. Tiểu tử họ Vân kia, từ nay trở đi, mấy cái tiêu cục ranh của các người hãy để Quản Nhất Sài này lo lắng hộ cho.

Quản Nhất Sài dám nói ra mấy lời cuồng ngạo như thế ở nơi này, thực là quá ngông cuồng. Cha con họ Vân mặt mày xanh xám cả lại. Linh Hồ Trí Thủ lại xua xua tay, luôn mồm kêu:

– Quản đà chủ hãy nể mặt Trí Thủ này mà bớt nóng.

Sau đó lại quay sang Vân Khiêm, nói:

– Lão ca ca, ca ca đang làm gì thế. Hôm nay là ngày vui của ca ca, ca ca bất tất tự làm khổ mình.

Một mặt lại hoa tay tứ phía:

– Nào, nào, mọi người hãy ngồi xuống, kính lão đắc thọ tinh của chúng ta một chén.

Linh Hồ Trí Thủ thấy sự tình đã diễn biến như thế, chỉ sợ cho buổi tiệc mừng thọ này bị phá vỡ, nên luôn miệng can ngăn mọi người, nhưng lúc này tứ bề đã nhốn nháo, hỗn loạn rồi.

Đa Tý Thần Kiếm Vân Khiêm giận quá, rống lên:

– Nếu có ai chỉ vào mặt Vân mỗ này mà nhục mạ thì Vân mỗ này chẳng hề than phiền nhưng nếu có ai bôi nhọ Hạo Nhiên lão đệ thì Vân mỗ này sẽ đánh cho vỡ mặt.

Nhân Nghĩa Kiếm Khách Vân Trung Trình một mặt khuyên nhủ cha mình, mặt khác quay lại chửi Quản Nhất Sài. Quản Nhất Sài vẫn đứng sững đó mà cười khẩy.

Quả nhiên bang chủ Hán Mễ Bang này có chút chí khí cao ngạo. Trong tình thế đó vẫn không lộ ra một chút gì là hoang mang cả.

Nhân Nghĩa Kiếm Khách bản tính vẫn hòa nhã nhưng lúc này cũng không nén được giận dữ, chỉ Quản Nhất Sài hét lên:

- Họ Quản kia, hôm nay ngươi làm loạn như thế ắt phải có bản lĩnh gì lạ lắm.

Nào, Vân Trung Trình ngày hôm nay phải dạy cho ngươi một bài học để sau này không còn hống hách, phách lối nữa. Chúng ta hãy cùng ra ngoài kia.

Nói rồi, Vân Trung Trình vén áo dài, cất bước ung dung ra khỏi đại sảnh trước.

Quần hào trong sảnh đều ồ lên một tiếng, tất thảy đều nghĩ thầm:

“Vân đại hiệp quả là người đáng mặt anh hùng, chẳng hổ danh là Giang Nam đệ nhất nhân. Chẳng trách người ta là thống soái của từng ấy tiêu cục. Thật là hổ phụ sinh hổ tử.” Trong lúc mọi người đang thầm tán dương cho họ Vân thì Vô Sí Thần Ưng đã cười nhạt một tiếng. Toàn thân tựa như bất động, đã vọt lên. Khi đang lơ lửng trên không, bỗng y hơi vặn mình, thân hình đã như một mũi tên bay vút ra ngoài sân. Sau đó từ từ đáp xuống một cách nhẹ nhàng.

Vô Sí Thần Ưng thi triển khinh công tuyệt diệu khiến quần hào thảy đều biến sắc.

Vân Khiêm vuốt chòm râu dài cùng bước ra. Quần hào đầy trong sảnh cũng nhất tề kéo cả ra ngoài sân.

Nhưng, trên một cái bàn đặt ở góc sảnh, lại vẫn còn một người đang ăn uống nhồm nhoàm, trên mặt chẳng lộ vẻ gì quan tâm đến những chuyện xảy ra. Dường như những sự việc xảy ra trước mắt, y chẳng nghe thấy gì cả ngoài đồ ăn thức uống trên bàn. Căn bản là y chẳng thèm để tâm đến chuyện này.

Người này mặc một chiếc áo vàng, diện mục anh tuấn. Chính là thiếu niên không quen biết nhưng cuồng ngạo kia.

Lúc này, thiếu niên dường như đã ăn xong, bèn đứng dậy tay đưa lên chùi miệng.

Ánh mắt lại lướt một lượt trên bàn thấy một đĩa gà quay, y chép miệng. Dường như hãy còn thèm thuồng, bèn bốc một miếng bỏ vào miệng nhai.

Sau đó, thiếu niên chậm rãi bước ra ngoài cửa, lách qua đám người đứng đầy trước cửa mà từ từ bước ra. Lúc này bầu không khí trong sân đã im phăng phắc.. Ở giữa đấu trường lãnh tụ Giang Nam hiệp nghĩa đã động thủ với Bang chủ Hắc Mễ Bang.

Thiếu niên áo vàng chậm chạp bước ra ngoài đại sảnh. Chỉ thấy trong sân thảy đều im lặng, mấy trăm cặp mắt đang chăm chú xem cuộc đấu giữa Nhân Nghĩa Kiếm Khách Vân Trung Trình và Vô Sí Thần Ưng Quản Nhất Sài.

Hai người này đều là nhân vật có tiếng tăm trong giới võ lâm. Trong cuộc đấu sinh tử này, hai người lại vẫn chưa cởi bỏ áo dài, mà chỉ thắt một sợi đai nơi hông, chân vẫn đi hài.

Nhưng cách ăn mặc rườm rà đó dường như lại không ảnh hưởng đến thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển của họ. Quần hào võ lâm đứng đầy trong cái sân dài không quá ba trượng, chỉ thấy thân hình Vân Trung Trình lướt đi, tay áo bay phấp phới, tư thế cực kỳ ung dung khoáng đạt, khác hẳn với dáng vẻ cẩn thận chặt chẽ của ông ngày thường.

Nhưng Vô Sí Thần Ưng Quản Nhất Sài với thân pháp khinh linh, khoái tiệp, cơ hồ như vẫn còn cao hơn Vân Trung Trình một bậc. Quần hào bốn phía chỉ thấy bóng dáng họ mờ ảo lướt qua.

Trường Giang thủy lộ Đại Hòa Hoành Giang Kim Sách Sở Chiếm Long đứng sát cạnh người lão thọ tinh Đa Tý Thần Kiếm. Hai vị cao thủ tóc gần như bạc trắng hết cả, lúc này sắc mặt đã lộ vẻ khẩn trương, vì hai người trong đấu trường đang chiến đầu một mất một còn. Bất luận là ai thắng ai bại cũng đều có hậu quả không hay, sẽ khiến cho giang hồ võ lâm lại nổi phong ba.

Quần hào võ lâm đang đứng theo dõi trận chiến ở xung quanh, tuy đều có quan hệ khá thân thiết với cha con họ Vân nhưng lại chẳng có ai dám xuất đầu lộ diện can dự vào chuyện này. Họ chẳng qua chỉ là thầm hy vọng Vân Trung Trình sẽ thắng mà thôi.

Nhưng thân thủ hai người này, trong võ lâm đều là nhân vật có tiếng tăm, cho nên chuyện thắng bại trong chốc lát khó có thể đoán được.

Lúc này đêm đã khuya. Trên các cây tùng ở bốn phía trong vườn đã thắp thêm mười mấy ngọn đuốc. Lửa ở mỗi ngọn bốc cao, ánh lửa bập bùng theo những ngọn gió từ đông nam thổi tới. Trong sân lúc này tiếng lửa nổ lép bép cùng với chưởng thanh ù ù hòa thành một âm điệu không tương xứng.

Trong khoảnh khắc, hai người này đã chiết ngoài trăm chiêu, chưởng phong do họ huy động so với lúc mới động thủ đã càng lúc càng khẩn thiết. Vô Sí Thần Ưng Quản Nhất Sài thân hình đang lướt đi, bỗng dừng phắt lại. Người rùn xuống, thân hình vặn ra sau, song chưởng vù lên một tiếng, dồn hết chân lực kích tới trước ngực Vân Trung Trình một chiêu mãnh liệt.

Y đánh đã lâu mà chưa thắng nên lúc này không còn kiên nhẫn nữa nên đã bỏ qua sự biến hóa chiêu thức mà đem chân lực ra để phân thắng phụ. Người đứng xem chung quanh tất thảy đều là con nhà võ, đương nhiên đều biết dụng ý của Quản Nhất Sài khi ra chiêu này, cũng biết rằng chỉ cần Nhân Nghĩa Kiếm Khách đưa tay đón lấy chưởng này thì cuộc chiến sẽ phân thắng bại ngay. Hàng trăm cặp mắt đều nhất tề đổ dồn về phía Nhân Nghĩa Kiếm Khách Vân Trung Trình.

Đa Tý Thần Kiếm lúc này đang xem, tay hữu vuốt chòm râu bạc phơ, dáng điệu ung dung, dường như trong lòng chẳng có chút nào bị kích động. Kỳ thực ông đã ngầm vận nội lực. Toàn thân đã đầy tràn chân khí, chỉ cần Vân Trung Trình bại trận, là lập tức ông sẽ nhảy tới cứu trợ.

Vô Sí Thần Ưng song chưởng vừa ra, nào ngờ Vân Trung Trình chỉ hừ một tiếng, thi triển Thất Tinh bộ pháp, thân hình nghiêng đi, lướt đến sau lưng Quản Nhất Sài.

Chân lực trong chưởng của Vô Sí Thần Ưng đã như cung đã giương, không thể không bắn. Chỉ nghe ào một tiếng, cây đuốc cắm ở trên tường bị chưởng phong của y kích tới, bắn văng tàn lửa khắp sân, thiếu chút nữa thì tắt hẳn.

Quần hào bốn phía đều ồ lên một tiếng, lại thấy Vô Sí Thần Ưng Quản Nhất Sài sau khi đánh hụt một chưởng, thân hình không đình trệ, trong một sát na thoáng qua, y lại đã chuyển bộ vị, nghiêng mình lạng người tránh khỏi một chiêu của Nhân Nghĩa Kiếm Khách từ đằng sau kích tới.

Vân Khiêm tay phải vuốt chòm râu. Trong lòng tuy có chút nhẹ nhàng nhưng cũng không tránh khỏi sự kinh ngạc. Võ công của bang chủ của Giang Nam Hắc Mễ Bang này đích thực đã đến chỗ Lô Hỏa Thuần Thanh. Chẳng thế thì làm sao trong một thời gian ngắn mà y đã vẫy vùng dọc ngang, xưng hùng xưng bá chốn giang hồ. Còn Vân Trung Trình mặc dù đã được chân truyền tuyệt học, tuy vang danh là kiếm khách đệ nhất vùng Giang Nam nhưng công phu chưởng lực cũng không tầm thường. Nhưng lúc này cho dù sử dụng võ công hay thân pháp gì đi nữa đối với Vô Sí Thần Ưng Quản Nhất Sài đều khó có thể chiếm được thượng phong.

Đa Tý Thần Kiếm khi ra giang hồ năm xưa, không biết là bao nhiêu lần cùng người ta quá chiêu động thủ. Nhưng tình thế lúc này xảy ra, lão anh hùng vẫn còn chưa thấy được nguyên nhân. Trong lòng không ngăn được sự buồn phiền vì buổi tiệc thọ của mình lại bị tên Quản Nhất Sài kia phá hỏng.

Sự im lặng đã trở lại trong sân. Mọi người đều để tâm chăm chú vào trận đấu.

Mấy trăm con mắt như đều dán vào thân hình của Vân Trung Trình và Quản Nhất Sài.

Những người võ công thấp kém, nhãn quang không tinh tường thì không nhìn rõ chiêu thức của hai người này nhưng những người khác thì khen ngợi võ công của họ.

Những ai nhìn rõ được chiêu số của họ thì không bỏ qua cơ hội được xem hai người thi triển tuyệt kỷ. Người có trí tuệ cao minh hơn nữa thì thậm chí còn học lén được một vài chiêu. Trong khi quần hào đang nín thở ngưng mục theo dõi trận đấu đang diễn ra càng lúc càng ác liệt thì đột nhiên có một tiếng cười nhạt vọng đến. Tiếng cười xuất phát nơi cửa lớn của đại sảnh...


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-31)


<