Vay nóng Tima

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 015

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 015: Kế thối ma quân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Siêu sale Shopee

Tiến lên, tiến lên, hướng tây! Trên Viễn Đông công lộ ngoằn ngèo Minh Tư Khắc hành tỉnh, đại quân ma tộc dài như vô tận đang tiến về phía tây. Đây chính là Lỗ Đế quân đoàn vừa thắng ở Nguyệt loan hội chiến. Đập vào mắt là tinh kỳ phất phới như rừng, đao quang sáng như tuyết, trường mâu tua tủa như mây, kẻ chinh phục mới của Viễn Đông đại địa khí thế hừng hực, quân dung đỉnh thịnh.

Cập bên sườn núi công lộ, Lỗ Đế công tước nhìn đại quân ý khí phong phát của hắn. Trong nhất thời, cảm giác quyền lợi vô biên tràn ngập đầu óc hắn, lực lượng cường đại vô bì đang nằm trong tay ta, dùng nhánh đại quân này, ta phải phá hủy cứ điểm Ngõa Luân tự xưng vĩnh thế không thất thủ, ta phải đạp Tử Xuyên tộc dưới chân, ta phải chinh phục cả đại lục, đem thi thể nhân loại chất thành núi, kiến lập vĩ nghiệp bất thế của ta!

Phảng phất hiểu được suy nghĩ của hắn, Vũ lâm tướng quân Vân Thiểu Tuyết mỉm cười nói: "Đại quân uy vũ quá! Công tước các hạ thật tài ba!"

Tuy là lời tán dương nhưng Vân Thiển Tuyết nói như cười như không, trên mặt treo nụ cười khiến người ta không đoán được, Lỗ Đế chẳng hiểu tên âm dương quái khí mặt trắng này rốt cuộc là đang tán dương hay là châm biếm nữa.

Lỗ Đế xuất thân tầng lớp thấp, đối với hoàng tộc tử đệ được dạy dỗ như Vân Thiển Tuyết, hắn rất tự ti mặc cảm. Cũng vì tự ti, hắn rất ngạo mạn, lúc này cơ bắp và vết sẹo đều để lộ ra, ý nói: Lão tử là hán tử, khinh thường đám mặt trắng các ngươi! Ý đồ dùng thô lỗ áp chế phong độ nho nhã của đối phương mà hắn không sao bắt chước được. Hắn hỉnh mũi lên trời hừ một tiếng, phảng phất không nghe Vân Thiển Tuyết nói, cũng không phản ứng.

Vân Thiển Tuyết làm khâm sứ tướng mạo đoan chính, khí chất thư sinh nho nhã lại có mấy phần anh khí hừng hực của quân nhân. Gã xuất thân Vân thị gia tộc, Vân gia đời nào cũng có đại danh tướng, được mệnh danh "Danh môn trong danh môn" ở Ma thần vương quốc. Còn biểu hiện của Vân Thiển Tuyết càng khiến gia môn vinh diệu, luôn được coi là kẻ nổi bật trong hoàng tộc tử đệ, khí chất, phong độ được Đại ma thần hoàng tán thưởng không thôi, đích thân hứa gả ái nữ Tạp Đan cho gã. Nếu không phải năm ngoái Tạp Đan công chúa bất hạnh ngộ hại trong giao chiến với Tử Xuyên quân, Vân Thiển Tuyết đã là "Phò mã thân vương". Mặc dù như thế, Thần hoàng bệ hạ vẫn không hề giảm ân sủng với Vân Thiển Tuyết, phong gã làm Vũ lâm tướng quân thống soái Cận vệ bộ đội.

Thấy Lỗ Đế vô lễ, Vân Thiển Tuyết không giận lại cười. Trước đó, nhị hoàng tử Tạp Lan từng nói với gã: "Lỗ Đế có ba điểm vang danh thiên hạ: Thô lỗ vô lễ, tàn bạo trong chiến tranh, còn có một..." Tạp Lan cố tình ngừng một chút: "Dung mạo hắn quá xấu!"

Hiện tại từ bên cạnh nhìn qua, trên gương mặt lông lá như khỉ của Lỗ Đế, tai thì giống tai trâu, mũi thì như mũi chó, mắt lồi như cá ba đuôi, cổ như cổ ngựa, trán như trán dê, thân thể ù ì như gấu, "Lại thêm đầu óc thông minh như heo", Vân Thiển Tuyết quay mặt đi nơi khác, không để Lỗ Đế nhìn thấy gã đang mắc cười.

Chỉnh lý lại biểu tình, Vân Thiển Tuyết nghiêm túc lên tiếng: "Công tước các hạ, lần này ngài dành chiến thắng trong trận đầu Nguyệt lượng loan, phát huy uy phong thần tộc ta, bệ hạ rất là hài lòng!"

Nhắc đến Thần hoàng bệ hạ chí cao vô thượng, cả Lỗ Đế ngạo mạn cũng không thể giả bộ không nghe, nhớ đến người bên cạnh mình chính là cận thần thân tín của Thần hoàng bệ hạ, lại là tâm phúc của con "Chó điên" đó, không thể đắc tội. Lỗ Đế miễn cưỡng khiêm tốn: "Toàn bộ là nhờ hồng phúc của bệ hạ..."

"Thế nhưng ông đã tiêu diệt cả một lộ đại quân của Tử Xuyên tộc, lại để Phương Kính thoát thân, khiến quân ta không thể toàn thắng, Thần hoàng bệ hạ rất là bất mãn, nói: 'Lỗ Đế tự xưng tài năng, không ngờ lại sơ hốt vô năng như thế!'"

Đủ rồi, cứ như thế. Vân Thiển Tuyết hài lòng nhìn mặt Lỗ Đế nhanh chóng đỏ bừng hệt như đít khỉ, lớp lông mặt dày cũng không che được khí giận của hắn. Kì thật mấy lời này là do ta bịa ra, Thần hoàng bệ hạ chỉ ừ hử một tiếng lấy lệ, căn bản chẳng có "Rất hài lòng", cũng chẳng có "Rất là bất mãn", bất quá ngươi có là con gấu thật cũng không dám chạy đến đối chất với Thần hoàng!

Lỗ Đế phẫn nộ gào lên: 'Vũ lâm các hạ, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, Phương Kính chính xác đã bị chúng ta giết, ta có thể lấy quân phục và huy hiệu Thống lĩnh cho ngươi xem!"

'Ta xem qua rồi, một thi thể không đầu" Vân Thiển Tuyết hờ hững nói.

"Đó là..."

"Thế nhưng chúng ta làm sao chứng minh đó là Phương Kính với Thần hoàng bệ hạ chứ?"

"Có huy hiệu và quân phục..."

"Cũng có thể Phương Kính giảo hoạt đem chế phục cho thuộc hạ mặc, lão thì thừa cơ bỏ chạy. Nhân loại đều là bọn khiếp nhược ti bỉ, ngài không phải thường chửi thế sao?"

"Cái này xác thật là..."

"Ta biết, cũng tin, thế nhưng sao có thể khiến Thần hoàng bệ hạ tin đây?"

Vô luận Lỗ Đế tức giận thế nào, Vân Thiển Tuyết vẫn hờ hững cười, xoay xoay đóa hoa dại trên tay chơi. Lỗ Đế càng giận: Đương thời đầu người cắt xuống hơn mười vạn, thây chất như núi, sao có thể tìm ra một người mà căn bản không hề biết mặt chứ! Nếu như tên mặt trắng đáng ghét này không phải là khâm sứ của Thần hoàng mà là bộ hạ của hắn, hắn đã sớm một đao cắt cái đầu gã xuống rồi!

Mắt thấy hí lộng như thế đã đủ, Vân Thiển Tuyết nhẹ nhàng nói: "Kì thật cũng không phải không có biện pháp..."

"Hả?" Lỗ Đế ngừng gào la, đợi Vân Thiển Tuyết nói tiếp. Thế nhưng Vân Thiển Tuyết đột nhiên nhìn trời, nhìn đất, nhìn cây cối bên đường, nhìn dã hoa dưới đất, lại chẳng nói tiếp, thần tình trên mặt rõ ràng hiện chữ: "Cầu xin ta đi!"

Lỗ Đế miễn cưỡng nói: "Vũ lâm các hạ, ngài sao không chịu nói tiếp?"

"A!" Vân Thiển Tuyết phảng phất như vừa nhận ra bên cạnh có người, mắt nhìn trời xanh nhàn nhã nói: "Khí trời thật tốt à!"

Lỗ Đế cười phụ họa: "Hắc hắc hắc, đúng thế, đúng thế".

"Phong cảnh cũng không tệ!"

"Hắc hắc hắc, không tệ không tệ, đúng là không tệ".

Vân Thiển Tuyết như tự nói: "Kì thật Viễn Đông mĩ lệ này sớm đã phải thuộc thần tộc chúng ta, Tử Xuyên cẩu tặc đáng ghét lại dám chiếm lấy lâu như thế. Hơn nữa còn luôn kháng cự thiên quân thần tộc, thật là tội không thể tha! May mà Thần hoàng bệ hạ thần vũ hùng tài, thao lược bất thế, tung hoành thiên hạ. Tiểu tặc Tử Xuyên ngang ngược sẽ táng thân toàn bộ không có đất chôn! Thần tộc vinh quang sẽ vĩnh viễn chiếu rọi cả đại lục, lưu truyền thiên cổ! Ngày đó đã không còn xa, toàn thể thần dân tộc ta nhảy múa hoan ca, chúc mừng Ngô hoàng vạn tuế..."

Vân Thiển Tuyết đột nhiên nói đông nói tây, khi thì xưng tụng Thần hoàng vạn tuế, khi thì mắng Tử Xuyên cẩu tặc, nói liên miên không nghỉ, Lỗ Đế ở bên không dám ngắt lời, nôn nóng dậm chân. Cuối cùng cũng tìm được lúc Vân Thiển Tuyết lấy hơi, hắn vội hỏi:" Dám hỏi Vũ lâm tướng quân, chuyện vừa nói..."

'Ta vừa nói chuyện gì?" Vân Thiển Tuyết có chút không minh bạch: "Là nói thần tộc chủng ta thống nhất đại lục phải không?"

"A, không, trước đó nữa".

"A! Vậy thì chửi Tử Xuyên tiểu tặc ti bỉ vô sỉ, ngày tàn đã gần, phải không?"

"Còn trước đó nữa".

"Vậy nhất định là xưng Ngô hoàng vạn thọ vô cương, chẳng lẽ công tước các hạ có ý kiến gì?"

Lỗ Đế giật mình, vội đáp: "Không không, ta là bộ hạ trung thành nhất của bệ hạ..."

"Thần hoàng bệ hạ nhất định rất cao hứng khi biết công tước các hạ trung thành như thế, nhiệm vụ ta đã hoàn thành, đã đến lúc phải cáo từ. Chúc công tước các hạ kì khai đắc thắng, lại lập công mới!" Vân Thiển Tuyết nói xong chuyển thân định đi.

Lỗ Đế bất đắc dĩ chỉ đành lên tiếng giữ lại: "Vũ lâm các hạ xin dừng bước. Lời khi nãy hình như là chuyện Phương Kính còn có khả năng vãn hồi, không biết..."

Lỗ Đế cố tình ngừng lại, muốn để Vân Thiển Tuyết nói tiếp, nào ngờ gã phảng phất mắc chừng si ngốc, cứ đứng yên chẳng nói lời nào. Lỗ Đế không còn cách, chỉ đành tiếp tục nói: "Hy vọng Khâm sứ chỉ điểm, Lỗ Đế cảm kích không thôi".

"À, là chuyện này à! Sao ngài không nói sớm, chút nữa ta đã quên rồi!" Vân Thiển Tuyết bỗng như đại ngộ, trong lòng đắc ý: "Công tước các hạ nghĩ xem, vấn đề hiện tại có phải là khó mà phân biệt thủ cấp của Phương Kính hay không?"

"Đúng thế".

"Vậy thì đâu cần nhận rõ. Ngài tùy tiện lấy một cái đầu, đem huy hiệu, quân hàm, chế phục cùng giao lên, nói là thủ cấp và y phục của Phương Kính là được rồi!"

"Thế như, thế nhưng, vạn nhất bị bóc trần, đây là đại tội khi quân à!"

"Hà hà, công tước ngài hồ đồ rồi! Ngài nghĩ, ở trong cung có ai thấy qua Phương Kính chưa? Duy nhất nhận ra Phương Kính chỉ có Bình tĩnh hầu mà thôi. Chỉ cần Bình tĩnh hầu nói: "Đúng thế, đây là Phương Kính", vậy còn có ai có tư cách phản bác chứ?"

"Bình tĩnh hầu? Con chó đó?" Nhắc đến danh tự đó, trong lời nói của Lỗ Đế đầy sự khinh miệt: "Thế nhưng hắn sao giúp ta nói hoang chứ?"

"Hà hà, công tước lại hồ đồ rồi! Ngài không phải nói, Phương Kính xác thật đã chết rồi sao, sao có thể gọi là nói hoang chứ? Làm thần tử, nỗ lực làm bệ hạ vui, làm bệ hạ yên tâm, như thế là sai sao?"

"Khâm sứ nói rất đúng, thế nhưng ta trước giờ không qua lại với Bình tĩnh hầu, hắn sao chịu giúp ta..."

"À, công tước nói rất đúng. Nhưng Bình tĩnh hầu rất tôn kính nhị điện hạ, chỉ cần nhị điện hạ ra mặt nói một câu, Bình tĩnh hầu nhất định sẽ đáp ứng!"

Nhị điện hạ chính là Tạp Lan, con trai thứ hai của Ma thần hoàng, bởi vì cả ngày trầm mê tửu sắc, hành sự hoang đàn, ma tộc trước mặt hắn thì xưng là "Phong thiếu", sau lưng hắn thì gọi là "Phong cẩu lan". Không biết vì nguyên nhân gì, danh tướng thanh niên Vân Thiển Tuyết có huyết thống hoàng tộc, tiền trình xán lạn lại uyển chuyển từ chối lời chiêu mộ của Tạp Đốn thái tử, nhưng lại rất thân mật với tên "Phong cẩu" Tạp Lan đó.

Nghe đến danh tự của Tạp Đan, Lỗ Đế buột miệng: "Phong cẩu lan!"

Vân Thiển Tuyết lạnh mặt, ánh mắt đột nhiên trờ nên âm lãnh. Tiếp xúc mục quang lạnh lùng của gã, Lỗ Đế bất giác lạnh lòng, không khỏi rùng mình mấy cái.

Vân Thiên Tuyết nhanh chóng áp chế sát khí: Lỗ Đế, ngươi dám trước mặt ta vũ nhục điện hạ. Một năm trước, bằng vào câu này ta nhất định khiến ngươi năm bước đổ máu. Lỗ Đế, ngươi cho dù hung hăng càn quấy, nếu đánh nhau, trong hai mươi chiêu ta chắc chắn lấy đầu ngươi. Thế nhưng, điện hạ phân phó, hiện tại vẫn chưa phải lúc giết ngươi...

Vân Thiên Tuyết lộ ra một nụ cười nói: "Công tước các hạ nói đúng. Cho dù công tước các hạ và nhị điện hạ không có giao tình, nhưng điện hạ luôn ngưỡng mộ vũ dũng của các hạ, rất mong có thể kết giao với hào kiệt như công tước các hạ. Ngài nguyện ý biểu thị tình hữu nghị trước, muốn Bình tĩnh hầu làm chứng, chỉ là dễ như trở bàn tay mà thôi".

Lỗ Đế vẫn còn kinh hãi trong lòng, trận hàn ý vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì? Là sát khí? Sao có thể, ta thân kinh bách chiến, giết người vô số, sao lại bị một tên mặt trắng văn nhược dọa hãi chứ? Lầm lẫn? Đúng, nhất định là thế. À, gần đây trời lạnh, phải mặc thêm y phục mới được.

Đối với đề nghị của Vân Thiên Tuyết, hắn vẫn đang suy xét. Lỗ Đế tuy lỗ mãng nhưng cũng biết: Khi quân là đại tội, đặc biệt bệ hạ trí tuệ vô bì, vạn nhất bị nhìn ra sơ hở...

Vân Thiên Tuyết cũng không miễn cưỡng hắn, nói lớn: "Không ngờ Lỗ Đế công tước lại là quân tử chân chính như thế, tại hạ thập phần bội phục! Công lao này nếu tướng quân không có hứng thú thì thôi, ta cũng không nói nhiều. Ta đi tìm Lăng Bộ Hư tướng quân nói chuyện, nghe nói ông ấy cũng giết không ít Tử Xuyên quân, nghĩ chắc cũng rất có hứng thú".

Hiệu quả đến tức thì, nghĩ bản thân gian khổ đánh trận, kết quả giết chết đại tướng địch nhân lại nhường cho Lăng Bộ Hư không làm mà hưởng... Lỗ Đế tức khí nói: "Chuyện này sao có thể vậy! Vũ lâm các hạ, cứ theo ngươi mà làm! Còn về nhị điện hạ, xin nhờ chuyển lời hỏi thăm đến ngài!"

"Hà hà, nói hay nói hay, tước gia có thể còn chưa biết hạ trước giờ luôn kính trọng hào kiệt. Mọi người đều là người nhà, chuyện như thế, ta hiện tại dám bảo đảm, điện hạ không thể không giúp!" Vân Thiên Tuyết cười nói. Trong đầu gã nghĩ: Cá khác nhau phải dùng cách câu khác nhau, đối với tên cẩu hùng này, hà hà, cách tốt nhất là vứt cho hắn một cục mật ong trước mặt. Hắc hắc, điện hạ, ngài thật là anh minh, trên thế gian còn có chuyện gì ngài không đoán được chứ? Lỗ Đế, chỉ cần ngươi nuốt lấy cục mật này, tên cẩu hùng ngươi cả đời sẽ phải nhảy múa theo lệnh điện hạ!

"Hắc hắc" Lỗ Đế cười khan hai tiếng, ẩn ước cảm giác có chỗ không ổn: "Bản thân lúc nào trở thành người nhà của tên mặt trắng này vậy?"

Vân Thiên Tuyết không cho hắn thời gian suy nghĩ, thúc giục: "Đã như thế, tước gia lập tức viết tấu chương đi, đem đầu người và vật kiện giao cho tại hạ chuyển trình bệ hạ để tránh người khác tranh công, đêm dài lắm mộng!"

Lỗ Đế không thể nghĩ kỹ, vội khởi thảo tấu chương, khẳng định chắc chắn trong chiến dịch Nguyệt lượng loan, là bản thân chính tay giết chết Phương Kính, đánh cho Tử Xuyên quân khiếp đảm, toàn quân tan vỡ, "Chi tiết trong đó, nhờ Vũ lâm Vân quân trình thuật bệ hạ", đồng thời đem tất cả vật chứng giao cho Vân Thiên Tuyết.

Vân Thiên Tuyết xem qua tấu chương, khóe miệng lộ nét cười lạnh: Tên này đích thân viết tấu chương, chỉ cần sau này lấy ra, lúc nào cũng có thể chứng minh tội khi quân của Lỗ Đế. Đương nhiên, nếu như hắn chịu thức thời ngoan ngoãn nghe lời điện hạ, át chủ bài này cũng không cần phải đem ra.

Gã cũng có chút bi ai, Lừa gạt một tên cẩu hùng không có đầu óc, bản thân có khác gì một tên thuần thú chứ? Thật là không vui vẻ gì. Kì thật, thống soái đại quân, đấu trí đấu dũng với đại tướng đối phương trên chiến trường mới là ý nguyện bình sinh của bản thân.

Vân Thiên Tuyết nhìn về phương tây, thầm cầu khấn: Đế Lâm, trước khi ta rửa mối nhục trước đây, ngươi ngàn vạn lần chớ bại trong tay người khác! Tập hợp sức điện hạ và ta mới có thể bình thủ với ngươi đã quá không có lập trường rồi.

Nhưng trước khi kích bại ngươi, ta phải hạ Tư Đặc Lâm tề danh với ngươi trước, dùng đầu của hắn để tăng thêm sắc thái cho cuộc chiến giữa ta và ngươi! Ngươi chớ để ta phải thất vọng, Đế Lâm!

Một tên kị binh xuất hiện ở dưới sườn núi phi thẳng tới phía này. Vệ đội của Lỗ Đế định ngăn cản, Vân Thiên Tuyết nhìn thấy Truyền lệnh binh đó khắp người mồ hồi nhễ nhại, động tâm nói với Lỗ Đế: "Tước gia, để hắn qua đây!"

Lỗ Đế vung tay, vệ đội không ngăn cản, truyền lệnh binh nhảy xuống ngựa, cả mồ hôi cũng không chùi, chạy ào đến quỳ xuống:

"Quân tình khẩn cấp bẩm cáo tước gia!"

Lỗ Đế hừ một tiếng: "Nói"

'Trung ương quân của nhân loại đại cử tiến công, đã vượt qua Hôi thủy hà, đánh tan ba lộ binh mã của ma tộc, mười bảy đoàn đội! Mục Y nam tước chiến tử! Tư Đặc Lâm hiện đã đến gần Phong diệp đan lâm, nơi bệ hạ ngự giá!"

Lỗ Đế và Vân Thiên Tuyết đồng thời đại kinh, Vân Thiên Tuyết hỏi trước: "Bệ hạ có an toàn không? Binh lực của Tư Đặc Lâm thế nào?"

"Bệ hạ an nhiên vô sự, binh lực Tư Đặc Lâm rất mạnh, có truyền ngôn nói y đã kế nhiệm Tổng tư lệnh Viễn Đông chiến khu, thống soái toàn bộ Viễn Đông quân, binh lực đạt đến năm mươi vạn!"

Lỗ Đế và Vân Thiên Tuyết đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sự hoảng sợ trong mắt đối phương: Vì tiêu diệt lực lượng hiện tại của nhân loại, trên hội nghị quân sự tối cao, tổng quân sư Hắc sa tiên sinh đã bố trí một vòng bao vây cực đại kéo qua bảy tỉnh, mục đích dồn bại binh nhân loại tập kết ở Đắc Á và Y Lí Á hành tỉnh để tiêu diệt sạch. Tổng binh lực của ma tộc và phản quân tuy vượt qua hai trăm vạn, nhưng sớm đã phân ra khắp nơi.

Vốn cho rằng binh lực nhân loại không vượt quá năm mươi vạn, trải qua mấy trận đánh đã tiêu diệt không ít, không đủ để uy hiếp, nào ngờ trong tay Tư Đặc Lâm còn có thực lực cường đại như thế! Các lộ đại quân của ma tộc đang phân tán, Tư Đặc Lâm nhờ có tình báo và ưu thế cơ động, dùng binh lực tập trung như một mũi trùy khoan phá, tạo thành uy hiếp rất lớn!

Càng đáng sợ đó là, mục đích của Tư Đặc Lâm hình như là Thần hoàng bệ hạ. Lúc này binh mã tùy hành Thần hoàng bệ hạ không quá hai mươi vạn, vạn nhất tên hổ tướng Tử Xuyên đáng sự như trong truyền ngôn thì...

Lỗ Đế gầm như sấm, mắng chửi loạn lên: "Tên chó chết Bình tĩnh hầu! Đưa cho chúng ta tin tình báo tào lao! Nói cái gì Tử Xuyên gia chỉ có không đến sáu mươi vạn quân. Lần này về ta sẽ lột da ngươi! Còn Hắc sa nữa, ngươi giả thần giả quỳ, đưa ra kế hoạch thúi hoắc!"

Vân Thiên Tuyết một lời bất phát, lật người lên ngựa, trong lòng gã bừng bừng hùng khí: Hổ tướng Tử Xuyên à, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng! Đến đi, ngươi là mục tiêu của ta!

Lỗ Đế thấy Vân Thiên Tuyết đi gấp, vội hỏi:" Vũ lâm tướng quân, quân đoàn ta phải làm thế nào? Theo kế hoạch tiến lên hay là..."

'Tước gia, chỉ huy quân đoàn là chức trách của ngài, ngài cứ tự quyết! Quân vụ khẩn cấp, ta xin cáo từ!" Vân Thiên Tuyết dẫn Vũ lâm kị binh phi như bay, để lại một đường bụi mờ phía sau. Lỗ Đế hắt hơi, lớn tiếng mắng chửi một hồi.

Đợi thân ảnh của Vân Thiên Tuyết biến mất, Lỗ Đế ngừng mắng, bắt đầu suy nghĩ: Phải làm sao? Không giống hoàng tộc cao quý như Vân Thiên Tuyết, Lỗ Đế xuất thân thấp kém, bằng vào sự dũng mãnh và tàn bạo mới leo lên chức vị này, hắn chỉ biết trung thành với Ma thần hoàng, dùng đầu óc suy nghĩ không phải là sở trường của hắn, hắn chỉ quen nghe lệnh và chấp hành.

Nhưng hiện tại tình hình đột biến, thần hoàng không có bên cạnh, hai vị điện hạ cũng không, tổng quân sư Hắc sa cũng không có ở đây, không có đối tượng để nghe lệnh, Lỗ Đế đành nhờ vào cái đầu vốn ít chịu suy nghĩ của hắn: Làm sao? Tiến hay lui?

Có lẽ là kì tích xuất hiện mà phúc chí tâm linh, đầu óc Lỗ Đế chợt sáng suốt, đây không phải là lương cơ sao! Là cơ hội tốt để lập công! Nếu như có thể đánh bại kẻ được xưng là đệ nhất danh tướng của Tử Xuyên, công đầu chắc chắn thuộc về mình! Giết bao nhiêu bách tính và đào binh cũng chẳng bằng công lao này! Hà huống, nếu như may mắn hơn...

Trong đầu Lỗ Đế xuất hiện tinh cảnh: Đại quân của Tư Đặc Lâm như thủy triều tấn công, tên mặt trắng đáng ghét đó hoảng sợ bỏ chạy, bên cạnh bệ hạ không có người hộ tống, bệ hạ la lớn: "Người đâu! Người đâu! Vị khanh gia nào đến hộ giá, trẫm sẽ trọng thưởng! Cứu mạng!" Lúc đó, bản thân suất lãnh một lộ đại quân như thiên binh từ trời giáng xuống, đánh lui Tư Đặc Lâm. Bản thân quỳ xuống: "Thần Lỗ Đế hộ giá chậm trễ! Xin bệ hạ chớ kinh hoảng, tất cả cứ giao cho thần!"

Thế là thần hoàng yên tâm vuốt ngực: "Quả nhiên vẫn là Lỗ Đế khanh gia xích đảm trung tâm nhất! Trẫm phong ngươi là Lỗ Đế thân vương! Vân Thiên Tuyết, Lăng Bộ Hư, Hắc sa gì gì, cả đám chẳng thể tin cậy! Ngươi xem bọn chúng thật đáng ghét, giết hết cho ta!" Thế là kẻ đầu tiên mình phải giết là ai? Lăng Bộ Hư hay là Vân Thiên Tuyết? Thật là khó nghĩ à, hay là cùng lúc giết cả hai...

Thần tình trên mặt Lỗ Đế biến đổi, đột nhiên hớn hở, rồi đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, nhăn mặt nhíu mày, thỉnh thoảng lại cười hắc hắc. Đám vệ binh bất an nhìn nhau ông ta không phải bị điên chứ? Lần này không biết lại là ai xấu số đây!

"Được rồi!" Lỗ Đế đã hạ quyết tâm, dù sao cứ điểm Ngõa Luân không thể mọc chân chạy được, sau này công đánh cũng không muộn, cơ hội hộ giá ngàn năm khó gặp, bỏ qua thật đáng tiếc à!

Lỗ Đế phát lệnh: "Truyền lệnh xuống: Toàn bộ quay đầu, chúng ta ngược lại đường cũ!" Đại quân dài ngoằn nghe lệnh quay đầu, hậu đội biến thành tiền đội, ngược theo đường cũ.

Lỗ Đế thầm phục chính mình Ta thật là quá thông minh mới có thể nghĩ ra chủ ý hay như thế! Đợi ta lập được đại công, xem ai dám nói Lỗ Đế ta không có đầu óc. Chỉ là chuyện này phải bảo mật, hành động phải nhanh, không để bộ đội khác biết được cũng đến tranh công, vậy thì rất phiền! Hắn không biết lúc này dường như toàn bộ tướng lĩnh ma tộc đều có suy nghĩ như hắn: Đây là cơ hội lập công ngàn năm khó gặp!

Có thể vì tranh đoạt công lao hộ giá, hoặc có thể vì vinh dự đánh bại đệ nhất danh tướng Tư Đặc Lâm, hoặc là thể hiện lòng trung thành với Ma thần hoàng, đám thống quân tướng lĩnh ma tộc đã tiến sâu vào Viễn Đông đều quay đầu, tranh nhau tiến về Đỗ Toa hành tỉnh, muốn đánh tan Trung ương quân, cắt đầu Tư Đặc Lâm trước người khác.

Tổng quân sư Hắc sa của ma tộc tức đến phun khói sau tấm mạng che mặt Vòng vây vốn hoàn mĩ vô khuyết, kết quả đám tướng lĩnh tên nào tên nấy lè lưỡi, hô hoán quay về: "Bệ hạ không sao chứ? Thần cứu giá trễ! Cứ giao cho thần!" Sau đó thể hiện bộ dạng trung thành cẩn cẩn, muốn lấy thân thể làm thuẫn bài che chắn cho bệ hạ. Nào ngờ bị Ma thần hoàng đá cho một cú, mắng: "Đồ ăn hại!"

Hắc sa giậm chân hô: "Quay về! Mau quay về!" Thế nhưng đám tướng lĩnh sao chịu bỏ qua cơ hội lập công? Buổi sáng thì bọn chúng giả vẻ như sắp xuất phát, đến tối lại chạy đến mai phục quanh chỗ Thần hoàng ngự giá, vì chiếm vị trí tốt, thậm chí còn xuất thủ đánh nhau. Bọn chúng chịu đói chịu rét, chịu đựng muỗi cắn, không nghỉ không ngủ, khắp Phong diệp đan lâm, từng đống tuyết, hầm hố, trên cây đều có ma tộc binh muốn lập công ẩn nấp, tên nào cũng ôm ấp mộng tưởng cần vương bảo giá nhất định là ta! Bọn chúng mong ngóng về phía đường chân trời, chờ đợi Tư Đặc Lâm như chờ người tình trong mộng. Kiêu binh mãnh tướng ma tộc than thở: "Tư Đặc Lâm, ngươi sao còn chưa chịu đến?" Tiếng than ai oán như thiếu phụ chờ chồng đã mười năm.

Cũng vì như thế, tổng số bốn trăm vạn quân, dân ở Đắc Á và Y Lí Á hành tỉnh đang trong vòng vây mới miễn cưỡng đào thoát, ùn ùn kéo về cứ điểm Ngõa Luân của gia tộc. Ngày 21 tháng 1 năm 780, ba mươi vạn bình dân cũng là số cư dân chạy nạn cuối cùng tiến vào cứ điểm Ngõa Luân. Phía sau bọn họ chưa đến mười cây số, hơn hai vạn Thủ bị bộ đội Viễn Đông đoạn hậu đã đụng độ với quân của Lăng Độ Hư, bọn họ vừa đánh vừa lui, trong chiến trận, Hồng Y Kì Bổn Y Lâm Trữ chiến tử, sau này được Thống lĩnh xứ tấn thăng Phó thống lĩnh. Dưới sự yểm hộ của thủ quân Ngõa Luân của Lâm Băng, số thủ bị bộ đội còn sót lại của y Lâm Trữ cũng triệt thối toàn bộ vào cứ điểm Ngõa Luân.

Còn vào lúc này, quân đoàn của Tư Đặc Lâm vẫn dừng ở Đỗ Toa hành tỉnh cách Ngõa Luân hơn ngàn dặm, hấp dẫn sự chú ý của ma tộc, lấy mình làm trung tâm trong bán kính một trăm cây số, thu hút cả trăm vạn phản quân và liên quân ma tộc tụ tập, hơn nữa còn cả bộ đội mới đang ngày đêm không ngừng kéo đến...

Đêm, ngày 9 tháng 1 năm 780, một vầng trăng đỏ nhô lên từ sau rừng cây, ánh sáng lấp lánh màu máu của chiến tranh và hỏa tai, chiếu rọi lên hai bờ tuyết của Hôi thủy hà.

Đến nửa đêm, ma tộc trú quân ở bến đò Ngõa gia bờ tây Hôi thủy hà cảm giác mặt đất dưới chân mình không ngừng rung động, ma tộc binh tỉnh giấc hoảng hốt, chân trần chạy ra ngoài trướng bồng, không tự chủ gào lên kinh hãi: "Cách lộ tây! (Cứu mạng!)"

Giống như trong đêm tối đột nhiên xuất hiện quỷ hồn, một vạn trọng giáp kỵ binh kết thành phương trận đột ngột xuất hiện không có dấu hiệu báo trước, xung kích về phía bọn chúng. Hắc giáp kỵ binh tập trung chỉnh tề phảng phất như một bức tường cương thiết, lại phảng phất như một tòa núi đao biển kiếm đâm sầm vào chính diện bọn chúng, tiếng vó ngựa thình thình như tiếng sấm rền cuộn đến, bọn họ như một cơn lốc xoáy cuốn nát tất cả, phá hủy tất cả. Trước cơn hồng thủy hủy diệt đó, rào chắn, trướng bồng, lều trại, người ngựa tan tành như giấy vụn, ma tộc binh tứ tán đào mệnh phát xuất tiếng gào tử vong, bị dòng lũ đao kiếm đó băm nát vụn...

Quân đoàn Tư Đặc Lâm bắt đầu phản công ma tộc, đến gần sáng, một vạn trọng giáp kị binh đã đoạt lấy bến đò Ngõa gia, bằm nát như tương mấy ngàn tên ma tộc, tiếp đó dựng lên năm cây cầu nổi, bộ binh thần tốc vượt qua đệ nhất đại hà Viễn Đông. Gần bình minh, bộ đội Tư Đặc Lâm bất ngờ xuất hiện dưới Mạt y thành bờ đông Hôi thủy hà.

Ma tộc chỉ huy quan Mục Y nam tước thắng lợi liên tục, binh sĩ ăn nhậu nhảy múa từ sáng đến tối, cả trạm gác cũng chẳng thiết lập, vào lúc tối nhất trước khi bình minh, bộ binh nhân loại lặng lẽ tiến vào thành thị đang chìm trong say ngủ, vô số mũi thương lấp lánh trong bóng tối, như những đốm lửa nhỏ trên thảo nguyên. Bộ binh nhân loại thần tốc chiếm lĩnh yếu đạo giao thông trong thành thị, phong tỏa hai cổng thành, năm ngàn cung cứng nỏ mạnh nhắm chuẩn cửa doanh trại mờ rộng.

Tất cả đều chuẩn bị xong, Thống lĩnh Tư Đặc Lâm hạ lệnh: "Động thủ!" Đám sĩ binh bắt đầu đổ dầu và châm lửa, đại doanh ma tộc đột nhiên rơi vào biển lửa. Chỉ có rất ít ma tộc binh còn tỉnh táo có thể thoát khỏi biển lửa, tên nào tên nấy la làng: "Độ toa lạp? (Chuyện gì?)" Hồi đáp bọn chủng là tên cắm vào mặt. Hơn hai vạn ma tộc bị chết cháy trong doanh trại, những tên ma tộc đối diện với tên nhọn, đao bén của binh sĩ nhân loại đang tràn đầy cừu hận Tư Đặc Lâm vốn muốn hạn chế trường đồ sát, thế nhưng không có hiệu quả những sư đoàn trưởng ngoài mặt thì tiếp thụ mệnh lệnh, nhưng lại thầm cổ vũ binh sĩ: "Giết cho ta!". Cuối cùng Tư Đặc Lâm chỉ có thể phái vệ đội của chính y ra, cướp lấy mười mấy tên ma tộc khỏi cuồng đao của thuộc hạ: Đây cũng là những kẻ may mắn nhất trong quân đoàn Mục Y.

Từ trong miệng tù binh biết được: Ba đoàn đội gồm hơn một vạn bộ đội ma tộc mới tập kết đang đến, bọn chúng đã có hẹn tập hợp với Mục Y nam tước ở Mạt y thành, ước chừng ngày mai sẽ đến. Biết được tin tức quý giá này, Tư Đặc Lâm đương trường hôn tên ma tộc binh lông lá một cái, sau đó cảm thấy buồn nôn, hạ lệnh: "Lôi hắn ra chém!" Y lại hạ lệnh tiếp: "Lập tức dập tắt lửa, đặc biệt phải tìm biện pháp lấy được chế phục và khôi giáp của ma tộc trong kho quân nhu...

Kì thật tên tù binh đó còn chưa nói lời thật, đến không phải là ba đoàn đội mà là toàn bộ binh lực mười đoàn đội của Âu Nhạc quân đoàn! Khi đội ngũ ma tộc dài ngoằn đến dưới Mạt y thành, không hề phát hiện có gì khác thường. Cửa thành mở ra, có mấy tên vệ binh vênh váo đứng dưới, trên thành còn có mấy tên nghênh ngang, tất cả đều bình thường, ngoài trên không trung thành có cột khói tỏa lên, trong không khí có mùi thịt nướng, thì chẳng có gì khác lạ, đặc biệt là địa khu đại quân ma tộc vừa chiếm lĩnh.

Quân đoàn trường Âu Nhạc nhíu mày: Tên khốn Mục Y này, chơi lâu như thế còn chưa chán à! Đúng là khát máu, giết sạch cả tù binh lẫn nhân loại, bọn ta đến đây còn gì để tiêu khiển chứ? Hắn buồn bực không vui, lại không phát hiện đám ma tộc sĩ binh coi cửa thành đang nháy mắt làm mặt quỷ. Bời vì nơi này là hậu phương của ma tộc, là địa bàn của bên mình, cũng vì khai chiến đến này, đại quân ma tộc vô địch chưa từng gặp sự kháng cự nào đáng kể, Âu Nhạc cũng mắc sai lầm như Mục Y, cả việc phái một đội tiên phong vào thành kiểm tra cũng không làm, hơn ba vạn đại quân chẳng hề giới bị tiến vào thành, hàng ngũ lộn xộn, binh lính cười cợt đùa giỡn, vũ khí cũng dắt trên yên ngựa không lấy ra.

Thấy bộ đội của Âu Nhạc đã tiến vào thành hơn nửa, cả Âu Nhạc cũng đã vào, thảm kịch đóng cửa đánh chó sắp tái diễn, một tên tù binh ma tộc ái quốc gào lên: "Âu Nhạc đại nhân, có mai phục..."

Một mũi tên không biết từ đâu nhanh như chớp xuyên qua yết hầu hắn, hắn ôm cổ họng lào thào ngã xuống.

Bộ đội loạn thành một cục, tìm kiếm tên thích khách lớn gan đó. Đúng lúc này, thanh âm kẹt kẹt kẹt đáng sợ vang lên.

Cửa thành nặng nề đột nhiên hạ xuống, ép mấy tên kị binh đứng dưới nát nhừ. Lúc này, bản thân Âu Nhạc đã ở trong thành, sém chút nữa cũng thành thịt nhồi, hắn phẫn nộ lủi ra, chỉ tay mắng: "Bên trên có chuyện gì? Đè chết người rồi, mau mở cửa! Bằng không lão tử sẽ bắn chết ngươi!" Theo lời hắn, một mũi tên bay tới bắn hắn chết ngắt.

Trên thành xuất hiện cung tiễn dày đặc, tên bay như mưa xuống đầu bộ đội Âu Nhạc không đề phòng, trong nhất thời người ngã ngựa lật, bộ đội Âu Nhạc bị cổng thành đóng lại chia cắt làm đôi, đầu đuôi không cứu được nhau. Bộ đội ngoài thành mất đi sự chỉ huy của trưởng quan, không biết tiến thoái thế nào, rối rắm hoảng loạn, ở trong thành thì binh sĩ nhân loại mai phục trên mái nhà, trong thủy đạo đột nhiên xuất hiện, tên bắn, mâu đâm, đao bổ, ma tộc quân kinh hoảng chạy tứ tán, rốt cuộc đều lọt vào những cái bẫy giăng sẵn.

Trên đầu thành có người dùng ngôn ngữ ma tộc hô lớn: " Nhân loại đáng chết bọn ngươi muốn giả mạo thần tộc chúng ta! Cho các ngươi biết lợi hại!"

Phó trường quan của Âu Nhạc là kẻ đần độn, đến giờ vẫn cho là hiểu lầm, la lớn: "Đừng phóng tiễn, chúng ta là người nhà!" Kết quả dẫn đến một trận mưa tên cùng một trận cười nhạo. Đợi khi hắn minh bạch: "Mắc lừa rồi! Là nhân loại!" Lửa giận lập tức xông lên đầu hắn, hắn gào lên: "Báo cừu cho đại nhân! Giết sạch bọn chúng!" Đám thuộc hạ đã thương vong thảm trọng theo lệnh hắn leo lên thành tường, tấn công Trung ương quân. Kết quả duy nhất là dưới thành tường lưu lại mấy ngàn thi thể bị ngã chết, hơn nữa còn bỏ qua cơ hội triệt thối. Đợi khi bọn chúng phát hiện tình thế không ổn thì phía sau phong vân lôi động, trọng giáp kị binh nhân loại đã áp sát, thế như bài sơn đảo hải cuốn đến... Trong trận chiến lần này, Âu Nhạc quân đoàn sống sót không bao nhiêu, đặc biệt là bộ đội vào thành, cả một tên cũng không thoát.

Trong hai mươi bốn giờ liên tục tiêu diệt ba lộ bộ đội ma tộc hơn bốn vạn tên, Tư Đặc Lâm vẫn chưa thỏa mãn, vì để thu được hiệu quả chấn hám ma tộc lớn nhất, y đem bộ đội chia thành nhiều đội "Thị uy", dặn bọn họ "Kiếm nhiều cờ một chút!"

Quân nhu quan kháng nghị: "Đại nhân, chúng ta không có nhiều quân kì à!"

Tư Đặc Lâm kiên nhẫn: "Ai nói nhất định phải là quân kì? Chỉ cần lấy thân trúc rồi cột mảnh vải lên đó là được rồi!"

Lập tức theo đó mà làm. Chạng vạng hôm đó, trên mấy nhánh công lộ của Đỗ Toa hành tỉnh đồng thời xuất hiện số lượng lớn bộ đội nhân loai. Trong ráng chiều, đội ngũ đại quân khí thế hùng hổ, ngựa như rồng, người như hổ, đám sĩ binh mặc giáp cầm vũ khí, sát khí đằng đằng, cờ xí bay lồng lộng trên đầu.

"Y bổn thị đệ nhất bách hóa công ty khai nghiệp!"

"Rửa thi nhuộm tóc, tóc vừa đen vừa sáng!"

'Tàn nhang mụt ruồi, tẩy không để sẹo!"

Trên đường, mấy nhánh ma tộc bộ đội riêng lẻ nhìn thấy tinh kì phất phới từ xa mà thất kinh hồn vía. Chiếu theo luật lệ của quân đội nhân loại, một đại đội là một quân kỳ, vậy tinh ra... Bọn chúng trước khi bỏ chạy hoa tay hoa chân đếm hết ngón vẫn chưa hết cờ, chỉ đành kêu đồng bạn: "Cho ta mượn tay chân ngươi!"

Bọn chúng chạy rất nhanh, không hề phát hiện đại quân chỉ có cái vỏ ngoài khi mặt trời vừa xuống núi đã vội thu cờ theo tiểu lộ chạy về Mạt y thành.

Sáng hôm sau khi mặt trời mọc, bộ đội của Tư Đặc Lâm lại chạy đến chỗ cũ gương cờ giống trống, cờ xí còn nhiều hơn hôm qua, khiến ma tộc kinh tâm. Lại có tăng viện đến!

Thám tử trở về báo cáo tình hình đáng sợ cho Thống soái bộ: Đại quân nhân loại đông không đếm xuể, kín trời kín đất đang hùng dũng kéo đến. Tàn binh của Âu Nhạc lâm trận bỏ chạy may mắn thoát khỏi trừng trị cũng nói đệm vào: "Đúng thế đúng thế, chúng tôi thật đã anh dũng chiến đấu, thế nhưng địch nhân quá nhiều, cả bình nguyên Hôi hà cũng chẳng có đủ chỗ đứng chân, chúng tôi đâu có biện pháp gì?" Hơn mười vạn quân của Tư Đặc Lâm qua tin tức tình báo liên tục đưa về đã được nhân lên hai mươi vạn, ba mươi vạn, bốn mươi vạn... Hơn nữa số lượng còn không ngừng tăng lên.

Căn cứ tình báo, đại quân nhân loại đang tiến về Phong lâm đan diệp, trụ sở của Ma thần hoàng, khiến đám quân quan hộ giá Thần hoàng bệ hạ phát cuồng: Bộ đội nhân loại chỉ cần đến gần chúng ta, lập tức chúng sẽ biến mất không còn dấu vết!

Đám nhân loại giảo hoạt đó, bọn chúng nhất định đang ẩn nấp trong rừng sâu, đợi Thần hoàng bệ hạ đi qua sẽ bất ngờ tập kích, nội ứng ngoại hợp với bộ đội Tư Đặc Lâm ở Mạt y thành, giáp kích hai đầu!

Binh thư nhân loại không phải hay viết thế sao? Bắt giặt bắt vua trước, trước hết đả kích trung tâm chỉ huy của đối phương khiến toàn quân rối loạn, cuối cùng một đòn đánh tan quân đội đối phương!

Hổ tướng Tử Xuyên à, ngươi thật quá giảo hoạt! May mà chúng ta đã phá được quỷ kế của ngươi, âm mưu của ngươi tuyệt không thể thành công. Lôi Âu công tước phụ trách thống soái toàn bộ binh mã hộ giá căng thẳng khẩn cầu Ma thần hoàng: "Trước mắt tướng địch Tư Đặc Lâm đang điên cuồng, binh lực rất mạnh, bệ hạ thân thể tôn quý, không nên mạo hiểm, vi thần khẩn cầu bệ hạ quay về..."

Thần hoàng cười nhạt, nói: "Ta không cần phải tránh bất cứ kẻ nào".

Đám quan viên văn võ tán dương, tất cả đồng thanh: "Ngô hoàng thần võ, thiên hạ vô địch! Tư Đặc Lâm ngu ngốc không biết lượng sức lại dám đến phạm, nhất định sẽ diệt vong!"

Trong trường âm thanh tán tụng công đức đó, Hắc sa đứng sau Thần hoàng nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ, kẻ đến nếu như là Tả Gia Minh thì làm thế nào?"

Ma thần hoàng quay đầu, thanh âm nhỏ đến mức chỉ Hắc sa nghe được: "Cho dù Minh vương đích thân đến, ta cũng chém lão như thường".

Thần hoàng hờ hững cười, đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp, thâm thúy như đại hải, mê li như sương mù buổi sớm, đẹp đến mức khiến người si mê.

Kỳ thật ma tộc đã quá lo xa, Tư Đặc Lâm dù phát điên cũng không thể chỉ với Trung ương quân đơn độc tấn công đến chỗ hai mươi vạn Cận vệ lữ tinh duệ nhất của ma tộc, hà huống đằng sau nhánh bộ đội tinh duệ đó còn có Ma thần hoàng nổi danh vô địch đại lục áp trận.

Kế hoạch của y là ở Đỗ Toa hành tỉnh chơi ba đến bốn ngày, hấp dẫn sự chú ý của ma tộc, sau đó trước khi bộ đội ma tộc quay lại thì triệt thối. Y đánh cược Ma thần hoàng không thể mạo hiểm và tự hạ thấp thân phận, chủ động tấn công y. Qua bốn ngày, binh mã hộ giá của Ma thần hoàng không có xuất hiện, dường như canh bạc của y đã thắng. Tư Đặc Lâm thở phào, phân phó bộ hạ: "Bỏ Mạt y thành, chuẩn bị triệt lui" Đúng vào lúc này, Vân Thiên Tuyết suất lĩnh Vũ lâm quân xuất hiện.

Bộ đội trinh sát hồi báo Tư Đặc Lâm: Một lộ binh mã ma tộc ở ngoài năm mươi cây số đang tiến đến, binh lực trên năm vạn. Lúc đầu, Tư Đặc Lâm chẳng hề quan tâm đến lộ binh mã đó, đã không phải Ma thần hoàng toàn lực tấn công, bản thân hoàn toàn có thể ứng phó. Trưa ngày 13 tháng 01, đại quân trật tự triệt xuất Mạt y thành, hành quân về phía tây. Lúc này binh mã địch quân đột nhiên áp đến sát, cự li chỉ còn chưa đến mười cây số, khí thế lộ rõ sẽ toàn lực công kích.

Trung ương quân đình chỉ triệt thối, triển khai thế trận phòng ngự trên bình nguyên Hôi thủy, yên tĩnh chờ địch nhân đến. Thế nhưng khi mặt trời đã lên giữa trời, địch quân xuất hiện ở đường chân trời nhưng lại không tiến tới, quân lực bất động ở đó!

Tư Đặc Lâm hạ lệnh, chủ động phát động công thế, bộ binh ở giữa tạo thành phương trận vững vàng, chỉnh tề áp tới, hai cánh kị binh giữ tốc độ của bộ binh, chầm chậm tiến lên. Tư Đặc Lâm không muốn hao phí binh lực và thời gian giằng co với đối phương, y chỉ muốn địch nhân thấy khí thế của Trung ương quân, biết khó mà lui.

Quả nhiên, đối phương nhìn thấy thế trận chặt chẽ của Trung ương quân, lập tực triệt thối. Trung ương quân tiếp tục triệt thối về tây, thế nhưng đi chưa đến mười cây số, địch quân lại xuất hiện áp sát, đại quân Trung ương quân quay đầu chuẩn bị công kích thì bọn chúng lại lui binh.

Tình trạng đó tái diễn mấy lần, quân của Vân Thiên Tuyết như một con chó hầm hè Tư Đặc Lâm, gầm gừ hư trương thanh thế, Tư Đặc Lâm đi thì gã đuổi theo, Tư Đặc Lâm dừng thì gã cũng dừng, Tư Đặc Lâm tấn thì gã lui, cứ như một miếng cao dán sau lưng Trung ương quân, bám chặt đến bên Hôi thủy hà. Tư Đặc Lâm lạnh lòng, bản thân đã đụng phải đối thủ khó chịu nhất, chỉ huy quan đối phương đã hoàn toàn nhìn ra kế hoạch thoái về tây của y, mục đích không phải đánh bại y mà là ngăn cản y, đợi binh mã phía sau bọn chúng đến hợp vây.

Tư Đặc Lâm cũng minh bạch mục đích của đối phương, kẻ địch chính là chờ quân đoàn của y vượt qua Hôi thủy hà. Kẻ dùng binh đều biết, quân đội lúc vượt sông là lúc yếu ớt nhất. Lúc này không những quân đội phân thành hai nửa ở hai bờ, đầu đuôi không chiếu cố nhau được, hơn nữa ý chí của binh sĩ lúc này là lơi lỏng nhất, nếu như phía sau bị địch quân tấn công, có thể dẫn đến toàn quân hỗn loạn. Trung ương quân muốn an toàn vượt sông, nhất định phải giải trừ uy hiếp phía sau.

Tư Đặc Lâm cho chủ lực đại quân tiếp tục tiến tới, bản thân lãnh thiết kị mai phục trong rừng, nếu như địch nhân dám tiếp tục đuổi theo sẽ bị y trước sau giáp kích. Kết quả Vân Thiên Tuyết phát hiện dấu vết số lượng lớn Thiết giáp quân lưu lại, lập tức đóng quân ngoài rừng không tiến tới, hơn nữa còn phóng hỏa đốt rừng khiến Tư Đặc Lâm nấp trong đó tiến thoái lưỡng nan, may mà Phó thống lĩnh quân đội Tần Lộ phát giác không ổn, lập tức dẫn một lượng lớn bộ binh quay lại tăng viện, Vân Thiên Tuyết lập tức triệt thối, Tư Đặc Lâm mới được giải thoát.

Liên tục thiết lập mấy cái bẫy đều bị tướng địch phá được, Tư Đặc Lâm hết sức tức giận: Không phải mưu lược, chiến thuật của y không bằng đối phương, chỉ là đối phương đã nắm được nhược điểm không có nhiều thời gian của y, vô luận y thiên biến vạn hóa, có bao nhiêu chiêu đều giở ra, đối phương chỉ dùng một chữ "Nhây", lấy bất biến ứng vạn biến. Hiện tại đối với mười vạn tướng sĩ Trung ương quân mà nói, thời gian chính là sinh mạng! Nghĩ đến điểm này, Tư Đặc Lâm như có lửa thiêu trong lòng.

Vào đúng hôm nay, phía đối diện người la ngựa hí, đã có một lộ binh mã đối phương đến hội hợp, từ trên cờ xí thì thấy giống như là phản quân. Từ tín hiệu nguy hiểm này, cho thấy binh mã tăng viện lúc nào cũng có khả năng đến.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-193)


<