Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tinh Võ Môn - Hồi 022

Tinh Võ Môn
Trọn bộ 160 hồi
Hồi 022: Đại Thế Giới
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-160)


Vương Chí Đạo trong lòng cười khổ, chỉ cần nhìn vẻ mặt cả đám người các ngươi như muốn giết ta, xem ra lúc trước ta không kể cho các ngươi chuyện này đúng là sáng suốt, nếu không thì cuộc sống một năm qua không dễ chút nào rồi!

Chu Điệp thay hắn đáp lại: "Ta biết hắn từ một năm trước, lúc ấy ta yêu cầu hắn làm vệ sĩ cho ta, bảo vệ an toàn của ta. Hắn trả lời muốn về hỏi ý kiến sư môn, ta liền cùng hắn hẹn gặp lại. Ai biết hắn đi hỏi thế nào mà một năm qua cũng không quay lại gặp ta. Ta đợi không nổi nữa, mới không được mời mà tự đến, nghĩ là đến hỏi Hoắc môn chủ, chẳng lẽ Hoắc môn chủ không cho phép hắn đến làm vệ sĩ cho ta, bảo vệ ta an toàn sao? Hay là cho rằng ta không có tư cách được một người đệ tử Tinh Võ Môn làm vệ sĩ?"

Hoắc Đình Giác chịu oan uổng lớn, vội vàng giải thích: "Chu Điệp tiểu thư nói quá lời, chúng ta Tinh Võ Môn sao có thể coi thường tư cách của tiểu thư? Không phải sự tình như thế! Trên thực tế ta chưa từng nghe Vương Chí Đạo nói qua chuyện này."

"Hả?" Chu Điệp nghe vậy oán hận trừng mắt liếc Vương Chí Đạo một cái, đúng là đồ vô lương tâm, dám đem chuyện tình đã đáp ứng mình không để trong lòng.

Vương Chí Đạo bị ánh mắt này của Chu Điệp nhìn đến, kinh hãi trong lòng, nghĩ muốn giải thích nhưng lại không thể nào lên tiếng. Nói sao bây giờ? Chẳng lẽ nói chính mình cơ bản đã quên mất chuyện này? Nếu mà nói như thế, Chu Điệp không càng thêm hận chết mình mới là lạ!

Chu Điệp hỏi: "Hoắc môn chủ nếu nói như thế, vậy là không phản đối để Vương Chí Đạo đến làm vệ sĩ cho ta rồi chứ?"

Hoắc Đình Giác ho khan một tiếng, nói: "Nói sao nhỉ? Chu Điệp tiểu thư, cảm tạ tiểu thư coi trọng Tinh Võ Môn đệ tử chúng ta. Tiểu thư có thể để ý Vương Chí Đạo là may mắn của hắn, nhưng trên thực tế, Vương Chí Đạo chỉ là đệ tử bình thường trong Tinh Võ Môn chúng ta. Tiểu thư muốn hắn làm vệ sĩ cho mình, chỉ sợ hắn sẽ không nhận. Hơn nữa hắn còn nhỏ tuổi, sự tình gì cũng không hiểu, lại còn là một nam nhân, như vậy đi theo bên người Chu Điệp tiểu thư không thuận tiện. Nếu như Chu Điệp tiểu thư đúng thật là cần một vệ sĩ, ta có thể giới thiệu một nữ đệ tử Tinh Võ Môn cho tiểu thư."

"Không được đâu!" Chu Điệp cự tuyệt nói: "Hoắc môn chủ, ngươi phải biết rằng, thân phận của ta làm ta phải có mặt trong rất nhiều sự kiện trọng yếu, trong các sự kiện ấy ngoài các danh nhân quyền quý, đại nhân vật quân sự, chính trị, còn có không ít đám hoa hoa công tử thiếu giáo dục, hoặc là đầu lĩnh lưu manh, bọn họ thường thường sẽ lấy cớ đến làm phiền ta. Trong những kẻ ấy, càng đáng ghét nhất là đám người Nhật Bản, bọn chúng không kiêng nể gì. Ta chỉ là một nữ nhân yếu ớt, tuy được coi là Nữ hoàng điện ảnh, nhưng đối phó với những kẻ kia cũng hữu tâm vô lực. Nếu dùng nữ vệ sĩ mà nói, chỉ sợ chẳng những không bảo vệ được ta, bản thân cô ta cũng bị chúng hại. Cho nên ta mới muốn mời Vương Chí Đạo đến giúp ta ứng phó bọn người kia. Trước kia ta cũng có vệ sĩ, nhưng bọn chúng thoạt nhìn kiêu ngạo ngông nghênh, nhưng khi đối mặt đại nhân vật hay người Nhật Bản thì người nào cũng lộ ra yếu hèn, chỉ hận không đem bán được ta. Nhưng Vương Chí Đạo lại khác, khi ta mới gặp gỡ hắn, hắn đối mặt người Nhật Bản không hề sợ hãi, thậm chí còn ra tay giáo huấn người Nhật Bản. Cho nên ta tin tưởng, nếu để hắn làm vệ sĩ cho ta, bọn người kia sẽ không dám đến làm phiền ta."

Hoắc Đình Giác cùng Nông Kính Tôn nghe được trong lòng cả kinh, thầm nghĩ nếu như thế này, Vương Chí Đạo nói không chừng sẽ làm cho Tinh Võ Môn gặp không biết bao nhiêu phiền toái, lần trước nếu không có nữ nhân si tình Sơn Khẩu Tuyết Tử kia, chỉ sợ hắn còn đang ngồi trong ngục giam!

Nghĩ như vậy, Hoắc Đình Giác không tự giác lại ho khan một tiếng, nói: "Nói sao đây? Chu Điệp tiểu thư, Vương Chí Đạo cá tính rất kích động, đi theo tiểu thư chỉ biết chuốc họa, như vậy, chỉ làm tiểu thư thêm phiền toái..."

"Hoắc môn chủ!" Chu Điệp ngắt lời Hoắc Đình Giác, lộ ra bộ dạng đau đớn đáng thương nói: "Ngươi phải chăng là đang sợ đắc tội đám quyền quý hay người Nhật Bản? Ta mặc dù không phải là người luyện võ, nhưng cũng nghe không ít bằng hữu nói qua sự tích sáng chói của lệnh phụ Hoắc Nguyên Giáp tiên sinh. Ta kính ngưỡng nhất, chính là Hoắc Nguyên Giáp tiên sinh không sợ cường quyền, hành hiệp trượng nghĩa, hiệu triệu tinh thần tự cường cứu quốc vĩ đại của người Trung Quốc. Ta tin tưởng nếu Hoắc Nguyên Giáp tiên sinh còn tại thế, nhất định sẽ không sợ đám quyền quý cùng người Nhật Bản mà cự tuyệt Vương Chí Đạo làm vệ sĩ cho ta. Hoắc môn chủ, ngươi là con của Hoắc Nguyên Giáp tiên sinh, vừa lại là người thừa kế Tinh Võ Môn, chẳng lẽ ngươi sợ Vương Chí Đạo sẽ đắc tội với đám quyền quý cùng người Nhật Bản, mà để mặc cho ta bị những kẻ đó làm phiền hay lăng nhục hay sao?"

Chu Điệp không hổ danh là Nữ hoàng điện ảnh, khi nói những lời này, vẻ mặt phong phú, chẳng những đau đớn đáng thương, hơn nữa lệ rơi ướt át, tựa hồ là một nữ nhân đáng thương phải chịu hết mọi lăng nhục áp bức của đám ác nhân. Chẳng những đám đệ tử Tinh Võ Môn vì nàng là người tình trong mộng, lòng đầy căm phẫn hận không thể lập tức đem đám người làm phiền nàng đánh cho một trận nhừ tử, ngay cả Ô Tâm Lan cũng lộ ra vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, ghen tuông trong lòng không cánh mà bay.

Hoắc Đình Giác không khỏi toát mồ hôi, thầm nghĩ cũng không thể để Chu Điệp hiểu lầm, nếu không để chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ không chỉ Tinh Võ Môn bị người ngoài xem thường, ngay cả đệ tử Tinh Võ Môn cũng xem thường môn chủ là hắn. Vì vậy Hoắc Đình Giác vội vàng giải thích nói: "Chu Điệp tiểu thư, xin đừng hiểu lầm, ta tuyệt đối không thể để mặc cho bọn người kia làm phiền tiểu thư, cũng tuyệt đối không sợ đắc tội bọn họ. Trên thực tế, ta chỉ lo lắng lấy năng lực của Vương Chí Đạo, không thể đảm nhiệm là vệ sĩ cho tiểu thư. Cho nên ta nghĩ chọn lựa một người năng lực mạnh hơn Vương Chí Đạo đến làm vệ sĩ làm cho tiểu thư."

"Năng lực mạnh hơn Vương Chí Đạo?" Chu Điệp chớp chớp đôi mắt đẹp, hỏi: "Hoắc môn chủ sẽ không phải là tự tiến cử mình đấy chứ?"

Hoắc Đình Giác lại toát mồ hôi, vội cười nói: "Có thể làm vệ sĩ cho Chu Điệp tiểu thư, ta đương nhiên muốn cầu cũng không được. Nhưng mà ta thân là môn chủ Tinh Võ Môn, rất nhiều chuyện cần ta xử lý, không thể thoát thân, rất xin lỗi tiểu thư. Bất quá ta đề cử cho tiểu thư một người, tuyệt đối để tiểu thư hài lòng, hắn là..."

"Không cần thế!" Còn chưa kịp nói tên ra Chu Điệp đã ngắt lời hắn, nói: "Hoắc môn chủ có ý tốt lòng ta xin ghi nhận, nhưng xin tha thứ cho ta không thể tiếp nhận. Ta không có thói quen lấy một người không quen biết làm vệ sĩ cho ta, ta chỉ muốn Vương Chí Đạo, có thể chứ?"

Hoắc Đình Giác vẻ mặt cứng đờ.

Nông Kính Tôn rất hiếu kỳ hỏi: "Chu Điệp tiểu thư chẳng lẽ rất hiểu rõ Vương Nhị sao?"

Chu Điệp nói: "Có những người, ngươi dù biết hắn cả đời, cũng không yên tâm với hắn. Nhưng lại có những người, ngươi không cần nhận thức lâu, lại có thể hoàn toàn tín nhiệm, nguyện ý đem tính mạng của mình phó thác cho hắn. Ta mặc dù chỉ gặp Vương Chí Đạo một lần, nhưng hắn lại cho ta loại cảm giác hoàn toàn tín nhiệm này. Ta tin tưởng có hắn làm vệ sĩ cho ta, ta sẽ rất yên tâm."

Nông Kính Tôn nghe vậy cũng không nói nên lời, Hoắc Đình Giác đành nói: "Chu Điệp tiểu thư nếu nhất định nói muốn Vương Chí Đạo, vậy thì cũng không phải là không thể được. Chúng ta không hạn chế tự do của đệ tử Tinh Võ Môn, Vương Chí Đạo nếu như đồng ý, sẽ để hắn đi theo tiểu thư. Vương Chí Đạo, ý ngươi thế nào?"

Các ngươi rốt cục cũng nhớ đến việc hỏi chủ kiến của ta sao?

Vương Chí Đạo mặc dù có chút kỳ quái không biết Chu Điệp tại sao tín nhiệm mình như vậy, nhất định bắt mình làm vệ sĩ cho nàng, nhưng đối với hắn mà nói, đúng là một cơ hội tốt để ra kiến thức một chút thế giới bên ngoài, hắn sao có thể bỏ qua. Huống chi Vương Chí Đạo ở kiếp trước đã hiểu rõ Chu Điệp, biết Nữ hoàng điện ảnh này giao thiệp rất rộng, có quan hệ nhất định với nhiều đại nhân vật trong lịch sử, ví như đặc vụ đầu lĩnh Đái Lập, hay ba ông trùm Thượng Hải, chính mình không có khả năng cả đời ở trong Tinh Võ Môn, muốn ở thời đại hỗn loạn này mà nổi danh, chắc chắn không thể tránh né những mối liên hệ đó.

Cho nên Vương Chí Đạo không chút do dự nói: "Nhị sư huynh, Nông đại thúc, ta đã mười sáu tuổi rồi, đã xem như một nam nhân, không thể ở mãi trong Tinh Võ Môn chỉ biết ăn uống vô lo. Ta muốn đi ra ngoài tìm hiểu sự tình, tự lập tự sinh. Cô Chu Điệp cho ta một cơ hội tốt như thế này, ta sao có thể không đáp ứng. Huống chi, từ một năm trước ta đã hứa với cô Chu Điệp về việc này. Xin các vị thành toàn cho."

Hoắc Đình Giác cùng Nông Kính Tôn đồng thời nhìn nhau một cái, Nông Kính Tôn thở dài nói: "Vương Nhị, ngươi đã nghĩ như vậy, vậy ngươi theo Chu Điệp tiểu thư đi thôi. Bất quá ta hy vọng ngươi có thể khắc chế tốt bản thân mình, trong khi bảo vệ Chu Điệp tiểu thư, không nên chuốc họa vào thân, không nên xúc động phẫn nộ. Nếu là vệ sĩ, phải làm đúng bổn phận vệ sĩ."

Vương Chí Đạo trong lòng mừng thầm, nói: "Đa tạ Nông đại thúc, ta sẽ nhớ kỹ lời người cảnh báo."

"Không được!", đột nhiên có một thanh âm chen ngang. Mọi người nhìn lại, hóa ra là Ô Tâm Lan.

Chi thấy Ô Tâm Lan mặt ngọc đỏ ửng, nói với Nông Kính Tôn cùng Hoắc Đình Giác: "Nông đại thúc, Nhị sư huynh, Chu Điệp tiểu thư thân phận tôn quý, sao có thể chỉ có một vệ sĩ, huống chi Vương Chí Đạo là một nam nhân, không có khả năng lúc nào cũng theo sát bên người bảo vệ cho Chu Điệp tiểu thư. Cho nên ta tự động xin đi giết giặc, muốn cùng Vương Chí Đạo cùng làm vệ sĩ cho Chu Điệp tiểu thư. Có hai người cùng làm vệ sĩ hẳn là tốt hơn so với một người."

Nông Kính Tôn cùng Hoắc Đình Giác nghe vậy không khỏi đưa mắt nhìn nhau, tâm tư của Ô Tâm Lan, chỉ cần người sáng suốt là nhìn ra được, tuy nói là muốn làm vệ sĩ cho Chu Điệp, thực tế là vì Vương Chí Đạo. Nghĩ đến điểm này, ánh mắt các đệ tử Tinh Võ Môn nhìn Vương Chí Đạo càng đậm thêm sát khí.

Tiểu tử này sao lại có diễm phúc như vậy, mới gia nhập Tinh Võ Môn không bao lâu, chẳng những được Nữ hoàng điện ảnh Chu Điệp ưu ái, ngay cả trái tim của sư muội xinh đẹp nhất Tinh Võ Môn cũng bị ngươi đoạt mất. Tại sao chúng ta không gặp được chuyện tốt như vậy?

Tinh Võ Môn đệ tử nghĩ đến đó trong lòng lại càng tức giận.

*****

Nông Kính Tôn hỏi Chu Điệp: "Chu Điệp tiểu thư, Ô Tâm Lan là nữ đệ tử xuất sắc nhất Tinh Võ Môn chúng ta, đối với yêu cầu của cô ấy, ý tiểu thư thế nào?"

Chu Điệp đưa đôi mắt đẹp linh lợi đánh giá cả Ô Tâm Lan và Vương Chí Đạo, làm cho Ô Tâm Lan thấy vậy mặt ngọc đỏ lên, cả Vương Chí Đạo cũng có chút xấu hổ, mới hé miệng cười nói: "Rất tốt, ta nhìn ra được, vị tiểu muội tử này rất dũng cảm, nàng có dũng khí tự đề cử, tin tưởng thực lực nhất định không kém, có nàng cùng Vương Chí Đạo hợp tác làm vệ sĩ cho ta, ta sau này càng thuận lợi. Chỉ cần nàng biểu hiện được tốt, tiền công ta sẽ trả như tiêu chuẩn của Vương Chí Đạo, tuyệt đối sẽ không vì nàng là nữ mà có điều thiên vị."

Nông Kính Tôn đứng dậy, trước tiên nói với Chu Điệp: "Chu Điệp tiểu thư, xin lỗi, mời cô ngồi trong chốc lát, ta có lời dặn Ô Tâm Lan. Tâm Lan, ngươi theo ta đến đây!"

Trên đường đi về chỗ ở của Chu Điệp, lần đầu tiên Ô Tâm Lan được ngồi lên xe hơi, vẻ mặt tò mò, đem mọi thứ bên trong xe đều nghiên cứu một lần, tựa như muốn biết cái gì làm cho xe này chuyển động. Ngồi bên cạnh nàng Vương Chí Đạo lại nhắm mắt dưỡng thần, coi như không nhìn thấy động tác của nàng. Mà Chu Điệp ngồi ở ghế trước lại thấy phản ứng của Ô Tâm Lan rất buồn cười, nhưng lại nghĩ đến tình huống chính mình lần đầu tiên ngồi xe hơi, trong lòng liền cảm thấy thoải mái, mặc cho Ô Tâm Lan lộn xộn.

Tài xế không còn là người Vương Chí Đạo gặp lần trước, mà là một người vóc dáng cao to, Chu Điệp gọi hắn "A Đông!". Gã cao to này so với tài xế trước thì thuận mắt hơn một chút, nhưng vẻ mặt hắn càng thêm trơ như gỗ, từ đầu đến cuối cũng không đổi sắc, càng không nói câu gì.

Náo loạn trong chốc lát, thấy không có ai để ý đến mình, Ô Tâm Lan không khỏi cảm thấy nhàm chán, không nhịn được bèn chọc chọc Vương Chí Đạo hỏi: "Này, sao ngươi không hỏi xem Nông đại thúc dặn dò ta cái gì?"

Vương Chí Đạo hai tròng mắt cũng không thèm mở, tức giận nói: "Ta dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được, cần gì phải hỏi! Hắn chắc là phân phó ngươi phải giám sát ta chặt chẽ, phòng ngừa ta xúc động gây chuyện, miễn cho Tinh Võ Môn bị phiền toái, có đúng không?"

Ô Tâm Lan nói: "Cũng không sai biệt lắm, bất quá Nông đại thúc lại dặn ta thêm một câu, vạn nhất ngươi thực sự rước họa gặp chuyện không may, ta lập tức chạy về Tinh Võ Môn báo cáo, để các sư huynh bọn họ nghĩ biện pháp cứu ngươi."

Vương Chí Đạo ha ha cười nói: "Ô cái này thì ta thực không đóan ra được."

Ô Tâm Lan hừ một tiếng nói: "Ngươi cho rằng Nông đại thúc tâm địa sắt đá hả, hắn thực tế rất là quan tâm chúng ta đó."

Xe dừng lại tại một biệt thư phong cách kiến trúc Tây dương, Chu Điệp quay đầu cười nói với hai người: "Đã tới rồi, Vương Chí Đạo, đêm nay ta phải đi Đại Thế Giới dự tiệc, Hoàng Kim Vinh hôm nay tổ chức sinh nhật, ta không thể không nể mặt hắn. Ngươi cùng sư tỷ ngươi trước đi cất hành lý, phòng các ngươi ta đã bảo người chuẩn bị tốt rồi, các ngươi mỗi người một gian."

"Đại Thế Giới?"

"Đúng vậy, vừa mới khai trương không lâu, là địa bàn của Hoàng Kim Vinh, ngươi đã tới qua sao?"

"Không có!"

Vương Chí Đạo thầm nghĩ: "Ở kiếp trước ta đi Đại Thế Giới ít nhất đã chục lần, nhưng Đại Thế Giới ở thời đại này, ta đúng là chưa có tới. Đêm nay nhất định phải đi một chút."

Chu Điệp nói: "Đại Thế Giới chi tiêu rất đắt, lui tới đều là người quyền quý danh tiếng, đối với trang phục rất quan trọng. Các ngươi mặc thế này không vào được Đại Thế Giới. Ta đã bảo quản gia đi làm cho các ngươi một bộ quần áo mới, sẽ rất nhanh mang tới, các ngươi trước hết tắm rửa, nghỉ ngơi một chút, khi nào quần áo mang tới sẽ bảo các ngươi."

Biệt thự của Chu Điệp rất lớn, trang sức rất phô trương, lộng lẫy xa hoa. So với biệt thự của Vương Chí Đạo ở kiếp trước còn xịn hơn một chút. Ô Tâm Lan chưa từng thấy nơi xa hoa như vậy, hiển nhiên hoa cả mắt. Bởi vậy có thể thấy Nữ hoàng điện ảnh Chu Điệp này cuộc sống thật là giàu có. Bất quá Vương Chí Đạo hoài nghi, căn biệt thự này là Chu Điệp dùng tiền của mình mua, hay là đại gia nào cấp cho nàng?

Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan mỗi người một gian phòng đơn cạnh nhau, chỉ cách nhau một bức tường, diện tích không tính là lớn, nhưng là đầy đủ đồ đạc cần thiết, hơn nữa không phải là đồ thường, chỉ riêng cái vỏ chăn cũng là làm từ loại lụa xa hoa đắt tiền, bên trên còn thêu dệt tinh xảo. Chu Điệp đúng là đãi ngộ Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan rất chu đáo.

Quần áo mới đã sớm được đưa tới, đại khái vì Vương Chí Đạo tuổi còn nhỏ, nên quần áo mới của hắn là một bộ đồng phục sinh viên xám nhạt, cổ áo vuông, khá mỏng, mặc lên người rất mát. Tuy không được là một bộ Tôn Trung Sơn màu trắng như Vương Chí Đạo mơ tưởng, nhưng lại thêm một đôi giày da, lại khoác một chiếc áo gió đồng màu, làm Vương Chí Đạo bản thân có loại cảm giác như mình chính là Hứa Văn Cường đất Thượng Hải.

Ô Tâm Lan quần áo mới chính là một bộ đồ màu vàng nhạt, may rất khéo, lại được thêu hoa rất đẹp. Chu Điệp còn cho người chải tóc lại cho Ô Tâm Lan, trước trán còn dùng lụa tơ tằm buộc lên. Mặc đồ như thế, Ô Tâm Lan từ đầu đến đuôi rực rỡ hẳn lên, nhìn người rất là thanh lệ thoát tục, khiến Vương Chí Đạo nhìn một hồi lâu không rời mắt ra được.

Bất quá, sau khi Chu Điệp mặc trang phục xong đi ra, tầm mắt Vương Chí Đạo lập tức từ trên người Ô Tâm Lan dời đi.

Mị lực của nữ nhân thành thục, thiếu nữ sao so sánh được, nhất là lấy Vương Chí Đạo tâm trí già đời mà nói, Chu Điệp thành thục nữ tính như vậy càng có thể hấp dẫn hắn.

Chu Điệp mặc chính là một chiếc xường xám không tay bó sát người màu đỏ, dáng vẻ gợi cảm uyển chuyển hiển lộ hoàn toàn, đôi chân ngọc mang giày cao gót đi lại làm cặp mông đẫy đà tròn trịa đung đưa nhẹ nhàng, nơi tà áo xẻ lơ đãng lộ ra đùi ngọc da trắng như tuyết lại càng hút mắt, kể cả nữ nhân như Ô Tâm Lan thấy vậy cũng trợn mắt há hốc mồm, không cần phải nói tới nam nhân như Vương Chí Đạo. Mái tóc được búi cao lên như đuôi ngựa, trên cổ đeo một chiếc vòng thạch anh, vành tai đeo khuyên đá quý, trên hai bàn tay trắng nõn lại mang mấy chiếc nhẫn ngọc, phú quý chói mắt.

Vương Chí Đạo cười khổ nói: "Khó trách cô cấp bách tìm vệ sĩ, trang phục như vậy, muốn không có nam nhân đến làm phiền cô, vậy hắn không phải là nam nhân bình thường rồi!"

Chu Điệp nghe vậy trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo hỏi: "Ngươi là có ý tứ gì? Có phải muốn nói ta bị nam nhân làm phiền là do ta tự gây ra?"

Vương Chí Đạo vội nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, ta không phải ý tứ này, ta chỉ là đang khích lệ cô mà thôi. Cô Chu Điệp tuyệt đại phong hoa, mê người phong vận, coi như là Phật tổ cũng phải động tâm mà!"

Lời này tuy làm cho Chu Điệp trên mặt lộ ra nét cười, nhưng lại làm cho Ô Tâm Lan khinh thường chán ghét.

Chu Điệp cười nói: "Được rồi, không nên ba hoa nữa. Chúng ta đi thôi, đến muộn không hay đâu!"

Lái xe vẫn là A Đông mặt không đổi sắc kia, đối với đám Vương Chí Đạo ba người mặc đồ mới vẫn coi như không thấy, vẻ mặt đờ đẫn, giống như đầu gỗ vậy.

Sau khi xe chạy, Chu Điệp nói với Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan: " hai người các ngươi có muốn theo A Đông học lái xe không? Làm như vậy vệ sĩ cho ta càng thuận lợi hơn."

Vương Chí Đạo lờ mời nói: "Cho Ô Tâm Lan học đi, ta đã sớm biết lái xe rồi!"

Chu Điệp nghe vậy có chút ngạc nhiên: "Ngươi đã biết lái xe?"

"Đương nhiên, có muốn bây giờ ta biểu diễn cho cô xem một chút không?"

Vương Chí Đạo nghĩ thầm, thật sự buồn cười, ngay cả máy bay ta cũng đã lái, cái loại xe Ford đời ơ kìa này sao có thể làm khó được ta?

Chu Điệp suy nghĩ một chút, nói: "Không nên, ngươi bây giờ là vệ sĩ của ta, xe A Đông lái là tốt rồi, ngươi phụ trách bảo vệ ta là được."

Cựu Thượng Hải Đại Thế Giới tại thời đó vô cùng nổi tiếng, chỉ nhìn bề ngoài mà nói, cũng không có dưới Đại Thế Giới được kiến trúc lại ở hậu thế. Nghe nói xuất tiền kiến tạo Đại Thế Giới này chính là một đại thương nhân họ Hoàng. Đáng tiếc chính là, sau khi xây dựng xong, ở trong tay hắn lại không kinh doanh mấy năm, sau lại để cho Hoàng Kim Vinh đoạt lấy.

Hoàng Kim Vinh đem Đại Thế Giới tu sửa thành một nơi ăn chơi siêu cấp, sân khấu biểu diễn, sòng bạc, tiệc rượu không chỗ nào không có. Theo Chu Điệp giới thiệu, Đại Thế Giới còn có một võ đài ngầm, Hoàng Kim Vinh chiêu mộ không ít quyền thủ gắp nơi trên thế giới, cho bọn họ trên lôi đài sinh tử đánh nhau, chuyên dùng máu tanh kích thích đám quyền quý đến đánh bạc.

Nói đến chuyện này, Chu Điệp trong đôi mắt đẹp lộ ra thần sắc chán ghét, hiển nhiên rất phản cảm dạng cờ bạc tanh máu này.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-160)


<