Vay nóng Tima

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 045

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 045: (không tựa)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Siêu sale Shopee

Đại phản loạn phát sinh ở Viễn Đông địa khu cùng thảm bại của quân đội Ma Tộc trong hội chiến Khoa Nhĩ Ni rất nhanh đă qua một năm, toàn bộ tin tức đều bị tổng đốc Viễn Đông Lỗ Đế cực công phong tỏa, không để truyền về nước. Hắn lo sợ bất an, Thần hoàng bệ hạ chưa từng lưu t́nh đối với bại quân, đặc biệt trước đây bản thân hắn vỗ ngực bảo chứng khởi nghĩa đă bị dập tắt hoàn toàn, giờ lại té tát thay đổi lời nói: "Đại sự không ổn! Chúng tôi không xong, mau phái tăng viện đến a!" Tưởng tượng xem bệ hạ sẽ có phản ứng ǵ khi bị lừa gạt? Lỗ Đế rùng ḿnh mấy cái, sự khoan thứ chưa từng xuất hiện ở Thần hoàng bệ hạ, thần tộc đối với kẻ thất bại luôn tàn khốc vô t́nh, đặc biệt sự t́nh hắn lén dẫn bộ đội chạy trốn trong Khoa Nhĩ Ni hội chiến, nếu bệ hạ biết chân tướng, cái đầu của hắn mà giữ lại được th́ đúng là ḱ tích à.

Hắn phong tỏa biên cảnh giữa ma tộc vương quốc và Viễn Đông, kiểm tra tín kiện qua lại, đoạn tuyệt tin tức. V́ che giấu sự thật, hắn thậm chí âm thầm phái sát thủ ám sát tín sứ do Lăng Bộ Hư phái về nước, dù sao cũng đang binh hoang mă loạn, cứ đổ hết lên đầu của du kích phản quân là xong. Tạp Đốn thân vương mấy lần tỏ ý muốn đi tuần thị Viễn Đông cũng đều bị hắn t́m đủ lý do cự tuyệt: "Tuyết lớn tắc đường, giao thông ngưng trệ", "Điện hạ, Viễn Đông đang có ôn dịch, ngài thân thể vàng ngọc chớ nên mạo hiểm"...

Nhưng một năm qua đi, chân tướng càng lúc càng khó dấu, tên gia hỏa Vân Thiển Tuyết đă có chút hoài nghi, bắt đầu x́ xầm với Tạp Lan, không biết lúc nào sẽ thượng báo bệ hạ thỉnh cầu tiến hành tuần tra đối với Viễn Đông. Hiện tại đường thoát duy nhất của hắn chính là dựa vào thực lực bản thân, nhanh chóng trấn áp phản loạn, như thế dù tương lai sự t́nh có bại lộ th́ kết cục cũng là chiến thắng, khi đó ở trước mặt bệ hạ cũng có thể mạnh miệng bào chữa.

Đáng tiếc chuyện không như ư nguyện của hắn, chỉ vài tháng quân đội Quang minh vương đă công hạ hơn mười hành tỉnh, quân đội phát triển đến mấy chục vạn. Mà từ sau trận chiến Khoa Nhĩ Ni, ma tộc quân phản công vài lần đều nhận lấy thất bại, trú quân của ma tộc tại Viễn Đông càng đánh càng thua, thực lực sụt giảm nghiêm trọng, Lỗ Đế không thể không tiếp thụ sự thật chỉ dựa vào lực lượng của chính hắn th́ đă không thể tiến hành trấn áp phản loạn có hiệu quả. Hiện tại, trú quân ma tộc phân tán các nơi ở Viễn Đông suốt ngày lo sợ sởn cả tóc gáy, muốn trấn áp phản loạn th́ phải gia tăng lực lượng. Nhưng nếu hướng về nước cầu xin tăng viện th́ chẳng thể nào che giấu nổi sự thật bại chiến.

Lỗ Đế tiến thoái lưỡng nan, đau đầu nhức óc. Quân đoàn La Kiệt hung mănh đang tấn công cứ điểm Đặc Lan, ý đồ khai thông thông đạo đến hành tỉnh đông bộ Viễn Đông, quân đội ma tộc đang gian khổ cầm cự thủ lấy pḥng tuyến cuối cùng này, khổ không tả nổi.

Một khi pḥng tuyến này thất thủ, bổn thổ ma tộc vương quốc sẽ phơi ra trước mặt phản quân Viễn Đông. Lần trước du kích đội với mấy trăm Bán thú nhân cầm thương nhọc, đại đao cũng dám xông vào quấy phá cướp bóc bổn thổ vương quốc, hắn c̣n nhạo báng gọi là "Đạo tặc nháo sự". Lần này nếu sau khi đánh bại quân đội của hắn, quân đội Quang minh vương mang theo ḷng phục cừu chẳng có lư do ǵ mà không xâm lấn. Một khi bị quân đội Quang minh vương phát động công kích đại quy mô, chiến hỏa bùng nổ bổn thổ vương quốc, sự t́nh thật không thể che giấu, vô luận thua hay thắng th́ cái đầu của hắn coi như rớt là cái chắc.

Trong sự tuyệt vọng, Lỗ Đế từng làm nỗ lực cuối cùng, hắn c̣n có một hi vọng cuối cùng: ngoại trừ thủ bị quân đoàn của bản thân, ma tộc tại Viễn Đông c̣n có một lực lượng cường đại, đó là quân đoàn Lăng Bộ Hư đóng quân tại Phục danh khắc hành tỉnh. Chi quân đoàn này chưa từng giao thủ với phản quân, là một lực lượng đáng sợ, hai mươi tám đoàn đội với gần mười vạn quân đội chính quy được dưỡng sức hoàn hảo. Hiện tại chủ lực phản quân đă bị hắn thu hút đến quanh cứ điểm Đặc lan ở đông bộ, chỉ cần Lăng bộ hư từ tây bộ xuất binh công thẳng đến sào huyệt Minh tư khắc hành tỉnh của phản quân, cục thế này nhất định sẽ cải biến khả quan! Bởi v́ chủ lực phản quân gồm mấy chục vạn Bán thu nhân đều chiêu mộ từ Minh tư khắc hành tỉnh, khi đám sĩ binh Bán thú nhân này biết được quê hương đă bị ma tộc chiếm đóng, trong ḷng lo lắng cho thân nhân, quân tâm tất nhiên dao động, nhất định triệt thối khỏi cứ điểm Đặc lan. Lúc đó, cục thế khẳng định sẽ chuyển biến cực tốt, nhưng hiện tại vấn đề duy nhất đó là: Lăng Bộ Hư và Lỗ Đế là địch thủ nhiều năm, Lăng Bộ Hư có chịu giúp hắn không?

Lăng Bộ Hư không đồng ý, tín sứ đành công không rời khỏi Phục danh khắc hành tỉnh (V́ pḥng bị trên đường đụng phải du kích đội của phản quân, Lỗ Đế tổng cộng phái đi 5 tín sứ, thế nhưng chỉ có 1 trở về). Lời của tín sứ đoạn tuyệt hy vọng của Lỗ Đế, cho dù tín sứ khẩn cầu van nài, Lăng Bộ Hư vẫn lạnh lùng đáp: "Nhiệm vụ của hạ quan là pḥng ngự sự uy hiếp của nhân loại từ cứ điểm Ngơa Luân, c̣n bảo hộ trật tự cùng an b́nh của Viễn Đông là chức trách của Lỗ Đế tước gia, hạ quan không dám vượt quá chức phận. Hà huống, trước khi có chỉ ư của Thần hoàng bệ hạ, bộ đội càng không thể ly khai pḥng khu".

Nghe được tin tức đó, Lộ Đế hoàn toàn tuyệt vọng dù hắn không quá hy vọng ở phía Lăng Bộ Hư. Đến đêm hắn chuẩn bị độc tửu cùng chủy thủ để tự vẫn nhưng hắn lại sợ chết, không thể có dũng khí uống rượu độc, cứ nâng lên bỏ xuống, cuối cùng vứt đi thở ngắn than dài gần hết đêm, măi đến mờ sáng mệt mỏi thiếp đi.

Khi sắc trời nhạt sáng, Cận vệ quân hưng phấn tiến vào lay tỉnh hắn: "Tước gia, tin tốt! Đặc lan hết bị vây rồi!"

Lỗ Đế nhảy dựng lên, dường như không dám tin vào tai ḿnh. Đến tỏ sáng, cứ điểm Đặc lan cho tín sứ đến báo cáo: bộ đội phản quân đông như kiến bao vây cứ điểm Đặc lan mấy chục ngày qua đă ùn ùn rút đi đêm qua, hướng hành quân không rơ, nguyên nhân không rơ. Nhưng hiện tại Lỗ Đế cũng mặc kệ mọi thứ, giữ được Đặc lan, sáu hành tỉnh đông bộ ổn rồi, bổn thổ vương quốc cũng ổn rồi, cái đầu của hắn cũng giữ được rồi! Hắn vui vẻ cất cao giọng hát. Bất quá, Lỗ Đế cùng tàn dư bộ hạ làm thế nào cũng không minh bạch đă phát sinh chuyện ǵ, v́ sao thắng lợi đă ở trước mắt, quân đội Quang minh vương lại triệt thoái?

* * *

Tháng 1 năm 782, Viễn Đông, Khoa Nhĩ Ni thành.

Sắc trời xám ngoét, gió lạnh cắt xương, Bạch Xuyên cùng vệ binh thân đội của ḿnh theo cửa tây vào thành. Đám vệ binh Bán thú nhân mặc chế phục mới thủ cửa thành nghiêm túc kiểm tra chứng kiện của nàng, sau đó cung kính thi lễ: "Đại nhân!"

Bạch Xuyên gật đầu hoàn lễ, nh́n được biểu lộ kinh sợ và kính trọng trong mắt Bán thú nhân, trong ḷng nàng ẩn ẩn dâng lên niềm tự hào. Một năm trở lại đây, Ḱ bổn Bạch Xuyên làm tư lệnh Bắc lộ quân, chinh thành phạt địa, trở thành một trong ba trọng tướng dưới trướng Quang minh vương, thanh danh của nàng cũng lưu truyền khắp Viễn Đông theo truyền thuyết thần ḱ của Quang minh vương, các tộc ở Viễn Đông đều biết.

Nhưng rất ít người biết được, thống soái quân đoàn bắc lộ lập vô số ḱ công của nghĩa quân Viễn Đông lại là một cô nương xinh đẹp nh́n chừng đôi mươi.

Bạch Xuyên thúc ngựa chầm chậm đi trên đường, tuy tháng chạp đông lạnh nhưng ngoài đường vẫn phồn vinh náo nhiệt. Trên đường sớm đă quét sạch tuyết, không c̣n nh́n thấy nơi nào tuyết ùn thành đống, người đi đường qua lại tấp nập, cười nói chào hỏi liên miên. Dọc đường quán lớn quán nhỏ đứng san sát, kiến trúc hoa lệ, toàn khung cảnh toát lên sức sống tràn trề. Bạch Xuyên không khỏi bội phục bản lĩnh của Minh Vũ, có thể không đến một năm đă phục hồi một thành thị tồi tàn trong chiến hỏa thành một nơi phồn hoa như chưa từng có chiến loạn. Nh́n cảnh tượng ḥa b́nh trước mắt, ai có thể tưởng tượng chính quyền Viễn Đông non trẻ vẫn c̣n đang đối diện với chiến tranh cùng ma tộc vương quốc? Để bảo vệ chính quyền c̣n mỏng manh, mấy chục vạn quân đội Viễn Đông vẫn chiến đấu không ngừng với quân đội Ma tộc.

Ngó thấy một đội nhân mă chạy đến, Bạch xuyên từ xa nhận ra kị binh dẫn đầu chính là La Kiệt, theo sau La Kiệt đang múa tay chính là Minh Vũ. Nàng mừng rỡ dục ngựa lên nghênh đón: "La Kiệt ngươi sao cũng chạy đến đây?"

Ba người lần lượt nhảy xuống ngựa, không đợi Bạch Xuyên đứng vững, La Kiệt đă kéo lấy cẳng tay nàng, không chút do dự kéo nàng vào ḷng siết chặc lấy nàng. Nàng biết, trong cái ôm của La Kiệt không hề có t́nh nam nữ, y chỉ là biểu hiện cảm t́nh nhiệt liệt với chiến hữu đă lâu không gặp. Mối cảm t́nh đă có nhiều năm, lại qua nhiều lần khảo nghiệm sinh tử, hiện tại đă thăng hoa thành một thứ cảm t́nh cao thượng thuần khiết. Hiện tại quan hệ giữa bọn họ, không chỉ là t́nh chiến hữu, c̣n như là t́nh huynh muội.

"Đă lâu không gặp, Minh Vũ! Ngươi khỏe chứ?" Bạch Xuyên mỉm cười chào hỏi Minh Vũ. Minh Vũ năy giờ cười cười nh́n bọn họ, hiện tại cố ư ngẩng đầu ngó trời, bĩu môi: "Khỏe cái ǵ? Gian phu dâm phụ, nh́n thấy khiến ta bừng bừng lửa giận, thật muốn giết người phóng hỏa a!"

Nói c̣n chưa xong, Bạch Xuyên đă ôm lấy hắn: "Đến đây, chúng ta cũng ôm một cái, khỏi mất công ngươi đứng bên ganh tỵ".

Lúc hai người ôm nhau, nàng thuận tiện hôn nhẹ một cái lên trán Minh Vũ, hỏi: " Hôn một cái b́nh ổn tâm lư chưa?"

"Í í, Bạch Xuyên, cô không thể đối đăi phân biệt thế nha! Khi năy cô c̣n chưa hôn ta à!" La Kiệt ngoác mồm la lớn.

"Khà khà khà!" Ba người đồng loạt cười khà, ồn ào thăm hỏi: "Một năm không gặp, mọi người đều ổn chứ?"

Đi trên nhai đạo Khoa Nhĩ Ni sạch sẽ, ba tướng quân vừa đi vừa nói chuyện. Bạch Xuyên cảm thán nói với Minh Vũ: "Ṭa thành thị này thay đổi kinh thật! Một năm trước lúc chúng ta công chiếm nó, ta nhớ nơi này chẳng có quy mô lớn như thế, nhân khẩu cũng không nhiều, càng không nói đến cảnh phồn hoa thế này!"

Minh Vũ cười cười: "Đúng à! Khoa Nhi Nĩ là đại bản doanh quân sự và trung tâm hành chính của chúng ta, đâu khác ǵ thủ đô chứ? Ṭa thành thị này hiện đă thành trung bộ Viễn Đông, là đặc khu thương nghiệp do chúng ta không chế".

Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng Bạch Xuyên lại biết, có thể trong thời gian ngắn, lại ở nơi chiến hỏa liên miên, đạt được thành quả này, Minh Vũ chắc chắn tốn rất nhiều tâm huyết. Nàng thầm cảm thán: Người có nhiều loại tài, có người giỏi phá hoại, có người giỏi kiến thiết, trong thời gian một năm qua, Minh Vũ tuy không giống nàng và La Kiệt xông pha chiến trường tác chiến, nhưng sự tồn tại của hắn có tác dụng quan trọng. Hắn ở hậu phương chiêu mộ, huấn luyện tân binh, chỉnh biên tăng viện bộ đội cho tiền tuyến, v́ khởi nghĩa quân mà chế định kỷ luật, kiến lập trật tự, thu thập, chỉnh hợp lực lượng nghĩa quân, an bài thống trị và trật tự ở những vùng mới chiếm được, bổ cấp cho quân đội, tổ chức dân phu, xa đội ra tiền tuyến.... mấy chuyện sự vụ tạp nhạp phiền phức này đều được hắn chỉ huy xử lý ổn thỏa, khởi nghĩa quân càng lúc càng lớn mạnh, càng lúc càng chỉnh tề chính quy. Ở phương diện trù hoạch hành chính, Minh Vũ đúng là một thiên tài, là một chọn lựa không bàn căi cho chức vụ Mạc liêu trưởng phục trách hành chính và hậu cần.

Bạch Xuyên kinh ngạc: "Ngươi làm sao làm được thế này?"

"Rất đơn giản, đó là miễn giảm phú thuế, như vậy thương nghiệp tự nhiên phát triển mạnh mẽ. So với sự bóc lột cường bạo bên phía ma tộc, chính sách phú thuế của chúng ta chính xác là thiên đường, thương nhân khắp nơi Viễn Đông tự nhiên đến chỗ chúng ta làm ăn".

"Nhưng sau khi miễn thuế, tài chính thu nhập của chúng ta không phải giảm nhiều sao? Vậy phí tổn của quân ta phải làm thế nào?"

Minh Vũ lộ ra nét cười giảo hoạt: "Phí tổn của quân ta? Quân ta có phí tổn sao? Bạch Xuyên, cô có lúc nào phát tiền lương cho sĩ binh Bán thú nhân chưa?"

Bạch Xuyên cười kh́, đây là một ưu thế lớn của khởi nghĩa quân, dân chúng các tộc tham gia khởi nghĩa quân đều v́ lư tưởng cao đẹp tự do, giải phóng, độc lập, hầu như không tính đến được mất của bản thân. Đặc biệt Tử Xuyên Tú c̣n thừa cơ nói: "Hiện tại đang là thời ḱ khốn khó, chúng ta phải đoàn kết vượt khó!" Dụ khởi nghĩa quân uống nước lă mà sống, Bán thú nhân hàm hậu một ḷng muốn đánh đuổi ma tộc cũng chẳng so đo với gă. Bạch Xuyên đột nhiên nghĩ tới nên đổi danh tự của Tử Xuyên Tú, phải gọi gă là "Tử Xuyên mặt dày" mới thích hợp.

La Kiệt năy giờ ở bên nghe chuyện cũng thấy hứng thú, chen vào: "Nhưng có một vài chi phí không thể thiếu, ví như lương thảo vũ khí, bổ sung sửa chữa trang thiết bị, thuốc men, dụng phẩm hàng ngày... mấy thứ này tuy b́nh thường nhưng nếu cộng lại cũng là một khoản rất lớn à!"

Minh Vũ nghĩ một chút đáp: "Ḱ thật chúng ta có thu nhập khác. Thu nhập chủ yếu là lợi nhuận từ buôn bán thương phẩm giữa Viễn Đông và nội địa gia tộc. Hiện tại chúng ta đă là đầu mối cung ứng sản phẩm nội địa duy nhất ở Viễn Đông. Chúng ta tuy không thu thuế đối với thương nhân nhưng chỉ cần chúng ta nâng giá sản phẩm lên một chút..." Minh Vũ làm một biểu hiện cắt cổ, cười cười đểu giả. Bạch Xuyên và La Kiệt lập tức minh bạch, cũng cười: "Th́ ra là minh miễn ám thu!"

Minh Vũ cười nói tiếp: "Ngoài ra, mười sáu mỏ vàng ở trung bộ hành tỉnh, chín điểm khai thác kim cương, c̣n có mười mấy mỏ sắt và than hiện cũng thuộc quyền khống chế của quân ta, sản lượng khai thác cũng không tệ..."

Bạch Xuyên chen vào hỏi: "Ai đi khai thác?" Nàng biết, do nhân lực đang dồn hết cho khởi nghĩa quân nên nam tử tráng niên đều ra tiền tuyến, hậu phương chỉ c̣n người già, phụ nữ, trẻ em, sản xuất dĩ nhiên giảm sút.

"Bạch Xuyên, chỉ trong trận chiến Khoa Nhĩ Ni chúng ta đă bắt được hơn vạn tù binh ma tộc. Đại nhân đă nói, trước khi trao trả tù binh không để bọn chúng an nhàn chơi không, phải bắt chúng làm việc giúp chúng ta. Không những khai thác khoáng sản, bọn chúng c̣n phải trồng trọt. Quên nói bọn ngươi hay, dùng đám tù binh ma tộc này đă giúp chúng ta khai hoang hơn vạn mẫu quân điền, tháng chín đă thu hoạch một lần. Lương thực thu hoạch lần đó chúng ta đều phân cho bách tính ở phụ cận..."

La Kiệt không hiểu: "V́ sao? Quân đội cũng rất cần lương thực!"

"Đại nhân nói, chiến tranh giữa chúng ta và ma tộc là một cuộc chiến dai dẳng, chúng ta nhất định phải có tầm nh́n xa, không thể tát ao bắt cá. Minh tư khắc hành tỉnh chinh chiến nhiều năm, dân chúng chịu tổn thất rất lớn, rất nhiều gia đ́nh không đủ lương thực sống. Dân chúng là căn cơ của khởi nghĩa quân, nếu như lăo bách tính bị chết đói th́ dù chúng ta có chiến thắng trên chiến trường th́ cũng chỉ có tính chất tạm thời.

"Hơn nữa một bộ phận rất lớn tử đệ binh chúng ta là đến từ hành tỉnh, lượng lương thực đó cấp cho người nhà bọn họ, vô luận từ góc độ ổn định quân tâm hay là tranh thủ dân tâm mà nói th́ đều là điều tất yếu. Hiện tại, uy vọng của đại nhân rất cao trong ḷng dân chúng, quân chúng tứ diện bát phương đều rất ủng hộ chúng ta, nói đến Quang minh vương, đâu đâu cũng đều tung hô "Vạn tuế".

"Đợi đến lần thu hoạch hè tháng năm năm nay, lúc đó lương thực của quân điền toàn bộ sẽ cấp cho quân đội, lại thêm một bộ phận lương thực dân chúng đóng góp, chúng ta đủ tự cung tự cấp lương thực, không cần mua từ nội địa nữa. Đến lúc đó, đại nhân sẽ có tiền mua kỹ thuật cơ khí cùng thuê nhân viên kỹ thuật từ nội địa đến giúp chúng ta xây dựng công xưởng binh, y viện".

Nghe Minh Vũ giảng giải một tràng, tưởng tượng đến viễn cảnh xán lạn của Viễn Đông quân đoàn, La Kiệt và Bạch Xuyên đều không khỏi thấy phấn chấn tinh thần.

Mấy người kéo nhau đi qua thương nghiệp khu, xa xa nh́n thấy một kiến trúc hùng vĩ hiện ở cuối đường, Minh Vũ chỉ về hướng đó, thuyết minh:

"Nh́n thấy không? Đó vốn là tổng đốc phủ của Tử Xuyên gia, sau đó biến thành Tư lệnh bộ của ma tộc. Hiện tại, đó là trung tâm chỉ huy của chúng ta, chúng ta gọi nó là 'Đại bản doanh'".

Ba người tiến về khu kiến trúc ḱ vĩ đó, vệ binh ở hai bên đứng thẳng chào: "Đại nhân!" Bạch Xuyên chú ư thấy sĩ binh đứng trước ṭa lầu không phải là Bán thú nhân phổ thông mà là đặc chủng binh Tú tự doanh, hiển nhiên, ṭa lầu này là đầu năo được khởi nghĩa quân Viễn Đông bảo vệ nghiêm cẩn.

Minh Vũ dẫn hai người bọn họ tiến vào một pḥng làm việc, bên trong trang trí rất hoa lệ, ghế làm việc rất lớn bọc nệm nhung mướt rượt, bàn làm việc đóng bằng gỗ lim, trên tường treo đèn trang trí rực rỡ, Nh́n ánh mắt ngơ ngẩn của hai người, Minh Vũ cười cười: "Chớ hiểu lầm, ta không có xén của công, đây là pḥng làm việc của đại nhân. Ḱ thật mấy thú này đều là chúng ta tiếp nhận lại của tư lệnh bộ ma tộc, không hề tốn tiền".

Hai người liền tỉnh ra, Bạch Xuyên ngó trái ngó phải nhưng không thấy thân ảnh của Tử Xuyên Tú, nàng ngạc nhiên hỏi: "Đại nhân đâu? Là gă kêu chúng ta quay về, gă đâu?"

"Các người cứ ngồi xuống trước". Minh Vũ sau khi kêu bọn họ ngồi xuống, thần sắc trở nên trịnh trọng: "Bạch Xuyên ḱ bổn, La Kiệt ḱ bổn, từ giờ trở đi, các người nghe được đều là cơ mật, tuyệt không thể tiết lộ ra ngoài, hiểu không?"

"Hiểu!" Hai người đồng thời đứng thẳng.

"Ngồi xuống, ngồi xuống", Minh Vũ vẫy vẫy tay, có chút chậm chạp nói ra từng chữ: "Đại nhân lúc này không có ở Viễn Đông, ngài đă quay về nội địa gia tộc rồi".

"Cái ǵ?" Hai người lần nữa đứng bật dậy: "Cái này, cái này... sao có thể?" Gia tộc treo thưởng cái đầu của Tử Xuyên Tú đến mười vạn, gă c̣n chủ động chui vào?

La Kiệt phẫn nộ: "Minh Vũ, ngươi biết đại nhân làm chuyện ngu ngốc, v́ sao không ngăn trở ngài ấy? Nếu như đại nhân có sơ suất ǵ, vậy phải làm thế nào?"

Bạch Xuyên c̣n đe dọa hơn: "Ngươi làm ra sai lầm nghiêm trọng, c̣n giả truyền quân lệnh, ta đại biểu cho tướng sĩ tiền tuyến truy cứu trách nhiệm của ngươi!"

"Các ngươi trước hết hăy nghe ta nói có được không?" Minh Vũ x̣e tay khổ sở: "Ta làm sao ngăn cản ngài ấy? Ngài ấy căn bản không nghe ta nói, chỉ lưu lại một phong thư rồi bỏ đi. Trong thư viết, trong lúc không có ngài ấy, do Bạch Xuyên cô làm đại chỉ huy, nếu như có quyết định trọng đại th́ do ba người chúng ta cùng thương lượng quyết định. Ta thấy sự t́nh trọng đại, một ḿnh ta không dám tự tiện chủ trương nên mới triệu hai người trở về thương nghị".

Nói rồi đưa qua một phong thư đă mở, La Kiệt nóng tính giật lấy đọc trước rồi đưa cho Bạch Xuyên. Bạch Xuyên vừa nhận thư nh́n qua đă nhận ra đúng là bút tích của Tử Xuyên Tú, trong thư viết có sự t́nh cần phải ra đi một phen, do Bạch Xuyên làm đại chỉ huy, quyết định trọng đại do ba người thương thảo, ngày ghi trên thư là năm ngày trước.

"Đây rốt cuộc là chuyện ǵ?" Khẩu khí của Bạch Xuyên đă ḥa hoăn hơn nhiều, nàng đă b́nh tĩnh lại, xác thật không thể trách Minh Vũ, Tử Xuyên Tú thường thần xuất quỷ mạt thất tung đi du hí chơi bời, ai cũng không thể pḥng bị. Lại hỏi: "Đại nhân có nói đến chuyện quay về gia tộc không?"

"Sự t́nh phát sinh trước đây một tuần".

* * *

"Minh Vũ, chúng ta e là có phiền phức rồi!" Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng nói.

Minh Vũ giật bắn người, hắn biết, với tính cách bất động thanh sắc của thượng ty, một ḿnh đối diện hơn vạn Trang giáp thú ma tộc cũng chỉ nói đơn giản: "Trong một phút nếu như chúng ta không chạy nhanh th́ sẽ đụng phải một phiền phức nhỏ..."

"Chuyện ǵ vậy đại nhân?"

"Đế đô nhật báo mới nhất ngươi xem chưa?" Tử Xuyên Tú nói "Mới nhất" ḱ thật đă là số báo mười ngày trước. Tuy tai mắt của Tú tự doanh ở Đế đô mỗi ngày đều rất tận chức vụ đi sưu tập các loại t́nh báo thông qua tiểu đạo Cổ ḱ sơn mạch chuyển đến Viễn Đông, nhưng do đường xa, khi tin tức chuyển đến th́ cũng đă mất đi tính nóng sốt của nó. Dù vậy Tử Xuyên Tú vẫn rất nhiệt t́nh nghiên cứu các loại tin tức, gă thường nói: "Sự kiện thông cáo chỉ là hiện tượng, c̣n ta nghiên cứu chính là quy luật cùng xu thế ẩn trong hiện tượng".

Minh Vũ ôm qua một chồng báo, đọc luôn một lèo các tin: "Lam đô thương trường hôm nay giảm giá đặc biệt", "Công viên trung tâm xuất hiện nạn chó dại", "Trị bộ thiếu phá án đại đạo", "Thiếu nữ vô tri bị lừa bán", "Nguyên lăo hội thảo luận thông qua nghị định hạn chế lưu thông tự do chiến tranh vật tư"... ? Chiến tranh vật tư?"

Tử Xuyên Tú ở bên kiên nhẫn giải thích: "Bao gồm lúa gạo, ngũ cốc, chế thức quân đao, chế thức trường thương, chiến mă, áo giáp, hộ tâm nhuyễn giáp, cường cung bắn xa, cung nhẹ, tên, mă đao, quỷ đầu đao, thương nhọn, vải vóc, y dược phẩm..."

"Đây chẳng phải là gần như toàn bộ những thứ chúng ta cần sao?" Minh Vũ kinh hăi kêu lên.

"À, nguyên lăo hội đă thông qua "Nghị định vật tư", tuyên bố Tử Xuyên gia tiến vào trạng thái chiến thời, ba mươi bốn loại vật liệu bị liệt vào vật tư chiến lược, cấm không cho mua bán. Thương phẩm bị cấm bao gồm cả bốn loại lương thực phổ biến, c̣n có dược phẩm cơ sở, vũ khí, chiến mă..."

Sắc mặt Minh Vũ biến thành trắng nhách, hắn thân làm Mạc liêu trưởng chủ quản hậu cần, giỏi nhất là hiểu rơ t́nh huống hậu cần trữ bị của quân đoàn Viễn Đông. Vũ khí c̣n nói được, tuy chế tạo đơn giản một chút nhưng vẫn dùng được, khẩn yếu nhất chính là lương thực và dược phẩm.

Hiện tại, lương thực có sẵn và dự trữ của Khoa Nhĩ Ni đă gần sạch, c̣n đến ba tháng nữa mới đến mùa thu hoạch hè, đường sống duy nhất của khởi nghĩa quân chính là dựa vào nhập khẩu lương thực từ nội địa gia tộc. V́ chuẩn bị mua lương thực từ thương nhân nội địa, Minh Vũ mấy tháng trước đă chuẩn bị sẵn chiến phu cùng tiền tài, ai ngờ...

"Hoàng kim để mua lương thực, chúng ta đă trù định sẵn. Chúng ta có hoàng kim, nhưng không mua được lương thực. Ngày hôm sau, đại nhân đă rời đi, chỉ lưu lại phong thư này".

Minh Vũ kết thúc thuyết minh, không khí trong pḥng ch́m lắng, ai cũng biết, trong cuộc chiến giằng co kéo dài này, mất đi cung ứng hậu cần th́ coi như cầm chắc thất bại. Hiện tại, nguồn cung ứng duy nhất cho khởi nghĩa quân Viễn Đông đă bị cắt đứt.

"C̣n có ai biết chuyện này? Mấy tên tướng quân Tá y tộc, Bố Sâm và Bố Lan, bọn họ có biết không?"

"Bọn họ c̣n chưa biết, hiện tại chỉ có ba người chúng ta biết, đại nhân phân phó không nên phổ biến để tránh động quân tâm".

"Nguyên lăo hội v́ sao lại có quyết định khốn nạn như thế? Gia tộc muốn nghênh chiến cùng Lưu Phong gia sao?" Bạch Xuyên hỏi. T́nh h́nh hạn chế lưu thông vật tư sẽ tạo tổn hại rất lớn đến thương nghiệp, trừ phi trong chiến tranh phi thường khẩn bách th́ không dễ dàng áp dụng. Chuyện này đúng là khiến người ta khó hiểu, Tử Xuyên gia vừa chiến bại ở Viễn Đông lại lập tức bắt đầu một cuộc chiến toàn diện ở tây bộ sao?

Minh Vũ lắc lắc đầu: "Ta không biết, chớ có hỏi ta".

Bạch Xuyên hỏi: "Nghị định này chủ yếu nhắm vào đâu? Phải chăng là đối phó với chúng ta?" Minh Vũ bối rối lắc đầu: "Không biết". Suy nghĩ một chút th́ nói: "Ḱ thật chúng ta có an bài tai mắt ở Đế đô, nhưng bọn họ đối với nguồn gốc xuất hiện nghị định này cũng chẳng có chút manh mối. Sau khi thực thi, thương nhân lương thực chỉ có thể đem lương thực bán cho quân đội hoặc các cơ quan hành chính, không có dư để bán cho tư nhân".

"Minh Vũ, đại nhân có nói với ngươi là ngài đi đâu không?"

Minh Vũ lắc đầu đáp: "Không có, nhưng ta đoán, lần này ngài thất tung nhất định có quan hệ đến sự t́nh thiếu lương của chúng ta".

Bạch Xuyên suy nghĩ một lúc lâu mới ngẩng đầu nói: "Minh Vũ, lương thực tồn trữ của chúng ta hiện có thể duy tŕ được bao lâu?"

Minh Vũ cúi đầu nhẩm tính, đáp: "Nếu không có hành động đại quy mô, chi dùng tiết kiệm, thêm vào dự pḥng từ các nơi khác, chúng ta có thể chống đỡ được khoảng bốn tuần".

Bạch Xuyên nghe nói nhức cả đầu, như vậy chẳng phải nói nội trong một tháng mà không có chuyển biến th́ quân đội sẽ chết đói cả ư!

Ba ḱ bổn thảo luận một hồi, rất nhanh đưa ra mấy quyết định:

Một, không biết Tử Xuyên Tú lúc nào mới có thể quay lại, nhưng dự trù t́nh huống xấu nhất, hiện tại bắt đầu điều chỉnh tiết kiệm lương thực toàn diện.

Hai, để tiết kiệm lương thực th́ nhất định phải thu nhỏ chiến tuyến, bộ đội đ́nh chỉ tiến công, đợi đến khi nào giải trừ nguy cơ thiếu lương. Do đó, La Kiệt ngừng vây công cứ điểm Đặc lan, quân đoàn La Kiệt triệt quân khỏi Đặc lan thành.

Ba, toàn quân điều chỉnh phương hướng tấn công, vốn chủ công đông bộ biến thành phát triển về hướng tây bắc, bởi v́ các hành tỉnh khu vực tây bắc có hai tỉnh có sản lượng lương thực lớn.

Bởi v́ có điều chỉnh đại quy mô, có nhiều vấn đề cần thảo luận giữa các quân đoàn, hội nghị mở ra từ chiều măi đến khuya mới kết thúc. Lúc bước ra khỏi pḥng làm việc, Bạch Xuyên đột nhiên nhớ đến một vấn đề, lập tức hỏi Minh Vũ: "Lần này đại nhân trở về mang theo bao nhiêu hộ vệ?"

Minh Vũ ngẩn ra, đáp: "Không mang một ai, ngài đi một ḿnh".

Bạch Xuyên "A" một tiếng, ẩn ước minh bạch dụng ư của Tử Xuyên Tú, người nhiều dễ dẫn đến chú ý, hơn nữa, mười vạn kim tệ treo thương dù sao cũng rất hấp dẫn, vạn nhất trong đám hộ vệ có kẻ tham lam đi mật báo, Tử Xuyên Tú lập tức lâm vào t́nh cảnh cực ḱ nguy hiểm. Trong t́nh huống thế này, lên đường một ḿnh có khi lại là lựa chọn an toàn nhất. Nàng máy động tâm tư, Tử Xuyên Tú b́nh thường gây cho người ta cảm giác tính cách của gă sơ sài thoải mái, thế nhưng thực chất gă chính là người tâm cơ cẩn mật, nàng cầu nguyện trong ḷng: "Đại nhân, mong ngài mau chóng b́nh an trở về!"

Tuyết trắng rơi lả tả trên đầu, càng lúc càng dày, đường đi ẩm ước trơn trợt, càng lúc càng khó đi. Tử Xuyên Tú không ngớt than thở, bản thân thật xui xẻo, gấp rút lên đường suốt sáu ngày, mắt thấy khoảng cách với Đế đô chỉ c̣n không đến hai mươi cây số, xui xẻo ngựa sụp hố băng găy mất một chân trước, tổn hao một con ngựa th́ chẳng nói, chỉ khổ cho hai chân lếch bộ đến đau hết cơ, đi được năm sáu cây số th́ cả mông đít cũng bắt đầu ê ẩm.

Gă ngẩng đầu lên, gió tuyết táp vào mặt, đất trời một phiến xám xịt mênh mông, chân trời phía tây c̣n ưng ửng màu hồng nhạt, trời đă hoàng hôn rồi. Hôm nay không đến kịp Đế đô, tuyết quá lớn, ban đêm đường càng khó đi, tối nay phải t́m một chỗ nghỉ qua đêm. Nh́n trong rừng cây phía trước h́nh như có một căn nhà sơ sài đơn độc, gă phấn chấn tinh thần: có chỗ nghỉ qua đêm rồi!

Nhưng khi đến gần th́ gă lại thất vọng, căn nhà gần như mục nát, cánh cửa bể nát mở toang, hiển nhiên căn nhà này đă bỏ hoang từ lâu.

"Có người không?" Tử Xuyên Tú gọi mấy tiếng, không ai đáp lời. Gă tiến vào trong, một mùi vị ẩm mốc khó chịu xộc vào mũi, dưới ánh hoàng hôn đổ xéo vào nhà, gă thấy mọi thứ trong nhà đều chỏng chơ lộn xộn, hiển nhiên chủ nhà đă bỏ đi, xem ra tất cả phải dựa vào bản thân.

Hành quân hạ doanh, đối với những kẻ đă quen sinh hoạt quân đội như Tử Xuyên Tú mà nói, chuyện này chẳng có ǵ khó. Gă thổi chiết hỏa tử dắt theo bên người đi xem xét khắp nhà, mọi thứ đều bể nát chẳng c̣n ǵ dùng được. Tử Xuyên Tú động thủ dọn sạch một nơi làm chỗ nghỉ chân, đi ra ngoài nhà ôm vào một đống củi khô, lục lọi trong nhà bếp một lúc th́ phát hiện một ấm trà bằng thiết. Gă dùng tuyết chà đi lớp đen bám bên trong ấm th́ nhận thấy trong ấm cũng khá sạch sẽ. Gă phấn khởi giựt luôn cánh cửa sắp rớt chắn ngang cản gió tuyết, lượm mấy cục đá dựng một bếp ḷ đơn giản, đặt ấm trà lên rồi chạy ra ngoài hốt một bụm tuyết bỏ vào trong ấm, dùng chiết hỏa tử đốt cháy củi, củi bị tuyết tẩm lâu ngày đă quá ẩm thấp, mồi thật lâu mới chịu bắt lửa.

Nh́n lưỡi lửa nhảy múa, Tử Xuyên Tú măn ư thở ra một hơi, lấy tấm bạt hành quân mang theo trải bên bếp lửa làm chỗ nằm, thư thái duỗi thẳng hai chân nằm xuống. Ngoài cửa sắc trời đă tối đen, tuyết đổ rất lớn, tiếng gió thê lệ rít đến tê ḷng, nhưng không khí trong nhà lại ấm áp. Mệt nhọc cả ngày cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, hiện tại chuyện cần làm nhất chính là nằm đợi nước sôi uống trà và ăn lương khô, hưởng thụ cảm giác thư nhàn đă từ lâu Tử Xuyên Tú không có.

Nh́n ngoài cửa tối đen, Tử Xuyên Tú chợt xuất thần. Dă địa hoang sơn dă lĩnh, nhà nát đơn độc, bếp lửa chợt tỏ chợt mờ, lương khô khó ăn cũng đă nuốt xuống bụng, trong đường đời chưa đến hai mươi hai năm của gă, đă từng trải qua bao nhiêu đêm như thế này? ngay cả bản thân cũng không rơ. Từ nhỏ cho đến giờ, bản thân luôn trải qua trong nhung mă, khi những đứa nhỏ cùng tuổi gă được cha mẹ quan ái th́ gă đă cầm mă đao ra chiến trường chém giết, giết địch nhân không đếm xuể, Lưu Phong gia, ma tộc, phản quân... từ tây bộ chiến tuyến cho đến Viễn Đông, chân gă đă đạp khắp lănh địa gia tộc, kiến thức được cảnh quan và ḱ tích mà nhiều người b́nh thường không thể tưởng tượng, khiếm khuyết duy nhất chính là gă không có nhà như những người b́nh thường khác.

Nhà à! Tử Xuyên Tú khẽ cảm thán, khóe mắt đă hơi ẩm ướt. Bản thân là một người không có nhà, không có thân nhân, không có ràng buộc, sự nghiệp ở Viễn Đông đă có căn cơ, ở trước mặt người khác, gă chính là Quang minh vương uy phong hiển hách, là anh hùng đầy sức mạnh, bộ hạ đi theo mấy chục vạn, nhưng khi một ḿnh cô độc trong đêm, cảm giác tịch mịch cô đơn chẳng ai hiểu nổi. Gă bỗng nhiên nhớ đến, đă nhiều năm rồi, duy nhất khiến bản thân cảm giác được có nhà chỉ là đoạn thời gian không đến một năm trải qua trong trang viên Tử Xuyên Trữ.

Cách biệt đă hai năm rồi, Tử Xuyên Trữ liệu có thay đổi không? Sau khi biết tin tức gă phản quốc, nàng liệu có thương tâm hay không? Có tin tưởng gă hay không? Tử Xuyên Tú không dám nghĩ tiếp, trong thời gian bị tổ quốc vứt bỏ, Tử Xuyên Trữ chính là chỗ dựa duy nhất để gă kí thác tinh thần.

Đang suy nghĩ lung tung th́ tiếng nước sôi réo lên, gă ngồi dậy, nhanh nhẹn nhóm một nhúm trà trong hộp trà mang theo bên người thả vào ấm, trong ḷng cảm thấy thư thái. Đột nhiên gă dừng tay, trong tiếng gió rít bên ngoài bỗng có thanh âm dị dạng, giống như có tiếng cành cây khô bị đạp gẫy. Trong thoáng chốc gă c̣n cho rằng bản thân nghe nhầm, gió tuyết lớn thế này, theo lư dă thú cũng không thể ṃ đi kiếm mồi, làm ǵ có người lại t́m đến một căn nhà nát nơi hoang vu thế này? Nhưng tiếp đó thanh âm càng rơ, có người đang đi về phía căn nhà.

Phản ứng của Tử Xuyên Tú nhanh như điện, trong nháy mắt, Tẩy nguyệt đao nằm trên tấm bạt đă ở trong tay gă, mũi đao khéo léo hẩy nhẹ về phía trước vừa vặn móc lấy ấm trà thả xuống đất, nước trong ấm không một giọt nhỏ ra ngoài. Gă đang định dập tắt lửa th́ đột nhiên đ́nh chỉ động tác, cảm thấy mắc cười, bản thân đă quá khẩn trương rồi! Lần này từ Viễn Đông bí mật trở về, từ Đô Linh hành tỉnh dưới Cổ ḱ sơn mạch thẳng đến Đế đô, dọc đường chưa để lộ bất cứ dấu vết nào, Tử Xuyên gia không thể biết gă trở về, càng không thể có người đến truy bắt gă. Gă lắc đầu cười khổ, không biện pháp, thân là phạm nhân được Tử Xuyên gia treo thưởng cao nhất, bản thân không thể không cẩn thận, đề pḥng từng bước, gió động cỏ đùa cũng không thể bỏ qua.

Gă nhấc ấm trà đặt lại lên bếp, giấu thanh đao dưới áo khoác đi trời tuyết, cửa để trống đón một trận cuồng phong mang theo tuyết lốc vào khiến Tử Xuyên Tú không thể mở mắt.

Trong gió tuyết ẩn ước có tiếng nữ tử hoảng hốt kêu cứu: "Cứu mệnh!", Tử Xuyên Tú hé mắt, phát hiện trên con đường bên ngoài rừng có mấy điểm đen càng lúc càng lớn, có người đang chạy qua hướng này. Tuy cự li giữa hai bên vẫn c̣n xa nhưng với nhăn lực của Tử Xuyên Tú đă nh́n thấy một đám nam nhân đang truy theo một nữ tử bỏ chạy, một truy một chạy đều là hướng về phía gă, rất nhanh tiến vào trong rừng.

Biết sự t́nh không liên quan đến ḿnh, Tử Xuyên Tú hết sức ṭ ṃ, động tác của gă rất nhanh, thoáng cái đă ẩn tàng vào trong đám cây cối, di chuyển êm ái như mèo, trời th́ đang tối đen, hai bên một truy một chạy đó chẳng bên nào phát hiện có người tiếp cận. Sau khi Tử Xuyên Tú ẩn thân sau một gốc cổ thụ th́ thấy bọn họ chạy qua trước mặt gă. Đám nam tử đó tên nào tên nấy thân h́nh bưu hăn, sát khí đằng đằng, cho dù trong lúc cấp tốc chạy đuổi hô hấp của bọn chúng vẫn không quá gấp rút, xem ra vơ công cũng không tệ, v́ sao cả đám hưng sư động chúng đi truy sát một nữ tử như thế?

Nữ tử bị truy sát khoác áo choàng đỏ trùm đầu, nàng vừa chạy vừa kêu lớn: "Cứu mệnh!", nhắm hướng căn nhà có ánh lửa bập bùng mà chạy. Tử Xuyên Tú thầm thấy ḱ lạ, một thân nữ tử lại chạy trong gió tuyết mà cả đám nam nhân vẫn không đuổi kịp, thể lực và nỗ lực của nàng ta thật khá, có điều nữ tử đó đă hiển nhiên như nỏ mạnh hết đà, cự ly hai bên bắt đầu rút ngắn. Tử Xuyên Tú ḱ quái, v́ sao nữ tử đó lại chọn một gian tiểu ốc hoang phế làm mục tiêu chạy đến? Cho dù trong đó có một vài thợ săn th́ cũng chẳng phải là đối thủ của đám đại hán như lang như hổ kia, cũng không thể bảo vệ được nàng.

"Cứu mạng!" Nữ tử lao đến cửa bỗng nhiên khựng lại, thân h́nh cứng ngắc nơi cửa, trong nhà chỉ có một đống lửa cháy, một người cũng không có.

Một thoáng ngẩn người đó cũng đủ để đám người truy sát đuổi kịp nàng ta, nhanh chóng bao vây nàng ta.

Nữ tử đó chầm chậm quay người, vừa hay đối diện với chỗ Tử Xuyên Tú ẩn thân. Tử Xuyên Tú thấy nàng ta thân thể yểu điệu, chân rất dài, áo choàng đi tuyết đỏ rực bám đầy tuyết, một cái mũ trùm lớn che khuất khuôn mặt nàng ta. Tử Xuyên Tú dù không thấy được gương mặt nhưng với bản năng thiên phú của gă, cảm giác đây chắc chắn là một mỹ nữ!

Rất nhanh, tế bào hiệp nghĩa khắp thân thể Tử Xuyên Tú ḅ rần rần, phảng phất máu huyết muốn bừng cháy, hoang sơn đêm tối, tuyệt sắc mĩ nữ bị truy sát, sát thủ hung thần ác sát... Sự t́nh rất hợp lư, vừa hay lại dính đến gă, càng hay đó là bản thân gă vơ nghệ cũng rất giỏi a! Tử Xuyên Tú tuy không nhận là anh hùng nhưng cố sự anh hùng đă nghe qua không ít lần, trong truyền thuyết, anh hùng từ trời nhảy xuống, sau khi cứu lấy mỹ nhân trong tay ác ôn th́ tiếp đó sẽ diễn tuồng "Mỹ nhân lấy thân báo đáp anh hùng". Điều này thường khiến Tử Xuyên Tú nảy sinh hoài nghi đối với động cơ của mấy anh hùng đó, cảm khái làm mỹ nhân thật không có tiền đồ: cửa trước lang nḥm, cửa sau hổ ŕnh.

Nhưng Tử Xuyên Tú không hề lập tức hiện thân xuất thủ, bản thân không biết ǵ đối với ân oán của bọn họ, không thể dễ dàng nhúng tay, dù sao, bản thân cũng chẳng phải là thiếu niên mười tám.

Cự ly giữa đám hán tử và nữ tử đó hiện không đến mười bước chân, bọn chúng không hề vung đao xông lên mà là tạo thành một ṿng vây, phảng phất bọn chúng có chút úy kị nữ tử cô thân đó. Yên lặng một lúc, một thanh âm thô lỗ cất lên phá tan trầm mặc: "Lên! Giết cô ta thưởng mười vạn lượng vàng!"

Tử Xuyên Tú động tâm: thưởng mười vạn lạng vàng? đây chẳng phải là giá tiền cái đầu của ḿnh sao, không biết nữ tử đó là thần thánh phương nào lại có được đăi ngộ ngang hàng với "đệ nhất phản đồ" của Tử Xuyên tộc. Đồng bệnh tương liên lại thêm tâm lư giúp đỡ kẻ yếu, trong nháy mắt, gă đă quyết định trợ giúp nữ tử đó.

Đám sát thủ bị phần thưởng kích động, vung đao nhảy lên, Tử Xuyên Tú thầm siết cán đao, đang định xuất thủ th́ chỉ nghe ba tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên, ba tên sát thủ xông lên trước nhất giống như bị cự quyền đánh trúng, thân thể bị hất tung về phía sau rớt trên nền tuyết, chỉ giăy dụa vài cái th́ không c̣n động đậy, khóe miệng máu đen ứa ra, đă đoạn khí rồi.

Tử Xuyên Tú quan sát rất rơ, trong chớp mắt vừa rồi, trong hai ống tay áo cùng chân trái của nữ tử đó có ánh kim quang nhoáng lên, chính là dấu vết ám khí lưu lại sau khi bắn ra. Gă biết chắc cho dù là cao thủ ám khí số một thiên hạ cũng không thể phát ám khí bằng ngón tay, trên người nữ tử này nhất định có ẩn tàng cơ quan ám khí. Khiến gă kinh hăi chính là sự b́nh tĩnh của nữ tử cùng chất độc bá đạo trên ám khí, kiến huyết phong hầu.

Gă không khỏi ṭ ṃ lai lịch của nữ tử đó, cao thủ ám khí nổi tiếng vốn không nhiều, cao thủ ám khí trẻ tuổi lại càng ít, hơn nữa c̣n là nữ. Tử Xuyên Tú vận dụng hết kiến thức vẫn không nghĩ ra lai lịch của nữ tử này. Gă càng thêm lạ, nữ tử này có thân thủ ám khí kinh hồn như thế, v́ sao lại bị đám hán tử vơ nghệ b́nh thường truy đuổi nhếch nhác đến mức này? Cho dù là thâm tàng bất lộ cũng chẳng thể để đến bộ dáng thê thảm như thế?

Mắt thấy nữ tử đó chẳng hề động thân đă giết chết ba tên đại hán, hơn nữa lại chẳng thể đề pḥng thủ đoạn của nàng ta, đám sát thủ sợ hăi thối lui mấy bước. Tử Xuyên Tú chửi thầm: "Ngu!" Biết đối phương là cao thủ ám khí, bọn chúng c̣n cố ư kéo giăn cự ly, không phải là tự t́m tử lộ sao? Thanh âm thô hào của tên đầu lĩnh lại vang lên: "Cẩn thận! Có điểm mờ ám".

Nữ tử đó lui một bước, tựa người vào khung cửa, hét nhỏ: "Hắc hổ lăo đại, ngươi biết ta là ai c̣n dám lợi dụng nguy cơ của ta, ngươi không muốn giữ mạng sao?" Thanh âm hơi khàn khàn.

Đám hán tử nghe nàng ta nói, sau khi lui mấy bước th́ đứng lại, rơ ràng rất kính sợ nữ tử.

Hán tử chỉ huy mà Tử Xuyên Tú nghe nữ tử gọi là Hắc hổ lăo đại cười lạnh nói: "Đại nhân, chúng tôi biết ngài quyền cao thế lớn, như b́nh thường th́ ngay cả gót giày của ngài chúng tôi cũng không dám đụng đến, nhưng hiện tại ngoài huynh đệ Hắc hổ bang chúng tôi ra th́ chẳng có người khác, trời biết đất biết ta biết, ai cũng không biết là chúng tôi giết ngài. Muốn báo cừu, trừ phi là ngài sau khi thành quỷ th́ quay lại!"

Hắn quay đầu hét lên: "Không cần sợ, 'Phượng hoàng thứ' của cô ta chỉ có thể dùng một lần! Tha cho cô ta sống th́ cả đám chúng ta sau này đừng mong giữ mạng!" Thanh âm trở nên kích động: "Cầu phú quý trong nguy hiểm, các huynh đệ, xông lên!"

Mấy câu ngắn ngủi đă kích động sát tâm của đám hán tử, cả bọn hỗ trợ lẫn nhau từ từ áp tới, chỉ là cố kị ám khí lợi hại trên người nữ tử mà kẻ nào kẻ nấy cầm binh khí bảo hộ chỗ hiểm, cảnh giới không dám ẩu tả xông lên.

Nữ tử đó đă vô vọng, ám khí trên người chỉ có thể phát một lần, địch nhân trước mắt lại có mười mấy người, bản thân trúng ám toán "Tán công dược" không thể vận công, ám khí phát hết th́ cũng chẳng c̣n ǵ bảo vệ, chỉ có thể để người ta dày xéo.

Xú danh của Hắc hổ bang, thân là nữ tử càng không mong rơi vào tay chúng. Nàng nhắm mắt, hướng một mũi "Phượng hoàng thứ" cuối cùng vào ngực, do dự không biết có nên khởi động cơ quan hay không, chỉ là ḷng vẫn có điểm uất ức: địa điểm tiếp ứng chẳng có một người, ngược lại xuất hiện một đám sát thủ! Rốt cuộc là ai bán đứng nàng? Không rơ chân tướng quả thật chết không nhắm mắt.

Một tiếng "Ầm" vang lên cực rơ trong không gian hoang dă, tất cả người đều giật ḿnh chuyển thân, một khối tuyết lớn trong rừng đă nổ tung, từng khối tuyết nhỏ bay đập vào mặt đám đại hán khiến chúng cảm thấy gương mặt đau đớn.

Trong nháy mắt tuyết đă phủ không thể nh́n thấy vật khác, có người kinh hăi kêu lên: "Có người đánh lén!"

Tử Xuyên Tú nhảy vọt đến đám sát thủ Hắc hổ bang, thân h́nh nhanh như quỷ mị, trong tuyết vụ mênh mông, người có nhăn lực tốt bất quá cũng chỉ có thể thấy được một thân ảnh loáng thoáng rồi biến mất. Gă từ chỗ ẩn thân xông đến đám sát thủ Hắc hổ bang nhanh như chớp giật, đụng thẳng vào ngực tên sát thủ gần nhất. Tên sát thủ đó không kịp phản ứng, đao vung lên chưa kịp chém xuống đă bị Tử Xuyên Tú va thẳng vào ngực, thế đến mănh liệt hất văng thân thể hắn ra xa, hắn chỉ kịp kêu thảm một tiếng, cả người co quắp không ngừng thở dốc.

Nghe tiếng gió động bên tai, Tử Xuyên Tú lập tức đoán được phải trái đồng thời có người giáp công. Phản ứng của hai tên sát thủ này cũng rất nhanh, Tử Xuyên Tú mới thu thập một tên th́ chúng đă xông tới, tiếng đao xé gió bổ xuống, thế công lăng lệ, nhưng trong mắt đại hành gia sử đao như Tử Xuyên Tú, động tác của chúng chẳng khác ǵ rùa với ốc sên, chỗ nào cũng sơ hở.

Tử Xuyên Tú đột nhiên nghiêng người, hai tay vẽ lên nửa ṿng tṛn, một kéo một dẫn, cũng không biết gă dùng thủ pháp ǵ, "A, A", hai tiếng kêu thảm vang lên, máu tươi bắn ra, đao của hai tên sát thủ toàn lực chém gă chẳng hiểu sao lại đổi phương hướng chém vào đồng bọn của ḿnh. Không đợi cả hai ngă xuống, Tử Xuyên Tú bắn người lùi lại, một bàn tay như chớp đặt lên cần cổ của một tên sát thủ đánh lén gă, tiếng xương cổ găy vang lên trong đêm khiến người ta rợn cả da gà, tên sát thủ có ư đồ đánh lén lập tức toi mạng.

Thực lực song phương cách quá xa, thực lực của đám sát thủ này cũng chỉ mạnh hơn sĩ binh ma tộc một chút, trong mắt kẻ vào sanh ra tử như Tử Xuyên Tú th́ chẳng có chút uy hiếp nào. Đối phó bọn chúng, gă chẳng cần bạt đao, chỉ bằng tay không đă giải quyết bốn tên, gă phủi phủi tay, tươi cười nh́n đám sát thủ, ý tứ rất rơ: các ngươi không phải đối thủ của ta, không cần đi chết vô ích.

Hắc hổ lăo đại rút đao nhưng không dám xông lên, thần sắc liên tục biến hóa, đối thủ vơ công hết sức cổ quái, lực đạo không mạnh nhưng tốc độ rất đáng sợ, thoáng trước thoáng sau, biến hóa khiến người ta không thể nắm bắt, hiện tại bên ḿnh đă bị loại bốn tên, thế nhưng bộ dạng đối phương rơ ràng chưa dùng đến thực lực chân chính.

Hắc hổ lăo đại biết lần này đă đụng phải cao thủ chân chính, mười ba người bọn hắn, ba tên bỏ mạng dưới ám khí, bốn tên bị quyền đầu loại khỏi cuộc chiến, c̣n lại sáu người vô luận thế nào cũng chẳng phải là đối thủ của gă kia. Nếu b́nh thường, hắn sớm đă hạ lệnh thối lui, chỉ là lần này quan hệ quá lớn, nếu như sự t́nh lộ ra, hắn cho dù chạy đến chân trời góc biển th́ cũng nhất định toi mạng.

Hắc hổ lăo đại hô lên: "Xin hỏi các hạ là anh hùng lộ nào? V́ sao ra mặt ngăn cản sinh ý chúng tôi?"

Tử Xuyên Tú bật cười, gă chẳng rành giọng điệu giang hồ, nhưng trong Tú tự doanh có rất nhiều hào kiệt đến từ tam sơn ngũ nhạc, lăn lộn cùng bọn họ thời gian dài, Tử Xuyên Tú cũng học được một chút, hiểu là đối phương đang hỏi thân phận của gă, v́ sao lại rảnh rỗi xen chuyện người khác.

Gă cười đáp: "Ta là ai không cần ngươi quản, chỉ là các ngươi ỷ đông khi phụ một nữ tử, ta nh́n không thuận mắt".

Hắc hổ lăo đại ḍ xét gă một chút, liên thanh: "Được, được, được", ôm quyền: "Vơ công các hạ cao cường, chúng tôi không phải đối thủ! Coi như chúng tôi non nớt, chúng tôi có thể đi không?" Tử Xuyên Tú gật gật đầu.

Hắc hổ lăo đại ôm quyền cung kính: "Đa tạ các hạ tha mạng, ngày sau giang hồ tương kiến, tất có hồi báo!" Hắn chuyển thân gọi: "Các huynh đệ, chúng ta..."

Cùng lúc có tiếng nữ tử kêu lên: "Cẩn thận!"

"Giết!" Nói đến chữ cuối cùng, Hắc hổ lăo đại cao giọng, thanh âm gần như gào lên. Hắn đột nhiên chuyển thân, nhanh nhẹn như báo vung đao chém vào mặt Tử Xuyên Tú, thế đao vừa nhanh vừa độc, tiếng hô vừa dứt th́ đao phong đă đến trước mặt Tử Xuyên Tú.

Tử Xuyên Tú thấy Hắc hổ lăo đại nói nhiều như thế th́ đă có ḷng khinh miệt đám giang hồ nhị tam lưu này, nào ngờ Hắc hổ lăo đại đột nhiên tập kích, thế như thiên quân nhất phát, Tử Xuyên Tú lăn xuống đất, nhếch nhác tránh thoát một đao, mũi đao lướt sát bên gă vô cùng kinh hiểm, mấy sợi tóc bị đao phong cắt đứt, da đầu cảm giác rát rạt.

Gă nhếch nhác lăn dưới đất, c̣n chưa kịp đứng lên, Hắc hổ lăo đại biết lần này không phải ngươi chết th́ ta chết, tuyệt không để Tử Xuyên Tú có thời gian, nhảy tới chém ra đao thứ hai. Tử Xuyên Tú c̣n nằm trên đất, căn bản không thể né tránh, toàn thân bị đao quang phong bế, trong đầu gă chỉ có một suy nghĩ: xong rồi! Gă nhắm mắt, chờ kết cục không thể tránh khỏi.

Nhưng đao chưa kịp chém hết đà th́ Hắc hổ lăo quái đă kêu thảm, sau đó Tử Xuyên Tú nghe có âm thanh của một vật nặng đập xuống đất, tiếp đó nghe đám sát thủ hô hoán: "Lăo đại!", "Lăo đại sao rồi?" "Lăo đại chết rồi, mau chuồn thôi!"

-o0o-


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-193)


<