← Hồi 054 | Hồi 056 → |
Ngày 16 tháng 6 năm 782. Đại ma thần bảo, Tạp Đan công chúa phủ.
Trời chưa hừng đông, người hầu thân cận đă nơm nớp gọi Tạp Đan công chúa và Pḥ mă thân vương dậy, tâu: "Công chúa điện hạ, thân vương điện hạ, bệ hạ có chỉ ý khẩn cấp đến. Khâm sai đang chờ ở tiền sảnh, thỉnh hai vị đại nhân nhanh chóng đi nghênh tiếp".
Hai người vội vă khoác áo ngoài chạy đến tiền sảnh. Nơi đó, ánh lửa vẫn c̣n sáng tỏ, sĩ binh vũ trang sáng loáng đứng rất đông. Vân Thiển Tuyết giật thót ḷng, không biết đă phát sinh chuyện ǵ.
Một quân quan Cận vệ lữ khôi ngô cao lớn bước nhanh đến nghênh đón: "Là Vũ lâm thân vương điện hạ phải không?"
"Chính là ta".
"Hết sức xin lỗi, thân vương điện hạ, bệ hạ khẩn cấp triệu kiến, mời ngài lập tức theo tôi". Tên quân quan đó nói vừa nhanh vừa không đầu không đuôi, Vân Thiển Tuyết mắt vẫn c̣n nhập nhèm hầu như không nghe kịp, hỏi: "Ngươi nói cái ǵ?"
Tên quân quan lập lại lần nữa.
Vân Thiển Tuyết khẽ "à" một tiếng, qua một lúc gă mới có phản ứng, thất thanh kêu lên: "Chờ một chút, ta đi thay y phục". Lúng túng tay chân định đi t́m chính phục, may mà Tạp Đan đă lấy đến cho gă. Nàng vừa giúp Vân Thiển Tuyết thay đổi y phục, vừa hỏi quân quan truyền lệnh: "Phụ hoàng có gọi ta đi cùng không?"
"Hồi bẩm công chúa điện hạ, bệ hạ chỉ sai chúng tôi thông báo cho thân vương các hạ lập tức đến, không có nhắc đến công chúa điện hạ".
"Vậy sao?" Tạp đan nh́n bên ngoài vẫn c̣n hơi tối, vài v́ sao trên trời lập ḷe chưa tắt, lúc này chỉ mới hơn ba giờ sáng. Nàng bất an trong ḷng, triệu tập khẩn cấp như thế chắc chắn không phải chuyện tốt.
Vân Thiển Tuyết thay đổi y phục xong, Tạp Đan kề tai gă nói nhỏ: "Nhớ cẩn thận".
Vân Thiển Tuyết gật đầu: "Biết rồi". Gă theo đám Cận vệ lữ cầm đuốc lên đường.
Đi qua một đoạn đường dài tôi tối, hoàng cung nguy nga đă sừng sững trước mặt. Cả hoàng cung ch́m trong màn đêm xam xám, phảng phất như một con cự thú đang ngủ. Ánh đuốc chiếu lên trụ đá cẩm thạch khiến chúng chớp chớp hồng quang. Đến gần khối kiến trúc hùng vĩ đó, có thể nh́n thấy trên hành lang rộng răi bóng Cận vệ lữ qua lại như thoi, Vân Thiển Tuyết phảng phất ngửi được mùi vị sát lục và huyết tinh trong không khí.
Tám mươi năm trước, trên bậc cấp đá trắng dẫn lên hoàng cung, sĩ binh Gia Lâm tộc đă đồ sát hoàng tộc Diệp Tắc, cả trẻ sơ sinh cũng bị đập đầu chết. Tiếp đó, hoàng đế Gia Lâm tộc lại bị nhốt dưới hầm ở nơi này cuối cùng chết đói, cả gia đ́nh của hắn cũng bị thiêu sống. Lôi Tộc điên cuồng chiếm cứ hoàng cung, Lôi Tộc Hoàng điên cuồng tàn sát, cuối cùng cả tộc nhân của hắn cũng không chịu nổi, theo chỉ thị của trưởng lăo Lôi Tộc, một tên Cận vệ quân đă một đao chém bay đầu hắn, máu của hắn nhuộm đỏ hành lang này. Rồi lại đến ba năm nội chiến của Lôi Tộc, đám hoàng tộc Lôi Tộc dẫn quân đánh nhau, rồi đến Đông Nhật tộc cường đại xuất hiện tiêu diệt bọn chúng....
Vân Thiển Tuyết hít sâu một hơi, không biết làm sao mà mỗi lần đến hoàng cung gă đều có cảm giác không thư thái, đêm nay cảm giác c̣n nặng nề hơn. Có lẽ đúng như truyền ngôn, hoàng cung này đă bị trớ chú, mỗi lỗ gạch đều ẩn chứa tiếng rên la của người sắp chết, mỗi viên gạch đều có oan hồn ẩn nấp.
Ở lối vào có hai hàng Cận vệ lữ đứng uy nghiêm, Thống soái Cận vệ lữ Lôi Âu đang đứng chờ bên cửa, nh́n thấy Vân Thiển Tuyết đến, công tước b́nh thản nói: "Ông đến hơi trễ đó, vào trong chờ bệ hạ đi".
Ánh đuốc lập ḷe chiếu lên gương mặt trơ trơ của Lôi Âu công tước, hai hàng Cận vệ lữ đứng nghiêm một tay cầm mâu, một tay cầm đuốc, thần sắc lạnh lùng.
Vân Thiển Tuyết nh́n hắn, cũng không hỏi han ǵ. Thần sắc Lôi Âu cứng đơ khiến gă sản sinh dự cảm bất tường.
Liên tưởng đến hai vị hoàng tử minh tranh ám đấu, Vân Thiển Tuyết bỗng căng thẳng: Chẳng lẽ đă có phát sinh xung đột? Là ai phát động trước? Không thể là Tạp Lan, bằng không bản thân không thể không biết ǵ, nhưng bệ hạ vẫn c̣n khỏe mạnh, Tạp Đốn cũng đâu ngu xuẩn...
Vừa suy nghĩ lung tung, Vân Thiển Tuyết đă bước lên thảm đỏ dẫn đến nghị sự sảnh, gă chú ư thấy thủ vệ hoàng cung sâm nghiêm hơn b́nh thường rất nhiều, chỗ nào cũng thấy sĩ binh Cận vệ lữ gươm mâu sáng loáng nghiêm chỉnh, thần thái lạnh lùng. Không gian yên tĩnh chỉ nghe tiếng bước chân của gă vang vọng, ánh đuốc chiếu chiếu bóng người lắc lư, Vân Thiển Tuyết cảm giác hơi lạnh sống lưng.
Một người hầu đẩy cửa nghị sự sảnh cho gă, gần ba trăm cây nến chiếu sáng rực pḥng nghị sự. Ở gần chỗ bệ hạ ngồi đang có mấy người tề tụ. Vân Thiển Tuyết bước nhanh đến, nh́n thấy Diệp Nhĩ Mă công tước. Mễ La tổng đốc, Đạt Khoa tổng đốc, Gia Sơn hầu tước đă đến trước.
"Có thể cho biết là chuyện ǵ không?" Không kịp chào hỏi, Vân Thiển Tuyết hỏi thẳng mấy vị trọng thần.
Mọi người đều mông lung lắc đầu, trong ánh mắt lộ sắc thái kinh hoảng.
Nh́n thấy bộ dạng bàng hoàng của bọn họ, Vân Thiển Tuyết biết bản thân không bị cô lập, cảm thấy tâm t́nh có chút nhẹ nhàng: "Mọi người đều ở trong bóng đêm như nhau".
Sau đó chừng hai phút, Tạp Đốn thân vương và Tạp Lan đều nối tiếp nhau đến, y phục hơi nhăn, gần như đồng thanh hỏi: "Đă phát sinh chuyện ǵ?" Nhưng không ai hồi đáp, không khí im ĺm bất an.
"Bệ hạ đến!" Thị vệ cung đ́nh đứng ở cửa cao giọng hô, mọi người lập tức quỳ rạp xuống đất. Cửa mở, Ma thần hoàng xuất hiện ở cửa, áo choàng đen bay phất phơ, thân ảnh cứng cỏi cô độc. Không biết v́ sao, Hắc sa quân sư thường vẫn theo lăo như h́nh với bóng, lúc này lại không có xuất hiện. Lôi Âu từ ngoài tiến vào, thuận tay đóng cửa pḥng nghị sự lại.
"Đứng hết lên đi!" Trong thanh âm vang vang mạnh mẽ của Ma thần hoàng có chút mệt mỏi, nhưng liền đó lại nghiêm khắc: "Căn cứ báo cáo, xuất hiện phản nghịch, trẫm và quốc gia của trẫm bị phản đồ bán đứng rồi!" Lăo lạnh lùng nói, sau đó chậm răi nh́n từng gương mặt dưới đất.
Không khí như ngưng kết thành thực chất. Qua một lúc lâu vẫn không ai dám động đậy, mỗi người đều cảm thấy vô cùng kinh hoảng, uy thế của Ma thần hoàng như muốn ép vỡ nát không gian trong nghị sự sảnh.
Tạp Lan đứng lên cúi người thi lễ với Ma thần hoàng: "Phụ hoàng bệ hạ, không biết người gọi phản nghịch, đó là chuyện thế nào vậy?"
"Lỗ Đế! Lỗ Đế ở Viễn Đông, hắn phản bội quốc gia, phản bội trẫm!" Ma thần hoàng đập tay lên bàn: "Có nghịch tặc như thế là sỉ nhục của quốc gia. Tên khốn đó lừa gạt trẫm cả một năm rồi!" Cái bàn gỗ lim rắn chắc bỗng hóa thành bụi gỗ, chúng nhân thầm kinh hăi, vơ công của Ma thần hoàng đă đến hóa cảnh, hàm dưỡng của lăo cũng thâm tàng bất lộ, gần đây rất ít xuất thủ, không ngờ hôm nay lại có biểu hiện thất thái như thế.
Cái mạng nhỏ của Lỗ Đế xong rồi! Mọi người đều có suy nghĩ này.
"Lôi Âu, ngươi nói qua sự t́nh cho mọi người nắm!"
Đứng phía sau chúng nhân, Thống soái Cận vệ lữ Lôi Âu năy giờ im lặng ứng thanh: "Vâng!" Bước ra đối diện chúng nhân: "Tối hôm nay chúng tôi nhận được báo cáo của Lăng Bộ Hư ở tây nam đại doanh, báo cáo khiến người đọc kinh hăi. Quân đội vương quốc bại trận liên tiếp, thương vong thảm trọng, Viễn Đông quốc thổ gần như không c̣n thuộc sở hữu của vương quốc. Lỗ Đế khốn kiếp, nhục quốc tang sư c̣n chưa nói, hắn phong tỏa tin tức, che giấu thất bại, thậm chí phái người chặn giết thám báo, khi quân phạm thượng".
Chúng nhân thất kinh. Diệp Nhĩ Mă công tước lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc đă có chuyện ǵ? Lỗ Đế bại bởi ai? Tử Xuyên gia ngóc đầu lại sao?"
"Không phải là Tử Xuyên gia mới nhục chứ, Lỗ Đế bị một đám điêu dân Viễn Đông tạo phản đánh cho tan tác, từ Khoa Vũ Ni, Á Tốc Đạt, Vân Tỉnh, Phong Lâm Đan Diệp, quân đội chúng ta liên tiếp bại trận, gần mười vạn binh sĩ vương quốc bị giết, mất mười mấy hành tỉnh, thậm chí bọn chúng c̣n đánh đến bổn thổ của chúng ta. C̣n nhớ đợt đạo tặc hồi đầu năm không? Đó căn bản không phải là đạo tặc, đó là Bán thú nhân tạo phản!"
Gương mặt đơ cứng của Lôi Âu kích động đỏ bừng.
"Đủ rồi". Ma thần hoàng mất kiên nhẫn ngắt lời Lôi Âu, Lôi Âu trên chiến trường là chiến sĩ vô địch chém giết tung hoành, nhưng để hắn tự thuật sự t́nh rơ ràng th́ đúng là quá kỳ vọng. Hắn kích động cả buổi, căn bản vẫn không nói được điểm chính, càng nói càng khiến người nghe mơ hồ.
"Đưa thư của Lăng Bộ Hư cho mọi người xem". Lôi Âu tuân lệnh lấy tín kiện ra đưa chúng nhân truyền đọc. Vân Thiển Tuyết là người cuối cùng đọc, nh́n chữ viết trên tấm giấy vàng nhạt chính là dùng máu viết, Vân Thiển Tuyết kinh hăi: Cục thế rốt cuộc đă đến mức nào mà phải dùng đến huyết thư chứ?
Gă cuối đầu đọc: "Trận chiến Khoa Nhĩ Ni năm 781, quân đội vương quốc thương vong hơn sáu vạn, hội chiến Á Tộc Đạt, hội chiến Đắc Á, sự kiện Vân Tỉnh, hội chiến Phong Lâm Đan Diệp, Minh Tư Khắc thất thủ, Tháp Kiệt thất thủ, Đỗ Toa thất thủ, tây nam đại doanh bị bao vây uy hiếp, tín sứ phái đi không thấy trở lại..." Lăng Bộ Hư không nhắc đến Lỗ Đế, chỉ đem những sự t́nh phát sinh b́nh tĩnh liệt kê ra, bút điệu thản nhiên rất giống con người hắn.
Vân Thiển Tuyết toát mồ hôi trán. Lôi Âu nói không sai, Lỗ Đế tự tung tự tác, hắn có chết ngàn lần cũng không đủ tội. Gă ngẩng đầu lên, nh́n thấy chúng nhân đều tái mét mặt mày, biểu t́nh trầm thống lẫn phẫn khái.
"Tin tức đáng tin không? Có thể điều tín sứ của Lăng Bộ Hư đến để chúng ta chất vấn không?" Diệp Nhĩ Mă công tước hỏi, tính t́nh y xem ra rất trầm ổn, sự kiện này quả thật rất kinh hăi, khi mọi người c̣n đang hí hửng khoác lác th́ một nửa Viễn Đông đă không c̣n thuộc về vương quốc, người khác đều rất khó tiếp thụ, y vẫn b́nh tĩnh ḍ hỏi chắc chắn.
"Chắc chắn là thật". Tạp Lan lên tiếng: "Lăng Bộ Hư không phải là hạng người nói bậy, kết hợp với cống phẩm từ Viễn Đông giảm sút trong hai năm nay, có thể suy ra Viễn Đông đang có dân loạn đại quy mô. Tôi chỉ thấy ḱ quái, đại phản loạn phát sinh năm ngoái, hắn sao lại đến giờ mới báo cáo?"
"Tín sứ đă hi sinh". Ma thần hoàng lạnh lùng nói, chúng nhân hăi hùng.
Lôi Âu thuật lại sự t́nh đă phát sinh: mười hai giờ tối nay, một người thuộc Nội á tộc dáng vẻ phong trần, thân thể trọng thương, tự xưng là tín sứ của tây nam đại doanh phái về, khẩn cấp cầu kiến Ma thần hoàng, bị Cận vệ lữ canh cổng chặn lại: "Bệ hạ đă nghỉ rồi, có ǵ cũng không thể kinh động!"
Tín sứ năn nỉ: "Quân t́nh khẩn cấp, làm phiền các vị thông báo!"
Nhưng Cận vệ lữ sĩ binh ngoan cố trơ trơ như đá không thể cảm hóa (Theo cách nói của Lôi Âu là kỉ luật nghiêm minh), kiên quyết không chịu thông báo: "Nơi này là hoàng cung cấm địa, đêm khuya cấm người đến gần. Chuyện ǵ cũng phải chờ trời sáng mới bẩm cáo". Bọn chúng đuổi tín sứ ra khỏi cổng cung điện, nhưng người đó không chịu đi, cứ bước qua bước lại trước cổng, kêu khóc om ṣm. Bọn vệ binh bị kích nộ ùa ra tóm lấy hắn ném ra đường, cảnh cáo hắn: "C̣n dám tới gần sẽ phóng tên! Nếu như ồn ào để bệ hạ thức giấc, chém ngươi chết tức khắc!"
Nhưng sau đó chừng hơn mười phút, sĩ binh trị an nghe ngoài đường có tiếng đánh nhau, lúc bọn họ chạy đến th́ hung thủ đă chạy mất dạng, tên tín sứ đó bị trúng mấy đao vào chỗ yếu hại, hơi thở thoi thóp. Hắn chỉ kịp trăn trối một câu: "Lỗ Đế mưu phản!" Trên thi thể của hắn, sĩ binh trị an t́m thấy có thư và giấy giới thiệu của Lăng Bộ Hư, xác nhận hắn là quân quan truyền tin thuộc đoàn đội ba mươi một Lăng Bộ Hư quân đoàn.
Đám sĩ binh không dám chậm trễ, bọn chúng lập tức thông báo cho quân quan cấp trên, tên quan đó thấy sự t́nh trọng đại, lại báo lên Lôi Âu thống soái Cận vệ lữ. Lôi Âu công tước vừa đọc xong thư th́ minh bạch sự t́nh trọng yếu, hắn liền đi t́m thị ṭng cung đ́nh báo: "Mau đi gọi bệ hạ dậy, vi thần Lôi Âu có chuyện cấp báo".
"Không thể trách Lăng Bộ Hư. Trong thư y có nói đến đă phái tám tín sứ nhưng đều không có hồi âm. Có thể tưởng tượng, tám tên tín sứ đó đều bị Lỗ Đế ám sát. Tên thứ chín này vận khí có chút may mắn, tuy chết nhưng cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ".
"Lỗ Đế quá lớn gan!" Nghe trần thuật, mấy vị trọng thần đồng thời chấn kinh trước sự điên cuồng của Lỗ Đế: "Ngay cạnh hoàng cung, bệ hạ chỉ cách gang tấc, hắn lại không úy kỵ thiên uy thần thánh của bệ hạ, dám phái sát thủ hành hung! Cho dù không có chuyện khác, chỉ việc này cũng đủ khiến hắn tứ mă phân thây!"
"Có bắt được hung thủ không?"
"Vẫn chưa". Lôi Âu hồi đáp: "Chúng tôi đă phong tỏa cổng thành, nghiêm mật tra xét xuất nhập, nhất định sẽ bắt được hung thủ!" Hắn nói rất hào khí, nhưng mọi người đều biết, đây bất quá chỉ là nói mà thôi. Ma thần bảo mỗi ngày người ra vào đến mười vạn, hung thủ không có khắc chữ lên mặt, làm sao nhận diện được?
"Để sự t́nh này phát sinh là Cận vệ lữ pḥng ngự không nghiêm, phải có trách nhiệm".
Lôi Âu biểu hiện oan ức, hướng Ma thần hoàng thỉnh tội.
Tạp Đốn thân vương tiếp tục phát ngôn: "Phụ hoàng bệ hạ, nhi tử kiến nghị, lập tức phái chấp pháp sứ giả đến Viễn Đông tru sát Lỗ Đế!"
Tạp Lan cười lạnh một tiếng, trao đổi ánh mắt với Vân Thiển Tuyết, rồi im lặng dời ánh nh́n.
Mễ La tổng đốc và Đạt Khoa hầu tước vội lên tiếng phụ họa, dị khẩu đồng thanh tuyên xưng: Hai mươi năm trước đă nh́n thấy Lỗ Đế sau gáy có xương phản, may mà hiện cũng không trễ, bệ hạ nhăn thần như điện nh́n rơ ngụy trang của hắn. Mong bệ hạ kiên quyết tru sát Lỗ Đế!
Ma thần hoàng nh́n Tạp Lan và Vân Thiển Tuyết: "Các ngươi thấy thế nào?"
Tạp Lan cung kính hồi đáp: "Lời của hoàng huynh rất đúng. Chỉ là theo t́nh huống trước mắt, chứng cứ của chúng ta chỉ đến từ một phía Lăng Bộ Hư, Lỗ Đế và Lăng Bộ Hư đều là trọng thần vương quốc nắm binh ở Viễn Đông, đối với sự vụ liên quan đến cả hai, chúng ta cần phải cẩn thận. Tôi tin tây nam đại tướng không phải là hạng người vu cáo, nhưng để ổn thỏa, trước khi có quyết định cuối cùng, vô luận là xử lư theo tŕnh tự hay thực tế, chúng ta đều phải cử khâm sai đến Viễn Đông điều tra!"
Trong mắt Thần hoàng có nét hân thưởng, lại hỏi: "Nếu điều tra đó là sự thật, vập phải làm thế nào?"
"Phụ hoàng, nhi thần sẽ trao toàn quân cho khâm sai, giao trách nhiệm điều tra sự thật mà thi hành. Nếu bẩm báo của tây nam đại tướng là sự thật, khâm sai không cần hồi báo, quyết đoán bắt Lỗ Đế giải về Ma thần bảo cho bệ hạ xử trí. Khâm sai sẽ có quyền b́nh ổn quân đội, do đó sẽ phải nắm binh quyền, v́ thế phải chọn người tuyệt đối trung thành, tinh minh lăo luyện, lại chưa từng có ân oán với cả Lỗ Đế lẫn Lăng Bộ Hư, như thế mới không thiên vị, công chính minh đoạn".
Tạp Đốn thân vương lên tiếng: "Hoàng đệ nói rất có đạo lý. Chỉ là Lỗ Đế dám hành hung ở hoàng cung, công nhiên mạo phạm thần uy, tên này cuồng vọng lớn gan. Chứng cứ tạo phản của hắn đă lộ, nhi thần thấy không cần phải kéo dài chuyện này, lập tức cử Chấp pháp đội đến Viễn Đông lấy đầu Lỗ Đế!"
"Chứng cứ chưa rơ ràng đă trảm một tướng lĩnh cao cấp, hành sự như thế e là khó làm thiên hạ tâm phục khẩu phục".
"Tên này dă tâm đă lộ, giết th́ giết, có ǵ không thỏa?"
Trước mặt Ma thần hoàng, hai vị hoàng tử tranh luận, Tạp Đốn thân vương chủ trương lập tức giết Lỗ Đế, Tạp Lan yêu cầu phải điều tra. Người khác sẽ nghĩ Lỗ Đế là bè đảng của Tạp Lan, thế nhưng, Vân Thiển Tuyết cười thầm, Lỗ Đế chính là thân tín của Tạp Đốn, hắn có thể làm đại tổng đốc ở Viễn Đông, phần nhiều là nhờ Tạp Đốn tiến cử.
Hiện tại thấy hắn gây đại họa, Tạp Đốn vội vă vạch rơ giới tuyến, hắn hiện tại hận không thể chém chết Lỗ Đế tức khắc, sớm trừ đi họa hại khiến bản thân đau đầu.
Tạp Lan hoàng tử cố ư làm lớn chuyện, điều tra hay không th́ Lỗ Đế cũng chết chắc, nhưng quan trọng là tra được đống tài sản khổng lồ mà Lỗ Đế đă tham nhũng ở Viễn Đông, những bảo vật mà hắn cống nạp về Ma thần bảo là cho ai? Không cần động năo, Tạp Đốn là người tiến cử hắn, nhất định sẽ được hắn báo đáp nhiều nhất. Một khi lộ ra có sự t́nh đó, uy tín của Tạp Đốn sẽ xuống thấp.
"Đủ rồi!" Thanh âm của Ma thần hoàng không lớn nhưng lại rất uy nghiêm. Hai vị hoàng tử đều im ồm.
"Lỗ Đế chỉ là chuyện nhỏ, xử lư phản loạn ở Viễn Đông thế nào mới là chuyện lớn".
Vân Thiển Tuyết b́nh tĩnh lên tiếng: "Nếu bệ hạ cho phép, vi thần nguyện suất lĩnh binh măc đến Viễn Đông b́nh loạn. C̣n cái đầu của Lỗ Đế, chỉ cần bệ hạ có lệnh, bất quá chỉ là nhấc tay một cái mà thôi". Biểu hiện của gă rất trấn tĩnh, khác xa với sự thất thái của Tạp Đốn thân vương.
Diệp Nhĩ Mă công tước trầm giọng nói: "Bệ hạ, vũ lâm các hạ vừa mới cưới, lúc này mà xuất chính há chẳng phải người ta sẽ cười vương quốc không người sao? Xin để lăo thần đi cho!"
"Bệ hạ, Cận vệ lữ nguyện v́ bệ hạ trảm sát nghịch tặc, tảo trừ họa hại!"
Tạp Đốn thân vương, Đạt Khoa hầu tước cũng ào ào biểu thị muốn lănh quân đến Viễn Đông, chỉ vài ngày là b́nh loạn Viễn Đông, khí thế hừng hừng. Nhưng Ma thần hoàng không tỏ rơ ư kiến, cuối cùng Tạp Lan hoàng tử lên tiếng: "Bệ hạ, Viễn Đông loạn chỉ là một đám ngu dân nháo sự, hà tất kinh động trọng thần vương quốc, thậm chí đến hoàng tử".
Tạp Đốn thân vương liếc đệ đệ: "Chẳng lẽ vương đệ cũng có ý ra trận?"
"Không phải. Tôi chỉ muốn tiến cử một tướng tài cho bệ hạ, bảo đảm giết địch phá trận!"
"Là ai?"
"Gia nạp tổng đốc La Tư. La Tư đại nhân là danh tướng vương quốc, từng trải sa trường, kinh nghiệm phong phú, binh tướng dưới quyền đều là tinh duệ, bảo đảm diệt trừ được phản loạn!"
Vân Thiển Tuyết kinh ngạc nh́n Tạp Lan: từ sự kiện Tử Xuyên Tú chạy thoát lần trước, La Tư tổng đốc đă kết thù với chính ḿnh, điểm này Tạp Lan biết rơ, v́ sao lại tiến cử La Tư? Hà huống, bộ hạ của La Tư ngoài đám dân tộc thiểu số, đa phần đều là tự chiêu mộ, thực chất chỉ là dự bị quân. Hiện tại đang là lúc quan trọng, sao lại phái một đội quân vừa mới chiêu tập có lực chiến đấu và trang bị vũ khí kém xa Vũ lâm quân ra chiến trường như thế?
Ngoài dự liệu của gă, Ma thần hoàng nghe Tạp Lan tiến cử lập tức đồng ý: "Được! La Tư rất hợp ý trẫm. Lôi Âu, mau truyền lệnh thông báo cho Gia Nạp đại nhân chuẩn bị xuất chinh!"
"Phát mệnh lệnh cho tây nam đại tướng, kêu y phối hợp với Gia Nạp đại nhân, lập tức xuất binh, tiễu trừ bạo dân phản loạn!"
Ma thần hoàng đứng lên, thường thường như thế th́ hội nghị coi như kết thúc, nhưng lần này, thân h́nh của lăo chợt ngừng một chút: "Tạp Lan, đi theo trẫm!"
"Vâng!" Tạp Lan vui vẻ đáp lời, cố ý nh́n qua Tạp Đốn thân vương. Tạp Đốn đỏ bừng mặt ghen tỵ: Tên tiểu tử Tạp Lan lại được phụ hoàng khen ngợi. Hắn đau ḷng c̣n hơn đánh thua trận ở Viễn Đông.
Bước khỏi đại môn hoàng cung, ánh nắng sớm chiếu hồng bậc cấp đá trắng, một đội Cận vệ lữ uy vũ đang đến thay ca, sắc trời vẫn c̣n mơ hồ trong sương sớm. Dù đêm qua không ngủ nhưng Vân Thiển Tuyết không chút buồn ngủ, một màn vừa rồi khiến gă hết sức nghi hoặc: ư đồ của bệ hạ rốt cuộc là ǵ? Đề nghị khó hiểu của Tạp Lan hoàng tử v́ sao khiến bệ hạ chú ư?
Gă cảm thấy đầu óc mơ màng, tư vị hoàn toàn không biết chuyện ǵ thật khó chịu.
Vân Thiển Tuyết đứng ngây ngốc ở trước cổng cung điện hồi lâu, đám sĩ binh Cận vệ lữ đến đổi ca trực ḱ quái nh́n gă, nếu không phải nh́n ra gă thuộc thành phần hoàng tộc, bọn chúng đă dùng trường mâu đuổi gă biến đi.
Trở về nhà, Tạp Đan đón hỏi: "Có phát sinh chuyện ǵ không?"
"Ách... Phát sinh chuyện lớn rồi". Do dự một chút, Vân Thiển Tuyết đem sự vụ vừa bàn trong hội nghị bí mật kể cho thê tử. Tuy quy định của hội nghị bí mật kiểu này là tuyệt đối không được tiết lộ cho người ngoài, nhưng thê tử của ḿnh là công chúa vương quốc, đương nhiên phải có sự khác biệt.
"Ta không hiểu, v́ sao bệ hạ muốn điều quân đoàn La Tư đi b́nh loạn Viễn Đông? Vũ Lâm quân chẳng lẽ không phải là bộ đội tinh nhuệ nhất của vương quốc hay sao? Chẳng lẽ trong ḷng bệ hạ, ta không bằng La Tư? Ta thật vô pháp lư giải". Đây chính là lo lắng lớn nhất trong ḷng Vân Thiển Tuyết: chẳng lẽ, trong ḷng bệ hạ, ta đă bị thất sủng sao?
Tạp Đan một tay chống cằm, yên lặng lắng nghe Vân Thiển Tuyết bất b́nh than oán. Đợi Vân Thiển Tuyết nói xong, Tạp Đan mỉm cười, nàng biết Vân Thiển Tuyết lo lắng nhưng không tiện nói ra miệng.
"Vân quân, huynh quá lo lắng rồi. Xin cứ yên tâm, phụ hoàng vẫn tín nhiệm và coi trọng huynh như trước đây".
"A, nhưng v́ sao..."
"H́ h́, Vân quân, thiếp tin với trí tuệ của huynh, nhất định huynh có thể nh́n ra". Tạp Đan mỉm cười nói: "Huynh nghĩ xem, La Tư các hạ khác nhất với huynh ở điểm nào?"
"Hắn vừa ngu vừa đần, c̣n ta vừa thông minh vừa nhạy bén!" Vân Thiển Tuyết nghiêm túc đáp.
Tạp Đan ph́ cười: "Thật là không biết xấu hổ".
Phu thê nh́n nhau cười.
"Vân quân, huynh xuất thân là hoàng tộc Tắc nội á, sĩ binh Vũ lâm quân đoàn phần đông là chiến sĩ của Tắc nội á tộc, c̣n La Tư các hạ là thủ lĩnh của Thát tháp tộc, quân đội do hắn thống soái tuyệt đại bộ phận đều đến từ hai tộc là Thát tháp và Diệp tắc, huynh có thể nghĩ thông chưa?"
Vân Thiển Tuyết nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng cười yếu ớt: "Ta minh bạch rồi".
Tạp Đan mỉm cười tán thưởng: Vân Thiển Tuyết là một người thông minh, huynh ấy không những tài hoa xuất chúng về mặt quân sự, đối với lĩnh vực chính trị xảo trá lừa lọc cũng có lĩnh hội rất cao, chỉ cần khơi chút manh mối, huynh ấy lập tức minh bạch.
Không biết v́ sao, nàng lại nghĩ đến một người, thầm so sánh với Vân Thiển Tuyết: người kia cũng như trượng phu đều là vơ tướng sa trường, nhưng hai người lại không hề giống nhau. Vân Thiển Tuyết xuất thân danh môn, tinh minh giỏi giang, tài hoa xuất chúng, hơn nữa tinh thông sinh hoạt t́nh thú, phẩm vị cao nhă, theo lệnh của phụ hoàng, đồng thời cũng v́ Vân Thiển Tuyết si t́nh với ḿnh mà nửa năm trước đă đồng ý thành thân với gă, bản thân đối với chuyện này không hề hối hận. Sau khi thành thân, Vân Thiển Tuyết luôn quan tâm chăm sóc nàng, tôn trọng nàng, phàm có chuyện đều thương lượng với nàng, không hề có suy nghĩ chủ nghĩa nam nhân. Vô luận suy xét góc độ nào, nữ hài tử gả được cho người như gă, có thể nói không hề nuối tiếc. Nhưng không biết v́ sao, bản thân vẫn không thể quên người kia, y không những là nhân loại mà c̣n là địch nhân của vương quốc. Y thô hào, tráng trực, cố chấp, giới thiệu về bản thân chỉ cần một câu: "Ta ngoài thanh kiếm th́ là một kẻ cùng đinh". Y cương cường huyết tính, kiên trung bất khuất, không khuất phục trước khó khăn, y là dạng người sinh ra để làm anh hùng đỉnh thiên lập địa. Một nam nhân như thế, làm sao nàng có thể quên được...
"... Huynh nói ǵ?" Vân Thiển Tuyết đáng nói ǵ đấy nhưng Tạp Đan đang phân tâm không nghe rơ.
Vân Thiển Tuyết không giận, mỉm cười nói lại: "Muội thật sáng suốt... sự t́nh là.... ư của ta là..." Gă ấp úng x́ xồ một hồi, cuối cùng mới bắt đầu nói được ý của ḿnh: "Bệ hạ v́ bảo đảm địa vị của ta ở Tắc nội á tộc mà..."
Tạp Đan mỉm cười đầy thâm ý: "Huynh không chú ý sao? Người tham gia hội nghị đêm qua, Diệp Nhĩ Mă công tước, Mễ La tổng đốc, Đạt Khoa tổng đốc, Gia Sơn hầu tước, Lôi Âu công tước, lại thêm đại ca, nhị ca và huynh, toàn bộ đều xuất thân Tắc nội á hoàng tộc. Từ trên địa vị mà nói, địa vị của La Tư công tước ở trên huynh, hắn cũng ở thần bảo nhưng không được thông báo tham dự. Từ điểm này có thể thấy dụng ư của phụ hoàng: trọng điểm hội nghị không phải Viễn Đông, càng không phải Lỗ Đế, mà là làm sao duy tŕ vị trí thống trị của tộc ta. Chỉ có nhị ca lĩnh hội được ý tứ của phụ hoàng".
"Chẳng lẽ bệ hạ cho rằng La Tư các hạ có ḷng mưu phản?"
"Thát tháp bộ tộc gần đây nhanh chóng khoách sung lực lượng, c̣n thôn tính cả Diệp tắc bộ tộc đang suy tàn, bọn chúng nhảy vọt trở thành đệ nhị đại tộc của vương quốc chỉ sau tộc ta. C̣n về La Tư có ư phản hay không th́ mặc kệ hắn, điều này không quan trọng, quan trọng là Thát tháp tộc đă phá vỡ thế b́nh hành về thực lực giữa các tộc, có khả năng uy hiếp đến chúng ta!"
"Nếu như Thát tháp tộc muốn mưu phản, chúng ta có thể dễ dàng trấn áp, nhưng một khi sự t́nh xảy ra sẽ sản sinh hiệu ứng dây chuyền, nh́n thấy tộc ta sau trận chiến với Thát tháp tộc bị suy nhược, kẻ khiêu chiến khác sẽ liên tiếp xuất hiện cho đến khi chúng ta gục ngă như Diệp tắc tộc tám mươi mốt năm trước!"
Vân Thiển Tuyết chăm chú nh́n dung nhan mỹ lệ của thê tử, rơi vào trầm tư.
Trong quốc nội ma tộc, địa vị vương giả là chí cao vô thượng, có thể ra lệnh cho các tộc khác. Nhưng truyền thừa của vương quyền không phải đời này truyền cho đời sau như nhân loại mà là dựa vào thực lực. Các bộ tộc ma tộc luôn tôn thờ chân lư thực lực, vương giả luôn do bộ tộc có sức mạnh lớn nhất nắm giữ. Chiếu theo nguyên tắc đó, nếu như bộ tộc cai quản suy thoái thực lực, hoặc giả xuất hiện bộ tộc mới có sức mạnh hơn hẳn khiêu chiến bá quyền, vậy th́ khó tránh khỏi một trường chiến tranh để quyết định vương giả mới. Với truyền thống này, cho dù là bộ tộc từng trung thành cẩn cẩn với vương giả trước cũng không thể xen vào cuộc phân tranh bá quyền. Bọn họ sẽ yên lặng chờ đợi kẻ thắng lợi lên làm tân vương, bọn họ khi đó sẽ tung hô Ngô hoàng vạn tuế, sau đó hợp lực phát binh trảm thảo trừ căn đối với gia tộc thất bại. V́ thế, kẻ bại dĩ nhiên toàn tộc diệt vong, quyền lực lập tức chuyển giao trên máu thịt. Dù là kẻ thắng hay người bại, trận chiến này cũng chẳng khác ǵ một canh bạc, kẻ thắng sẽ đoạt được danh hiệu "Vương quyền chiến tranh", được các tộc khác kính ngưỡng.
Những người già vẫn c̣n nhớ đến cuộc chiến tranh vương quyền gần đây nhất là sự t́nh xảy ra tám mươi năm trước. Đương thời Diệp tắc tộc vương đột nhiên bạo vong, Diệp tắc tộc muốn duy tŕ vị thế thống trị của bọn họ mà chịu sự khiêu chiến từ khắp nơi. Đương nhiên, bọn họ không để đánh mất đi uy nghiêm, nhưng cuối cùng vẫn là một dân tộc dũng cảm bị tiêu diệt, Diệp tắc hoàng tộc trở thành lịch sử.
Trước sau có mười bộ tộc tham gia cuộc chiến vương quyền lần đó, chiến tranh kéo dài bảy năm, được xưng là diệt tuyệt chiến tranh. Cuối cùng, đương kim Ma thần hoàng tổ phụ Tạp Lôi (Người ta gọi là Hồng hồ tử khủng bố), dựa vào sự kiêu dũng và trung thành của chiến sĩ Tắc nội á, chiến thắng liên tiếp Đông nhật tộc, Ngạo tộc, Lôi tộc, các tộc này khi đó đều hùng mạnh hơn Tắc á tộc. Khi vị huyết tinh Hồng hồ tử chuẩn bị được các tộc thừa nhận là vương giả th́ lại qua đời v́ bạo bệnh bất ngờ.
Khi vương quốc đứng trước nguy cơ rơi vào cuộc nội chiến lần nữa th́ Ma thần hoàng Tạp Lâm, cũng là phụ thân của nàng kế vị. Ông che giấu cái chết của phụ thân với bên ngoài, dưới sự giúp đỡ của nguyên lăo trong tộc, lấy thân phận thái tử nắm giữ triều chính. Sau vài năm, sự thống trị của Tắc nội á đă vững vàng, ông mới công bố cái chết của phụ thân. Tuy có dẫn đến một vài trận tao động nhưng nhờ tài năng của Tạp Lâm, Tắc nội á lúc đó đă là tộc cường đại nhất cả về kinh tế lẫn sức mạnh quân sự, không một tộc nào dám đánh cược với nguy cơ diệt tộc đứng ra khiêu chiến, nguy cơ từ từ qua đi.
Nhưng từ đó về sau, trong đầu của cao tầng Tắc nội á tộc đều bị ám ảnh bởi chiến tranh vương quyền, mà các tộc khác đă dần dần đứng lên từ suy yếu, bắt đầu xuất hiện những tộc có khả năng tranh bá với Tắc nội á tộc. Để tra xét mầm mống ẩn họa này, Ma thần hoàng mới phát động chinh phạt nhân loại. Hành động này có hai mục đích: mở rộng cương thổ cho vương quốc, đồng thời thông qua chiến tranh với bên ngoài khiến các tộc đoàn kết lại, giảm thiếu nội đấu. Cũng thông qua chiến tranh với bên ngoài để tiêu hao thực lực của các bộ tộc cấu thành uy hiếp tới vương quyền. Việc này đương nhiên chỉ có thể ngầm hiểu, không thể nói rơ.
"Chẳng lẽ, bệ hạ cảm thấy địa vị Tắc nội á chúng ta c̣n chưa được vững chắc hay sao?"
"Trước mắt mà nói th́ c̣n chưa đạt đến mức đó". Tạp Đan b́nh tĩnh nói: "Trong các bộ tộc thần tộc, sự cường đại của tộc ta là không thể bàn căi, vô luận là Thát tháp tộc, Ca ngang tộc, Á côn tộc, Diệp tắc tộc đều không thể so b́ với tộc ta. Thế nhưng, trường phản loạn phát sinh ở Viễn Đông có thể cải biến h́nh thế. Ở Khoa Nhĩ Ni, hơn sáu vạn đại quân chính quy đă bị tiêu diệt, thảm bại này là thảm bại nặng nhất trong lịch sự Tắc nội á. Nhưng so với tổn hại quân lực, sự đe dọa bất ổn chính trị c̣n nguy hiểm hơn..."
Nàng nh́n Vân Thiển Tuyết, gă lập tức hiểu ư, hỏi: "Nàng cho rằng bệ hạ và nhị hoàng tử phái La Tư xuất chính là muốn tiêu hao thực lực của Thát tháp tộc, mục đích là để quân b́nh thực lực à?"
"Rất có khả năng, tuy trước mắt chúng ta chưa thấy Thát tháp tộc có bất ổn, nhưng là vương giả, phải có nhăn quang khác người thường. Bệ hạ là muốn tiêu diệt cả mầm mống manh nha".
"Thế nhưng kết quả cũng có thể không như ư muốn. Nếu La Tư b́nh loạn được Viễn Đông, hắn có thể thuận lý thành chương trở thành tổng đốc Viễn Đông, thực lực và uy vọng tăng mạnh, như thế không phải càng bất lợi sao?"
"Hiện tại không thể lo nhiều như thế, chúng ta c̣n chưa nắm t́nh h́nh Viễn Đông, nhưng có thể suy đoán: Lỗ Đế nhất định đă bại cực thảm, không c̣n năng lực tái chiến, bằng không hắn cũng không ngu ám sát tín sứ. Hơn nữa quy mô trận phản loạn này nhất định vượt xa tưởng tượng của chúng ta, Lăng Bộ Hư cũng không thể dùng lực của tây nam đại doanh b́nh loạn, lăo không thể nào không thèm muốn vị trí tổng đốc Viễn Đông!"
"Vân quân, Lỗ Đế tuy cục mịch vô lễ nhưng hắn xuất thân thấp kém, dựa vào chiến công mà ḅ lên được vị trí hiện nay, thân kinh bách chiến, kinh nghiệm tác chiến hết sức phong phú, không phải là hạng vô năng. Hắn bại thê thảm như thế có thể thấy loạn lạc Viễn Đông không phải tầm thường, mà La Tư là một tên ngạo mạn tự đại".
Vân Thiển Tuyết mỉm cười tiếp lời: "V́ thế, La Tư dĩ nhiên thảm bại. Hà hà, La Tư bại th́ phản quân cũng phải trả giá đắt, lúc đó..."
"Bệ hạ tất nhiên phái quân đoàn chủ lực của tộc ta xuất chiến. Vân quân, hoặc Diệp nhĩ mă tước gia, hoặc là đại ca đều có khả năng. Vân quân, huynh phải chuẩn bị cho tốt!"
"V́ sao không phải là Tạp Lan điện hạ?"
Tạp Đan cười: "Huynh biết mà, nhị ca đâu phải là tướng đánh trận. Cho huynh ấy đi quậy phá th́ được, c̣n ra sa trường, h́ h́..."
Vân Thiển Tuyết không đồng t́nh nhưng cũng mỉm cười không tranh luận, nói: "Nếu bệ hạ cho ta xuất chiến, ta nhất định cầu bệ hạ cho nàng theo làm tham mưu trong quân".
"Vân quân, huynh quá xem trọng thiếp rồi. Thiếp chỉ giỏi đàm luận, c̣n trên sa trường phải dựa vào đao thật kiếm thật, chút kiến thức của thiếp không đáng dùng đâu".
"Công chúa, chúng ta là phu thê, nàng chớ quá khiêm tốn chứ?" Vân Thiển Tuyết chọc, tâm t́nh gă hiện đă rất tốt, gă thầm nghĩ: Có được người vợ thế này, c̣n cầu ǵ nữa?
Ngày 23 tháng 6 năm 782 Đế quốc lịch, khí trời nóng bức, trên con đường từ ma tộc vương quốc đến Viễn Đông tinh ḱ phất phới, bụi bay mù mịt, một đội ngũ khổng lồ dài dằng dặc từ đông tiến sang tây, đây chính là quân đoàn thảo phạt của La Tư. Theo khâm lệnh của Ma thần hoàng, nông dân của Thát tháp tộc và Diệp tắc tộc phải buông cày ngưng làm ruộng, tập kết cầm vũ khí nhận lệnh: "Viễn Đông địa khu phát sinh đại phản loạn, các dũng sĩ anh dũng của thần tộc, đi thôi, thảo phạt bọn chúng, thể hiện quang vinh của thần tộc chúng ta!"
"Vâng!", trong đám sĩ binh có vài tiếng hồi đáp thưa thớt yếu ớt, rất nhiều sĩ binh c̣n chưa biết sử dụng vũ khí, trong đầu bọn họ chẳng hiểu việc phản loạn ở Viễn Đông có liên quan ǵ đến ḿnh. Diệp tắc tộc không nổi tiếng về chiến đấu lực như Tắc nội á tộc, Ngao tộc, Lôi tộc, có người c̣n nghĩ vừa kết thúc chiến tranh Viễn Đông, nghĩ đến anh em chú bác ngă xuống ở Ngơa Luân, Mạt Y, nghĩ đến bản thân có thể không c̣n quay lại gặp vợ con, ai nấy thần t́nh ủ rũ.
Khác với tâm t́nh buồn bă của binh sĩ, Quân đoàn trưởng La Tư đang cảm thấy rất sung sướng, hắn thúc ngựa chạy bên cạnh bộ đội, thỉnh thoảng quay đầu nh́n đội ngũ đông nghịt ở sau, thỏa thuê măn nguyện. Đây là lần thứ hai hắn đến Viễn Đông tác chiến, hắn c̣n nhớ trong cuộc chiến năm 780, quân đội của hắn liên tục huyết tẩy mười một ṭa thành thị của nhân loại ở Đắc á và Y lí á hành tỉnh, hàng ngàn vạn nhân loại bị cắt đầu, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi khiến hắn vô cùng kích động, trong cơ thể phảng phất có một cổ nhiệt lưu di chuyển. Tài bảo đoạt được chất cao như núi, trong đầu hắn nghĩ: "Nhân loại tích trữ quả là nhiều tài phú à!"
Sau khi kết thúc chiến tranh Viễn Đông, bệ hạ nghị ḥa với nhân loại, La Tư cũng mất đi khoái cảm chém giết và cướp bóc. Nào ngờ, cơ hội đến tiếp nhanh như thế, Viễn Đông biến loạn, bệ hạ lai giao quyền b́nh loạn cho hắn mà không phải cho Vân Thiển Tuyết hay Tạp Đốn thân vương.
La Tư công tước không khỏi cảm tạ trời cao... Đúng là đăi hắn không tệ!
C̣n một nguyên nhân thôi thúc hắn nhận nhiệm vụ là: bệ hạ yêu cầu lấy đầu của Lỗ Đế, hàm nghĩa trong đó chẳng phải là sau khi hắn b́nh loạn Viễn Đông, tân tổng đốc Viễn Đông chẳng phải là hắn sao? Nghĩ đến việc cai quản hai mươi ba hành tỉnh trù phú, tài bảo vô số, hắn không nhịn được cười. Lỗ Đế, tên ngu ngốc cuồng đại đó cũng có ngày hôm nay. Phảng phất sợ bệ hạ đổi ý, La Tư lập tức phái tiền quân đi trước lấy đầu Lỗ Đế, bản thân dẫn quân theo sau, nghĩ đến cảnh đầu lâu Lỗ Đế nhe răng treo dưới ngựa ḿnh, hắn hưng phấn không thôi. Đám tiện dân Viễn Đông, ngày tàn của các ngươi đến rồi!
"Tước gia!" Một truyền lệnh binh vội vă thúc ngựa chạy đến, ngựa đă mệt x́ cả nước dăi trắng ngoài mép, đội ngũ bộ binh hiểu chuyện vội tản ra nhường đường cho gă chạy đến trước La Tư.
"Chuyện ǵ?"
"Báo cáo tước gia, Gia Lăng đại nhân sai tôi đến báo trước..."
La Tư hài ḷng gật đầu: "Lấy được đầu Lỗ Đế chưa?"
"Hết sức xin lỗi, đại nhân! Trước khi Gia Lăng đại nhân đến, Lỗ Đế đă dẫn quân bỏ chạy, trước mắt không xác định được hành tung. Hiện tại, cứ điểm Đặc Lan rất hỗn loạn, thủ quân đă giải tán, Gia Lăng đại nhân khẩn thỉnh ngài nhanh chóng đến chủ tŕ đại cục!"
"Cái ǵ? Lỗ Đế chạy rồi?" La Tư chấn kinh.
* * *
Ngày 23 tháng 6 năm 782, đồi cao ở Đỗ toa hành tỉnh, doanh trại khởi nghĩa quân.
Phong hỏa mênh mông, lều trại chi chít, đại quân chủ lực của Quang minh vương tấn công cứ điểm Đặc Lan đang yên lặng nghỉ ngơi. Hành quân một quăng đường dài, sĩ binh lẫn ngựa chiến đều mệt mỏi đă sớm nghỉ ngơi. Không gian chốc chốc lại bị khuấy động bởi âm thanh của đội lính gác. Cả b́nh nguyên rộng lớn yên ắng kinh người.
Trong trướng bồng trung quân ánh sáng soi tỏ, sau khi tiếp báo cáo thất lợi của tây nam quân đoàn trưởng Minh Vũ, Tử Xuyên Tú trằn trọc khó mà ngủ được. Gă đành ngồi dậy tiếp tục hoàn thành bản tác chiến huấn lệnh mới viết được một nửa: "... Trải qua sáu tháng chiến đấu với địch nhân binh lực cường đại tàn khốc, quân ta ở các chiến tuyến đều có được thành tựu đáng kể, tiêu diệt bộ đội ma tộc được trang bị hơn hẳn, quân đoàn Lỗ Đế đă mất đi lực lượng ṇng cốt, không thể tiến hành phản kích quân ta, Viễn Đông quân đă thu phục được bảy phần lănh thổ. Quân ta đă thoát khỏi cục diện bị động, giành quyền chủ động khống chế chiến trường, chỉ huy quan các quân đoàn linh hoạt chuyển đổi h́nh thức chiến đấu, từ pḥng ngự chuyển sang tấn công, từ tấn công tổ chức thành pḥng ngự kiên cường!"
Ngọn nến chợt nảy tí tách, Tử Xuyên Tú ngừng bút một chút, lại tiếp tục viết:
"H́nh thế lạc quan, nhưng chúng ta quyết không thể lấy đó mà coi thường. Phải nhận thức rơ, con đường giải phóng Viễn Đông c̣n rất xa, chúng ta c̣n phải trải qua vô số khổ chiến và gian truân.
Một, ở tây nam tiền tuyến, quân đoàn Lăng Bộ Hư của ma tộc uy hiếp rất lớn lên mặt sau của chúng ta, bọn chúng đă phát động tấn công hai lần vào Cổ Tát hành tỉnh, nhưng quân đoàn tây nam của chúng ta đă kiên cường chống đỡ. Lăng Bộ Hư là một viên chỉ huy quan rất linh hoạt, phàm kị, bộ binh của hắn gặp phải quân chính quy và du kích đội của chúng ta, nếu thấy t́nh huống bất lợi lập tức vứt bỏ nơi đó, chuyển sang hướng khác, t́m kiếm chỗ chúng ta pḥng ngự bạc nhược nhất để tiến hành đột kích, sau đó xua quân vào chia cắt chiến tuyến pḥng ngự của chúng ta, tạo ra cục diện ưu thế cho bộ binh, thực thi bao vây tiêu diệt.
Ngoài ra, hắn c̣n tận dụng sự cơ động của kỵ binh, liên tục đột kích, tập kích vào đội vận lương và quân nhu của chúng ta, đồ sát b́nh dân, trước khi chúng ta tổ chức phản kích th́ chúng đă di chuyển. Lần đầu đối diện với chiến thuật linh hoạt đó, quân ta đă có tổn thất lớn".
Tử Xuyên Tú suy nghĩ một lúc, sửa "Có tổn thất lớn" thành "Phải trả giá rất lớn", đây là v́ nghĩ đến tính tự ái của Minh Vũ. Trong trận chiến Mă lan hồ, Lăng Bộ Hư cho một đội quân nhỏ dẫn dụ thủ bị đội Bán thú nhân rời khỏi Mă lan thành, sau đó tiêu diệt toàn bộ thủ bị đội ở Mă lan hồ, hơn năm ngàn chiến sĩ Bán thú nhân tử trận, bốn đoàn đội mất đi lực chiến đấu. Nhưng tổn thất không chỉ bấy nhiêu. Lợi dụng thủ bị quân ở Mă lan thành bị tiêu diệt khiến pḥng tuyến xuất hiện chỗ hở, Lăng Bộ hư thúc quân công thành, đốt sạch Mă lan thành, lương thảo tích trữ trong thành cũng bị cướp hết.
Nghĩ đến lương thực vừa phải tích trữ rất nhiều hoàng kim, vừa gian khổ mới mua được từ gia tộc, cuối cùng lại rơi vào tay đám quỷ lông ma tộc, Tử Xuyên Tú xém chút muốn đích thân đi vặn cổ tên Minh Vũ đầu đất đó. Ức chế tâm t́nh phẫn nộ, Tử Xuyên Tú cố b́nh tĩnh viết tiếp:"... Xét thấy t́nh thế này, đại bổn doanh kiên quyết yêu cầu các đoàn đội thuộc quân đoàn tây nam phối hợp với du kích địa phương, dân binh địa phương, triển khai pḥng ngự trên diện rộng. V́ vậy, cần phải không ngừng tiến hành trinh sát, thiếp lập các chốt truyền tin liên tiếp kề cận nhau, bảo đảm thông suốt trên toàn tuyến pḥng ngự. Các chỉ huy quan không được chỉ bị động pḥng ngự, phải kiên quyết t́m cơ hội tấn công địch nhân, phái các tiểu đội lợi dụng sự quen thuộc địa h́nh và đêm tối tập kích quấy nhiễu địch nhân, không cho địch nhân yên ổn ung dung t́m cách tấn công chúng ta, đặc biệt bố trí bẫy tiêu diệt kỵ binh địch nhân để hạn chế địch dùng lực lượng kỵ binh cơ động để tấn công đại quy mô.
Ngoài ra, đại bổn doanh kiến nghị chỉ huy quan của tây nam quân đoàn chú ư bố trí binh lực hữu hiệu. Xét trên thời gian ba tuần chiến đấu vừa qua, tây nam quân đoàn phân phối dàn trải và phân tán, rất khó tập hợp lực lượng nhanh chóng tấn công địch nhân có hiệu quả. Kiến nghị tây nam quân đoàn mau chóng tập trung quân lực đang rải rác khắp ba mươi sáu thành thị và hơn một trăm thôn trang, tổ chức thành ba cụm lực lượng, mỗi cụm từ mười đến mười lăm đoàn đội, bố trí đóng ở các điểm chiến lược, về điểm chiến lược th́ các chỉ huy quan thảo luận tự quyết định theo thực tế chiến trường. Đồng thời mỗi cụm lực lượng tổ chức một đoàn đội kỵ binh, dùng sự cơ động để bảo đảm trinh sát và quấy phá địch nhân".
Tử Xuyên Tú vô cùng phiền năo, Minh Vũ đă liên tục trúng chiêu của Lăng Bộ Hư, hôm qua lại bị mất một đoàn đội, ngày mai lại bị hạ một ṭa thành, cứ liên tục như thế, tuy không có tính quyết định nhưng tổn thất cũng rất nặng nề. Tử Xuyên Tú từng nghĩ đến việc thay tướng, nhưng Bạch Xuyên và La Kiệt đều đang chấp hành nhiệm vụ thống soái các lộ quân khác, không thể điều động bọn họ. Tướng quân Bố Lan của Bán thú nhân th́ trí dũng song toàn, nhưng đối đầu với Lăng Bộ Hư lăo làng th́ y lại trở thành quá đần độn, đem y thay Minh Vũ, chưa chắc đă tốt hơn.
Suy nghĩ một chút, Tử Xuyên Tú lại viết thêm: "Phải lập chính quyền và lực lượng vũ trang địa phương, bộ đội chính quy phải tổ chức tuyển cử, chọn ra chính quyền, giao quyền khống chế địa phương và chỉ huy lực lượng vũ trang địa phương cho chính quyền, đợi chính quyền đó có được lực lượng vũ trang đủ tự bảo vệ th́ bộ đội rút đi.
"Xét tính trọng yếu của tây nam chiến tuyến, đại bổn doanh quyết định điều lực lượng từ đông nam quân đoàn do La Kiệt chỉ huy và dự bị đội quân đoàn của đại bổn doanh tăng cường cho tây nam. Tăng viện gồm: đoàn sáu Tá Y, đoàn chín Tá Y, đoàn tám chín Tá Y, đoàn ba ba Cáp Đặc, đoàn bốn Long Nhân cùng bốn đại đội chín, mười, mười một, mười hai của Tú tự doanh".
Viết xong tác chiến huấn lệnh, Tử Xuyên Tú đặt bút, đứng lên vươn vai hít thở.
"Lăng Bộ Hư, danh tướng hàng đầu ma tộc". Tử Xuyên Tú lẩm nhẩm, gă bước khỏi trướng bồng, xa gần đều ch́m trong mộng đêm yên tĩnh, phảng phất cả đại địa đều say ngủ, gió đêm mát lạnh ùa vào mặt.
Sao trời thưa thớt, đêm đen càng dày.
Gă lại quay vào trướng bồng, đêm đă rất khuya, gă cũng chưa buồn ngủ, trong đầu như có thứ ǵ đó khó chịu. Năm đó khi trà trộn trong hàng ngũ ma tộc, ấn tượng đầu tiên khi nh́n thấy Lăng Bộ Hư chính là từ cặp mắt sáng ngời trí tuệ của lăo. Kinh nghiệm chiến đấu của Lăng Bộ Hư quá lăo luyện, Minh Vũ tuy giỏi thủ nhưng vẫn không thể so đọ được với sự dày dặn kinh nghiệm của Lăng Bộ Hư. Gă tính toán, với lực lượng tăng viện, Minh Vũ sẽ có đủ sức giằng co với Lăng Bộ Hư. Gă không hy vọng Minh Vũ chiến thắng, chỉ cần y không thắng lớn cũng không thua thảm là được, bảo vệ chiến tuyến, cầm chân Lăng Bộ Hư là đạt.
Kế hoạch của gă phân thành ba giai đoạn.
Một, toàn lực trừ tàn binh của Lỗ Đế, đoạt lấy cứ điểm Đặc Lan, thiết lập một tầng pḥng ngự kiên cố ở đông bộ, sau đó lưu lại một tướng lĩnh đáng tin, chẳng hạn như Bạch Xuyên, trấn thủ cứ điểm Đặc Lan.
Hai, điều chủ lực quân sang tây, quyết chiến với Lăng Bộ Hư.
Ba, sau khi đánh bại Lăng Bộ Hư, trong cảnh nội Viễn Đông cơ bản đă không c̣n bộ đội ma tộc với số lượng lớn, tiếp đó bố trí lực lượng tảo thanh ma tộc khắp Viễn Đông, về sau chỉ cần thủ vững pḥng tuyến đông bộ. Tử Xuyên Tú đă tính lấy hai cứ điểm là Đặc Lan, Sa Gia để h́nh thành tuyến pḥng ngự đông bộ vững chắc.
Tử Xuyên Tú nghĩ đến việc khôi phục lại kinh tế, tiến hành khai thác khoáng sản, mở rộng trao đổi thương nghiệp với nội địa gia tộc. Thế nhưng tiền đề cho những việc đó là trước khi tiêu diệt Lăng Bộ Hư, ma tộc không phái binh lực đến trấn áp. Tử Xuyên Tú cũng biết: muốn ma tộc tham lam đứng yên nh́n miếng mồi béo bở Viễn Đông mất đi là chuyện không tưởng. Nhưng bạo loạn đă hơn một năm, không thấy cao tầng của ma tộc chú ý đến, cũng không thấy có quân đến trấn áp, điều này khiến Tử Xuyên Tú ḱ vọng: có lẽ ḱ tích xuất hiện sao?
Đợi khi Viễn Đông độc lập... Tử Xuyên Tú bất giác bi ai: cuộc đời này có lẽ chú định phải cô độc rồi, sự nghiệp to lớn th́ sao? Có ư nghĩa ǵ đâu chứ?
Không hiểu sao Tử Xuyên Tú cảm thấy sợ hăi: nếu có một ngày như thế, trục xuất ma tộc, quang phục Viễn Đông, bản thân sẽ đi đâu? Đến một nơi khác t́m cảm giác vào sinh ra tử để tiêu khiển? hoặc giả Quang minh vương oai hùng nửa đời c̣n lại ch́m đắm trong men rượu? Gă bất giác cười lạnh: hoặc giả hi sinh trong cuộc chiến với ma tộc, khi tin gă chết truyền về Đế đô, nàng liệu có rơi lệ v́ ḿnh hay không?
Đêm đă rất khuya, từ xa vẳng lại tiếng sói hoang tru dài thê lương. Đại quân hôm nay đi hơn bốn mươi dặm, nghĩ đến ngày mai c̣n phải tiếp tục hành quân, Tử Xuyên Tú không nghĩ ngợi nữa, đưa vuốt tấm thảm hành quân cho thẳng định đi ngủ lại. Đột nhiên, gă ngừng tay: ngoài rèm cửa trướng bồng có tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Tử Xuyên Tú lật tay cầm lấy Tẩy nguyệt đao trên án, lên tiếng: "Ai?"
"Quang minh tế thế", tiếng nam nhân hồi đáp, đó là khẩu lệnh an toàn đêm nay: "Điện hạ, tôi là truyền lệnh binh do Bố Lan đại nhân phái đến, có quân t́nh khẩn cấp cầu kiến!"
"Vĩnh chiếu đại địa, vào đi". Tử Xuyên Tú hồi đáp khẩu lệnh nhưng tay nhanh như chớp rút đao khỏi vỏ, ánh mắt chăm chú nh́n vào rèm cửa, mắt không hề chớp.
"Xoát!" đột nhiên vang lên tiếng rít gió rợn người, rèm cửa làm bằng vải bố dày vô thanh vô tức bị đánh nát vụn, tiếng gió xé không khí như đao, vô số điểm sáng như mưa bay vào trong trướng, kiếm khí tàn bạo tựa như không ǵ cản nổi ràn rạt lao tới, trướng bồng phía sau chỗ Tử Xuyên Tú vừa đứng liền xuất hiện vô số lỗ thủng.
Tử Xuyên Tú lăn dài trên đất, tung chân đá ngă cái án, giá nến trên án ngă xuống, cả doanh trướng lập tức rơi vào hắc ám. Chỉ nghe tiếng kiếm khí "Xích xích xích" đâm vào vật dụng trong trướng. Nghe tiếng gió đoán vị trí kẻ địch, Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng như báo áp sát, đao quang lóe lên trong bóng tối, Tẩy nguyệt đao vẽ lên một đường cong đẹp trong hắc ám nhưng không chém trúng ai, đối phương đă dịch chuyển rồi.
Dường như đồng thời gă cảm thấy kiếm khí lạnh lẽo công kích vào ngực. Tử Xuyên Tú nhanh nhẹn lách người tránh khỏi một kiếm, trong ḷng minh bạch: là một đao hụt vừa rồi đă tố cáo vị trí của gă. Thông qua chiêu kiếm địch nhân tập kích gă, Tử Xuyên Tú lại t́m được vị trí địch nhân, lập tức vung đao phản kích.
-o0o-
← Hồi 054 | Hồi 056 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác